CHƯƠNG 9
Nó đã không phải lúc nào cũng luôn như thế này đối với con. Ý con là, không phải lúc nào mọi thứ cũng phải được giải thích cặn kẽ cho con, trước khi con có thể tin tưởng được. Trên thực tế, khi con còn trẻ hơn, con đã luôn tin tưởng rằng mọi thứ sẽ ổn.
Con là một người lạc quan vô hạn. Người ta thậm chí có thể gọi đó là sự lạc quan liều lĩnh. Với thực tế là con đã lớn lên và sợ Thượng Đế, trạng thái tâm lý này dường như đã là liều lĩnh gấp đôi. Tuy nhiên, đó là cách nó đã xảy ra với con. Khi còn nhỏ, con luôn “biết” mình sẽ đạt được những gì mình muốn — và con đã luôn đạt được. Con có thể nói thêm rằng, thường là vậy, mà không cần nỗ lực nhiều. Điều này thực sự làm phiền anh trai con, người đã từng lớn tiếng phàn nàn rằng “Neale có tất cả may mắn.” Một lần con tình cờ nghe được lời bố con đáp trả lại lời phàn nàn này. “Neale, tự tạo ra may mắn cho mình.” Ông ấy đã nói thế.
Ông ấy đã nói đúng. Và một phần trong lý do đó là bố mẹ con. Mẹ con đã truyền cho con một tình yêu cuộc sống, và mọi thứ mang tính sáng tạo, và bố con đã ban phước cho con bằng sự tự tin. Bất kể thử thách là gì, ông ấy cứ hỏi đi hỏi lại con rằng, “Con định sẽ làm thế nào, nếu con thậm chí còn không thử?”
Ông ấy cũng nói với con điều gì đó khi con khoảng mười lăm tuổi mà con luôn nhớ. “Con trai,” ông ấy nói, “không có cách đúng để làm điều gì đó đâu. Chỉ có cách con đang làm. Hãy khiến cho cách của con trở thành cách đúng.”
“Làm thế nào để con làm được điều đó?” Con đã hỏi và ông ấy trả lời, “Bằng cách hoàn thành nó.” Ba mươi lăm năm sau, Công Ty Nike đã đưa triết lý nhỏ gọn này vào một khẩu hiệu ba từ.
Cứ làm đi.
Như con đã nói trước đó, khi còn là học sinh năm đầu của trường trung học, con đã nhảy ngay vào làm mọi thứ. Tất cả các hoạt động ngoại khóa này khiến con vô cùng bận rộn, và con đã học tốt các lớp mà con thích: tiếng Anh, diễn thuyết, khoa học chính trị, âm nhạc, ngoại ngữ. Con phải thừa nhận rằng con hầu như không kêu than vì những môn học khiến con chán chường — sinh học, đại số, hình học — nhưng dù sao thì Đại học Wisconsin ở Milwaukee cũng đã chấp nhận ghi danh con vào trường… trong thời gian học thử.
Con đã không tồn tại được lâu. Trưởng khoa yêu cầu con từ bỏ chỗ ngồi chỉ sau ba học kỳ, nhưng con đã không quá buồn rầu. Con thiếu kiên nhẫn với cuộc sống, và con đã muốn vào làm ở đài phát thanh, ngay lúc đó, ngay tại đó.
Sau khi con trượt khỏi trường đại học, bố con đã nói với con, “Được rồi, con trai, con tự mình sống đi nhé.” Bố đã làm những gì bố có thể làm cho con, nhưng con muốn làm theo cách của con.
Một phần trong con sợ hãi và một phần trong con phấn khích đến mức con không thể chịu đựng được. Con đã được nhận vào làm phát thanh thường xuyên cho một đài fm nhỏ vừa được phát sóng. Và khi bố khiến con mất hứng thú, con tiến vào văn phòng quản lý tổng ở một đài fm khác cao hơn một chút, và mạnh dạn nói với ông ấy rằng ông ấy nên thuê con.
Larry LaRue quay đầu lại và phàn nàn, “Và tại sao tôi phải làm như vậy?”
Con không bỏ lỡ một nhịp nào.
“Bởi vì tôi tốt hơn bất cứ ai đã từng làm công việc phát thanh cho ông.”
Larry ngừng cười nhạo, nhưng nụ cười không bao giờ rời khỏi khuôn mặt ông ấy.
“Nhóc con,” ông ấy nói, “Tôi thích cậu. Cậu có chutzpah.” (Con đã không biết từ này có nghĩa là gì lúc đó. Con nhớ mình đã nghĩ, Nó có nghĩa tốt không?) “Nói cho cậu biết này.” Ông ấy gằn giọng về phía con trên chiếc ghế xoay của mình. “Cậu quay lại đây lúc tám giờ tối nay và tôi sẽ nhờ người trực đêm chỉ cho cậu những sợi dây. Đúng chín giờ, cậu tiếp tục. Tôi sẽ lắng nghe. Nếu tôi không gọi cho cậu trước chín giờ rưỡi, hãy ra khỏi đó, và đừng bao giờ để tôi gặp lại cậu nữa.”
