Những người giám hộ – Chương 4 Thông tin ẩn chứa trong giấc mơ

0
272

Khi nào thì một giấc mơ không phải là mơ? Khi nào thì nó thực sự là một kí ức đã bị tiềm thức che khuất nên hiển thị như một giấc mơ? Mà giấc mơ là gì? Làm sao chúng ta có thể nhận biết sự khác biệt? Và cuối cùng, liệu nhận biết được sự khác biệt đó có thực sự quan trọng cho hạnh phúc của chúng ta hay không? Có khi lại tốt hơn hết nếu ta không đụng đến những thứ như vậy.

SÁCH NHỮNG NGƯỜI GIÁM HỘ 


Tác giả: Dolores Cannon

Người dịch: Young Nguyễn, Lê Trang, Lily Garden 

CHƯƠNG 4 THÔNG TIN ẤN CHỨA TRONG GIẤC MƠ

Khi nào thì một giấc mơ không phải là mơ? Khi nào thì nó thực sự là một kí ức đã bị tiềm thức che khuất nên hiển thị như một giấc mơ? Mà giấc mơ là gì? Làm sao chúng ta có thể nhận biết sự khác biệt? Và cuối cùng, liệu nhận biết được sự khác biệt đó có thực sự quan trọng cho hạnh phúc của chúng ta hay không? Có khi lại tốt hơn hết nếu ta không đụng đến những thứ như vậy.

Trong công việc của tôi, nhiều người không tường thuật về bất kì một cuộc tiếp xúc thể chất thực tế nào với người ngoài hành tinh, hay nhìn thấy bất kì vật thể bay không xác định nào. Thay vào đó, họ thường bị quấy nhiễu bởi những giấc mơ kì lạ và sống động khác thường. Các giấc mơ này thường mang một đặc tính riêng của chúng, và thường thì họ không thể quên được. Tất cả chúng ta đôi khi cũng có những giấc mơ sắc nét và rõ ràng khác thường đến mức dường như rất thực. Và chúng ta thường cảm thấy nhẹ nhõm vì chúng không có thực. Chúng ta cũng có những giấc mơ mà ta còn nhớ được rất lâu sau đó. Đây là một phần bình thường của thế giới bí ẩn mà chúng ta gọi là “giấc ngủ”, và đó thường là cách mà siêu thức diễn giải các sự kiện trong cuộc sống tỉnh thức của ta. Đó cũng là một cách mà siêu thức đang cố gắng gửi thông tin đến chúng ta thông qua các biểu tượng. Điều gì làm cho các giấc mơ về UFO, người ngoài hành tinh hay du hành không gian trở nên khác biệt? Mà vì sao chúng ta cần chú ý đến chúng cơ chứ? Tôi đã luôn nói, “Đừng có sửa thứ gì không bị hỏng!” Nếu người đó đang sống bình thường và không có kí ức nào gây vấn đề, thì tốt hơn là cứ để yên cho giấc mơ đó và coi nó như là một sự tò mò thú vị mà thôi. Không cần phải làm cho cuộc sống phức tạp hơn chỉ vì một sự tò mò. Hãy nhớ, có những thứ một khi đã mở ra rồi thì không thể đóng lại được. Một kí ức khi đã được gọi ra thì bạn sẽ không thể quên nó đi được nữa. Và nó có thể tác động đến cuộc sống sau này của bạn mãi mãi. Tôi luôn mong rằng bất kì thông tin nào được hé lộ thông qua liệu pháp thôi miên cũng đều đem đến hiệu ứng tích cực cho các thân chủ của tôi. Vì vậy, nếu có bất kì thông tin nào được phát hiện thông qua việc khám phá các giấc mơ của đối tượng,  thông tin đó phải được đưa vào cuộc sống của họ theo một cách tích cực, để họ có thể ứng phó với nó và trở lại cuộc sống bình thường. Quy tắc này cũng được áp dụng cho những người có kí ức tỉnh thức về việc tương tác với người ngoài hành tinh. Cuộc sống hiện tại này là quan trọng nhất, và họ phải tiếp tục sống một cách bình thường nhất có thể. Vậy nên, trách nhiệm của nhà trị liệu là giúp họ ứng phó với bất kì điều gì được hé lộ và đưa chúng vào đúng bối cảnh.

Trong cuốn sách Between Death and Life của tôi (Giữa cái chết và sự sống), chúng tôi đã phát hiện ra rằng linh hồn thực ra không bao giờ ngủ. Chỉ có cơ thể trở nên mệt mỏi, và linh hồn sẽ rất buồn chán nếu cứ loanh quanh ở đó chờ cho cơ thể tỉnh lại. Vì vậy, trong khi cơ thể ngủ, linh hồn của chúng ta, cái phần thực sự là chúng ta, trải qua rất nhiều cuộc phiêu du. Nó có thể đi đến cõi linh hồn để gặp các bậc thầy và người hướng dẫn cấp cao để xin lời khuyên hoặc học thêm các bài học. Nó cũng có thể chu du đến những nơi khác trong thế giới của chúng ta, hay thậm chí phiêu lưu đến các thế giới và chiều không gian khác. Những chuyến du ngoạn này đôi khi được ghi nhớ lại trong vài khoảnh khắc, đặc biệt là trong loại giấc mơ phổ biến mà ta thấy mình đang bay. Phần cốt lõi đó của chúng ta luôn luôn quay lại với cơ thể khi đến lúc thức dậy, bởi vì nó được kết nối với cơ thể bằng “sợi dây bạc”. Cái “dây rốn” này sẽ không bị cắt rời cho đến khi thể xác chết đi, và khi đó linh hồn được giải thoát.

