ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 2

0
215

CHƯƠNG 2

 

Con không chắc là mình biết quyển sách này sẽ đi đến đâu. Con không rõ bắt đầu từ đâu.

Chúng ta có thời gian.

Còn phải đợi bao lâu nữa chứ? Con đợi cả năm tháng từ khi viết xong chương đầu tiên tới giờ rồi. Con biết rằng người ta đã đọc và nghĩ rằng tất cả đã được viết ra một lèo không gián đoạn tí nào. Họ không biết rằng 20 tuần đã tách biệt giữa chương 32 và 33 của quyển sách này. Họ không hiểu rằng đôi khi giữa những phút cao hứng là cả một nửa năm. Chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa đây?

Đó không phải là điều Ta muốn nói. Ta muốn nói rằng, hãy lấy “thời gian” làm chủ đề đầu tiên, làm một nơi xuất phát.

Ồ, vậy hả, cũng được. Nhưng trong khi chúng ta đi vào chủ đề, tại sao đôi khi lại cần mất cả tháng để hoàn thành có mỗi một đoạn? Tại sao những lần Ngài đến với con lại cách nhau xa thế?

Con trai yêu mến và tuyệt vời của Ta, Ta không có để lâu giữa những lần “viếng thăm” đâu. Ta không bao giờ không ở với con. Chỉ là con không có luôn luôn ý thức.

Tại sao thế? Sao con lại không ý thức về Ngài nếu Ngài luôn ở đây nhỉ?

Bởi vì cuộc sống của con bị lôi cuốn vào những thứ khác nữa. Hãy đối diện với nó đi, con đã có năm tháng rất bận rộn.

Con bận thật. Đúng rồi. Nhiều điều xảy ra quá.

Và con đã coi những điều ấy quan trọng hơn Ta.

Con không cảm thấy điều đó là đúng với mình.

Ta mời con nhìn vào những hành động của mình. Con tham gia rất sâu vào đời sống thể lý của con. Con ít chú ý đến tâm hồn mình.

Đó là một giai đoạn đầy thách đố mà.

Đúng rồi. Còn nhiều lý do nữa đã lôi kéo tâm hồn con vào vòng xoáy. Những tháng vừa qua hẳn đã trôi qua êm ả hơn nếu Ta giúp đỡ. Thế nên, liệu Ta có thể đề nghị với con rằng chúng ta đừng để mất liên lạc được không?

Con cố gắng để ở gần Ngài, nhưng dường như con đã bị lạc – bị lôi kéo, như Ngài đã nói – vào bi kịch của chính con. Và rồi, cách nào đó, con không tìm thấy thời gian cho Ngài. Con không suy niệm. Con không cầu nguyện. Và con chắc chắn là không viết cái gì cả.

Ta biết. Đó là một sự mỉa mai của cuộc sống: khi con cần kết nối với Ta nhiều nhất, con lại đi xa ra khỏi nó.

Làm sao con có thể dừng lại không làm như thế được?

Hãy dừng làm điều ấy lại.

Đó là điều con vừa nói. Nhưng làm thế nào được?

Con dừng làm điều ấy bằng cách dừng không làm điều ấy.

Đâu có đơn giản như thế.

Đơn giản thế đó.

Con ước gì nó là thế.

Thế thì nó thực sự đơn giản như thế, bởi vì điều con ước muốn là mệnh lệnh của Ta. Hãy nhớ lấy, con yêu của Ta, ước muốn của con là ước muốn của Ta. Ý muốn của con là Ý Của Ta.

Được rồi. Okay. Vậy con mong rằng quyển sách này sẽ hoàn thành vào tháng Ba. Bây giờ là tháng Mười. Con không muốn có thêm những lỗ hổng năm tháng nữa trong phần nội dung sắp tới.

Vậy thì sẽ như thế thôi.

Tốt rồi.

Trừ phi không như thế.

Ối trời. Chúng ta có phải chơi cái trò này nữa không?

Không. Nhưng cho đến giờ thì đó là mức độ con quyết định sống Cuộc Sống của con. Con cứ đổi ý hoài. Hãy nhớ, cuộc sống là một tiến trình sáng tạo không ngừng nghỉ. Con tạo ra thực tại của con trong từng giây phút. Quyết định con chọn ngày hôm nay thường không phải chọn lựa của con ngày mai. Nhưng đây là một bí mật của các bậc Đại sư: cứ chọn cùng một thứ thôi.

Lặp đi lặp lại à? Một lần thôi có đủ không?

Lặp đi lặp lại, cho đến khi ý muốn của con hiển hiện trong thực tại của con.

Với một vài người, điều ấy có thể mất vài năm. Với một số, vài tháng. Với những người khác, vài tuần. Với những người đạt tới mức tinh thông, chỉ mất vài ngày, vài giờ, thậm chí vài phút. Với các bậc Đại sư, sáng tạo là tức thời. Con có thể nói con đang trên đường tiến tới bậc này, khi con nhìn thấy hố ngăn cách đang đóng lại giữa Ý Muốn và Kinh Nghiệm.

Ngài nói “Quyết định con chọn ngày hôm nay thường không phải chọn lựa của con vào ngày mai.” Thế nghĩa là sao? Có phải Ngài muốn nói chúng con đừng bao giờ nên đổi ý?

