Chương 17 – Tội lỗi
Như bạn có thể thấy, tôi đã bao gồm cả một chương về tội lỗi và các chủ đề liên quan. Mặc dù nhiều ý tưởng trong số này đã được trình bày ngắn gọn trong các chương trước khi tôi nói về các tầng thứ nhận thức về cảm xúc và tâm trí, tôi sẽ đi sâu hơn ở đây vì tôi cảm thấy hiểu được tội lỗi là điều cần thiết để lấy lại quyền lực cá nhân của chúng ta.
Trước khi chúng ta đi sâu vào vấn đề, hãy cho phép tôi giải thích một vài khái niệm liên quan.
1. Hai loại cái chết
Trong thế giới phương Tây, thường rất khó để mô tả một trải nghiệm do những hạn chế của ngôn ngữ. Điều này đặc biệt rõ ràng khi nói đến chủ đề cái chết. Thực sự cái chết có hai loại. Một là cần thiết và đáng mong muốn như một phần tất yếu của sự tăng trưởng. Loại còn lại thuộc về lĩnh vực tội lỗi và cần được xem là như vậy.
- Cái chết có ý nghĩa là sự chuyển đổi
Đây là trải nghiệm về cái chết như một sự kết thúc của cái cũ để chuẩn bị cho cái mới. Đó là sự phá vỡ tính liên tục dẫn đến hỗn loạn hoặc một trật tự mới. Có hai trải nghiệm về cái chết có ý nghĩa là sự chuyển đổi: cái chết của thể xác và cái chết của bản ngã.
Cái chết của thể xác
Có những điểm xuyên suốt con đường của linh hồn khi cái chết thể xác có thể là lựa chọn cao nhất. Sau đó, có lẽ trong một hiện thân khác, cùng một linh hồn có thể trải qua cái chết của bản ngã; tức là, cái chết của nhân cách hoặc ý thức về bản thân. Cả cái chết thể xác và cái chết bản ngã đều có thể là những trải nghiệm tâm linh sâu sắc và dẫn đến sự phát triển linh hồn nhanh chóng, tùy thuộc vào các nhân tố gây ra cái chết.
Cái chết của bản ngã
Thông thường, những linh hồn phát triển hơn sẽ chọn cái chết bản ngã để tăng tốc sự phát triển của họ, bởi vì họ đã học được nhiều nhất có thể về cái chết thể xác, đã trải nghiệm nó rất nhiều lần. Đúng là một khi một linh hồn hoàn toàn trải qua cái chết của bản ngã, người đó có thể không cần phải trải qua cái chết thể xác nữa.
Cái chết của bản ngã không ngụ ý rằng một linh hồn tiêu diệt bản ngã của anh/cô ấy một cách ác ý nhằm cố gắng vượt qua giới hạn. Đây là một lời dạy phần lớn sai lầm được áp dụng bởi những người cảm thấy bị mắc kẹt bởi bản ngã của mình và đang tìm kiếm một lối thoát, việc tìm đến cái chết thể xác chỉ kéo dài sự khốn khổ của họ từ đời này sang đời khác. Cái chết thực sự của bản ngã là sự sẵn sàng giải phóng sự ràng buộc của một người với hình ảnh của bản thân và cởi mở vô điều kiện với cái mới. Trái ngược với quan niệm thông thường, một linh hồn không nhất thiết phải trở thành một người sống thực vật hoặc bị tâm thần sau cái chết của bản ngã. Khả năng vận động và trí nhớ của não có thể vẫn còn nguyên vẹn và thậm chí trở nên nhạy bén. Linh hồn chỉ đơn giản là không phản ứng với các vấn đề nhân cách bởi vì, theo một nghĩa nào đó, anh ấy/cô ấy không còn nhân cách nữa. Ngay cả khi linh hồn này tiếp tục di chuyển cơ thể và nói theo những cách tương tự như những người khác, thì cũng không có ý thức về bản thân.
Trong khi hầu hết những người bị tấn công bằng lời nói đều cảm thấy bị tổn thương và bị lạm dụng, một linh hồn trải qua cái chết của bản ngã có thể không có phản ứng gì trước những sự tấn công bằng lời nói nữa. Đối với cá nhân này, cuộc sống đã trở nên quan trọng hơn nhiều, và những trò chơi như vậy thật ngớ ngẩn và vụn vặt.
Ta có thể ở trong trạng thái bản ngã chết liên tục, nơi cái tôi thường xuyên có nội dung trở nên trống rỗng. Một linh hồn như vậy hoạt động hoàn toàn theo quan điểm Cái Tôi Cao Hơn, trong từng khoảnh khắc, với tất cả tư duy tuyến tính được hướng dẫn bởi Cái Tôi Cao Hơn và chỉ được sử dụng khi cần thiết để hoàn thành các mục đích của Cái Tôi Cao Hơn khi ở trong cơ thể.
Theo nghĩa chân thực nhất của từ này, mỗi linh hồn đều có một bản ngã. Tuy nhiên, linh hồn ở trong trạng thái bản ngã chết liên tục có bản ngã đang chết và tái sinh mỗi khoảnh khắc . Nói cách khác, một bản ngã như vậy đang phát triển và biến đổi không ngừng để phản ánh những mong muốn của Cái Tôi Cao Hơn.
- Cái chết do trì trệ
Khi bản ngã trở nên kết đọng bởi những niềm tin, chương trình và điều kiện cũ, nó không còn phát triển nữa. Sau đó, một linh hồn bắt đầu trải qua một hình thức khác của cái chết: Sự trì trệ.
Cuối cùng, cái chết do trì trệ sẽ dẫn đến cái chết do biến đổi. Nhưng điều này có thể mất một thời gian rất dài và cực kỳ khó chịu trên hành trình. Cái chết do trì trệ liên quan đến sự khô héo dần dần của sinh lực do liên tục phủ nhận, phán xét, mặc cảm và tách biệt trong bản thân. Một linh hồn bị mắc kẹt trong sự trì trệ có thể trải qua cuộc đời này qua đời khác đối phó với những vấn đề cơ bản và lặp đi lặp lại những khuôn mẫu giống nhau.
