CHƯƠNG 20:
SỰ KINH HOÀNG TRONG ĐÊM TỐI
Cuốn sách này theo lẽ đã được hoàn thành. Trên thực tế thì câu chuyện đã kết thúc. Tôi đã hoàn thành giai đoạn cuối cùng và đưa tài liệu đến một số nhà xuất bản. Theo nguyên tắc của viết sách thì khi một câu chuyện đã đến phần kết luận thì là lúc tác giả phải ngừng viết. Nếu tiếp tục dài dòng thêm nữa thì sẽ không có kết quả và thường không thích hợp. Nhưng có một chuyện xảy ra vào năm 1987 khiến tôi phải mở lại hồ sơ của Phil, là tài liệu về việc gieo hạt giống sự sống trên Trái Đất đã được tôi thu thập trong suốt năm 1984 và năm 1985. Sau khi kết thúc công việc với tôi thì Phil đã tiếp tục với cuộc sống của mình và dường như đang điều chỉnh bản thân từ những ký ức kỳ lạ mà chúng tôi đã khuấy động. Anh đã để chúng sang một bên và không nghĩ gì về chúng nữa. Còn tôi thì tiếp tục làm việc với các chủ đề khác và viết các cuốn sách khác, trong khi tìm kiếm một nhà xuất bản chấp nhận sản xuất các sách của tôi.
Tôi đã trưởng thành trong hai năm đó. Công việc của tôi đã tiến triển đến trình độ những điều kỳ lạ không còn làm cho tôi bị giật mình nữa, mặc dù chúng vẫn còn gây cho tôi cảm giác tò mò. Tôi có thể chấp nhận bất kỳ thông tin nào mà tôi tìm được với một tâm trí cởi mở. Ngoài công việc thôi miên lượng tử, tôi bắt đầu làm việc với MUFON (Mutual UFO Network) vào năm 1987 về các vụ bắt cóc bởi UFO.
Điều này mang lại cho tôi một cái nhìn hoàn toàn mới. Tôi không chỉ tập trung vào các vết thương do các sự kiện xảy ra hàng trăm năm trước trong tiền kiếp của một người, cố gắng giúp họ áp dụng những bài học của quá khứ vào trong kiếp sống hiện tại của họ, mà hiện tại tôi còn phải đối phó với các sự kiện đã xảy ra với các thân chủ của tôi trong kiếp sống hiện tại. Điều này có nghĩa là tôi đã phải thay đổi kỹ thuật (thôi miên) của mình, và tôi đã phải áp dụng nhiều cách khác nhau, bởi vì đôi khi đối tượng thôi miên gặp phải khó khăn khi đối phó với những chuyện kỳ lạ đã xảy ra mà tiềm thức của họ lại không muốn cho họ biết về nó. Tôi đã biên soạn tài liệu mà tôi đã làm việc với nhiều đối tượng thôi miên và thấy rằng không có bất kỳ chi tiết nào là tương đồng. Kết luận và lý thuyết của tôi về các thông tin tôi thu thập được sẽ được trình bày trong một cuốn sách mới “Những Người Giám Hộ” (Người dịch: Độc giả có thể tìm kiếm thông tin về quyển sách này trên Thư viện Trái Đất). Quyển sách này nói về các vụ bắt cóc của UFO.
Trong thời gian này (1987), Budd Hopkins và Whitley Strieber đã viết những cuốn sách hấp dẫn về sự kiện bắt cóc UFO và đã cuốn hút được sự chú ý trên cả nước về đề tài đó. Vài năm sau đó bài viết của họ đã gây ra một hoàn cảnh khá phức tạp. Nhiều người dân trải qua cuộc đời vô cùng bình thường bổng nhiên mở được những ký ức của riêng họ sau khi đọc những cuốn sách này. Có lẽ đó là một trong những mục đích phía sau của “họ” (người ngoài hành tinh). Có lẽ đây là lúc những kí ức này được phép phơi bày ra cho công chúng, tôi thấy điều này rất rõ ràng. Có lẽ những kí ức đó luôn luôn chờ đợi ở đó và chỉ cần được kích thích là lập tức nổi lên trên bề mặt. Nhưng có lẽ điều này đã được khéo léo xếp đặt trước đó, một kế hoạch phức tạp và thông minh không ai có thể hiểu được.
Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi điều này xảy ra với Phil, bởi vì không ai là ứng viên tốt hơn so với Phil, một người không những có thể liên lạc được với những người ngoài hành tinh mà bản thân từng có kinh nghiệm sống của một người ngoài hành tinh. Tôi nhận được một cuộc gọi từ Phil vào một đêm năm 1987 và tôi biết ngay có một cái gì đó đang làm phiền anh. Phil nói anh vừa mới đọc xong quyển sách “Communion” (Liên Lạc). Anh cảm thấy quyển sách thú vị, nhưng có hai điều trong đó làm anh khó chịu. Chúng dường như gợi cho anh một số ký ức ẩn sâu bên trong, nhưng anh không biết phải làm gì với chúng. Trong sách “Communion”, Whitley Strieber đề cập đến việc nhìn thấy một con chim cú, là một “tấm màn che đậy” của người ngoài hành tinh. Tôi đã gặp trường hợp này trong công việc UFO của tôi, và tôi gọi nó là “bề mặt”. Bất kể chúng ta gọi chúng là gì, chúng dường như là tấm màn bảo vệ mà tiềm thức muốn che đậy những sự thật đằng sau đó. Hay cũng có thể là người ngoài hành tinh đang sử dụng một số thiết bị sàng lọc để bảo vệ con người khỏi bị sốc hoặc gì đó. Nếu điều này là đúng, thì họ rất giỏi trong việc thao túng tâm trí của chúng ta. Nhưng khi những ký ức này lần lượt được mở ra đã chứng minh rằng kỹ thuật che dấu của họ không phải là không thể vượt qua. Trừ khi họ đã cố ý thiết lập một thời hạn (che dấu) cho nó.
Strieber cũng đã đề cập đến một cái gì đó có bề ngoài giống như côn trùng, giống một con bọ ngựa đang chắp tay cầu nguyện. Phần còn lại của cuốn sách không gây cho Phil khó chịu và không gợi cho Phil những ký ức nào khác. Nhưng hai sự việc trong cuốn sách đó đã gợi lại ký ức của một giấc mơ kinh hoàng của Phil nhiều năm về trước khi anh sống ở Kansas. Anh thắc mắc không biết có phải nó thực sự chỉ là một giấc mơ hay không. Nó đã kích thích sự tò mò của anh ta và anh muốn có một buổi thôi miên để xem có thể tìm ra được thông tin gì từ đó.
Chúng tôi sắp xếp một buổi gặp mặt. (Trước khi thôi miên) Phil ngay lập tức đã kể cho tôi những gì anh có thể nhớ về những giấc mơ đã xảy ra vào năm 1977 khi anh sống ở Lawrence, Kansas. Khi đó Phil khoảng 21 tuổi, trước khi anh chuyển đến San Francisco để sống với chị gái của anh, nơi anh ta đã định tự tử. Phil nhớ lại hai sự kiện riêng biệt và anh không nhớ chúng có phải đã xảy ra trong cùng một đêm hay không. Anh chỉ biết rằng chúng đã xảy ra khi anh sống ở Kansas.
Lúc đó, Phil đang lái xe từ Ottawa về Lawrence sau khi đi xem một bộ phim. Đó là một buổi tối nhẹ nhàng. Bộ phim anh xem là một bộ phim hài, không có gì đáng sợ; chắc chắn nó không liên quan gì đến sự cố xảy ra sau đó. Đường cao tốc nhỏ trải nhựa có 2 làn xe, xe cộ cũng thưa thớt vào đêm đó. Bổng nhiên một con chim khổng lồ xuất hiện trong bóng tối làm cho Phil hốt hoảng và anh ta đã trốn sâu vào trong xe. Phil nghĩ rằng có lẽ đó là một con cú lớn đang lượn trên đường để tìm chuột hoặc động vật chết để ăn. Nó bay rất thấp và ở ngay giữa đường. Nó bay thẳng vào đèn pha của anh và anh nghĩ chắc chắn rằng xe anh sẽ đụng thẳng vào nó. Anh nghĩ đây là một sự cố rất bất thường, và nó làm anh sợ hãi vì nó xảy ra quá bất ngờ. (Trí nhớ này đã được khuấy động sau khi quyển sách “Communion” đề cập đến một con cú.) Sau đó thì Phil về nhà và đi ngủ. Anh nghĩ sự cố tiếp theo xảy ra vào cùng một đêm, nhưng trí nhớ của Phil đã trở nên quá méo mó cho nên anh không quá chắc chắn.
