BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI – Chương 22

0
173

Chương 22: Một Người Quan Sát Khác

 

Dưới đây là thôi miên làm mẫu lúc tôi lên lớp ở Hawaii. Teresa đang tập luyện thôi miên và làm công việc của một nhà trị liệu, nhưng cô ấy có rất nhiều lo nghĩ và bất định, cô ấy muốn biết mình có đang đi đúng đường hay không. Cô ấy hồi quy đến tiền kiếp là một loại người phiêu bạt, một người nam mà sẽ đi từ nơi này đến nơi khác làm việc một khoảng thời gian rồi đi tiếp. Anh ta không có nhà đích thực, nhưng không thấy phiền lòng, chỉ thừa nhận thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy cô quạnh.

 

Teresa: Tôi thích sống với chính mình. Vì tôi là làm việc cho người khác, cho nên nhận thức đối với họ cũng hữu hạn. Tôi có lẽ ở lại một chỗ hai tháng, làm xong công việc thì đi. Tôi chỉ biết khi mà công việc của tôi hoàn thành hoặc ai đó nói với tôi chúng tôi làm xong, thì đó chính là thời điểm nên rời khỏi. Tôi hiện tại đang nhìn một vì sao. Lúc bạn hỏi tôi, tôi vẫn đang nhìn ngôi sao này. Đôi khi là ngôi sao nói với tôi. Đôi khi là tôi biết. Khi tới lúc phải đi, tôi sẽ rời khỏi. Hoặc sẽ có người tới tìm tôi, tôi liền đi làm phần công việc kế tiếp.

 

Dolores: Bạn nói ngôi sao nói với bạn nghĩa là gì?

Teresa: Rất vui. Tôi vẫn luôn nhìn ngôi sao này, tôi biết nó sẽ nói chuyện với tôi, tôi sẽ lắng nghe.

 

Dolores: Nó nói với bạn như thế nào?

Teresa: Sẽ có một chùm hào quang vàng kim phóng xuống, sau đó tôi liền biết.

 

Dolores: Chùm sáng kia từ đâu mà tới?

Teresa: Lối ra trong bầu trời của đêm tối. Tôi không biết đó là một hành tinh hay ngôi sao, nhưng thỉnh thoảng nó ở ngoài đó. Lúc chùm sáng xuống, tôi sẽ biết một vài sự việc trong đầu. Đó là lý do tôi phải ở ngoài trời. Tôi cảm thấy như vậy thì tiếp cận nó hơn… Khi ở ngoài trời, tôi đều tiếp cận mọi thứ hơn.

 

Tình hình thế này có thể sẽ kéo dài vô tận, nên tôi chuyển anh ta tiến tới một ngày quan trọng. Khi chúng tôi tới ngày đó, anh ta nói đầu mình choáng váng. “Tất cả mọi thứ bắt đầu xoay tròn. Đó là cái tôi đang cảm thấy trong thân thể lúc này. Hoàn toàn giống như tôi đang quay mòng mòng.” Tôi gợi ý cô ấy sẽ cảm thấy yên ổn, làm cô ấy không phải trải nghiệm bất cứ cảm giác vật lý nào. “Cả người tôi xoay vòng như trong một cái máy ly tâm. Hoàn toàn chính là cảm giác như vậy. Tôi không thấy gì cả. Giống như mọi thứ đều màu cam, toàn thân tôi quay mòng mòng không thể dừng được. Toàn bộ đều tối…. một màu cam tối, sắc cam. Giống như tôi ở trong thứ nào đó, mà nó thì đang xoay. Tôi chắc chắn là ở trong một thứ nào đó.”

 

Dolores: Bạn có muốn tìm ra đó là gì không? (Có) Bạn có thể làm được.

