CHƯƠNG 17
Con nghe thách thức của Ngài. Con nghe mà. Xin vui lòng nói cho con nghe nhiều hơn về cuộc sống trên hành tinh này trên một quy mô tổng quát hơn. Cho con biết làm sao các quốc gia có thể hòa thuận và “không còn chiến tranh nữa.”
Sẽ luôn có những bất đồng giữa các quốc gia, bất đồng chỉ đơn thuần là một dấu hiệu lành mạnh của cá thể. Tuy nhiên cách giải quyết bạo lực cho những bất đồng là một dấu hiệu rất ấu trĩ.
Không có lý do gì mà không thể tránh được cách giải quyết bạo lực, nếu các quốc gia sẵn sàng để tránh nó.
Thiết nghĩ rằng số lớn người chết và bị hủy họai là đủ để sản sinh ra nguyện vọng đó, nhưng đối với các nền văn hóa nguyên thủy như của các con chẳng hạn, thì chưa đủ.
Miễn là các con nghĩ rằng các con có thể giành chiến tông tag một cuộc tranh luận, các con sẽ có nó. Miễn là các con nghĩ các con có thể giành chiến tông tag một cuộc chiến tranh, các con sẽ chiến đấu.
Câu trả lời cho tất cả những điều này là gì?
Ta không có một câu trả lời, Ta chỉ có…
Con biết, con biết! Một quan sát chứ gì?
Vâng. Ta quan sát bây giờ cũng như những gì Ta quan sát trước đây. Một câu trả lời ngắn hạn có thể thiết lập những gì một số người đã gọi là một chính phủ chung của thế giới, với một tòa án thế giới để giải quyết tranh chấp (một bản án mà có thể không được bỏ qua, như đang xảy ra tại Tòa án Thế giới hiện nay) và một lực lượng gìn giữ hòa bình thế giới để đảm bảo không có chuyện một quốc gia, cho dù hùng mạnh hay ảnh hưởng lớn thế nào, có thể ức hiếp một quốc gia khác.
Tuy nhiên, nên hiểu rằng có thể vẫn còn bạo lực trên Trái Đất. Lực lượng gìn giữ hòa bình có thể phải sử dụng bạo lực để làm một người nào đó ngừng làm như vậy. Như Ta đã nói trong quyển 1, thất bại trong việc ngăn chặn một bạo chúa có nghĩa là trao quyền cho bạo chúa đó. Đôi khi cách duy nhất để tránh một cuộc chiến tranh là phải có một cuộc chiến tranh. Đôi khi các con phải làm những gì các con không muốn làm để đảm bảo rằng con sẽ không phải tiếp tục làm việc đó! Mâu thuẫn rõ ràng này là một phần của thiên hướng Phân Ngôi, có nghĩa là đôi khi cách duy nhất để cuối cùng làm một điều – trong trường hợp này, “hòa bình” – có thể là lúc đầu để không có nó! Nói cách khác, cách duy nhất để biết mình làm điều gì đó là phải kinh nghiệm bản thân điều ngược lại.
Có thể quan sát một sự thật rằng quyền lực trong thế giới của con không còn nằm một cách không tương xứng với bất kỳ quốc gia riêng biệt nào, nhưng phải nằm trong tay của nhóm tổng các quốc gia đang tồn tại trên hành tinh này. Chỉ bằng cách này có thể thế giới cuối cùng đã được bình an, nghỉ ngơi trong những kiến thức an toàn mà không có bạo chúa – dù quốc gia đó lớn hay mạnh mẽ cỡ nào – có thể hoặc không bao giờ sẽ xâm phạm lãnh thổ của một quốc gia khác, cũng không đe dọa quyền tự do của họ.
Các quốc gia nhỏ nhất cũng không cần phụ thuộc vào thiện chí của những quốc gia lớn nhất, thường phải trao đổi nguồn tài nguyên của mình và cung cấp những địa bàn tốt của họ để làm căn cứ quân sự cho nước ngoài để kiếm được điều này, an ninh của các quốc gia nhỏ nhất sẽ được đảm bảo không bởi họ gãi lưng ai, nhưng bởi những người đang ủng hộ họ.
