BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI – Chương 8

0
214

Chương 8: Ly hương

 

Doris cảm thấy cuộc đời cô trôi qua rất mơ hồ không mục đích, không biết nên đi theo hướng nào. Đây là vấn đề lớn nhất của cô. Cô đã từng có mấy việc kinh doanh thành công, hiện tại muốn thành lập một trung tâm siêu hình. Cô cảm thấy mình có rất nhiều thiên phú và năng lực, nhưng hy vọng có được vài lời khuyên về cách sử dụng nó.

 

Lúc mới bắt đầu thôi miên, Doris có một hồi không thấy gì hết cả, cũng không thể nhận ra mình đang ở nơi nào. Trước mắt là một mảng tối đen, nhưng cảm giác xung quanh trái lại hết sức rộng rãi. Sau khi được tôi hỏi rất nhiều vấn đề, cô bắt đầu phát hiện mình hình như ở một chỗ vừa to vừa lạnh. Tiếp đó cô cảm thấy hai tay đau đớn, hơn nữa không thể di chuyển. “Tôi nghĩ cánh tay tôi bị trói lại. Tôi không chắc chắn, nhưng tôi không động đậy được.” Tôi cho cô ấy vài đề nghị về sự dễ chịu, cho nên cô ấy không còn cảm giác khó chịu nữa. Thân thể cô từ phần eo trở xuống đều tê liệt. “Thân thể cảm thấy như bị tù cấm. Tôi không thể di chuyển.”

 

Chúng tôi chí ít đã có bắt đầu, nhưng cô vẫn không thể cung cấp được bao nhiêu thông tin, cho nên tôi làm cô ấy trở lại trước khi cô tiến vào chỗ bị hạn chế này, xem lý do cô ấy lại ở đây.

 

Doris: Tôi biết chuyện nào đó. Tôi biết quá nhiều. Họ phải tống tôi đi. Cảm giác đó là một thời kỳ khác, như thời Trung Cổ, nhưng cũng không phải Trung Cổ. Tôi thấy những kẻ mặc áo trùm đen thật dài, nhưng họ không phải con người.

 

Dolores: Họ là gì?

Doris: Tôi không biết. Họ mặc y phục đen. Họ đang tra tấn người khác. Trên quảng trường. Mọi người không làm chuyện họ đáng lẽ phải làm… Họ dùng một thứ nào đó khống chế bắt mọi người làm theo ý họ. Họ bắt mọi người giữ khoảng cách. Tôi đã giúp đỡ con người. Tôi không nên giúp đỡ con người. Nhưng mọi người cũng không biết.

 

Dolores: Bạn là nam hay nữ?

Doris: Đều không phải. Tôi chỉ là tôi. Tôi không biết tôi là gì, nhưng tôi không giống nhân loại. Tôi giống “họ”, nhưng tôi không muốn giống như họ, tôi không muốn tổn thương nhân loại.

 

Dolores: Bạn có thấy thân thể mình trông như thế nào không?

Doris: Rất dài… Cao. Cao như bút chì. Tôi mặc đồ đen như bọn họ.

 

Dolores: Tại sao họ muốn tổn thương con người?

Doris: Mọi người không làm chuyện mà lẽ ra họ phải làm. Họ muốn khống chế mọi người, bắt mọi người làm việc.

 

Dolores: Bạn ở đó cùng những con người này rất lâu rồi sao?

Doris: Đúng. Tôi ở đây đã lâu. Họ là bạn của tôi… con người. Tôi đã luôn giúp đỡ và chỉ dạy họ. (cười mỉa mai) Tôi đã luôn chỉ dạy họ, nhưng bây giờ họ lại đau đớn bởi vì tôi đã dạy họ, hiện tại họ biết quá nhiều.

 

Dolores: Bạn dạy họ cái gì?

Doris: Làm thế nào canh tác và làm thế nào để sống.

 

Dolores: Tôi không hiểu đây có gì không ổn. Đó đều là chuyện tốt.

Doris: Tôi cũng đã cho rằng như vậy. Tôi nghĩ mình vốn phải đến đó và chỉ dạy giúp đỡ họ.

