ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 1: Chương 7

0
182

CHƯƠNG 7

 

Đời sống thật đáng sợ và thật rối rắm, mong sao cho mọi chuyện thật sáng sủa.

Chẳng có gì đáng sợ về đời sống cả nếu các con đừng bám víu vào kết quả.

Ngài muốn nói nếu chúng ta đừng muốn gì cả.

Đúng vậy, hãy chọn chớ đừng muốn.

Như vậy đối với những người cô quạnh không ai nương tựa, đối với vợ con thì sao?

Hoàn thành nhiệm vụ của người nội trợ rất khó khăn, như các con vừa nói đó:

Thật là dễ khi chẳng muốn gì nếu chỉ có một mình mình. Dĩ nhiên, khi có những người ta thương yêu, ta muốn có những gì tốt nhất cho họ.

Con thật đau khổ khi không cung cấp đầy đủ những vật chất cần thiết cho vợ con như một ngôi nhà khang trang, thức ăn, quần áo v.v…

Con cảm thấy trong 20 năm qua con tranh đấu vất vả chỉ để sống qua ngày và vẫn chẳng có gì để trưng ra về bản ngã của con cả.

Người muốn nói về mặt dư giả vật chất?

Con muốn nói đến một chút cần thiết vật chất cho vợ con.

Ta thấy rồi, con tưởng rằng cuộc đời của con chỉ để thực hiện những thứ đó sao?

Không hẳn như thế, đó không phải chuyện đời con phải thực hiện nhưng sẽ tốt đẹp hơn nếu con làm được như vậy.

Hà! Vậy chúng ta trở lại chuyện lâu dài của các con là gì?

Câu hỏi thật khéo! Con đã có nhiều câu giải đáp khác nhau qua thời gian.

Câu trả lời bây giờ là gì?

Hình như con có hai câu trả lời một câu con ưa thấy và một câu con đang thấy.

Câu trả lời con ưa thấy là gì?

Con ưa thấy đời con hướng về tiến bộ của linh hồn. Con ưa thấy đời con biểu lộ và kinh nghiệm cái phần mà con yêu quí nhất như lòng lòng từ bi, tính kiên nhẫn, giác ngộ, tha thứ và yêu thương.

Có vẻ như con đã đọc cuốn sách này rồi!

Phải! Đây là cuốn sách hay về phương diện siêu linh nhưng con đang tìm cách để biến thành thực dụng. Vấn đề hiện thực trong đời sống của con là chuyện sinh tồn hàng ngày.

Ồ! Con nghĩ rằng chuyện này đưa tới chuyện kia.

Thực tế con mong có thể làm được nhiều điều hơn chỉ có sinh tồn. Con đã đấu tranh mệt mỏi trong rất nhiều năm qua về chuyện sinh tồn, con mong có thể làm nhiều điều hơn chỉ có thế.

Thế con gọi thế nào là thịnh vượng?

Con mong có đủ tiền để trả tiền nhà, hóa đơn, điện thoại, xe cộ v.v… trong đời sống hiện thực của con chớ không nói tới hình ảnh đời sống tiểu thuyết hóa xa vời.

Ta nghe như có chút hờn giận gì ở đây?

Không phải hờn giận mà thất vọng. Con đã chơi trò tâm linh hơn 20 năm rồi nhưng chẳng thấy kết quả gì cả. Tiền bạc con luôn luôn thiếu thốn, việc làm không ổn định v.v… Con đã 49 tuổi rồi, mong một chút an toàn vật chất trong đời sống để có nhiều thời gian hơn về chuyện Thượng Đế, về chuyện tiến bộ của linh hồn. Đó là nơi tim con tìm tới nhưng không phải đời sống cho phép con tới.

Hà! Con đã nói tất cả những điều đó rồi, có lẽ con cũng nói thay cho một số người khác khi con chia sẻ kinh nghiệm đó. Ta sẽ phân tích và trả lời từng câu một để con hiểu rõ:

Con chưa có tham dự “trò chơi tâm linh” này từ 20 năm qua. Con chỉ đứng mon men bên ngoài thôi.

Ta đồng ý rằng trong 20 năm qua con đã đứng nhìn nó, ve vãn nó, đôi chút có thử nghiệm nhưng Ta chưa cảm thấy sự dấn thân thực sự, chân thật vào trò chơi cho đến thời gian gần đây.

