ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 1: Chương 1 (Phần 2)

0
243

Ngài bảo rằng khi con luôn luôn hành động dưới sự bảo trợ của tình yêu, con sẽ có thể kinh nghiệm đầy đủ sự huy hoàng về con là ai và con có thể là ai.

Xin Ngài vui lòng nói rõ thêm về điểm này.

Mục đích duy nhất cho tất cả cuộc sống, đó là để cho con và tất cả những gì có sự sống kinh nghiệm cái vinh quang nhất. Tất cả những gì mà các con nghĩ, nói hay làm đều phục vụ chức năng này. Đó là điều duy nhất linh hồn các con muốn làm.

Điều kỳ diệu của mục đích này là nó không bao giờ chấm dứt.

Chấm dứt là một giới hạn, mục đích của Thượng Đế không có giới hạn như vậy.

Nếu vào lúc nào các con tự bản thân kinh nghiệm được cái vinh quang nhất, các con ngay lúc đó lại tưởng đến vinh quang lớn hơn nữa phải thành đạt. Các con càng hiện hữu hơn, các con càng trở thành vinh quang hơn, và các con càng trờ thành vinh quang hơn, các con càng trở thành hiện hữu hơn nữa.

Cái bí mật thâm sâu nhất: Đời sống không phải là một tiến trình khám phá nhưng là một tiến trình sáng tạo.

Các con không khám phá mình mà các con tự sáng tạo mình mới. Do đó, hãy dừng tìm coi Các Con Là Ai nhưng hãy tìm coi các con muốn là ai.

Có một số người nói rằng đời sống là một trường học, chúng con có mặt tại đây để học những bài học đặc trưng. Sau khi tốt nghiệp, chúng con có thể bước qua những mục tiêu lớn hơn, không còn xiềng xích bởi thân xác nữa. Có phải vậy không?

Đó là một phần khác trong thần thoại của các con dựa vào kinh nghiệm của con người.

Đời sống không phải là một trường học ư?

Không.

Chúng con không phải có mặt ở đây để học?

Không.

Vậy tại sao chúng con lại ở đây?

Để nhớ lại và tái tạo Các Con Là Ai.

Ta đã nói với các con bao nhiêu lần rồi nhưng các con không tin ta. Vì thực sự nếu các con không tự tạo là mình hiện hữu thì các con không thể hiện hữu là cái đó.

Được rồi, con thua!

Con đã nghe nhiều vị Thầy bảo rằng Đời Sống là một trường học. Con thật kinh ngạc khi Ngài phủ nhận điều đó.

Trường học là nơi các con tới để học điều các con muốn biết. Trường học không phải chỗ cho các con biết rồi và chỉ muốn kinh nghiệm cái biết đó của các con.

Đời sống như một cơ hội cho các con biết qua kinh nghiệm điều các con đã biết bằng quan niệm. Các con không cần học gì cả để làm chuyện đó, các con chỉ cần nhớ lại điều các con đã biết và hành động theo đó.

Không chắc là con đã hiểu.

Được rồi chúng ta bắt đầu từ đây:

Linh hồn của các con luôn luôn biết tất cả những điều cần biết. Chẳng có gì dấu diếm được đối với Linh Hồn. Tuy nhiên biết chưa đủ, linh hồn tìm cách kinh nghiệm.

Giả như các con tự biết mình hào phóng nhưng nếu không làm gì đó để trưng ra tính hào phóng, các con chẳng có gì hơn ngoài một ý niệm về sự hào phóng. Các con tự biết mình tử tế nhưng nếu chưa từng tỏ ra tử tế với một ai, các con cũng chỉ có một ý niệm về sự tử tế mà thôi. Ước muốn độc nhất của linh hồn là chuyển cái ý niệm lớn nhất của nó về chính nó thành nên một kinh nghiệm lớn nhất. Cho tới khi ý niệm trở thành kinh nghiệm, tất cả chỉ là ước đoán. Ta từng ước đoán về chính Ta rất lâu rồi, lâu hơn tuổi của Ta và các con cộng lại, lâu hơn tuổi của vũ trụ nhân với vũ trụ. Ta cần biết kinh nghiệm về Ta.

Ngài làm con lạc mất rồi, kinh nghiệm về Ngài của chính Ngài? Phải.

Để ta giải thích cho con thế này: Khởi đầu, Tất Cả Hiện Hữu hiện hữu và chẳng có gì khác nữa. Nhưng Tất Cả Hiện Hữu không thể tự biết chính nó là gì, bởi vì chỉ có Tất Cả Hiện Hữu hiện hữu mà thôi và không có gì khác nữa. Và như thế, Tất Cả Hiện Hữu…không hiện hữu. Vì khi không cái gì khác tồn tại thì Tất Cả Hiện Hữu cũng không tồn tại. Đó là cái vĩ đại có/không có mà những nhà thần học đã ám chỉ từ khởi thủy.

