ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 9

0
176

CHƯƠNG 9

 

Cuộc sống phải tốt như một trường học vậy. Con có thể nhớ lại sự phấn khích vào mỗi mùa thu khi những ngày đầu tiên đến trường, và vào cuối năm, vui mừng khi được bế giảng.

Đúng rồi! Chính xác đấy! Con đã đúng. Điều đấy rất chính xác. Chỉ có cuộc sống mới không phải là một trường học.

Vâng, con nhớ. Ngài giải thích tất cả về chúng trong Quyển 1. Cho đến lúc đó, con vẫn nghĩ rằng cuộc sống là một “trường học”, và rằng chúng ta đã đến đây để học những “bài học của chúng ta”. Ngài đã giúp con rất nhiều trong Quyển 1 để thấy rằng đó là một học thuyết sai lầm.

Ta rất vui. Đó là những gì chúng ta đang cố gắng làm ở đây với bộ ba quyển sách này – mang lại cho các con sự sáng suốt. Và bây giờ con đã rõ lý do tại sao và làm thế nào linh hồn có thể vui mừng sau cái “chết” mà không nhất thiết phải thương tiếc “cuộc sống” chưa.

Nhưng trước đó con đã hỏi một câu hỏi lớn hơn, và chúng ta nên xem lại nó.

Sao ạ?

Con đã nói, “Nếu linh hồn không hạnh phúc trong thân xác, tại sao nó không rời đi?”

Ồ, đúng.

Ồ, nó có đấy. Và Ta không chỉ có ý là “chết”, như Ta vừa giải thích. Mà nó còn không rời đi bởi vì nó không hài lòng. Thay vào đó, nó rời đi bởi vì nó muốn tái sinh, trẻ khỏe lại.

Nó có làm điều này thường xuyên không?

Mỗi ngày.

Linh hồn rời khỏi cơ thể mỗi ngày ư? Khi nào thế?

Khi linh hồn khao khát những kinh nghiệm to lớn hơn. Nó tìm sự trải nghiệm để tự trẻ hóa.

Nó rời đi sao?

Đúng. Hầu như lúc nào linh hồn cũng rời khỏi cơ thể của con. Liên tục. Trong suốt cuộc đời. Đây là lý do tại sao Chúng ta sáng tạo ra việc ngủ.

Linh hồn rời khỏi cơ thể trong khi người ta ngủ à?

Tất nhiên! Đó chính là ý nghĩa của giấc ngủ. Trong suốt cuộc đời con, linh hồn luôn tìm cách trẻ hóa, tiếp nhiên liệu một cách định kỳ, nếu con muốn, để nó có thể tiếp tục ì ạch lê lết dài trên cái mầm bệnh mà con gọi đó là thân thể của mình.

Con nghĩ rằng linh hồn trú ngụ trong thân xác của con là dễ dàng lắm sao? Không hề! Nó có thể đơn giản đấy, nhưng nó không hề dễ dàng! Nó là một niềm vui, nhưng nó không dễ dàng. Đó là điều khó khăn nhất mà linh hồn con từng thực hiện!

Linh hồn, thứ nhẹ nhàng và tự do mà con không thể tưởng tượng được, và khao khát trạng thái đó thêm nữa, cũng giống như một đứa trẻ khao khát kỳ nghỉ hè, cũng giống như một người lớn khao khát có bạn đồng hành, nhưng khi có bạn đồng hành rồi, thì lại khao khát được một mình. Linh hồn tìm kiếm một dạng sống chân thật. Linh hồn nhẹ nhàng và tự do. Nó cũng an bình và hạnh phúc. Nó cũng là vô hạn và không đau khổ, sự thông thái hoàn hảo và tình yêu thương hoàn hảo.

Nó là tất cả những điều này, và còn nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, nó cũng trải nghiệm nhiều thứ đáng kể trong khi nó ở với thân xác. Và nhờ đó, nó đã thực hiện một sự sắp xếp với chính nó. Nó nói với bản thân rằng nó sẽ ở lại với cơ thể miễn là điều đó là cần thiết để sáng tạo và trải nghiệm chính bản thân nó, như nó lựa chọn – nhưng với điều kiện là nó có thể rời thân xác bất cứ lúc nào nó muốn!