Teresa: Tôi biết tôi có thể. Tôi bị kéo ra sau. Tôi ở trong một tàu vũ trụ. Tôi đang từ bên ngoài nhìn nó. Nó có đáy dẹp, phía trên có một mái vòm và bộ phận bên hông nhô ra phía ngoài, giống như một cái chén úp ngược, bên dưới nó có cái gì đó. Có ánh sáng. Tôi phát hiện nó không lớn lắm. Còn nữa… Tôi đang xoay tròn.

 

Dolores: Là cả tàu vũ trụ đều đang xoay tròn, hay chỗ bạn ở xoay tròn?

Teresa: Tôi nghĩ là căn buồng đang chứa tôi. Nó đang bắt đầu chậm xuống. Căn buồng trên tàu vũ trụ. Có một sinh mệnh. Tôi không phải một mình, nhưng bọn họ không ở trong căn buồng này.

 

Dolores: Diện mạo họ thế nào?

Teresa: Không thấy. Tôi chỉ có cảm giác. Đó là một sinh mệnh rất lớn… Rất cao. Tôi muốn nói “loài vật”, nhưng không phải loài vật. Đó là một sinh mệnh. Tôi đang nhìn từ bên ngoài. Tôi đồng thời ở cả hai chỗ, vừa ở trong buồng, vừa nhìn từ bên ngoài. Tôi đang nhìn phần phía trên, hình như là vật liệu thủy tinh, có thể nhìn xuyên thấu, nhưng không phải thủy tinh.

 

Dolores: Bạn nói chính là phần mái vòm sao?

Teresa: Vâng. Tôi thấy thiết bị điều khiển gì đó. Tôi cho rằng đó là thiết bị điều khiển. (cô ấy mỉm cười) Tôi biết nơi này có những sinh mệnh khác… Nhỏ hơn. Rất vui, bởi vì họ nhìn rất khác. (cười to) Hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của tôi. Họ rất nhỏ, hơi xanh, không giống những hình ảnh tôi từng thấy. Họ xanh lam, ngoài ra còn một màu sắc khác, như màu cam.

 

Dolores: Bạn có thể thấy mặt mũi họ trông thế nào không?

Teresa: Không thấy, tôi chỉ thấy sau lưng bọn họ. (cười) Còn tôi trên thực tế  là một trong số họ. Tôi không thấy bản thân, nhưng tôi biết tôi là một trong số đó. Tôi vẫn không biết là người nào. Tôi rất muốn cởi mặt nạ. Cởi xuống mặt nạ để làm người mà tôi là… không phải người tiến vào đó. Đó không phải người mà tôi là.

 

Dolores: Cho nên lúc tiến vào nơi này, ngoại hình bạn khác đi? (Vâng) Bạn nghĩ tại sao mình ở trong căn buồng xoay tròn kia?

Teresa: Để chuyển đổi trở lại thành người mà tôi là. Sự xoay tròn làm gì đó với cấu trúc phân tử. Nó thay đổi phân tử của bạn. Tôi không biết nó có phải hình thể thật của tôi không, nhưng tiến vào một hình thể khác. Tôi là một trong những sinh mệnh to lớn.

 

Dolores: Bạn đã hoàn thành công việc của mình? Có phải đó là lý do bạn ở đó bây giờ?

Teresa: Không, tôi nghĩ tôi vẫn chưa hoàn thành. Tôi chỉ cho rằng tôi cần trở về và sống trên tàu một thời gian. Họ có chuyện gì đó phải nói với tôi. Sự vật chuyển đổi, vì một nguyên nhân nào đó, họ không thể kết nối với tôi. Họ không thể nói với tôi cho nên tôi cần đến đó học nhiều hơn. Có chuyện gì đó đã thay đổi.

 

Dolores: Họ muốn tái lập kết nối?

Teresa: Vâng. Tôi nghĩ tôi cần ở với họ lần nữa. Tôi cần nó. Ở phía dưới rất cô quạnh. Ở đây thì không.

 

Dolores: Lúc ở đó, công việc của bạn là gì?

Teresa: Tôi làm loại công việc của hạm trưởng hay gì đó tương tự.

