CHƯƠNG IV
Những vị cứu trợ
Sựcứu trợ có thể được thi hành bởi nhiều thành phần khác nhau, hoặc đang sinh hoạt ở cõi trung giới như những vị thiên thần, những tinhlinh, những người đã chết hoặc những người còn sống hoạt động một cách có ý thức nơi cõi trung giới. Nhưng phần chính là những vị ChânSư và các đệ tử của các Ngài. Khi tìm hiểu cẩn thận hơn, chúng ta thấy rằng tuy tất cả các đẳng cấp kể trên đều có dự phần vào côngviệc nầy, nhưng công việc của họ hoàn toàn không giống nhau. Công tác cứu trợ thường được thi hành ở cõi trung giới hoặc phát khởi từcõi nầy, sự kiện nầy cũng giải thích thêm được tính chất của công việc. Khi có chút ít ý niệm về quyền năng cao cả của vị Chân Sư, chúngta sẽ nhận thấy, đối với các Ngài việc làm nơi cõi trung giới sẽ là một sự hoang phí năng lực quá trọng đại, cũng như những vị y sĩ hoặcnhững nhà bác học tài giỏi nhứt lại dùng thời giờ hữu ích của mình để đi đập những viên đá ngoài đường.
Công việc của Chân Sư được thực hiện nơi cõi cao hơn, phần lớn là ở 3 cảnh cao của cõi thượng giới. Nơi đó, Ngài có thể dùng năng lựcđểcảmhóa ngay Chơn Nhơn, hay con người thật của ta, chớ không phải phàm nhơn. Còn phàm nhơn nhận được ảnh hưởng từ cõi trunggiới và cõi trần. Những mãnh lực mà Ngài đem dùng nơi cảnh cao cực điểm nầy sẽ sinh ra những kết quả to lớn hơn và bền vững hơntất cả những gì mà ở nơi cõi trần phải dùng sức lực gấp hơn mười lần mới đạt được. Công việc nơi cõi cao đó có bản chất riêng, nên chỉ cóthể hoàn thành bởi các Vị cao cả. Trong khi đó công việc ở cõi thấp thì ít ra cũng có một số người làm được, trong một phạm vi nào, đólànhững người còn đang ở nấc thang đầu tiên của chiếc thang tiến hóa vô hạn, mà một ngày kia sẽ đưa họ đến vị trí mà vị Chân Sư đangởhiện nay.
Cũng vậy, những vị thiên thần thuộc vào một đoàn thể thiên nhiên cao hơn chúng ta, nên công tác của họ dường như hoàn toàn xa lạ đối với nhân loại. Tuy nhiên trong các vị đó, cũng có vài vị đôi khi đáp ứng lại những ước vọng hoặc lời cầu xin cao thượng của loài người. Họthường hành động ở cõi thượng giới hơn là cõi trung giới hoặc cõi trần. Họ giúp đỡ con người thường nhất là trong khoảng thời gian giữahai kiếp sống luân hồi, hơn là trong kiếp sống ở trần gian. Vài trường hợp sự giúp đỡ được thực hiện ở những cảnh thấp của cõi thượng giới. Như trường hợp một vị thiên thần dạy một ca sĩ về thiên nhạc (celestial music) tuyệt diệu. Trường hợp khác, một vị thiên thần đanghuấn luyện và dìu dắt một nhà thiên văn tìm hiểu hình dáng và cách cấu tạo vũ trụ. Đó chỉ là hai trong nhiều trường hợp mà người ta nhậnthấy những thiên thần cao quí đã giúp đỡ cho cuộc tiến hóa và cách thức mà các Ngài đáp ứng lại nguyện vọng cao thượng nhất của nhânloại sau khi chết. Thiên thần ít khi xen vào các biến cố thông thường trong đời sống trần gian của chúng ta. Nói đúng hơn, ngài chú hết tâmlực vào phận sự vô cùng trọng đại, riêng biệt nơi cõi của ngài, nên ngài ít có ý thức về cõi trần gian. Tuy nhiên, thỉnh thoảng có thể ngài để ý đến một vài điều đau khổ hoặc khó khăn của nhân loại, vì nó làm động đến từ tâm của ngài khiến cho ngài có ý muốn cứu giúp.