Chúng ta cần hiểu rằng: “trò chơi tâm linh” có nghĩa dâng hiến toàn bộ tâm trí, thân thể, linh hồn vào tiến trình sáng tạo Bản Ngã theo hình tượng và giống như Thượng Đế.

Đây là một tiến trình thành tựu Bản Ngã mà những nhà thần bí Đông Phương đã viết

Đây là tiến trình cứu rỗi mà phần lớn những nhà thần học Tây Phương đã dâng hiến.

Đây là hành động có ý thức cao từng ngày, từng giờ, từng giây phút. Đó là sự chọn lựa, rồi lại chọn lựa trong mọi lúc. Đó là Sáng Tạo tiếp diễn, Sáng Tạo có ý thức, Sáng Tạo có mục đích. Đó là dùng những dụng cụ sáng tạo mà chúng ta đã thảo luận trước kia và dùng chúng trong tỉnh giác với mục đích tối cao.

Đó là “trò chơi tâm linh” và con đã chơi bao lâu rồi? Ngay cả bắt đầu cũng chưa nữa? Này đừng có đi từ cực này qua cực kia, chớ và cũng đừng quá khắt khe với chính bản thân mình. Con hiện nay đang dấn thân vào tiến trình này nhiều hơn các con tự phê kiểm. Hai mươi năm qua con đã không làm chuyện đó. Con dấn thân bao lâu không quan trọng, hiện nay con có dấn thân không đó mới là điều quan trọng. Con nghĩ lại coi khi con dấn thân vào “trò chơi tâm linh” đời con như thế nào?

Lương của Ta trả cho con: Tất cả những chuyện tốt đẹp đều đến với con trong thế giới vật chất cũng như tâm linh. Điều mỉa mai khi các con kinh nghiệm các loại tiện nghi tâm linh do Ta cung cấp, các con chẳng cần lo lắng nghĩ gì tới tiện nghi vật chất.

Ngay cả tiện nghi vật chất cho những người trong gia đình người cũng chẳng cần lo lắng. Khi đã vươn lên tới mức ý thức của Thượng Đế con sẽ hiểu rằng con sẽ chẳng có trách nhiệm gì về linh hồn của bất cứ người nào khác.

Đương nhiên, chúng ta vẫn luôn luôn cầu mong mọi linh hồn được sống trong tiện nghi, mọi linh hồn phải chọn, đang chọn số phận của họ ngay lúc này đây. Dĩ nhiên, sự lạm dụng hay hủy hoại một người khác không phải là hành động cao đẹp nhất. Cũng thế, bỏ mặc những nhu cầu mà Ta đã đưa tới nương tựa Ta cũng không phải là một hành động thích đáng. Công việc của con là đưa họ tới độc lập. Dạy họ càng nhanh, càng đầy đủ, càng tốt cách sử sự độc lập với người. Bởi lẽ khi nào họ còn phải cần tới con để sinh tồn thì con không phải ân sủng của họ. Con chỉ là ân sủng của họ khi họ nhận thức được là họ không cần đến con. Cũng theo chiều hướng đó, thời điểm tốt đẹp nhất của Thượng Đế là thời điểm con nhận thức được là con không cần đến Thượng Đế. Ta biết đây là điều ngược lại những gì các con đã được dạy.

Trước kia, các con đã được dạy về một Thượng Đế nóng giận, ghen ghét, đòi hỏi nhu cầu này nọ. Nếu như thế, chỉ là Thượng Đế giả hiệu, loạn thần kinh chớ không phải là Ta. Bởi vì:

Một vị Thầy đúng đắn không phải người có nhiều môn đồ nhất mà là người tạo ra được nhiều người thầy nhất.

Một nhà lãnh đạo xứng đáng không phải là người có nhiều người theo nhất mà là người tạo ra nhiều nhà lãnh đạo nhất.

Một vị vua anh tài không phải là người có nhiều thần dân nhất mà là người tạo ra những người tới ngôi vị vua nhất.

Một giáo chức tài giỏi không phải là một giáo chức học rộng mà là một giáo chức tạo ra được nhiều người hiểu biết nhất.

Một Thượng Đế xứng danh không phải là một Thượng Đế có nhiều kẻ phục vụ nhất mà là một vị Thượng Đế phục vụ nhiều người nhất và như thế đưa những người khác tới ngôi vị Thượng Đế.