Tất cả 160 quốc gia sẽ nỗi lên nếu một quốc gia nào đó bị xâm lược. Tất cả 160 quốc gia sẽ nói Không! Nếu một quốc gia nào đó bị xâm phạm hay đe dọa bất kỳ hình thức nào.
Tương tự như vậy, các quốc gia sẽ không còn bị đe dọa về kinh tế, tống tiền để hành động nhất định của đối tác thương mại lớn của họ, yêu cầu phải đáp ứng một số “chỉ dẫn” để nhận viện trợ nước ngoài, hoặc buộc phải thực hiện theo những cách nhất định để có đủ tiêu chuẩn cho sự hỗ trợ nhân đạo đơn giản.
Tuy nhiên, có những người trong số các con cho rằng một hệ thống quản lý toàn cầu như vậy sẽ làm xói mòn tính độc lập và sự vĩ đại của mỗi quốc gia.
Sự thật là, nó sẽ tăng thêm chứ không giảm – và đó chính xác là những gì các quốc gia lớn nhất lo sợ, sự độc lập của họ do bởi quyền lực, chứ không phải bởi luật pháp hoặc công lý. Để sau đó không chỉ các quốc gia lớn mới luôn được thuận lợi, nhưng những cân nhắc của tất cả các quốc gia sẽ phải được lắng nghe như nhau. Và không chỉ có các quốc gia lớn nhất mới có thể kiểm soát và tích trữ các nguồn tài nguyên lớn của thế giới, nhưng sẽ được yêu cầu để chia sẻ công bằng hơn, khiến chúng có thể tiếp cận dễ dàng hơn, cung cấp các lợi ích một cách nhất quáng hơn cho tất cả mọi người trên thế giới.
Một chính phủ trên toàn thế giới sẽ rút ngắn khoảng cách – trong khi ý tưởng này đưa đến cốt lõi của các cuộc tranh luận liên quan đến phẩm giá cơ bản của con người, nó lại là sự ghét cay ghét đắng của những kẻ “có”, họ muốn những người “không có” hãy đi tìm kiếm của cải riêng cho mình – và tất nhiên họ bỏ qua cái thực tế là họ kiểm soát tất cả những gì người khác sẽ tìm kiếm.
Con có cảm giác là hình như chúng ta đang nói về vấn đề phân phối lại của cải ở đây. Làm thế nào chúng con có thể duy trì động lực của những người muốn nhiều hơn nữa, và sẵn sàng làm việc cho điều họ muốn, nếu họ biết rằng họ phải chia sẻ với những người không sẵng lòng làm việc tích cực?
Đầu tiên, đó không chỉ là một câu hỏi của những người muốn “làm việc chăm chỉ” và những người không muốn. Đó là một cách đơn giản để đóng khuôn lập luận (thường được xây dựng theo cách đó bởi những người “có”). Đó thường xuyên là một câu hỏi cho cơ hội hơn là một câu hỏi về sự thiện ý. Vì vậy công việc thiết thực, và là đầu tiên trong việc tái cấu trúc trật tự xã hội, là đảm bảo mỗi người và mỗi quốc gia có cơ hội bình đẳng.
Điều đó không bao giờ có thể xảy ra khi mà những người hiện đang sở hữu và kiểm soát số lớn của cải của thế giới và các nguồn tài nguyên vẫn nắm chặt chẽ sự kiểm soát đó.
