Trong trường hợp mà tôi sắp kể lại dưới đây, kí ức “tấm màn” có vẻ có liên quan tới thời gian bị cắt mất. Tôi đã biết Brenda được nhiều năm, cô là mối liên hệ chính trong công trình của tôi về nhà tiên tri Nostradamus. Chúng tôi đang chuyên tâm vào công trình đó vào thời điểm tôi bắt đầu trở thành nhà điều tra về UFO bằng phương pháp thôi miên đối với những ca nghi ngờ bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Một ngày nọ vào tháng Một năm 1989, khi tôi đến nhà cô ấy để thôi miên như thường lệ, cô muốn kể cho tôi nghe một sự kiện bất thường đã xảy ra vào tháng Ba năm 1988. Cô ấy thấy chuyện đó kì quặc, nhưng vì lý do nào đó mà cô chưa từng nhắc đến nó với tôi trước đây. Cô ấy nghĩ, bây giờ khi tôi đã làm việc nhiều hơn với hiện tượng UFO, có thể tôi sẽ quan tâm hơn. Cô ấy không biết liệu chuyện đó có liên quan đến UFO hay người ngoài hành tinh không, nhưng chắc chắc nó có liên quan đến thời gian bị mất, và một con cú.
SÁCH NHỮNG NGƯỜI GIÁM HỘ
Tác giả: Dolores Cannon
CHƯƠNG 3 SỰ THẬT KHÔNG HẲN LÀ NHỮNG GÌ TA THẤY
Whitley Streiber là tác gia đầu tiên sử dụng thuật ngữ “kí ức màn ảnh” khi nói về UFO và người ngoài hành tinh. Thuật ngữ này chỉ kí ức không chuẩn xác về một sự kiện hay sự vật. Những gì đã thực sự xảy ra bị ghi đè lên bởi một cái gì đó khác, và thế là tâm trí diễn giải nó khác đi. Thông thường, sự kiện thực tế được diễn giải theo một cách an toàn và nhẹ nhàng hơn để người đó không bị hoảng sợ hay sang chấn tinh thần. Khi tôi nghe đến thuật ngữ này, tôi nghi rằng đây là một phần trong cơ chế tự vệ của tiềm thức, là cách nó bảo vệ tinh thần khỏi bất kì thứ gì mà nó cho là có hại nếu được ghi nhớ hoặc nhìn thấy trong nguyên trạng thực tế. Những kí ức màn ảnh này thường liên quan đến động vật. Tôi đã có nhiều ca như vậy, khi một “tấm màn”, như cách tôi gọi nó, được che phủ lên cảnh tượng thực tế. Vì vài lý do nào đó, loài cú xuất hiện nổi bật trong hiện tượng này. Trong quyển Keepers of the Garden (Những Người Gác Vườn), Phil đang lái xe trên đường vào đêm khuya thì bị giật mình bởi một con cú sà qua đường cao tốc rồi lao qua xe của anh. Khi thôi miên Phil, chúng tôi phát hiện nó hoàn toàn không phải một con cú, mà là một con tàu ngoài hành tinh với những sinh vật nho nhỏ trên đường cao tốc bắt anh dừng lại. Tiềm thức của anh đã ngụy trang cảnh tượng đó theo một cách ôn hòa hơn để anh không nhớ được những gì đã thực sự xảy ra.
Trong trường hợp mà tôi sắp kể lại dưới đây, kí ức “tấm màn” có vẻ có liên quan tới thời gian bị cắt mất. Tôi đã biết Brenda được nhiều năm, cô là mối liên hệ chính trong công trình của tôi về nhà tiên tri Nostradamus. Chúng tôi đang chuyên tâm vào công trình đó vào thời điểm tôi bắt đầu trở thành nhà điều tra về UFO bằng phương pháp thôi miên đối với những ca nghi ngờ bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Một ngày nọ vào tháng Một năm 1989, khi tôi đến nhà cô ấy để thôi miên như thường lệ, cô muốn kể cho tôi nghe một sự kiện bất thường đã xảy ra vào tháng Ba năm 1988. Cô ấy thấy chuyện đó kì quặc, nhưng vì lý do nào đó mà cô chưa từng nhắc đến nó với tôi trước đây. Cô ấy nghĩ, bây giờ khi tôi đã làm việc nhiều hơn với hiện tượng UFO, có thể tôi sẽ quan tâm hơn. Cô ấy không biết liệu chuyện đó có liên quan đến UFO hay người ngoài hành tinh không, nhưng chắc chắc nó có liên quan đến thời gian bị mất, và một con cú.
Hôm đó cô đang lái xe từ chỗ làm ở Fayetteville về nhà, đoạn đường thường mất khoảng nửa tiếng, và khi cô bắt đầu nhìn thấy nhà mình từ xa thì sự việc xảy ra. Mặt trời đã lặn nhưng trời chưa tối hẳn. Cô đến một khúc quanh và thấy một con cú đang đậu ngay chính giữa làn đường của mình. Nó không phải loài cú nâu bình thường vẫn hay thấy trong vùng này. Nó có màu trắng sáng, trên ngực có ánh bạc, và đôi mắt đen tuyền. Đó là một con cú đẹp tuyệt, và Brenda đi chậm lại để không đụng phải nó. Cô đoán nó thuộc loài “cú tuyết”, thường được thấy ở vùng khí hậu lạnh hơn như Canada hay các bang miền Bắc. Sau này, một người bạn là nhà động vật học đã nói với tôi rằng cũng có thể nhìn thấy cú tuyết ở Arkansas vào giữa mùa đông, nhưng không thể trễ hơn như vào mùa xuân được. Đây sẽ là một chuyện hiếm gặp, nếu đó là một con cú thật.
Khi Brenda mới phát hiện ra nó, nó đang đậu quay mặt đi, nhưng rồi quay đầu lại nhìn vào cô ấy. Rồi nó vỗ cánh và bay thẳng về phía chiếc xe tải. Sải cánh của nó rộng bằng tấm kính chắn gió. Nó làm cô giật mình, và khi nó bay lướt qua nóc xe tải Brenda quay người lại để nhìn qua kính xe sau. Nhưng cô không thấy gì cả, không có dấu hiệu của con cú hay của bất cứ loài chim nào. Khi Brenda quay người lại nhìn qua cửa kính trước lần nữa, cô bị sốc khi nhìn thấy ngoài trời đã tối hẳn. Cô thoáng nghĩ rằng hẳn trời đã tối rất nhanh. Hoàn toàn bối rối, cô phải bật đèn xe lên để lái nốt bốn trăm mét còn lại về nhà.
Khi vào trong nhà, cô nhìn đồng hồ theo thói quen. Thay vì là 5:30 như lẽ ra phải thế, đồng hồ chỉ gần 7 giờ. Điều gì đã xảy ra cho một tiếng rưỡi đó? Cô chắc chắn về thời gian mình đã rời chỗ làm, vì cô chỉ ở lại làm thêm giờ vào mùa hè.
Cô nghĩ đó là một sự kiện đặc biệt, và cô đã được nghe rằng đôi lúc khi chuyện lạ như vậy xảy ra thì có điều gì đó đã bị chặn lại trong kí ức tỉnh thức của bạn.
Tôi hỏi liệu cô có nhận ra điều gì khác lạ nữa hay không. Điều chính mà cô nhớ được là cô đã gây ra hiệu ứng lạ trên các thiết bị điện trong vài ngày sau đó. Trước đây cô đã từng vài lần gặp hiệu ứng như vậy. Cô không thể đeo đồng hồ do điện trường của mình, hoặc bất cứ lý do gì. Nhưng các cảm giác chưa bao giờ mãnh liệt hay có tác động lâu như vậy. Lần này, tất cả các thiết bị điện đều bị trục trặc. Suốt nhiều ngày, TV của cô cứ bị mất nét mỗi khi cô ấy di chuyển. Tại văn phòng, máy tính bị chớp liên tục, còn đồng hồ và bàn tính có những phản ứng kì lạ không như hoạt động bình thường của chúng. Cô nghĩ là điện trường của mình đang tương tác với các thiết bị mọt cách mạnh hơn bình thường, và cô cũng trở nên nhạy cảm hơn với âm thanh. Thính giác tự nhiên của cô mở rộng lên các dải tần âm thanh cao hơn phạm vi thông thường. Cô nghe được các âm thanh có tần số cao hơn, và trong nhiều ngày cô đặc biệt nhạy cảm với những tần số đó mà phần lớn người thường không nghe được. Một trong những điều đặc biệt là cái điện thoại. Cô nói rằng nó phát ra một tiếng bíp the thé ngay trước khi đổ chuông, và hầu hết mọi người không nghe thấy tiếng đó. Vậy là cô bắt máy ngay trước khi điện thoại đổ chuông. Điều này làm sếp cô hoang mang, ông nói, “Brenda, làm ơn, bình tĩnh lại đi. Hãy để cho điện thoại reo trước khi cô trả lời.”
Cô cũng nghe được tiếng rít chói tai của một số hệ thống an ninh trong cửa hàng. Đối với cô, âm thanh đó quá lớn đến mức nó làm cô đau màng nhĩ, mặc dù không ai khác có thể nghe thấy. Cô đã cố gắng tránh xa trung tâm mua sắm cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường.
Khi ở nhà, cô chỉ cần cầm một cái đồng hồ lên định vặn dây cót là đã đủ để phá hỏng nó. Ở chỗ làm thì đồng hồ đều là điện tử, cô còn không cần phải chạm đến chúng. Chỉ cần cô ở trong cùng một căn phòng với chúng là đã đủ làm chúng có những hoạt động kì lạ. Những cái đồng hồ đó không bao giờ hoàn toàn hồi phục lại được. Đồng hồ trên cái lò vi sóng trong công ty cũng có vấn đề. Nó phát ra những tiếng bíp lớn khi cô vừa bấm vào nút hẹn giờ. Cô còn không cần chạm vào nó mà chỉ cần đưa tay về phía nó. Những hiệu ứng lạ thường trên các thiết bị điện này tiếp diễn trong bốn ngày sau đó, và rồi chúng biến mất.
Chúng tôi quyết định dành phiên làm việc hôm đó để khám phá xem điều gì, nếu có bất cứ thứ gì, đã xảy ra trong khoảng thời gian bị mất đó, thay vì tiếp tục làm việc với Nostradamus. Cô ấy không nghĩ mình sẽ bị bối rối gì nếu thực sự có điều dị thường đã xảy ra.
Khi bắt đầu buổi thôi miên, tôi đưa cô ấy về nửa cuối tháng Ba năm 1988, và ngay lập tức cô ấy bước vào khung cảnh khi cô đang lái xe về nhà. Dọc đường, cô thảo luận về công việc trong ngày của mình, và cô đang lo lắng về người mẹ vừa bị tai nạn xe hơi. Đó là những suy nghĩ của cô trong lúc lái xe. Cô cũng đã mệt, nôn nóng được về nhà, tắm nước nóng và thư giãn.
Khi đã gần đến nhà, cô rẽ vào một khúc quanh và nhìn thấy thứ gì đó đang đứng giữa làn xe của mình. Cô dừng xe lại để không va phải nó. Trong kí ức khi tỉnh thức về sự kiện này, cô nghĩ mình chỉ đi chậm lại, nhưng giờ đây cô nói mình đã dừng xe lại hoàn toàn. Một điều ngạc nhiên khác nữa, cái mà cô nhìn thấy giữa đường không phải một con cú.
D: Cái gì ở giữa đường vậy?
