Vũ trụ xoắn 1 – PHẦN 4: SỰ RUNG ĐỘNG, TẦN SUẤT, VÀ MỨC ĐỘ Chương 9 Sự thức tỉnh.

0
669

PHẦN 4

RUNG ĐỘNG, TẦN SỐ VÀ CẤP ĐỘ NĂNG LƯỢNG

 

CHƯƠNG 9

SỰ TỈNH THỨC

Trong suốt những năm 1980, tôi đã thực hiện nhiều buổi thôi miên và một số câu chuyện đã được tôi đưa vào trong những cuốn sách. Một số phần còn lại vẫn còn nằm trong hồ sơ lưu trữ để đưa vào một lúc khác hợp lý hơn. Chúng tôi đã tiếp cận đến nhiều chủ đề với Pam khi cô ấy đang trong trạng thái thôi miên sâu. Các thực thể khác nhau đã chia sẻ thông tin cho chúng tôi và trả lời các câu hỏi thông qua các buổi thôi miên.

Trong buổi thôi miên vào năm 1988, cô ấy đã nhìn thấy một chiếc áo choàng làm cô nhớ đến Cha Của Thời Gian (Father Time). Mặc dù, bản năng cô biết rằng không có giới tính nào đối với thực thể này, cô ngay lập tức nghĩ đó là nam. Anh ấy mang áo choàng trắng, nhưng bên trong anh ấy đang phát sáng từ một nguồn năng lượng mạnh mẽ. Chúng tôi hỏi anh ấy đến từ đâu, và câu trả lời là: “Vượt ngoài hiểu biết. Hoặc nếu bà muốn, Đại Sảnh Vĩnh Hằng (Hall of Always).”

D: Cô có biết anh ấy là ai không?

P: Không. Anh ấy nói rằng anh ấy là một trong những thực thể được tạo hình dáng để chúng ta có thể giao tiếp được với nhau. Và điều này giúp tôi dễ dàng nói chuyện với anh ấy hơn là một thực thể với khoảng trống trong không khí, anh ấy đã cho phép mình tạo hình với khối vật chất đơn giản. Đây không phải là lần đầu tiên. Anh ấy đã xuất hiện với nhiều người khác nhau trong nhiều khoảng thời gian, trên hành tinh này hay những nơi khác để vừa tạo điều kiện giao tiếp và vừa truyền cảm hứng, hay an ủi. Vì vậy, điều này không thể xem đơn giản, và đây không phải là một hoạt động độc lập. Nhưng trên thực tế với mục đích giao tiếp, điều này hiếm khi được thực hiện. Anh ấy thường xuất hiện trong sự tưởng tượng và giấc mơ của mọi người với mục đích truyền cảm hứng và an ủi.

D: Anh ấy có giống như một người hướng dẫn không?

P: Anh ấy cảm thấy thuật ngữ ”hướng dẫn” là quá hạn chế, nhưng sau đó anh ấy nhận ra rằng khái niệm về người hướng dẫn của chúng ta còn hạn chế. Nếu chúng tôi mở rộng nghĩa về từ người hướng dẫn, thì anh ấy sẽ chấp nhận từ đó.

D: Tôi cho là tôi đang cố xếp anh ấy vào một loại nào đó.

P: Đúng vậy. Anh ấy nói rằng đó là con người. (Cô ấy cười to.) Anh ấy nói một trong những vấn đề các sinh mệnh sống trên Trái Đất luôn cố gắng gắn mác, phân loại và mặc định chúng và xếp vào những cái vô hạn và vĩnh cửu. Và đó là một suy nghĩ rất hạn chế. Nếu chúng ta có thể thực hành suy nghĩ về không gian diễn ra liên tục, vô thời gian, vĩnh cửu và khả năng vô hạn, thì chúng ta có thể tiếp cận suy nghĩ về cách định nghĩa “hướng dẫn”. Giống như ta giới hạn bởi việc mặc định về giới tính cho một thực thể theo cách mà ta nghĩ về thực thể. Chúng ta hạn chế nó bằng cách dán một loại nhãn lên tất cả. Anh ấy đang nói có lẽ từ “bạn bè” sẽ là một cách nhìn tốt hơn là “hướng dẫn”. Vì anh ấy không muốn chỉ dẫn hay hướng dẫn chúng tôi, nhưng vẫn hỗ trợ chúng tôi theo bất kỳ cách nào chúng tôi cần.

D: Anh ấy đã từng sống ở Trái Đất trong cơ thể vật chất?

P: Không, nhưng anh ấy có liên hệ thân thiết với những sinh mệnh Trái Đất đã nhờ anh ấy giúp đỡ. Anh ấy không quên rằng bản thân không cần phải sống với cuộc đời trong cơ thể vật chất như con người trên hành tinh này.

D: Vậy anh ấy không bao giờ cảm thấy cần phải có một cuộc sống vật chất để có trải nghiệm này?

P: Không bao giờ thấy cần cả. Anh ấy nói rằng anh ấy có một trách nhiệm, và đó là thể hiện nguyên tắc của tình yêu. Vì vậy, việc trở thành một con người thực sự sẽ trì hoãn hoặc thu hút sự chú ý của anh ta hơn nhiệm vụ lớn của mình.

D: Tôi đang nghĩ đến các cấp độ và các chiều khác nhau, và cố gắng đặt anh ta ở đâu đó.

P: Nếu bà xem hành tinh này như một quả bóng bàn. Và mở rộng ra như kích thước của một quả cam. Và tiếp theo mở rộng ra, giả sử, một quả cầu khác có kích thước bằng một quả bóng rổ. Và sau đó tiếp tục các quả cầu lớn dần và lớn hơn. Bà có thể gọi là các cõi giới hay các cấp độ. Và thật sự là một số cõi và các cấp độ diễn ra chậm và gần như bị lãng quên như quả bóng bàn của Trái Đất. Nhưng anh ta – Cha Của Thời Gian – đã vượt qua những cấp độ này. Khó khăn nằm ở việc vượt qua các cấp độ, bởi vì một số kết dính, gần giống như tĩnh điện. Nó giống như quần áo dính vào nhau trong máy sấy. Với mong muốn sự yêu thương, anh ta cố gắng đi sâu vào các cấp độ này đến mức sâu nhất, để có thể giao tiếp với chúng ta. Nhưng trong thế giới bình thường của anh ấy, anh ấy không bị giữ ở mức mà chúng ta sẽ coi là một “cấp độ”. Anh ấy sáng. Và ánh sáng có thể xuyên qua – tôi muốn nói gần như tất cả các cấp độ. Phản ứng của anh ấy là ánh sáng có thể xuyên qua mọi cấp độ. Không đủ cơ sở để xác nhận.

D: Khi chúng ta rời khỏi cơ thể vật lý của mình, chúng ta cũng chuyển qua các cấp độ khác nhau từ quả bóng bàn phình ra?

P: Vâng, đúng rồi. Như tôi đã nói, có các cấp độ rất dính. Chúng ta luôn đi ra khỏi cơ thể với những rung động, rất nhiều, rất nhiều rung động. Chúng không đi đến điểm X và sau đó dừng lại. Chúng tiếp tục chảy ra theo mọi hướng, đan xen với rung động của mọi người khác và của những thứ khác. Mỗi rung động không chỉ có năng lượng và áp lực mà chúng ta có thể coi là điện, nó còn có từ tính. Vì vậy, những rung động của chúng ta bị thu hút giống như sự rung. Ví dụ, nếu phần lớn suy nghĩ của chúng ta ở một mức độ rung động nhất định, thì chúng ta có thể dễ dàng bị thu hút bởi một vòng đồng tâm cụ thể hơn. Tuy nhiên, nếu chúng ta đã thực hành đưa những suy nghĩ, cảm xúc và mong muốn của mình cho Là Tất Cả Mọi Thứ (All That Is – Người dịch: Có lẽ là tên khác cuả Nguồn), cho sức mạnh và tình yêu vĩ đại nhất của vũ trụ – của các vũ trụ, thì anh ấy đúng – thì chúng ta có thể, giống như một con cá bơi trong nước, vượt qua nhiều người, nhiều cấp độ, bởi vì suy nghĩ của chúng ta là những rung động cực kỳ mạnh mẽ. Những rung động cực mạnh đó bị thu hút bởi những rung động mạnh không kém. Và chúng ta chắc chắn có thể vượt qua nhiều mức độ dính hơn.

