CHƯƠNG 7
Chúng ta đã đề cập đến rất nhiều thứ ở đây. Chàng trai à, chúng ta đã thực sự đề cập đến rất nhiều thứ. Liệu chúng ta có thể thay đổi sang vấn đề khác không? Con đã sẵn sàng để tiếp tục chưa?
Con đã sẵn sàng chưa?
Vâng, con đang sẵn sàng lăn mình đây. Con đã hoàn toàn sẵn sàng. Và con muốn hỏi tất cả những câu hỏi mà con đã phải chờ đợi đến ba năm chỉ để hỏi.
Không sao. Bắt đầu nào.
Tuyệt thật. Ngay bây giờ con muốn nói chuyện về một trong những điều bí ẩn bí truyền. Ngài vui lòng nói cho con biết về sự luân hồi được không?
Tất nhiên rồi.
Nhiều tôn giáo nói rằng luân hồi là một học thuyết sai lầm, chúng ta chỉ có một đời sống duy nhất, một cơ hội duy nhất.
Ta biết. Điều đó không chính xác đâu.
Làm sao mà họ có thể sai lầm về một điều quan trọng như thế? Làm thế nào mà họ lại không biết sự thật về một thứ rất cơ bản như vậy?
Con phải hiểu rằng con người có nhiều nỗi sợ hãi mà nền tảng là tôn giáo với giáo lý của nó bao quanh học thuyết về Đức Chúa Trời, Đấng được tôn thờ và kính sợ.
Đó là vì sự kính sợ trong toàn bộ xã hội trên Trái Đất đã tự cải cách chính nó khi chuyển từ chế độ mẫu hệ sang chế độ gia trưởng. Đó là sự kính sợ mà thời gian đầu các linh mục đã gieo vào con người để “tu bổ con đường tà của họ” và “chú ý đến lời của Thiên Chúa”. Đó là sự tôn kính mà giáo hội đã thêm vào để kiểm soát những tín đồ của họ.
Một nhà thờ thậm chí còn tuyên bố rằng Chúa sẽ trừng phạt con nếu con không đi nhà thờ vào mỗi Chủ nhật. Không đi lễ đã được quy là một tội lỗi. Và không chỉ có đi lễ. Mọi người phải đi đều đặn một nhà thờ cụ thể. Nếu con đi đến một nhà thờ của một giáo phái khác, đó cũng là một tội lỗi. Đây là một nỗ lực nhằm kiểm soát, rõ ràng và đơn giản, bằng cách sử dụng sự sợ hãi. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là, nó đã vận hành tốt. Chết tiệt thật, nó vẫn hoạt động hiệu quả.
Này, Ngài là Thượng Đế. Đừng chửi thề chứ.
Ai chửi thề? Ta đã nói lên một bản tuyên bố về sự thật. Ta đã nói, “Địa ngục” (địa ngục là 1 từ đệm kiểu chửi thề trong tiếng Anh) – nó vẫn còn hoạt động hiệu quả”. Mọi người luôn luôn tin vào địa ngục, và Đức Chúa Trời sẽ cho họ vào đó, chừng nào họ vẫn còn tin rằng Đức Chúa Trời cũng giống như con người – tàn nhẫn, tự cao, không hề khoan nhượng, và đầy căm thù. Trong quá khứ, hầu hết mọi người không thể tưởng tượng một Đức Chúa Trời có thể vượt lên trên tất cả các điều đó.
Vì họ đã thừa nhận lời giáo huấn của nhiều nhà thờ nên họ “sợ sự trừng phạt khủng khiếp của Thiên Chúa”. Đó là, nếu như con người không thể tin vào chính bản thân mình có thể trở thành người tốt, có thể hành động một cách thích đáng, dựa trên đường lối và sự lành mạnh về tinh thần. Vì thế, họ đã phải tạo ra một tôn giáo dạy giáo lý về sự giận dữ, sự trừng phạt của Thượng Đế nhằm giữ họ đi trên đúng con đường.
Giờ thì các ý tưởng về luân hồi đã phá quấy tất cả những điều đó.
Sao thế được? Điều gì làm nên cái giáo lý đầy đe dọa đó?
