CHƯƠNG VII
Câu chuyện thiên thần
Một trường hợp can thiệp khác ở cõi trần vừa mới xảy ra, câu chuyện thật là cao đẹp, mặc dầu lần nầy chỉ có một người được cứu. Thiết nghĩ cũng cần nói vài lời để giải thích. Trong số những vị cứu trợ của chúng ta ở Âu Châu, có hai vị, tiền kiếp là anh em ruột thời cổ Ai Cập, đến nay vẫn còn liên kết với nhau một cách mật thiết. Trong kiếp hiện tại, tuổi của hai người cách biệt nhau quá nhiều. Một người đã quátrung niên, người kia còn là đứa trẻ nhỏ, tương đối về xác thịt, nhưng linh hồn đã tiến hóa khá cao và nhiều hứa hẹn. Lẽ tự nhiên là người già lãnh phận sự rèn luyện và chỉ đạo người trẻ trong công việc bí truyền mà họ rất quan tâm. Cả hai đều hoàn toàn thức tỉnh và linh hoạt ởcõi trung giới, nên họ dùng hết những giờ mà xác thân họ ngủ để cùng nhau làm việc, dưới sự chỉ đạo của sư phụ chung của họ, để giúpđỡnhững người sống và người chết tùy theo khả năng. Tôi kể ra đây theo lời tường thuật một đoạn văn trích trong bức thư do vị lớn tuổi trong hai vị cứu trợ ấy viết, ngay sau câu chuyện xảy ra. Lời mô tả trong thư thật là sống động và thú vị mà một người không liên hệ chẳngbao giờ viết lại được:
Chúng tôi sắp chăm lo các công việc khác, thì Cyril bỗng la lên “Cái gì đó vậy?” Vì chúng tôi vừa nghe một tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêudo sự đau đớn hay kinh sợ. Một lát sau, chúng tôi đến nơi để tìm kiếm, thì gặp một bé trai chừng 11-12 tuổi, bị té từ trên dốc cao xuống những tảng đá và bị thương rất nặng. Em bé khốn khổ bị gãy một tay và một chân, nhưng điều nguy nhứt là ở bắp vế bị một vết cắt kinh khủng, máu chảy tràn ra. Cyril la lớn: “Hãy mau giúp nó, nếu không nó sẽ chết.” Trong những tai nạn như thế, cần phải suy nghĩ thật lẹ làng.
Cốnhiên là có hai việc phải làm là cầm máu lại và phải có một sự giúp đỡ hữu hình. Hoặc tôi làm cho Cyril hiện hình, hoặc tôi phải tự hiện hình, bởi vì cần phải lập tức có một bàn tay hữu hình thật sự để siết chặt một tấm vải băng và ngoài ra, dường như sẽ có lợi trong tình trạngđau đớn nầy, nếu em bé khốn khổ thấy được có người ở bên cạnh nó. Tôi cảm thấy Cyril hiện hình ra sẽ thuận lợi nhiều hơn tôi, và đồngthời, chắc chắn là tôi sẽ kiếm được người giúp đỡ hơn là Cyril. Vậy là sự phân công đã xong, chúng tôi bắt tay ngay vào việc.
Lập tức tôi làm cho Cyril hiện hình, (vì tự nó chưa làm được một mình) và bảo nó lấy cái khăn quàng cổ của em bé để quấn chung quanhbắp vế và vặn chặt lại với một que cây. Cyril nói: “Như thế sẽ làm cho nó đau ghê gớm.” Tuy nhiên nó cũng làm theo và máu ngưng chảy. Embé bị thương dường như nửa mê nửa tỉnh và lời nói của nó yếu ớt, nhưng nó trực nhìn lên hình dáng nhỏ bé sáng chói đang cúi
xuốngmình nó một cách lo âu, nó hỏi: “Thưa ông, có phải ông là một thiên thần?” Cyril mỉm cười: “Không, tôi chỉ là một đứa bé đến đây để giúpem.” Lúc ấy tôi để Cyril an ủi kẻ bị thương, tôi đi thật nhanh kiếm mẹ nó đang ở cách xa đó lối chừng một dặm. Các bạn không thể nào biết được sự khó khăn mà tôi phải cố gắng để đưa vào đầu óc của người đàn bà nầy niềm tin chắc rằng đã có một việc gì xảy ra, và bà cần phải đến. Rốt lại, bà bỏ rơi cái xoong mà bà đang chùi rửa và nói lớn lên rằng: “Không biết có chuyện gì xảy đến cho con tôi, nhưng tôi cần
phải đi kiếmnó.” Một khi bà đã đi, tôi có thể điều khiển bà không khó khăn lắm, nhưng đồng thời tôi cũng liên tục dùng sức mạnh ý chí để làmvững chắc sự hiện hình của Cyril, vì sợ rằng vị “thiên thần” của em bé khốn khổ lại biến mất trước mắt nó.
