ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 3: Chương 12

0
202

CHƯƠNG 12

 

Con đang đầy kinh ngạc và tôn kính khi đọc những lời này. Cám ơn Ngài vì đã ở đây với con lúc này. Cám ơn Ngài vì đã ở đây với tất cả chúng con. Với hàng triệu người đã đọc từng chữ trong cuộc đối thoại này, và hàng triệu người khác nữa sẽ làm như vậy. Và chúng con không kịp thở bởi Ngài đã đến với trái tim của chúng con.

Những sinh mệnh thân yêu nhất của Ta – Ta đã luôn luôn ở trong trái tim của các con. Ta chỉ vui mừng vì giờ đây con đã có thể thực sự cảm thấy có Ta ở đây. Ta đã luôn luôn ở bên con. Ta chưa bao giờ rời bỏ con. Ta là con, và con là Ta, và Chúng ta sẽ không bao giờ bị chia tách ra được, không bao giờ, bởi vì điều đó là không thể.

Tuy nhiên, có một vài ngày con cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Tại một vài khoảnh khắc con cảm thấy rằng con đang chiến đấu với chính bản thân mình.

Đó là bởi vì con đã rời khỏi Ta, con của Ta à. Con đã bỏ rơi nhận thức cao của con về Ta. Tuy nhiên, khi nhận thức được Ta, con sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Làm thế nào con có thể giữ lại nhận thức ấy?

Mang nhận thức của con đến cho người khác. Không phải bằng cách truyền đạo, nhưng bằng ví dụ. Hãy là nguồn gốc của tình yêu giống như Ta đang ở trong cuộc sống của những người khác. Những gì con đem tặng cho người khác, con cũng giành nó cho mình. Bởi vì chỉ có Cái Một Duy Nhất là Chúng ta.

Cám ơn Ngài. Vâng, Ngài đã cho coi biết về điều này trước đó. Hãy là nguồn. Bất cứ điều gì con muốn tự mình trải nghiệm, như Ngài từng nói, hãy là ngọn nguồn trong cuộc sống của những người khác.

Đúng. Đây là điều bí mật tuyệt vời. Đây là sự khôn ngoan thiêng liêng. Hãy đối xử với những người khác như con đối xử với chính mình. Tất cả các vấn đề của con, sự xung đột của con, tất cả những khó khăn của con trong việc tạo ra một cuộc sống trên hành tinh hòa bình và niềm vui đều dựa trên việc con có thấu hiểu được chỉ dẫn đơn giản này hay không, và hãy làm theo nó.

Con hiểu rồi. Một lần nữa Ngài đã nói về nó thật rõ ràng, rất rõ ràng, con đã hiểu được. Con sẽ cố gắng không bao giờ “để mất nó” thêm một lần nào nữa.

Con không thể “mất” những gì mà con cho đi. Hãy luôn luôn nhớ điều đó.

Cảm ơn Ngài. Liệu con có thể hỏi Ngài một số câu hỏi về linh hồn được không?

Ta có vài lời bình luận tổng quát hơn về cuộc sống giống như con đang sống.

Rất sẵn lòng.

Con vừa mới nói rằng đôi khi con cảm thấy như thể mình đang chiến đấu với chính bản thân.

Vâng.

Chiến đấu vì cái gì?

Chỉ là một lối nói minh họa thôi.

Ta lại nghĩ là không. Ta cho rằng nó là một thực tế về con (và về nhiều người khác) suy nghĩ tới cuộc sống là như thế nào.

Trong đầu của con có một “trận chiến” – rằng có một cuộc đấu tranh đang xảy ra ở đây.

Vâng, dường như là thế.

Không phải thế đâu, và nó cũng không bao giờ có vẻ như thế.

Ngài sẽ tha thứ cho con chứ, điều này khó tin quá đi mất.

Đó chính xác là lý do tại sao nó đã không trở thành thực tại của con. Cái gì con thấy nó thật thì con mới tin rằng nó thật. Tuy nhiên, Ta nói với con điều này: Cuộc sống của con chưa bao giờ có ý nghĩa là một cuộc đấu tranh, không phải bây giờ cũng như sau này.

Ta đã cho các con những công cụ để tạo ra thực tại vĩ đại nhất. Con chỉ đơn thuần lựa chọn rằng sẽ không sử dụng đến chúng. Hoặc chính xác hơn, con đã sử dụng sai chúng. Công cụ Ta đề cập ở đây chính là ba công cụ của sự sáng tạo. Chúng ta đã nói về chúng rất nhiều trong cuộc đối thoại này. Con có biết chúng là gì không?

Tư tưởng, lời nói, và hành động.

Tốt. Con đã nhớ. Ta đã truyền cảm hứng tới Mildred Hinckley, một vị Thầy tâm linh của Ta, để nói, “Bạn được sinh ra với sức mạnh sáng tạo của vũ trụ tại đầu lưỡi của mình.”

Đó là một tuyên bố có tác động đáng kinh ngạc. Cũng như thế, từ một vị Thầy khác của Ta: “Như con đã tin tưởng, nên nó được thực hiện trên các con.” Hai lời phát biểu này liên quan đến tư tưởng và lời nói. Một vị Thầy khác của Ta cũng từng nói về hành động:

“Khởi đầu là Thượng Đế. Cuối cùng là hành động. Hành động chính là Thượng Đế đang sáng tạo – hoặc Thượng Đế đang trải nghiệm”.

Ngài đã nói điều đó, trong Quyển 1.

Quyển 1 được đưa ra thông qua con, con trai của Ta à, cũng giống như tất cả các giáo lý tuyệt vời khác đã được truyền cảm hứng từ Ta, và được đưa ra thông qua các hình thức của con người. Những người cho phép nguồn cảm hứng như vậy đi vào họ, và những người không ngại chia sẻ công khai, là những vị Thầy tuyệt vời nhất của Ta.

Con không chắc rằng mình sẽ được liệt vào dạng đó.

Những lời mà con được truyền cảm hứng để chia sẻ sẽ đến với hàng triệu con người.

Hàng triệu đấy, con trai à.

Nó đã được dịch ra 24 ngôn ngữ. Nó đã đến với toàn thế giới.

Con cấp tư cách cho những vị Thầy tuyệt vời ấy dựa trên thước đo nào?

Thước đo của sự hành động, chứ không phải lời nói.

Đó là một câu trả lời rất khôn ngoan.

Và những hành động trong cuộc đời này không nói lên rằng con tốt lành, và chắc chắn cũng không đủ điều kiện để con là một vị Thầy.

Con chỉ viết được bằng một nửa những vị Thầy khác

Ngài đang nói điều gì thế hả?

Ta đang nói những điều mà Ta từng nói qua lời của Judith Schucman trong “A Course in Miracles”: Con dạy những gì mà con phải học hỏi. Con có tin rằng con phải chứng minh sự hoàn hảo trước khi con có thể dạy cho người khác làm thế nào để đạt được nó? Và trong khi con chia sẻ về thứ mà con gọi là lỗi lầm – nhiều hơn những gì Ta chia sẻ – con cũng đã thể hiện lòng dũng cảm tuyệt vời trong việc cho mọi người biết đến cuộc trò chuyện của chúng ta.

Hay là điên rồ mới đúng.

Tại sao con lại cứ cố hạ thấp bản thân mình như thế? Tất cả các con đều như thế! Mỗi một người trong các con! Các con phủ nhận sự vĩ đại của chính mình như con từ chối sự tồn tại của Ta trong các con.

Không phải con. Con chưa bao giờ phủ nhận điều đó!

Gì cơ?

Ôi, không phải thời gian gần đây mà.

Ta nói với con, trước khi gà gáy sáng, con sẽ từ chối danh ta tới ba lần.

Mỗi một suy nghĩ của Tự Thân con cho rằng mình nhỏ bé hơn so với bản chất của con, chính là từ chối Ta.

