BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI – Chương 3

0
303

Chương 3: Sinh Mệnh Năng Lượng

 

Mục đích chính mà Louise tới tìm tôi thôi miên, chủ yếu để hiểu rõ tại sao mình luôn sợ hãi sự thất lạc xuyên suốt cuộc đời của mình. Cô dường như liên tục tìm kiếm 1 cách kiên định về đồng loại của mình. Cô muốn biết làm thế  nào mới tìm được và liên hệ với họ. Cô tích cực tham gia các nhóm và giảng dạy về siêu hình, cũng học được rất nhiều từ đó. Nhưng vẫn có một lỗ hổng to lớn mà cô ấy chưa thể tìm thấy thứ gì lấp đầy nó trong suốt cuộc đời của cô. Sự trống rỗng này, cảm giác không vui và thất lạc này tới nay vẫn chưa được giải thích một cách logic. Tất nhiên chúng tôi kỳ vọng có thể tìm được đáp án từ sự việc trong tiền kiếp. Nhưng Siêu thức lại có suy nghĩ khác… Hãy nhớ rằng, họ có một chuẩn logic hoàn toàn xa lạ với chúng ta vì họ nhìn thấy được toàn cảnh.

Lúc xuống khỏi đám mây, Louise thấy một cảnh quan rất kỳ dị. Địa hình là những đỉnh nhọn gập ghềnh, một số thì chọc trời, một số thì thấp bé, những đỉnh nhọn đó trải khắp cả mặt đất, không còn vật gì khác. “Chúng có màu nâu nhạt bóng loáng, rất giống tinh thể, toàn bộ đều gập ghềnh, không bằng phẳng lại rất sắc nhọn.” Tôi tự hỏi ai có thể đi đứng trên địa hình như vậy. Cô ấy nói mình không phải đang đứng, mà là đang bay, đang lơ lửng từ trên nhìn xuống. “Đỉnh chóp quá sắc nhọn. Tất cả mọi thứ đều rất sắc nhọn. Giống như tinh thể là những đỉnh nhọn này lồng vào những đỉnh nhọn khác, chúng có cùng màu sắc như những đỉnh nhọn lởm chởm. Chúng rất dài, tỏa sáng, nhọn nhọn. Có một số nhỏ hơn hoặc lớn hơn. Khắp nơi đều có ánh sáng phản xạ, vài đỉnh nhọn rất cao, gần như cao ngất trong mây.”

Tôi bảo cô ấy nhận thức thân thể mình, xem cô ấy cảm nhận bản thân thế nào. “Tôi nghĩ tôi chắc chắn có một thân thể, vì tôi không muốn đứng trên những đỉnh nhọn này. Tôi có thể chú ý thấy cảm giác. Cảm thấy khác biệt ấm lạnh, cũng cảm thấy được gió nhẹ, còn thị giác nữa. Tôi hiện đang quan sát giữa đỉnh nhọn và tinh thể. Nếu tôi nhìn kỹ bề mặt bên ngoài, nó không phải tĩnh lặng… Có cái gì đó đang chuyển động. Hơi giống mây, nhưng không phải màu trắng hay màu xám, nó tỏa sáng hơn. Còn nữa, lúc chuyển động, chúng có vẻ như lướt qua lướt lại, còn có thể thay đổi hình thể, nhưng chúng không phải mây. Lúc đầu khi hạ xuống đây, tôi cho rằng ở đây không có gì hết, nhưng hiện tại tôi thấy tình huống cũng không phải như vậy. Chúng giống như những giọt nước phát sáng, không rõ ràng lắm, và chúng có thể lăn qua lăn lại giữa các thứ, cũng có thể trôi lơ lửng. Chúng giống như giọt nước, nhưng có một số nhỏ hơn, một số lại to hơn, không có hình thể rõ ràng. Tựa như mây, ngoại trừ việc đám mây thì sẽ mỏng manh hơn.

Dolores: Đó là những hình thể sự sống duy nhất bạn phát hiện?

Louise: Không. Trên thực tế còn những thứ rất rất nhỏ, bò trên bề mặt, lúc nhúc khắp nơi.

Dolores: Theo bạn, những giọt nước kia có phải là sinh mệnh có tri giác không?

Louise: Vâng, chúng có tri giác. Giống như một ký ức ở trong bong bóng xà bông. Ngoại trừ tất cả chúng đều có hình dạng và kích thước khác nhau… hợp nhất.

Dolores: À, vậy còn bạn? Bạn có cho rằng bộ dạng mình cũng giống như chúng?