Nụ cười của ông ấy trở nên tinh quái.
“Được ạ,” con líu lo, đưa tay ra bắt tay ông ấy. Sau đó, con nói thêm, “Tôi sẽ nghe từ ông tối nay.” Con bước ra ngoài — và suýt nữa thì mất bữa trưa ở bãi đậu xe.
Con vẫn còn đau bụng vì cười nhiều vào đêm đó. Con đã dự kiến một khoảng thời gian nghỉ ngơi tại đài phát thanh và bắt tay ngay vào âm nhạc. Sau một vài bài hát là 9 giờ 28. Không có cuộc gọi nào, và con khá chán nản khi chuẩn bị để cho anh chàng thường trực đêm tiếp quản. Anh ta thò đầu vào phòng ngay khi con đang thu dọn đồ đạc.
“Ông chủ đang ở đầu dây bên kia,” anh ta nói và rời đi. Con nhấc máy.
“Cậu đã được thuê,” Larry lẩm bẩm. “Tiếp tục cho đến 11 giờ nhé. Hãy đến văn phòng của tôi lúc chín giờ ngày mai.”
Con chưa bao giờ quên Larry LaRue vì đã cho con khoảng thời gian nghỉ ngơi đó. Một thể loại người khác có thể đã ném con ra khỏi nơi này. Nhiều năm sau, khi con là giám đốc chương trình tại một đài phát thanh ở Baltimore, con đã cố gắng hết sức để truyền lại sự ưu ái này, sử dụng những gì con đã gọi là Quy Tắc LaRue: luôn cho đứa nhỏ một cơ hội.
Con đã có rất nhiều đứa trẻ muốn vào làm việc gõ cửa văn phòng mình. Con không thể chỉ việc đưa chúng vào phòng thu và đưa chúng lên sóng như cách Larry đã làm – đài phát thanh của chúng con quá quan trọng, nằm trong một thị trường quá lớn để có thể lách luật được – nhưng con luôn mời chúng vào văn phòng của con và nghe băng thử giọng của chúng một cách công bằng. Con cũng đã cho chúng những lời khuyên về những gì mà con nghĩ rằng chúng cần phải làm để cải thiện. Tuy nhiên, con chưa bao giờ thuê bất kỳ ai trong số chúng ngay tại chỗ cả. Con đoán những ngày đó trong ngành phát thanh đã qua rồi. Những ngày đó chắc chắn đã qua. Không còn nơi nào mà người ta có thể thể hiện được sức mạnh của mình nữa. Ngày nay người ta phải bắt đầu và nhanh chóng làm được việc ngay, trong bất kỳ ngành nghề nào. Thế hệ của con có thể là thế hệ cuối cùng có thể lẻn được vào trong từ cửa bên hông nhà. Và điều đó thật quá tệ. Chúng ta cần nhiều nơi hơn để trẻ em có thể học việc. Áp lực thành công đặt lên vai những người hai mươi lăm tuổi ngày nay là rất lớn.
Để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, nhiều người hiện đang thiếu chuẩn bị hơn bao giờ hết. Đó là điều mà con muốn nói đến. Sự giáo dục con nhận được tại Trường Trung học South Division ở Milwaukee ngang bằng với những gì một sinh viên tốt nghiệp đại học cộng đồng sẽ nhận được ngày nay — nếu cậu ta may mắn.
Con phải cải thiện hệ thống giáo dục của mình, khơi dậy tinh thần ham học hỏi và niềm vui học tập trong trường của con. Ta đã cung cấp cho con một số gợi ý tuyệt vời về cách con có thể làm điều đó trong Đối thoại cùng Thượng Đế, quyển 2. Ta sẽ không lặp lại chúng ở đây nữa. Thay vào đó, Ta sẽ mời con đánh giá chúng và đưa chúng vào thực tế.
Đưa chúng vào thực tế ạ?
Cuộc sống là một quá trình tái tạo. Con được mời để trợ lực cho thế giới, nhằm tái tạo lại trải nghiệm “trường học” trong phiên bản kế tiếp vĩ đại nhất của tầm nhìn vĩ đại nhất mà con từng giữ về trải nghiệm đó.
Tái tạo lại trường học không phải là tất cả những gì chúng ta cần phải làm. Chúng ta cần phải làm rõ rằng chúng ta sẽ không bao giờ kích động quá trình tư duy và khuyến khích sự tìm hiểu độc lập được, nếu chúng ta cho phép con cái chúng ta dành hai mươi giờ mỗi tuần để xem tivi, sau đó dán mắt vào trò chơi điện tử hơn hai mươi giờ nữa. Trẻ em sẽ không học được nhiều theo cách đó.