B: Thật khó nói. Nếu chúng ta sống ở thời xưa, có lẽ tôi sẽ gọi đó là một thiên thần.
D: (Ngạc nhiên) Một thiên thần?
B: Một sinh vật từ tầng cao hơn chăng? Tôi thấy một người đàn ông đang đứng giữa đường. Ông ấy phát sáng… toàn thân. Và quần áo của ông ấy có vẻ cũng là màu trắng.
D: Có phải ý cô là ông ấy phát sáng như kiểu tỏa hào quang xung quanh?
B: Một phần. (Cô ấy giải thích một cách khó khăn) Nó giống như kiểu một tấm ảnh trắng đen hơi thừa sáng. Cô biết đấy, khắp nơi đều sáng lên và màu trắng phát ra từ đó.
D: Nó không giống như ánh sáng đèn à?
B: Chà, thật khó miêu tả, vì nó có một phần giống vậy và một phần giống vầng hào quang. Và có phần giống một tấm ảnh thừa sáng, hoặc là tất cả chúng trộn vào làm một.
D: Quần áo ông ấy cũng màu trắng sao?
B: Ít nhất với tôi thì chúng trông có vẻ như vậy. Có thể tôi không cảm nhận màu sắc chính xác được, vì có quá nhiều ánh sáng xung quanh ông ấy. Cả tóc ông ấy cũng phát ra ánh sáng trắng.
D: Cô có nhìn được những đặc điểm của ông ấy không?
B: Việc này khó đấy, vì có nhiều ánh sáng quá. Điều tốt nhất tôi có thể nói được là đường nét của ông ấy giống người Hy Lạp cổ điển, như cô thấy trên những pho tượng cổ Hy Lạp. Rất cân đối, với vầng trán cao, mũi thẳng, và những đường nét rất hài hòa.
D: Ông ấy cao bao nhiêu?
B: Khoảng một mét tám, một mét chín.
D: Ông ấy cao thật.
B: Vâng, ông ấy khá cao lớn. Ông ấy đứng đó, nhìn quanh. Và tôi có thể thấy những tia sáng phát ra từ mắt ông ấy. Khi ông ấy nhìn về phía tôi, tôi không thể thấy được đôi mắt ấy. Nhưng khi ông ấy nhìn sang một bên, tôi thấy những tia sáng đó phát ra từ mắt ông ấy. Tôi không biết những tia sáng đó để làm gì. Và ông ấy nhìn thấy tôi. Tôi đã dừng xe lại để không đụng phải ông ấy. Tôi không muốn làm tổn hại đến ông ấy. Rồi ông ấy đi về phía chiếc xe tải của tôi. Khi đi vòng sang phía ghế lái, ông ấy làm một cử chỉ phác qua chiếc xe. Ông ấy chỉ vẫy tay một lần. (Minh họa bằng tay trái của cô ấy, vẫy tay chậm rãi.) Ông ấy làm vậy song song với mui chiếc xe, rồi hạ xuống ngang với kính chắn gió. Khi làm vậy, tay ông ấy ở phía trên cách chiếc xe khoảng một tấc rưỡi đến hai tấc.
Có vẻ đây là những gì mà ý thức của cô ấy ghi nhận lại thành một con cú bay là đà qua chiếc xe. Hiển nhiên, tấm màn che sai lệch về một con cú trắng xuất phát từ ý thức của cô ấy, bởi vì trong trạng thái thôi miên cô không ngần ngại nhận diện đó là một con người. Cô chưa hề nhắc đến một con cú nào cả.
B: Và tôi hạ kính xe xuống để xem có phải ông ấy cần đi nhờ hay gì khác không.
Đó có vẻ là một phản ứng kì lạ khi nhìn thấy một người dị thường như vậy. Nếu đó là một con người thì phản ứng đó là bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này thì không. Phản ứng được trông đợi phải là nổ máy xe và chạy xa khỏi đó. Việc hạ kính xe xuống để nói chuyện với một sinh vật đang phát sáng chắc chắn là bất thường. Việc đó hẳn nhiên đã không làm cô ấy sợ, và cô không cảm thấy nguy hiểm. Tôi hỏi cô ấy liệu cô có băn khoăn về cách phản ứng của mình không.
B: Thật kì lạ, nhưng tôi tò mò muốn biết ông ấy là ai và đang làm gì ở đó. Và tôi nghĩ là nếu có ý muốn làm hại tôi thì ông ấy đã có thể hạ gục tôi rồi. Tôi nghĩ, với cái cách phát sáng như thế và với những tia sáng chiếu ra từ mắt ông ấy, nếu muốn hạ tôi từ chỗ ông đang đứng thì ông ấy đã hoàn toàn có thể.
D: Vậy là cô không sợ ông ấy.
B: Chà, tôi có e ngại, có thể hơi hồi hộp. Nhưng tôi không phát hoảng lên hay cái gì đó kiểu vậy. Tôi hỏi ông ấy liệu có cần giúp đỡ hay cần đi nhờ xe đến đâu không. Và ông ấy nói, “Ồ, phước lành cho con. Ta cảm kích với lời đề nghị của con. Phương tiện di chuyển của ta đang ở ngay đằng kia.” Ông ấy ra hiệu về phía một ngọn đồi bên đường
D: Cô có nhìn thấy được gì không?
B: Không. Tôi chỉ thấy ngọn đồi. Có khá nhiều cây tuyết tùng ở trên đó. Theo cách mà ông ấy ra hiệu, tôi có cảm giác là nếu như có bất kì thứ gì ở đó, nó phải nằm ở đằng xa của ngọn đồi, có thể ngay trên đỉnh. Nơi mà đằng nào nó cũng khuất khỏi tầm mắt.
Tôi đã lái xe trên con đường đó nhiều lần để đến nhà Brenda. Sau câu chuyện này, tôi đã đặc biệt chú ý đến ngọn đồi đó. Nó cách con đường không xa, nằm ngay giữa cánh đồng của một nhà nông dân. Có một ít cây cối trên đỉnh và không có căn nhà nào gần đó. Nhưng ngọn đồi đó không quá cao, nên nếu một con tàu có thể ẩn mình phía sau đó khuất khỏi tầm nhìn từ con đường thì hẳn là con tàu đó không quá lớn. Trừ phi ông ấy cũng đã làm cho nó vô hình trong mắt con người.
B: Tôi hỏi ông ấy, “Ông là ai? Tôi không thể không nhận thấy vẻ ngoài của ông rất khác với tôi. Ông có phải là một vị khách từ ngoài Trái Đất, hay ông đến từ một cõi giới cao hơn?” Và ông ấy trả lời rằng ông đến từ hội đồng trưởng lão. Tôi hỏi, “Hội đồng này là gì vậy? Thông thường các hội đồng là để tư vấn hoặc để điều hành một nhóm hoặc cái gì đó.” Ông nói, nhiều vị khách khác nhau đã đến các nơi khác nhau trên Trái Đất và đem về những bản báo cáo mâu thuẫn với nhau về việc Trái Đất đã phát triển đến mức nào. Có một nhóm ủng hộ việc tiếp xúc cởi mở với loài người, và một nhóm khác lại ủng hộ việc bỏ mặc loài người trong sự vô minh như hiện tại. Và bởi vì ông là một thành viên của hội đồng trưởng lão, họ đã quyết định để đích thân ông xuống xem tình hình trên Trái Đất như thế nào. Đó đúng hơn là một nhiệm vụ bí mật, một chuyến đi tìm hiểu thực tế, cô có thể gọi là vậy. Như vậy, họ sẽ có nhiều thông tin hơn để ra quyết định, để mặc Trái Đất trong vô minh hay tiếp cận loài người và đem họ đến với ánh sáng, sức khỏe, và tri thức.
D: “Vô minh” mà cô nói có nghĩa là vậy à?
B: Chà, mặc dù loài người vẫn nghi ngờ, một số hi vọng và mơ mộng rằng có tồn tại sự sống ngoài trái đất, nhưng với đa số – tới chừng mực mà quan chức của các chính phủ có quan tâm đến – thì không có chuyện đó. Đó là những gì họ muốn nói về “vô minh”, khi loài người không chấp nhận sự thật đó. Họ đã nghĩ đến việc tiếp xúc với con người theo một cách mà chúng ta có thể tiếp nhận được, đồng thời chứng minh rõ ràng được rằng có trí thông minh ngoài trái đất. Và họ vẫn đang sống cuộc sống riêng của mình, cho đến thời điểm loài người bắt kịp đủ để có thể gia nhập với họ.
D: Có phải ông ấy giao tiếp với cô bằng lời nói không?
B: Không hẳn. Tôi đoán cô có thể gọi đó là “thần giao cách cảm phát thanh”. Tôi có thể nghe thấy ông ấy rất rõ ràng, cứ như ông ấy đang nói vậy, nhưng miệng ông ấy không cử động. Tôi đoán rằng ông ấy phát những suy nghĩ đến tâm trí của tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận đó là một giọng nói rất dễ nghe.
D: Rồi điều gì xảy ra nữa?
B: Ông ấy nói ông cần tiếp tục công việc đang làm, và rằng tôi cần phải về nhà. Ông ấy không có gì cần tôi giúp đỡ cả. Rồi ông ấy vẫy tay một cái ngay trước mắt tôi. Khi ông ấy làm vậy – tôi đoán là với năng lực tinh thần mà ông có – tôi không còn thấy ông ấy nữa. Và tôi không còn nhớ sự việc này như nó đã diễn ra.
D: Tôi tự hỏi tại sao ông ấy lại ở đó ngay giữa đường nhỉ?
B: Chắc chắn tôi đã không tìm hiểu được chuyện đó. Tôi có ấn tượng là ông ấy đã đến nhiều nơi khác nhau, quan sát loài người và mọi thứ đang diễn ra. Và tôi có cảm giác là ông ấy tò mò về điều gì sẽ xảy ra nếu ông có cơ hội gặp một người bình thường ngay trên đường. Ông ấy muốn biết liệu tôi sẽ hốt hoảng bỏ chạy, hay sợ hãi và tìm cách tấn công ông ta, hay mấy thứ giống vậy.
D: Chà, có lẽ có những người sẽ làm vậy thật.
B: Đúng vậy. Nhưng, tôi đoán, cô có thể cho rằng ông ấy đang lấy một nhóm mẫu trung bình. Ông sẽ xuất hiện trước mặt loài người ở chỗ này chỗ khác, rồi làm cho họ quên trải nghiệm đó đi. Nhưng ông ghi chú lại những phản ứng của họ trước sự xuất hiện của mình. Để có ý tưởng về cách loài người nói chung sẽ phản ứng ra sao với một sự hiểu biết nhất định về sự sống ngoài trái đất.
D: Khi ông ấy đứng bên cạnh chiếc xe tải, cô có thể thấy thêm được chi tiết nào về ông không?
B: Chà, mọi thứ đều rất trắng và phát sáng. Lối phục sức của ông ấy nhìn chung là rộng rãi và thoải mái. Đúng hơn là giống kiểu áo chùng với một cái khăn trùm ở trên, hoặc tương tự như vậy. Và ông ấy có một sợi dây thắt lưng buộc quanh eo. Trang phục của ông dường như có nhiều túi để ông ấy có thể mang các thứ theo bên mình. Và dường như chân ông ấy mang ủng vải, mặc dù chất vải dày đến cả hai phân nó vẫn có vẻ dẻo và mềm mại. Ông ấy mặc áo choàng dài, nhưng có đến hai hay ba lớp nên nhìn ông ấy có vẻ ấm áp kể cả với thời tiết ở thời điểm đó trong năm. Chúng trông như được làm từ len sợi mịn hoặc một thứ gì tương tự.
