ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 1

0
275

LỜI NÓI ĐẦU

 

Đây là một tài liệu rất đặc biệt. Đây là một thông điệp đến từ Thượng Đế, và Thượng Đế đề nghị một cuộc cách mạng về mặt xã hội, tính dục, giáo dục, chính trị, kinh tế và thần học trên hành tinh này. Những điều như thế, chúng ta chưa bao giờ thấy, và hiếm khi hình dung nổi.

Đề nghị ấy được đưa ra trong bối cảnh những ước muốn cụ thể của chúng ta như là những cư dân của hành tinh này. Chúng ta đã nói rằng chúng ta muốn tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn cho mọi người, muốn nâng cao tầm ý thức, tìm kiếm một thế giới mới mẻ hơn. Thượng Đế sẽ không kết tội chúng ta cho dù chúng ta chọn lựa như thế nào đi nữa, nhưng nếu chúng ta chọn điều này, Ngài sẽ muốn chỉ cho chúng ta con đường. Tuy nhiên, Ngài sẽ không buộc chúng ta phải nhận lấy những gợi ý ấy. Không phải bây giờ, và cả về sau.

Tôi thấy rằng những lời trong quyển sách này lập tức gây cho tôi một lực hút, bứt rứt, thách thức và nâng đỡ. Chúng thu hút ở chỗ chúng làm tôi hụt hơi với tầm mức và biên độ của chúng. Chúng làm tôi bứt rứt vì chúng chỉ cho tôi thấy bản thân mình và cả nhân loại – với một cách thức rất là bất ổn. Chúng thách đố ở chỗ chúng đưa ra cho tôi những thách đố chưa ai từng nghĩ tới. Thách đố trở nên tốt hơn, thách đố trở nên lớn lao hơn, thách đố trở nên Nguồn của một thế giới trong đó giận dữ, ganh tị nhỏ nhen, rối loạn tính dục, bất quân bình kinh tế, những cái ngớ ngẩn trong giáo dục, bất bình đẳng trong xã hội và bí mật, ngụy biện chính trị và các trò chơi quyền lực không còn là một phần trong kinh nghiệm của loài người nữa. Chúng thật nâng đỡ, vì chúng đưa ra niềm hy vọng rằng tất cả những điều này là có thể.

Chúng ta có thể thực sự xây dựng một thế giới như thế không? Ngài nói rằng có thể, và tất cả những gì cần về phía chúng ta là chọn làm điều ấy.

Quyển sách này là một cuộc đối thoại thực sự với Thượng Đế.

Đây là cuốn thứ nhì trong bộ ba quyển sách, trong đó chụp lại một cuộc đối thoại với Thượng Đế đã kéo dài trên 5 năm – và tiếp diễn cho tới ngày hôm nay.

Bạn có thể không tin rằng chất liệu trong đây thực sự đã đến từ Thượng Đế, và tôi không cần bạn phải tin là thế. Điều quan trọng với tôi chỉ là chất liệu trong quyển sách này có giá trị nào không, có đem lại ánh sáng không, có gây ra chút thức ngộ nào, nhen nhúm lại chút ước mơ nào, hay có góp phần đưa đến chút thay đổi hữu ích nào trong đời sống thường ngày của chúng ta trên mặt đất hay không. Có Chúa biết, rằng có điều gì đó phải thay đổi. Chúng ta không thể cứ tiếp tục như chúng ta ngày trước.

Bộ ba cuốn Đối Thoại Với Thượng Đế đã bắt đầu khi Quyển 1 trong bộ này được xuất bản vào tháng 5 năm 1995. Quyển sách chủ yếu bàn đến những mối quan tâm có tính cá nhân, và nó đã thay đổi cuộc đời tôi. Nó đã thay đổi cuộc sống của nhiều người. Trong vòng vài tuần lễ, nó trở nên một quyển sách bán chạy đáng kinh ngạc, với mức độ phổ biến kỳ lạ. Vào cuối năm đầu tiên, nó bán được 12.000 cuốn một tháng, và càng ngày càng tăng. Dĩ nhiên, “tác giả” quyển sách không phải người vô danh. Và chính điều đó khiến cho tài liệu trở nên quá thu hút, quá mạnh mẽ.