Bây giờ, Tất Cả Hiện Hữu biết rằng chỉ có nó là tất cả, nhưng như vậy chưa đủ, bởi lẽ nó chỉ biết vê cái biểu hiện huy hoàng của chính nó bằng khái niệm chớ chưa bằng kinh nghiệm. Vì vậy nên được kinh nghiệm bản thân nó là điều nó ao ước, vì nó muốn cảm nhận được huy hoàng thế là như thế nào!

Nhưng điều đó bất khả, vì chính từ “huy hoàng” là một khái niệm tương đối. Tất Cả Hiện Hữu không thể biết huy hoàng là như thế nào trừ khi cái không huy hoàng cũng có mặt. Nếu cái Không không có mặt, thì cái Có không hiện hữu. Con có hiểu được điều đó không?

Con nghĩ là có. Xin cứ tiếp tục.

Tiếp nhé!

Tất Cả Hiện Hữu sẽ không tự biết được chính mình nếu không có cái gì khác để so sánh ngoài chính bản thân nó ra. Chỉ có một điểm so sánh tồn tại, là một điểm duy nhất ở bên trong. Điểm mà Hiện Hữu không hiện hữu, cái Là không là. Nhưng Tất Cả Hiện Hữu chọn kinh nghiệm bản thân nóNăng lượng thuần khiết, vô hình, vô thanh, vô ảnh và vì thế không được biết là tồn tại đã chọn kinh nghiệm sự huy hoàng của bản thân nó. Và để làm thế được, nó nhận ra nó phải chọn điểm so sánh nằm bên trongNó lập luận hơi bị chuẩn xác rằng bất kì một phần nào của chính nó thì cũng phải nhỏ hơn cái toàn bộ. Và nếu như nó tự phân chia mình ra thành nhiều phần và mỗi phần nhỏ hơn cái toàn bộ này có thể quay lại nhìn cái toàn bộ của chính mình thì có thể nhìn thấy sự huy hoàng. Và như thế, Tất Cả Hiện Hữu bắt đầu phân chia bản thân ra, tạo thành cái này và cái kia. Và lần đầu tiên, cái này và cái kia tồn tại, tách biệt nhau mà vẫn cùng tồn tại đồng thời với Tất Cả Hiện HữuVà thế là, ba yếu tố xuất hiện: cái ở đây, cái ở đó và cái không đây hay đó – mà chỉ tồn tại khi cái đây và cái đó tồn tại. Nó chính là cái Không đang liên kết mọi thứ lại với nhau. Nó là cái Không không gian đang kết nối không gian. Nó là cái toàn bộ đang kết nội các thành phầnCon có hiểu được không? Theo được không?

Con nghĩ là mình hiểu đó. Tin hay không thì Ngài đã mô tả rõ ràng đến nỗi con nghĩ là con hiểu.

Ta tiếp tục nhé. Giờ thì cái Không mà đang kết nối mọi thứ là cái mà nhiều người gọi là Thượng Đế. Nhưng không chính xác vì nó có ý chỉ rằng Thượng Đế chỉ là cái Không mà thôi mà không phải là cái Có. Nhưng ta là cái vô hình và hữu hình – vì vậy nên mô tả Ta là cái Vô Hình Vĩ Đại – cái Không Gì Cả, cái Khoảng Không Ở Giữa, một định nghĩa cơ bản của phương Đông, thì cũng không chính xác hơn gì định nghĩa cơ bản của phương Tây rằng Ta là tất cả cái Hữu Hình. Những ai tin rằng Thượng Đế là Tất Cả Hiện Hữu và cũng là Tất Cả Không Hiện Hữu là người có cái hiểu đúng đắnNhờ tạo ra cái “đây” và cái “kia”, Thượng Đế có thể biết chính mình. Bằng vụ nố tung từ bên trong, Thượng Đế tạo ra tương đối tính, món quà to lớn nhất Thượng Đế tự hiến tặng cho mình. Và như thế, mối quan hệ cũng là món quà to lớn nhất Thượng Đế tặng cho các con, điểm này chúng ta sẽ thảo luận sau.

Như vậy từ cái Không gì nhảy ra cái Tất Cả một biến cố tâm linh hoàn toàn phù hợp bất ngờ phù hợp với những khoa học gia của các con gọi là thuyết Big Bang.

