BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI – Chương 2

0
363

 Chương 2: Người Lần Đầu Tới Trái Đất

Như đã nói trước đó, những năm gần đây tôi phát hiện có rất nhiều linh hồn mới thuần khiết ôm sứ mệnh đi tới Trái Đất vào lúc này. Khác với linh hồn lâm vào nghiệp lực luân chuyển qua vô số kiếp, họ không có nghiệp tích lũy, cho nên có thể tự do theo đuổi sứ mệnh đích thực của mình. Vấn đề chính ở chỗ khi đến Trái Đất, họ sẽ bị ảnh hưởng từ quá trình quên lãng hay mất trí nhớ. “Họ” (chỉ thực thể ở chiều kích cao) đã từng nói Trái Đất là nơi duy nhất quên mất sự kết nối giữa mình và Thượng Đế, cùng giao ước và kế hoạch của mình. Họ rất khâm phục nhân loại vì đã chấp nhận thách thức quên mất, cũng cho rằng mình là hoàn toàn cô độc, sau đó phải dựa vào chính mình một lần nữa khám phá bản thân.

Tôi nghĩ nếu chúng ta hoàn toàn hiểu rõ sứ mệnh và nhiệm vụ của mình khi đến Trái Đất, sự việc sẽ dễ hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ cũng không đồng ý. Họ nói tốt nhất nên xóa đi tất cả ký ức, để chúng ta một lần nữa khám phá bản thân và sứ mệnh của mình. Họ nói nếu chúng ta biết trước đáp án, đây sẽ không còn là khảo nghiệm. Cho nên dù là linh hồn mang động cơ và ý định thuần khiết nhất đi vào Trái Đất, cũng sẽ bị quy tắc đó ràng buộc như những người chúng ta. Họ phải quên nguyên nhân mình đi tới nơi này, cũng quên nơi mà mình ra đi từ đó. Họ sẽ chỉ cảm thấy một khát khao bí mật, coi như có chút gì đó là cái mà mình không thể hiểu, dường như thiếu thiếu thứ gì. Họ phải một lần nữa tìm lại bản thân, cũng giống như những người khác, loạng choạng tiến lên trong cuộc sống, cho đến khi ánh sáng và ký ức bắt đầu thẩm thấu vào mảnh vải che đậy trên đôi mắt. Thôi miên chính là phát huy hiệu dụng lúc này, trợ giúp tái hiện ký ức. Mà hiện tại đúng là nhớ lại, là vén màn che qua một bên. Một lần nữa phát hiện lý do chúng ta sống ở thời khắc này trên lịch sử, đi tới Trái Đất ngay thời điểm hỗn loạn bất an này.

Linh hồn được tôi phân chia vào làn sóng thứ hai dường như giống người quan sát hơn người tham dự. Ý thức của họ cũng không biết mình tới nơi này là muốn thúc đẩy thay đổi, họ là tới để làm kênh phát năng lượng. Họ chỉ cần ở đây thôi là được, không cần phải làm bất cứ chuyện gì, nhưng điều này có khi sẽ khiến một vài thân chủ không vui. Lúc thôi miên, trên danh sách những điều họ muốn hỏi, luôn có một hạng mục mà tôi gọi là “câu hỏi muôn thuở”: “Mục đíchcuộc đời của tôi là gì? Tại sao tôi lại ở đây lúc này? Tôi hẳn phải làm một cái gì đó? Tôi hiện tại có đang đi trên con đường chính xác?” Mỗi người tới tìm tôi đều muốn biết việc này. Người không có câu hỏi trên trong danh sách nói: “Tôi không cần hỏi những thứ đó, tôi biết tôi cần phải làm cái gì.” Cá thể như vậy rất hiếm thấy. Đại bộ phận mọi người vẫn đang tìm kiếm, biết có một cái gì đó ở ngoài ý thức tâm trí của họ.

Khi tôi gặp phải những người được phân loại là làn sóng thứ hai, Siêu thức thông thường sẽ nói với họ, họ không cần đi làm cái gì đặc biệt, chỉ cần ở trên Trái Đất thôi thì đã là đang hoàn thành mục đích. Có một lần sau khi thôi miên xong, một vị thân chủ nam không vui: “Nhưng tôi muốn làm chút gì đó!”, họ không hiểu, chỉ cần ở đây, họ chính là đang thực hiện sứ mệnh của mình.

Ở các tác phẩm khác, tôi ghi chép rất nhiều ca về người lần đầu tới Trái Đất, quyển “The Convoluted Universe” thứ ba (Vũ Trụ Xoắn 3) còn có một chương đặc biệt dành cho những thân chủ trực tiếp đến từ Nguồn Thượng Đế. Quyển sách này có một phần là đợt thôi miên trị liệu sắp tới (2009 – 2010). Từ những ca này, có thể thấy quá trình ra quyết định đến Trái Đất là phức tạp tới cỡ nào.

Marie

Trong kỹ thuật thôi miên của tôi, có một phương pháp là làm thân chủ hạ xuống từ đám mây, tiến vào tiền kiếp thích hợp, tôi phát hiện kỹ thuật này hữu hiệu 80 – 90%, cho nên thường sử dụng. Khi Marie tiến vào trạng thái thôi miên sâu, cô ấy không muốn xuống khỏi đám mây, ngược lại lại muốn đi lên. Gặp phải tình huống thế này, tôi luôn để thân chủ làm chuyện họ muốn dù tôi cũng không biết tiếp theo sẽ thế nào.

Lúc di chuyển hướng lên, Marie phát hiện cô ấy đang ở trong một không gian tối với nhiều tinh tú vây quanh. “Tôi thấy mình rất nhỏ bé, bên ngoài lại bao la vô ngần.” Cô dường như đang xoay vòng, dừng lại giữa không trung. “Nó ở xung quanh tôi, tôi cảm thấy tôi là một phần của nó. Tôi muốn gần ngôi sao này hơn. Tôi muốn tới gần nhất có thể, để xem tôi có thể nhìn thử vào bên trong, có thấy bên trong nó được không.”