Tôi vô cùng cảm kích được là một phần của quá trình này, quá trình nhờ đó một số chân lý vĩ đại lại được ghi nhớ một lần nữa bởi hàng ngàn người. Cá nhân tôi rất hài lòng và hạnh phúc vì biết bao người đã tìm thấy được giá trị trong quyển sách.

Tôi muốn các bạn biết rằng, thoạt đầu tôi lo lắng lắm. Có lúc tôi chợt nghĩ rằng những người khác có thể nghĩ rằng tôi khùng, đang bị ảo tưởng về sự vĩ đại. Hoặc là, nếu họ có tin rằng những gì tôi viết là được gợi hứng từ Thượng Đế, khi ấy họ sẽ thực sự làm theo lời khuyên trong đó. Và tại sao tôi lại sợ hãi về điều đó? Đơn giản thôi. Tôi biết rằng mọi thứ tôi đã viết có thể sai lầm.

Thế rồi thư từ bắt đầu dội về. Những lá thư từ khắp nơi trên thế giới. Và khi ấy tôi đã biết. Tận thẳm sâu bên trong, tôi biết. Vậy là đúng rồi. Đây chính là điều mà thế giới cần nghe, vào đúng lúc!

(Dĩ nhiên, không hề có “đúng và sai”, ngoại trừ trong kinh nghiệm tương đối của hiện sinh chúng ta. Cho nên, điều tôi biết tôi muốn nói tới là quyển sách “đúng lúc”, xét tới người và điều chúng ta nói trên hành tinh này chúng ta muốn trở nên).

Bây giờ đến Quyển 2, và tôi nhận thấy tôi lại một lần nữa rơi vào nỗi sợ hãi. Quyển sách này bàn đến những phương diện lớn hơn trong đời sống cá nhân mỗi chúng ta, cũng như những vấn đề địa-vật lý và địa-chính trị có tầm mức toàn cầu. Vì thế, tôi cho rằng cuốn này sẽ chứa đựng nhiều thứ mà độc giả trung bình có thể không đồng ý. Và vì thế nên tôi sợ. Tôi sợ bạn sẽ không thích điều bạn đọc ở đây. Tôi sợ rằng bạn sẽ làm cho tôi sai lầm về một số điều trong đó. Tôi sợ tôi sẽ trêu vào tổ ong vò vẽ, khuấy động một cơn bão, gây ra sóng gió. Và thêm nữa, tôi sợ rằng mọi thứ ở đây có thể sai lầm.

Chắc chắn là tôi nên biết nhiều hơn là mang những nỗi sợ ấy. Sau cùng thì, tôi đã không đọc quyển sách đầu tiên của chính mình sao? Ờ thì bạn có nó rồi đấy. Lại cái tính con người của tôi. Bạn thấy đấy, mục đích của tôi không phải là công khai bản ghi chép này để khuấy động mọi người. Tôi chỉ ước mong chuyển đến bạn một cách trung thực và thẳng tông ta điều Thượng Đế đã thông truyền cho tôi, khi trả lời những câu hỏi của tôi mà thôi. Tôi đã hứa với Chúa rằng tôi sẽ làm thế – sẽ công khai những cuộc trò chuyện – và tôi không thể thất hứa được.

Bạn cũng không thể thất hứa. Rõ ràng bạn đã hứa để cho mọi suy nghĩ, ý tưởng và niềm tin của bạn bị liên tục thách thức. Rõ ràng bạn đã dấn sâu vào việc tìm kiếm sự trưởng thành liên tục. Chỉ có người nào có một sự dấn thân như thế mới cầm lên một quyển sách như thế này.