Trước khi bắt đầu sự nghiệp điều tra về UFO, tôi chưa từng nghĩ rằng cơ thể vật chất có thể thực sự di chuyển đi đâu đó trong trạng thái ngủ. Rốt cuộc thì cơ thể sẽ thức tỉnh nếu nó được di chuyển, đúng không? Đây là một phần của quá trình học hỏi của tôi trong việc điều tra những khả năng kì lạ khác này. Trong những ca này, tôi đã cố gắng dò hỏi cẩn thận để chắc chắn rằng trải nghiệm đó thực sự là một trải nghiệm với cơ thể vật chất, chứ không phải một trải nghiệm tâm linh xuất hồn. Chúng có thể giống nhau, nhưng diễn tả lại khác nhau. Trong một sự kiện xuất hồn, người đó có thể nhớ được cảm giác rời khỏi cơ thể của họ. Thường thì họ có thể nhìn xuống và thấy cơ thể của họ đang say ngủ trên giường. Họ mô tả việc nhập lại vào cái vỏ rỗng sau cuộc hành trình của họ. Họ cũng thường tả có nhìn thấy “sợi dây bạc”, sợi dây rốn kết nối linh hồn với thể xác. Đôi khi, họ diễn tả cảm giác được sợi dây đó kéo giật lại nếu họ đã rời đi quá lâu. Trong công trình của mình, tôi đã phát hiện ra rằng cơ thể có thể tồn tại mà không cần linh hồn phải trú ngụ thường trực trong nó. Cơ thể được duy trì bởi một sinh lực tồn tại trong nó, nhưng nó không thể tiếp tục tồn tại mãi mãi nếu không có sự hiện diện của linh hồn.

Còn trải nghiệm kia, về việc du hành của cơ thể vật chất, được diễn tả theo một cách khác. Ca đầu tiên mà tôi gặp thuộc loại này là với một người đàn ông da đen phi thường, John Johnson, một nhà tâm lý học, người thường đi cùng tôi để phỏng vấn các trường hợp nghi ngờ bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Vào những ngày đầu trong sự nghiệp điều tra của tôi, tất cả đều mới mẻ. Tôi thấy như mình đang khai phá một mảnh đất mới. Lúc đó tôi còn chưa phát hiện ra những khuôn mẫu mà bây giờ tôi có thể quan sát được. Điều này chỉ đến sau khi tôi đã điều tra rất nhiều trường hợp. Do không phải là nhà tâm lý, tôi đã dựa vào kiến thức chuyên môn của John khi chúng tôi tiến hành phỏng vấn bước đầu với những người nghĩ rằng họ đã có trải nghiệm liên quan đến người ngoài hành tinh. Cậu ấy hỏi những câu mà tôi không bao giờ nghĩ tới, những câu hỏi cho cậu ấy biết về sức khỏe tâm lý của đối tượng và của gia đình họ. Có lúc, khi chúng tôi lên xe trở về nhà, cậu ấy cho tôi biết đối tượng có tâm lý không bình thường và cậu nghi rằng có hành vi lạm dụng trẻ em trong quá khứ của họ. Trong những trường hợp khác, cậu ấy nghi ngờ người đó đang tưởng tượng hoặc tìm kiếm sự chú ý. Tôi đã có được những bài học vô giá khi học được từ cậu ấy một số dấu hiệu cần chú ý. Đa phần cậu ấy sẽ nói gia đình đó bình thường, và có vẻ họ chắc chắn đã có một trải nghiệm mà họ tin là có thật. Nếu cậu thấy ca đó đáng để theo tiếp, chúng tôi sẽ sắp xếp quay lại, và cậu ấy hoặc tôi sẽ thực hiện thôi miên. Tôi đánh giá rất cao sự giúp đỡ và tư vấn của John trong suốt ba năm chúng tôi làm việc với những ca này. Cậu ấy đã đi với tôi bao nhiêu dặm đường để điều tra những chủ đề dị thường này, bất chấp trái tim ốm yếu luôn gây cho cậu nhiều đau đớn. Dường như cậu ấy uống thuốc điều trị tim nhiều như ăn kẹo, nhưng cậu nói làm việc với tôi chính là điều giúp cậu có thể tiếp tục. Sự cộng tác của chúng tôi chỉ dừng lại khi John qua đời do suy tim vào năm 1990, khi được 53 tuổi.