Nhưng với tầm nhìn rộng lớn hơn, tất nhiên ngài nhận thấy ở vào mức tiến hóa hiện tại, các sự can thiệp như thế, phần lớn sẽ sinh ra nhiềutai hại hơn là lợi ích.
Quả thật thuở xưa, khi nhân loại còn trong thời kỳ sơ khai, con người nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ bên ngoài hơn bây giờ. Về thời đại mà tất cả những vị Phật, những vị Bàn Cổ (Manus) cho đến những vị thủ lãnh, các bậc thầy của nhân loại đều đến từ cuộc tiến hóa củathiên thần, hoặc từ hàng ngũ nhân loại tiến hóa cao ở một bầu hành tinh tiền tiến, về đây để giúp địa cầu. Nhưng dần dần con người tiếnbộ, tự mình đủ sức giúp đỡ đồng loại, ban đầu ở cõi trần, kế đó trên những cõi cao. Hiện nay, chúng ta đã tiến đến giai đoạn mà nhân loại phải có đủ sức đào tạo những vị cứu trợ vô hình cho mình, để cho những vị từ bên ngoài được rảnh tay hy sinh vào một công việc hữu íchhơn và cao cả hơn.
Tuy nhiên thời kỳ hiện tại, có những yếu tố ảnh hưởng khác xen vào. Trong phương cách tiến hóa của nó, thế giới được điều khiển và giúpđỡqua một trong bảy cung chánh. Hiện nay, chúng ta đang ở vào giai đoạn chịu ảnh hưởng sâu đậm của cung thứ bảy. Một trong những đặc tính nổi bật của cung nầy là làm tăng thêm sự hợp tác giữa con người và thế giới thiên thần. Sự liên quan giữa hai thành phần nầysẽ thêm đậm đà và rõ ràng hơn trong tương lai gần đây. Như thế sẽ có nhiều trường hợp cá nhân được can thiệp, trợ giúp cũng như cónhững sự hợp tác trong các nghi lễ lớn.
Chúng ta đã thấy rõ phần lớn công việc cứu trợ mà chúng tôi đề cập ở đây, được thi hành bởi những người nam hoặc nữ đã đạt đến một mức tiến hóa nào đó. Không phải phận sự của các vị Chân Sư, vì các Ngài phải thi hành những nhiệm vụ cao cả hơn và tầm hữu ích cũngrộng lớn hơn. Cũng không phải phận sự của các thường nhân, chưa mở mang đầy đủ về phương diện tinh thần, và chưa đủ sức làm điềuhữu ích. Bởi những lý do trên, chúng ta nhận thấy việc giúp đỡ nhân loại trên cõi trung giới và cõi hạ thiên do các vị đệ tử của Chân Sưđảmtrách, đó là những người còn cách thời kỳ đắc quả Chơn Tiên rất xa, nhưng họ đã phát triển khá đầy đủ, có thể hành động có ý thứcnơi các cõi trên. Trong số đó có những người tiến xa hơn và hiệp nhất được hoàn toàn ý thức vật chất với tâm thức cao cả, họ được lợi íchhiển nhiên là khi thức dậy, họ nhớ lại những điều mà họ đã làm và đã học ở mấy cõi trên. Nhiều người khác chưa đủ sức giữ cho tâmthức được liên tục, tuy nhiên cũng không phải họ phí mất thì giờ, trong khi họ tưởng là họ ngủ, bởi họ chuyên dùng thời giờ đó vào côngviệc cao thượng bất vụ lợi đối với đồng loại. Bây giờ, trước khi xem công việc cứu trợ được thực hiện như thế nào, chúng ta thử tìm giải đáp cho những điều mà một số người bàng quan thường phản đối về việc nầy.
