CHƯƠNG 13
Đây là điều mà hầu hết các con đã quên. Đó là lý do tại sao Ta đã gởi những người khác đến để nhắc nhở các con rằng, “Ngay cả trước khi con hỏi, thì con đã được trả lời rồi.”
Ta đã không nói với con những điều này nếu chúng không phải là như vậy. Tuy nhiên, con không thể chuyển sang trạng thái nhận thức về tất cả những điều này, bằng cách suy nghĩ về chúng. Con không thể “nghĩ về nhận thức”, con chỉ có thể “ở trong trạng thái nhận thức” mà thôi.
Nhận thức là một trạng thái của sự hiện hữu, do đó, nếu con đang bối rối hoặc phân vân về một điều gì đó trong cuộc sống, con không được để tâm. Và khi con có một vấn đề, hãy đừng bận tâm về nó. Và khi con bị bao quanh bởi sự tiêu cực, thế lực tiêu cực và cảm xúc tiêu cực, đừng bận tâm đến một điều gì cả.
Khi con “để tâm” đến nó, con tuân theo nó! Con không thấy vậy sao? Con bị kiểm soát bởi nó, bởi vì con đang quan tâm đến nó. Đừng như những đứa trẻ, những đứa để tâm đến cha mẹ của chúng. Hãy bước ra khỏi tâm trí của con.
Hãy nhớ rằng, con tồn tại là một con người (human being), không phải suy nghĩ là một con người (human minding). Do đó, hãy chuyển sang sự hiện hữu.
Điều đó có nghĩa là gì? Con không biết điều đó có nghĩa là gì nữa!
Ngay bây giờ con đang hiện hữu như thế nào?
Kích động. Con bị kích động bởi vì Ngài đang lạc mất con với tất cả những thứ dông dài này.
Ah, vậy là con thực sự biết mình đang là gì!
Không, con cảm thấy như thế đó. Con đang cảm thấy kích động.
Vậy thì đó là trạng thái mà con đang hiện hữu. Những gì con đang cảm thấy là những gì con đang hiện hữu. Ta chưa từng nói với con rằng cảm giác là ngôn ngữ của tâm hồn sao?
Vâng, vâng, nhưng con đã không hiểu nó theo cách này.
Tốt. Vậy thì bây giờ con đang trở nên hiểu biết nhiều hơn đấy.
Vâng, một chút.
Con có nghe thấy Ta đã nói gì không?
Gì cơ ạ?
Ta đã nói, rằng bây giờ con đang “trở nên” hiểu biết nhiều hơn đấy. Còn Con đang cố nói gì với ta ở đây?
Ta đang nói với con rằng trong mỗi khoảnh khắc của hiện tại con đang “là” một điều gì đó. Và những gì con đang cảm thấy cho con biết chính xác con đang là gì. Cảm xúc của con không bao giờ nói dối. Chúng không biết cách làm thế nào để dối cả. Chúng cho con biết chính xác con đang là gì ở bất kỳ thời điểm nào. Và con có thể thay đổi cảm giác của mình bằng cách đơn giản là thay đổi hiện trạng của con.
Con có thể? Làm thế nào để con có thể làm được điều đó?
Con có thể chọn “hiện hữu” theo một cách khác!
Điều đó dường như không thể. Cách con cảm nhận là cách con cảm nhận. Con không thể kiểm soát điều đó.
Cách con cảm thấy là một sự phản ứng đối với cách con đang hiện hữu. Và con có thể kiểm soát điều đó. Đó là những gì Ta đang nói với con ở đây. “Hiện hữu” là một trạng thái mà con đặt mình, nó không phải là một phản ứng. “Cảm giác” là một phản ứng, nhưng “hiện hữu” thì không. Cảm xúc của con là phản ứng của con đối với những gì con đang có, nhưng bản thể của con không phải là phản ứng với bất cứ điều gì. Đó là một sự lựa chọn.
Con đang chọn để trở thành những gì con đang là sao ạ?
Con đang chọn đấy, thật sự.
Làm thế nào mà con lại không nhận thức được điều đó cơ chứ? Con dường như không nhận thức được điều đó.
Hầu hết mọi người đều không. Bởi vì hầu hết mọi người đã quên rằng họ đang tạo ra thực tại của chính họ. Nhưng bởi vì con đã quên rằng con đang làm điều đó không có nghĩa là con không làm điều đó. Nó có nghĩa rằng con chỉ đơn giản là không biết con đang làm những gì.
“Cha ơi, hãy tha thứ cho họ, vì họ không biết những gì họ làm.”
Chính xác.
Nhưng nếu con không biết mình đang làm gì, thì làm sao con có thể làm khác đi được?