Anh nhớ vào khoảng 4 giờ sáng, anh đột nhiên tỉnh dậy, người đầy mồ hôi vì bị khủng hoảng. Anh nói trong đời của anh chưa bao giờ sợ hãi như thế. Anh vừa mới mơ một giấc mơ và nó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí của mình. Lúc anh cố gắng tường thuật lại cho tôi, tôi có thể thấy rằng nó vẫn còn ảnh hưởng đến anh, thậm chí đó là 10 năm sau đó.
P: Trước hết, trong giấc mơ, tôi, hoặc linh hồn tôi, giống như một quả cầu thủy ngân hoặc một giọt nước gì đó… Và giống như có một ngón tay cái khổng lồ bổng dưng xuất hiện và đẩy quả bóng – là tôi. Tôi không nhìn thấy ngón tay cái, nhưng có cảm giác một áp lực đang ép linh hồn của tôi ra khỏi cơ thể của tôi. Tôi cảm thấy như tôi là một quả bóng ý thức, và tôi đã bị áp lực của ngón tay cái khuất phục. Tôi đã từ từ bị đẩy xuống, và sau đó tôi lại nổi lên.
Phil biết có rất nhiều chuyện đã diễn ra trong giấc mơ, nhưng anh không thể nhớ bất cứ điều gì khác ngoại trừ nhìn thấy sinh vật kỳ lạ. Nó nhắc nhở anh ta về hình ảnh của một con bọ ngựa đang cầu nguyện, cao lớn bằng một người bình thường. Một điều đáng sợ là có một dụng cụ thăm dò từ khu vực miệng của sinh vật đó đâm vào lưng bên phải của anh. Vào thời điểm đó anh có cảm giác tê liệt. Phil nói: “Tôi cảm thấy tôi không thể di chuyển như tôi muốn, nhưng tôi biết tôi không nên di chuyển. Tôi đã không phản kháng bởi vì tôi biết tôi sẽ không bị làm hại, nhưng trong giấc mơ tôi rất sợ hãi. ”
Tôi (Dolores) luôn hình dung một con bọ ngựa cầu nguyện sẽ giống như một sinh vật có đôi mắt lồi thật lớn và một khuôn mặt nhỏ, với những cánh tay dài. Nhưng Phil nói nó đặc biệt hơn thế: “Tôi không nhìn thấy rõ mặt, chỉ thấy tổng thể khuôn mặt. Sinh vật đó có hình dáng giống như một cây gậy với cái đầu ở trên đầu cây gậy. Dường như nó có cánh tay hay chân đưa ra. Trong giấc mơ tôi có thể dễ dàng thấy được nó giống như một con bọ ngựa đang cầu nguyện.”
Phil có cảm giác dụng cụ thăm dò đâm vào lưng anh, nhưng anh không cảm thấy đau đớn: “Đó là cảm giác rất chân thật, rằng có một cái gì đó đi vào lưng tôi, nhưng nó không gây ra đau đớn. Tôi cảm thấy như tôi đã bị xâm phạm nhưng cảm giác này có tính chất tâm lý hơn là đến từ cơ thể. Cảm giác rất kỳ lạ. Tôi cảm thấy như tôi không thể tự làm chủ chính mình mà là “Họ” – tôi không họ biết là ai. Tôi không có bất kỳ phản đối nào đối với điều đó. Chỉ là tình huống đó làm cho tôi cảm thấy không thoải mái chút nào. Rất khó để diễn tả. Giống như tôi đã nói, nó đã xảy 10 năm trước, và tôi đã không viết lại bất cứ chi tiết gì. Tôi không suy nghĩ nhiều về nó cho đến khi cuốn sách đó đã gợi lại trí nhớ của tôi”.
Sau đó Phil đã mô tả phản ứng của mình sau giấc mơ: “Tôi tỉnh dậy và tôi nghĩ tôi đã có một cơn ác mộng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy khủng khiếp như vậy. Tôi biết nó làm cho tôi hoảng sợ. Tôi thức dậy và bật tất cả các đèn trong nhà lên bởi tôi không muốn thấy một bóng tối nào cả. Tôi thậm chí còn bật cả đèn trong tủ quần áo. Và tôi cầu nguyện. Tôi đã tự nói rằng sáng hôm sau tôi sẽ đi gặp một linh mục trong thành phố và đi nhà thờ trở lại. Tôi không phải là người sùng đạo, nhưng dường như đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Suy nghĩ duy nhất của tôi là có cái gì đó ma quỷ trong giấc mơ làm tôi kinh hãi. Tôi đoán ý nghĩ “ma quỷ” này chỉ là do đầu óc thôi nhận định, bởi vì trong giấc mơ đó tôi không cảm thấy như vậy. Nhưng đó là cách tôi xử lý vấn đề, tôi cho rằng nó là tà ác. Thật là một giấc mơ rất khủng khiếp, giấc mơ tồi tệ nhất mà tôi từng có trong đời. Tôi chưa bao giờ gặp phải bất cứ điều gì làm tôi sợ đến thế. Tôi đã nói về giấc mơ suốt nhiều năm, nhưng tôi chưa bao giờ kết nối nó với bất kỳ sự kiện bắt cóc nào cho đến khi cuốn sách “Communion” nói về việc bắt cóc. Tôi nghĩ đó chỉ là một giấc mơ tồi, nhưng bây giờ tôi muốn tìm hiểu thêm về nó.”
Phil cũng đề cập rằng ở phần cuối của cuốn sách có viết về một nhóm người kể về trải nghiệm của họ. Và một số người nghĩ rằng họ không được phép nhớ về trải nghiệm của mình trong một thời gian, như thể họ đã được lập trình để không nhớ về nó. Điều này dường như cũng đã xảy ra với Phil. Như anh đã phân tích, nếu giấc mơ là một cuộc gặp gỡ thực sự, có lẽ anh đã không được phép nhớ về nó, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến đời sống hàng ngày của anh. Vì vậy Phil không thể nhớ về nó được rõ ràng. Phil cũng cảm giác rằng nếu giấc mơ là sự thật, thì khi thời gian đến anh sẽ nhớ được nó.
Nhóm của tác giả Strieber cũng báo cáo rằng vài người trong số họ dường như đã phát triển khả năng tâm linh cao hơn sau cuộc gặp gỡ (với người của UFO). Phil cũng ý thức được điều này đã xảy ra với anh ta. Nhận thức tâm linh của anh đã tăng lên đột ngột sau khi anh tự tử ở California.
Nếu những vụ bắt cóc này được giấu trong tiềm thức của chúng ta trong hình thức của những giấc mơ thì điều đó cho thấy kỹ thuật ẩn giấu của người ngoài hành tinh rất có hiệu quả. Điều đó cho thấy họ hiểu rõ tâm trí của loài người như thế nào, rõ hơn nhiều so với chính chúng ta hiểu về bản thân chúng ta. Nhưng rõ ràng là họ không ngờ rằng chúng ta có thể lấy được các thông tin này qua phương pháp thôi miên. Một số sách mà tôi đã đọc được nói rằng họ rất ngạc nhiên khi chúng ta có khả năng tìm kiếm các thông tin mà chúng ta muốn biết và chúng ta biết phải tìm cái gì. Họ đã không ngờ chúng ta có thể khám phá nó bằng cách đó (thôi miên), và điều này làm cho họ phiền muộn. Tôi cũng nghe nói rằng có một số trường hợp gặp gỡ với người ngoài hành tinh và họ đã thử các phương pháp khác để đảm bảo rằng ký ức sẽ không thể bị đào ra qua thôi miên. Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán về hiệu quả của những phương pháp thôi miên.
Tôi mở máy thu âm lên và chúng tôi bắt đầu phiên thôi miên. Tôi cố gắng giúp Phil trở lại thời điểm đó và xem có thể tìm được gì từ trí nhớ không hoàn chỉnh của Phil về cơn ác mộng đó hay không.
Mặc dù chúng tôi không làm việc cùng nhau 2 năm rồi nhưng hiện tại làm việc lại với nhau vẫn thấy rất ăn khớp, giống như là chưa bao giờ gián đoạn. Phil ngay lập tức bước vào trạng thái thôi miên sâu và chúng tôi lại một lần nữa trở lại với hoàn cảnh quen thuộc. Tuy nhiên kỳ này chúng tôi sẽ khám phá một sự kiện trong kiếp hiện tại của Phil, không phải là trở về tiền kiếp. Đề tài này có thể rất nhạy cảm. Nếu chúng tôi xâm nhập vào tiềm thức được xem là nguy hiểm thì tiềm thức sẽ từ chối cho Phil nhập vào và anh sẽ không được phép nhớ lại. Đây là nhiệm vụ của tiềm thức, nó cần phải bảo vệ một người từ những thông tin mà nó coi là có hại. Công việc của tôi như là một điều tra viên, cố gắng thuyết phục nó rằng tất cả sẽ an toàn, và rằng nó có thể phát ra thông tin. Điều này không dễ dàng. Công việc điều tra tâm linh không bao giờ dễ dàng.
