CHƯƠNG XII
Em bé trai bị thất lạc
Có nhiều loại trợ giúp khác nhau ở cõi trung giới. Sau đây là một trường hợp khác cũng do em bé mới gia nhập vào đoàn cứu trợ thực hiện, xảy ra vài ngày sau sự việc kể trên.
Mỗi người làm việc nơi cõi trung giới luôn luôn có một số trường hợp cần phải theo dõi thăm viếng hàng đêm, giống như một vị bác sĩ làm việc trong bệnh viện hàng ngày phải đi thăm một số bệnh nhân của ông ta. Luôn luôn có những tân đoàn viên được đặt dưới sự hướng dẫn của tôi đi trong những lúc thăm viếng nầy. Cũng giống như vị y sĩ trưởng đem theo những y sĩ trẻ để họ được học hỏi kinh nghiệm qua sự quan sát cách thức giải quyết từng trường hợp. Dĩ nhiên trước khi đi, họ đã được học một số giáo huấn đặc biệt. Người mới gia nhập đoàn cứu trợ cần phải trải qua những cuộc khảo hạch sự hiểu biết về đặc tính của đất, nước, gió, lửa. Người ấy phải học hỏi và thực hành thường xuyên cách phân biệt giữa hình tư tưởng và thực thể sống. Phải biết cách xử dụng 2.401 loại nguyên tố tinh chất khác nhau. Phải học cách tự hiện hình và làm cho người khác hiện hình. Cách xử trí trong hàng ngàn trường hợp khẩn cấp khác nhau thường xảy ra. Trên tất cả, người ấy phải hiểu là trong tất cả mọi tình huống, không bao giờ được mất bình tĩnh, hoặc cảm thấy sợ hãi trước bất cứ sự việc bất thường nào xảy đến. Điều kiện căn bản cho người làm việc ở cõi trung giới là luôn luôn phải nắm vững tình thế, dù cho bất cứ sự việc xảy ranhưthế nào. Người ấy cũng phải có đầy đủ tình thương và nhiệt tâm sẵn sàng giúp đỡ mọi người, đây là đặc tính mà người muốn gianhập nhóm cứu trợ phải có sẵn trước khi họ được gởi đến tôi.
Một đêm, như thường lệ, tôi đi thăm viếng một số trường hợp. Chúng tôi đang lướt trên một vùng đồi của một làng quê đẹp đẽ. Người tânđoàn viên tháp tùng theo tôi bay lên trước, dọc theo sườn đồi, rồi quay trở lại với tôi, như thế vài lần. Đây là người bạn trẻ mà vài ngày trước đã cứu sống chàng thủy thủ. Bỗng thình lình em quay lại một cách hối hả và cho biết em phát hiện ra một điều bất thường, em nói: “Có một đứa trẻ sắp chết dưới đất.”
Tôi liền theo em đến nơi, thấy một đứa trẻ khoảng chừng 8 tuổi bị rơi xuống một cái hố to, không có ánh sáng. Trông nó có vẻ tuyệt vọng, kiệt lực, vì đói và khát. Trường hợp nầy tương tự như câu chuyện thiên thần được trình bày ở chương VII và hình như cần phải được xử trí giống như thế. Tôi làm cho vị tân đoàn viên hiện hình (lần nầy không phải là Cyril). Trong trường hợp nầy cần phải đem đến ánh sáng, vì trong cái hố rất tối tăm, đối với cõi vật chất. Khi đứa trẻ nửa mê nửa tỉnh nầy được đánh thức, nó rất sửng sốt, khi thấy một em bé tay cầm cái lồng đèn sáng chói đang cúi xuống nhìn nó. Việc cấp bách là phải cho nó uống nước. Có một dòng suối nhỏ gần đó, nhưng đứa trẻ kiệt sức nầy không thể đi được. Thấy không có ly, vị tân đoàn viên nhiệt thành của tôi không nghĩ đến việc đợi tôi làm ra một cái ly, em chạy vội đi lấy nước và mang lại một ngụm nước trong đôi bàn tay bé nhỏ chụm lại. Sau khi đứa bé uống được ít nước, nó khá tỉnh táo hơn và có thể ngồi dậy được, và sau khi uống thêm vài ngụm nước nữa, nó có thể nói được chút ít.