Mỗi một lời nói của Tự Thân con khi hạ mình xuống, chính là từ chối Ta.

Mỗi một hành động khiến Tự thân con nghĩ rằng mình đóng một vai “không đủ tốt”, hoặc thiếu tốt lành, hoặc kém cỏi bất cứ mặt nào, chính là sự từ chối. Không chỉ trong suy nghĩ, trong lời nói, mà thực sự như vậy.

Ta thật sự không cho phép cuộc sống của con lại đại diện cho bất cứ điều gì ngoại trừ vai trò vĩ đại nhất của Con Là Ai.

Nào, giờ thì vai trò lớn nhất mà con từng đặt ra cho Tự Thân là gì?

Không phải một ngày nào đó con sẽ trở thành một vị Thầy vĩ đại chứ? Phải thế không?

Vâng.

Vậy đúng thế rồi. Con là như thế.

Cho đến khi con lại từ chối nó một lần nữa.

Con sẽ không từ chối nó nữa đâu.

Con sẽ không ư?

Không

Chứng minh đi.

Chứng minh sao?

Chứng minh đi.

Bằng cách nào?

Ngay bây giờ, nói rằng: “Tôi là một vị Thầy tuyệt vời.”

Hừm.

Tự nhiên đi con, nói nào.

Tôi là. Ngài thấy đấy, vấn đề là, tất cả những điều này sẽ được công bố. Con nhận thức được rằng tất cả mọi thứ con viết trên bản thảo này sẽ xuất hiện trong bản in ấn. Những người ở Peoria sẽ đọc thấy điều này.

Peoria! Ha! Bắc Kinh thì sao!

Được rồi, Trung Quốc cũng được. Đó là quan điểm của con. Mọi người sẽ hỏi han con – làm phiền con – về Quyển 3 kể từ sau khi Quyển 2 được phát hành! Con đã cố gắng giải thích lý do tại sao mất thời gian quá lâu cho Quyển 3. Con đã cố gắng để họ có thể hiểu được những gì có trong cuộc đối thoại này, khi cả thế giới đang theo dõi, chờ đợi. Nó không giống như là Quyển 1 và 2. Cả hai cuốn đó đều là những cuộc đối thoại trong sự trống rỗng tâm hồn.

Con thậm chí không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ trở thành sách.

Có, con có đấy. Trong trái tim của con, con đã biết được.

Vâng, có lẽ con cũng đã hy vọng rằng họ có được những gì họ muốn. Nhưng bây giờ thì con biết, có sự khác nhau giữa bản thảo này và sách được in ra.

Bởi vì bây giờ con biết rằng tất cả mọi người sẽ đọc được từng câu chữ mà con viết.

Vâng. Giờ Ngài lại muốn con nói rằng mình là một vị Thầy tuyệt vời.

Điều này thật khó khăn khi phải đứng trước mọi người.

Con muốn Ta yêu cầu con làm việc đó một cách riêng tư à? Đó là cách suy nghĩ của con ư? Ta yêu cầu con xướng lên Con Là Ai tại nơi công cộng, chính xác bởi vì con đang ở giữa công chúng. Lý do của ý tưởng muốn con nói điều ấy với công chúng là vì: Công khai là hình thức cao nhất. Sống một phiên bản vĩ đại nhất của chính con về Con Là Ai. Bắt đầu cuộc sống đó bằng cách tuyên bố nó.

Một cách công khai. Và bước đầu tiên trong đó chính là hãy nói nó ra.

Nhưng còn sự khiêm nhường thì sao? Sự lịch thiệp nữa? Nó có lịch sự không khi công bố ra ý tưởng vĩ đại về chúng ta cho mọi người biết?

Tất cả các vị Thầy vĩ đại đã từng làm như vậy.

Vâng, nhưng không được kiêu ngạo.

“Ta là đường và là sự sống” thì ngạo mạn lắm sao? Đủ kiêu ngạo đối với con chưa?

Con đã nói rằng con không bao giờ từ chối Ta thêm một lần nào nữa, nhưng con vừa dành ra mười phút cho việc làm đó.

Con không từ chối Ngài mà. Ở đây chúng ta đang nói về vai trò lớn nhất của con mà.

Vai trò lớn nhất của con chính là Ta. Đó là trở thành Ta.

Khi con từ chối phần tuyệt vời nhất của mình, là con từ chối Ta. Và Ta nói cho con biết, trước buổi bình minh ngày mai, con sẽ làm điều này tới ba lần.

Trừ khi con không làm.

Trừ khi con không làm. Đúng thế. Và chỉ có con mới có thể quyết định. Chỉ có con mới có thể lựa chọn. Bây giờ, con có biết bất cứ vị chân sư nào mà lại ẩn tích một mình không? Đức Phật Thích Ca, Chúa Jesus, Krishna – tất cả đều là vị Thầy của công chúng, đúng không nào?

Vâng. Nhưng có những vị Thầy không được biết đến rộng rãi. Mẹ con là một trong số đó. Ngài mới nói như vậy mà. Không cần thiết để mọi người biết đến một vị Thầy một cách rộng rãi.

Mẹ của con là người tiền trạm. Một sứ giả. Một người dọn đường. Cô ấy chuẩn bị cho con một con đường, và chỉ ra con đường ấy cho con. Đúng vậy, cô ấy cũng là một vị Thầy. Và như các thầy giáo tốt lành mà con biết, cô ấy dường như đã không dạy cho con rằng đừng bao giờ từ chối chính mình. Tuy nhiên, con sẽ dạy cho những người khác về điều này.

Ôi, con muốn xấu xa cơ! Đó là những gì con muốn làm!

Đừng “muốn”. Con sẽ không thể có những gì con “muốn”. Con đơn thuần chỉ tuyên bố rằng con đang ở trong “cái muốn” ấy, và đó là nơi con bị bỏ lại, con sẽ bị bỏ lại với sự thiếu thốn.

Được rồi! Được rồi! Con không “muốn”, nhưng con chọn!

Tốt hơn đấy. Tốt hơn rất nhiều. Bây giờ con chọn những gì nào?

Con chọn để dạy người khác đừng bao giờ từ chối chính bản thân mình.

Tốt, và con chọn điều gì nữa không?

Con chọn để dạy cho những người khác đừng bao giờ từ chối Ngài – Thượng Đế. Bởi vì từ chối Ngài cũng là từ chối chính họ, và từ chối chính họ tức là từ chối Ngài.

Tốt. Và con có chọn lựa để dạy nó một cách bừa bãi không, nếu có “cơ hội”? Hay con có lựa chọn để giảng dạy nó một cách đàng hoàng không, nếu có mục đích?

Con chọn để dạy nó với sự chủ tâm. Đàng hoàng đâu ra đấy. Giống như mẹ con đã làm. Mẹ con đã dạy con đừng bao giờ từ chối bản thân mình. Bà đã dạy cho con điều ấy mỗi ngày. Bà là nguồn động viên lớn nhất mà con từng có. Bà đã dạy cho con có niềm tin vào chính mình, và tin vào Ngài. Con nên trở thành một vị Thầy. Con chọn để trở thành một vị Thầy với tất cả sự thông thái tuyệt vời mẹ đã dạy cho con. Bà đã dùng toàn bộ cuộc đời để dạy dỗ, trong mỗi lời nói. Đó là những gì làm cho một vị Thầy trở nên tuyệt vời.

Con nói đúng, mẹ của con là một vị Thầy tuyệt vời. Và con đã đúng với sự thật to lớn của con. Một người không cần phải được biết đến rộng rãi rằng họ là một vị Thầy tuyệt vời. Ta đã “thử” con đấy. Ta muốn nhìn thấy con đi được bao xa với điều này.

Và con đã “đi” tới nơi mà con có “nhiệm vụ phải đi”, đúng không?

