ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 20 (Kết thúc)

0
343

CHƯƠNG 20

 

Tại sao người ta nghi ngờ Ngài?

Bởi vì họ nghi ngờ chính bản thân họ.

Tại sao họ lại nghi ngờ bản thân họ?

Bởi vì họ đã được dạy, được cho biết như vậy.

Bởi ai?

Bởi những người tuyên bố là họ đại diện Ta.

Con không rõ lắm. Tại sao?

Bởi vì đó là một cách, là cách duy nhất, để kiểm soát con người. Con phải nghi ngờ chính mình, con thấy đấy, hoặc con có tất cả quyền lực của con. Điều đó không được. Điều đó không được chấp nhận. Không chấp nhận bởi những người hiện đang nắm giữ quyền lực. Họ đang nắm giữ quyền lực mà đáng ra là của con – và họ biết điều đó. Và cách duy nhất để giữ nó là ngăn chặn các phong trào của thế giới đến với sự sáng tỏ, và sau đó giải quyết, hai vấn đề lớn nhất trong kinh nghiệm của con người.

Hai vấn đề gì vậy?

Ta đã thảo luận về những điều này nhiều lần trong quyển sách này rồi.

Tóm lại là…

Hầu hết, nếu không phải là tất cả, các trở ngại và các cuộc xung đột trên thế giới, và các vấn đề mâu thuẫn cá nhân của các con, sẽ được giải quyết và Tan biến nếu con làm, xã hội cùng làm:

Từ bỏ khái niệm về sự tách biệt

Áp dụng các khái niệm của sự minh bạch. Đừng bao giờ thấy mình là một sự tách biệt với những người khác, và đừng bao giờ thấy mình tách biệt khỏi Ta. Không bao giờ nói bất cứ điều gì nếu không phải đó là toàn bộ sự thật cho bất cứ ai, và không bao giờ chấp nhận bất cứ điều gì ngoài sự thật vĩ đại về Ta.

Sự lựa chọn đầu tiên sẽ sinh ra cái thứ hai, vì khi con nhìn thấy và hiểu rằng con là Một với tất cả mọi người, con không thể nói một điều không thật hoặc che giấu thông tin quan trọng hoặc là bất cứ điều gì ngoài những điều hoàn toàn có thể nhìn thấy bởi tất cả người khác bởi vì con sẽ thấy rõ ràng rằng đó là lợi ích tốt nhất của riêng con để làm như vậy.

Nhưng sự chuyển đổi mô hình này sẽ cần có trí tuệ tuyệt vời, lòng can đảm, và quyết tâm lớn. Vì sự sợ hãi sẽ tấn công vào tâm của những khái niệm này và sẽ bị cho là sai.

Sự sợ hãi sẽ ăn vào cốt lõi của những sự thật tuyệt vời này và làm cho nó hiện lên trống rỗng.

Sự sợ hãi sẽ làm sai lệch, coi thường, phá hủy. Và như vậy sự sợ hãi sẽ là kẻ thù lớn nhất của con.

Tuy nhiên, con sẽ không có, không thể sản xuất, cái xã hội mà con luôn luôn khao khát và cái mà con đã luôn luôn mơ ước trừ khi và cho đến khi con nhìn thấy sự khôn ngoan và rõ ràng của sự thật cuối cùng: những gì con làm cho người khác, con làm cho chính mình; những gì con không làm cho người khác, con không làm cho chính mình; nỗi đau của người khác là nỗi đau của con, và niềm vui của người khác là niềm vui của con, và khi con từ chối bất kỳ một phần của nó, con từ chối một phần của chính mình. Bây giờ là thời điểm để lấy lại chính mình. Bây giờ là thời gian con nhìn thấy con thực sự là ai, và do đó làm cho mình có thể nhìn thấy một lần nữa.

Khi con và mối quan hệ thực sự của con với Thượng Đế trở nên rõ rệt, sau đó Chúng ta không thể tách rời. Và không có gì sẽ chia cắt chúng ta được nữa.