Vâng. Ta đã đề cập Mexico, tuy không muốn “chỉ trích quốc gia” nào, Ta nghĩ đất nước này là một ví dụ tuyệt vời về điều đó. Một số ít các gia đình giàu có và mạnh mẽ kiểm soát sự giàu có và tài nguyên của toàn bộ đất nước trong 40 năm qua. “Bầu cử” trong cái gọi là dân chủ phương Tây này là một trò hề bởi vì các gia đình này đã kiểm soát đảng phái chính trị cũng trong mấy thập niên đó, để đảm bảo hầu như không có sự phản đối nghiêm trọng nào. Kết quả là gì? “Người giàu trở nên giàu hơn và người nghèo càng nghèo hơn.”
Nếu lương phải nhảy từ $1,75 đến một con số khổng lồ $3,15 một giờ, các người giàu có điểm ra bao nhiêu thứ họ đã làm cho người nghèo trong việc cung cấp công ăn việc làm và cơ hội cho tiến bộ kinh tế. Tuy nhiên, những người duy nhất được tiến bộ lượng tử là những người giàu có – các nhà công nghiệp và chủ doanh nghiệp bán hàng hóa của họ trên thị trường trong nước và thế giới với lợi nhuận khổng lồ, cho dù họ trả công lao động như bèo.
Người giàu của nước Mỹ biết điều này là đúng, đó là lý do tại sao nhiều người Mỹ giàu và mạnh, xây dựng lại nhà máy và các công xưởng của họ ở Mexico và các nước khác, nơi mà lương nô lệ lao động được coi là một cơ hội lớn cho các nông dân. Trong khi đó, những người lao động làm việc quần quật trong điều kiện không lành mạnh và hoàn toàn không an toàn, nhưng chính quyền địa phương – được điều khiển bởi cùng một nguồn đang gặt hái lợi nhuận từ các công việc đó – áp đặt những quy định. Y tế và tiêu chuẩn an toàn và bảo vệ môi trường hầu như không tồn tại ở những nơi làm việc này.
Những người không được chăm sóc, trái đất cũng vậy, trên đó họ được yêu cầu để sống trong các lều giấy của họ bên cạnh dòng suối, trong đó họ giặt quần áo của họ và đôi khi họ đi vệ sinh trong đó – cho hệ thống ống nước trong nhà cũng thường không phải là một trong những phẩm giá của họ.
Những gì được tạo ra bằng cách coi thường thô bỉ như vậy đối với người dân ở đó là không đủ khả năng dùng sản phẩm họ sản xuất. Nhưng các chủ sở hữu nhà máy sản xuất giàu có không hề bận tâm. Họ có thể vận chuyển hàng hoá tới các quốc gia khác, nơi có những người có khả năng mua.
Tuy nhiên, Ta tin rằng sớm hay muộn vòng xoáy này sẽ đụng phải chính nó – với hậu quả tàn phá. Không chỉ ở Mexico, nhưng bất cứ nơi nào con người bị khai thác.
Những cuộc cách mạng và nội chiến là không thể tránh khỏi, cũng như là chiến tranh giữa các quốc gia, miễn là người “có” tiếp tục tìm cách khai thác người “không có” dưới sự trá hình của cung cấp cơ hội.
Việc giữ lại sự giàu có và các nguồn tài nguyên đã trở nên thể chế mà nó bây giờ gần như xem là chấp nhận được thậm chí bởi một số người có đầu óc, họ nhìn thấy nó đơn giản là như kinh tế thị trường mở.
Tuy nhiên, chỉ có sức mạnh của cá nhân và các quốc gia giàu có trên thế giới mới làm cho sự ảo tưởng về sự công bằng như vậy được. Sự thật là, nó không phải là công bằng cho phần lớn người và các quốc gia trên thế giới, họ thậm chí bị dìm xuống khi cố gắng để đạt được những gì những kẻ mạnh mẽ đã đạt được.
Hệ thống quản trị mô tả ở đây sẽ thay đổi cán cân quyền lực từ những người nhiều tài nguyên tới những người nghèo tài nguyên, buộc các nguồn tài nguyên tự phân phối lại một cách công bằng.
Đây là điều những kẻ mạnh mẽ sợ hãi.