Giáo hội đã tuyên bố rằng các con sẽ tốt đẹp hơn, hoặc nhiều thứ nữa – và theo học thuyết về luân hồi đầu thai: “Con sẽ có một cơ hội khác sau việc làm này, và một cơ hội khác sau việc làm kia. Và vẫn còn nhiều cơ hội nữa. Vì thế đừng lo lắng. Cứ làm những gì tốt nhất con có thể. Đừng trở nên bị tê liệt vì sự sợ hãi khiến con không thể nhúc nhích được. Hứa với chính mình để làm tốt hơn, và sẽ làm được điều đó.”
Lẽ tự nhiên, Giáo hội thủa ban đầu không thể có những thứ như thế. Vì vậy, nó đã làm hai điều. Thứ nhất, nó lên án học thuyết luân hồi là dị giáo. Sau đó, nó tạo ra nghi lễ xưng tội. Xưng tội có thể cho những người năng đi nhà thờ có một hứa hẹn về sự tái sinh. Đó chính là, cho anh ta một cơ hội khác.
Vì thế chúng ta đã có một thiết lập, nơi mà Thiên Chúa sẽ trừng phạt con vì tội lỗi của con, trừ khi con thành tâm thú nhận chúng. Khi đó con có thể cảm thấy an toàn, và biết rằng Thiên Chúa đã lắng nghe lời thú nhận và tha thứ cho con.
Đúng. Nhưng đó là một cái bẫy. Lời Xá tội này có thể không đến trực tiếp từ Thiên Chúa. Nó phải thông qua nhà thờ, những linh mục nhấn mạnh rằng cần phải “ăn năn hối lỗi”. Chúng là những lời cầu nguyện thường xuyên, cần thiết cho một kẻ phạm tội. Giờ thì các con có hai điều để giữ chân những tín đồ của các con.
Các nhà thờ còn đặt ra việc xưng tội là một điều bắt buộc, sau đó liền thông báo rằng nó cũng là một tội nếu như không đi xưng tội. Mọi người bắt buộc phải làm điều đó một năm ít nhất một lần. Nếu họ không làm thế, Thiên Chúa sẽ có một lý do khác để nổi giận.
Ngày càng có nhiều luật lệ hơn – nhiều điều trong số đó rất độc đoán và gàn dở – bắt đầu được ban hành bởi các nhà thờ, mỗi quy tắc có sức mạnh trừng phạt bất tử của Thiên Chúa ở đằng sau, tất nhiên, trừ khi làm sai luật thì phải thú nhận tội lỗi. Sau đó, con người sẽ được tha thứ bởi Thiên Chúa, và tránh khỏi việc bị kết tội.
Nhưng bây giờ có một vấn đề khác nữa. Người ta đã nhận ra rằng điều này có nghĩa là họ có thể làm bất cứ điều gì, miễn là họ thú nhận nó. Nhà thờ đã rơi vào tình huống khó xử. Sự sợ hãi đã rời khỏi trái tim của con người. Số người đi lễ nhà thờ và các tín đồ đã giảm xuống. Người ta đến “thú nhận tội lỗi” mỗi năm một lần, nói về sự ăn năn sám hối của mình, những tội lỗi của họ được tuyên bố xóa bỏ, và họ lại tiếp tục với cuộc sống của mình. Không có câu hỏi nào về điều đó cả. Một cách có thể khơi dậy nỗi sợ hãi trong trái tim loài người lại được đặt ra. Vì thế luyện ngục đã được phát minh ra.
Luyện ngục ư?
Luyện Ngục. Nó được mô tả như là một nơi giống như địa ngục, nhưng không vĩnh viễn đời đời. Giáo lý mới này công nhiên nói rằng Chúa sẽ làm cho con phải đau khổ vì tội lỗi của mình, thậm chí ngay cả khi con đã thú nhận chúng. Theo giáo lý, một số lượng nhất định của sự đau khổ đã được định ra bởi Thiên Chúa cho mỗi linh hồn không hoàn hảo, dựa vào số lượng và loại tội. Có những tội “trọng” và tội “nhẹ”. Những tội trọng sẽ làm cho con xuống địa ngục nếu không xưng tội trước khi chết.