Tôi yêu cầu Phil trở lại thời điểm năm 1977 khi anh đang sống ở Kansas. Anh lập tức nói cho tôi địa chỉ và bắt đầu mô tả phòng ngủ của căn hộ cũ. Anh nhớ lại tên của người chủ nhà, và nói về công việc của mình trong một doanh nghiệp điện tử, nơi anh sửa chữa máy radio của máy bay.
Tôi chuyển Phil đến thời điểm anh đang lái xe trên đường về nhà vào ban đêm, sau khi anh xem một bộ phim, và anh đã thấy một điều kỳ lạ. Phil ngay lập tức mô tả anh đang lái xe dọc theo xa lộ vào một đêm lạnh giá trong tháng mười thì đột nhiên có một con cú lớn từ trong bóng tối bay ra giữa đường và lao thẳng xuống đầu xe của anh. Nó làm anh giật mình bởi vì anh nghĩ anh sẽ đụng vào nó.
D: Có phải đó là điều duy nhất đã xảy ra vào đêm đó hay không? Không còn gì khác?
P: Tôi nghĩ còn nhiều chuyện xảy ra hơn nữa, nhưng tôi… tôi cảm thấy như tôi đã được bảo rằng không còn gì khác. (Dolores: Một phát hiện đột ngột.) Tôi không nhìn thấy con cú! Tôi đã được bảo là tôi đã nhìn thấy nó.
D: Ý của bạn là không có một con cú nào ở đó?
P: Không có. Tôi đã được cho biết là tôi đã thấy con cú, hoặc đã được gợi ý rằng tôi nhìn thấy nó.
D: Ý của bạn là gì? Ai nói cho bạn biết?
P: Tôi thấy ánh sáng, chỉ là một chùm ánh sáng thoáng qua. Chùm ánh sáng ở trên mặt đất, ngoài xa lộ.
D: Bạn có nghĩ rằng đó là đèn của nhà ai không?
P: Không, không. Chúng có màu sắc khác nhau. Chúng trông giống như đèn neon. Chúng có màu xanh dương và đỏ, màu sắc sặc sỡ.
D: Giống như màu của đèn trên cây thông Giáng Sinh?
P: Nó sặc sỡ hơn. Chúng dường như ở bên phải của tôi… trong một đám cây hay… tôi không thấy rõ lắm. Đó là một cái nhìn thoáng qua. Nhưng có vẻ như là một chùm ánh sáng và chúng di chuyển. (Phil trở nên nghiêm túc) Tôi cảm thấy đã đến lúc phải biết. Đây là lúc để nhớ lại những gì đã xảy ra.
D: Điều gì đã xảy ra?
P: Tôi cảm thấy như có cái gì đó bảo tôi phải ngừng xe… lái sang lề đường bên phải. Có một con đường mòn nhỏ hoặc một làn đường dẫn vào một lùm cây. Tôi cảm thấy như tôi đã được yêu cầu tắt máy xe. (Thì thào) Điều đó không đúng. Không phải ngừng lại bên lề đường.
D: Ý của bạn là gì?
P: Tôi không biết tôi có ý gì. Tôi không muốn ngừng lại. Tôi nghĩ rằng tôi phải ngừng lại bên đường nhưng tôi không muốn.
D: Vậy bạn có đậu xe lại bên lề đường không?
P: Không, tôi dừng lại ở giữa đường… vì có ánh sáng ở giữa đường. Có ánh sáng. (Cảm xúc) Họ… đã dừng xe tôi lại. Ở giữa đường cao tốc. Và tôi bực bội. Tôi cảm thấy tức giận. (Nhấn mạnh) Tôi không muốn làm điều này. Và họ vẫn làm nó dừng lại.
D: Ai làm bạn ngừng lại?
P: Họ đã làm. Họ đã làm.
D: Họ là ai?
P: Tôi không biết. Tôi không biết họ là ai. Có một chùm ánh sáng trên đường. Và tôi phải dừng lại ở giữa xa lộ.
D: Bạn có nghĩ đó là một người nào khác đang lái xe không?
P: Không, tôi biết nó không phải. Nhưng tôi không muốn trải nghiệm chuyện này. Tôi cảm thấy tôi không sẵn sàng. Tôi nghĩ là… tôi muốn, nhưng tôi chưa sẵn sàng.
D: Ý của bạn là gì? Có phải là bạn đã trải nghiệm điều này trước đây không?
P: (Tạm dừng, sau đó thì thào) Vâng.
D: Và bạn nghĩ là bạn muốn trải nghiệm nó một lần nữa, hay là sao?
P: Tôi… (thở dài) Tôi không biết. Tôi không hiểu.
D: Nhưng bạn nhìn thấy ánh sáng và nó khiến bạn tức giận? Vậy điều gì đã xảy ra?
P: Họ đi đến xe của tôi.. Tôi không thích, vì họ ở đây. Nhưng tôi biết họ sẽ không làm tôi tổn thương. Tôi cảm thấy như… tê liệt. Đó không phải là tôi. Tôi không biết tôi là ai. Tôi không biết mình đã đi đâu.
D: Bạn có nhìn thấy họ trông giống như thế nào hay không?
P: Tôi không chắc. Họ nhỏ con. Tôi không biết tôi có thể nhìn vào họ hay không. Tôi không muốn nhìn thấy họ. Và tôi cảm thấy đôi tay của họ… chạm vào tôi. Tay họ lạnh… lạnh ngắt. Tôi không hiểu tại sao họ lại muốn tôi. Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi? Họ muốn tôi làm điều gì đó. Nhưng họ rất thân thiện. Tôi cảm nhận được… tình yêu thương của họ. Tôi không hiểu. Thân thể của họ nhỏ nhắn, da của họ có màu xám. Và họ nhìn giống như… hói đầu, cái đầu của họ lớn và những ngón tay nhỏ bé.
D: Mặt của họ ra sao?
P: (Tạm dừng) Tôi nhìn thấy được, đôi mắt rất to. Nhưng họ giống như trẻ con, rất nhỏ bé, như trẻ em vậy. Cái ôm của họ… họ chạm vào tôi… làm cho tôi cảm thấy yên tâm.
D: Họ có đông người hay không?
P: (Tạm dừng) Tôi không chắc. Khoảng 4 hay 5 người, tôi nghĩ.
D: Điều gì đã xảy ra sau đó?
P: Tôi không thể để xe ở giữa đường. Và tôi nói rằng tôi không thể. Và họ nói rằng không sao. Thật kỳ lạ, bởi vì tôi không muốn bỏ xe ở giữa đường. Nhưng họ nói không sao. Vậy là tôi bỏ xe ở đó.
(Dolores) Sự cố nhỏ này làm cho tôi thắc mắc. Thông thường khi gặp những trường hợp như thế này thì người ta sẽ tự động lái xe tấp vào lề đường cao tốc để tránh gây ra tai nạn. Trong trường hợp của Phil, anh từ chối lái xe tấp vào lề đường, và chiếc xe đã được để giữa đường cao tốc.
Điều gì đã xảy ra với chiếc xe trong thời gian họ gặp gỡ? Nó sẽ không gây ra nguy hiểm giao thông sao? Hoặc ít nhất là cảnh sát sẽ để ý? Những sinh vật nhỏ nói rằng sẽ không có vấn đề. Họ có phương pháp để làm cho chiếc xe trở nên vô hình? Hoặc, nếu nghĩ theo một cách hài hước thì chiếc xe sẽ được nâng lên trên không khí và bị treo lơ lửng khỏi tầm nhìn của các xe ô tô khác? Hoặc thời gian đã được dừng lại, như vậy thì cho dù chiếc xe có nằm ở đâu cũng không quan trọng? Giả thuyết này sẽ mở được rộng trong cuốn sách Những Người Giám Hộ (Người dịch: Độc giả có thể tìm thông tin về nội dung quyển sách này trên Thư viện Trái Đất) của tôi, kể về các trường hợp bắt cóc khác của người UFO.
Tại thời điểm này Phil tường thuật rằng anh đã rời khỏi xe, và được dẫn xuống con đường mòn bởi những sinh vật hiền hòa và rất chăm sóc.
P: Chúng tôi đi đến chiếc phi thuyền không gian. Họ để tôi đi bộ. Nhưng họ… ôm và vuốt ve khi tôi đi. Họ đã trấn an tôi qua những cái vuốt ve của họ. Họ hướng dẫn tôi. Và tôi tiếp tục đi. Và họ hài lòng.