Và khi tất cả những nguyên tố đều chạy về phía trước, thời gian được tạo ra, do một vật trước kia ở đây nay ở chỗ khác và khoảng thời gian đi từ đây đến kia có thể đo lường được. Như vậy những phần hữu hình của nó bắt đầu tự định nghĩa, tương quan với nhau. Những phần vô hình cũng vậy.

Thượng Đế biết rằng: Muốn cho Tình Yêu tinh khiết hiện hữu cũng cần phải có cái đối trục là Sợ Hãi hiện hữu. Chính sự sáng tạo nhị nguyên này giữa tình yêu và sợ hãi con người đã phác họa ra những chuyện thần thoại khác nhau như sự sa ngã của Adam, sự nổi loạn của Satan…

Cũng như các con đã chọn để nhân cách hóa Tình Yêu tinh khiết là Thượng Đế, và nhân cách hóa Sợ Hãi thành ra Ác Quỷ. Nhiều người trên Trái Đất đã đặt ra những thần thoại thật tinh vi chung quanh biến cố đó với các kịch bản về thiên thần chiến đấu với ác quỷ, chiến tranh giữa thiện và ác, giữa ánh sáng và bóng tối. Khi biểu hiện vũ trụ theo một diện phân chia của chính mình, Thượng Đế đã sản xuất ra từ năng lực tinh khiết tất cả những gì hay hiện hữu: Hữu hình và vô hình. Nói cách khác, không những vũ trụ thể chất được tạo ra mà cái vũ trụ siêu hình cũng được tạo ra nữa.

Tiếp đó, Thượng Đế cho bùng nổ ra thành vô số đơn vị nhỏ hơn toàn thể gọi là tâm linh. Vài thần thoại tôn giáo ghi rằng: “Thượng Đế Cha” có nhiều con linh hồn.

Thật ra vô vàn linh hồn gồm thành toàn thể Ta. Theo nghĩa vũ trụ, là những con ta sinh ra.

Mục đích Ta tự chia thành những phần nhỏ giống Ta để Ta có thể biết chính Ta qua kinh nghiệm. Cách duy nhất cho đấng sáng tạo biết mình là đấng sáng tạo: Đó là sáng tạo. Như vậy, Ta trao cho mỗi phần trong vô số phần của Ta (cho tất cả những con linh hồn của Ta) quyền năng sáng tạo mà Ta có với tư cách toàn bộ.

Quan niệm các tôn giáo cho rằng các con đã được tạo ra theo “hình tượng và giống như Thượng Đế”. Nghĩa là cái tinh chất của chúng ta cùng giống nhau. Chúng ta gồm cùng một thứ nguyên liệu! Với cùng tính chất và khả năng gồm cả khả năng tạo ra thực tế thể chất từ không khí loãng. Mục đích của Ta khi tạo ra các con (những con linh hồn của Ta) là để Ta tự biết được Ta là Thượng Đế. Ta không có cách nào khác ngoại trừ là qua các con.

Như vậy, có thể nói rằng (và Ta đã nói nhiều lần) mục đích của Ta đối với các con là các con phải biết các con là Ta. Nghe sơ qua có vẻ đơn giản nhưng lại trở thành phức tạp, vì chỉ có một cách duy nhất để các con tự biết mình là Ta, trước hết các con phải tự biết mình không phải là Ta.

Bây giờ, hãy cố gắng theo điều này. Hãy tranh thủ để hiểu cho kịp vì nó trở nên rất tinh tế. Đã sẵn sàng chưa con trai?

Con sẵn sàng.

Tốt! Hãy nhớ, chính con đã yêu cầu Ta giải thích, câu hỏi này thật ra các con đã hỏi rất nhiều lần trong hằng nhiều năm.

Phải. Con biết con đã hỏi điều gì.

Được, các con sẽ được trả lời. Để đơn giản hóa, Ta sẽ dùng những đứa con của Thượng Đế theo mô hình thần thoại làm căn bản cho cuộc thảo luận vì đó là mô hình quen thuộc với các con. Bây giờ trở lại vấn đề tiến trình tự biết mình phải hoạt động ra sao? Ta đã từng nói cho tất cả những đứa con tinh thần của Ta biết chúng là những phần của Ta nhưng các con thấy đấy, chưa đủ cho linh hồn biết nó là Thượng Đế, một phần hay là con của Thượng Đế. Như Ta đã giải thích biết một điều và kinh nghiệm điều đó là hai chuyện khác nhau. Linh hồn mong ước tự biết nó qua kinh nghiệm. Cái biết bằng quan niệm chưa đủ cho các con.