Một lần nữa, số người tham dự nhà thờ lại tăng vọt. Số tiền quyên góp cũng được tăng lên, và đặc biệt là sự đóng góp cho giáo lý về luyện ngục cũng là một cách để con người thoát khỏi việc trừng phạt.
Xin lỗi, thế nghĩa là sao?
Theo như giáo huấn của Nhà thờ, một người có thể nhận được một sự xá tội đặc biệt – nhưng một lần nữa, nó không đến trực tiếp từ Chúa – mà từ một người có chức trong nhà thờ. Những sự ân xá đặc biệt giải phóng một người khỏi sự đau khổ trong luyện ngục mà họ đã “kiếm được” với tội lỗi của họ – hoặc ít nhất một phần của nó.
Giống như “đáp trả cho hành vi tốt” đúng không?
Đúng. Nhưng, tất nhiên là, những sự hủy bỏ bản án này có rất ít. Nói chung, họ là những người đã làm một số đóng góp đáng chú ý cho nhà thờ. Với một khoản đóng góp thực sự lớn, một người có thể có được một sự ân xá tuyệt đối. Điều này có nghĩa là không bao giờ phải ở trong luyện ngục nữa. Đó là một vé đi thẳng tới Thiên Đàng.
Đấy là một đặc ân từ Thiên Chúa chỉ có sẵn cho một vài người. Thành viên hoàng gia, có lẽ thế. Và những người siêu giàu. Lượng của cải, đồ trang sức, và đất đai biếu tặng cho nhà thờ để trao đổi lấy sự ân xá tuyệt đối là rất nhiều.
Nhưng sự đặc quyền hoàn toàn đó đã mang lại niềm thất vọng to lớn và oán giận đối với quần chúng.
Những người nông dân nghèo nhất không có hy vọng đạt được một sự ân xá của giám mục – và vì thế họ đã mất niềm tin với hệ thống nhà thờ, với lượng người đi nhà thờ một lần nữa bị đe dọa sẽ giảm xuống.
Sau đó họ đã làm gì?
Họ đưa ra buổi lễ cầu nguyệt đặc biệt với những cây nến.
Mọi người có thể đến nhà thờ và thắp một ngọn nến trong buổi cầu nguyện đặc biệt cho “các linh hồn nghèo khó nơi luyện ngục”, và bằng cách đọc kinh cầu nguyện (một loạt các lời cầu nguyện theo một thứ tự cụ thể mà mất khá nhiều thời gian để hoàn thành), họ có thể giảm bớt những năm tháng giam cầm trong luyện ngục bằng những lời cầu xin tha thiết, nếu Thượng Đế cho phép.
Họ không thể làm bất cứ điều gì cho bản thân, nhưng ít nhất họ có thể cầu nguyện và thương xót cho những người đã khuất. Tất nhiên, nó sẽ hữu ích hơn nếu một hoặc hai đồng xu được thả vào mỗi cây đế cắm nến.
Rất nhiều ngọn nến nhỏ nhấp nháy bên trong rất nhiều chiếc cốc thủy tinh màu đỏ, rất nhiều đồng peso và đồng xu đã được thả vào các hộp thiếc, trong một nỗ lực khiến Ta “giảm bớt” sự trừng phạt và khổ đau trên các linh hồn còn trong luyện ngục.
Phù! Điều này thật khó tin. Và ý Ngài có nghĩa là con người không thể nhìn thấy sự thật thông qua tất cả những điều đó? Mọi người không nhìn thấy nó như là một sự nỗ lực liều lĩnh của một Giáo hội tuyệt vọng, nhằm giữ cho các tín đồ tuyệt vọng làm bất cứ điều gì để tự bảo vệ mình từ kẻ liều mạng mà họ gọi là Thiên Chúa? Ý Ngài là con người thực sự mang tới thứ vớ vẩn này?
Đúng là như vậy.
Không có gì ngạc nhiên khi nhà thờ tuyên bố luân hồi đầu thai là sai sự thật.
