CHƯƠNG 21:
NHỮNG LẦN LIÊN LẠC TRƯỚC ĐÂY
Phil đã bị khó chịu trong phiên thôi miên lần trước, vì vậy tôi đợi anh liên lạc với tôi nếu như anh muốn tiếp tục tìm hiểu thêm về UFO. Tôi không nghĩ rằng Phil sẽ muốn biết thêm gì nữa. Nhưng anh gọi cho tôi một tuần sau đó và nói anh rằng vừa mới có những giấc mơ kỳ lạ. Anh không biết nó có liên hệ gì đến phiên thôi miên lần trước hay không. Anh nghĩ có lẽ chúng tôi đã kích thích một cái gì đó trong tiềm thức của anh.
Chúng tôi sắp xếp một phiên thôi miên nữa để khám phá điều này. Tôi bật băng thâu âm lên khi Phil tường thuật về những giấc mơ của anh. Phil cảm thấy kỳ lạ vi những giấc mơ này đã xảy ra trong khoảng thời gian gần nhau. Anh thường bị đánh thức khoảng ba giờ sáng và nhớ rất rõ giấc mơ mà anh vừa thấy qua. Phil nói: “Đôi khi tôi bổng nhiên bị đánh thức vì những giấc mơ quan trọng này,” anh nhớ lại, “và khi tôi nhìn vào đồng hồ, nó luôn luôn là 3 giờ. Đây có lẽ là một giờ đặc biệt gì đó của buổi sáng.” Đó là một giấc mơ liên quan đến người mẹ của Phil và cả năm đứa con của bà ấy. Phil thấy mình, anh trai và các chị em gái lúc còn nhỏ. Họ đang ngồi trên một chiếc xe nhà đi ngang qua một thành phố. (Trong thời gian này, mẹ và cha của Phil đã chia tay.) Cảnh tiếp theo là Phil đang ngồi trên một cái giường khám bệnh, trong một phòng giống như văn phòng bác sĩ. Những người còn lại trong gia đình anh thì đang nằm trên các giường khác trong phòng, nhưng tất cả bọn họ đều trong trạng thái vô thức.
P: Tôi đang nói chuyện với một người phụ nữ. Và tôi cảm thấy rằng những gì họ sắp làm với tôi rất nguy hiểm cho tôi, nhưng tôi không sợ họ. Đó là một cảm giác phức tạp, khó mô tả. Giống như cùng một lúc tôi cảm thấy mình đang ở trong nguy hiểm, nhưng mặt khác tôi không sợ họ bởi vì tôi biết rằng họ sẽ không làm tổn thương chúng tôi. Đó là một sự mâu thuẩn, bà cũng biết trong giấc mơ chúng ta thường có những cảm giác như thế. Tôi nghe người phụ nữ này nói rằng họ đang thu hoạch trứng, họ đang lấy trứng của chị em gái tôi. Và từ cuộc trò chuyện, tôi biết họ đã lấy một cái gì đó từ tôi, họ đã lấy được một nửa cái gì đó của tôi. Cô ấy nói sẽ không làm tôi đau. Và tôi hỏi, vậy, sau này nếu tôi muốn có con thì phải làm sao? Cô ấy không nói gì. Điều tiếp theo tôi nhớ từ giấc mơ là tôi thấy sinh vật giống con bọ cầu nguyện một lần nữa.
Đó là tất cả những gì Phil có thể nhớ về giấc mơ đó. Sau đó Phil tường thuật về ba người kỳ lạ. Nhưng tôi nghĩ 3 người này không phải là người của UFO, không liên quan gì đến việc gặp gỡ với người ngoài hành tinh. Tôi đồng ý với Phil sẽ kiểm tra về tất cả những điều này trong lúc thôi miên. Phil nghĩ những giấc mơ này rất đáng lưu ý bởi vì chúng bắt đầu xuất hiện sau lần thôi miên đầu tiên của chúng tôi, rằng Phil không phải thường có những giấc mơ như thế. Thông thường khi thăm dò tiền kiếp, cánh cửa của quá khứ sẽ được mở ra, những ký ức sẽ bắt đầu lẻn qua rào cản dưới hình thức của những giấc mơ.
Tôi (Dolores) đã từng làm việc về các vụ bắt cóc UFO và tôi đã nhìn thấy một khuôn mẫu nhất định. Đó là các đối tượng thôi miên nói rằng họ đã gặp phải một sự cố, và dưới sự điều tra của thôi miên đã cho thấy họ đã trở về thời thơ ấu. Vì một lý do nào đó mà giai đoạn của tuổi dậy thì rất quan trong và nhiều người đã báo cáo rằng sự cố thường xảy ra xung quanh độ tuổi đó, nhưng trí nhớ của họ đã bị che đậy lại. Trong khi tôi chuẩn bị cho buổi thôi miên này, tôi đã hy vọng có thể khám phá ra một cuộc gặp gỡ của Phil với người ngoài hành tinh khi anh còn nhỏ. Nhưng tôi cũng hy vọng chúng tôi sẽ không gặp bất cứ điều gì làm cho Phil cảm thấy khó chịu giống như lần trước.
Tôi đã sử dụng từ khoá và phương pháp thông thường (trong lần thôi miên này). Tôi không biết trước được Phil sẽ nhìn thấy những gì mỗi khi cửa thang máy mở ra, nhưng tôi luôn luôn có thể bắt đầu từ bất cứ nơi nào mà Phil gặp phải. Lần này thay vì đi đến ba ngọn tháp hoặc bất kỳ nơi nào quen thuộc, Phil đã nhìn thấy một cảnh của thời thơ ấu. Tôi đã không hướng dẫn Phil, là tự anh đã trở lại thời điểm của một cuộc gặp gỡ (với người ngoài hành tinh). Có lẽ tiềm thức của Phil nghĩ rằng đã đến lúc anh có thể nhớ lại và đã chọn thời điểm đó cho anh xem.
Đó là năm 1965 khi Phil được 10 tuổi. Anh đang đứng trên một cánh đồng phía sau nhà của mình vào ban ngày nhìn xem một vật lạ.
Có một hàng cây ngăn cách cánh đồng và đường cao tốc nằm ở phía bên kia của hàng cây, vì vậy không ai có thể nhìn thấy vật lạ đó. Phil miêu tả vật lạ đó có hình cái chuông, trên đầu của nó tròn và phía dưới thì rộng hơn. Nó dẹp hơn cái chuông bình thường. Có đường kính rộng khoảng 30 hoặc 40 feet (9m hay 12m). Nó có chân, và nó phát ra ánh sáng màu trắng và sáng chói.
D: Bạn đang làm gì ở đó?
P: Tôi đang nói chuyện… nói chuyện với họ.
Giọng của anh giống như trẻ con. Rõ ràng là anh đang sống lại thời điểm đó. Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi phải nói chuyện và đối xử với đối tượng như một đứa trẻ.
D: Với ai?
P: Với những người bên trong. Họ đang nói cho tôi nghe nhiều thứ. Họ đang đứng trên chiếc cầu nối. Tôi đang đứng ở trên mặt đất.
D: Họ trông như thế nào?
P: Họ rất thấp, với cái đầu lớn và da màu xám. Nhưng họ thực sự rất tốt. Thật ra họ có rất nhiều tình thương. Đầy ắp tình thương.