Nó làm điều ấy hàng ngày, bằng trải nghiệm mà con gọi là giấc ngủ.

“Giấc ngủ” là trải nghiệm của linh hồn khi rời khỏi cơ thể ư?

Đúng thế.

Con lại nghĩ rằng chúng con ngủ thiếp đi vì cơ thể cần được nghỉ ngơi.

Con sai rồi. Nó là một con đường vòng vèo. Các linh hồn tìm kiếm sự nghỉ ngơi, và vì thế, gây cho thân thể cảm giác buồn ngủ. Linh hồn theo nghĩa đen rời khỏi cơ thể khi nó quá mệt mỏi ngoài sức chịu đựng, mệt mỏi vì sự nặng nề và thiếu tự do với thể xác.

Nó sẽ chỉ rời khỏi cơ thể khi nó tìm cách “tiếp nhiên liệu”, khi nó trở nên mệt mỏi với những điều không đúng sự thật và thực tại sai lầm, những ảo ảnh nguy hiểm, và khi nó tìm kiếm, một lần nữa nó tái kết nối, làm vững chắc, tĩnh lặng, và thức tỉnh tâm trí.

Khi linh hồn bao trùm một thể xác lần đầu tiên, nó biết rằng trải nghiệm là vô cùng khó khăn. Nó rất mệt mỏi, đặc biệt là đối với một linh hồn mới đến. Đó là lý do tại sao trẻ sơ sinh ngủ rất nhiều. Khi linh hồn chịu càng nhiều cú sốc để gắn liền với cơ thể thêm nữa, thì nó cũng bắt đầu tăng sự kiên nhẫn của nó lên vì điều đó. Nó sẽ ở lại lâu hơn. Đồng thời, một phần của con mà con gọi là tâm trí sẽ di chuyển vào vùng bị quên lãng (không thể nhớ gì) – nó được thiết kế như vậy. Ngay cả khi linh hồn bay ra khỏi cơ thể, tâm trí thường không thể nhớ được gì cả.

Thật vậy, trong suốt thời gian linh hồn được tự do, tâm trí vẫn có thể bị nhầm lẫn. Như vậy, người ấy có thể hỏi: “Tôi đang ở đâu đây? Tôi đang tạo ra những gì ở đây vậy?” Những cuộc tìm kiếm này có thể dẫn đến những hành trình thất thường, thậm chí những sự khủng khiếp. Các con gọi những chuyến đi đó là “cơn ác mộng.” Đôi khi cũng có tình huống trái ngược xảy ra. Linh hồn sẽ đi đến một nơi tuyệt vời để ghi nhớ. Giờ thì tâm trí sẽ gần như thức tỉnh. Nó sẽ được lấp đầy trong hòa bình và niềm vui – thứ mà con sẽ trải nghiệm trong cơ thể khi con quay lại với nó. Con càng trải nghiệm sự yên bình với việc trẻ hóa – và con càng nhớ được những gì nó đang làm, hay cố gắng để làm với cơ thể – thì linh hồn của con càng ít chọn lựa việc ở lại với thể xác, bây giờ thì nó biết rằng nó đến với thể xác vì một lý do, và với một mục đích. Mong muốn của nó là vận dụng thời gian một cách tốt nhất có thể, khi nó còn ở với thể xác. Người có sự thông thái tuyệt vời cần ngủ rất ít.

Có phải Ngài đang nói rằng Ngài có thể nói về một người tiến hóa cao bao nhiêu qua lượng thời gian mà họ cần để ngủ không?

Hầu như là vậy. Con có thể nói như thế. Đôi khi một linh hồn lựa chọn rời khỏi cơ thể chỉ vì những niềm vui của nó. Có thể nó không tìm kiếm sự thức tỉnh cho tâm trí và trẻ hóa cho cơ thể. Nó đơn giản lựa chọn tái tạo trạng thái cực kỳ hạnh phúc của hiểu biết về Sự Hiệp Nhất với Cái Một Duy Nhất. Vì vậy, không phải lúc nào cũng đúng khi nói rằng một người càng ngủ nhiều, thì họ càng ít tiến hóa.