Không lâu sau khi tôi gặp John vào năm 1987, cậu ấy đã kể cho tôi nghe về trải nghiệm kì lạ của chính mình mà cậu ấy muốn dùng kĩ thuật thôi miên để tìm hiểu. Sự việc xảy ra vào năm 1981 khi cậu đi du lịch ở Ai Cập. Cậu ấy được sắp xếp (bởi công ty du lịch) ở chung phòng với một người lạ tại một khách sạn ở Cairo. Cậu không thể nhớ được gì khác vào đêm đó ngoài việc thức giấc và thấy mình đang đứng ngay đầu giường của người bạn cùng phòng kia, và hiển nhiên là làm người đó giật mình tỉnh giấc. Cậu không thể nhớ được lúc mình ra khỏi giường hay bước đến đó bằng cách nào. Tất cả những gì cậu nhớ được là một cái gì đó về một ánh sáng màu xanh. Tôi đưa ra giả thuyết rằng có thể cậu ấy bị mộng du. Hiện tượng này khá phổ biến nếu bạn cố gắng ngủ ở một nơi xa lạ, nhất là khi bạn đã mệt mỏi sau một cuộc hành trình. Cậu ấy có suy nghĩ về kiến giải này, nhưng rồi loại bỏ nó vì cậu không hề có tiền sử bị mộng du. Cậu chắc chắn rằng mình đã đến đâu đó, và cậu muốn tôi giúp đỡ để tìm ra đó là nơi nào.

Trước khi bắt đầu phiên thôi miên, cậu ấy tâm sự về nỗi lo lắng rằng cậu có thể gặp vấn đề về tim khi ở trong trạng thái thôi miên. Cậu liệt kê cho tôi các triệu chứng cần lưu ý, và nhắc tôi đưa cậu thoát ra nếu các triệu chứng ấy xảy ra. Tôi nói với cậu rằng tôi tin tưởng những chuyện đó sẽ không xảy ra, và tôi đã đúng. Cậu ấy đã đi qua phiên thôi miên một cách tuyệt vời. Tôi biết cậu ấy cũng là một nhà thôi miên, nên tôi tin chắc sẽ không có gì khó khăn để đưa cậu ấy vào trạng thái nhập định. Bởi vì cậu biết các thủ tục, cậu đã trao cho tôi sự hợp tác hoàn toàn.

Khi cậu ấy đã ở trong trạng thái nhập định, tôi đưa cậu trở lại ngày cậu đặt chân đến Ai Cập. Lúc đó, cậu vừa mới xuống khỏi máy bay và đang chuẩn bị qua cửa Hải quan. Khi làm việc với các ca hồi quy về hiện kiếp, đôi khi có sự e ngại khi đối tượng nhớ lại sự kiện. Nhiều nhà thôi miên nói rằng đối tượng cảm thấy lo lắng khi quay trở về thời điểm xảy ra sự kiện. Tôi thấy khi tôi đưa đối tượng về trước khi sự kiện xảy ra, chứ không phải về ngay thời điểm chính xác của sự kiện, thì đối tượng không gặp trở ngại gì. Cách này như thể bạn lẻn vào bằng cửa sau và từ đó đi đến mục đích. Sau khi cậu ấy đã sống lại kí ức lúc ở sân bay và qua cửa Hải quan với đoàn du lịch, tôi đưa cậu ấy tiến đến lúc ở khách sạn. Cậu đưa ra những mô tả chính xác về khách sạn cũng như bữa ăn trước khi cậu trở về phòng mình. Cậu đã mệt mỏi vì chuyến bay dài đến mức nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Như tôi đã từng nói, siêu thức không bao giờ ngủ. Nó luôn nhận biết được những gì đang xảy ra. Tôi biết là nếu có gì đã xảy ra trong đêm đó thì siêu thức của cậu ấy sẽ kể được cho tôi. Nếu như đó chỉ là một giấc mơ hay cơn mộng du, siêu thức cũng sẽ cho tôi biết.

D: Có điều gì bất thường xảy ra trong đêm đó không?

Câu trả lời của John làm tôi ngạc nhiên. “Tôi đã được gọi ra”.

D: Cậu có thể giải thích cho tôi biết ý cậu là gì không?

J: Tôi đã được gọi ra, và tôi ra ngoài qua mái nhà, qua trần của căn phòng.

Lúc đó, tôi cho rằng cậu ấy đang mô tả một trải nghiệm xuất hồn.

 “Cậu có thường làm vậy không?”

J: Thỉnh thoảng tôi đã làm vậy.

D: Cậu nói là có ai đó đã gọi cậu. Cậu có biết đó là ai không?

J: Không. Tôi không nhận ra giọng nói đó. Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói đó.

Tôi yêu cầu cậu ấy mô tả điều đang xảy ra.

J: Tôi chỉ bay lơ lửng lên thôi. Và tôi lơ lửng qua các đồ vật, qua các vật rắn. Trước đây tôi đã từng làm thế.

Sau đó, John thấy mình ở trong một căn phòng hình tròn được chiếu sáng lờ mờ. Cậu đang đứng trước một tấm bảng trắng lớn đang phát sáng. Ước chừng nó cao khoảng bốn mét rưỡi và rộng hai mét rưỡi. Cậu có cảm giác mình không phải là người duy nhất trong phòng, nhưng sự chú ý của cậu đang tập trung vào phiến đá lớn đó. “Tôi đang nghiên cứu phiến đá. Trên đó có khắc những bài học.”

D: Trước đây cậu đã từng thấy phiến đá đó chưa?

J: Phiến đá đó thì chưa. Nhưng tôi đã từng thấy những vật khác. Không phải ở thể rắn, nhưng tôi đã từng nhìn thấy những vật khác với văn tự ở trên đó.

