ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 15

0
190

CHƯƠNG 15

 

Con đang đầy kính sợ và tôn kính khi đọc những lời này. Cám ơn Ngài đã ở đây với con bằng cách này. Cám ơn Ngài vì đã ở đây với tất cả chúng con.

Không có gì. Ta cũng cảm ơn con vì đã ở đây cùng với Ta.

Con chỉ còn thêm vài câu hỏi nữa thôi, một số liên quan đến “tiến hóa sinh mệnh”, và sau đó chúng ta có thể kết thúc cuộc đối thoại này.

Tình yêu của Ta, con sẽ không bao giờ có thể kết thúc cuộc đối thoại này, con cũng không cần phải làm như thế. Cuộc đối thoại của con với Thượng Đế sẽ tiếp diễn đến mãi mãi. Giờ thì con đang tích cực tham gia vào nó, cuộc hội thoại này sẽ sớm dẫn đến tình bạn thân thiết. Tất cả các cuộc hội thoại tốt đẹp đều dẫn đến tình bạn, và cuộc đối thoại của con với Thượng Đế sẽ dẫn đến một Tình Bạn với Thượng Đế.

Con biết. Con cảm thấy rằng chúng ta đã thực sự trở thành bạn bè.

Và, giống như điều hay xảy ra trong tất cả các mối quan hệ, tình bạn, nếu nó được nuôi dưỡng, khơi lên, và cho phép phát triển, cuối cùng sẽ tạo ra sự đồng cảm. Con sẽ cảm nhận và trải nghiệm Tự Thân con như là một sinh mệnh Đồng Cảm với Thượng Đế.

Đây chính là Nghi Thức Thánh Thể, để Chúng ta phát ngôn như Một.

Và như vậy cuộc đối thoại này sẽ vẫn tiếp tục chứ?

Đúng thế, mãi mãi.

Và con sẽ không phải nói lời tạm biệt tại phần cuối quyển sách này?

Con không bao giờ phải nói lời tạm biệt. Con chỉ cần nói lời xin chào.

Ngài thật tuyệt vời, Ngài có biết điều đó không? Ngài thực sự rất tuyệt vời.

Và con cũng thế, con trai của Ta. Và con cũng thế. Giống như tất cả những đứa trẻ khác của Ta, đang ở khắp mọi nơi.

Ngài còn có những người con khác “ở khắp mọi nơi” sao?

Tất nhiên.

Không, ý con là nghĩa đen, ở khắp mọi nơi. Có sự sống trên các hành tinh khác hay không? Ngài có những đứa con khác ở nơi nào khác trong vũ trụ hay không?

Một lần nữa, tất nhiên là có.

Các nền văn minh tiên tiến hơn thì sao?

Một vài trong số đó, đúng là có.

Như thế nào?

Tiên tiến hơn về nhiều mặt.

Công nghệ. Chính trị. Xã hội. Tinh thần. Thể chất. Và tâm lý.

Ví dụ, sở thích của con, sự khẳng định, sự so sánh, và nhu cầu không thay đổi của các con về việc mô tả một cái gì đó là “tốt hơn” hay “tệ hơn”, “cao hơn” hoặc “thấp hơn”, “tốt” hay “xấu”, điều đó chứng minh rằng các con đã trượt xuống trong tính hai mặt xa như thế nào, các con đã chìm ngập trong sự phân biệt sâu như thế nào.

Trong nền văn minh tiên tiến hơn Ngài không nhìn nhận thấy những tính chất này hay sao? Và ý Ngài là gì khi Ngài nói về tính hai mặt?

Mức độ tiến bộ của một xã hội được phản ánh qua mức độ suy nghĩ về tính hai mặt, tính nhị nguyên. Xã hội tiến hóa được thể hiện ra theo hướng đi tới tính đồng nhất, không phân biệt.

Tại sao thế? Tại sao tính duy nhất lại là tiêu chuẩn để so sánh?

Vì đồng nhất chính là chân lý. Phân biệt là ảo tưởng. Một xã hội càng nhìn nhận chính nó là riêng biệt bao lâu – một sê ri hoặc một tập hợp các đơn vị riêng biệt – nó càng sống trong ảo tưởng bấy lâu. Tất cả sự sống trên hành tinh của các con được xây dựng trên tính phân lập, dựa trên tính hai mặt nhị nguyên.