Mặc dù vậy, không hề trùng hợp ngẫu nhiên khi sinh mệnh càng ngày càng trở nên ý thức hơn về những gì họ đang làm với cơ thể họ – và rằng họ không phải là thể xác, nhưng họ gắn liền với thân thể ấy – họ trở nên sẵn sàng và có thể dành nhiều thời gian hơn nữa với thân thể ấy, và do đó họ “cần ngủ ít hơn.” Bây giờ, một số sinh mệnh thậm chí còn chọn vừa trải nghiệm sự quên mất bản thân, vừa trải nghiệm sự hiệp nhất của tâm hồn, cùng một lúc. Những sinh mệnh này có thể dạy cho một phần bản thân họ để không đồng hóa với cơ thể trong khi họ vẫn còn ở với nó, qua đó trải nghiệm sự tuyệt vời khi nhận biết được Họ Thực Sự Là Ai, mà không phải mất đi sự nhận thức của phần con người để làm điều đó.

Họ làm điều này bằng cách nào? Làm sao con có thể thực hiện giống thế được?

Đó là một câu hỏi thuộc về nhận thức, đạt đến trạng thái hoàn toàn tỉnh thức, như Ta đã từng nói trước đó. Con không thể cố đạt tới tỉnh thức hoàn toàn, con chỉ có thể trở nên tỉnh thức hoàn toàn mà thôi.

Làm thế nào vậy? Làm thế nào vậy? Ngài phải cho con một phương pháp nào chứ?

Thiền định hàng ngày là một trong những phương pháp tốt nhất để tạo ra kinh nghiệm này. Với nó, con có thể nâng năng lượng sự sống của con lên luân xa cao nhất. và thậm chí còn rời khỏi cơ thể của con trong khi con đang “tỉnh thức”.

Trong thiền định, con đặt mình vào trạng thái sẵn sàng để trải nghiệm sự thức tỉnh hoàn toàn trong khi cơ thể của con đang còn thức. Sự sẵn sàng này được gọi là sự tỉnh thức thực sự. Con không cần phải ngồi thiền để trải nghiệm điều này. Thiền chỉ đơn giản là một phương pháp, một “công cụ” mà thôi. Nhưng con không cần phải ngồi thiền để đạt được mục đích là trải nghiệm điều ấy.

Con cũng nên biết rằng ngồi thiền không phải là phương pháp thiền định duy nhất. Ngoài ra còn có thiền bất động. Thiền đi. Thiền động. Thiền quan hệ tình dục.

Đây chính là trạng thái tỉnh thức thật sự.

Khi con dừng lại ở trạng thái này, chỉ đơn giản là dừng các bản nhạc của con lại, không tiếp tục đến nơi con đang đến nữa, không làm những gì con đang làm nữa, đơn giản là dừng lại một khoảnh khắc, và “ở” chính xác nơi con đang ở, trở thành chính bản thân con. Hãy dừng lại, thậm chí chỉ cần một khảnh khắc nhỏ, sẽ thấy được niềm hạnh phúc. Con nhìn xung quanh, một cách từ từ, và con sẽ nhận thấy được những điều mà con đã không nhận ra khi con đi qua chúng. Mùi hương của đất sau cơn mưa. Lọn tóc trên Tai trái của người con yêu thương. Cảm thấy thực sự tốt lành khi xem một đứa trẻ đang chơi đùa.

Con không cần phải rời khỏi thân xác để trải nghiệm điều này. Đây chính là trạng thái tỉnh thức thật sự.

Khi con đi bộ trong trạng thái này, con hít thở hương thơm của mỗi bông hoa, con bay cùng với mỗi chú chim, con nghe từng tiếng lạo xạo dưới mỗi bước chân của mình. Con tìm thấy vẻ đẹp và trí tuệ. Sự thông thái được tìm thấy ở bất cứ nơi nào mà vẻ đẹp được hình thành. Và vẻ đẹp được hình thành ở khắp mọi nơi, trong tất cả các dạng sống. Con không cần phải tìm kiếm nó. Nó sẽ đến với con.

Và con không phải rời khỏi cơ thể của mình để trải nghiệm điều này. Đây chính là trạng thái tỉnh thức thật sự.