 

Dolores: Bạn thấy mình đang làm gì?

Teresa: Tôi không làm cái gì vì tôi không ở trong khuôn dạng nữa. Nhưng tôi có thể lái con tàu này, du hành và làm những thứ tôi được kêu làm. Tôi thích như vậy.

 

Dolores: Là ai nói với bạn những chuyện cần làm?

Teresa: Người mà tôi làm cùng và làm cho. Đó là một hành tinh khác. Tôi từng ở Trái Đất, nhưng tôi không phải đến từ Trái Đất.

 

Dolores: Đó là nơi duy nhất mà bạn đến?

Teresa: Không phải, tôi từng đến những nơi khác, nhưng hiện tại là ở Trái Đất. Tôi có công việc phải làm trên Trái Đất. Tôi chỉ quên đó là công việc gì.

 

Dolores: Mục đích bạn đến Trái Đất làm những việc đó là gì?

Teresa: Tham dò là trước hết, và xem con người là như thế nào, xem họ phát triển như thế nào, nỗi sợ của họ là gì.

 

Dolores: Đó là lý do bạn không thật sự hòa nhập với họ quá nhiều? (Vâng) Chỉ quan sát? (Vâng) Bạn tích lũy những thông tin đó rồi dùng để làm gì?

Teresa: Cung cấp cho người khác, họ sẽ lý giải. Sau đó chúng tôi lại bước lên một hành trình khác. Ngoại trừ Trái Đất, tôi còn đi qua rất nhiều nơi.

 

Dolores: Lúc quan sát người Trái Đất, bạn nghĩ gì về họ?

Teresa: Chỗ tôi đến không có nhiều người, họ chỉ sinh tồn thôi. Họ đang sống, nhưng không phải theo cách thức đại chúng.

 

Dolores: Bạn kế tiếp phải làm gì? Bạn có biết không?

Teresa: Không biết, họ vẫn chưa nói với tôi. Có lẽ sẽ quay về Trái Đất. Họ muốn tôi làm chuyện gì cũng được. Tôi hy vọng họ chuyển tới một thời khác.

 

Dolores: Một thời kỳ khác hay một nơi khác?

Teresa: Cả hai. Họ sẽ chọn.

 

Tôi chuyển thời gian tiến tới, đến lúc họ quyết định để anh ta trở lại Trái Đất. “Họ có nói với bạn họ muốn bạn đi đâu và làm gì hay không?”

 

Teresa: Không, họ chỉ để tôi ở đây.

 

Dolores: Tôi nghĩ bạn sẽ muốn có vài điều để nói về nó? (chúng tôi đều cười)

Teresa: Không, không sao. Họ để tôi ở đây, sau đó nói mọi thứ tôi cần biết.

 

Dolores: Họ để bạn ở đâu?

 

Teresa thấy mình đứng ở bìa rừng. “Họ có nói với bạn chuyện bạn nên làm không?”

 

Teresa: Không. Tôi chính là biết. Tôi sẽ biết khi thấy ông ta, nhưng tôi vẫn là một người quan sát. Tôi chỉ là người quan sát.

 

Dolores: Bạn không nên dính dáng quá sâu?

Teresa: Đúng vậy, không nên. Tôi chỉ là người quan sát. Tôi nhìn. Tôi trông không giống nhân loại. Tôi không biết tôi là gì. Tôi vừa cao vừa gầy… Tôi không biết tôi có phải là nhân loại hay không. Tôi cảm thấy tôi ở trên một hành tinh khác. Khu rừng… Có kiến trúc mái vòm, rất quen mắt. Chúng là kim loại, có những cái vòm rất lớn. Tôi trông khác đi. Tôi vô cùng, vô cùng nhợt nhạt mảnh khảnh, rất khác. Có lẽ tôi là một loài vật của nơi này, nhưng hiện giờ không phải nhân loại. Tôi là người quan sát. Đó là một công việc thú vị. Tôi chỉ xem và nhìn. Nó giống một công việc khác, nhưng tốt hơn. Nó ấm hơn.