Cứ đổi ý như con muốn. Nhưng hãy nhớ rằng, với mỗi thay đổi trong tâm trí con, kéo theo sự đổi hướng của toàn thể vũ trụ đấy.

Khi con quyết định về một điều gì, con đặt cả vũ trụ vào trong chuyển động. Các sức mạnh nằm ngoài khả năng hiểu biết của con, tinh tế và phức tạp vượt xa điều con có thể tưởng tượng – tất cả đều tham dự vào một quá trình, mà những động cơ phức tạp trong đó con chỉ mới bắt đầu tìm hiểu mà thôi.

Những lực lượng ấy và tiến trình này, tất cả là thành phần của mạng lưới kỳ diệu của những năng lượng tương tác, bao gồm toàn thể hiện sinh mà con gọi là cuộc sống. Về bản chất, chúng là Ta.

Vậy khi con đổi ý thì con đang làm khó cho Ngài, có phải không?

Không có gì là khó đối với Ta – nhưng con có thể làm cho mọi sự nên rất khó khăn cho chính bản thân con. Vì thế, hãy chỉ nên có một ý muốn và một mục tiêu duy nhất cho một sự việc. Và đừng xao nhãng khỏi nó, cho đến khi con đã tạo ra nó trong thực tại. Hãy tập trung.

Đây là ý nghĩa của điều gọi là nhất trí. Nếu con chọn một điều gì, hãy chọn nó với tất cả sức mạnh, với cả tâm hồn con. Đừng nhút nhát. Hãy tiếp tục đi! Tiếp tục hướng về nó. Hãy quyết tâm.

Đừng trả lời bằng một tiếng không.

Đúng vậy.

Nhưng nếu không là câu trả lời đúng thì sao? Nếu điều chúng con muốn lại không hợp với chúng con – không tốt cho chúng con, không nằm trong mối quan tâm đặc biệt của chúng con thì sao? Khi ấy Ngài sẽ không ban cho chúng con, đúng không?

Sai rồi. Ta sẽ ban cho con bất cứ điều gì con gọi ra, dù nó “tốt” hay “xấu” cho con. Con đã nhìn vào cuộc sống con về sau này chưa?

Nhưng con được dạy rằng chúng con không thể luôn có điều chúng con muốn – rằng Thượng Đế sẽ không ban cho chúng ta nếu nó không vì điều tốt đẹp nhất của chúng con.

Đó là điều người ta nói với con khi họ muốn con không bị thất vọng trước một kết quả nào đó.

Trước tiên, hãy trở lại để làm rõ mối quan hệ của chúng ta đã. Ta không “cho” con một điều gì mà con gọi nó ra. Quyển 1 giải thích chính xác con làm điều này như thế nào, với chi tiết khá rõ.

Thứ hai, Ta không xét đoán về điều mà con gọi ra. Ta không gọi một điều nào là “tốt” hay “xấu” đâu. (Cả con nữa, cố gắng đừng làm như vậy.) Con là một hữu thể sáng tạo được dựng nên theo hình ảnh của Thượng Đế. Con có thể chọn bất cứ điều gì. Nhưng con có thể không có được bất cứ điều gì con muốn. Thực ra, con sẽ không bao giờ có được bất cứ điều gì con muốn, nếu con muốn nó quá mức.

Con biết. Ngài đã giải thích điều đó trong quyển 1 rồi. Ngài nói rằng hành vi muốn một điều gì đó đẩy xa nó ra khỏi mình.

Đúng rồi, và con có nhớ vì sao không?

Vì tư tưởng là sáng tạo, và tư tưởng muốn một điều gì đó là một lời tuyên bố với vũ trụ, một lời tuyên bố về một sự thật mà vũ trụ khi ấy tạo ra thực tại của con.

Chính xác! Chính xác! Con đã học được rồi. Con đã hiểu. Tuyệt lắm. Đúng, nó hoạt động như thế đấy. Ngay lúc con nói “con muốn” một điều gì, vũ trụ nói “quả thật con thiếu” và cho con chính cái kinh nghiệm ấy, kinh nghiệm “muốn” nó!

Bất cứ điều gì con đặt sau từ “Tôi” đều trở nên mệnh lệnh sáng tạo của con. Ông thần đèn trong chai – là Ta – hiện diện chỉ để vâng phục. Ta tạo ra điều con gọi ra! Con gọi ra đúng cái mà con nghĩ, con cảm thấy và nói. Đơn giản như thế thôi.

Vậy Ngài hãy nói lại với con đi. Tại sao cần quá nhiều thời gian như thế để con tạo ra thực tại mà con chọn?

Vì một số nguyên nhân. Vì con không tin rằng con có thể có được điều con chọn. Vì con không biết phải chọn cái gì. Vì con cứ tìm cách hình dung ra cái gì là “tốt nhất” cho con. Vì con muốn bảo đảm trước rằng mọi chọn lựa của con sẽ là “tốt”. Và vì con đổi ý hoài.

Để xem con có hiểu không nhé. Con không nên tìm cách hình dung ra điều gì là tốt nhất cho con à?