Do đó ta vẽ ra một kế hoạch. Đó là ý niệm kỳ lạ nhất trong vũ trụ, và một cuộc hợp tác vì tất cả các con đều nằm trong kế hoạch của Ta. Theo kế hoạch, các con với tư cách linh hồn sẽ đi vào vũ trụ vật chất vừa được tạo ra, vì vật chất tính là con đường độc nhất để có thể biết qua kinh nghiệm. Đó là lý do Ta tạo ra vũ trụ thể chất từ lúc bắt đấu. Và hệ thống tương đối chi phối vũ trụ đó và tất cả các tạo vật. Một khi đã ở cái vũ trụ thể chất, các con những đứa con linh hồn của Ta có thể kinh nghiệm những điều các con đã biết vể mình.

Nhưng trước tiên, các con phải biết cái đối nghịch. Nghĩa là các con không biết mình là cao đến khi các con nhận thức được thấp. Các con không thể kinh nghiệm mập nếu không biết mảnh mai (gầy). Tức là các con chưa kinh nghiệm được các con là gì cho đến lúc các con gặp cái không phải là gì. Đó là mục đích của tương đối tính và tất cả đời sống vật chất. Chính nhờ các con không là gì mới định nghĩa được các con là gì. Nghĩa là các con phải “không là” để có thể “là”. Có theo kịp không?

Con nghĩ vậy…

Hãy ở lại đó. Tất nhiên, không có cách nào để các con không phải là người con là và không phải là cái con là, các con chỉ đơn giản là như thế (những linh hồn thanh tịnh sáng tạo), con đã luôn luôn và sẽ luôn luôn là như thế. Rồi các con làm chuyện tiếp theo. Con tự gây cho mình quên đi các con thật sự là ai. Khi nhập vào vũ trụ thể chất, các con bỏ quên cái ký ức về các con. Điều này khiến cho các con có thể chọn lựa để trở thành người con là, chớ không phải “tỉnh dậy ở vạch đích”. Khi chọn lựa như thế, chứ không phải là được bảo cho con là ai, con được hoàn toàn quyết định để chọn kinh nghiệm phần là Thượng Đế mà con là. Nhưng con làm sao có thể chọn phần là Thượng Đế khi con không thể là gì khác. Con không thể không là con cái của Ta dù con có cố gắng đến mấy. Nhưng con có thể quên đi rằng con là như thế  Tuy  quên  đi  như thế nhưng các con đã luôn luôn là, và sẽ mãi mãi là một phần thánh linh của cái thân thể thánh linh, một chi của toàn thân.

Điều này chứng tỏ hành động trở về cái toàn bộ, trở về Thượng Đế lại gọi là hồi tưởng, nhớ lại. Quả thật, các con đã chọn lựa để hồi tưởng Các con Thật Sự là ai, hoặc cùng kết hợp với các phần khác của các con để kinh nghiệm cái toàn thể của các con tức cái toàn thể của Ta. Công việc của các con trên địa cầu không phải để học (bởi vì các con đã biết rồi) mà để hồi tưởng Các Con Là Ai. Và hồi tưởng cho tất cả ai khác (có nghĩa nhắc nhở lại) để họ cũng hồi tưởng được. Tất cả những vị Thầy tâm linh tuyệt vời đã chỉ làm điều đó. Đó là mục đích duy nhất của các con cũng như của linh hồn các con.

Trời đất ạ! Chuyện này thật quá đơn giản và quá… đối xứng.

Con muốn nói: Tất cả đều ăn khớp! Đột nhiên, tất cả ăn khớp! Bây giờ con nhìn được bức họa mà con chưa từng bao giờ ráp lại được.

Tốt. Đó là mục đích của cuộc đối thoại này. Các con đã hỏi để Ta trả lời. Ta hứa là sẽ trả lời các con. Các con sẽ dùng cuộc đối thoại này làm một cuốn sách và các con sẽ chuyển lời của Ta đến cho nhiều người khác. Đó là nhiệm vụ của các con. Ta biết, các con có nhiều câu hỏi, thắc mắc về đời sống và rất nhiều lãnh vực. Đừng có lo, nếu có điều gì chưa hiểu thấu đáo Ta sẽ làm sáng tỏ ngay cho các con.

Có nhiều điều con muốn hỏi về những vấn đề lớn và rất hiển nhiên như: Tại sao thế giới lại ở trong tình trạng hiện nay?

Câu hỏi này được đặt ra rất nhiều lần, từ khởi thủy cho đến bây giờ. Các con đã muốn biết: tại sao thế giới lại như vậy?