D: Họ đang nói cho bạn nghe nhiều chuyện?
P: Vâng, nói mọi thứ về tôi. Những điều tôi sẽ làm. Những thứ mà tôi cần phải làm, và tại sao. Những thứ liên quan đến tương lai của tôi.
D: Họ có nói chuyện với bạn bằng miệng hay không?
P: Không, nhưng tôi biết họ đang nói gì. Họ đang nghĩ đến tôi. Họ nói tôi ở đây vì một lý do quan trọng, một sứ mệnh quan trọng. Và những điều xảy ra trong cuộc đời của tôi là để giúp tôi thực hiện nhiệm vụ đó, mục đích đó. Đừng bao giờ quên hoặc bỏ cuộc.
D: Họ có nói với bạn nhiệm vụ của bạn là gì hay không?
P: Vâng. Đó là để giúp mọi người, bởi vì mọi người sẽ sợ hãi. Và họ cần ai đó biết chuyện gì đang xảy ra, một tấm gương để mọi người noi theo, và không còn sợ hãi. Họ cần ai đó hướng dẫn và dẫn dắt họ khi họ sợ.
D: Bạn đã đi đến nơi (gặp gỡ) đó bằng cách nào?
P: Tôi đi bộ từ nhà tôi.
D: Làm thế nào mà bạn biết rồi đi đến đó?
P: Tôi cảm gíác được nó (phi thuyền). Tôi tự nhiên biết được.
D: Đó là ban ngày, tôi thắc mắc không biết những người khác có thể nhìn thấy nó đang đậu ở trên cánh đồng hay không.
P: Tôi không biết. Tôi có thể thấy nó. Không biết sao tôi biết họ là ai, giống như tôi đã nhìn thấy họ trước đây rồi. Tôi thấy họ rất quen thuộc. Tôi biết họ là bạn bè, mặc dù tôi không biết tại sao tôi lại biết. (buồn) Tôi rất buồn khi họ rời đi vì tôi không muốn ở lại đây. Tôi muốn đi với họ. Và tôi đã khóc. Rồi tôi về nhà và ngủ trưa và quên về họ.
D: Bạn không có lên phi thuyền sao?
P: Không. Họ bảo tôi ở lại đó. Họ không muốn tôi lên phi thuyền. Tôi không cần phải lên phi thuyền.
D: Nhưng bạn không sợ họ sao? Sau đó bạn đã quên họ?
P: Vâng. Họ nói tôi cần phải quên họ. Nói rằng tôi sẽ quên.
D: Họ chỉ nói chuyện với bạn qua tâm trí?
P: Vâng, họ đã truyền suy nghĩ của họ đến trí óc của tôi.
D: Bạn có nhìn thấy phi thuyền đó rời đi không?
P: Không, tôi quay lưng lại và bỏ đi, sau đó tôi nhìn lại và họ đã đi. Họ không còn ở đó nữa. Họ… biết tôi. Tôi thích họ.
D: Đây có phải là lần đầu tiên bạn nhìn thấy họ hay không?
P: Không, bởi vì tôi biết họ. Nhưng tôi không nhớ… khi nào, ở đâu.
Bởi vì đó là tất cả những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, tôi quyết định đi xa hơn. Tôi hỏi tiềm thức của Phil rằng có phải giấc mơ về gia đình anh ấy là một trải nghiệm thực sự hay đó chỉ là một giấc mơ. Anh nói đó là một ký ức dưới hình thức của một giấc mơ, vì vậy tôi hướng dẫn anh di chuyển đến thời gian mà sự cố đã xảy ra. Anh ta ngay lập tức bắt đầu miêu tả về một kỳ nghỉ, và cả gia đình anh đã đi tới Memphis để xem lễ hội bông vải trên một bờ sông. Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đứa trẻ, Phil kể về lễ hội và rất phấn khích khi xem pháo hoa trên mặt nước. Tôi hỏi anh có sự kiện không bình thường nào xảy ra vào lúc đó hay không, Phil nói rằng không có chuyện gì khác thường xảy ra ở Memphis. Sau đó Phil đã tự chuyển đến thời điểm ban đêm khi họ đang trên đường trở về nhà.
P: Tôi không biết đó là nơi đâu. Có lẽ đó là một giấc mơ.
D: Bạn nghĩ đó là một giấc mơ?
P: Không, không phải vậy. Đó là sự thật. Tôi đã ở đó. Tôi là người duy nhất tỉnh táo. Những người khác đã sợ hãi, vì vậy họ đã được cho ngủ. Nhưng tôi không sợ. Họ để tôi thức. Tôi biết họ là ai. Họ là bạn bè của tôi… từ ở trên kia. Là người tốt. Nhưng họ trông thật đáng sợ.
D: Bạn đã ở đâu khi điều này xảy ra?
P: Ở một nơi nào đó bên lề đường. Trên chuyến đi về nhà từ Memphis. Họ nói rằng họ cần một cái gì đó. Và tôi nói: được.
D: Họ trông như thế nào?
P: À… không tệ lắm. Hơi xám. Không có nhiều màu sắc.
D: Họ có giống nhau không?
P: Không, có một sinh vật không giống. Tôi không thích nó. (Giọng nói trẻ con) Nhìn nó thấy khủng khiếp. Nó giống như một… côn trùng. Tôi không biết. Tôi không biết nó có sống hay không. Nó di chuyển. Nó trông giống như một cái máy, nhưng nó hành động giống như nó đang sống. Tôi không thích nó.
D: Sau đó họ đã làm gì? Bạn nói rằng họ muốn cái gì đó?
P: Đúng. Mẫu thí nghiệm. Họ chỉ muốn một mẫu thí nghiệm.
D: Những người còn lại trong gia đình bạn thì sao? Họ đã làm gì với họ?
P: Không. Không có gì xấu cả. Họ không làm tổn thương ai cả. Họ muốn lấy mẫu thí nghiệm. Người nhà của tôi không sao.
D: Họ có lấy mẫu thí nghiệm từ anh và chị của bạn không?
P: Họ lấy từ hai người chị lớn của tôi, Linda và Gail. Họ không lấy bất cứ thứ gì từ Cathy hoặc anh trai tôi.
D: Còn mẹ của bạn thì sao?
P: Không, họ cũng không lấy gì từ bà ấy. Họ muốn lấy một ít từ tôi, một mẫu vật, nhưng tôi không đủ tuổi.
D: Bạn có biết họ lấy mẫu gì từ chị của bạn hay không?
P: Giống như trứng.
D: Họ làm điều đó như thế nào?
P: Là sinh vật đó. Nó châm kim vào trong cơ thể của họ. Vào bụng của họ. Và kéo nó ra.
D: Nó có làm cho họ khó chịu hay không?
P: Không. Họ đã ngủ.
D: Vậy điều gì đã xảy ra sau đó?
P: Họ đưa chúng tôi trở lại xe. (Tạm dừng hơi lâu)
D: Sau đó thì tất cả mọi người thức dậy hay sao?
P: (Thở sâu, sau đó Phil trả lời bằng giọng nói thì thào và buồn ngủ.) Tôi không biết. Tôi đã ngủ. Và quên.
D: Và bạn đã không nói với họ về bất cứ điều gì đã xảy ra?
P: Không. Tôi đã quên về điều đó. Tôi phải quên đi.