Con đã đi tới nơi mà tất cả vị Thầy tuyệt vời khác đã đi. Đến với sự khôn ngoan thông thái của riêng con. Đến với chân lý của riêng con. Đó là nơi mà con luôn luôn phải đi, nơi mà con phải vòng một vòng và quay lại để con có thể dạy cho cả thế giới.

Con biết. Điều này con biết mà.

Và đâu mới là chân lý sâu xa nhất về Con Là Ai?

Tôi là. một vị Thầy tuyệt vời. Một vị Thầy tuyệt vời của chân lý vĩnh cửu.

Con đã hiểu rồi đó. Nói một cách bình tĩnh, điềm đạm. Con đã hiểu rồi đó. Con đã biết rằng chân lý nằm trong trái tim con, và con chỉ nói ra lời trái tim mình muốn nói. Con không khoe khoang, và sẽ không có ai nghe thấy điều đó như là một lời khoe khoang. Con không phải là khoe khoang, và sẽ không có ai sẽ nghe thấy điều đó như là một lời khoe khoang. Con không đấm vào ngực mình, con đang mở cửa trái tim, và có một sự khác biệt lớn.

Mọi người đều biết Họ Là Ai trong trái tim của mình. Họ là một nữ diễn viên múa balê tuyệt vời, hoặc một luật sư, hay diễn viên, hoặc một người thủ lĩnh. Họ là một thám tử vĩ đại, hoặc một nhân viên bán hàng, hoặc những bậc phụ huynh tuyệt vời, hay kiến trúc sư vĩ đại, một nhà thơ hoặc một nhà lãnh đạo, một nhà xây dựng hoặc một bác sĩ tuyệt vời. Và họ, và tất cả mọi người, đều là những con người tuyệt vời.

Mọi người đều biết Họ Là Ai trong trái tim của chính mình. Nếu họ mở cửa trái tim ra, nếu họ chia sẻ với người khác những mong muốn từ trái tim của họ, nếu họ sống với tấm lòng thật chân thành, họ sẽ lấp đầy thế giới với sự lộng lẫy cao quý.

Con là một vị Thầy tuyệt vời. Và con đoán thử xem món quà đến ấy từ nơi nào?

Từ Ngài.

Và như vậy, khi con tuyên bố bản thân Con Là Ai, con chỉ đơn thuần đang tuyên bố Ta Là Ai mà thôi. Luôn luôn công khai Ta là Ngọn Nguồn, và sẽ không có ai phiền lòng nếu con tuyên bố về bản thân con là một người tuyệt vời.

Nhưng Ngài đã luôn luôn thúc giục con tuyên bố bản thân mình chính là Nguồn mà.

Con chính là Nguồn – của tất cả những thứ mà Là Ta. Vị Thầy tuyệt vời đối với những người quen thuộc nhất trong cuộc đời con đã từng nói: “Ta là đường và là sự sống”. Anh ấy cũng nói, “Bất cứ điều gì đến với Ta đều từ Chúa Cha. Nếu không có Chúa Cha, Ta chẳng là gì”. Và anh ấy cũng đã nói, “Ta và Cha Ta là Một.” Con hiểu chứ?

Tức là Chúng ta là Một.

Đúng vậy.

Điều đó mang chúng ta trở lại với linh hồn con người. Con có thể đặt một vài câu hỏi chi tiết về linh hồn không?

Tiến hành đi.

Được rồi. Có bao nhiêu linh hồn?

Một

Vâng đúng rồi, theo chiều hướng to lớn nhất. Nhưng có bao nhiêu linh hồn cá thể của Cái Một – Cái Tổng Thể ấy mới được?

Này, Ta thích câu nói đó. Ta thích cách con sử dụng lối nói đó. Năng Lượng của Cái Một chính là Toàn Thể năng lượng tự chia nhỏ Tự Thân nó ra thành rất nhiều phần khác nhau. Ta thích điều này.

Vui đấy. Vậy thì có bao nhiêu linh hồn cá thể mà Ngài đã tạo ra thế? Có bao nhiêu linh hồn?

Ta không thể trả lời bằng cách thức để con có thể hiểu được.

Cố gắng xem nào! Nó là một con số cố định phải không? Hay một số biến đổi? Một số lượng vô hạn? Ngài có tạo ra những “linh hồn mới” kể từ “thủa ban đầu” không?

Đúng, nó là một con số không đổi. Đúng, nó cũng là một con số không cố định. Đúng, nó cũng là một số lượng vô hạn. Và có, Ta đã tạo ra linh hồn mới, và cũng không, Ta không tạo ra linh hồn nào cả.

Con thực sự không hiểu đấy.

Ta biết chứ.

Vậy thì giúp con đi nào.

Có thật là con nói vậy không?

Nói gì cơ?

“Vậy thì hãy giúp con đi, Thượng Đế?”

Ah, thông minh thật. Thôi được rồi, con bắt đầu hiểu điều này rồi đấy, nếu đó là điều cuối cùng con phải làm, vậy thì hãy giúp đỡ con với, Thượng Đế.

Ta sẽ giúp. Con rất khẩn khoản, vì vậy Ta sẽ giúp con – mặc dù Ta cũng muốn cảnh báo con rằng điều này khó khăn để nắm bắt, để hiểu thấu sự vô hạn từ một quan điểm hữu hạn. Tuy nhiên, chúng ta sẽ cùng tạo cơn lốc nhỏ nào.

Tuyệt thật!

Đúng, rất là tuyệt. Well, chúng ta hãy bắt đầu bằng cách nhận xét các câu hỏi của con, suy luận rằng thực tế có tồn tại một thứ gọi là thời gian. Thật ra, nó không phải là thật. Chỉ có một thời điểm, và đó chính là Trường Thời Gian Vĩnh Cửu.

Tất cả mọi thứ đã từng xảy ra, đang xảy ra, và sẽ xảy ra, đều đang xảy ra ngay tại thời điểm này. Không có gì đã xảy ra “trước đó ” bởi vì không có khái niệm “trước đó”. Và cũng không có điều gì xảy ra “sau đó”, vì cũng không có khái niệm “sau đó”. Tất cả luôn luôn là Ngay Lúc Này.

Trong cái Ngay Lúc Này, Ta liên tục biến đổi. Ta “cá nhân hóa” mình theo vô số cách khác nhau (Ta thích từ này!), và cũng luôn luôn giống như nhau. Căn cứ vào việc chỉ có duy nhất Hiện Tại, thì số lượng linh hồn luôn luôn bất biến. Nhưng căn cứ trên những gì con suy nghĩ về Hiện Tại theo kiểu bây giờ và sau đó, thì nó luôn luôn thay đổi.

Chúng ta cũng từng đề cập về điều này trước đó, lúc chúng ta nói về sự luân hồi đầu thai, và các dạng sống thấp hơn, và linh hồn “trở lại” như thế nào. Vì Ta luôn luôn thay đổi, số lượng linh hồn là vô hạn. Tuy nhiên, tại bất kỳ “thời điểm cố định nào” thì nó lại là hữu hạn. Và đúng thế, có những “linh hồn mới”, theo nghĩa rằng họ đã tự cho phép mình đạt được nhận thức tối cao và với sự vô hạn của thực tại tối hậu, tự nguyện “quên” tất cả mọi thứ và “bắt đầu lại” – họ đã quyết định đi đến một địa điểm mới trên Bánh Xe Vũ Trụ, và một số đã chọn trở thành “linh hồn non trẻ” một lần nữa. Tuy nhiên, tất cả các linh hồn đều là một phần của số lượng ban đầu, vì tất cả đang được tạo ra (đã được tạo ra, sẽ được tạo ra) trong Trường Thời Gian Vĩnh Cửu. Vì vậy, số lượng linh hồn là hữu hạn và vô hạn, thay đổi và không thay đổi, tùy thuộc vào cách mà con nhìn vào nó. Bởi vì đặc tính này của thực tại tối hậu, Ta thường được gọi là Di Động Trong Bất Động. Ta chính là cái mà gọi là Luôn Luôn Chuyển Động, và Không Bao Giờ Chuyển Động, Luôn luôn Thay Đổi và Không Bao Giờ Thay Đổi.