Louise: (cười) Tôi cũng tự hỏi điều đó. Tôi có thể lơ lửng, có thể thay đổi vị trí. Tôi không cảm giác được mình trông như thế nào. Tôi cảm thấy được nóng lạnh, tôi có thể thay đổi hình dạng… Có thể thay đổi kích thước dễ như không. Những thứ khác hoặc trôi nổi xung quanh hoặc bò qua bò lại. Một số sát bề mặt, chúng đang ở trên đó. Tôi không biết tôi có giống chúng hay không.

Dolores: Bạn có thể tìm hiểu được. Thông tin đều ở đó. Bạn có giống những thứ khác không? (Không) Bạn khác ở chỗ nào?

Louise: Chúng giống như hình thể sinh mệnh đơn giản… Là dạng chuyển tiếp. Không giống một thân thể, cũng không phải ánh sáng thuần túy. Và tôi dừng lại ở đây, nhưng tôi hình như không hoàn toàn như vậy (đột ngột hiểu ra). Tôi có một sứ mệnh! Nơi này giống như một chỗ nghỉ… nơi này là vùng trung gian. Tôi đang trên đường về nhà… và đây chỉ là một trạm dừng chân.

Dolores: Bạn tương đối tiến hóa, còn chúng tương đối đơn giản? (Vâng) Bạn cho rằng bạn đang trên đường về nhà? (Vâng) Đây là ý gì?

Louise: (thì thầm) Đó là nơi tôi sống.

Dolores: Bạn đã từng ở một nơi nào khác? (Phải) Nói với tôi về nó, bạn đã ở đâu?

Louise: Trái Đất. Nhưng tôi sẽ không trở lại đó. Đây là lý do tôi tới chỗ nghỉ

này trước để tinh lọc bản thân rồi mới về nhà. Chuyện trên Trái Đất cũng đã làm xong.

Dolores: Bạn rất phấn khởi khi có thể rời khỏi Trái Đất?

Louise: Không, tôi nhớ vẻ đẹp của nó, nhưng tôi không muốn quay lại. Tôi  nhớ nhà. Nhà… Ở đó không có gì gập ghềnh lỏm chỏm, không có thô ráp. Tất cả chúng tôi đều biết. Tất cả chúng tôi đều yêu. Tôi nhớ nhà, nhưng ở đây cũng không thành vấn đề. Đây chỉ là một chỗ dừng chân. Tôi không rõ tại sao tôi lại dừng ở đây, tôi chỉ biết mình rất tò mò. Tôi vốn không biết về những nơi giống như vậy. Bạn biết ở trên Trái Đất họ gọi chúng là “Amip”(động vật đơn bào được gọi là trùng biến hình hay trùng chân giả), nhưng một số chúng rất nhỏ hoặc rất lớn, chúng có trí lực. Chúng có thể sát nhập với nhau, chúng có thể thay đổi ngoại hình. Chúng có thể lớn lên. Chúng cũng có thể co lại. Thật tuyệt vời khi được như vậy. Có lẽ đó là lý do ở trên Trái Đất tôi lại thích nước đến thế.

Dolores: Nhưng tạm thời không phải là gì cả, cảm giác đó cũng tốt phải không?

Louise: Vâng, đương nhiên là cũng tốt.

Tôi quyết định rút ngắn thời gian, làm cô ấy đi tới lúc về đến nhà. Tôi hỏi cô ấy nhà là như thế nào. “Nó thật sự rất đẹp và sáng rỡ, có rất nhiều màu xanh dương, xanh lá cây và vàng kim.”

Dolores: Là vật thể hay là màu sắc?

Louise: À, vật thể chính là những sắc màu. Tất cả mọi thứ đều có thể được chạm vào và cảm thấy, cho nên không có khác biệt. Tuy là đặc, nhưng bạn cũng có thể xuyên qua nó, nhưng nó có đủ các loại không gian. Nó có thể tạo ra một con tàu làm từ ánh sáng đặc biệt có khả năng du hành rất xa. Và chúng tôi có thể làm ra những thứ mỹ lệ nếu chúng tôi có những ký ức của nơi từng đi qua, và chúng tôi tạo ra.

Dolores: Bạn phải có ký ức trước rồi mới có thể sáng tạo? (Phải)

Cô ấy thấy được một vài thứ hoành tráng được sáng tạo ra, bởi vậy cảm thấy kinh ngạc và tán thưởng. Cô thở dài thật sâu. “Nơi này thật an lành và mỹ lệ. Tôi nhớ nó.” Cô ấy bắt đầu khóc.