Con ảo tưởng mình là một cá nhân riêng biệt trong gia đình hay gia tộc, tập trung thành khu xóm hay những tiểu bang riêng biệt, quy tụ lại thành những quốc gia hay đất nước riêng biệt, bao gồm thành một thế giới riêng biệt, hay một hành tinh.

Các con ảo tưởng rằng thế giới của các con là thế giới duy nhất trong vũ trụ này. Các con ảo tưởng rằng quốc gia của các con là tốt nhất trên Trái Đất này. Các con ảo tưởng rằng tiểu bang của mình là tiểu bang tốt nhất trong toàn quốc, và gia đình mình là gia đình tuyệt vời nhất trong toàn bang. Cuối cùng, các con ảo tưởng rằng con tốt hơn hẳn so với bất kỳ ai trong gia đình mình.

Ôi, con cứ khăng khăng nói rằng mình không bao giờ suy nghĩ những thứ ấy, nhưng hành động của con đã nói lên điều đó.

Suy nghĩ thật sự của con đã được phản ánh qua tất cả các quyết định hằng ngày, ngoài xã hội, các kết luận chính trị, những quả quyết về tôn giáo, sự lựa chọn về kinh tế, và những lựa chọn cá nhân của con về tất cả, từ quan hệ bạn bè cho đến hệ thống niềm tin vào mối quan hệ của con với Thượng Đế. Mà đó chính là Ta.

Con cảm thấy mình rất tách biệt với Ta đến nỗi con ảo tưởng rằng Ta không bao giờ nói chuyện với con. Và rồi các con đi tới việc từ chối tính xác thực của những trải nghiệm của riêng con. Con trải nghiệm về con và Ta là Một, nhưng con không dám tin vào điều đó. Thế nên, con không chỉ tách rời với những người khác, mà con tách rời với chân lý của chính con.

Làm sao một người lại có thể tách biệt với chân lý của chính người ấy cho được?

Bằng cách phớt lờ nó. Bằng cách nhìn thấy nó nhưng phủ nhận nó. Hoặc bằng cách thay đổi nó, vặn vẹo nó, làm méo mó nó để nó phù hợp với những khái niệm đầy định kiến của co, rằng mọi thứ phải như thế như thế.

Với câu hỏi con đã bắt đầu ở đây. Con đã hỏi, có sự sống trên các hành tinh khác hay không? Ta đã trả lời, “Tất nhiên là có.” Ta nói, “Tất nhiên là có”, bởi vì bằng chứng rõ ràng là như vậy. Và Ta cũng rất ngạc nhiên khi con đã hỏi câu hỏi đó.

Tuy nhiên, ở đây chúng ta đang nói về: làm thế nào một người có thể “tách biệt với sự thật của chính người ấy”, đơn giản là bằng cách nhìn thẳng vào sự thật bằng con mắt mở to để người ấy không bỏ lỡ nó – và sau đó thì phủ nhận tất cả những gì mình nhìn thấy.

Ở đây chính là sự phủ nhận. Và không có bất kỳ sự phủ nhận nào mà quỷ quyệt hơn sự tự phủ nhận chính nó. Các con lãng phí cả cuộc đời mình chỉ để phủ nhận Con Là Ai và Là Gì.

Nó đã đủ buồn khi các con giới hạn mình trong sự phủ nhận về những thứ ít có tính cá nhân, chẳng hạn như sự suy giảm của tầng ôzôn, khai thác rừng quá mức, sự trừng trị kinh khủng của thời tuổi trẻ. Nhưng các con lại còn đưa sự phủ nhận vào tất cả mọi thứ xung quanh con. Các con sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi nào các con phủ nhận tất cả những gì mà mình đã nhìn thấy.

Con nhìn thấy sự tốt lành và tính bản thiện bên trong mình, nhưng lại phủ nhận nó. Con nhìn thấy sự khôn ngoan thông thái bên trong mình, nhưng lại phủ nhận nó. Con nhìn thấy khả năng vô hạn bên trong mình, nhưng con lại phủ nhận nó. Và con nhìn thấy và trải nghiệm Thượng Đế bên trong con, nhưng con lại phủ nhận nó.

Con phủ nhận rằng Ta ở trong con – Ta là con – và con phủ nhận nơi cư ngụ hiển nhiên và hợp lý nhất của Ta.

Không, con không có, con không phủ nhận Ngài.

Vậy con có thừa nhận rằng con là Thượng Đế không?

Ôi, con không nói thế đâu.

Ta phải nói cho con điều này: “Trước khi gà gáy sáng, con sẽ từ chối Ta tới ba lần”.