Dolores: Bạn muốn đi về phía nào?

Marie: Ngôi sao bay về phía tôi, tôi không cần qua đó nữa, nó ở ngay chỗ này. Tôi đang nhìn vào bên trong, tôi nghĩ tôi thấy được bên trong nó. Như là khí gas vậy, cũng như là hơi nước. Không có gì đứng yên. Bất kể là hơi nước, khí gas và màu sắc. Như nước ngũ sắc, như váng dầu trên mặt nước. Tôi không còn ở trong không trung u tối nữa, tôi đang ở trong màu sắc, ánh sáng lấp lánh.

Dolores: Vậy là ngôi sao không giống những gì bạn nghĩ?

Marie: Không giống. Tôi tưởng rằng nó là hành tinh lớn làm mắt tôi không thể nhìn được, nhưng nó không phải.

Dolores: Nếu nó có bề mặt bên ngoài, bạn có muốn nhìn thử xem không?

Marie: Cảm giác thế này là ổn rồi, vì nó bao quanh tôi, chứa đựng tôi. Trôi nổi xuyên qua khí gas, đầu của tôi xoay quanh, nên tôi có thể thấy đằng sau và bốn phía. Tôi muốn thử xem có thể thấy bề ngoài của nó không… Nhưng tôi chỉ thấy được bên trong.

Dolores: Cho nên nó không cần phải có một lớp ngoài rắn đặc?

Marie: Không. Tôi cảm thấy hoàn hảo khi ở bên trong nó, tôi cùng nó là một thể (cười). Tôi không cảm thấy mình là ngoại vật đối với nó, nó chấp nhận tôi là một phần của nó, không có khước từ. Tôi là một phần của ngôi sao này, nó không hỗn loạn vì sự xuất hiện của tôi. Nó vẫn bình ổn như trước và tôi là một phần của nó. Không kết cấu. Không hình thức.

Dolores: Bạn có cảm thấy mình có thân thể không? Hoặc cảm giác như thế nào?

Marie: Cảm thấy được bao bọc. Tôi cảm thấy nó như đang thì thầm quanh toàn thân tôi. Vô cùng vui thích, vô cùng thỏa mãn, vô cùng vô tư lự… Tôi là

một phần của hơi nước. Lơ lửng. Tôi cảm thấy đang lơ lửng. Lúc lơ lửng bạn có thể cảm thấy thân thể của mình sao? Bạn sẽ chỉ cảm thấy mình nổi bồng bềnh, nó ở xung quanh tôi.

Dolores: Bạn có cảm thấy đơn độc không?

Marie: Tôi một mình, ừm, tôi không thấy đơn độc vì tôi ở cùng với nó.

Dolores: Ý của tôi là, chỗ đó không có ai khác.

Marie: Không, bên cạnh tôi không có ai, không có người nào cả, không có suy nghĩ của con người. Tôi ở trong vũ trụ, cảm thấy mình và nó là một thể, tôi và

nó không có sự tách biệt. Nếu tôi trôi ra ngoài nhìn nó, có lẽ sẽ cảm thấy mình cùng nó là tách rời. Tôi không biết.

Dolores: Bạn muốn làm chút gì khác không? Tôi thử làm câu chuyện của cô ấy có tiến triển.

Marie: Không, tôi không cần làm chuyện khác, chỉ cần ở đây là được (cười).

Tôi không muốn đi đâu khác. (cười)

Tình trạng này có lẽ sẽ kéo dài khá lâu, nên tôi đẩy cô ấy tiến tới thời điểm quyết định rời khỏi chỗ đó đến nơi nào khác thích hợp. Khi đã không còn ở trong không gian nữa, cô ấy thấy mình ở trên một vách núi rất cao, có một khối lồi hẳn ra ngoài, dưới đó là vực sâu cực đại.

Marie: Tôi thấy được ở dưới. Hình như thấy rất nhiều con kiến nhỏ (cười), đó có lẽ là người. Nhưng bọn họ rất nhỏ, tôi thấy được một vài chấm nhỏ, có thể là cây, có thể là xe, cũng có thể là người. Chúng đang chuyển động. Tôi hình như đang nhìn từ nơi rất xa, tôi nghĩ tôi có lẽ là ở trên đỉnh núi… Vâng, không đáng sợ. Tôi ở phía trên mọi người, đó chắc chắn là người, nhưng ý nghĩ đầu tiên của tôi lại là con kiến… Con kiến bé nhỏ, khoảng cách rất xa.

Dolores: Hãy cảm ngận thân thể của bạn. Thân thể bạn cảm thấy thế nào?

Marie: Tôi không cảm thấy tôi ở trong một thân thể.

Dolores: Bạn muốn ở đó hay muốn rời đi?

Marie: Thay vì xuống núi, tôi cần ở đây thêm một chút nữa (cười). Tôi cảm thấy tôi có chút giống như đang ở thiên đường, giống như mặt đất chỉ là một lớp mỏng mảnh, và tôi là ở trên mọi thứ. Cảm giác như mọi thứ khác đều quay chung quanh tôi. Nhưng tôi cảm thấy tôi giống như đang ở trên bầu trời chứ không phải đứng trên tảng đá. Tôi cảm thấy mình có thể bay khỏi nơi này nếu muốn.

Dolores: Không hạn chế. Không trách nhiệm. Tự do trọn vẹn. (Phải)

Tôi quyết định đẩy cô ấy đi thêm lần nữa, tôi khiến cô ấy rời khỏi đó đi đến nơi nào đó phù hợp. Lần này chúng tôi có bất ngờ mới. Cô ấy vẫn không ở trong thân thể.

Marie: Cảm giác như đá trơ trọi, không cỏ cũng không hoa, chỉ có đá. Tôi ở trong đá hoa cương, trong đá có màu sắc, có màu xám và đen, không thấy màu sắc khác. Tôi rất kinh ngạc.

