BA LÀN SÓNG TÌNH NGUYỆN VIÊN VÀ TRÁI ĐẤT MỚI – Chương 12

0
194

Chương 12: Lại Thêm Sự Hủy Diệt

 

Ellen do dự một hồi lâu mới từ đám mây đi xuống, nhưng tiếp đó lại nói mình không muốn xuống, ngược lại muốn đi lên. Tôi bảo cô muốn đi đâu cũng được. Thế là cô ấy cười khúc khích, trôi khỏi Trái Đất. Sau khi trôi qua không gian, cô ấy bất ngờ trở thành trôi dưới mặt đất, cũng chui ra từ một hang động. Địa hình bốn phía là một vùng cát đỏ bằng phẳng.

 

Ellen: Màu nâu đỏ… Đại bộ phận có màu đỏ. Làm tôi mới đầu nghĩ đến Sedona, nhưng nơi này không phải, chỉ là màu rất giống. Ở đây chỉ có đá và cát, không có thực vật. Tôi ở cửa hang nhìn ra bên ngoài. Nơi này có thể xuống thẳng đến trong lòng đất. Tôi bay ra ngoài hang, đi tới cửa hang. Bên ngoài rất sáng, khó mà thích ứng.

 

Tôi bảo cô ấy nhìn xem thân thể mình, nhưng ý thức của cô vẫn can thiệp, nói với cô không thể thấy mình trông như thế nào. Khi tôi tiếp tục nói với cô, cô đáp lại: “Có chút lùn mập…. Chân béo ngắn. (cười) Tôi không biết phải hình dung như thế nào. Tôi không thấy được giày. Mặt đất bên ngoài rất nóng. Tôi đứng trên mặt cát, thật vô lý. Tôi cảm thấy tôi không phải nhân loại, da sạm, nhưng không giống do phơi nắng mà ra… Như màu be… Tôi chỉ là một loại, tôi không biết… một thân thể nhỏ quái dị. Cảm thấy giống như tôi làm ra những cái đó: mập lùn, ẩm ướt, màu be, quái dị. (cười) Cảm thấy không cao lắm. Thấp. Cánh tay ngược lại cảm thấy rất dài, có một cặp chân ngắn và bàn chân béo ngắn mũm mĩm.”

 

Tôi hỏi cô ấy có mặc gì hay không. “Tôi hình như không cần quần áo, nhưng cũng không cảm thấy trần trụi.”

 

Dolores: Bạn cảm thấy thân thể là nam hay nữ?

Ellen: Đều không phải, hoặc thiên về nam… Cảm thấy không giống nữ.

 

Dolores: Cảm thấy mặt bạn trông như thế nào?

Ellen: Đầu to, mắt to. (cười) Hơi giống như đeo kính râm lớn. Tôi không thấy lông tóc đâu cả.

 

Dolores: Bạn có mang thứ gì không?

Ellen: Tôi có những dụng cụ nào đó, nhưng tôi không chắc về công dụng của chúng.

 

Dolores: Dụng cụ trông như thế nào? Nếu bạn miêu tả ra, có lẽ chúng ta có thể suy đoán được về nó.

Ellen: Hình trụ dài, có chỗ cầm… Hơi giống súng, nhưng không phải súng. Tôi nghĩ nó là dùng để kiểm tra đất. Tôi hình như là tới đây kiểm tra đất bên ngoài. Tôi nghĩ nó là để thu thập mẫu vật. Nó có lẽ dài hai feet.

 

Dolores: Ồ, vậy nó không nhỏ?

Ellen: Có lẽ không lớn tới như vậy. Chắc vì tôi rất thấp bé cho nên mới cảm thấy nó lớn.

 

Dolores: Bạn dùng dụng cụ này kiểm tra đất như thế nào?

Ellen: Chính là xúc lên một chút đất bỏ vào, sau đó tiến hành kiểm tra với những thứ trong khí quyển, xem có ô nhiễm không.

 

Dolores: Vậy bạn đang kiểm tra đất đai và khí quyển?

Ellen: Trong khí quyển hình như có cái gì đó ảnh hưởng đến đất đai. Tôi đang kiểm tra, xem nó có ô nhiễm hay không, hoặc chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Nơi này đã không còn gì cả. (cô ấy bắt đầu khóc)

 

Dolores: Tại sao điều này lại khiến bạn xúc động?

Ellen: Chúng tôi trước kia không cần ở trong hang động. Chúng tôi trước kia ở trên mặt đất, nhưng có chuyện xảy ra.

 

Dolores: Bên cạnh bạn có người không?