Đúng vậy. Tuy nhiên, khi Ta tạo ra con, Ta đã không tạo ra con để con có thể sống một đời – một khoảng thời gian nhỏ bé, thực sự là như thế, so với tuổi của vũ trụ – tạo ra sai lầm mà con chắc chắn sẽ tạo ra, sau đó chờ đợi trong hy vọng về điều tốt nhất vào lúc cuối cùng. Ta đã cố gắng hình dung việc thiết lập nó theo cách như vậy, nhưng Ta không bao giờ có thể hình dung ra những thứ Ta sẽ trở thành.
Con không bao giờ có thể đoán được nó. Đó là lý do tại sao con phải tiếp tục nói những điều như, “Đức Chúa Trời làm việc theo những cách bí ẩn, Những điều kỳ diệu của Ngài được thực hiện”. Nhưng Ta không làm việc theo cách kỳ bí như vậy.
Tất cả những gì Ta làm đều có một lý do, và nó thật hoàn hảo và rõ ràng. Ta đã giải thích lý do tại sao Ta tạo ra con, và mục đích cuộc sống của con, nhiều lần trong bộ ba quyển sách này.
Sự luân hồi tái sinh hoàn toàn phù hợp vào mục đích đó, nó là thứ Ta tạo ra và trải nghiệm Ta Là Ai thông qua con, đời này sau đời khác, và thông qua ý thức của hàng triệu sinh mệnh khác Ta đã sắp xếp trong vũ trụ.
Vậy sau đó CÓ một cuộc sống khác?
Tất nhiên là có. Con có thực sự tin rằng các con đang cô đơn trong vũ trụ rộng lớn này không? Nhưng đó là một chủ đề khác có thể chúng ta sẽ nói đến sau này.
Ngài hứa nhé?
Ta hứa.
Vì vậy, mục đích của con là như một linh hồn, để trải nghiệm bản thân là Tất Cả. Chúng ta đang tiến hóa. Chúng ta đang. trở thành. Trở thành cái gì? Chúng ta không biết! Chúng ta không thể biết cho đến khi Chúng ta trở thành nó!
Nhưng đối với Chúng ta, cuộc hành trình ấy chính là niềm vui. Và ngay khi Chúng ta “tới được đó”, ngay khi Chúng ta tạo ra ý tưởng cao nhất về Chúng ta Là Ai tiếp theo, Chúng ta sẽ tạo ra một suy nghĩ to lớn hơn, một ý tưởng cao hơn, và tiếp tục cuộc hành trình với niềm vui mãi mãi. Con có đi cùng Ta không?
Có chứ. Nhân tiện, con gần như có thể lặp lại nguyên văn điều này.
Tốt. Vì vậy… điểm đến và mục đích của cuộc sống của con chính là để quyết định Con Thực Sự Là Ai. Con đang làm điều đó mỗi ngày. Với mỗi hành động, mỗi ý nghĩ, mỗi lời nói.
Đó là những gì con đang làm. Đến mức con phải hài lòng với điều đó – hài lòng Ai Là Con với trải nghiệm của con – tới mức mà con sẽ gắn bó, nhiều hơn hoặc ít hơn, với việc tạo ra, việc thay đổi chỉ một điều nhỏ ở đây và ở đó, để đến với sự hoàn hảo gần và gần hơn nữa.
Paramahansa Yogananda là một ví dụ của một người đã rất gần với “sự hoàn hảo”, giống như ông đã “vẽ nên bức tranh” về bản thân mình. Ông đã có một ý nghĩ rất thông suốt về bản thân, và về mối quan hệ của ông ấy với Ta, ông đã sử dụng cuộc sống của mình để “vẽ ra bức tranh” đó. Ông đã muốn trải nghiệm ý tưởng của ông về bản thân mình trong một thực tại của chính ông, để biết mình là ai đó, một trải nghiệm thực sự.
(Ghi chú: Paramahansa Yogananda (5-1-1893 – 7-1952), là một yogi người Ấn Độ. Ông là người khởi xướng việc đem những lời dạy về thiền định và Kriya Yoga sang thế giới phương Tây. Quyển sách của ông, Autobiography of a Yogi, (Tự truyện của một nhà Yogi) đã giới thiệu cho vô số thế hệ những trí tuệ vượt thời gian của Ấn Độ).