 

Dolores: Những kẻ mặc áo đen vẫn ở đó suốt?

Doris: Không, họ chỉ đến để xem chuyện gì xảy ra. Tôi đã ở đây rất lâu.

 

Dolores: Có ai bảo bạn đến giúp đỡ nhân loại không?

Doris: Tôi chỉ là phải đến. Tôi không biết tại sao. Giúp đỡ nhân loại là công việc của tôi.

 

Dolores: Lúc bạn vừa mới đến, nhân loại có khác bây giờ không?

Doris: Có. Họ lỗ mãng… Rất lỗ mãng. Họ không biết làm thế nào nuôi dưỡng bản thân cho tốt. Họ ăn quả mọng, vỏ cây và sâu. Họ không biết trồng trọt thu hoạch. Tôi hẳn phải giúp đỡ họ tiến hóa. Tôi cho rằng tôi đang làm chuyện nên làm. Nhưng người mặc đồ đen đến nói với tôi, tôi dạy nhân loại quá nhiều. Nhân loại lớn lên quá nhanh, không nên học nhanh như vậy. Như vậy không tốt… Nhưng họ đã học.

 

Ban đầu lúc tới đây, “anh ta” mặc áo trùm đen để che giấu diện mạo thật của mình. Trên thực tế anh ấy có một thân thể tương tự như châu chấu màu xanh lục. Trên hành tinh quê hương của anh ta, tất cả mọi người đều có bộ dạng như nhau. Nhưng diện mạo này khác xa nhân loại, cho nên anh ta không thể không che giấu thân thể,

anh ấy biết dung mạo của mình sẽ dọa mọi người chết khiếp. Anh ấy nói cũng không ai bảo mình ly hương đến đây. “Công việc của tôi chính là phải rời khỏi quê nhà. Tôi vẫn luôn làm chuyện này. Tôi giúp đỡ mọi người.”

 

Dolores: Cho nên trước khi đến đây bạn cũng đã đi qua những nơi khác?

Doris: Đúng vậy, chỉ là lần này xảy ra sai lầm. Họ nói đây là bởi vì chúng tôi  đã làm việc quá nhanh quá nhiều. Nhưng nhân loại chịu học cho nên tôi dạy họ, họ hình như cũng hiểu. Tôi dạy họ làm thế nào chăm sóc lẫn nhau. Tôi dạy họ về đất đai, nước, cây cối và cây trồng. Tôi dạy họ tìm dinh dưỡng, cũng dạy họ làm thế nào ghi chép. Tôi không nên dạy họ ghi chép. Dạy họ chuyện thức ăn thì không sao, nhưng tôi không nên dạy họ ghi chép. Nhưng ghi chép lưu lại rất quan trọng, như vậy mới có thể theo dõi thời gian và các mùa, còn cách thức hoạt động của thế giới này. Họ cần biết làm thế nào ghi chép các mùa… Biết khi nào gieo trồng. Họ phải biết phương pháp. Họ không thể chỉ làm mà không biết lý do. Họ phải làm sao gieo hạt giống đây? Họ làm sao hiểu được? Họ cần ghi lại bản thân họ là ai.

 

Dolores: Bạn có dạy họ làm thế nào xây nhà và những chuyện tương tự không?

Doris: Có, họ có học. Học được cách sử dụng gỗ, học được ở trong nhà, học

được quần cư chứ không phải độc cư, cuộc sống cũng trở nên tương đối dễ dàng… Sau đó những kẻ kia đến, nói tôi làm sai. Nhân loại không nên biết nhiều như vậy. Quá sớm.

 

Dolores: Nhưng bạn vốn cũng không biết điều đó. Bạn nghĩ bạn đang làm chuyện đúng? (Phải) Sau đó bạn nói họ làm tổn thương những con người này?

Doris: Phải. Người mặc y phục đen bắt đầu chiến tranh, nhân loại bắt đầu gây tổn thương lẫn nhau. Sau đó nhân loại sẽ quên, sẽ không phát triển nữa.

 

Dolores: Cho nên chiến tranh là để giữ bọn họ không phát triển? (Phải) Quên chuyện bạn dạy họ?