D: Ông ấy có tóc không?
B: Ồ có. Chúng nhìn như một mái tóc thẳng màu trắng, được cắt tỉa phía trước, và có thể dài đến lưng ở phía sau. Ông ấy phát sáng đến mức tôi không thực sự nói được liệu ông ấy có một màu sắc đặc biệt nào quanh người hay không. Da và lông ông ấy nhìn trắng, và đôi mắt ông màu bạc. Ông ấy không để râu.
D: Ông ấy còn phát các tia sáng từ mắt không?
B: Không, lúc ông ấy nói chuyện với tôi thì không. Nhưng khi ông quan sát cảnh vật xung quanh thì có các tia sáng phát ra từ mắt ông ấy.
D: Nhưng nó không có gì đáng sợ cả, chỉ kì lạ thôi.
B: Rất lạ, nhưng tôi thực sự thích thú vì dường như ông ấy không bận tâm đến việc tôi hỏi nhiều như vậy.
D: Cô còn hỏi ông ấy điều gì nữa?
B: Tôi hỏi ông ấy liệu thực sự có sự sống ngoài kia không, hay đó chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi. Và ông trả lời, “Có, ngoài kia đúng là có sự sống, và chúng rất đa dạng.” Có rất nhiều dạng sống khác nhau với mọi loại hình dáng và khả năng. Và có nhiều chủng tộc sinh vật khác nhau đang trông chờ loài người đến một ngày sẽ phát triển được phi thuyền, để chúng ta có thể hội nhập với họ và trở thành một phần của cộng đồng thiên hà. Ông còn nói rằng các chủng tộc khác nhau có những đặc tính khác nhau. Một số hiếu chiến hơn những loài khác, một số lại có xu hướng vô tư lự và vui tính. Rồi ông nói một điều mà tôi thấy lạ, nhưng lại cũng đầy hứa hẹn. Ông nói, “Nhưng cô sẽ học được tất cả những điều này trong một thời gian nữa.” Nên tôi hiểu điều đó nghĩa là có thể trong cuộc đời của tôi con người sẽ vươn đến các vì sao.
D: Tôi tự hỏi hội đồng này ở đâu nhỉ? Cô có hỏi ông ấy không?
B: Ông ấy nói nó không có một vị trí cụ thể. Họ chỉ đơn giản là gặp nhau ở bất cứ chỗ nào mọi thành viên quyết định. Tôi có ấn tượng rằng họ có một con tàu riêng. Đó là một con tàu rất lớn, và họ thường có xu hướng gặp nhau trên đó để bàn công việc. Nhưng các thành viên hội đồng đến từ mọi hành tinh khác nhau, đại diện cho nhiều chủng tộc khác nhau.
D: Nhưng cô đã nói ông ấy có đường nét giống con người.
B: Vâng, ông ấy có vẻ giống con người. Tôi hỏi ông ta, “Sự sống trên các vì sao ngoài kia ấy, có phải nó có đủ mọi hình dạng và đặc điểm phi thường khác nhau hay không, hay cơ bản họ đều trông giống con người?” Ông nói, chúng ta sẽ thấy sự sống ở cả hai dạng: cùng hình dáng với chúng ta nhưng hơi khác một chút, và khác biệt hoàn toàn đến mức khó mà tin được đó là những sinh vật có trí tuệ.
D: Cô nói cô đã nhìn thấy tay ông ấy. Nó có giống tay con người không?
B: Nó rất lớn, với các ngón tay dài. Trên phím đàn piano, ông ấy có thể dễ dàng đánh được mười hai hoặc mười ba phím trắng mà không cần cố gắng, cùng một cách tôi đánh được chín hoặc mười phím trắng. (Cô ấy đang sử dụng kiến thức chơi đàn piano của mình để so sánh). Và các ngón tay của ông ấy cũng dài theo tỉ lệ với kích cỡ bàn tay. Nhưng điều rõ nhất tôi có thể nhớ được là ông ấy có cùng số ngón tay với chúng ta. Và bởi vì ông mặc quần áo chùng, tôi không nói được liệu có đặc điểm cơ thể nào khác với chúng ta hay không. Điều chủ yếu tôi nhận thấy là ông ấy cao lớn hơn bình thường. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng ở nơi của ông ấy có lẽ người ta có tiêu chuẩn sức khỏe cao hơn. Vì thế, họ có thể đạt tầm vóc trung bình cao hơn.
D: Ý cô là ông ấy cao hơn hay là to lớn hơn?
B: To lớn hơn. Cao hơn, vai rộng hơn, bàn tay to. Răng ông ấy rất đẹp. Tôi không nghĩ cả đời ông ấy có từng đến nha sĩ bao giờ. Ông có vẻ rất thông thái và hòa nhã. Và ông nói, một trong những điều làm một số chủng tộc khác sợ hãi là loài người chúng ta có một chút xu hướng hung hăng, và đôi khi có thể hơi hiếu chiến. Ông nói nếu chúng ta có thể học cách kiểm soát thái độ này thì tương lai của chúng ta sẽ rất tươi sáng.
Có vẻ đây là thông tin duy nhất cô ấy có thể cung cấp về cuộc gặp gỡ kì lạ kia. Tôi biết là tôi luôn có thể tìm hiểu nhiều hơn bằng cách trao đổi trực tiếp với siêu thức của cô ấy. Thế là tôi đã yêu cầu được nói chuyện với siêu thức của cô. Yêu cầu này của tôi chưa bao giờ bị từ chối.
D: Tôi tò mò về sinh vật mà cô ấy nhìn thấy. Trong thực tế, ông ta có thực sự trông như cô ấy mô tả không?
B: Thực tế, ông ta có phát sáng như cô ấy mô tả. Nhưng có một vài khác biệt hữu hình trên cơ thể mà ông ta đã làm cho cô ấy quên đi, hoặc không nhìn thấy ngay từ đầu. Bạn có thể nói là ông ta đã làm phép trên cơ thể mình để trông hoàn toàn như con người.
D: Bạn có thể nói cho tôi biết ông ta thực sự trông như thế nào không?
B: Tóc ông ta trắng và bồng bềnh, dài hơn cô ấy nhớ, và chân tóc cao hơn phía trên trán. Ông ta có đường chân tóc trên trán hình chữ V rất sắc nét, điều đó làm cho cô ấy nhận định rằng ông có đường chân tóc như một chàng trai trẻ. Và đúng là ông ta có đôi bàn tay to lớn, nhưng chúng xương xẩu, và các ngón tay có thêm một đốt nữa. Thay vì các ngón tay kết thúc ở chỗ như tay chúng ta, chúng trông như thể đốt tay giữa được lặp lại. Nên cách các ngón tay đó gập lại khác với tay chúng ta.
D: Bàn tay ông ta có bao nhiêu ngón?
B: Ông ta có bốn ngón thường, nhưng ông ta cũng có ngón cái đôi.
D: (Đây là một bất ngờ.) Ngón cái đôi? Ý bạn là sao?
B: Hai ngón cái. Bàn tay ông ta dài hơn tay chúng ta bởi vì nó có nhiều xương hơn. Ông ta có một ngón cái ở vị trí thông thường, và một ngón khác phía trên đó. Có rất nhiều chỗ cho hai ngón cái trước khi các ngón khác bắt đầu. (Tất cả những điều này được diễn tả kèm theo các cử chỉ tay.)
D: Vậy là ông ta có hai ngón cái và bốn ngón thường, tổng cộng sáu ngón tay.
B: Phải, trên mỗi bàn tay. Với móng tay dài và hẹp hơn chúng ta. Phần gốc móng giáp với biểu bì có hình chữ U rất sắc nét thay vì hình vuông như của chúng ta.
D: Khuôn mặt của ông ta có khác không?
B: Trông nó góc cạnh hơn cô ấy nhớ. Ông ta nhận ra rằng cô ấy có thể thấy vẻ ngoài của ông rất đáng sợ. Đôi mắt ông ấy rất to và sáng chói, do năng lượng phát ra từ đó, với hàng lông mày rất rậm rạp. Và thực ra đôi mắt của ông toàn là màu trắng. Không có tròng đen hay đồng tử gì cả.
D: Tôi đã từng thấy mắt người mù như vậy. Ý bạn phải vậy không?
B: Phải. Ngoại trừ việc tròng trắng phát sáng lên do năng lượng của ông ấy tỏa ra.
D: Còn về những đặc điểm khác của ông ta thì sao?
B: Những đặc điểm khác của ông ta trông khá bình thường. Hai gò má ông ta khá gồ ghề và hóp lại. Và ông ta có đường xương hàm rất khỏe. Khó mà nói được về tai ông ta vì chúng đã bị tóc ông che mất.
D: Và da ông ta thực sự trắng ư?
B: Tôi không nghĩ thực sự như vậy. Có quá nhiều ánh sáng phát ra, khó mà nói được da ông ấy thực sự màu gì. Nhưng do sự tương phản giữa tóc với da ông ta, cũng như giữa mắt với da, làn da ông ta trông có vẻ tối màu hơn. Nhưng nó phát sáng, nên trông nó trắng hơn màu da thực sự.
D: Ông ta có mũi và miệng như chúng ta không?
B: Có. Ông ta có mũi và miệng, còn răng thì khó mà nói được chúng có giống chúng ta không vì ông ta không mở miệng khi nói. Ông ta nói chuyện bằng cách phóng chiếu các suy nghĩ của mình.
D: Nhưng cô ấy đã nhìn thấy răng.
B: Bởi vì hình ảnh mà cô ấy đã thấy thỉnh thoảng có mỉm cười. Còn hình ảnh thực thì rất nghiêm nghị.
D: Vậy là gương mặt ông ta không có biểu cảm.
B: Ồ, có biểu cảm chứ, nhưng nó không liên quan đến việc để lộ răng. Ông ta sẽ nhướng mày và nghiêng đầu và tương tự vậy, nhưng không bao giờ mỉm cười. Khuôn mặt ông ta có vẻ hẹp hơn về phía trước. Cái cách khuôn mặt ông ta bóp hẹp lại về phía miệng trông sắc nét và hẹp hơn chúng ta. So với ông ta, khuôn mặt chúng ta phẳng hơn.
D: Trang phục của ông ta có giống như cô ấy mô tả không?
B: Ông ta mặc quần áo, nhưng chúng phức tạp hơn mô tả của cô ấy. Ông ta có rất nhiều đồ kim loại được gắn vào quần áo của mình.
D: Những thứ đó để làm gì?
B: Nhiều loại dụng cụ và kiểu như vậy. Một số trong đó chỉ là trang trí. Một số thể hiện cấp bậc của ông ta. Và một số là điều khiển từ xa của một con tàu và những thứ tương tự. Nó nằm trong quần áo, trong thắt lưng của ông ta. Ông ta có một thứ giống như cái dây đai đeo chéo qua ngực, (cô ấy làm cử chỉ tay cho thấy nó có hai dây đai) được cài đầy những thứ bằng kim loại.
D: Bạn nói là dụng cụ và những thứ tương tự?
B: Giống những cái nút và công tắc hơn. Và chúng trông như những cái chai nhỏ, nhưng chúng đều có công dụng. Chúng không chỉ là vật trang trí. Nếu là dụng cụ thì trông chúng như đã bị thu nhỏ kích thước đi rất nhiều.