Và mặc dù con sẽ được sống lại trong những ảo ảnh của sự tách rời, sử dụng nó như một công cụ để tạo lại chính con một lần nữa, con sẽ từ đó di chuyển qua nhiều kiếp của sự giác ngộ, nhìn thấy những ảo tưởng là ảo tưởng, sử dụng nó một cách tinh nghịch và vui vẻ để trải nghiệm bất kỳ khía cạnh nào của Chúng ta là ai mà con vui lòng trải nghiệm nó, nhưng không bao giờ chấp nhận nó như một thực tế. Con sẽ không bao giờ phải sử dụng công cụ của sự quên để tái tạo bản ngã của con từ đầu, nhưng sẽ sử dụng sự Tách rời một cách có ý thức, đơn giản là sự lựa chọn để biểu lộ như thể là sự tách biệt cho một lý do và một mục đích cụ thể.

Và khi con là như vậy rồi, hoàn toàn giác ngộ – đó là, một lần nữa tràn đầy ánh sáng – thậm chí con có thể lựa chọn, cho một lý do cụ thể của con để trở lại cuộc sống vật chất, để giúp người khác nhớ lại. Con có thể chọn để trở lại cuộc sống vật chất này không phải để tạo ra và trải nghiệm bất kỳ khía cạnh mới nào của con, nhưng để mang lại ánh sáng chân lý đến nơi ảo tưởng này, cho những người khác có thể nhìn thấy. Sau đó, con sẽ là một “người mang đến ánh sáng”. Sau đó con sẽ là một phần của “sự thức tỉnh”. Có những người khác đã làm điều này.

Họ đã đến đây để giúp chúng con biết chúng con là ai à?

Vâng. Họ là linh hồn được giác ngộ, linh hồn đã tiến hóa. Họ không còn tìm kiếm kinh nghiệm cao hơn kế tiếp theo của mình. Họ đã có kinh nghiệm mức cao nhất rồi. Mong muốn của họ bây giờ chỉ là để mang thông tin về kinh nghiệm đó cho con. Họ mang lại cho con “tin tức tốt lành.” Họ sẽ chỉ ra con đường, và sự sống, của Thượng Đế. Họ sẽ nói “Ta là đường, là sự thật và là sự sống. Hãy đi theo Ta”. Sau đó, họ sẽ mô hình cho con cách sống trong vinh quang đời đời của sự hợp nhất có ý thức Thượng Đế – đó được gọi là ý thức của Thượng Đế.

Chúng ta luôn đoàn kết, các con và Ta. Chúng ta không thể khác được. Đơn giản là không thể. Tuy nhiên, bây giờ con đang sống trong kinh nghiệm vô thức về sự thống nhất đó. Con cũng có thể sống trong cơ thể vật chất trong sự hợp nhất có ý thức với Tất cả, trong nhận thức ý thức của chân lý tối hậu, trong biểu hiện ý thức con thực sự là Ai. Khi con làm điều này, con phục vụ như một mô hình cho tất cả những người khác, những người đang sống trong sự lãng quên.

Con trở thành một người nhắc lại. Và trong điều này con cứu những người khác đang vĩnh viễn mất đi trong sự lãng quên của họ.

Đó là địa ngục, khi trở thành vĩnh viễn mất đi trong sự lãng quên. Tuy nhiên, Ta sẽ không cho phép như vậy. Ta sẽ không cho phép một con chiên nào bị mất, nhưng rồi sẽ gửi đến một người chăn.

Thật vậy, Ta đã gửi nhiều người chăn chiên rồi, và con có thể chọn một trong số họ. Và khi con đánh thức những linh hồn được từ giấc ngủ của họ, nhớ lại một lần nữa Họ là Ai, thì tất cả các thiên sứ trên trời vui mừng cho những linh hồn đó. Họ đã bị mất, và bây giờ họ được tìm thấy.

Có những người, những bậc thánh như vậy ngay bây giờ trên hành tinh của các con.

Không phải vậy sao? Không chỉ trong quá khứ, nhưng ngay hiện tại.

