ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 3

0
212

CHƯƠNG 3

 

Con xem lại và tóm tắt điều Ngài nói với con, con xem mình nắm được những điểm chính này.

Cuộc sống là một tiến trình sáng tạo liên tục. Một bí mật của mọi bậc Tôn Sư là ngừng thay đổi tâm trí; chỉ chọn cùng một điều. Không trả lời bằng chữ không. Chúng ta “gọi ra” điều chúng ta nghĩ, cảm thấy và nói.

Đời sống có thể là một tiến trình sáng tạo hay phản ứng. Linh hồn sáng tạo, trí óc phản ứng.

Linh hồn hiểu được điều mà trí óc không nắm bắt được.

Hãy ngừng hình dung điều gì là “tốt nhất” cho con (làm thế nào con có thể giành được nhiều nhất, mất ít nhất, sao cho có được điều mình muốn) mà thay vào đó, hãy sống cái cảm giác về Người Mà Con Là.

Các cảm xúc của con là sự thật của con. Cái tốt nhất cho con là cái thật cho con.

Ý nghĩ không phải là cảm giác. Thay vào đó, chúng là những ý niệm về việc con “nên” cảm thấy như thế nào. Khi ý nghĩ và cảm xúc bị lẫn lộn, sự thật trở nên mờ mịt và bị thất lạc.

Để quay về với cảm giác, hãy ra khỏi tâm trí và quay lại với cảm giác.

Một khi con biết được sự thật của con, hãy sống nó. Các cảm giác tiêu cực không phải là cảm giác. Đúng hơn, chúng là những ý nghĩ về điều gì đó, luôn dựa trên kinh nghiệm trước đây của chính con và của những người khác.

Kinh nghiệm trước đây không hề là dấu chỉ của sự thật, vì Sự Thật Tinh Tuyền được tạo ra ở đây và ngay lúc này, chứ không được làm lại.

Để thay đổi đáp ứng của con về bất cứ điều gì, hãy ở trong giây phút hiện tại (tức là, cái được-gửi trước), giây phút được gửi cho con và là cái nó là, trước khi con có một ý nghĩ về nó… Nói cách khác, Hãy Ở Đây – Lúc Này, không ở trong quá khứ hoặc tương lai. Quá khứ và tương lai chỉ có thể tồn tại trong ý nghĩ. Giây Phút Được Gửi Tới Trước là Thực Tại Duy Nhất. Hãy ở lại đó!

Hãy tìm kiếm và con sẽ tìm thấy. Hãy làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ liên hệ với Thượng Đế/Sự Thật. Đừng ngưng lại các thực hành, lời cầu nguyện, nghi thức, việc suy niệm, đọc sách, viết lách, “bất cứ điều gì hợp với con để giữ liên hệ với Tất Cả Là.

Chừng đó đủ chưa vậy?

Tuyệt lắm! Được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Bây giờ, con có thể sống điều đó chưa?

Con sẽ cố gắng.

Vâng. Bây giờ, chúng ta có thể đi tới chỗ chúng ta vừa ngừng không?

Hãy nói với con về Thời gian.

Không có Thời gian nào giống như cái được gửi trước! Con hẳn đã nghe điều đó rồi, Ta chắc vậy. Nhưng con không hiểu. Bây giờ con hiểu.

Không có thời gian nào ngoài lúc này. Không có giây phút nào ngoại trừ giây phút này. “Bây giờ” là tất cả cái có.

Thế còn “hôm qua” và “ngày mai”?

Những bịa đặt của trí tưởng tượng của con. Những công trình của trí óc.

Cái phi hiện hữu trong Thực tại Tối thượng.

Mọi thứ đã từng xảy ra, đang xảy ra và sẽ xảy ra, đều đang xảy ra ngay lúc này.

Con không hiểu.

Và con không thể hiểu được. Hoàn toàn không. Nhưng con có thể bắt đầu hiểu. Và hiểu sơ sơ là cái cần đến ở đây. Vì thế… chỉ cần lắng nghe thôi. “Thời gian không phải là một cái gì liên tục. Nó là một yếu tố của tương đối tính, nó hiện hữu theo chiều thẳng đứng, chứ không theo chiều ngang. Đừng nghĩ về nó như một thứ “từ trái sang phải” – một cái được gọi là thời gian biểu, chạy từ lúc sinh tới lúc chết của mỗi người, và từ một điểm vô tận tới một điểm vô tận đối với thế giới.

Thời gian là một cái “lên và xuống”! Hãy nghĩ về nó như một cái trục thẳng đứng, đại diện cho Giây Phút Vĩnh Cửu là Bây Giờ.

Bây giờ hãy hình dung những tờ giấy gắn trên trục này, cái này chồng lên cái kia. Đó là những yếu tố của thời gian. Mỗi yếu tố tách rời và phân biệt, nhưng mỗi cái tồn tại đồng thời với những cái khác. Tất cả giấy cùng gắn trên trục! Như đã có trước vô cùng và bây giờ và đời đời chẳng cùng…

Chỉ có Một Thời Điểm – thời điểm này – Giây Phút Vĩnh Cửu là Bây Giờ.

Chính ngay lúc này, mọi thứ đang xảy ra – và Ta được vinh danh. Không có sự chờ đợi đối với vinh quang Thượng Đế. Ta đã làm ra nó như thế, vì Ta không thể nào chờ đợi được! Ta rất hạnh phúc Làm Người Mà Ta Là, đến độ không thể chờ đợi để nó hiển lộ trong thực tại của Ta. Vì thế nên BÙM, nó có ở đây – ngay tại đây, ngay lúc này – TOÀN BỘ! Không có Bắt đầu, và cũng không có Kết thúc. Nó – Tất cả Mọi sự – chỉ hiện hữu!