Nói cách khác: Nếu Thượng Đế hoàn toàn thương yêu tại sao tạo ra những bệnh dịch và đói khát, chiến tranh và bệnh hoạn, động đất và bão tố gây nhiều thiên tai trên toàn thế giới?

Câu trả lời nằm ở chỗ bí mật thâm sâu nhất vũ trụ và có ý nghĩa cao nhất trong đời sống. Ta biểu lộ lòng tốt của Ta không chỉ bằng cách tạo ra toàn những gì hoàn hảo chung quanh các con. Ta không chứng minh tình yêu của Ta bằng cách cấm các con chứng minh tình yêu của các con.

Như Ta đã giải thích, các con không thể chứng minh được tình yêu cho tới khi nào các con có thể chứng minh được sự không yêu. Một vật không thể hiện hữu nếu không có cái đối nghịch của nó ngoại trừ ở thế giới tuyệt đối. Và phạm vi tuyệt đối không đủ cho các con hay cho Ta. Ta hiện hữu ở đó trong cái vĩnh cửu và cũng từ đó, các con sinh ra. Trong tuyệt đối không có kinh nghiệm, chỉ có sự giác (biết).

Giác là một trạng thái thiêng liêng, còn cái vui thích nhất là sự hiện hữu. Hiện hữu chỉ có thể hoàn thành sau khi đã kinh nghiệm. Quá trình tiến hóa diễn ra như thế này: Giác, Kinh Nghiệm, Hiện Hữu. Đó là Ba Ngôi Linh Thiêng của Thượng Đế. Thượng Đế Cha là Giác. Cha của mọi hiểu biết, Người sinh ra mọi kinh nghiệm vì các con không thể kinh nghiệm điều các con không biết.

Thượng Đế Con là Kinh Nghiệm sự hiện thân, sự hành động tất cả những gì Thượng Đế Cha biết về Mình vì không thể nào hiện hữu cái chưa được Kinh Nghiệm.

Thượng Đế Tinh Thần là Hiện Hữu – hóa thân của tất cả những gì Con đã kinh nghiệm về mình.

Cái Hiện Hữu tính đơn giản và tuyệt mỹ chỉ có thể có được qua ký ức về giác và kinh nghiệm. Cái hiện hữu đơn giản này là niềm vui. Đó là trạng thái của Thượng Đế sau khi đã biết và kinh nghiệm về chính mình. Đây là điều Thượng Đế đã mong ước từ khởi thủy.

Ba ngôi trong một của Thượng Đế có thể hiểu thêm như: Cha và Con hoặc Cái Gây Ra – Cái Được Gây Ra – Cái Hiện Hữu.

Thế giới như hiện tại với những thiên tai như động đất, bão tố, lụt lội v.v…chỉ là những nguyên tố chuyển động từ cực này qua cực kia. Toàn bộ chu kỳ sinh tử là một phần của cái chuyển động này. Đó là những nhịp điệu của đời sống ảnh hưởng đến tất cả mọi vật đang hiện hữu.

Thông thường đau ốm, bệnh hoạn là do các con tự gây cho mình. Những thất bại của từng cá nhân thường do sự lựa chọn sai lầm. Tai họa trên thế giới do những ý thức của toàn thế giới.

Câu hỏi của các con ngụ ý rằng: Những biến cố và thiên tai đó do ý muốn và mong ước của Ta. Nhưng không phải Ta muốn những cái đó hiện hữu. Ta chỉ quan sát các con làm như vậy. Ta không thể làm gì để ngăn cản chúng đừng xảy ra vì làm thế là ngăn cản ý muốn của các con. Như vậy, sẽ tước đoạt quyền của các con, cái kinh nghiệm của Ta và các con cùng lựa chọn. Như thế, đừng buộc tội tất cả những gì gọi là xấu trên thế giới này, hãy tự hỏi mình làm sao để có thể thay đổi nó.

Nhưng hãy điều tra ở bên trong nội tâm chớ không phải ở bên ngoài.

Hãy hỏi: Phần nào cái Tự Thân của con muốn kinh nghiệm trước tai họa này? Con cần chọn lựa hành động nào thích ứng với những biến cố đó. Đây là những dịp cho các con quyết định và trở thành: Các Con Là Ai?

Mỗi linh hồn là một vị Thầy dù không nhớ lại nguồn gốc nhưng mỗi linh hồn tạo ra tình trạng và hoàn cảnh cho mục đích cao cả nhất để có thể hồi tưởng nhanh nhất trong thời gian hiện tại. Như thế, đừng bao giờ phê phán con đường người khác đi.