Sự trì trệ cuối cùng luôn dẫn đến cái chết về thể xác. Cái chết thể xác là cách tinh thần cố gắng giải phóng linh hồn khỏi sự trì trệ, từ đó tạo ra cái chết do biến đổi. Thật không may, nếu ý chí (cơ thể cảm xúc) bị đình trệ, cái chết của cơ thể sẽ không giải quyết được vấn đề, bởi vì những vấn đề tương tự sẽ lại xuất hiện trong kiếp sau. Mặc dù có vẻ như sẽ mất rất nhiều thời gian để một linh hồn thoát khỏi sự trì trệ, nhưng trường hợp xấu nhất là điều này sẽ kéo dài một vài thế kỷ. Cứ cho rằng những linh hồn đọc cuốn sách này muốn thoát khỏi cái chết do trì trệ ngay lập tức và mở ra cho bản thân những nguồn năng lượng và hiểu biết mới. Hiểu biết về tội lỗi có lẽ là bước quan trọng nhất để thoát khỏi cái chết do trì trệ.
2. Bóng tối
Trong khi ánh sáng và bóng tối là hai mặt của thế giới nhị nguyên, ta cần phải vượt ra khỏi bóng tối trước khi có thể vượt qua tính nhị nguyên. Để xua tan bóng tối, ta phải nhìn thấy và hiểu rõ ràng nó là gì. Bạn không vượt qua nó bằng cách giận dữ loại bỏ nó và từ chối thừa nhận vai trò của nó trong vở kịch về tính nhị nguyên. Và bạn cũng đừng ôm giữ nó một cách mù quáng. Cuộc hôn nhân (sự hợp nhất) của ánh sáng và bóng tối, âm và dương, alpha và omega, không xảy ra trừ khi bạn hiểu được bóng tối thực sự là gì – chính là sự thiếu hiểu biết. Nó không phải là nỗi sợ hãi, kinh hoàng, tức giận, thịnh nộ, đau buồn, buồn bã hay thậm chí là xấu hổ. Những cảm giác này chỉ là phản ứng trước sự tách biệt. Sự tách biệt xảy ra khi bạn đánh giá những phần của bản thân là không đáng yêu và phủ nhận những phần đó. Bạn không thể kết thúc sự tách biệt bằng cách lên án nó, hối hận về nó, đắm chìm trong nó hay suy nghĩ một cách duy lý về nó. Và bạn không xua tan nó bằng bất kỳ hình thức phủ nhận nào.
Có ba khía cạnh của sự tách biệt: cảm giác tội lỗi, sự phán xét và sự phủ nhận. Trên tất cả thì đây không phải là những thuộc tính xấu xa bởi vì chúng chỉ tồn tại do sự thiếu hiểu biết và dường như thiếu Thượng Đế hiện diện (trong bản thân). Trong các chương trước, chúng ta đã xem xét sự phán xét và phủ nhận. Bây giờ, chúng ta hãy xem xét tội lỗi kỹ hơn.
3. Tội lỗi bị phơi bày
Cách tốt nhất để vượt qua tội lỗi là hiểu tất cả các hình thức thô sơ và tinh vi của nó. Hãy bắt đầu với việc làm rõ định nghĩa.
Định nghĩa lại Tội lỗi
Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao dường như rất khó để thoát khỏi những giới hạn của quá khứ? Có bao giờ bạn thấy mình dường như có vô số lớp cũ lập trình và điều kiện dường như cản trở bạn ở mọi ngã rẽ và áp sát bạn ngay khi mọi thứ đang bắt đầu suôn sẻ? Bạn có khao khát tự do và niềm vui, nhưng một thứ gì đó vô danh, vô hình dường như trỗi dậy trước mặt bạn.
Có một số người nói rằng sự xấu hổ còn ngấm ngầm hơn nhiều so với cảm giác tội lỗi. Tôi sẽ không tranh luận về ngữ nghĩa. Nếu bạn chọn thay thế cái này cho cái kia, hãy làm điều đó nếu nó phù hợp với bạn. Thật vậy, xấu hổ là cảm xúc dày đặc nhất (có tần số rung động thấp nhất). Và chắc chắn, nó phát sinh từ một niềm tin cố hữu vào sự không xứng đáng. Nhưng cho mục đích trình bày trong sách này, xấu hổ là thành phần cảm xúc của một hiện tượng đã gắn với tất cả chúng ta từ thuở sơ khai: Tội lỗi.
Tội lỗi là sự thiếu di chuyển, thiếu bản chất. Mặc dù nó dường như di chuyển và tiếp quản một linh hồn không nghi ngờ, nhưng nó có thể được hình dung như một loại lỗ hổng trong bản chất của bạn – giống như các lỗ trong miếng pho mát Thụy Sĩ. Hãy tưởng tượng pho mát là bản chất cuộc sống của bạn, linh hồn của bạn. Hãy tưởng tượng rằng thay vì một khối pho mát tĩnh, không chuyển động, nó là một khối rung động, thay đổi. Bên trong khối chuyển động này là những lỗ hổng, hoặc những khoảng trống trong bản chất – những khu vực vắng mặt – dường như cũng chuyển động. Tuy nhiên, điều này giống như hiện tượng sóng.
Nếu bạn có hai người giữ hai đầu của một sợi dây và di chuyển tay của họ lên xuống, bạn sẽ tạo ra một làn sóng truyền từ đầu này sang đầu kia của sợi dây. Sóng này dường như có vận tốc và vật chất, nhưng theo định nghĩa, sóng không có vật chất. Điều này cũng đúng với cảm giác tội lỗi. Giống như sợi dây chỉ có chuyển động lên xuống, chỉ có bản thể, với hình thức phát triển, hợp nhất và kết hợp của nó. Các lỗ chỉ dường như di chuyển khi hình thức thay đổi. Nếu bản chất rung động đủ nhanh, nó sẽ lấp đầy các lỗ và đóng các khoảng trống, tạo ra một tổng thể hợp nhất và kết thúc sự tách biệt.
Mặc dù cảm giác tội lỗi cuối cùng chỉ là một ảo tưởng, nhưng nó đã được ban cho sức mạnh và niềm tin từ rất lâu đến mức dường như nó trở thành một thế lực thống trị trong Vũ trụ. Trên thực tế, nó có vẻ quyền năng hơn cả Thượng Đế.
