VŨ TRỤ XOẮN 2 – Chương 1: Sự Khởi Đầu Của Tôi Với Thôi Miên Hồi Quy

0
297

Điều đẹp nhất mà chúng ta có thể trải nghiệm chính là bí ẩn.

Nó là khởi nguyên của tất cả nghệ thuật và khoa học chân chính.

Con người là một phần của cái toàn thể mà chúng ta gọi là “vũ trụ”, cũng là cái phần bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Nó trải nghiệm chính mình, tư tưởng và cảm xúc của mình như một thứ tách biệt với phần còn lại… một loại ảo tưởng thị giác thuộc về nhận thức của nó. Ảo tưởng này là một thứ ngục tù đối với chúng ta, giới hạn chúng ta vào những ham muốn cá nhân cũng như tình cảm đối với vài người gần chúng ta nhất. Phần việc của chúng ta là phải giải phóng bản thân khỏi ngục tù này bằng cách mở rộng lòng trắc ẩn để ôm lấy mọi sinh vật và toàn thể tự nhiên trong vẻ đẹp của nó.

——— Albert Einstein

 

~oOo~

Tác giả cuốn sách này không đưa ra lời khuyên về y tế hay chỉ định sử dụng bất kỳ kỹ thuật nào như một hình thức điều trị cho các vấn đề sức khỏe hoặc y tế. Thông tin y tế đưa ra trong cuốn sách này được lấy từ các cuộc tham vấn cá nhân và các phiên làm việc của Dolores Cannon với thân chủ của bà ấy. Nó không phải là bất kỳ loại chẩn đoán y tế nào, cũng không dùng để thay thế các lời khuyên hoặc điều trị y tế từ bác sĩ của bạn. Do đó tác giả và nhà xuất bản không chịu trách nhiệm về việc diễn giải hay sử dụng thông tin một cách cá nhân.

~oOo~

 

MỤC I – LỢI ÍCH CỦA LIỆU PHÁP TIỀN KIẾP

Chương 1:

Sự Khởi Đầu Của Tôi Trong Thôi Miên

 

Những cuộc phiêu lưu của tôi trong lĩnh vực thôi miên đã dẫn đến mười hai cuốn sách không kể cuốn này. Tôi thường cảm thấy mình giống như các nhân vật trong “Star Trek”, những người đi đến nơi mà con người chưa từng đặt chân trước đó. Tôi đã đi qua không gian thời gian để khám phá lịch sử của quá khứ và những khả năng của tương lai. Tôi đã du hành đến các hành tinh và chiều kích chưa biết tới, cũng đã nói chuyện với nhiều loài được gọi là “ngoài hành tinh”. Tôi đã nhìn thấy những kỳ quan của nền văn minh bị mất và nhận được thông tin về sự ra đi của họ. Tất cả mọi thứ đã được thực hiện mà không cần sử dụng cỗ máy thời gian —— thứ phổ biến trong khoa học viễn tưởng. Điều duy nhất cần thiết cho công việc phiêu lưu này là sử dụng tâm trí con người. Tất cả mọi thứ đã biết và chưa biết đều ẩn trong những khoảng trống của tiềm thức nơi nó chờ được khám phá. Đây là công việc và đam mê của tôi. Tôi tự coi mình là phóng viên, nhà điều tra, nhà nghiên cứu về “tri thức bị mất”, dù phần lớn công việc của tôi là thôi miên hồi quy tiền kiếp. Tôi xem xét công việc của mình như là đối phó với điều chưa biết, bởi vì tôi đã phát hiện ra một phương pháp hay kỹ thuật thôi miên mà theo đó có thể thăm dò và khảo sát các thế giới của sự bí ẩn chưa được khám phá.

Ngay sau khi bắt đầu làm việc trong lĩnh vực này, tôi nhận thấy rằng công việc của mình đã chuyển từ bình phàm vào trong “tri thức bị mất” —— gọi như thế là vì tôi thấy nó đang khám phá thông tin đã bị lãng quên, chôn vùi hoặc ngay từ đầu chưa từng được biết qua. Chúng ta đang bước vào một thế giới mới, một chiều kích mới mà thông tin này sẽ được áp dụng và thấu đáo. Nó đã bị chôn vùi hay lạc mất, hoặc bị giữ lại vì những lý do xác định. Nhiều nền văn minh bị mất đã dùng sức mạnh của mình mà không thấu đáo những gì họ làm, vì vậy tri thức đã bị lấy đi. Có lẽ đã đến lúc những năng lực, sức mạnh và kiến thức này xuất hiện trở lại, được áp dụng và thấu đáo trong thời đại của chúng ta.