Dolores: Cảm giác là một phần của đá như thế nào?

Marie: Cảm giác như được dung chứa, giống như nó bọc quanh tôi, nhưng tôi rất tự do. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đi đến chỗ khác.

Dolores: Nghe có vẻ bạn có thể là một phần của bất cứ thứ gì.

Marie: Vâng. Tôi không cảm thấy bị từ chối. Nó tiếp nhận tôi, hỗ trợ tôi, nâng đỡ tôi. Tôi chính là một phần của nó.

Dolores: Bạn hình như có thể chọn bất cứ hình thể nào mình muốn và trải nghiệm nó. (Phải) Thật thú vị! Bạn có nghĩ bạn sẽ học được gì đó khi trở thành một vật thể khác không?

Marie: Khi là một phần của tổng thể, tôi cảm thấy được vỗ về vì mình được tiếp nhận, yêu thương và là một phần của nó. Giữa hai bên không có tách rời, không có sự phân biệt. Nhưng cơ bản vẫn khác với được bao bọc. Khi là một phần của một vật thể, tôi học cảm giác là một với nó chứ không phải tách rời.

Dolores: Bạn có nghĩ một ngày nào đó sẽ tiến vào trong một thân thể hay không?

Marie: Trừ khi bạn bảo tôi làm như vậy (cười). Cảm giác ở trong thân thể rất giới hạn (cười). Cảm thấy bị bó buộc, giống như đặt mình vào một thân thể sẽ khiến tôi mắc cạn, dừng lại và không còn tuôn chảy nữa.

Tôi mất chút thời gian đẩy cô ấy thử tìm kiếm một cuộc đời mà chúng ta có thể xem xét. Nhưng cô ấy cứ phát hiện mình là một phần của một vật nào đó, ví dụ như đá, cây và hoa; còn không chính là thấy mình bay từ chỗ này tới chỗ khác, làm người quan sát vô hình. Cô ấy thích ở trong công viên nhìn con người, động vật và côn trùng. Cô cực kỳ yêu sự tự do có thể tùy ý đi lại mà không cần trách nhiệm này. Mỗi lần thấy đến một nơi nào đó, cô đều nói mình chỉ là khách thăm, chỗ đó không phải “nhà” đích thực của cô. Nhưng tôi biết chung quy cô sẽ có một thân thể, dù gì thì tôi hiện tại cũng là đang nói chuyện với một thân thể nằm trên ghế dài. Có một lần tôi tưởng rằng chúng tôi thành công, nhưng cô ấy vẫn là người đứng ngoài quan sát nhân loại. “Tôi không biết thân thể cảm thấy thế nào, thậm chí cảm giác giống như là không có thân thể (cười). Tôi có chút trọng lượng bởi vì tôi ở trên mặt đất cứng chắc, tôi cảm thấy ở cùng bãi cỏ tự tại hơn.” Marie hình như cảm thấy mình là một phần của vạn vật, muốn cô chỉ chăm chú vào bản thân sẽ khiến cô ấy bị

hoang mang.

Lúc tôi đang chuẩn bị một lần nữa thúc đẩy cô ấy, một thực thể lại xuất hiện bên cạnh cô. Cô cảm thấy thoải mái với nó, nên tôi nghĩ chúng tôi có thể mời thực thể này trả lời một vài thắc mắc, cho chúng tôi chút manh mối để có thể hiểu rõ vài phần.

Khi một thực thể như thế đột ngột hiện thân, đó thường sẽ là người hướng dẫn hoặc thiên thần hộ mệnh của thân chủ. Họ có thể xuất hiện bằng bất cứ  cách nào họ muốn, nhưng bình thường không mang tính đe dọa. Bởi vậy tôi nghĩ trước cứ theo con đường này, tạm thời không cần triệu hồi Siêu thức, đôi khi những thực thể này có thể cung cấp một vài đáp án.

Dolores (hỏi anh ta): Chúng tôi trôi qua mấy kiếp, cô ấy đều không có thân thể. Marie còn có kiếp sống nào khác không?

Marie lựa chọn tự trả lời chứ không phải để thực thể kia giải đáp, nhưng cô cung cấp đáp án rất quan trọng.

Marie: Tôi cảm thấy phần lớn những cuộc đời của tôi thường ở không gian chứ không phải ở trong một thân thể. Hầu hết là từ bên ngoài cảm giác “bản thân tôi” chứ không phải kết hợp cùng thứ khác. Tôi quen với tự do trọn vẹn… Tự do trôi và chảy. Tôi không hiểu làm thế nào từ hư vô, cảm thấy bao la với bên ngoài ở xung quanh tôi, cảm thấy đơn độc, ở trong một thân thể và phải ở đâu đó.

Dolores: Đây là lần đầu tiên cô ấy ở trong thân thể nhân loại sao? Anh ta (chỉ thực thể xuất hiện) nói như thế nào?

Marie: Bạn muốn nghĩ thế nào cũng được (chúng tôi cười). Anh ta nói tôi cần rời khỏi bầu trời, đi cảm nhận sự đậm đặc, cảm nhận bề mặt và đất đai. Tôi không thật sự hiểu đó là cảm giác thế nào. Nó vượt quá chuyện làm hơi nước hay làm một phần của vật thể nào đó… Xuống mặt đất, chạm vào mặt đất, cảm thấy mình là ở trên bề mặt một thứ nào đó, tĩnh tại, sử dụng hai tay chạm tới mặt đất và cây cối.

Dolores: Như vậy cô ấy có thể cầm một thứ gì đó lên và cảm giác được chúng, biết cô ấy có một thân thể thực. Ý của bạn là vậy sao?