D: Những rào cản nào khiến chúng ta không thể đi đến một cấp độ nhất định?

P: Những suy nghĩ của chúng ta, những nỗi sợ hãi của chúng ta, những niềm tin và ý định của chúng ta.

D: Liệu chúng ta có thể đạt đến cấp độ của anh ấy không?

P: Tại thời điểm này, chúng ta có thể làm điều đó với ý thức của chúng ta, nó vốn luôn luôn ở trong cấp độ người đang ngủ 99%, mà chúng ta không thể biết được. Có một phần rất lớn trong chúng ta luôn ở trong vương quốc của ánh sáng và vĩnh viễn. Chúng ta có trách nhiệm đưa điều này đến trạng thái “thức tỉnh” của ý thức.

D: Tôi nghĩ rằng chúng ta tập trung vào cơ thể vật lý của mình đến nỗi khi chúng ta chết, có thể nói như vậy, và chúng ta rời khỏi cơ thể vật lý, chúng ta sẽ chỉ đi ra ngoài xa và sau đó trở lại cấp độ vật lý.

P: Điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Nó phụ thuộc vào sự tập trung của bà. Những suy nghĩ có ý thức của bà là nguồn năng lượng mà bà và mọi người khác sở hữu. Những suy nghĩ mà bà tạo ra một cách có ý thức sẽ là yếu tố quyết định chính đến việc bà đi đâu, và liệu bà có trở lại một cách có ý thức ở dạng vật chất trên hành tinh này hay không.

D: Cô nói rằng chúng tôi đã ngủ 99%? Ý cô là tất cả con người?

P: Dĩ nhiên, có những người đã có thể nhận ra thông qua suy nghĩ của họ, ý định yêu thương của họ, niềm tin thực tế và niềm tin của họ vào ánh sáng tình yêu vĩnh cửu. Đã có những con người trên hành tinh này chắc chắn có thể vượt qua vật chất đơn giản, và không “chết”, như bà vẫn biết. Họ được gọi là “bậc thầy thăng thiên”, một thuật ngữ hài hước, vì nó chỉ có nghĩa là họ có thể vượt qua nhiều lớp kết dính. Có vẻ như không thể thực sự vừa ở dạng vật chất trên hành tinh vừa hoạt động dưới ánh sáng đồng thời. Vì vậy, để thực sự đạt đến trạng thái này, chúng ta phải loại bỏ những gì là vật chất và kết dính, và một số người đã thực hiện được điều này. Nó sẽ cho phép mỗi phân tử của cơ thể con người, có thể nói rằng, kích hoạt sức mạnh. Mỗi phân tử sẽ trở nên hoàn toàn nhẹ. Và bằng cách khởi động chúng, rung động được tăng tốc đến mức cơ thể, cũng như ý thức vô hạn, vượt qua cõi giới này.

D: Và rồi cơ thể biến mất?

P: Chính xác là vậy.

D: Bởi vì nó không cần bất kỳ cơ thể vật chất nào ở chiều không gian khác.

P: Nó sẽ rất mất tập trung. (Cô ấy cười to.) Bà biết rằng Trái Đất có lực hấp dẫn hút các vật có trọng lượng. Để du hành trong không gian, bà phải xử lý trọng lực và trọng lượng. Vì vậy, con người thực sự có khả năng vận chuyển xuyên không gian từ xa, giống như ánh sáng lấp lánh. Tháo rời và kết hợp lại theo ý muốn của họ.

D: Vì vậy, nó giống như toàn bộ cơ thể bị phân hủy. Tôi không biết liệu đó có phải là từ thích hợp không. Sự biến mất.

P: Đúng, sự biến mất là phù hợp. Nó sẽ phải là một điều kiện được kiểm soát rất chặt chẽ, và chỉ theo nghĩa là những rung động này có thể được nâng lên đến một mức vượt quá khả năng nhìn của bà. Nó đã được thực hiện, tuy nhiên, không phải bởi những người bình thường mà bà nghĩ. Một số người đã nhận ra rằng trên thực tế, họ là một phần của Chúa Trời. Một khi họ, trong ý thức của họ, trở thành ánh sáng, họ có khả năng tách rời các phân tử của chính mình. Có những người đã tiến hóa để có thể sắp xếp lại các phân tử của họ. Tuy nhiên, điều này sẽ không bình thường hoặc phổ biến. Có rất ít lý do để tập hợp lại các phân tử thành dạng vật chất thô và đặc. Bà sẽ lại quay theo một cách nào đó sau khi được tháo rời và kết hợp lại.

D: Một số người cho rằng đây sẽ là một hình thức thoát chết.

P: Cũng không cần phải thoát chết. Vì như bà có thể thấy không có cái chết thực sự theo nghĩa của bất cứ điều gì để mà phải thoát ra. Theo nghĩa này không có cái chết tâm linh. Và do đó, cơ thể vật lý tự nhiên sẽ không cần phải nâng lên một cấp độ khác. Nó sẽ giống như bà đang cố gắng mang theo chiếc áo khoác của bà khi bà chết. Bà không cần nó, vậy tại sao bà lại mang nó theo? Sẽ không cần thiết phải cố gắng biến đổi một cơ thể để mang nó theo bà đến con tàu linh hồn. Nó sẽ không có chức năng hoặc sử dụng ở cấp độ đó. Tuy nhiên, dạng cơ thể vật chất cố gắng có thêm kiến thức khi vẫn khỏe mạnh hoặc vẫn hoạt động, thì, đúng, nó có thể là một công cụ. Theo nghĩa nó có thể liên quan đến nhiều trải nghiệm vượt xa những trải nghiệm được coi là bình thường hoặc hàng ngày. Tuy nhiên, một lần nữa, bản thân nó không có giá trị thực.

D: Vậy sự biến hình được nói về Chúa Jesus. Đó có phải là cơ thể thực sự của Ngài không?

P: Cơ thể vật chất đó đã được nâng lên vượt xa mức sẽ phân hủy. Để đẩy nhanh quá trình phân rã tự nhiên, nó giống như thể các phân tử chỉ đơn giản được tách ra thông qua một quá trình kích thích năng lượng tiên tiến, sao cho bản thân các phân tử bị phá vỡ. Đó là quá trình phân rã tự nhiên ở dạng tăng tốc. Khi Chúa Jesus hiện ra với mọi người sau khi Ngài “chết”, Ngài có thể điều chỉnh tần số của Ngài, hay chính xác hơn, tần số của linh hồn hoặc linh hồn của Ngài cho những người sẽ chứng kiến Ngài. Ngài có thể điều chỉnh nó để chỉ một người trong đám đông có thể nhìn thấy Ngài. Nó cũng có thể được điều chỉnh để toàn bộ đám đông có thể nhìn thấy Ngài nếu cần thiết. Và điều này đang được thực hiện nhiều lần ở nhiều nơi khác nhau. Trải nghiệm này không chỉ có mình Chúa Jesus.

Tôi đã gặp nhiều trường hợp người ngoài Trái Đất có thể làm được điều này. Họ không chết cho đến khi họ quyết định, thường là vì họ đã sẵn sàng rời đi và tiếp tục một cuộc phiêu lưu khác trong một cơ thể khác ở nơi khác. Trong những trường hợp này, cơ thể của họ biến mất, hay như người ta nói “biến dạng”. Người ta đã nhìn thấy cơ thể họ phân tách thành một chất lấp lánh hoặc thành các phân tử nhỏ riêng biệt. Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc nó được thực hiện bởi một con người, bởi vì thông thường cách duy nhất mà linh hồn của chúng ta có thể thoát ra khỏi cơ thể là bằng cách linh hồn để lại cơ thể vật lý để phân hủy.