D: Trong lúc đang nghiên cứu nó, cậu có thể chia sẻ với tôi nó nói những gì được không?

J: Không. Tôi không nhớ được nội dung của nó. Ngay khi tôi vừa đọc đến thì tôi đã quên nó rồi.

D: Nhưng quan trọng là cậu có đọc nó, và rồi một phần khác trong cậu nhớ được nó đúng không? (Phải) Có phải đó là lý do cậu được gọi đến đó, để đọc nó?

J: Tôi cho rằng đó là một phần lý do tôi ở đây. Một lý do khác là để học.

Tôi tiếp tục thử làm cho cậu ấy chia sẻ một phần nội dung các văn tự đó với tôi, nhưng vô ích.

J: Tôi không nhớ được. Tôi học nó, và rồi trong một phần triệu giây tôi đã quên nó rồi. Nó đã trở thành một phần trong tôi.

Vừa mới phút trước cậu ấy còn đứng nghiên cứu phiến đá, ngay phút sau cậu đã trở lại trong căn phòng khách sạn của mình. “Tôi đã trở lại phòng của mình. Tôi không ở trên giường tôi. Giường tôi ở bên kia. Tôi đang đứng bên chiếc giường khác.”

Tôi vẫn đang cho rằng cậu ấy đã có một trải nghiệm xuất hồn. “Vậy là cậu chỉ đứng dậy ngay khi quay trở về với cơ thể hay sao?”

J: Không phải tôi quay trở về cơ thể. Cơ thể đã luôn ở với tôi.

Điều này làm tôi ngạc nhiên và mất cảnh giác, vì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy như vậy. “Ý cậu là cơ thể vật chất đã đi xuyên qua trần nhà? Vậy không phải là hơi bất thường sao?”

J: (Giọng thản nhiên) Không. Đôi khi tôi vẫn đi qua tường mà.

D: Ý tôi là, nếu ai đó nhìn đến giường cậu vào đêm đó, họ có nhìn thấy cơ thể vật chất của cậu nằm đó không? (Không) Cậu có biết làm điều đó như thế nào không?

J: Dịch chuyển tức thời.

D: Cậu tự làm điều đó à?

J: Không, tôi không tự ý làm vậy được. Nó chỉ khả thi khi tôi được gọi ra mà thôi.

Điều này làm tôi sửng sốt Tôi suy nghĩ chật vật để tìm ra các câu hỏi hợp lý.

D: Căn phòng hình tròn mà cậu đang thấy mình ở trong đó ấy, nó thực là một căn phòng vật chất rắn à?

Tôi đang nghĩ nó có thể ở trong cõi giới tâm linh, có thể là các ngôi trường, hoặc là Học Viện, được mô tả trong quyển Between Death and Life (Giữa hai bờ sinh tử).

J: Phải, nó ở dạng vật chất rắn.

D: Cơ thể của cậu cũng vậy ư? Rồi sàn nhà, tường, và tất cả mọi thứ trong căn phòng đó, đều ở dạng vật chất rắn?

J: Đúng, tất cả đều ở thể rắn.

D: Cậu có biết căn phòng đó ở nơi nào không?

J: Không. Nhưng tôi có thể nói với chị tôi thấy gì trong phòng. (Cậu ấy lại đang hình dung ra nó.) Khi tôi đứng đối diện với phiến đá, bên tay phải có các tấm bảng, và một lan can. Các tấm bảng cách mặt sàn chính khoảng 60 phân, và có một lối đi ở đó. Có nhiều tấm bảng và đồng hồ đo lường. Tôi chẳng hiểu được bất kì thứ gì trong đó cả. Tôi không được cho xem những thứ đó. Tôi chỉ thấy chúng khi tôi quan sát khắp phòng.

D: Cậu có thể so sánh chúng với cái gì được không?

J: Tôi không nói được. Tôi chỉ nhìn thấy các mặt số và đồng hồ từ xa mà thôi.

D: Lan can bao xung quanh căn phòng à?

J: Phải, nó bao quanh căn phòng. Phần mà tôi đang đứng đây giống như một phòng trũng, nó thấp hơn phần còn lại của cả căn phòng. Tôi cảm nhận có ai đó đang hiện diện, nhưng không thể nhìn về phía đó được. Trong phòng rất ít ánh sáng. Nguồn sáng lớn nhất có vẻ chính là phiến tinh thể này. Tôi thấy có màu tím ở phía kia (chỉ tay), nhưng tôi không biết đó là gì cả.

D: Trước đây cậu có từng đến chỗ này chưa?

J: Tôi đã đến nhiều nơi. Tôi không biết liệu mình đã đến đúng căn phòng này hay chưa. Tôi thấy nó mới mẻ. Tôi không biết đường đi lối lại nơi này. Tôi không thấy quen thuộc với căn phòng này. Tôi đã từng đến nhiều căn phòng rồi. Có lẽ chỉ cần đến căn phòng đó một lần là đủ. Có nhiều căn phòng tôi chỉ đến có một lần.

D: Còn về nơi có căn phòng thì sao, cậu đã từng đến chỗ đó chưa?

J: Tôi không biết. Tôi chỉ thấy căn phòng. Tôi không đến bất kì chỗ nào khác. Khi tôi đến đây, tôi đến thẳng trong phòng. Còn khi rời khỏi, tôi cũng xuất phát từ căn phòng. Tôi không đi bất kì chỗ nào khác.