Có những người chưa hiểu rõ ý niệm Thông Thiên Học, thường có nghi vấn là con người có được phép đi tìm để giúp đỡ những người đang buồn khổ hoặc sa vào hoàn cảnh khó khăn chăng? Họ sợ làm như thế là ngăn trở sự thực thi định mạng theo công lý tuyệt đối của luật nhân quả vĩnh cửu? Họ nói: “Người nầy ở vào hoàn cảnh hiện tại, bởi vì số mạng của hắn đáng phải chịu như vậy; bây giờ hắn gặt hái kết quả một cách tự nhiên về hành vi ác hại mà hắn đã gây ra trong quá khứ. Vậy do quyền hạn nào, tôi lại làm ngăn trở sự hành động của đại luật vũ trụ, trong khi thử cải thiện tình trạng của hắn trên cõi trung giới, hoặc tại cõi trần?”
Những người “tốt bụng” đưa ra quan niệm như vậy chứng tỏ họ có lòng tự phụ to lớn mà họ không ngờ. Bởi vì thái độ của họ bao hàm hai điều rất lạ: thứ nhất là coi như họ biết chắc chắn nhân quả của một người và thời gian được qui định cho người ấy phải chịu khổ; thứ nhì, họ (cũng như tất cả những người khác) là một cá nhân nhỏ nhoi, không sống lâu mà cũng có thể làm thay đổi luật vũ trụ, và có thể ngăncản những kết quả của luật nhân quả, bằng cách nầy hay cách khác. Chúng ta hãy vững tin rằng, các đại luật quả báo luôn luôn được thực hiện hoàn hảo, không ai ngăn cản được. Đừng lo sợ hành động trợ giúp của chúng ta gây trở ngại cho nó. Do luật nhân quả, nếumột người đến lúc cần phải trả một quả nào đó thì không ai có thể giúp họ được, dù có thiện chí và cố gắng tối đa cũng vẫn vô ích. Tuy nhiên, thiện ý của chúng ta sẽ có giá trị như một nghiệp quả tốt, riêng cho chúng ta. Bản chất nghiệp quả của người ấy không quan hệ đến ta. Bổn phận chúng ta là phải tận lực giúp đỡ kẻ khác. Chúng ta chỉ được quyền hành động, còn kết quả thuộc về phận sự của các vị kháccao hơn chúng ta. Làm sao chúng ta có thể biết đâu là số phận của một người? Có thể họ vừa mới trả dứt quả báo xấu và đang trong tìnhtrạng đúng lúc cần phải có một bàn tay tế độ nâng đỡ họ, và giúp họ thoát khỏi nỗi thống khổ hoặc cảnh ngã lòng. Tại sao chúng ta khôngvui thích, vì có được cơ hội làm việc thiện như những người khác? Nếu chúng ta có thể giúp được người nào, thì sự kiện ấy chothấy rằng người ấy xứng đáng được hưởng sự trợ giúp. Chúng ta không bao giờ biết được có nên giúp hay không, nếu chúngta không thử. Dầu sao mặc lòng, luật nhân quả tự nó tiến hành đúng đắn, chúng ta không nên bận tâm về chuyện đó.
Các vị tinh-linh ngũ-hành (nature-spirits) ít khi giúp đỡ nhân loại. Phần nhiều các vị nầy lánh xa nơi mà loài người thường lui tới. Vì họ khôngthích sự ồn ào, náo động, lo âu không ngừng do loài người phát ra. Mặt khác, ngoại trừ vài đẳng cấp cao, thường thường các vị ấy có vẻ dị thường và không suy nghĩ chín chắn, rất giống như những trẻ con ưa đùa giỡn vui thích, hơn là nghiêm trang và có trách nhiệm. Thỉnh thoảng, một trong các vị nầy cảm thấy lòng quyến luyến với một người nào đó và giúp cho họ nhiều công việc, nhưng ở trình độ tiến bộ hiện tại của các vị ấy, ta không thể tin cậy vào một sự hợp tác bền vững trong công việc cứu trợ vô hình.
