CHƯƠNG 18
Hãy để con xem con có đang dõi theo điều này. Những gì đang nói lên ở đây có vẻ là một thế giới bình đẳng và bình thản, nơi mà tất cả các quốc gia cùng đệ trình một chính phủ của thế giới, và tất cả mọi người chia sẻ trong sự giàu có của thế giới.
Nhớ rằng khi con nói về bình đẳng chúng ta đang nói tới là cơ hội bình đẳng, không phải bình đẳng trong thực tế. “Bình đẳng” thực tế sẽ không bao giờ đạt được, và cũng chẳng hay ho gì.
Tại sao?
Vì bình đẳng là sự giống nhau, và điều cuối cùng thế giới của con cần là sự giống nhau.
Không – Ta không tranh cãi ở đây là một thế giới tự động, mỗi người nhận một phần giống hệt nhau bởi chính phủ trung ương vĩ đại.
Ta đang nói về một thế giới trong đó có hai điều được đảm bảo: Nhu cầu cơ bản được đáp ứng.
Cơ hội để tiến xa hơn.
Với tất cả các nguồn tài nguyên trên thế giới của con, với tất cả sự đầy đủ của các con, các con chưa thu xếp được hai điều đơn giản này. Thay vào đó, các con đã đẩy đưa hàng triệu người vào thế bần cùng của quy mô kinh tế xã hội và làm ra một cái nhân sinh quan nhằm giữ họ ở đó một cách có hệ thống.
Con đang cho phép hàng ngàn người chết mỗi năm vì thiếu những thứ cơ bản đơn giản.
Với tất cả sự tráng lệ của thế giới, con đã chưa tìm thấy một cách tuyệt vời đủ để ngăn không cho người từ từ chết đói, và hơn thế nữa là ngừng giết hại lẫn nhau. Chúng con thực sự cho phép trẻ em chết đói ngay trước mặt con. Các con thực sự giết người bởi vì họ không đồng ý với con.
Các con vẫn còn rất nguyên thủy.
Và chúng con nghĩ rằng chúng con rất tiên tiến.
Các dấu hiệu đầu tiên của một xã hội nguyên thủy là nó nghĩ rằng nó tiên tiến. Dấu hiệu đầu tiên của một ý thức nguyên thủy là nó nghĩ rằng đã được giác ngộ.
Vậy, chúng ta hãy tóm tắt nó. Cách chúng đặt bước chân đầu tiên trên các bậc thang nơi mà hai điều cơ bản được đảm bảo cho tất cả mọi người…
là thông qua hai sự thay đổi, một là mô hình chính trị của các con, hai là trong tinh thần của các con.
Phong trào một chính phủ thế giới thống nhất sẽ bao gồm một tòa án thế giới được ủy nhiệm để giải quyết các tranh chấp quốc tế và một lực lượng gìn giữ hòa bình để cung cấp sức mạnh cho pháp luật mà con chọn để quản trị mình.
Chính phủ thế giới sẽ bao gồm một Quốc hội của các quốc gia – hai đại diện từ mọi quốc gia trên trái đất – với một số người đại diện tỷ lệ thuận với dân số của mỗi quốc gia.
Cách thức chính xác như chính phủ Mỹ được thiết lập – với hai nghị viện, một cung cấp cho đại diện tỷ lệ với dân số và một cung cấp tiếng nói bình đẳng cho tất cả các tiểu bang.
Vâng. Hiến pháp Hoa Kỳ của con là Thượng Đế truyền cảm hứng.
Sự cân bằng quyền lực này cần được xây dựng trong hiến pháp của thế giới mới. Tương tự như vậy, sẽ có cơ quan hành pháp, cơ quan lập pháp, và cơ quan tư pháp.
Mỗi quốc gia sẽ có cảnh sát gìn giữ hòa bình nội bộ của mình, nhưng tất cả quân đội quốc gia sẽ được giải tán – chính xác như mỗi tiểu bang giải tán quân đội và lực lượng hải quân của họ để nhường chỗ một lực lượng gìn giữ hòa bình của liên bang phục vụ cho toàn bộ nhóm của các tiểu bang mà bây giờ con gọi là quốc gia.
Các quốc gia sẽ có quyền để hình thành và kêu gọi lực lượng dân quân của mình trên một thời điểm thông báo, giống như các tiểu bang đều có quyền hiến pháp để giữ và kích hoạt một lực lượng dân quân tiểu bang.
Và cũng giống như các tiểu bang của con bây giờ, mỗi quốc gia của 160 quốc gia trong liên minh của các quốc gia sẽ có quyền ly khai khỏi liên minh dựa trên một cuộc bỏ phiếu của người dân (mặc dù lý do tại sao nó lại muốn làm như vậy là vượt quá Ta rồi, cho rằng người dân sẽ được an toàn hơn và dư dả hơn bao giờ hết).
Xin lập lại một lần nữa – cho những người còn chưa rõ – một liên đoàn thế giới thống nhất sẽ cho Ta được gì?