Tội lỗi bắt nguồn như thế nào
Tội lỗi đã ở với chúng ta từ khi thời gian bắt đầu. Như chúng ta đã nói trước đây, Thượng Đế ban đầu là một thực thể – một khối năng lượng thông minh điện từ vô cùng lớn. Bản chất này nhận thức được về chính nó và nhận ra rằng bên trong nó có một phần từ tính và một phần điện. Phần điện bức xạ ánh sáng và phần từ trường một phần thu hút ánh sáng vào chính nó và chuyển hóa nó thành chuyển động – điều trở thành trải nghiệm. Chúng ta gọi phần điện là Cha và phần từ là Mẹ.
Vì bản chất của Mẹ là từ tính, nên Mẹ không chỉ thu hút ánh sáng của Cha vào bản thể của mình, mà còn cả sự hiện diện của sự trống không. Sự trống không là cái nằm ngoài Vũ trụ được tạo ra. Sự trống không, tự bản chất, không là gì cả, nhưng khi nó tương tác với bản thể của Thượng Đế, nó sẽ có một cuộc sống của riêng mình. Một trong những nguồn năng lượng được thu hút từ sự trống không là tội lỗi. Sự hiện diện này không có ý thức hay trí thông minh, nhưng khi nó đi vào bản chất Thượng Đế của Mẹ, nó phủ bóng lên Bà và bắt đầu hút sinh lực của Bà vào chính nó, giống như một lỗ đen hút vật chất vào chính nó.
Giống như một ký sinh trùng, cảm giác tội lỗi đã xâm nhập vào Thánh Thể, quấn lấy Cô như một chiếc áo choàng đen. Mặc dù Thánh Thể là không thể phá hủy, nó có thể mất đi ánh sáng nếu bị che giấu trong tội lỗi. Bởi vì tội lỗi là một dạng vô thức, Mẹ bắt đầu quên mất mình là một phần của Thượng Đế. Cha nhìn thấy cảnh ngộ của Mẹ nhưng không hiểu gì ngoài ánh sáng của Ngài, lâu ngày không biết làm cách nào để chữa lành cho Mẹ. Cuối cùng, cảm giác tội lỗi tràn ngập cả Cha và Mẹ và bắt đầu ảnh hưởng đến tất cả Sự Sáng Tạo.
Tại sao tội lỗi lại có thể đi vào Thượng Đế? Người Mẹ đã tin rằng, ngay từ khi mới tạo dựng, rằng Mẹ phải được yêu thương vô điều kiện. Đối với Bà, tình yêu vô điều kiện có nghĩa là Bà phải lấy tất cả mọi thứ vào Bản thân và yêu nó. Tuy nhiên, có một số điều không được coi là một phần của Bản thân, và một trong số đó là cảm giác tội lỗi. Ngôi nhà thực sự của tội lỗi nằm trong khoảng không, nơi nó có thể trôi nổi vô hồn mãi mãi trong bóng tối. Khi người Mẹ nhận ra rằng mình đã mang trong mình cảm giác tội lỗi, Bà bắt đầu cảm thấy không xứng đáng và đây là lúc sự xấu hổ được sinh ra.
Tôi không muốn đi sâu hơn vào câu chuyện Nguyên nhân ban đầu vào lúc này. Tôi đã chèn các phần của câu chuyện trong các phần khác nhau của cuốn sách này để kích thích sự khám phá của chính bạn. Tuy nhiên, tôi sẽ đề cập rằng tài liệu viết tốt nhất mà tôi đã tìm thấy về những gì thực sự đã xảy ra khi bắt đầu Sự Sáng Tạo là trong quyển sách “Original Cause” (“Nguyên nhân gốc”) Phần I và II của NXB Four Winds Publications ở Santa Fe, New Mexico. Bộ sách này phần lớn là hư cấu, ẩn dụ và ngụ ngôn. Nhưng nó dựa trên trải nghiệm thực sự của Đấng Tạo Hóa của chúng ta và có thể mở ra cánh cửa dẫn đến ý thức cao hơn. Tất nhiên, một cuốn sách chỉ là một công cụ khác và cũng giống như quyển sách bạn đang đọc, chỉ có thể chỉ ra sự thật; bạn mới chính là người tiếp nhận sự thật. Bộ sách “Original Cause” (“Nguyên nhân gốc”) đã đề cập đến một sự thật mà hầu như tất cả các tôn giáo và các nhóm siêu hình đã bỏ qua: Nguồn, hay Thượng Đế, đang tiến hóa, phát triển và học hỏi cùng với các khía cạnh và bộ phận vô hạn của nó. Vì chúng ta là các khía cạnh và các bộ phận của Thượng Đế, nên chúng ta là sự phản ánh của tổng thể – một đại diện ba chiều của tổng thể – một mô hình thu nhỏ của tổng thể vĩ mô. Giống như một làn sóng tỏa ra từ một điểm uốn (bàn tay di chuyển sợi dây), những gì xảy ra trong Thượng Đế sẽ tỏa ra từ trung tâm đến phía ngoại vi của Sự Sáng Tạo.
Sự sáng tạo phát triển giống như một ý tưởng bắt đầu như một bản phác thảo kỹ lưỡng trên bảng vẽ. Để có được thành phẩm, bạn có thể phải xóa hoặc sửa đổi bản phác thảo nhiều lần trước khi nó bắt đầu có ý nghĩa. Vũ trụ không hoàn hảo. Nó mắc sai lầm. Tuy nhiên, nó liên tục hoàn thiện bản thân, và vì vậy, bản thân quá trình hoàn thiện này là hoàn hảo. Không có tội lỗi, sai lầm chỉ đơn giản là công cụ để học cách hoàn thiện bản thân. Khi có tội lỗi, sai lầm trở thành tội lỗi, một điều đáng sợ và phải trốn tránh. Và do đó, sự mở rộng bị ngừng lại, sự tăng trưởng bị thu nhỏ lại.
Mặc dù quá trình tiến hóa không bao giờ dừng lại, nhưng nó có thể bị chậm lại nếu có đủ tội lỗi tham gia vào. Tức là, cho đến khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng được. Và đó là khi mà sự tách biệt đạt đến mức đỉnh điểm. Trên Trái Đất, mức đỉnh điểm này đã đạt đến và tội lỗi phải ra đi.
Đã đến lúc phải tiếp tục, phát triển vượt ra khỏi cảm giác tội lỗi. Điều quan trọng là sự hiểu biết. Không chỉ là hiểu biết về trí tuệ, mà còn là cảm giác sâu sắc bên trong của sự hiểu biết thực sự. Chính sự hiểu biết về cảm giác tội lỗi mà chúng ta tìm cách đạt được vào lúc này. Vì sự hiểu biết này sẽ giải thích phần lớn những gì đã và đang xảy ra trên hành tinh này kể từ khi thời gian bắt đầu.