Ellen: Họ ở dưới lòng đất này. Tôi chỉ đi ra để kiểm tra. Chúng tôi ở trong lòng đất. Đó là lý do tôi chui lên tới ngoài hang động… Tất cả đều đã mất.

 

Dolores: Bạn tìm cái gì trong đất?

Ellen: Phóng xạ. Tôi phải kiểm tra mức độ an toàn. Nếu chúng tôi có thể đi lên, chứng tỏ tình trạng đã tốt hơn. Tốt hơn trước kia. Chúng tôi ở dưới đất lâu lắm rồi.

 

Dolores: Lúc bạn còn ở trên mặt đất, tình cảnh như thế nào?

Ellen: Tương tự như Trái Đất. Có cây cối, mảnh xanh, có nước, có người, còn những thứ bạn có thể thấy trong một nền văn minh. Rất kỳ lạ vì cái có vẻ là những thứ trước kia… coi như rất giống một Trái Đất hạnh phúc. Nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia, thân thể hiện tại của tôi dường như không giống thân thể hồi trước… Tầm nhìn của tôi hẹp đi. Có cảm giác mãnh liệt là cái ở đây trước kia đã đi rồi.

 

Dolores: Lúc xảy ra sự việc, bạn có ở đấy không?

Ellen: Hình như sinh mệnh kiểm tra đất không phải là sinh mệnh đã ở đây lúc nơi này còn là thành phố. Điều này thật khiến người ta hoang mang. Tôi nghĩ đó là một khoảng thời gian dài trước khi anh ta đi ra lấy mẫu. Nhưng giống như anh ta tìm ra vùng đất này sau đó. Có vẻ như nhóm trong lòng đất sống ở dưới đó là vì họ có khả năng. Nhưng họ đến sau những người khác… những người đã chết sau khi chuyện xảy ra. Và họ đang học về nó. Họ biết có chuyện đã xảy ra, họ muốn đến và học về một hành tinh sau sự hủy diệt. Họ đến để xem nơi này có thể gánh vác sự sống một lần nữa được không.

 

Dolores: Cho nên bạn và những người khác là từ nơi khác đến? (Phải) Có người nói với bạn là cái gì gây nên hủy diệt không?

Ellen: Hình như không phải nổ hạt nhân hay loại đại thảm họa nào đó, nhưng tôi không thể thấy chính xác chuyện gì xảy ra. Chúng tôi vốn phải dõi theo bọn họ, chúng tôi rất quan tâm bọn họ (buồn), nhưng bọn họ đều chết. Xảy ra một cuộc chiến tranh, họ không có khả năng phòng ngự, họ bị tấn công.

 

Dolores: Điều đó khiến bạn buồn. (Phải) Bạn nói có rất nhiều người cùng bạn đến?

Ellen: Tôi không xác định có bao nhiêu người ở dưới đất, nhưng đủ để làm công việc cần phải làm.

 

Dolores: Chúng ta hãy xem nơi mà từ đó bạn đến trông như thế nào. Chính là nơi bạn ở trước khi đến đây. Nơi đó trông như thế nào?

Ellen: Tôi đáp tàu vũ trụ tới. Trên tàu hình như không có nhiều người cho lắm. Không gian nhìn rất nhỏ. Tôi ở một khu vực trong đó. Chỗ đó có những thứ như màn hình, bảng điều khiển, đèn. Chúng tôi ở ngoài không gian. Tôi không xác định về nơi tôi đã ở trước khi lên tàu.

 

Dolores: Có người bảo bạn tới nơi này sao?

Ellen: Chúng tôi hình như không được phép can thiệp.

 

Dolores: Nói tóm lại, khi các bạn đáp xuống đây, nó đã bị hủy diệt rồi? (Phải) Nhưng các bạn biết không thể ở trên bề mặt vì có phóng xạ?

Ellen: Có cái gì đó độc hại. Nhưng cũng có những hang động tự nhiên mà chúng tôi có thể sống trong đó thay vì xây dựng cái gì đó bên ngoài để ở.

 

Dolores: Nhưng các bạn biết mình không thể ở trên bề mặt?

Ellen: Trên mặt đất không quá dễ chịu, trong lòng đất tốt hơn. Bên ngoài vừa sáng vừa nóng. Hang động là hình thành tự nhiên, chúng tôi có thể ở trong đó. Mọi thứ giống như là phòng thí nghiệm đã được xây sẵn, chúng tôi mang dụng cụ đến đây và làm chuyện mình phải làm.

 

Dolores: Trong lòng đất có nhiều người không?