Babe Ruth đã làm được điều tương tự. Ông đã có một ý tưởng rất rõ ràng về bản thân mình, về mối liên quan với Ta, và ông đã sử dụng cuộc đời mình để phác họa ra điều đó, để biết chính mình trong trải nghiệm của mình.
Không nhiều người sống đạt đến mức độ đó. Bây giờ cứ giả dụ như này, nhà hiền triết Yogananda và Babe có hai ý tưởng hoàn toàn khác nhau về bản thân họ, nhưng cả hai đều chơi với chúng một cách tuyệt diệu.
Họ cũng đều đã có những ý tưởng khác nhau về Ta, chắc chắn là như vậy, và nó đến từ các cấp độ khác nhau của nhận thức về Ta Là Ai, và về mối quan hệ thật sự của họ đối với Ta. Và những cấp độ của nhận thức đã được phản ánh trong ý nghĩ, lời nói, và hành động của họ.
Một người ở một nơi hòa bình và thanh thản nhất trong cuộc đời của anh ta, và mang lại hòa bình và thanh thản sâu sắc cho người khác. Nhưng người kia thì ở nơi đầy lo sợ, bất ổn, và giận dữ thường xuyên (đặc biệt khi anh không thể đi đúng đường của mình), và mang lại sự rối loạn cho cuộc sống của những người xung quanh anh ta.
Cả hai đều có cái tâm tốt lành, tuy nhiên – không bao giờ có một thử thách nhẹ nhàng hơn so với Babe – và sự khác biệt giữa cả hai, là một người hầu như không đạt được bất cứ thứ gì về vật chất, nhưng không bao giờ muốn nhiều hơn những gì ông đã nhận, trong khi người kia “có tất cả mọi thứ”, và không bao giờ có những gì ông thực sự muốn.
Nếu đó là kết thúc dành cho George Herman, Ta cho rằng tất cả chúng ta đều có thể cảm thấy một chút buồn về điều đó, nhưng cái linh hồn thể hiện chính nó qua Babe Ruth là còn cách rất xa với việc hoàn tất quá trình, mà chúng ta gọi là sự tiến hóa. Nó đã có một cơ hội để xem xét lại những kinh nghiệm nó tạo thành cho chính nó, cũng như những kinh nghiệm nó tạo ra cho những người khác, và bây giờ nó đi đến quyết định điều mà nó muốn trải nghiệm, như việc nó cố gắng tạo ra và tạo ra nó một lần nữa trong một phiên bản huy hoàng và vĩ đại hơn nữa.
Chúng ta sẽ bỏ lại câu chuyện về hai linh hồn ở đây, bởi vì cả hai đã thực hiện sự lựa chọn tiếp theo của họ về những gì họ muốn trải nghiệm lúc này – và trên thực tế, cả hai đều đang trải qua điều đó.
Ý Ngài là cả hai đều đã từng tái sinh vào hai cơ thể khác nhau?
Nó sẽ là một sai lầm khi giả định rằng sự luân hồi tái sinh – là trở về một cơ thể vậy lý – là quyền lựa chọn duy nhất mở ra cho họ.
Các tùy chọn khác là gì?
Sự thật là, bất cứ điều gì họ muốn họ trở thành. Ở đây Ta vừa giải thích những thứ sẽ xảy ra sau cái mà các con gọi là cái chết của mình.
Một số linh hồn cảm thấy ở đây có rất nhiều thứ họ muốn biết, và vì thế họ tìm thấy chính mình qua việc “đi học”, trong khi các linh hồn khác – mà con gọi là “linh hồn già dặn” – thì đang dạy cho họ. Và họ dạy dỗ những gì? Rằng họ chẳng có gì phải học cả. Rằng họ không có bất cứ điều gì để phải học. Tất cả những gì họ phải làm là ghi nhớ. Nhớ Họ Thực Sự Là Ai và Là Gì.
Họ được “dạy” rằng những kinh nghiệm của Họ Là Ai sẽ đạt được qua các hoạt động của họ, thông qua việc trở thành thứ đó. Họ đã được nhắc nhở về điều này bằng việc nó nhẹ nhàng thể hiện ra cho họ.
