CHƯƠNG 12
http://www.llion.net
ttp://www.llion.net
Con đã học được trong suốt cuộc trò chuyện với Ngài rằng các mối quan hệ của con là thiêng liêng. Chúng là những khía cạnh quan trọng nhất của cuộc sống, bởi vì thông qua các mối quan hệ, con thể hiện và trải nghiệm việc con là ai, và con chọn trở thành ai.
Và không chỉ là mối quan hệ của con với người khác, mà là mối quan hệ của con với mọi thứ ở mọi nơi. Mối quan hệ của con với Cuộc sống, và tất cả các yếu tố của Cuộc sống. Mối quan hệ của con với tiền bạc, tình yêu, tình dục và Thượng Đế — bốn nền tảng của trải nghiệm làm người. Mối quan hệ của con với cây cối, thực vật, động vật, chim chóc, gió, không khí, bầu trời và biển cả. Mối quan hệ của con với thiên nhiên và mối quan hệ của con với Ta.
Mối quan hệ của con với mọi thứ quyết định con là ai và là gì. Ngài đã nói với con, rằng mối quan hệ là đất thánh. Bởi vì không có mối quan hệ với một thứ khác, con không thể tạo ra, biết và trải nghiệm bất cứ điều gì con đã quyết định về bản thân mình. Hoặc, như Ngài đã nói, trong trường hợp không có điều mà Không Phải Là Con, thì điều mà Là Con… không tồn tại.
Con đã học được rất tốt, bạn của Ta. Con đang trở thành một người truyền tin.
Tuy nhiên, khi con cố gắng giải thích điều này với người khác, họ đôi khi bị lạc. Khái niệm này không phải lúc nào cũng dễ dàng diễn dịch được.
Hãy thử sử dụng Dụ ngôn về sự Trắng Sáng.
Vâng, điều đó đã giúp con ngay tức thì.
Hãy tưởng tượng rằng con đang ở trong một căn phòng màu trắng, với những bức tường trắng, sàn trắng, trần trắng, không có góc phòng. Hãy tưởng tượng rằng con đang lơ lửng trong không gian này bởi một lực vô hình nào đó. Con đang lơ lửng ở đó, giữa không trung. Con không thể chạm vào bất cứ thứ gì, con không thể nghe thấy bất cứ điều gì, và tất cả những gì con thấy chỉ là màu trắng. Con nghĩ rằng con sẽ “tồn tại” trong trải nghiệm của chính mình được bao lâu?
Không lâu đâu ạ. Con đã tồn tại ở đó, nhưng con sẽ không biết bất cứ điều gì về bản thân mình quá sớm, con sẽ mất trí đấy.
Trên thực tế, đó chính xác là những gì mà con sẽ làm. Theo nghĩa đen thì, con sẽ rời khỏi tâm trí của con. Tâm trí của con là một phần của con được giao nhiệm vụ làm cho tất cả dữ liệu đến đều có nghĩa, và nếu không có bất kỳ dữ liệu nào đến, tâm trí của con không có gì để làm cả.
Bây giờ, thời điểm con biến mất khỏi tâm trí, con không còn tồn tại trong trải nghiệm của chính mình nữa. Có nghĩa là, con không còn biết bất cứ điều gì cụ thể về bản thân mình nữa.
Con có lớn không? Con có nhỏ không? Con không thể biết, bởi vì không có gì bên ngoài con để so sánh với chính con cả.
Con có thiện không? Con có ác không? Con không thể biết. Con thậm chí có ở đây không? Con không thể biết, bởi vì không có gì ở đó.
Con không thể biết bất cứ điều gì về bản thân mình trong kinh nghiệm của riêng con. Con có thể khái niệm hóa tất cả những gì con muốn, nhưng con không thể trải nghiệm nó.
Rồi điều gì đó xảy ra để thay đổi tất cả điều này. Trên tường xuất hiện một chấm nhỏ. Cứ như thể ai đó đã mang theo một cây bút máy và phun một chấm mực nhỏ. Không ai biết làm thế nào mà dấu chấm thực sự xuất hiện ở đó, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì dấu chấm đã cứu con.
Bây giờ, có một cái gì đó khác. Có Con, và có Dấu chấm Trên Tường. Đột nhiên, con có thể đưa ra một số quyết định một lần nữa, con có thể có một số trải nghiệm một lần nữa. Dấu chấm ở đằng kia. Điều đó có nghĩa là con hẳn phải ở đây. Dấu chấm nhỏ hơn con. Con lớn hơn nó. Con đang bắt đầu xác định lại bản thân — trong mối quan hệ với Dấu chấm trên Tường.