Bây giờ thì con biết con đang làm gì rồi đấy. Đó là mục đích của toàn bộ cuộc đối thoại này. Ta đến đây để đánh thức con dậy. Bây giờ con đã thức tỉnh rồi. Con đã nhận thức được rồi. Nhận thức là một trạng thái hiện hữu. Con đang “nhận thức”. Từ trạng thái nhận thức này, con có thể chọn bất kỳ cách hiện hữu nào khác. Con có thể chọn sự khôn ngoan, hoặc sự tuyệt vời. Con có thể chọn lòng bác ái và sự hiểu biết. Con có thể chọn kiên nhẫn và tha thứ.
Con không thể đơn giản là chọn hạnh phúc sao?
Có thể chứ.
Làm thế nào ạ? Làm thế nào để con có thể làm được điều đó?
Đừng làm nó. Đơn giản là hãy là nó. Đừng cố gắng “làm” hạnh phúc. Đơn giản chỉ cần chọn “là” hạnh phúc, và mọi thứ con làm sẽ bắt đầu từ đó. Nó sẽ được sinh ra bởi điều đó. Những gì con đang là, sinh ra những gì con đang làm. Hãy luôn nhớ điều đó.
Nhưng làm thế nào con có thể chọn để là hạnh phúc được ạ? Hạnh phúc không phải là điều gì đó xảy ra sao? Ý con là, không phải hạnh phúc là điều mà con là, bởi vì một điều gì đó đang xảy ra, hoặc sắp xảy ra sao?
Không! Đó là một cái gì đó mà con chọn trở thành vì những gì đang xảy ra, hoặc sắp xảy ra. Con đang chọn để là hạnh phúc. Con chưa bao giờ thấy hai người phản ứng hoàn toàn khác nhau đối với cùng một hoàn cảnh bên ngoài hay sao?
Dĩ nhiên rồi ạ. Nhưng đó là bởi vì hoàn cảnh có ý nghĩa khác nhau đối với mỗi người trong số họ.
Con xác định ý nghĩa của điều gì đó! Con cho nó ý nghĩa của nó. Một điều không có ý nghĩa gì cả, cho đến khi con quyết định điều đó có nghĩa là gì. Hãy nhớ lấy. Không có điều nào có ý nghĩa gì cả.
Việc ra khỏi trạng thái hiện hữu của con sẽ có nghĩa là được tái sinh.
Đó là chính con đang lựa chọn, trong bất kỳ thời điểm nào, để là hạnh phúc. Hoặc lựa chọn để là nỗi buồn. Hoặc chọn để giận dữ, hoặc xoa dịu, hoặc tha thứ, hoặc giác ngộ, hoặc bất cứ điều gì. Con đang lựa chọn. Con. Chứ không phải là điều gì khác ngoài bản thân con cả. Và con lại đang lựa chọn khá tùy tiện.
Giờ thì, đây là bí mật vĩ đại.
Con có thể chọn trạng thái hiện hữu trước khi điều gì đó xảy ra, cũng giống như là con chọn hiện hữu sau khi điều đó xảy ra vậy. Do đó, con có thể tạo ra trải nghiệm của mình, không đơn giản chỉ là có nó.
Trên thực tế, con đang làm điều này ngay bây giờ. Trong mọi khoảnh khắc. Tuy nhiên, con có thể đang làm điều đó một cách vô thức. Con có thể giống như một người đang mộng du vậy. Nếu vậy, bây giờ là lúc để thức dậy.
Tuy nhiên, con không thể hoàn toàn tỉnh thức khi con đang mãi nghĩ suy. Suy nghĩ là một dạng thức hiện hữu khác của trạng thái mơ. Bởi vì những gì con đang nghĩ đến là ảo tưởng. Không sao đâu. Con đang sống trong ảo tưởng, con đã tự đặt mình vào đó, vì vậy con nên suy nghĩ về nó. Nhưng hãy nhớ rằng, suy nghĩ tạo ra thực tế, vì vậy nếu con đã tạo ra một thực tế mà con không thích, đừng suy nghĩ đến nó nữa!
“Không có gì là xấu xa, e rằng suy nghĩ làm cho nó trở nên như vậy.”
Chính xác.
Vì vậy, thỉnh thoảng, có lẽ sẽ tốt khi dừng hoàn toàn việc suy nghĩ lại. Để tiếp xúc với một thực tế cao cả hơn. Để thoát ra khỏi ảo tưởng.
Làm thế nào con có thể ngừng suy nghĩ được ạ? Dường như con luôn suy nghĩ. Con thậm chí đang nghĩ về điều này!
Đầu tiên, hãy yên lặng. Nhân tiện, hãy để ý rằng Ta đã nói hãy yên lặng, Ta không hề nói rằng hãy nghĩ về yên lặng.
Ồ, thật tốt. Điều đó rất tốt.