Doris: Phải. Cuộc sống quá thuận lợi. Nhân loại học được quá nhiều, đang lớn lên. Họ sợ nếu nhân loại cứ tiếp tục như vậy, sẽ là quá sớm.

 

Dolores: Tại sao đó lại là một vấn đề?

Doris: Tôi không biết. Tôi không biết tại sao đó lại là một vấn đề. Họ chỉ nói đó là sai lầm.

 

Dolores: Hiện tại bạn thấy cái gì?

Doris: Tôi thấy ánh sáng, thấy không gian và tinh tú. Tôi đến không gian, về tới nhà.

 

Dolores: Lúc bạn còn cảm thấy mình bị trói và tù cấm, chuyện gì đã xảy ra? Doris: Họ đặt tôi vào trong một thứ nào đó. Đem tôi đi. Ra ngoài không gian.Tôi ở trong thứ nào đó, không động đậy được. Họ đem tôi ra khỏi nhân loại. Tôi quá quan tâm nhân loại. Sau đó họ bắn tôi ra. Tôi ở trong một phương tiện di chuyển trong không gian, tôi có thể thấy tinh tú. Rất đẹp!… Nhưng tôi không thể quay lại.

 

Dolores: Bạn muốn quay lại sao?

Doris: Tôi không biết… sợ lắm. Nhân loại chịu thật nhiều thương tổn, nhưng tôi không muốn quay lại.

 

Dolores: Thân thể bạn hiện tại cảm thấy thế nào?

Doris: Lỏng lẻo, cảm thấy lỏng lẻo.

 

Trong phương tiện vận chuyển cô ấy, cũng chỉ có một mình cô, không có người nào khác. “Thật yên bình.” Cô chỉ nhìn thấy được không gian và tinh tú. Cô không biết mình sẽ đi đâu. Tôi chuyển cô đi tới thời điểm cô dừng lại ở đâu đó, sau đó hỏi cô nhìn thấy cái gì.

 

Doris: Tôi không biết. Bất kể nơi này là đâu, cảm thấy rất nặng. Tôi không biết tôi ở đâu. Nơi này thoạt nhìn có phần hoang vắng. Không có thứ gì. Không cây cối. Không vẻ đẹp. Không khí cảm thấy rất nặng.

 

Dolores: Cho nên phương tiện này là được lên chương trình để đưa bạn tới nơi này? (Phải) Thân thể bạn hiện tại trông như thế nào?

Doris: Hình như rất quái lạ. Bàn chân tôi, cẳng chân tôi, tay tôi, toàn bộ đều rất mảnh. Rất rất mảnh. Tôi không có ngón tay ngón chân. Chính là dẹp dẹp, thân thể của tôi hình như tròn tròn. Khá lớn, cao mà tròn. Tôi không mặc áo trùm che giấu thân thể nữa, thân thể này tựa như châu chấu. Nhưng tôi là đứng thẳng.

Dolores: Gương mặt bạn trông như thế nào?

Doris: Tôi có mắt thật to… mắt rất to… Ở đây không có người nên tôi không cần mặc áo trùm đen. Chỉ có tôi. Trên đá tảng có vài cái hang, tôi có thể ra vào chỗ đó. Nơi này không có chuyện để làm.

 

Dolores: Bạn cần ăn cái gì không?

Doris: Tôi nghĩ tôi có được thứ mình cần từ không khí. Đó là một nơi vô cùng nặng. Tôi cho rằng tôi không thể ở đây lâu.

 

Dolores: Bạn sẽ làm gì?

Doris: Tôi chỉ phải ở đây.

 

Dolores: Bạn không có cách nào rời khỏi?

Doris: Đúng. Họ tống tôi đi, đưa tôi đến đây, để tôi không cản trở họ nữa. Tôi không thể rời khỏi. Tôi phải ở đây.

 

Dolores: Nhớ lại, khi bạn lần đầu tiên đến với những nhân loại đó… Bạn là đến như thế nào?