“Tốt nhất” là một hạn từ so sánh, tùy thuộc vào hàng trăm biến số. Điều ấy làm cho các chọn lựa trở nên khó khăn. Chỉ nên có một xem xét khi đưa ra quyết định – Đây có phải là lời khẳng định Con Là Ai không? Đây có phải là một lời loan báo Người Mà Con Chọn Trở Nên không?

Cả cuộc sống hãy là một lời loan báo như thế. Trong thực tế, cuộc sống là như thế. Con có thể cho phép sự loan báo ấy được thực hiện cách tình cờ hay qua chọn lựa. Một cuộc sống được sống bởi chọn lựa là một hành động có ý thức. Một cuộc sống được sống bởi tình cờ là một cuộc sống phản ứng vô thức.

Phản ứng là thế đó – một hành động con đã làm trước đây. Khi con “phản ứng”, điều con làm là đánh giá dữ liệu đưa vào, tìm trong ngân hàng ký ức của mình cái kinh nghiệm tương tự hoặc gần giống, và hành động theo cách con đã làm trước đây. Đây tất cả là công việc của trí óc, chứ không phải của linh hồn.

Linh hồn con muốn con tìm kiếm trong ký ức của nó để xem con có thể tạo ra một kinh nghiệm thực sự độc đáo về Con trong Giây Phút Hiện Tại. Đây là kinh nghiệm “hỏi lòng” mà con rất hay nghe nói tới, nhưng con phải “mất trí” đúng nghĩa đen để có thể thực hiện được.

Khi con dành thời gian của mình để tìm cách hình dung ra điều gì là “tốt nhất” cho con, điều con đang làm chỉ là xài thời gian. Tiết kiệm thời gian thì tốt hơn là tiêu xài phung phí nó.

Cách tiết kiệm thời gian tốt nhất là mất trí. Các quyết định được đạt tới nhanh chóng, các chọn lựa được kích hoạt ngay, vì linh hồn con tạo ra chỉ từ kinh nghiệm hiện tại, không có xem xét lại, phân tích và phê bình các cuộc hội ngộ trong quá khứ.

Hãy nhớ điều này: linh hồn thì sáng tạo, trí óc thì phản ứng. Linh hồn, trong sự khôn ngoan của nó, biết rằng kinh nghiệm con đang có trong Giây Phút Này là một kinh nghiệm được Thượng Đế gửi đến cho con trước khi con ý thức được chút nào về nó. Đây là điều được ngụ ý trong cụm từ “kinh nghiệm hiện tại.” Nó luôn trên đường đi tới con thậm chí khi con đang tìm kiếm nó, vì trước khi con xin, Ta đã trả lời con rồi. Mọi Giây Phút Hiện Tại là một quà tặng sang trọng từ Thượng Đế. Đó là lý do vì sao nó được gọi là quà tặng.

Linh hồn bằng trực giác, tìm kiếm hoàn cảnh và tình huống hoàn hảo ngay lúc này cần đến để chữa lành tư tưởng sai lầm, và mang con tới kinh nghiệm thích hợp về Người Mà Con Thực Sự Là.

Đó là ước muốn của linh hồn, muốn mang con trở về với Thượng Đế – đem con trở về nhà với Ta.

Ý định của linh hồn là biết được chính nó bằng trải nghiệm – và nhờ đó, biết Ta. Vì linh hồn hiểu rằng Con và Ta là Một, cho dù trí óc phủ nhận chân lý này và cơ thể thực hiện việc phủ nhận này.

Vì thế, vào những thời điểm quyết định quan trọng, hãy mất trí, và thay vào đó, hãy hỏi lòng mình.

Linh hồn hiểu được điều mà trí óc không thể nào chứa đựng. Nếu con dành thời gian để tìm cách hình dung điều gì là “tốt nhất” cho con, các chọn lựa của con sẽ mang tính cẩn thận, các quyết định của con sẽ được chọn mãi mãi, và hành trình của con sẽ được phóng đi trên một đại dương những chờ đợi.

Nếu con không cẩn thận, con sẽ chết đuối trong những kỳ vọng của mình.

Oài! Thật là câu trả lời quá đã! Nhưng làm thế nào để con lắng nghe linh hồn mình? Làm sao con biết được con đang nghe cái gì?

Linh hồn nói với con trong những cảm giác. Hãy lắng nghe các cảm giác của mình. Đi theo các cảm giác. Tôn trọng các cảm giác.

Tại sao dường như đối với con, các cảm giác chính là cái gây cho con nhiều rắc rối nhất?

Vì con đã dán nhãn cho sự trưởng thành là “rắc rối,” và đứng yên một chỗ là “an toàn.”

Ta bảo con điều này: Các cảm giác của con sẽ không bao giờ đưa con vào “rắc rối”, bởi vì các cảm giác ấy là sự thật của con.

Nếu con muốn sống một đời sống mà trong đó con không bao giờ đi theo cảm giác của mình, nhưng mọi cảm giác đều được lọc qua cỗ máy Trí Óc của con, hãy đi mà sống như thế. Hãy chọn lựa các quyết định dựa trên phân tích tình huống của Trí Óc. Nhưng đừng tìm kiếm niềm vui trong những cơ chế như vậy, và cũng đừng mong thưởng thức Người Mà Con Thực Sự Là.

Hãy nhớ điều này: Sự thưởng thức đích thực thì không suy tính.