Ellen: Nhân số không nhiều. Rất khó nói… Có lẽ là sáu hay mười hai người của chúng tôi. Tôi nghĩ một vài người có thể sẽ đến khu vực khác làm việc.

 

Dolores: Các bạn cần ăn cái gì không?

Ellen: Tôi không thấy bất cứ thứ gì quanh đó. Cho nên chúng tôi chắc chắn không cần ăn cái gì. Hình như cũng không cần ngủ.

 

Dolores: Cho nên bạn có thể ở đó rất lâu… Công việc của bạn là lên bề mặt kiểm tra đất?

Ellen: Phải, tôi hiện tại chính là đang làm việc đó. Thật kỳ lạ. Thân thể chúng tôi dường như rất thích hợp với hoàn cảnh này. Che đậy vẫn tốt hơn. Ở đó chúng tôi cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý, tôi nghĩ vậy.

 

Dolores: Bạn nói thấy chuyện đã xảy ra khiến bạn cảm thấy rất đau buồn?

Ellen: Nó làm tôi buồn. Tôi không biết nó có làm anh ta buồn hay không. Hình như là có, nhưng tôi không biết tâm tình anh ta thế nào.

 

Tôi chuyển anh ta tiến tới một ngày quan trọng. “Chúng tôi ở trong phòng thí nghiệm dưới đất. Chúng tôi đang chuẩn bị rời đi. Đã thu thập mẫu vật xong.”

 

Dolores: Khí quyển có thay đổi không?

Ellen: Xem ra là có tiến triển, nhưng chúng tôi phải đi. Giống như nó đã vậy, và… đó là vậy. Nơi này vẫn cứ là cát đá. Không phải nơi sự sống có thể sinh tồn. Phóng xạ trong đất giảm đi, nhưng vẫn không thể mọc lên thứ gì.

 

Dolores: Bạn nghĩ công việc của mình ở đây đã kết thúc?

Ellen: Phải. Chúng tôi để lại rất nhiều thiết bị ở đây. Cho nên nếu cần. Về sau chúng tôi vẫn có thể quay lại. Ít có khả năng có người sẽ phát hiện nơi này.

 

Dolores: Các bạn hiện tại muốn đi đâu?

Ellen: Có một cuộc hội họp. Chúng tôi ở trên tàu vũ trụ, nhưng chúng tôi cũng nói chuyện với những người không ở trên tàu.

 

Dolores: Hội họp về vấn đề gì?

Ellen: Bảo đảm sự việc sẽ không tái diễn, điều này rất quan trọng. Phí rất nhiều nghiên cứu. Căn cứ vào phân tích của chúng tôi, hành tinh này không thể được nạp lại hoặc trồng lại. Sự sống không thể được mang trở lại trong một khoảng thời gian. Điều đó đã được chấp nhận, cho nên trong tương lai phải tránh khỏi nó. Mọi thứ đều bị hủy diệt.

 

Dolores: Cho nên nơi này sẽ bị từ bỏ?

Ellen: Một nơi cụ thể đã bị phá hủy. Và còn những nơi khác mà chúng tôi không muốn điều đó xảy ra.

 

Dolores: Bạn có cảm giác gì?

Ellen: Cảm thấy chúng tôi thất bại.

 

Tôi chuyển anh ta đến một ngày quan trọng khác. “Tôi được cho một cơ hội đến Trái Đất.”

 

Dolores: Bạn làm sao có được cơ hội này?

Ellen: Tôi tình nguyện. Tôi yêu cầu.

 

Dolores: Họ trưng cầu tình nguyện viên sao? (Phải) Bạn ở đâu lúc sự việc xảy ra?

Ellen: Tôi ở trên một con tàu vũ trụ. Cấp trên của tôi, cũng chính là người lãnh đạo của tôi nói, để phòng ngừa Trái Đất xảy ra chuyện tương tự, cần phải có người đi đến Trái Đất.

 

Dolores: Họ sợ chuyện tương tự sẽ diễn ra trên Trái Đất? (Phải) Bạn muốn đi?

Ellen: Tôi muốn đi. Thoạt nhìn hình như sẽ rất đáng sợ. Sợ hãi không phải thứ mà tôi hiểu rõ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy sự hủy diệt, thật là đáng sợ.

 

Dolores: Trên tàu có những người khác cũng tình nguyện muốn đến Trái Đất sao?

Ellen: Phải, chúng tôi muốn tạo nên sự thay đổi. Thuyền viên của chúng tôi đều muốn đi, có một nhóm sẽ đợi ở trên tàu vũ trụ, một nhóm sẽ đến Trái Đất. Người ở trên tàu sẽ hỗ trợ người dưới mặt đất… Sau khi xuống đến đây, bạn rất khó nhớ được chuyện ban đầu, cho nên họ sẽ giúp chúng tôi nhớ lại.