Con từ chối Ta bằng suy nghĩ. Con từ chối Ta bằng lời nói.

Con từ chối Ta bằng hành động.

Con biết rằng Ta đang ở cùng con trong trái tim, trong con, và Chúng ta là Một. Tuy nhiên, con lại từ chối Ta.

Ôi, một vài người trong các con nói rằng Ta thật sự có tồn tại. Nhưng rất xa cách với các con. Ở một nơi nào đó xa xăm ngoài kia. Và các con càng tưởng tượng về Ta xa bao nhiêu, thì các con cũng cách xa với sự thật bấy nhiêu.

Cũng như nhiều thứ khác trong cuộc sống – từ sự suy giảm của nguồn tài nguyên thiên nhiên trên hành tinh các con cho đến tình trạng đối xử tồi tệ với trẻ em trong rất nhiều gia đình – các con nhìn thấy, nhưng các con lại không tin vào nó.

Nhưng tại sao? Tại sao lại thế? Tại sao chúng con nhìn thấy, nhưng lại không tin?

Bởi vì các con đang bị cuốn vào ảo tưởng, các con đã chìm rất sâu vào trong ảo tưởng, các con không thể nhìn xuyên thấu qua nó. Thật ra, các con sinh ra không phải là để sống trong cõi mê ấy. Đây chính là tính nhị nguyên thần thánh. Các con phải phủ nhận Ta nếu các con muốn tiếp tục tìm kiếm để trở thành Ta. Và đó là những gì mà các con muốn thực hiện. Thế nhưng, con không thể trở thành cái mà thực sự là con. Vì vậy, sự phủ nhận cũng rất quan trọng.

Nó là một công cụ hữu ích.

Cho đến khi nó không còn có ích nữa.

Một vị Thầy luôn nhận thức được rằng sự phủ nhận là chỉ dành cho những ai đang lựa chọn sống trong ảo tưởng. Sự chấp thuận là dành cho những người chọn lựa kết thúc những ảo tưởng ấy.

Chấp nhận, công bố, và biểu hiện ra. Đó là ba bước để tiến tới với Thượng Đế. Chấp nhận Con Thực Sự Là Ai và Là Gì. Công bố nó cho tất cả thế giới nghe. Và biểu hiện nó ra theo mọi cách.

Sự tự công bố bản thân luôn luôn được theo sau bởi sự biểu hiện. Con sẽ biểu hiện ra Tự Thân con chính là Thượng Đế – thậm chí cả những gì mà con nghĩ rằng đó chính là Tự Thân con. Toàn bộ cuộc đời của các con chính là một minh chứng cho điều đó.

Tuy nhiên, với sự biểu hiện đó sẽ trở thành thách thức lớn nhất của con.

Ngay tại thời điểm mà con dừng việc từ chối Tự thân mình, người khác sẽ từ chối con.

Ngay tại thời điểm con tuyên bố rằng con là Một với Thượng Đế, người khác sẽ tuyên bố rằng con đang kết bạn với SaTan.

Ngay tại thời điểm con nói ra chân lý cao quý nhất, người khác sẽ cho rằng con đang nói ra những lời báng bổ thấp kém nhất.

Và, cũng như những thứ đã xảy ra với tất cả các vị Thầy, những người nhẹ nhàng tử tế biểu hiện ra tư cách vị Thầy hướng dẫn của họ, các con cũng sẽ vừa được tôn kính và bị nguyền rủa, được nâng cao và bị bôi nhọ, vừa được kính sợ lẫn bị đóng đinh lên thập giá. Bởi vì trong khi vòng tròn của con đang trong quá trình hoàn thành, thì những người khác còn đang sống trong ảo tưởng sẽ không thể biết rằng con là thế nào.

Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra với con? Con không hiểu. Con đang bối rối đây này. Con tưởng rằng Ngài đã từng nói, rất nhiều lần, rằng ảo tưởng ấy cần phải tiếp tục, rằng “cuộc chơi” ấy cần phải tiếp tục, để luôn luôn có một “cuộc chơi”?

Đúng, Ta đã nói như thế. Cuộc chơi vẫn tiếp tục. Bởi khi một hoặc hai người trong số các con kết thúc vòng tròn ảo tưởng ấy, điều đó không có nghĩa là kết thúc cuộc chơi – không phải là kết thúc đối với con, lẫn những người chơi kia.