Hiểu về tội lỗi
Các thuộc tính của tội lỗi là gì? Phẩm chất chính của cảm giác tội lỗi là không chấp nhận bản thân, hoặc tự cho mình là sai. Đây là sự vắng mặt của tình yêu. Sự hiện diện không được yêu thương, không được chấp nhận này đã sinh ra sự phán xét và phủ nhận. Tội lỗi bắt đầu đánh giá các phần của Thượng Đế ít nhiều đáng được yêu thương và giàu ánh sáng hơn các phần khác. Những bộ phận bị xem là kém xứng đáng hơn sau đó đã bị loại bỏ khỏi cơ thể của Thượng Đế. Nhưng bởi vì tất cả là Thượng Đế, thực sự không có bất kỳ bộ phận nào có thể bị phá hủy, nhưng chúng có thể bị phủ nhận. Tội lỗi trở thành người phán xét những phần nào của Thượng Đế có thể ở lại và những phần nào sẽ bị từ chối.
Bởi vì chúng ta được sinh ra theo hình ảnh và giống như Thượng Đế, tội lỗi cũng xuất hiện với chúng ta và tiếp tục ăn vào bản chất tâm hồn của chúng ta. Kết quả là ngày càng nhiều bản thể của chúng ta bị phủ nhận theo thời gian.
Mọi thứ xuống dốc khá nhanh sau khi chúng ta xuất hiện với tư cách là những linh hồn riêng lẻ. Bởi vì tội lỗi phán xét chúng ta là không xứng đáng và sai lầm, chúng ta bắt đầu tin rằng chúng ta không thể nhận được ánh sáng và tình yêu của Thượng Đế. Chúng ta đã có một ký ức mơ hồ về việc đã từng ở trong Thượng Đế trước khi tội lỗi xâm nhập, và chúng ta đã dành phần lớn thời gian tồn tại của mình để cố gắng trở lại trạng thái vô tội đó. Khi chúng ta bắt đầu biểu hiện ra ở hình dạng cơ thể, chúng ta tái tạo lặp đi lặp lại Nguyên nhân ban đầu của chúng ta, lần này bằng cách sử dụng tử cung của những người mẹ làm trạng thái trước khi xuất hiện của chúng ta. Chúng ta bắt đầu trong một không gian ấm áp, an toàn, yêu thương và sau đó bị đưa vào một thế giới lạnh lùng, đầy phán xét, bất lực trong việc tự vệ trước sự tấn công của tội lỗi từ những nhân vật có thẩm quyền đã can thiệp vào suốt quá trình phát triển thời thơ ấu của chúng ta.
Hầu hết chúng ta trên thế giới này vẫn đang cố gắng quay trở lại trong bụng mẹ. Chúng ta không nhận ra rằng không gian an toàn, ấm áp, đầy quan tâm này vẫn nằm bên trong chúng ta và vẫn được kết nối với Thượng Đế. Đã đến lúc phải thức tỉnh sự hồn nhiên vẫn luôn tồn tại và sẽ luôn tồn tại. Đã đến lúc chấm dứt sự phán xét và phủ nhận đã thuyết phục chúng ta rằng chúng ta không bao giờ có thể được tự do thực sự. Và đã đến lúc phải nhớ rằng chúng ta là Con trai và Con gái của Đấng Tối cao.
Vai trò của Tội lỗi trên Trái Đất
Trước đó, chúng ta đã nói về Illuminati và kế hoạch của họ cho một Trật tự Thế giới Mới. Illuminati ra đời như thế nào? Ý tôi không phải là quá trình máy móc của các cá nhân hình thành các thể chế và tập đoàn kiểm soát sự giàu có và tài nguyên của người dân. Đó là những điều sau cùng. Chắc chắn, ý tưởng ban đầu là giúp nhân loại, thông qua sự hiểu biết về các khoa học huyền bí, và hình thành một tình anh em ánh sáng trên Trái Đất.
Nhóm Orion là sự phản ánh của một ý tưởng, các diễn viên trên sân khấu, với tội lỗi là đạo diễn. Sự thối nát của Illuminati được dàn dựng bởi niềm tin vào sự không xứng đáng; niềm tin về sự tách biệt. Các thành viên trở nên phân cực chống lại những người có niềm tin khác với họ. Họ bắt đầu cảm thấy họ phải bảo vệ bản thân mình khỏi những người khác. Toàn bộ khái niệm rằng một cái gì đó bên ngoài bản thân bạn có thể phá hủy hạnh phúc của bạn là một trong những viên đá đặt nền tảng cho tội lỗi.
Illuminati ngày nay là một tổ chức hữu hình, mặc dù phần lớn là vô thức, khắc họa tội lỗi ẩn chứa trong tâm trí và trái tim của mỗi cá nhân trên thế giới. Nếu bạn nhìn vào lịch sử, bạn sẽ thấy một sợi dây xuyên suốt mọi kỷ nguyên quan trọng – sự trỗi dậy và sụp đổ của các nền văn minh. Đã có nhiều nền văn minh đã đạt nhiều thành tựu đỉnh cao, chỉ để bị hạ bệ bởi tham nhũng và tham lam. Nền văn minh hiện tại lại một lần nữa ở đỉnh cao và chắc chắn trở thành con mồi cho tham nhũng và tham lam như hàng chục nền văn minh đi trước nó.
Illuminati là sự phản ánh cảm giác tội lỗi trong ý thức đại chúng của người dân Trái Đất. Mỗi khi người dân vùng lên, họ lại bị “thế lực này” đè bẹp. Mỗi khi các quyền lực xuất hiện để cân bằng với người dân, cảm giác tội lỗi lại xâm chiếm một cách vô thức và ăn mòn cấu trúc xã hội. Điều này đã đúng ở Pan, Lemuria và Atlantis, và nó đúng cho thời đại ngày nay.