Được rồi. Con hiểu rồi. Không có gì là tuyệt đối với Ngài.

Ngoại trừ một điều rằng tất cả mọi thứ là tuyệt đối.

Trừ khi nó không tuyệt đối.

Chính xác. Rất chính xác. Con hiểu nó rồi đấy! Hoan hô.

Vâng, thật ra, con nghĩ rằng con đã luôn luôn hiểu điều này.

Đúng.

Trừ khi con không hiểu.

Đúng vậy.

Trừ khi nó cũng không đúng.

Đúng vậy.

Ai trước.

Không, cái gì đi trước. Ai là thứ hai.

Ta-da! Vậy Ngài là Abbott và con là Costello, và tất cả chỉ là một chương trình tạp kỹ của vũ trụ.

Trừ khi nó không phải. Có những khoảnh khắc và sự kiện mà con sẽ muốn làm nó thật nghiêm túc.

Trừ khi con không làm.

Trừ khi con cũng không làm việc không làm ấy.

Vì vậy, hãy trở lại với các chủ đề về linh hồn nào.

Chàng trai, đó là một tiêu đề sách tuyệt vời đó. Chủ đề về linh hồn.

Có lẽ chúng ta sẽ làm điều đó.

Con đang đùa à? Chúng ta đã có rồi mà.

Trừ khi chúng ta không có.

Điều ấy đúng.

Trừ khi không có.

Con không bao giờ biết được đâu.

Trừ khi Ngài làm thế.

Con thấy không? Con đang nhận thức được điều này. Con đang nhớ nó thực sự là như thế nào, và con đang đùa giỡn vui vẻ với nó! Giờ thì con đang trở lại để “sống nhẹ nhàng”. Con đang lóe sáng lên. Đây chính là ý nghĩa của “sự giác ngộ”.

Tuyệt.

Rất mát mẻ. Điều đó có nghĩa là con đang nóng!

Yup. Điều đó được gọi là “sống trong mâu thuẫn.” Ngài đã nói về nó nhiều lần. Bây giờ, hãy trở lại chủ đề về linh hồn nào, đâu là sự khác biệt giữa một linh hồn già và linh hồn trẻ?

Một cơ thể năng lượng (còn gọi là một phần của Ta) có thể tự hình thành chính nó trở nên “trẻ” hoặc “già”, tùy thuộc vào những gì nó chọn sau khi nó đạt đến nhận thức tối cao.

Khi chúng trở về với Bánh Xe Vũ Trụ, một số linh hồn chọn là linh hồn già, và một số lựa chọn trở thành “trẻ.”

Thật vậy, nếu trải nghiệm gọi là ” trẻ” không tồn tại, thì sẽ không có trải nghiệm gọi là “già”. Vì vậy, một số linh hồn đã “tình nguyện” để được gọi là “trẻ”, và một số được gọi là “già”, để cho Linh Hồn Duy Nhất, còn gọi là Cái Tổng Thể, có thể hoàn toàn nhận biết chính nó.

Tương tự như vậy, một số linh hồn đã chọn được gọi là “tốt”, và một số trở nên “xấu”, cho cùng một lý do ấy. Và đây là lý do tại sao không có linh hồn nào bị trừng phạt. Vậy cớ gì Linh Hồn Duy Nhất muốn trừng phạt Một Phần của Chính Nó vì đã chia nhỏ cái Tổng Thể? Đây chính là những lời giải thích đẹp đẽ trong sách truyện trẻ em “Linh hồn bé con và Mặt trời[ 14]“, nó thật đơn giản để cho một đứa trẻ có thể hiểu được.

Ngài có một cách để đưa mọi thứ trở nên thật hùng hồn, khiến cái khái niệm khủng khiếp như vậy trở nên thật rõ ràng, mà ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu được.

Cảm ơn.

Thế nhưng con có thêm một câu hỏi nữa về các linh hồn. Có “linh hồn đồng hành” hay không?

Có, nhưng không phải như cách con nghĩ về họ đâu.

Có gì khác nhau cơ chứ?

Con suy nghĩ về “linh hồn đồng hành” tức là lãng mạn, có nghĩa là “nửa kia của con”. Thật ra, linh hồn con người – một phần của Ta mà trở nên “cá nhân hóa” – lớn hơn nhiều so với cái mà con tưởng tượng ra.

Nói cách khác, linh hồn to lớn hơn con nghĩ.

Lớn hơn nhiều. Nó không phải là không khí trong một căn phòng. Đó là không khí trong toàn bộ ngôi nhà. Và ngôi nhà thì có nhiều phòng.“Linh hồn” không bị giới hạn. Nó không phải là trong phòng ăn. Cũng không phải linh hồn tự “chia” thành hai cá nhân để được gọi là các “linh hồn đồng hành”. Nó không phải là không khí trong phòng khách – phòng ăn kết hợp lại. Nó chính là “không khí” trong toàn bộ tòa lâu đài kết hợp lại.

Và trong Vương Quốc của Ta có rất nhiều tòa lâu đài. Và cũng không khí ấy trôi xung quanh, bên trong và thông suốt toàn bộ tòa lâu đài, không khí của các phòng có thể gây cảm giác “gần gũi hơn.” Con có thể đi vào những căn phòng ấy và nói, “Nơi này thật gần gũi”.

Để con có thể hiểu được, thế nên – chỉ có một Linh Hồn Duy Nhất. Tuy nhiên, thứ mà con gọi là linh hồn cá thể thì rất to lớn, trôi lơ lửng, bên trong, và thông qua hàng trăm hình thức vật lý khác nhau.

Tất cả trong cùng một thời điểm.

Không có cái gì gọi là thời gian cả. Ta chỉ có thể trả lời câu hỏi này bằng cách nói rằng, “Đúng, và không đúng”. Một thể vật lý được bao bọc bởi linh hồn của con đang “sống lúc này”, trong sự hiểu biết của con. Những linh hồn khác thì cá nhân hóa mình ở trong dạng mà con gọi là ” đã chết.” Và một số thì bao bọc lấy những dạng sống ở nơi mà con gọi là “tương lai”. Tất cả đều xảy ngay lúc này, tất nhiên, sự trù tính của con đều khớp với thời gian giống như một công cụ, cho phép con ý thức hơn về những trải nghiệm.

Vì vậy, hàng trăm các cơ thể vật lý mà linh hồn con đã “bao bọc” – đây mà một từ thú vị mà Ngài đã sử dụng – tất cả là “linh hồn đồng hành” của con?

Nó chính xác hơn cái cách con đã suy nghĩ, đúng là như thế.

Và một trong số những linh hồn đồng hành của con đã từng sống trước đó?

Đúng thế. Như con mô tả nó, đúng vậy.

Ồ. Khoan đã nào! Con nghĩ rằng con vừa mới hiểu ra điều gì đó ở đây! Có phải những phần của con đã từng sống “trước đó” chính là “kiếp trước” của con không?

Giỏi quá! Con đang hiểu nó đấy! Đúng là như vậyl Một trong số này chính là “cuộc đời khác” mà con đã sống “trước đây”. Và một số thì không. Các phần khác của linh hồn con đang bao bọc lấy cơ thể thì sẽ được ở trong tương lai. Và vẫn còn những phần khác được thể hiện dưới các dạng sống khác trên hành tinh của con ngay lúc này.