Như tôi đã nói, sự giúp đỡ đôi khi do những người đã chết, họ trì hoãn ở lại cõi trung giới để gần gũi, tiếp xúc với cõi trần. Như câu chuyện được kể ở trên, một người mẹ đã chết cứu các con, không để chúng té xuống giếng. Nhưng người ta biết là loại cứu trợ nầy rất ít khi xảy ra. Một người càng cao thượng và hữu ích đối với kẻ khác thì sau khi bỏ xác, họ sẽ không bị kẹt ở những cảnh thấp của cõi trung giới, là nơi có thể giao thiệp với cõi trần dễ dàng nhứt. Dầu sao mặc lòng, trừ phi họ là người rất xấu, thời gian lưu trú trong những cảnh thấpđể có thể tham gia cứu trợ được sẽ tương đối ngắn ngủi. Tuy nhiên, từ cõi thiên đàng họ cũng có thể phát ra những tư tưởng có ảnh hưởng tốt lành cho những người mà họ đã yêu mến tại cõi trần. Ảnh hưởng sẽ có tính cách một ân huệ tổng quát hơn là một sức mạnh có thểđưa đến một kết quả rõ rệt trong trường hợp riêng biệt, như những việc mà chúng ta đang đề cập. Vả lại, nhiều người chết rồi, vẫn còn muốngiúp đỡ những kẻ mà họ đã bỏ lại trần gian, họ nhận thấy rằng họ hoàn toàn không thể ảnh hưởng kẻ ấy được gì cả, vì từ cõi nầy, muốngiúp một người đang sống ở cõi khác, thì người được giúp cần phải thật nhạy cảm, hoặc người muốn giúp phải có một trình độ hiểu biết khá cao và tài khéo léo. Thế nên người đã chết dầu có hiện hình liên tiếp, cũng ít khi thành công trong việc gây ấn tượng cho người bạnthân, hoặc bà con hiểu được ý muốn của mình. Vậy, ít khi người chết trợ giúp được người còn sống, trái lại, như chúng tôi sẽ giải ở phầnsau, thường thì những người chết rất cần những sự giúp đỡ hơn là họ có năng lực cứu trợ kẻ khác. Như thế, phần chính của công táccứu trợ thuộc về phận sự của những người hiện còn sống ở trần gian, nhưng có khả năng hoạt động ý thức ở cõi trung giới.
***
Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH (Trọn bộ)
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 22: Vượt khỏi sự tiến hóa của nhân loại (Kết thúc)
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 21: Con đường đạo thiệt thọ
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 20: Đường đạo lúc sơ tu
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 19: Những điều kiện cốt yếu
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 18: Những nhiệm vụ khác
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 17: Công việc cứu trợ trong thời kỳ chiến tranh
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 16: Công việc giúp đỡ người chết
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 15: Những vụ đắm thuyền và các thảm họa
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 14: Những trường hợp tiêu biểu thông thường
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 13: Câu chuyện của Ivy
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 12: Em bé trai bị thất lạc
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 11: Ngăn ngừa trường hợp tự tử
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 10: Hai anh em
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 9: Sự hiện hình và hậu quả của nó
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 8: Câu chuyện hỏa tai
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 7: Câu chuyện thiên thần
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 6: Một sự can thiệp đúng lúc
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 5: Thực thể của đời sống siêu nhiên
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 4: Những vị cứu trợ
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 3: Kinh nghiệm cá nhân
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 2: Vài trường hợp cứu trợ hiện đại
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 1: Niềm tin phổ thông về những vị cứu trợ vô hình
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH (Mục lục)