Vì thế, hình như chúng ta đều cùng dấn thân vào đó. Và không có gì phải sợ hãi. Chúng ta là chúng ta, và chúng ta làm điều chúng ta làm như một kết quả của điều đó, và tất cả những gì Ta phải làm là trung thành với điều đó và không có gì phải sợ hãi. Điều mà tôi thấy bây giờ, điều mà tôi đoán rằng tôi đã biết từ đầu, là chúng ta đều là những sứ giả, bạn và tôi. Nếu không phải, tôi đã không viết ra điều này, và chắc chắn bạn cũng không đọc nó. Chúng ta là những sứ giả, và chúng ta có việc để làm. Trước tiên, chúng ta phải bảo đảm rằng chúng ta hiểu rõ sứ điệp mà chúng ta được trao trong các cuốn Đối Thoại Với Thượng Đế. Thứ đến, chúng ta phải tháp nhập sứ điệp ấy vào đời sống chúng ta, để chúng thực sự hoạt động. Và thứ ba, chúng ta phải mang sứ điệp ấy đến với những người khác, đem chân lý trong ấy đến với những người mà chúng ta gặp gỡ, bằng công cụ đơn giản và tế nhị và gương mẫu của chúng ta.

Tôi vui mừng vì bạn đã chọn đi cùng hành trình này với tôi. Có bạn, đường đi sẽ dễ dàng hơn, vui hơn là không có bạn. Hãy cùng nhau bước đi qua những trang sách này nhé. Đôi khi, có thể có chút khó chịu đấy. Không giống quyển 1 đâu. Quyển 1 là Thượng Đế ôm lấy bạn; một vòng tay lớn, ấm áp ôm lấy vai bạn. Quyển 2 vẫn là Thượng Đế yêu thương, nhưng lắc nhẹ bờ vai ấy. Một tiếng gọi tỉnh thức. Một thách đố đi tới nấc tiếp theo.

Bạn biết rồi, luôn luôn có một nấc tiếp theo. Tâm hồn bạn đã đi đến đây để tìm kiếm cái kinh nghiệm phong phú nhất, chứ không phải nghèo nàn nhất; lớn nhất chứ không phải nhỏ nhất. Nó không phải muốn bạn dừng chân nghỉ lại. Và trong khi chọn lựa vẫn luôn là của bạn, tâm hồn bạn mong mỏi bạn sẽ không bao giờ tự mãn và cảm thấy đủ, và chắc chắn không bao giờ chìm vào vô cảm. Vì còn có nhiều thứ phải thay đổi trong thế giới của bạn, quá nhiều thứ còn lại nơi chính bạn để cho bạn sáng tạo. Luôn có một đỉnh núi mới để leo, một biên giới mới để khám phá, một nỗi sợ mới để chinh phục. Luôn có một nơi rộng lớn hơn, một khái niệm lớn hơn, một cái nhìn rộng hơn.

Thế nên cuốn này có thể có chút khó chịu hơn quyển 1. Hãy ở lại với sự khó chịu nếu và khi bạn cảm thấy nó. Hãy ở trên tàu nếu nó bắt đầu lắc lư. Rồi hãy sống trong một phạm trù mới. Còn tốt hơn nữa, thông qua sự kỳ diệu và gương mẫu của chính đời sống của bạn, hãy giúp tạo nên một phạm trù mới đi.

Neale Donald Walsch Tháng 3 năm 1997

 

CHƯƠNG 1

 

Cảm ơn bạn vì đã đến. Cảm ơn bạn vì đã có mặt ở đây.

Bạn đến đây như đã hẹn, đúng vậy. Mặc dù, bạn có thể đã không đến. bạn có thể đã quyết định không đến. Thay vào đó, bạn đã chọn đến đây, vào giờ đã hẹn, ở nơi đã hẹn, để quyển sách này vào tay bạn. Vì thế, cảm ơn bạn.

Bây giờ nếu bạn đã làm tất cả những điều này một cách vô thức, thậm chí không biết mình đang làm gì và tại sao, thì một chút gì đó ở đây có lẽ là mầu nhiệm, và chút ít giải thích có lẽ là thích hợp.