Trò chơi sẽ không kết thúc cho đến khi Tất cả trong Tất cả trở nên Một. Thậm chí đến lúc đó nó vẫn chưa kết thúc. Trong khoảnh khắc hiệp nhất thần thánh, Tất Cả cùng với Tất Cả, niềm hạnh phúc lên đến tột cùng và mãnh liệt, cái mà là Ta – Chúng ta – Con sẽ dâng trào lên một niềm vui sướng, bùng nổ ra cùng với niềm hạnh phúc – và vòng tròn ấy lại bắt đầu thêm một lần nữa.

Nó sẽ không bao giờ kết thúc, con thân yêu của Ta ạ. Cuộc chơi sẽ không bao giờ có phần kết. Cuộc chơi ấy tự thân nó chính là sự sống, và sự sống thì Chính Là Chúng ta.

Nhưng điều gì xảy ra với các phần tử cá nhân, hay cái “Một phần của Tổng Thể”, như Ngài hay gọi, nếu phần đó đạt đến cấp độ một vị Thầy, đạt đến toàn giác?

Một vị Thầy luôn biết rằng chỉ có duy nhất phần của anh ấy trong vòng tròn kia mới hoàn tất. Anh ấy cũng biết rằng chỉ có duy nhất những trải nghiệm ảo tưởng của anh ấy đã kết thúc.

Khi một vị Thầy cười, đó là bởi vì vị Thầy nhìn thấy kế hoạch tổng thể. Anh ấy nhìn thấy toàn bộ cái vòng tròn của anh ấy, cuộc chơi lại bắt đầu, và những trải nghiệm vẫn tiếp tục. Vị Thầy sau đó còn nhìn thấy được vai diễn mà mình đang diễn để có thêm trải nghiệm. Vai diễn ấy chính là dẫn dắt những người khác trở thành những vị Thầy. Và vì thế, anh ấy tiếp tục diễn, nhưng theo một con đường mới, và với những phương pháp mới. Để nhìn thấy những ảo tưởng và cho phép những vị Thầy tương lai bước ra khỏi nó. Đó là những thứ mà vị Thầy sẽ luôn làm nếu nó phù hợp với mục đích và mong muốn của anh ấy. Vì vậy, vị Thầy ấy công bố và thể hiện ra tư cách của chính mình, và được mọi người gọi là Thánh Nam hoặc Thánh Nữ Khi chủng tộc loài người các con được hướng dẫn làm để trở thành những vị Thầy và đạt được nó, thì các con sẽ trở thành một (chủng tộc các con là một toàn thể), các con sẽ di chuyển dễ dàng xuyên qua thời gian và không gian (các con sẽ thấu suốt toàn bộ các quy luật của thế giới vật lý) và các con sẽ tìm kiếm để hỗ trợ những người thuộc các chủng tộc khác và nền văn minh khác để họ cũng trở thành những vị Thầy.

Có phải những người thuộc các chủng tộc khác và nền văn minh khác cũng đang làm như vậy, với chúng con?

Chính xác. Rất chính xác.

Và chỉ cho đến khi tất cả các chủng tộc trong toàn bộ vũ trụ này đạt đến toàn giác…

… Hoặc, chỉ khi nào Tất Cả của Ta đều nhận thức được Cái Một Duy nhất…

Thì vòng tròn sẽ kết thúc.

Con thật khôn ngoan. Nhưng vòng tròn tự nó không bao giờ kết thúc.

Bởi vì kết thúc của một vòng tròn chính là bắt đầu nó lại từ đầu.

Hoan hô! Thật tuyệt! Con đã hiểu được! Vì vậy, đúng, đúng là có sự sống trên các hành tinh khác. Và đúng, rất nhiều trong số đó tiên tiến hơn nền văn minh của các con.

Phát triển hơn về mặt nào chứ? Ngài chưa trả lời câu hỏi đó mà.

Có, Ta đã trả lời rồi. Ta đã nói rằng, về rất nhiều mặt. Công nghệ. Chính trị.

Xã hội. Tinh thần. Thể chất. Tâm lý.

Đúng vậy, nhưng Ngài hãy cho con vài ví dụ đi nào. Những điều đó quá chung chung nên chẳng có ý nghĩa mấy đối với con.

Con biết đấy, Ta yêu cái kiểu đó của con. Chẳng có ai mà nhìn vào Thượng Đế với ánh nhìn và nói thẳng rằng Ngài đang nói ra những điều vô nghĩa.

Thế thì sao? Ngài sẽ làm gì nào?