(Dolores) Có một sự quen thuộc lạ lùng về chúng sinh nhỏ bé. Họ đối xử với Phil như thể họ đã quen biết anh từ lâu. Điều này xóa đi nỗi sợ hãi trong tâm trí của Phil. Kỳ lạ là Phil cảm thấy như thể anh và họ là những người bạn. Điều này đã khiến Phil bối rối khi anh cố phân tích nó sau này.
D: Họ nói chuyện như thế nào?
P: Không, họ không nói chuyện mà giống như là… cảm giác, cảm xúc. Tôi tự nhiên hiểu được họ nói gì. Có một… lối vào. Và chúng tôi bước qua lối vào đó.
D: Giống như cầu thang?
P: Không, giống như một cái cầu nối không có bậc thang. Và bên trong phi thuyền đầy đủ ánh sáng. Có một hành lang. Có vẻ như hành lang này chạy dọc theo vòng ngoài của chiếc phi thuyền. Các bức tường cong theo hình dáng của phi thuyền, hướng về phía trần nhà. Có ánh sáng ở khắp mọi nơi… nhưng ánh sáng tự nhiên mà có. Họ dường như đang đợi ai đó, hoặc tìm kiếm ai đó. Chúng tôi dừng lại ở đầu cầu. Và có một ai đó ở trong sảnh đường… phía bên phải của tôi. Họ có vẻ như là đang chuẩn bị làm gì đó. Có phòng điều khiển… bên trái của chiếc cầu nối. Tôi có thể nhìn thấy cửa sổ nhưng tôi không thể… tôi không hiểu gì về các thiết bị điều khiển.
D: Bạn có thể mô tả những gì mà bạn thấy ở đó hay không?
P: Tay vặn, cái gì đó giống như là tay vặn trên đầu các cây gậy trên bàn điều khiển.
D: Có bất cứ cái gì khác hay không?
P: (Tạm dừng, như thể đang nhìn) Tôi không chắc. Tôi không biết những gì tôi nhìn thấy có phải là thật hay không.
D: Không sao. Chúng ta vẫn có thể nói về nó.
P: Có vẻ như là một bản đồ của các sao. Có vẻ như họ sẽ cho tôi xem bản đồ của các vì sao.
D: Họ sẽ đưa bạn vào phòng đó chứ?
P: Đó không phải là một căn phòng mà giống như một khu vực hành lang. Hành lang nối liền với một khu vực.
D: Chúng ta hãy quay lại… bạn nói bạn đang chờ đợi ai đó? Chúng ta hãy xem những gì sẽ xảy ra kế tiếp.
P: (Thở dài) Tôi sợ, bởi vì tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Và tôi không muốn nó xảy ra.
D: Ý của bạn là gì, bạn biết điều gì sẽ xảy ra sao?
P: Tôi biết họ sẽ làm gì. Tôi tự nhiên biết được. Tôi không thích những gì sẽ xảy ra. Tôi sợ… (tạm dừng)
Phil rõ ràng đang chống cự và không muốn thừa nhận bất cứ điều gì sắp xảy ra. Bởi vì điều này làm phiền Phil nên tôi đã hướng dẫn anh rằng anh không cần phải đặt mình vào cảnh tượng đó, rằng anh ta có thể đứng ở bên ngoài quan sát những gì sẽ xảy ra và như vậy cảm xúc của anh sẽ không bị ảnh hưởng. Anh ta có lựa chọn đó nếu anh ta muốn.
D: Họ đang chờ đợi ai?
P: (ngập ngừng) Tôi nghĩ họ đang đợi tôi. (Thở dài) Tôi nghĩ tôi quyết định chấp nhận cho xong chuyện. Không biết tại sao tôi cảm thấy tôi không muốn làm cho họ thất vọng. Tôi dường như thích họ. Họ là… người tốt. Tôi thích cảm giác đó. Và họ nói tất cả sẽ không sao, cho nên… tôi nghĩ tôi có thể tiếp tục.
D: Bạn nghĩ bạn có sự lựa chọn hay không?
P: Tôi không biết. Tôi không muốn biết.
D: Thôi được. Chúng ta hãy tiến về phía trước và xem chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ thì bạn đi đến đâu rồi?
P: Đi xuống sảnh và quẹo sang bên trái. Cửa thứ hai ở bên trái. Nó màu trắng, tất cả mọi thứ bên trong đều màu trắng.
D: Bạn có thấy gì bên trong không?
P: Vâng. (Tạm dừng, sau đó xúc động mạnh) Nó! Tôi thấy nó. Và tôi không thích nó.
D: Nó là cái gì?
P: Tôi không biết. Tôi không biết nó là gì. Tôi không biết nó là một sinh vật hay là một cái máy. Nhưng tôi không thích nó.
D: Bạn có thể cho tôi biết nó trông như thế nào hay không? Có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu ra nó là gì.
P: Nó giống như là một món đồ mà cha tôi từng có trong văn phòng của ông ấy. (Cha của Phil là một nha sĩ) Đồ vật của cha tôi có một chân khoan mà ông đã sử dụng để khoan răng, trong quân đội. Nó có một cánh tay có thể vươn ra và cái khoan được gắn ở phần cuối của cánh tay đó. Và vật mà tôi đang nhìn thấy cũng giống như vậy. Nó tương tự. Nó có một cánh tay vươn ra xa, nhưng nó có thể làm được nhiều hơn thế. (Với sự e ngại.) Tôi không biết nó là một vật thể sống hay là một cái máy. Tôi nghĩ nó là một vật sống.
D: Tại sao bạn nghĩ nó là vật sống?
P: Tôi không biết, nhưng tôi không thích vẻ ngoài của nó. Tôi không biết nó là cái gì. Tôi không thích nhìn nó. Tôi không muốn xem!
D: Không cần phải nhìn nếu như bạn không muốn. Bạn chỉ cần cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
P: Tôi không biết. Tôi không xem. Tôi nằm xuống trên bàn. Bàn màu trắng… rất lạnh. Và họ yêu cầu tôi nằm xuống… Họ chỉ đơn giản là… Tôi tự nhiên biết và nằm trên bàn. Tôi đang nằm xấp trên bàn và vật thể này đang đi vào lưng của tôi.
D: Bạn có cảm giác được gì không?
P: Vâng. Và tôi biết đó là lý do tại sao tôi ở đó. Để lấy một mẫu xét nghiệm.
D: Mẫu xét nghiệm gì?
P: Tôi không chắc. Lấy cái gì đó ở bên trong. Vật đó đi vào phía bên phải của lưng tôi.
D: Bạn có cảm thấy đau không?
P: Không, nó không đau. Nhưng tôi biết nó ở đó. Tôi có thể cảm giác được nó. Tôi không biết họ muốn làm gì, và tại sao?
D: Cảm giác này ra sao?
P: Tôi có thể cảm nhận được nó… nhưng nó không làm tôi đau, chỉ là không cảm thấy thoải mái. Tôi không thích nó.
D: Có ai cho bạn biết họ đang làm gì không?
P: Họ nói rằng sẽ ổn thôi. Không có vấn đề gì. Không cần lo lắng. Họ cần một mẫu để kiểm tra. Họ chỉ nói như thế.
D: Tôi thắc mắc đó là mẫu xét nghiệm gì?
P: Tôi không biết. Tôi không muốn biết…… Tôi không muốn làm điều này. Nhưng tôi làm. Bởi vì họ cần nó.
D: Và họ không nói cho bạn biết họ cần nó để làm gì sao?
P: Tôi không hỏi. Tôi không muốn biết.
D: Bạn vẫn còn mặc quần áo hay không?
P: Không. Họ đã cởi bỏ quần áo của tôi ở ngoài hành lang trước khi bước vào phòng.
D: Bạn cảm thấy thế nào về điều đó?
P: Điều đó không làm phiền tôi. Quần áo đó…. chúng rất bẩn, ô nhiễm, không thể mang vào bên
trong. Có thể mang vào bên trong tàu, nhưng không thể mang vào trong phòng.
D: Điều gì xảy ra sau đó?
P: Rất nhiều tình yêu thương. (Tạm dừng) Họ đã làm gì đó với đầu tôi. Tôi không nhớ là cái gì. Một số thiết bị áp suất, hoặc một loại… máy kích thích. Tôi không biết. Một loại năng lượng. (Vẻ mặt thể hiện sự không thể tin nổi!) Họ xóa đi ý thức của tôi! Bằng cách nào đó, họ bỏ đi ý thức của tôi. Họ đang chỉ cho tôi cách làm sao họ có thể loại bỏ ý thức của một người ra khỏi cơ thể, và đặt nó trong một cái lọ. Như vậy thì họ có thể làm việc với cơ thể của một người mà không… làm hại đến ý thức của người đó. Và không cần phải lo lắng. Tôi không biết nó được làm như thế nào. (Đây có lẽ là cảm giác mà Phil miêu tả trong giấc mơ, về một ngón tay khổng lồ đẩy linh hồn anh ra khỏi cơ thể.) Nó giống như nói với tôi: “Ở đây. Bạn ở đây. Bạn không có ở chỗ đó.” Tôi vẫn cảm thấy áp lực khi ở bên trong cái lọ.