D: Vậy là ngay cả trang phục cũng khác với những gì cô ấy nghĩ.
B: Chúng có giống, với ống tay và tà áo mềm rũ. Cô ấy chỉ không nhìn thấy các dụng cụ và những thứ phụ tùng lặt vặt. Ông ta không cho phép cô ấy nhìn thấy các phụ tùng đó.
D: Có lý do cho việc đó không?
B: Có, vì loài người còn non nớt về mặt công nghệ. Nếu họ được tiếp xúc với quá nhiều công nghệ tiên tiến xa lạ một cách quá nhanh, đó có thể là thảm họa.
D: Con người luôn cố gắng học hỏi cái mới mà. Ý bạn là chúng ta không thể hiểu được hoặc không điều khiển được các công nghệ đó hay sao?
B: Không điều khiển được. Ví dụ tương tự, trong lịch sử Trái Đất khi các thủy thủ phát hiện ra một hòn đảo mới ở Nam Thái Bình Dương, họ đã tặng cho tộc trưởng một khẩu súng làm quà. Tộc trưởng tự hào về món quà đó, vung vẩy nó xung quanh, nói “Này, nhìn xem tôi có gì đây.” Và khẩu súng vô tình phát nổ làm ai đó bị thương, bởi vì ông ta không có kiến thức về việc bảo quản và sử dụng nó như thế nào.
D: Tôi đang nghĩ đến từ “kỉ luật”.
B: Không, không phải theo nghĩa đó. Người tộc trưởng không hiểu được cách áp dụng một thứ gì đó. Một khi bạn hiểu được cách áp dụng một thứ, tự nhiên kỉ luật sẽ đến theo.
D: Vậy nên họ nghĩ rằng tốt hơn hết là không nên cho chúng ta nhìn thấy quá nhiều thứ cùng một lúc.
B: Chính xác. Chúng ta được xem là một chủng tộc thông minh và rất tò mò. Và họ biết, nếu chúng ta nhìn thấy một thứ gì đó và ghi nhớ nó, chúng ta sẽ cố gắng tìm ra thứ đó là gì và rồi tìm cách tái tạo nó.
D: Có thực sự là ông ta có các tia sáng phát ra từ mắt không?
B: Có. Theo cách mà máy móc của họ được chế tạo, chúng có thể hoạt động thông qua cơ thể, không chỉ qua máy móc. Chúng cũng có thể sử dụng cơ thể. Các tia sáng phát ra từ mắt ông ta có thể là từ một cỗ máy đang quét qua toàn cảnh để phân tích mọi thứ được làm bằng cái gì, hoặc chúng cũng có thể từ một cỗ máy được điều chỉnh để tìm kiếm một yếu tố hoặc một thứ gì đó đặc biệt. Chúng có thể phát ra từ rất nhiều thứ.
Điều này nghe giống như các ca trong quyển sách của tôi, Legacy From The Stars (Di sản từ những vì sao), khi máy móc và cơ thể được kết hợp lại. Trong một số trường hợp, cơ thể được kết nối để nó có thể điều khiển phi thuyền bằng việc cử động các cơ. Nhiều người ngoài hành tinh trong quyển sách đó đã trở thành một phần của con tàu của họ, theo đúng nghĩa đen. Tôi nghĩ đó có thể là một phần mở rộng kì quái của mấy trò chơi Thực Tế Ảo mới, nơi máy móc và cơ thể hoạt động cùng với nhau.
Đây dường như là một trường hợp không chỉ có một mà đến hai “tấm màn”. Phiên bản đơn giản với con cú mà ý thức của cô ấy nhớ được hoàn toàn khác với hai phiên bản được khám phá trong trạng thái thôi miên. Rõ ràng, những sinh vật ngoài hành tinh kia có khả năng làm cho chúng ta nhận thức sự việc theo nhiều cách khác nhau. Chỉ có thôi miên mới có thể tiết lộ những gì thực sự nằm bên dưới bề mặt. Liệu chúng ta có bao giờ biết được đâu là thật và đâu chỉ là ảo ảnh?
D: Thật lạ là ông ta không biết cô ấy đang lái xe tới chỗ đó.
B: Ông ta có biết.
D: Ồ? Tôi tưởng ông ta bị bất ngờ.
B: Không. Cô ấy mới là người bị bất ngờ. Ông ta đã biết là cô ấy sẽ tới. Và cô ấy là người mà ông ta muốn gặp.
D: Có lý do nào khiến ông ta muốn gặp cô ấy không?
B: Có chứ. Hội đồng trưởng lão theo dõi một số người nhất định trên Trái Đất, để khi đến thời điểm thích hợp cho việc gặp mặt loài người thì những người đó sẽ được liên hệ trước tiên, nếu như họ còn sống vào lúc đó. Họ đã làm như vậy nhiều thế kỉ qua. Một trong những con người mà họ thấy có triển vọng nhất là Leonardo da Vinci. Và thế là với mỗi thế hệ đến và đi, họ lại dõi theo một vài người. Trong trường hợp thời điểm gặp gỡ đến vào thế hệ đó thì hội đồng trưởng lão đã xác định sẵn được họ muốn liên hệ với ai đầu tiên.
D: Cô ấy có điểm khác biệt nào khiến họ theo dõi cô ấy không?
B: Họ tìm kiếm một số đặc điểm ở những người mà họ muốn liên hệ đầu tiên. Những người đó phải rất thông minh. (Điểm này phù hợp với Brenda, vì cô ấy có chỉ số IQ của một thiên tài). Và cởi mở, sẵn sàng học hỏi cái mới. (Cô ấy chắc chắn cởi mở, nếu không cô đã không đồng ý với những buổi thử nghiệm lạ lùng của chúng tôi.) Cũng như tiến bộ về mặt tâm linh và có tiếp xúc với những cõi giới cao hơn. Một người có cố gắng cải thiện bản thân và cởi mở với những điều mới. Một người biết vượt qua những trở ngại trong cuộc sống của họ theo một cách tích cực và không ảnh hưởng tiêu cực đến những người chung quanh họ. Một số người thì vượt qua trở ngại bằng cách hủy hoại những người chung quanh, nhưng đó không phải là kiểu người mà hội đồng trưởng lão cần. Hội đồng muốn những người vượt qua trở ngại bằng những cách tích cực.
D: Hội đồng có giữ liên lạc với những người này hay quan sát họ suốt cuộc đời không?
B: Có. Hội đồng để mắt đến những người này suốt cuộc đời bọn họ. Và theo thời gian, hội đồng liên lạc với họ. Đôi khi họ cho phép những người này nhớ, nhưng hầu hết họ xóa mờ kí ức của những người này để không làm cuộc sống hàng ngày của bọn họ trở nên phức tạp.
D: Họ đã tiếp xúc với Brenda trước đây chưa?
B: Có, họ đã gặp cô ấy. Đặc biệt khi cô ấy còn nhỏ, nhưng cô ấy không nhớ được. Họ đã liên hệ để giúp cô ấy bắt đầu chuẩn bị, trong trường hợp thời điểm đến trong cuộc đời của cô ấy.
D: Cũng cùng một loài sinh vật này ư?
B: Đôi khi là một sinh vật giống vậy, đôi khi là một sinh vật có hình hài khác bởi vì đó có thể là ai đó thuộc một chủng tộc khác. Nhưng thường thì đó sẽ là một người có liên hệ chặt chẽ với hội đồng trưởng lão. Họ làm việc cùng nhau.
D: Họ theo dõi dấu vết của một người như thế nào? Người ta di chuyển quá nhiều. Làm sao họ định vị được một người?
B: Họ có khả năng cảm nhận được thể vía của bạn đang phát ra. Và họ dễ dàng thấy được hào quang quanh người bạn. Hơn nữa, một vài cá nhân trong số họ đã phát triển đến mức họ có thể nhận biết được các cõi giới cao hơn so với khả năng của con người. Thế nên một khi họ đã biết được hào quang của bạn cùng với siêu thức và thể vía của bạn trông như thế nào rồi thì họ sẽ lần ra bạn rất dễ, bởi vì mỗi người đều là độc bản và không có hai người nào giống nhau. Họ có máy móc giúp đỡ trong việc này. Họ nhập thông tin vào máy, rồi cho nó quét toàn bộ hành tinh này. Con người có loại hào quang như thế này, phát xạ thể vía như thế này, đang ở đâu? Và cái máy sẽ thu hẹp xác định vị trí.
D: Vậy là họ không cần làm gì với cơ thể vật chất của cô ấy để tìm được cô.
B: Không phải lúc nào họ cũng cần làm gì đó với cơ thể vật chất của cô ấy. Lần đầu tiên họ tiếp xúc, khi cô ấy là một đứa trẻ chín tuổi, họ có cấy truyền cho cô ấy. Đúng hơn là giống như tiêm ngừa, bạn có thể nói vậy. Thật khó mà giải thích được.
D: Tôi đang nghĩ đến một mũi tiêm hay cái gì đó tương tự.
B: Phải, nó rất giống vậy. Và đôi khi việc cấy truyền này sẽ để lại một vết sẹo hoặc một kiểu dấu vết trên da. Họ cấy một loại vật chất vào cơ thể để giúp khuếch đại khả năng nhận diện. Nó giúp làm cho người đó nhạy cảm hơn với các năng lực “asper”, vì các năng lực này rất quan trọng trong cộng đồng ngân hà.
D: Từ đó nghe lạ quá. Năng lực “asper”?
B: Đó là từ rất thông dụng. Nó là cách sử dụng tất cả các năng lực ngoại cảm (khả năng sử dụng các giác quan ngoài ngũ giác bình thường)
D: Tôi đang nghĩ tới từ “aspirations” (sự hít vào)
B: Từ đó không đúng. (Cô ấy đánh vần) “Es .. per …”
D: Từ này thật lạ với tôi.
B: Cô ấy lại biết từ đấy. Tôi lấy từ ấy từ cô ấy ra mà.
D: Ồ, vậy là bạn diễn đạt từ kho từ vựng của cô ấy … Vậy, vật kia đó được cấy vào phần nào trên cơ thể vậy?
B: Trong trường hợp của cô ấy, nó ở đây, chỗ nốt u trên cánh tay trái của cô ấy.
Brenda giơ cánh tay lên, và tôi có thể thấy một nốt u rất nhỏ.
D: Nó xuất hiện như thế nào?
B: Chuyện đó xảy ra vào ban đêm khi cô ấy say ngủ. Nếu bạn hỏi khi cô ấy tỉnh dậy, cô ấy sẽ cho bạn biết chuyện đó xảy ra lúc nào, vì nó đã xuất hiện một cách rất kì lạ.
D: Họ có sử dụng một dụng cụ nào không?
B: Có. Nó trông như một cái ống bạc. Ở đầu mà họ áp vào cánh tay, nó có vẻ phẳng hoặc hình như hơi lõm vào trong. Nhưng khi bạn ấn nó vào cánh tay, một thứ gì đó trong cái ống xuyên qua da và truyền vào trong mạch máu. Nhưng nó không đau.
D: Nhưng nó để lại một nốt u nhỏ?