Chấm dứt cuộc chiến tranh giữa các quốc gia và giải quyết các tranh chấp bằng cách giết nhau.
Chấm dứt nghèo đói, chết đói, và sự bóc lột qui mô của mọi người và các tài nguyên của những người có quyền lực.
Chấm dứt sự tàn phá môi trường của Trái Đất.
Một lối thoát cho cuộc đấu tranh liên miên và cho sự lớn hơn, tốt hơn, nhiều hơn.
Một cơ hội – thực sự bình đẳng – cho tất cả mọi người để tăng lên biểu hiện cao nhất của bản thân.
Chấm dứt tất cả những hạn chế và phân biệt đối xử làm cho con người chùn bước, cho dù là ở nhà, tại nơi làm việc, hoặc trong hệ thống chính trị, hoặc trong quan hệ tình ái cá nhân.
Trật tự thế giới mới này có đòi hỏi sự phân bổ sự giàu có không, thưa Ngài?
Nó không đòi hỏi gì cả. Nó sẽ phân phối lại các nguồn tài nguyên, một cách tự nguyện và hoàn toàn tự động. ví dụ như tất cả mọi người sẽ được cung cấp một nền giáo dục thích hợp. Tất cả mọi người sẽ được cung cấp cơ hội mở rộng để sử dụng học vấn của họ nơi làm việc – để theo đuổi sự nghiệp nào mang lại niềm vui cho họ.
Tất cả mọi người sẽ được đảm bảo được chăm sóc sức khỏe khi cần thiết và tùy ý.
Tất cả mọi người sẽ được đảm bảo họ sẽ không chết đói hoặc phải sống mà không có đủ quần áo hay chỗ ở đầy đủ.
Tất cả mọi người sẽ được cấp điều kiện cơ bản của cuộc sống để tồn tại mà sẽ không bao giờ lại là vấn đề, để tiện nghi đơn giản và điều kiện cơ bản được cung cấp cho tất cả con người.
Ngay cả khi họ không làm gì để đạt được điều đó?
Suy nghĩ của con rằng những điều này cần phải kiếm được là cơ sở cho suy nghĩ của con đó là con phải làm gì đó để kiếm được nước thiên đàng. Tuy nhiên, con không thể kiếm được ân sủng tốt lành của Thượng Đế, và con không phải kiếm gì cả, bởi vì con đã có nước Thiên Đàng rồi.
Đây là cái gì con không thể chấp nhận, bởi vì nó là một cái gì đó con không thể cung cấp được. Khi con học được cách cho ra vô điều kiện (có thể nói là, tình yêu vô điều kiện), thì con sẽ biết nhận vô điều kiện ra sao.
Cuộc sống này đã được tạo ra như một chiếc xe thông qua đó con có thể được phép trải nghiệm nó.
Cố gắng để xoay quanh suy nghĩ này: Mọi người đều có quyền có điều kiện sống cơ bản. Thậm chí nếu họ không làm gì cả. Ngay cả khi họ không đóng góp gì. Tồn tại với những nhu cầu căn bản là một trong những các quyền cơ bản của cuộc sống. Ta đã cho các con đủ nguồn tài nguyên để có thể đảm bảo điều đó cho tất cả mọi người. Tất cả các con phải làm là chia sẻ.
Nhưng điều gì sẽ ngăn chặn mọi người chỉ đơn giản là lãng phí cuộc sống của họ, chờ chực xung quanh để thu “lợi ích”?
Trước hết, đó không phải là quyết định của con để đánh giá một cuộc sống lãng phí là như thế nào. Có phải đó là một cuộc sống lãng phí nếu một người không có làm gì nhưng chỉ nằm đó suy nghĩ về thơ ca trong 70 năm, sau đó làm ra một bài thơ xuất thần mà nó mở ra một cánh cửa của sự hiểu biết và cái nhìn sâu sắc cho hàng ngàn người? Có phải đó là một cuộc sống lãng phí nếu một người nói dối, gian lận, đề án, thiệt hại, thao túng, và làm đau lòng những người khác gần hết cả cuộc sống của mình, nhưng sau đó nhớ lại một cái gì đó của bản chất thật sự của mình như là một kết quả của nó – có lẽ nhớ lại điều mà ông ta đã dành cả đời để cố nhớ và do đó tiến hóa, đến cuối cùng, lên một bậc nữa? Đó có phải là cuộc sống “lãng phí”?
Nó không phải là dành cho con để đánh giá hành trình của linh hồn của người khác. Điều dành cho con là để con quyết định con là ai, chứ không phải ai đó khác đã chưa thành hoặc không đạt được.
Vì vậy, con hỏi điều gì sẽ ngăn chặn mọi người lãng phí cuộc sống của họ, chờ chực xung quanh để thu “lợi ích”? Và câu trả lời là: không có điều gì cả.
Nhưng Ngài thực sự nghĩ rằng điều này sẽ làm được? Ngài không nghĩ rằng những người đang góp phần sẽ không bắt đầu phẫn nộ với những người không đóng góp gì sao?
