Cảm xúc là người chỉ dẫn cho chúng ta biết chúng ta đang ở đâu trong mối liên hệ giữa quá trình phát triển của bản thân và các khía cạnh của cuộc sống chính chúng ta. Nếu bạn có phản ứng tích điện cao với một điều gì đó, bạn có thể yên tâm vì đó là vấn đề bạn cần xem xét kỹ lưỡng. Thế giới xung quanh chúng ta hoạt động giống như một tấm gương để khi nhìn vào đó, ta thấy được cần phải làm gì cho sự phát triển của bản thân/tâm hồn của mình. Những điểm mạnh, điểm yếu mà chúng ta thấy ở đó có thể là những tính năng mà chúng ta có nhưng chưa được thừa nhận. Cơ chế phản chiếu này là cách để thu hút sự chú ý của chúng ta vào chính bản thân mình. Vậy nên khi bạn có phản ứng với điều gì hoặc việc ai đó đã nói và làm, hãy hỏi “Bạn đang cố gắng thể hiện điều gì?” “Bạn muốn tôi biết cái gì?”
Nhìn nhận kỹ hơn để thấy điều quý giá trong cách phản ứng này. Rất dễ sợ hãi là cảm xúc thường thấy của chúng ta, bởi rất nhiều lần, có một nguồn năng lượng lớn đứng phía sau chúng. Chúng có xu hướng bộc lộ và cảm nhận như một nguồn lực không thể ngăn cản và kiểm soát nổi trong cơ thể chúng ta. Những cảm xúc có nhiều nhất là: tức giận, ghét, sợ hãi, ghen tuông, ghê tởm, thiếu kiên nhẫn, xấu hổ, tự phụ, thương hại, phẫn nộ, ghen tị, lo lắng, tội lỗi. Nhiều lần chúng được gọi là những cảm xúc tiêu cực, nhưng tôi nghĩ trong một khía cạnh nào đó, nó cũng mang lại tính xây dựng, vì vậy tôi sẽ gọi chúng là truyền cảm xúc. Chúng dạy cho chúng ta rất nhiều về bản thân mình nếu chúng ta chỉ biết nhìn nhận. Khi nhìn vào những cảm xúc trên kia, tôi thấy rằng tất cả cảm xúc đó đều dựa trên cảm xúc chính đó là Sợ hãi. Vì vậy có thể nói rằng sợ hãi chính là nền tảng của tất cả cảm xúc. Người ta nói rằng, sợ hãi là cảm xúc mạnh mẽ nhất mà con người có. Nó có thể bị kìm hãm và phá hủy bởi tất cả chúng ta đều sợ nhìn thấy nó. Điều đó lặp đi lặp lại, chúng ta sợ hãi khi nhìn vào nỗi sợ. Trớ trêu thay, nó không phải vậy.
Sợ hãi là sự thiếu tin tưởng: Vào chính mình, những người xung quanh, và thế giới nói chung. Nên có lẽ bài học chúng ta cần cố gắng dạy cho chính bản thân mình là sự tin tưởng: Tin tưởng vũ trụ, nhưng trên hết đó là tin tưởng chính mình. Chúng ta có những hướng dẫn tốt nhất cho những thông điệp của mình, và ngày càng phát triển trong chính bản thân ta. Vấn đề chỉ là khai thác và lắng nghe nó chứ không phải là nỗi sợ khi trải nghiệm việc nhận những thông điệp đó.
Tôi được bảo rằng, việc chúng ta nhận ra nỗi sợ là rất quan trọng. Nó có nhiều hình thái chứ không phải lúc nào cũng hiển thị rõ rệt. Nó tiếp cận theo nhiều cách khác nhau trên trái đất này. Đây là nơi duy nhất mà nỗi sợ trú ngụ. “Họ” đã nói rằng “Sợ hãi không phải là sự thật, sợ hãi chỉ là một loại ảo giác. Sợ hãi chỉ nhằm mục đích tiêu khiển. Thứ duy nhất tồn tại thực sự chính là TÌNH YÊU”.