B: Khi chỗ đó lành, nó để lại một nốt u ở chỗ họ đã cấy truyền. Khi cô ấy tỉnh lại, cô ấy có thể tả lại vết đó đã xuất hiện và lành lại như thế nào. Và bên cạnh chất được truyền vào, có vẻ còn có một quả cầu bạc nhỏ. Thực tế đó là một dụng cụ rất nhỏ giúp cho máy móc của họ truy dấu một người, bởi vì nó bắt sóng với phát xạ thể vía của người đó. Và nếu họ liên lạc với một người trong vòng đời của người đó, họ có thể kích hoạt “vật” mà họ đã cài trong cơ thể người này. Thế là vật đó cũng sẽ hoạt động như một cái máy dịch. Cô ấy có thể phóng chiếu suy nghĩ của mình và giao tiếp, và nghe được suy nghĩ của họ. Nếu có giao tiếp bằng lời nói thì cô ấy sẽ có thể hiểu được chúng, ngay cả khi họ đang nói một thứ ngôn ngữ xa lạ. Khi sóng âm được não bộ tiếp nhận, nó sẽ được chuyển sang các biểu tượng toàn diện mà cô ấy có thể hiểu được. Vật ở trong cơ thể cô ấy sẽ có khả năng làm điều đó. Tôi gọi nó là bạc vì nó trông như vậy, chứ nó không hẳn được làm bằng bạc. Nó có đường kính khoảng 3 mi-li-mét, và nằm trong phần thịt ở cẳng tay cô ấy, ngay dưới nốt u chỗ họ đã truyền vật chất. Nó ở giữa hai xương, xương quay và xương trụ, ở trong cơ ngay dưới đó. Nó được đưa vào cùng với vật chất được truyền. Họ làm cả hai việc đó trong một lần để không phải xâm nhập vào nhà cô lần nữa. Sau đó họ có thể truy dấu cô ấy thông qua các dụng cụ của họ.
D: Trong cơ thể cô ấy còn vật thể lạ nào khác nữa không?
B: Hiện tại thì không.
D: Đã từng có thứ khác à?
B: Nếu đã từng có thì tôi cũng không biết, nhưng có khả năng sẽ có một vài thứ khác được đưa vào cơ thể cô ấy trong tương lai vì nhiều lý do.
D: Vật ở trong cánh tay cô ấy có gây ra vấn đề gì cho cơ thể không?
B: Không, và nó không nên gây ra vấn đề gì.
D: X-quang thì sao? Nó có phát hiện được vật đó không?
B: Có thể, nhưng khả năng không cao. Với cách mà vật đó được đặt giữa hai xương cánh tay, một trong hai xương có thể sẽ chặn nó khỏi tầm nhìn của tia X-quang. Họ cố gắng đặt nó ở chỗ khó phát hiện thấy, vì họ không muốn nó bị lấy ra. Tôi đoán là bạn cũng nói được, với cách mà vật đó được đưa vào, nó có thể truyền tín hiệu đến một dây thần kinh gần đó để có thể kết nối với não bộ.
D: Tôi đã từng nghe một vài người khác có những thứ ở trong đầu họ.
B: Một vật gì đó có thể sẽ được đưa vào đầu cô ấy trong tương lai, nếu cơ hội cho phép. Nhưng bây giờ thì hội đồng trưởng lão muốn để cho những người mà họ đang quan sát được tự do.
D: Việc đặt một vật vào đầu có mục đích gì?
B: Tôi không chắc lắm. Các chủng tộc và nhóm người khác nhau trong cộng đồng ngân hà có các ý định và mục tiêu khác nhau. Và họ sử dụng các dụng cụ khác nhau. Thế nên họ có thể tiếp xúc với loài người theo những cách khác nhau. Mặc dù các cuộc tiếp xúc lẽ ra phải được điều phối thông qua hội đồng trưởng lão, một vài nhóm lại sử dụng công cụ riêng của họ thay vì những loại đã được hội đồng chấp thuận.
D: Hội đồng có bận tâm khi các nhóm đó làm vậy không? Như vậy không trái với quy định của họ à?
B: Một số trái với quy định, còn một số thì không, tùy thuộc vào việc nó được thực hiện như thế nào và có gây hại gì cho chủ thể hay không. Kể cả tác động của nó lên chủ thể như thế nào nữa.
D: Bạn có thấy được họ trông như thế nào không, những sinh vật đã đưa vật này vào cánh tay Brenda khi cô ấy chín tuổi ấy?
B: Họ là một kiểu người rất hòa nhã. Khó mà thấy được họ trông như thế nào, vì lúc đó họ xuất hiện vào ban đêm. Họ khác với người mà cô ấy đã thấy trên cao tốc. Có một chi tiết là đầu họ không có tóc. Đầu họ nhẵn nhụi. Và họ có vẻ ánh lên màu bạc. Bàn tay họ rất khác, vì họ có ba ngón thường và một ngón cái. Họ không to lớn như người mà cô ấy đã thấy trên cao tốc. Những người này thường có xương dài, mảnh khảnh, và thể tạng mỏng manh. Họ có đôi mắt sẫm màu, đó là tất cả những gì tôi có thể nói được vì mặt của họ chìm trong bóng tối. Nhưng họ thường có chân tay dài và gầy, và nếu so với tiêu chuẩn của con người thì họ khá hốc hác, vì họ rất gầy.
D: Bạn nói họ là những người hòa nhã à?
B: Đúng. Họ có sự tò mò về trí tuệ rất lớn. Và họ làm việc này theo chỉ dẫn của hội đồng trưởng lão. Và hội đồng trưởng lão, như bạn sẽ nhớ, bao gồm nhiều sinh vật từ nhiều chủng tộc khác nhau. Có vô số loại sinh vật, bởi vì khi bạn nhìn vũ trụ như một tổng thể thì sự sống vô cùng đa dạng. Chỉ trong thiên hà này thôi đã có rất nhiều loại sinh vật khác nhau với ngoại hình, văn hóa, khả năng, cách nhìn nhận sự việc, và cách xây dựng các thứ, đều khác nhau. Có một số chủng tộc mà khi nhìn thấy họ rồi thì bạn sẽ hiểu được từ đâu mà có các huyền thoại về thần vườn, yêu tinh và các loại khác. Bởi vì ở thời cổ đại đôi khi các vị khách không được cẩn thận cho lắm, và có một vài người đã nhìn thấy họ mà không bị xóa kí ức, thế là tin đồn được lan ra về những sinh vật có vẻ ngoài đặc biệt. Thế nên khi bạn nghe được truyền thuyết về những người hoặc cực kì cao và trông kệch cỡm, hoặc rất nhỏ bé và trông thanh tú, thì rất có thể họ thuộc một trong số những chủng tộc đã ghé thăm chúng ta trong quá khứ.
D: Hội đồng là người yêu cầu các sinh vật khác đi làm những việc này sao?
B: Đúng ra phải là như vậy.
D: Thực tế không phải lúc nào cũng vậy à?
B: Không, không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng họ cố gắng điều phối công việc thông qua hội đồng trưởng lão sao cho gây tổn hại ít nhất.
D: Tôi nhận thấy đang có nhiều người hơn được tiếp xúc với những sinh vật khác nhau này, nhiều hơn ban đầu chúng tôi đã nghĩ.
B: Phải, vì thời điểm để tiếp xúc công khai với Trái Đất đang đến gần hơn bao giờ hết. Và rất có thể nó sẽ xảy ra trong thế hệ hiện tại của những người đang được quan sát. Dù sao những sinh vật này cũng thực sự rất hi vọng, vì rất nhiều người đang sốt ruột chờ loài người gia nhập vào cộng đồng thiên hà.
D: Chúng tôi đã nghe nhiều người nói rằng họ đã bị bắt cóc. Bạn có biết gì về chuyện đó không?
B: Đúng là đôi khi những sinh vật kia sẽ thực hiện một dạng kiểm tra thể chất kĩ hơn trên một người, để dõi theo xem y khoa đã phát triển như thế nào và con người đang tiến hóa ra sao. Họ muốn chuẩn bị cho thể chất của con người khi loài người gia nhập cộng đồng thiên hà. Bởi vì khi điều này xảy ra, họ muốn giúp loài người tiêu trừ hoàn toàn bệnh tật. Để làm như vậy thì họ phải kiểm tra con người trước, để họ có thể phát triển các phương thuốc cho các loại bệnh tật khác nhau. Sau đó, họ sẽ có thể cung cấp cho chúng ta các phương thuốc này khi họ liên hệ công khai với loài người.
D: Điều này có lý. Các cuộc kiểm tra thể chất đó được thực hiện như thế nào?
B: Thông thường là bằng ánh sáng và một số loại năng lượng. Tương tự như cách chúng ta sử dụng tia X-quang để tầm soát xương vậy. Họ có nhiều loại năng lượng ở các tần số khác nhau có khả năng kiểm tra những thứ nhất định trong cơ thể, và cho họ biết chúng có hình dạng gì hay đang ở trạng thái phát triển như thế nào.
D: Việc đó được làm tại nhà của một người, ngay trên giường họ à?
B: Không, họ phải đưa người đó lên một trong những con tàu của họ, nơi có lắp đặt thiết bị. Các thiết bị này phát ra những năng lượng nhất định để kiểm tra những thứ nhất định trong cơ thể. Và vì có quá nhiều thiết bị, người ta không thể di chuyển chúng dễ dàng được. Họ có thể làm một cuộc tầm soát một phần tại nhà bạn, nhưng sẽ không được chi tiết như khi họ làm trên tàu.
D: Tôi nghĩ đây là cái mà người ta gọi là bắt cóc.
B: Nó không có nghĩa là một cuộc bắt cóc. Nếu họ muốn bắt cóc người đó, họ sẽ đưa người đó lên tàu, bay đi, và không bao giờ đưa người đó trở lại Trái Đất. Đây chỉ là một cuộc kiểm tra thôi, để họ có thể tiếp tục thu thập các thông tin cần thiết. Và đổi lại, loài người sẽ mang đến cho cộng đồng thiên hà những thành tựu cá nhân của chúng ta: sự tò mò, trí tuệ, tình yêu đối với nghệ thuật và âm nhạc. Và cách chúng ta thích tạo ra và tìm hiểu mọi thứ. Đó là những gì chúng ta có thể đóng góp cho cộng đồng thiên hà.
D: Tôi cũng nghe nói rằng một vài trong số các sinh vật đó có vẻ lạnh lùng, như thể họ không có cảm xúc vậy.
B: Một vài trong số họ đúng là có vẻ như vậy, đơn giản vì họ tập trung mưu cầu về mặt trí tuệ, nên họ không có lý do nào để thể hiện cảm xúc cả. Và một số khác thì chỉ là có tính dè dặt, họ biểu hiện cảm xúc bằng thần giao cách cảm nhiều hơn bằng cử chỉ của cơ thể.
D: Tôi đã nói chuyện với những người bị sợ hãi rất nhiều sau khi nhìn thấy các sinh vật này.
B: Ừ. Và thật đáng tiếc, vì họ thực sự không có ý định làm hại chúng ta. Những người cảm thấy sợ hãi như vậy thường là người không có đầu óc cởi mở, hoặc họ không được chuẩn bị cho trải nghiệm. Vậy nên thay vì nghĩ đến việc đó như một điều tuyệt vời và một trải nghiệm mới đáng trân trọng, những người đó lại nghĩ đến những con quái vật trong phim kinh dị nửa đêm hay những sinh vật mắt bọ đang săn đuổi họ. (Tôi cười.). Và thế là họ hoảng sợ.
D: Đó cũng là một phản ứng hoàn toàn bình thường của con người thôi.
B: Điều đó còn tùy. Nếu người đó đã được nuôi dạy từ nhỏ để phản ứng theo cách đó, thì đúng, đó là một phản ứng bình thường. Nhưng nếu thay vào đó họ đã được nuôi dạy từ nhỏ để phản ứng bằng sự ngạc nhiên và trí tò mò thì khác. Phản ứng phụ thuộc vào cách họ đã được tiếp xúc với những thứ đó khi còn nhỏ. Và vào việc gia đình họ có thái độ như thế nào.