Doris: Tôi chỉ ra quyết định là đến. Tôi vốn chỉ đang quan sát, nhưng thấy họ cần giúp đỡ, cho nên tự nguyện đến hỗ trợ. Chúng tôi đã quan sát họ rất lâu. Chúng tôi qua lại giữa các nơi.

 

Dolores: Những người khác cũng đang nhìn những gì bạn làm, đúng không?

Doris: Đúng, chắc chắn họ đang nhìn. Tôi đoán. Chẳng qua họ không nhúng tay can thiệp vào chuyện tôi đã làm. Họ đang xem tôi làm gì. Tôi là tự nguyện.

 

Dolores: Nhưng hiện tại họ lại để bạn đến nơi hoang vắng cái gì cũng không có này?

Doris: Phải. Nơi đây không có cái gì. Tôi thích thế giới kia. Nó thật đẹp —— tôi sẽ ở đây. Tôi không biết làm gì khác.

 

Nếu sinh mệnh này không cần đồ ăn, thậm chí còn không có cách nào để chết, thì tình trạng này có thể sẽ còn tiếp tục trong thời gian cực kỳ dài. Tôi quyết định khiến cô ấy đến một cảnh tượng khác, xem chuyện gì xảy ra. Cô ấy đột ngột thả lỏng phát ra tiếng thở phào lớn. “AH! Tôi không có thân thể. Tôi đi rồi. Tôi không cần ở đó nữa. Tôi có thể đi.”

 

Dolores: Đã xảy ra chuyện gì?

Doris: Tôi cảm thấy gì đó, sau đó liền rời khỏi. Tôi vừa rời khỏi. Tôi rời khỏi… Tôi đã ở đó lâu lắm rồi.

 

Dolores: Ở đó bạn chưa từng thấy có người nào khác?

Doris: Không thấy. Rất nặng, nhưng rất đẹp. Hành tinh, tôi nhìn những hành tinh. Tôi nhìn tinh tú. Chúng đẹp như dàn giao hưởng. Ôi! Thật sự rất đẹp!

 

Dolores: Bị đưa đến đó thật giống như một hình phạt phải không?

Doris: Nhưng không phải hình phạt. Nó rất đẹp ở kết thúc.

 

Dolores: Như vậy là bạn quyết định rời khỏi đó sao?

Doris: Tôi không biết. Giống như tôi mở ra và đi, cứ rời khỏi như vậy.

 

Dolores: Bạn hiện tại trông như thế nào?

Doris: Tôi như tinh tú và ánh sáng. Như những ngôi sao rất nhỏ.

 

Dolores: Bạn có cảm tưởng gì đối với cuộc đời đó?

Doris: Phảng phất như sống hai cuộc đời trong một kiếp.

 

Dolores: Bạn học được kinh nghiệm gì từ đó?

Doris: Mọi thứ không phải luôn luôn giống như bề ngoài của chúng. Quá tốt có thể là xấu và quá xấu có thể là tốt. Nó không quan trọng. Tất cả chúng đều sẽ giống nhau ở kết thúc.

 

Dolores: Rất khó khăn để nói điều đó khi bạn vẫn là người trong cuộc… Bạn hiện tại muốn đi đâu?

Doris: Tôi không biết. Tôi rất ổn. Tôi cảm thấy mình đang lấp lánh.

 

Vì gần đó không có ai có thể nói với cô ấy chỗ đến kế tiếp, cho nên tôi chuyển cô đi tới để nhìn nơi cô ấy kết thúc.

 

Doris: Tôi đi tới ánh sáng. Tất cả chúng tôi đều đang đi tới ánh sáng.

 

Dolores: Bạn thấy những người khác?

Doris: Đúng vậy. Mỗi người chúng tôi đều là những thứ lấp lánh. Tất cả chúng tôi đang đi tới ánh sáng.

 

Dolores: Ánh sáng đó như thế nào?

Doris: Nó rất vĩ đại! Rất đẹp! Rất ấm áp.

 

Dolores: Bạn biết ánh sáng đó là gì không?

Doris: Nó là mọi thứ. Ôi, cảm giác tuyệt vời! Tôi đang ở nhà bây giờ. Ánh sáng là mọi thứ. Nó là mọi thứ.