Mối quan hệ của con với dấu chấm trở nên thiêng liêng, bởi vì nó đã mang lại cho con cảm giác về Bản Thân mình.
Bây giờ một con mèo con xuất hiện trong phòng. Con không biết ai đang làm điều này, ai đang khiến tất cả những điều này xảy ra, nhưng con rất biết ơn, vì bây giờ có thể đưa ra thêm nhiều quyết định khác. Con mèo con có vẻ mềm mại hơn. Nhưng con xuất hiện thông minh hơn (ít nhất, một phần thời gian!). Nó nhanh hơn. Con mạnh mẽ hơn.
Nhiều thứ bắt đầu xuất hiện trong phòng và con bắt đầu mở rộng định nghĩa của mình về Bản Thân. Rồi nó soi chiếu lên con. Chỉ khi có sự hiện diện của một cái gì đó khác, con mới có thể tự biết về bản thân mình. Một cái gì đó khác này chính là thứ mà con vốn không phải là. Như vậy: Trong sự thiếu vắng của điều mà Không Phải Là Con, điều mà Là Con… vốn không tồn tại.
Con đã nhớ ra một sự thật to lớn, và con thề sẽ không bao giờ quên nó nữa. Con chào đón mọi người, mọi nơi và mọi thứ trong cuộc sống của con với vòng tay rộng mở. Con không từ chối điều gì, bởi vì con thấy bây giờ tất cả những gì xuất hiện trong cuộc sống của con là một điều may mắn, mang đến cho con cơ hội lớn hơn để xác định con là ai và để biết bản thân con là như thế.
Nhưng tâm trí con sẽ không hình dung ra chuyện gì đang xảy ra nếu con bị đặt một mình trong căn phòng trắng đó sao? Nó sẽ không nói, “Này, tôi đang ở trong một căn phòng màu trắng, đó là tất cả. Hãy thư giãn và tận hưởng nó”?
Tất nhiên, lúc đầu tâm trí sẽ như vậy. Nhưng ngay sau đó, trong trường hợp không có dữ liệu tiếp tục đến nữa, tâm trí sẽ không biết suy nghĩ gì. Cuối cùng, sự trắng sáng, trống rỗng, hư vô, đơn độc sẽ đến với tâm trí.
Con có biết một trong những hình phạt lớn nhất mà thế giới của con đã nghĩ ra không?
Sự biệt giam.
Chính xác. Con không thể ở một mình trong những khoảng thời gian dài.
Trong những nhà tù vô nhân đạo nhất, thậm chí không có ánh sáng trong sự biệt giam. Cánh cửa đóng lại, và người ta chìm trong bóng tối hoàn toàn. Không có gì để đọc, không có gì để làm, không có gì khác cả.
Vì suy nghĩ là sáng tạo, con sẽ ngừng tạo ra thực tế của mình, bởi vì tâm trí của con phải có dữ liệu để sáng tạo. Con gọi những tạo tác của tâm trí con là kết luận, và khi nó không thể đi đến kết luận nào, con sẽ bỏ nó đi — con sẽ “mất trí”.
Tuy nhiên, bỏ tâm trí của con qua một bên không phải lúc nào cũng tệ. Con làm điều đó trong tất cả những khoảnh khắc của con với cái nhìn sâu sắc.
Uh, lại nữa à?
Con không tin rằng cái nhìn sâu sắc đến từ tâm trí của con, phải không?
Chà, con luôn nghĩ…
Đó là vấn đề, ở ngay đó! Con đã luôn luôn nghĩ. Lâu lâu hãy thử không suy nghĩ một lần! Hãy thử tồn tại một cách đơn giản thôi.
Đã đến lúc con cứ việc “ở cùng” với một vấn đề, thay vì tiếp tục suy nghĩ về nó, thì cái nhìn sâu sắc nhất sẽ đến. Đó là bởi vì suy nghĩ là một quá trình sáng tạo, và hiện hữu là một trạng thái của nhận thức.
Con không hiểu lắm. Hãy giúp con hiểu đi ạ. Con tưởng việc không thể suy nghĩ là vấn đề. Người đã ông trong căn phòng trắng phát điên.
Ta đã không hề nói là anh ta phát điên. Con đã nói thế. Ta đã nói rằng ông ta rời khỏi tâm trí mình. Ông ta ngừng tạo ra thực tế của ông ta, bởi vì ông ấy không có dữ liệu.