 

Trạng thái này có thể sẽ kéo dài một thời gian. Tôi tất nhiên cũng có thể thăm dò tiền kiếp ET này, nhưng đây là thời điểm kêu gọi Siêu thức cho lần thôi miên này, để chúng tôi có được một vài đáp án, cũng tiến hành trị liệu. Hơn nữa đây là làm mẫu cho học sinh xem, thời gian cũng không đầy đủ như lúc thôi miên cá nhân. Tôi hỏi Siêu thức, nguyên nhân cho Teresa thấy cuộc đời này.

 

Teresa: Để cô ấy hiểu rõ hơn về cái cô ấy đã thấy và đi sâu hơn. Cô ấy cần hiểu rõ quá khứ của mình.

 

Dolores: Cô ấy trước giờ đều làm người quan sát sao?

Teresa: Không phải lúc nào cũng vậy.

 

Dolores: Nhưng hai kiếp kia là vậy?

Teresa: Phải, cô ấy cũng cần biết làm thế nào giúp đỡ con người. Nhìn toàn diện các mặt của nhân loại… đi sâu hơn.

 

Dolores: Nhân loại có rất nhiều mặt, phải không? (Vâng) Rất phức tạp.

Teresa: Vô cùng phức tạp. Cô ấy có thể thấy bên dưới bề mặt, nhưng không phải luôn luôn hiểu được. Cô ấy hoài nghi bản thân.

 

Dolores: Nếu cô ấy từng có tiền kiếp là những sinh mệnh khác, tại sao lúc này lại quyết định trở thành nhân loại?

Teresa: Để tăng tốc trong sự tiến hóa của mình. Cô ấy trước kia chỉ là một người xem, một người quan sát. Cô ấy có thể tiến triển nhanh hơn trong thân thể nhân loại. Cô ấy quyết định phải làm như vậy, nhưng hầu như quên mất.

 

Dolores: Đó là lý do các bạn phải nhắc nhở cô ấy, nguyên nhân cô ấy có mặt ở đây?

Teresa: Vâng, cô ấy có rất nhiều công việc phải làm. Cô ấy là người lữ hành, đi từ nơi này đến nơi khác, nhưng cô ấy đã ở một chỗ khá lâu… Quá lâu. Lần này họ chọn một nơi xa xôi (Hawaii). Chỉ đi xung quanh… Cô ấy quên mình thích như vậy. Hiện tại cô ấy cần đi làm công việc của mình, hơn nữa phải nhanh một chút. Nhưng cô ấy quên, cho nên liên tục làm ra những trách nhiệm.

 

Dolores: Cô ấy nên làm gì lúc du lịch?

Teresa: Nói chuyện với người ta, lắng nghe người ta nói, giúp đỡ họ, làm công việc của cô ấy. Giúp người ta cảm thấy tốt trở lại… hạnh phúc trở lại, hàn gắn nỗi đau của họ. Mọi người sẽ nhận biết cô ấy và họ sẽ đến. Cô ấy có thể giúp đỡ họ. Hỏi, sau đó nghe. Câu hỏi là một phần của sự lắng nghe. Những chuyện khác chỉ là những khung cửa. Chỉ vừa mới có cô ấy ở đây. Những thứ mới sẽ đến. Cô ấy sẽ chia sẻ.

 

——

 

Dolores: Cô ấy phát hiện mình sẽ sống khoảng ba trăm năm (chúng tôi đều cười). Các bạn nghĩ như thế nào?

Teresa: Nếu thật sự muốn, cô ấy có thể.

 

Dolores: Chúng ta có thể điều khiển thân thể con người, phải không?

Teresa: Phải, nhưng cô ấy không biết đó là sự thật.

 

Dolores: Tôi nghe nói các bạn có thể sống bao lâu tùy thích vì các bạn có thể điều khiển thân thể?