Vâng. Luôn luôn đã có. Luôn luôn sẽ có. Ta sẽ không rời bỏ các con mà không có các bậc chân sư; Ta sẽ không bỏ rơi đàn chiên, nhưng luôn luôn gửi đến những người chăn chiên của Ta. Và có rất nhiều người chăn chiên trên hành tinh của con ngay bây giờ, và trong những nơi khác của vũ trụ cũng vậy. Và trong những nơi khác của vũ trụ những đấng này sống trong sự hiệp thông liên tục và trong sự biểu hiện liên tục của chân lý tối thượng. Đây là những xã hội giác ngộ Ta đã nói tới. Chúng tồn tại, họ là có thật, và họ đã gửi đến cho các con sứ giả của họ.

Có nghĩa là Đức Phật, Krishna, Đức Jesus là người ngoài hành tinh?

Đó là con nói, Ta thì không.

Có thật không?

Đây là lần đầu tiên con có suy nghĩ đó à?

Không, nhưng điều đó có thật không?

Con có tin những bậc thầy tồn tại ở đâu đó trước khi họ đến trái đất và sau đó quay trở lại nơi đó sau khi cái gọi là cái chết của họ không?

Vâng, con tin.

Vậy con cho rằng nơi đó là nơi nào?

Con luôn luôn nghĩ rằng nó được gọi là “thiên đường.” Con nghĩ rằng họ đến từ thiên đường.

Vậy con cho rằng thiên đường là nơi nào?

Con không biết. Trong một thế giới khác, con đoán vậy.

Một thế giới khác?

Vâng, con hiểu rồi. Nhưng con gọi nó là thế giới thần linh, không phải là thế giới khác như chúng con biết, không phải là một hành tinh khác.

Đó là thế giới thần linh. Tuy nhiên, điều gì làm cho con nghĩ rằng những linh hồn, những Thánh Thần đó không thể, hoặc sẽ không chọn, sống ở nơi khác trong vũ trụ, cũng giống như họ đã làm như vậy khi họ đến với thế giới của con?

Có lẽ con chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó. Nó chưa bao giờ là một phần trong cách nghĩ của con.

“Horatio, có nhiều điều trong trời đất hơn là mơ ước trong môn triết học của các con.” nhà siêu hình tuyệt vời của con, William Shakespeare, đã viết như vậy.

Vậy, Chúa Jesus là người ngoài hành tinh à!

Ta không nói điều đó.

Nhưng có đúng vậy không?

Kiên nhẫn, con của Ta. Con nhảy về phía trước quá nhiều. Có nhiều hơn thế nữa. Nhiều lắm. Chúng ta có một quyển sách nữa để viết về điều đó.

Ngài nói là con phải chờ cho Quyển 3?

Ta đã nói với con, Ta đã hứa từ đầu rồi. Sẽ có ba quyển sách. Cuốn đầu tiên sẽ đối phó với những sự thật trong cuộc sống cá nhân và những thách thức. Cuốn thứ hai sẽ thảo luận về những chân lý của cuộc sống trong gia đình trên hành tinh này. Và cuốn thứ ba, Ta đã nói, sẽ bao gồm các sự thật lớn nhất, liên quan tới những câu hỏi về sự vĩnh hằng. Cuốn này sẽ được tiết lộ những bí mật của vũ trụ. Trừ khi không phải vậy.

Lại vậy rồi. Con không biết làm thế nào nhiều hơn nữa về điều này con có thể mất. Ý con là, con thực sự là mệt mỏi phải “sống trong sự mâu thuẫn” như Ngài luôn luôn đặt nó. Con muốn cái gì ra cái đó.

Vậy thì nó sẽ được như vậy

Trừ khi không phải vậy.

Đúng rồi đó! Con đã hiểu rồi đó! Bây giờ con đã hiểu được sự Phân Ngôi của Thượng Đế. Bây giờ con đã nhìn thấy toàn bộ rồi đó. Bây giờ con hiểu được cái kế hoạch rồi.

Tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ, trong quá khứ, bây giờ, và tương lai được tồn tại ngay bây giờ. Và như vậy, tất cả mọi thứ là hiện tại. Tuy nhiên, tất cả đang được thay đổi liên tục, cuộc sống là quá trình sáng tạo liên tục. Vì vậy, trong một cảm nhận rất thực tế, cái gì là lại là không phải là. Thực tại không bao giờ giống nhau. Có nghĩa là thực tại không phải là thực tại.