Được rồi. Giờ thì sau khi đã yên lặng được một lúc, con sẽ nhận thấy rằng suy nghĩ của con ít nhất cũng chậm lại một chút. Nó bắt đầu bớt sôi sục đi. Bây giờ, hãy bắt đầu suy nghĩ về những gì con đang nghĩ.
Cái gì cơ ạ?
Con đã nghe thấy Ta rồi đó. Bắt đầu suy nghĩ về nơi mà suy nghĩ của con đang hướng đến. Sau đó, hãy đừng cho suy nghĩ của con đến đó. Hãy tập trung suy nghĩ của con lại. Suy nghĩ về những gì con đang nghĩ về. Đây là bước đầu tiên hướng tới Sự Thành Thục.
Chà. Điều này đang thổi bay tâm trí của con.
Chính xác.
Không, đó không phải là những gì con muốn nói.
Phải, chính là vậy. Con chỉ không biết nó mà thôi. Điều này thực sự đang thổi bay tâm trí của con đấy. Con người các con thường nói gì nào? Hãy rời khỏi nơi này (blow this joint) đi? Chà, bây giờ con sẽ thổi bay tâm trí của mình đi đấy! Đó chính là, con sẽ rời bỏ nó.
Bây giờ, khi mọi người nhìn thấy con trong trạng thái vô tâm trí này, rất có thể họ sẽ hỏi, “Anh đã rời khỏi các giác quan của mình chưa?” Và con có thể trả lời “Có! Nó không tuyệt vời sao?” Bởi vì tâm trí của con là bộ phân tích đầu vào cảm giác của bạn, và con đã ngừng phân tích tất cả các dữ liệu đến. Con đã ngừng nghĩ về nó, thay vào đó, con đang nghĩ về những gì con đang nghĩ. Con đang bắt đầu tập trung suy nghĩ của con lại, và chẳng bao lâu nữa, con sẽ không tập trung suy nghĩ vào bất cứ thứ gì.
Làm thế nào để con có thể không tập trung vào gì cả?
Đầu tiên, hãy tập trung vào một cái gì đó cụ thể. Con không thể không tập trung vào gì cả, cho đến khi trước tiên là, con tập trung vào điều gì đó.
Một phần của vấn đề ở đây là tâm trí hầu như luôn tập trung vào nhiều thứ. Nó luôn nhận dữ liệu đầu vào từ hàng trăm nguồn khác nhau và nó đang phân tích dữ liệu này nhanh hơn tốc độ ánh sáng, gửi cho con thông tin về bản thân và những gì đang xảy ra với con và xung quanh con.
Để không tập trung vào gì cả, thì con phải dừng tất cả những tiếng ồn tinh thần này lại. Con phải kiểm soát nó, hạn chế nó và cuối cùng là loại bỏ nó. Con muốn không tập trung vào điều gì cả, nhưng trước tiên, con phải tập trung vào một thứ cụ thể, thay vì tất cả mọi thứ cùng một lúc.
Vì vậy, làm cho nó trở thành một điều đơn giản thôi. Con có thể bắt đầu với sự nhấp nháy của một ngọn nến. Hãy nhìn vào cây nến, nhìn vào ngọn lửa, xem con nhận thấy gì về nó, nhìn sâu vào nó. Hãy ở cùng với ngọn lửa. Đừng nghĩ về nó. Hãy ở cùng với nó.
Sau một chút, mắt con sẽ muốn nhắm lại. Chúng sẽ trở nên nặng trĩu, mờ nhạt.
Có phải đây chính là tự thôi miên không?
Hãy cố gắng tránh các nhãn mác. Con hiểu không? Con lại đang làm điều đó một lần nữa. Con đang nghĩ về điều này. Con đang phân tích nó và muốn đặt tên cho nó. Suy nghĩ về điều gì đó khiến con không thể chỉ ở bên nó mà thôi. Khi con làm điều này, đừng nghĩ về nó. Chỉ hiện hữu cùng với trải nghiệm mà thôi.
Được rồi.
Giờ thì, khi con cảm thấy muốn nhắm mắt, thì cứ nhắm mắt lại. Đừng nghĩ về nó, chỉ là để chúng tự nhắm lại thôi. Mắt sẽ làm điều này khá tự nhiên nếu như con không đấu tranh để giữ cho chúng mở suốt.
Bây giờ con đang giới hạn cảm nhận đầu vào của con. Điều này là tốt đấy.
Bây giờ, hãy bắt đầu lắng nghe nhịp thở của con. Tập trung vào hơi thở của con. Đặc biệt, hãy lắng nghe nhịp thở vào của con. Lắng nghe Bản thân con ngăn cản con lắng nghe mọi thứ khác. Đây là lúc những ý tưởng tuyệt vời xuất hiện. Khi con lắng nghe nhịp thở vào của mình, con đang lắng nghe chính nguồn cảm hứng của con.
