ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 14

0
151

 CHƯƠNG 14

Nghĩa trang, có lẽ, là một nơi khó có thể tìm thấy sự giác ngộ, nhưng đó là nơi mà con tìm thấy nó. Dù sao thì cũng là một phần nhỏ của nó. 

Con đã đến dự lễ tang của Jay tại Nhà thờ St. Anne ở Annapolis, nhưng đến muộn và thấy mọi chỗ ở nơi đó đều đã có người ngồi. Một nửa thành phố chắc chắn đã ở đó, và con không biết tại sao, nhưng bằng cách nào đó, con cảm thấy lạc lõng giữa những người đưa tiễn công khai. Con đoán rằng con muốn có một khoảnh khắc riêng tư, chỉ giữa chúng con mà thôi. Con đã mất một người bạn rất tốt. Chúng con đã là bạn tốt. Ông ấy giống như một người anh trai đối với con. 

Con rời nhà thờ và quyết định trao một “dịch vụ” cá nhân cho Jay, lời từ biệt riêng tư của con, tại khu mộ của ông ấy vào cuối ngày hôm đó. Hai giờ sau, khi con đoán rằng mọi người đã đến ngôi mộ và rời đi rồi, con đã đi đến Nghĩa trang St. Anne. Đúng như con đã đoán. Không có ai ở đó cả. Con lên đường đi tìm mộ của Jay và nói lời từ biệt. Nhưng con không thể tìm thấy khu mộ. Ở bất cứ nơi nào. Con đã nhìn hết hàng này đến hàng khác, nhưng chẳng có ELMER (JAY) JACKSON, JR. nào cả. Con bèn đi ngược lại và nhìn thêm lần nữa. Không có gì cả. 

Con càng trở nên bức bối. Có lẽ lẽ ra con nên dính chặt với buổi tang lễ thì hơn. Có phải con đã đến nhầm nghĩa trang không? Có phải con đã không tìm kiếm đúng chỗ không? Con thực sự muốn nói lời tạm biệt với Jay. Lúc này con đã tự sự muốn. Và bây giờ trời bắt đầu có mưa nhẹ. Gió nổi lên và có vẻ như một cơn bão đang sắp ập đến. Thôi nào, Jay, con hét lớn trong đầu mình, ông đang ở đâu chứ?

Ngài biết bằng cách nào mà, khi ngài ở trước cột đèn giao thông và ngài muốn nó đổi tín hiệu, và nó không hề thay đổi, và ngài hét lên, Thôi nào, chuyển đi, chết tiệt, ở trong đầu ngài không? Đó là thứ con đã làm ở đây. Ngài không thực sự mong đèn đổi màu, ngay lúc đó, ngay ở đó, trong khoảnh khắc đó. Và ngài không thực sự mong sẽ nhận được một câu trả lời trong một nghĩa tang (thực tế là, ngài thà rằng mình không nhận được.)

http://www.llion.net

ttp://www.llion.net

À, con đã nhận được câu trả lời. Và nó đã khiến con sợ đến phát khiếp lên được.

Ở đằng đây.

Đó là tất cả những gì ông ấy đã nói. Nhưng nó là gọng nói của ông ấy, giọng nói của Jay, lanh lảnh và rõ ràng như tiếng chuông. Nó đến từ ngay phía sau con, và con xoay người nhanh đến mức suýt nữa thì con đã trượt khỏi giày của mình rồi. 

Chẳng có ai ở đây cả. Không có gì cả.  

Con có thể thề rằng con đã nghe thấy Jay.

Rồi con lại nghe thấy ông ấy lần nữa.

Ở đằng đây.

Lần này nó đến từ xa hơn, theo hướng mà bây giờ con đang hướng về, nhưng phía trên, vòng qua một ụ đất nhỏ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng con. Đó là giọng của Jay. Đó không phải là ai đó nghe giống như Jay. Đó là Jay.

Nhưng lại không có ai ở đó cả. Vì vậy, sau đó con nghĩ rằng có thể một người canh giữ nghĩa trang đã đi lạc vào. Có thể anh ta thấy con đang nhìn xung quanh và đoán rằng con đang tìm kiếm một ngôi mộ mới. Có lẽ anh ấy là một người có giọng rất giống Jay. 