Marie: Vâng, tôi nghĩ là như vậy. Tôi phải ngồi xuống, nằm xuống và cảm thấy mình nối đất. Tôi không muốn điều đó làm tôi cảm thấy bị quấn gói, bởi vì một cảm giác cũ khác là tôi là “một” với nó và kết hợp vào nó. Hiện tại tôi cảm thấy đậm đặc, tôi cảm thấy chia cách. Tôi cảm thấy tôi không còn là một phần của nó… Có lẽ đó là lý do tôi muốn biến thành thực thể. Tôi cảm thấy đúng khi không phải lúc nào cũng là trái bóng bay. liên tục hướng lên trên, hướng lên trên, lại hướng lên trên. Tôi muốn có một thứ giống như sợi dây để ai đó bắt lấy tôi và buộc nó lại để làm gì đó, như vậy tôi có thể luôn ở đây, trên mặt đất thay vì tìm cách “lên đó”. Đồng thời tôi cũng xem đó như một chuyện tốt, không phải một chuyện giới hạn tôi. Một chuyện trái ngược với trôi nổi, và nó cũng tốt như trôi nổi. Cảm giác trôi nổi thoải mái hơn cảm giác đứng ở đây. Tự do… Có lẽ phần lớn là vậy. Cảm giác trôi nổi rất tự do.

Tôi gợi ý cô ấy có thể đồng thời có được cả hai. Buổi tối lúc ngủ cô có thể tự do trôi nổi, ban ngày thì ở trên mặt đất, như vậy cô sẽ không phải mất đi bất cứ phần nào.

Marie có vấn đề sinh lý nghiêm trọng, đây là nguyên nhân chính mà cô ấy đến thôi miên. Toàn thân cô hầu như đều nổi mẩn ngứa, đôi khi ngứa rát làm cô ấy gãi đến chảy máu, rất đau đớn. Bác sĩ ngoại trừ cho cô thuốc làm dịu tạm thời, không còn biện pháp nào nữa. Cho nên tôi quyết định triệu hồi Siêu thức. Dù người hướng dẫn xuất hiện lúc trước cũng đã trợ giúp, nhưng tôi cảm thấy có vài vấn đề anh ta bị giới hạn không thể trả lời.

Dolores: Cô ấy thật sự có rất nhiều cuộc đời chỉ là hình thức và bộ phận của một vật thể sao? Đây là lần đầu tiên cô ấy có được thân thể vật lý?

Marie: Đúng vậy. Chấp nhận thân thể này, chấp nhận thân thể này, nó sẽ phục vụ bạn rất tốt.

Bệnh mẩn ngứa xuất hiện là để cố gắng chứng minh với cô ấy: cô ấy là thể vật lý. Đây chắc chắn sẽ khiến cô ấy chú ý và xác nhận mình ở trong một thân thể, và cô ấy phải chấp nhận nó. Chúng tôi đã xóa đi triệu chứng bằng cách làm cô ấy nhận thức mình phải sống ở đây và thân thể là rất quan trọng. Cô ấy không còn là người quan sát không có thân thể, mà là người tham dự hoạt động.

Marie: Tôi biết tôi ở trên mặt đất, trọng lượng sẽ giữ tôi ở trên đất. Tôi tiếp đất. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác ở trên mặt đất thay vì luôn ở trong không khí (cười), cảm giác ở trong một thân thể sẽ là thế nào… Không phải luôn trôi nổi trong ether. Tôi không cần nhờ bất cứ thứ nào giúp tôi cảm thấy mình là nhân loại. Tôi là nhân loại, tôi không phân tác ra xung quanh.

Đó là một trong những vấn đề chủ yếu mà người lần đầu tới Trái Đất phải đối mặt. Họ trước đó chưa từng ở trong thân thể nhân loại, cho nên sẽ cảm thấy vô cùng hạn chế và bó buộc. Họ thường xuất hiện các bệnh trạng sinh lý và vô thức muốn phá hủy thân thể (thông qua các loại ốm đau) vì họ không muốn tiếp tục ở đây. Điều quan trọng nhất đối với họ là hiểu được họ là tình nguyện đến vào thời điểm quan trọng này trong lịch sử Trái Đất, và họ phải ở nguyên chỗ này thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành sứ mệnh. Không có đường tắt, trừ khi họ muốn có nguy cơ trở về bên kia như một người đã đầu hàng khuất phục.

Lúc Marie lần đầu tiên đến ngôi sao khí gas mỹ lệ kia, tôi tưởng cô ấy là đi đến một hành tinh khác, nhưng nơi đó không có hình thể và cô ấy cũng vậy, tôi cho rằng đây là một cách khác để miêu tả sự trở lại Nguồn. Miêu tả thường thấy là đặt mình trong ánh sáng rạng ngời hay mặt trời cực đại, luôn luôn có màu sắc mỹ lệ, luôn đem đến cảm giác được yêu thương trọn vẹn, người ta không muốn rời đi vì họ quá hạnh phúc và vui vẻ ở đó. Nhưng cuối cùng họ vẫn phải bắt đầu hành trình của mình, mà trải nghiệm đầu tiên thường là hình thức sinh mệnh đơn giản, ví dụ như đá và cây cối. Họ thích như vậy hơn, vì cuộc đời đó ngắn, có thể đến và đi nhanh hơn. Nó khiến họ bước đầu hiểu được cảm giác ấy thế nào, ngay cả khi họ không thích đánh mất cảm giác tự do của mình.

——

Tia sáng lung linh

Một ca tương tự khác là một cô gái tên Hope. Lúc tôi diễn thuyết ở Perth, Hope tự nguyện lên làm mẫu. Hope làm vậy không chỉ vì tò mò, thân thể cô ấy có vấn đề, cô bị bệnh máu trắng cần giúp đỡ khẩn cấp, bởi vậy nguyện ý để cả phòng chứng kiến quá trình hồi quy của mình. Sau khi bắt đầu thôi miên, cô ấy không đợi tôi hoàn thành dẫn dắt liền miêu tả một vài chuyện không bình thường. Cô ấy thấy một nơi khiến cô nghĩ đến những ngọn núi phủ trắng tuyết ở Tây Tạng, cô miêu tả chúng rất đẹp, độc lập, tĩnh lặng, trang nghiêm, lại có hùng vĩ. Không khí tươi mát hoàn toàn không bị ô nhiễm. Tiếp đó cô miêu tả trong không khí có thứ khiến người ta không tưởng được. Đối với tôi, sự bất ngờ đã là chuyện thường ngày, cho nên tôi hỏi tiếp.