Có, họ sẽ, nếu không được giác ngộ. Những người giác ngộ rồi sẽ xem xét những người không đóng góp với lòng từ bi, chứ không phải oán giận.
Lòng từ bi?
Vâng, bởi vì những người đóng góp sẽ nhận ra rằng những người không đóng góp đang thiếu cơ hội lớn nhất và vinh quang vĩ đại nhất: cơ hội để sáng tạo và vinh quang trải nghiệm những ý tưởng cao nhất về họ thực sự là ai. Và những người đóng góp sẽ biết rằng đây đủ là hình phạt cho sự lười biếng của họ, nếu quả thực, hình phạt là cần thiết.
Nhưng những người đang thực sự đóng góp không tức giận sao vì thành quả lao động của họ bị lấy đi để trao cho những người lười biếng?
Con không lắng nghe. Tất cả phần cho đi là điều kiện tối thiểu của cuộc sống. Những người có nhiều hơn sẽ có cơ hội để đóng góp 10 phần trăm thu
nhập của họ để có thể làm việc này.
Thu nhập sẽ được quyết định như thế nào, thị trường mở sẽ xác định giá trị đóng góp của một người, giống như hiện nay ở nước con.
Nhưng sau đó chúng con vẫn sẽ có “giàu” và “nghèo”, cũng giống như chúng con ngày nay! Đó không phải là bình đẳng.
Nhưng nó là cơ hội bình đẳng. Đối với tất cả mọi người sẽ có cơ hội để sống với sự tồn tại cơ bản mà không cần lo lắng về sự tồn tại. Và tất cả mọi người sẽ được cung cấp cơ hội bình đẳng để tiếp thu kiến thức, phát triển kỹ năng, và sử dụng tài năng thiên bẩm của mình trong chốn yên vui.
Chốn yên vui?
Đó là “nơi làm việc” sau này được gọi như vậy.
Nhưng sẽ không còn sự ganh đua à?
Ganh đua, có. Ganh tị, không. Ganh đua là một cảm xúc tự nhiên thúc giục bạn phấn đấu nhiều hơn. Nó là khao khát của đứa bé hai tuổi, đôn đốc mình để đạt được tay nắm cánh cửa mà anh trai lớn của mình có thể với tới. Không có gì sai với điều đó. Không có gì là sai với ganh đua. Nó là một động lực. Đó là mong muốn thuần khiết. Nó sinh ra sự vĩ đại.
Ganh tị, mặt khác, là một cảm xúc sợ hãi có khuynh hướng làm cho con người sẵn sàng dìm kẻ khác xuống. Nó là một cảm xúc thường dựa vào cay đắng. Nó đi từ sự tức giận và dẫn đến sự tức giận. Và nó giết chết. Ganh tị có thể giết chết. Bất cứ ai trải qua cảm giác ghen tuông biết điều đó.
Ganh tị giết chết, ganh đua sinh sản.
Những người đang ganh đua sẽ được mọi cơ hội để thành công theo cách riêng của họ.
Không ai sẽ bị kéo lại về mặt kinh tế, chính trị, xã hội. Không vì lý do chủng tộc, giới tính hoặc khuynh hướng tình dục. Không vì lý do sinh thời, đẳng cấp hay tuổi tác. Và cũng không vì bất kỳ lý do nào cả. Đối xử phân biệt vì bất kì lý do nào sẽ chỉ đơn giản là không còn được dung thứ.
Sẽ vẫn còn “giàu” và “nghèo”, nhưng sẽ không còn “đói” và “nghèo túng”. Con thấy đấy, động cơ thúc đẩy sẽ không bị loại ra khỏi cuộc sống … chỉ đơn thuần là sự tuyệt vọng bị loại ra.
Nhưng có gì sẽ đảm bảo rằng chúng con sẽ có đủ người đóng góp để “chuyên chở” những người không đóng góp?
Sự vĩ đại của tinh thần con người.
Ồ?
Trái với niềm tin biểu lộ rõ ràng của con, một người bình thường sẽ không hài lòng với mức độ cung cấp để tồn tại và không có gì hơn. Ngoài ra, toàn bộ ưu đãi cho sự vĩ đại sẽ thay đổi khi sự thay đỗi thứ hai, mô hình tinh thần, diễn ra.
Những gì có thể gây ra một sự thay đổi như vậy? Nó đã không xảy ra trong 2000 năm lịch sử?
Thử nghĩ xem lịch sử hai tỷ năm.
Của hành tinh à. Tại sao nó lại xảy ra bây giờ?
Bởi vì với sự thay đổi về vật chất để tồn tại, với việc loại bỏ sự cần thiết để thành công mãnh liệt để có được một chút an ninh – sẽ không có lý do khác để đạt được, để nổi bật, để trở thành tuyệt vời, cứu lấy kinh nghiệm của sự lộng lẫy của chính nó!
Và đó sẽ là đủ động lực?
Tinh thần con người tăng lên, nó không rơi khi đối mặt với cơ hội thực sự. Linh hồn tìm kiếm một kinh nghiệm cao hơn của chính nó, không phải là thấp hơn. Bất cứ ai đã có trải nghiệm tuyệt vời thực sự, dù chỉ trong một khoảnh khắc, biết điều này.