Nếu con lắng nghe linh hồn mình, con sẽ biết được cái gì là “tốt nhất” cho con, bởi vì điều tốt nhất dành cho con là cái đúng với con.

Khi con hành động chỉ bởi vì điều đúng với con, con đi thuận đường. Khi con tạo ra một kinh nghiệm dựa trên “sự thật bây giờ” của con, thay vì phản ứng với một kinh nghiệm dựa trên “sự thật trong quá khứ”, con tạo ra một “con mới”.

Tại sao lại phải mất nhiều thời gian như thế để tạo ra cái thực tại con chọn lựa? Đây là lý do: vì con không sống sự thật của con.

Hãy biết sự thật, và sự thật sẽ giải phóng con.

Nhưng một khi con biết được sự thật, đừng tiếp tục đổi ý về nó. Đây là trí óc con đang tìm cách hình dung ra điều “tốt nhất”. Dừng lại đi! Hãy đi ra khỏi trí óc con. Hãy quay về lại với các cảm giác! Đó là điều được ngụ ý trong câu “quay về với cảm giác của con”. Đó là sự trở về với điều con cảm thấy, không phải điều con nghĩ. Suy nghĩ của con chỉ là thế thôi – những suy nghĩ. Những cơ cấu trong trí. Những sáng tạo được tạo nên bởi trí óc. Nhưng cảm giác của con – bây giờ chúng là thật.

Cảm giác là ngôn ngữ của linh hồn. Và linh hồn con là sự thật của con.

Thế đó. Bây giờ thử hỏi mối ràng buộc ấy tất cả có phải vì con không?

Điều này có nghĩa là chúng ta phải bày tỏ các cảm xúc của mình – cho dù chúng tiêu cực hoặc phá hoại?

Cảm xúc thì không tiêu cực cũng không phá hoại. Chúng là sự thật đơn thuần. Vấn đề là cách diễn tả sự thật của con thôi.

Khi con diễn tả sự thật của con với lòng yêu mến, các hậu quả tiêu cực và phá hoại hiếm khi xảy ra, và khi xảy ra, thường là vì có ai khác đã chọn cảm nghiệm sự thật của con theo hướng tiêu cực và phá hoại. Trong trường hợp ấy, có lẽ con không thể làm gì để tránh được kết quả ấy đâu.

Chắc chắn, việc không bày tỏ sự thật của con khó có thể được coi là thích hợp. Nhưng người ta thường hay làm thế. Họ quá sợ hãi việc gây ra hoặc đối diện với sự khó chịu có thể có, nên họ che giấu hoàn toàn sự thật về họ.

Hãy nhớ điều này: Chuyện một thông điệp được đón nhận như thế nào không quan trọng lắm cho bằng nó được gửi đi như thế nào.

Con không thể chịu trách nhiệm về việc một người khác chấp nhận sự thật về con như thế nào. Con chỉ có thể bảo đảm nó được truyền đạt tốt như thế nào mà thôi. Và khi nói tốt như thế nào, Ta không chỉ muốn nói rõ ràng như thế nào. Ta muốn nói tới mức độ yêu thương, thông cảm, nhạy bén, can đảm và trọn vẹn như thế nào nữa.

Điều này không dành chỗ cho một nửa sự thật, “sự thật ác độc,” hoặc thậm chí “sự thật trần trụi.” Nó có nghĩa là sự thật, toàn bộ sự thật, không có gì khác ngoài sự thật, thề có Chúa.

Chính cái câu “thề có Chúa” đã đem đến những phẩm chất yêu thương và thông cảm của Chúa – vì Ta sẽ luôn giúp con truyền đạt bằng cách này, nếu con yêu cầu Ta.

Vậy thì được rồi, hãy diễn tả cái mà con gọi là những cảm xúc tiêu cực nhất của con, nhưng đừng diễn tả một cách phá hoại.

Không bày tỏ (tức là đẩy ra ngoài) những cảm xúc tiêu cực thì không phải làm cho chúng mất đi được, chỉ giữ chúng lại bên trong. Sự tiêu cực “bị giữ bên trong” làm hại cơ thể và thêm gánh nặng cho linh hồn.

Nhưng nếu một người khác nghe được mọi suy nghĩ tiêu cực của Ngài về họ, điều đó sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ, cho dù những suy nghĩ ấy được diễn tả một cách yêu thương đến thế nào đi nữa.

Ta đã nói là bày tỏ (đẩy ra, dứt bỏ) các cảm giác tiêu cực của con – chứ Ta không nói làm thế nào, hoặc với ai. Mọi cái tiêu cực cần được chia sẻ với người mà với họ con cảm thấy tiêu cực. Chỉ cần thiết phải truyền đạt những cảm xúc ấy với người khác khi không làm điều ấy sẽ làm hại sự nhất quán của con, hoặc gây cho ai đó tin vào cái không thật.

Sự tiêu cực không bao giờ là dấu hiệu của sự thật tối thượng, ngay cả khi nó có vẻ là sự thật về con vào giờ phút này. Nó có thể xuất phát từ một phần chưa được chữa lành của con. Thực tế là nó luôn sinh ra từ đó.

Đó là lý do tại sao việc lấy ra, phóng thích những cái tiêu cực lại quan trọng dường ấy. Chỉ có bằng cách từ bỏ chúng – đặt chúng ra ngoài, đặt ra trước mặt con – con mới có thể nhìn thấy chúng rõ ràng, đủ để biết liệu con có thực sự tin vào chúng không.