Ôi, Chúa ơi, Ngài làm điều đó bằng cách nào vậy ạ? Làm thế nào để Ngài cứ tiếp tục tìm ra những điều như vậy chứ?
Suỵt. Hãy yên lặng. Ngừng suy nghĩ về điều này!
Bây giờ, hãy tập trung tầm nhìn nội tại của con lại. Vì một khi con có cảm hứng, nó sẽ mang lại cho con “sự thấu suốt” tuyệt vời. Hãy tập trung sự thấu suốt này vào khoảng trống ở giữa trán, ngay trên mắt của con.
Cái gọi là Con mắt thứ ba sao ạ?
Phải. Đặt sự chú ý của con ở đó. Hãy nhìn sâu vào đó. Đừng mong đợi để thấy một cái gì đó. Hãy nhìn vào hư vô, và khoảng hư vô. Phản hồi lại bóng tối. Đừng nỗ lực để nhìn thấy bất cứ điều gì. Hãy thư giãn, và hài lòng với sự yên bình của sự trống rỗng. Sự trống rỗng là tốt. Sự sáng tạo không thể đến được, trừ phi có khoảng trống. Vậy nên hãy tận hưởng sự trống rỗng. Không mong gì hơn, không muốn gì hơn.
Chúng ta phải làm gì với những suy nghĩ liên tục xuất hiện? Phần lớn mọi người có được ba giây trống rỗng là may mắn rồi. Ngài có thể giải quyết vấn đề của việc tất cả những suy nghĩ liên tục xuất hiện – đặc biệt là đối với người mới bắt đầu không? Những người mới bắt đầu rất bức bối về lý do tại sao họ không thể làm cho tâm trí yên lặng và đi đến cái hư vô mà Ngài đang nói đến. Đây có thể là điều dễ dàng đối với Ngài, nhưng nó chắc chắn không hề dễ dàng đối với hầu hết chúng con.
Con lại đang suy nghĩ về điều này một lần nữa. Ta mời con ngừng suy nghĩ về điều này.
Nếu tâm trí của con cứ tràn ngập những suy nghĩ, thì hãy cứ quan sát điều đó, khiến điều đó trở nên ổn thỏa. Khi suy nghĩ xuất hiện, chỉ cần lùi lại và quan sát điều này xảy ra. Đừng nghĩ về nó, chỉ cần chú ý nó. Đừng suy nghĩ về những gì con đang nghĩ về. Chỉ cần lùi lại và chú ý nó. Đừng phán xét nó. Đừng bức bối vì nó. Đừng bắt đầu nói với chính mình về nó, như, “Chà, chúng ta lại bắt đầu rồi! Tất cả những gì mình nhận được là suy nghĩ! Khi nào mình đến được cõi hư vô?”
Con không thể đi đến hư vô bằng cách liên tục phàn nàn rằng con không ở đó. Khi một ý nghĩ xuất hiện – một số suy nghĩ không liên quan chẳng về thứ gì cụ thể cả, không liên quan gì đến thời điểm này – thì chỉ cần lưu ý điều đó. Hãy chú ý điều đó và chúc phúc cho nó, và biến nó trở thành một phần của trải nghiệm. Đừng chăm chăm vào nó. Đó là một phần của cuộc diễu hành đang ngang qua. Hãy để nó qua đi.
Làm điều tương tự với âm thanh hoặc cảm xúc. Con có thể nhận thấy rằng con không bao giờ nghe thấy nhiều âm thanh như khi con đang cố gắng trải nghiệm sự tĩnh lặng hoàn toàn. Con có thể nhận thấy rằng con không bao giờ gặp nhiều khó khăn để cảm thấy thoải mái, như khi con cố gắng ngồi hoàn toàn thoải mái, chỉ cần lưu ý điều này. Lùi lại một mức và quan sát bản thân con đang lưu ý điều này. Bao gồm tất cả những điều này như một phần của trải nghiệm của con. Nhưng đừng chăm chăm vào nó. Đó là một phần của cuộc diễu hành ngang qua. Hãy để nó qua đi.
Giống như câu hỏi mà con đã vừa hỏi ban nãy. Nó chỉ là một câu hỏi mà con có. Đó là một suy nghĩ nảy ra. Đó là một phần của cuộc diễu hành ngang qua. Hãy để nó qua đi. Đừng cố gắng trả lời nó, đừng cố gắng giải quyết nó, đừng cố gắng tìm ra nó. Cứ để nó ở đó. Hãy để nó là một phần của cuộc diễu hành ngang qua. Rồi cứ để nó trôi qua. Hãy lưu ý rằng con không phải làm gì về nó cả.