D: Tôi thắc mắc đó là một giấc mơ hay nó liên quan đến một sự thật đã xảy ra.
P: Nó đã xảy ra.
Có một điều thú vị cần lưu ý là khi tôi hỏi về những giấc mơ khác mà Phil đã đề cập đến, tiềm thức của anh đã nói rằng chúng chỉ là những giấc mơ bình thường, mặc dù trả lời này mang tính tượng trưng và chứa đựng một tin nhắn cho ý thức của Phil. Tôi tin rằng nếu đây chỉ là sự tưởng tượng của Phil thì anh sẽ nói về tất cả các giấc mơ của anh chớ không phải chỉ nói đến những giấc mơ này (có nhiều giấc mơ chắc chắn còn thú vị hơn). Điều này làm tăng thêm tính xác thực rằng giấc mơ này là ký ức của một sự kiện thật sự đã xảy ra.
Khi chúng tôi di chuyển đến thời điểm sau sự kiện này, Phil lập tức tường thuật về một sự kiện tương tự đã xảy ra khi anh được 14 tuổi. Sự kiện cũng xảy ra trong một chuyến đi đến Memphis. Bởi vi bà ngoại của Phil sống ở Memphis nên gia đình anh thường xuyên đi đến thành phố đó.
Khi cảnh tượng được mở ra, Phil ngay lập tức thấy mình một lần nữa ngồi trên một chiếc giường bác sĩ bàn màu xám. Theo bản năng, anh lập tức biết rằng những người còn lại trong gia đình mình cũng nằm trên các giường gần anh. Anh không thể nhìn thấy họ bởi vì sự chú ý của anh đang tập trung vào một người lạ đang đứng trước mặt anh. Khi anh bắt đầu lên tiếng, giọng nói của anh mang tính chất của một người trẻ tuổi. Cách nói chuyện của anh không phức tạp như một người lớn. Anh nhin thế giới một cách đơn giản hơn. Anh cố gắng miêu tả chúng sinh đang đứng trước mặt.
P: Đó là… một người phụ nữ. Giống như là một người phụ nữ. Cô ấy không thực sự là một người phụ nữ. Cô ấy chỉ là giống một người phụ nữ.
D: Ý của bạn là sao?
P: Cô ấy không giống như một người phụ nữ bình thường. Cô ấy là một người phụ nữ loại khác.
D: Cô ấy khác như thế nào?
P: Cô ấy rất tốt, nhưng khuôn mặt của cô ấy nhăn nheo.
D: Nhưng đôi khi phụ nữ cũng có nếp nhăn.
P: Điều này có khác. Khuôn mặt của cô ấy giống như da của con voi, màu xám và rất nhiều nếp nhăn. Cô ấy nói chuyện bằng đôi mắt. Cô ấy không thực sự nói chuyện, nhưng cô ấy nói với tôi về mọi thứ bằng đôi mắt của cô ấy khi cô ấy nhìn tôi.
D: Cô ấy có lớn không?
P: Thật khó nói. Chúng tôi đang ở độ cao ngang mắt, và tôi đang ngồi trên bàn của bệnh nhân.
D: Cô ấy có các đặc điểm nào khác không?
P: Những gì tôi nhìn thấy chủ yếu chỉ là mắt của cô ấy. Chúng có hình quả hạnh. Chúng khác với mắt của chúng ta. Chúng… rất sâu. Giống như cô ấy nhìn ai thì cô ấy sẽ cảm nhận được người đó.
D: Cô ấy có tóc không?
P: Tôi không chắc. Tất cả sự chú ý của tôi chỉ nhằm vào đôi mắt.
D: Làm thế nào mà bạn biết cô ấy là phụ nữ?
P: Theo cách cô ấy cảm nhận về bản thân cô ấy. Cô ấy có vẻ giống một phụ nữ.
D: Cô ấy nói gì với bạn qua đôi mắt?
P: Không cần phải sợ.
D: Tại sao những người còn lại trong gia đình bạn lại ngủ?
P: Họ ngủ bởi vì họ sợ hãi. Cô ấy nói tôi đã quen với điều này, và rằng tôi sẽ không bị khó chịu bởi nó. Vì vậy tôi đang thức. Nếu nó làm tôi khó chịu thì tôi sẽ ngủ.
D: Bạn đã đến đó như thế nào?
P: Chúng tôi đã lái xe đến Memphis, và chúng tôi thấy ánh sáng. Tôi không nhớ nhiều. Có vẻ như là ánh sáng này ở giữa đường. Dường như như họ bước ra khỏi xe. Tôi không biết.
D: Họ là ai?
P: Tôi không biết. Một số người… hay cái gì đó. Tôi không biết chắc họ là gì. Tôi đã sợ và nhắm mắt lại. Nhưng họ đã đưa chúng tôi ra khỏi xe ô tô. Và mang chúng tôi… đến một nơi nào đó. Tôi không biết nó ở đâu.
D: Những người khác có sợ không?
P: Tôi không biết. Tôi không nhớ. Tôi không nghĩ là có ai lên tiếng. Dường như tất cả đều im lặng.
D: Nhưng bây giờ họ đang ngủ và bạn thức. Rồi điều gì đã xảy ra?
P: Cô ấy nói chuyện với tôi. Tôi không nhớ những gì cô ấy nói. Cô ấy làm tôi sợ. Có cái gì đó làm tôi sợ.
D: Cô ấy nói thế nào?
P: Tôi nghĩ rằng sẽ đau đớn. Tôi không muốn bị đau. Nhưng cô ấy nói rằng sẽ không sao. Họ sẽ… chích vào tôi.
D: Họ sẽ làm gì với bạn?
P: Tôi không biết. Cái gì đó giống như cây kim.
D: Họ chích bạn ở đâu?
P: (tạm dừng) Một nơi nào đó. (Tôi có cảm giác rằng Phil thực sự biết nhưng không muốn thảo luận về nó.) Nó không làm tổn thương. Cô ấy nói là sẽ không sao.
D: Có điều gì khác xảy ra không?
P: Tôi đã gặp một trong số những người đàn ông, giống như là phi công. Ông ấy vô cùng tốt. Ông ấy cười… không phải cười nhạo tôi bởi vì tôi sợ mà là thực sự cười với tôi. Và ông ấy biết rằng không có gì phải sợ. Chúng tôi cười với nhau, và tôi cảm thấy ngớ ngẩn. Tôi cảm thấy tốt hơn khi tôi cười.
D: Ông ấy có phát ra âm thanh khi cười không?
P: Không cười ra tiếng, là cười trong tâm trí chúng tôi… hay qua mắt chúng tôi. Tôi không biết. Chúng tôi nói chuyện với nhau, nhưng tôi không nhớ là tôi thực sự nói ra tiếng.
D: Người phi công đó trông như thế nào?
P: Ông ấy giống như người bình thường, bình thường hơn những người khác. Ông ấy trông giống như chúng ta hơn, nhưng đôi mắt của ông ấy khác. Đôi mắt xết lên hơn bình thường. Nhưng chúng vẫn ổn, chỉ là khác với chúng ta.
D: Ông ấy có cao lớn giống như chúng ta hay không?
P: Vâng. Ông ấy có mái tóc, giống như màu của ánh sáng, bạc hoặc tóc vàng gì đó. Ông ấy có mặc quần áo… gần giống như một cái áo gi lê hoặc áo khoác, và quần. Tôi không biết ông ấy có mang giày hay không, tôi không có bao giờ nhìn xuống. Tôi thích ông ấy. Ông ấy rất vui vẻ, thân thiện. Ông ấy có vẻ là người quan trọng.