Ngược lại, chúng sẽ học được rất nhiều điều. Chúng sẽ học cách tìm kiếm sự thỏa mãn ngay lập tức, cách hy vọng mọi vấn đề trong cuộc sống sẽ tự giải quyết trong hai mươi tám phút rưỡi và cách trút bỏ sự bí bách về những vấn đề không thể tự giải quyết bằng bạo lực.
Các nhà điều hành ngành giải trí phủ nhận rằng hình ảnh TV, phim và video, là nguyên nhân dẫn đến hành vi bạo lực của giới trẻ, dù bạo lực đến đâu chăng nữa.
Có phải đây là những giám đốc điều hành bán quảng cáo Super Bowl với giá nửa triệu đô la một mảnh, tuyên bố rằng họ có thể ảnh hưởng đến hành vi trong sáu mươi giây không?
À, ừ, phải. Hãy nhìn xem.
Nhưng chắc chắn đó không thể chỉ đơn giản là trò chơi điện tử làm giảm đi sự nhạy cảm của trẻ em đối với cái chết và bạo lực. Trẻ em biết đó chỉ là một trò chơi.
Con có biết một số học viện cảnh sát và quân đội sử dụng cái gì để dạy các chuyên gia phối hợp tay mắt nhanh, và bắn giết vô cảm không?
Trò chơi điện tử sao ạ?
Ta chỉ hỏi một câu hỏi mà thôi. Ta sẽ để con tự khám phá ra câu trả lời. Nhưng con có thể nghĩ ra một công cụ giảng dạy nhanh hơn, hiệu quả hơn không?
Ồ, trời, có lẽ con không nên đề cập tới tất cả những thứ này ở đây.
Tại sao không?
Mọi người không muốn bình luận xã hội từ con, và họ chắc chắn không muốn nó từ Ngài. Đây là một quyển sách về Thượng Đế, và Thượng Đế không được phép có ý kiến về các vấn đề xã hội thời nay.
Ý con là, cuộc sống thực à?
Ý con là các vấn đề chính trị và xã hội.
Ngài vốn phải gắn liền với các vấn đề mang tính tâm linh, và con cũng vậy.
Còn vấn đề nào mang tính tâm linh nhiều hơn là làm thế nào để ngăn chặn con cái của các con giết nhau à? Con có cần thêm nhiều trường trung học ở Columbine để hiểu rằng các con đang gặp vấn đề thực sự ở đây không?
Chúng con biết chúng con có một vấn đề, chúng con chỉ không biết cách nào để giải quyết nó.
Con có biết làm thế nào để giải quyết nó đấy. Chỉ đơn giản là con vẫn chưa tập hợp được ý chí để làm như vậy mà thôi.
Đầu tiên, hãy dành nhiều thời gian hơn cho con cái. Đừng hành động như thể chúng tự lập được từ năm mười một tuổi. Hãy tham gia và tiếp tục tham gia vào cuộc sống của chúng. Hãy nói chuyện với giáo viên của chúng. Kết bạn với bạn bè của chúng. Hãy tạo một sự ảnh hưởng. Hãy có một sự hiện diện thực sự trong cuộc sống của chúng. Đừng để chúng vuột khỏi tay con.
Thứ hai, có quan điểm tích cực chống lại bạo lực và các hình mẫu của bạo lực trong cuộc sống của chúng. Những hình ảnh thực sự dạy được. Thật vậy, hình ảnh dạy nhanh hơn và ghi dấu ấn sâu sắc hơn lời nói.
Yêu cầu những người chịu trách nhiệm kể lại câu chuyện về văn hóa của các con (nhà làm phim, nhà sản xuất truyền hình, nhà sản xuất trò chơi điện tử và các nhà cung cấp hình ảnh khác, từ truyện tranh đến thẻ kinh doanh) tạo ra một câu chuyện văn hóa mới, với một nền đạo đức mới – một nền đạo đức không bạo lực.
Thứ ba, hãy làm những gì cần thiết để đảm bảo rằng trẻ em và thanh thiếu niên của các con không sử dụng được các công cụ bạo lực và dụng cụ gây bạo lực, vốn không dành cho trẻ em và thiếu niên của các con. Ngăn chặn việc truy cập dễ dàng và dễ dàng mua lại các công cụ này.
Quan trọng nhất là, hãy loại bỏ bạo lực khỏi cuộc sống của các con. Các con là hình mẫu tuyệt vời nhất cho con cái của mình. Nếu chúng thấy các con sử dụng bạo lực, chúng sẽ sử dụng bạo lực.
Điều đó có nghĩa là chúng ta không nên đánh đòn con cái của mình?