Khi con trở thành một trong những phần ấy, con có thể cảm thấy mối quan hệ trực tiếp của nó. Đôi khi con thậm chí sẽ thốt lên, “Chúng ta đã trải qua ‘tiền kiếp’ cùng với nhau.” Và con đã đúng. Các con đã trải qua “tiền kiếp” với nhau. Hoặc cùng dưới dạng vật lý như nhau, hoặc như là hai dạng trong cùng một dòng Thời – Không Liên Tục.

Điều này thật tuyệt vời! Nó giải thích tất cả mọi thứ!

Vâng, nó là thế.

Ngoại trừ một điều.

Là gì thế?

Sẽ thế nào khi con vừa biết được rằng con đã trải qua “kiếp trước” với một người nào đó – con vừa mới biết; con cảm thấy nó trong xương tủy của mình – và sẽ ra sao khi con đề cập đến điều này với họ, họ lại chẳng cảm thấy gì? Sẽ thế nào đây?

Đó là sự khó hiểu của con về “quá khứ” và “tương lai”.

Con đã trải qua một cuộc sống khác với họ – nó không chỉ là tiền kiếp.

Nó là “kiếp sau” luôn à?

Chính xác. Tất cả đều đang xảy ra trong Trường Thời Gian Vĩnh Cửu, và ở một khía cạnh nào đó, con sẽ nhận thức được rằng nó vẫn chưa hề xảy ra.

Vậy tại sao họ cũng không “nhớ được” tương lai?

Đây là những rung động rất tinh tế và huyền ảo, và một số trong các con rất nhạy cảm với chúng hơn những người khác. Ngoài ra, từ người này sang người khác nó cũng rất khác nhau. Con có thể “nhạy cảm” với “quá khứ” của con hay trải nghiệm “tương lai” của một người nhiều hơn so với những người khác. Điều này thường có nghĩa là con đã trải qua thời gian đó, như là một phần nhỏ trong linh hồn to lớn của con đang bao bọc cùng một cơ thể, dường như con sẽ có cảm giác là “đã từng gặp nhau trước đây,” nhưng nó không chỉ là điều mạnh mẽ nhất, nó có thể cũng có nghĩa rằng các con từng chia sẽ cùng “thời gian” cùng với nhau, nhưng không cùng một cơ thể. Có thể con đã (hoặc sẽ) là vợ hoặc chồng, anh chị em, ba mẹ hay con cái, người yêu và người được yêu.

Đây là những mối liên kết mạnh mẽ, nó hoàn toàn tự nhiên nếu con cảm thấy dường như con “gặp lại” một điều đáng lý ra là “lần đầu tiên” trong cuộc đời “này”.

Nếu những gì Ngài đang nói là sự thật, nó hẳn là một hiện tượng khó tin mà con chưa bao giờ có khả năng tính toán tới – hiện tượng kỳ lạ khi nhiều người từng khẳng định rằng họ có ký ức từng là Thánh nữ Joan of Arc. Hoặc Mozart. Hoặc một số người nổi tiếng khác trong “quá khứ.” Con đã luôn luôn nghĩ rằng điều này chính là bằng chứng cho những người nói rằng luân hồi là một học thuyết sai lầm, làm thế nào lại có nhiều người chắc chắn rằng trước đó họ cùng là một người? Nhưng bây giờ con thấy điều này là khả thi! Tất cả những gì đã xảy ra chính là có một số sinh mệnh được bao bọc bởi một linh hồn, mà linh hồn này đang “nhớ lại” (một phần của linh hồn đơn lẻ đã từng là Joan of Arc).

Trời ơi, điều này thổi tung tất cả những giới hạn, và làm cho tất cả mọi thứ trở nên có thể. Cái giây phút con bắt kịp bản thân mình, trong tương lai, nói rằng “điều đó là không thể”, con sẽ biết rằng tất cả những gì con đang làm chính là chứng minh rằng có những thứ tuyệt vời mà con không hề biết.

Đó là một điều rất tốt đẹp để ghi nhớ. Một điều rất tốt đẹp để ghi nhớ.

Và, nếu chúng ta có thể có nhiều hơn một “linh hồn đồng hành”, điều đó sẽ giải thích được làm thế nào chúng ta có thể trải nghiệm được “cảm giác của linh hồn đồng hành” với nhiều người trong suốt cuộc đời – và thậm chí nhiều hơn một người tại cùng một thời điểm.

Thật vậy.

Vậy thì nó cũng có nghĩa rằng yêu nhiều người tại cùng một thời điểm là có thể.

Tất nhiên!

Không, không! Ý con là, với cái kiểu mãnh liệt, tình yêu cá nhân mà chúng ta thường dành cho một người – hoặc ít nhất, một người tại một thời điểm!

Tại sao con lại muốn “duy trì” tình yêu? Tại sao con lại muốn giữ nó “trong sự duy trì”?

Bởi vì thật không đúng khi yêu nhiều hơn một người “theo cách đó.” Đó là một sự phản bội.

Ai nói với con như thế?

Tất cả mọi người. Mọi người đều nói với con như thế. Cha mẹ con nói với con điều đó. Tôn giáo của con nói với con như thế. Xã hội của con nói với con như vậy. Tất cả mọi người đều nói với con điều đó!

Đây là một trong những “tội lỗi của người cha” được truyền cho con trai. Trải nghiệm của riêng con dạy cho con một điều – rằng yêu thương tất cả mọi người hết lòng chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà con có thể làm. Tuy nhiên, cha mẹ của con, thầy cô giáo, các mục sư lại nói những thứ khác – rằng con chỉ có thể yêu một người tại một thời điểm “theo cách đó.” Và ở đây chúng ta không chỉ nói về tình dục. Nếu con coi một người đặc biệt cũng giống như những người khác, con thường cảm thấy rằng con đã phản bội người đó.

Đúng! Chính xác!

Vậy thì con không thể hiện tình yêu đích thực, mà hoàn toàn là giả dối.

Có phải việc mở rộng với tình yêu đích thực là được phép thể hiện trong khuôn khổ trải nghiệm con người không? Đâu là giới hạn cho chúng ta? Nếu tất cả xã hội và năng lượng tình dục đã được tháo gỡ mà không bị hạn chế, đâu sẽ là kết quả? Có phải xã hội hoàn toàn tự do tình dục, từ bỏ tất cả trách nhiệm không?

Bất kỳ cố gắng nào để kìm nén những biểu hiện tự nhiên của tình yêu đều là sự từ chối trải nghiệm của tự do giải phóng – và do đó phủ nhận chính linh hồn của mình. Linh hồn là hiện thân của tự do. Thượng Đế cũng tự do, theo định nghĩa – Thượng Đế là vô hạn và không giới hạn bất cứ thứ nào. Linh hồn là Thượng Đế thu nhỏ. Do đó, linh hồn chống đối lại bất kỳ sự áp đặt nào có tính giới hạn, và chết một cái chết mới mỗi khi nó chấp nhận một ranh giới khác từ bên ngoài.

Trong ý nghĩa này, sinh ra chính nó cũng là cái chết, và chết đi một sự sinh ra. Trong sự sinh ra, linh hồn thấy mình bị ép lại trong những giới hạn khủng khiếp của thể xác, và cái chết giải thoát nó khỏi sự siết chặt ấy. Nó cũng thực hiện điều tương tự trong khi ngủ.

Trở lại với tự do, linh hồn bay bổng – và vui mừng một lần nữa với các biểu hiện và trải nghiệm trong bản chất tự nhiên của nó. Tuy nhiên, bản chất tự nhiên của nó có thể được thể hiện và trải nghiệm ngày trong khi nó ở với cơ thể hay không? Đó là câu hỏi mà con đã hỏi – và nó dẫn tới cái lý do và mục đích của sự sống. Vì nếu cuộc sống với cơ thể không có gì nhiều hơn là một nhà tù hoặc những giới hạn, thì có gì là tốt với nó chứ, và cái gì là nhiệm vụ của nó, nói gì đến lý do?