D: Bạn cảm thấy bạn đang ở trong cái lọ?
P: Vâng, tôi ở trong cái lọ. Tôi không biết tại sao.
D: Bạn có thể nhìn thấy cơ thể của bạn hay không?
P: Vâng… trên bàn. Cái vật thể đó đang châm một cây kim bạc dài vào phía sau lưng tôi, và tôi
không cảm giác được nó. Tôi không biết điều này đã được thực hiện như thế nào. Nó giống như cơ thể có cảm giác, nhưng ý thức thì không. Cơ thể nhớ được cảm giác đó, nhưng ý thức thì không nhớ. Chúng không phải cùng một thể.
D: Họ có làm gì khác với cơ thể của bạn hay không?
P: Họ làm rất nhiều. Họ làm sạch cơ thể bằng một loại ánh sáng. Bức xạ nó với ánh sáng màu tím, giống như là tia cực tím để loại bỏ vi trùng. Sau đó kiểm tra thêm mắt, lưỡi, đôi tai. Họ kiểm tra rất nhiều nơi, họ đang tìm kiếm cái gì đó. Tôi cũng không biết nữa. DNA? Sử dụng… sử dụng… họ sử dụng DNA.
D: Tại sao họ phải làm nhiều kiểm tra để sử dụng DNA?
Giọng của Phil sau đó chuyển sang đầy phấn khích, sợ hãi, và trở nên một cách máy móc. Vào luc này, Phil rõ ràng là đang kết nối với dòng năng lượng cao hơn ở bên trong để tìm kiếm thông tin. Anh đã tách mình ra khỏi thế giới hiện tại và không bị cảm xúc ảnh hưởng. Bởi vì cảm giác này thoải mái hơn nên Phil ở trong trạng thái này lâu hơn. Tôi đã từng nhìn thấy anh làm điều này, vì vậy tôi biết những gì đang xảy ra. Anh tiếp tục giải thích về việc khám nghiệm.
P: Họ kiểm tra khiếm khuyết. Kiểm tra những gì bất thường. Họ muốn tìm kiếm một mẫu vật tốt nhất. Để sử dụng cho việc tái tạo loài người… cho sự tái lập.
D: Ý của bạn là gì?
P: Sự lập lại lần thứ hai. Là Vườn Địa Đàng thứ hai. Nhân loại thứ hai. Hay Sự Khởi Đầu mới.
D: Trên Trái Đất?
P: Không, ở một nơi khác. Một Trái Đất khác, không phải nơi này. Họ cần các cơ thể. Họ cần nguồn gen để tạo dựng dân cư trên một hành tinh khác. Họ sẽ kết hợp các DNA theo hình thức mà họ mong muốn, để tạo nên dân cư trên một hành tinh khác. Để dọn nơi chốn cho những người còn sống sót sau khi Trái Đất thay đổi, nếu những người sống sót này chọn di chuyển đến nơi đó để sống. Và như vậy, sẽ có một môi trường mới quen thuộc với họ, và họ sẽ có một cơ thể rất giống với cơ thể của họ bây giờ, sau khi Trái Đất thay đổi.
D: Có ai đó nói với bạn điều này hay không, hay tự bạn biết được điều đó?
P: Đây là kiến thức, miễn phí và có sẵn cho bất cứ ai muốn tìm hiểu. Không có quyền sở hữu. Nó có sẵn cho bất cứ ai chọn chấp nhận sự thật này.
D: Tôi nghĩ bạn đã bắt được thông tin này từ tâm trí của họ (ý nói những người trên phi thuyền không gian).
P: Đúng vậy, bởi vì họ ý thức được sứ mệnh của họ. Họ đang làm một bản thiết kế gen để tạo ra thân thể mới cho một hành tinh khác, cho những người chọn tái sinh ở đó, nơi có một môi trường sạch sẽ và không bị hủy hoại như tình trạng của Trái Đất tại thời điểm này.
D: Có điều gì khác mà bạn có thể nói cho tôi biết không?
P: (Tạm dừng) Họ làm một loại kiểm tra. Họ cạo.
D: Họ cạo ở đâu? Những vị trí khác nhau trên cơ thể của bạn hay sao?
P: Vâng. Bên trong cơ thể. Ở những nơi khác nhau. Vì những lý do khác nhau. Họ lấy mẫu xét nghiệm.
D: Họ làm gì với những mẫu này?
P: Họ nuôi trồng trong phòng thí nghiệm. Họ cần những mẫu xét nghiệm của các sinh vật đang sống trong cơ thể chúng ta bởi vì họ không muốn các sinh vật này trên hành tinh khác. Họ nghiên cứu chúng và sẽ quyết định loại nào giữ nguyên và loại nào thì bỏ đi.
D: Bạn đang nói về vi khuẩn hoặc các hình thái vi mô sống đang ở trong cơ thể của chúng ta sao?
P: Vâng. Có một số tốt, một số không tốt.
D: Hừm, tôi quên không nghĩ đến chuyện đó. Vậy thì khi họ tái tạo cơ thể, họ muốn chắc chắn rằng nó hoàn hảo?
P: Vâng. Kiểm tra. Thăm dò. Xét nghiệm. Đo đạc.
D: Bạn có biết ai đã bảo họ làm việc những việc này hay không? Họ có phải nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào hay không?
P: Là toàn thể tâm trí. Ý thức thần giao cách cảm. Tất cả là một, một là tất cả.
D: Nhưng bạn đã nói rằng bạn có cảm giác như bạn đang ở trong một cái lọ hay một cái thùng chứa gì đó?
P: Đúng vậy. Đó là một phương thức loại bỏ ý thức để sự nhận thức được tách biệt khỏi cơ thể. Họ làm vậy để giảm bớt chấn thương.
D: Vậy thì khi họ làm các động tác thăm dò, bạn sẽ không cảm giác được chúng?
P: Đúng vậy. Không có nhiều cảm giác, hầu hết cảm giác được loại bỏ.
D: Có phải đó là một cái lọ thật sự hay không? Tôi không biết rằng ý thức có thể được chứa trong một cái gì đó. Tôi nghĩ ý thức giống như một linh hồn, và nó không thể bị hạn chế. Bạn có thể giải thích thêm về nó không?
P: Khá chính xác. Ý thức chỉ là một dạng năng lượng, và do đó nó có thể được chứa trong một từ trường năng lượng. Có thể giải thích như thế này, một chỗ chứa được xây dựng với kích thước và các yếu tố năng lượng thích hợp. Nó có một chức năng nuôi dưỡng, duy trì, và gây tê ý thức nhằm ngăn chận sự chấn thương. Nó không phải là một dụng cụ chứa bằng thủy tinh giống như của chiều không gian thứ ba. Tuy nhiên, nó cũng giống như một thùng chứa vậy.
D: Vậy, đại khái là bây giờ bạn đã được mang ra khỏi cơ thể, và bạn sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, bạn có thể nhìn thấy những người nhỏ bé này rõ ràng hơn không?
P: Có thể.
D: Bạn có thể miêu tả về họ với tôi hay không?
Phil bây giờ đã được tách ra khỏi thế giới này và hoàn toàn không có xúc cảm, vì vậy anh có thể tường thuật một cách khách quan.
P: Họ có đôi mắt hình quả hạnh rất to, hơi xếch lên. Da của họ màu xám, hơi thô ráp, mặc dù vậy bàn tay của họ rất mềm mại. Khi họ chạm tay vào tôi thì cảm giác rất mềm mại và làm cho tôi rất yên tâm, không lạnh lẽo như tôi cảm giác lúc ban đầu. Bề ngoài của họ có vẻ như rất lạnh lùng, nhưng sự thật thì không phải như thế.
D: Các đặc điểm khác của họ như thế nào?
P: Xương gò má cao. Khuôn mặt hình tam giác, phần hẹp ở dưới cằm, nhưng không thấy quá khác thường.
D: Họ có miệng hay mũi không?
P: Một cái miệng nhỏ. Hầu như không có môi, chỉ là một đường viền. Những đặc điểm trên khuôn mặt của họ không có gì đặc sắc, nhưng tình thương bác ái của họ lại nổi bật.
D: Họ có hai tai hay không?
P: Không, chỉ có 2 cái… lỗ tai.
D: Họ có mặc quần áo gì không?
P: Vâng, là đồng phục màu xanh đậm… giống như bộ đồ của phi hành gia và có gắn một cái phù hiệu. Tôi không chắc cái phù hiệu này trông như thế nào nữa.
