MỤC V – NHỮNG HÀNH TINH KHÁC
Chương 17: Cuộc Sống Trên Những Hành Tinh Khác
Đây là một buổi làm mẫu khác cho lớp thôi miên của tôi vào năm 2003. Giống như cái vừa rồi, tôi đã cho học sinh bỏ tên vào một cái hộp, rồi tôi bốc thăm ra người mà sẽ làm mẫu vào ngày hôm sau. Margaret là người mà tôi đã chọn. Tôi yêu cầu cô ấy viết cho tôi một danh sách các câu hỏi để hỏi khi cô ấy đang trong trạng thái nhập thần. Vì đây là ngày cuối cùng của lớp, chúng tôi đã chọn căn phòng của một trong những học sinh đang tạm trú vì hầu hết chúng tôi đều đã trả phòng của mình. Chúng tôi có mười hai người và một lần nữa, tất cả chen vào phòng khách sạn nhỏ. Tôi ngồi trong góc cạnh một cái bàn nhỏ bên giường, và không đủ chỗ để quay qua quay lại. Tất cả các học sinh đông đúc quanh giường. Một số mang theo ghế từ lớp học, một số ngồi trên sàn nhà.
Nhiều người có sổ và đang ghi chép. Điều này tạo ra một nhận xét buồn cười mà Margaret đã nói với chúng tôi sau phiên làm việc. Cô ấy nói mình có thể nghe mọi người viết và gãi. Cô ấy nói mình trước đây chưa bao giờ nghe nhiều tiếng viết như vậy, và sợ rằng tiếng ồn sẽ làm mình mất tập trung và ngăn cản cô ấy đi xuống sâu. Nhưng bất ngờ với cô ấy, cô ấy đã bước vào trạng thái nhập thần sâu ngay lập tức và không còn nghe thấy âm thanh nữa. Khi thức dậy sau phiên, cô ấy không nhớ gì, và tất cả chúng tôi phải điền vào những gì đã xảy ra. Phiên lại không bình thường, nhưng không lạ gì so với Estelle trong lớp học năm 2002. Tôi có thể thích khám phá thêm về điều này, nhưng vì đó là một buổi làm mẫu cho kỹ thuật của mình, tôi đã cố gắng giữ nó ngắn gọn.
Khi bắt đầu lần này, tôi nhớ ghi lại mở đầu, như vậy các học sinh sẽ có một tài liệu về cách thực hiện. Margaret rời khỏi đám mây vào một cảnh quan rất khô cằn hoang vắng. Không có thực vật, chỉ bụi bẩn với vài tảng đá. Đó là một môi trường rất khắc nghiệt.
Cô nhận thấy vài người cao lớn đứng gần đó mặc áo trùm màu be và mang sandal. Cô thấy mình là một người đàn ông ăn mặc theo lối tương tự, với chiếc áo trùm được ràng bởi một sợi dây buộc quanh thắt lưng. Khi tôi hỏi cô ấy có sống gần đó không, cô ấy không thể nhìn thấy bất kỳ kiến trúc nào, chỉ là cảnh quan cằn cõi. Rồi cô ấy ngạc nhiên khi bất ngờ thấy một thứ nhân tạo trên mặt đất. “Có một cái hố trên mặt đất,” cô nói. “Nó đi vào lòng đất. Đó là nơi chúng tôi đi xuống.” Khi đi qua nó, cô nhận thấy có một cái thang dẫn xuống hố, và cô biết mình có thể xuống bên trong nếu muốn.
Khi đi xuống bậc thang, cô thấy rằng có rất nhiều người sống một cuộc sống rất đơn giản bên dưới mặt đất. Có một người phụ nữ nấu nướng trên bếp lửa hở.
M: Đó là một không gian lớn. Đó là lối vào dẫn đến các lối đi và hành lang. Đây là nơi mọi người sinh sống.
D: Tại sao các bạn sống dưới đất?
M: Không có gì bên trên.
D: Bạn không thể xây một ngôi nhà trên đó?
M: Không cần phải xây bất cứ thứ gì trên đó, bởi vì mọi thứ chúng tôi cần đều ở bên dưới. Không có gì ở trên đó.