D: Khi con người chết đi, họ để lại cơ thể trên Trái Đất, và linh hồn, bản chất của họ vẫn tiếp tục.

P: Đúng vậy. Đó là trường hợp bình thường. Ví dụ mà chúng tôi đang mô tả là một người nào đó không thuộc 99% đang ngủ. Đây sẽ là một người có niềm tin, mong muốn và ý định làm điều đó. Vượt lên trên, mang theo cơ thể của họ. Những người khác cũng mong muốn sự siêu việt này, nhưng không tin rằng họ có thể làm được điều này. Vì vậy, họ không thể, và cơ thể của họ phải chết. Hệ thống niềm tin của bà là một trục thép. Nếu không thực sự tin rằng điều này là có thể, thì không thể.

D: Dường như có một sự gắn bó với cơ thể nếu họ muốn mang nó theo bên mình.

P: Bà dường như cũng đã trả lời câu hỏi của chính mình, rằng nó là một sự gắn bó quan trọng đối với cá nhân. Cơ thể con người có một mục đích cụ thể, và đó là trải nghiệm cuộc sống dưới hình thức đó. Anh ấy nói điều gì đó với hiệu ứng mà bà yêu cầu đối với hình thể vật chất, và mỗi con người biểu hiện theo cách đó. Đó là tầm quan trọng của nó. Con người không phải là “loài” duy nhất, và điều đó nằm trong ngoặc kép và được nói một cách hài hước. (Cô ấy cười to.) Không phải là loài duy nhất gắn liền với hình thức vật chất. Bà phải nhận ra rằng những người có thể – để tôi sử dụng thuật ngữ “tháo rời” – một cách có ý thức cơ thể vật chất, không ở trạng thái ngủ 99%. Trên thực tế, nếu bà thức tỉnh với kiến thức và niềm tin rằng bà có thể vượt qua các cấp độ, hoặc các tầng lớp này và có thể đạt được thành tựu này, thì bà cũng đồng thời đã thức tỉnh thực tế rằng bà không cần phải đày ải mình trong cõi giới vật chất nặng và dày đặc này nữa

D: Có vẻ với tôi thì sinh mệnh có thể kiểm soát tâm trí ở cấp độ này là bài học cuối cùng. Điều đó có đúng không?

P: Bài học. Việc học. Có vẻ đây là một vấn đề về ngữ nghĩa. Và từ “bài học cuối cùng” tất nhiên đang hạn chế, bởi vì khi đó bà nghĩ rằng đó là kết thúc của nó. Nhưng thực tế, đó là cách học thể chất tuyệt vời nhất mà chúng ta có thể sở hữu. Nếu đi kèm với niềm tin của trái tim. Vì vậy, nó phải vượt ra ngoài tâm trí. Tâm trí là công cụ của tinh thần.

D: Nhưng nếu cô học cách kiểm soát tâm trí và cơ thể ở một mức độ, đó sẽ là bài học thể chất cuối cùng?

P: Thật khó, bởi vì chúng ta giống như những đứa trẻ đang tìm đường đến Thái Bình Dương. Chúng ta giống như những sinh linh bé bỏng nhìn vào một vùng biển rộng lớn, bao la không có ranh giới. Và nó dường như rất lớn. Tôi nghĩ, quan điểm của anh ấy là chúng ta sử dụng trí óc như một công cụ để tiến hoá về mặt tâm linh. Nhưng trên thực tế, khi chúng ta tỉnh thức, thì tinh thần mới là thứ đã vận dụng trí óc. Mỗi khi bà có ý nghĩ có tính nâng cao rung động của mình, ý nghĩ đó sẽ có năng lượng và nguồn lực và rõ ràng. Bà đã tập trung vào những gì bà muốn đạt được. Ý nghĩ đó đi ra ngoài như một mũi tên thẳng, rõ ràng. Nó không dừng lại. Tất cả những ý thức khác nhận thức được suy nghĩ rõ ràng, thẳng thắn đó có thể tiếp thêm năng lượng cho nó. Nhưng thực tế là bà đã có nó ban đầu có nghĩa là bà đang vẽ ra những đường nét đó, những đường thẳng tắp của sự hài hòa và rung động “nâng cao”. Tăng lên hoặc tăng tốc độ rung. Vì vậy, mỗi khi bà thực hiện nỗ lực có ý thức đó, trên thực tế, bà đang hoàn thành ý định của mình, bởi vì bà có niềm tin rằng điều đó là có thể. Bà chắc chắn có thể làm điều đó khi bà có hình thể. Nếu bà thực sự có thể cho phép tâm trí của mình chấp nhận sự thật rằng thực sự mọi phân tử của mọi thứ đều là ánh sáng, và ánh sáng đồng nghĩa với tình yêu, bà có thể đưa điều này vào hệ thống niềm tin của mình và sau đó có thể hoạt động với mọi nguyên tử của con người bà. Bà có thể mở năng lượng. Bà có thể để ánh sáng chiếu vào. Bằng cách tăng năng lượng, bằng cách mở ánh sáng, bằng cách tăng tốc độ rung đó, bà thực sự có thể tháo rời hình dạng vật chất của mình.

D: Nếu như cô nói, con người đang ngủ 99%, chúng ta có thể thực hiện những bước nào để thức tỉnh?

P: Anh ấy nói, câu hỏi hay quá! Thông tin tất nhiên đã được đưa ra, nhưng nó chắc chắn sẽ lặp lại. Nếu tâm trí của chúng ta là công cụ lớn nhất, và nếu chúng ta muốn sử dụng nó với khả năng cao nhất của nó, thì chúng ta muốn kết nối một cách có ý thức với những người trong thế giới ánh sáng. Vì vậy chúng tôi gửi đi những rung động đó. Chúng tôi có ý thức thực hành suy nghĩ về ánh sáng, về sự mở rộng, về những vì sao. Đừng nghĩ rằng nó kết thúc ở một nơi nào đó và sau đó là một cái gì đó khác. Ta chỉ cần gửi nó ra ngoài như một đầu dò vệ tinh. Ta chỉ cần biết rằng nó sẽ trở thành những gì chúng ta dự định. Chúng tôi dự định gửi đi qua đường sinh tử mạnh nhất. Nó phải được thực hiện ý định. Tuy nhiên, nó phải được thực hiện một cách kỷ luật và tập trung. Phải có sự liên tục của một số loại.

D: Vậy chúng ta nên làm gì mỗi ngày?

P: Ý thức tập trung suy nghĩ của bà vào ánh sáng. Không chỉ có ánh sáng, mà là ánh sáng tỏa ra từ mọi tế bào của cơ thể sống của bà. Từ chính hành tinh của bà, từ từng loài thực vật và động vật, từ chính không khí và nước. Hãy nghĩ rằng mọi thứ bà tiếp xúc hoặc thậm chí nghĩ đến, về bản chất đều được tạo ra từ ánh sáng. Và trọng tâm của ánh sáng, điểm mấu chốt, là tình yêu. Và tình yêu là một sức mạnh bị con người hiểu lầm rất nhiều, những người đã đặt nó vào một chiếc hộp nhỏ hẹp rất nhỏ.

D: Cô nghĩ về ánh sáng hay tập trung vào ánh sáng như thế nào?

P: Con người tập trung như thế nào? Anh ấy đang cười vì anh ấy nhận ra câu hỏi đó rất quan trọng và nó dường như rất rõ ràng với anh ấy. (Cô ấy cười to.) Anh ấy nói đừng cố hình ảnh hóa, như khi xem một bộ phim, mà ta hãy thử tưởng tượng mọi thứ đều phát sáng. Chỉ cần nghĩ việc phát sáng. Có lẽ điều đó sẽ làm cho nó dễ dàng hơn.