 

Dolores: Thật tốt khi về đến nhà.

Doris: Tuyệt vời! Nhưng bọn họ nói chưa, tôi sẽ không ở đây quá lâu. Tôi phải ra đi một lần nữa… Tôi hiểu. Tôi cảm nhận, đúng vậy. Tôi sẽ không ở đây quá lâu.

 

Dolores: Nhưng lúc còn ở đó, bạn sẽ rất hưởng thụ.

Doris: Phải. Đó chính là chuyện tôi nên làm. Tôi có những chuyện khác phải làm… Tôi không biết. Tôi phải học vài thứ.

 

Dolores: Có phải là chuyện bạn không thể hoàn thành ở nơi đó?

Doris: Mọi thứ đều ở đó. Bạn không thể học khi mọi thứ đều ở đó.

 

Dolores: Cho nên bạn phải học vài thứ khác?

Doris: Đúng. Luôn luôn có nhiều hơn để học.

 

Tôi chuyển cô ấy đi đến thời điểm cô quyết định rời đi một lần nữa và đến nơi khác. Chúng tôi biết cô ấy đã rời đi vì cô ấy hiện tại ở trong thân thể vật lý của Doris.

 

Dolores: Có người nào nói với bạn cần phải làm gì không?

Doris: Không. Bạn sẽ biết. Khi thời điểm đến. Bạn có thể cảm thấy nó. Chuyện gì đó đang xảy ra. Tôi đang di chuyển.

 

Dolores: Rời khỏi ánh sáng?

Doris: Phải, tôi không còn ở trong ánh sáng nữa. Vượt qua những ngôi sao như một sao chổi. Chính là như vậy! Tôi rời khỏi với tốc độ cực nhanh, phát ra ánh sáng lấp lánh như sao chổi. Rất đẹp, giống như ở trên ròng rọc, có người đang kéo bạn nhưng bạn không biết là ai. Bạn dùng một cách thức nào đó để đi, nhưng không biết là như thế nào. Bạn vẫn đi tới, gần đó không có ai. Cái này hình như là ở trên một quỹ đạo, bạn chỉ có thể theo đó mà đi chứ không thể khác được.

 

Dolores: Nhưng bạn biết mọi thứ đều ổn phải không?

Doris: Đúng vậy, luôn luôn như vậy.

 

Dolores: Cho nên bạn đang đi xuyên không gian và tinh tú thì rất, rất đẹp.

Doris: Đó là phần hay nhất.

 

Tôi chuyển cô ấy tiến đến chỗ cô ấy dừng lại cuối cùng, hỏi cô thấy cái gì.

 

Doris: Tôi không biết. Trước kia không có tới nơi này. Tôi như đặt mình trong lửa, cảm thấy như đứng trong ngọn lửa, nhưng không thấy nóng. Bầu trời có thật nhiều màu sắc khác nhau. Giống như đứng trong ngọn lửa. Bạn có tất cả sắc màu đều ở quanh bạn. Cảm giác thật tốt. Chỉ là hơi khác biệt. Không nặng. Cũng không nóng.

 

Dolores: Xung quanh còn sinh mệnh nào khác không?

Doris: Có, có người, nhưng bọn họ không thấy tôi. Họ nhìn rất khác. Họ trông già, có nếp nhăn, nhưng bọn họ là làm thành từ đá… không phải đá. Họ thoạt nhìn to lớn cồng kềnh. Họ không thấy tôi.

 

Dolores: Hãy tiến tới và khám phá chuyện bạn nên làm ở đây.

Doris: Họ có những thành phố ở đây. Họ cần giúp đỡ. Tôi sẽ giúp bọn họ. Lúc đầu họ không thể nhìn thấy tôi, cho nên tôi phải thay đổi, phải trở nên giống họ hơn để họ thấy được tôi. Đây là rung động. Chính là nó. Đó là khác biệt rung động. Tôi phải học hỏi họ rồi mới có thể thay đổi hình thể của mình, vì tôi vốn phải giúp đỡ họ. Họ có rắc rối. Trên hành tinh này có chút bất thường. Nếu họ không thay đổi vài chuyện họ đang làm, họ sẽ chết. Họ đang làm vài chuyện với hành tinh này.