Tất nhiên, mục tiêu chủ yếu trong công việc của tôi là trị liệu và giúp mọi người giải quyết hoặc bình phục từ các vấn đề của họ. Nhưng phần thú vị và thỏa mãn nhất trong công việc này —— lớp kem trên mặt bánh, huê lợi —— là khám phá lịch sử. Mang thông tin và những lý thuyết mới trở lại thời đại chúng ta. Nó thực sự giống như khám phá kho báu. Họ nói không có gì thực sự là mới. Chúng ta chỉ đang thu hồi kiến thức mà chúng ta đã từng trải qua trong kiếp sống khác mà bị lãng quên qua năm tháng. Tuy thế, trong công việc của mình, tôi phát hiện ra nó chưa từng thực sự bị lãng quên, bởi vì nó đã được lưu trữ trong các ngân hàng máy tính của tâm trí tiềm thức. Nó chỉ chờ đợi thời điểm thích hợp để được mang ra lần nữa. Đây là điều tôi đã cố làm thông qua công việc thôi miên.

Tôi không ngừng diễn thuyết khắp nơi trên thế giới về chủ đề trong sách của mình. Tôi luôn bắt đầu bài giảng bằng một tiểu sử cá nhân nho nhỏ để khán thính giả hiểu được cách thức mà tôi thu thập thông tin. Tôi từng bị cáo buộc là đã biên soạn nên những ca trong sách, cũng như là một nhà văn khoa học viễn tưởng tuyệt vời. Đối với tôi, sáng tạo nên những tài liệu mà tôi đã viết ra sẽ là một thành công vĩ đại hơn việc chỉ đơn giản là báo cáo lại những chuyện xảy ra trong lúc thôi miên sâu. Tôi đã thực sự khám phá ra một cách để mở chiếc hộp Pandora mà người ta thường nói. Tư liệu tiếp tục tràn ra từ tâm trí tiềm thức của thân chủ. Tất cả những gì tôi phải làm là sắp xếp và đưa nó vào trong sách. Và đó không phải là một phần việc nhỏ.

Căn nguyên của tôi trong thôi miên là phải trở về những năm 60, tôi đã tham gia vào lĩnh vực này trong khoảng bốn mươi năm. Trong những ngày đầu của công việc, quá trình cảm ứng vô cùng mất thời gian và tẻ nhạt. Nó liên quan đến cái mà tôi gọi là “nhìn vào vật chói sáng “, nơi có vật gì đó lủng lẳng hoặc lúc lắc phía trước đối tượng trong khi nhà thôi miên tiến hành cảm ứng. Quá trình này kéo dài, dong dài để tất cả các bộ phận của cơ thể được thư giãn. Sau đó có nhiều bài kiểm tra được chuẩn bị để đánh giá mức độ của trạng thái nhập thần trước khi nhà thôi miên có thể tiến hành. Một số trình tự này ngày nay vẫn đang được sử dụng và giảng dạy, mặc dù hầu hết chúng sẽ được nhìn thấy trong phim ảnh hoặc trên truyền hình cho hiệu ứng sân khấu. Phần lớn các nhà thôi miên đã tiến triển đến các phương pháp nhanh hơn nhiều. Bằng quá trình loại bỏ những phần cảm ứng tốn thời gian và không cần thiết, tôi đã phát triển ra kỹ thuật của riêng mình. Kỹ thuật hiện đại liên quan đến việc sử dụng giọng nói, hình ảnh và hình dung.

Lần đầu tiên tôi bắt đầu dính dáng vào luân hồi và hồi quy tiền kiếp là ở năm 1968. Chồng tôi, Johnny, là hải quân Hoa Kỳ đã hoạt động hơn hai mươi năm, vừa trở về từ nghĩa vụ ở Việt Nam. Chúng tôi đóng chốt tại Texas và cố gắng đưa cuộc sống của mình trở lại bình thường sau bốn năm chia cách vì chiến sự. Chồng tôi (là nhà thôi miên chính) và tôi làm việc với một phụ nữ trẻ đang gặp vấn đề rối loạn ăn uống tâm thần.