Một trong những nguyên tắc cơ bản của tội lỗi là một người không xứng đáng được duy trì hạnh phúc, an lạc, viên mãn hoặc thành công. Niềm tin “Quá tốt để trở thành sự thật,” đã phá hủy giấc mơ của hầu như tất cả các linh hồn lúc này hay lúc khác. Như được nhắc đến trong “Thư gửi Tội lỗi” ở cuối chương này, “Bạn đã hạ gục tôi khi tôi lên quá cao.” “Quá cao” có nghĩa là đạt được trạng thái ý thức cao mà không có sự hiểu biết thực sự cần thiết để duy trì nó. Nếu bạn không có hiểu biết thực sự, cảm giác tội lỗi sẽ xâm chiếm thiên đường của bạn và biến hoa hồng của sự phúc lạc thành tro tàn của tuyệt vọng.
Cơ chế phản chiếu của tội lỗi
Trừ khi bạn đang sống trong sự thiếu hiểu biết hoàn toàn và tin vào tất cả những gì bạn nghe và thấy trên các phương tiện truyền thông, chắc chắn bạn đã biết rằng Illuminati là người chịu trách nhiệm cho tất cả các cuộc chiến tranh lớn và thảm kịch của con người trong thời đại của chúng ta.
Đây là những người đã mang đến cho bạn Thế chiến I và II, Hitler và sự tiêu diệt người Do Thái. Họ đã mang đến cho bạn Stalin và sự đàn áp trắng trợn và thanh trừng đối với nhân dân Nga. Họ đã mang lại cho bạn hệ thống ngân hàng, với sự phát triển lây lan như ung thư của nó: lãi suất kép và tỉ lệ dự trữ ngân hàng. Đây là những người đã mang đến cho bạn KGB, CIA, NSA và NSC (các tổ chức tình báo và an ninh). Những kẻ độc tài này, thông qua các cơ quan chính phủ bù nhìn của họ, đã mang đến cho bạn Hệ thống Dự trữ Liên bang và khu liên hợp công nghiệp quân sự. Họ đã chỉ đạo vụ ám sát Tổng thống John F. Kennedy, Martin Luther King, Jr. và vô số người khác. Nếu bạn tin rằng không có âm mưu, thì bạn chắc hẳn tin vào bà tiên răng và ông già Noel? Bạn nghĩ ai đưa cựu điệp viên CIA George H.W. Bush vào Nhà Trắng? Nếu bạn không tin Illuminati hoàn toàn kiểm soát người dân Mỹ, thì tôi có thể lừa bạn dễ hơn ăn kẹo (ND: ý là quá ngây thơ và bị truyền thông dẫn dắt). Illuminati và chính phủ bí mật của nó đã mang đến cho bạn ma túy, chiến tranh ma túy, bạo lực băng đảng, buôn lậu vũ khí để hỗ trợ các chế độ độc tài tham nhũng, chiến tranh tâm lý và vi trùng, vũ khí hóa học và hạt nhân, đảo chính, cách mạng, ám sát, tấn công vào Hiến pháp và Tuyên ngôn Nhân quyền Hoa Kỳ, và còn nhiều nhiều điều nữa.
Vậy ai thực sự đứng sau Illuminati? Không phải nhóm Orion, không phải nhóm Sirius, thậm chí không phải Lucifer. Đó là TỘI LỖI, rõ ràng và đơn giản!
Những gì tội lỗi đã không làm được với chính phủ một cách bí mật, thì đã làm được với tôn giáo một cách công khai. Tội lỗi đã đưa đến cho bạn sự đóng đinh của Chúa Jesus trên thập tự giá. Tội lỗi đã tác động trong việc viết lại Kinh Thánh để miêu tả Thượng Đế như là kẻ báo thù và đòi hỏi sự vâng lời. Mỗi Chủ nhật, tội lỗi mang đến cho bạn những bài giảng về lửa địa ngục và diêm sinh từ một cha xứ ở một thị trấn gần bạn. Toàn bộ khái niệm về kỷ luật đã bị biến chất bởi cảm giác tội lỗi. Nếu bạn không làm điều này, nếu bạn không làm điều kia, vân vân và vân vân. Quan hệ tình dục với tội lỗi đã đem cho bạn bệnh AIDS và mọi dạng bệnh tật khác. Không quan trọng bạn có tin rằng có một âm mưu đằng sau virus HIV hay không. Cho dù đó là cảm giác tội lỗi trực tiếp phá hủy hệ thống miễn dịch, hay Illuminati thông qua việc đưa HIV vào vắc-xin của Tổ chức Y tế Thế giới để kiểm soát dân số, thì cốt lõi vấn đề cũng không có gì khác biệt. Nó vẫn quay trở lại niềm tin trung tâm rằng một cái gì đó bên ngoài bản thân bạn có thể phá hủy phẩm chất Thượng Đế của bạn. Và niềm tin này khởi sinh vì cảm giác tội lỗi.
Illuminati sẽ sụp đổ. Nhưng cách duy nhất bạn và tôi có thể thực sự tự do là loại bỏ tội lỗi. Đã đến thời điểm để làm điều đó.
Hành trình vượt lên: Thư gửi Tội lỗi
Đây là một lá thư. Một bức thư rất cá nhân. Khi tôi bắt đầu viết nó, tôi không biết một cách ý thức nó sẽ dẫn đến đâu. Tôi chỉ biết tôi muốn chia sẻ nó với bạn bởi vì tôi cảm thấy chúng ta có thể đang trên một hành trình rất giống nhau. Tôi không biết liệu hành trình của tôi có gây được tiếng vang cho bạn hay không, nhưng nếu có, tôi hy vọng nó sẽ giúp con đường của bạn dễ dàng hơn một chút và vui vẻ hơn rất nhiều.
Trước đây, hành trình của tôi thường bị chi phối bởi sự hiểu biết mang tính logic và trí năng, đôi khi tôi chỉ có những cái nhìn thoáng qua sự thật vượt lên trên lời nói và ý tưởng. Hôm nay, tôi sẽ cố gắng sử dụng từ ngữ để vượt ra ngoài từ ngữ. Từ ngữ giống như một điểm nhảy vào điều chưa biết. Có nhiều cách để bước đến đỉnh. Một trong những cách yêu thích của tôi là âm nhạc. Tôi lắng nghe những giai điệu nhất định đưa tôi đến những chiều kích vượt lên trên và trên nữa. Những chiều kích của tình yêu thương vô bờ bến, nơi không còn hư ảo và bóng tối.