Đừng ganh tỵ sự thành công, cũng đừng thương hại sự thất bại vì các con đâu có biết thế nào là thành công hay thất bại đối với tính toán của một linh hồn.

Suy nghĩ kỹ càng khi coi một việc là tai họa hay vui vẻ vì nếu một cái chết có thể cứu sống hàng ngàn người có phải là một tai họa không? Nói như thế để các con tránh để tâm và phê phán chuyện của người khác.

Nên nhớ: Mỗi hoàn cảnh là một món quà và mỗi kinh nghiệm có ẩn dấu một kho tàng.

Để Ta cắt nghĩa thêm: Ngày xưa có một linh hồn tự biết mình là ánh sáng.

Đó là “lính mới” nên ham kinh nghiệm lắm.

Linh hồn nói: Con là ánh sáng, con là ánh sáng nhưng tất cả cái con đã biết và đã được nghe về ánh sáng không thể thay thế được kinh nghiệm. Trong khoảng không gian linh hồn này xuất hiện không có gì ngoài ánh sáng. Tất cả linh hồn lớn, nhỏ đều chói lọi trước ánh sáng huy hoàng của Ta. Do đó, linh hồn nhỏ bé kia chỉ là ngọn nến trước ánh sáng mặt trời. Như vậy, ngoài ánh sáng lớn nhất (mà nó là một phần), linh hồn không thể thấy chính nó, cũng chẳng thể kinh nghiệm nó thực sự là ai, thực sự là gì?

Ao ước rất lớn của linh hồn là được biết về chính mình. Một hôm Ta nói với nó: Này con! Linh hồn bé nhỏ kia ơi con có biết phải làm gì để thỏa mãn ước mong của con không?

Ồ! Con phải làm gì thưa Thượng Đế? Con sẽ làm bất cứ việc gì để tự biết chính mình.

Con phải tách ra khỏi chúng ta và rồi con phải kêu gọi bóng tối đến với con.

Bóng tối là gì hỡi Thượng Đế.? Là cái không phải con. Linh hồn kia hiểu và tự mình tách ra khỏi cái toàn thể qua một thế giới khác. Nơi này linh hồn có quyền kêu gọi tới tất cả mọi thứ bóng tối để kinh nghiệm và rồi nó kinh nghiệm. Tuy nhiên, trong cái bóng tối dầy đặc, linh hồn kêu lên: Cha, Cha ơi! Sao Cha lại bỏ rơi con! Giống hệt như khi các con kêu cầu Ta trong những lúc tối tăm nhất của cuộc đời. Nhưng Ta có bao giờ bỏ rơi các con đâu chứ! Ta vẫn luôn luôn đứng cạnh các con, sẵn sàng nhắc nhở cho các con biết Các Con Là Ai! Sẵn sàng, luôn luôn kêu gọi các con trở về nhà.

Bởi vậy hãy là đuốc sáng trong bóng tối và đừng bao giờ nguyền rủa bóng tối. Nên nhớ điều các con làm vào thời gian thử thách lớn nhất có thể là cái thành công lớn nhất của các con. Vì kinh nghiệm của các con tạo ra là một mệnh đề của Các Con Là Ai và các con muốn là ai.

Câu chuyện trên để các con hiểu rõ hơn tại sao thế giới hiện nay lại như vậy, và làm cách nào để có thể thay đổi mọi thứ chỉ trong chốc lát khi mà tất cả mọi người đều nhớ lại cái Chân Lý tuyệt diệu về Sự Thật cao cả nhất của họ.

Có người cho rằng Đời là một trường học và tất cả những điều các con quan sát và kinh nghiệm trong đời của các con là để cho các con học. Ta đã nói về điểm này rồi và Ta nhắc lại lần nữa: Các con tới đời sống này chẳng phải học gì cả các con chỉ cần chứng minh những điều các con đã biết rồi. Trong công cuộc chứng minh này, các con sẽ thực hiện chức năng và tự tạo một bản thân mới qua kinh nghiệm. Như vậy các con chứng minh đời sống và tạo cho nó một mục đích và làm cho nó linh thiêng.

Có phải Ngài nói rằng tất cả những thứ xấu xa xảy ra cho chúng con do chúng con tự lựa chọn? Có phải Ngài cho rằng những thiên tai, tai họa xảy ra trên thế giới này do chúng con tự tạo ra để có thể kinh nghiệm những cái đối nghịch về chúng con thực sự là ai? Nếu thế, sao chẳng có cách nào ít đau đớn hơn để tạo ra những cơ hội cho chúng con kinh nghiệm bản thân?