Con đã nói đủ mọi thứ – những điều xấu xa – chỉ để phát hiện ra rằng, một khi đã nói ra, chúng không còn cảm thấy “đúng” nữa.

Con đã bày tỏ đủ mọi cảm xúc – từ sợ hãi, giận dữ đến điên cuồng – chỉ để khám phá ra rằng, một khi đã được diễn tả ra, chúng không còn thể hiện điều con thực sự cảm thấy nữa.

Như thế, cảm giác có thể đánh lừa. Cảm xúc là ngôn ngữ của linh hồn, nhưng con phải chắc chắn là con đang lắng nghe những cảm xúc thật của mình, chứ không phải những cái giả mạo, được xây dựng trong tâm trí con.

Ôi trời, vậy bây giờ con thậm chí không còn tin vào cảm giác của mình nữa. Tuyệt quá! Con đã tưởng rằng đó là đường dẫn tới sự thật cơ đấy! Con tưởng rằng đó là điều Ngài đang dạy cho con.

Nó là. Ta là. Nhưng hãy lắng nghe, vì nó phức tạp hơn con tưởng. Một số cảm xúc là cảm xúc thật – tức là những cảm xúc được sinh ra trong linh hồn – và một số là giả mạo. Chúng được xây dựng nên trong đầu con.

Nói cách khác, chúng không phải là “cảm xúc” tí nào – chúng là những ý nghĩ. Ý nghĩ hóa trang thành cảm xúc.

Những ý nghĩ ấy được dựa trên kinh nghiệm trước đây của con, và trên kinh nghiệm quan sát được của những người khác. Con thấy ai đó nhăn nhó khi bị nhổ răng, con liền nhăn nhó khi bị nhổ răng. Có thể thậm chí nó không đau, nhưng con cứ nhăn nhó. Phản ứng của con không liên hệ gì tới thực tại, chỉ có con nhận thức về thực tại như thế nào, dựa trên kinh nghiệm của những người khác hoặc dựa trên điều gì đó đã xảy ra cho con trước đây.

Thách đố lớn lao nhất của con người là Ở Đây Lúc Này, thôi không dựng chuyện nữa! Hãy ngừng tạo ra những ý nghĩ về một thời điểm trước đây (một thời điểm mà con “đã gửi” cho chính con trước khi con có một ý nghĩ về nó). Hãy ở trong cái tức thời. Hãy nhớ, con đã gửi cho Bản Ngã của con cái thời điểm này như một quà tặng. Giây phút chứa đựng một hạt giống của sự thật vĩ đại. Đó là một sự thật mà con ước mong ghi nhớ. Nhưng khi thời điểm đã đến, con lập tức bắt đầu xây dựng những ý nghĩ về nó. Thay vì sống trong thời điểm đó, con đứng ra bên ngoài nó và xét đoán nó. Thế rồi con hành động lại (react). Tức là, con đã hành động như con đã hành động trước đó. Bây giờ hãy nhìn vào hai từ ngữ này:

REACTIVE (Phản ứng) CREATIVE. (Sáng tạo)

Nhận ra rằng chúng là cùng một từ. Chỉ có chữ “C” đã đổi chỗ! Khi con “C” mọi thứ một cách đúng đắn, con trở nên Sáng tạo, thay vì chỉ Phản ứng.

Rất thông minh.

Ờ, thì Thượng Đế vốn thông minh mà.

Nhưng con thấy đấy, điểm mà Ta đang tìm cách nhấn mạnh là, khi con đến với mỗi giây phút một cách trong sáng, không có ý nghĩ nào đi trước về nó, con có thể tạo ra người mà con là, thay vì làm lại người mà con đã là trước đây.

Đời sống là một tiến trình sáng tạo, còn con lại đang sống nó như thể đó là một tiến trình làm lại!

Nhưng làm thế nào con người có lý trí lại có thể lờ đi kinh nghiệm trước đó của mình vào lúc điều gì đó xảy tới? Không phải là điều bình thường sao nếu nhớ lại mọi điều mình biết về chủ thể và đáp trả từ đó?

Việc ấy có thể là bình thường, nhưng không tự nhiên. “Bình thường” có nghĩa là một điều gì đó thường được làm. “Tự nhiên” là cái con là khi con không tìm cách trở nên “bình thường.” Tự nhiên và bình thường không phải là cùng một thứ. Trong bất kỳ một giây phút đã cho, con có thể làm điều con thường làm, hoặc con có thể làm điều xảy đến cách tự nhiên. Ta bảo con điều này: Không gì tự nhiên hơn yêu mến.

Nếu con hành động một cách yêu mến, con sẽ hành động tự nhiên. Nếu con phản ứng một cách sợ hãi, oán giận, có lẽ con đang hành động như thông thường, nhưng con sẽ không bao giờ hành động một cách tự nhiên đâu.

Làm thế nào con có thể hành động với lòng yêu mến khi tất cả kinh nghiệm trước đây của con là hét lớn vào mình rằng một “giây phút” nào đó có cơ may tổn thương?