Nó nói rằng, nó sống trong đồng bằng kế cận. Để em bé cứu trợ ở lại với nó cho nó cảm thấy yên tâm, tôi bay lên khỏi mặt đất, nhìn chungquanh, nhưng không thấy được chỗ nào giống như nó diễn tả. Tôi bèn xuống hố trở lại bảo nó cố suy nghĩ và tả kỹ hình ảnh căn nhà củanó. Với hình ảnh trong trí, tôi ra đi một lần nữa. Lần nầy tôi tìm ra căn nhà, nhưng xa hơn nhiều so với nó diễn tả. Có vài người ở trong nhà, tôi cố thử gây ấn tượng lên trí não họ về tình trạng nguy kịch của đứa trẻ, nhưng bị thất bại. Không có người nào trong bọn họ dễ thụ cảm, cho nên họ không thể nhận một cách rõ ràng ý tưởng do tôi truyền đạt. Họ rất lo lắng về sự mất tích của đứa nhỏ, họ đã tìm kiếm khắpnơi và cũng gởi người đến các hàng xóm để nhóm họp lại cùng nhau đi tìm. Họ không nhận được tư tưởng của tôi, có lẽ cũng do tinh thầnhọ đang quá lo lắng trong sự tuyệt vọng.
Tôi cố tiếp tục gây ấn tượng thêm một thời gian nữa, nhưng cảm thấy rất khó. Nghĩ đến tình trạng đói khát của đứa bé, tôi thấy không nênphí thêm thời giờ trong việc nầy nữa. Tôi tìm được ít thực phẩm trong nhà gồm ít bánh mì, bơ và 2 trái táo lớn, rồi dùng phương pháp giải thể tinh chất để mang đi, vì nghĩ rằng vật thực đó thuộc về nhà của đứa bé, nên nó có quyền sử dụng, cho nên lấy chút ít cũng không phải là hành động bất chính. Tôi quay trở lại cái hố và dùng phương pháp hoàn nguyên vật thể những thực phẩm “ăn cắp” ấy, đưa cho em tânđoàn viên đút cho đứa bé ăn. Chỉ một lúc sau đứa bé ăn hết những thực phẩm mà tôi mang đến, mà còn muốn ăn thêm nữa. Tôi sợ saumột thời gian dài nhịn đói, nếu ăn nhiều quá sẽ có hại hơn là lợi, tôi bảo em tân đoàn viên nói với nó là đã hết thực phẩm rồi, bây giờ phải tìm cách trèo ra khỏi cái hố.
Tôi đề nghị em tân đoàn viên hỏi vì sao đứa bé bị rớt vào đây. Đứa bé kể rằng, khi nó đang đi thơ thẩn quanh vùng đồi gần nhà, nó thấymột cái động nhỏ bên sườn đồi mà từ trước tới giờ nó chưa thấy. Vì tò mò, nó đi tới để xem, nhưng mới đi được vài thước thì sàn của hangđộng bị sụp dưới chân nó, và nó bị rơi vào một hang sâu bên dưới. Theo lời nó kể thì nó bị bất tỉnh một lúc, đến khi tỉnh lại thì nó thấy tối đen không tìm ra được cái lỗ từ đó nó bị rơi xuống. Sau đó chúng tôi xem xét nơi nó bị rơi xuống, chúng tôi rất ngạc nhiên, vì cái lỗ sâu nhưthế mà nó chỉ bị thương nhẹ. Nhưng xem xét kỹ hơn, chúng tôi được biết rằng một lớp đất mềm đã sụp xuống theo có tác dụng như một lớp đệm bên dưới nó.