Bên trong cái HIỆN HỮU là nơi kinh nghiệm của con – và bí mật lớn nhất của con – hiện hữu. Con có thể đi vào trong ý thức bên trong HIỆN HỮU tới bất cứ “thời gian” hoặc “nơi chốn” nào con chọn.

Ngài muốn nói chúng con có thể du lịch trong thời gian?

Quả thực là thế, và nhiều người trong các con đã làm thế. Tất cả các con đều đã làm, và các con thường làm thế theo thói quen, thường trong cái mà các con gọi là trạng thái mơ. Hầu hết các con không ý thức về nó. Con không thể giữ lại ý thức. Nhưng năng lượng bám vào các con như keo, và đôi khi bám đủ nhiều để người khác – vốn nhạy cảm với năng lượng này, có thể lôi ra một số thứ từ “quá khứ” hoặc “tương lai” của con. Họ cảm thấy họ “đọc được” phần tích tụ này, và con gọi họ là những nhà tiên tri hoặc đồng bóng. Đôi khi có đủ độ lắng đến độ ngay cả con, trong ý thức giới hạn của mình, cũng ý thức rằng con “đã ở đây hồi trước rồi”. Toàn bộ hữu thể của con thình lình bị chấn động bởi nhận thức rằng con đã làm tất cả những điều này vào trước đây!

Hình như… hình như!

Đúng vậy! Hoặc cảm giác kỳ diệu khi con gặp ai đó mà con đã biết họ cả đời con – biết họ từ trong vĩnh cửu! Đó là một cảm giác tuyệt vời. Đó là một cảm giác quý giá. Và đó là một cảm giác thật. Con đã biết linh hồn ấy từ đời đời!

Đời đời là một thứ ngay lúc này!

Vậy con đã thường nhìn lên, hoặc nhìn xuống, từ “mảnh giấy” của con trên trục, và nhìn thấy các mảnh giấy khác! Và con đã nhìn thấy chính con ở đó – vì một phần của Con thì ở trên mỗi mảnh giấy!

Làm sao có thể như thế được?

Ta bảo con điều này: Con đã luôn có đó, đang bây giờ, và sẽ luôn luôn có đó. Không bao giờ có một lúc nào mà con không tồn tại – cũng sẽ không bao giờ có một thời gian nào như thế cả.

Nhưng đợi con một chút nào! Thế còn khái niệm về những linh hồn già! Không phải có một số linh hồn “già hơn” những linh hồn khác sao?

Không có gì “già hơn” cái gì. Ta đã tạo ra nó TẤT CẢ MỘT LẦN, và TẤT CẢ hiện hữu ngay lúc này.

Kinh nghiệm “già hơn” và “trẻ hơn” mà con nói tới thì có liên hệ với mức độ ý thức về một linh hồn cụ thể, hoặc Khía cạnh của Hữu thể. Tất cả các con là những Khía cạnh của Hữu thể, đơn giản là những bộ phận của Cái Là.

Mỗi phần có ý thức về Toàn Thể được nhúng vào trong nó. Mỗi yếu tố mang lấy dấu ấn trong mình.

“Ý thức” là kinh nghiệm về ý thức ấy được đánh thức dậy. Khía cạnh cá nhân của TẤT CẢ trở nên ý thức về Chính Nó. Nó trở nên, theo đúng nghĩa đen, tự ý thức.

Khi ấy, nó dần dần ý thức về tất cả những người khác, và rồi, về sự kiện là không hề có những người khác nào cả – mà Tất cả là Một.

Rồi, cuối cùng, về Ta. Ta tráng lệ nguy nga!

Ái chà, Ngài thực sự thích Ngài lắm, phải không?

Con không thích à?

Có chứ, có chứ! Con nghĩ Ngài rất vĩ đại!

Ta đồng ý. Và Ta nghĩ con cũng vĩ đại! Đó là nơi duy nhất mà Ta với con bất đồng ý kiến. Con không nghĩ rằng con vĩ đại!

Làm sao con có thể thấy mình là vĩ đại được, khi con nhìn thấy tất cả những nhỏ nhen, lỗi lầm của mình – tất cả sự dữ của mình?

Ta bảo con điều này: Không hề có sự dữ!

Con ước gì đó là sự thật.

Con hoàn hảo, cũng như Ta thôi.

Con cũng mong đó là sự thật.

Đó là sự thật đấy! Một cái cây thì không kém phần hoàn hảo vì nó là một hạt giống. Một hài nhi bé xíu cũng không kém hoàn hảo so với người trưởng thành. Bản thân nó là sự hoàn hảo. Nó không thể làm một việc, không biết một chuyện, điều đó không làm cho nó kém hoàn hảo đi.

Một đứa trẻ phạm những lỗi lầm. Nó đứng. Nó chập chững. Nó ngã. Nó lại đứng lên, loạng choạng bám vào chân mẹ. Chuyện đó có làm đứa bé không hoàn hảo không?

Ta bảo con, ngược lại kìa! Đứa trẻ ấy tự nó là sự hoàn hảo, toàn thể và toàn vẹn đáng yêu. Và con cũng là như thế đấy.

Nhưng đứa trẻ đâu có làm gì sai! Đứa trẻ không có không vâng lời một cách ý thức, không làm tổn thương ai, không làm hại bản thân nó.

Đứa trẻ không biết đúng sai.

Chính xác.

Con cũng vậy.

Nhưng con biết. Con biết rằng giết người là sai, yêu thương người ta là đúng. Con biết rằng làm tổn thương là sai, chữa lành, làm cho tốt hơn là đúng. Con biết là sai khi lấy cái không phải của mình, xài đồ của người khác, không thành thực.