D: Cậu đã đến những nơi khác nhau này từ bao lâu rồi?

J: Suốt cả đời tôi.

D: Nhưng cậu đã nói chúng không giống nhau. Chúng khác nhau như thế nào?

J: Có khi tôi ở trong một thính phòng. Có khi tôi ở trong một căn phòng nhỏ hơn. Có khi là một thư viện. Lại có khi tôi chỉ cảm giác có sự chuyển động. Nó có thể là một cảm giác lơ lửng, hoặc có sự gia tăng vận tốc khi tôi bay lên. Trước đây khi tôi làm việc đó, đó là vì tôi không có gì khác để làm trong khoảng thời gian đó. Tôi không có gì phải học. Tôi không có gì phải làm, nên tôi đã tự tìm hiểu một mình. Cảm giác tự do có thể trở nên rất phấn khích. Đôi khi trong những chuyến du hành ngắn đó, tôi nhìn thấy các sinh vật. Trông họ giống như con người. Mặc dù họ đã chết, nhưng họ đã từng là con người. Họ chỉ chết theo nghĩa rằng họ không còn thuộc thế giới này nữa.

Những nơi này nghe giống như cõi tâm linh, nơi mà vào ban đêm (và giữa các kiếp sống) linh hồn du hành đến đó để học hỏi.

D: Trong tất cả những lúc đó, có phải là cơ thể vật chất của cậu đã trải nghiệm điều này không?

J: Đôi khi là cơ thể vật chất của tôi. Đôi khi đó lại là thể vía của tôi. Thật khó mà nói được khi nào những trải nghiệm này là vật chất, vì không có cách nào xác thực được điều đó. Trải nghiệm ở Ai Cập này chắc chắn là liên quan đến cơ thể vật chất của tôi.

D: Tôi cho rằng chúng khá giống nhau, bởi vì trong cả hai trường hợp, phần chính của trí óc cậu đều hiện diện. (Phải) Khi cậu đi xuyên qua tường và trần nhà ngay trong cơ thể vật chất của mình, nó có cảm giác như thế nào?

A: Một cảm giác như là chỉ có chuyển động, chỉ duy nhất chuyển động. Tôi không nhớ được nó. Tôi chỉ ở đó. Tôi không biết mình đã làm gì nữa.

D: Nhưng khi cậu quay về và thấy mình đứng cạnh giường của người bạn cùng phòng, cậu có nhìn thấy điều gì bất thường trong phòng không?

J: Tôi đã thấy một chùm sáng màu lam từ trần nhà chiếu xuống.

D: Màu lam sáng à?

J: Không, không. Màu lam nhạt. Nó chỉ hơi đậm hơn màu trứng chim cổ đỏ thôi.

D: Cậu nghĩ ánh sáng đó là gì?

J: Tôi nghĩ nó là gì ư? Đó là một cái cửa trượt. Không hẳn là một cái cửa trượt, nhưng tôi thấy một cái cửa trượt qua như thể nó được tạo ra để tôi quay trở lại phòng mình. Giờ đây tôi có thể nhìn thấy nó. Nó kéo dài từ trần đến sàn nhà, và rộng khoảng gần một mét. Nó đưa tôi trở lại phòng mình. Nó có liên quan gì đó đến việc phá vỡ các phân tử của cơ thể. Tôi không nghĩ ra được cách nào khác để làm được kì tích đó.

D: Cậu nghĩ ánh sáng đó đến từ đâu?

J: Tôi không biết. Nhưng tôi đã ở trong ánh sáng đó khi tôi ra ngoài và khi quay trở lại. Nó mang lại cho người ta một cảm giác được nuôi dưỡng. Đó là một ánh sáng tốt.

D: Nó tồn tại trong phòng bao lâu?

J: Chỉ đủ lâu để tôi nhìn thấy nó, và rồi nó biến mất. Rồi tôi thấy mình đã quay lại phòng ngủ, đang đứng bên cạnh chiếc giường kia, như thể tôi đã được đặt ở đó. Việc đó làm cho bạn cùng phòng của tôi giật mình tỉnh giấc, nhưng tôi lại không nhớ mình đã đến chỗ đó như thế nào.

Vì có vẻ như chúng tôi không thể lấy thêm được thông tin gì về trải nghiệm đó, tôi hướng dẫn John rời khỏi cảnh tượng mà cậu đang quan sát. Tôi đưa cậu về thời điểm hiện tại (năm 1988). Trước phiên thôi miên này, John đã nhờ tôi tìm hiểu các vấn đề về sức khỏe của cậu ấy. Trong những phiên làm việc khác, tôi đã hỏi siêu thức của đối tượng nói cho tôi biết cơ thể đang có vấn đề gì và cho các biện pháp khắc phục. Siêu thức đã luôn làm điều đó một cách vô cảm và tách biệt, như thể đang nói về một người thứ ba. Phần hội thoại ngắn dưới đây cho thấy siêu thức có thể thực sự khách quan như thế nào.

D: (Tôi đang nói chuyện với siêu thức của John.) Cậu ấy lo lắng về những vấn đề mà cậu đang gặp phải với cơ thể vật chất của mình. Bạn có thể kiểm tra cơ thể cậu ấy và cho chúng tôi biết về một số vấn đề này được không?