Chúng tôi nhận thấy, không thể nào mang đứa bé lên khỏi miệng hang được, vì bốn bề của hang rất trơn láng và thẳng đứng. Ngoài ra, saukhi nó bị rơi xuống đây, nó đã lần mò trong đường hầm nầy khoảng 2 ngày, và bây giờ cách điểm nó đã rơi xuống chừng vài dặm. May mắnthay, một lúc sau chúng tôi tìm được một lối ra gần đó, nơi mà khe suối nhỏ chảy xuyên qua hang động ra bên ngoài sườn đồi. Bây giờđứa trẻ đã khoẻ hơn nhờ thực phẩm và nước uống, nó có thể tự bước đi được. Hai em vén những bụi cây cỏ làm rộng lối ra, vừa cho chúngbò ra ngoài. Sau khi ra ngoài, từ từ có thể tìm đường hướng về nhà và chúng tôi cũng hy vọng có thể ảnh hưởng được những người đangđi tìmkiếm theo hướng ấy.
Cha của đứa trẻ đã có một phác họa con đường đi tìm cố định trong đầu, chúng tôi khó có thể làm cho hắn đổi hướng. May thay trong nhómđi tìmcó một con chó dễ bị điều khiển, và khi con chó cắn vào vạt quần của một người nông dân, cố lôi hắn về hướng của chúng tôi, lúcđócách họ chừng vài dặm. Người nầy nghĩ rằng có lý do nào đó, nên đi theo con vật. Đứa trẻ nài nỉ người bạn mới, đi cùng nó về nhà.
Nócóvẻ rất khắng khít với em tân đoàn viên, nhưng vị cứu tinh của nó phải nhẹ nhàng bảo nó rằng chuyện đó không thể được, vì nó có côngviệc khác phải làm. Hai em theo nhau đến đỉnh của dãy đồi, từ đó có thể nhìn thấy cánh đồng ruộng của làng ở thung lũng bên kia. Chúng tôi nghe có tiếng kêu tên em bé, khi chắc chắn có người sắp đến, em tân đoàn viên từ giã đứa bé được cứu, nhìn theo nó chạy một cáchyếu đuối về hướng của người đi tìm, và tôi đã làm cho em tân đoàn viên biến đi.
Đứa bé trai được cứu nầy không có ý nghĩ rằng người đã cứu nó không phải bằng xương bằng thịt như nó. Nó thắc mắc, và hỏi vài câuhỏi khó trả lời, nhưng em tân đoàn viên nói lảng sang chuyện đang nguy hiểm. Điều khó khăn cho nó, là khi nó kể lại cho người khác nghecâu chuyện nó được cứu bởi một người trẻ lạ, không có vẻ gì là mục đồng ở nhà quê. Dù sao đi nữa, trường hợp nầy cho thấy rõ là khôngthể hoàn thành công việc cứu trợ mà không hiện hình.
***
Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH (Trọn bộ)
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 22: Vượt khỏi sự tiến hóa của nhân loại (Kết thúc)
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 21: Con đường đạo thiệt thọ
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 20: Đường đạo lúc sơ tu
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 19: Những điều kiện cốt yếu
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 18: Những nhiệm vụ khác
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 17: Công việc cứu trợ trong thời kỳ chiến tranh
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 16: Công việc giúp đỡ người chết
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 15: Những vụ đắm thuyền và các thảm họa
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 14: Những trường hợp tiêu biểu thông thường
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 13: Câu chuyện của Ivy
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 12: Em bé trai bị thất lạc
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 11: Ngăn ngừa trường hợp tự tử
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 10: Hai anh em
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 9: Sự hiện hình và hậu quả của nó
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 8: Câu chuyện hỏa tai
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 7: Câu chuyện thiên thần
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 6: Một sự can thiệp đúng lúc
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 5: Thực thể của đời sống siêu nhiên
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 4: Những vị cứu trợ
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 3: Kinh nghiệm cá nhân
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 2: Vài trường hợp cứu trợ hiện đại
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH – CHƯƠNG 1: Niềm tin phổ thông về những vị cứu trợ vô hình
- NHỮNG VỊ CỨU TRỢ VÔ HÌNH (Mục lục)