Còn về quyền lực thì sao? Trong sắp xếp đặc biệt này, vẫn sẽ còn những người giàu có quá mức và quyền lực.
Thu nhập tài chính sẽ bị hạn chế.
Oh, thế sao. Ngài muốn giải thích làm thế nào làm điều này được trước khi con giải thích tại sao nó sẽ không?
Vâng. Cũng như sẽ có giới hạn thấp cho thu nhập, như vậy sẽ có thể có giới hạn cao.
Đầu tiên, gần như tất cả mọi người sẽ dâng 10 phần trăm thu nhập của họ cho chính phủ thế giới.
Đây là 10 phần trăm khấu trừ tự nguyện Ta đã đề cập trước đây.
Có … cái đề nghị “thuế ngang bằng” cũ kĩ đó.
Trong xã hội hiện tại của con vào lúc này nó mang hình thức của một thuế bởi vì con không đủ sáng suốt để thấy rằng khấu trừ tự nguyện cho cái tốt đẹp chung của tất cả là vì lợi ích tốt nhất của con. Tuy nhiên, khi sự thay đổi trong ý thức mà Ta đã mô tả xảy ra, sự tự đóng góp trích từ thu hoạch của con sẽ được nhìn thấy bởi con là việc rõ ràng là thích hợp.
Con xin phải nói với Ngài điều này. Ngài có phiền nếu con làm gián đoạn Ngài ở đây để cho con nói điều này?
Không, con nói đi.
Cuộc trò chuyện này có cái gì kì quặc. Con không bao giờ nghĩ rằng con có một cuộc trò chuyện với Thượng Đế trong đó Thượng Đế bắt đầu đề nghị các phương cách chính trị. Ý con là, thực sự vậy sao. Làm sao con có thể thuyết phục mọi người rằng Thượng Đế thiên về mức thuế suất ngang!
Vâng, Ta thấy con tiếp tục nhấn mạnh vào quan điểm đây là “thuế”, nhưng Ta hiểu, bởi vì cái khái niệm chỉ đơn giản là cho ra để chia sẻ 10 phần trăm của sự dư dả của con có vẻ như xa lạ với con. Tuy nhiên, tại sao con thấy khó khăn để tin rằng Ta sẽ có một ý tưởng về điều này?
Con đã nghĩ rằng Thượng Đế không phán xét, không có ý kiến, không quan tâm đến điều đó.
Chờ tí, hãy để Ta nói thẳng nhé. Trong cuộc trò chuyện lần trước của chúng ta, mà con gọi là quyển 1 – Ta đã trả lời tất cả các câu hỏi thuộc loại này. Câu hỏi về những gì làm cho các mối quan hệ công việc, câu hỏi về kế sinh nhai, thậm chí câu hỏi về chế độ ăn uống. Điều đó có khác biệt gì với câu hỏi này không.
Con không biết. Có vẻ khác nhau. Ý con là, Ngài thực sự có một quan điểm chính trị? Ngài theo đảng Cộng hòa? Một sự thật từ quyển sách này,
Thượng Đế là một người đảng Cộng hòa.
Không lẽ con muốn Ta là một đảng Dân chủ sao?
Dễ thương thật. Không, con muốn Ngài là phi chính trị.
Ta là phi chính trị. Ta không có quan điểm chính trị nào
…như Bill Clinton.
Hey, tốt! Bây giờ con đang rất dễ thương! Ta thích sự hài hước, con có thích không?
Con đoán con đã không mong đợi Thượng Đế là hài hước hay chính trị.
Hoặc bất cứ điều gì thuộc con người, phải không?
Được rồi, để Ta đặt quyển sách này và quyển 1 vào bối cảnh cho con một lần nữa.
Ta không có sở thích trong vấn đề làm thế nào con thực hiện cuộc sống của con. Mong muốn duy nhất của Ta là con có đầy đủ kinh nghiệm cho mình như một bản ngã sáng tạo, để con có thể biết con thực sự là ai.
Tốt. Con hiểu điều đó. Cho đến giờ, như vậy là tốt rồi.
Tất cả các câu hỏi Ta đã trả lời ở đây và mọi truy vấn mà Ta đã trả lời trong quyển 1 đã được nghe và đáp lại trong bối cảnh của những gì con, như một bản ngã sáng tạo, nói rằng con đang cố gắng để làm được. Ví dụ, trong quyển 1 con hỏi nhiều câu hỏi về cách con kết cục có thể duy trì tốt những mối quan hệ. Con có nhớ không?
Vâng, tất nhiên.
Con có thấy những câu trả lời của Ta có vấn đề gì không? Con có cảm thấy khó khăn để tin rằng Ta có một quan điểm về điều này?
Con chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Con chỉ đọc các câu trả lời.
Tuy nhiên, con thấy đấy, Ta đã đặt những câu trả lời của Ta trong bối cảnh của câu hỏi của con. Đó là, cho rằng con mong muốn được là hoặc làm được như vậy, một con đường để đi đến đó? Và Ta đã chỉ cho con một cách.