Teresa: Phải, chúng tôi có thể.

 

——

 

“Chúng tôi đang chuyển đổi bên trong cô ấy… DNA của cô ấy…. Đang thay đổi.”

 

Dolores: Nó cũng đang xảy ra với rất nhiều người?

Teresa: Vâng, đúng vậy.

 

Dolores: Tại sao phải thay đổi DNA?

Teresa: Vì mọi thứ đều đang thay đổi. Hành tinh này đang thay đổi. DNA của các bạn đang thay đổi. Nó phải thay đổi… để giữ năng lượng, giữ tần số.

 

Dolores: Một số người không thể ứng phó?

Teresa: Đúng, cho nên họ phải rời khỏi. Và họ vui vẻ rời đi. Họ biết đó là điều họ phải làm. Nó là điều tốt.

 

Dolores: Người ở lại đang điều chỉnh tần số của họ, mà DNA thay đổi chính là để điều chỉnh.

Teresa: Đúng. Thỉnh thoảng các bạn sẽ cảm thấy nó. Các bạn cảm thấy vài thứ trong xương sống mình.

 

Dolores: Lấy cách thức gì?

Teresa: Chỉ là xoắn. Thân thể này đang cảm thấy nó bây giờ.

 

Dolores: Một số người sẽ nói đó chỉ là Kundalini.

Teresa: Không phải. Không phải Kundalini, là DNA.

 

Dolores: Đây có nghĩa lúc mọi thứ đang thay đổi, chúng ta sẽ cảm thấy rung động trong cơ thể?

Teresa: Đúng, lúc điều chỉnh, có khi sẽ cảm thấy đau đầu. Đau lưng… Đau đầu. Nhưng chúng sẽ qua. Chúng không phải mãn tính.

 

Dolores: Khi chúng ta ngày càng thích ứng với những tần số, đau đớn sẽ biến mất?

Teresa: Đúng, sẽ biến mất. Chúng tôi đang cấp cho cô ấy nhiều năng lượng hơn. Năng lượng của cô ấy từng bị tắt để thay đổi, cho nên cô ấy mới có thể cảm thấy năng lượng của mình rất thấp. Bên trong cô ấy có rất nhiều thứ thay đổi, hiện tại nó sẽ chuyển đổi cùng với sự chuyển đổi này, với DNA.

 

 

Teresa: Cô ấy tranh luận với chúng tôi về việc đến lớp học này. Cô ấy đã muốn đến, nhưng không đến.

 

Dolores: Ý của bạn là gì? Hãy giải thích một chút.

Teresa: Vâng. Cô ấy cần kết nối với bạn, chứ không chỉ là với một học sinh của bạn. Cô ấy cần ở đây với bạn, để nghe và cảm giác được bạn, vì nó chuyển đổi năng lượng của cô ấy. Năng lượng của bạn chuyển đổi những người khác chỉ bằng sự hiện diện của bạn, đây không chỉ là cái bạn dạy, mà là cái bạn làm.

 

Dolores: Bạn nói cô ấy vốn không muốn đến?

Teresa: Không. Cô ấy muốn đến, nhưng không biết về tầm quan trọng của việc đến đây. Là vô cùng quan trọng… Hôm nay ở trong thời không này với bạn và những người này.

 

Dolores: Bạn cho rằng nhóm này sẽ có thể làm thứ tôi dạy họ?

Teresa: Ồ, phải… Không phải tất cả bọn họ, nhưng phần lớn trong họ. Một số không muốn làm. Một số chỉ tới để trải nghiệm, nhưng một số sẽ đi làm.

 

Dolores: Chúng ta cần tận lực dạy thật nhiều người.

Teresa: Đúng vậy.

 

Thông điệp cuối buổi: Cô ấy luôn luôn được chăm sóc. Cô ấy được yêu và chúng tôi luôn ở đây. Chúng tôi luôn ở đây cho tất cả. Không bao giờ đơn độc.

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here