Những linh hồn khác đã ghi nhớ điều này ngay khi họ đến được “thế giới bên kia”, hoặc sau khi họ đến đó một lúc. (Ta đang sử dụng ngôn ngữ mà con đã quen thuộc, nói bằng tiếng mẹ đẻ của con, nhiều nhất có thể, để giữ cho các từ không sai lệch).
Tiếp theo, các linh hồn này có thể tìm kiếm niềm vui trực tiếp từ việc trải nghiệm bản thân như bất cứ thứ gì họ muốn “trở thành”.
Họ có thể chọn từ hàng triệu, hàng tỷ tỷ các khía cạnh của Ta, để trải nghiệm điều đó. Một số có thể lựa chọn trở về với hình dạng vật lý để làm điều đó.
Bất cứ hình dạng vật lý nào ư?
Bất cứ hình dạng nào.
Sau đó, một sự thật là linh hồn có thể trở lại như loài động vật – Thượng Đế có thể là một con bò cái đúng không? Và những con bò đó có thực sự linh thiêng không? Lạy Bò Thần! (Ahem)
Xin lỗi.
Con đã có cả một đời để đứng lên mà diễn hài. Và, nhân tiện, hãy nhìn vào cuộc sống của con xem, con đã làm rất tốt.
Chà – bùm. Đó là một cú đạn vòng. Nếu con có một cái chũm choẹ ở đây, con sẽ tặng cho Ngài một cái chũm choẹ vỡ.
Cảm ơn, cảm ơn con. Rất nghiêm túc đấy, cậu trai trẻ.
Câu trả lời cho câu hỏi của con là – linh hồn có thể trở thành động vật hay không – có, tất nhiên là có thể. Câu hỏi thực sự là, nó buộc phải như thế đúng không? Câu trả lời là, không phải như vậy.
Vậy động vật cũng có linh hồn sao?
Bất cứ ai từng nhìn chằm chằm vào mắt của một con vật đều đã biết câu trả lời đó.
Vậy làm thế nào con biết được đó không phải là bà ngoại của con, trở lại thành con mèo của con?
Quá trình mà chúng ta đang thảo luận ở đây là sự tiến hóa. Tự sáng tạo và tiến hóa. Và sự tiến hóa tiến lên theo một con đường. Hướng lên. Hướng lên mãi.
Mong muốn lớn nhất của linh hồn là trải nghiệm các thể cao hơn và cao hơn của chính nó. Và do đó, nó tìm cách để đề cao lên, không phải là đi xuống, trên thước đo tiến hóa, cho đến khi nó trải nghiệm cái được gọi Niết bàn – nơi mà trở thành Cái Một Duy Nhất với Tất cả. Đó là, với Ta.
Nhưng nếu linh hồn mong muốn trải nghiệm lên cao hơn và cao hơn, tại sao nó thậm chí cần phải trở về như một con người?
Chắc chắn đó không thể là một bước tiến “lên cao”.
Nếu linh hồn trở về với hình dạng con người, nó luôn luôn là một nỗ lực cần thiết để trải nghiệm hơn nữa, và do đó, tiến hóa hơn nữa. Có rất nhiều cấp độ dễ nhận thấy của tiến hóa và đã được biểu hiện trong nhân loại.
Một người có thể trở lại vài kiếp – hàng trăm kiếp – và tiếp tục tiến hóa lên cao. Tuy nhiên trong tiến trình đi lên, khát vọng vĩ đại nhất của linh hồn, đó là không phải trở lại với một dạng tiến hóa thấp hơn. Vì vậy, sự trở lại như vậy thường không xảy ra. Không diễn ra cho đến khi linh hồn đạt đến cuộc hội ngộ tối thượng với Cái Tổng Thể.
Điều đó phải có nghĩa là có “linh hồn mới” đi vào hệ thống mỗi ngày, vào các dạng sống thấp hơn.
Không. Mỗi linh hồn đã từng được tạo ra thì đã được tạo ra Chỉ Một Lần.
Tất cả chúng ta đều ở đây Ngay Bây Giờ.