Khi tôi hỏi thức ăn và đồ dùng đến từ đâu, anh ta trở nên bối rối và không thể nói với tôi. Rõ ràng anh không thắc mắc về nó. Họ được cung cấp những gì họ cần để sống.
Mọi người sống cùng nhau ở đó, nhưng họ có không gian cá nhân. Anh sống với vợ mình, nó rất đơn giản. Có rất nhiều người, và cả trẻ con.
M: Có rất nhiều bụi bẩn. Đường hầm. Nó rất tròn ở đó. Lửa sáng ở mọi nơi. Nó rất sáng.
D: Những ngọn lửa trên đất?
M: Không, chúng ở hai bên. Bên trong bức tường. Họ cắt một ít… có một cái lỗ nhỏ cho nó.
D: Bạn luôn sống bên dưới mặt đất? (Vâng) Vậy chưa ai từng sống trên mặt đất?
M: (nghiêm nghị:) Không, không! Chúng tôi không sống trên đó. Không, không!
Rõ ràng họ không tự hỏi về điều đó. Họ sống theo cách này một cách tự nhiên. Họ có mọi thứ họ cần để tồn tại dưới lòng đất. Tôi hỏi nghề nghiệp của anh ta là gì. Anh làm gì cho cộng đồng?
M: Tôi quan sát! Tôi đi trên mặt đất và quan sát. Tôi bảo vệ. Tôi quan sát. Tôi là một người canh phòng.
D: Bạn phải lên lỗ ra và đứng xem? (Nhấn mạnh: Vâng!) Bạn quan sát cái gì? M: Máy móc.
D: (Đó là một câu trả lời bất thường.) Có nguy hiểm không?
M: Hiện tại dường như không còn nguy hiểm nữa. Nó phòng ngự nhiều hơn. D: Đó là loại máy nào? (Cô ấy không xác định.) Chúng trông như thế nào?
M: Tùy. Có nhiều loại khác nhau. Một số trong đó nhỏ, chúng bay trên bề mặt. Chúng di chuyển rất nhanh. Chúng nhỏ và tròn.
Đây không giống môi trường Trái Đất, trừ khi Margaret đi vào hậu kiếp tương lai.
D: Bạn làm gì khi thấy một trong những cỗ máy đó?
M: Chúng tôi đi xuống. Chúng tôi luôn luôn đi xuống.
D: Nhưng chúng không lớn lắm. Bạn nói rằng chúng chỉ bay qua bề mặt?
M: Những cái nhỏ bay gần bề mặt.
D: Thế còn những cỗ máy khác thì sao? Chúng trông như thế nào?
M: Một số trong chúng rất lớn, và rất… quẫn bách. Tôi không biết tại sao chúng đến, nhưng đôi khi chúng làm.
D: Bạn có thể mô tả ngoại hình của một trong số chúng không?
M: Vâng. Hai chân. Và trên đỉnh, chúng có thể nhìn thấy. Chúng đến và có thể nhìn thấy.
D: Nó có giống một trong số các bạn không? Giống như một con người?
M: (nhấn mạnh:) Không, không! Nó có chân bằng kim loại. Nó không có tay.
D: Nó đi bộ?
M: Vâng. Nó rất cứng ngắc. Chúng tôi sợ chúng nhất. (ngừng lâu) Chúng quét tìm hố trên mặt đất. Chúng đến, và quét.
D: Chúng sẽ làm gì nếu quét thấy một cái hố?
M: Chúng sẽ mang ai đó đi. Những cỗ máy khác thì không mang đi ai cả.
Công việc của anh là canh chừng những cỗ máy lạ này và cảnh báo mọi người khi chúng đến. Những người khác cũng thay phiên canh gác. Anh ta không biết chuyện gì xảy ra với những người bị mang đi; nhưng không bao giờ nhìn thấy họ lần nữa. Tôi quyết định chuyển Margaret tới một ngày quan trọng. Cô ấy trở nên rất kích động khi bước vào ngày đó.