Vâng, Ngài đã làm như vậy.
Ta đang làm điều tương tự ở đây.
Nó chỉ là … con không biết … khó khăn để tin rằng Thượng Đế sẽ nói những điều này hơn là tin rằng Thượng Đế sẽ nói những điều kia.
Con có thấy khó khăn hơn để đồng ý với một số trong những điều nói ở đây?
Vâng …
Bởi vì nếu đúng như vậy, đó là ổn rồi.
Ổn à?
Tất nhiên.
Bất đồng ý kiến với Thượng Đế có OK không?
Con nghĩ Ta sẽ làm gì nào, đè bẹp ý kiến của con như một con côn trùng?
Thực sự là đến nay con nghĩ con là như vậy trong suy nghĩ của con.
Hãy nhìn xem, thế giới đã không đồng ý với Ta kể từ khi toàn bộ điều này bắt đầu. Ít ai đã làm việc theo cách của Ta kể từ khi sự việc bắt đầu.
Đó là sự thật, con đoán vậy
Con có thể chắc chắn đó là sự thật. Con người đã theo sự hướng dẫn của Ta chưa – đã có hàng trăm bậc thầy qua hàng ngàn năm – thế giới sẽ là một nơi khác xa. Vì vậy, nếu con muốn bất đồng với Ta bây giờ, thì hãy làm đi. Bên cạnh đó, Ta có thể là sai.
Gì nào?
Ta nói, bên cạnh đó, Ta có thể là sai. Ôi,.. con không định dùng tất cả điều này như là Kinh Phúc Âm, phải không?
Ý Ngài là Ta không nên đặt bất kỳ kí lô nào trong cuộc đối thoại này?
Rất tiếc, hãy khoan đã. Ta nghĩ rằng con đã bỏ lỡ một phần quan trọng của tất cả điều này. Chúng ta hãy quay trở lại vấn đề chính.
Một: Con đang viết lên tất cả điều này.
Ồ, điều này làm nhẹ lòng con đi một tí. Khi nãy con nghĩ rằng con đã thực sự nhận được một số hướng dẫn thực.
Hướng dẫn con đang nhận được là làm theo trái tim của con.
Lắng nghe tâm hồn của con. Nghe tự trong lòng của con. Ngay cả khi Ta giới thiệu với con một lựa chọn, một ý tưởng, một quan điểm, con không có nghĩa vụ phải chấp nhận rằng điều đó là của riêng con. Nếu con không đồng ý, thì không đồng ý. Đó là toàn bộ các điểm của bài tập này. Ý tưởng là không phải cho con phụ thuộc tất cả mọi thứ và tất cả mọi người khác phụ thuộc vào quyển sách này. Ý tưởng là để làm cho con suy nghĩ. Suy nghĩ cho bản thân của con. Và đó là người ta là ngay bây giờ. Ta là con, suy nghĩ. Ta là con, suy nghĩ thành tiếng.
Ý Ngài là điều này không đến từ Nguồn cao nhất?
Tất nhiên là vậy! Tuy nhiên, đây là một trong những điều con vẫn không thể tin rằng: con chính là Nguồn cao nhất.
Nguồn.Và đây là một trong những điều con vẫn dường như không nắm bắt: con đang tạo tất cả cuộc sống của con, ngay bây giờ và ngay ở đây. Con… con … đang tạo ra nó. Không phải Ta. Mà là con.
Vì vậy, … nếu có một số câu trả lời cho những câu hỏi chính trị thuần túy mà con không thích? Vậy hãy thay đổi chúng. Làm điều đó. Bây giờ. Trước khi bắt đầu lắng nghe chúng như phúc âm.
Trước khi con bắt đầu làm cho chúng thành hiện thực. Trước khi con bắt đầu gọi đó là suy nghĩ cuối cùng của con về một cái gì đó quan trọng hơn, có giá trị hơn, chính xác hơn suy nghĩ kế tiếp theo của con.
Hãy nhớ rằng, nó luôn luôn là suy nghĩ mới tạo ra thực tế của con. Luôn luôn.
Bây giờ, con có tìm thấy bất cứ điều gì trong cuộc thảo luận chính trị này của chúng ta mà con muốn thay đổi?
Vâng, không thực sự. Con hình như là đã đồng ý với Ngài, vì nó xảy ra. Con chỉ không biết phải làm gì về tất cả điều này.
Làm những gì con muốn. Con không hiểu sao? Đó là những gì con đang làm với tất cả của cuộc sống!
Được rồi, được rồi … Con nghĩ rằng con đã hiểu rồi. Con muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, chỉ để xem sẽ đi tới đâu.
Tốt, vậy chúng ta hãy làm điều đó.