Cần phải nói rõ với các bạn là trong khi hiện hình, nghĩa là biến hóa thành một xác thịt thực sự, người ta phải biến đổi vật chất ở trạng thái tựnhiên thành ra chất khác, cũng có thể nói là người ta làm ngăn trở nhất thời ý chí của vũ trụ. Hễ xao lảng một giây thì vật chất sẽ trở lại tình trạng ban đầu lẹ như chớp. Vậy tôi chỉ có thể dùng phân nửa sự chú tâm của tôi để dắt dẫn cho người đàn bà đi tới, và khi bà đi quanhdốc đá, tôi để cho Cyril biến mất. Nhưng bà đã kịp thoáng thấy hình dạng của Cyril, và bây giờ dân làng ấy có thêm một câu chuyện hấpdẫn về sự cứu trợ của thiên thần.
Tai nạn xảy ra hồi sáng sớm, và chiều lại tôi xuất vía đi viếng gia đình nầy, để xem sức khoẻ nạn nhân ra sao. Tay và chân của em bé khốnkhổ đã yên và vết đứt đã băng bó rồi. Nó nằm trên giường, rất xanh xao yếu đuối, nhưng có vẻ đang dần dần bình phục. Hai người lánggiềng ngồi bên cạnh để nghe bà mẹ kể lại câu chuyện lạ lùng có thật. Bà giải thích, không biết tại sao, thình lình bà có cảm giác là tai họaxảy đến cho con, bà phải đi tìm nó. Ban đầu bà tưởng đó là những ý nghĩ viển vông, và thử xua đuổi ý tưởng nầy, nhưng không được, nênbà phải đi. Bà thuật lại rằng, chẳng biết tại sao bà lại đi theo bờ dốc đá nầy chớ không đi đường khác, và khi đi vòng một góc, bà thấy conbà nằmdựa vào tảng đá, bên cạnh nó có một đứa trẻ đẹp tuyệt trần, y phục toàn trắng và rực rỡ, đôi gò má hồng và cặp mắt nâu tuyệt đẹp. Trẻ ấy cười với một nụ cười thần tiên, và kế đó vụt biến mất. Ban đầu bà quá đỗi ngạc nhiên, nên không suy nghĩ được gì. Nhưng thìnhlình bà hiểu được và quỳ gối xuống để tạ ơn Trời đã gởi một vị thiên thần đến để giúp đỡ đứa con khốn khổ của bà. Bà kể tiếp, khi đỡ
embélên để bồng về nhà, bà muốn mở cái khăn đã siết quá chặt vào chân, nhưng nó ngăn lại và nói: “khi thiên thần cột lại có dặn nó đừng độngđến chỗ đó,” và sau nầy, khi thuật chuyện lại cho bác sĩ nghe thì được giảng giải rằng nếu bà mở nút dây thì chắc chắn con bà phải chết, vì mất nhiều máu.
Kế đó bà mẹ thuật đến chuyện của em bé. Liền sau khi nó ngã xuống, vị thiên thần nhỏ và đẹp đến ngay. Ấy là một vị thiên thần, nó tin vậy, vì trước đó nó không thấy ai lảng vảng trong vòng một dặm. Có điều nó không hiểu được tại sao thiên thần không có cánh, và lại xưng rằng, chỉ là một bé trai. Thiên thần để nó dựa vào tảng đá và bó cái chân đau, kế đó nói chuyện với nó, bảo nó đừng sợ, vì có người đi tìm
mẹnó, sắp đến nơi. Thiên thần đã hôn nó và làm đủ cách cho nó được yên tâm, nắm tay nó trong bàn tay nhỏ bé, mềm mại, ấm áp và thuật cho nó nghe những chuyện kỳ diệu, đẹp đẽ mà nó không còn nhớ rõ, nhưng thật là thú vị, làm nó quên đi các vết thương cho đến khi gặpđược mẹ nó. Thiên thần lại quả quyết rằng, nó sẽ chóng lành bệnh và siết chặt tay nó rồi biến mất.