M: Tôi sợ. (lắp bắp) Chúng… chúng đã tìm thấy chúng tôi. Và chúng đang mang… (xúc cảm) chúng đang mang người ta đi. Tôi đang cố bảo vệ gia đình mình. (Xúc cảm, hít thở nhanh hơn.) Mọi người hoảng loạn.
D: Tôi vốn nghĩ bạn an toàn ở đó. Chúng có thể xuống hố sao?
M: Không, chúng không đi vào hố, nhưng chúng mang chúng tôi đi. Giống như chúng không cần phải đi xuống một cách vật lý. Chúng hút chúng tôi lên. Thông qua cái hố. (Điều này làm cô ấy xuống tinh thần) Chúng tôi có các lối đi để đưa mình ra khỏi nguy hiểm. Đi sâu hơn. Chúng tôi đưa gia đình của mình vào sâu hơn. Sâu vào… hành tinh.
Vào trong đất. Chúng tôi có các lối đi sâu hơn.
D: Bạn có vũ khí nào dùng được không?
M: Không, chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì chống lại chúng.
D: Vậy bạn phải chạy. Đó là cách duy nhất bạn có thể thoát khỏi việc này? (Vâng) Bạn nói nó giống như bị hút ra. Đó là những gì bạn thấy xảy ra? (Xúc cảm trở lại: Vâng) Đây có phải lần đầu tiên chúng vào trong đó không? (Vâng)
Tôi cố gắng suy nghĩ về các câu hỏi để hỏi, vì Margaret không tự nguyện đưa ra nhiều thông tin về mình. Sự sợ hãi lấn át làm cô ấy không muốn nói chuyện với tôi. Đây là một ca hồi quy kỳ lạ so với làm mẫu, các học sinh viên ngồi bất động lắng nghe từng từ. Tôi đã quen với việc có những ca kỳ lạ này, nhưng họ chưa trải nghiệm bất cứ cái gì như vậy trong lúc thực hành. Nhưng đó là toàn bộ động lực để có lớp học, để cho họ thấy rằng có thể có những điều kỳ lạ và bất thường với kỹ thuật của tôi. Bằng cách này, nếu và khi tình huống thế này xảy ra với họ, họ sẽ biết nó có thể được kiểm soát, và rằng thân chủ là không có nguy hiểm. Tiềm thức cho phép câu chuyện xuất hiện vì một lý do có lợi cho Margaret. Tôi phải tìm ra lý do đó là gì.
Hầu hết mọi người đều có thể thoát khỏi cỗ máy thu hốt. Sau đó tôi chuyển Margaret trở lại một ngày quan trọng khác. Nếu cô ấy đã tưởng tượng ra một câu chuyện kỳ lạ để gây ấn tượng với chúng tôi, thì tôi tin cô ấy sẽ tiếp tục với cỗ máy đáng sợ này, thế nhưng thay vào đó cô ấy đã đi đến một cảnh rất bình thường.
M: Con trai tôi đang chuẩn bị rời đi. Nó rời khỏi đây bây giờ… vì những điều tốt.
D: Tôi nghĩ bạn phải ở lại đó.
M: Nó không ở lại. Nó sẽ phục vụ ở đâu đó. Nó đang chuẩn bị túi của mình. Nó rất tự hào. Đôi khi các cậu trai đi đến đâu đó khác. Họ được đưa đi và đến phục vụ tại các địa điểm khác. Bằng nhiều cách khác nhau. Không phải ai cũng ở bên dưới.
D: Bạn đã bao giờ nhìn thấy những nơi này chưa? (Chưa) Bạn cảm thấy thế nào về việc con bạn ra đi?
M: Ổn thôi. Nó là một cậu bé mạnh mẽ. Nó rất mạnh mẽ. Nó rất cao. Nó rất khỏe. Những người khỏe hơn đi đến những nơi khác. Không buồn. Thật khó khăn, nhưng tôi tự hào về nó.
Tôi đã đưa anh ấy tới một ngày quan trọng khác, và anh ấy đã được vinh danh trong nhiều năm phục vụ trung thành. Anh ta đã lớn tuổi hơn và sẽ không phải làm thêm nữa. Anh nói bây giờ là thời gian để suy nghĩ, một thời gian để ngẫm lại.