 

Dolores: Bạn phải giúp đỡ họ thế nào?

Doris: Tôi phải dạy họ gì đó. Tôi phải tìm ra họ đang làm cái gì, sau đó dạy họ chuyện khác. Đó là một phần công việc của tôi, chính là phát hiện họ đang làm cái gì và cần cái gì.

 

Tôi chuyển cô ấy tiến tới để tìm ra đó là gì.

 

Doris: Một chuyện có liên quan với lõi hành tinh này. Họ quá tiếp cận lõi, điều này sẽ thay đổi quỹ đạo hành tinh… Họ đang lấy quặng hay gì đó. Chuyện này sẽ khiến hành tinh biến đổi. Sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ. Họ phải dừng lại. Họ phải học rằng họ không cần thứ họ cho rằng mình cần. Tôi phải cẩn thận, xem bọn họ có lắng nghe không. Tôi không muốn mất đi một hành tinh khác. Tôi phải cẩn thận.

 

Tôi chuyển cô ấy ra khỏi cảnh tượng đó, cũng hỏi thực thể này có biết mình đang đang nói chuyện thông qua một thân thể vật lý không. Nó nói mình biết. “Tôi cảm thấy.”

 

Dolores: Một thân thể vật lý tên là Doris. (Phải) Tại sao sau khi giúp xong người trên hành tinh khác, bạn lại quyết định tiến vào một thân thể vật lý?

Doris: Tôi luôn phải trông giống với mọi người xung quanh. Nếu không sẽ không làm gì được cả.

 

Dolores: Vậy công việc của bạn là luôn phải đi từ chỗ này đến chỗ khác? (Phải) Khi xong việc ở chỗ này, bạn đều sẽ đi chỗ khác? (Phải) Có người nào bảo bạn tới Trái Đất không?

Doris: Có, họ nói họ cần sự giúp đỡ của tôi. Đó là công việc của tôi.

 

Dolores: Mà lần này bạn phải tiến vào một thân thể vật lý? (Phải) Tại sao họ cảm thấy lần này bạn cần trở thành nhân loại?

Doris: Lần trước thất bại.

Dolores: Bạn cho rằng nếu bạn là nhân loại thì sẽ thành công? (Đúng) Bạn cảm thấy thế nào về nó?

 

Doris: Tôi làm chuyện tôi phải làm. Lần này làm tốt hơn. Hiện tại có rất nhiều người. Còn có thể nhiều hơn. Có nhiều quan sát viên ở đây.

 

Dolores: Ý của bạn là có nhiều người trong họ đang đến?

Doris: Đúng vậy, đã có rất nhiều ở đây. Họ cùng nhau làm việc.

 

Dolores: Lần trước không phải cũng vậy sao?

Doris: Lần đó chỉ có một. Có rất nhiều người trong chúng tôi đã đến hành tinh này.

 

Dolores: Vì sao toàn bộ bọn họ quyết định đến lúc này?

Doris: Hiện tại là thời điểm quan trọng. Rất quan trọng với mỗi người… Không chỉ hành tinh này. Rất quan trọng với tất cả mọi hành tinh. Có liên quan tới rung động. Đó là rung động từ hành tinh này truyền tới hành tinh khác. Nó xuyên suốt không gian thời gian và nó thay đổi.

 

Dolores: Bạn ở đây để hỗ trợ rung động?

Doris: Phải. Tôi ở đây giúp đỡ hành tinh này.

 

Dolores: Bạn cho rằng có một thân thể vật lý mới có thể giúp đỡ tốt hơn?

Doris: Đây là cách thức duy nhất của lần này.

 

Dolores: Nhưng bạn biết sau khi tới đây bạn sẽ quên mất phải không?

Doris: Phải. Rất vất vả. Tôi trước đó cũng không hiểu rõ.

 

Dolores: Đây là lần đầu tiên bạn tiến vào một thân thể vật lý?

Doris: Tôi đã từng là châu chấu.

 

Dolores: Cũng đúng —— Bạn nghĩ gì về việc học tập trên Trái Đất?