Ta có thể cho con thấy những trường hợp, ở đó mỗi cái “sai” này lại là đúng.

Ngài lại đang chơi chữ với con rồi.

Không hề. Chỉ là dữ kiện thôi.

Nếu Ngài nói rằng có những ngoại lệ cho mọi quy tắc, thì con đồng ý.

Nếu quy tắc mà có ngoại lệ thì nó không phải quy tắc nữa.

Ngài muốn nói với con rằng giết người, làm tổn thương, ăn cắp của người khác không phải là sai ư?

Tùy thuộc vào điều con đang muốn làm thôi.

Okay, okay, con biết rồi. Nhưng điều đó không phải làm cho những việc ấy thành tốt. Đôi khi người ta phải làm những việc xấu để đạt tới mục đích tốt.

Vậy là điều đó không làm cho chúng thành “điều xấu”, phải không?

Chúng chỉ là phương tiện để nhắm một mục đích.

Ngài muốn nói là mục đích biện minh cho phương tiện?

Con nghĩ sao?

Không. Tuyệt đối không.

Thôi thì chấp nhận thế.

Con không thấy con đang làm gì ở đây sao? Con đang thiết lập các quy tắc khi con đi!

Và con không thấy gì khác sao? Điều đó tuyệt đối okay. Nó là cái con được cho là đang làm!

Cả đời sống là một tiến trình quyết định Con Là Ai, và rồi cảm nghiệm điều đó.

Khi con tiếp tục mở rộng nhãn quan của mình, con thiết lập các quy tắc mới để bao hàm nó! Khi con tiếp tục mở rộng ý niệm của con về Bản Ngã của mình, con tạo nên những cái nên và không nên mới, những cái được và không để bao hàm điều đó. Đó là những ranh giới để “bao lấy” một cái gì đó không thể bao lấy.

Con không thể ôm lấy “con”, vì con là vô hạn như Vũ trụ vậy. Nhưng con có thể tạo ra một khái niệm về bản ngã vô biên của con bằng cách hình dung, và rồi chấp nhận các ranh giới.

Theo một ý nghĩa nào đó, đây là cách duy nhất con có thể biết về chính mình như một cái gì đó cụ thể. Cái vô biên là vô biên. Cái không giới hạn là không giới hạn. Nó không thể hiện hữu ở một nơi nào, vì nó là mọi nơi. Nếu nó là mọi nơi, nó không là nơi cụ thể nào cả.

Thượng Đế ở khắp mọi nơi. Vì thế, Thượng Đế không ở nơi nào cụ thể cả, vì để ở nơi cụ thể nào đó, Thượng Đế sẽ phải không ở nơi khác – điều đó với Thượng Đế là không thể được. Chỉ có duy nhất một điều là “không thể đối với Thượng Đế, và đó là Thượng Đế không là Thượng Đế. Thượng Đế không thể “không là.” Thượng Đế cũng không thể không thích Chính Nó. Thượng Đế không thể là phi Thượng Đế được.

Ta là mọi nơi, và đó là tất cả cái có. Và vì Ta là mọi nơi, Ta cũng là không nơi nào. Và nếu Ta là KHÔNG NƠI NÀO, thì Ta ở đâu?

BÂY GIỜ – Ở ĐÂY.

Con thích điều đó! Ngài đã nói tới điểm này trong cuốn đầu tiên, nhưng con thích, nên con để Ngài tiếp tục.

Con thật tốt. Và con có hiểu hơn bây giờ chưa? Con có thấy làm thế nào mà con đã tạo ra ý niệm “đúng” và “sai” chỉ để định nghĩa Người Mà Con Là?

Con có thấy rằng không có các định nghĩa ấy – các biên giới ấy, con không là gì hết?

Và con có thấy rằng, giống như Ta, con liên tục thay đổi các biên giới khi con thay đổi các Ý Niệm về Người Mà Con Là?

Ồ, con hiểu được điều Ngài đang nói, nhưng xem ra con đã không thay đổi các biên giới của con – biên giới cá nhân con – nhiều lắm. Với con, việc giết người luôn luôn sai. Ăn trộm luôn luôn sai. Làm tổn thương người khác luôn luôn sai. Các khái niệm rộng lớn hơn, nhờ đó chúng con quản trị chính mình đã được đặt vào chỗ của nó từ nguyên thủy, và hầu hết loài người đều đồng ý về chúng.

Thế tại sao các con có chiến tranh?

Vì luôn luôn có một ai đó phá vỡ các quy tắc. Luôn có một trái táo thối trong mọi cái rổ.

Điều Ta sẽ nói với con bây giờ, và trong các đoạn tiếp theo, có lẽ rất khó hiểu và chấp nhận đối với một số người. Nó sẽ vi phạm phần lớn những gì đã được xem như chân lý trong hệ thống tư tưởng hiện tại của các con. Nhưng Ta không thể để con tiếp tục sống với những cơ cấu ấy nếu cuộc đối thoại này là nhằm phục vụ cho con. Vì thế bây giờ, trong cuốn thứ hai này, chúng ta phải đụng đầu một số những khái niệm ấy. Nhưng đi tới chỗ này đường sẽ khá gập ghềnh mất một lúc đấy. Con sẵn sàng chưa?

Con chắc được rồi. Cảm ơn Ngài đã nhắc nhở. Cái gì giật gân hoặc khó hiểu và chấp nhận mà Ngài sắp sửa nói với con vậy?

Ta sẽ nói với con điều này: không hề có “táo thối” nào cả. Chỉ có những người không đồng ý với quan điểm của con về các sự vật, những người xây dựng một mô hình thế giới khác thôi. Ta sẽ nói với con điều này: Không có người nào làm chuyện gì không phù hợp, xét tới mô hình thế giới của họ.