D: Phù hiệu này gắn ở đâu?
P: Ngực trái.
D: Nó có lớn lắm không?
P: Không. Kịch cỡ giống như tiêu chuẩn của chúng ta vậy.
D: Bạn có thể vẽ lại huy hiệu đó không?
P: Tôi không chắc. Nó không có những đặc điểm để có thể vẽ lại dễ dàng. Nó rất trừu tượng. Có thể vẽ được. Rất khó khăn, nhưng có thể vẽ được.
Tôi đã hướng dẫn Phil ghi nhớ những gì anh trông thấy để anh có thể cố gắng vẽ nó ra cho tôi khi anh ta thức tỉnh. Nếu không có sự hướng dẫn này thì chi tiết sẽ bị quên đi. Nhưng sau khi thức tỉnh, Phil cảm thấy huy hiệu khó vẽ vì nó quá trừu tượng. Anh ấy hoàn toàn không hài lòng với những nỗ lực của mình, và nói rằng thiết kế đó có sự chuyển động hướng lên trên. Khi anh nghiên cứu bản vẽ thì anh đã ngạc nhiên trước sự tương đồng của nó với thiết kế của thai nhi. Tôi thắc mắc không biết 2 điều này có bất kỳ liên kết nào với nhau hay không?
D: Họ đều mặc cùng một loại đồng phục và có cùng một kiểu phù hiệu sao?
P: (Tạm dừng, giống như đang nhìn) Theo tôi thấy thì nó có điểm khác nhau. không giống nhau.
D: Bạn nghĩ gì về vật thể đó? (cái vật châm kim vào lưng của Phil)
P: Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, ngay cả khi tôi tưởng tượng cũng không biết vật thể này làm bằng vật liệu gì nữa. Nó có vẻ như là một cái máy sống. Một cái máy có sự sống. Đúng rồi! Nó có sự sống… nhưng đó là một cái máy. Tôi không biết nó là cái gì.
D: Nó có ý thức không?
P: Không có nhận thức giống như chúng ta. Không có ý muốn như chúng ta. Nó không có một nhân cách. Nhưng nó đang sống. Nó nghe theo mệnh lệnh. Nó biết phải làm gì, và biết đi đâu. Nó biết nó cần tìm kiếm cái gì. Và nó biết khi nào cần tìm những gì nó muốn tìm.
D: Nó có thể di chuyển không?
P: Vâng, nó tự đi. Tôi biết nó sống vì nó đúng là vật thể sống. Tôi không thích nó.
D: Nó có bất kỳ phụ kiện nào khác ngoài những gì mà bạn đã thấy hay không?
P: Tôi không biết. Tôi không muốn nhìn kỹ nó.
D: Được rồi. Bạn không cần phải nhìn kỹ. Bạn đã nói với tôi nhiều lần.
P: Tôi cảm nhận nó nhiều hơn tôi nhìn nó, bởi vì tôi không muốn nhìn vào nó.
D: Được rồi. Bạn không cần phải nhìn. Bạn có nghĩ rằng loại chuyện này đã đã xảy ra với bạn trước đây hay không, hay đây lần đầu tiên?
P: (Thở dài) Nhiều lần khác, ở các kiếp khác. Nhưng là lần đầu tiên ở kiếp này.
Sự kêt nối với dòng năng lượng cao hơn đã được rút đi và Phil trở lại với tiềm thức của mình. Tôi rất dễ dàng nhận ra được sự khác biệt, bởi vì khi Phil tách ra khỏi tiềm thức và truy cập vào dòng năng lượng bên trong thì có thể truy cập được nhiều thông tin hơn, trong khi bây giờ Phil nói chuyện có nhiều cảm xúc và rất giống như một người bình thường.
D: Sở dĩ tôi hỏi là bởi vì bạn biết trước những gì sắp xảy ra và vì vậy bạn đã không muốn đi vào phi thuyền.
P: Tôi ý thức được họ là ai và họ làm gì, và tại sao xảy ra…
D: Vây, chuyện gì đã xảy ra? Chuyện này đã diễn ra khoảng một thời gian rồi?
P: Không, không lâu. Khó nói. Không có thời gian rõ ràng. Nói là phải nhớ, sau đó lại quên. Về nhà rồi quên. Không nhớ nổi.
D: Họ nói với bạn rằng bạn sẽ nhớ những gi đã xảy ra?
P: Không, họ bảo tôi quên.
D: Họ bảo bạn quên tất cả về nó? Vậy, ý thức của bạn vẫn còn tách rời hay sao?
P: Tôi không biết. Tôi không biết tôi ở đâu. Tôi không biết.
D: Bạn có nói rằng họ đã chỉ cho bạn một cái gì đó trong phòng điều khiển?
P: Bản đồ các vì sao. Họ chỉ cho tôi địa điểm của hành tinh mới. Nơi mà chúng ta sẽ đi đến.
D: Ý của bạn là gì? Nơi mà bạn sẽ đi, hay ý bạn là gì?
P: Vâng. Trong kiếp này. Chiều không gian thứ 3. Cơ thể này. Sẽ đi cùng với nhiều người khác. Di chuyển. Đi đến nhà mới. Nhà mới. (Giọng nói nghe rất hài lòng)
D: Bản đồ này được gắn ở trên tường hay sao?
P: Không. Bản đồ là hình ảnh phản chiếu 3 chiều (Người dịch: công nghệ Hologram – rất thường thấy trong các bộ phim siêu anh hùng ngày nay). Tôi không biết hành tinh đó ở đâu. Ở một nơi nào đó. Tôi có thể nhìn thấy Mặt Trời mới… là mặt trời khác… không phải mới. Thấy các dạng sống khác.
D: Bạn nghĩ có thể vẽ một phần của bản đồ cho tôi được không?
P: Không, tôi không biết gì về nó. Tôi không biết nó ở đâu. Không biết chúng tôi sẽ đi đâu. Tại sao? Khi nào? Hoàn toàn không biết.
D: Bản đồ đó trông như thế nào?
P: Có các hành tinh… giống như những quả bóng nhỏ, và ánh sáng. Tôi không biết diễn tả như thế nào. Tôi chưa bao giờ ở trong không gian trước đây cho nên tôi không rõ nó ở nơi nào.
D: Không có hình mẫu nào để bạn có thể dựa vào và vẽ ra hay sao?
P: Họ biết. Họ biết. Họ giảng giải cho tôi mọi thứ, như đây là cái gì, kia là cái gì, v.v… Nhưng tôi không hiểu cái gì cả. Tôi cảm thấy thật ngốc nghếch. Giống như tôi đáng lẽ phải biết. Tôi đã được cho biết rất lâu rồi. Nhiều lần trước đây. Và bây giờ thì tôi cũng không… biết. Không biết rằng tôi cần phải biết cái gì, và tại sao tôi cần phải biết.
D: Vậy là họ chỉ những điểm khác nhau trên một cái gì đó giống như một hình ảnh phản chiếu. Có phải bạn nói như thế không?
P: Là hình ảnh ba chiều. Nó nằm trên một mặt phẳng, nhưng ta có thể nhìn thấu vào nó. Thật ra thì là cả hai, vừa là hình ảnh phản chiếu vừa nằm trên một mặt phẳng. Rất lạ lùng. Họ chỉ cho tôi mọi thứ. Các địa danh. Tôi không biết chúng là gì.
D: Trái Đất có nằm trong bản đồ đó hay không, hay họ có nói Trái Đất ở đâu hay không?
P: Nó cách Trái Đất rất xa. Không bị ảnh hưởng bởi… rác.
D: Rác gì?
P: (Nghiêm túc) Rác của Trái Đất.
D: Ý của bạn là gì?
P: Tôi không thích khái niệm: nhiều người không còn sống sót. Trái Đất sẽ trải qua thay đổi rất lớn. Tôi đã biết. Tôi không thích ý tưởng đó.
D: Họ nói với bạn rằng họ sẽ đưa bạn đi?
P: Nhiều người. Đúng hơn là nhiều người. Những người không được đưa đi sẽ bị bỏ lại phía sau. Đó là sự thoát ra… thời hạn đã hết, và thoát ra, thông qua quá trình hồi sinh của linh hồn. Những người khác sẽ được vận chuyển đến thế giới mới. Làm lại sự sống mới, tạo một thế giới mới.
Các định nghĩa của “thoát ra” và “hết thời hạn” thật thú vị khi so sánh chúng với nhau. “Hết thời hạn” có nghĩa là hơi thở cuối cùng, là chết, đi tới kết thúc, hay là chấm dứt. “Thoát ra” có nghĩa là: thoát ra (hơi nước, hơi ẩm) qua các mô, hoặc qua các lỗ chân lông của da. Đây có phải là cách mà nó sẽ xảy ra? Nếu vậy, có phải nó giống như những gì đã xảy ra với các nạn nhân ở Hiroshima (vụ ném bom nguyên tử ở Nhật), khi cơ thể của họ bay hơi. Có thể có một định nghĩa thích hợp hơn?