J: Tôi không đủ sâu để làm việc đó. Quá trình kiểm tra này đòi hỏi một độ sâu đủ để một siêu thức có thể lưu thông khắp các cơ quan trong cơ thể. Tôi chưa đạt đến độ sâu đó. Các quá trình chuẩn bị còn chưa hoàn chỉnh để tôi có thể đạt đến mức độ đó.

D: Dù vậy, liệu siêu thức có thể nhìn vào cơ thể một cách khách quan và cho chúng tôi một số thông tin được không? Không cần phải quá chi tiết. Chúng tôi sẽ cảm kích bất kì điều gì bạn có thể nói với chúng tôi.

J: Được. (Tạm ngừng) Hiện tại… trái tim đó đang chết dần. Một ngày… sớm thôi, nó sẽ ngừng đập.

Sự vô cảm khách quan hoàn toàn của siêu thức làm tôi ngạc nhiên. “Đó có phải là vấn đề quan trọng nhất trong cơ thể?”

J: Phải. Nó giữ cho cơ thể hoạt động mà.

D: John có thể làm được gì để cứu chữa tình trạng này không? Bạn có ý kiến nào không?

J: (Nhấn mạnh) Không. Khi thời gian của cậu ấy hết, cậu ấy sẽ ra đi.

D: Cậu ấy không thể làm gì để cứu vãn được ư?

J: Không, không. Cậu ấy không muốn làm gì cả. Cậu ấy hài lòng rồi. Cậu ấy đã chấp nhận nó.

Tôi đã đưa ra những đề xuất về sức khỏe, nhưng tôi biết chúng đều sẽ vô ích. Nếu siêu thức đã chắc chắn rằng không có hi vọng phục hồi, thì chẳng có gì mà người phàm có thể làm được nữa. Khi John tỉnh lại, cậu ấy không nhớ gì về những điều siêu thức của mình đã nói. Thường là như vậy. Đối tượng có thể nhớ được một số phần trong buổi thôi miên, nhưng nội dung khi tôi trao đổi với siêu thức của họ thì trống rỗng. Tôi nghĩ tốt nhất nên để cho John nghe điều đó từ chính cậu ấy khi cậu phát lại băng ghi âm. Thay vào đó, cậu lại muốn mô tả những gì cậu nhớ được về căn phòng. Hầu hết chúng đều giống những gì đã được nói trong lúc thôi miên. “Tôi không thể nhìn rõ những mặt số, đồng hồ đo, và các thứ khác, bởi vì tôi đứng cách chúng có dễ đến sáu mét. Đó là một căn phòng lớn, và cao. Chị biết đấy, điều này nghe có vẻ điên, nhưng có một lúc tôi đã tự hỏi có phải mình đang ở bên trong Trái Đất không. Nghiêm túc đấy. Một thứ làm tôi nghĩ vậy là các bức tường đều lởm chởm, như đá. Thực tế, nó giống một cái hang hơn. Ngay cả sàn nhà cũng có vẻ là bằng đá.”

Một tuần sau đó, John gọi điện để thảo luận về phiên thôi miên sau khi cậu ấy đã có cơ hội nghe cuộn băng ghi âm. Việc đầu tiên cậu làm là thông báo ngay rằng không đời nào cậu có thể tin được cơ thể vật chất của mình đã được đưa ra khỏi căn phòng ngủ. Cậu không tin rằng điều đó xảy ra bằng cách phân rã các phân tử hay bất kì cách nào khác. Cậu cười khi nói điều đó, và tôi cũng cười theo cậu, nói, “Này, cậu mới là người đã nói những thứ đó, không phải tôi.” Cậu nói, cậu có thể tin nếu nghe được điều đó từ miệng một ai khác chứ không phải chính mình. Cậu đã thực sự đùa cợt về chuyện đó, nhưng tôi cho rằng cậu biết về thôi miên đủ nhiều để nhận ra nó phải là sự thật, nếu không cậu đã chẳng nói ra. Cậu ấy chỉ đang cố gắng biện minh điều đó với chính mình, như tất cả những người khác đã có cùng trải nghiệm. Họ cố gắng tìm những lời giải thích khác thay thế để tâm trí của họ có thể chấp nhận. Vậy nên, rõ ràng cho dù bạn là một nhà điều tra đã quen thuộc với các kĩ thuật và bản chất của thôi miên, thì phản ứng cũng vẫn là như vậy.

John đã làm việc với những bệnh nhân đang hấp hối trong bệnh viện, và cố gắng chuẩn bị cho họ về thế giới mà họ sắp bước vào. Cậu ấy đã làm rất tốt cho đến tận lúc cậu phải tự mình thực hiện cuộc hành trình đó. Và rồi, như siêu thức của cậu đã báo trước, trái tim cậu ngừng đập. Tôi đã học được nhiều từ John về các thủ tục điều tra. Tôi sẽ luôn nhớ những lúc cậu cho tôi lời khuyên, nhưng tôi biết ơn vì đã có vinh dự được biết cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Trải nghiệm của John cho thấy sự khó khăn khi phân biệt giữa cuộc gặp gỡ với người ngoài hành tinh và việc du hành trong cõi trung giới. Tôi đã bắt đầu chú ý đến các giấc mơ bất thường của các đối tượng khi làm việc với Phil cho quyển sách Keepers of the Garden của tôi (Những Người Gác Vườn). Anh ấy không có kí ức tỉnh thức nào về các cuộc gặp gỡ với người ngoài hành tinh, chỉ có những giấc mơ gây sang chấn. Khi chúng tôi khám phá những giấc mơ đó, chúng tôi đã tìm thấy những cuộc gặp (với người ngoài hành tinh) thực tế xảy ra từ thời thơ ấu của anh ấy. Một vài chi tiết được phát hiện đã tạo nên một khuôn mẫu mà sau này tôi thấy lặp đi lặp lại nhiều lần.