Ngài đã định nói …
Ta đã định nói rằng trong các xã hội khác – xã hội giác ngộ đó – việc để sang một bên của một trong những gì nhận được (những gì con gọi là “thu nhập”) được sử dụng cho các tốt đẹp chung của chính xã hội là một việc làm khá phổ biến. Dưới hệ thống mới chúng ta đang khám phá cho xã hội của con, tất cả mọi người đều có thể kiếm được nhiều mỗi năm như họ muốn và họ sẽ giữ lại những gì họ kiếm được, cho đến một giới hạn nhất định.
Giới hạn gì cơ?
Một giới hạn tùy ý, với sự đồng ý của tất cả mọi người.
Và nếu trên giới hạn đó?
Sẽ được đóng góp cho tổ chức từ thiện trên thế giới dưới tên của người đóng góp, vì vậy tất cả thế giới sẽ biết ân nhân của mình.
Các nhà hảo tâm sẽ tùy chọn để kiểm soát trực tiếp 60 phần trăm đóng góp của họ, cho họ sự hài lòng của việc đặt để hầu hết số tiền của họ chính xác nơi họ muốn.
40 phần trăm khác sẽ được phân bổ cho các chương trình điều hành của thế giới liên bang và quản lý bởi tổ chức này.
Nếu mọi người biết rằng sau mức thu nhập giới hạn nhất định tất cả mọi thứ sẽ bị lấy đi, cái gì sẽ là động lực để họ tiếp tục làm việc? Điều gì sẽ khiến họ không dừng lại ở giữa dòng, một khi họ đạt được thu nhập “giới hạn” đó?
Một số sẽ. Vậy thì đã sao? Hãy để họ dừng lại. Công việc bắt buộc vượt quá giới hạn thu nhập, với đóng góp cho tổ chức từ thiện trên thế giới, sẽ không phải vì bắt buộc. Tiền tiết kiệm được từ việc loại bỏ sản xuất hàng loạt các loại vũ khí chiến tranh sẽ là đủ để cung cấp các nhu cầu cơ bản của tất cả mọi người. 10 phần trăm thu nhập của tất cả mọi người trên toàn thế giới cộng với những nguồn tiết kiệm nói trên sẽ nâng cả xã hội, không phải chỉ là vài người, tới một mức độ tiện nghi và dư dả mới. Và sự đóng góp thu nhập trên mức giới hạn đã thỏa thuận sẽ tạo ra cơ hội phổ biến rộng rãi và sự hài lòng cho tất cả mọi người nên sự ghen tị và tức giận trong xã hội hầu như sẽ không còn nữa.
Vì vậy, một số sẽ ngừng làm việc – đặc biệt là những người đã nhìn thấy hoạt động cuộc sống của họ mới là công việc thực sự. Tuy nhiên, những người đã thấy công việc của họ như là niềm vui tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng lại.
Không phải ai cũng có thể có một công việc như thế.
Không đúng. Tất cả mọi người đều có thể.
Niềm vui tại nơi làm việc không liên quan gì tới chức năng, và tất cả là về mục đích.
Người mẹ thức dậy lúc 4 giờ sáng để thay tã cho con mình hiểu được điều này một cách hoàn hảo. Bà Ta ậm ừ và thì thầm với đứa bé, và thế giới nhìn vào nó không giống như là bà Ta đang làm bất kỳ công việc nào cả. Tuy nhiên, đó là thái độ của bà ấy về những gì đang làm, đó là ý định của mình liên quan đến nó, đó là mục đích của mình trong việc thực hiện hoạt động này, làm cho hoạt động này là một niềm vui đích thực.
Ta đã sử dụng ví dụ này về người mẹ trước đây, bởi vì tình yêu của một người mẹ dành cho con bà gần như là con có thể dùng đề tìm hiểu một số các khái niệm mà Ta đang nói trong quyển sách này và trong bộ ba quyển này.
Tuy nhiên, mục đích của việc loại bỏ “tiềm năng thu nhập không giới hạn”? Đó không phải là cướp kinh nghiệm của con người của một trong những cơ hội lớn nhất, một trong số những cuộc phiêu lưu vinh quang nhất?
Con vẫn sẽ có cơ hội và có cuộc phiêu lưu tìm kiếm vô số tiền. Giới hạn trên đối với thu nhập kiếm được sẽ rất cao hơn người bình thường … hơn mười người trung bình… cần tới. Và số tiền thu nhập con có thể kiếm được sẽ không giới hạn chỉ đơn giản là số tiền con sẽ chọn để giữ lại để sử dụng cá nhân. Còn lại tất cả mọi thứ, ví dụ, trên $ 25 triệu một năm (Ta sử dụng một con số tùy ý để làm ví dụ), sẽ được chi tiêu cho các chương trình và dịch vụ mang lại lợi ích toàn thể nhân loại.
Như các lý do-lý do tại sao của nó …
Giới hạn thu nhập kiếm được trên sẽ là một sự phản ánh của một sự thay đổi ý thức hành tinh, một nhận thức rằng mục đích cao nhất của cuộc sống không phải là sự tích lũy tài sản lớn nhất, mà là làm nhiều việc tốt đẹp nhất – và ý thức hệ quả tất yếu thực sự mà nói là sự tập trung của cải, không chia sẻ nó, là yếu tố lớn nhất trong việc tạo ra tình huống xã hội chính trị khó xử dai dẳng và đáng sợ nhất trên thế giới.