 

Dolores: Lúc rời khỏi tàu vũ trụ, chuyện gì sẽ xảy ra với thân thể của bạn?

Ellen: Tôi phải giống như một người Trái Đất.

 

Dolores: Tôi là nghĩ tới thân thể mà bạn đã dùng… Nó ở lại trên tàu sao? Là chết hay gì đó khác?

Ellen: Nó giống như một bộ đồ hoặc xe cộ. Thân thể chính là sử dụng để làm việc. Chúng tôi thường xuyên thay đổi nó.

 

Dolores: Ý của bạn là nó không phải một thân thể rắn đích thực?

Ellen: Nó là thể rắn nhất định, nhưng rất giống được làm thành từ một thứ tổng hợp nào đó. Nó là chế phẩm sinh học.

 

Dolores: Vậy lúc bạn rời khỏi thân thể, thân thể sẽ thế nào?

Ellen: Ừm, nó không phải chết, cũng không phải sống. Nó là một bộ đồ sinh học chức năng.

 

Dolores: Sau khi bạn rời khỏi nó, nó có hư hỏng không?

Ellen: Tôi nghĩ sẽ không. Tôi không chắc lắm. Có lẽ những người khác có thể dùng nó để làm công việc của họ.

 

Dolores: Nếu bạn tình nguyện đến Trái Đất tham gia kế hoạch này, họ có cho bạn chỉ dẫn nào không?

Ellen: Nhớ lấy. Chúng ta sẽ có rất nhiều thách thức và những chuyện chúng ta không hiểu và… nhớ phải hạnh phúc. Sống hạnh phúc là rất quan trọng.

 

Dolores: Họ cho rằng sau khi tới Trái Đất, bạn sẽ dễ dàng hạnh phúc sao?

Ellen: Không phải. Có rất nhiều điều không hạnh phúc ở đó. Có rất nhiều sinh mệnh buồn đau ở đó và chúng tôi không muốn những người đó buồn đau. Họ nói chuyện quan trọng nhất chính là trở nên hạnh phúc. Điều này với chúng tôi mà nói là một khái niệm có chút mơ hồ, bởi vì chúng tôi không thật sự xác định nó sẽ có nghĩa thế nào.

 

Dolores: Cho nên đó không phải một công việc mà bạn phải làm?

Ellen: Sống tiếp. Giữ con mắt nhìn vào các thứ.

 

Dolores: Bạn nói sẽ có rất nhiều thách thức?

Ellen: Đều là những thứ chúng tôi chưa từng xử lý trước kia.

 

Dolores: Nhưng bạn vẫn muốn đi?

Ellen: Ừm, chuyện này rất phấn khích. (cười) Phấn khích hơn thu thập mẫu đất rất nhiều… Người trên Trái Đất quên mất những thứ xác thực, họ dạy nhau toàn những điều sai. Chúng tôi muốn giúp đỡ họ, như vậy họ sẽ không hủy diệt chính mình. Chúng tôi phải giúp họ nhớ ra.

 

Dolores: Khi đến Trái Đất làm công việc này, bạn sẽ có một thân thể sao?

Ellen: Phải, tôi sẽ là một cô gái. (cô ấy cười hóm hĩnh)

 

Dolores: Bạn đã lựa chọn sao?

Ellen: Phải. Tôi cho rằng như vậy, nhưng đây hơi kỳ lạ.

Dolores: Kỳ lạ ở chỗ nào?

 

Ellen: Vì nữ giới không phải ở vị trí chủ đạo trên hành tinh này, cho nên tôi đã chọn nó. Tôi muốn nhìn xem nó như thế nào, không ở vị trí phía trên… không thượng vị, không chủ đạo… không lợi thế hơn. Chúng tôi thấy phụ nữ có nhiều phiền muộn. Đàn ông cũng vậy… Nhưng phụ nữ có thể sinh ra em bé. Và phụ nữ là những người chăm sóc trẻ con, cho nên họ sẽ giúp đỡ thay đổi sự vật. Họ đặc biệt giúp sức trong việc ngăn cản chiến tranh và hủy diệt. Nếu bạn tạo ra một sinh mệnh, bạn sẽ không muốn phá hủy nó.

 

Dolores: Nhưng sau khi tiến vào trong thân thể sơ sinh, bạn có còn nhớ lý do tới nơi này không?