D: Giống như tìm kiếm hào quang?

P: Những gì tôi thấy khi bà hỏi câu hỏi đó, nó rất giống khói tỏa ra từ mọi thứ. Lơ lửng và xoáy vòng, tạo hình và phân tán, và tiếp tục chảy. Vì vậy, nó giống như khói phát sáng. Sợi phát sáng thực sự tồn tại trong nhiều câu chuyện của người da đỏ nhắc đến. Vì vậy, nếu bà nghĩ về những sợi chỉ phát sáng, có lẽ; nếu trong thực tế bà đã nhìn thấy hào quang diễn ra mãi mãi! Hầu hết mọi người nghĩ về nó chỉ là những thứ xung quanh, nhưng bên trong nó xuyên suốt và không ngừng phát triển. Nó thấm vào vạn vật.

D: Bằng cách này, tất cả chúng ta sẽ được kết nối với nhau, bởi vì nếu nó sáng mãi mãi thì ta có thể nói mỗi ánh sáng riêng lẻ sẽ chồng lên nhau.

P: Đúng vậy. Sự thể hiện của tấm thảm sẽ không bị sót phần nào.

D: Cô định nghĩa thế nào về sự thể hiện của tấm thảm?

P: Tôi e là không hoàn toàn đơn giản nhưng chúng ta có thể xem một tấm thảm. Tấm thảm có vẻ tương đối bằng phẳng, mặc dù nó được cấu tạo trên nhiều sợi dệt từ trong ra ngoài, chạm vào nhau ở các điểm giao nhau, thiết kế hoa văn và tạo hình. Trên thực tế, tấm thảm là hình ba chiều, vì vậy nó cũng có cả chiều sâu cũng như tất cả các không gian khác.

D: Tôi hỏi câu đó bởi vì tôi đã được đưa đến căn phòng nơi có tấm thảm. (Được mô tả trong Từ Sau Khi Chết Đến Tái Sinh.)

P: Xin lưu ý rằng thông tin được cung cấp cho bà thông qua những người khác ở dạng mà họ có thể diễn đạt tốt nhất và sau đó cung cấp thông tin. Khi những sinh mệnh tình yêu cố gắng giúp con người có được nhận thức về nguồn yêu thương khổng lồ vô hạn Là Tất Cả Mọi Thứ, những sinh mệnh đó sẽ dùng nhiều cách diễn đạt để cố gắng giúp người mà họ đang nói chuyện có thể “mắt thấy tai nghe”. Và chúng sẽ rất thực trong tâm trí. Trên thực tế, nếu bà muốn hiểu thì đây là những sự so sánh đến từ cuộc sống. Vì vậy, anh ấy thực sự tin rằng một căn phòng lưu trữ hồ sơ tồn tại Akashic ở dạng vật chất là điều tuyệt vời, cảm giác thật tuyệt, và đó là một sự trình bày rất tốt.

D: Nhiều sự trình bày như thế này đến từ những người khác nhau.

P: Đúng thế. Nhưng anh ấy cho rằng, những sinh mệnh tình yêu đó đã “đọc cùng những cuốn sách”. Nếu họ đã tìm ra một kỹ thuật có thể mở ra cho con người những khả năng và cảnh giới khác theo cách mà họ có thể hiểu và giải thích thông tin, thì họ có xu hướng sử dụng các kỹ thuật tương tự với những cá nhân khác nhau. Một vấn đề chúng tôi gặp phải khi làm việc với con người là con người thường hay xác minh, xác thực và đi đến các kết luận theo kiểu logic. Và điều này khá hạn chế và không cần thiết. Sự thức tỉnh là mục đích. Sự thức tỉnh về thực tế rằng bản chất chúng ta là ánh sáng, chúng ta là tình yêu. Mỗi tế bào của cơ thể chúng ta, mỗi tế bào và phân tử của vạn vật. Ánh sáng là nguồn năng lượng cho mọi sự sống. Vì vậy, hãy đánh thức kiến thức đó, và mong muốn hoạt động trong lĩnh vực đó, và tin rằng điều đó là có thể, tất cả các yếu tố này sẽ đưa bà đến đó.

D: Và chúng ta bị trói buộc vào vòng bánh xe của nhân quả ở đây, và khiến chúng ta không thể siêu thoát.

P: Chính xác là vậy. Vì đó là trạng thái ngủ yên trên bánh xe nhân quả. Và thuật ngữ đó cũng cần được làm rõ. Nhưng vì mục đích vẫn luôn tiếp diễn trên vòng bánh xe nhân quả, con người đang ngủ do đó họ không nhận thức được.

D: Họ không nhận ra rằng họ có thể bỏ nó đi.

P: Chính xác. Tuy nhiên, nó sẽ không được hoàn thành nếu họ không có niềm tin thực sự. Bà thấy đấy, niềm tin là điều có thật, giống như suy nghĩ vậy. Chúng ta sẽ nói cho đến khi được phơi bày ra ánh sáng, niềm tin giống như những sợi dây trói buộc chúng ta. Và chính những người lớn hơn của chúng ta – tôi phải nói rằng thật khó hiểu khi nói về cái lớn hơn rồi lại lớn hơn thế, rồi lại lớn hơn cái tôi. Bởi vì cái tôi lớn hơn mà tôi đang nói đến chắc chắn không phải là tế bào ánh sáng và ở trong cõi thiên thần. Cái Tôi lớn hơn chỉ là một cái tôi nhận thức hơn, nhưng chưa được mở rộng thành tất cả những gì có. Vì vậy, bà thấy, đây là nơi thuật ngữ rất quan trọng để hiểu. Tôi ước có một thuật ngữ khác mà chúng ta có thể sử dụng. Có lẽ tôi nên gọi nó là “nhân quả” cá nhân. Vì chính nhân quả là thứ quyết định chúng ta sẽ bám vào những phiền nhiễu nào.

D: Đối với những bài học chúng ta phải học.

P: Rằng chúng ta quyết định chúng ta phải học, thông qua niềm tin của mình. Nếu có bất kỳ kiến thức nào mà chúng tôi có thể mang lại từ buổi học này cho những người khác, thì đó sẽ là sức mạnh cho niềm tin của chúng tôi. Niềm tin là một thuật ngữ rất khó ngay cả đối với con người để hiểu cho đúng. Niềm tin là gì? Nó vượt lên trên những gì ta nghĩ về nó. Những gì ta nghĩ và cảm nhận cũng như hiểu biết bên trong. Nhưng nó thậm chí còn lớn hơn thế. Nó vượt cả định nghĩa. Dường như niềm tin là xa lộ. Chúng tôi giữ chặt những con đường niềm tin này. Công việc của chúng ta với tư cách là những sinh mệnh đang cố gắng trở nên giác ngộ, là gửi những con đường niềm tin đến ánh sáng. Niềm tin là — rất khó để nói – những suy nghĩ rất mạnh mẽ. Tôi thấy rằng bạn của chúng tôi nghĩ một trong những vấn đề đến từ ngữ nghĩa. Bằng cách đặt một từ vào một cái gì đó rộng lớn, vô hạn và không góc cạnh, chúng ta có xu hướng thu hẹp các xa lộ niềm tin đó.

D: Tại sao bây giờ tất cả thông tin này lại có thể tiếp cận?