Cơ hội để tích lũy của cải – sự giàu có không giới hạn – là nền tảng của hệ thống tư bản, hệ thống doanh nghiệp tự do và cạnh tranh công khai đã sản xuất ra xã hội lớn nhất trên thế giới đã từng biết đến.
Vấn đề là, con thực sự tin điều đó.
Không, con không tin. Nhưng con nói nó ở đây để thay mặt cho những người tin tưởng nó.
Những người tin tưởng nó vì họ bị lừa dối và không thấy gì trong thực tế hiện nay trên hành tinh của con. Tại Hoa Kỳ, một chấm năm phần trăm phần giàu dân số giữ nhiều của cải hơn 90 phần trăm phần nghèo dân sô. Giá trị thực của 834.000 người giàu nhất gần như là một nghìn tỷ USD lớn hơn 84 triệu người nghèo nhất kết hợp.
Vậy thì sao? Họ đã làm việc để được mà.
Người Mỹ có xu hướng xem tình trạng phân cấp như một chức năng nỗ lực của cá nhân. Một số “đạt được”, vì vậy con cho là bất cứ ai cũng có thể đạt được. Đó là quan điểm đơn giản và ngây thơ. Nó giả định rằng mọi người đều có cơ hội bình đẳng, trong khi thực tế, ở Mỹ cũng như Mexico, những người giàu có và quyền lực cố gắng xoay sở để giữ cho tiền và quyền lực của họ và tăng cường nó.
Vậy thì sao? Có gì sai với điều đó à?
Họ làm như vậy để loại bỏ đối thủ cạnh tranh một cách có hệ thống, để giảm thiểu cơ hội thể chế thực sự, và bằng cách tập thể hóa để kiểm soát dòng chảy và sự phát triển tài sản.
Bằng cách này họ đạt được thông qua tất cả các phương tiện, từ các hoạt động lao động không công bằng để khai thác lực lượng người nghèo trên thế giới và giảm thiểu cơ hội của một người mới bước vào trong vòng thành công. Sau đó, họ tìm cách kiểm soát chính sách công và các chương trình của chính phủ trên thế giới để tiếp tục đảm bảo rằng phần lớn con người nằm trong quy định, kiểm soát, và phục tùng.
Con không tin rằng những người giàu có làm điều này. Không phải là số lượng lớn nhất trong số họ. Có thể có một số ít kẻ âm mưu, con cho rằng là vậy.
Trong nhiều trường hợp nó không phải là các cá nhân giàu có làm điều đó, đó là các hệ thống và các tổ chức xã hội họ đại diện. Các hệ thống và các tổ chức được tạo ra bởi những người giàu có và quyền lực và là những người giàu có và quyền lực những người tiếp tục ủng hộ chúng.
Bằng cách đứng đằng sau các hệ thống và các tổ chức xã hội như vậy, cá nhân có thể thoái thác đi bất kỳ trách nhiệm cá nhân đối với các điều kiện đàn áp quần chúng trong khi thiên vị người giàu có và quyền lực.
Ví dụ, chúng ta hãy quay trở lại về chủ đề chăm sóc y tế ở Mỹ. Hàng triệu người nghèo của Mỹ không được tiếp cận chăm sóc y tế dự phòng. Người ta không thể trỏ đến bất kỳ cá nhân bác sĩ nào và nói, “đây là việc làm của ông, đó là lỗi của ông” đó, trong một quốc gia giàu có nhất trên trái đất, hàng triệu người không thể được vào gặp bác sĩ trừ khi họ đang ở trong tình trạng quẫn bách trong phòng cấp cứu.
Không có cá nhân bác sĩ nào để bị đổ lỗi cho việc này, nhưng tất cả các bác sĩ đã hưởng lợi. Toàn bộ ngành y tế – và tất cả các ngành công nghiệp liên quan – được hưởng lợi nhuận chưa từng có từ một hệ thống mà đã thể chế phân biệt đối xử đối với người lao động nghèo và người thất nghiệp.
Và đó chỉ là một ví dụ về một “hệ thống” giữ cho người giàu ngày càng giàu có thêm và người nghèo tiếp tục nghèo.
Vấn đề là những người giàu có và quyền lực hỗ trợ cấu trúc xã hội như vậy và kiên quyết chống lại bất kỳ nỗ lực thực sự nào để thay đổi chúng. Họ chống lại bất kỳ hình thức chính trị hoặc phương pháp tiếp cận kinh tế nào nhằm cung cấp cơ hội thực sự và điều kiện tốt đẹp cho tất cả mọi người.
Hầu hết các người giàu có và quyền lực, trên phương diện cá nhân, là những người tử tế, với nhiều tình thương và sự cảm thông như bất cứ ai. Nhưng đề cập đến một khái niệm đe dọa đối với họ như giới hạn thu nhập hàng năm (giới hạn thậm chí cao đến lố bịch, chẳng hạn như $25 triệu hàng năm), và họ bắt đầu than vãn về việc bị chiếm đoạt các quyền cá nhân, xói mòn “phong cách Mỹ” và cảm thấy “mất động lực.”