Bởi vì đây vừa là mục đích, vừa là vinh quang của Thượng Đế: Chẳng có ai lệ thuộc nữa và tất cả đều biết rằng ngôi vị Thượng Đế không phải là một ngôi vị không thể đạt được mà là ngôi vị không thể tránh được. Ta mong các con có thể hiểu được điều này: Không thể nào tránh được số mệnh vui sướng của các con. Không có chuyện các con được “cứu rỗi”.

Không có gì là địa ngục ngoại trừ khi không biết điều kia. Như vậy với tư cách là cha mẹ, vợ chồng v.v… đừng có tìm cách làm cho tình yêu thành một thứ keo gắn chặt lại, hãy làm cho nó trở thành một thứ nam châm, lúc đầu thu hút, sau đó đổi cực đẩy ra nếu không thì những người bị thu hút bắt đầu tin rằng họ phải bám vào các con để sinh tồn. Không có điều gì cách xa Chân Lý bằng điều đó. Không có gì làm tổn hại cho tha nhân như vậy. Hãy để cho tình yêu của các con đẩy những người thân yêu vào thế giới và vào cái kinh nghiệm đầy đủ về họ là ai? Như vậy mới đúng là tình yêu.

Đây là một thách thức to lớn đối với một người có trách nhiệm về gia đình. Có rất nhiều điều làm cho tâm trí bị sao lãng và lo lắng. Đối với vị tu sĩ khổ hạnh không màng tới chuyện đó. Đem tới cho họ một chút nước, bánh mì, manh chiếu để ngả lưng đủ cho vị ấy dành tất cả thời giờ cho việc cầu nguyện, tĩnh tâm, nội quán thiêng liêng. Gặp gỡ thiêng liêng với Thượng Đế trong những hoàn cảnh như vậy thật đơn giản và rất dễ.

Ngược lại, đối với phụ nữ có một đàn con, phải vất vả thay tã cho con vào đêm khuya, lo lắng những hóa đơn phải trả, rầu rĩ khi mất việc làm, đau buồn khi mất những người thân.

Làm sao thấy được ân sủng thiêng liêng của Thượng Đế trong những hoàn cảnh này.

Ta hiểu cái mệt mỏi của các con. Ta biết các con chán đấu tranh rồi nhưng Ta nói thật cho các con: Khi các con theo Ta, sự đấu tranh sẽ biến mất. Hãy sống trong không gian của Thượng Đế và những biến cố sẽ trở thành những ân sủng cho các con.

Có lẽ đây là lúc thích hợp cần phải trở lại về đường lối cùng tác động qua lại của Ta với các con. Các con nghĩ rằng đó là vấn đề ước mong của Ta, còn Ta lại nói rằng đó là vấn để ước mong của các con.

Ta mong chờ các con điều mà các con mong chờ các con. Không sai, không khác, không hơn, không kém.

Ta không ngồi đây để có những phê phán theo từng yêu cầu rằng cái gì đó phải ban phát cho các con.

Luật của Ta là luật Nhân Quả, không phải luật Chờ Đó, Để Rồi Coi. Không có cái gì đó các con đã chọn lựa lại không được ban cho các con.

Ngay cả trước khi các con hỏi Ta đã cho các con rồi. Các con có tin điều đó không?

Không. Con rất tiếc. Con đã từng thấy biết bao nhiêu lời cầu nguyện không được đáp ứng.

Chẳng cần phải tiếc gì cả. Hãy giữ lấy sự thật – sự thật của kinh nghiệm. Ta hiểu điều này. Ta tôn trọng nó.

Tốt. Con không tin rằng con có thể có được bất kỳ điều gì con xin. Cuộc đời con đã minh chứng cho điều này. Trên thực tế, ít khi con có được cái mà con xin. Lúc đó, con coi mình may mắn như địa ngục vậy đó.

Quả là một lối lựa lời thú vị.

Hình như các con có quyền chọn thì phải: Các con có thể may mắn như địa ngục hoặc có thể may mắn như thiên đàng. Ta thích các con nói may mắn như thiên đàng hơn. Nhưng thôi, Ta không bao giờ can thiệp vào quyết định của các con. Ta nói cho các con biết điều này: Các con luôn luôn có được cái mà các con sáng tạo ra và các con luôn luôn sáng tạo. Ta không có phê phán về những tạo vật các con cầu mong. Ta chỉ truyền quyền năng cho các con để cầu mong hơn nữa, hơn nữa và hơn nữa. Nếu các con không thích thứ do các con vừa tạo ra, hãy chọn lựa tiếp.