Vâng. Vì vậy, các giải pháp ngắn hạn để giải quyết vấn đề của thế giới có thể là một cấu trúc xã hội mới – chính phủ toàn cầu mới. Đã có những nhà lãnh đạo trong số các con, những người sâu sắc đủ và đủ can đảm để đưa ra sự khởi đầu của một trật tự thế giới mới. George Bush của con, người mà lịch sử sẽ phán xét là một người đàn ông khôn ngoan hơn, nhìn xa hơn, từ bi hơn, và can đảm hơn xã hội đương đại sẵn sàng hoặc có khả năng thừa nhận thực sự là một nhà lãnh đạo như vậy. Tổng thống Liên Xô Mikhail Gorbachev cũng vậy, người đứng đầu cộng sản đầu tiên của một chính phủ đoạt giải Nobel Hòa bình và là một người đề nghị thay đổi chính trị rất lớn, hầu như kết thúc những gì các con đã gọi là Chiến tranh Lạnh. Tương tự Tổng thống Carter của con, người đã đưa ông Begin và ông Sadat đến thỏa thuận không ai có thể ngờ được, và người đã nhiều lần sau nhiệm kỳ kéo thế giới khỏi thoát vòng bạo lực bằng sự khẳng định của một sự thật đơn giản: không có quan điểm của ai ít xứng đáng được nghe hơn những quan điểm người khác; không có một người nào có phẩm giá ít hơn người khác.
Điều thú vị là các nhà lãnh đạo can đảm này, mỗi người đưa thế giới khỏi bờ vực chiến tranh trong thời gian của họ, và mỗi người đều tán thành và đề xuất những phong trào lớn thay đổi cơ cấu chính trị hiện hành, mỗi người phục vụ chỉ có một nhiệm kì, và rời khỏi chức vụ bởi chính những người họ đang tìm cách nâng đỡ. Họ cực kỳ nổi tiếng trên toàn thế giới, nhưng họ lại bị từ chối ở nhà. Người ta nói rằng một người đàn ông không có địa vị trong nhà của riêng mình.
Trong trường hợp của những người này, đó là vì tầm nhìn của họ rất xa về phía trước những người cùng thời với họ, những người đó chỉ có thể nhìn thấy trong những lo lắng giới hạn gần và tưởng tượng sự mất mát do những tầm nhìn lớn này đem đến.
Vậy đâu phải nhà lãnh đạo nào cũng dám bước ra và kêu gọi chấm dứt đàn áp của những kẻ mạnh làm chuyện khiêu khích và ô uế.
Do đó nó sẽ luôn luôn là như vậy cho đến khi một giải pháp lâu dài mà không mang hình thức chính trị được đặt vào vị trí. Giải pháp dài hạn và thực sự đó là một nhận thức mới và là một ý thức mới. Nhận thức về sự nhất thể và nhận thức của tình yêu.
Động lực để thành công, được tận dụng tối đa của một đời người, không phải là quà thưởng về kinh tế hay vật chất. Nó được đặt không đúng chỗ đó. Việc đặt không đúng chỗ ưu tiên này là những gì đã tạo ra tất cả các vấn đề chúng ta đã thảo luận ở đây.
Khi sự khuyến khích cho sự vĩ đại không phải là kinh tế – khi an ninh kinh tế và nhu cầu vật chất cơ bản được đảm bảo để tất cả mọi người – sau đó động cơ khuyến khích sẽ không biến mất, nhưng là chuyển biến qua một dạng khác, tăng sức mạnh và quyết tâm, làm ra sự vĩ đại thật sự, không phải là loại “vĩ đại” trong suốt thoáng qua do sự khuyến khích hiện tại làm ra.
Nhưng tại sao việc tạo ra một cuộc sống tốt hơn cho con cháu chúng ta không phải là một động lực tốt sao?