Dolores: Nhưng bạn đến Trái Đất là có lý do phải không?

Louise: Chúng tôi muốn như vậy. Tất cả chúng tôi đều đã đến vùng đất xinh đẹp đó. Chúng tôi muốn khiến họ biết những điều chúng tôi biết, cảm thấy những điều chúng tôi cảm thấy.

Dolores: Nhưng bạn biết đi tới Trái Đất sẽ phải quên hết mọi chuyện phải không?

Louise: Một số quên, một số thì không.

Dolores: Có dễ dàng hơn không khi quên đi mọi việc?

Louise: Không, sẽ khó khăn hơn bởi vì họ bị cuốn vào mọi thứ. Họ khổ đau và bị mắc kẹt. Không, nó dễ hơn nếu nhớ được. Nếu họ có đủ can đảm nói với người khác… nhưng một số sẽ sợ hãi. Một số biết người khác sẽ không tin mình, và một số thì quên. Nhưng chỗ đó rất đẹp, bạn biết chúng tôi cũng đến Trái Đất và thưởng thức những nơi đó, như thế chúng tôi có thể thu thập những ký ức, và chúng tôi có thể có sức sáng tạo nhiều hơn, làm nhiều hơn cho những người khác.

Dolores: Cho nên bạn phải đến Trái Đất ở trong thể vật lý để có ký ức? (Phải) Nếu không bạn không thể sáng tạo? Ý của bạn là vậy sao?

Louise: Chúng tôi có thể sáng tạo. Đó chính là bản chất của chúng tôi. Chúng tôi là người sáng tạo của ánh sáng, nhưng chúng tôi cũng có thể trở nên càng phong phú hơn khi hợp nhất cùng một hành tinh. Bạn xem, khắp nơi đều có kết nối, nó không giống như con người nghĩ. Người trên Trái Đất chấp nhận như thế, nhưng ở những hành tinh khác cũng không phải như vậy. Ở những nơi đó mọi người biết rằng truyền thông tin là chuyện rất dễ dàng. Rất dễ để kết nối. Rất dễ để tiến lên. Rất dễ để du hành. Rất dễ!

Dolores: Bởi vì họ không bị quên chuyện họ cần làm. (Phải) Nhưng khi đến Trái Đất, quên mất mọi thứ là một phần của bài học đúng không?

Louise: Không. Trên thực tế tôi cho rằng sau khi khi chúng tôi nâng cao ý thức của người Trái Đất, họ sẽ khôi phục lại ký ức. Đó là chuyện chúng tôi muốn làm cho những người ở đó. Như vậy họ sẽ đối xử với nhau tốt hơn, cũng không cần chịu đau khổ để học bài học của mình. Đau khổ là không cần thiết. Nó đã từng như vậy ở quá khứ, nhưng bây giờ thì không phải là bắt buộc.

Dolores: Mọi chuyện dễ hơn khi chỉ cần nhớ lại chứ không cần phải trải qua đau khổ, ý bạn là vậy sao? (Phải) Nhưng nhân loại không chịu lắng nghe đúng không?

Louise: Không phải lúc nào cũng vậy.

Dolores: Bạn có biết bạn hiện đang nói chuyện thông qua một thân thể sống được biết với cái tên Louise?

Louise: Tôi biết. Nhưng đấy là nhà của tôi trong kiếp sống này.

Dolores: Tôi đã tự hỏi đó có phải là trước khi cô ấy tiến vào thân thể Louise này?

Louise: Là trước kia, cũng là sau này.

Dolores: Cho nên sau khi hoàn thành chuyện ở đây, cô ấy sẽ trở lại cùng một nơi đó? (Phải) Nhưng nếu ở đó hạnh phúc và đẹp tới như vậy, tại sao cô ấy còn quyết định trở lại Trái Đất với thân phận Louise?

Louise: Trước khi trở thành Louise, cô ấy là tình nguyện viên đến Trái Đất.

Dolores: Cho nên cô ấy hết lần này đến lần khác quay về?

Louise: Đúng vậy, nhưng Louise này là lần cuối cùng. Tôi biết điều đó. Vì sau khi đã làm Louise xong, cô ấy sẽ lại trở về nhà, giống như tôi đang ở nhà lúc này.

Dolores: Vậy bạn cho rằng đến lúc đó cô ấy sẽ kết thúc tất cả bài học của mình?

Louise: Kết thúc bài học trên Trái Đất, đúng vậy… Chứ không phải tất cả mọi bài học.