D: Có người kể là họ đã nhìn thấy các sinh vật tóc vàng xinh đẹp. Bạn nghĩ đó là thật hay chỉ là một loại ảo ảnh?
B: Có một chủng tộc có tóc trắng, và một vài người trong số họ rất đẹp. Sinh vật mà Brenda đã nhìn thấy là một người trong tộc đó. Vậy nên cũng có thể là những người mà cô nói đó đã nhìn thấy chủng tộc này. Nhưng đồng thời, cũng có thể có yếu tố ảo ảnh để làm những sinh vật này trông đẹp hơn, và làm cho con người không sợ hãi họ. Họ được tạo hình sao trông cho đẹp đẽ, theo từ ngữ của con người, để con người phản ứng tích cực hơn.
D: Điều này có lý. Con người cơ bản là động vật định hướng bằng nỗi sợ hãi.
B: Cũng không hẳn là như vậy.
D: Tôi còn một vài câu hỏi nữa. Khi cô ấy ngừng xe lại trên đường và sinh vật kia đến nói chuyện với cô ấy, nếu có ai đó đi qua thì sao? Người đó có nhìn thấy sinh vật kia không?
B: Họ sẽ không nhìn thấy cả sinh vật kia lẫn chiếc xe của cô ấy. Họ sẽ đi qua luôn, vì họ nhìn thấy chỗ đó là đường trống, nhưng họ sẽ không biết được là mình đang đi ngang qua cô ấy. Họ sẽ chỉ nghĩ là mình đang đi thẳng, vì họ không nhìn thấy cả cô ấy lẫn sinh vật kia.
D: Tôi thắc mắc liệu họ có đụng phải chiếc xe không, vì cô ấy dừng xe ngay trên đường.
B: Không, họ sẽ chỉ đi vòng qua cô ấy và đi tiếp, nhưng họ không bao giờ biết chuyện đã xảy ra.
D: Điều đó được thực hiện như thế nào?
B: Cùng một cách để làm cho cô ấy nhìn thấy một diện mạo khác của sinh vật kia. Ông ta đã thay đổi nhận thức của cô ấy về những gì cô ấy đang nhìn thấy. Họ có thể làm vậy với bất kì con người nào. Họ chỉ sửa đổi nhận thức về những gì người đó nhìn thấy. Nếu có ai đó đi ngang qua, thay vì nhìn thấy chiếc xe tải dừng giữa đường và ai đó đang nói chuyện với người lái, họ sẽ chỉ nhìn thấy một con đường trống trải. Và họ sẽ chỉ tiếp tục lái đi.
D: Tôi hiểu rồi. Họ sắp xếp như vậy để không ai bị thương tổn trong quá trình.
B: Đúng. Bởi vì họ không muốn làm hại bất kì ai.
D: Dù sao thì, trong trải nghiệm hồi tháng Ba đó của cô ấy, đã có một thực thể xuất hiện ở đó, nhưng ông ta không chỉ làm cho nhận thức của cô ấy về ông ta khác đi, mà còn chặn kí ức và đưa vào hình ảnh của một con cú. Có đúng vậy không?
B: Đúng, như một phương pháp bảo vệ cho cả cô ấy và ông ta. Ông ta muốn liên lạc với cô ấy, nhưng không muốn làm cho cuộc sống của cô ấy phức tạp thêm. Vì vậy, ông ta để lại trong kí ức của cô ấy một con cú rất đẹp trên đường. Như vậy cuộc sống của cô ấy sẽ không thực sự bị ảnh hưởng. Nhưng cùng lúc đó, ông ta thay đổi nhận thức về cách cô ấy trông thấy ông, để cho trải nghiệm đó trở nên nhẹ nhàng hơn cho cô ấy. Như thế, cô ấy sẽ cởi mở hơn với trải nghiệm. Nếu cô ấy nhìn thấy ông trong hình dạng thực, yếu tố sợ hãi có thể trở nên mạnh mẽ hơn đối với cô. Ông ta đã cố gắng làm cho cuộc gặp được dễ chịu nhất có thể cho cô ấy.
D: Điều đó có lý. Nhưng nếu cô ấy nhớ được sự việc theo cách này thì cũng không có gì phiền lòng, đúng không?
B: Không, không hề. Cô ấy rất mong muốn ghi nhớ được nó. Và tôi nghĩ việc này cũng tốt. Bản thân tôi cho phép việc này. Cô ấy nên nhớ được tất cả những điều này khi tỉnh dậy, vì nó sẽ giúp cô ấy tiếp tục chuẩn bị khi đến thời điểm. Cô ấy đã sẵn sàng cho thông tin này. Đó là lý do cô ấy nhớ được con cú, để có thể sử dụng các kĩ thuật hiện có để truy xuất thông tin này. Và để cô ấy có thể nhớ được mọi thứ.
D: Brenda nói rằng trong mấy ngày sau đó cô ấy gặp vấn đề với thính giác, và có cái gì đó ảnh hưởng lên các thiết bị điện và những thứ tương tự như vậy. Điều gì đã gây nên hiện tượng đó?
B: Do tiếp xúc với sinh vật kia, hào quang của cô ấy đã hấp thu thêm một số năng lượng. Phần lớn năng lượng này đã được cơ thể cô ấy sử dụng, nhưng vẫn còn một lượng dư thừa sót lại. Và hào quang của cô ấy đã phóng ra phần năng lượng dư thừa này, có thể nói là như các tia chớp vô hình vậy. Kết quả là tai cô ấy ù đi và có những phản xạ kì lạ. Cô ấy còn nghe được những âm thanh rất cao. Và phần năng lượng dư thừa quanh cơ thể cô ấy đã quấy nhiễu hoạt động của các thiết bị điện.
D: Nguyên nhân của tình trạng này có phải chỉ do cô ấy ở gần sinh vật kia không?
B: Đó là do cô ấy dễ tiếp thu những thứ ở tầng cao hơn. Vì vậy, cô ấy và hào quang của cô sẵn sàng hấp thụ những nguồn năng lượng cao hơn. Thế nên khi cô ấy ở gần sinh vật kia, bên cạnh việc hấp thụ tri thức tâm linh và tinh thần từ ông ấy, cô còn hấp thụ một số năng lượng hào quang. Có một phần năng lượng dư thừa không thể được sử dụng ngay được, nên nó gây ra một vài hiệu ứng phụ. Nó giống như khi bạn truyền tải quá nhiều điện năng qua dây dẫn thì sẽ gây ra tia lửa điện vậy.
D: Điều này có ảnh hưởng đến bất kì phương diện nào trong sức khỏe của cô ấy không?
B: Không, không có ảnh hưởng tiêu cực. Năng lượng dư thừa trong người cô ấy có hỗ trợ một số quá trình chữa lành đang diễn ra, vì trong cơ thể luôn có một vài sự chữa lành đang được thực hiện. Và nó không can thiệp vào bất kì điều gì khác mà cơ thể cần phải tự hoàn thành. Nó chỉ là vấn đề ảnh hưởng đến thính giác và đến các đồ điện xung quanh cô ấy. Cô ấy đã không quá kinh ngạc, vì trong phần lớn cuộc đời mình, cô ấy đã có ảnh hưởng đến các loại đồng hồ xung quanh mình. Và có một khoảng thời gian khi học trung học, cô ấy còn có tác động lên máy bán hàng nữa. Và cô ấy đã luôn có thính giác nhạy bén. Vì vậy, các hiệu ứng kia không làm cho cô ấy lo lắng, vì chúng tương tự như những thứ đã xảy đến với cô ấy trước kia. Tuy nhiên lần đó chúng có khác biệt và mạnh hơn một chút. Tác động lên thính giác của cô ấy thường đến rồi đi, đôi khi chỉ vài phút, trong một lúc trong ngày, hoặc như lần đó là kéo dài vài ngày. Đó chính là điều làm cô ấy khó chịu, vì cô ấy đã quen với việc tác động lên thính giác không kéo dài quá lâu. Còn tác động của cô ấy lên đồng hồ và các thiết bị đo thời gian, trong trường hợp này, là một hiệu ứng thường trực chỉ có cô ấy mới có.
D: Là do trường năng lượng của cô ấy sao?
B: Một phần do trường năng lượng và khả năng tâm linh của cô ấy, và phần khác là do cách cô ấy nhận thức về thời gian.
D: Ý bạn là sao?
B: Hầu hết mọi người trong nền văn hóa của cô ấy, do cách họ được nuôi dạy, rất ý thức về thời gian. Từng phút, từng giờ, và kiểu “Ôi, tôi phải có mặt ở chỗ-này-chỗ-kia trong vòng năm phút nữa.” Do mối quan tâm của cô ấy, và cách cô ấy đã được nuôi dạy, cô ấy đã phát triển một cái nhìn toàn diện hơn về thời gian: nghĩ về thời gian theo mùa, theo năm, và theo hàng thế kỉ, thay vì theo từng phút từng giờ. Vì thế, vì cô ấy có một góc nhìn khác về thời gian, nó đã có tác động lên các thiết bị thời gian xung quanh cô ấy. Có thể nói là cô ấy sống trong một vận tốc khác của thời gian.
Sau buổi thôi miên, tôi ghi chép lại kí ức có ý thức của cô ấy.
D: Siêu thức của cô nói rằng khi tỉnh lại cô sẽ kể với tôi về cánh tay của cô.
B: Về nốt u trên cánh tay của tôi phải không? (Cô ấy cởi khuy tay áo và xắn lên.) Nó đã có từ khi tôi lên chín tuổi, cũng được gần hai mươi năm rồi.
Nốt u nằm ở khoảng gần bốn phân dưới khuỷu tay của cô ấy, ở mặt trong cánh tay trái. Nó có kích thước và hình dạng như một mụn cơm, nhưng trơn láng và có màu hồng. Mụn cơm thường thì thô ráp. Tôi chạm vào, nó không hề cứng như kiểu một khối u hay u nang thường thấy.
B: Tôi nghĩ có thể có một sợi gân nối với dây thần kinh, bởi vì khi tôi chà xát nó theo một cách nhất định thì tôi thấy nhoi nhói ở cổ tay.
D: Cô có nhớ nó đã xuất hiện lúc nào không?
B: Có chứ. Vào cuối tuần lễ Tạ Ơn năm 1969. Chúng tôi đã đến nhà bà tôi vào dịp lễ. Lúc đó chúng tôi sống ở Houston, còn bà tôi sống ở Louisiana. Ngày Chủ nhật chúng tôi rời đi để trở về Houston, và sáng hôm đó khi thức dậy tôi nhận thấy chỉ qua một đêm mà có một chỗ trên cánh tay tôi đã nổi lên sưng phồng.
D: Nó có giống như vết côn trùng cắn không?
B: Không, không hề giống. Nó màu trắng, như một bóng khí dưới da, nổi lên, và rất phồng.
D: Tôi đang nghĩ đến mụn máu, nhưng thường thì nó sẽ có màu máu.