Chính xác. Đấy chính xác là là thái độ của con. Bởi vì, tất nhiên, con cũng nói đúng. Con có thể thách thức Ta, đối đầu với Ta, và hỏi Ta thật nhiều câu hỏi nếu con muốn, và Ta sẽ không bao giờ làm những điều tồi tệ. Tuy nhiên, Ta có thể làm vài thứ quỷ quái, giống như Ta đang làm ở đây, với cuộc đối thoại này. Nhưng thật ra đây không phải là một sự kiện quái quỷ, đúng không?

Vâng, tất nhiên rồi. Rất nhiều người đã được giúp đỡ nhờ cuộc đối thoại này. Hàng triệu người đã và đang đọc nó.

Ta biết điều đó. Tất cả đều là một phần trong “kế hoạch tổng thể”. Kế hoạch về các con sẽ trở thành những bị thầy ra sao.

Có phải ngay từ đầu Ngài đã biết rằng bộ ba quyển sách này sẽ thành công vang dội, đúng không?

Tất nhiên là Ta biết. Con nghĩ ai đã làm cho nó thành công như vậy? Con cho rằng ai đã khiến cho những người đang đọc những quyển sách này tìm được con đường của họ?

Ta muốn nói cho con rằng: Ta đã biết trước mọi người sẽ đọc được những tư liệu này. Và Ta cũng biết lí do tại sao. Mọi người cũng biết. Bây giờ, câu hỏi duy nhất ở đây là, liệu họ cũng sẽ phủ nhận Ta?

Nó có vấn đề gì với Ngài sao?

Không hề. Tất cả những đứa con một ngày nào đó sẽ quay trở về với Ta. Nó không phải là một câu hỏi “có hay không”, mà là câu hỏi “khi nào”. Và như vậy, nó là vấn đề đối với họ. Thế nên, ai có Tai thì nghe.

Vâng, chúng ta đang nói về sự sống trên hành tinh khác, và Ngài cũng đang đưa ra cho con một vài ví dụ về sự tiên tiến của họ so với sự sống trên Trái Đất.

Công nghệ, hầu hết các nền văn minh khác đều đang tiến xa hơn các con. Cũng có một vài nền văn minh kém hơn các con, nhưng không nhiều lắm. Hầu hết đều tiến bộ hơn các con.

Thế nào cơ? Hãy cho con một ví dụ đi nào.

Được rồi, thời tiết chẳng hạn. Các con dường như không thể kiểm soát được nó. (Các con thậm chí còn không thể dự đoán chính xác nó!). Các con không thể tránh khỏi sự bất chợt của nó. Hầu hết những thế giới khác lại không như vậy. Các sinh mệnh trên các hành tinh khác đều có thể kiểm soát được nhiệt độ của khu vực, ví dụ thế.

Họ có thể ư? Con lại nghĩ rằng nhiệt độ trên một hành tinh là do khoảng cách của nó tới mặt trời của nó chứ, bầu khí quyển nữa.

Những thứ này đều thiết lập nên các thông số. Bên trong giới hạn của các thông số này, đều có thể thực hiện được.

Làm thế nào vậy? Bằng cách nào mới được chứ?

Bằng cách kiểm soát môi trường. Bằng cách tạo ra, hoặc không tạo ra, những điều kiện nhất định trong bầu khí quyển. Con thấy đấy, nó không phải chỉ là vấn đề các con liên quan tới mặt trời như thế nào, mà còn là vị trí của các con với mặt trời.

Các con đã đưa những thứ rất nguy hiểm vào bầu khí quyển của mình, và lấy đi những thứ quan trọng nhất. Thế nhưng các con lại cứ phủ nhận điều đó. Hầu hết các con đều sẽ không chịu thừa nhận việc này. Ngay cả khi những trí óc tốt nhất trong số các con đã chứng minh được những thứ mà các con đang làm, nhưng các con vẫn sẽ không thừa nhận nó. Các con gọi họ là những kẻ điên loạn, và cho rằng mình hiểu biết hơn.

Các con cho rằng những kẻ khôn ngoan phải là người chỉ có duy nhất một mục đích cá nhân để đạt đến, một quan điểm để làm cho nó chính đáng, và bảo vệ những mối quan tâm của riêng họ.

Tất nhiên, các con chính là kẻ đang đạt đến mục đích cá nhân của mình. Các con chính là người đang tìm kiếm để làm cho quan điểm của mình trở nên chính đáng. Và các con chính là ngươi đang cố gắng bảo vệ những mối quan tâm đặc biệt của mình. Và mối quan tâm chính của con cũng chính là về bản thân con.