Ellen: Mới đầu còn nhớ, nhưng sau khi tới đây thì không có đồng đội nào ở bên cạnh tôi. Hoặc là có, tôi không nhớ được, và tôi không trao đổi được. Đây thật hoang mang.

 

Dolores: Dưới tình trạng xung quanh không có người có thể giúp đỡ, bạn vẫn dũng cảm tiến tới, tôi cảm thấy bạn vô cùng dũng cảm.

Ellen: Có người xung quanh để giúp đỡ chúng tôi, nhưng khó mà… Tôi không biết.

 

Dolores: Nhưng xung quanh bạn không có đồng loại, không có người một nhà của bạn.

Ellen: Ừm. Tất cả chúng ta đều là cùng một loài ở khắp mọi nơi, nhưng tất cả chúng ta ở trong những thân thể khác nhau. Người trên tàu vũ trụ có thể liên lạc với chúng tôi. Họ có thể liên lạc với bất kỳ ai, nhưng không phải ai cũng sẽ chịu lắng nghe.

 

Dolores: Những người khác không nghe được?

Ellen: Không tốt lắm. Họ không xác định đó là cái gì cho nên cảm thấy sợ hãi.

 

Dolores: Nếu bạn ở trong thân thể nhân loại mà họ vẫn có thể liên lạc với bạn,

như thế tức là bạn không phải thật sự đơn độc phải không?

Ellen: Phải. Nhưng sống trong hiện thực vật lý, bạn sẽ cảm thấy rất chia cách.

Tôi không thích… cảm giác chia cách này.

 

Dolores: Khi bạn ở trong thân thể, họ làm sao liên lạc với bạn?

Ellen: Họ sẽ làm chút thay đổi để nâng cao rung động. Giống như làm thân thể thăng cấp. Mang vào lập trình mới. Bằng cách nào đấy vì chúng tôi đang làm điều đó, nó cũng giúp những người khác làm điều này.

 

Dolores: Lập trình nâng cấp?

Ellen: Giống như bạn thay đổi một hoặc vài phần trong đó, thân thể sẽ bắt đầu thay đổi nhiều hơn mà không cần… Điều này rất khó giải thích.

 

Dolores: Họ đã làm như vậy với thân thể vật lý trước khi bạn tiến vào nó?

Ellen: Có lẽ là một chút, nhưng phần nhiều hơn sẽ được làm về sau.

 

Dolores: Cho nên đây chính là một quá trình duy trì liên tục?

Ellen: Phải. Họ nói chúng tôi sẽ quên một thời gian. Không phải ai cũng vậy, nhưng có vài người sẽ quên. Đây còn phải xem hoàn cảnh mà họ tiến vào.

 

Dolores: Tiến hành nâng cấp và tái lập trình là rất quan trọng, như thế bạn sẽ không bị lạc?

Ellen: Họ nói chúng tôi sẽ không bao giờ bị lạc. Chẳng qua tâm trí nhân loại ít nhiều sẽ đối kháng với tâm trí phi nhân loại. Một bên muốn phải thả lỏng và để mọi thứ như nó là, bên kia hoàn toàn hoang mang lẫn lộn… Có quá nhiều thứ đang tiếp diễn. Nó làm tôi không muốn cảm thấy bị nhồi nhét. Tôi nghĩ phần hoang mang lẫn lộn kia chính là phần nhân loại. Nó không nhận thấy nó là thứ gì khác. Đó thật kỳ lạ, giống như hai người đồng thời ở trong một thân thể.

 

Dolores: Họ có nói khi nào bạn sẽ nhớ lại những chuyện đó lúc bạn ở trong thân thể không?

Ellen: Chung quy sẽ nhớ lại. Ellen hiện tại cũng biết một chút. Cô ấy rất lo lắng.

 

Dolores: Sau khi tiến vào thân thể nhân loại, bạn có chuyện phải làm không? Bạn nói bạn tới nơi này là để hỗ trợ.

Ellen: Ở đây thôi đã là hỗ trợ rồi… sống một cuộc sống.

 

Dolores: Chỉ cần sống tiếp ở đây? (Phải) Bạn không cần đi ra làm chút gì?

Ellen: Thông qua việc sống cuộc đời này, bạn sẽ học được rất nhiều chuyện, có được rất nhiều trải nghiệm. Những thông tin đó đều truyền về tàu vũ trụ, họ sẽ phân tích thông tin, sau đó hiệu chỉnh.

 

Dolores: Bạn làm sao truyền thông tin về tàu vũ trụ?

Ellen: Chỉ bằng việc tồn tại… bằng việc sống… Họ có thể đọc được mọi thứ.