D: Bạn nói “những người khác.”, họ có giống phụ nữ không?
P: Không. Họ cũng khác. Tôi không nhớ nhiều về họ. Tôi nhắm mắt. Nhưng họ mang tôi vào phòng, và rồi cô ấy bước vào phòng và bắt đầu nói chuyện. Tôi cảm thấy thoải mái khi cô ấy nói chuyện với tôi, vì vậy tôi mở mắt ra.
D: Và họ muốn bạn găp người phi công đó?
P: Vâng. Nó có vẻ như rất quan trọng. Cả hoàn cảnh này có vẻ như rất quan trọng. Tôi thấy họ cho tôi gặp mặt vị phi công này là một điều rất hay.
D: Vị phi công này đang ở đâu?
P: Ông ấy ở buồng lái phía trước… với các máy móc điều khiển của ông ấy. Ông ấy đã chỉ cho tôi một số công cụ và giải thích nó. Nhưng tôi thực sự không biết những thứ ông ấy nói là gì. Ông chỉ cho tôi làm thế nào khi ông vẫy tay của mình trên bàn điều khiển và nó sáng lên. (Cười) Và tôi cũng làm và nó sáng lên. Bàn điều khiển này có bề mặt bằng phẳng, có nhiều nắm tay thẳng đứng trên mặt bàn, và mặt bàn này chiếu sáng.
D: Ông ấy có nói cho bạn biết nó là gì không?
P: Ông ấy nói một số thứ nhưng tôi không hiểu, tôi không biết nó hoạt động như thế nào. Những gì tôi có thể nói là bà có thể vẫy tay qua nó và nó sẽ sáng lên. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Tôi không hiểu.
D: Nếu bạn có thể nhớ một số từ thì chúng ta có thể sẽ hiểu.
P: Tôi không hiểu ông ấy nói gì. Transluxtor… cái gì đó, giống như la Transluxtor. Tôi không biết nó có nghĩa là gì. Ông ấy nói những từ khác nhau. (Phil đã gặp khó khăn khi cố gắng lặp lại từ) Zerbok. Zerboks. Hoặc Zerbay (Zerber?), hay chữ gì đó mà tôi không biết có nó nghĩa gì. Zerboing (Zerberling?) Hoặc Zerboxing hay cái gì đó. Tôi không biết nó là gì. Thúc đẩy. Có thể là lực đẩy hay cái gì đó tương tự. Những từ đó không có ý nghĩa gì đối với tôi. Ông ấy biết ông ấy đang nói gì, và ông giải thích nó hoạt động như thế nào, điều gì làm cho nó hoạt động. Tôi không hiểu những gì ông ấy nói.
D: Ông ấy có nói phi thuyền này sử dụng nhiên liệu gì hay không?
P: Là năng lượng. Ông ấy nói rằng nó kết nối với một loại năng lượng nào đó, hướng dẫn nó. Đó là những gì ông ấy đã nói.
D: Ông ấy có nói năng lượng đến từ đâu không?
P: Tôi nghĩ ông ấy nói từ môi trường xung quanh. Đó chỉ là năng lượng thô.
D: Nhưng bạn phải biết sử dụng nó như thế nào. Ông ấy có chỉ cho bạn thấy bất cứ thứ gì khác trong phòng điều khiển hay không?
P: Một số thứ khác. Nó khá hay. Một loại lực từ trường gì đó. Họ có thể… tôi không biết, thật đáng sợ. Tôi không thích nói về nó.
D: Tại sao? Nó có gì đáng sợ?
P: Tôi không biết. Tôi không thích nói về nó. Thật đáng sợ. Có điều gì đó không đúng về nó. Tôi không thích những gì ông ấy nói họ có thể làm. Họ có thể làm tổn thương người khác. Cầm giữ người ta… giống như động vật. Tôi không thích như thế.
D: Tại sao họ lại muốn làm điều đó?
P: Tôi không biết. Tôi không thích nó. Tôi không biết ông ấy có phải là bạn hay không nữa. Tôi không thích những gì ông ấy nói, và… có lẽ ông ấy không phải là một người bạn thật sự.
D: Nhưng bạn cảm thấy thoải mái khi ở gần ông ấy.
P: Tôi không thích ông ấy nói về những việc họ có thể làm với người ta. Họ làm điều đó từ phòng điều khiển. Dụng cụ đó là một phần trên bảng điều khiển. Họ làm điều đó với người ta. Tôi sợ họ có thể sẽ làm điều đó với tôi. Ông nói họ có thể làm cho người ta bị (điện) giật. Làm cho họ… bất tỉnh, công dụng giống như cây chích điện để lùa gia súc mà chúng ta dùng với động vật, làm tổn thương động vật bằng cách chích điện vào chúng. Và chúng ta không quan tâm súc vật có cảm giác như thế nào. Đó là cách họ làm với chúng ta. Tôi không biết họ có thể làm như thế. Tôi không thích nó (Nghi ngờ) Tôi không nghĩ ông ấy là bạn. Tôi nghĩ… có lẽ tôi đang gặp rắc rối.
D: Ồ, tôi không nghĩ thế. Bạn có thể hỏi ông ta tại sao họ muốn làm điều đó với người ta?
P: Ông ấy nói đôi khi họ phải làm như vậy bởi vì người ta trở nên bạo lực hoặc quá kích động và phải bị khống chế. Đó là những gì ông ấy đã nói.
D: Vậy thì có lẽ nó sẽ không làm họ tổn thương vĩnh viễn, đúng không?
P: Không. Đó là những gì ông ấy nói.
D: Ông ấy có nói tại sao họ mang bạn lên phi thuyền hay không?
P: Không. Ông ấy không nói về điều đó. Ông ấy chỉ nói về những thứ trong phòng điều khiển. Về điện. Ông ấy nói sau này tôi sẽ hiểu. Ông ấy kéo một cái vỏ bọc của cái gì đó ra. Có nhìều ánh sáng… có một hàng gì đó… trông giống như chất lỏng có ánh sáng. Giống như một cái ống, hay một cầu chì, nhưng dường như nó là chất lỏng. Nó di chuyển. Là một hệ thống kết nối hay gì đó.
D: Có nhiều chất lỏng có ánh sáng như thế không?
P: Bốn… năm. Năm cái mỗi hàng, được xếp cạnh nhau. Chúng giống như những ống nhỏ. Trông giống như ánh sáng lỏng chảy qua các ống đó. Và sau đó chúng chảy ra phía sau của bàn điều khiển.
D: Chúng giống như đèn nê-ông hay không?
P: Vâng, giống như vậy, ngoại trừ là bà không thể nhìn xuyên qua nó. Nó dường như là ánh sáng đục.
D: Ông ấy có nói họ dùng chúng để làm gì hay không?
P: Nó giống như máu của chúng ta đối với cơ thể chúng ta. Nó được dùng cho các máy móc nào đó.
D: Ý của bạn nó giống như là một loại nhiên liệu?
P: Không. Không giống như nhiên liệu, nhưng giống như máu, để lưu thông. Tôi đoán ông ấy nói rằng nó mang năng lượng chạy xung quanh.