Vâng, xin lỗi Charlie Brown, nhưng nỗi đau tốt đẹp. Như vậy thì đâu có gì còn ý nghĩa nữa chứ?

Đúng vậy. Nhưng con lại nhảy lên phía trước nữa rồi! Tất cả điều này là tốt đẹp, con trai của Ta. Tất cả là tốt đẹp. Những điều này và những bí ẩn lớn khác sẽ được hiểu sau khi đọc Quyển 3.

Trừ khi … tất cả cùng nhau bây giờ.

Trừ khi KHÔNG phải vậy.

Chính xác.

Được rồi, được rồi … vậy cũng công bằng rồi. Nhưng từ bây giờ tới khi đó, về vấn đề này, cho những người chưa bao giờ đọc những quyển sách này, con đường nào có thể sử dụng ngay tại đây, ngay bây giờ, để trở lại với sự khôn ngoan, để trở lại với sự rõ ràng, để trở lại với Thượng Đế? Chúng con có cần đến với tôn giáo không? còn thiếu gì không?

HÃY TRỞ VỀ VỚI LINH ĐẠO VÀ QUÊN TÔN GIÁO ĐI

Tuyên bố này sẽ làm rất nhiều người tức giận.

Người ta sẽ phản ứng tức giận với toàn bộ quyển sách này… trừ khi họ không làm như thế.

Tại sao Ngài nói, quên tôn giáo?

Bởi vì tôn giáo không phải là tốt cho con. Con phải hiểu rằng để cho các tổ chức tôn giáo trở nên thành công, tôn giáo phải làm cho mọi người tin rằng họ cần nó. Để cho mọi người không đặt niềm tin ở một nơi khác, đầu tiên họ phải mất niềm tin vào bản thân. Vì vậy, nhiệm vụ đầu tiên của tôn giáo là làm cho con mất niềm tin vào chính mình. Nhiệm vụ thứ hai là làm cho con thấy rằng nó có những câu trả lời mà con không có. Và nhiệm vụ thứ ba và quan trọng nhất là để làm cho con chấp nhận câu trả lời của nó mà không cần phải chấp vấn.

Nếu con đặt câu hỏi, con bắt đầu suy nghĩ! Nếu con suy nghĩ, con bắt đầu quay trở lại nguồn bên trong của con. Tôn giáo không thể cho con làm điều đó, bởi vì con sẽ có câu trả lời khác với những gì họ đã đặt ra. Vì vậy, tôn giáo phải làm cho con tự nghi ngờ chính con; phải làm cho con nghi ngờ khả năng suy nghĩ rõ ràng của mình.

Vấn đề của tôn giáo là rất thường xuyên nó lại gây phản tác dụng- vì nếu con không thể chấp nhận một cách không có nghi ngờ về những suy nghĩ của riêng con, làm thế nào có thể con không nghi ngờ những ý tưởng mới về Thượng Đế mà tôn giáo đã đưa cho con?

Chẳng bao lâu, con thậm chí nghi ngờ sự tồn tại của Ta – đó, trớ trêu thay, con không bao giờ nghi ngờ trước đó. Khi con đang sống với trực quan của chính con, con có thể không nhận biết tất cả về Ta, nhưng con chắc chắn biết rằng Ta tồn tại!

Chính tôn giáo đã tạo ra ý tưởng bất khả tri.

Bất kỳ người nào với suy nghĩ rõ ràng khi nhìn vào những gì tôn giáo đã làm phải sẽ cho là tôn giáo không có Đức Chúa Trời! Cho là tôn giáo đã lấp đầy trái tim của con người với sự sợ hãi về Thượng Đế, nơi con người đã từng yêu mến với tất cả sự huy hoàng của Ngài.

Chính là tôn giáo đó đã ra lệnh người ta cúi xuống trước mặt Thượng Đế, nơi mà con người đã từng đứng lên trong sự hân hoan tràn đầy.