Cô bị thừa cân và có vấn đề về thận, vì vậy bác sĩ gợi ý có lẽ thôi miên có thể giúp được cô. Cho đến thời điểm đó chúng tôi chỉ thực hiện thôi miên thông thường tập trung vào các thói quen; chủ yếu làm việc với những người muốn giảm cân và ngừng hút thuốc… Kể cả trong những giấc mơ hoang dã nhất của mình, chúng tôi cũng chưa hề nghĩ rằng sẽ có thể làm được gì vượt qua điều đó. Trong lúc làm việc với người phụ nữ, khi chúng tôi đang hồi quy cô ấy trở lại xuyên suốt cuộc đời này để tìm kiếm những sự kiện quan trọng, thì đột nhiên cô ấy nhảy vào một cuộc đời khác là một flapper ở Chicago trong những năm 20 rầm rộ (Flapper: từ lóng, được dùng vào những năm 1920, để nói về những người phụ nữ trẻ, thời trang và phóng túng. Họ có suy nghĩ thoáng và không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ chuẩn mực đạo đức hay những lối sống quá bảo thủ và truyền thống nào) Nói rằng chúng tôi đã rất ngạc nhiên là quá nhẹ nhàng. Chúng tôi ngơ ngác nhìn cô ấy chuyển đổi thành một nhân cách khác với khuôn mẫu giọng nói và phong thái điệu bộ hoàn toàn khác biệt. Cô ấy thực sự biến thành một người khác ngay trước mắt chúng tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc với luân hồi. Toàn bộ câu chuyện về sự kiện này được kể trong cuốn Five Lives Remembered của tôi. Đây là cuốn sách đầu tiên tôi viết và nó chưa từng được xuất bản. Tôi cũng không biết khi nào nó sẽ xuất bản, bởi vì hiện tại nó có vẻ quá mức bình phàm trước hào quang của những sự kiện đã xảy ra trong sự nghiệp của tôi. Nhưng một số người nghĩ có thể có một sự thú vị trong câu chuyện về sự khởi đầu của tôi trong thôi miên.

Khi chúng tôi làm việc với người phụ nữ, sự tò mò khiến chúng tôi muốn biết thêm về hiện tượng luân hồi này. Chúng tôi muốn tìm ra nơi mà thôi miên sẽ đưa chúng tôi tới. Chúng tôi đã hồi quy cô ấy qua năm kiếp bất đồng và riêng biệt cho tới lúc cô ấy được tạo ra bởi Thượng Đế.

Tất cả các phiên làm việc được ghi lại bằng máy ghi âm băng từ xách tay. Dù gọi là “xách tay”, nhưng nó rất nặng và sử dụng cuộn băng tám inch. Trong những ngày đó, không có sách hướng dẫn để chỉ một nhà thôi miên nên làm gì nếu có chuyện lạ xảy ra. Cuốn sách in duy nhất thuộc loại này là Search For Bridey Murphy của Morey Bernstein. Cuốn sách đó sau này được xem là một tác phẩm kinh điển, nhưng bây giờ nó thật quá mức bình phàm, thậm chí còn không được công bố. Nó đã đến vào đúng thời điểm. Thế nên, không có gì hướng dẫn cho chúng tôi khi đi ngược thời gian cùng người phụ nữ, và theo đúng nghĩa đen, cô ấy đã biến thành những nhân cách khác nhau khi trải qua từng giai đoạn thời gian. Chúng tôi đã phát minh ra các quy tắc của riêng mình khi chúng tôi đi cùng, và kết quả thật đáng kinh ngạc. Cũng trong quá trình thử nghiệm, vì không ai nói với chúng tôi rằng không thể làm được việc này, nên chúng tôi di chuyển cô ấy vào tương lai để xem những gì tất cả chúng tôi sẽ làm. Cô ấy thấy chúng tôi sống trong một khung cảnh đồng quê và đã có cháu. Chúng tôi không cho ai biết danh tính của người phụ nữ mà chúng tôi đã làm việc cùng. Tuy nhiên, một số bạn bè hải quân đã nghe về nó và đến nhà để nghe bài mới nhất, chương mới nhất. Trải nghiệm này thay đổi cuộc sống và hệ thống niềm tin của chúng tôi mãi mãi.

Năm 1968 là một năm rất quan trọng trong cuộc đời tôi bởi vì mọi thứ đã thay đổi vĩnh viễn. Cuộc sống của tôi sẽ không bao giờ trở lại bình thường. Chồng tôi, Johnny, gần như đã chết trong một tai nạn ô tô khủng khiếp vào một đêm trên đường đến căn cứ hải quân. Anh bị một tay lái say xỉn đâm trực diện và kẹt trong xác xe buýt Volkswagen của chúng tôi. Các bác sĩ nói anh vẫn còn sống chính là một phép màu, bởi những vết thương rất rộng và anh đã có thể chết ngay trong đêm đó. Một nguyên nhân cứu mạng anh chính là —— có một quân nhân mới trở về từ Việt Nam đang đi trên chiếc xe đằng sau Johnny. Quân nhân này đã quen với việc trị thương khẩn cấp ở chiến trường, nên có thể xử lý cho Johnny trước khi anh ấy chết vì mất máu ở trên xa lộ. Thời điểm đội cấp cứu từ căn cứ đến, quân đội đã kiểm soát được vết thương, nhưng Johnny vẫn đang kẹt trong chiếc xe đổ nát. Cần phần lớn công tác của đội cứu hỏa để cứu anh ra. Sau đó anh được vận chuyển bằng trực thăng tới bệnh viện Hải quân ở Corpus Christi.