Nhưng không có ai xung quanh cả. Con thực sự muốn có ai đó ở quanh đây. Con đã thực sự muốn vậy. Bởi vì giọng nói này không phải là thứ mà con đang tưởng tượng. Con đã nghe thấy nó, to và rõ ràng như con đã nghe thấy nhịp đập của trái tim mình một khắc sau đó. 

Con chạy vội qua phía ụ đất nhỏ. Có thể có ai đó ở phía bên kia, và con chỉ là không thể nhìn thấy anh ta từ đây mà thôi, con lý luận. Con tìm thấy một chỗ đứng trên ụ đất nhỏ và nhìn xung quanh.

Chẳng có ai cả.

Rồi con nghe thấy giọng nói một lần nữa – giờ thì nhẹ nhàng hơn, lời nói khe khẽ, như thể là Jay đang ở ngay phía sau con vậy.

Ở đằng này.

Lần này con quay lại từ từ. Con đã rất kinh sợ. Con thừa nhận. Nhưng sự sợ hãi nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc. Ngôi mộ của Jay nằm vuông vức ngay trước mặt con. Con đang đứng trên ngôi mộ của ông ấy.

Con nhảy khỏi ụ đất cao như thể là nãy giờ con đang đứng trên một con cá sấu vậy. Thật xin lỗi, con xin lỗi. Con không biết con nghĩ mình đang nói chuyện với ai nữa.

Vâng, con đã nói. Con đã nói chuyện với Jay. Con đã biết là ông ấy ở đó. Con đã biết ông ấy đã sống sót sau “cái chết” của ông ấy và rằng ông ấy đã gọi con đến mộ của ông ấy trong giây phút riêng tư cuối cùng.

Mắt con rưng rưng. Con ngồi trên mặt đất và nghỉ ngơi ở đó một lúc, lấy lại hơi thở của mình, nhìn vào tên của Jay, mới được khắc trên đá cẩm thạch. Con đợi ông ấy nói điều gì đó khác. Ông ấy đã không nói gì cả. 

“Chà,” con nói, sau một lúc, “chết thì như thế nào vậy?”

Con đang cố gắng thắp sáng khoảnh khắc này, thay vào đấy, con lại thấy ánh sáng ở đằng xa. Cơn bão ngày càng đến gần.

“Nghe này, Jay,” con đã nói trong đầu, “Tôi muốn cảm ơn vì tất cả những gì ông đã làm cho tôi, và tất cả những gì ông đang là, đã là, đối với tất cả mọi người. Ông đã là động lực cho rất nhiều người. Ông đã chạm vào rất nhiều cuộc đời, một cách tử tế và chu đáo. Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn. Tôi sẽ nhớ ông, Jay.”

Con bắt đầu lặng lẽ thổn thức. Sau đó, con nhận được thông tin liên lạc cuối cùng của con từ Jay. Lần này nó không ở dạng lời nói. Đó là một cảm giác. Một cảm giác âu yếm lướt qua con, giống như ai đó choàng qua vai con và nhẹ nhàng siết chặt cánh tay con.

Con không thể mô tả nó hơn nữa. Không có từ ngữ nào. Nhưng con chỉ biết rằng Jay sẽ ổn, anh ấy ổn, và con cũng sẽ ổn. Và con hiểu rằng mọi thứ lúc đó đều hoàn hảo. Đó là cái cách mà nó nên là như vậy.

Con đứng lên. “Được rồi, Jay, tôi hiểu rồi,” con mỉm cười, “Không gì là không thể.” 

Khi con quay lại và đi bộ xuống đồi, con có thể thề rằng con đã nghe thấy một tiếng cười khúc khích.

Hai con đã chia sẻ với nhau một khoảnh khắc đẹp. Cảm ơn con.

Ông ấy đã ở đó, phải không ạ? Con đã nghe thấy ông ấy, có phải không? Và ông ấy đã nghe thấy con.

Phải.

Có một cuộc sống sau cái chết, phải vậy không ạ?