Hãy bắt đầu bằng việc giúp bạn lưu ý rằng quyển sách này đã đến trong đời bạn vào đúng lúc nhất. Bây giờ bạn có thể không biết được điều ấy, nhưng khi bạn kết thúc với kinh nghiệm đang cất giữ cho bạn, bạn sẽ biết điều ấy. Mọi thứ đều xảy ra trong một trật tự hoàn hảo, và việc quyển sách này đến trong đời bạn cũng không ngoại lệ.

Điều bạn có ở đây là điều mà bạn đang kiếm tìm, điều mà vì nó bạn khắc khoải trong một thời gian dài. Điều bạn có ở đây là điều mới nhất của bạn – và đối với một số người trong các bạn, có lẽ là lần tiếp xúc đầu tiên – và rất thật với Thượng Đế. Đây là một cuộc tiếp xúc, và rất thật.

Thượng Đế sẽ trò chuyện thật sự với bạn ngay bây giờ, thông qua tôi. Tôi sẽ không nói điều này một vài năm trước; tôi nói điều ấy bây giờ, vì tôi đã có cuộc đối thoại ấy, và vì thế tôi biết, điều ấy là có thể xảy ra. Không chỉ là có thể, mà nó còn đang xảy ra trong mọi thời điểm. Cũng như cuộc đối thoại đang xảy ra, ngay tại đây, ngay bây giờ.

Điều quan trọng với bạn là hiểu rằng chính bạn đã một phần gây ra biến cố này, cũng như bạn đã làm cho quyển sách này nằm trong tay bạn vào lúc này. Tất cả chúng ta đều là nguyên nhân trong việc tạo ra các biến cố trong đời mình, và chúng ta tất cả đều là những người đồng sáng tạo với Một Đấng Sáng Tạo Vĩ Đại, trong việc tạo ra mỗi một hoàn cảnh đưa đến các sự kiện ấy.

Kinh nghiệm đầu tiên của tôi về việc trò chuyện với Thượng Đế vì bạn đã xảy ra vào năm 1992-1993. Tôi đã viết cho Ngài một lá thư đầy tức giận, trong đó tôi hỏi tại sao đời tôi đã trở thành một tượng đài của sự đấu tranh và thất bại đến như vậy. Trong mọi thứ, từ mối quan hệ lãng mạn của tôi cho tới đời sống làm việc, mối tương quan với các con tôi, sức khỏe tôi… tất tần tật mọi thứ – tôi không cảm nghiệm được gì khác ngoài vất vả và thất bại. Lá thư của tôi đòi phải biết được tại sao, và điều gì cần phải có để làm cho cuộc sống chạy tốt.

Trong sự kinh ngạc của tôi, lá thư đã được trả lời.

Trả lời như thế nào, các câu trả lời ấy là gì, tất cả đã trở nên một quyển sách, được xuất bản vào tháng 5 – 1995 dưới tên gọi Đối Thoại Với Thượng Đế, Quyển 1. Có lẽ bạn đã từng nghe về nó, hoặc thậm chí đã đọc rồi. Nếu thế, bạn không cần mào đầu dài dòng chi cho quyển sách này.

Nếu bạn chưa được làm quen với cuốn đầu tiên, tôi hy vọng rằng bạn sẽ sớm làm quen, vì quyển 1 vạch ra ở mức độ chi tiết hơn nhiều làm thế nào tất cả những điều này đã bắt đầu, và trả lời cho nhiều câu hỏi về đời sống cá nhân của chúng ta. Những câu hỏi về tiền bạc, tình yêu, tình dục, Thượng Đế, sức khỏe và bệnh tật, ăn uống, mối quan hệ, “việc đúng”, và nhiều khía cạnh khác của kinh nghiệm đời thường của chúng ta. Tất cả những điều này sẽ không được đề cập ở đây.