Vâng, đó là những gì con đang hỏi. Và con cũng muốn hỏi với tư cách đại diện cho toàn bộ những sinh mệnh ở khắp mọi nơi, những ai đã cảm nhận được sự siết chặt khủng khiếp của trải nghiệm của loài người. Và con không nói tới những giới hạn vật lý.

Ta biết chứ.

Nhưng là về tình cảm và tâm lý.

Có, Ta biết. Ta hiểu mà. Tuy nhiên, mối quan tâm của con liên quan đến cùng một câu hỏi lớn.

Vâng, được rồi. Tuy nhiên, để con nói cho xong nào. Toàn bộ cuộc đời con đã vô cùng thất vọng bởi sự bất lực hoàn toàn, để con có thể yêu tất cả mọi người theo chính xác cái cách mà con muốn.

Khi con còn trẻ, không được nói chuyện với người lạ, không nói những điều không thích hợp. Con nhớ có một lần, con đang đi bộ dưới phố với cha của con, chúng con đi qua một người đàn ông nghèo, đang cầu xin những đồng xu lẻ. Con ngay lập tức cảm thấy thương tiếc cho người đàn ông và muốn cho ông ấy một vài đồng xu trong túi của mình. Cha con đã ngăn lại, và đẩy con ra sau. “Rác rưởi”, ông nói. “Đó chỉ là đồ rác rưởi.” Đó chính là cái nhãn mác mà cha của con gắn cho tất cả những người không sống đúng với định nghĩa của ông, về những thứ có nghĩa là làm con người thì phải có giá trị.

Sau đó, con còn nhớ một kinh nghiệm của anh trai con, người không còn sống với chúng con nữa, anh ấy không được phép vào nhà trong đêm Giáng sinh bởi vì đã có một số xích mích giữa anh và cha.

Con đã rất yêu anh ấy và muốn anh sẽ được ở với chúng con đêm đó, nhưng cha con đã chặn anh lại trước hiên và cấm anh bước vào nhà. Mẹ con đã rất suy sụp (anh ấy là con trai riêng của bà trong một cuộc hôn nhân trước đó), và con đã rất hoang mang. Làm thế nào chúng ta có thể không yêu thương, hay không muốn anh của mình vào đêm Giáng sinh, chỉ đơn giản là vì một cuộc tranh cãi? Cái kiểu bất đồng có thể trở nên xấu như vậy là gì, sao nó lại được phép làm hỏng đêm Giáng sinh chứ, trong khi ngay cả một cuộc chiến tranh còn được một thỏa thuận ngừng bắn trong 24 giờ? Đấy, trái tim bảy tuổi bé bỏng của con cầu xin mọi người hiểu thấu điều ấy.

Khi con lớn lên, con đã học được rằng không chỉ sự tức giận ngăn cho tình yêu không thể chảy tiếp, mà còn cả sự sợ hãi. Đây là lý do tại sao chúng ta không được nói chuyện với người lạ, không chỉ khi chúng ta bảo vệ những đứa trẻ. Mà còn ngay cả khi chúng ta đã là người lớn. Con đã học được rằng thật không tốt khi mở rộng lòng và thân thiện gặp gỡ chào hỏi với người lạ, và có một nghi thức nhất định khi được giới thiệu với người khác, không một điều nào trong số đó có ý nghĩa với con.

Con muốn biết tất cả mọi thứ về một người mới và con cũng muốn họ biết tất cả mọi thứ về con. Nhưng không. Quy tắc nói rằng chúng ta đã phải chờ đợi. Và bây giờ, trong cuộc đời trưởng thành của con, khi tình dục được thêm vào, con đã học được thêm quy tắc nghiêm khắc và giới hạn. Và con vẫn chẳng thể hiểu được nó.

Con thấy rằng con chỉ muốn yêu và được yêu thương – rằng con chỉ muốn yêu thương tất cả mọi người trong bất cứ cách thức tự nhiên nào, trong bất cứ con đường tốt đẹp nào. Tuy nhiên, xã hội có quy tắc và quy định về tất cả những điều này – và họ thực sự cứng nhắc ngay cả khi người khác, những người mà đồng ý tham gia trải nghiệm, nhưng nếu xã hội không đồng ý, hai người yêu nhau sẽ bị gọi là “sai trái”, và do đó họ bị phán xét nặng nề.

Cái gì thế? Tất cả những điều đó là về cái gì mới được chứ?

Vâng, con đã nói điều đó với chính mình. Sợ hãi. Tất cả những thứ đó chính là sự sợ hãi.

Có, nhưng những nỗi sợ này có hợp lý không? Có phải những ngăn cấm và xiết ép này chỉ thích hợp cho các hành vi của chủng tộc loài người hay không? Một người đàn ông gặp một người phụ nữ trẻ, yêu (hoặc “ham muốn”) cô ấy, và bỏ lại người vợ của mình, ví dụ thế. Con chỉ sử dụng một ví dụ đó thôi. Vì thế nên cô ấy bị bỏ lại với những đứa con thơ và không một kỹ năng làm việc nào tại độ tuổi 39 hoặc 43, hoặc tệ hơn, bị bỏ lại ở 64 tuổi bởi một người đàn ông 68 tuổi đã trở nên đam mê một người phụ nữ trẻ hơn cả con gái của mình.

Con cho rằng người đàn ông mà con mô tả đã không còn yêu vợ 64 tuổi của mình ư?

Vâng, ông ta hành động như thế mà.

Không phải là ông ấy không yêu vợ mình, mà là tìm kiếm một lối thoát. Có những giới hạn mà ông cảm thấy đang đặt trên vai mình.

Ôi, vô nghĩa thật. Đó là ham muốn, thuần khiết và đơn giản. Một lão già quái đản chỉ đơn giản là đang cố gắng để tìm lại tuổi thanh xuân của mình, muốn đến được với một người phụ nữ trẻ, không thể kiềm chế ham muốn trẻ con của mình và không thể giữ lời hứa của mình với người bạn đời, người đã ở bên ông ta suốt những năm tháng khó khăn thăng trầm của cuộc sống.

Tất nhiên! Con đã mô tả nó một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, chẳng có gì trong lời nói của con làm thay đổi điều mà Ta đã nói. Trong tất cả trường hợp, người đàn ông này vẫn không ngừng yêu thương vợ của mình.

Có những ràng buộc mà vợ ông đã đặt lên ông, hoặc người phụ kia đã đặt vào ông bởi cô ta chẳng có gì để làm với ông ta nếu ông ấy ở lại với vợ của mình, điều ấy tạo ra cuộc nổi loạn.

Điểm mà con đang cố gắng để làm rõ chính là việc linh hồn sẽ luôn luôn nổi loạn với những giới hạn. Đó là những thứ đã gây ra tất cả các cuộc cách mạng trong lịch sử nhân loại, không chỉ là sự biến chuyển gây ra việc một người đàn ông bỏ rơi vợ mình – hoặc một người vợ đột nhiên bỏ chồng.

Chắc chắn Ngài sẽ không tranh luận cho việc bãi bỏ hoàn toàn bất cứ loại hạn chế về hành vi nào! Chúng sẽ trở nên hỗn loạn. Xã hội lộn xộn.

Chắc chắn Ngài sẽ không ủng hộ những người “ngoại tình” – hay, đánh cắp hơi thở của con đi, mở ra một cuộc hôn nhân không giới hạn!

Ta không biện hộ, hoặc không ủng hộ, bất cứ điều gì. Ta không “nghiêng về” hoặc “chống lại” bất cứ điều gì. Chủng tộc loài người cứ mãi cố gắng khiến cho Ta trở thành một Thượng Đế thích “nghiêng về” hoặc “chống lại”, nhưng Ta không phải thế.