D: Ý của bạn là chất lỏng này ở nhiều nơi khác nhau của phi thuyền?
P: (cắt ngang) Là chạy khắp phi thuyền. Lưu thông, là cách nó đi đến các nơi trên phi thuyền. Nó lưu thông. Đó là những gì ông ấy đã nói.
D: Trong các bức tường, hoặc dưới sàn nhà?
P: Vâng. Đi qua máy móc. Giống như dầu, tôi đoán. Chỉ là nó không phải là nhiên liệu, nó mang nhiên liệu đi khắp nơi. Là năng lượng. Đó là nó! Nó mang năng lượng lưu thông khắp phi thuyền, qua các máy móc hay cái gì đó. Chạy qua tất cả các công cụ gì mà hoạt động.
D: Nó có phải rất quan trọng hay không?
P: Nó chỉ là một trong các phần quan trọng. Nó không phải là phần chính. Ông ấy chỉ nói cho tôi biết về nó, giải thích cách các loại công cụ này hoạt động.
D: Bạn có nhìn thấy những nơi mà nó chạy qua hay không, hay là nó đã bị che lại?
P: Tôi không thể nhìn thấy chúng bằng đôi mắt của tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy hình ảnh trong đầu của tôi nơi mà nó chạy qua. Nó ở bên trong các công cụ và chạy vào giữa một đống thứ, tôi không biết nó là gì. Nó chỉ là một phần làm cho phi thuyền hoạt động.
D: Nó nằm sau bức tường?
P: Giống như vậy. Nó ở trong các thứ, ở các khu vực khác nhau, được bao phủ bởi những thứ khác. Rất nhiều thứ trong đó. Nó ở đằng sau bàn điều khiển. Tôi đoán nó ở đó để trông chừng và điều chỉnh hoặc kiểm tra. Tôi không biết. Nhưng nó ở đó và bà có thể nhìn thấy nó.
D: Thật kỳ lạ. Nó có màu sắc gì không?
P: Nó trắng, sáng chói. Nó trông giống như chất lỏng nhưng nó chỉ là năng lượng. Ông ấy nói như thế.
Phil làm nghề điện tử, cho nên chúng ta sẽ nghĩ rằng khi Phil nhìn thấy những đồ điện trong phòng điều khiển sẽ nhận biết chúng là gì. Nhưng, tâm trí của Phil toàn toàn ở lúc 14 tuổi, và mọi thứ đối với Phil đều lạ lẫm, bí ẩn và không thể giải thích.
D: Ông ấy có chỉ cho bạn những gì khác không?
P: Một hộp đen nhỏ. Nói đó là của tôi. Tôi không thể mang đó về nhà, nhưng ông ấy muốn cho tôi xem.
Hộp đen này giống như cái mà Phil đã nhìn thấy sau khi gặp một con cú. Rõ ràng là Phil đã được chỉ cho thấy hộp đen này nhiều lần, giống như họ đang đợi anh nhận ra nó.
D: Nó trông như thế nào?
P: Nó rất nhỏ… không phải hình vuông mà là dài. Hơi đen… và sáng bóng. Trơn tru. Tôi nghĩ nó có thể mở ra được, nhưng tôi không biết mở như thế nào. Có cái gì đó bên trong, nhưng tôi không biết là cái gì. Ông ấy nói nó là của tôi… nhưng tôi không thể lấy nó.
D: Ý của bạn là gì, nó là của bạn sao?
P: Ông ấy nói tôi đã làm ra nó từ lâu lắm rồi.
D: Bạn nghĩ gì về điều đó?
P: Ông ấy nói gì cũng chả quan trọng, tôi không có tranh cãi. Sao cũng được. Tôi nghĩ rằng nó cũng hay hay. Nhưng nó được mở ra bằng một cách nào đó. Có một cái gì đó bên trong. Tôi nghĩ ông ấy nói với tôi có cái gì ở trong đó, nhưng tôi nghĩ nếu ông ấy không nói thì tự nhiên tôi cũng biết.
D: Ông ấy lấy ở đâu ra cái hộp đó?
P: Tôi không biết. Tôi nghĩ ai đó đã trao nó cho ông ấy. Ông nói: “Đây, nhìn cái này.” Tôi nói, “Cái gì vậy?”. Ông nói: “Đây là của bạn. Bạn đã làm ra cái này… rất lâu về trước, khi bạn là một phần của chủng tộc khác. Cái này dùng để nhắc nhở bạn về di sản của bạn.” Tôi nói: ” Cái gì vậy? ” Không biết ông ta nói cái gì, cái gì đó, là lời nói gì đó. Ông nói… (Anh gặp khó khăn trong việc tìm kiếm từ ngữ) … Ốp… cái gì đó. Đó là những gì ông ấy đã nói. Một cái gì đó. Ông ấy nói nó dùng để cho tôi nhớ về di sản của tôi. Tôi là một phần của một chủng tộc khác. Cái hộp đó nặng. Láng và màu đen, và sáng bóng. Tôi nghĩ có một cái gì đó ở bên trong nó. Tôi không dám mở nó ra. Tôi sợ ông ấy sẽ giận. Nó giống như một cái quan tài nhỏ, có mặt trên cong.
D: Nếu bạn cố gắng, bạn nghĩ có thể mở nó ra hay không?
P: Vâng. Tôi nghĩ rằng tôi biết làm thế nào, nhưng tôi sợ. Giống như tôi đã biết cách mở ở trong tâm trí của tôi. Tôi nghĩ rằng chìa khóa nằm ở trong tâm trí. Nếu tâm trí của bà không biết cách mở thì sẽ không mở được. Nhưng nếu tâm trí của bà biết làm thế nào để mở nó thì nó sẽ mở ra và bà có thể kéo cái nắp ra.
D: Người khác có thể mở nó ra hay không?
P: Tôi nghĩ tôi là người duy nhất có thể mở ra nó. Như ông ấy đã nói, tôi đã làm nó.
D: Vậy ông ấy không tò mò muốn biết nó có cái gì bên trong hay sao?
P: Ông ấy không thấy nó có gì quan trọng. Ông ấy chỉ nghĩ có lẽ tôi muốn nhìn thấy nó. Giống như nó rất quan trọng đối với tôi.
D: Sau đó thì sao?
P: Tôi trả lại cho ông ấy. Ông ấy mỉm cười giống như ông ấy biết điều gì đó. Ông ấy mỉm cười với tôi, nhưng tôi nghĩ rằng ông ấy đang cười tôi. Giống như đôi khi một người biết điều gì đó mà họ không nói ra những gì họ biết. Nhưng tôi biết qua cách họ nhìn tôi.
D: Ông ấy có chỉ cho bạn thấy cái gì khác nữa không?
P: Dường như có rất nhiều, có rất nhiều điều đang diễn ra. Có những người khác ở đó, những người nhỏ đang làm việc.
D: Họ trông như thế nào?
P: Họ hơi lùn, xấu xí, da màu xám. Họ có đầu trọc rất lớn.
D: Nhưng người mà bạn nói giống phụ nữ thì không giống họ?
P: Không. Cô ấy hơi khác với họ ở chỗ nào đó, nhưng rất tốt bụng và thân thiện. Chỉ có cái là cô ấy da rất nhăn. Đôi mắt của cô ấy có gì đó cứ hút tôi vào, làm cho tôi không thể tách ra khỏi chúng. Nhưng cảm giác đó rất tốt. Hơi khác một chút. Nhưng cô ấy rất tốt.