B: Nó giống một vết rộp nước hơn, ngoại trừ việc nó không có chất lỏng bên trong. Nó không trong suốt, mà có màu trắng và thô ráp. Lúc tôi thức dậy và phát hiện ra nó, nó chỉ có bề ngang khoảng sáu milimet. Nhưng trong ngày hôm đó nó tiếp tục lan ra và lớn dần lên. Đến giữa ngày thì nó đã lớn bằng một đồng mười xu. Nó cao hơn một vết rộp, khoảng gấp ba lần so với hiện giờ. Tôi đưa cho mẹ và bà tôi xem, và họ không thể nghĩ ra nó là gì. Nó không đau, mà hơi râm ran ngứa. Tôi biết đó không phải là vết nhện cắn. Nó không đỏ tấy và không đau. Mọi người quyết định không đụng đến nó, và có thể nó sẽ tự biến mất. Khi chúng tôi lái xe về nhà hôm đó, tôi nhận thấy vết đó cứ lớn dần lên. Vào buổi sáng hôm sau khi tôi thức dậy để đến trường, nó đã lớn bằng một đồng hai lăm xu. Cuối cùng, khi tôi thức dậy vào ngày thứ ba, chỗ phồng rộp đã xẹp xuống. Tôi có một vết loét hở trên cánh tay với kích thước bằng đồng năm mươi xu. Trung tâm của nó chính là nốt u bây giờ đây. Nó trông giống như khi cô bị trầy đầu gối, cô bất cẩn làm bong lớp vảy, rồi có máu, dịch và chất lỏng chảy ra. Và nó cứ tiếp tục đóng vảy, rồi nứt ra và chảy dịch. Ở viền xung quanh vết loét thì nổi lên như một cái gờ. Nó cứ như vậy trong vòng ba tuần. Nó là một vết thương hở, phía trong rìa vòng tròn này thì rất nhức và sờ vào thấy mềm. Rồi cuối cùng nó cũng bắt đầu từ từ thu nhỏ lại. Trong khi đó, phần bên trong khô lại trông như một vết thương đóng vảy. Phải mất sáu đến tám tuần chỗ đó mới thu nhỏ lại. Nó co lại, nhưng phần gờ ngoài vẫn tồn tại một thời gian. Tôi đã dán băng cá nhân lên để tránh va chạm vào nó.
D: Nếu nó đã lớn bằng một đồng năm mươi xu thì có vẻ nó sẽ phải để lại một vết sẹo.
B: Đúng rồi, cô có thể nghĩ vậy. Nhưng nó co lại cho đến khi chỉ còn rất nhỏ. Và rồi một buổi sáng thức dậy, tôi thấy một lớp da đã mọc phủ lên trên nó. Và nó đã lành lại thành hình dạng như ngày hôm nay, chỉ còn là một nốt u nhỏ. Có một nhánh sẹo nhỏ ở một bên vết thương, nhưng nó đã biến mất vài năm sau đó, còn nốt u này thì về cơ bản vẫn giữ nguyên. Đôi khi nó ngứa, và có lúc lớp da trên cùng bị bong ra, nhất là khi tôi ra ngoài nắng.
D: Cô có từng đi khám bác sĩ vì nó không?
B: Có, tôi đã từng, và bác sĩ không tìm ra được nó là cái gì. Thứ duy nhất ông ta có thể nghĩ đến là một loại nhiễm trùng nấm do mèo cào, nhưng tôi chưa từng đến gần một con mèo nào. Nó cứ như vậy mười chín năm qua và không gây ra vấn đề gì, trừ đôi lúc bị ngứa ran.
Vậy là vết sưng trên cánh tay Brenda dường như là một bí ẩn. Có lẽ chẳng có cách nào chúng tôi có thể biết được liệu thực sự có một thiết bị đã được cấy vào người cô ấy mười chín năm trước hay không, hay liệu nó có còn ở đó không. Miễn là nó không gây ra vấn đề gì về mặt thể chất, tốt nhất hẳn là nó nên được để yên và tiếp tục là một bí ẩn. Có vài người, khi phát hiện ra họ có các vật thể được cấy ghép trong cơ thể, thì họ muốn lấy chúng ra ngay. Nhưng quan điểm của tôi là nếu các sinh vật ngoài trái đất đã muốn có một thiết bị ở đó, thì họ sẽ chỉ đơn giản cấy chúng trở lại mà thôi.
Những ca kì lạ này không chỉ xảy ra vào giai đoạn nghiên cứu ban đầu của tôi vào những năm 1980. Tôi sẽ kể ra đây một ca gần đây, cho thấy những sinh vật ngoài trái đất có khả năng tạo ra ảo ảnh trên quy mô lớn hơn nhiều so với trên từng sinh vật đơn lẻ.
Vào năm 1997, Clara đã viết thư và gọi cho tôi nhiều lần để đề nghị một buổi làm việc. Vào thời điểm đó, đã có quá nhiều người muốn được làm thôi miên đến mức tôi đã ngừng làm việc đó tại nhà mình. Tôi không nhận thân chủ mới, trừ phi tôi sắp có buổi diễn thuyết tại thành phố nơi họ sống và chỉ khi tôi có thời gian. Tôi đã không còn thực hiện thôi miên vào ngày mà tôi sẽ diễn thuyết. Tôi thấy năng lượng của mình bị phân tán nếu tôi làm quá nhiều việc khác nhau trong chuyến đi. Tôi chỉ làm thôi miên vào những ngày không có quá nhiều kế hoạch khác. Clara nói cô ấy đã gặp tôi lần đầu tiên tại hội thảo Shanti Cristo ở Santa Fe, New Mexico, vào tháng Mười Hai năm 1996. Tại hội nghị đó, tôi chỉ làm thôi miên cho những người đã đặt hẹn trước, nên không còn thời gian cho bất kì người nào khác. Tôi thường nói với mọi người rằng họ sẽ được đưa vào danh sách, và lần tiếp theo khi tôi quay lại thành phố đó, chúng tôi có thể thu xếp một buổi hẹn. Vì vậy, tôi đã không nhớ ra Clara hay cuộc trò chuyện giữa chúng tôi. Cô ấy biết được tôi sẽ đến Hollywood vào tháng Năm năm 1997 để dự một hội thảo, nên cô ấy gọi điện và xin một cuộc hẹn. Cô ấy sống gần San Francisco, nhưng sẵn sàng lái xe đến Hollywood. Trong hoàn cảnh như vậy, tôi thấy mình không thể nào từ chối cô ấy được.
Cuộc hội thảo đó cuối cùng lại là một thảm họa. Nguyên nhân chính là do thiếu sự quảng bá và lên kế hoạch. Mặc dù các diễn giả đều có mặt ở đó, không có ai đến dự cả. Nhiều buổi nói chuyện đã bị hủy do không có khán giả. Đó là cuộc hội thảo tệ nhất mà tôi đã từng tham dự, nhưng bù lại tôi có nhiều thời gian cho mình hơn dự kiến. Bạn tôi, Phil, đã biến chuyến đi thành một chuyến tham quan, và đưa tôi đi tham quan Hollywood mà tôi đã luôn muốn nhìn thấy từ khi còn là một cô bé ngồi mơ mộng trong rạp chiếu phim tối tăm. Tôi chưa từng thực sự có thời gian để tham quan, vì tôi luôn bị giới hạn trong khách sạn hoặc trung tâm hội nghị. Khi các bài diễn thuyết kết thúc, tôi luôn đi thẳng ra sân bay. Chúng tôi đã quyết định biến cái rủi thành cái may, và tôi đã thực sự tận hưởng bộ mặt quyến rũ của thị trấn. Vì vậy, khi Clara đến phòng khách sạn của tôi theo hẹn, tôi đang ở trong trạng thái thoải mái và có nhiều thời gian dành cho cô.
Clara là một phụ nữ tóc vàng duyên dáng ở độ tuổi bốn mươi, có vẻ năng động, thông minh và khỏe mạnh. Trong cuộc trò chuyện trước đó, khi tôi cố gắng xác định vấn đề hoặc nguyên nhân của buổi thôi miên, cô ấy đã nói điều chủ yếu làm cô ấy bận tâm là một khoảng thời gian bị mất xảy ra vài năm trước. Cô ấy thỉnh thoảng đến Hawaii dự các buổi hội thảo liên quan đến công việc của mình. Vào dịp đó, cô ấy đang lái xe trên đảo Maui. Khi đó trời đã chạng vạng, nhưng vẫn còn sáng, và cô ấy đang tìm kiếm một khách sạn mà cô đã thấy trong những chuyến đi trước đó. Nó nằm bên bờ biển, và cô ấy muốn đến đó ăn tối và ngắm nhìn cảnh biển. Khi đang lái xe dọc đường tìm kiếm khách sạn đó, cô phát hiện mình đã đi quá lối rẽ vào. Cô quyết định đi thêm một đoạn nữa để tìm chỗ quay đầu xe và vòng lại. Bên phần này của đảo, cây cối nhiệt đới mọc sum suê và hàng cọ phủ bóng trên con đường hai làn xe. Một vài căn nhà nằm quay lưng lại với con đường và bị khuất khỏi tầm nhìn. Cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy một đoạn đường có thể quay đầu xe, mặc dù cô thầm để ý rằng mình chưa bao giờ thấy đoạn đường này trong những lần trước lái xe ngang qua đây. Khi cho xe lùi lại, cô ấy thấy mình ở trong một khu nhà ở nhỏ, bao gồm những căn nhà tiền chế. Chúng nằm giữa những cây cọ, trong một khu ngoại vi rất dễ chịu. Cô ấy lùi xe vào và đang quay đầu trở lại. Và đó là điều cuối cùng cô nhớ được.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy đã thấy mình ở bên kia của đảo, đang lái xe trên một con đường cao tốc bốn làn đông đúc. Lúc đó trời đã tối đen, và cô không hề biết được bằng cách nào mình đã đến đó.
Một năm sau, khi trở lại hòn đảo đó để dự một cuộc hội thảo khác, do tò mò cô ấy đã lái xe trở lại đúng con đường đó để tìm lại khu nhà, bởi vì sự kiện kì lạ đó chưa bao giờ ra khỏi tâm trí của cô. Cô đã lái xe khắp khu đó, và mặc dù cô đã tìm lại được khách sạn, cô không bao giờ tìm ra khu nhà ở với những căn nhà tiền chế kia. Kể từ đó, sự kiện ấy còn làm cho cô ấy bối rối hơn và đã thúc đẩy cô tìm cách thực hiện một buổi thôi miên. Cô muốn tìm hiểu điều gì đã xảy ra đêm hôm đó, và bằng cách nào cô ấy đã đến mặt kia của hòn đảo mà không có chút kí ức nào về việc đã lái xe đến đó.
Cô ấy tỏ ra là một đối tượng xuất sắc. Tôi không hề gặp khó khăn nào khi đưa cô ấy vào trạng thái thôi miên sâu, và cô ấy nói khá nhiều khi đã quay về khung cảnh của sự kiện. Việc đó khá dễ dàng vì cô nhớ được ngày xảy ra sự việc. Tôi đưa cô ấy trở về tháng Ba năm 1994, khi cô ấy ở trên đảo Maui ở Hawaii. Cô ấy thấy mình đang đứng trước cửa khách sạn nơi cô đang ở, khách sạn Mặt Trời Maui, đang chuẩn bị bước qua cửa kính. Cô ấy vừa mới đến nơi để dự một hội thảo thường niên, nơi mà cô thích kết hợp công việc và nghỉ dưỡng. Cô ấy đang chiêm ngưỡng màu sắc nổi bật của những bông hoa bao quanh khách sạn.
D: Nào, bây giờ cô vừa mới nhận phòng tại khách sạn. Và tôi muốn cô tiến tới đến cái đêm mà cô chuẩn bị tới nhà hàng nơi cô muốn đến ăn. Nó ở trong cùng khách sạn cô đang ở, hay là một khách sạn khác?