Tuy nhiên, như Ta đã giải thích trước đây, khi một linh hồn (một phần của Ta) đạt đến sự nhận thức tối thượng, nó có tùy chọn để “bắt đầu lại”, nghĩa là “quên đi mọi thứ”, vì thế nó có thể nhớ lại tất cả thêm một lần nữa, và tự tạo ra chính nó thêm một lần nữa. Bằng cách này, Thượng Đế tiếp tục trải nghiệm lại Tự Thân Mình.
Linh hồn cũng có thể chọn để “tái chế” thông qua một hình thức sự sống cụ thể ở một mức độ cụ thể như họ mong muốn. Không có luân hồi tái sinh – không có khả năng quay trở lại dạng vật lý – linh hồn sẽ phải hoàn thành tất cả mọi thứ mà nó tìm kiếm để thực hiện chỉ trong một đời, đó là một tỷ lần ngắn hơn so với một cái nháy mắt trong thời gian vũ trụ.
Vì vậy, vâng, tất nhiên, sự luân hồi tái sinh là một sự thật. Nó có thật, nó có mục đích, và nó là hoàn hảo.
Được rồi, nhưng có một điều làm con hơi băn khoăn. Ngài nói rằng không có gì gọi là thời gian, có nghĩa tất cả mọi thứ đang xảy ra ngay bây giờ. Điều đó có chính xác không?
Chính xác.
Và sau đó Ngài đã ngụ ý – và trong Quyển 2 Ngài đã đi sâu vào đó – rằng chúng ta tồn tại ở “tất cả các thời gian” trên các cấp độ khác nhau, hoặc tại các thời điểm khác nhau, trong Không gian – Thời gian của vũ trụ.
Đó là sự thật.
Được rồi, nhưng bây giờ đây là nơi nó có vẻ điên loạn. Nếu một người là “con” trong một Không Gian – Thời Gian “chết đi”, sau đó trở lại ở đây như một người khác. sau đó. sau đó, Con Là Ai?
Con sẽ phải tồn tại như là hai người trong cùng một lúc. Và nếu con tiếp tục làm điều này qua đời đời tới vĩnh viễn, giống như Ngài nói Con, vậy thì con đang là một trăm người cùng một lúc! Một ngàn. Một triệu. Một triệu phiên bản của một triệu người tại một triệu điểm trên Không Gian-Thời Gian Vũ Trụ.
Đúng thế.
Con không hiểu điều đó. Tâm trí của con không thể hình dung được nó.
Trên thực tế, con đã làm rất tốt. Đó là một khái niệm rất cao cấp, và con đã nắm bắt khá tốt nó.
Nhưng. nhưng. nếu đó là sự thật, vậy thì “con” – một phần của “con” là bất tử – phải được tiến hóa trong một tỷ cách khác nhau trong một tỷ hình thức khác nhau tại một tỷ thời điểm khác nhau trên Bánh Xe Vũ Trụ trong sự vĩnh cửu của thời gian.
Lại đúng nữa. Đó là chính xác những gì Ta đang làm.
Không, không! Con đã nói rằng đó là những gì con phải làm.
Lại đúng nữa. Đó là những gì Ta vừa nói.
Không, không, con nói là.
Ta hiểu những gì con đã nói. Con chỉ nói những gì Ta bảo con nói. Sự rắc rối ở đây là rằng con vẫn nghĩ rằng có nhiều hơn một người là Chúng ta ở đây.
Vậy không có à?
Không bao giờ có nhiều hơn một người là chúng ta ở đây. Không bao giờ. Con thử tìm mà xem?
Ý Ngài là con chỉ đang nói chuyện với chính con ở đây?
Đại loại như thế?
Ý Ngài là Ngài không phải Thượng Đế?
Đó không phải là những gì Ta nói.
Ý Ngài là Ngài là Thượng Đế à?
Đó là những gì Ta đã nói.
Nhưng nếu Ngài là Thượng Đế, và Ngài là con, và con là Ngài – vậy thì. vậy thì. Con là Thượng Đế!
Con chính là Thượng Đế, đúng vậy. Điều đó là chính xác. Con là thế trong sự viên mãn.
Nhưng con không chỉ là Thượng Đế – con cũng là tất cả mọi người.
Đúng.