Vậy thì “mô hình” của họ tất cả đều xáo trộn. Con biết cái gì đúng và sai, và vì một số người khác không biết, điều đó làm cho con phát khùng vì con biết. Họ là những kẻ điên khùng!

Ta rất tiếc phải nói đó chính là thái độ làm nảy sinh chiến tranh.

Con biết, con biết. Con đang làm thế có mục đích. Con chỉ lặp lại ở đây điều con đã nghe nhiều người khác nói thôi. Nhưng làm sao con có thể trả lời người ta như thế được? Con có thể nói gì nào?

Ngài có thể nói với họ rằng những ý niệm “đúng” và “sai” của họ thay đổi, và đã thay đổi nhiều lần từ nền văn hóa này tới nền văn hóa khác, từ khoảng thời gian này tới khoảng thời gian khác, tôn giáo này tới tôn giáo khác, nơi này tới nơi khác… thậm chí từ gia đình tới gia đình, con người tới con người. Ngài có thể chỉ ra cho họ rằng điều nhiều người xem là “đúng” ở một thời điểm – hỏa thiêu người ta vì cái bị xem là ma thuật chẳng hạn – thì bây giờ được bị coi là “sai”. Ngài có thể nói với họ rằng một định nghĩa về “đúng” và “sai” là một định nghĩa được thiết lập không chỉ theo thời gian, nhưng cũng đơn giản là theo địa lý. Ngài có thể cho phép họ ghi nhận rằng một số hoạt động trên hành tinh (mại dâm chẳng hạn) là phi pháp ở nơi này, và chỉ cách vài dặm đường, lại hợp pháp ở nơi khác. Và như thế, chuyện một người bị phán xét là đã làm gì đó sai không phải là vấn đề về điều họ thực sự đã làm, nhưng là nơi họ làm.

Bây giờ Ta sẽ lặp lại một điều Ta đã nói trong Quyển 1, à Ta biết nó rất, rất khó hiểu, khó chấp nhận. Rằng:

Hitler đã lên thiên đàng.

Con không chắc rằng người ta sẵn sàng chấp nhận điều này.

Mục đích của quyển sách này, và của mọi cuốn trong bộ sách mà chúng ta đang tạo ra, là tạo ra sự sẵn sàng – sẵn sàng cho một quy phạm mới, một hiểu biết mới; một cái nhìn rộng hơn, một ý niệm lớn lao hơn.

Thôi được, ở đây con sẽ phải hỏi những câu hỏi mà con biết có rất nhiều người đang nghĩ và muốn hỏi. Làm thế nào một người như Hitler lại lên được thiên đàng? Mọi tôn giáo trên thế giới… con nghĩ là mọi người, đều khẳng định ông ta bị kết tội và đi thẳng vào hỏa ngục rồi.

Trước hết, ông ta không thể nào đi vào hỏa ngục vì hỏa ngục không tồn tại. Vì thế, chỉ có một chỗ duy nhất để ông ta có thể đi tới thôi. Nhưng điều đó khỏi cần bàn đi. Vấn đề thực sự là liệu các hành động của Hitler có sai không. Nhưng Ta đã nói đi nói lại rằng không có “đúng” và “sai” trong thế giới. Một sự việc bản thân chúng không có đúng và sai. Một việc chỉ là một việc, thế thôi.

Bây giờ ý nghĩ cho rằng Hitler là một con quái vật là dựa trên sự kiện là ông ta đã ra lệnh giết hàng triệu người, đúng không?

Đúng thế.

Nhưng nếu Ta bảo con rằng cái mà con gọi là chết là điều vĩ đại nhất có thể xảy ra với bất cứ ai – thế thì sao nào?

Con nghĩ khó mà chấp nhận được chuyện này.

Con nghĩ rằng sự sống trên Trái Đất thì tốt hơn trên thiên đàng sao? Ta bảo con này, vào giờ chết, con sẽ nhận thức được sự tự do lớn nhất, sự bình an lớn lao nhất, niềm vui lớn nhất, tình yêu lớn nhất con chưa từng được biết. Liệu chúng ta có vì thế mà trừng phạt con cáo vì đã ném con thỏ vào bụi gai?

Ngài đang bỏ qua sự kiện là, cho dù đời sống sau cái chết có tuyệt vời  đến đâu, đời sống chúng ta ở đây không được kết thúc dựa vào ý muốn của chúng ta. Chúng ta đã sinh ra đời là để hoàn thành một điều gì đó, để trải nghiệm điều gì đó, học hỏi một điều gì đó, và nếu đời sống chúng ta bị cắt ngắn bởi một sự lưu manh điên khùng với những ý nghĩ điên khùng.

Trước hết, con sinh ra đời này không phải để học cái gì hết. (Hãy đọc lại quyển 1 đi!) Đời sống không phải là trường học, và mục đích của con ở đây không phải là để học, mà là để nhớ lại. Và còn một điểm lớn hơn của con nữa, đời sống thường bị cắt ngắn bởi nhiều thứ… bão lụt, động đất…

Cái đó khác chứ. Ngài đang nói về một Hành động của Thượng Đế.

Mọi biến cố đều là một hành động của Thượng Đế.

Con có thể tưởng tượng được một biến cố nào có thể xảy ra nếu Ta không muốn nó xảy ra không? Con cho là con có thể nhấc một ngón tay lên nếu Ta quyết định không cho con làm thế không? Con không thể làm gì cả nếu Ta chống lại điều đó.

Được rồi, chúng ta hãy tiếp tục cùng khai thác cái ý tưởng về cái chết là “sai” này nhé. Một cuộc sống bị cắt ngắn bởi bệnh tật thì có “sai” không?