Công việc Thượng Đế của Ta là luôn luôn đưa cho các con cái cơ hội đó. Bây giờ các con nói với Ta rằng các con không có được thứ mà các con muốn. Ta ở đây để nói với các con rằng các con luôn luôn có dịp đó.

Đời sống luôn luôn là kết quả của những tư tưởng các con về đời sống, đương nhiên gồm ngay cả cái tư tưởng sáng tạo là các con ít khi có được cái mà các con chọn lựa.

Hiện nay, con cho rằng con là nạn nhân của sự thất nghiệp, nhưng thật ra con không còn chọn công việc này nữa. Con không còn thức giấc mỗi buổi sáng với sự sốt sắng nữa nhưng bắt đầu thức giấc trong sự sợ hãi. Con không còn cảm thấy vui trước công việc nữa và bắt đầu cảm thấy bực bội. Con còn tưởng tượng mình làm việc gì khác. Con tưởng rằng những cái đó chẳng có ý nghĩa gì sao? Các con hiểu lầm quyền năng của các con. Ta nói cho các con điều này: Đời sống của các con diễn tiến từ ý định các con cho nó.

Làm sao con có thể sống trong không gian của Thượng Đế khi có quá nhiều lo lắng như: bị mất việc làm, không tiền trả hóa đơn, không tiền đưa con đi bác sĩ v.v… Những triết lý cao siêu có giải quyết được gì đâu?

Hãy đừng quên Ta khi các con cần Ta nhất. Đây là giờ trắc nghiệm quan trọng nhất. Đây là thời điểm may mắn nhất cho các con.

Đây là dịp may để chứng minh tất cả những gì viết ra ở đây.

Khi Ta nói: Đừng quên Ta! Các con nghĩ rằng Ta có vẻ giống như Lão Thượng Đế tham lam, bị loạn thần kinh chúng ta có dịp nói tới trước kia. Nhưng Ta không như thế. Các con có thể “quên Ta” thể nào được. Ta không cần, và chuyện đó chẳng thay đổi gì giữa chúng ta.

Đây là câu trả lời của Ta cho các câu hỏi mà các con đã đặt ra. Chính khi mọi việc trở thành gay go là dụng cụ Ta đã trao cho các con để tạo ra đời sống mà các con đã chọn lựa.

Bây giờ là lúc nên đi tới không gian của Thượng Đế hơn bao giờ hết:

Thứ nhất làm như vậy sẽ đưa lại an bình trong tâm hồn. Từ tâm an bình mới tạo ra những ý niệm to lớn. Những ý niệm có thể là những giải pháp cho những vấn đề to lớn nhất mà các con nghĩ rằng mình may mắn gặp phải.

Thứ hai: Chính ở không gian của Thượng Đế mà Bản Ngã các con đã thành tựu. Đó chính là mục đích duy nhất của linh hồn các con. Khi các con ở nơi không gian của Thượng Đế, các con hiểu và biết rằng tất cả những thứ mà các con đang kinh nghiệm đều phù du. Ta nói cho các con rõ: Trời và Đất sẽ chết đi nhưng các con tin không: Cái nhìn vĩnh cửu này giúp cho các con thấy rõ mọi vật trong ánh sáng thích ứng của chúng. Các con có thể coi những điều kiện và hoạt cảnh hiện nay: Nhất thời và thế tục. Kế đó, các con có thể dùng chúng để tạo ra những kinh nghiệm hiện thời.

Ví dụ như: Trong liên hệ đến kinh nghiệm gọi là mất việc, các con nghĩ mình là ai? Thật ra đúng hơn, các con nghĩ Ta là ai? Các con nghĩ rằng đó là vấn đề quá lớn Ta không thể giải quyết được sao? Có phải gỡ rối mớ bòng bong kia là một phép lạ quá lớn đối với Ta không?

Con biết rằng không có việc gi quá lớn đối với Thượng Đế nhưng về tình cảm, con cho rằng không chắc lắm. Không phải chuyện Ngài không thể làm mà Ngài có chịu giải quyết hay không?