Nhưng – liệu điều đó có nghĩa là không có ai, và không có gì khác tồn tại ngoài con ra?
Ta đã có nói, Ta và Cha Ta là một?
Vâng, nhưng.
Và có phải Ta đã không nói, Tất Cả Chúng ta là Một?
Vâng. Nhưng con không biết ý Ngài có phải nghĩa đen không. Con nghĩ rằng Ngài ám chỉ nghĩa bóng. Con nghĩ nó là một lời phát biểu triết học, chứ không phải là một tuyên bố về sự thật.
Đó là một lời tuyên bố của sự thật. Tất cả chúng ta là Một. Đó có nghĩa là “những gì các ngươi làm cho kẻ bé mọn nhất ở đây, là các ngươi làm cho Ta.” Bây giờ con đã hiểu chưa?
Rồi.
Ah, cuối cùng. Lần cuối cùng.
Nhưng – Ngài sẽ tha thứ cho con vì phản đối điều này chứ, nhưng. , khi con ở với một người khác – người phối ngẫu của con chẳng hạn, hoặc những đứa trẻ của con, nó cảm thấy rằng con tách rời với họ, rằng họ là một người khác với “con”
Nhận thức là một điều kỳ diệu. Nó có thể được chia thành hàng ngàn mảnh.
Một triệu. Một triệu của một triệu lần.
Ta đã phân chia Tự Thân Ta thành một số lượng vô hạn các “mảnh ghép” – để mỗi “mảnh ghép” của Ta có thể nhìn lại Tự Thân Nó và chiêm ngưỡng sự kỳ diệu của Ta Là Ai Và Là Cái Gì.
Nhưng tại sao con buộc phải đi qua giai đoạn của sự lãng quên, của sự không có lòng tin? Con vẫn hoàn toàn không có niềm tin tưởng! Con vẫn còn dính cứng trong sự lãng quên.
Đừng gây khó khăn cho Tự Thân con. Đó là một phần của Quá Trình. Nó rất bình thường khi diễn ra theo cách đó.
Sau đó tại sao Ngài lại kể cho con tất cả những điều này?
Bởi vì con đang bắt đầu trở nên không vui vẻ. Sự sống đã bắt đầu trở nên không còn niềm vui nữa. Con đang bắt đầu theo kịp Quá Trình mà con đã quên rằng nó chỉ là một quá trình. Và như vậy, con gọi tới Ta. Con yêu cầu Ta đến với con, giúp con hiểu, cho con thấy sự thật thần thánh, tiết lộ cho con những bí mật lớn nhất. Bí mật mà con đã giữ bên trong chính bản thân con. Bí mật về Con Là Ai.
Bây giờ Ta đã làm xong rồi. Giờ thì, một lần nữa, con đã được nhắc lại cho nhớ. Nó có quan trọng không? Nó có thay đổi cách con hành động vào ngày mai không? Nó có làm cho con thấy mọi thứ trở nên khác vào đêm nay không? Bây giờ con sẽ chữa lành những tổn thương của những người bị thương chứ, dập tắt những mối lo lắng của sự sợ hãi chứ, đáp ứng nhu cầu của sự nghèo khổ chứ, kỷ niệm sự vĩ đại của các thành tựu, và thấy phiên bản của Ta ở khắp mọi nơi chứ?
Điều đáng ghi nhớ cuối cùng của sự thật này có thay đổi cuộc đời con, và cho phép con thay đổi cuộc sống của người khác hay không? Hoặc có hay không việc con quay trở lại với sự quên lãng, rơi trở lại sự ích kỷ, và thăm lại, ở lại một lần nữa, với sự nhỏ bé của con người mà con tưởng tượng rằng đó là mình trước khi thức tỉnh?
Nó sẽ ra sao?
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3 (Trọn bộ)
- Download Ebook sách Đối thoại với Thượng Đế tập 3 – File PDF DOCX
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 20 (Kết thúc)
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 19
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 18
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 17
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 16
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 15
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 14
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 13
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 12
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 11
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 10
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 9
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 8
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 7
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 6
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 5
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 4
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 3
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 2
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 1 (Phần 2)
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 1 (Phần 1)