Mục tiêu của tôi khi chia sẻ bức thư này với bạn là để nhớ lại những gì nằm sau bức màn. Để đến đó, chúng ta sẽ đi qua màn sương ban đầu của Sự Sáng Tạo để quay trở lại thời điểm bắt đầu của thời gian. Chúng ta sẽ ôm ấp những cảm xúc sâu kín nhất của mình và vâng, chúng ta sẽ lại đối mặt với bóng tối một lần nữa. Bức thư này chỉ là một bước trên con đường đi vào điều chưa biết, và là một bước rất quan trọng. Vì trừ khi chúng ta dọn sạch các mạng nhện khỏi nhận thức của chúng ta, chúng ta sẽ không nhìn thấy rõ ràng những gì đang nằm trước mặt chúng ta.
Theo kinh nghiệm của bản thân, tôi đã phải mặt đối mặt với bóng tối mà tôi gọi là ” tội lỗi”. Tôi nhận ra rằng hầu hết mọi người đều nghĩ về tội lỗi như một cảm giác cụ thể giữa một loạt các cảm giác và suy nghĩ. Tuy nhiên, trong bức thư này, tội lỗi gắn liền với cảm giác bủa vây về sự không xứng đáng, không chấp nhận và “làm sai” đối với bản thân và Sự Sáng Tạo – một kiểu phán xét cướp đi năng lượng sống của linh hồn.
Trong hàng thế kỷ, tôi đã cho phép vị khách không mời này vào ngôi đền thánh của bản thể tôi. Vì vậy, bức thư này sẽ giống như bức thư của một người giải thích cho người bạn lâu năm của mình mong muốn kết thúc mối quan hệ. Và trong kết luận cuối cùng, đây sẽ được xem như một tuyên ngôn độc lập thực sự.
Tội lỗi thân mến,
Chúng ta đã ở bên nhau một thời gian dài, bạn và tôi, kể từ khi tôi xuất hiện như một linh hồn riêng lẻ, bạn đã ở đó, vô hình, hướng dẫn sự tiến hóa của tôi và ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Nhưng điều này sẽ không tiếp tục nữa. Bây giờ tôi nhìn thấy bạn như bạn là, tội lỗi, trong tất cả sự quỷ quyệt của bạn, trong tất cả những ngụy trang của bạn. Những lời nói của bạn thật khéo léo và thuyết phục, nhưng chúng đã khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Vì khi tôi nói rằng tôi muốn yêu tất cả các phần của bản thân mình, thì chính bạn là người nói rằng tôi không thể. Chính bạn là người đã khiến tôi phải nhìn vào những mặt “xấu xí hơn” của bản thân với sự ghê tởm và khinh bỉ. Bạn liên tục nói rằng tôi phải cố gắng để trở thành những gì tôi không là. Và chính bạn là người nói rằng tôi phải nhào nặn mình theo hình ảnh của bạn về sự hoàn hảo. Nhưng dù tôi có phấn đấu đến đâu cũng không bao giờ là đủ.
Tội lỗi, chính bạn là người đã vẽ nên một bức tranh về Thượng Đế như là Đấng đòi hỏi sự hoàn hảo. Hình ảnh của bạn miêu tả Đấng Sáng tạo như một đấng tĩnh tại, thường hằng ngồi trong tháp ngà, khóa chặt trong sự tách biệt đầy lý trí và lạnh lùng, vượt ra ngoài những cảm xúc và nhận thức của con người. Một lý tưởng cao cả đến mức mọi nỗ lực nhằm đạt được nó đều bị thất bại. Vì bạn luôn có thể nghĩ về điều gì đó đáng lẽ tôi phải làm tốt hơn, và bạn không bao giờ quên những thiếu sót của tôi.
Vâng, chính bạn, tội lỗi, người đang tìm cách tước đi sự trân trọng của tôi đối với từng khoảnh khắc – khoảnh khắc vui vẻ, tuyệt vời, vô hạn, trọn vẹn với sự hoàn hảo tự nhiên của chính nó. Thay vào đó, bạn sẽ đưa vào sự lấp lánh cầu kỳ của phiên bản hoàn hảo ảo tưởng của bạn.
Tội lỗi, bạn đã kiểm soát tôi bằng cách cố định tâm trí của tôi mãi mãi vào tương lai và đảm bảo với tôi rằng mối nguy hiểm rình rập ở mọi ngã rẽ và rằng tôi phải thoát khỏi nó bằng cách đi vào quá khứ. Bạn luôn so sánh hiện tại với quá khứ và nói với tôi rằng hãy dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ khi đối mặt với những cơ hội mới. Bạn đã không cho phép tôi cảm thấy hài lòng về bản thân như tôi đang là trong hiện tại, và bạn luôn hạn chế niềm hạnh phúc và niềm vui của tôi bằng cách liên tục nhắc nhở tôi về những việc còn dang dở.
Bạn đã cho tôi nỗi sợ mất mát và bắt tôi phải giữ lấy cuộc sống thân yêu với những gì tôi có, không bao giờ cho phép tôi buông bỏ và mở ra cho một điều gì đó mới mẻ. Bạn đã khiến tôi mất kiên nhẫn với bản thân và những người khác, nói với tôi rằng nếu tôi không nắm bắt những thứ tốt trong khi có thể, cuối cùng tôi sẽ mất trắng. Bạn đã cho tôi nỗi sợ hãi về thất bại và khiến tôi gắn mình với những trải nghiệm tích cực và từ chối nhìn vào điều tiêu cực. Bạn đã khiến tôi cứng nhắc đeo bám vào những điều bên ngoài để có được tình yêu và sự chấp nhận, trong khi bên dưới nỗi sợ bị từ chối của tôi là sự chắc chắn của bạn rằng tôi xứng đáng bị thất bại và bị từ chối vì sự không xứng đáng vốn có của tôi.
Bạn đã nói với tôi rằng sự giác ngộ chỉ dành cho số ít người, và nó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực vất vả và hy sinh. Bạn đã nói với tôi hy sinh là một đức tính tốt và chỉ cần tôi đặt người khác lên trước trong sự phụng sự không vụ lợi, thì bằng cách nào đó, tôi sẽ được Thượng Đế ưu ái. Bạn đã khiến tôi tin rằng thật ích kỷ khi nghĩ về bản thân mình.
Tội lỗi, bạn đã để tôi tạo ra toàn bộ cuộc đời, nơi tôi đã bị cho là sai bởi những người khác vì đã làm theo cách thức lập dị của mình; nơi tôi bị chế giễu và khinh bỉ vì đã nói ra suy nghĩ của mình.