Nếu có một ơn tôi có thể xin Chúa ban cho thế giới vào lúc này, đó sẽ là thông tin trong Quyển 1. Đúng như tôi đoán (“Ngay trước cả khi con xin, Ta sẽ nhận lời.”), Thượng Đế đã làm như thế rồi.

Thế nên tôi hy vọng rằng, sau khi đọc cuốn này (hoặc thậm chí trước khi đọc xong) bạn sẽ chọn đọc cuốn đầu tiên. Tất cả chỉ là vấn đề chọn lựa thôi, cũng như Chọn Lựa Tinh Tuyền đã mang bạn tới với những lời ấy ngay lúc này. Cũng như Chọn Lựa Tinh Tuyền đã tạo nên mọi kinh nghiệm bạn đã có. (Một khái niệm đã được giải thích trong cuốn đầu tiên.)

Những đoạn đầu tiên của quyển 2 đã được viết vào tháng 3 – 1996, để mang đến một lời giới thiệu ngắn cho thông tin theo sau nó. Như trong quyển 1, tiến trình nhờ đó thông tin này gửi đến cực kỳ đơn giản. Trên một tờ giấy trắng, tôi chỉ viết ra một câu hỏi, bất cứ câu hỏi gì, thông thường là câu hỏi đầu tiên nảy sinh trong đầu tôi, và không bao lâu sau khi viết xong câu hỏi, câu trả lời sẽ hình thành trong đầu tôi, như thể Ai Đó đang thì thầm vào Tai tôi vậy. Tôi đang viết chính tả!

Ngoại trừ ít dòng mở đầu này, tất cả chất liệu trong cuốn này được đặt lên giấy trắng từ giữa mùa xuân 1993 và hơn một năm sau đó. Tôi muốn trình bày với bạn bây giờ, đúng như nó đã đến từ tôi và được ban cho tôi…

Đó là Chủ nhật lễ Phục sinh 1993, và như đã được chỉ dẫn, tôi ngồi đây.

Bút chì trong tay, xấp giấy trước mặt, sẵn sàng bắt đầu.

Tôi cho rằng tôi sẽ nói với bạn, Thượng Đế đã bảo tôi ngồi đây. Chúng tôi có một cái hẹn. Chúng tôi bắt đầu quyển 2 trong ngày hôm nay, phần thứ hai của một bộ ba cuốn, mà Thượng Đế và tôi đang cùng nhau trải nghiệm.

Tôi chưa có ý tưởng nào về việc quyển sách này sẽ nói gì, hoặc thậm chí cả các chuyên đề chúng tôi sẽ đề cập tới cũng không. Ấy là bởi vì trong đầu tôi không có tí kế hoạch nào cho quyển sách này. Không thể có được. Tôi không phải là người quyết định những gì sẽ đi vào trong đó. Mà là Thượng Đế.

Vào ngày Chủ nhật lễ Phục sinh 1992, một năm trước ngày này, Thượng Đế đã bắt đầu một cuộc đối thoại với tôi. Tôi biết điều đó nghe kỳ cục lắm, nhưng đó là điều đã xảy ra. Không lâu trước đây, cuộc đối thoại ấy đã kết thúc. Tôi được chỉ dẫn tìm một khoảng nghỉ ngơi… nhưng cũng được bảo là tôi có một cái hẹn để quay lại cuộc đối thoại vào hôm nay.

Bạn cũng có một cuộc hẹn. Bạn đang giữ cuộc hẹn ấy ngay lúc này. Tôi biết rõ rằng quyển sách này được viết không chỉ cho tôi, nhưng còn cho bạn thông qua tôi. Rõ ràng một điều là bạn đã tìm kiếm Thượng Đế và Lời đến từ Thượng Đế – trong một thời gian rất dài. Tôi cũng thế.

Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm Thượng Đế. Đó luôn là cách tốt nhất để tìm kiếm Thượng Đế. Cùng với nhau. Chúng ta sẽ không bao giờ tìm kiếm Thượng Đế tách rời. Tôi nói thế là có hai ý. Tôi muốn nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy Thượng Đế, bao lâu chúng ta còn tách rời nhau. Vì bước đầu tiên trong việc thấy được rằng chúng ta không tách rời Thượng Đế là thấy được chúng ta không tách rời nhau, và bao lâu chúng ta còn chưa biết và nhận thức được rằng tất cả chúng ta là Một, chúng ta không thể biết là nhận thức được rằng chúng ta và Thượng Đế là Một.

Thượng Đế không tách rời khỏi chúng ta, và chúng ta chỉ nghĩ rằng chúng ta tách rời khỏi Thượng Đế.

Đó là một sai lầm phổ biến. Chúng ta cũng nghĩ rằng chúng ta tách rời khỏi nhau. Và vì thế, tôi phát hiện ra rằng cách nhanh nhất để “tìm kiếm Thượng Đế” là tìm kiếm nhau. Là ngừng trốn tránh nhau. Và dĩ nhiên, dừng trốn tránh chính mình.

Cách nhanh nhất để thôi không trốn tránh nữa là nói sự thật. Với mọi người. Vào mọi lúc.

Hãy bắt đầu nói thật từ bây giờ, và đừng bao giờ thôi. Hãy bắt đầu bằng việc nói với chính bạn sự thật về bản thân bạn. Rồi hãy nói với chính bạn sự thật về người khác. Tiếp đến là nói sự thật về chính bạn cho người khác. Rồi nói sự thật về người khác cho người đó. Cuối cùng, hãy nói sự thật cho mọi người về mọi sự.

Ấy là Năm Mức Nói Thật. Đây là con đường có năm khúc quanh đưa tới tự do. Sự thật sẽ giải phóng bạn.

Quyển sách này nói về sự thật. Không phải sự thật của tôi, sự thật của Thượng Đế.

Cuộc đối thoại mở đầu giữa chúng tôi – Thượng Đế và tôi – đã kết thúc chừng một tháng trước. Tôi cho rằng lần này cũng diễn ra y như lần đầu thôi. Tức là, tôi hỏi các câu hỏi và Thượng Đế trả lời. Tôi nghĩ mình nên dừng lại, và hỏi Thượng Đế ngay bây giờ.

Chúa nè, có phải đó là kiểu đối thoại sẽ diễn ra không?

Đúng rồi.

Con cũng nghĩ như thế.

Ngoại trừ một điều, trong cuốn này, chính Ta sẽ đưa ra một số chủ đề, chứ không phải con hỏi. Ta đã không làm thế nhiều trong cuốn đầu tiên, con biết rồi.

Vâng. Thế tại sao Ngài lại thêm cái bước ngoặt ấy ở đây?

Vì quyển sách này được viết theo yêu cầu của Ta. Ta đã yêu cầu con đến đây, như con đã chỉ ra đó. Quyển sách đầu tiên là một dự án mà chính con bắt đầu. Với quyển đầu tiên, con có một lịch làm việc. Với cuốn này, con không có lịch làm việc, ngoại trừ làm theo Ý của Ta.

Vâng. Đúng vậy.

Neale này, đó là một nơi rất tốt. Ta hy vọng con – và những người khác – sẽ đến nơi ấy thường xuyên.

Nhưng con nghĩ rằng Ý của Ngài là ý của con. Làm sao con có thể không thực hiện Ý của Ngài, nếu nó giống như ý của con?

Đó là một câu hỏi hóc búa – và không phải là một khởi đầu tồi. Không hề tồi tí nào để chúng ta bắt đầu cuộc đối thoại này.

Hãy lùi lại vài bước nhé. Ta chưa bao giờ nói rằng Ý của Ta là ý của con cả.

Ồ có chứ, Ngài đã nói mà. Trong quyển sách trước, Ngài đã nói với con rất rõ ràng: Ý của con là Ý của Ta.

Đúng rồi, nhưng đó không phải là cùng một chuyện.

Không à? Chắc Ngài lừa con.