“Không khí như rải ra những mảnh tinh thể sống nho nhỏ, khắp trong không khí là tinh thể, nhưng không có trên mặt đất. Chúng ở trong không khí, tôi đang hít thở chúng.”

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là, hít thở tinh thể là một chuyện không thể tin được. “À, chúng rất nhỏ, loại vật chất nhỏ li ti. Nơi này rất đẹp, như một chiều kích

khác. Tôi cảm thấy quyền năng, tôi có thể thấy mọi thứ và hiển hiện chúng, rồi

gửi chúng đến Trái Đất. Điều này rất dễ. Đó là công việc của tôi. Tôi kết nối

với tất cả mọi thứ, nhưng để diễn đạt điều này, tôi không thể nói với người khác được. Bạn hiểu ý tôi không? Có vài thứ nhất định phải được học. Ừm, không có người nào ở chỗ tôi ở … ở chỗ của con người… năng lượng… Bạn sẽ không tin nổi đâu.

Dolores: Vậy ở đó không có ai quanh bạn?

Hope: Họ ở trên Trái Đất. Tôi không nghĩ tôi là con người, tôi là tia sáng… Thực tế nếu bạn đã nhắc đến, nơi này có rất nhiều thực thể. Tôi đã nghĩ về người sao?… Họ không phải con người, họ là đồng loại của tôi. Họ được tạo thành từ các hạt nguyên tử bé nhỏ.

Dolores: Vậy bạn không thật sự có hình dạng? Bạn chỉ đang di động? Nói như vậy đúng không?

Hope: Đúng, suy nghĩ thực tế, hiển hiện. Tôi đang làm hiển hiện các hiện trạng trên Trái Đất. Chúng tôi đều như vậy. Đó chính là việc chúng tôi đang làm.

Dolores: Bạn nói đó là công việc của bạn?

Hope: Đúng vậy, nhưng tôi phải đi xuống. Tôi quyết định đi xuống và trở thành một trong những nhân loại đó, vì chúng tôi hiển hiện… Tất cả chúng tôi làm… những tia sáng. Có rất nhiều tia sáng, sau đó chúng xuống vì bạn tạo nên nó, bạn chuyển phát nó, bạn neo giữ nó. Chúng tôi neo nó ở trên Trái Đất.

Dolores: Đồng loại của bạn cũng phải xuống sao?

Hope: Đó đều là nhận định cá nhân của bạn. Là lựa chọn của chính mình. Bạn phải có người giữ năng lượng ở đây, bạn biết không? Có vài tia sáng xuống. Và tôi là một trong số đó.

Dolores: Nếu bạn ở đó vui vẻ như vậy, tại sao lại quyết định xuống đây?

Hope: Hai chữ “trách nhiệm” hiện lên với tôi. Bởi vì chúng tôi đều đóng vai trò của mình. Chúng tôi biết vai trò của mình. Tất cả chúng ta đều thực hiện vai trò của mình. Tôi đang đi xuống. Được chứ?

Dolores: Tùy ý bạn, nhưng bạn dường như không muốn xuống cho lắm, đúng không?

Hope: Bạn đọc vị tôi rất giỏi.

Dolores: Bạn biểu hiện ra tâm trạng không muốn đi xuống cho lắm.

Hope: Đấy không phải vấn đề có muốn hay không, đó là vấn đề cái gì sẽ được làm.

Dolores: Có người nói với bạn phải làm gì sao?

Hope: Nó không phải là bắt buộc. Nó không giống như vậy. Không có thầy cô trường lớp gì ở đây. Chúng tôi gặp, chúng tôi biết, chúng tôi quyết định. Đó chỉ là chuyện xuống hoặc không.

Dolores: Nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra khi bạn quyết định xuống?

Hope: Ừm, Trái Đất rất, rất khác. Tình yêu ở đâu? (buồn) Tôi không hiểu. Mọi thứ đều quá đậm đặc, chúng tôi không thể hít thở được tinh thể.

Dolores: Không, ở đây không có tinh thể, đúng không?

Hope: Tất cả đều bị giấu đi. Thật khắc nghiệt… và nhân loại thì… Tôi nói một chuyện, bạn có chịu nghe không? Xuống nơi tôi đang ở, họ không tin vào tia sáng (chúng tôi đều cười). Nếu bạn nói về tia sáng, thân thể bạn sẽ bị xé toang ra… Bị kéo từ hai đầu. Đừng nói gì đến tia sáng (cô ấy đặt ngón tay lên môi và “suỵt”). Bạn có biết họ sẽ làm gì với con người ở đây không? (cô ấy bắt đầu khóc) Họ xé xác con người! Họ không nhận thức được cái gì đã đi vào sáng tạo ra thân thể vật lý. Họ chỉ phá hủy nó, họ không có liên kết với tia sáng. Tôi phải tìm đến một nơi mà mọi người ở đó còn kết nối.

Xem ra cô ấy đến Trái Đất vào một thời đại có thành kiến nghiêm trọng đối với người bất đồng với mình. Thân là một linh hồn ngây thơ thuần khiết, cô không nhận thấy nói với người khác cô đến từ đâu là nguy hiểm đến bao nhiêu.