Cuộc sống là trường cửu. Cái chết vốn không tồn tại. 

Con xin lỗi vì đã hỏi câu hỏi đó.

Hiện tại, con không bao giờ nên nghi ngờ những điều này.

Không bao giờ sao?

Không bao giờ. Một Bậc Thầy chân chính như Đức Phật, một Bậc Thầy như Krishna, như Giê-su, không bao giờ nghi ngờ cả. 

Thế còn, “Cha ơi, tại sao Cha lại từ bỏ Con?” thì sao nào?

À, đó là… con không biết. Con không biết đó là gì nữa.

Sự nghi ngờ, con trai của Ta. Giá mà chỉ trong một khoảnh khắc, giá mà chỉ trong một giây. Vì vậy, hãy biết điều này, người bạn của Ta: mỗi Bậc Thầy đều đến thăm Vườn Gethsemane. Ở nơi đó, bà ấy hỏi những câu hỏi mà mọi Bậc Thầy đều hỏi. Điều này có thể có thật không? Tôi đã tự bịa ra tất cả những điều này sao? Có thực là tôi đã uống từ chiếc cốc này vì ý nguyện của Thượng Đế không? Hay nó có thể dẫn truyền từ môi tôi không?

Đôi khi con có một số câu hỏi như vậy và con không thấy xấu hổ khi thừa nhận điều đó.

Sẽ dễ dàng hơn cho con, Ta biết, nếu con không nói chuyện với Ta ngay lúc này. Theo nhiều cách, nó sẽ dễ dàng hơn. Con có thể giải phóng tất cả những điều này, hãy để tất cả những điều này qua đi — tất cả trách nhiệm mà con đã đảm nhận, để mang thông điệp đến loài người và giúp thay đổi thế giới; tất cả sự chú ý của công chúng mà con đã thu hút vào mình, điều mà đã khiến cuộc đời con trở nên nổi bật như vậy. 

Tuy nhiên, Ta thấy rằng đó là ý nguyện của con khi mà con tiếp tục điều này. Đó là ý nguyện của con rằng tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc sống của con vốn nên xảy ra như vậy. Tất cả những sự cố trong cuộc sống của con, mà đã dẫn dắt con đến thời điểm này. 

Con được ban tặng một người mẹ hoàn hảo và một người cha hoàn hảo, để chuẩn bị con cho nhiệm vụ mà con đã giao cho chính mình; hoàn cảnh gia đình hoàn hảo và tuổi thơ hoàn hảo. 

Con đã được ban tặng những tài năng còn thô sơ trong giao tiếp và cơ hội để phát triển những tài năng đó. Con đã được đưa vào đúng nơi, vào đúng thời điểm, và những người khác cũng được đặt ở đó cùng con, theo đúng cách.

Đó là lý do tại sao con gặp Jay Jackson, và tại sao anh ta lại có tác động sâu sắc đến cuộc đời con. Đó là lý do tại sao con đã làm việc giữa những người da đen ở Baltimore, người da trắng miền nam, người bản địa Châu Phi, người dân Ecuador. Đó là lý do tại sao con đã tham gia vào tình bạn và cuộc trò chuyện có ý nghĩa với những người bị áp bức và sợ hãi, những người không có gì, sống dưới chế độ toàn trị ở nước ngoài, và với các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng thế giới và các nhân vật truyền hình và các nhà lãnh đạo chính trị, những người có tất cả mọi thứ, sống ở đất nước của con. 

Không có gì xảy ra với con một cách tình cờ, không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên cả. Tất cả những trải nghiệm này, đều đã được triệu hồi đến, để con có thể trải nghiệm và biết điều gì con chọn để trải nghiệm và biết, rằng con có thể trải nghiệm phiên bản vĩ đại nhất của tầm nhìn vĩ đại nhất mà con từng nắm giữ về Con Người của con.

Sau đó, con nhận ra rằng cuộc gặp gỡ của con với Joe Alton cũng là từ cùng một nguyên do như vậy.

Con đã nhìn nhận chính xác đấy. 

Ngài đã biết rằng một ngày nào đó con cần phải biết tất cả về chính trường nếu con vốn sẽ mang thông điệp của Ngài đến với đất nước này – và thật sự là, đến với cả thế giới – theo mọi cách hiệu quả. 