Dolores Cannon đã được nghe rất nhiều trong những phiên thôi miên của mình, rằng cảm xúc chính là lý do khiến ta hòa nhập vào thể xác hay là cơ thể vật lý của mình. Khi chúng ta tồn tại ở dạng tinh thần giữa cuộc sống, chúng ta có ý thức đầy đủ để truy cập vào những cấp độ tuyệt vời của tài liệu huấn luyện có sẵn trên thế giới tinh thần và những chiều không gian khác. Bà ấy hỏi rằng vì sao chúng ta phải đầu thai làm người khi chúng ta có khả năng tìm hiểu tất cả thông tin ở bên đó. Câu trả lời là việc tìm hiểu thông tin kiểu đó giống như là học lý thuyết so với việc thực hành, thực tế. Bạn có thể học hỏi nhiều hơn và nhanh hơn khi sử dụng cảm xúc. Sau đó các bài học đó sẽ ăn sâu vào bản thể chứ không phải chỉ là trong bộ nhớ của bạn. Những cảm xúc này chỉ có trên hành tinh này. Chúng ta không thể có được những điều này ở bất cứ nơi đâu.
Như tôi đã nói ở chương này, cảm xúc là thứ chỉ dẫn cho chúng ta biết chúng ta đang ở đâu trong mối liên hệ giữa quá trình phát triển của bản thân và các khía cạnh của cuộc sống. Có thể chúng ta phải biết ơn những cảm xúc này vì chúng là hệ thống hướng dẫn cho chúng ta trong suốt cuộc đời cũng như trong quá trình phát triển. Những hệ thống hướng dẫn cảm xúc này nằm trong đám rối năng lượng mặt trời (luân xa thứ 3) và cho phép chúng ta cảm nhận tác động của những lựa chọn của chính mình. Chúng ta chọn cách phản ứng với mọi thứ. Cho đến bây giờ, chúng ta đã phản ứng vô thức với mọi thứ theo cách của chính mình. Khi chúng ta có ý thức hơn, chúng ta nhận thức được những lựa chọn của mình, tác động của chúng và phản ứng của chúng ta trước những lựa chọn đó. Đây là một nơi chúng ta có thể quan sát một cách khách quan hơn để tạo sự cân bằng trong cuộc sống.
Xin hãy hiểu rằng, không có cảm xúc nào là đúng hay sai, cũng như không có cách nào sai hay đúng để điều khiển cảm xúc. Tôi nghĩ đó là lý do vì sao nhiều người trong chúng ta cảm thấy mặc cảm và suy yếu những cảm xúc trong các tình huống bất lợi. Chúng ta nghĩ rằng mình nên hành động và cảm nhận theo một cách nhất định, và khi không hành động thì chúng ta không cần phải sửa chữa. Có gì đó không đúng. Cảm xúc là thứ khiến chúng ta khác biệt với mọi sinh vật khác trong vũ trụ. Chúng ta chọn ở đây, lúc này để có những trải nghiệm trong quá trình phát triển của bản thân. Khi chúng ta tham gia vào trò chơi hoặc nhiệm vụ trái đất, chúng ta đã tìm hiểu về những cảm xúc và giới hạn. Cảm xúc là cách để chúng ta biết chúng ta đang làm việc đó như thế nào.
Trước hết, tôi muốn nói với các bạn rằng, sẽ rất tốt khi nhận biết được những cảm xúc mà bạn đang có. Làm sao bạn biết rằng mình sẽ cố gắng thể hiện bản thân như thế nào nếu bạn không cho phép bản thân mình trải nghiệm. Tôi nghĩ bởi chúng ta từng được dạy dỗ rằng sẽ là sai trái nếu chúng ta bộc lộ cảm xúc thật của mình, cho nên chúng ta phải khiến bản thân mình vô cảm trước những cảm xúc đang có. Sau đó, chúng ta sẽ giống như những con robot, sống trên đời mà không hề có cảm xúc của sự sống. Một thái cực khác nữa là một thế giới của những con người đang trêu đùa trên cảm xúc liên tục leo thang của nhau và xây dựng trên năng lượng của cảm xúc. Điều này tạo ra một thế giới kịch tính, liên tục tự tồn tại. Hoặc là một thế giới cực đoan không có sự giúp đỡ lẫn nhau. Tôi nghĩ, quan trọng là mình phải xem cảm xúc là một công cụ tuyệt vời mà ta có và đồng hành cùng với nó.