Hãy quên đi kinh nghiệm trước đây của con và đi vào giây phút ấy. Hãy Ở Đây Lúc Này. Hãy xem có gì đang làm việc ngay lúc này trong việc tạo mới chính bản thân con. Hãy nhớ, đây là điều con đang làm ở đây.

Con đã đến với thế giới này bằng cách này, vào lúc này, tại nơi này, để Biết Được Người Mà Con Là và tạo ra Người Mà Con Muốn Là.

Đây là mục đích của cả cuộc sống. Cuộc sống là một tiến trình sáng tạo lại. Tiến trình ấy đang diễn ra, không bao giờ chấm dứt. Con liên tục tái sáng tạo bản thân con theo hình ảnh của ý niệm cao nhất tiếp tục của con về chính mình.

Nhưng điều đó không giống với một người nhảy ra từ tòa nhà cao nhất, bảo đảm rằng anh ta có thể bay hay sao? Anh ta đã quên hết kinh nghiệm trước đó của mình và “kinh nghiệm quan sát được từ những người khác”, và nhảy ra khỏi tòa nhà, trong khi tuyên bố, “Con là Thượng Đế!” Việc ấy xem ra không thông minh lắm.

Và Ta bảo con điều này: Người ta đã đạt được những kết quả còn vĩ đại hơn cả bay. Người ta đã chữa lành bệnh tật. Họ đã làm cho kẻ chết sống lại.

Có một người đã làm được.

Con nghĩ chỉ có một người đã được ban cho những quyền năng ấy trên vũ trụ vật lý sao?

Chỉ có một người đã thể hiện điều ấy thôi.

Không phải thế đâu. Thế ai đã rẽ Biển Đỏ ra?

Thượng Đế.

Đúng vậy, nhưng ai kêu gọi Thượng Đế làm điều đó?

Moses.

Chính xác. Thế còn ai đã kêu gọi Ta chữa lành bệnh tật, phục sinh kẻ chết?

Jesus.

Đúng. Bây giờ, con có nghĩ rằng điều mà Moses và Jesus đã làm, con không thể làm phải không?

Nhưng họ không làm điều ấy! Họ xin Ngài làm! Chuyện ấy khác mà.

Okay. Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục với cơ cấu của con vậy. Và con có nghĩ rằng con không thể nào xin Ta làm những điều kỳ diệu tương tự?

Con nghĩ mình có thể.

Và Ta sẽ ban chúng?

Con không biết nữa.

Đó là sự khác nhau giữa con và Moses! Đó là cái tách rời con với Jesus!

Nhiều người tin rằng nếu họ xin nhân danh Jesus, Ngài sẽ đáp ứng yêu cầu của họ.

Đúng, nhiều người tin vào điều đó. Họ tin rằng họ không có quyền, nhưng họ đã thấy (hoặc tin rằng những người khác đã thấy) quyền năng của Jesus, vì thế họ xin nhân danh ông. Ngay cả cho dù ông đã nói: “Tại sao các con ngạc nhiên? Những điều ấy và còn hơn thế nữa, các con cũng sẽ làm.” Nhưng người ta không thể tin được. Nhiều người không tin cho đến bây giờ.

Tất cả các con đều hình dung mình không xứng. Vì thế các con xin nhân danh Jesus. Hoặc Đức Mẹ đồng trinh. Hoặc Thánh quan thầy này nọ. Hoặc Thần mặt trời. Hoặc tinh thần của phương Đông. Các con muốn sử dụng tên và cơ thể của một người nào đó – ngoại trừ của con!

Nhưng Ta bảo con điều này – Hãy xin và con sẽ nhận được. Hãy tìm và con sẽ thấy. Hãy gõ và cửa sẽ mở ra cho các con.

Hãy nhảy ra khỏi tòa nhà, và bạn sẽ bay.

Đã có những người bay lên được. Con có tin chuyện này không?

À, con có nghe về điều đó.

Và những người đi xuyên qua tường. Thậm chí rời bỏ thân xác họ.

Đúng, đúng. Nhưng con chưa bao giờ nhìn thấy ai đi xuyên qua tường – và con cũng không xúi ai thử điều đó cả. Con cũng không nghĩ là chúng ta sẽ nhảy ra khỏi tòa cao ốc. Điều đó có lẽ không tốt cho sức khỏe.

Người ấy nhảy ra và chết không phải vì anh ta không thể bay nếu anh ta đến từ trạng thái đúng của Hữu Thể, nhưng vì anh ta có lẽ chưa bao giờ thể hiện Thần tính bằng việc tìm cách thể hiện bản thân mình như tách rời khỏi con.

Ngài vui lòng giải thích điều này đi!

Người đứng trên cao ốc sống trong một thế giới của sự tự lừa dối mình, trong đó anh ta tưởng tượng bản thân mình là cái gì đó khác với các con. Bằng việc tuyên bố “Tôi là Thượng Đế,” anh ta bắt đầu cuộc trình diễn của mình bằng một lời nói dối. Anh ta hy vọng làm bản thân mình tách rời ra. Lớn hơn. Mạnh mẽ hơn.

Đó là một hành vi của cái tôi.

Cái tôi – là cái tách rời, cá thể – không bao giờ có thể nhân bội hoặc trình bày cái là Một.