 

Dolores: Ừm, bạn có biết bạn hiện đang nói chuyện thông qua một thân thể vật lý không? (Biết) Thân thể vật lý này rất hoang mang. (Đúng) Cô ấy không hiểu mình tại sao lại ở đây.

Ellen: Cô ấy phức tạp hóa sự việc. Cô ấy luôn nghĩ mình phải đi đâu đó làm chuyện gì đó thiết thực.

 

Dolores: Cô ấy cho rằng mình phải thay đổi thế giới bằng chính bản thân mình.

Ellen: Đó là vì cô ấy nghĩ mình sẽ cô đơn trong thời gian dài, gánh nặng đó khiến cô ấy cảm thấy như vậy.

 

Dolores: Cô ấy nói mình muốn phụng sự giúp đỡ mọi người.

Ellen: Là thế. Sâu trong nội tâm cô ấy biết là thế, nhưng cô ấy cho rằng nó chưa đủ.

 

Dolores: Cô ấy từng tính rời khỏi hành tinh này phải không? (thử tự sát)

Ellen: Cô ấy cho rằng mình rất cô độc, cũng không xác định cuộc đời này là gì. Cô ấy không hiểu sự đau khổ.

 

Dolores: Cô ấy đã trải qua một vài chuyện tiêu cực ở đời này, phải không?

Ellen: Phải. Cô ấy rất mong muốn nơi này chỉ có tình yêu. (cười) Nhưng cô ấy không hiểu, cô ấy chỉ cần xuất hiện ở đây, đã là tạo thành thay đổi. Tôi cho rằng cô ấy nghĩ sự thay đổi phải tới nhanh hơn. Cô ấy muốn trở về, không muốn lại phải đối mặt và ứng phó với những thứ đó. Vì sự việc nhìn có vẻ không hề thay đổi, nhưng hiện tại cô ấy biết nó đã khác.

 

Dolores: Nếu rời khỏi sớm, cô ấy sẽ không hoàn thành công việc của mình?

Ellen: Phải, cũng sẽ không thấy được kết cục của nó từ chỗ cô ấy ở bây giờ.

Cô ấy sẽ rất muốn trở lại Trái Đất ngay. (cười)

 

Dolores: Vì cô ấy sẽ nói “Tôi đã không hoàn thành giao ước của mình.” (cười)

Ellen: Đúng vậy. Chỗ kỳ quái là ở đây.

 

Dolores: Cô ấy nói Trái Đất rất khó khăn. (Phải) Cũng không dễ dàng để mà ở đây.

Ellen: Không sai, nhưng nơi này cũng có chỗ mỹ lệ của nó.

 

Dolores: Hiện tại khi đã hiểu mình nên làm gì, bạn có nghĩ sự việc đối với cô ấy sẽ dễ dàng hơn không?

Ellen: Tôi nghĩ vậy. Cô ấy đã cố gắng giải quyết nó trong một khoảng thời gian rất dài. Cô ấy tìm kiếm kế hoạch lớn hơn, nhưng cô ấy đã là một phần trong kế hoạch lớn hơn nữa. Cô ấy cũng không cần đi tìm kiếm thứ khác.

 

Dolores: Từng có người nói với tôi, khi tình nguyện viên đi vào thuận theo tự nhiên, năng lượng của họ sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người.

Ellen: Quả thật như thế, đó chính là chuyện khiến cô ấy sợ. Cô ấy không hiểu cảm xúc ở đây, đặc biệt là những cái tiêu cực. Cô ấy không thích cách thức cảm thụ của họ, vì cô ấy phát hiện bản thân có cảm nhận xấu đối với những người khác, cảm xúc như vậy làm cô ấy sợ. Cô ấy là người mang yêu thương đến với nơi này. Cho nên khi cô ấy cảm thấy tồi tệ, cô ấy cảm thấy mình không phải đang lan truyền tình yêu.

 

Dolores: Cho nên cô ấy nên yêu thương những người không đối xử tốt với mình?

Ellen: Là như vậy.

 

Dolores: Điều này rất quan trọng vì chúng ta không muốn cô ấy tích lũy nghiệp. (Phải) Chúng ta không muốn cô ấy bị kẹt ở đây.

Ellen: Đúng vậy, cô ấy rất sợ bản thân mình đã như vậy.