Trong điều này, con sẽ tìm thấy sự bình yên tuyệt vời. Thật là nhẹ nhõm. Không có gì để muốn, không có gì để làm, không có gì để tồn tại, ngoại trừ chính xác những gì con đang có ngay bây giờ.
Hãy buông bỏ. Hãy để nó như vậy.
Nhưng hãy tiếp tục tìm kiếm. Không lo lắng, không mong cầu. Chỉ là trông chừng nhẹ nhàng. Không cần phải nhìn thấy gì… sẵn sàng nhìn thấy mọi thứ.
Giờ thì, lần đầu tiên con làm điều này, hoặc lần thứ mười, hoặc có thể là lần thứ hằng trăm hoặc lần thứ hằng ngàn con làm điều này, con có thể thấy thứ mà sẽ trông giống như một ngọn lửa xanh nhấp nháy, hoặc ánh sáng nhảy múa. Lúc đầu, nó có thể xuất hiện trong nháy mắt, sau đó nó sẽ tự ổn định trong tầm nhìn của con. Ở lại với nó. Di chuyển vào nó. Nếu con cảm thấy Bản thân con hòa nhập cùng nó, hãy để điều đó xảy ra.
Nếu điều đó xảy ra, sẽ không có điều gì cần phải được nói với con nữa.
Ngọn lửa xanh, ánh sáng nhảy múa này là gì?
Đó là con. Nó là trung tâm của tâm hồn con. Nó là cái bao quanh con, di chuyển qua con, là chính con. Hãy chào linh hồn của con đi. Cuối cùng thì con cũng vừa tìm thấy nó rồi đấy. Cuối cùng thì con cũng vừa trải nghiệm nó rồi đấy.
Nếu con hợp nhất với nó, nếu con trở thành Một với nó, con sẽ biết một niềm vui viên mãn siêu phàm mà con sẽ gọi là phúc lạc. Con sẽ khám phá ra rằng bản chất của tâm hồn con chính là bản chất của Ta. Con sẽ trở thành một với Ta. Có lẽ chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi. Chỉ một nano giây. Nhưng như vậy là đủ rồi. Sau đó, không có gì khác quan trọng, không có gì sẽ trở lại như cũ, và không có gì trong thế giới vật chất của con có thể phù hợp với nó nữa. Và đây là lúc mà con sẽ khám phá ra rằng con không cần gì và ai khác cả ngoài chính con.
Điều đó có vẻ hơi đáng sợ, ở một mức độ nào đó. Ý Ngài là con sẽ không muốn ở bên ai nữa sao? Con sẽ không muốn yêu bất cứ ai, bởi vì họ không thể cho con những gì mà con đã tìm thấy bên trong sao?
Ta không hề nói rằng con sẽ không bao giờ yêu bất cứ ai hay bất cứ điều gì ngoài bản thân con. Ta đã nói rằng con sẽ không bao giờ cần bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì ngoài bản thân con. Ta sẽ nói lại lần nữa, tình yêu và nhu cầu không phải là một thứ.
Nếu con thực sự có trải nghiệm về sự duy nhất bên trong mà Ta đã mô tả, thì kết quả sẽ ngược lại với những gì mà con sợ hãi. Khác với việc không muốn ở cùng bất kỳ ai, con sẽ muốn trở thành mọi người – nhưng đây là lần đầu tiên, vì một lý do hoàn toàn khác.
Con sẽ không còn tìm cách ở bên người khác để nhận được thứ gì đó từ họ nữa. Bây giờ con sẽ khao khát được trao cho họ một thứ gì đó. Bởi vì con sẽ hết lòng mong muốn dược chia sẻ với họ trải nghiệm mà con đã tìm thấy bên trong – trải nghiệm của sự Hợp Nhất.
Con sẽ tìm kiếm trải nghiệm về tính Hợp Nhất này với mọi người, bởi vì con biết rằng đó là sự thật của bản thể của con, và con sẽ muốn biết về sự thật này trong trải nghiệm của chính con.
Đây là lúc mà con sẽ trở nên “nguy hiểm”. Con sẽ yêu tất cả mọi người.
Vâng, điều đó thật nguy hiểm, bởi vì con người chúng ta đã tạo ra một cuộc sống mà trong đó, cảm giác Hợp Nhất với mọi người mọi lúc sẽ khiến chúng ta rơi vào rắc rối.
Tuy nhiên, giờ đây con cũng biết nguyên nhân để con có thể tránh được tất cả những điều này.
Vâng, vâng, bây giờ thì con biết rằng sự thiếu thốn, kỳ vọng và sự ghen tuông thực sự là những yếu tố lớn kết thúc tình yêu. Tuy nhiên, con không chắc mình có thể loại bỏ những thứ này khỏi cuộc sống của mình, bởi vì con không chắc mình biết được công thức. Ý con là, nói rằng ‘Đừng làm vậy nữa’ là một chuyện, và nói rằng ‘Đây mới là cách để thực hiện’ là một chuyện khác.