Bằng việc tìm cách thể hiện mình là Thượng Đế, người đàn ông trên cao ốc đã chỉ thể hiện được sự tách biệt của mình, chứ không phải sự hiệp nhất của anh ta với mọi sự. Như vậy, anh ta tìm cách thể hiện Thần tính bằng cách thể hiện Phi thần tính, và thất bại.

Mặt khác, Jesus đã thể hiện Thần tính bằng cách thể hiện Hiệp nhất tính và nhìn thấy Hiệp nhất tính và Toàn thể tính bất cứ nơi nào (và bất cứ ai) Ngài nhìn vào. Về phương diện này, ý thức của ông và của Ta là Một, và trong tình trạng ấy, bất cứ điều gì ông gọi ra đều được thể hiện trong Thực tại Thần linh của ông, ngay tại Giây phút Thánh thiêng ấy.

Con thấy rồi. Vậy tất cả điều cần thiết là “Ý thức của Đức Ki-tô” để thực hiện các phép lạ! Ồ, như thế thì mọi chuyện đơn giản rồi…

Thực ra, mọi chuyện đơn giản. Đơn giản hơn con suy nghĩ nhiều. Và nhiều người đã đạt tới ý thức như thế. Nhiều người đã được Ki-tô hóa, chứ không chỉ Jesus của Nazareth.

Con cũng có thể được Ki-tô hóa.

Bằng cách nào?

Bằng cách tìm cách trở thành. Bằng cách chọn trở thành. Nhưng nó là một chọn lựa con phải chọn mỗi ngày, mỗi giây phút. Nó phải trở nên mục đích duy nhất của đời con.

Nó là mục đích của đời con – chỉ là con không biết đó thôi. Và cho dù con biết được, cho dù con nhớ được lý do trang nhã của hiện sinh của con, con vẫn xem ra không biết làm thế nào để đi đến đó từ hiện tại của con.

Vâng, đúng là như thế. Vậy làm thế nào con có thể đi từ nơi con là đến nơi con muốn là?

Ta nói với con điều này – một lần nữa nhé: Hãy tìm và con sẽ gặp. Hãy gõ và cửa sẽ mở cho con.

Con đã “tìm kiếm” và “gõ cửa” suốt 35 năm rồi. Xin lỗi Ngài nếu con có chút chán ngán với câu này.

Nếu không muốn nói là thất vọng, đúng không? Nhưng thực vậy, khi Ta phải cho con điểm cao về sự cố gắng, coi như điểm A đi – thì Ta không thể nói, Ta không thể đồng ý với con rằng con đã tìm kiếm và gõ cửa suốt 35 năm. Cứ cho là con đã tìm kiếm và gõ cửa lúc có lúc không được 35 năm đi – phần lớn là không.

Trong quá khứ, khi con còn rất trẻ, con đến với Ta chỉ khi nào con gặp khó khăn, khi con cần một điều gì đó. Khi con lớn lên và trưởng thành hơn, con nhận ra đó có lẽ không phải là quan hệ đúng đắn với Thượng Đế, và tìm cách tạo ra cái gì đó ý nghĩa hơn. Cả khi đó, Ta cũng không hơn gì một thứ thỉnh thoảng.

Mãi sau này, khi con hiểu được rằng kết hiệp với Thượng Đế chỉ có thể đạt được ngang qua hiệp thông với Thượng Đế, con mới thực hành những hành vi có thể đưa tới hiệp thông, nhưng cả khi ấy con vẫn thực hành một cách rời rạc, không đều.

Con suy niệm, con tham dự nghi thức, con gọi Ta đến trong cầu nguyện và ca hát, con kêu gọi Thánh Thần của Ta trong con, nhưng chỉ khi điều đó phù hợp với con, chỉ khi con cảm thấy có hứng.

Và, dù kinh nghiệm của con về Ta có sáng sủa thế nào trong những dịp ấy, con vẫn bỏ ra tới 95% đời con dính vào trong ảo tượng của sự tách biệt, và chỉ có những giây phút lập lòe đây đó đời con được đi vào sự hiện thực hóa thực tại tối thượng.

Con vẫn cho rằng đời sống của con là phải lo những chuyện sửa xe và hóa đơn điện thoại và những gì con muốn có từ các mối quan hệ, rằng cuộc sống con là lo về những tấn kịch mà con tạo ra, thay vì con là người tạo ra những tấn kịch ấy.

Con còn phải học tại sao con tiếp tục tạo ra bi kịch cho con. Con quá bận rộn để diễn chúng. Con nói rằng con hiểu được ý nghĩa cuộc sống, nhưng con không sống điều con hiểu. Con nói rằng con biết cách đi tới hiệp thông với Thượng Đế, nhưng con không đi theo con đường ấy. Con tuyên bố mình đang đi trên đường, nhưng con lại không chịu bước đi.

Rồi con đến với Ta và nói con đã tìm kiếm và gõ cửa suốt 35 năm trời. Ta ghét làm người khiến con thất vọng, nhưng…

Đã đến lúc con hết bị thất vọng nơi Ta và bắt đầu nhìn thấy con như con thực sự là.