 

Một trong những nghi vấn của Ellen có liên quan đến những biểu tượng hình học bất thường mà cô ấy vẽ ra. Trong rất nhiều năm tôi đã luôn làm việc với biểu tượng và sự cưỡng ép của con người để vẽ nên chúng, cho nên tôi cho rằng mình có phần lớn đáp án, nhưng tôi luôn muốn nghe điều Siêu thức sẽ nói. Sự xác nhận lúc nào cũng tốt.

 

Ellen: Những biểu tượng là một phần của nâng cấp DNA.

 

Dolores: Cho nên đó không liên quan với chuyện xảy ra trên tàu vũ trụ?

Ellen: Vì chỗ đó là một trong những nơi truyền thông tin ra, đặc biệt truyền đến thể vật lý của cô ấy. Tôi không chắc chúng có thể dịch được. Tôi nghĩ trong những thứ cô ấy đang viết có cái nào đó là trộn lẫn giữa những biểu tượng cô ấy thấy ở thế giới khác và những biểu tượng cổ xưa của thế giới này. Chúng sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn nào. Ở một phương diện nào đó còn có sức mạnh cường đại. Chúng là tích cực nhưng cô ấy không nên thúc ép. Nó sẽ tới ở thời điểm thích hợp. Cô ấy cần phải học nhiều về những năng lượng ở thế giới này.

 

Dolores: Nhưng một phần khác của cô ấy hiểu rõ ý nghĩa những biểu tượng đó?

Ellen: Ở vài tầng thứ, phải. Đó là lý do cô ấy cảm thấy hứng thú với chúng. Cô ấy trước kia rất sợ chúng sẽ là thứ tiêu cực nào đó, hiện tại thì không sợ nữa. Chỉ là cô ấy không biết chúng đến từ đâu. Chúng đang nói chuyện với phần tâm trí nhỏ hơn, cái mà không nổi lên bề mặt quá nhiều. (cười) Cô ấy không cần lo lắng về việc phiên dịch chúng. Cô ấy sẽ gặp những người khác cũng có những biểu tượng đó, và họ sẽ nói về chúng.

 

Ellen từng có một vài trải nghiệm tiêu cực cùng nam giới trong đời cô ấy, cô ấy muốn biết tương lai có một đối tượng tích cực nào không. Siêu thức nói tương lai sẽ có những người khác xuất hiện, nhưng nó không muốn phá hỏng bất ngờ cho nên không chịu nói thêm. Siêu thức cảm thấy điều này rất thú vị, nên tôi  biết đó sẽ là một trải nghiệm tích cực. Ngoài ra cô ấy cũng lo lắng về con trai của mình.

 

Dolores: Tôi đã nghe rằng sinh mệnh kiểu như bạn khi tiến vào thân thể nhân loại lại có con là chuyện bất thường.

Ellen: Cô ấy muốn có trải nghiệm này, nhưng lại sợ có trải nghiệm này. Dù cô ấy cho phép và cũng muốn nó xảy ra, nhưng nó được nhận định là cô ấy không sẵn sàng. Cô ấy vẫn chưa thích ứng, còn đang cố gắng. Cô ấy hiện tại đỡ hơn. Con trai cô ấy cũng giống chúng tôi.

 

Dolores: Đó là nguyên nhân hai người họ tương hợp? (Phải) Nhưng cô ấy không muốn có trải nghiệm nuôi dưỡng con mình?

Ellen: Cũng không giống như vậy. Ở với người mẹ thuộc kiểu này sẽ khiến người con không được trải nghiệm Trái Đất hoàn chỉnh, ngược lại thì người con sẽ có thể hiểu được.

 

Dolores: Đó là lý do cậu con phải được ông bà nuôi lớn?

Ellen: Phải, một thời gian. Sự việc sẽ thay đổi.

 

Dolores: Cô ấy muốn biết mình có thể lấy được quyền giám hộ đứa con không. Các bạn nghĩ như thế nào?

Ellen: Cái này trong tương lai hẳn sẽ không thành vấn đề. Sự vật đang thay đổi. Quyền giám hộ có lẽ không phải một vấn đề. Nó phụ thuộc vào dòng thời gian và thời điểm chúng ta làm chuyển đổi. Ở Trái Đất Mới nó sẽ không phải là vấn đề. Cậu con trai lúc này đang rất tốt.

 

Dolores: Vì có vài người sẽ không chuyển dịch với sự chuyển đổi cho nên nó sẽ không là vấn đề?

Ellen: Không phải tất cả.

 

Dolores: Con trai cô ấy cũng là một tình nguyện viên, cho nên họ sẽ đi cùng với nhau. (Phải) Có lẽ đây là lý do duy nhất cô ấy có đứa con thuộc kiểu linh hồn đó.