Câu chuyện tôi gặp được Carrie thực sự là quá lạ thường để có thể coi là trùng hợp. Bạn tôi, Connie, đã từng nhắc đến một người bạn lâu năm của cô ấy là một nghệ sĩ sống ở Houston. Carrie đã có những giấc mơ kì lạ và (có thể là) các linh ảnh ám chỉ có liên hệ với người ngoài hành tinh. Connie nghĩ tôi có thể thích làm việc với cô ấy, nhưng điều đó có vẻ rất khó xảy ra vì Carrie sống ở quá xa. Cô ấy bị giới hạn vì chồng cô không cho phép cô đi xa nhà. Cô ấy chưa từng đến thăm Connie kể từ khi cô này chuyển đến Arkansas, mặc dù Connie là một người bạn thân thiết lâu năm. Rồi sự tình cờ kì lạ ập đến, đem chúng tôi lại với nhau. Connie đến Houston để thăm Carrie, và trở nên ốm nặng. Cách duy nhất để cô ấy có thể trở về nhà ở Arkansas là để Carrie lái xe chở cô đi. Trong hoàn cảnh đó, chồng cô đã cho phép, và Carrie lên đường.

Connie gọi cho tôi vào một tối thứ Ba sau khi đã trở về nhà. Cô ấy muốn tôi đến nhà để gặp Carrie và để cô bạn này có thể kể về các trải nghiệm của mình, và có thể thực hiện quy hồi. Cô ấy biết mình sẽ không bao giờ đến vùng chỗ chúng tôi nữa, nên đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cô ấy gặp tôi. Tôi đã có lịch lên đường vào sáng thứ Năm để dự một hội nghị ở Little Rock, nên thứ Tư là ngày duy nhất tôi còn rảnh. Chúng tôi gặp nhau ăn tối vào hôm đó, và sau đó tôi yêu cầu cô ấy kể về các trải nghiệm để tôi ghi âm. Cô ấy có kí ức về những giấc mơ liên quan đến người ngoài hành tinh, nhưng cô chủ yếu muốn tìm hiểu về một trải nghiệm xuất hồn và một linh ảnh mà cô được chứng kiến. Nó đã có một tác động lớn đến cuộc sống của cô ấy, mặc dù những người khác lại coi nhẹ nó. Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ tìm hiểu bất kì điều gì cô ấy muốn. Tôi tin rằng việc giúp cô ấy quan trọng hơn là tìm ra thêm một mẩu thông tin thú vị khác về UFO.

Trải nghiệm xuất hồn xảy ra vào năm 1978 khi cô đang chuẩn bị đi ngủ. Cô ấy biết là mình vẫn chưa thiếp đi. Cô đã thay áo ngủ và đang ngồi ở bên giường, thì nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía góc trên căn phòng, nói, “Carrie, đi với tôi!”

“Và anh ta không nói to. Tiếng nói đó đánh vào ngay đây”, cô ấy chỉ vào trán mình. “Thế rồi tôi cảm thấy mình giống một chiếc khăn ướt. Chị biết cảm giác khi mà chị nhúng một chiếc khăn vào nước rồi nhấc nó lên, cả cái khăn dính lại vào nhau và trở nên nặng nề không? Sau đó, tôi thấy mình cứ nổi lên và ra khỏi cơ thể. Và đột nhiên tôi trôi bồng bềnh trong một thứ xám xịt, mơ hồ, không hình dạng, như thể hư vô. Khi tôi thoát ra khỏi cơ thể mình, tôi nhìn thấy nó. Đó chính là thứ mù mờ không hình dạng đó, và nó có một đôi mắt đen. Sâu thẳm, đầy yêu thương. Rồi đột ngột chúng tôi không còn ở trong phòng nữa. Chúng tôi đang lơ lửng ở trên vạn vật.”

Từ góc nhìn này, Carrie đã được cho thấy năm cảnh liên tiếp. Dường như chúng được áp dụng cho các sự kiện trong tương lai của cô ấy, và cô được xem chúng theo trình tự thời gian. Đối với tôi, chúng có vẻ đầy tính biểu tượng, tương tự như kiểu mà siêu thức của chúng ta sử dụng trong giấc mơ. Nhiều năm trôi qua kể từ trải nghiệm này, và một vài sự kiện đã xảy đến trong cuộc đời Carrie, trừ một sự kiện để lại ấn tượng lớn nhất, cũng như đã gây ra nỗi sợ hãi và bối rối lớn nhất. Cô ấy chưa bao giờ có thể quên được nó.