Ta chỉ đơn thuần quan sát mọi thứ xảy ra như vậy. Ta đơn giản chỉ là đứng nhìn xem các con sáng tạo ra hệ thống đúng và sai của riêng các con, hệ thống về ủng hộ và chống lại, và Ta nhìn xem liệu những ý tưởng hiện tại của các con về điều đó phục vụ tốt cho các con hay không, cho con những thứ mà con lựa chọn và mong muốn, như là một cá thể, một mảnh riêng biệt.

Bây giờ, với câu hỏi về “cuộc hôn nhân không hạn chế”.

Ta không ủng hộ hay chống lại “cuộc hôn nhân không giới hạn”. Cho dù con có hay không phụ thuộc vào những gì con quyết định, là ràng buộc mình vào hay giải thoát khỏi cuộc hôn nhân của chính con. Và quyết định của con về những thứ tạo ra Con Là Ai liên quan đến sự trải nghiệm về cái mà con gọi là “hôn nhân.” Đối với điều này, Ta phải nói cho con biết:

Mỗi một hành động đều là một định nghĩa về bản thân con.

Khi thực hiện bất kỳ quyết định nào, điều quan trọng là phải đảm bảo rằng các câu hỏi đang được trả lời. Các câu hỏi liên quan đến cái gọi là “hôn nhân không giới hạn”, ví dụ, không phải là “liệu chúng ta sẽ có một cuộc hôn nhân không hạn chế hay không, nơi mà việc quan hệ tình dục với những người bên ngoài cuộc hôn nhân được cho phép?”. Mà câu hỏi chính là: “Ta Là Ai – và Chúng ta Là Ai – liên quan gì tới những trải nghiệm mà được gọi tên là cuộc hôn nhân?”

Câu trả lời cho câu hỏi đó sẽ được tìm thấy trong câu trả lời cho câu hỏi lớn nhất của cuộc sống: Ta Là Ai đối với tất cả, trong mối quan hệ với tất cả mọi thứ, Ta Là Ai, và Ta Chọn Trở Thành Ai? Như Ta đã nói nhiều lần trong suốt cuộc đối thoại này, câu trả lời cho câu hỏi đó chính là câu trả lời cho mọi câu hỏi.

Thượng Đế ơi, con thất vọng quá. Bởi vì câu trả lời cho câu hỏi đó quá rộng và quá chung chung, nó chẳng trả lời cho bất cứ câu hỏi nào hết.

Ồ vậy sao? Vậy thì câu trả lời cho câu hỏi đó là gì nào?

Theo những quyển sách này – theo như những gì Ngài dường như đã từng nói trong cuộc đối thoại này – Con là “tình yêu thương”. Đó chính là Con Thực Sự Là Ai.

Thật xuất sắc! Con đã học được điều đó rồi! Điều đó thật chính xác. Các con là tình yêu. Tình yêu thương là tất cả. Vì vậy các con là tình yêu, Ta là tình yêu, và không có bất cứ thứ gì mà không phải là tình yêu.

Vậy còn nỗi sợ hãi thì sao?

Sợ hãi không phải là con. Sợ hãi chính là Dấu hiệu Giả dối Hiện diện như Thật. Sợ hãi trái ngược lại với tình yêu, thứ mà con đã tạo ra trong thực tại của chính mình để con có thể nhận biết được Con Là Cái Gì. Chúng chính là sự thật trong thế giới tương đối của con: Trong trường hợp con không phải là thứ gì đó, thì con chính là thế.

Đúng, đúng, chúng ta đã nhắc đi nhắc lại điều này biết bao lần trong suốt cuộc đối thoại. Nhưng có vẻ như là Ngài đang trốn tránh những than phiền của con. Con cho rằng câu trả lời cho câu hỏi của Chúng ta Là Ai (tình yêu thương) là quá rộng, khiến nó không còn là câu trả lời nữa – chẳng có câu trả lời nào hết – cho hầu hết các câu hỏi khác. Ngài nói đó là câu trả lời cho tất cả câu hỏi, và con nói rằng nó không phải là câu trả lời – ví dụ như câu hỏi này “Liệu chúng ta có nên có những cuộc hôn nhân không giới hạn hay không?”

Nếu điều đó là đúng với con, đó là bởi vì con không biết tình yêu là gì.

Không ai biết luôn sao? Chủng tộc loài người đã cố gắng để hiểu nó ngay từ lúc thời gian bắt đầu.

Làm gì có.

Làm gì có, đúng, đúng thế, con biết chứ.

Đó chỉ là một lối nói minh họa thôi.

Hãy cho con thấy nào, sử dụng “lối nói minh họa”, vài câu nói và cách thức để giải thích tình yêu là gì xem nào.

Tuyệt vời. Điều đó thật tuyệt vời.

Từ ngữ đầu tiên mà đến với tâm trí chính là không giới hạn. Rằng tình yêu là không giới hạn.

Ôi, chúng ta đã ở đúng nơi mà chúng ta phải đến khi mở ra chủ đề này.

Chúng ta đang chạy vòng tròn đấy.

Vòng tròn cũng tốt mà. Đừng mắng mỏ chúng chứ. Tiếp tục vòng quanh nào, tiếp tục một câu hỏi đi vòng vòng. Đi vòng tròn cũng tốt mà. Lặp đi lặp lại cũng tốt. Xem xét lại, chỉnh sửa lại cũng là tốt.

Đôi khi con mất kiên nhẫn.

Đôi khi á? Buồn cười thật đấy.

Thôi được rồi, được rồi, tiếp tục với những điều Ngài đang nói đi.

Tình yêu là không giới hạn. Không có bắt đầu và không có kết thúc. Không có trước đó và không có sau này. Tình yêu đã luôn luôn là thế, đang luôn luôn là thế và sẽ luôn luôn là thế. Vì vậy, tình yêu là luôn mãi. Nó là một thực tại luôn mãi.

Bây giờ chúng ta hãy trở lại với một từ khác mà chúng mà chúng ta đã sử dụng trước đó – tự do. Nếu tình yêu là không giới hạn, và luôn mãi, vậy thì tình yêu là. tự do. Yêu thương là hoàn toàn tự do.

Bây giờ trong thực tế của loài người, con sẽ nhận thấy rằng con luôn luôn đi tìm để yêu, và được yêu. Con sẽ nhận thấy rằng con mãi vẫn khao khát một tình yêu không giới hạn. Và con sẽ nhận thấy rằng con vẫn luôn luôn mong ước rằng con có thể thể hiện nó ra thật tự do.

Con vẫn sẽ tìm kiếm sự tự do, không có sự ràng buộc và trường cửu trong tất cả các trải nghiệm của tình yêu. Có thể con không luôn luôn có được nó, nhưng đó là những gì con sẽ tìm kiếm. Con sẽ tìm kiếm chúng bởi vì đây chính là tình yêu, và tại một nơi sâu thẳm trong lòng con biết điều ấy, bởi vì con chính là tình yêu thương, và thông qua sự biểu hiện của tình yêu mà con đang tìm kiếm để hiểu biết về Con Là Ai và Là Gì.

Con chính là sự sống bày tỏ sự sống, tình yêu thể hiện tình yêu, Thượng Đế bày tỏ Thượng Đế. Tất cả những từ đó đều đồng nghĩa. Hãy suy nghĩ về chúng như những thứ tương tự:

Thượng Đế – Sự sống – Tình yêu – Không giới hạn – Vĩnh cửu – Tự do

Con là tất cả những điều đó, và con sẽ tìm kiếm để trải nghiệm bản thân là tất cả những điều này không sớm thì muộn.

Điều đó có nghĩa là gì, “không sớm thì muộn”?

Nó phụ thuộc vào việc chừng nào con loại bỏ được nỗi sợ hãi của mình. Như Ta đã nói, sợ hãi chính là Dấu hiệu Giả dối Hiện diện như Thật. Đó là thứ mà không phải là con.