Sai không phải là một từ áp dụng ở đây rồi. Đó là những nguyên nhân tự nhiên. Không phải giống như một người như Hitler giết người.

Thế còn Tai nạn? Một Tai nạn ngớ ngẩn?

Cũng thế thôi. Chuyện ấy là do xui xẻo, thê thảm nhưng đó là Ý Chúa. Chúng ta không thể dò xét đầu óc của Thượng Đế và tìm hiểu tại sao những điều ấy lại xảy ra. Chúng con không nên thử, vì Ý Thượng Đế là khôn dò và vô phương hiểu được. Tìm cách minh bạch Mầu Nhiệm của Thượng Đế là ham muốn tri thức vượt ngoài tầm chúng con. Đó là tội.

Làm sao con biết được điều đó?

Bởi vì nếu Thượng Đế muốn cho chúng con hiểu được những điều này, chúng con sẽ hiểu. Sự kiện chúng con không hiểu được – không thể hiểu là bằng chứng cho Ý Chúa là không muốn chúng con biết.

Ta hiểu rồi. Sự kiện các con không hiểu chúng là bằng chứng của ý Chúa.

Sự kiện chúng xảy ra thì không phải là bằng chứng của Ý Chúa. Hừm…

Con nghĩ là con giải thích mấy chuyện này không khá lắm, nhưng con biết rõ điều mình tin.

Thế con có tin vào Ý Chúa, rằng Thượng Đế là Đấng Toàn Năng không?

Có.

Ngoại trừ có liên quan tới Hitler thôi. Chuyện xảy ra ở đó không phải là ý Chúa.

Không phải.

Làm sao như thế được nhỉ?

Hitler vi phạm Ý Thượng Đế.

Này, làm sao con lại nghĩ được rằng ông ta có thể làm thế nếu Ý Của Ta là toàn năng?

Ngài đã cho phép ông ta.

Nếu Ta cho phép, khi ấy Ý Ta là ông ta nên làm điều đó.

Có lẽ là thế… nhưng Ngài có thể có lý do nào không? Không hề. Ý của Ngài là ông ta Ta có Tự Do Chọn Lựa. Ý của ông ta là ông ta làm điều ông ta đã làm.

Con đi rất gần tới rồi đấy. Gần lắm rồi.

Con đúng rồi, dĩ nhiên rồi. Ý của Ta là Hitler – là tất cả các con – có Tự Do Chọn Lựa. Nhưng Ý của Ta không phải là các con bị trừng phạt không ngừng, bất tận, nếu các con không chọn lựa điều Ta muốn các con chọn. Nếu là thế, thì chọn lựa của các con còn tự do gì nữa đâu? Con có thực sự tự do làm điều con muốn nếu con biết rằng con sẽ bị đau khổ tột cùng nếu con làm điều con muốn không? Đó là kiểu chọn lựa gì vậy?

Đây không phải là vấn đề trừng phạt. Đó chỉ là Luật Tự Nhiên thôi. Đó chỉ là vấn đề nhân quả.

Ta thấy con đã được dạy dỗ tốt trong mọi cơ cấu thần học, chúng cho phép con coi Ta như một Thượng Đế thích báo thù – mà không để Ta chịu trách nhiệm về điều đó.

Nhưng ai làm ra những Luật Tự Nhiên ấy? Và nếu chúng ta có thể đồng ý rằng Ta phải đưa chúng vào đúng chỗ, thì tại sao Ta lại đưa ra những luật ấy – rồi lại cho các con có quyền vượt qua chúng?

Nếu Ta không muốn các con bị ảnh hưởng bởi chúng – nếu Ý của Ta là các tạo vật kỳ diệu của Ta sẽ không bao giờ bị đau khổ – thì tại sao Ta lại tạo ra khả năng để các con có thể đau khổ? Và rồi, tại sao Ta tiếp tục cám dỗ các con, ngày lẫn đêm, phá vỡ luật lệ mà Ta đã đặt ra?

Ngài không cám dỗ chúng con, mà là ma quỷ.

Lại nữa rồi, chỗ này con cũng làm cho Ta không chịu trách nhiệm.

Con không thấy rằng, cách duy nhất các con có thể duy lý hóa nền thần học của các con là biến Ta thành kẻ bất lực? Con có hiểu rằng cách duy nhất để các cơ cấu của các con có ý nghĩa là cơ cấu của Ta vô nghĩa không?

Con có thực sự thoải mái với ý niệm về một Thượng Đế tạo ra một tạo vật, mà Ngài không thể kiểm soát các hành động của nó không?

Con không nói rằng Ngài không kiểm soát được ma quỷ. Ngài có thể kiểm soát hết mọi sự. Ngài là Thượng Đế mà! Chỉ là Ngài chọn không kiểm soát thôi. Ngài cho phép ma quỷ cám dỗ chúng con, tìm cách chiếm lấy linh hồn chúng con.

Nhưng tại sao? Tại sao Ta lại làm thế nếu Ta không muốn để các con không trở về với Ta?

Bởi vì Ngài muốn chúng con đến với Ngài từ chọn lựa, chứ không phải vì không chọn lựa. Ngài làm ra Thiên đàng và Hỏa ngục để có thể có một chọn lựa. Để chúng con có thể hành động theo chọn lựa, chứ không chỉ đi theo một con đường vì không còn lối rẽ nào khác.

Ta có thể hiểu được con làm thế nào mà có được ý niệm như thế. Ấy là Ta đã làm ra trong thế giới của con, và vì thế con suy nghĩ rằng ở trong Ta cũng phải là như thế.

Trong thực tại của con, Tốt không thể tồn tại nếu không có Xấu. Cho nên con tin rằng ở trong Ta hẳn cũng phải như thế.