Chính là tôn giáo đã trao gánh nặng cho con người với những lo ngại về cơn thịnh nộ của Thượng Đế, nơi con người đã từng tìm Ngài để làm nhẹ đi gánh nặng của mình!

Chính là tôn giáo đã dạy con người phải xấu hổ cả cơ thể của mình và những chức năng tự nhiên nhất của nó, nơi mà con người từng chúc tụng những chức năng đó như những món quà lớn nhất của cuộc sống!

Chính là tôn giáo đã dạy con người rằng con phải có một người trung gian để đến được với Thượng Đế, nơi mà con người đã từng nghĩ rằng mình sẽ đến được với Thượng Đế đơn giản là sống cuộc sống của con một cách tốt đẹp và trong sự thật.

Và Chính là tôn giáo đã truyền cho con người phải tôn thờ Thượng Đế, khi mà con người yêu mến Thượng Đế bởi vì điều đó không thể là không thể!

Nơi nào tôn giáo đã đến, nơi đó nó mang theo sự mất đoàn kết, đó là điều đối nghịch của Thượng Đế.

Tôn giáo đã làm con người xa rời Thượng Đế, xa rời giữa người với người, người nam rời người nữ. Một vài tôn giáo còn nói với người nam rằng anh ta cao cấp hơn người nữ, ngay cả tuyên bố Thượng Đế là cao cấp hơn con người, do đó thiết lập nền tảng cho những trớ trêu vĩ đại nhất nhồi nhét lên một nửa nhân loại.

Ta nói với con điều này: Thượng Đế không đứng trên người nam, và người nam không đứng trên người nữ, đó không phải là “qui luật tự nhiên của vạn vật”, nhưng đó là cách tất cả mọi người có quyền lực (cụ thể là nam giới) mong muốn khi họ thành lập tôn giáo thờ phượng nam giới của họ, hệ thống hóa và loại ra một nửa nội dung từ phiên bản cuối cùng của họ về “thánh kinh” và vặn vẹo nội dung còn lại cho phù hợp với khuôn mẫu của mô hình trọng nam trên thế giới.

Chính là tôn giáo đã quả quyết cho đến ngày nay là phụ nữ thấp kém hơn, công dân tinh thần hạng hai, không “phù hợp” để dạy Lời Chúa, rao giảng Lời Chúa, hoặc đem tin mừng cho người dân.

Như trẻ con, các con vẫn còn tranh cãi về giới tính nào mới được Chúa thụ phong linh mục, làm linh mục cho Ta!

Ta nói với con điều này: tất cả các con đều là linh mục. Mỗi một người trong các con đều là vậy. Không có một người hoặc tầng lớp người nào “phù hợp” để làm công việc của Ta hơn bất kỳ người khác.

Nhưng rất nhiều người đàn ông của các con cũng như các quốc gia của con, đói khát quyền lực. Họ không thích chia sẻ quyền lực, chỉ muốn sử dụng nó. Và họ đã xây dựng một Thượng Đế cùng loại với họ.

Một Thượng Đế khao khát quyền lực. Một Thượng Đế không muốn chia sẻ quyền lực nhưng chỉ đơn thuần sử dụng nó. Tuy nhiên, Ta nói với con điều này: món quà lớn nhất của Thượng Đế là sự chia sẻ quyền năng của Ngài.

Ta muốn các con giống Ta.

Nhưng chúng con không thể như Ngài! Đó sẽ là sự phạm thượng.

Phạm thượng là do con đã được dạy như vậy. Ta nói với con điều này: Các con được tạo ra trong hình ảnh và giống Thượng Đế, đó là định mệnh con đến để hoàn tất.

Con không phải đến đây để phấn đấu và đấu tranh và không bao giờ “đạt được điều đó.” Ta cũng không gửi đến cho con một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Tin tưởng vào sự tốt lành của Thượng Đế, và tin tưởng vào sự sáng tạo tốt lành của Thượng Đế – cụ thể là, sự thánh thiện của bản thân con.

Ngài đã nói một điều trước đó trong quyển sách này làm lôi cuốn con. Con muốn quay trở lại đó trước khi kết thúc quyển sách này. Ngài nói: “Sức mạnh tuyệt đối hoàn toàn không đòi hỏi gì hết.” Bản ngã của Thượng Đế là vậy sao?