D: Những người mà bạn nói xấu xí, họ có nói chuyện với bạn hay không?
P: Không, họ chỉ ở đó. Họ làm các việc khác. Đi tới đi lui. Chạm vào mọi thứ. Khiêng các thứ… Tôi không biết họ là ai. Họ dường như rất bận rộn. Họ không quan tâm đến tôi.
D: Vậy người nói chuyện với bạn nhiều nhất là vị phi công đó?
P: Tôi không biết nữa, cả hai người (phi công và phụ nữ) đều nói chuyện với tôi nhưng tôi không biết ai nói chuyện nhiều hơn.
D: Bạn có nhìn thấy bất cứ ai trông giống như người phi công đó không?
P: Tôi thấy một người khác. Người nào đó đi ngang qua đầu bên kia của hành lang. Ông ta không nhìn tôi… không nói gì. Chỉ là đi ngang qua. Ông ấy giống như anh chàng phi công này, đều giống như chúng ta. Tôi chỉ thấy có vậy. Tôi nghĩ có lẽ có nhiều thứ hơn, nhưng tôi không chắc. Không nhìn thấy.
D: Điều gì đã xảy ra sau đó? (Dừng lại hơi lâu)
P: Tôi không chắc. Tiếp theo, có vẻ như là ban đêm và chúng tôi một lần nữa ở trong chiếc xe nhà của chúng tôi. Anh trai tôi và tôi đang ngồi ở ghế sau. Linda ngồi phía trước với mẹ tôi. Gail và Cathy đang ngồi ở hàng ghế giữa. Họ đang ngủ và mẹ đang lái xe. Có vẻ như chúng tôi đang hướng đến Memphis.
D: Bạn có biết làm thế nào bạn đã trở lại trong xe hơi hay không?
P: Tôi không biết.
D: Mẹ của bạn có nói gì không?
P: Bà ấy lo lắng sẽ đến Memphis trể. Sau đó bà ấy không nói gì nữa. Có một khoảng thời gian dài
… yên lặng. Tôi đang lắng nghe tiếng xe chạy trên đường.
D: Lúc đó có khuya lắm không?
P: Vào sáng sớm.
D: Và bà ấy đã không nói chuyện gì đã xảy ra sao?
P: Không ai nói gì cả. Họ không biết.
D: Lúc đó bạn có nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra không?
P: Không, lúc đó không nhớ. Nhưng bây giờ thì đã nhớ.
D: Vào thời điểm đó bạn chỉ nhớ về chuyến du lịch, nhưng bây giờ bạn nhớ những gì thực sự đã xảy ra. Có phải như thế không?
P: Tôi nghĩ tôi nhớ ra nhiều thứ.
D: Bạn có nghĩ rằng trải nghiệm đó là một giấc mơ hay không?
P: Tôi không biết. Nó không tệ. Cũng được. Hơi đáng sợ. Không bị tổn thương. Tôi nghĩ tôi không muốn gặp phải chuyện đó một lần nữa. Nó lạ lẫm, kỳ quái hay là gì đó. Tôi không thích.
D: Nhưng thật sự là họ đã không làm gì bạn mà, đúng không?
P: Có, họ đã làm. Họ lấy một thứ. Một mẫu thí nghiệm.
D: Bạn có biết đó là mẫu gì không?
P: Da.
D: Có bất cứ thứ gì khác không?
P: (Pause) Đó là tất cả những gì tôi nhớ.
Tôi nói với Phil rằng trải nghiệm của anh có thể được ví như là một chuyến viếng thăm phòng khám của bác sĩ. Nhiều người không thích đi đến đó bởi vì mọi thứ (đặc biệt là các kiểm tra) được thực hiện làm cho người ta khó chịu. Họ (bác sĩ ) cũng không có cách nào khác bởi vì họ không thể không làm những kiểm tra trên cơ thể các bệnh. Tôi nghĩ nếu tôi có thể thuyết phục tiềm thức của Phil chấp nhận lối suy nghĩ này thì Phil sẽ không cảm thấy khó chịu.
D: Chúng ta hãy dời đến thời điểm tương lai để xem bạn có còn gặp gỡ họ sau đó hay không. Nếu có một cuộc gặp gỡ khác xảy ra thì sau khi tôi đếm 1-2-3 thì chúng ta sẽ di chuyển về phía trước và đến ngay thời điểm đó. Hiện giờ bạn đang làm gì? Bạn nhìn thấy gì?
Có một điều đáng chú ý là giọng của Phil lúc 14 tuổi giống như rất buồn ngủ, chậm chạp và hơi vô tư. Không quá trẻ con, nhưng còn vô tư. Nhưng hiện tại, khi anh nhập vào cảnh mới, giọng anh trở lại bình thường. Phil nói anh ta đang nhìn vào một vết thương sâu và nó làm cho anh bối rối.
P: Tôi không biết tại sao nó ở đó. Tôi không nhớ gì cả. Tôi không biết tôi nó là gì.
D: Nó có chảy máu không?
P: Không, nhưng tôi có thể nhìn thấy bên trong của nó. Nó có một lỗ hổng, mặc dù nó không bị rách nát.
D: Vết thương đó ở đâu?
P: Tôi nghĩ rằng đó ở trên người tôi… ở bên phải của tôi. Nó chỉ dài khoảng vài inches… và rộng chừng một hay hai inch (2,5- 5 cm), nhưng đó là một lỗ vết thương sạch sẽ. Nó không chảy máu, nhưng nó sâu và có màu đỏ sậm.
D: Làm sao bạn bị như thế?
P: Nó đã được mổ ra… để loại bỏ một cái gì đó. Tôi không biết nó là cái gì. Một cái gì đó đã được đặt ở đó được một thời gian và bây giờ đã được lấy ra.
D: Nó đã được lấy ra như thế nào?
P: Phẫu thuật. Da đã được cắt, mở ra… và lớp da bên ngoài được cắt bỏ.
D: Ai đã làm điều này?
P: Họ đã làm. Họ. Những người trông nom. Những người bạn.
D: Bạn đã ở đâu khi điều này xảy ra?
P: Tôi ở trong phi thuyền, trên một cái bàn. Cái bàn duy nhất trong phòng.
D: Bạn có biết ngày tháng năm nào đã xảy ra chuyện này hay không?
P: (Tạm dừng) Tôi không chắc. Tôi không cảm thấy thời gian nào cả.
D: Bạn có thể thấy được cái gì đã được lấy ra hay không?
P: Có một cục u đã gây rắc rối. Nó phải được loại bỏ bởi vì nó… có hại.
D: Nhưng bạn nói họ đã bỏ nó vào?
P: Đó là ảnh hưởng phụ của cái gì đó mà họ đã bỏ vào. Là kết quả của một thứ đã được bỏ vào. Một quả cầu bằng kim loại sáng bóng. Và khối u đã hình thành xung quanh nó. Khối u là những gì họ muốn tạo ra. Họ cần mô. Một khối u. Nó sẽ có hại cho tôi, nhưng nó là thứ họ cần. Họ lấy nó ra để nó không làm hại tôi.
D: Họ cũng loại bỏ quả cầu nhỏ đó?