Hope: Tôi không ngờ chuyện lại xảy ra như thế, chúng tôi bí mật tụ họp trong một nhóm nhỏ. Nếu họ phát hiện chúng tôi, mọi người ở đây… Thật sự chỉ là

quá (thút thít mũi) nhanh…

Trong cả quá trình thôi miên, Hope dùng rất nhiều động tác tay, nhưng thư ký ghi chép không thấy, cho nên không thể lưu lại bài miêu tả. Tôi ước gì khi đó có máy quay, động tác tay của cô biểu đạt ra cực hình nào đó, cô ấy làm động tác cắt xuống ngay chính diện thân thể, với cổ họng thì làm ra động tác cắt ngang, còn một loại khác là kéo đứt thân thể. Trong quá trình thôi miên, cô dường như không muốn giải thích rõ ràng chuyện mình gặp phải khi ở trong thân thể, từ động tác tay và cảm xúc của cô. Tôi có thể nhận ra cô đã bị tra tấn và sát hại vì niềm tin của mình. Siêu thức hiển nhiên cho rằng tốt nhất không nên nói ra tường tận, như vậy tốt hơn cho Hope. Tôi chỉ có thể tưởng tượng điều này sẽ  tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với một linh hồn thuần khiết ôn hòa lần đầu tiên đến Trái Đất, chỉ một lòng muốn giúp đỡ nhân loại. Chuyện này hẳn là hoàn toàn bất ngờ đối với một linh hồn trực tiếp đến từ nơi thuần tính yêu thương không vụ lợi. Vùng đất của tia sáng.

Dolores: Lúc đi xuống, bạn có thân thể vật lý không

Hope: Ồ, có, vì nhất định phải có. Bạn phải có thân thể khi ở đây, Họ sẽ làm một vài chuyện với thân thể. Thân thể rất đậm đặc, nặng như chì.

Dolores: Dù không thoải mái, nhưng bạn chọn tiến vào thân thể để làm công việc của mình, phải không?

Hope: Đúng vậy, tôi có quên một chút. Đó là nói cho mọi người về tia sáng. Tôi sẽ nói với bạn nó là cái gì. Những người đáng thương trên Trái Đất đứt mất liên hệ với nó, sự sợ hãi dày đặc ở đây. Khắp nơi tràn ngập nỗi sợ. Công việc của chúng tôi là xua tan sợ hãi và thật sự kết nối họ với tia sáng. Đấy chính là nơi từ đó họ đã đến. Và có những khả năng khác nhau vì tia sáng có thể hạ thấp rung động xuống để hiển hiện. Nhưng sự việc không dễ như tôi tưởng. Vì tôi đã từng không bị hạn chế, không, tôi không bị. Họ thì thầm điều đó trong gió, nhưng các bạn không biết, phải không? Thế là câu hỏi nảy sinh, làm thế nào chúng ta làm điều đó được? Làm thế nào tôi hoàn thành điều mà tôi đến để làm? Làm thế nào? Tôi đang tìm câu trả lời. Có đôi khi tôi cảm thấy “Để làm gì?”. Không có gì tốt cả.

Dolores: Nhưng bạn biết không phải toàn bộ nhân loại đều như vậy. Có vài người sẽ lắng nghe.

Hope: Đó không phải những người bạn cần. Họ cũng đến từ tia sáng. Họ đang làm việc. Những người bạn cần nhắm đến… rất nhiều… là những người quên mất mình tới từ đâu. Họ đã quên kết nối của mình, sức mạnh của mình, vẻ đẹp của mình. Quên đi là chuyện rất trầm trọng.

Dolores: Có cách nào giúp bọn họ nhớ lại hay không?

Hope: Đó là lý do tôi ở đây. Tôi đang tìm phương pháp… tôi nghĩ tôi thất bại … kêu gọi càng nhiều tia sáng xuống hơn. Triệu hồi càng nhiều tia sáng xuống, để cộng hưởng năng lượng. Nó đã và đang diễn ra lúc này… càng nhiều ánh sáng hơn. Và càng nhiều “ghi chép” hơn.

Dolores: Bạn nói càng nhiều “ghi chép” hơn là ý gì?

Hope: Càng nhiều ánh sáng đã được gọi vào.

Dolores: Còn về những người đã ở trên Trái Đất? Có phải họ cũng có thể làm những chuyện này?

Hope: Họ là tia sáng ở đây dưới dạng con người.

Dolores: Vậy ý bạn là tất cả bọn họ cũng quên?

Hope: Tôi nghĩ ngoài tôi cũng còn có người khác. Tôi đã quên. Tôi vốn không muốn quên, nhưng tôi đã quên, chính xác là vậy, bởi vì có rất nhiều người khác tôi thấy được lúc này; nhiều người đang làm công việc của họ. Nhiều người đã quên. Cũng nhiều người không quên. Tôi là một trong số họ và tôi cảm thấy tôi không đạt. Tôi không thành công.

Dolores: Nhưng bạn biết sau khi tiến vào thân thể vật lý, mọi thứ sẽ khác đi.

Hope: Không hẳn là ai cũng thế… nhưng tôi thì thế.

Dolores: Khi bạn ở trong thân thể vật lý, bạn khởi đầu một cuộc sống của con người vật lý.

Hope: Đương nhiên là vậy, điều này thật sự khiến tôi rất đau khổ.

Dolores: Bạn có cách nào mang ký ức trở lại cho thân thể này hay không? Thân thể mà bạn đang nói chuyện thông qua nó.

Hope: Đó chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi.

Dolores: Bạn nhận thấy bạn là đang nói chuyện thông qua một thân thể vật lý?

Hope: Đúng vậy, và nó rất đau khổ.

Dolores: Tại sao thân thể này đau khổ?

Hope: Buồn… Nỗi buồn trọn vẹn vì quên mất công việc mà cô ấy tới nơi này để làm. Nỗi buồn trọn vẹn.

Siêu thức nói Hope không làm chuyện cô ấy muốn làm khi tới đây. Cô ấy quên mất, và nó là nguyên nhân gây ra sự đau đớn của thân thể. Tôi bảo Siêu thức làm thân thể Hope hoàn toàn cân bằng và hài hòa trở lại, như thế cô ấy có thể làm công việc của mình. Tôi nói: “Cô ấy không nhận thức mình đã ngừng làm công việc của mình.”