Chỉ còn một chỗ để đi bây giờ, đó là thời điểm anh ta chết. Tôi không chắc chắn điều gì sẽ xảy ra vì bản chất kỳ lạ của ca hồi quy này. Nhưng đó không phải là một cái chết bạo lực bởi cỗ máy lạ. Đó là một cái chết thông thường trên giường của mình trong các khu ngầm dưới đất. Anh ấy nói mình đã già hơn và tim khiến anh ấy gặp rắc rối.
Margaret đã bày ra cảm giác trên thể chất, vì vậy tôi phải đưa ra đề xuất để loại bỏ chúng.
M: Tôi đã viết rất nhiều sách ở góc. Tôi rất tự hào.
D: Sách viết về những gì?
M: Triết học. Tâm linh. Nhiều người đọc sách của tôi. Có một chồng ở đó.
D: Thật tốt. Bạn thích suy nghĩ. Bạn đã truyền thụ kiến thức.
Sau đó tôi chuyển anh ta đến sau cái chết khi anh ta bước vào cõi giới tinh thần. Từ quan điểm đó, anh ấy sẽ có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc đời, không chỉ những phần nhỏ mà chúng tôi đã đề cập. Anh mô tả rằng tập quán của họ là đốt xác sau khi chết. Điều này cũng được thực hiện trong môi trường ngầm dưới đất, vì vậy phải có nhiều khu vực trong phức hợp đường hầm. Tôi hỏi anh ta nghĩ mình đã học được cái gì từ cuộc đời kỳ lạ này —— kỳ lạ với quan điểm của tôi.
M: Phục vụ. Phục vụ bằng công việc của tôi, phục vụ bằng sách của tôi. Và tầm quan trọng của việc tự xét lại.
D: Ý bạn là suy nghĩ?
M: Vâng, tôi đã làm việc đó rất nhiều.
Sau đó tôi chuyển cô ấy ra khỏi cảnh và đưa cô ấy đến thời điểm hiện tại. Tôi mang nhân cách của Margaret thay thế người đàn ông để có thể đưa tiềm thức ra tìm kiếm lý do cho buổi làm mẫu kỳ lạ này.
D: Tại sao bạn chọn cuộc đời này cho Margaret thấy?
M: Sự khiêm nhường. Cô ấy đã sống một cuộc đời phòng vệ và phục vụ, nhưng cô ấy không khiêm nhường.
Cô cần phải học cách để khiêm nhường.
D: Cô ấy tự mãn? (Vâng) Chúng tôi không biết điều đó. Cô ấy đã làm tốt công việc của mình, nhưng cô không khiêm nhường. (Vâng) Đó là một cuộc sống kỳ lạ. Có phải nó ở trên Trái Đất không? (Không) Bạn có thể cho chúng tôi một ý tưởng về nơi chốn của nó không?
M: Orion.
D: Tại sao nó rất khô cằn?
M: Không có sự sống trên bề mặt hành tinh này.
D: Đó là lý do tại sao họ sống dưới lòng đất? (Vâng) Họ lấy thức ăn ở đâu?
M: Nó được mang đến cho họ. Bạn thân của họ sẽ thường xuyên mang đến thức ăn.
Đó là trao đổi lấy vật liệu trên hành tinh. Họ sẽ mang đến thức ăn, và họ lấy đi rất nhiều vật liệu.
D: Dĩ nhiên, cô ấy dường như không biết đồ ăn đó đến từ đâu.
M: Không, đó là bởi đất. Hầu hết mọi người không làm việc trong hành tinh này. Nó đã được cung cấp cho họ.
D: Những người sống dưới đất dường như không tinh vi lắm. Họ không có nhiều công nghệ, đúng không?
M: Vâng. Họ là một nhóm rất vui vẻ vô tư, và tốt bụng.
D: Những cỗ máy lạ đó là gì?
M: Chúng đến từ căn cứ trung tâm.
Rõ ràng, nơi mà người đàn ông sống là tiền đồn, và họ không có lý do hoặc khả năng đi ra xa nó.
D: Cỗ máy nhỏ biết bay mà cô ấy nhìn thấy là gì?