Cô ấy nhìn thấy một vùng nước. Cô không thể xác định đó là hồ hay đại dương, nhưng có những ngọn đồi và cây cối mọc lan đến mép nước. Cô đang lơ lửng phía trên và nhìn xuống chỗ đó. Nước có màu xanh lục, và vô cùng náo động như thể đang trải qua một cơn bão. Bầu trời cũng mang màu xanh lục, và có những con sóng lớn. Rồi cô ấy nhìn thấy hàng ngàn con cá chết nổi ngửa bụng trên mặt nước. Có hai con chim trắng đang bay qua trên mặt nước thì bất ngờ rơi xuống.

Sau đó, cô ấy được nhìn thấy một thành phố đã bị phá hủy một phần. Có hàng trăm và hàng trăm người đang mang bệnh ở những giai đoạn khác nhau. Và cô ấy nhìn thấy chính mình trong số đó, đang cho những người đó ăn và cố gắng chăm sóc họ. Những từ này bỗng hiện ra trong đầu cô, “Rồi một số có thể ăn được, còn với số khác nó sẽ biến thành giấm trong miệng họ.” Với tôi, điều này nghe như trong Kinh Thánh. Trong chuỗi sự kiện này, cô ấy biết mình không bị bệnh, và cũng biết mình không thể bị bệnh.

Khi cô ấy phản đối, “Tại sao lại là tôi?”, câu trả lời xuất hiện. “Hình ảnh này được hiện ra không phải để làm cô sợ. Đừng sợ. Đây là lý do tại sao cô được gửi đến Trái Đất. Cô phải được chuẩn bị cho những thời điểm sắp tới ấy.” Sau đó nó lặp lại, “Đừng sợ”, đến ba hay bốn lần.

Carrie tiếp tục. “Rồi đột nhiên tôi thấy mình đã trở lại phòng ngủ, đang ngồi trên giường. Tôi nhìn sang xem chồng tôi còn thức không, thì anh ấy đang nằm ngáy ở đó. Và tôi run rẩy khi nhìn quanh phòng. Không có gì thay đổi cả. Tôi đứng dậy và đi ra phòng làm việc nhỏ, hút một phần điếu thuốc, rồi dập tắt. Tôi đổ mồ hôi. Tôi đã sợ chết khiếp. Tôi không sợ vì những gì mình đã nhìn thấy, mà sợ vì tôi biết mình không phải ngủ mơ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng tôi cũng bò lên giường và thiếp ngủ.”

“Sáng hôm sau, tôi đã gọi cho bốn hoặc năm bộ trưởng. Tôi đã bắt đầu bằng việc đó, vì nghĩ rằng điều gì đó đã đến để nói cho tôi biết về tương lai. Chà. Tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng họ không phải những người mà tôi nên gọi. Điều đầu tiên họ gợi ý là tâm thần tôi đang có gì không ổn. Thế là tôi biết có một số điều chị không thể thảo luận với người khác. Tôi biết đó không phải một giấc mơ. Tôi đã sợ hãi như vậy trong suốt hai hoặc ba năm, vì tôi biết những điều đó sẽ xảy ra. Không phải là tôi tin những điều đó sẽ xảy ra, mà tôi biết rằng chúng sẽ xảy ra. Chẳng có ích gì, khi một vài sự kiện đầu tiên bắt đầu xảy đến.”

Cô tỏ ý rằng sự kiện này là trải nghiệm chính mà cô muốn khám phá trong trạng thái thôi miên. Cô tin chắc rằng những trải nghiệm khác (gợi ý về người ngoài hành tinh) “chỉ là những giấc mơ”, mặc dù chúng sống động một cách đáng ngại. Dù vậy, tôi cũng khuyến khích cô ấy kể cho tôi nghe về những giấc mơ đó, chỉ để làm tư liệu.

Cô đã mô tả một giấc mơ, hay một “cơn ác mộng”, sống động đến mức cô chưa bao giờ quên được. Nó xảy ra vào đầu tháng Chín năm 1963 khi cô ấy đang là một sinh viên mười chín tuổi tại một trường đại học ở Texas. Trong “giấc mơ”, cô ấy thấy mình ở trong một căn phòng có tường cong, đứng giữa những dãy lồng ấp. Cô gọi chúng là lồng ấp vì trong đó có những đứa trẻ sơ sinh, nhưng chúng không giống bất kì đứa bé nào mà cô từng thấy trước đây. Cô ấy đã vẽ những bức hình về chúng, và nói rằng cô sẽ gửi những bức hình đó cho tôi. Những đứa trẻ này có cái đầu to tướng, đôi mắt cũng to, tương phản rõ ràng với cơ thể nhỏ xíu và teo tóp của chúng. Chúng hoàn toàn chìm trong một chất lỏng, và cô ấy biết chúng đang phát triển trong đó. Bọn trẻ đang giao tiếp với nhau qua tâm trí của mình, và chúng có một kho từ vựng khổng lồ về những từ phức tạp. Những đứa trẻ trong các lồng ấp khác nhau dường như đang ở cùng một giai đoạn phát triển. Da chúng phát quang, lóng lánh như ngọc trai, có sắc trắng, và nhìn gần như trong suốt.

***

Sách Những người giám hộ

Tác giả: Dolores Cannon

Chương 5 Kí ức bị chôn vùi 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here