Mỗi một bằng chứng, không cần biết khoa học nói như thế nào, không cần biết nó được chứng minh hay thuyết phục ra sao, vẫn sẽ bị từ chối nếu nó vi phạm đến lợi ích cá nhân và mối quan tâm của con.

Đó là lời nhận xét quá khắc nghiệt, và con không chắc rằng đó là sự thật.

Thật không? Bây giờ con đang cho rằng Thượng Đế là kẻ nói dối ư?

Không, ý con không phải là như thế, thật đấy.

Con có biết nó đã mất bao lâu để khiến cho quốc gia của con chỉ đơn giản là đồng ý dừng lại việc làm ô nhiễm bầu khí quyển với flourocarbons?

Vâng.

Ừ, không có gì. Con cho rằng nó mất bao lâu? Thôi đừng để ý, không sao đâu. Ta sẽ nói cho con biết. Nó mất rất nhiều thời gian để ngăn chặn việc gây ô nhiễm, bởi điều đó khiến các công ty phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Nó mất rất nhiều thời gian với vì nó tiêu tốn rất nhiều nhân lực và những tiện nghi của họ. Nó mất rất nhiều thời gian bởi vì trong nhiều năm qua, rất nhiều người và nhiều quốc gia đã chọn cách phủ nhận đi những bằng chứng ấy, nhằm bảo vệ quyền lợi của họ, nhằm giữ lại những gì mà họ đang có.

Chỉ cho đến khi tỷ lệ ung thư da tăng lên đáng báo động, chỉ khi nhiệt độ bắt đầu tăng, các sông băng và tuyết bắt đầu Tan chảy, các đại dương trở nên ấm hơn, các hồ và sông ngòi bắt đầu gây lũ lụt, đã làm cho nhiều người trong các con bắt đầu chú ý và quan tâm.

Chỉ khi nào các mối quan tâm đến bản thân của con tự yêu cầu điều đó, các con mới nhìn thấy sự thật rằng những suy nghĩ thấu đáo nhất đã được đặt trước mặt các con trong suốt một thời gian dài.

Điều gì là sai trái khi tự quan tâm đến bản thân chứ? Con nghĩ rằng Ngài đã nói trong Quyển 1 rằng tự quan tâm đến bản thân chính là xuất phát điểm.

Ta đã nói thế. Tuy nhiên, trong các nền văn minh và xã hội trên hành tinh khác, định nghĩa về “tự quan tâm đến bản thân” có nghĩa rộng lớn hơn so với thế giới của các con. Đối với các sinh mệnh giác ngộ, nó rất rõ ràng rằng những gì làm đau một người thì cũng làm đau những người khác, và rằng những gì thuận lợi cho một cá nhân thì cũng tốt cho tất cả, hay cơ bản nhất, nó chẳng có lợi cho bất kỳ ai.

Trên hành tinh của các con, nó lại ngược lại. Những gì gây ra nỗi đau cho người khác thì bị mọi người phớt lờ, và những gì tạo lợi ích cho một người thì bị phủ nhận bởi mọi người. Đó là bởi vì định nghĩa về tự quan tâm bản thân của các con còn rất hạn hẹp, hiếm khi nào được cảm nhận xuyên suốt từ một cá nhân đến những người anh ta yêu thương.

Đúng, Ta đã nói trong Quyển 1 rằng tất cả các mối quan hệ, đều là từ mối quan tâm đến Tự thân mà ra. Nhưng Ta cũng nói rằng khi con nhìn được mối quan tâm cao nhất của bản thân mình, con sẽ nhận thấy rằng đó cũng là mối quan tâm cao nhất của người khác – vì con và tất cả là Một.

Con và tất cả những người khác là Một – mà đó là một trình độ nhận thức mà các con chưa đạt đến được.

Con đang thắc mắc về công nghệ tiên tiến, và Ta cũng nói cho con điều này: Các con không thể có công nghệ tiên tiến trong bất kỳ trường hợp nào, nếu các con chưa tiến bộ trong tư tưởng.

Công nghệ cao mà không có tư tưởng tiến bộ sẽ không tạo ra sự tiên tiến, mà là thoái hoá và hủy diệt.

Các con từng trải nghiệm điều đó trên hành tinh của mình, và hiện giờ các con cũng đang tiến gần với nó thêm một lần nữa.

Ý Ngài là gì thế? Ngài đang nói về cái gì vậy?