D: Tại sao họ làm các kiểm tra khác nhau (trên cơ thể Phil)?
P: Xét nghiệm. Lấy mẫu thí nghiệm. Dùng để tạo ra cơ thể mới. Những người dời đến hành tinh mới sẽ cần cơ thể mới. Những người không thể sống sót sẽ cần cơ thể mới.
D: Bạn có nghĩ rằng tất cả những ai đã bị lấy mẫu thí nghiệm giống như bạn sẽ được dời đi đến hành tinh khác hay không?
P: Không. Một số người không muốn đi.
Điều này rất lạ, giống như là người ngoài hành tinh biết điều gì sẽ xảy ra với Trái Đất của chúng ta. Và họ đang chuẩn bị một hành tinh khác để di chuyển loài người đến đó. Một số người sẽ đi đến đó với thân thể hiện tại của họ và sống trong thế giới mới đó. Những người chết trên Trái Đất nhưng linh hồn của họ có thể đi đến thế giới mới, nếu như họ muốn thì họ có thể tái sinh trong thân thể mới. Đây là một khái niệm kỳ lạ và tuyệt vời. Đây có phải là động cơ đằng sau các thử nghiệm được thực hiện bởi những người ngoài hành tinh? Họ không chỉ phân tích và quan sát sự tiến hoá của loài người chúng ta, phản ứng của bệnh tật và ảnh hưởng của môi trường, mà họ còn liên tục tìm kiếm sự hoàn hảo cho loài người chúng ta. Đây là kế hoạch ban đầu của họ nhưng sau đó đã bị phá hư bởi “cỏ dại” đã xâm nhập vào khu vườn sau vụ tai nạn thiên thạch. Nó đã đã làm phá tan hy vọng của họ trong việc tạo ra một thế giới hoàn hảo, không có khuyết tật và bệnh tật. Mặc dù họ phải chấp nhận loài người phát triển chậm hơn bằng cách để cho con người tự điều chỉnh bản thân với môi trường xung quanh, nhưng có vẻ như họ chưa bao giờ từ bỏ ước mơ tạo ra một Thiên Đàng tại thế, một Vườn Địa Đàng thứ hai, cho nhân loại. Một khái niệm lạ, mọi thứ kết nối với dự án này rất kỳ lạ và mới mẽ đối với tâm trí của tôi.
D: Bạn có thấy gì khác trong căn phòng có tấm bản đồ hay không?
P: (Ngạc nhiên) Một thông điệp! Một thông điệp từ… ai đó. Người nào đó nhắn tin cho tôi!
D: Ý của bạn là gì?
P: Tôi không biết. (Phil thấy xúc động và phấn khởi.) Có một thông báo cho tôi. Từ ai đó… mà tôi quen biết. (Giọng anh run lên) Một hộp vuông nhỏ… từ ai lâu lắm rồi. Một lời nhắc nhở. (Nhấn mạnh) Một thông điệp từ bản thân tôi, từ rất lâu. Tôi gởi cho bản thân mình lời nhắn, nhắc nhở tôi… Nhớ mục đích của tôi… (Thì thào) Chính là nó. Lời nhắn của tôi cho tôi. Nhưng từ lâu, lâu lắm về trước. Ở những thế giới khác, ở những kiếp sống khác nhau.
Giọng nói của anh trên băng ghi âm làm cho tôi run sợ (Dolores nghe lại băng thâu âm). Rõ ràng trong suốt phiên thôi miên tôi đã không bị ảnh hưởng nhiều, giọng nói của tôi lúc đó rất điềm tĩnh.
D: Có phải đó là một thông điệp mà bạn đang tìm, hay là gì?
P: Nhiều hơn tôi có thể hiểu được ở hình thức này. Nhưng nó ở đó. Tôi nhận ra nó. Tôi nhớ ra nó. (Có một nỗi buồn trong giọng nói của anh) Tôi đã tạo ra nó. (Tạm dừng) Những người ở đây đều là bạn bè.
D: Bạn cảm giác được có nhiều người hơn ở trên phi thuyền?
P: Vâng. Còn có nhiều người khác. Ở nơi khác trên phi thuyền.
D: Tôi chỉ tò mò, không biết bạn có thể nhìn thấy phi thuyền này đã được vận hành như thế nào không?
P: Tôi không biết. Tôi hoàn toàn không biết gì về điều đó. Điều đó vượt ra ngoài sự hiểu biết của tôi. Tôi không muốn biết.
D: Có gì khác trong phòng mà bạn có thể miêu tả không?
P: Cửa sổ. Tay vặn cửa. Ánh sáng. Một cái gì giống đồng hồ có kim chỉ giờ. Tôi chưa từng thấy cái gì giống như nó trước đây. Tôi không biết nó là gì. Tôi thậm chí không biết nó có phải là thật hay không. Thành thật với Chúa, tôi chưa từng thấy vật này trước đây. Tôi không biết nó là gì.
D: Ánh sáng trong phòng này có giống các nơi khác hay không?
P: Vâng. Tất cả giống nhau. Chỉ là nó không biết đến từ đâu. Nó chỉ hiện hữu ở đó.
D: Thế còn sàn nhà thì sao? Nó có được tạo ra từ vật liệu đặc biệt gì không?
P: Cứng. Màu xám. Hừm, nó có vẻ xốp. Chúa ơi!… Tôi hy vọng rằng phi thuyền này không phải là một vật sống. (Giọng anh ấy trở nên sợ hãi.) Tôi không biết nữa. Có phải nó là vật sống hay không?
D: Tôi không biết. Ý anh là gì?
P: Phi thuyền này có sống không? Có lẽ cái phi thuyền chết tiệt này là một vật sống? Tôi không biết. Vật này… có lẽ các máy móc của họ đều là vật sống. (Bây giờ anh chắc chắn là rất sợ hãi.)
D: Có lẽ đó chỉ là một loại vật liệu mà chúng ta không hiểu.
P: (Phil càng ngày càng bị kích động) Tôi không biết. Tôi không muốn biết. Tôi không muốn biết.
D: (Tôi cố gắng giúp anh bình tĩnh lại.) Không sao đâu. Bạn không cần phải biết nếu bạn không muốn.
P: Tôi không muốn biết.
D: Được rồi. (Tôi đã cố gắng dời đi sự chú ý của Phil bằng cách thay đổi chủ đề) Họ có chỉ cho bạn thấy cái gì khác hay không?
P: (Thở dài) Tôi có rất nhiều câu hỏi. Tôi không biết. Tôi muốn biết, nhưng tôi không muốn biết.
D: Tôi có thể hiểu. Có quá nhiều chuyện xảy ra.
P: Tôi sợ phải tìm ra câu trả lời. Có một số điều tôi không muốn biết, tôi biết tôi không muốn biết.
D: Đúng vậy. Bạn không cần phải biết. Bạn chỉ cần nhận các thông tin mà bạn có thể chịu đựng được, và bạn chỉ cần biết bấy nhiêu. Vậy, cuối cùng bạn đã rời khỏi phi thuyền?
P: Tôi không nhớ. Không biết làm thế nào tôi rời khỏi đó. Không biết khi nào. Có ai đó nói “Tới lúc phải trở về rồi”. Điều cuối cùng mà tôi ý thức được là có tia lửa hoặc một ánh sáng quét qua.
D: Ý bạn là gì, tia lửa hoặc ánh sáng thế nào?
P: Tôi không biết. Một tia lửa hoặc ánh sáng quét qua. “’Tới lúc rời khỏi đây”. Ánh sáng xẹt một cái! Tôi không biết.
D: Và rồi bạn ở đâu?
P: Tôi không biết. Tôi không nhớ. Tôi không muốn biết.
D: Được rồi. Không sao. Bạn đã trở lại xe của bạn?
P: Tôi không biết. Không biết ở đâu. Không nhớ. Thức dậy. Tiếp theo là thức dậy. Ác mộng. Ác mộng. Ác mộng. Ác mộng thật sự!
D: Và bạn không nhớ làm thế nào bạn về tới nhà?
P: Không. Không muốn biết. Không muốn biết.
D: Được rồi. Sau đó bạn chỉ nhớ là có ác mộng?
P: Giấc mộng rất tệ.
D: Được rồi. Nhưng bạn có nghĩ đây là kinh nghiệm duy nhất mà bạn đã từng trải qua?
P: Tôi không muốn biết. Tôi không muốn. Tôi không muốn biết.