Hope: À, cô ấy khá thông minh. Cô ấy có một ý tưởng tuyệt vời. Cô ấy đang đến đó.

Cô ấy cũng có rất nhiều sợ hãi do gặp thương tổn tàn nhẫn ở kiếp trước.

Hope: Có những lớp, những lớp rồi những lớp các cuộc đời tràn ngập giễu cợt, đau khổ và sỉ nhục.

Dolores: Tại sao cô ấy phải lựa chọn trải qua nhiều cuộc đời đau khổ và sỉ nhục như vậy?

Hope: Vì một lý do. Cô ấy quên cách sử dụng năng lượng, cái đã bị quên mất ở hành tinh này… tôi nghĩ cô ấy đang cho phép những người khác ngăn cản mình.

Dolores: Cô ấy cho phép ai ngăn cản mình?

Hope: Tôi nghĩ là nhà thờ và vị Chúa kia, cùng tất cả những thứ chồng chất mà cô ấy bám chấp rất chặt. Những thứ gây ra độ bám chấp cao nhất đang ngăn trở cô ấy… Chúng là những cuốn sách. Chúng chỉ là những quyển sách ghi chép tri thức không chính xác. Chúng chỉ là chữ nghĩa.

Dolores: Chúng ta có thể vứt chúng đi. Cô ấy không cần chúng nữa.

Tôi làm rất nhiều cố gắng, muốn cô ấy tưởng tượng mình thu dọn sách và các lớp đau khổ tiền kiếp rồi vứt chúng đi. Ngoài ra tôi cũng cấp cho Hope rất nhiều gợi ý, giúp cô ấy lấy lại sự tự tin; bởi nếu cô ấy chọn nói ra lời trong lòng mình, kiếp này sẽ không bị tổn thương như kiếp trước. Tất cả đều chỉ là kiếp trước và không có gì xảy ra với kiếp này. Siêu thức đồng ý với lời nói của tôi, và tôi nghĩ chúng tôi đã có một vài tiến triển.

Hope: Cô ấy hiện tại có chút hoang mang, vì khi là sinh mệnh tinh thần đơn độc, cô ấy có mọi thứ mình cần, cô ấy một mình và hạnh phúc khi làm tia sáng. Làm một con người, cô ấy ở một mình và giữ bản thân đơn độc. Nhưng cô ấy sẽ tốt hơn nếu làm việc trong nhóm, như thế cô ấy sẽ có được sự ủng hộ. Cô ấy đã quen làm một tia sáng đơn độc trong sự cô lập tuyệt vời. Sẽ rất tốt nếu bạn nói với cô ấy trên Trái Đất cũng không giống vậy, cá thể không thể cô lập bản thân mà sinh tồn. Chúng tôi không thích phê bình, nhưng đây là một thất bại… nếu từ ngữ đó được cho phép dùng. Cô ấy cần ở trong xã hội, nhưng lại giấu mình đi. Nếu ở trong một nhóm, cô ấy sẽ không phải một thân một mình.

Tôi hỏi tiếp “câu hỏi muôn thuở”: Mục đích cuộc đời của Hope là gì? Họ muốn cô ấy làm gì?

Hope: Chỉ cần cô ấy tin tưởng vào bản thân, công việc và thời gian cô ấy sống một mình, và không cần lo lắng quá nhiều về những thứ khác. Cô ấy cố gắng trở nên bình thường. Đó là sai lầm lớn, rất lớn. Cô ấy không bao giờ có thể bình thường. Các bạn muốn thực hiện trách nhiệm của mình, và phần lớn những người trong phòng này cũng không bình thường.

Dolores: Bạn nhận thấy căn phòng này (lớp của tôi) có những người khác? (Ồ, đúng vậy) Rất nhiều người trong chúng tôi không được bạn xem là bình thường?

Hope: Không ai ở đây là bình thường trong nhân loại. Tôi không có ý xúc phạm, tôi nói với sự tôn trọng lớn nhất. Cô ấy cần sự ủng hộ. Giống như trước kia. Đây là vấn đề của cô ấy. Cô ấy đã thu được kinh nghiệm từ nhà thờ, nhà thờ đã cho cô ấy có một nhóm. Cô ấy hiện không có nhóm.

Lúc Hope liên tiếp nhắc tới “tia sáng”, tôi thấy đó là một từ ngữ khác hình dung sinh mệnh tinh thần và bộ dạng của họ ở một thế giới khác. Tôi hiện tại đặt sự chú ý vào vấn đề thân thể cô ấy, bệnh máu trắng và khối u cổ họng.

Hope: Cô ấy đã từng không muốn ở đây, “Để làm gì?”, cô ấy lặng lẽ nói với mình.

Dolores: Cô ấy đã từng quyết định mình không muốn ở đây sao?

Hope: Không, không, không, không, không. Cô ấy thấy chuyện đã xảy ra và bắt đầu cảm thấy đau khổ, nhưng bên dưới tất cả, tia sáng đã không sáng. Bạn hiểu ý của tôi không? (Vâng) Cô ấy thực tế là ở đây. Và khi nhớ được về tia sáng, tôi nghĩ cô ấy sẽ muốn ở lại đây.

Vấn đề của thân thể Hope xuất phát từ ý niệm không muốn ở Trái Đất nữa. Cô ấy rất thất vọng với công việc và sự nghiệp của mình. Cô ấy muốn giúp đỡ người khác, nhưng không nghĩ điều đó có kết quả. Ngoài ra cô ấy dốc sức quá nhiều cho chồng tới mức cô ấy không còn sống cuộc sống của mình nữa. “Cô ấy đang sống cuộc đời của người khác” Cô ấy nên sống cuộc đời của mình, người chồng sẽ đồng ý điều đó.