Bạn đã cho tôi liên tục tìm kiếm tình yêu và sự chấp thuận của người khác, trong khi đồng thời nói với tôi rằng tôi không đủ tốt để nhận được điều đó. Và bạn che giấu sự thật rằng việc tôi không được thế giới chấp nhận là sự phản chiếu của việc tôi không chấp nhận bản thân mình.
Bạn đã khiến cho tôi nghĩ sai về cơ thể mình khi nó có những ham muốn cơ bản và thuyết phục tôi rằng tôi sẽ bị lạc trong những đòi hỏi của nó, và vì vậy tôi đã làm theo. Bạn khiến tôi đánh giá ngoại hình của mình và ngoại hình của người khác. Bạn khiến tôi phán xét tình dục của tôi. Bạn thậm chí còn khiến tôi tin rằng Thượng Đế là một sinh mệnh không có tính dục. Bạn đã gây khó khăn cho tôi trong việc tồn tại thể xác bởi vì bạn đã đánh giá luân xa sinh tồn thấp hơn Thần thánh. Bạn đã nói với tôi rằng tôi phải bỏ lại cơ thể của mình để được thăng lên nhà của Cha. Bạn đã khiến tôi xấu hổ về cơ thể vật lý của mình và kết quả là, tôi bắt đầu bị bệnh và già đi.
Bạn đã làm những cảm xúc của tôi trở nên sai trái và thuyết phục tôi rằng tôi chẳng là gì ngoài một mớ đau đớn và tiêu cực, và trong một thời gian, nó dường như là như vậy. Bạn đã khiến tôi phán xét sự tức giận, thịnh nộ, buồn bã, đau buồn và sợ hãi của tôi. Bạn đã dạy tôi phủ nhận cảm giác của mình để bồi đắp cho hình ảnh hoàn hảo mà bạn tạo ra. Bạn đã dạy tôi phủ nhận, phủ nhận và phủ nhận cho đến khi cơ thể cảm xúc của tôi gần như không còn gì ngoài một vài mảnh vỡ của tuyệt vọng và bóng tối.
Bạn đã làm cho lý trí của tôi sai lầm vì luôn luôn phân tích và bám vào những kiến thức cũ, thay vì dành cho nó tình yêu và sự hiểu biết cần thiết để giúp nó thấy những điều vượt trên chính nó. Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng bạn không đủ khả năng để yêu và hiểu, và đó là một trong những lý do tôi đang kết thúc mối quan hệ của chúng ta.
Tội lỗi, bạn đã làm ý muốn của tôi, mong muốn của tôi và quyền lực của tôi trở thành những điều sai trái, và nói với tôi rằng tôi không nên có ý chí tự do, tôi không nên có ham muốn và việc tôi sử dụng sức mạnh của mình để mang những điều tốt đẹp vào cuộc sống là sai. Tôi đã tin bạn và kết quả là tôi đã quên cách sử dụng 90% sức mạnh của mình. Bạn đã thuyết phục tôi rằng tôi sẽ làm tổn thương người khác nếu tôi sử dụng quyền lực và ý chí tự do của mình, và vì tôi tin bạn, tôi thường làm tổn thương họ thực sự.
Bạn đã cho tôi nhiều vai diễn trong suốt lịch sử. Bạn đã chọn vai của tôi và khiến tôi quên mất mình chỉ là một diễn viên trên sân khấu do chính tôi tạo ra. Bạn đã biến tôi thành nạn nhân trong một vũ trụ thù địch, và khiến tôi tin rằng nó có quyền lực đối với tôi. Khi bạn mệt mỏi vì điều này, bạn đã đưa tôi vào vai của kẻ áp bức, sống trong sự hài lòng giả tạo được hình thành từ quyền thống trị đối với “người kém may mắn”. Bạn đã khiến tôi sống như một người tử vì đạo, và khiến tôi từ bỏ mọi thứ. Bạn đã dạy rằng nghèo khó là một đức tính tốt, và kết quả là những trong số chúng tôi, những người từ bi nhất có ít nguồn lực nhất có thể để giúp đỡ hành tinh. Bạn cũng đưa tôi vào vai kẻ giết người và kẻ bị giết, kẻ trục xuất và kẻ bị trục xuất. Khi tôi lãnh đạo nhà thờ, bạn đã ném tôi ra ngoài khi tôi đến quá gần sự thật. Bạn đã ca ngợi những đức tính của một Thượng Đế nhân từ và yêu thương, và trong cùng một hơi thở, đảm bảo với tôi rằng tôi là một tội nhân khốn khổ không có hy vọng cứu rỗi.
Tội lỗi, bạn đã mang lại cho tôi niềm đau khi tôi đã đến quá gần với niềm vui. Bạn đã làm cho tôi quên khi tôi bắt đầu nhớ. Và bạn luôn kéo tôi xuống đất khi tôi lên đến đỉnh cao. Bạn đã thuyết phục tôi rằng tôi quá duy tâm, rằng Thiên đường chỉ là một giấc mơ, và rằng đằng sau cuộc phiêu lưu tự do trong vũ trụ của tôi là những hóa đơn sẽ đến hạn và phải trả. Và miễn là tôi tin bạn, hóa đơn luôn đến, đúng lúc. Bạn đã cho tôi tin rằng tôi phải làm việc để kiếm sống và rằng thật không đúng khi tận hưởng cuộc sống của mình nếu những người khác đang đau khổ. Bạn đã khiến tôi tin rằng tôi đã bất lực trong việc chữa lành những căn bệnh trên thế giới; rằng thật sai lầm khi nghĩ rằng tôi có thể chữa lành người bệnh và làm cho người chết sống lại. Đồng thời, bạn nói với tôi rằng tôi đã không cố gắng đủ để cứu hành tinh.