Bây giờ, nếu ông ta ngừng tạo ra thực tại của mình trong một thời gian dài, đó là một chuyện. Nhưng nếu ông ta làm điều này chỉ trong chốc lát thì sao? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi thì sao? Liệu một “khoảng thời gian nghỉ” như vậy sẽ giúp ông ta hay là làm tổn thương ông ta?
Đó là một câu hỏi thú vị.
Suy nghĩ, từ ngữ, và hành động là ba cấp độ của sự sáng tạo, phải không nào?
Phải ạ.
Khi con đang suy nghĩ, con đang sáng tạo. Mỗi suy nghĩ là một sự sáng tạo.
Phải ạ.
Vì vậy, khi con đang suy nghĩ về một vấn đề, con đang tìm cách tạo ra một giải pháp.
Chính xác. Điều đó thì có gì sai ạ?
Con có thể tìm cách tạo ra một giải pháp, hoặc đơn giản là con có thể trở nên ý thức về giải pháp mà đã được tạo ra rồi.
Một lần nữa được không ạ? Đối với những người hiểu chậm trong số chúng con, Ngài có thể nói con biết điều đó một lần nữa được không?
Không ai trong số các con là chậm cả! Nhưng một vài người trong số các con đang sử dụng một phương pháp sáng tạo rất chậm, con đang cố gắng sáng tạo bằng cách suy nghĩ. Điều này có thể thực hiện được, như chúng ta đã trình bày. Nhưng bây giờ Ta đang nói với con một điều mới mẻ. Suy nghĩ là phương pháp sáng tạo chậm nhất.
Hãy nhớ rằng, tâm trí của con phải có dữ liệu để sáng tạo. Bản thể của con lại không cần dữ liệu nào cả. Đó là bởi vì dữ liệu là ảo tưởng. Đó là những gì con đang tạo ra, chứ không phải là những gì vốn tồn tại sẵn.
Hãy tìm cách sáng tạo từ những gì vốn tồn tại, thay vì từ ảo tưởng. Hãy tìm cách sáng tạo từ một trạng thái hiện hữu, hơn là từ một trạng thái của tâm trí.
Con đang cố gắng lắng nghe điều này, để hiểu nó, nhưng con nghĩ rằng Ngài đang để lạc mất con rồi đấy. Ngài đang nói quá nhanh ạ.
http://www.llion.net
ttp://www.llion.net
Con không thể tìm ra câu trả lời — bất kỳ câu trả lời nào — một cách nhanh chóng, bằng cách suy nghĩ về nó cả. Con phải thoát ra khỏi những suy nghĩ của con, bỏ lại những suy nghĩ của con, và chuyển thành một sự tồn tại thuần khiết. Con chưa từng nghe những người sáng tạo tuyệt vời thực sự, những người giải quyết vấn đề tuyệt vời thực sự nói sao, giả dụ, như khi con đưa cho họ một vấn đề, “hmmmm… hãy để tôi ở cùng nó một lát đã…”
Tất nhiên là có ạ.
Chà, đây là điều mà chúng ta đang nói về đấy. Và con có thể làm điều tương tự. Con cũng có thể là một người giải quyết vấn đề tuyệt vời. Nhưng không thể, nếu con tưởng tượng rằng con sẽ làm sáng tỏ câu đố, bằng cách nghĩ về nó. Không! Để trở thành một thiên tài, con phải ra khỏi tâm trí của mình!
Thiên tài không phải là người tạo ra câu trả lời, mà là người phát hiện ra rằng câu trả lời luôn ở đó. Thiên tài không tạo ra giải pháp, mà là tìm ra giải pháp.
Đây không thực sự là một khám phá, mà là một sự truy tìm lại! Thiên tài đã không phát hiện ra bất cứ điều gì mà chỉ đơn giản là tìm lại những gì đã mất mà thôi. Nó “đã bị mất, nhưng bây giờ nó đã được tìm thấy.” Thiên tài là người đã nhớ lại những gì mà tất cả các con đều đã quên.
Một điều mà phần lớn các con đều đã quên đó là tất cả mọi thứ đều tồn tại trong Khoảnh Khắc Vĩnh Cửu của Hiện Tại. Mọi giải pháp, mọi câu trả lời, mọi kinh nghiệm, mọi hiểu biết. Sự thực là, không có gì để các con phải tạo ra cả. Tất cả những gì cần thiết là để con trở nên ý thức được rằng mọi thứ con mong muốn và mọi thứ con tìm kiếm đều đã được tạo ra cả rồi.