Khi Ta nói “Ý của con là Ý Ta”, điều đó không đồng nghĩa với câu “Ý của Ta là ý con”.

Nếu con lúc nào cũng thực hiện Ý của Ta, sẽ chẳng còn gì con phải làm để đạt tới Giác Ngộ nữa rồi. Quá trình đã xong. Con đã đạt tới rồi.

Ngày nào mà con không làm gì khác ngoài Ý của Ta, ngày ấy con đạt tới Giác Ngộ. Nếu con thực hiện Ý của Ta mọi năm tháng đời con sống, con cần gì phải dính dáng vào quyển sách này bây giờ.

Như vậy đã rõ là con chưa làm theo Ý Của Ta. Thực ra, hầu hết mọi lúc con thậm chí còn không biết Ý Của Ta là gì nữa.

Không biết sao?

Không, con không biết.

Vậy tại sao Ngài không nói cho con biết Ý Ngài là gì?

Ta có nói đó chứ. Tại con không lắng nghe thôi. Và khi con lắng nghe, con lại thực sự không nghe được. Khi con nghe được, con không tin điều con đang nghe. Và khi con thực sự tin điều con đang nghe, con không làm theo các chỉ dẫn gì cả.

Bởi thế nên nói Ý Của Ta là ý của con là rõ ràng không đúng tí nào. Đằng khác, ý của con là Ý Của Ta. Trước hết, bởi vì Ta biết nó. Thứ hai, vì Ta chấp nhận nó. Thứ ba, vì Ta thích nó. Thứ tư, vì Ta yêu nó. Thứ năm, vì Ta đón nhận nó và gọi nó là Ý Của Ta. Điều này có nghĩa là con có tự do ý chí để làm như con muốn – và Ta biến ý của con thành Ý Của Ta, qua một tình yêu mến vô điều kiện.

Vậy để cho Ý Của Ta trở thành ý của con, con cũng hãy làm như vậy. Trước hết, con phải biết được nó. Thứ hai, con phải chấp nhận nó. Thứ ba, con phải ca ngợi nó. Thứ tư, con phải yêu mến nó. Cuối cùng, con phải gọi nó là ý của con.

Trong toàn bộ lịch sử loài người, chỉ có một vài người trong số các con đã từng làm như thế một cách kiên định. Một vài người đã hầu như luôn luôn làm như thế. Nhiều người đã làm điều đó nhiều lần. Một số đông người thỉnh thoảng làm điều đó. Và hầu như mọi người đã làm như thế rất ít lần – dù có một số người chưa bao giờ làm điều đó.

Con thuộc vào loại nào trong đó?

Chuyện ấy có quan trọng không? Con thuộc vào loại nào trong số đó từ bây giờ trở đi? Đó không phải là câu hỏi thích hợp sao?

Đúng vậy.

Thế con trả lời thế nào?

Con muốn thuộc vào nhóm đầu tiên. Con muốn biết và làm theo Ý của Ngài trong mọi lúc.

Điều đó đáng khen ngợi, đáng khuyến khích lắm, và có lẽ không thể làm được.

Tại sao?

Bởi vì con có quá nhiều thứ phải lớn lên trước khi con có thể nói điều đó. Nhưng Ta bảo con điều này: Con có thể tuyên bố điều đó, con có thể vươn tới tình trạng Thượng Đế, con có thể có được món ăn liền này nếu con chọn. Sự trưởng thành của con không cần mất quá nhiều thời gian.

Thế tại sao nó lại mất nhiều thời gian thế?

Đúng vậy? Tại sao thế? Con đang chờ đợi điều gì? Chắc hẳn con không tin là Ta đang níu con lại chứ?

Không. Con biết rõ là con tự níu mình lại.

Tốt lắm. Minh bạch là bước đầu tiên để đi tới sự làm chủ.

Con muốn có được sự làm chủ. Làm thế nào có thể có được điều đó?

Hãy tiếp tục đọc quyển sách này đi. Đó chính là nơi Ta đang mang con đến.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here