À! Ta thấy rồi. Đây là vấn đề niềm tin.

Vâng!

Dù không nghi ngờ gì về khả năng của Ta nhưng các con nghi ngờ về ý định của Ta!

Ngài nghĩ coi: Con vẫn sống trong giáo lý dạy rằng cuộc đời đâu cũng là bài học cho con. Con lo lắng nhiều vấn đề không thể giải quyết được. Và chắc Thượng Đế chẳng bao giờ giúp con giải quyết những chuyện này đâu?

Vậy ý định hiện nay của các con thế nào? Có phải các con muốn chứng minh rằng đời sống ít khi đem lại cái mà các con chọn lựa? Hay các con muốn chứng

minh Các con Thực Sự Là Ai? Và Ta Là Ai?

Con cảm thấy buồn phiền, cảm thấy bị ngược đãi, cảm thấy bối rối và thất vọng.

Điều ấy có giúp gì được cho các con không?

Tại sao không chỉ đơn giản tiếp nhận sự thực khi các con nghe thấy nó, và rồi tiến về phía nó? Đâu có cần phải tự buộc tội mình? Hãy cứ đơn giản ghi nhận cái mà các con đã chọn lựa và rồi chọn lựa tiếp cái khác.

Nhưng tại sao con cứ luôn luôn sẵn sàng chọn cái tiêu cực? Giống như tự tát vào mặt mình về điều đó?

Các con có thể mong muốn gì? Từ sơ khai các con đã được chỉ dạy là các con “xấu”. Các con chấp nhận rằng các con sinh ra trong “tội lỗi”. Cảm thấy phạm tội là một giải đáp đã học thuộc rồi. Các con đã được dạy sinh ra không hoàn hảo và đã phạm tội rồi. Một số tôn giáo đã xây dựng toàn bộ thần học chung quanh quan niệm sai trái này.

Thật ra, bất cứ gì Ta hình thành, đời sống Ta ban cho đều hoàn hảo.

Để biện minh cho quan niệm một Thượng Đế trừng phạt, những tôn giáo của các con cần phải đưa ra một cái gì đó để cho Ta có thể giận dữ. Như thế, ngay cả những người đã có một đời sống mẫu mực vẫn phải cần cách nào đó để được cứu rỗi. Nếu họ không cần được cứu rỗi khỏi bản thân họ thì họ cần được cứu khỏi cái bất toàn bẩm sinh của chính họ. Do vậy, những tôn giáo nói rằng các con cần phải làm nhanh tốt hơn hết về chuyện này nếu không các con sẽ đi thẳng vào địa ngục. Làm như vậy, có thể làm mềm lòng một Thượng Đế kỳ quặc, hận thù, giận dữ nhưng trên thực tế đã đem đời sống đến chỗ lo lắng, hận thù, ganh ghét. Kết quả, tạo ra những tôn giáo bất diệt và quyền lực vẫn tập trung vào một số nhỏ thay vì phải kinh nghiệm qua số đông.

Như thế, các con luôn luôn chọn lựa cái tư tưởng hèn kém hơn, cái ý niệm nhỏ bé hơn làm sai lệch quan niệm về các con và quyền năng của các con vì các con đã được dạy như vậy.

Trời hỡi Trời! Làm sao con có thể gỡ bỏ được giáo huấn này?

Một câu hỏi sáng giá, được đặt ra đúng chỗ và đúng người.

Các con có thể gở bỏ giáo huấn đó bằng cách đọc đi đọc lại cuốn sách này. Hãy đọc, đọc lại, đọc lại nữa, cho tới khi nào các con hiểu tất cả mọi đoạn văn, cho tới khi các con đã thuộc nằm lòng tất cả mọi mặt chữ. Khi các con có thể trích những khúc, những câu hỏi trong đó cho các con khác, khi các con có thể hồi nhớ lại những lời trong đó vào những giây phút đen tối nhất thì các con đã gỡ bỏ được những giáo huấn đó.

Nhưng vẫn cần nhiều điều con muốn hỏi Ngài, nhiều điều con muốn biết.

Hẳn nhiên rồi. Các con đã bắt đầu một trang dài với những câu hỏi. Chúng ta có nên trở về căn bản những câu hỏi này chăng!

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here