Các con đã đặt ra nhiều câu hỏi rất xác đáng. Chúng ta hãy duyệt từng câu một:

Không! Không phải tất cả mọi thứ các con gọi là xấu xảy ra đều do các con tự chọn, tất cả đều tự các con tạo ra. Nên nhớ, lúc nào các con cũng ở trong tiến trình sáng tạo trong mỗi lúc, mỗi phút, mỗi ngày. Các con sáng tạo thế nào, chúng ta sẽ bàn sau.

Bây giờ, hãy tin lời Ta: Các con là một bộ máy sáng tạo. Những biến cố, sự việc xảy ra đều được tạo ra từ ý thức. Chỉ ý thức cá nhân cũng được sáng tạo. Các con thử tưởng tượng coi loại năng lực được sáng tạo phát ra khi có hai hay nhiều người họp lại nhân danh Ta? Giả như tất cả các con họp lại cùng một ý thức thì sức mạnh đó tạo ra những biến cố có tầm quan trọng trên toàn thế giới. Nói rằng chính các con đang chọn những hậu quả đó cũng không hẳn chính xác. Đúng ra không còn lựa chọn chúng nữa cũng như Ta vậy. Chúng ta quan sát chúng. Và quyết định Các Con Là Ai? trong liên hệ với chúng.

Nếu còn ý niệm rằng: Có một ai đó hay gì đó đang làm điều gì cho các con thì các con đang tự truất quyền năng tác động lên nó. Chỉ khi nào các con nói con đã làm việc đó các con mới có quyền năng để thay đổi nó. Thay đổi cái Ta đã làm dễ hơn nhiều so với việc thay đổi cái các con đã làm.

Bước đầu tiên để thay đổi bất cứ gì là cần biết và chấp nhận sự lựa chọn như hiện nay. Rồi tìm cách thay đổi không phải vì cái đó sai mà vì nó không còn là một mệnh đề chính xác về Con Là Ai nữa.

Chỉ có một lý do độc nhất để làm bất kỳ một chuyện gì, đó là: Một mệnh đề cho vũ trụ về Các Con Là Ai. Cuộc đời sử dụng theo lối đó trở thành Tự sáng tạo. Các con dùng đời sống để sáng tạo Các Con Là Ai và muốn trở thành ai. Chỉ có một lý do độc nhất để xóa đi bất kỳ điều gì là: nó không còn là mệnh đề của các con rằng con muốn trở thành ai.

Nó không còn phản ảnh các con nữa (có nghĩa nó không còn tái hiện nữa). Nếu các con ước mong được tái hiện chính xác, các con phải hành động để thay đổi bất cứ gì trong đời sống, nếu các con nghĩ rằng nó không còn thích hợp với hình ảnh của các con. Hãy phóng những tư tưởng đó vào vũ trụ. Theo nghĩa rộng, tất cả điều xấu xảy ra đều do các con chọn lựa. Lỗi lầm không phải đã chọn lựa chúng nên gọi chúng là xấu. Vì nếu gọi chúng là xấu, các con đã tự gọi mình là xấu do đã tạo ra chúng.

Cách nhìn này khiến các con đã không chấp nhận được nên thà dùng điều xấu cho mình còn hơn dùng sự sáng tạo của chính các con. Chính điều suy nghĩ sai lầm trong tâm linh này đã đưa các con chấp nhận một thế giới như hiện nay. Nếu nội tâm các con có trách nhiệm về thế giới, thế giới sẽ khác xa như bây giờ. Điều này chắc chắn thành sự thật nếu mọi người cảm thấy có trách nhiệm về thế giới.

Những thiên tai xảy ra trong thế giới như: động đất, bão tố, lụt lội, núi lửa v.v… không hẳn chỉ có các con tạo ra. Điều các con tạo ra chính là mức độ những biến cố đó tác động trên đời sống của các con. Những biến cố xảy ra trong vũ trụ được tạo ra do sự phối hợp những ý thức của con người.

Tất cả thế giới cùng sáng tạo đã sản xuất ra kinh nghiệm đó. Điều quan trọng các con cần làm dùng tư tưởng tạo ra một thế giới hoàn hảo. Trong đó, Các Con Là Ai? Liên hệ với thế giới như thế nào? Như vậy, các con có nhiệm vụ sáng tạo trong đời sống và thời gian hiện hữu để tạo kinh nghiệm. Đó là mục đích tiến hóa của linh hồn.

Các con hỏi rằng: Có cách nào ít đau đớn hơn để trải qua tiến trình?