Bây giờ con đã hiểu rồi đó.

Ta đã nói, “Thượng Đế là tất cả mọi thứ, và Thượng Đế trở nên tất cả mọi thứ. Không có gì không phải là Thượng Đế, và tất cả là Thượng Đế đang trải nghiệm của chính Ngài, Thượng Đế đang trải qua trong, như, và thông qua con. “Ở dạng tinh khiết nhất của Ta, Ta là tuyệt đối. Ta hoàn toàn là tất cả mọi thứ, và do đó, Ta hoàn toàn không cần, không muốn, và không yêu cầu gì cả.

Trong hình thức hoàn toàn tinh khiết này, Ta là những gì con làm ra Ta. Giống như là cuối cùng con nhìn thấy Thượng Đế và nói, “Vâng, Ngài là vậy à?” Tuy nhiên, con làm ra Ta như thế nào, Ta cũng không thể quên, và Ta sẽ luôn luôn trở lại dạng tinh khiết nhất của Ta. Tất cả các phần còn lại là viễn tưởng. Là những gì con tạo nên.

Có những người tạo ra Ta một Thượng Đế ganh tị, nhưng tại sao phải ghen tị khi Ta có mọi thứ, và là tất cả mọi thứ? Có những người tạo ra Ta một Thượng Đế phẫn nộ; nhưng ai có thể làm Ta nổi giận khi Ta không thể bị tổn thương hoặc bị hư hại trong bất kỳ cách nào?

Có những người tạo ra Ta một Thượng Đế trả thù, nhưng Ta trả thù ai trong khi tất cả những gì tồn tại là Ta?

Và tại sao Ta trừng phạt chính Ta khi đơn giản là sáng tạo? Hoặc, nếu con phải nghĩ chúng ta là riêng biệt, tại sao Ta tạo ra con, cho con sức mạnh để sáng tạo, cho con tự do lựa chọn để tạo ra những gì con muốn trải nghiệm, sau đó trừng phạt con mãi mãi vì con chọn lựa “sai”?

Ta nói với con điều này: Ta sẽ không làm như vậy, và trong chân lý đó là sự tự do của con từ quyền năng của Thượng Đế. Sự thật là, không có sự đặc quyền ở đây, ngoại trừ trong trí tưởng tượng của con. Con có thể trở về nhà bất cứ khi nào con muốn. Chúng ta có thể trở lại cùng nhau bất cứ khi nào con muốn.

Sự ngây ngất của sự hợp nhất của con với Ta là của con để thức tỉnh một lần nữa. Trong một khoảnh khắc thôi. Một cảm giác như gió thoảng trên mặt của con. Như âm thanh của một con dế trong một đêm của mùa hè.

Như cái nhìn đầu tiên vào một cầu vồng và như tiếng khóc đầu tiên của một đứa bé sơ sinh.

Như tia cuối cùng của một hoàng hôn tuyệt đẹp và hơi thở cuối cùng trong một cuộc sống ngoạn mục.

Ta luôn bên con, thậm chí cho đến tận cùng thời gian. Hợp nhất của con với Ta là trọn vẹn – nó đã luôn luôn là, đang luôn luôn là, và sẽ luôn luôn như vậy.

Con và Ta là một – hiện tại và hơn cả mãi mãi. Hãy thực hiện, và làm cho cuộc sống của con trở thành lời tuyên bố về sự thật này. Làm cho ngày và đêm của con trở thành sự phản hồi của các ý tưởng cao nhất trong con. Cho phép những khoảnh khắc của con trong hiện tại được tràn đầy ngoạn mục ngây ngất của Thượng Đế được biểu lộ qua con. Con hãy làm điều đó thông qua sự biểu hiện của tình yêu trong con, vĩnh cửu và vô điều kiện, cho tất cả những người mà con chạm vào cuộc sống của họ. Là một ánh sáng chiếu rọi cho bóng tối, và không nguyền rủa bóng tối. Là một người mang đến ánh sáng.

Con là như vậy.

Hãy làm như vậy.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here