Chính con mới là người biết điều đó. Con luôn biết rằng con muốn mang lại hy vọng mới cho thế giới, và con hiểu rất rõ ở mức độ sâu sắc rằng chính trị, cũng như tôn giáo, là hai lĩnh vực cần phải thay đổi để hy vọng mới được sinh ra, chứ đừng nói là để trụ vững được. 

Con đã luôn quan tâm đến chính trị, từ khi con còn là một đứa trẻ. Con chỉ tình cờ (e hèm) được trao cho một người bố đã tham gia vào chính trị địa phương phần lớn cuộc đời cả cuộc đời ông. Ông ấy làm việc cho các ứng cử viên, chắc chắn rằng ông ấy biết những người đang giữ chức vụ, và nhà của chúng con luôn có đầy những thẩm phán và những người đại diện hội đồng, những người chữa bệnh và đội trưởng khu, nhiều người trong số họ thường xuyên chơi bài với bố con.

Khi con đến Annapolis năm mười chín tuổi, điều đầu tiên mà con làm là làm quen với Joe Griscom, thị trưởng và Joe Alton, cảnh sát trưởng quận. Khi con làm việc cho đài phát thanh địa phương, thì trên danh nghĩa, con cũng là một thành viên của “lao động truyền thông”. Vì vậy, con đã có một chút thời gian dễ dàng hơn để gặp những người đàn ông này. Con cũng có một cái gì đó để cung cấp – một chút thời lượng phát sóng không bao giờ làm tổn thương bất kỳ chính trị gia nào – và con đã cho cả hai người tên Joe rất nhiều thời lượng lên sóng. 

Không lâu sau khi con gặp anh ấy, Joe Alton đã tranh cử vào Thượng viện Tiểu bang từ quận của chúng con và thắng cử. Con thích Joe vô cùng; hầu hết mọi người đều thích anh ta. Anh ta đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử của mình với tỷ lệ chênh lệch lớn, và khi một số công dân của Quận Anne Arundel bắt đầu thúc đẩy một hình thức đặc quyền của chính phủ, Joe đã bị thu hút vào việc kéo phong trào đi lên. Con đã tham gia vào chiến dịch giành quyền tại gia, và khi chiến thắng, Joe Alton tiếp tục được bầu làm giám đốc điều hành quận đầu tiên của Anne Arundel. 

Vài năm sau, khi con nhận ra mình đã trở lại Annapolis tại tòa soạn báo Anne Arundel Times, một ngày nọ, Joe Alton đã gọi điện. 

Anh ấy thích cách mà con đã tường thuật về chính quyền quận, và bây giờ anh ấy đang tranh cử một nhiệm kỳ khác với tư cách là giám đốc điều hành quận và cần sự trợ giúp của báo chí. Nhưng cuộc gọi của anh ấy đã không đến với con. Mà nó đã đến với Jay.

Con đoán rằng anh ấy không muốn làm mất lòng những người chủ của tuần báo địa phương và nghĩ rằng tốt hơn hết anh ấy nên hỏi trước khi mời con làm một công việc. Jay bước vào văn phòng của con vào một buổi chiều, khoảng ba hoặc bốn tháng trước khi ông ấy qua đời – và nói, “Joe, bạn của anh, muốn anh đến làm việc trong chiến dịch của anh ấy”. 

Tim con nhảy lên. Con luôn được trao những cơ hội đáng kinh ngạc này. Chúng luôn được thả lên đùi con. Jay đã nhìn thấy sự phấn khích của con. “Tôi đoán là anh sẽ đi, hở?”

Tôi không muốn làm ông ấy thất vọng. “Tôi sẽ không rời đi nếu ông thực sự cần tôi,” tôi nói. “Ông đã rất tuyệt vời đối với tôi, và tôi nợ ông.”