Có, nhưng không có gì thay đổi nơi kinh nghiệm bên ngoài. Cách làm giảm đau đớn trước những biến cố đau khổ đó là: Thay đổi cách chứng kiến chúng. Các con không thể thay đổi biến cố bên ngoài vì nó đã được đa số các con sáng tạo. Khả năng và ý thức cá nhân các con chưa đủ trưởng thành để thay đổi cái đã được tạo nên bởi cộng đồng. Vì thế, các con phải thay đổi biến cố bên trong. Đó là con đường tiến tới sự chủ động trong đời sống. Không có gì đau khổ bên trong. Đau khổ là kết quả của những tư tưởng sai lầm.

Một vị Thầy có thể chữa lành hay làm biến mất đau khổ. Đau khổ là một phê phán do các con đã có về một vật. Bỏ phê phán đi đau khổ sẽ biến mất. Phê phán thường hay dựa vào một kinh nghiệm đã có trước. Ý kiến các con về một sự kiện bắt nguồn từ ý kiến trước. Cứ đi ngược lại tiếp tục các con sẽ gặp Tư Tưởng Đầu Tiên. Tất cả tư tưởng đều có tính cách sáng tạo và mạnh nhất là Tư Tưởng Gốc.

Các con cũng nghe nói: Tội Lỗi Gốc (orginal sin). Tội lỗi gốc khi tư tưởng đầu tiên của các con sai lầm. Sai lầm này cứ cộng thêm nhiều lần khi các con có tư tưởng thứ hai hoặc thứ ba về một vật. Công việc chính của tinh thần là truyền cho các con những hiểu biết mới để xóa đi những sai lầm đã phạm.

Có phải Ngài muốn nói con không nên cảm thấy buồn khổ về những trẻ em chết đói tại Châu Phi, nạn bạo hành và bất công tại Mỹ, về trận động đất chết hàng trăm người ở Brazil?

Không có “nên” hoặc “không nên” nơi thế giới của Thượng Đế. Cứ làm điều các con muốn làm. Hãy làm những gì phản ảnh tâm tư các con. Nếu muốn cảm thấy buồn khổ, cứ buồn khổ.

Nhưng đừng phê phán và cũng đừng nên buộc tội bởi lẽ các con không biết tại sao sự việc lại xảy ra và cũng không biết mục đích là gì.

Nên nhớ điều này: Điều mà các con buộc tội, phê phán coi chừng một ngày nào đó các con sẽ trở thành nó.

Tốt hơn, hãy tìm cách thay đổi những điều đó, hãy giúp đỡ những người khác để trở thành con cái của Thượng Đế với ý nghĩ Các Con Là Ai? Hãy ban ơn lành cho tất cả bởi lẽ tất cả đều là tạo vật của Thượng Đế.

Chúng ta có thể ngừng ở đây một chút để cho con lấy lại hơi thở không? Có phải con đã nghe rõ ràng Ngài nói: Không có “nên” và “không nên” nơi của Thượng Đế.

Đúng vậy.

Có thể nào như thế được? Nếu không có ở nơi của Ngài thì chúng phải ở đâu?

Thật thế! Ở đâu? Con xin nhắc lại câu hỏi: Những “nên” và “không nên” xuất hiện ở đâu?

Nếu không phải ở nơi của Ngài.

Nơi tưởng tượng của các con.

Nhưng nhiều người đã dạy con tất cả về những điều tốt, điều xấu, những điều nên làm, không nên làm, đã bảo rằng những phép tắc đó là do Ngài, Thượng Đế đã đặt ra.

Vậy những kẻ dạy cho các con đã sai lầm. Ta chưa từng bao giờ đặt ra “đúng” hay “sai”, “nên” hay “không nên”. Làm như thế sẽ tước đoạt đi quyền tự do hoàn toàn của các con. Đây là món quà lớn nhất mà Thượng Đế đã ban cho các con để các con hành động như các con thích và kinh nghiệm những hậu quả của những hành động đó. Đây là dịp để tái tạo các con mới theo hình ảnh các con thực sự là ai? Nếu nói rằng một tư tưởng, một lời nói, một hành động là “sai” cũng giống như bảo các con đừng làm điều đó. Giống như cấm các con làm điều đó.

Nếu cấm các con sẽ giới hạn các con, như vậy sẽ phủ nhận cái thực tế của các con thực sự là ai, cũng như phủ nhận những cơ hội cho các con sáng tạo và kinh nghiệm Chân Lý đó. Có người cho rằng Ta đã ban cho các con Tự Do Ý Chí, nhưng nếu các con không tuân theo Ta, Ta sẽ tống các con vào địa ngục. Có lẽ các con muốn trêu đùa Thượng Đế.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here