D: Được rồi. Không sao. Bạn không cần phải biết. Bạn đã làm rất tốt.
Tôi chuẩn bị cho Phil thức dậy. Nhưng còn có một chuyện và Phil đã ngăn cản tôi.
P: Thông điệp. Tôi phải nhớ lại.
D: Bạn phải nhớ cái gì?
P: Phải nhớ. Thông điệp. Nhớ lại. Nhớ lại. Đó là đầu mối. Cần phải nhớ lại.
D: Ý của bạn là gì?
P: Tôi không biết.
D: Bạn nghĩ họ muốn bạn nhớ thông điệp đó và quên đi những chuyện khác?
P: Còn có chuyện. Tôi phải nhớ lại. Còn có chuyện. Nhớ lại?
D: Ý của bạn là gì?
P: Nhớ lại. Còn nữa. Còn nhiều nữa.
D: Thông tin hay là gì?
P: Sự vui vẻ.
D: Vui hơn? Có phải bạn nói như vậy hay không?
P: Đó là những gì họ nói. Đó không phải là những tôi nói.
D: (Cười) Bạn nghĩ xem họ có ý gì?
P: (Thở dài, rồi thì thào) Tôi biết. Còn nhiều điều nữa sẽ đến.
D: Được rồi. Vậy, tôi nghĩ bạn đã làm rất tốt. Và tôi rất biết ơn vì bạn đã chia sẻ điều này với tôi.
Tôi đưa Phil về trạng thái vui vẻ thoải mái để anh không còn cảm thấy khó chịu, sau đó tôi gọi anh thức dậy. Phil ngồi trên cạnh giường và bắt đầu thảo luận về các hình ảnh chắp vá trong trí nhớ của anh. Tôi luôn khuyến khích các đối tượng thôi miên làm điều này vì tôi biết các hình ảnh sẽ mờ nhạt rất nhanh như những giấc mơ mơ hồ sau khi thức dậy.
D: Vậy bạn không nghĩ đó là một con cú thật?
P: Không biết tại sao khi bạn hỏi tôi thì tôi cảm thấy nó không phải thật.
D: Nhưng nó là một sự bắt đầu của toàn bộ những gì bạn đã trải qua sau đó phải không?
P: Không, đó chỉ là màn ảnh che phủ tất cả mọi thứ. Tôi không biết tại sao nó quan trọng. Nó là một tiêu điểm, để ý thức có một cái gì đó để tập trung vào. Một cái gì đó vô hại hoặc không đe dọa.
D: Đại khái là một cái gì bình thường trong thế giới của chúng ta. Mặc dù nó kỳ lạ giống như một con cú đâm vào một chiếc xe hơi.
P: Nó không đâm vào. Nó chỉ là bay thẳng dọc theo đường. Nó làm tôi sợ đến chết.
D: Và nó gây cho bạn sự chú ý và như vậy bạn sẽ không để ý đến bất cứ điều gì xảy ra sau đó. Bạn có nhớ làm sao về nhà tối hôm đó không?
P: Tôi không biết tôi có biết hay không, nhưng hôm nay thì tôi không còn nhớ làm sao trở về nhà nữa.
D: Tất nhiên, điều đó đã xảy ra 10 năm về trước. Nhưng ngoại trừ biết rằng bạn đã có một giấc mơ kỳ lạ, bạn không còn nhớ bất kỳ điều gì khác?.
P: Không, bây giờ thì tôi đã nhớ tất cả (sau khi thôi miên). Tôi cảm thấy nó quen thuộc một cách mơ hồ. Tôi cảm thấy nó như là một ký ức chớ không phải là một trải nghiệm mới.
D: Đó là cách tốt nhất để điều trị, như là một ký ức, như vậy nó sẽ không làm bạn khó chịu. Tôi không biết nếu bạn còn có trải nghiệm nào giống như vậy nữa hay không, hay đó chỉ là một trải nghiệm duy nhất?
P: Tôi không biết. Bây giờ tôi không tôi muốn biết. Có lẽ phải chờ một thời gian nữa.
D: Có lúc bạn tức giận. Dường như bạn biết trước họ sẽ làm những gì.
P: Vâng, tôi biết trước.
D: Làm thế nào mà bạn biết?
P: Tôi không biết. Tôi tự nhiên biết. Tôi nghĩ sở dĩ tôi tức giận là vì tôi không muốn thế giới nhỏ của tôi bị thay đổi. Tôi đã phải mất 21 năm mới tìm ra sự tồn tại của tôi ở thế giới này, và nó đã thay đổi tất cả. Tôi không muốn điều đó.
D: Đó là lý do mà bạn đã tức giận?
P: Vâng, tôi không muốn thế giới của tôi bị thay đổi.
D: Nhưng bằng cách nào đó bạn biết rằng họ sẽ làm gì đó.
P: Tôi nghĩ tôi biết. Tôi không biết là tôi đã biết trước hay… có lẽ họ đã nói với tôi trong tâm trí của tôi. Nhưng trực giác của tôi biết được chuyện gì đang xảy ra. Tôi gần như có cảm giác: “Không phải bây giờ, còn quá sớm. Tôi không muốn làm điều này bây giờ.” Ở một cấp bậc nào đó tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi cảm thấy tôi chưa sẵn sàng. Tôi đã tức giận vì thế giới của tôi đã được thiết lập. Tôi đã hiểu ra được khá nhiều về cuộc đời (ở thế giới này), và tôi không muốn thay đổi nó! (Bổng dưng) Tôi nhớ lại một chi tiết khác trên phi thuyền, đó là sau khi phẫu thuật, tôi đi lên phòng điều khiển, dường như họ nói với tôi: “À, công việc đã được hoàn thành. Bây giờ bạn có thể thảnh thơi một thời gian.” Và tôi không chắc rằng cái chiếc phi thuyền chết tiệt này là vật thể sống hay không. Không thể phân biệt được sự khác biệt giữa máy móc và người sống. Bằng cách nào đó, tôi mất đi tính thực tế, và tôi không thể nhận ra sự khác biệt. Làm thế nào có thể có một cái máy sống? Và sau đó tôi đã nghĩ: “Địa ngục ơi, có lẽ cả chiếc phi thuyền này là vật thể sống.” Và nó khiến tôi lo sợ. Tôi đã trở nên sợ hãi. Tôi nghĩ có lẽ là… chiếc phi thuyền này biết tôi đang đứng trên nó.
D: Tôi hiểu ý của bạn. Điều đó sẽ rất đáng sợ.
P: Đó là một cảm giác không thoải mái. Tôi không biết liệu nó có sự sống hay không. Nhưng vào lúc đó ý nghĩ của tôi thật sự làm cho tôi rất phiền.
Buổi thôi miên này dường như làm Phil rất khó chịu. Ngay cả sau một giờ thảo luận với tôi, Phil vẫn còn tỏ ra rất xúc động khi ra về. Đó là một khái niệm khó có thể chấp nhận và dường như anh đã gặp khó khăn khi phân tích nó ở nhiều cấp bậc. Tôi không nghĩ anh muốn thử trải nghiệm những điều tương tự một lần nữa. Thông tin này làm phiền anh nhiều hơn bất cứ phiên thôi miên nào mà chúng tôi đã từng làm việc trước đây. Tôi ước gì chúng tôi chưa từng tìm hiểu về điều này, nhưng đó là ý muốn của Phil. Tôi cảm thấy Phil muốn để chuyện này sang một bên và không muốn nhắc đến những đề tài giống như thế một lần nào nữa. Nhưng tôi đã sai. Sự tò mò của Phil mạnh mẽ hơn sự phẫn nộ của anh ta.
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT (Trọn bộ)
- Download Ebook Keepers of the Garden – sách Những Người Trông Nom Trái Đất – File PDF DOCX
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 24: Chiếc hộp đen bí ẩn (Kết thúc)
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 23: Quyền truy cập bị từ chối
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 22: Mất kết nối với thực tại
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 21: Những lần liên lạc trước đây
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 20: Sự kinh hoàng trong đêm tối
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 19: Họ đang ở đây
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 18: Các chủng tộc khác
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 17: Khu vực tiếp đón
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 16: Lai giống
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 15: Khủng long
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 14: Cỏ dại trong vườn
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 13: Khám phá mới
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 12: Hạt giống nhân loại
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 11: Giải cứu Trái Đất
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 10: Hành tinh năng lượng
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 9: Ý định tự sát của Phil
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 8: Dấu ấn
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 7: Thành phố thuộc chiều không gian thứ tư
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 6: Người điều khiển năng lượng
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 5: Tổ chức xã hội của hành tinh lạ
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 4: Một thành phố lạ
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 3: Phi thuyền không gian
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 2: Thuộc địa bị thất lạc
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 1: Đứa Con Của Ngôi Sao