Nhưng Ta bảo con điều này: Không hề có “xấu” ở nơi Ta. Và cũng không có Sự Dữ. Chỉ có duy nhất Tất Cả Mọi Sự. Duy Nhất. Và Ý Thức, Kinh Nghiệm về điều ấy.

Cõi giới Ta là Thực Tại Tuyệt Đối, nơi mà Một không tồn tại trong quan hệ với Một Cái Khác, nhưng hoàn toàn độc lập với bất cứ điều gì. Cõi giới của Ta là nơi Tất cả là Tình Yêu

Và không có hậu quả nào với bất cứ điều gì chúng con suy nghĩ, nói và làm trên Trái Đất ư?

Ồ, nhưng có những hệ quả chứ. Nhìn quanh con đi.

Con muốn nói là sau cái chết.

Không có “chết.” Sự sống diễn ra mãi mãi bất tận. Sự Sống Là. Các con đơn giản chỉ thay đổi hình thức thôi.

Được rồi, thì cứ nói theo kiểu của Ngài đi. Sau khi chúng con “đổi hình thức.”

Sau khi các con thay đổi hình thức, các hệ quả cũng thôi không tồn tại nữa. Chỉ còn có Biết. Hậu quả là một yếu tố của tương đối. Chúng không có chỗ trong Tuyệt Đối vì chúng lệ thuộc vào “thời gian” theo đường thẳng và các biến cố nối tiếp nhau. Những cái đó không tồn tại trong Lĩnh Vực Tuyệt Đối.

Trong lĩnh vực ấy không có gì khác ngoài bình an, hoan lạc và tình yêu.

Trong lĩnh vực ấy, con rốt cục sẽ biết được Tin Mừng: rằng không có ma quỷ của các con, rằng con là người mà con đã luôn nghĩ rằng con là – tốt đẹp và yêu mến. Ý niệm của con rằng con có thể là cái gì khác đã đến từ một thế giới điên khùng ở bên ngoài, khiến cho con hành động điên khùng. Một thế giới bên ngoài đầy xét đoán và kết án. Những người khác xét đoán con, và từ phán quyết của họ con lại xét đoán chính mình.

Bây giờ con muốn Thượng Đế xét đoán con, và Ta sẽ không làm điều ấy đâu. Và vì con không thể hiểu được một Thượng Đế sẽ không hành động như con người, con đã bị lạc. Thần học của các con là cố gắng của các con nhằm tìm lại chính mình.

Ngài gọi các thần học của chúng con là mất trí – nhưng làm thế nào một nền thần học có thể làm việc nếu không có một hệ thống Thưởng và Phạt?

Mọi thứ tùy thuộc vào điều con nhận thức về mục đích của cuộc sống thôi – và đó là cơ sở của thần học.

Nếu con tin rằng cuộc sống tồn tại như một thử thách, một phiên tòa, một giai đoạn để đưa con qua từng bước để xem xem con có xứng đáng hay không, thì các thần học của con bắt đầu có ý nghĩa.

Nếu con tin rằng cuộc sống tồn tại như một cơ hội, một tiến trình qua đó con khám phá, hồi tưởng – rằng con có giá (vẫn thế mà) thì thần học của con hóa ra điên khùng.

Nếu con tin rằng Thượng Đế là một Thượng Đế đầy ích kỷ, đòi phải chú ý, tôn thờ, ca tụng, và yêu thích – và sẽ giết chóc để có được điều đó – thì thần học của các con bắt đầu liên kết với nhau. Nếu con tin rằng Thượng Đế không có cái con hay nhu cầu gì, nhưng là nguồn của tất cả mọi sự, và là nền tảng của mọi sự khôn ngoan và yêu mến, khi ấy thần học Tan rã.

Nếu con tin rằng Thượng Đế là một Thượng Đế thích báo thù, ganh tị trong tình yêu và điên cuồng trong cơn giận dữ, khi ấy thần học trở nên hoàn hảo.

Nếu con tin rằng Thượng Đế là Thượng Đế bình an, vui mừng trong tình yêu của Người và nồng nhiệt trong cơn xuất thần, khi ấy thần học các con vô dụng.

Ta bảo con này: mục đích cuộc sống không phải là làm vừa lòng Thượng Đế. Mục đích của cuộc sống là để biết, và để tái tạo Người mà Con Là. Khi làm thế là con làm vừa lòng Thượng Đế, và cũng là làm vinh danh Bà Ấy nữa.

Tại sao Ngài cứ nói là “Bà Ấy”? Ngài là một Cô à?

Ta không phải “ông” cũng không phải “bà”. Đôi khi Ta dùng đại từ giống cái để đưa con ra khỏi lối suy nghĩ nhà thờ thôi.

Nếu con nghĩ Thượng Đế là một thứ, khi ấy con sẽ nghĩ Thượng Đế không phải là một thứ khác. Và đó là lầm lẫn lớn lao.

Hitler đi lên thiên đàng vì những lý do này:

Không có hỏa ngục, vì thế chỉ còn một nơi ông ta có thể đi.

Hành động của ông ta là điều mà con thường gọi là sai lầm – hành động của một hữu thể chưa tiến hóa – và các sai lầm thì không thể trừng phạt bằng việc kết tội, nhưng bằng việc cho cơ hội để sửa sai, để tiến hóa.

Lỗi lầm mà Hitler gây ra không làm hại cho những người mà cái chết của họ là do ông ta gây ra. Những linh hồn ấy được giải thoát khỏi ràng buộc trần thế, giống như cánh bướm chui ra từ tổ kén. Những người còn sống thì khóc than cho những người chết ấy chỉ vì họ không biết được niềm vui mà các linh hồn ấy đã đi vào. Không ai đã trải nghiệm qua sự chết lại than khóc cái chết của người khác bao giờ.