Khi tôi đến đơn vị chăm sóc đặc biệt, có năm bác sĩ lần lượt tới nói với tôi vài lý do anh ấy không thể sống qua được đêm nay. Họ đã khá bối rối vì thấy tôi không buồn. Tôi nói với họ rằng họ đã sai. Anh ấy sẽ không chết. Nhưng tất nhiên, tôi không thể nói với họ làm thế nào tôi biết được điều đó. Làm thế nào anh ấy có thể chết khi mà có người đã nhìn thấy anh ấy cùng với đứa cháu ở trong tương lai? Tôi biết đó là sự thật. Tôi tin vào những gì chúng tôi đã làm và khám phá. Nếu đã tin vào điều đó, thì tôi phải tin tưởng đến cùng. Niềm tin này đã giúp bảo vệ sự tỉnh táo của tôi trong suốt một thời gian kinh khủng.

Lúc đó tôi đã không nhận ra, nhưng hệ thống niềm tin của nhiều người trên cơ bản cũng đang được khảo nghiệm. Một số người nói rằng tai nạn là sự trừng phạt của Thượng Đế, bởi vì chúng tôi đang đào sâu vào một thứ mà bị coi là làm việc với ma quỷ —— khám phá luân hồi. Chúng tôi săm soi những góc ở trong bóng tối, mở những cánh cửa mà nếu đóng lại thì sẽ tốt hơn. Nhưng tôi không thể tin vào điều đó, bởi vì trong suốt những lần làm việc cùng người phụ nữ, chúng tôi đã được cho thấy một Thượng Đế là yêu thương và tốt bụng, chứ không phải là thù hằn. Tôi không thể hiểu được lý do đằng sau những gì đã xảy ra khi thế giới của tôi bị đảo lộn, nhưng tôi biết chắc rằng sự tò mò và truy tìm tri thức vào cái chưa biết của chúng tôi không phải một điều đáng bị trừng phạt.

Thật mỉa mai nếu Johnny sống sót sau chiến sự chỉ để chết vì sự cẩu thả của một người lái xe say rượu. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Các bác sĩ gọi anh là “người đàn ông kỳ tích” —— bởi vì chống lại mọi dự đoán và thách thức mọi logic, anh ấy sống sót! Đây lại là khởi đầu của cơn ác mộng kéo dài nhiều năm.

Sau nhiều tháng ở khu chăm sóc đặc biệt và tốn một năm trong bệnh viện (8 tháng bó bột toàn thân), anh ấy đã được xuất viện từ hải quân như một thương binh. Đó là khi chúng tôi quyết định chuyển đến những ngọn đồi ở Arkansas, nơi chúng tôi nghĩ mình có thể sống bằng lương hưu và trợ cấp bốn đứa con. Vào thời điểm ấy, đó là việc cấp thiết, nhưng về sau tôi cảm thấy vui mừng vì có được mảnh đất thiêng liêng trên đồi này làm chốn về. Johnny bị cột vào xe lăn hai mươi lăm năm. Như một người bị cụt một phần, anh có thể đi ra ngoài bằng nạng và lái một chiếc xe điều khiển bằng tay.

Trong thời gian đó, tôi hoàn toàn tập trung vào chồng và con cái. Cuộc phiêu lưu vào luân hồi bằng thôi miên của tôi đã phải gác lại khi tôi thích ứng với cuộc sống mới. Hứng thú của tôi đối với thôi miên không được nhắc lại mãi cho đến khi lũ trẻ bắt đầu rời nhà: kết hôn hoặc lên đại học. Sau đó chính là “hội chứng tổ rỗng” (tình trạng buồn bã và đơn độc khi cha mẹ phải chia tay những đứa con trưởng thành rời tổ) và tôi đã phải đối mặt với câu hỏi về những gì tôi sẽ làm trong phần đời còn lại. Tôi quyết định làm điều gì đó thật bất thường, không phải là điều mà một người phụ nữ “bình thường” sẽ làm trong trường hợp này. Tôi quyết định trở lại với thôi miên —— dù tôi không biết mình sẽ tìm thấy khách hàng ở đâu trong vùng đồi Arkansas. Tôi chỉ biết đó là điều mà tôi muốn làm. Nhưng tôi không thích những phương pháp truyền thống được chỉ vẽ từ lâu đã phổ biến từ những năm 60. Tôi biết phải có những kỹ thuật dễ và nhanh hơn. Vì vậy, tôi nghiên cứu các phương pháp mới hơn và thấy rằng có thể tạo ra trạng thái nhập thần thông qua hình dung và hình ảnh. Tôi không muốn tập trung vào thôi miên thường ngày để giúp phá vỡ thói quen như ngừng hút thuốc hay giảm cân gì đó nữa. Hứng thú của tôi đã được khởi phát trong luân hồi, và đó là cái tôi muốn tập trung vào. Vào cuối những năm 70 đầu những năm 80, vẫn có rất ít sách in để trợ giúp nhà thôi miên trong lĩnh vực trị liệu hồi quy tiền kiếp.