Tội lỗi, giờ đây tôi nhận ra rằng điều quỷ quyệt nhất trong tất cả những điều bạn đã dạy tôi là mùi hôi thối đen tối của cái chết sẽ chờ đợi tôi khi đau khổ trần thế của tôi đã hoàn tất. Và bạn gần như đã thuyết phục tôi rằng sự thăng thiên là không có thật và tôi sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trên bánh xe luân hồi. Bạn đã đưa tôi vào một tử cung ấm áp, nơi mọi nhu cầu của tôi đều được đáp ứng, sau đó đã đưa tôi vào một thế giới ồn ào, vô cảm, nơi những người kém trí tuệ hơn tôi bảo tôi phải làm gì. Khi tôi còn là một đứa trẻ không có khả năng tự chăm sóc, bạn đã để các cơ quan chức năng trên thế giới bóp chết ý chí của tôi và phá hủy cảm giác tò mò và ngạc nhiên tự nhiên của tôi. Tôi đã dành nhiều kiếp sống để cố gắng trở lại bụng mẹ, không nhận ra rằng sự sinh ra về thể chất chỉ là sự tái hiện lại sự xuất hiện của tôi với tư cách là một linh hồn từ Mẹ Sáng tạo. Và bạn thậm chí còn nói với tôi rằng khía cạnh Mẹ của Thượng Đế là một mảnh ghép trong trí tưởng tượng của tôi trong một vũ trụ nam tính. Từ lâu linh hồn tôi đã khao khát được trở lại tử cung của Sự Sáng Tạo, nhưng bây giờ tôi biết rằng tử cung của Sự Sáng Tạo đang ở trong tôi.
Ôi tội lỗi, bây giờ tôi nhìn thấy bạn vì những gì bạn là – một vị thần trống rỗng, lạnh lùng, vô cảm, người lang thang trong khoảng không, tìm kiếm sự sống không nghi ngờ gì để duy trì những ham muốn ký sinh của bạn. Mặc dù lời nói của tôi khó nghe, nhưng tôi không có ác ý đối với bạn, vì tôi biết bạn là người phát triển mạnh mẽ dựa trên sự tức giận. Tôi chỉ nhìn thấy bạn như bạn vốn có, và tôi không còn mong muốn nhận được những món quà vô ích của bạn. Và vì vậy tôi để bạn đi. Trong tâm trí của tôi, tôi thấy bạn đang trôi dạt vô hồn đến rìa bản chất của tôi và ra ngoài khoảng không bên ngoài vũ trụ hiển hiện.
Vâng, tội lỗi, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc, bây giờ tôi thấy trò chơi của bạn, và sẽ chỉ còn một thời gian ngắn nữa là tôi tiếp tục thực hiện các vai trò mà bạn đã đặt cho tôi. Hiện tại, tôi mong muốn được dẫn các anh chị em của mình đi cùng để đối mặt với bạn. Như tôi thấy, họ sẽ thấy rằng bạn thực sự không là gì cả – một Hoàng đế không có quần áo, không có phẩm chất, và hoàn toàn không có tình yêu. Gia đình vũ trụ của tôi đang theo dõi bạn khi bạn chơi lá bài cuối cùng trong bộ bài đau khổ của bạn trên Trái Đất bây giờ, lá bài Armageddon[1]. Và chúng tôi đang nắm được chiêu trò của bạn. Vì chúng tôi đã thấy lá bài cuối cùng của bạn và chúng tôi không bị lừa. Mặc dù chúng tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ và nghiến răng nghiến lợi của các tín đồ của bạn khi họ chờ đợi thỏa thuận cuối cùng, nhưng chúng tôi không còn sợ hãi nữa. Vì chúng tôi đang rời khỏi thế giới bóng tối của bạn. Đây là sự khởi đầu của chúng tôi và sự kết thúc của bạn.
Và vì vậy tôi quay trở lại với nhiệm vụ hiện tại- để đòi lại những phần của tôi mà bạn đã che giấu khỏi ánh sáng, khóa chặt khỏi hương vị ngọt ngào của tự do. Và tôi chấp nhận sự nhỏ bé có giới hạn của mình và sự ngây thơ trong sáng, mặc dù đã bị lãng quên từ lâu, nhưng đã và sẽ không bao giờ có thể bị phá hủy hoàn toàn.
Và trong những năm tới, con đường đi ra khỏi hang ổ của bạn sẽ được thắp sáng bởi các Chủ thể Thiên đàng, và sẽ không có những người thu phí hoặc thu tiền hóa đơn để làm phiền những người bước qua ngưỡng cửa đến với tự do. Từ bên kia địa ngục mà bạn đã tạo ra, là âm thanh của những giai điệu cổ xưa, luôn luôn tươi mới, tiếng hát của tình yêu ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Mỗi giai điệu tỏa sáng rạng rỡ trong sự trọn vẹn của nó, và khi tôi và gia đình vũ trụ của tôi đồng nhất được các thể, cảm xúc, trái tim, tâm trí và linh hồn của chúng tôi thành Nhất thể, âm nhạc đi vào bản thể của chúng tôi và quá khứ nhẹ nhàng trôi vào cõi hư vô như khi nó bắt đầu. Và nỗi sợ hãi về những điều chưa biết sẽ chuyển thành sự phấn khích và nhiệt tình khi chúng tôi cùng nhau bắt tay vào cuộc hành trình vượt lên này. Tạm biệt, tội lỗi!
Đã ký, bạn cũ: Sal
[1] (Kinh Thánh) Trận chiến đấu quyết liệt cuối cùng giữa thiện và ác.
***
Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG (Trọn bộ)
- Download ebook sách Cuộc sống trong thời đại vàng – tác giả: SAL RACHALE – file pdf
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Kết luận (Kết thúc)
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 21: Kế hoạch chi tiết cho thế kỷ 21
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 20: Xây dựng cơ thể ánh sáng tinh thể của bạn
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 19: Các vị thần phủ nhận
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 18: Những thay đổi của Trái Đất
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 17: Tội lỗi
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 16: Vở kịch của tính nhị nguyên
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 15: Trật tự thế giới mới
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 14: Các loại sinh mệnh ngoài hành tinh liên kết với Trái Đất
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 13: Lịch sử thực sự của Trái Đất
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Phần II – Thời đại vàng – Chương 12: Câu chuyện về Sự Sáng Tạo
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 11: Các mô hình thực tại: Kết hợp tất cả lại với nhau
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 10: Chiều kích
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 9: Mật độ
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 8: Thiền định, sự vĩnh cửu và Ý thức Vũ trụ
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 7: Linh hồn và Linh hồn cấp cao
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 6: Tình yêu
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 5: Tâm trí cao hơn
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 4: Bản ngã
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 3: Cơ thể cảm xúc
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 2: Cơ thể vật lý
- CUỘC SỐNG TRONG THỜI ĐẠI VÀNG – Chương 1: Thực tại là gì?