Con sẽ tìm kiếm để trải nghiệm Con Là Gì, khi con đã trải qua kinh nghiệm về những thứ mà không phải là con.

Ai muốn trải nghiệm sự sợ hãi chứ?

Không ai muốn cả, các con được dạy như vậy.

Một đứa trẻ không bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nó nghĩ rằng nó có thể làm bất cứ điều gì. Nó cũng không bao giờ cảm thấy thiếu tự do. Nó nghĩ rằng nó có thể yêu bất cứ ai. Nó cũng không bao giờ cảm thấy thiếu sức sống.

Trẻ em tin rằng chúng sẽ sống mãi mãi – và những người hành động như những đứa trẻ thường nghĩ rằng chẳng có gì có thể làm tổn thương họ. Một đứa trẻ cũng không biết bất kỳ thứ gì gọi là tội lỗi, chỉ cho đến khi đứa trẻ được dạy những điều tội lỗi khi chúng trưởng thành.

Và vì thế, trẻ em trần truồng chạy xung quanh và ôm tất cả mọi người, chẳng một chút suy nghĩ gì về điều ấy. Giá như người lớn cũng có thể làm điều tương tự.

Vâng, trẻ em làm như vậy với vẻ đẹp của sự ngây thơ. Người lớn không thể quay về được với sự ngây thơ vô tội đó, bởi vì khi người lớn “trút bỏ quần áo” thì luôn luôn là lúc họ quan hệ tình dục.

Đúng thế. Và, tất nhiên, lạy trời cho đừng có ai nghĩ việc quan hệ tình dục là trải nghiệm trong trắng vô tội và tự do.

Trên thực tế, Thượng Đế không cho phép điều đó. Adam và Eve hoàn toàn hạnh phúc đang lõa thể chạy xung quanh trong khu vườn địa đàng, cho đến lúc Eve ăn quả của cây tri thức Thiện và Ác. Sau đó, Ngài lên án chúng ta cho đến tận ngày nay chỉ vì tội lỗi của họ, tội tổ tông.

Ta không làm điều đó.

Con biết. Nhưng con phải cho các tổ chức tôn giáo biết được điều ấy.

Hãy ráng tránh nó đi khi con còn có thể.

Vâng, con nên như thế. Tổ chức tôn giáo chẳng có tí khiếu hài hước nào.

Lại nữa à.

Con xin lỗi.

Ta đã từng nói. con sẽ phải phấn đấu như một phần nhỏ bé để trải nghiệm một tình yêu không giới hạn, vĩnh cửu và tự do. Nền tảng của hôn nhân đã được con nỗ lực tạo cho nó sự trường cửu. Với nó, các con đã đồng ý trở thành người đồng hành với nhau trong suốt cuộc đời. Nhưng điều này rất ít khi tạo ra một tình yêu “không giới hạn” và “tự do”.

Tại sao thế? Nếu hôn nhân là được tự do lựa chọn, vậy nó không phải là một biểu hiện của tự do sao? Và rằng con sẽ chứng minh tình yêu và tình dục của mình không với bất kỳ một ai khác, nhưng người bạn đời của con không phải là một sự ràng buộc giới hạn, mà là một sự lựa chọn. Và một sự lựa chọn thì không phải là một giới hạn, nó là sự tự do.

Chừng nào nó vẫn là một sự lựa chọn, đúng là như thế.

Vâng, nó phải là như thế. Đó chính là lời thệ ước.

Đúng, và đó là nơi mà những rắc rối bắt đầu.

Giúp con với nào.

Hãy nhìn xem, có thể đến một lúc nào đó khi con muốn trải nghiệm một mức độ cao hơn, về một người đặt biệt trong một mối quan hệ. Không phải là một người đặc biệt hơn người khác, nhưng là cái cách mà con chọn để chứng minh với một người về tình yêu sâu đậm mà con dành cho họ, cho tất cả mọi người – và cho chính cuộc sống – là rất đặc biệt đối với người đó.

Thật vậy, cái cách con thể hiện tình yêu với mỗi một người mà con yêu, nó là duy nhất. Con chứng tỏ tình yêu của con đối với họ là hoàn không giống nhau. Bởi vì con là một sinh mệnh và một người sáng tạo độc đáo, tất cả những thứ con tạo ra đều độc đáo.

Bất cứ một tư tưởng, lời nói hay hành động nào của con mà giống hệt thì đều không khả thi. Con không thể là bản sao, con chỉ có thể là sự độc đáo. Con có biết tại sao không bao giờ có hai bông tuyết giống hệt nhau không? Bởi vì chúng không thể là như thế. “Sáng tạo” không phải là “sao chép”, và Đấng Sáng Tạo chỉ có thể sáng tạo mà thôi.

Đó là lý do tại sao không bao giờ có hai bông tuyết giống nhau, không có hai người giống nhau, không có hai suy nghĩ giống nhau, không có hai mối quan hệ giống nhau, và không có bất cứ hai điều gì mà giống nhau. Vũ trụ – và tất cả mọi thứ trong nó – tồn tại ở dạng độc nhất vô nhị, và thật sự là không có bất cứ thứ gì khác giống như nó.

Đây là thuyết nhị nguyên thần thánh nữa à. Mọi thứ đều là độc nhất, nhưng tất cả đều là Một.

Đúng vậy. Mỗi ngón tay trên bàn tay của con cũng khác nhau, đó chỉ là cùng một bàn tay thôi đấy nhé. Không khí trong nhà của con chính là không khí ở khắp mọi nơi, tuy nhiên không khí từ phòng này sang phòng khác lại không giống nhau, mà cảm thấy khác nhau rõ rệt.

Mọi người cũng vậy. Tất cả mọi người đều là một, nhưng không có hai người giống nhau. Con không thể yêu hai người bằng cùng một cách ngay cả khi con đã rất cố gắng – và con sẽ không bao giờ muốn như thế, bởi vì tình yêu là độc nhất vô nhị.

Khi con chứng minh tình yêu của mình dành cho một người, con đang làm điều đó theo một cách mà con không thể làm như vậy với ai khác. Suy nghĩ, lời nói và hành động của con – phản ứng của con – hoàn toàn không thể sao chép, theo đúng nghĩa đen, thậm chí cảm giác của con về một người.

Nếu có những lúc con đã từng mong muốn thể hiện sự đặc biệt với một người nào đó, thì hãy lựa chọn đi nào, như con đã nói. Loang báo, và tuyên bố nó đi nào. Tuy nhiên, hãy để nó trở nên tự do trong mọi khoảnh khắc, chứ không phải là một nghĩa vụ hay bổn phận. Tình yêu đích thực thì luôn luôn tự do, và nghĩa vụ không thể tồn tại ở không gian của tình yêu.

Nếu con nhìn nhận những quyết định của mình về việc bày tỏ tình yêu – theo một cách cụ thể, với với một ai đó cụ thể – như là một lời hứa thiêng liêng, không bao giờ bị phá vỡ, ngày mới có thể đến khi con trải nghiệm lời hứa đó như một nghĩa vụ, và rồi con sẽ oán hận điều đó. Tuy nhiên, nếu con nhìn nhận quyết định này không phải là một lời hứa, thực hiện chỉ một lần, mà là một sự lựa chọn tự do, làm đi làm lại nhiều lần, sự oán giận sẽ không bao giờ đến với con.

Hãy nhớ điều này: Chỉ có một lời hứa thiêng liêng duy nhất, đó chính là Hãy nói và sống với sự chân thật của chính mình. Tất cả những lời hứa khác đều tước đi sự tự do, và nó không bao giờ là điều thiêng liêng. Tự do chính là Con Là Ai. Nếu con bị mất đi tự do, con cũng bị mất chính bản thân mình. Và đó không phải là một bi kịch, mà là một sự thử thách.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here