CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 8: Thiền định, sự vĩnh cửu và Ý thức Vũ trụ

0
214

Chương 8 – Thiền định, sự vĩnh cửu và Ý thức Vũ trụ

1.              Tâm trí thiền định

LƯU Ý: Có hai định nghĩa về thiền: (1) sự thực hành, và 2) trạng thái của tâm trí. Trong chương này, chúng tôi sẽ sử dụng thuật ngữ “thiền đích thực” để mô tả tâm thiền tĩnh lặng.

Trong thiền đích thực, tâm trí trở nên tĩnh lặng và thực tại như chúng ta biết kết thúc. Thời gian không còn ý nghĩa nữa. Không còn “tôi” và “bạn.” Không còn người trải nghiệm cuộc sống; chỉ đơn giản là bản thân cuộc sống. Trong trạng thái tĩnh lặng này, tất cả các khía cạnh của cuộc sống vẫn tồn tại, nhưng không còn sự tách biệt giữa bản ngã và trải nghiệm. Không có sự so sánh, không có tạo thành sự hình ảnh được, không sự hình thành từ ngữ hay ý tưởng nào xảy ra. Không có “tôi” nhìn một cái cây và nghĩ rằng “Đây là một cái cây và tôi đang nhìn thấy nó.” Chỉ đơn giản là trải nghiệm về cái cây, không nhãn mác, không mô hình, và không suy nghĩ.

Trong trạng thái thiền đích thực, “các mô hình của thực tại” trở thành một khái niệm vô nghĩa. Không có tầng thứ, không có chiều kích, không có trạng thái của hiện hữu. Mọi thứ đơn giản là như chúng vốn có. Cuộc đời đơn thuần trở thành một vở kịch, một giấc mơ. Mọi sự phấn đấu, tìm kiếm, hành động và thậm chí trưởng thành đều trở nên không quan trọng, một hoạt động ngớ ngẩn, phi lý của những kẻ mộng du. Cùng lúc đó, một thứ gì đó rộng lớn và không tên xuất hiện. Đột nhiên mọi thứ đều có ý nghĩa và mang một sự thiêng liêng cao cả, mặc dù đó không phải là bất cứ điều gì mà tâm trí có thể nắm bắt được. Một cảm giác tự do vô biên xâm chiếm và bao trùm lấy cái tôi. Mọi khoảnh khắc đều trở nên hoàn toàn tươi mới và trải dài mãi mãi trong mọi phương hướng. Không có suy nghĩ, không có quá khứ hay tương lai và vì vậy không có thời gian. Không có nơi nào để đi và không có gì để làm. Ham muốn trở nên không còn thích hợp nữa.

Tuy nhiên, tất cả các khía cạnh của bản thể đều trở nên rất thực. Cơ thể vẫn ăn uống, cảm xúc vẫn cảm nhận, tâm trí vẫn hoạt động, mặc dù có phần tự động. Thế giới tự nhiên trở thành một điều kỳ diệu; mỗi ngọn cỏ là một tạo vật của sự hoàn hảo; gió trở thành hơi thở của Thượng Đế. Tất cả cuộc sống vẫn tiếp diễn như trước, nhưng cái tôi tách biệt, bản ngã, không còn nữa.

Đó là trạng thái mà các bậc thầy đã ở trong khi họ nói, “Tất cả chỉ là ảo ảnh,” và “Thế giới không có thật.” Và từ góc độ cao ngất này, thực sự tất cả chỉ là một giấc mơ.

Mỗi khi tôi bước vào trạng thái này, tôi luôn trở về với ý thức “tuyến tính”. Tôi không biết liệu có thể ở lại nơi vĩnh cửu (không còn thời gian) này và vẫn hoạt động trên thế giới được hay không. Hầu hết những người tôi đã gặp đều dành nhiều thời gian “vượt thời gian” mà chúng tôi thường gọi là “người du hành vũ trụ.” Không một giá trị “bình thường” nào của xã hội còn ý nghĩa nữa. Không còn ham muốn, không còn động lực để làm bất cứ điều gì trên thế giới, ngoại trừ việc cố gắng dạy người khác cách đạt được trạng thái này.

Một lần khi tôi bước vào trạng thái này, tôi đã xem liệu ta có thể hợp nhất trạng thái này với các trạng thái khác của thế giới hay không. Một người có thể hoạt động trong vô tận và tĩnh lặng và đồng thời vẫn tham gia vào trò chơi thế gian một cách hoàn hảo? Liệu người ta có thể xuất phát từ sự tĩnh lặng bên trong mà vẫn có những mong muốn, cảm xúc, mục tiêu, kế hoạch và trải nghiệm “trên mặt đất” không?