Từđó một sự phục hưng về tôn giáo đã nẩy nở trong làng. Vị mục sư nói với mọi người rằng, có một sự can thiệp thiêng liêng của đấngHóa Công, và đó là một dấu hiệu mà Ngài muốn quở trách những kẻ nhạo báng và cũng để chứng minh chân lý của thánh kinh Cơ ĐốcGiáo. Thật ra dường như không ai hiểu được lòng tự phụ to lớn của lời xác định lạ lùng nầy ám chỉ. Nhưng kết quả xảy đến cho em bé thật tốt đẹp, không thể chối cãi được, về mặt đạo đức cũng như vật chất. Lúc trước nó là đứa bé cẩu thả, ham chơi, nhưng bây giờ, nó luôn cócảmnghĩ là vị thiên thần đó có thể ở gần bên nó bất cứ lúc nào, có thể thấy hoặc nghe, nên nó không bao giờ dám làm hoặc nói điều gì hungtợn, thô lỗ hay giận dữ. Điều ước muốn lớn lao duy nhất là một ngày kia nó được gặp lại vị thiên thần, và nó biết rằng khi nó chết, vị thiênthần duyên dáng sẽ đón chào nó trước tiên ở thế giới bên kia.
Đó là một chuyện ngắn đẹp đẽ và cảm động. Điểm đạo đức mà dân làng và vị mục sư rút tỉa ra được từ biến cố đó có thể là một kết luậnkhông hợp lý, nhưng ít ra cũng là bằng chứng đem đến cho cuộc sống hiện tại biết, là có một thế giới khác ngoài cõi vật chất nầy, và chắcchắn nó đem lại lợi ích hơn là tai hại. Sau hết, kết luận của bà mẹ về những điều bà thấy đều hoàn toàn đúng đắn, tuy nhiên nếu có chút ít kinh nghiệm, bà sẽ diễn tả sự kiện một cách khác đi một chút. Một điều thú vị mà tác giả của bức thư nầy nghiên cứu, đã cho thấy câuchuyện nầy có một nguyên nhân ẩn tàng bên trong. Các sự sưu tầm đã chứng minh là hai đứa trẻ đã có gặp nhau cách đây vài ngàn nămtrước. Đứa trẻ ngã ở dốc đá, khi xưa là kẻ nô lệ của đứa trẻ kia (Cyril), một ngày nọ đã liều thân mình để cứu mạng sống cho chủ nó. Nhờhành động xứng đáng nầy nó được giải phóng. Ngày nay, người chủ chẳng những đã trả ơn cho kẻ nô lệ xưa mà còn làm nảy sinh trongtrí nó những lý tưởng cao thượng, để đưa nó đến một đời sống đạo đức và phương hướng hoàn toàn mới mẻ trong cuộc tiến hóa tươnglai. Mặc dầu sự tác động có vẻ chậm chạp, nhưng chắc chắn nhân quả không bao giờ quên tưởng thưởng một hành động tốt đẹp nào, và “Nếu những cối xay của Thượng Đế xay chậm chạp thì tự nhiên bột được xay ra thật mịn màng. Nếu Ngài nhẫn nại chờ
đợi thì tất cả sẽ được xảy ra đúng đắn.”
***
Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH (Trọn bộ)
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 22: Vượt khỏi sự tiến hóa của nhân loại (Kết thúc)
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 21: Con đường đạo thiệt thọ
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 20: Đường đạo lúc sơ tu
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 19: Những điều kiện cốt yếu
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 18: Những nhiệm vụ khác
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 17: Công việc cứu trợ trong thời kỳ chiến tranh
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 16: Công việc giúp đỡ người chết
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 15: Những vụ đắm thuyền và các thảm họa
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 14: Những trường hợp tiêu biểu thông thường
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 13: Câu chuyện của Ivy
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 12: Em bé trai bị thất lạc
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 11: Ngăn ngừa trường hợp tự tử
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 10: Hai anh em
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 9: Sự hiện hình và hậu quả của nó
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 8: Câu chuyện hỏa tai
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 7: Câu chuyện thiên thần
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 6: Một sự can thiệp đúng lúc
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 5: Thực thể của đời sống siêu nhiên
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 4: Những vị cứu trợ
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 3: Kinh nghiệm cá nhân
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 2: Vài trường hợp cứu trợ hiện đại
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 1: Niềm tin phổ thông về những vị cứu trợ vô hình
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH (Mục lục)