P: Vâng, nó nằm trong khối u. Khối u hình thành xung quanh quả cầu. Nó giống như một viên bi. Khối u được dùng để nghiên cứu hệ thống trong cơ thể của tôi. Một loại hệ thống… không phải miễn dịch, nhưng nó có liên quan đến điều đó. Tôi không hiểu chính xác nó là gì, nhưng đó là một hệ thống kiểu tái tạo lại. Khối u là một phản ứng đối với viên bi này, nó sẽ gây ra nguy hiểm nếu để nó ở trong đó. Nhưng họ cần khối u này để nghiên cứu phản ứng của tôi đối với viên bi này.
D: Một cái gì đó giống như hệ thống phòng thủ của cơ thể?
P: Không chỉ là phòng thủ. Phức tạp hơn nhiều. Là sự đồng hóa. Sự tăng trưởng (của khối u) được tạo ra bởi viên bi là dùng để nghiên cứu và hiểu các hệ thống khác nhau trong cơ thể, bao gồm cả hệ miễn dịch. Họ đặt viên bi ở đó để nghiên cứu sự tăng trưởng của khối u bao xung quanh viên bi.
D: Viên bi có lớn không?
P: Rất nhỏ. Gần 0,5 cm.
D: Và nó đã không gây ra bất kỳ vấn đề nào trong khi nó ở bên trong cơ thể của bạn?
P: Gần đúng như thế. Mặc dù không có gì nghiêm trọng, chỉ là một chút không thoải mái, không có gì nguy hiểm. Không có gì làm cho tôi không chịu nổi.
D: Bạn cảm giác khó chịu như thế nào?
P: Một chút mệt mỏi, buồn nôn, hơi mất cân bằng. Nói chuyện hơi nhừa nhựa một chút. Nó giống như năng lượng của cơ thể bị hút vào viên bi và khối u đó.
D: Bạn có biết nó được đặt trong cơ thể của bạn bao lâu không?
P: Nó vẫn ở đó.
D: (Đó là một tuyên bố bất ngờ.) Vẫn còn ở đó? Tôi nghĩ họ đã lấy nó ra?
P: Chưa.
D: Ồ, ý của bạn là họ đang lấy nó ra, ngay bây giờ?
P: Không, bây giờ nó vẫn còn ở đó.
D: (Tôi không hiểu) Khi họ loại bỏ khối u, họ đã không lấy viên bi ra ngoài sao?
P: Điều đó chưa xảy ra. Là tôi đang nhìn về tương lai.
D: Vâng, bạn nói bạn đã nhìn thấy lỗ hổng ở trên người bạn và họ đã loại bỏ khối u từ cơ thể bạn.
P: Họ sẽ làm như thế. Nhưng chưa. Nó quan trọng đối với họ và với tôi, và quan trọng cho những điều sẽ xảy ra trong tương lai.
D: Ý của bạn là gì?
P: Tôi không biết. Chỉ là có nhiều điều sẽ đến. Đó là những gì tôi biết.
D: Nhưng bạn nói nó nguy hiểm cho bạn nếu họ để lại khối u đó bên trong bạn.
P: Đúng, nếu như nó còn ở trong đó. Nhưng sẽ không sao. Nó chưa được lấy ra. Hiện tại chưa phải lúc. Nó đã được đặt ở trong đó, được tiêm vào.
D: Vậy tại sao họ rạch ra vết thương?
P: Đó là hình ảnh nó sẽ là như thế khi nó được lấy ra. Là một viễn cảnh trong tâm trí.
D: Được. (Phil đã được cho thấy thoáng qua về một cảnh của tương lai.) Vậy nó sẽ ở trong cơ thể của bạn một khoảng thời gian và sau đó nó được lấy ra và kiểm tra. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không loại bỏ nó?
P: Nó sẽ tạo một khối u và gây ra các vấn đề về thận, sẽ làm cho thận ngưng hoạt động. Kích thước của nó sẽ tăng lên và gây tắc nghẽn.
D: Vậy là nó nằm ở vùng thận.
Rõ ràng vật thể này đã được đặt bên trong Phil vào thời điểm gặp gỡ với con cú.
Sau khi tỉnh lại, chúng tôi kiểm tra sau lưng của Phil nhưng không thấy có sẹo. Nếu đều đó thật sự đã xảy ra thì rõ ràng là vết thương đã được chữa lành đến không còn dấu vết gì. Phil nhớ lại một số chi tiết về viên bi. Anh nghĩ rằng viên bi đã được đưa vào bằng cái máy có hình dáng kỳ lạ như con bọ cầu nguyện. Viên bi màu bạc, rất nhỏ, nhỏ hơn 0.5cm. Nhưng anh nghĩ có lẽ nó không phải là kim loại mà có thể là một loại khoáng chất không bị tia X (X-ray) phát hiện được.
D: Vậy, có lẽ bạn sắp gặp lại họ một lần nữa rồi, bởi vì họ phải lấy nó ra tại một thời điểm nào đó trong tương lai. (Cười)
P: Không sao. Nhìn lại quá khứ, cảm giác của tôi đối với họ cũng ổn. Tôi thấy được họ rất thân thiện.
D: Vâng. Ngay cả khi bạn ở đó, bạn cũng không sợ họ.
P: Vâng, tôi cảm giác như tôi đã biết họ từ trước. Tôi không biết đó là cá tính riêng của họ, hay tất cả bọn họ đều như thế.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên Phil muốn thảo luận là những gì đã diễn ra trong phòng với người phụ nữ có da nhăn nheo. Có nhiều điều khác đã xảy ra, hơn những gì anh ta đã kể lại. Hiển nhiên là ở lứa tuổi 14 thì có vài điều anh không thể mang ra mà thảo luận, ngay cả bây giờ anh cũng còn cảm thấy xấu hổ. Khi anh nói về nó anh nhìn vào bức tường, tránh đi ánh mắt của tôi. Thật ra nó cũng không phải là loại chuyện mà chúng ta thông thường hay bàn đến.
P: Tôi không muốn nói về điều đó, nhưng… họ gắn một dụng cụ thăm dò vào một tinh hoàn của tôi, và kéo ra… ôi, tôi không biết đó là gì… chất lỏng hoặc tế bào hoặc cái gì đó.
D: Có phải đây là điều bạn mà sợ sẽ bị đau hay không? Bạn nói họ sẽ đâm vào bạn một cái gì đó.
P: Đó là một ống bạc nhỏ. Và nó có cái gì đó ở phần đầu của ống bạc đó. Tôi nhìn thấy cái ống và tôi nhắm mắt lại. Tôi không muốn xem thêm nữa. Tôi biết được họ đang làm gì, nhưng nó không đau. Họ lấy mẫu vật, mẫu xét nghiệm, tôi đoán như vậy.
D: Tôi nghĩ nó rất thú vị khi bạn nghĩ rằng chúng sinh đó là một phụ nữ.
P: Tôi có thể đoán được qua năng lượng của cô ấy, tính cách của cô ấy rất nữ tính. Cô ấy có một cái gì đó làm cho tôi nghĩ rằng cô ấy là một y tá trưởng hay chức vị tương đương. Da của cô ấy thật sự rất nhăn nheo. Tôi không thể nhìn vào bất cứ nơi nào khác ngoại trừ đôi mắt của cô ấy. Có vẻ như khi cô ấy nhìn ai thì người đó sẽ liền bị khóa vào đôi mắt ấy và không thể rời mắt đi chỗ khác được nữa. Nhưng khóe mắt của tôi có thể nhìn thấy phần còn lại của cô ấy. Tôi thực sự không nhớ nhiều ngoại trừ việc nhìn thấy các nếp nhăn. Tôi không nhớ cô ấy có mái tóc hay không nữa.