M: Tuần tra. Đi xung quanh tuần tra. Để xem những gì chúng có thể tìm thấy.
D: Cái có chân kim loại là gì?
M: Hốt dọn. Chúng sẽ đi quanh tìm những cái hố, và mang những gì có thể tìm thấy… từ năng lượng.
D: Chúng sẽ làm gì với những người bị tìm thấy?
M: Sử dụng họ. Chúng sẽ sử dụng họ để làm nhiên liệu.
D: Nhiên liệu? Ý bạn là gì?
M: Đốt họ để lấy nhiên liệu ở căn cứ trung tâm.
D: Đây là cách mà căn cứ đã được cung cấp năng lượng?
M: Vâng. Bởi chính con người. Những người mà họ có thể tìm thấy dưới lòng đất.
Không có gì trên mặt đất cả. Họ phải có cái gì đó để sử dụng làm nhiên liệu.
Đó chắc chắn là một hình ảnh tâm lý đáng sợ.
D: Cô ấy nói nó hầu như hút họ.
M: Vâng. Có một sự kết hợp giữa thực sự kéo họ ra một cách vật lý và đổ đầy năng lượng của họ. Nó sẽ xảy ra như thể họ đang bị hút ra.
D: Và chúng sẽ đưa họ về căn cứ, sử dụng họ làm nhiên liệu cho thành phố?
M: Không có thành phố như cái bạn nghĩ về một thành phố. Đó thiên về máy móc, máy móc chủ yếu. Không quá nhiều về một thành phố. Cơ giới hóa.
D: Có kết nối gì với cuộc sống của Margaret bây giờ?
M: Cô ấy cần phải học một bài học về sự khiêm nhường. Mục tiêu lớn của cô ấy là phục vụ những người khác. Cô ấy có một cảm giác cấp bách muốn thực sự bước ra và giúp đỡ những người khác. Đôi khi nó hầu như thể là vô độ.
D: Nhưng đó là mục đích của cô ấy? Bởi đó là một trong những câu cô ấy muốn hỏi.
M: Vâng, chắc chắn nhất. Cô ấy đang làm đúng. Cô ấy có rất nhiều nỗi sợ và lo lắng.
Và cô ấy chưa bao giờ buông bỏ chúng.
* * *
Đây là một chủ đề phổ biến xuyên suốt hầu hết các ca hồi quy của tôi, mặc dù đây là điều cuối cùng mà thân chủ nhận thức được. Tiềm thức luôn luôn dằn vặt họ bởi vì họ ở đây để làm điều gì đó (thường là để giúp đỡ người khác bằng cách nào đó) nhưng họ lại bị cuốn vào cuộc sống hàng ngày. Điều này đã khiến họ quên đi những gì họ đã đến để làm. Tôi chưa bao giờ thấy tiềm thức nói đương sự ở đây để sống và chơi, có một gia đình và một sự tồn tại bình phàm. Họ luôn được nói rằng họ ở đây vì một mục đích, mục đích đó là tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của những người khác và một sự khác biệt trên thế giới. Thật đáng ngạc nhiên rằng đây là một chủ đề phổ biến, nhưng nó hoàn toàn không được tâm trí ý thức biết đến. Dường như một khi đương sự đến đây và trở thành người lớn, họ sẽ bị cuốn vào cuộc ganh đua danh lợi phàm trần. Tất cả phi thực tại của nó đều trở thành thực tại của họ, bất kể họ có vẻ cao ngạo như thế nào, thì họ cũng đã mất đi lý do thực sự để nhập thế. Hy vọng rằng họ có thể khám phá ra mục đích của mình và làm việc với nó trước khi họ đến quá gần với điểm kết thúc cuộc đời và đã quá muộn để hoàn thành việc đó. Nếu điều này xảy ra, giải pháp duy nhất là quay lại và thử lại.
Tôi tiếp tục với những câu hỏi của Margaret, phần lớn trong số đó đề cập đến cuộc sống cá nhân của cô: nghề nghiệp và thành phố cô nên sống, mối quan hệ lãng mạn của cô và những mối quan tâm khác.
* * *
Sau khi Margaret tỉnh dậy, tôi bật lại băng ghi âm để ghi lại một số ký ức của cô về buổi học.