Ta đang nói rằng trước kia hành tinh của các con đã đạt đến trình độ rất cao – vượt trên cả thế – thật đấy, để đạt được điều ấy với tình trạng các con hiện nay thì còn lâu lắm. Các con từng có nền văn minh trên Trái Đất này, nó tiến hóa rất xa so với nền văn minh đang tồn tại hiện nay. Và nó đã tự hủy diệt.

Không chỉ là nó đã tự hủy diệt, nó còn phá hủy hầu hết tất cả mọi thứ cùng với nó. Nó bị như vậy bởi vì nó không biết rằng làm thế nào để xử lý tốt với nền công nghệ quá phát triển ấy. Nền công nghệ tiến bộ quá xa của nó khiến cho sự phát triển về tinh thần đi đến việc tôn thờ công nghệ. Con người tôn thờ công nghệ cao như là Thượng Đế, và nó sáng tạo và mang lại cho họ rất nhiều thứ.

Vì thế, họ đã nhận được thứ mà họ đáng phải nhận với thứ công nghệ ấy – họ không thể tránh được sự hủy diệt thảm khốc. Họ đã đem đến cho thế giới này một “tận thế” thực thụ.

Tất cả những điều này đã xảy ra ở đây, trên Trái Đất này ư?

Đúng vậy.

Có phải Ngài đang nói về Thành Phố Bị Mất của Atlantis?

Vài người trong các con gọi như thế.

Lemuria thì sao? Lục địa Mu?

Đó cũng là một phần trong thần thoại của các con.

Vậy thì nó có thật đúng không! Chúng ta đã ở nơi đó sao!

Ồ, còn xa hơn thế, bạn thân yêu của Ta. Còn xa hơn thế nữa.

Vậy thì chúng con đã tự hủy diệt chính mình!

Sao con lại ngạc nhiên như vậy? Bây giờ các con cũng đang làm điều tương tự mà.

Con biết vậy. Nhưng Ngài có thể nói cho chúng con biết cách ngăn chặn điều đó hay không?

Có rất nhiều quyển sách khác dành cho chủ đề này. Hầu hết mọi người đều bỏ qua chúng.

Hãy cho chúng con một tiêu đề sách đi, con hứa chúng con sẽ không bỏ qua nó đâu mà.

Hãy đọc cuốn Những Giờ Cuối Cùng của Ánh sáng Cổ Đại (The Last Hours of Ancient Sunlight).

Bài viết của một người đàn ông tên là Thom Hartmann. Ôi! Con rất thích quyển sách đó!

Tốt. Thông điệp này cũng được truyền cảm hứng. Hãy mang quyển sách ấy nhắc nhở toàn thế giới.

Con sẽ làm thế. Con sẽ làm.

Nó đề cập đến tất cả những thứ mà Ta nói ở đây, trả lời cho câu hỏi cuối của con. Ta không cần phải viết lại quyển sách đó thông qua con. Nó chứa đựng một bản tóm tắt về Mẹ Trái Đất đã bị hủy diệt như thế nào, và cách thức để ngăn chặn sự sụp đổ ấy.

Những việc làm kém thông minh của loài người trên hành tinh này đã đi quá xa rồi. Trong thực tế, trong suốt cuộc đối thoại này, Ngài đã mô tả loài người của chúng con là “nguyên thủy.” Kể từ lúc Ngài nói điều đó lần đầu tiên, con đã tự hỏi rằng liệu có nền văn minh nào mà không nguyên thủy hay không. Ngài đã nói rằng có rất nhiều nên văn minh và xã hội như thế trong vũ trụ.

Đúng thế.

Bao nhiêu vậy?

Rất nhiều.

Hàng chục ư? Hay hàng trăm?

Hàng ngàn.

Hàng ngàn luôn à? Có hàng ngàn các nền văn minh tiên tiến sao?

Đúng thế. Và có những nền văn hóa khác còn ban sơ nguyên thủy hơn của các con.

Cái gì là mốc để đánh dấu một xã hội có “nguyên thủy” hay “tiến hóa” hay là không?

Mức độ nhận thức cao nhất của nó.

Nó khác hẳn so với những gì các con tin. Các con tin rằng một xã hội mà được gọi là nguyên thủy hay tiến bộ thì phải được căn cứ trên mức độ nhận thức của nó. Nhưng đâu là điều tốt đẹp của nhận thức cao nhất nếu các con không thực hiện được chúng?

Câu trả lời là, chẳng có gì tốt cả. Thật ra, nó rất nguy hiểm.

