NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 3: Kinh nghiệm cá nhân

0
108

CHƯƠNG III

Kinh nghiệm cá nhân

Tất cả những câu chuyện vừa kể ở trên đã được nhiều người biết đến, chúng ta có thể tìm gặp trong vài quyển sách gom góp những câuchuyện thuộc về loại nầy, như quyển “More Glimpses of the World Unseen” do bác sĩ Lee viết. Nhưng hai trường hợp tôi sắp kể sau đây, là lần đầu tiên. Cả hai đều xảy ra trong vòng vài năm nay. Chuyện thứ nhất là chuyện của cá nhân tôi, còn chuyện kia là của bà hội trưởng khả kính của hội TTH, mà sự chính xác cũng không thể nghi ngờ được.

Câu chuyện của riêng tôi, thật giản dị, nhưng rất quan trọng đối với chính tôi, vì sự can thiệp nầy đã cứu sống tôi. Một buổi tối, trời mưa giódữdội, tôi đang đi bộ theo một con đường yên lặng, hẻo lánh gần Westbourne Grove. Tôi chống trả một cách yếu ớt với các luồng gió mạnh, đang hăm dọa từng giây phút, muốn giựt cây dù khỏi tay tôi. Trong khi đang đi một cách cực nhọc, tôi đang nghiền ngẫm lại trong trí những chi tiết của công việc mà tôi đang chăm lo. Bất ngờ tôi giật mình khi nghe tiếng nói rất quen thuộc, tiếng nói của một vị Chân Sư Ấn Độ, kêu thét bên tai tôi: “Lui lại.” Tôi làm theo một cách máy móc, nhảy vọt lẹ làng ra phía sau, trước khi có thì giờ suy nghĩ. Đồng thời cây dù, vì cử động đột xuất nên rớt khỏi tay tôi, văng ra phía trước, và một khúc ống khói to tướng bằng kim loại rớt ầm xuống trước mặt tôi, cáchkhông đầy một thước, trên lề đường. Với trọng lượng quá nặng và sức rơi kinh khủng của vật nầy, cho thấy chắc chắn rằng nếu khôngcó tiếng kêu báo cho biết thì tôi đã chết tại chỗ. Lúc đó đường xá vắng tanh và giọng nói ấy quả là của một vị mà tôi biết là thể xác củaNgài đang ở cách xa ít ra cũng 7.000 dặm.

Hơn nữa, không phải đây là lần thứ nhất mà tôi được cứu giúp một cách đặc biệt như vậy. Trong thời thơ ấu, trước khi thành lập hội TTH, một người thân của tôi vừa mới tạ thế, đã hiện hình để ngăn tôi khỏi phạm một lỗi mà hiện nay tôi cho là một tội ác nặng nề. Nhưng theonhận thức của tôi lúc đó, đây chỉ là một sự trả thù, chẳng những có thể biện minh được, mà lại còn đáng khen nữa. Thời gian gần hơn, cũngtrước ngày thành lập hội TTH, tôi tiếp nhận được lời chỉ giáo từ cõi cao đến, trong một hoàn cảnh rất cảm động. Lời chỉ giáo nầy khiếntôi ngăn cản một người khác không cho hắn thi hành một quyết định mà mãi tới nay tôi mới hiểu là nếu quyết định đó được thực hiện thì sẽgây nên tai hại thảm khốc. Tuy nhiên lúc đó, tôi không nghĩ ra được lý do nào cả. Như thế một số những kinh nghiệm cá nhân của tôi đãlàmmạnh thêm sự tin tưởng về sự hiện hữu của những vị cứu trợ vô hình và sự trợ giúp vẫn luôn luôn tiếp tục trong cõi đời nầy.

Một trường hợp nổi bật khác của bà Annie Besant, hội trưởng khả kính của hội TTH, được cứu thoát khỏi một tai nạn nguy hiểm trên đường phố. Vì trường hợp không cần thiết kể tỉ mỉ nơi đây, chỉ biết là bà bị kẹt giữa một cuộc bạo loạn. Thấy bên cạnh có nhiều người bị ngãgục và trọng thương, sắp tới phiên bà phải chịu chung số phận, vì dường không còn phương kế nào để thoát khỏi đám quá đông người.