Bây giờ, Ta bảo con biết điều này: Con muốn được “Ki-tô hóa” ư? Hãy hành động như Đức Ki-tô, mỗi phút của mỗi ngày. (Đừng nói là con không biết nhé. Ông ấy đã chỉ cho con con đường rồi.) Hãy giống Đức Ki-tô trong mọi hoàn cảnh. (Đừng nói con không thể làm thế nhé. Ông ấy đã để lại những chỉ dẫn rồi.)

Con không phải là không có trợ giúp trong việc này, nếu con tìm kiếm giúp đỡ. Ta sẽ cho con sự hướng dẫn trong mọi phút giây của mọi ngày. Ta vẫn là tiếng nói nhỏ bé bên trong con. Ta biết đường nào để chọn, lối nào phải đi, câu trả lời nào phải đưa ra, hành động nào để thực hiện, lời nào để nói, thực tại nào phải sáng tạo nếu con thực sự tìm kiếm sự hiệp nhất với Ta.

Chỉ việc lắng nghe Ta.

Con nghĩ con không biết làm sao để làm được điều đó.

Ồ, vớ vẩn! Con đang làm điều đó ngay bây giờ! Chỉ cần làm điều ấy mọi lúc.

Con không thể đi lòng vòng với một tập giấy trong mọi phút của ngày. Con không thể dừng mọi thứ và bắt đầu viết các ghi chú gửi cho Ngài, hy vọng rằng Ngài sẽ có đó với một câu trả lời sáng sủa của Ngài.

Cảm ơn con. Chúng là những câu trả lời sáng sủa. Và đây là một câu trả lời khác: Được, con có thể!

Ta muốn nói, nếu có ai đó nói với con rằng con có thể có được một sự Kết nối trực tiếp với Thượng Đế – một liên kết trực tiếp, một đường điện thoại trực tiếp – và chuyện con phải làm chỉ là bảo đảm con có giấy và bút sẵn nơi tay trong mọi lúc, con có làm không?

Ồ có chứ, dĩ nhiên rồi.

Nhưng con vừa nói rằng con không làm. Hoặc “không thể làm.” Vậy có chuyện gì với con vậy? Con đang nói gì vậy? Đâu là sự thật của con? Này, Tin Mừng là con thậm chí không cần tới bút và giấy. Ta ở với con mọi lúc. Ta không sống trong bút. Ta sống trong con.

Điều đó là thật, đúng không… Con muốn nói, con có thể thực sự tin vào điều đó phải không?

Dĩ nhiên, con có thể tin vào điều đó. Đó là điều Ta đã từng xin con tin từ ngay lúc đầu. Đó là điều mọi bậc Tôn Sư, kể cả Đức Jesus, đã nói với con. Đó là giáo huấn trung tâm. Đó là chân lý tối thượng.

Ta luôn ở cùng con, cả cho đến tận cùng thời gian. Con có tin điều này không?

Vâng, bây giờ con tin rồi. Hơn bao giờ hết, con hiểu điều đó.

Tốt. Vậy, hãy sử dụng Ta đi. Nếu việc lấy ra một cuốn vở và một cây bút là tốt cho con (và Ta phải nói là hình như nó rất thích hợp với con), thì hãy lấy tập vở và bút ra. Thường xuyên hơn. Mỗi ngày. Mỗi giờ, nếu con phải làm thế. Hãy đến gần Ta. Hãy đến gần Ta. Hãy làm điều con có thể.

Hãy làm điều gì con phải làm. Hãy làm điều gì cần thiết. Lần hạt. Hôn một hòn đá. Cúi đầu về hướng Đông. Hát một bài kinh. Đung đưa một con lắc. Thử một cơ bắp.

Hoặc viết một quyển sách. Hãy làm điều gì cần thiết.

Mỗi người các con có cơ cấu riêng của mình. Mỗi người các con đã hiểu Ta – đã tạo ra Ta – theo cách riêng của mình.

Đối với một số người, Ta là đàn ông. Với một số khác, Ta là phụ nữ.

Với một số người, Ta là cả hai. Với một số nữa, Ta không phải là bên nào. Với một số người, Ta là năng lượng tinh thần. Với một số, là cảm xúc tối thượng mà con gọi là tình yêu. Và một số người không có ý niệm gì về Ta cả. Các con chỉ biết TA LÀ.

Và quả là thế. TA LÀ.

Ta là cơn gió mơn man tóc con. Ta là mặt trời sưởi ấm cơ thể con. Ta là mưa nhảy múa trên mặt con. Ta là hương hoa trong không khí, và Ta là những bông hoa tỏa hương thơm. Ta là không khí mang làn hương ấy.

Ta là khởi đầu của ý nghĩ đầu tiên của con. Ta là tận cùng của ý nghĩ sau cùng. Ta là ý niệm làm bừng sáng giây phút tuyệt vời nhất của con. Ta là vinh quang của sự viên mãn. Ta là cảm xúc để chất thêm nhiên liệu vào điều yêu thương nhất mà con đã từng làm. Ta là một phần của con, phần khắc khoải chờ mong cảm xúc ấy một lần nữa, một lần nữa.

Bất cứ điều gì tốt cho con, bất cứ điều gì khiến cho nó xảy ra – dù là nghi thức, lễ hội, biểu diễn, suy niệm, tư tưởng, bài hát, lời nói hoặc hành động nào cần cho con để “nối lại” – hãy làm điều ấy. Hãy làm điều này để tưởng nhớ đến Ta.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here