Chắc chắn, một số chức năng của ý thức có thể được đưa vào trạng thái tự động. Lái xe ô tô không cần tập trung nhiều nếu đã trở thành thói quen. Tôi đã có thể thiền trong khi đi bộ, và thỉnh thoảng, ngay cả khi đang trò chuyện. Và để viết phần này cần có sự cân bằng giữa thời gian và sự vĩnh cửu. Thành thật mà nói, phần đầu tiên của cuốn sách này rất khó viết, không phải vì tôi thiếu kiến ​​thức hay kỹ năng viết, mà vì tôi cứ cứ sửa đi sửa lại trong khi cố gắng viết về các tầng thứ và chiều kích. Đối với những người bị mắc kẹt trong thời gian, các khái niệm này có ý nghĩa và giúp trả lời rất nhiều câu hỏi cần thiết trên con đường phát triển của linh hồn. Nhưng từ quan điểm vượt thời gian, các tầng thứ và chiều kích nghe rất buồn cười. Vì vậy, mỗi khi tôi viết về các tầng thứ “cao hơn”, tôi sẽ gặp phải sự phản kháng và chỉ muốn gộp tất cả lại với nhau.

Đây là một trong những lý do tôi đã đưa vào rất nhiều phiên bản và mô hình của thực tại, và tại sao đôi khi tôi thích mô hình bảy tầng thứ hơn mô hình 12 tầng thứ (xem Chương 11). Tuy nhiên, tôi khuyến khích bạn sử dụng bất cứ thứ gì phù hợp với bạn và đừng quá lo lắng về sự khác biệt giữa tầng thứ 9 và tầng thứ 10. Từ trạng thái thiền định, tất cả sự phân loại này chỉ giống như là một trò chơi ngớ ngẩn.

2.              Ý thức vũ trụ

Một khi linh hồn bước vào trạng thái tĩnh lặng thực sự, một số điều có thể xảy ra. Có lẽ anh ấy hoặc cô ấy, một cách miễn cưỡng, quay trở về thế giới – cái mà dường như không còn ý nghĩa nữa. Hoặc có thể một niềm vui mới hạ giáng vào những gì đã từng là một cuộc sống nhàm chán. Trạng thái thiền không thể được tìm kiếm và đạt được. Nó phải được phép tự đến. Đây là những gì Krishnamurti muốn nói khi ông nói, “Sự thật là một vùng đất không có con đường.”

Một trạng thái nhận thức khác không thể đạt được một cách có ý thức là trạng thái của vũ trụ, hay ý thức vũ trụ. Đối với hầu hết mọi người, nó hiếm xảy ra và không dự tính trước. Đây là trạng thái của sự nhất thể thực sự – không phải là cảm giác của một người với Sự Sáng Tạo (trái tim), mà là ý thức rằng người đó thực sự là tất cả Sự Sáng Tạo (tinh thần).

Hãy tưởng tượng, trong một khoảnh khắc, mọi thứ trong cuộc sống thực sự trái ngược với cách bạn nghĩ. Hãy nhìn vào tất cả những gì bạn nghĩ là bạn – ý thức về bản thân, cơ thể, cảm xúc và tâm trí của bạn, v.v. Bây giờ hãy tưởng tượng rằng không có cái nào tồn tại cả. Thay vào đó, tất cả những gì bạn nghĩ là bên ngoài bạn đã trở thành “bạn” thực sự. Ngôi sao xa xôi đó, những bông hoa trên đồng cỏ, người ở đằng kia, chiếc xe, cái cây, là bạn, tất cả. Và người nghĩ tất cả những điều này, không còn là bạn nữa. Bạn trở thành tất cả những gì bạn đã từng nghĩ rằng mình không phải là. Và tất cả những gì bạn nghĩ là bạn trước đây đã biến mất. Làm thế nào điều này có thể như vậy được?

Có một cái gì đó, ở đâu đó, ý thức được về ngôi sao xa xôi đó, cánh đồng đó, đồng cỏ đó, bầu trời đó. Nó tồn tại, nó có một thực tại. Vì vậy chắc chắn phải có một ai đó đang trải nghiệm nó. Người trải nghiệm là ai? Ai là sinh mệnh biết về ngôi sao đó, cái cây đó và bầu trời đó? Không phải cơ thể, cảm xúc hay tâm trí. Chúng không còn tồn tại nữa. Nhưng một cái gì đó đang trải nghiệm chúng. Và nếu bạn đã đi vào sự thực hành này đủ sâu, bạn biết chúng ở đó. Và bạn đang trải nghiệm chúng như chúng vốn có, không phải theo một niềm tin hay sự nhìn nhận nào.

Ý thức vũ trụ là lĩnh vực của tinh thần. Tinh thần ở khắp mọi nơi cùng một lúc, vượt thời gian và không gian. Nó không phải là tinh thần của bạn hay tinh thần của tôi, nó chỉ đơn giản LÀ. Và chúng ta là tinh thần đó, và tinh thần đó là chúng ta.

Mặc dù những cảnh giới bên ngoài trí năng thực sự tuyệt vời, tôi sẽ giới thiệu một số khái niệm được thiết kế để đưa chúng ta trở lại Trái Đất đủ lâu để tạo ra sự đồng điệu giữa trí năng và nhận thức cao hơn. Ba chương tiếp theo khám phá chi tiết các khía cạnh khác nhau của Vũ Trụ, bắt đầu với mật độ.

***

Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất 

Facebook page

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here