Sau khi có đã có kết luận, Siêu thức nhanh chóng giải quyết bệnh máu trắng của cô. Nó chỉ làm một động tác như ném thứ gì đó đi, và tuyên bố “Xong!”.

Hope: Đó là độc tố của tư tưởng.

Dolores: Tại sao cô ấy lại phát triển nó thành bệnh máu trắng?

Hope: Bởi vì cô ấy ghét tình cảnh của mình.

Dolores: Cho nên tạo ra nhiều bạch cầu như vậy để phá hủy thân thể này.

Hope: Đúng vậy. Niềm vui ở đâu đây? Không ở đâu cả? Không tốt đẹp.

Tôi nhấn mạnh cô ấy giờ đây có thể mang niềm vui đến cho đời mình. Siêu thức lại nói cô ấy không nên ở một mình quá nhiều. Cô ấy cũng không cần làm việc trong cô độc. Tôi phát hiện rất nhiều tình nguyện viên làn sóng thứ hai không muốn giao thiệp cùng người khác. Họ thà rằng làm việc và sinh hoạt trong tình trạng cô lập. Nhưng đây là chỗ mâu thuẫn. Họ vốn nên giúp đỡ người khác bằng cách phát tán năng lượng của mình, nhưng phần lớn bọn họ không thích con người. Bởi vậy họ tình nguyện sống trong cô độc, tất nhiên cũng không thực hiện được mục đích cuộc đời.

Hope bắt đầu ho khan, thế là tôi hỏi tình trạng cổ họng cô ấy. Cổ họng cô có một khối u. Họ nói đó là bởi vì cô tràn ngập sợ hãi, sợ hãi dồn ứ trong cổ họng. Cô ấy sợ nói chuyện, vì tiềm thức nhớ tới hậu quả mấy kiếp trước do nói ra sự thật, Siêu thức nói khối u cứng như xương. Khối u tồn tại một khoảng thời gian rất lâu nên đã vôi hoá. Sau khi cẩn thận kiểm tra, Siêu thức đập khối u ra thành hai nửa, giống như quả óc chó.

Hope: Quả óc cho đã vỡ thành hai nửa, đang biến mất. Cô ấy hiện tại có thể thoải mái nói ra sự thật. Cô ấy sẽ không sợ nữa. (Bệnh máu trắng và khối u đã được lấy đi. Tất cả đã được chữa khỏi)

Dolores: Khi cô ấy tái khám và kiểm tra máu, bác sĩ sẽ chú ý thấy chuyện khác lạ này chứ?

Hope: Đúng vậy, và cô ấy có thể giải thích nguyên nhân với bác sĩ. Ban đầu ắt sẽ rất khó khăn để nói với ông ta.

Dolores: Nhưng bác sĩ sẽ chú ý thấy vài thứ khác lạ.

Hope: Ông ấy sẽ nói “Xảy ra sự bình phục tự phát”… một ngày nào đó cô ấy sẽ trị liệu ngược lại cho bác sĩ.

Dolores: Bạn đã làm xong công việc với thân thể Hope?

Hope: Đã làm xong. Khi cô ấy di chuyển và quyết định phương hướng của mình, thân thể cũng sẽ phối hợp và đồng thuận với quyết định của cô ấy. Chúng tôi cho cô ấy thông tin. Tự do ý chí. Cô ấy phải tin. Cô ấy sẽ giống như tia sáng. Giọng nói cô ấy sẽ phát ra âm sắc và giai điệu mỹ lệ mà mọi người thích nghe… Cô ấy cần muốn ở đây. Và bây giờ sẽ thế.

Dolores: Bạn biết tôi bình thường phải mời bạn tới, nhưng bạn vẫn luôn ở đây, phải không? (cười)

Hope: Tôi không nên ở đây sao?

Dolores: Ồ, không, tốt lắm. Bạn biết học sinh ở đây cần gì. Đôi khi bạn có thể xuất hiện ngay tức khắc, ở thời điểm quan trọng.

Hope: Còn tùy xem bà thôi miên ai.

Dolores: Vậy, không cần tái diễn những đau khổ tiền kiếp cho cô ấy thấy nữa phải không? Đó không phục vụ cho mục đích, chỉ cần biết nguyên nhân vấn đề của cô ấy thôi là đủ.

Hope: Đúng vậy. Bà chắc sẽ tìm thấy nó nhanh hơn ở những buổi trị liệu, bởi vì thời gian như chúng ta biết, đang thay đổi.

Dolores: Cho nên những buổi trị liệu sẽ được tăng tốc, và đi thẳng vào vấn đề chính nhanh hơn?

Hope: Bà có thể làm vậy. Một số sẽ được, đúng vậy.

Dolores: Điều này luôn phụ thuộc vào thân chủ. (Vâng)

Hope: Công việc này vô cùng quan trọng… Và ý niệm về tia sáng đem thiên đường đưa tới trên Trái Đất. Và sẽ tuyệt mỹ đến nhường nào khi biết buổi tối lúc lên giường, với công việc của mình, bạn đang mang đến một vài tia sáng… thiên đường tới Trái Đất. Chúng tôi hỏi bạn: “Còn công việc nào thỏa mãn hơn sao?” Với mỗi một người mà bạn hàn gắn, Trái Đất liền trở nên sáng thêm. Chúng tôi cảm ơn bạn vì công việc của bạn. Chúng tôi gửi tia sáng tới cho bạn. Chúng tôi cảm ơn bạn. Chúng tôi vinh danh bạn.

Trong ca này, tôi cho rằng, tia sáng nếu không phải đến từ Nguồn Thượng Đế thì chính là cõi tinh thần, đặc biệt khi Hope nhắc tới hít thở tinh thể. Bất kể thế nào, điều đó cũng đã đề cập đến điểm khởi đầu cho những linh hồn lần đầu tiên tới Trái Đất. Họ đến với ý tưởng tốt đẹp nhất, nhưng sau khi tới đây, họ phát hiện ra rằng hoàn toàn không dễ dàng như họ nghĩ.

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here