Dolores: Có phải cô ấy biết đây chính là lần cuối cùng của mình không? (Phải) Rất khó khăn phải không? (Phải) Nguyên nhân cô ấy tạo ra những khó khăn đó là gì?

Louise: Muốn hoàn thành càng nhiều càng tốt.

Dolores: Nói như vậy là ý gì?

Louise: Khi chúng tôi đi từ cảnh giới ánh sáng và rời thiên hà này, như chúng tôi gọi nó, chúng tôi đến những nền văn minh khác, như chúng có thể được gọi, nhận một vài nghiệp quả của chúng. Sau đó chúng tôi hoàn thành tất cả nghiệp quả nhân loại của chúng tôi từ hành trình này.

Dolores: Vậy nên Louise cũng đã từng đi đến những nơi khác Trái Đất, và bạn nói là bạn nhận lấy nghiệp từ những nơi khác?

Louise: Nghiệp mà Louise đang hoàn thành chỉ đến từ cuộc sống nhân loại của cô ấy.

Dolores: Cho nên đây là thời điểm đóng lại chương này? (Phải) Cô ấy đã học được những chuyện có thể học ở những kiếp sống này?

Louise: Không chỉ là học, còn cống hiến nữa. Vì nguyên do của hành trình chính là cống hiến.

Dolores: Cô ấy nên cống hiến cái gì?

Louise: Chỉ dạy con người cách suy nghĩ… Chỉ dạy con người cách yêu thương… Chỉ dạy con người cách quan tâm săn sóc lẫn nhau… Chỉ dạy con người cách có được niềm tin… Chi dạy con người cách tạo ra hòa bình… Chỉ dạy con người cách vượt qua bệnh tật… Chỉ dạy con người cách kết nối với thiên nhiên… Chỉ dạy con người bản chất của tuyệt vọng là thiếu sự kết nối… Chỉ dạy con người họ có thể chung sống hài hòa cùng người khác… Chỉ dạy con người chiến tranh là điểm tận cùng của cuộc sống.

Dolores: Những điều đó đều rất tuyệt diệu, nhưng khi chúng ta đến Trái Đất thì lại trở nên rất khó khăn phải không?

Louise: Đúng vậy, nhưng có rất nhiều những người khác. Bạn xem, vài người trong chúng ta quên, nhưng những người khác thì không. Họ mới mẻ. Họ chỉ vừa mới học. Những tầng thứ khác nhau. Cống hiến khác nhau… Những bài học khác nhau. Và cũng có một bộ phận đến từ những khu vực khác… Một số đã có nhiều cuộc sống nhân loại. Trên thực tế còn có những người từ những thiên hà khác đến đây.

Dolores: Và cũng có những người đã luôn đến và đi hết lần này đến lần khác? (Phải) Họ đã mắc kẹt trong bánh xe nghiệp quả?

Louise: Đúng vậy, đó là lý do vì sao “những người từ bên ngoài” đến giúp đỡ họ. Rất nhiều người muốn được giúp đỡ nhưng bọn họ lại giới hạn bản thân trong những chiếc hộp của mình. Họ biết mình khát khao được giúp đỡ, nhưng họ mắc kẹt trong quan điểm của mình. Họ mắc kẹt trong giới hạn của thân thể mình và khoảnh khắc này của thời gian, nên họ không tin mình còn là thứ gì khác. Họ muốn được giúp đỡ mà không làm bất cứ thay đổi gì. Họ nghĩ đó là tất cả những gì hiện hữu, cơ thể, đồ ăn, nơi chốn hoặc cảnh tượng… đó chính là toàn bộ. Louise thỉnh thoảng cũng sẽ bị mắc kẹt. Cô ấy có và nhớ những cuộc đời khác. Lần này cô ấy đến để nhớ lại mình là ai và có thể làm gì. Cô ấy đang làm một công việc tốt, chỉ là vẫn chưa tốt như trong lý tưởng của cô ấy.

——

Xem ra có vài tình nguyện viên là linh hồn cổ xưa, cũng quyết định đến Trái Đất hỗ trợ. Rung động của Trái Đất quá mới mẻ với họ, vì vậy tạo thành vấn đề của họ. Điểm cốt yếu để phân biệt họ và người lần đầu tới Trái Đất chính là họ tương đối có kinh nghiệm hơn. Song Louise nhận ra rằng mọi người phải đồng tâm hiệp lực thì mới có thể giúp đỡ những người đã “mắc kẹt” ở trên Trái Đất.

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here