Vì vậy, tôi phải phát minh ra kỹ thuật của riêng mình. Tôi sớm nhận ra rằng hầu hết những gì được dạy trong liệu pháp thôi miên truyền thống là không cần thiết. Thế là tôi bắt đầu gỡ bỏ một số bước và thay thế bằng phương pháp nhanh hơn. Trong phạm vi con người không bị thương tổn, tôi tin nhà thôi miên có thể thử nghiệm để tìm ra những cái có hiệu quả và những cái không. Xét đến cùng, ban đầu phải có ai đó ở đâu đó đã tìm ra cách tạo nên trạng thái nhập thần hiệu quả nhất. Tôi biết tôi đã thắp sáng vùng đất mới, tiến vào lãnh địa mới.

Bây giờ, sau gần ba mươi năm hoàn thiện kỹ thuật bản thân, tôi đã phát triển phương pháp riêng của mình. Tôi thích làm việc trong trạng thái nhập thần mộng du (đó là trạng thái nhập thần sâu nhất có thể), vì tôi tin đó là nơi có tất cả các câu trả lời. Nhiều nhà thôi miên sẽ không làm việc ở mức độ này, vì họ nói “những điều quái lạ xảy ra ở đó”.

Bất cứ ai từng đọc sách của tôi đều biết những điều quái lạ thực sự xảy ra ở đó. Hầu hết các nhà thôi miên được huấn luyện để giữ cho khách hàng ở trạng thái nhập thần nhẹ. Ở cấp độ đó tâm trí ý thức rất hoạt động đồng thời thường xuyên can thiệp xen vào. Một số thông tin có thể thu được ở cấp độ đó, nhưng không phải là sự hợp tác hoàn chỉnh của tiềm thức —— cái xảy ra ở cấp độ mộng du nơi sự can thiệp của tâm trí ý thức bị loại bỏ. Người ta bình thường không nhớ bất kỳ điều gì và nghĩ rằng họ chỉ ngủ thiếp đi. Tỷ lệ bình thường là một trên hai mươi hoặc ba mươi người sẽ tự động tự phát đi vào trạng thái mộng du của thôi miên. Nhưng trong kỹ thuật mà tôi phát triển thì ngược lại: một trong hai mươi hoặc ba mươi người sẽ không vào được. Vậy nên nó là một phương pháp rất hiệu quả để loại bỏ tâm trí ý thức và cho phép tiềm thức tìm ra câu trả lời. Đây là phương pháp tôi hiện đang dạy trong các lớp học thôi miên, học sinh của tôi cũng luôn báo cáo những kết quả tuyệt vời.

Vào cuối những năm 70 khi bắt đầu nghiêm túc trị liệu, tôi liền sớm khám phá ra một khuôn mẫu. Đây là trước khi tôi phát hiện ra phương pháp liên hệ cùng tiềm thức. Sau đó khuôn mẫu trở nên rõ ràng hơn. Tôi nhận thấy hầu hết các vấn đề mà mọi người gặp phải: thể chất, tâm thần, dị ứng, ám ảnh, hoặc mối quan hệ… đều có thể truy nguyên từ các sự kiện có nguồn gốc —— không phải trong kiếp sống hiện tại —— mà là trong những kiếp sống khác. Nhiều thân chủ của tôi đã trải qua nhiều năm đi từ bác sĩ này đến bác sĩ kia trong lĩnh vực y tế và tâm thần, nhưng họ cũng không thành công trong việc tìm ra câu trả lời cho các vấn đề dai dẳng của mình. Đây là do các bác sĩ chỉ tập trung vào những triệu chứng thể chất hiện rõ và các sự kiện đã xảy ra trong cuộc đời hiện tại. Đôi khi vấn đề có thể bắt nguồn từ các sự việc xảy ra ở thời thơ ấu, nhưng trong phần lớn các trường hợp tôi đã làm việc, câu trả lời nằm trong quá khứ bị chôn vùi xa hơn.

Tôi tin những tiền kiếp tồn tại trên một rung động hoặc tần số khác. Khi quay lại những cuộc đời đó, chúng ta thay đổi tần số để xem và trải nghiệm chúng, giống như chuyển kênh trên radio hoặc TV. Đôi khi các tần số khác quá gần hoặc chồng chập dẫn đến đình trệ hoặc bệnh tật.

Trong kỹ thuật của mình, tôi có kết quả tốt nhất bằng cách liên hệ với (cái mà tôi gọi là) tâm trí tiềm thức. Tại một thời điểm quan trọng trong phiên làm việc sau khi thân chủ đã xác định rằng tiền kiếp có chứa đáp án cho các vấn đề trong cuộc sống hiện tại, tôi kế tiếp yêu cầu nói chuyện với tiềm thức của đương sự. Nó luôn trả lời và đưa ra các thông tin mong muốn.