“Không, anh không hề nợ nần gì cả.” Jay sửa lại lời tôi. “Anh nợ chính mình. Hãy luôn nhớ điều đó. Nếu anh có thể có thứ gì đó anh muốn mà không làm tổn thương ai đó, anh nợ chính bản thân anh một sự tiếp tục theo đuổi nó. Dọn dẹp bàn làm việc của anh và biến đi nào.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Tại sao không? Tôi có thể thấy trái tim của anh ở đâu, và chẳng ích gì khi giữ anh ở đây, rồi đếm từng ngày cho đến khi anh có thể qua đó. Vậy nên cứ đi đi.”

Jay đưa tay ra, và tôi bắt tay ông. “Tôi rất thích điều này,” ông ấy mỉm cười. “Từ phóng viên mới vào nghề đến quản lý biên tập viên. Nó là cả một chuyến hành trình đối với anh đấy.”

“Phải.”

“Chúng ta cũng đã có một chuyến hành trình tốt đẹp mà. Cảm ơn vì đã đưa chúng ta đi cùng.”

“Không, cảm ơn vì đã đưa tôi đi cùng.” Con nghẹn ngào. “Cảm ơn vì đã cho tôi một cơ hội. Tôi đã thực sự cần công việc đó khi ông cho tôi việc làm. Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Tôi không biết làm thế nào để mình có thể đền trả được một điều như vậy nữa.”

“Tôi biết đấy.” Jay đã nói.

“Bằng cách nào chứ?”

“Truyền lại nó.”

Là thế đó. Làm sao mà con có thể rời khỏi người đàn ông này cho được? Làm sao mà con có thể từ bỏ tờ báo này cho được? Jay nhìn thấy vẻ mặt của con. “Thậm chí đừng nghĩ tới điều đó,” ông ấy nói. “Hãy đóng gói đồ đạc của anh và ra khỏi đây đi nào.”

Sau đó, ông ấy đã ra đi. Cứ như thế. Ra khỏi văn phòng của con, và ra khỏi cửa đến đường cái. Nhưng khi ông ấy rời đi, ông ấy nói qua vai, “Đừng nhìn lại, bạn ạ. Đừng bao giờ nhìn lại.” 

Đó là lần cuối cùng con nhìn thấy ông ấy.

Anh ta đã cho con một lời khuyên tốt.

Thật sao ạ? Chúng ta không nên nhìn lại, bao giờ sao ạ? Không đạt được gì từ việc nhìn lại sao ạ?

Ý của anh ta là, “Không phỏng đoán thêm nữa.” Tiến về phía trước mà không cần đoán già đoán non, không đắn đo, không do dự. Cuộc sống của con ở phía trước con, không phải ở phía sau con. Những gì con đã làm là những gì con đã làm. Con không thể thay đổi được điều đó. Nhưng con có thể tiến về phía trước.

Có, nhưng có hối tiếc cũng không sao chứ ạ?

Miễn là con không nhầm lẫn hối tiếc với cảm giác tội lỗi. Chúng không giống nhau. Hối tiếc là tuyên bố của con, rằng con đã không thể hiện ý tưởng cao cả nhất của con về con người của con. Tội lỗi là quyết định của con rằng con không xứng đáng được làm như vậy một lần nữa. 

Xã hội của con và các tôn giáo của con dạy con về một mặc cảm đòi hỏi con phải bị trừng phạt mà không có hy vọng được phục hồi. Tuy nhiên, Ta nói với con điều này: mục đích của cuộc sống là tái tạo lại bản thân con trong từng khoảnh khắc, trong phiên bản vĩ đại nhất kế tiếp của tầm nhìn vĩ đại nhất mà con từng nắm giữ về Con Người của con.

Trong điều này, Ta đã tham gia cùng con với tư cách là người đồng sáng tạo, nhìn thấy nơi con đang đi, nhìn thấy con đường con đã đặt ra cho chính mình, và cung cấp cho con công cụ để trải nghiệm chính xác những gì con cần trải nghiệm, để tạo ra chính xác những gì con cần tạo ra. Tất cả những điều này nào giờ đều đã được cùng nhau triệu hồi bởi con và Ta. 

Vậy thì, “ý nguyện” là của ai ạ? 

Ta nói với con rằng đó là Thiên Ý. Hãy luôn nhớ điều này: 

Ý nguyện của con và của Ta là ý nguyện mà vốn dĩ là Thiêng Liêng. 