P: Đầu tiên, có một cuộc gọi. Phần lớn là do vào thời điểm này trong lịch sử loài người, chúng ta có truyền thông đại chúng. Nhiều người đang trở nên nhận thức về mặt trí tuệ về khả năng tồn tại những thực tại lớn hơn. Một khi trí tuệ nhận thức được rằng khả năng này tồn tại, con người tò mò muốn thử. Vì vậy, họ phát ra các mong muốn, ý định và cùng lúc: yêu cầu. Vì vậy, vào thời điểm này trên hành tinh thực sự có nhiều người yêu cầu giao tiếp với các cõi giới vô hình hơn. Tuy nhiên, chúng tôi nhận được thông tin này có vẻ khẩn cấp nội bộ. Một mong muốn có ý thức giao tiếp và tiếp xúc với con người giữa các cõi thiên thần trong một thời gian dài. Vì vậy, sự khẩn cấp này không nhất thiết phải là một khẩn cấp mới. Mong muốn của các cõi thiên thần đã có từ rất lâu. Tôi không thể phân biệt lý do khẩn cấp tại thời điểm này, nếu nó đã tồn tại lâu hay nếu một cái gì đó sắp xảy ra. Mục đích lúc này không phải để xem xét một thảm họa tiềm ẩn của hành tinh, như nhiều người đã suy đoán là lý do cho sự giao tiếp này.

Pam: Có vẻ như Chúa, nguồn lực, nguồn năng lượng của Là Tất Cả Mọi Thứ, được biết đến với nhiều cái tên – nhưng chúng ta sẽ chỉ gọi đó là Chúa – cũng là sự tò mò. Sự tò mò là một sức mạnh đáng kinh ngạc. Khi bà sử dụng lực mạnh nhất và chỉ sử dụng một phần của nó, sự tò mò đó có khả năng biểu hiện dưới dạng vật chất bất cứ thứ gì mà lực đó chú ý. Vậy, bà có vô số dạng sống, bởi vì Chúa là một lực rất lạ kỳ. Và thực tế của suy nghĩ, suy nghĩ về bất cứ điều gì, đều đưa nó đến biểu hiện. Suy nghĩ tạo ra, và chúng ta là một trong nhiều, rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ.

Phil: Có sự sống trong tất cả mọi thứ. Tất nhiên, kể cả những thứ mà người ta gọi là vô tri vô giác. Tuy nhiên, sự khác biệt được thực hiện ở đây là một mức độ vượt xa sự hiểu biết của con người. Từ các nhận thức cao hơn, rõ ràng là tất cả, ở dạng này hay dạng khác, đều là nhận thức. Ở đây chúng ta phân biệt giữa nhận thức và sự sống. Từ vị trí của bà, sẽ rất khó để nhận ra nhận thức ở cấp độ đó. Tuy nhiên, thực sự là tất cả, ngay cả đá, đều có nhận thức, có lẽ không ở mức độ mà bà có thể nhận thức được. Và nó được hiểu như vậy, sau đó có thể nói rằng, vâng, thực sự, ngay cả bản thân đá cũng sống nếu nhận thức này tạo thành sự sống. Có những gì bà sẽ gọi là một sinh lực tách biệt và khác biệt với cái mà chúng ta gọi là nhận thức. Tuy nhiên, từ quan điểm của bà, nhận thức và cuộc sống có phần tương quan với nhau ở chỗ chúng dường như là một và giống nhau.

Pam: Âm nhạc chắc chắn là một loại hình nghệ thuật tuyệt vời. Nó là một hình thức kết nối giữa các vì sao cũng như liên lạc giữa các hành tinh.

D: Cô có thể giải thích về giữa các vì sao?

P: Âm thanh là một rung động, như bà đã biết. Độ rung không mở rộng ra và sau đó dừng lại ở một số điểm X. Một rung động tiếp tục mở rộng ra. Thật khó để hiểu được việc mở rộng mãi mãi, bởi vì bộ não giới hạn của con người chúng ta không nghĩ về sự vĩnh cửu và mãi mãi. Tuy nhiên, tiếng kêu của loài cá voi là một mẫu, hài hòa và hoàn toàn có kế hoạch. Và sự rung động này tiếp tục diễn ra một cách hài hòa, theo khuôn mẫu và có kế hoạch. Do đó, nó lan rộng ra và những người có khả năng tiếp nhận khuôn mẫu này và sự hài hòa này sẽ làm được.

D: Điều này có nghĩa là có sinh mệnh trong không gian có thể nhận được nó và hiểu nó?

P: Chắc chắn rồi.

Phil: Thực sự không cần thiết phải ăn bất cứ thứ gì. Địa cầu mà chúng ta đang sống trong một sự sống huyết tương. Trong huyết tương này là tất cả các nguyên tố cần thiết cho sự sống. Điều này nằm ngoài những gì chúng ta nghĩ về không khí, nước, ánh sáng. Nhưng cũng đủ để nói rằng tất cả các chất dinh dưỡng cần thiết đều tồn tại ở dạng vô hình trên khắp Trái Đất. Vấn đề là plasma này bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ và ô nhiễm vật lý thực tế, và ở nhiều nơi trên thế giới không còn trong lành nữa. Những gì bà gọi là “người ngoài hành tinh” không cần phải ăn. Chúng có thể nhận được từ plasma vũ trụ, sinh lực không bị ô nhiễm, không bị biến dạng. (Điều này đã được ghi chép trong Những Người Giám Hộ – The Custodians.)

D: Nhiều sinh mệnh không gian đã nói với tôi rằng họ không cần thức ăn như chúng ta. Đó dường như là một đặc điểm của con người. Họ có thể sống ngoài không khí, bầu không khí và ánh sáng.

Người ngoài hành tinh tiếp tục nói rằng cơ thể chúng ta đang trở nên nhẹ hơn để thoát khỏi mật độ của chiều không gian của chúng ta, và chế độ ăn uống của chúng ta đang thay đổi để phù hợp với điều này. Có phải chúng ta đang tiến tới trạng thái khi chúng ta cũng sẽ tồn tại trong ánh sáng? Đó có phải là kế hoạch?

* * *

Một phần của buổi thôi miên với LeeAnn vào năm 1989 mà chúng tôi nghĩ sẽ là một trải nghiệm về UFO, vì đó là những gì chúng tôi đang nghiên cứu, chứng tỏ rằng chúng tôi thường không đạt được những gì họ mong đợi. Nó cũng cho thấy rằng người đó thường không được đưa lên tàu vũ trụ, mà là một nơi khác chắc chắn không phải là Trái Đất. (Giống như Clara trong Chương 5.)

LeeAnn lúc tỉnh táo nhớ mình đã nhìn thấy một ánh sáng vàng tuyệt đẹp ngay khi cô ấy chuẩn bị đi ngủ. Nó rất ấm áp, yên bình, êm dịu khi cô ấy đi vào giấc ngủ. Căn phòng tối nên nó không thể phát ra từ một nguồn thông thường. Cô nhớ lại giấc mơ đêm đó về việc ở trong một căn phòng rất trắng, vô trùng. Trong một phần của giấc mơ, cô đã nhìn thấy hình ảnh trực quan của một ngọn núi lửa hoặc dung nham, và khi cô thức tỉnh từ “ảnh ba chiều” đã xuất hiện trong đầu cô.

Chúng tôi đã tìm hiểu những trải nghiệm khác xảy ra ngay sau khi cô ấy nghĩ rằng mình đã đi ngủ. Một trong số này đã được ghi chép trong Những Người Giám Hộ khi cô ấy được đưa lên tàu vũ trụ. Tôi hy vọng điều này có liên quan đến loại trải nghiệm đó, vì vậy khi cô ấy đang trong trạng thái thôi miên, tôi đưa cô ấy trở lại vào đêm đó khi cô ấy sắp đi ngủ. Đột nhiên trời không tối nữa, trời sáng nhưng cô không xác định được nguồn sáng. Sau đó, cô thấy mình đang ngồi ở một nơi giống như một khán phòng, nhưng cô không biết cô đã đến đó bằng cách nào. Đó là một không gian sạch sẽ vô trùng, và cô ấy đang ngồi trên những bậc thang giống như khán đài ngoại trừ chúng được đúc chắc chắn. Các phòng được phân chia bởi những bức tường nhìn xuyên thấu không phải kính, nhưng chúng được xây dựng theo kiểu không hồi kết tương tự như Sảnh Gương. Bầu không khí rất yên tĩnh và tĩnh lặng. Cô ấy ngạc nhiên khi tôi hỏi cô ấy ăn mặc như thế nào.