Trong phương pháp thôi miên truyền thống, người học được dạy cách nhận đáp án từ tiềm thức là sử dụng những động tác tay. Họ yêu cầu đương sự giơ ngón tay này cho “có” và ngón khác cho “không”. Đối với tôi, điều này là vô cùng chậm chạp và hạn chế. Tại sao phải dùng phương pháp này trong khi bạn có thể trực tiếp nói chuyện cùng tiềm thức và nó sẽ dùng miệng trả lời cho bạn? Với phương pháp của tôi, bạn có thể trò chuyện và đối thoại với nó, cũng có thể tìm thấy câu trả lời cho bất cứ điều gì bạn muốn hỏi.

Định nghĩa về tiềm thức của tôi là: phần tâm trí chăm sóc cơ thể. Nó điều chỉnh mọi hệ thống của cơ thể. Bạn không cần phải bảo trái tim mình đập hay bảo bản thân bạn thở. Tôi xác định đó là công việc của tiềm thức, bởi vì nó liên tục theo dõi và biết tất cả mọi thứ đang xảy ra trong cơ thể của đương sự. Đó là lý do tại sao chúng ta có thể có được câu trả lời cho các vấn đề sức khỏe khi áp dụng phương pháp này. Tôi đã phát hiện ra rằng mọi triệu chứng thể chất, ốm đau hay bệnh tật đều là một thông điệp đến từ tiềm thức. Nó đang tận lực thu hút sự chú ý của chúng ta bằng cách này hay cách kia. Nó đang cố gắng cho chúng ta biết điều gì đó, và sẽ tồn tại cho đến khi mà chúng ta hiểu được. Nếu chúng ta không chú ý đến bệnh tật thì vấn đề sẽ tiếp tục xấu đi cho đến khi chúng ta không có lựa chọn, hoặc đã quá muộn để đảo ngược tình hình. Tôi biết điều này là đúng vì một triệu chứng sẽ có liên quan đến những vấn đề tương tự trong cuộc sống hiện tại của nhiều người. Tôi chỉ mong muốn tiềm thức có thể tìm một cách ít đau đớn hơn để truyền tải thông điệp. Tôi thường nói, “Đưa cho họ một tờ ghi chú không phải dễ hơn sao?” Tiềm thức thì nghĩ nó đang truyền tải thông điệp theo cách trực tiếp mà đương sự nên hiểu được, nhưng điều này thường không xảy ra.

Chúng ta quá tập trung vào cuộc sống hàng ngày của mình đến nỗi không thèm tự hỏi tại sao chúng ta lại có chứng đau lưng hoặc nhức đầu dai dẳng…

Khi chúng tôi có phiên làm việc và khám phá lý do của sự khó chịu (thường thì các lý do có thể quá bất thường đến độ tôi nghĩ không ai có thể liên hệ một cách có ý thức), sau đó thông điệp đã được chuyển giao, và sự khó chịu chấm dứt —— Khi thông điệp đã được chuyển giao và hiểu rõ, không còn lý do để vấn đề tồn tại nữa. Đương sự có thể hồi phục sức khỏe —— nếu họ thực hiện những thay đổi cần thiết trong cuộc sống của mình. Luôn phải trở lại với trách nhiệm của đương sự. Tiềm thức chỉ có thể làm đến đó, và tự do ý chí của đương sự luôn luôn được tôn trọng.

Tôi biết những tuyên bố này có vẻ phá cách và không phù hợp với phương pháp điều trị truyền thống, nhưng tôi chỉ có thể báo cáo những gì tôi đã phát hiện và quan sát từ việc giúp đỡ hàng ngàn người.

Tôi cũng tin tiềm thức là người giữ ghi chép, tương đương với một máy tính khổng lồ. Nó ghi lại tất cả mọi thứ đã từng xảy ra trong cuộc sống của đương sự. Đây là lý do thông tin này có thể truy cập thông qua thôi miên. Nếu đương sự được yêu cầu trở lại bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười hai của mình, họ sẽ nhớ được mọi sự kiện của ngày

hôm đó, bao gồm bánh kem, khách dự, quà cáp… Tiềm thức ghi lại từng chi tiết nhỏ. Phần lớn trong đó tôi nghĩ là không cần thiết, tôi tự hỏi tiềm thức muốn làm gì với toàn bộ những chi tiết vụn vặt đó. Ví dụ, tại bất kỳ thời điểm nào bạn cũng đang bị oanh tạc bởi hàng ngàn thông tin: hình ảnh, âm thanh, mùi vị, cảm giác và nhiều hơn thế nữa.