M: Khi đi xuống lối đi. Tôi nhìn thấy rất rõ ràng lối đi bên trong. Có những cây cầu dưới lòng đất. Cầu dài bụi bẩn. Nó rất trống rỗng. Tôi thấy hàng dài người đi xuống.
Rõ ràng, đó là tất cả những gì cô ấy nhớ được —— chỉ là những cảnh ở đầu. Đây là điển hình và là điều mà hầu hết mọi người nhớ. Các học sinh nói với cô ấy về những điều cô ấy đã nói, đặc biệt là những phần đến từ tiềm thức. Phần lớn trong số này là cá nhân và tôi không đưa nó vào đây. Cô ấy không có ký ức về những phần đó. Cô rất ngạc nhiên về những tiết lộ của cô về bản thân mình.
Trong một ca khác vào cuối năm 2004, một phụ nữ đã đi đến hành tinh khác, nơi cư dân có thân thể vóc dáng hình người, nhưng chắc chắn họ không phải là nhân loại. Tất cả họ trông giống nhau vì họ mặc phủ toàn cơ thể trong một vật liệu da bó. Duy nhất không được cái này bao phủ là khuôn mặt, tuy thế nó cũng được bao phủ bởi một tấm xuyên thấu phục vụ như thiết bị thở. Trên hành tinh này họ không cần ăn hay ngủ. Sinh mệnh đi đến các hành tinh và tiểu hành tinh khác trong chiếc tàu nhỏ một người và lấy mẫu đất, mang chúng về hành tinh nhà rồi phân tích. Công việc của họ là xem hành tinh anh ta ghé đến có khả năng hỗ trợ sự sống hay không. Sau đó, phần còn lại của các trình tự được xử lý bởi người nào đó khác. Anh cuối cùng đã chết khi thiết bị thở của mình bị hỏng. Tất cả những ca trong mục này chứng minh rằng có nhiều kịch bản có thể xảy ra trên các hành tinh khác, cũng nhiều như những ngôi sao trên trời. Chúng thách thức trí tưởng tượng của chúng ta.
***
Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất
- VŨ TRỤ XOẮN 2 (Trọn bộ)
- Download Ebook sách Vũ trụ xoắn 2 – File PDF DOCX
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 31: Kết (Kết thúc)
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 30: Trái Đất Mới
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 29: Linh Hồn Đa Diện
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 28: Một Lựa Chọn Khác Với Walk-in
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 27: Người Mơ Mơ Giấc Mơ
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 26: Sinh Mệnh Nhà Sáng Tạo Về Nhà
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 25: Một Sinh Mệnh Năng Lượng Sáng Tạo
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 24: Nếu Bạn Nghĩ, Bạn Sáng Tạo
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 23: Sinh Mệnh Năng Lượng Khác
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 22: Những Bí Ẩn
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 21: Cổng Thời Gian Cho Sinh Mệnh Tương Lai (Nhà Du Hành Thời Gian)
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 20: Người Thổ Dân
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 19: Người Giám Hộ Cổng
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 18: Hành Tinh Với Mặt Trời Tím
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 17: Cuộc Sống Trên Những Hành Tinh Khác
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 16: Tìm Kiếm Một Trí Giả
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 15: Nhớ Về Một Trí Giả
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 14: Sinh Mệnh Tiến Bộ
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 13: Người Thứ Nhất Của Bộ Bảy
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 12: Làm Việc Suốt Trong Giấc Ngủ
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 11: Người Lạ Với Trái Đất
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 10: Kiếp Sống Trong Thân Thể Phi Nhân Loại
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 9: Có Con Tạo Nên Nghiệp
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 8: Di Tản
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 7: Tri Thức Cổ Đại
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 6: Đào Thoát Từ Atlantis
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 5: Thành Phố Ẩn Tàng
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 4: Nữ Thần Isis
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 3: Người Mèo (Một Nhân Sư Khác Biệt)
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 2: Trị Liệu Tiền Kiếp Bình Thường
- VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 1: Sự Khởi Đầu Của Tôi Với Thôi Miên Hồi Quy