L: Như ánh sáng. Tôi đoán giống như một chiếc áo choàng. Không thực sự mặc gì cả, nhưng cũng không phải không mặc. Tôi biết những người ở đó. Tôi không nhìn thấy họ, nhưng tôi cảm nhận họ. Vì vậy, ai đó phải ở đó. Tôi nhìn xung quanh và tôi có thể nhìn thấy họ.

D: Nếu cô có thể hỏi họ làm thế nào cô đến đó, câu trả lời của họ sẽ là gì?

L (Đợi một hồi lâu) Đây là điều tốt. Tôi phải làm điều này. (Chậm rãi, như thể nghe và lặp lại.) Đó là thu hút việc vượt qua giới hạn vật lý của cơ thể để dấn bước vào cõi của thời gian của không gian trong vũ trụ. Nơi mà tính duy nhất được gọi – không đúng – tính duy nhất của vũ trụ. Sự kết thúc của… tất cả. Nó không có ý nghĩa gì cả.

D: Vẫn ổn nếu nó không có ý nghĩa. Có lẽ sau này chúng ta mới hiểu được. Đó là câu trả lời cô nhận được?

L: Vâng. Dù họ đã nói gì thì ý cũng là vậy đó.

D: Cô có đang trong cơ thể vật lý không?

L: Tôi đoán là không.

D: Vậy cô đã du hành đến đó trong một dạng linh hồn của một hình thức nào đó?

L: Họ nói. Cơ thể vật lý không thể ở đây. (Tạm dừng một hồi lâu) Tôi đoán đó là vấn đề… Tôi không hiểu nó, nhưng tôi muốn nói điều gì là chính xác. Năng lượng tinh thần của bà giống như bà chỉ là một lực và bà thực sự biết cách có thể du hành qua các chiều và xuyên không gian. Và khi bà đã sẵn sàng, thì bà đã sẵn sàng. Và nó không phải do ý chí hay sự lựa chọn. Bà không thể tự mình làm điều đó. Nó chỉ tự nhiên xảy ra. Bà càng cố gắng nỗ lực ý thức, bà càng không làm được.

D: Vậy nó sẽ không xảy ra cho đến khi nó sẵn sàng xảy ra.

L: Đúng thế. Vì vậy, bà cần sự tách biệt đó. Tư duy đó, khách quan và chủ quan.

D: Những sinh mệnh này có liên quan gì đến điều này không?

L: Tôi đoán là họ làm. Chúng tôi ở đây để học hỏi, để phục vụ, vì họ làm sáng tỏ và họ hướng dẫn. Và để biết, vì vậy chúng tôi có thể phục vụ.

D: Đó là những điều tốt. Tại sao họ muốn cô đến đây?

L: Bởi vì những thay đổi sẽ xảy ra. Những thay đổi đang diễn ra. Trong quá trình tiến hóa của hành tinh, tất cả vì sự tốt hơn của hành tinh. Trong thời đại chúng ta đang ở, con người phải được chỉ dẫn, bằng ví dụ của bà, sự hợp nhất của họ với vũ trụ và cha. Và tại thời điểm đó, hành tinh sẽ ổn. Chúng tôi đã thực hiện rất nhiều và đã lạm dụng, và bây giờ nó cần được tẩy rửa. Và chúng tôi ở đây để giúp đỡ, ví dụ, không phải bằng cách thuyết giảng. Và lòng tốt sinh ra lòng tốt.

D: Nhưng họ nói với cô rằng có những thay đổi đang diễn ra?

L: Vâng. Tôi thực sự không muốn biết về chúng, nhưng tôi đoán tôi phải biết.

Cô dừng lại khi dường như đang quan sát điều gì đó. Sau đó, cô bắt đầu mô tả các vụ phun trào núi lửa và động đất. Ngoài ra, các vụ nổ và cháy do khí từ dưới lòng đất gây ra. Có rất nhiều người chết, nhưng ở giữa tất cả, cô ấy thấy tàu con thoi di tản mọi người lên một con tàu lớn hơn trên bầu trời. Sau đó, họ được chuyển đến các hành tinh khác trong các thiên hà khác.

L: Họ đang đến để hỗ trợ. Chúng ta nâng cao mức độ rung động của mình, hoặc họ nâng mức độ rung động của chúng ta, ai đó làm, điều gì đó làm. Và sau đó bà chỉ “vù vù” trên đó. Và vì bà chỉ là một lực năng lượng nên bà đang dao động với tốc độ cao hơn. Và thể chất của mật độ cơ thể bà không dày đặc như bây giờ, nhưng bà vẫn là một bản thể. Tôi đoán bà phải như vậy, bởi vì nếu bà thay đổi hành tinh, tôi đoán chúng có một bầu khí quyển khác. Nó không quá đặc và cấu trúc của con người bà phải thay đổi. Mức độ dao động phải thay đổi nhiều hơn đối với một hình nhẹ hơn là một vật chất dày đặc như chúng ta. Và tôi đoán đó là những gì sẽ xảy ra. Và đó là sự thật, bởi vì mọi người có thể làm điều đó ngay cả khi họ đang ở trên tàu con thoi này. Chúng có thể thay đổi mật độ của cơ thể. Và mọi người đi xuyên qua các bức tường và đồ đạc. Có những người làm điều đó, những người thực sự. Vì vậy, tôi đoán nếu bà có một loài tiến hóa cao hơn – hoặc “hiện hữu” là một từ tốt hơn – họ có thể hỗ trợ những gì chúng ta đã biết, bởi vì bà vốn dĩ đã biết mọi thứ. Và bằng cách nâng cao tốc độ rung động đó, nó sẽ không thành vấn đề, bởi vì ngay cả khi các cơ thể vật lý chết đi, họ vẫn sẽ di chuyển đến một nơi khác.

D: Nhưng trong trường hợp này, họ đang mang theo cơ thể vật lý.

L: Vâng, nhưng họ đang sắp xếp lại các phần để phù hợp với quá trình chuyển đổi.

D: Họ đang đón tất cả những người còn sống sót trên hành tinh?

L: (Buồn buồn) Không, tôi đoán là không. Tôi muốn nghĩ rằng họ sẽ làm điều đó. Nhiều thi thể đã bị mất trong sự tàn phá. Họ không đón được tất cả mọi người.

D: Lý do tại sao vậy?

L: Những người được đón đi là những người tiến hóa hơn. Tôi cũng không thể tin được điều đó, bởi vì nó có vẻ không phù hợp. Tôi đoán là cũng có thể đúng. Tôi là ai để phán xét chứ?

D: Những người tiến hóa hơn là những người có thể tạo ra sự chuyển đổi này.

L: Tôi đoán vậy. Và tôi đang thấy một sự tái lặp trên hành tinh này. Con người trở lại trạng thái nguyên thủy hơn, thú tính hơn, giống như chúng ta đã từng.

D: Ý cô là những người còn sót lại trên hành tinh?

L:  Vâng. Trở lại nhiều hơn… thậm chí trước cả thời người tối cổ.

D: Lý do gì khiến họ thoái hoá?

L: Sau khi những điều này xảy ra, bầu khí quyển thực tế trên hành tinh thay đổi. Và để hỗ trợ cuộc sống vật chất của con người, loài người thay đổi, bởi vì hành tinh trở nên dày đặc hơn. Không khí dày đặc hơn từ tất cả những điều đang xảy ra. Mọi thứ chỉ bắt đầu lại từ đầu. Tôi không thể tin rằng chúng ta đang bắt đầu lại.