Thình lình bà nhận thấy một cảm giác kỳ lạ, là được cuốn xoáy đem ra khỏi đám đông và được thả xuống, đứng một mình không thương tích nơi một con đường nhỏ khác, song song với con đường xảy ra cuộc bạo loạn, nơi đây bà vẫn còn nghe tiếng ồn ào của cuộc ấuđả. Bà đang tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra, thì hai ba người đàn ông cũng vừa thoát khỏi đám bạo loạn, chạy quanh góc đường để đến đây, khi gặp bà, họ hết sức ngạc nhiên và tỏ nỗi vui mừng. Họ nói khi thấy người đàn bà can đảm nầy thình lình mất dạng giữa đám đông ấu đả thì họnghĩ là bà đã bị ngã gục ở đó rồi. Lúc ấy bà không giải thích được gì cả và về nhà, trong lòng rất băn khoăn. Nhưng sau đó, khi thuật biếncố lạ lùng nầy cho bà Blavastsky nghe, bà mới được cho biết là nhờ quả lành giúp cho bà thoát khỏi tai nạn. Một vị Chân Sư đã gởi đếnđó một sứ giả đặc biệt để che chở cho bà, vì lợi ích cho công việc phụng sự. Đây là trường hợp rất hiếm thấy, vì phải có sự vận dụng một quyền lực to tát để biểu lộ một cách công khai phi thường. Cũng không khó gì để hiểu phương cách để thực hiện. Bà phải được nhấc bổnglên đưa qua phía trên các nóc nhà và đặt xuống con đường kế cận một cách giản dị. Thân thể của người bay lên trên không mà chẳngai thấy được, thì hiển nhiên là phải có một bức màn bao phủ chung quanh bà suốt lộ trình (có lẽ là bằng chất dĩ thái). Nhưng người tasẽthắc mắc rằng, tất cả những gì có thể che khuất được vật chất thì cũng phải bằng vật chất và có thể thấy được. Về việc nầy, tôi có thể trảlời là, bằng phương pháp quen thuộc đối với sinh viên huyền bí học, các tia sáng có thể bị uốn cong theo cách thức nào đó, cho nó đi quanhmột vật rồi nó có thể đi lại đúng hướng ban đầu, (hiện nay khoa học cho biết trong tất cả các trường hợp, các tia sáng chỉ phóng ra theođường thẳng, trừ khi bị khúc chiết). Vậy hiển nhiên một vật trong tình trạng như thế sẽ hoàn toàn vô hình đối với con mắt phàm, cho đếnkhi các tia sáng trở lại theo hướng thông thường. Tôi biết rằng, chỉ một sự xác nhận cũng đủ để luận giải các sự quan sát của tôi mà khoahọc hiện thời cho là vô lý, tôi không có quyền hạn gì ở đây cả. Tôi chỉ đề cập đến một khả năng thiên nhiên mà đến một ngày kia, khoahọc tương lai chắc chắn sẽ khám phá ra. Đối với những người không học đến khoa huyền bí, thì những gì tôi nói, phải đợi đến lúc được chứng minh mới hiểu rõ. Thật ra phương pháp cũng dễ tập đối với người đã biết vài điều cương yếu về sức mạnh huyền bí của thiên nhiên.

Sau khi quyển sách nầy được xuất bản lần thứ nhất, tôi lại biết thêm một sự can thiệp khác nữa, có vẻ ít rõ ràng hơn chuyện trước, nhưng nó thành công hoàn toàn. Một bà kia, có việc cần thiết phải đi một mình bằng xe lửa, vì biết phải trải qua hành trình dài nên bà đã đề phòng, giữ một phòng riêng, nhưng lúc xe lửa vừa bắt đầu chạy, thì một người đàn ông có dáng vẻ hung dữ, nguy hiểm, nhảy phóc lên, ngồi ởđầu toa kia. Bà ta rất lo sợ, vì chỉ có một mình như thế với một người có hình dạng khả nghi; kêu cứu thì đã quá trễ; chỉ còn một việc làngồi yên và nhiệt thành cầu xin thần bổn mạng hộ trợ.

Bỗng chốc sự sợ hãi của bà lại tăng gấp bội, vì người đàn ông đứng dậy và xoay qua nhìn bà với một nụ cười khả ố. Nhưng khi vừa bước tới một bước thì hắn vội nhảy lui lại với nét mặt sửng sờ và kinh hãi cực độ. Bà hành khách nhìn theo hướng của hắn ngó và ngạc nhiênkhi thấy một ông ngồi phía trước bà; thật trầm tĩnh, ông nhìn chăm chú kẻ trộm mà lúc nầy trông hắn có vẻ thất vọng. Chắc chắn là ôngđã vào đây không bằng đường lối thông thường. Quá cảm xúc gần như bị mê hoặc, bà không nói được lời nào, đôi mắt không rời khỏi ôngấy, và cứ như vậy chừng hơn nửa giờ. Ông khách không mở miệng nói gì, cũng không nhìn bà, nhưng tiếp tục chăm chú nhìn kẻ bất lươngđang run sợ, cúi gục xuống ở phía đầu kia gian phòng. Khi xe vừa đến ga kế, trước khi ngừng lại, tên gian phi chạy ra cửa và nhảy vội rangoài. Bà khách được giải thoát, cực kỳ tri ơn, muốn tỏ lòng cảm tạ, nhưng khi nhìn lại, không thấy người nào ngồi tại cái băng đó nữa, mặc dù không thể nào một xác thân đi ra khỏi toa xe một cách quá nhanh như vậy. Trong trường hợp nầy, sự hiện hình đã giữ được một thời gian lâu hơn bình thường. Mặt khác là không cần dùng đến sức lực, cũng không cần dùng đến một động tác nào, chỉ cần một hình dạnghiện ra là đủ.

Những câu chuyện kể trên đều tùy thuộc vào việc mà người ta đồng ý gọi là sự can thiệp của thần nhân, nó chỉ mới phô bày một phần nhỏtrong phạm vi hoạt động của những vị cứu trợ vô hình. Tuy nhiên, trước khi có thể so sánh với các công việc khác của các ngài, tốt hơnhết, chúng ta cần biết rõ là những vị cứu trợ nầy thuộc về loại nào trong những nhân vật cư ngụ nơi cõi trung giới. Đó là khía cạnh của vấnđề mà chúng tôi sẽ bàn tới đây.

***

Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất 

Facebook page

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here