NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 5: Thực thể của đời sống siêu nhiên

0
146

CHƯƠNG V

Thực thể của đời sống siêu nhiên

Trong thời buổi hiện nay, dường như rất khó khăn cho những người chỉ quen với những ý niệm vật chất bình thường, tin tưởng và nhậnthức có một trạng thái tâm thức hoàn toàn tách rời khỏi xác thân vật chất. Chắc chắn, người tín đồ Cơ Đốc nào cũng tin là họ có một linhhồn, đó cũng chính là nguyên tắc căn bản của tôn giáo họ. Nhưng nếu bạn gợi ý với họ rằng linh hồn có thể thật sự tự nó trở thành hữu hìnhngoài xác thân, trong một vài điều kiện nào đó, hoặc trong lúc sống, hoặc sau khi đã chết, đa số trường hợp họ trả lời bạn một cách khinhmiệt, là họ không tin có chuyện ma quỉ, và điều ấy không hợp thời, đó là điều dị đoan của thời trung cổ còn sót lại.

Vậy, nếu chúng ta muốn hiểu ít nhiều về công tác của nhóm cứu trợ vô hình, và có thể tự mình học tập để tham gia vào việc đó, thì cần phải gạt bỏ các trở ngại của những quan niệm hiện thời và cố gắng nắm vững chân lý cao quý mà thực thể đã được trình bày cho phần đôngchúng ta. Rằng thân xác chỉ là một vận cụ hoặc y phục của con người thật. Chúng ta lìa bỏ nó một cách vĩnh viễn khi chết, và mỗi đêmchúng ta cũng lìa nó một cách tạm thời, trong khi ngủ. Đúng thế, khi chúng ta ngủ, là “con người thật” thoát ra khỏi thân xác và sinh hoạt trong thể vía. Tôi xin nhắc lại, đó chẳng phải chỉ là một giả thuyết, cũng không phải là một ức đoán khéo léo. Trong chúng ta, có nhiều người biết cách thực hành, và thực hành hằng ngày cái pháp thuật sơ đẳng nầy trong đời sống của họ một cách đầy đủ ý thức, họ có thể tự ýđi từcõi nầy qua cõi khác. Khi nhận rõ được như thế, chúng ta sẽ thấy được sự vô lý của những người cho rằng không thể có một thực thểhiện tồn bên ngoài xác thân, cũng giống như bảo rằng người ta không thể nào có sự ngủ, nếu người nào nghĩ rằng họ đã có ngủ thì họ đãbị ảo giác.

Nếu một người chưa mở được sự liên lạc giữa ý thức trung giới và ý thức hồng trần thì không thể tự ý lìa khỏi thể xác được, cũng khôngthể nhớ lại đầy đủ những việc gì đã xảy ra trong lúc xác thân ngủ. Người đã mở mang được năng khiếu thần nhãn, quan sát một người bình thường, khi xác thân đang ngủ sẽ thấy họ bay lượn gần trên xác thân, hoặc quanh quẩn gần xác thân, đôi khi cũng cách xác thânmột khoảng xa hơn. Đối với một người chưa có chút gì mở mang, thường bay lơ lửng bên trên thể xác với hình dáng thô sơ không rõ ràng. Họ không thể rời xa xác thân được, khi tách ra một khoảng cách, họ phải giật mình và nhập vào xác thân làm nó tỉnh dậy. Khi con người tiến hóa khá hơn, thể vía của họ càng rõ ràng hơn và thức tỉnh hơn, do đó trở thành một vận cụ thích hợp và hữu dụng hơn. Phần nhiềunhững người thông minh có trí thức thì trình độ ý thức đã biểu lộ rõ ràng, và người đã mở mang một phần về tâm linh, khi ở trong thể vía, họ cũng được đầy đủ sáng suốt như ở trong xác thân. Trong lúc ngủ, dầu con người có ý thức hoàn toàn ở cõi trung giới và qua lại nơi đómột cách tự do, tùy thích, cũng chưa phải là điều kiện đủ để tham gia vào hàng ngũ cứu trợ. Con người ở bực nầy thường quá say đắm trongnhững tư tưởng riêng tư, thường là tiếp tục theo những tư tưởng trong lúc còn thức, giống như kẻ chìm sâu trong sự suy nghĩ, quá chútâmvào đó, đến nỗi không còn để ý chút gì đến việc xảy ra chung quanh. Đối với nhiều trường hợp, người được như thế cũng là tốt rồi, vì ởcõi trung giới, có rất nhiều điều có thể làm cho người thiếu can đảm trở nên ngã lòng hoặc sợ hãi, vì chưa hoàn toàn hiểu biết những thựcthể mà họ gặp nơi cõi đó.

Có thể một người kia lần hồi thoát ra khỏi trạng thái nầy và tỉnh thức nơi cõi trung giới, nhưng thường là họ cứ ở trong tình trạng ấy cho đếnkhi có một người đã linh hoạt ở cõi nầy chịu nhận săn sóc và giúp cho hắn thức tỉnh. Tuy nhiên, đó chẳng phải là một trách nhiệm mà tacóthể khinh suất thi hành, bởi vì tương đối dễ dàng làm cho một người thức tỉnh ở cõi trung giới, nhưng gần như là không thể nào làm chohắn ngủ lại được, nếu không nhờ đến phương pháp thôi miên, là phương pháp không nên sử dụng. Như vậy, trước khi muốn đem một người ra khỏi cảnh mơ mộng, một vị trong nhóm cứu trợ phải tin chắc hoàn toàn là những trù liệu đó sẽ giúp kẻ ấy dùng được lâu dài những năng lực mới, vừa được đặt vào tay của y, và hơn nữa y phải có đầy đủ sự hiểu biết và can đảm, để sự tỉnh ngộ của y không trở thànhnhững kết quả có hại.

Khi đã được tỉnh ngộ như thế, người ấy sẽ có thể liên kết với những vị cứu trợ nhân loại, nếu họ muốn. Nhưng phải hiểu rành rẽ là điều nầykhông đi đôi với khả năng nhớ lại những gì đã làm trong lúc ngủ, khi họ thức giấc. Con người phải tự mình mở mang năng lực nầy, thường phải mất nhiều năm, và cũng có thể không thành công trong kiếp nầy. May thay, việc thiếu trí nhớ của thể xác chẳng thiệt hại gì cho côngtác thực hiện bên ngoài thể xác. Như thế ngoại trừ việc thỏa mãn thấy mình hiểu biết được, lúc thức giấc, những công việc mình đã làmtrong lúc ngủ, thì sự thiếu trí nhớ nầy không có chút gì quan trọng. Điều cốt yếu là công việc phải được làm hoàn tất, chớ không cần thiết phải nhớ ai đã làm.

***

Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất 

Facebook page

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here