Khẳng định của con cho rằng cái chết của họ tuy vậy là không đúng lúc, và vì thế có gì đó sai, cho thấy rằng có điều gì đó có thể xảy ra trong vũ trụ khi nó không được xếp đặt như thế. Nhưng xét đến Người và Điều Mà Ta Là, thì chuyện đó không thể có được.

Mọi sự xảy ra trong vũ trụ đều xảy ra một cách hoàn hảo. Thượng Đế không mắc sai lầm trong một thời gian rất dài.

Khi con nhìn thấy sự hoàn hảo tột cùng trong mọi thứ, không chỉ những thứ mà con đồng ý, nhưng (và có lẽ, đặc biệt) cả những thứ mà con không đồng ý, lúc đó con đạt tới giác ngộ.

Con biết tất cả những điều này, dĩ nhiên. Chúng ta đã nói qua tất cả trong quyển 1 rồi. Nhưng với những người chưa đọc Quyển 1, con nghĩ điều quan trọng là họ có một hiểu biết cơ bản ngay đầu cuốn này. Đó là lý do vì sao con đã đưa vào những câu hỏi và trả lời này. Nhưng bây giờ, trước khi đi tiếp, con muốn nói thêm một chút về một số vấn đề thần học rất phức tạp mà loài người chúng con đã tạo ra. Chẳng hạn, con được dạy từ khi còn bé rằng con là một tội nhân, rằng mọi người đều là tội nhân, rằng chúng con không thể làm gì khác; sinh ra đã là vậy rồi. Chúng con được sinh ra trong tội lỗi.

Một khái niệm rất thú vị. Làm sao người ta khiến con tin được vào điều ấy?

Họ kể cho chúng con câu chuyện về Adam và Eva. Họ bảo chúng con ở lớp giáo lý 4, 5 và 6 là, hừm, chúng con có thể đã không phạm tội, và chắc chắn các hài nhi không phạm tội, nhưng Adam và Eva đã phạm và chúng con là con cháu của họ, và vì thế đều thừa hưởng tội của họ, cũng như bản chất tội lỗi của họ.

Ngài xem, Adam và Eva đã ăn trái cấm, được tham dự vào sự hiểu biết Thiện Ác – và vì thế đã bị lên án với tất cả hậu duệ con cháu của họ là phải tách rời khỏi Thượng Đế ngay từ lúc mới sinh. Tất cả chúng con đều được sinh ra với “Tội Tổ Tông” trong linh hồn. Mỗi chúng con đều có phần trong tội. Vì thế, con cho rằng chúng con có được Tự Do Chọn Lựa để xem chúng con sẽ làm cùng một điều như Adam và Eva và bất tuân phục Thượng Đế, hay chúng con có thể chiến tông tag bản tính tự nhiên của mình, cái xu hướng thâm căn cố đế dễ “làm điều xấu,” mà làm các điều phải, cho dù gặp các cám dỗ thế gian.

Và nếu các con làm “điều xấu”?

Khi ấy Ngài đẩy chúng con vào hỏa ngục.

Lại Ta làm.

Vâng. Trừ phi chúng con sám hối.

Ra thế.

Nếu chúng con xin lỗi – gọi là ăn năn tội cách trọn – Ngài sẽ cứu chúng con khỏi Hỏa ngục – nhưng không phải khỏi các đau khổ. Chúng con vẫn phải đi vào Luyện ngục một thời gian, để thanh tẩy các tội của mình.

Các con phải ở lại trong “Luyện ngục” bao lâu?

Cái đó còn tùy. Chúng con phải để các tội lỗi của mình được thanh luyện. Con có thể nói với Ngài là điều đó không dễ chịu lắm. Và càng phạm nhiều tội, càng cần nhiều thời gian để thanh luyện, chúng con càng phải ở đó lâu. Đó là điều con đã được dạy.

Ta hiểu.

Nhưng ít ra chúng con sẽ không phải đi vào hỏa ngục, vào đó là vĩnh viễn. Mặt khác, nếu chúng con chết khi còn mắc tội trọng, chúng con sẽ đi thẳng vào hỏa ngục.

Tội trọng ư?

Là cái ngược với tội nhẹ. Nếu chúng con chết mà linh hồn còn mắc tội nhẹ, chúng con chỉ đi vào Luyện ngục thôi. Tội trọng mới đẩy chúng con vào hỏa ngục.

Con có thể cho Ta một thí dụ về các loại tội mà con đã được dạy không?

Được chứ. Tội trọng thì nghiêm trọng. Kiểu như Tội Chính. Các tội trọng về thần học này. Những tội như giết người, hãm hiếp, trộm cắp này. Tội nhẹ thì nhẹ hơn. Các sai lầm nhẹ về thần học này. Một tội nhẹ thì thường như trót bỏ lễ ngày Chủ nhật. Hoặc như ngày xưa, ăn thịt vào ngày thứ Sáu.

Đợi chút nào! Ông Chúa này của các con đẩy các con vào Luyện ngục nếu các con ăn thịt vào ngày Thứ Sáu à?

Vâng. Nhưng bây giờ hết rồi. Hết từ đầu những năm sáu mươi cơ. Nhưng nếu chúng con ăn thịt vào ngày thứ Sáu hồi trước những năm đầu sáu mươi, thì thật khốn nạn.

Thiệt không?

Chắc chắn là vậy.

Chà, thế có chuyện gì xảy ra hồi đầu những năm sáu mươi khiến cho “tội” này không còn là tội nữa vậy?

Đức Thánh Cha nói nó không còn là tội nữa.

Ra là thế. Và Chúa này của các con – Ổng buộc các con phải thờ phượng ổng, đi lễ ngày Chủ nhật hả? Không đi là bị phạt?