Ôi, điều đó thật tuyệt vời. Ồ. Điều đó đã nói lên tất cả, phải không nào? Điều đó đã đặt tất cả mọi thứ vào với nhau. Ngài có một cách để làm được điều đó. Ngài có một cách để diễn đạt tất cả chỉ trong vòng mười từ hoặc ít hơn. Đó là một cách nói khác về những điều mà Ngài đã nói trong Đối thoại cùng Thượng Đế: “Ý nguyện của con dành cho con, chính là ý nguyện của Ta dành cho con.”

Vâng. 

Nhưng Ngài đã nói điều gì đó ở đó khiến con cảm thấy kinh ngạc. Ngài nói rằng con chỉ đơn giản là “sử dụng Thượng Đế” để biến cuộc sống của con thành hiện thực. Bằng cách nào đó, điều đó có vẻ không đúng. Ý con là, con không có cảm giác như thể đó là loại quan hệ mà con vốn nên có với Ngài.

Tại sao không chứ?

Con không biết, chính xác. Nhưng xen lẫn vào đâu đó là một số điều mà con đã được dạy về việc ở đây để phụng sự Thượng Đế. Khi con học trường tiểu học St. Lawrence ở Milwaukee và con thực sự nghĩ rằng con sẽ vào chủng viện, con nhớ các nữ tu nói về việc Thượng Đế sử dụng con để phục vụ mục đích của Thượng Đế. Chưa bao giờ từng có bất kỳ cuộc nói chuyện nào về việc con sử dụng Thượng Đế để phục vụ cho mục đích của mình. 

Tuy nhiên, đây là cách mà con sẽ làm. 

Phải vậy không? Con sẽ làm chứ?

Vâng. Ngài muốn chúng con sử dụng Ngài sao ạ? Chúng con không ở đây để Ngài sử dụng chúng con sao ạ?

Một phần của vấn đề trong việc tìm hiểu điều này, trong việc nói rõ điều này, chính là cuộc trò chuyện này đang được xây dựng trên một mô hình phân tách. Đó là, chúng ta đang nói chuyện như thể con và Ta bằng cách nào đó tách biệt khỏi nhau – tất nhiên, đó là điều mà hầu hết nhân loại nghĩ vậy. Đó là cách mà hầu hết mọi người tưởng tượng về mối quan hệ của họ với Thượng Đế. Vì vậy, có thể hữu ích khi nói nội trong mô hình đó nếu nó cho phép hiểu rõ hơn, nhưng Ta chỉ muốn lưu ý rằng chúng ta đang nói về ảo ảnh ở đây, không phải thực tế, không phải là thứ có thực.

Con hiểu. Con đồng ý rằng có thể có một số lợi ích khi nói bằng những thuật ngữ viển vông về cuộc sống bên trong “ảo tưởng”. Con hiểu rõ rằng tất cả sự sống trên Trái Đất đều là ảo ảnh. Bây giờ con biết, và thường trải nghiệm sâu sắc, Thực tế Tối Thượng về Sự Hợp Nhất, với Ngài, với mọi thứ và mọi người. Nhưng đôi khi thảo luận về mọi thứ trong khuôn khổ hiểu biết ít hơn của con và của nhiều người – sẽ rất hữu ích. Nói trong khuôn khổ đó thì, chúng con không ở đây để Ngài sử dụng chúng con sao?

Nếu con ở đó để cho Ta sử dụng con, tại sao thế giới lại tồn tại theo cách như vầy? Có thể nào đây là điều mà Ta đã nghĩ hay không? Hay có thể nào đây là thứ mà nào giờ con đã nghĩ? Ta nói với con điều này: nó là vế sau, chứ không phải vế trước.

Thế giới xung quanh con là chính xác những gì mà con đã nghĩ đến trong đầu. 

Ta sẽ nói lại điều đó, bởi vì có khả năng con đã bỏ lỡ nó. Ta đã nói, Thế giới xung quanh con chính xác là những gì con đã nghĩ đến trong đầu. 