Đó là nơi tình bạn của con với Ta bắt đầu xuất hiện.
Tình bạn với Thượng Đế cho phép con “biết được công thức” —không chỉ là công thức để loại bỏ sự thiếu thốn, kỳ vọng và ghen tuông, mà là công thức cho tất cả cuộc sống, sự khôn ngoan của mọi thời đại.
Tình bạn của con với Ta cũng sẽ cho phép bạn thực hành sự khôn ngoan này; để biến nó thành thực tế, biến nó thành hiện thực, khiến nó được sống trong cuộc sống của con. Biết là một chuyện, có thể sử dụng được những gì con biết là một chuyện khác. Có tri thức là một chuyện, và có trí tuệ là một chuyện khác.
Trí tuệ là sự áp dụng thực tiễn của tri thức.
Ta sẽ chỉ cho con cách áp dụng tất cả những kiến thức mà Ta đã cung cấp cho con. Ta luôn chỉ cho con thấy điều đó. Tuy nhiên, con sẽ dễ dàng nghe thấy Ta hơn nếu giữa chúng ta có một tình bạn. Rồi chúng ta có thể thực sự lao đi! Rồi chúng ta thực sự có thể bay!
Chúng ta đang nói về một tình bạn thực sự với Thượng Đế. Không phải một tình bạn nửa vời, không phải một tình bạn giả tạo, không phải một tình bạn bán thời gian, mà là một tình bạn quan trọng, có ý nghĩa và thân thiết.
Ta sẽ hướng dẫn con qua các bước để giúp con làm được điều đó.
Ba bước đầu tiên là:
1. Biết Thượng Đế
2. Tin cậy Thượng Đế
3. Yêu Thượng Đế
Và bây giờ chúng ta đang xem Bước thứ tư: Ôm lấy Thượng Đế.
Ôm lấy Thượng Đế sao ạ?
Ôm lấy Thượng Đế. Đến gần Thượng Đế.
Đó là những gì mà chúng ta đã nói đến ở đây. Chúng ta đã nói về cách đến gần Thượng Đế.
Con muốn làm điều đó. Con muốn được gần gũi với Ngài. Con luôn muốn được gần gũi với Ngài. Con chỉ không biết làm thế nào.
Và bây giờ con biết rồi đấy. Bây giờ con biết một cách rất tốt. Ở bên khoảng lặng, ở bên cái tôi, trong một vài khoảnh khắc vàng mỗi ngày. Đây là nơi con có thể bắt đầu một cách có lợi nhất cho con.
Khi con ở với Cái tôi – Chân Ngã – con đang ở với Ta, vì Ta là Một với Cái Tôi, và Cái Tôi là Một với Ta.
Như Ta đã nói với con trước đây, có nhiều cách để làm điều này. Ta đã cho con một cách, Ta chỉ mô tả một cách, nhưng có nhiều hơn một cách. Có nhiều hơn một con đường dẫn đến Cái Tôi, và nhiều hơn một con đường dẫn đến Thượng Đế, và mọi tôn giáo trên thế giới sẽ làm tốt nếu hiểu được điều này — và dạy điều này.
Một khi con đã tìm thấy Cái Tôi của mình, con có thể muốn bắt đầu thoát ra khỏi Cái Tôi, để tạo ra một thế giới mới hơn. Để làm điều này, hãy chạm vào người khác như cách mà con muốn Bản Thân mình được chạm vào. Hãy nhìn những người khác như cách mà con nhìn Bản Thân mình.
“Hãy đối với người khác như cách mà anh muốn họ đối với anh.”
Chính xác. Hãy ôm lấy người khác như cách mà con muốn ôm lấy Ta, vì khi con ôm lấy người khác, con thực sự đang ôm lấy Ta.
Hãy ôm lấy tất cả thế giới, vì tất cả thế giới ôm lấy Ta và con người của Ta.
Đừng từ chối bất kỳ điều gì từ thế giới, hay bất kỳ ai ở trong nó cả. Nhưng khi con ở tỏng thế giới và thế giới ở trong con, hãy nhớ rằng con lớn hơn nó. Con là người tạo ra nó, vì con đang tạo ra thực tại cua riêng con, cũng chắc chắn như việc con đang trải nghiệm nó vậy. Con vừa là người sáng tạo mà cũng vừa là người được tạo ra, cũng như Ta vậy.
Con được tạo ra “theo hình ảnh và sự tương đồng với Thượng Đế.”
Đúng vậy. Và con có thể chọn trải nghiệm trở thành người sáng tạo hoặc trải nghiệm được tạo ra, vào bất kỳ thời điểm nào.