D: Ồ, có lẽ đây là một sự thay thế. Có thể họ đang cố gắng cho chúng ta thấy những điều khác nhau có thể xảy ra. Nhưng liệu điều này có xảy ra với tất cả những người còn lại trên Trái Đất?

L: Tôi ghét phải nói “tất cả”. Chỉ vì sẽ mất quá nhiều thời gian nếu mọi thứ… Nhưng không, chỉ một số, một số thôi. Là vậy đấy. Lý trí nói rằng nó giống như dị tật bẩm sinh, bởi vì bất cứ điều gì đã xảy ra. Và bầu khí quyển đã thay đổi. Nhưng phải có những dạng sống cao hơn, dạng con người.

D: Vậy cô nghĩ rằng họ đang cho cô thấy điều gì sẽ xảy ra với người còn sống?

L: Không, không phải những người sống sót. Đây là những đứa con của những người sống sót, tôi đoán vậy.

D: Hãy để họ cho cô thấy những người khác không phát triển theo hướng đó.

L: (Tạm dừng) Tôi không thể thấy sự đối lập như vậy tồn tại như thế nào. Tôi không nghĩ rằng tôi đang ở trên Trái Đất. Mọi người quá nhẹ. Ánh sáng trong cấu trúc vật chất, gần như tinh thần của một tinh thần. Nó không dày đặc, để sinh sống trên Trái Đất. Nhưng có lẽ với sự thay đổi thì Trái Đất sẽ là thiên đường, phải không?

D: Những người cô đang nhìn thấy bây giờ là những người đã được đón đi? Và họ đang tồn tại ở một nơi khác?

L: Những người nhẹ hơn tiến hóa hơn được đón đi. Tôi không biết ai là người đưa ra quyết định đó. Đó là một nơi rất tốt. Yên bình. Nhiều khí. Nó giống như sự tồn tại ở dạng khí, với những màu xanh dương, oải hương và tía. Và bà không làm những điều như bà làm trên Trái Đất, bởi vì bà không bị ràng buộc. Bà thậm chí không có nhà. Và bà có các hình dáng, nhưng kiến thức được tiếp thu. Nó chỉ là thông qua suy nghĩ. Nơi này không có những thứ thứ hữu hình hay cô đặc. Không có gì có tỷ trọng ngoài không khí. Và đó là một nơi rất tự do, bềnh bồng, nơi mọi người đều tốt và đều hạnh phúc.

D: Và không có cấu trúc vật chất, kiên cố?

L: Vâng, một số có. Những cấu trúc kết tinh mà tôi đã nói với bà trước đây. Tôi không nghĩ chúng là thủy tinh. Thật đẹp, đúng hơn là trang trí công phu trong cấu trúc. Những tháp pha lê. Một số cái lớn về mặt cấu trúc với các trụ cột có vẻ giống thiết kế La Mã hơn. Chúng không được làm từ đá cẩm thạch, giống như người La Mã đã làm. Đó là một loại thủy tinh hơi xanh, thủy tinh xanh nhạt. Nó rất đẹp.

D: Những cấu trúc đó được sử dụng để làm gì?

L: Tôi đoán chúng được dùng cho việc học. Đó là những gì xuất hiện trước khi bà đặt câu hỏi, bởi vì tôi biết bà sẽ hỏi nó. Nhưng việc học diễn ra thông qua âm thanh, không phải sách.

D: Cô có nghĩ rằng tất cả những người bị các tàu vũ trụ đón đi đã đến nơi này, hay họ đã đi đến nơi khác?

L: Ồ, không, không phải tất cả họ sẽ đến đây. Tất cả họ sẽ về nhà của họ. Nhưng không phải tất cả mọi người đều từ đây.

D: Ý cô là tất cả những người này đến từ những nơi khác? (Chắc chắn rồi) Họ không phải là người từ Trái Đất?

L: Ồ, tôi chắc rằng có một số người đến từ Trái Đất. Mọi thứ đều nằm trong phạm vi khả năng đó. Nhưng không phải ai cũng sẽ đến hành tinh này. Ai biết chúng tôi xuất phát từ đâu.

D: Họ sẽ đến một bầu khí quyển quen thuộc với họ chứ?

L: Đúng. Nhà của họ. Mọi người sẽ liên kết lại với mẹ chồng vì họ đi du lịch theo các nhóm. (Cười thầm) Các thành viên trong gia đình. Điều đó đang đến gần.

D: Nhưng trạng thái này không phải là trạng thái “chết” mà chúng ta nói đến.

L: Ồ, không, đây là một trạng thái vật lý. Nó chỉ không phải vật chất dày đặc như cơ thể này.

D: Tôi đang cố gắng hiểu điều này. Tất cả những người này được đưa lên tàu, được chuyển đi một cách nào đó, các phân tử bị phá vỡ, bằng cách nào đó được đưa lên tàu này. (Đúng) Nhưng đó không phải là tất cả mọi người. Tất cả những người đã được tàu vũ trụ đưa về quê hương của họ?

L: Vâng. Họ đến Trái Đất để giúp đỡ quá trình tiến hóa của các loài, bởi vì khi các loài đang phát triển, họ đã quên mất vị thần. Và vì vậy họ đã cử những người khác đến hỗ trợ cho sự phát triển tâm linh đó, điều không có ngay từ đầu. Tôi đoán có thể hiểu như vậy.

D: Và có rất nhiều người như vậy?

L: Ồ, vâng, nhiều, rất nhiều. Một mặt tôi cho rằng đây là những người được chọn vì mức độ rung động của họ cao hơn. Nhưng tôi, cá nhân tôi cũng không thể thấy ai sẽ bị bỏ lại phía sau. Nhưng sau cùng ai là người quyết định? Đức Chúa Trời trong trí tuệ thiêng liêng có thể đưa tất cả mọi người đi cùng vì tất cả chúng ta là một.

D: Đúng. Nhưng cô có thấy ai trong số những người này được trở về Trái Đất, hay tất cả họ đều đi đến một nơi khác? Tôi đã nghĩ rằng đó là một chuyến đi tạm thời.

L: Những người sẽ được quay trở lại Trái Đất là những người chọn quay trở lại. Bởi vì những gì tôi đang thấy bây giờ là một loại hình văn hóa rất sơ khai. Và tôi đoán những người được quay trở lại là những người sẽ muốn quay lại để phát triển bản thân, những người biết rằng hành tinh này có những thứ mà họ cần phải học hoặc ghi nhớ. Và những người quay trở lại, tôi nghĩ sẽ là những nhà lãnh đạo hoặc những sinh mệnh ánh sáng trong một thời gian. Để hỗ trợ ai, tôi không biết, trừ khi có một loài khác sẽ tiến hóa.

D: Có phải những người trong cơ thể vật chất mà họ đã để lại được đưa trở lại bởi tàu vũ trụ?

L: Không, tôi không nhìn thấy họ trong cơ thể vật lý mà họ đã để lại. (Cô ấy thở dài.) Không, họ sẽ không ở trong những cơ thể vật lý giống nhau. Nó sẽ là một loài tiến hóa cao và một loài không quá tiến hóa. Nó gần giống như các thiên thần sẽ chăm sóc các loài mới sẽ ở đây. Và nếu họ đồng điệu thì… tôi không biết. Tôi nghĩ hành tinh sẽ rất khác. Tôi không biết. Tôi không biết. Tôi không biết.

D: Cô nói rằng cô đã nhìn thấy những người sống sót trong số họ đã biến thành những người giống động vật này, quay ngược về trạng thái nguyên thủy. Liệu toàn bộ thế giới có trở thành như vậy không, hay một số vẫn tiếp tục nền văn minh?

L: Nền văn minh có lẽ sẽ bắt đầu lại.

D: Cô không thấy nó tiếp tục ở những nơi có thể bị cô lập trên thế giới?