Những gì con đã ghi lại trong tâm trí của con về thế giới chính là những gì mà con sẽ thấy trên khắp thế giới. Những gì con mang theo trong tâm trí của mình về cuộc sống của con, là những gì mà con sẽ thấy trong cuộc sống của con.

Nếu Ta đã sử dụng con cho các mục đích của Ta (như con đã đình hình chúng trong sự hiểu biết hạn chế của con), Ta hẳn là một vị Thượng Đế năng lực rất kém. Ta dường như không thể hoàn thành bất cứ điều gì! Thậm chí sử dụng con như là người Truyền Thông Điệp và người hỗ trợ của Ta, thậm chí gửi đến Trái Đất Con Trai duy nhất của Ta (như một số trong các con vốn nghĩ vậy), Ta đã không thể lật ngược tình thế, để thay đổi tiến trình của các sự kiện, để tạo ra thế giới mà Ta mong muốn. Có thể nào mục đích của Ta nào giờ là tạo ra thế giới như nó bây giờ không? Tất nhiên là không… trừ phi… Mục đích của Ta nào giờ là để các con tạo nên thế giới như lựa chọn của các con. Trong trường hợp đó, các con đã phụng sự cho mục đích của Ta rồi, và ta đã “sử dụng “ các con. 

Tuy nhiên, các con cũng đã “sử dụng” Ta, bởi vì chỉ thông qua sức mạnh sáng tạo tiềm ẩn bên trong các con – sức mạnh mà Ta đã trao cho các con – thì các con mới có thể tạo ra thế giới trong mơ của mình.

Nếu con chưa từng mơ thấy nó, thì nó sẽ không thể thành hiện thực được.

Trong nhiều ngày, thế giới này có vẻ giống như thế giới của những cơn ác mộng tồi tệ nhất của con vậy. 

Ác mộng cũng là những giấc mơ mà. Chúng là những giấc mơ thuộc loại đặc biệt. 

Làm cách nào để con có thể loại bỏ chúng chứ?

Hãy thay đổi suy nghĩ của con về những gì con nhìn nhận về thế giới. Nó là một phần của cùng một quá trình tương tự mà Ta đã nói đến trước đó. Nghĩ về những gì con sẽ nghĩ về. Hãy nghĩ những điều tốt đẹp và kỳ diệu. Hãy nghĩ về những khoảnh khắc huy hoàng, những hình ảnh về vinh quang, những biểu hiện của tình yêu. 

“Trước hết hãy tìm kiếm Vương quốc Thiên đàng, và tất cả những thứ khác sẽ được thêm vào cho anh.”

Chính xác.

Và sử dụng Ngài, sử dụng Thượng Đế, trong quá trình này sao?

Thượng Đế chính là quá trình. Quá trình chính là Ta. Đó chính là quá trình mà các con gọi là Cuộc Sống. Con không thể không sử dụng Ta. Con chỉ có thể không biết rằng con đang sử dụng Ta mà thôi. Nhưng nếu con sử dụng Ta một cách có ý thức, nếu con sử dụng Ta với nhận thức và chủ định, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi. 

Đây là Bước thứ Năm trong việc tạo dựng một tình bạn với Thượng Đế. Sử dụng Thượng Đế.

Làm ơn nói con biết làm thế nào để làm được điều đó. Vẫn có vẻ rất lạ lùng khi nghĩ về nó trong những thuật ngữ đó. Con cần Ngài giúp con hiểu được việc sử dụng Thượng Đế là gì. 

Nó có nghĩa là sử dụng tất cả các công cụ và quà tặng Ta đã ban cho con. 

Món quà của năng lượng sáng tạo, cho phép con tạo dựng thực tại của mình và tạo nên trải nghiệm của con bằng những suy nghĩ, lời nói và quyết định của con. 

Món quà của trí tuệ nhẹ nhàng, cho phép con biết sự thật trong những thời điểm mà có thể sẽ khá tốt nếu không đánh giá dựa trên vẻ bề ngoài.