C: Một khách sạn khác.
D: Nó có xa lắm không?
C: Hmmm, có lẽ khoảng vài cây số. Ba hay bốn cây. Tôi chưa từng đến ăn ở đó bao giờ. Tôi chỉ đi ngang qua thôi. Nó ở ngay trên bờ biển, trong khi khách sạn tôi ở thì ở phía trên đồi một chút. Tôi rất muốn trải nghiệm cảm giác được ngồi trong một khách sạn với các cửa sổ mở rộng, và lắng nghe tiếng sóng vỗ trên bãi biển. Tôi đã muốn đến đó từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ đến được.
D: Được rồi, giờ cô đang lái xe phải không? (Phải) Giờ đang là lúc nào trong ngày?
C: Đang vừa nhá nhem tối. Tôi không biết đồng hồ đang là mấy giờ, nhưng kiểu như lúc chạng vạng.
D: Và cô có nghĩ là trời sẽ nhanh chóng sập tối không?
C: Hmmm, có thể. Tôi không nghĩ nhiều về việc đó.
D: Rồi, cô đang tới gần chỗ khách sạn đó. Hãy nói tôi nghe cô đang làm gì nào.
C: Tôi đang lái xe trên đường South Keyhey (phiên âm). Và trời đang tối dần. Khó mà thấy cảnh vật vì không có đèn đường. Tôi đang đi qua khu Astland. Đó là một khu khá rộng lớn, và tôi bỏ lỡ mất đường rẽ vào đó. Đó là một vòng xoay. Có nhiều cây xanh. Và đường vào thì… chà, không phải nó bị che khuất, nhưng tôi đã lỡ mất nó. (Giọng bực bội) Tôi không thể nhìn thấy nó. Nên tôi đã tiếp tục đi tới để tìm một chỗ có thể quay đầu xe và trở lại, bởi vì tôi thực sự muốn ăn tối ở khách sạn đó. (Trong đoạn này, đôi lúc cô ấy có vẻ đang tự nói chuyện một mình khi đang lái xe, và rồi đồng thời trả lời các câu hỏi của tôi). Tôi đang lái xe. Và tôi thấy chỗ này… Được rồi. Vậy là tôi thấy chỗ này. Nó là một đường cụt. Phải, trông như một chỗ tốt để quay đầu xe. Hmmm. Tôi chưa từng thấy khu này bao giờ. (Bối rối) Hmmm. Có nhiều cây cọ và các bụi hoa tuyệt đẹp. Và có một hàng rào, nhưng tôi có thể nhìn thấy được bên trong. Và có các loại… (miêu tả một cách khó khăn) nhà ở dạng tiền chế, hay là các căn nhà kiểu như… nhà di động, rất sang trọng. Phải, đúng rồi, đây là… một nơi rất đẹp.
D: Và cô có tìm được chỗ để quay đầu xe ở đó không?
C: Có. Nó như một con đường cụt, và tôi đang quay đầu xe. (Nhỏ giọng) Và tôi trông thấy những tia sáng rực rỡ này. (Tạm dừng, rồi trở nên bối rối). Trông như… những tia sáng chói lòa.
D: Chúng ở đâu?
C: (Hơi thở của cô ấy trở nên gấp hơn) Chúng đang chiếu xuống từ bầu trời. Và chúng… chúng… giống như một cái phễu ánh sáng. Một cái phễu, với đầu to hướng xuống về phía tôi. Giống như là… (Bối rối)
D: Với đầu nhọn hướng lên trời?
C: Phải. Chúng gần như là… phát ra từ mặt trời, cách mà cô trông thấy ánh sáng rực rỡ qua các tán cây. Và tôi cảm nhận rất nhiều năng lượng mạnh mẽ từ luồng sáng này. (Hít thở sâu)
D: Đó có phải một luồng sáng đặc không?
C: Nó như các tia sáng đang phát ra. Các chùm tia sáng.
D: Từ phần đáy ư?
C: (Có thể thấy rõ cô ấy đang trải qua điều gì đó khác thường và hơi khó chịu, từ giọng nói và hơi thở của cô ấy) Từ phần đáy, đúng vậy.
D: Cô vẫn đang lái xe chứ?
C: Không! Tôi chỉ đang là. Tôi đang là.
D: Ý cô là gì?
C: (Giọng không thể tin được) Cảm giác như tôi đang là một phần của ánh sáng này.
D: Cô vẫn đang ở trong xe chứ?
C: Không. Tôi thấy như mình đang bay lơ lửng. Và như thể tôi là một phần của ánh sáng. (Hít thở sâu). Tôi chỉ là ánh sáng. Nó như thể một sự siêu vượt qua thời gian và ánh sáng. Như là tôi đang di chuyển. Tôi đang đi đến một nơi nào đó, nhưng tôi không biết mình đang đến đâu. Và mọi thứ vẫn ổn.
D: Đó là cảm giác đang chuyển động ư?
C: Phải. Lơ lửng. Di chuyển. (Chắc chắn cô ấy đang bị cuốn vào trải nghiệm). Qua sắc màu, qua thời gian, qua không gian, qua… (Hít thở sâu.) Thật dễ chịu. Như thể qua thời gian và không gian.
D: Nhưng tất cả những gì cô có thể thấy chỉ có màu sắc à?
C: (Chậm chạp) Màu sắc, và ánh sáng vàng. Và cảm giác rất yên bình. (Cô ấy thở ra một cách vô cùng thư giãn. Cô tiếp tục hít thở sâu và thoải mái.) Cảm giác chính là tôi là tất cả, và tất cả cũng là tôi. Vạn vật đang hiện hữu ở đó. Vạn vật đang hiện hữu ở đây. Đang hiện hữu, vạn vật.
Tôi sẽ dừng việc tường thuật buổi thôi miên tại đây, vì nó nhanh chóng chuyển sang các khái niệm phức tạp. Toàn bộ phiên thôi miên này sẽ được tường thuật lại trong quyển sách Convoluted Universe (Vũ trụ xoắn) của tôi, trong đó những giả thuyết và khái niệm mà quyển sách này đang chỉ lướt qua sẽ được mở rộng hơn. Quyển đó sẽ là phần nối tiếp để mở ra các ý tưởng dị thường. Ở đây, tôi chỉ cần nói rằng Clara không phải đã được chuyển đến một con tàu, mà là đến một hành tinh ở một chiều không gian khác. Tôi chỉ đưa ca này ra đây để cho thấy ngay cả khung cảnh xung quanh cũng có thể chỉ là ảo giác.
Vào cuối buổi thôi miên, tôi trò chuyện với siêu thức của cô ấy.
D: Bạn có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra khi cô ấy đang lái xe trên đường ở Hawaii và đến khu nhà ở đó không?
C: Cô ấy được đưa đến đó, tại thời điểm và địa điểm đó, bởi vì đó là nơi đã được tạo ra vì cô ấy. Sau đó thì việc đưa cô ấy về lại đúng nơi đó không còn phù hợp nữa. Nên cô ấy được đưa đến một nơi khác mà cô ấy quen thuộc trên đường cao tốc. Như vậy, chiếc xe sẽ ở đó, và cô ấy sẽ biết cách đến được nơi cô ấy đang hướng đến.
D: Tức là cô ấy phải được đưa về tại một địa điểm nhất định ở Hawaii vào lúc đó?
C: Không hẳn. Đó chỉ là một nơi mà cơ thể vật chất của cô ấy cảm thấy thoải mái ở đó. Còn khu nhà ở kia, vốn được tạo ra để cô ấy đến đó, là một nơi mà cô ấy thấy rất đẹp. Và đó là chỗ mà cô ấy có thể hoàn toàn thư giãn, để cuộc di chuyển có thể được thực hiện.
D: Vậy là cơ thể vật chất của cô ấy được đưa trở lại vào xe, và chiếc xe được chuyển đến con đường cao tốc kia?
C: Chính xác. Chỉ đơn giản là nó đã được phân rã vật chất, rồi tái hợp vật chất ở một nơi khác.
D: Việc di chuyển con người và xe cộ từ nơi này đến nơi khác như thế có phổ biến không?
C: Ồ có chứ. Có chứ.
D: Việc đó xảy ra thường xuyên à?
C: Rất thường xuyên, rất thường xuyên.
D: Khi làm vậy, có phải cơ thể cũng được phân rã và tái hợp vật chất không? (Phải) Và cơ thể không bị tổn hại gì?
C: Không có tổn hại gì. Nó trở thành năng lượng thuần túy.
D: Và cô ấy cùng chiếc xe chỉ là được di chuyển từ nơi này đến nơi khác.
C: Đúng đấy.
D: Vậy là khi cô ấy trở lại, hoặc tôi nên nói thế này, khi cô ấy có ý thức trở lại, cô ấy đã ở một chỗ khác trên hòn đảo.
C: Phải.
D: Và đang lái xe. (Đúng) Và cô ấy không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, cho đến hôm nay.
C: Đúng thế.
D: Đó có phải là lần duy nhất sự việc này xảy đến với cô ấy, trong cuộc đời là Clara?
C: Nó đã từng xảy ra nhiều lần. Nhưng lần này, cô ấy đã có mặt ở một địa điểm và thời điểm trong cuộc đời mà cô ấy đã sẵn sàng để khám phá, để xem điều gì đã xảy ra và nó đã có thể xảy ra như thế nào. Những lần khác, cô ấy chưa sẵn sàng để hiểu. Hoặc cô ấy chưa đạt đến thời điểm trưởng thành trong cuộc sống vật chất trên Trái Đất của mình để có thể hiểu điều gì đang xảy ra.
D: Vậy trong lần này, có điều bất thường đã xảy ra và làm cho cô ấy ghi nhớ nó.
C: Đúng đấy.
D: Bây giờ cho cô ấy biết thông tin thì có ổn không?
C: Được. Cô ấy nên biết thông tin. Cô ấy đã luôn khao khát được biết. Giờ đây cô ấy sẽ hiểu được nó.
D: Và nó có thể có ích, vì chúng ta không hề có ý làm hại gì.
C: Đúng. Nó sẽ là một lợi ích đáng mừng cho cô ấy.
Sau đó tôi mời siêu thức thoát ra, và đưa nhân cách của Clara trở lại hoàn toàn trong cơ thể cô ấy. Sự thoát ra, hay thay đổi, luôn dễ nhận ra, vì lúc này đối tượng hít thở sâu. Tôi hướng cô ấy đến thời điểm hiện tại, và đưa cô ấy hoàn toàn trở lại trạng thái ý thức.
Như vậy, sự việc không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài của chúng. Có bao giờ chúng ta chắc chắn được rằng những gì mình đang thấy và trải nghiệm là thật? Ít nhất, nó có vẻ được thực hiện theo một cách tinh tế và nhẹ nhàng, sao cho hiệu ứng duy nhất là làm cho ta tò mò, rồi (thường khi) là bỏ qua sự kiện, coi nó chỉ như một điều kì lạ. Sẽ chẳng có ích gì khi sợ hãi một điều tốt lành như vậy, đặc biệt là khi ta chẳng có cách nào dự đoán được một sự kiện như thế, và chắc chắn là không có cách nào kiểm soát được nó.
BÍ ẨN VẪN TIẾP TỤC, VÀ CÀNG LÚC CÀNG SÂU THẲM HƠN.
***
Sách Những người giám hộ
Tác giả: Dolores Cannon
Người dịch: Young Nguyễn, Lan Dohola