L: Không. Thế giới đã trở lại trạng thái mà các tòa nhà và công nghệ, ô tô và máy bay không còn ở đó nữa. Trở lại trạng thái mà tất cả các bụi chỉ mới chớm nở và cây mới bắt đầu phát triển. Nó giống như lúc bắt đầu lại. Nó giống như nếu bà đi vào rừng và tìm thấy một khu rừng nhỏ bé mà mọi người chưa từng bước vào hoặc phá vỡ, và mọi thứ đều rất mới và rất tươi sáng. Toàn bộ hành tinh là như vậy.

D: Cô có nghĩ rằng mọi thứ đã bị phá hủy?

L: Đây là lúc đi xuống. Ngay sau khi… tôi thấy gì đó? Tôi thấy có nhiều nước hơn trên hành tinh. Hoặc nhiều vùng đất được bao phủ bởi nước.

Sau đó tôi yêu cầu cô ấy mô tả thế giới trông như thế nào cho đến khi các phần của lục địa nằm trên mặt nước. Điều đáng kinh ngạc là cô ấy mô tả gần như chính xác điều mà tôi đã ghi chép trong Tro Chuyện Với Nhà Tiên Tri Nostradamus – Tập 2. Cô ấy không thể lấy thông tin này từ cuốn sách, bởi vì nó vẫn chưa được xuất bản khi chúng tôi chỉ thu thập thông tin qua các ca thôi miên vào năm 1989.

D: Đây có thể là những khả năng. Chúng không cần phải là sự thật cụ thể. Họ có lời khuyên nào không?

L: Lời khuyên này rất đơn giản, và đã được dạy qua nhiều thế kỷ. Đối xử với người khác như cách bạn muốn họ đối xử với bạn.

Quy tắc vàng này có thể được tìm thấy trong bảy tôn giáo cơ bản trên hành tinh của chúng ta:

  • ĐẠO BÀ LA MÔN: Đây là điểm chung của bổn phận: không nên làm điều gì với người khác nếu người khác làm với bạn sẽ khiến bạn đau đớn. (Mahabharata 5: 1517)
  • ẤN ĐỘ GIÁO: Đừng tổn thương người khác theo cách mà bạn cũng bị cảm thấy tổn thương. (Udana-Varga 5:18)
  • PHẬT GIÁO: Không làm tổn thương người khác theo cách mà bản thân bạn sẽ thấy tổn thương. (Udana-Varga 5:18)
  • NHO GIÁO: Chắc chắn đó là châm ngôn của lòng nhân ái: Đừng làm cho người khác những gì bạn không muốn họ làm cho bạn. (Analects 15:23)
  • ĐẠO GIÁO: Hãy coi lợi ích của người hàng xóm là lợi ích của chính bạn và mất mát của người hàng xóm là mất mát của chính bạn. (Tai Shang Kan Ying P’ien)
  • HỎA GIÁO: Bản chất tự nhiên của sự tốt là kìm chế làm những điều với người khác mà những điều đó cũng chẳng tốt cho bản thân. (Dadistan-I-dinik 94: 5)
  • ĐẠO DO THÁI: Điều gì đáng ghét đối với bạn, đừng làm đối với đồng bào của bạn. Đó là toàn bộ luật; tất cả phần còn lại là bình luận. (Talmud, Shabbat 31 a)
  • CƠ ĐỐC GIÁO: Tất cả những gì các ngươi muốn người đó làm cho mình, thì các ngươi cũng hãy làm cho họ; vì đây là Luật pháp và các lời tiên tri. (Matthew 7:12)
  • ĐẠO HỒI: Không ai trong các ngươi là tín đồ cho đến khi ngươi khao khát cho huynh đệ mình gặp điều mà ngươi cũng mong muốn cho chính mình. (Sunnah)

D: Đôi khi những lời khuyên đơn giản nhất lại có sự khôn ngoan nhất.

L: Nếu tốc độ rung của hành tinh thay đổi, khi mọi người trở nên tử tế hơn, hoặc con người nhận ra Chúa trong mọi người, thì tốc độ rung của hành tinh sẽ thay đổi. Và bằng cách nâng lên mức đó, hành tinh Trái Đất sẽ được chữa lành ở một mức độ nào đó. Và việc gột rửa lẽ ra phải xảy ra, vì cách chúng ta đã tàn phá hành tinh, sẽ không nhất thiết phải xảy ra. Cảm ơn hành tinh vì sự tốt lành của cô ấy, vì không có sự ngăn cách nào giữa chúng ta và hành tinh của chúng ta. Đừng tạo ra sự ngăn cách. Tất cả chúng ta là một cùng nhau. Hành tinh, chúng ta, con chim, con chó, không có gì ngăn cách giữa bất cứ thứ gì. Chỉ là sự khác biệt về biểu hiện của hình thức. Và nếu mọi người nhận ra điều đó, thì chúng ta sẽ có Thiên Đường trên hành tinh.

Khi LeeAnn tỉnh dậy, cô ấy đã thảo luận về nhận thức của mình về nơi mà cô ấy đã tìm thấy ngay sau khi chìm vào giấc ngủ.

L: Nó trông giống như Hội Trường Gương, nhưng nó không phải bằng kính, giống như khi bà nhìn vào gương, bà tiếp tục nhìn thấy hình ảnh phản chiếu lần nữa. Đây giống như một đường hầm hơn. Nơi bà có thể tiếp tục nhìn xuống và nó được chia thành nhiều phần. Căn phòng tròn hoặc cong với những bậc thang đúc, và đại sảnh đi ra trước mặt tôi.

Bởi vì trước đó cô ấy đã đề cập đến khái niệm ảnh ba chiều nên tôi tự hỏi liệu Hội trường Gương này có liên quan gì đến việc chiếu những hình ảnh thảm họa mà cô ấy nhìn thấy hay không. Tôi giải thích khái niệm cho cô ấy. Cô ấy thậm chí còn không biết ảnh ba chiều là gì.

D: Rõ ràng là cô phải nhìn thấy điều này vì bất cứ lý do gì. Nó có làm phiền cô không?

L: Không. (Cười) Tôi bịa ra.

Tôi bật cười. Đây là cách tốt nhất để tích hợp một cái gì đó có thể làm rối trí. Nếu đối tượng không quá coi trọng việc này thì sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Sau này, khi họ sẵn sàng khám phá nó sâu hơn, tâm trí của họ sẽ có thể xử lý nó.

LeeAnn không biết rằng tôi đã làm việc với những người về sự thay đổi trên bản đồ của Trái Đất, và rằng chúng tôi đang tập trung vào những hình dạng giống nhau của các lục địa và điều kiện của thế giới mà cô ấy đã mô tả. Sau đó, tôi đã đưa cô ấy đến gặp một trong những người tham gia khác trong dự án này. Khi nói chuyện với Beverly về những điều này, cô ngạc nhiên rằng một số điều cô nhớ lại khớp với những gì Beverly đã nhận được. (Beverly là nghệ sĩ đã vẽ bản đồ những thay đổi của Trái Đất trong Trò Chuyện Với Nhà Tiên Tri Nostradamus, tập 2).

Mặc dù có những điểm tương đồng lớn, tôi vẫn thích nghĩ rằng những cảnh thảm khốc này như là tương lai, có xác suất và khả năng thay thế, thay vì chắc chắn xảy ra. Tôi không muốn đây là tương lai của chúng ta, và chúng ta có thể đưa ra lời khuyên là hãy coi Trái Đất như một thực thể sống và tử tế hơn với nó và với nhau. Có lẽ sau đó chúng ta có thể ngăn chặn loại tương lai này.

Rõ ràng những người ngoài Trái Đất không có bất kỳ cơ hội nào. Họ đang chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất. Có thể họ hiểu bản chất con người hơn chúng ta.

 

 

***

Tổng hợp sách trong Thư viện trái đất 

Facebook page

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here