Nếu bạn được ý thức đầy đủ về tất cả những thứ này, bạn sẽ bị choáng ngợp và treo máy. Bạn phải tập trung vào những thông tin cần thiết cho cuộc sống của mình. Thế nhưng, tiềm thức lại luôn luôn ý thức đồng thời không ngừng ghi lại và lưu trữ thông tin này. Để làm gì? Chúng ta sẽ khám phá thêm về điều đó trong cuốn sách này. Đây cũng có thể giải thích về nơi xuất xứ của những khải ngộ và trực giác tâm linh đột ngột. Đó là một phần của thông tin mà chúng ta nhận được ở một tầng thứ khác mà chúng ta không nhất thiết phải cần. Nhưng vì nó ở đó nên đôi khi nó rò rỉ xuyên vào vào thế giới ý thức của chúng ta. Khi điều này xảy ra, nó được coi là một hiện tượng kỳ diệu, mặc dù thông tin lưu trữ rộng lớn này luôn luôn ở đó, và sẵn sàng để được khai thác bằng một sự hướng dẫn thích hợp.

Tiềm thức không chỉ ghi lại tất cả những gì từng xảy ra cho một người trong cuộc đời này, mà còn những gì đã xảy ra với họ trong tất cả các tiền kiếp của mình, kể cả những sự tồn tại trong trạng thái tinh thần. Phần lớn trong số này không có ứng dụng cho kiếp sống hiện tại. Nó có thể được khai thác vì sự tò mò và sẽ làm con người hứng thú.

Nhưng nó phục vụ trong việc trả lời các vấn đề của cuộc đời hiện tại với mục đích gì?

Đây là một trong những ngộ nhận mà nhiều nhà thôi miên tạo ra. Họ không thấy được giá trị khi đưa đương sự vào tiền kiếp —— chỉ vì sự tò mò, tưởng tượng hay thú vui (dù nhiều tiền kiếp này không được vui cho lắm) Đây là lý do mà tôi phát triển kỹ thuật của mình. Tôi đưa đương sự tới kiếp sống có liên quan hoặc thích hợp nhất với những vấn đề trong cuộc sống hiện tại của họ. Tôi không bao giờ chủ đạo. Tôi cho phép tiềm thức đưa đương sự đến kiếp sống mà được cho là quan trọng nhất để nhìn thấy vào thời điểm phiên làm việc. Tôi luôn luôn ngạc nhiên, dù đó là kiếp sống nhàm chán

hay bình phàm (90% là như vậy), sống trong những nền văn minh cổ đại hay tân tiến, hoặc xoay xở với người ngoài hành tinh và sự sống trên các hành tinh hoặc chiều kích khác. Tiềm thức làm ra sự kết nối và đó luôn là thứ mà tôi hoặc thân chủ không bao giờ có thể làm ra một cách có ý thức. Tuy nhiên nó hợp lý một cách hoàn mỹ khi được nhìn từ quan điểm đó.

Khi tôi liên hệ với tiềm thức, nó luôn làm tôi ngạc nhiên bởi vì tôi rõ ràng không phải đang nói chuyện với nhân cách của thân chủ, mà là một thực thể tách biệt hoặc một phần của bản thân họ. Tôi luôn có thể biết khi nào tiềm thức được đạt đến và trả lời các câu hỏi. Nó luôn dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ ba (anh ấy, cô ấy) khi nói về thân chủ. Nó mang tính không cảm xúc và có vẻ như được loại bỏ hoặc tách khỏi các vấn đề, hầu như là một người quan sát khách quan. Nó sẽ khiển trách thân chủ vì họ không lắng

nghe. Đôi khi lời bình đầu tiên của tiềm thức là “Vâng, cuối cùng tôi cũng có cơ hội để nói. Tôi đã cố gắng trò chuyện với (Jane hay Bob) trong nhiều năm, nhưng họ không lắng nghe.” Tiềm thức có thể quá khách quan đến nỗi đôi khi có vẻ lạnh lùng. Nó thẳng thừng không hề kiêng nể, nhưng luôn luôn nói ra sự thật về tình hình —— như nó đã nhìn thấy. Khi đã xong giai đoạn hầm hố để truyền đạt quan điểm của mình cho đối tượng, nó luôn cho họ biết họ được yêu thương tới chừng nào, và nó hãnh diện đến thế

nào về bất cứ tiến bộ nào mà họ đã làm ra. Cái phần này cũng nhận ra tôi, cũng thường cảm ơn tôi vì đã đưa đương sự vào trạng thái nhập thần và cho phép quá trình này xảy ra. Nó thường nói về chính nó như số nhiều (chúng tôi) như thể nó không phải là một thực thể, mà là một số. Điều này được khám phá sâu hơn trong cuốn sách này.