Tuy nhiên, về các quyền của tất cả mọi người sống trong môi trường tối thiểu, với đủ thức ăn để tránh chết đói, đủ quần áo để giữ ấm? Về quyền của người dân ở khắp mọi nơi để có quyền có đủ sự chăm sóc sức khỏe mà không phải chịu đựng các cơn đau hoặc tử vong do các bệnh tương đối nhỏ bé mà những người có tiền khắc phục bằng cái búng tay?
Các nguồn tài nguyên của hành tinh của con, bao gồm cả những thành quả lao động của phần lớn người nghèo bần cùng và bị khai thác liên tục và có hệ thống, thuộc về tất cả mọi người trên thế giới, chứ không chỉ những người giàu có và quyền lực để thực hiện việc khai thác.
Và đây là cách mà họ khai thác: nhà công nghiệp giàu có của các con đi vào một quốc gia hoặc một khu vực mà không có công việc nào cả, nơi người ta thiếu thốn, nơi có cảnh nghèo đói. Những người giàu có thiết lập một nhà máy ở đó, cung cấp công việc cho những người nghèo – đôi khi 10-, 12-, hoặc 14-giờ một cho một ngày làm việc để đạt tiêu chuẩn, nếu không muốn nói tiền lương rẻ mạt. Không đủ để cho phép những người lao động thoát khỏi làng mạc ổ chuột bị nhiễm khuẩn, nhưng chỉ đủ để cho họ sống theo cách đó, thay vì không có thức ăn hoặc nơi trú ẩn ở gì cả.
Và khi họ được kêu gọi, các nhà đầu tư nói, “Này, cuộc sống họ đã tốt hơn so với trước, đúng không? Chúng tôi đã cải thiện rất nhiều cho họ! Người dân đang dần có công việc, đúng không? Sao vậy, chúng tôi đã mang lại cho họ cơ hội! Và chúng tôi chịu mọi rủi ro!”
Tuy nhiên, có phải thực sự rủi ro trong khi trả lương 75 xu một giờ để sản xuất giày thể thao mà sẽ bán với giá $ 125 một đôi?
Đây là chấp nhận rủi ro hay bóc lột, rõ ràng và đơn giản?
Một hệ thống cấp bậc thô tục như vậy có thể chỉ tồn tại trong một thế giới thúc đẩy bởi tham lam, nơi mà tỷ suất lợi nhuận, không phải phẩm giá con người, là việc được xem xét đầu tiên.
Những người nói là “đạt các tiêu chuẩn trong xã hội của họ, những người nông dân sống tuyệt vời!” là đạo đức giả số một. Họ ném cho một người chết đuối một sợi dây thừng, nhưng từ chối kéo anh ta vào bờ. Sau đó, họ sẽ khoe khoang rằng cho sợi dây còn tốt hơn là cho một tảng đá.
Thay vì nâng cao chất lượng sống của con người thực sự, những người “có” cho những người “không có” trên thế giới chỉ đủ để làm cho họ phụ thuộc nhưng không bao giờ đủ để làm cho họ thực sự mạnh mẽ. Đối với những người quyền lực kinh tế thực sự có khả năng tác động, chứ không chỉ đơn thuần là đối tượng áp dụng “hệ thống.” Và đó là điều cuối cùng những người tạo ra hệ thống muốn!
Vì vậy, các âm mưu tiếp tục. Và đối với hầu hết những người giàu có và quyền lực đó không phải là một âm mưu của hành động, nhưng là một âm mưu của sự im lặng.
Vì vậy, hãy ra đi ngay bây giờ – hãy đi theo đường của Ta – và bằng mọi cách nói gì đó về sự thô tục của một hệ thống kinh tế xã hội trong đó tiền thưởng của một giám đốc điều hành của một công ty nước uống là 70 triệu đô la để tăng doanh số bán hàng của một loại nước giải khát, trong khi 70 triệu người không có khả năng để uống thứ đó, kể chi đến việc đủ ăn để giữ gìn sức khỏe.
Không nhìn thấy sự thô tục của nó ư? Gọi đây là nền kinh tế thị trường tự do của thế giới, và kể cho tất cả mọi người sự tự hào của con về nó. Tuy nhiên, đã được chép rằng: Nếu Ngươi được hoàn hảo, hãy đi bán những gì ngươi có, và đem cho người nghèo, và ngươi sẽ có kho tàng trên trời. Nhưng khi những người trẻ tuổi nghe điều này, chúng ra đi, thật buồn làm sao, vì chúng đã có nhiều của cải.
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2 (Trọn bộ)
- Download Ebook sách Đối thoại với Thượng Đế tập 2 – File PDF DOCX
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 20 (Kết thúc)
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 19
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 18
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 17
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 16
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 15
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 14
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 13
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 12
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 11
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 10
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 9
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 8
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 7
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 6
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 5
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 4
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 3
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 2
- ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 2: Chương 1