Dấu hiệu của xã hội nguyên thủy này chính là quá trình thoái hóa. Xã hội của các con đang đi lùi lại, chứ không phải tiến lên. Phần lớn con người trong thế giới của các con vào bảy mươi năm trước có lòng từ bi lớn hơn so với hiện giờ.

Một số người sẽ có thời gian rất khó khăn để lắng nghe những lời này.

Ngài nói rằng Ngài là một Thượng Đế không phán xét, nhưng mọi người dường như cảm thấy rằng mọi thứ ở đây nó rất định kiến.

Chúng ta đã nói điều này trước đó rồi. Nếu như con nói rằng con muốn đến Seattle và con lại lái xe đến San Jose, vậy thì người mà con đang hỏi han đây có phán xét không nếu con được bảo rằng con đang phải đối mặt với một thực tế, rằng những điều này không đưa con đến nơi mà con muốn đến.

Gọi chúng con là “xã hội nguyên thủy” không phải là cho chúng con một phương hướng. Mà cái từ đó có vẻ miệt thị quá.

Thật sao? Vậy các con nói rằng các con rất ngưỡng mộ nghệ thuật “cổ xưa” thì sao. Rồi còn thưởng thức âm nhạc, bởi vì giá trị “nguyên thủy” chẳng nói lên điều gì về phụ nữ.

Ngài đang chơi chữ đấy à.

Không có gì đâu. Ta đơn thuần đang chỉ ra cho các con thấy rằng “nguyên thủy” không phải là miệt thị. Nó chỉ là do con định kiến như thế thôi. “Nguyên thủy” chỉ đơn thuần là một từ mô tả. Nó nói lên một sự thật: Một điều gì đó đang trên đà phát triển. Ngoài ra nó không nói thêm điều gì nữa. Nó không nói lên bất cứ điều gì về “đúng” và “sai”. Con đã thêm cho nó nhiều ý nghĩa.

Ở đây Ta không nói rằng các con đã sai. Ta chỉ đơn thuần mô tả nền văn minh của các con giống như là một xã hội nguyên thủy ban sơ. Nó chỉ “nghe có vẻ” sai trái đối với con, nếu như con có định kiến về nguyên thủy.

Ta không chỉ trích như vậy.

Hãy ráng hiểu được điều này: Một đánh giá không phải là một lời chỉ trích.

Nó đơn thuần chỉ là một quan sát.

Ta muốn con biết rằng Ta rất yêu các con. Ta không có gì phải chỉ trích các con cả. Ta nhìn vào các con và chỉ nhìn thấy trong đó có vẻ đẹp và sự tuyệt diệu.

Giống như nghệ thuật nguyên thủy cổ xưa phải không?

Chính xác. Ta nghe giai điệu của các con và Ta cảm thấy rất hứng thú.

Cũng như âm nhạc nguyên thủy.

Con đang hiểu ra đấy. Ta cảm thấy năng lượng của chủng tộc các con giống như năng lượng nhục dục nguyên thủy của giới nam và giới nữ. Đấy là những sự thật về các con và về Ta. Các con không căm phẫn Ta, các con không làm phiền Ta, các con thậm chí không làm Ta thất vọng.

Các con đã đánh thức Ta!

Ta đang được làm dấy lên những khả năng mới, trải nghiệm mới sắp đến. Trong các con, Ta được đánh thức bằng cuộc phiêu lưu mới mẻ, và sự phấn khích khi được đi đến với vẻ tráng lệ nguy nga hơn.

Hơn cả thế, các con đã làm Ta phải xúc động! Ta rùng mình cảm động vì sự tuyệt diệu của các con.

Các con nói rằng mình đang ở đỉnh cao của sự phát triển, nhưng Ta nói cho con biết, các con mới chỉ bắt đầu thôi.

Các con chỉ mới bắt đầu trải nghiệm sự huy hoàng chói lọi của mình mà thôi.

Ý tưởng vĩ đại nhất của các con chưa vẫn chưa xuất hiện, và tầm nhìn lớn lao nhất của các con vẫn chưa sống dậy.

Nhưng cứ chờ đi! Hãy nhìn! Hãy chú ý! Ngày các con nở hoa đang nằm trong bàn tay. Thân cây đã phát triển mạnh mẽ, và những cánh hoa sẽ sớm nở ra.

Ta muốn nói cho con điều này: Vẻ đẹp và hương thơm đóa hoa của các con sẽ tràn ngập mặt đất, và các con sẽ được đặt ở Khu Vườn của Những Thượng Đế.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here