Con có thể chọn “ở trong thế giới này, nhưng không phải là một phần của nó”.
Con đang học được dần rồi đấy, bạn của Ta. Con đang sử dụng tri thức Ta đã trao cho con, và biến nó thành sự trí tuệ. Bởi vì trí tuệ chính là sự áp dụng vào thực tiễn của tri thức. Con đang trở thành một người truyền thông điệp. Chúng ta đang bắt đầu nói bằng một giọng nói chung.
Kết bạn với Ngài thực ự có nghĩa là kết bạn với mọi người, và mọi thứ – mọi trạng huống và điều kiện.
Phải.
Nếu có một người hay một điều kiện nào đó mà người ta không muốn nó tiếp tục có ảnh hưởng đến cuộc sống của họ nữa thì thế nào ạ? Nếu có một người hoặc một điều kiện nào đó mà người ta cảm thấy khó yêu thương, đến nỗi người ta thấy mình muốn chống lại nó?
Những gì con chống lại, vẫn sẽ tiếp diễn.
Hãy nhớ lấy điều đó.
Vậy, giải pháp là gì ạ?
Tình yêu thương.
Tình yêu thương?
Không có điều kiện, hoàn cảnh nào, không có vấn đề gì mà tình yêu không giải quyết được cả. Điều này không có nghĩa là con phải chấp nhận việc bị lạm dụng. Chúng ta đã thảo luận về điều này trước đây rồi. Điều đó có nghĩa là tình yêu thương, đối với bản thân con và những người khác, luôn là giải pháp.
Không có ai mà không thể dùng tình yêu để chữa lành cho họ được cả. Không có linh hồn nào mà tình yêu không thể cứu rỗi được cả. Thật ra, không có sự cứu rỗi nào được thực hiện cả, vì tình yêu chính là mọi linh hồn. Và khi con trao cho linh hồn khác thứ mà là chính nó, thì con đã đưa nó trở về lại với chính mình.
Đó là những gì con đã nói rằng Ngài làm cho chúng con! Và điều đó đã trở thành tuyên bố về sứ mệnh của tổ chức của con. Đó là điều đã đến với con khi con cố gắng viết tuyên bố về sứ mệnh: Đưa mọi người về lại với chính họ.
Con có nghĩ rằng điều này là do tình cờ không?
Con cho rằng bây giờ con nên biết rõ hơn.
Có lẽ con nên biết rõ.
Không có gì là tình cờ, phải vậy không ạ?
Không có gì là tình cờ cả.
Không phải việc con vào đài phát thanh, không phải việc con sẽ sống ở miền Nam, không phải việc con được mời làm việc tại một đài phát thanh toàn người da đen, và không phải cuộc gặp gỡ của con với Jay Jackson tại tòa soạn The Evening Capital. Tất cả đều rất không phải là tình cờ, phải vậy không ạ?
Phải.
Con nghĩ rằng con đã biết điều đó ngay lần đầu tiên con và Jay gặp nhau. Dường như có một điều gì đó là định mệnh giữa chúng con. Con không thể giải thích nó; đó chỉ là cảm giác mà con đã có, gần như ngay từ khi con bước vào văn phòng của ông ấy. Con rất lo lắng, phải, vì con vô cùng cần việc làm. Nhưng con có cảm giác rằng mọi thứ sẽ trở nên ổn thỏa, gần như ngay lập tức sau khi con ngồi xuống.
Jay là một người đàn ông tuyệt vời. Khi con quen biết ông ấy, con thấy ông ấy có lòng trắc ẩn, hiểu sâu sắc về điều kiện của con người, vô cùng thân thiện và hơn cả, là nhân hậu. Mọi người đều yêu mến ông ấy.
Và Jay đã nhìn thấy điều tích cực ở mọi người. Ông ấy đã cho mọi người một cơ hội. Và sau đó là cơ hội thứ hai, và cơ hội thứ ba. Làm việc cho ông ấy là một giấc mơ. Khi người ta làm điều gì đó tốt, ông ấy không bao giờ bỏ qua. Người ta sẽ nhận được một ghi chú ngay lập tức, luôn luôn được viết bằng bút dạ: Về câu chuyện ngân sách, làm tốt lắm. Hoặc, Trả lời: phỏng vấn với nữ tu — TH ̣T TUYỆT VỜI! Những ghi chú này bay khỏi bàn của ông ấy một cách nhanh chóng; người ta có thể tìm thấy chúng khắp tòa soạn, mỗi ngày.
Con yêu thương Jay, và con không thể tin được khi ông ấy lại chết quá trẻ.