Người hoài nghi sẽ không hiểu hoặc tin điều này, họ sẽ có lý do chính đáng để làm vậy nếu liên hệ này chỉ xảy ra duy nhất trên một người. Nhưng làm sao người ta có thể tranh cãi rằng đây là sự tưởng tượng, gian dối, lừa đảo, cố ý thao túng hay bất kỳ điều gì khi nó xảy ra trên tất cả những người mà tôi làm việc cùng, bất kể họ ở đâu trên thế giới? Với kỹ thuật thôi miên này, tôi có khoảng 90% xác suất thành công đưa đương sự đến tiền kiếp thích hợp, trong số đó có khoảng 90% thành công trong việc liên hệ với tiềm thức của họ. Tiềm thức luôn luôn nói theo cùng một cách và trả lời các câu hỏi theo cách tương tự. Điều này sẽ không xảy ra nếu đó là một tình huống ngẫu nhiên.

Những người mà tôi khó đưa vào trạng thái nhập thần nhất thường là các doanh nhân chức cao vọng trọng —— những người có tính phán xét và phân tích. Thay vì thư giãn và đi theo các đề xuất, họ muốn thử duy trì kiểm soát phiên làm việc. Một bộ phận khác nói rằng họ đã sẵn sàng để tìm ra câu trả lời, nhưng theo một cách bí mật họ lại sợ những gì sẽ tới, vì vậy tâm trí ý thức của họ sẽ phá hoại phiên làm việc. Nhưng như tôi đã nói, đó chỉ là khoảng 10% hoặc ít hơn trong số những thân chủ mà tôi đã gặp.

Phần còn lại (90%) luôn luôn tìm thấy một tiền kiếp. Vì vậy, tôi tin đó là bằng chứng rất thuyết phục trong việc ủng hộ luân hồi.

Điều này khiến tôi tự hỏi. Nếu trong mọi trường hợp, cái phần trong tâm trí con người đó đều có vẻ giống nhau, thì tôi đang liên hệ với ai? Nếu nó chỉ thuộc về cá nhân mà tôi đang làm việc cùng và chỉ có quyền truy cập vào thông tin của họ (đó là cách hợp lý để nhìn vào nó), thì tại sao và làm thế nào nó có thể khai thác thông tin trên một quy mô lớn hơn? Chính bản thân tiềm thức đã cung cấp đáp án cho câu hỏi đó trong cuốn sách này, bởi vì khi công việc của tôi mở rộng, tôi nhận thấy rằng có nhiều thứ đang diễn ra hơn, và tôi đã sẵn sàng (hoặc tôi nghĩ là như vậy) cho những sự giải thích phức tạp hơn.

Bây giờ tôi biết tôi đã giới hạn và đơn giản hóa nó. Đây thực sự giống như giao tiếp bằng một thiết bị đầu cuối máy tính được kết nối với một cơ sở dữ liệu khổng lồ. Cơ sở dữ liệu vượt qua thời gian, không gian, và tất cả các giới hạn của ý thức cá nhân. Đây là phần tuyệt vời trong công việc của tôi. Tôi dường như luôn nói chuyện với cùng một phần (hoặc thực thể hay bất cứ cái gì như vậy), một phần mà tôi phát hiện ra dường

như là toàn tri. Nó không chỉ có các câu trả lời mà thân chủ đang tìm kiếm, còn có đáp án về bất cứ điều gì mà tôi muốn hỏi. Cái phần toàn tri của một thứ có quyền truy cập vào tất cả các thông tin. Một số người có thể chọn gọi cái phần này là “chân ngã”, “Cái Tôi Cao Hơn”, “siêu linh hồn”, “tập hợp vô thức” của Jung, hoặc “Thượng Đế”. Tất cả chúng đều có thể dẫn đến cùng một thứ dưới những tên gọi khác nhau. Tôi chỉ biết rằng cái mình đã tìm thấy trong công việc vẫn luôn hưởng ứng lại cái tên “tiềm thức”

Có rất nhiều thuật ngữ khác trong khoa học và tôn giáo có thể giải thích cái phần mà tôi đã thành công khai thác. Bất kể nó là gì, làm việc với nó chính là một niềm vui, chủ yếu là vì sự tò mò và khao khát của tôi đối với thông tin. Tôi thích tra cứu trong thư viện, và điều này giống như có quyền truy cập vào thư viện lớn nhất của tất cả chúng. Cho nên, làm hành trình cùng tôi khi tôi khám phá thêm các khái niệm siêu hình phức tạp. Tôi biết tôi không có hết tất cả đáp án, nhưng tôi đã thành công xâm nhập bề mặt sâu hơn một chút. Có lẽ tâm trí của bạn sẽ được kích thích bởi những gì tôi đã tìm thấy.

Tiếp tục tìm kiếm và đặt câu hỏi. Đó là cách duy nhất câu trả lời sẽ được tìm thấy. Hãy nhớ câu nói: “Tâm trí cũng giống một chiếc dù. Chỉ hoạt động khi nó được mở ra.”

***

Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất 

Facebook page

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here