Khi con “làm việc” trong trạng thái này, con đưa bất cứ điều gì con đang làm vào trong sự thiền định, vào một món quà, một sự sẻ chia, từ con đến linh hồn mình, và từ linh hồn con đến Cái Tổng Thể. Khi đang rửa bát, con sẽ tận hưởng được sự ấm áp của nước vuốt ve bàn tay mình, ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của nước và sự ấm áp ấy. Làm việc trên máy tính, con sẽ thấy chữ xuất hiện trên màn hình trước mặt đang phản ứng với sự chỉ huy của các ngón tay con, và con sẽ hài lòng với sức mạnh của tâm trí và cơ thể khi nó làm theo mệnh lệnh của mình. Chuẩn bị bữa ăn tối, con sẽ cảm thấy tình yêu thương của vũ trụ mang đến cho con sự nuôi dưỡng, và như một món quà đáp trả lại, con ăn hết những thức ăn này với tất cả tình yêu của bản thể con. Không cần quan trọng quá mức hoặc quá đơn giản về bữa ăn. Món súp trong tình yêu thường rất ngon miệng.

Con không cần phải rời khỏi cơ thể của mình để trải nghiệm điều này. Đây là trạng thái tỉnh thức thật sự.

Khi con trải nghiệm sự trao đổi năng lượng tình dục trong trạng thái này, con sẽ hiểu được chân lý cao nhất về Con Là Ai. Trái tim người con yêu sẽ trở thành nhà của con. Cơ thể người con yêu sẽ trở thành của riêng con. Linh hồn con không còn tưởng tượng nó đang tách biệt với bất cứ điều gì nữa.

Con không cần phải rời khỏi cơ thể của mình để trải nghiệm điều này. Đây là trạng thái tỉnh thức thật sự.

Khi con đang ở trong tư thế sẵn sàng, là con đang ở trong sự tỉnh thức. Một nụ cười có thể đưa con đến đó. Một nụ cười đơn giản. Chỉ cần dừng tất cả mọi thứ lại trong một khoảnh khắc, và nở nụ cười. Ở nơi không có gì, chỉ vì nó cảm thấy rất tốt lành. Chỉ bởi vì trái tim của con biết một bí mật. Và bởi vì linh hồn của con biết được bí mật đó là gì. Mỉm cười với điều đó. Cười thật nhiều. Nó sẽ chữa lành bất cứ khổ đau nào.

Con đang hỏi Ta về các phương pháp, và Ta đang đưa nó cho con đây.

Hít thở. Đó cũng là một phương pháp. Hít thở hơi dài và sâu. Hít thở từ từ và nhẹ nhàng. Hít thở trong hư vô mềm ngọt của cuộc sống, đầy năng lượng, tràn ngập tình yêu. Đó là tình yêu của Thượng Đế khi con đang thở. Hít thở sâu, và con có thể cảm thấy nó. Hít thở thật, thật sâu, và tình yêu sẽ làm cho con khóc.

Vì hạnh phúc. Vì con đã được gặp Thượng Đế, và Thượng Đế của con đã giới thiệu với linh hồn của con.

Một khi kinh nghiệm này đã diễn ra, sự sống không bao giờ còn giống như nhau nữa. Mọi người nói đó là “lên tới đỉnh núi”, hoặc rơi vào trạng thái ngây ngất tuyệt vời. Bản chất của họ đã thay đổi mãi mãi.

Cám ơn Ngài. Con hiểu. Nó là những điều đơn giản. Các hành vi đơn giản, và tinh khiết nhất.

Đúng thế. Nhưng con nên biết điều này. Một số người thiền định trong nhiều năm nhưng không bao giờ trải nghiệm điều ấy. Có vài thứ xảy ra với mức độ mở rộng tâm trí và sự bằng lòng chấp nhận của họ. Và cũng có thể là mức độ của khả năng loại bỏ những truy cầu mong muốn.

Con có nên ngồi thiền mỗi ngày không?

Như trong mọi thứ, không có “nên” hoặc “không nên” ở đây. Nó không phải là một câu hỏi về con nên làm những gì, mà là con chọn để làm những gì.

Một số linh hồn tìm cách đi trong nhận thức. Một số nhận ra rằng trong cuộc sống này, hầu hết mọi người đều đang mộng du, đang bất tỉnh. Họ đang trải qua cuộc sống mà không có ý thức. Tuy nhiên, linh hồn những ai đi trong nhận thức thì chọn những con đường khác nhau. Họ chọn một con đường khác.