Con đoán là ông ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, và có một số vấn đề về dạ dày. Hoặc có thể nó là vấn đề lớn hơn nhiều, con không biết. Tất cả những gì con biết là những tháng cuối cùng con làm việc bên cạnh ông ấy, ông ấy chẳng ăn gì cả ngoài cháo lỏng. Đồ ăn cho trẻ con, là chủ yếu. Hoặc bột yến mạch. Đó là thứ duy nhất mà ông ấy có thể ăn được.
Khi đó chúng con đang ở tòa soạn Anne Arundel Times. Tờ The Evening Capital đã được mua, và Jay, cùng với bố và anh trai của ông ấy, đã mua một tờ báo khác và biến nó thành một tờ báo phục vụ hàng tuần cho tất cả Quận Anne Arundel (Annapolis là quận lỵ). Con vẫn đang làm việc cho tờ The Capital khi Jay gọi điện và đề nghị con làm biên tập viên quản lý sáng lập của tờ The Times. Con mất hai giây để quyết định.
Con đã nhận được một nền giáo dục tự do ở tòa soạn báo đầu tiên, nhưng con đã học được nhiều hơn ở tòa soạn thứ hai. Một ấn phẩm nhỏ hơn nhiều, với đội ngũ nhân viên ít ỏi, nó đòi hỏi sự chuẩn bị thực hành mỗi tuần. Con đã học về cách bố trí và dán.
Con cũng là nhiếp ảnh gia của tờ báo (con phải học nhanh cách xử lý một chiếc máy ảnh, và thậm chí là cách làm việc theo cách của con trong phòng tối), và là phóng viên nòng cốt (thực tế là duy nhất) của tờ báo. Con cũng học được nhiều điều về việc hoạt động dưới áp lực, với tất cả các thời hạn không nhân nhượng của một tờ báo.
Con hy vọng rằng những gì mọi người “hiểu được” ở đây là con đã khám phá ra được những tài năng mà con thậm chí còn không biết là mình có. Con cũng phát hiện ra rằng con có thể phát huy những tài năng này chỉ bằng cách thúc ép bản thân làm như vậy. Đây là một tiết lộ lớn đối với con. Đây là một thông điệp quan trọng. Một mảnh giấy nhắc nhớ từ Người Ở Trên. Thượng Đế đã nói với con một điều mà con đã sử dụng vô số lần kể từ đó: cuộc sống bắt đầu tại nơi cuối cùng của vùng an toàn của anh.
Con đã nói điều này trước đây và con sẽ nói lại lần nữa. Trong cuộc sống, đừng sợ việc phải vươn xa. Hãy vươn cao hơn tầm với của mọi người. Thoạt nghe có vẻ đáng sợ, nhưng mọi người sẽ thích nó.
Đối với con, con yêu nó. Con đã phát triển mạnh mẽ từ nó. Con thậm chí không thể có đủ điều này. Và Jay đã biết điều đó về con. Ông ấy nhìn thấy điều đó ở con, và ông ấy đã kéo nó ra được từ trong con. Trong những năm tháng trẻ tuổi đó, con thường bị bủa vây bởi sự bất an, nhưng Jay biết con được tạo nên từ điều gì. Mọi Người Chủ của Cuộc Sống thường làm vậy, và bằng cách làm như vậy, họ trao đi phước lành lớn nhất.
Con đã trưởng thành dưới sự dìu dắt của Jay, dưới sự hướng dẫn kiên định nhưng nhẹ nhàng của ông ấy, và thương hiệu lãnh đạo “không gì là không thể” của ông ấy. Trên thực tế, con đã sớm áp dụng nó, biến nó thành của riêng mình. Nó phù hợp với những gì bố con đã dạy con: Con có thể làm bất cứ điều gì con muốn. Hoặc, như mẹ con đã nói, Khi sẵn lòng, thì sẽ có cách thôi.
Như con đã nói, con thực sự bị sốc khi Jay qua đời khi còn quá trẻ. Con không nghĩ rằng một người tốt như vậy lại phải ra đi sớm đến thế.
Việc của anh ta đã được hoàn thành.
Con biết. Bây giờ thì con biết điều đó. Con đã hoang mang, đau đớn. Nếu đây là phần thưởng cho những người thực sự tốt đẹp, thì có nghĩa gì chứ? Con cứ mãi ở nơi đó, trong đầu mình. Trong những ngày đó, con thậm chí còn không chắc liệu có gì sau này hay là không. Con đã không biết liệu có sự sống sau cái chết hay là không. Cái chết của Jay làm con rúng động. Nó khiến con nhìn trừng trừng vào câu hỏi này.
Con đã tìm thấy câu trả lời chứ?
Vâng ạ. Con đã nhận được câu trả lời của mình vào ngày tang lễ của Jay.
Điều đó đã xảy ra như thế nào?
Jay đã tự mình cho con câu trả lời. Trong hai từ. Trong nghĩa trang. Bằng chính giọng nói của ông ấy.