“Sống một cuộc sống tốt hơn” là một động lực thích hợp. Tạo ra một “cuộc sống tốt hơn” cho con cháu của các con là một động lực tốt. Nhưng vấn đề là, thế nào là một “cuộc sống tốt hơn”?
Con định nghĩa thế nào là “tốt hơn”? Con định nghĩa “cuộc sống” là gì? Nếu con định nghĩa “tốt hơn” có nghĩa là to hơn, tốt hơn, nhiều tiền hơn, quyền lực, tình dục, và các thứ (nhà, xe hơi, quần áo, bộ sưu tập đĩa CD-bất cứ điều gì) … và nếu con định nghĩa “cuộc sống” như giai đoạn giữa sinh và tử trong sự tồn tại hiện tại của con, thì con đang chẳng làm gì để thoát ra khỏi cái bẫy đã tạo ra tình trạng khó khăn trên hành tinh của con.
Tuy nhiên, nếu con định nghĩa “tốt hơn” như một kinh nghiệm lớn hơn và một biểu thức lớn hơn của bản ngã vĩ đại nhất của con, và “cuộc sống” tồn tại đời đời, một quá trình liên tục, không bao giờ kết thúc của bản ngã, thì thực sự con mới tìm thấy con đường của con.
Một “cuộc sống tốt hơn” không được tạo ra bởi sự tích tụ của “vật chất”. Hầu hết các con biết điều này, tất cả các con nói rằng các con hiểu điều này, nhưng cuộc sống và quyết định của các con thực hiện tạo ra cuộc sống lại là quay quanh “vật chất” hơn là bất kì điều gì khác, và nhiều hơn thế nữa.
Con cố gắng cho “vật chất”, con làm việc cho “vật chất”, và khi con nhận được một số “vật chất” con muốn, con không bao giờ để mất chúng. Động cơ của hầu hết loài người là để đạt được, thâu thập, sở hữu “vật chất”. Những người không quan tâm về sở hữu “vật chất” thì họ cho đi dễ dàng.
Vì động cơ hiện tại của con cho sự vĩ đại là sự tích lũy của thế giới cung cấp cho, tất cả thế giới trong giai đoạn khác nhau của sự chịu đựng. Phần lớn con người vẫn đang đấu tranh để cho sự tồn tại vật chất đơn giản. Mỗi ngày được lấp đầy với những khoảnh khắc lo lắng, các đắn đo tuyệt vọng. Trí óc chỉ quan tâm tới những câu hỏi cơ bản cho sinh mạng. Có đủ ăn không? Có chỗ ở không? Có được ấm áp không?
Số lượng lớn con người vẫn còn quan tâm đến những vấn đề này hàng ngày. Hàng ngàn người chết mỗi tháng chỉ vì thiếu thức ăn.
Số lượng nhỏ hơn của con người có thể có những điều cơ bản hợp lý trong cuộc sống của họ, nhưng đấu tranh để cung cấp một cái gì đó hơn một chút – một chút an ninh, một ngôi nhà khiêm tốn nhưng phong nhã, một ngày mai tốt hơn. Họ làm việc chăm chỉ, họ băn khoăn về liệu bao giờ họ sẽ “khá hơn”. Đầu óc họ chỉ lo những chuyện khẩn cấp, phiền não.
Số ít người nhất của con người có tất cả những gì họ cần có – thực sự, tất cả những gì hai nhóm kia đang cần, nhưng điều thú vị là, nhiều người trong nhóm cuối cùng này vẫn còn muốn nhiều hơn.
Tâm trí của họ lo lắng là nắm giữ những gì họ có và tăng thêm phần của họ. Bây giờ, ngoài ba nhóm, có một nhóm thứ tư. Đó là nhóm nhỏ nhất của tất cả. Trong thực tế, nó là nhóm rất ít.
Nhóm này đã tách bản thân mình ra khỏi nhu cầu vật chất. Họ quan tâm đến sự thật của tâm linh, thực chất của tâm linh, và trải nghiệm tâm linh.