Ellen: Phải. Lúc cô ấy không muốn sống nữa, cậu con trai giúp cô ấy tiếp tục chịu đựng, cho nên cậu bé rất quan trọng.

 

Ellen muốn hỏi một vài chuyện bất thường đã phát sinh với cô hồi nhỏ, nhưng Siêu thức không muốn nói đến. Tốt nhất là cô ấy nên mặc kệ nó. Cô ấy không cần khám phá nó thêm. Sự việc sẽ chỉ khiến cô ấy buồn, cô ấy không cần lo lắng về nó. Cô ấy ý thức được, nhưng nó không phục vụ cô ấy. Cô ấy cần tiến tới. “Phần đời đó của cô ấy hầu như giống một cuộc đời khác. Đó là một lượng lớn huấn luyện… Một lượng lớn kinh nghiệm Trái Đất. Nỗ lực để hiểu những sinh mệnh ở đây. Cô ấy xem như trải qua phần đời đó khi đang ngủ. Khi tôi nói  “ngủ”, tức là không nhận thức được điều cô ấy đang làm ở đây. Đó là những trải nghiệm của cô ấy trong sự nhận thức. Cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều người chưa từng gặp mặt. Những người khác giống cô ấy cũng giúp cô ấy nên cô ấy có thể nhớ được. Nó không phải tiếp xúc vật lý. Nó là về tần số và khi những linh hồn di chuyển qua tình thế khó khăn, nó mở ra những lối mòn khác nhau cho những người khác. Hầu hết trong những tranh đấu của họ, khi họ đi xuyên qua chúng, nó giống như mở ra một cánh cửa cho những người khác. Cô ấy đã chọn tới và giúp làm việc với các thói nghiện. Đó là một việc lớn. Đó là một thách thức lớn để vượt qua và làm những điều giúp người khác vượt qua.”

 

Tôi hỏi về thân thể cô. “Cô ấy hiện tại chăm sóc bản thân rất tốt. Có một lần cô ấy không làm như vậy. Cô ấy ép mình đến cực hạn. Nó hầu như “tiêu”.”

 

Thông điệp cuối buổi: Chúng tôi đang cố gắng làm cô ấy an tĩnh lại. Cô ấy buồn vì chúng tôi rời đi, nhưng chúng tôi không phải thật sự rời đi. (cười) Chúng tôi muốn cô ấy đừng lo lắng. Cô ấy luôn luôn được chăm sóc.

 

——

 

Câu chuyện về trải nghiệm hành tinh bị hủy diệt các loại đều nằm rải rác trong các sách khác của tôi. Họ nếu không phải chứng kiến sự việc khi ở dưới đất hay trên tàu vũ trụ, thì chính là sau khi trở về hành tinh thấy không còn gì ngoại trừ hủy diệt. Đây đối với thân chủ mà nói luôn là trải nghiệm rất xúc động, đồng thời xáo động lan tỏa thẳng đến cuộc sống kiếp này. Điều này tạo thành ảnh hưởng mang tính liên tục, chỉ là những thứ đó chôn ở tầng thứ tiềm thức. Rất nhiều người nói họ luôn có một sự đau thương sâu sắc mãnh liệt khó có thể chịu đựng, nhưng không tìm thấy lời giải thích hợp lý. Cũng có người nói với tôi, họ thậm chí từ nhỏ đã cảm thấy bi thương mãnh liệt, người nhà chưa từng thấy bộ dạng vui vẻ hay tươi cười của họ.

 

Cũng có người nói tới một nỗi sợ quanh đi quẩn lại không hợp tình hợp lý, cuộc đời họ bởi vậy dậm chân tại chỗ. Rất tự nhiên, loại cảm xúc ẩn nấp đó sinh ra vấn đề ở kiếp này, nhưng cũng giải thích lý do họ tình nguyện đi tới Trái Đất ở thời khắc mấu chốt trên lịch sử này. Họ từng thấy sự hủy diệt đáng sợ, không muốn một hành tinh khác cũng xảy ra chuyện tương tự. Cho nên khi cấp trên nói Trái Đất có khó khăn, mỗi người họ đều giơ tay lên tình nguyện đến. Nhưng, họ không nhận thấy, sau khi tiến vào thế giới này, mọi ký ức đều bị xóa đi, đường đi phía trước gian nan cỡ nào. Ý thức được mình có công việc quan trọng để làm, dù nó không kịch tính, cũng quả thật là hữu ích. Năng lượng của họ là quan trọng đến khó tin để những thay đổi cần thiết diễn ra. Tất cả những điều họ phải làm chỉ đơn giản là ở đây!

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here