Và món quà của tình yêu thuần khiết, cho phép con ban phước lành cho người khác và chấp nhận họ vô điều kiện, cho phép họ được tự do đưa ra lựa chọn của riêng mình và sống theo chúng, và cho Bản Thể Linh Thiêng của con tự do để được làm điều tương tự, mỗi người trong số các con tái tạo lại mình trong phiên bản vĩ đại nhất kế tiếp của tầm nhìn vĩ đại nhất mà các con từng nắm giữ về Con Người của mình.

Để Ta nói con nghe, có một Thần Lực trong vũ trụ, và nó được tạo thành từ những thứ này: năng lượng sáng tạo, trí tuệ nhẹ nhàng, tình yêu thuần khiết. 

Khi con sử dụng Thượng Đế, con đơn giản là đang sử dụng Thần Lực này.

“Mong thần lực sẽ luôn ở về phía anh.”

Chính xác như vậy. Con nghĩ rằng George Lucas đã tình cờ nghĩ ra điều đó sao? Con có tưởng tượng rằng ý tưởng đó tự dưng xuất hiện từ không khí không? Để Ta nói con nghe, Ta đã truyền cảm hứng cho George nghĩ ra những từ đó và những ý tưởng đằng sau chúng, cũng như Ta đang truyền cảm hứng cho con bây giờ, để đưa ra những từ ngữ và ý tưởng ở đây.

Vì vậy, hãy đi ngay bây giờ, và làm điều mà con đã cho Bản Thân mình làm. Hãy thay đổi thể giới “bằng Thần Lực.” Và sử dụng Ta. Sử dụng Ta mọi lúc, mỗi ngày. Trong những giờ khắc đen tối nhất của con và những giờ khắc huy hoàng nhất của con, trong những giây phút sợ hãi của con và trong những giây phút can đảm của con, trong những lúc lên xuống, thăng trầm của con. 

Để ta nói với con, con sẽ có tất cả những giờ phút này. Và đã có chúng. Bởi vì mọi thứ đều có một giai đoạn và một thời cho mỗi mục đích dưới vòm trời này. 

Một thời để sinh, và một thời để diệt;

Một thời để gieo trồng, và một thời để thu hoạch những gì đã được gieo;

Một thời để giết chóc, và một thời để chữa lành;

Một thời để phá vỡ, và một thời để xây dựng;

Một thời để khóc, và một thời để cười;

Một thời để than van, và một thời để nhảy múa;

Một thời để bỏ đá đi, và một thời để gom nhặt đá lại;

Một thời để ôm, và một thời để kiềm lại khỏi những chiếc ôm;

Một thời để tìm kiếm, và một thời để đánh mất;

Một thời để gìn giữ, và một thời để bỏ đi;

Một thời để nhổ lên, và một thời để trồng xuống;

Một thời để lặng im, và một thời để nói;

Một thời để yêu, và một thời để hận;

Một thời cho chiến tranh, và một thời cho hòa bình.

Đây giờ là thời dành cho điều gì ạ? Đó mới là câu hỏi.

Con lựa chọn thời này là thời dành cho điều gì? Con đã có tất cả những thời này, và bây giờ là lúc để con lựa chọn thời nào mà con muốn trải nghiệm “lần này”! 

Vì tất cả những gì đã xảy ra, đang xảy ra bây giờ và sẽ xảy ra, thật sự đang diễn ra ngay bây giờ. Đây là khoảnh khắc vĩnh cửu, thời điểm để đưa ra quyết định mới của con. 

Thế giới đang chờ con và quyết định của con. Nó sẽ đặt đúng vào vị trí những gì mà con làm cho trở nên hiện hữu. 

Đây là cách nó vận hành. Đây là bản chất của nó. Và bây giờ là lúc con tỉnh ra trước sự thật này. Hãy đi tiếp và truyền thông điệp này đến toàn thế giới: thời của sự giải thoát của các con đã đến gần. Bởi vì các con đã cầu nguyện với Ta, “giải cứu chúng con khỏi quỷ dữ,” và Ta lại đang làm như vậy một lần nữa, với thông điệp được tìm thấy ở đây. Một lần nữa, Ta đang chìa ra bàn tay của tình bạn. 

Một tình bạn với Thượng Đế.

Ta ở đây cho các con, luôn luôn.

Theo mọi cách.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here