Những người trong nhóm này thấy cuộc sống như một cuộc gặp gỡ tâm linh, một cuộc hành trình thiêng liêng của linh hồn.
Họ phản hồi cho tất cả các sự kiện của con người trong nội dung đó. Họ giữ tất cả trải nghiệm của con người trong mô hình đó. Sự vất vả của họ là việc tìm kiếm Thượng Đế, trọn vẹn bản thân, và sự biểu hiện của sự thật.
Khi họ tiến hóa, sự vất vả này không còn là vất vả nữa, nhưng là một quá trình. Nó là một quá trình định nghĩa bản thân (không phải tự khám phá), trưởng thành (không phải là học hỏi), về Bản ngã (không phải là làm lụng).
Lý do cho việc lục lọi, phấn đấu, tìm kiếm, kiên nhẫn, và thành công và trở nên hoàn toàn khác biệt. Lý do để làm bất cứ điều gì là thay đổi, và cùng với nó người hành động tương tự như vậy mà thay đổi. Cái lý do trở thành quá trình, và người hành động trở thành bản ngã.
Trong khi đó, trước đây, lý do để tiếp cận, để phấn đấu, để làm việc vất vả của cuộc sống người nào đó là để cung cấp những điều thế gian, bây giờ lý do là để trải nghiệm những điều thiên đàng.
Trong khi đó, trước đây, những mối quan tâm phần lớn là sự quan tâm của cơ thể, bây giờ những mối quan tâm chủ yếu là những mối quan tâm của linh hồn.
Tất cả mọi thứ đã di chuyển, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Mục đích của cuộc sống đã thay đổi, và do đó, có cuộc sống chính nó cũng vậy. Các “khuyến khích cho sự vĩ đại” đã thay đổi, và cùng với nó là nhu cầu mong muốn, có được, bảo vệ và gia tăng của cải thế gian cũng biến mất.
Sự vĩ đại sẽ không còn được đo bằng một người đã tích lũy được bao nhiêu. Nguồn tài nguyên của thế giới sẽ được xem một cách đúng đắn là thuộc về tất cả mọi người trên thế giới. Trong một thế giới an lành với đủ để đáp ứng các nhu cầu cơ bản của tất cả mọi người, các nhu cầu cơ bản của tất cả mọi người sẽ được đáp ứng.
Tất cả mọi người sẽ muốn nó theo cách đó. Sẽ không còn có một người nào cần phải chịu bất cứ một lọai thuế không tự nguyện nào. Tất cả mọi người đều tình nguyện gửi 10 phần trăm thu hoạch và sự dư dả của mình cho các chương trình hỗ trợ những người có thu hoạch ít. Sẽ không còn có cảnh hàng ngàn người đứng xem hàng ngàn người khác chết đói – vì thiếu thức ăn, nhưng vì thiếu sự quyết tâm của người để tạo ra một cơ chế chính trị đơn giản để mọi người có thể nhận được thực phẩm.
Những lời ghê tởm đạo đức giả – bây giờ phổ biến trong xã hội nguyên thủy của các con – sẽ bị xóa bỏ vĩnh viễn vào ngày các con thay đổi động lực của các con cho sự vĩ đại và định nghĩa của nó bằng sự khuyến khích mới: để trở thành những gì Ta tạo ra tôi có được – chính là thể chất của thần thánh phi vật chất.
Khi con chọn được người con thực sự là – bản chất Thượng Đế được biểu lộ – con sẽ không bao giờ hành động một cách vô thiên hướng. Con sẽ không còn dán những dòng chữ trên xe: CHÚA CỨU CON, CON THEO NGÀI
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2 (Trọn bộ)
- Download Ebook sách Đối thoại với Thượng Đế tập 2 – File PDF DOCX
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 20 (Kết thúc)
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 19
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 18
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 17
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 16
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 15
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 14
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 13
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 12
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 11
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 10
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 9
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 8
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 7
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 6
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 5
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 4
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 3
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 2
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 1