Không dự Thánh lễ là một tội, đúng vậy. Và nếu không xưng tội – nếu chết mà còn tội ấy trong linh hồn – thì Ngài sẽ phải vào Luyện ngục.

Nhưng – thế còn trẻ em thì sao? Nếu một hài nhi còn chưa biết những “luật” mà Thượng Đế yêu thích này thì sao?

À, nếu một đứa trẻ chết trước khi chịu phép Rửa để vào đạo, thì nó sẽ đi vào lâm bô.

Vào đâu?

Lâm bô. Đó không phải là một nơi để trừng phạt, nhưng cũng không phải là thiên đàng luôn. Nó là… hừm… lâm bô. Ngài không thể ở với Thượng Đế, nhưng ít ra Ngài không phải “đi vào hỏa ngục.”

Nhưng làm sao mà những trẻ em đáng yêu, vô tội ấy lại không được ở với Thượng Đế? Đứa trẻ có làm gì sai đâu…

Đúng là như thế, nhưng đứa trẻ chưa được rửa tội. Cho dù các hài nhi hoặc ai đó có vô tội và thuần khiết đến đâu, họ phải được rửa tội thì mới được vào thiên đàng. Bằng không thì Thượng Đế không thể chấp nhận họ được. Đó là lý do tại sao cho trẻ con được rửa tội sớm, ngay sau khi sinh là điều rất quan trọng.

Ai bảo con tất cả những thứ này?

Thượng Đế chứ ai. Qua Giáo hội của Người.

Giáo hội nào?

Dĩ nhiên là Giáo hội Công Giáo Rô-ma thánh thiện. Đó là Giáo hội của Chúa. Thực tế, nếu Ngài là một người Công giáo mà lại tham dự một nhà thờ khác, đó cũng là tội.

Ta nghĩ đó là tội không đi nhà thờ!

Đó là tội. Đi sai nhà thờ cũng là tội luôn.

Nhà thờ “sai” là sao?

Là nhà thờ nào không phải của Giáo hội Công giáo Rô-ma. Ngài không thể chịu phép rửa ở một nhà thờ sai, Ngài không thể cưới hỏi trong nhà thờ sai – thậm chí không thể đi lễ ở nhà thờ sai. Con biết điều này từ thực tế, là vì lúc còn trẻ con muốn đi với ba mẹ đến đám cưới một người bạn – thực sự là con được nhờ làm người hướng dẫn trong đám cưới – nhưng các ma-xơ bảo con không nên nhận lời mời vì đó là ở nhà thờ sai.

Thế con có nghe lời họ không?

Lời các sơ hả? Không. Con hình dung Thượng Đế – Ngài sẽ xuất hiện trong nhà thờ khác cũng như sẵn sàng xuất hiện trong nhà thờ bên con, nên con đã đi. Con đứng trong gian cung thánh với bộ lễ phục tuxedo của mình, và cảm thấy rất ngon lành.

Tốt lắm. Thôi được, xem nào, chúng ta có thiên đàng, có hỏa ngục, có luyện ngục, có lâm bô, có tội trọng tội nhẹ, còn gì nữa không nhỉ?

À, còn có thêm sức, rước lễ và xưng tội – còn có phép trừ quỷ và Xức Dầu bệnh nhân nữa. Còn có…

Khoan đã.

Có các thánh bổn mạng và các ngày lễ buộc

Mọi ngày đều thánh thiêng. Mỗi phút giây đều thánh thiêng. Ngay lúc này, đây là một Thời Điểm Thánh Thiêng.

Vâng, nhưng có một số ngày thực sự thánh thiêng – là các ngày lễ buộc – và vào những ngày ấy chúng con phải đi nhà thờ.

Lại gặp chuyện phải phải phải nữa rồi. Thế nếu không đi thì sao?

Đó là tội.

Thế là con đi vào hỏa ngục à?

Vâng, đi vào luyện ngục nếu chết mà còn tội đó trong linh hồn. Bởi thế tốt nhất là đi xưng tội. Thực sự là nên đi thường xuyên nếu có thể. Một số người xưng tội mỗi tuần. Một số khác mỗi ngày. Bằng cách ấy họ có thể tẩy sạch các vết nhơ – giữ sạch kẻo không may họ chết…

Wow! Nói về chuyện sống trong sợ hãi thường xuyên.

Ồ vâng, Ngài thấy đấy, đó là mục đích của tôn giáo, đặt sự kính sợ Thượng Đế vào trong chúng con. Khi ấy chúng con làm điều lành và chống lại cám dỗ.

Ừ hử. Nhưng này, thế nếu con phạm “tội” ngay giữa lúc xưng tội, và rồi gặp Tai nạn hay cái gì đó, rồi chết thì sao?

Cái đó không sao. Không phải lo. Chỉ cần ăn năn tội cách trọn. “Ôi lạy Chúa, con hết lòng hối tiếc vì đã xúc phạm đến Ngài…

Okay okay, đủ rồi.

Nhưng đợi chút. Đó chỉ là một trong nhiều tôn giáo trên thế giới. Ngài không muốn xem một vài tôn giáo khác sao?

Thôi, Ta mường tượng ra rồi.

Ừm, con hy vọng người ta không nghĩ là con đang nhạo báng niềm tin của họ.

Con thực sự không nhạo báng ai cả, chỉ nói về nó như nó là thế thôi. Cũng giống như tổng thống của con, Harry Truman thường nói thôi. Dân chúng thì la: “Tặng địa ngục cho họ đi Harry!” và Harry nói: “Tôi không cho họ địa ngục. Tôi chỉ trực tiếp trích dẫn họ thôi, và thế không khác chi địa ngục rồi.”

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here