Doris: Rất vất vả.

 

Dolores: Lúc ở trong thân thể vật lý, bạn có chịu hạn chế nào đó không?

Doris: Tôi không muốn can thiệp vào cuộc sống nhân loại.

 

Dolores: Bạn nghĩ như thế nào mới là can thiệp?

Doris: Có đôi khi tôi thử nói với người khác, nhưng bọn họ đều không hiểu.

 

Tôi quyết định gọi Siêu thức để có được nhiều đáp án hơn, đặc biệt là những vấn đề có liên quan tới cá nhân Doris. Đầu tiên tôi muốn biết tại sao Siêu thức muốn cho Doris thấy cuộc đời đó.

 

Doris: Cô ấy cần biết, cô ấy chính là cái người mà mình đã nghĩ.

 

Dolores: Cô ấy là một tinh thần vô cùng mạnh mẽ, phải không? (Phải) Tinh thần này có rất nhiều khả năng? (Phải) Vậy trước đó cô ấy chưa từng có kiếp sống nào trên Trái Đất như một nhân loại?

Doris: Một vài, không nhiều.

 

Dolores: Tôi nghe nói những tinh thần khác giống vậy là tình nguyện đến. Họ đang làm công việc vĩ đại, phải không? (Phải) Nhưng những linh hồn loại này có tích lũy nghiệp không?

Doris: Sẽ không… Họ có thể. Nhưng bọn họ không cần.

 

Dolores: Tại sao lần này cô ấy chọn cuộc đời khó khăn như vậy?

Doris: Để giúp đỡ. Để biết cách giúp và hiểu, để tránh giẫm lên vết xe đổ.

 

Dolores: Bạn nói vết xe đổ là sao?

Doris: Giúp đỡ nhiều hơn những gì cô ấy cần làm.

 

 

Dolores: Là bài học mà cô ấy đã dạy cho nhân loại kia quá nhiều?

Doris: Đúng vậy… quá nhiều.

 

Dolores: Cuộc đời này, cô ấy có rất nhiều vấn đề như một đứa trẻ đang lớn lên.

Doris: Phải… Để cô ấy biết cách làm một nhân loại.

 

Dolores: Làm một nhân loại với tất cả những thiếu sót của nó, tất cả những vấn đề của nó. (Phải) Như thế cô ấy sẽ không phán xét phải không?

Doris: Phải, cô ấy sẽ không phán xét.

 

Dolores: Doris trước giờ luôn có khả năng tâm linh, cô ấy có thể làm rất nhiều chuyện. Cô ấy biết những thứ người khác không biết. Cô ấy có thể thấy những thứ về người khác. Cô ấy muốn biết về chuyện này.

Doris: Chúng tôi giúp đỡ cô ấy. Để biết tại sao cô ấy ở đây. Cô ấy được cho phép có những khả năng đó, như thế cô ấy sẽ không quên mất.

 

Dolores: Tại sao cô ấy lại ở đây?

Doris: Để thay đổi… Để làm một thay đổi… để cứu lấy hành tinh này.

 

Dolores: Nhưng cô ấy chỉ có một mình. Hay đó sẽ là sức mạnh phối hợp của tất cả những người đã đến?

Doris: Giống như làm một phần của mạng lưới. Cô ấy là một trong số họ… Cô ấy nắm giữ ánh sáng, người nói chuyện với cô sẽ cảm thấy nó. Họ không hiểu nó, chỉ cảm thấy cô ấy khác biệt. Cô ấy chính là vậy. Cô ấy gieo hạt giống, sau đó hạt giống sẽ tùy người mà lớn lên. Cô ấy vẫn luôn làm việc đó. Cô ấy chỉ không hiểu.

 

Dolores: Những tinh thần đặc biệt đó đều là một phần của mạng lưới?

Doris: Phải. Họ đang cứu lấy hành tinh này, cũng đang phát huy tác dụng… Cô ấy cần dạy. Những sinh mệnh khác… những hành tinh khác. Dạy về vũ trụ và tinh tú. Dạy rằng có những sự sống khác.

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here