Họ tìm kiếm để trải nghiệm tất cả sự bình an và niềm vui, sự vô hạn và tự do, thông thái và yêu thương mà Sự Hiệp Nhất mang lại, không chỉ là khi họ đã bỏ cơ thể và nó đã ngủ, mà còn là khi họ nâng thể xác lên.

Người ta cũng thường nói về linh hồn mà tạo ra trải nghiệm, “Anh ấy đã sống lại.”

Mặt khác, trong cái gọi là “Thời Đại Mới (New Age)”, thuật ngữ này nói về quá trình “nâng cao ý thức.” Không quan trọng ngôn ngữ và hình thức liên lạc nào mà các con sử dụng, tất cả đều trở nên sống trong nhận thức. Và sau đó sẽ trở nên hoàn toàn tỉnh thức.

Vậy thì con trở nên hoàn toàn nhận thức về cái gì? Tất nhiên con sẽ trở nên hoàn toàn nhận thức được Con Là Ai.

Thiền định hàng ngày là một trong những cách giúp con có thể đạt được điều này. Tuy nhiên, nó đòi hỏi sự tận tâm, sự hiến dâng – một quyết định để tìm kiếm trải nghiệm bên trong, không cần phần thưởng. Và hãy nhớ rằng, sự thinh lặng thì chứa đựng những bí mật. Và những âm thanh ngọt ngào nhất chính là âm thanh của sự im lặng. Đó là bài hát của linh hồn. Nếu con tin vào những tiếng ồn ào của thế giới, chứ không phải là tiếng im lặng của linh hồn con, con sẽ đi lạc.

Vậy nên, thiền định hàng ngày là một ý tưởng tốt.

Một ý tưởng tốt à? Đúng thế đấy. Tuy nhiên, hãy nên hiểu rõ những gì Ta vừa nói ở đây. Các bài hát của linh hồn có thể được hát bằng nhiều cách. Những âm thanh ngọt ngào của sự im lặng có thể được nghe thấy nhiều lần.

Vài người nghe tiếng thinh lặng trong khi cầu nguyện. Vài người hát những bài hát trong công việc của họ. Vài người đi tìm những bí mật trong tĩnh lặng, một sô khác lại chiêm niệm những hoàn cảnh xung quanh. Khi đạt tới sự tinh thông – hoặc trải nghiệm liên tục nó – những tiếng ồn ào của thế giới có thể bị bóp nghẹt, những rối ren chợt im lặng. Tất cả sự sống trở thành một sự thiền định.

Toàn bộ sự sống là một sự thiền định, trong đó con được chiêm ngưỡng sự Thần Thánh. Điều này được gọi là sự tỉnh thức thực sự, lưu tâm thực sự.

Kinh nghiệm điều ấy, tất cả mọi thứ trong cuộc sống đều trở nên thiêng liêng và hạnh phúc. Đấu tranh và đau đớn, lo lắng cũng không còn nữa. Chỉ có một trải nghiệm duy nhất, những gì mà con có thể chọn để đưa vào con đường mình mong muốn. Con có thể lựa chọn chúng một cách hoàn hảo.

Vì vậy, hãy sử dụng cuộc đời của con giống như một sự thiền định, và tất cả các sự kiện ở trong đó. Đi bộ với sự tỉnh táo, chứ không phải đang ngủ. Di chuyển với lưu tâm, không phải vô thức, đừng nghi ngờ và sợ hãi, đừng ở trong cảm giác tội lỗi và tự phán xét, mà hãy ở trong sự huy hoàng vĩnh cửu, trong sự yên tâm rằng con đang được tình yêu rộng lớn bao bọc. Con luôn luôn là Một với Ta. Con luôn luôn được chào đón. Chào mừng trở về nhà.

Nhà của con chính là trái tim Ta, và của Ta chính là của con. Ta mời gọi các con nhìn vào sự sống cũng như con sẽ nhìn vào cái chết. Sau đó, con sẽ biết rằng không có cái chết, và rằng những gì mà con gọi là sự sống và cái chết, chính là hai phần của cùng một trải nghiệm bất tận.

Chúng ta là tất cả những điều ấy, là tất cả như chúng ta đã từng như vậy, và là tất cả như chúng ta sẽ trở thành, một thế giới không có kết thúc.

Amen.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here