D: Có lẽ đó là cách họ làm việc. Cô ấy khóa bạn lại như vậy thì bạn sẽ không cảm giác được bất cứ điều gì.
P: Tôi đoán vậy. Khi y tá đó lấy mẫu… tôi biết cô ấy đã chạm vào tôi, nhưng tôi đã tập trung vào câu chuyện, vào mắt. Tôi đoán có chuyện gì đó đang diễn ra với những người khác trong gia đình tôi. Cô ấy không nói. Nhưng tôi nghĩ là tôi đoán đúng.
D: Nhưng người đàn ông, vị phi công, dường như khác hơn cô ấy rất nhiều, có phải không?
P: Vâng, ông ấy giống con người hơn, mặc dù ông ấy cũng có cái gì đó khác lạ. Không đáng sợ, chỉ khác lạ. Đôi mắt của ông ấy giống mắt của người Á Châu, hoặc người Ấn Độ. Giống như thế, chỉ có điều chúng có khe hở, và giống hình quả hạnh hơn. Thật khó miêu tả. Chúng không phải là màu đen. Chúng cũng có tròng mắt giống như chúng ta. Đôi mắt cũng giống như bình thường. Chỉ là hình dạng của mắt, phần giữa của mắt hình tròn, nhưng phần cuối của mắt như một khe hở. Ông ấy có mái tóc màu sáng, màu vàng hoặc màu xám hoặc giống như thế. Một lần nữa, giống như là tôi đã không nhìn những thứ xung quanh họ mà là trên mặt và mắt của họ. Bà sẽ như bị khóa vào trong đó. Đôi mắt của họ giống như là nam châm và chúng khóa bà lại, thu hút bà. Và khi họ nhìn vào bà, họ thu hút được bà. Và bà không thể thoát khỏi nó.
D: Có lẽ đó là cách mà họ nói chuyện.
P: Đúng vậy. Gần giống như là có một kết nối vật lý và lời đối thoại đi qua kết nối này. Ông ấy thật sự rất thân thiện và giống như ông ấy biết điều gì đó mà tôi không biết, nhưng mọi thứ điều tốt đẹp, không có bất cứ điều gì xấu cả. Dường như ông ấy có một nếp nhăn trên khóe mắt.
D: Chỉ có một điều làm bạn khó chịu là một dụng cụ gì đó làm cho người ta bị điện giật?
P: Vâng, tôi cảm thấy khó chịu khi ông ấy nói với tôi cách họ có thể làm cho người ta ngừng lại và ngất xỉu. Họ có thể kiểm soát người ta bằng một chùm ánh sáng từ bảng điều khiển. Nó làm cho tôi liên tưởng đến một dụng cụ giống như cây chích điện. Giống như khi chúng ta dẫn bò vào chợ, chúng ta sử dụng một cây chích điện và giật điện những con bò để chúng làm theo những gì chúng ta muốn. Chùm ánh sáng đó có thể bắn ra khỏi phi thuyền. Họ sử dụng chùm ánh sáng đó để kiểm soát con người khi bị bắt buộc phải làm vậy. Dường như họ xem chúng ta giống như gia súc. Vì vậy mà họ có vẻ không được thân thiện.
D: Bây giờ bạn cảm thấy nó như thế nào? (nói về cuộc gặp gỡ)
P: Hmmm, trung lập. Tại thời điểm này tôi không biết có tin tưởng nó hay không, nhưng tôi cũng không thấy khó chịu nếu tôi không tin. Tôi ước tôi có thể tin, tôi muốn tin tưởng vào nó. Nói như thế này, tôi ước gì có một cái gì đó tôi có thể nắm bắt để tôi có thể tin tưởng điều này đã xảy ra, nhưng tôi không có (gì để nắm bắt). Tôi nghĩ nó giống như là một sự tưởng tượng hay là gì đó, tôi không biết nó có thật hay không. Tôi nghĩ tôi hơi thất vọng vì tôi không được trải nghiệm một điều làm tôi có thể thật sự tin tưởng.
D: Tại sao bạn muốn tin vào điều đó?
P: (Chậm rãi và do dự) Tôi chỉ nghĩ rằng đó là một cái gì đó… nó cho chúng ta hy vọng rằng có điều gì đó tốt hơn là cuộc sống vô thường ngày qua ngày như thế này. Có một sự thật tốt đẹp hơn, khác hơn ở bên ngoài, thú vị hơn là cuộc sống từng ngày của chúng ta. Nhưng điều này không phải là một thứ mà chúng ta có thể nói: “À, vâng, điều này là có thật.” Đó có thể là kết quả của sự tưởng tượng phong phú, hoặc… tôi không biết nó là gì.
Thật ngạc nhiên là tất cả những sự kiện này (và ai biết còn bao nhiêu nữa) đã nằm im lìm trong tiềm thức của Phil trong suốt cuộc đời anh. Không có dấu hiệu nào cho thấy chúng ở đó. Chúng tôi đã không khám phá chúng bởi vì chúng tôi không biết về sự tồn tại của chúng. Chúng có lẽ vẫn sẽ được giấu kính nếu không được kích hoạt bởi những giấc mơ.
Phiên thôi miên này cho thấy Phil không còn bị khó chịu bởi các cuộc gặp gỡ nữa, bởi vì thái độ thân thiện của anh đối với những chúng sinh đó. Nhưng tôi đã nghĩ sai. Suốt một tháng sau đó, Phil đã trải qua nhiều chấn thương tinh thần trong khi anh đang cố gắng điều chỉnh những trải nghiệm này sao cho phù hợp với cuộc sống của mình. Anh ấy không gọi điện thoại cho tôi, vì vậy tôi không biết Phil đang vật lộn với các vấn đề trong lòng anh.
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT (Trọn bộ)
- Download Ebook Keepers of the Garden – sách Những Người Trông Nom Trái Đất – File PDF DOCX
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 24: Chiếc hộp đen bí ẩn (Kết thúc)
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 23: Quyền truy cập bị từ chối
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 22: Mất kết nối với thực tại
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 21: Những lần liên lạc trước đây
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 20: Sự kinh hoàng trong đêm tối
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 19: Họ đang ở đây
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 18: Các chủng tộc khác
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 17: Khu vực tiếp đón
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 16: Lai giống
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 15: Khủng long
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 14: Cỏ dại trong vườn
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 13: Khám phá mới
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 12: Hạt giống nhân loại
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 11: Giải cứu Trái Đất
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 10: Hành tinh năng lượng
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 9: Ý định tự sát của Phil
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 8: Dấu ấn
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 7: Thành phố thuộc chiều không gian thứ tư
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 6: Người điều khiển năng lượng
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 5: Tổ chức xã hội của hành tinh lạ
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 4: Một thành phố lạ
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 3: Phi thuyền không gian
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 2: Thuộc địa bị thất lạc
- NHỮNG NGƯỜI TRÔNG NOM TRÁI ĐẤT – Chương 1: Đứa Con Của Ngôi Sao