Con không thể nghĩ ra cách nào khác để dạy những người mà con nói rằng con yêu thương sâu sắc sao? Có phải khiến chúng giật mình, sợ hãi hay tổn thương là cách duy nhất con có thể nghĩ ra để hướng dẫn chúng không?
Nền văn hóa của các con là một nền văn hóa từ lâu đã sử dụng hình phạt đau đớn về thể xác cho những hành vi không mong muốn, không chỉ ở trẻ em mà còn ở cả người lớn. Các con thực sự giết người để khiến mọi người ngừng giết người.
Thật là điên rồ khi sử dụng chính năng lượng đã tạo ra một vấn đề, để tìm cách giải quyết vấn đề.
Thật là điên rồ khi lặp lại chính những hành vi các con muốn phải được dừng lại, để dừng chúng lại.
Thật điên rồ khi làm gương bằng các hành vi trong xã hội của các con mà các con nói rằng các con không muốn con cái của mình sao chép.
Và sự điên rồ cao nhất là giả vờ rằng không có chuyện gì xảy ra, sau đó tự hỏi tại sao con cái các con lại hành động điên rồ.
Ngài đang nói rằng tất cả chúng con đều mất trí ư?
Ta đang định nghĩa sự điên rồ. Việc quyết định bản thân mình là ai hoặc là gì là tùy thuộc ở con. Con đang quyết định điều đó mỗi ngày.
Mỗi hành động là một hành động tự định nghĩa chính mình.
Ngài đã sử dụng một số từ ngữ khá gắt ở đây.
Đó là điều mà bạn bè nên làm. Con muốn biết tình bạn với Thượng Đế sẽ như thế nào mà? Nó giống như vầy đây.
Bạn bè nói cho con biết sự thật. Bạn bè nói như nó đúng là thế. Bạn bè không xui con làm điều xằng bậy hoặc chỉ nói với con những gì họ nghĩ con muốn nghe.
Nhưng bạn bè không cho con biết đó là gì rồi để con tự giải quyết nó. Bạn bè luôn ở bên con, luôn trao cho con sự ủng hộ, giúp đỡ và tình yêu thương vô điều kiện.
Đó là những gì Thượng Đế làm. Đó là tất cả những gì về cuộc đối thoại đang diễn ra này.
Cuộc đối thoại này sẽ diễn ra trong bao lâu? Con đã nghĩ rằng nó sẽ kết thúc khi kết thúc bộ ba quyển Đối thoại cùng Thượng Đế.
Nó sẽ tiếp tục chừng nào mà con vẫn chọn cho nó tiếp tục.
Vì vậy, sau này sẽ có thêm một quyển sách khác sao?
Chắc chắn sẽ có một quyển sách khác sau quyển sách này, như Ta đã nói với con nhiều năm trước – nhưng nó sẽ không phải là một quyển sách đối thoại.
Nó sẽ không ư?
Không.
Nó sẽ là loại sách gì ạ?
Một quyển sách nói bằng Một Tiếng Nói.
Tiếng nói của con.
Tiếng nói của chúng ta.
Tiếng nói của chúng ta ư?
Cuộc đối thoại của con với Thượng Đế đã dẫn đến tình bạn của con với Thượng Đế, và tình bạn của con với Thượng Đế sẽ dẫn đến sự trở thành Một của con với Thượng Đế.
Chúng ta sẽ nói chuyện bằng Một Tiếng Nói trong Trở thành Một với Thượng Đế, và đó sẽ là một tài liệu phi thường.
Tất cả các quyển Sách về Thượng Đế đều rất phi thường.
Thật vậy.
Liệu có quyển sách đối thoại nào nữa, trong đó Ngài và con chỉ là trò chuyện thôi không?
Nếu con muốn có, thì sẽ có.
Chà, con vô cùng thích những cuộc đối thoại này, bởi vì chúng thực sự khiến con phải suy nghĩ. Tuy nhiên, đôi khi con ngạc nhiên về sự bảo thủ của Ngài. Đối với một Thượng Đế không có điều ưu tiên, Ngài dường như thể hiện khá nhiều điều.
Việc đưa ra chỉ dẫn không giống như là nói rõ Ưu tiên.
Nếu con nói rằng con muốn đến Seattle và con đang trên đường đến San Jose, và nếu con dừng lại để hỏi đường, thì việc nói với con rằng con đang đi nhầm đường, rằng con đã rẽ sai, thì có phải là nói lên một Ưu Tiên không? Việc nói cho con biết làm thế nào con có thể đến được nơi mà con nói rằng con muốn đi thì có phải là bảo thủ không?
Ngài đã sử dụng phép so sánh này trước đây. Ngài đã nói điều này với con trước đây rồi.
Và Ta sẽ còn nói điều đó với con nhiều lần, chừng nào con còn tiếp tục cố gắng biến Ta thành một Thượng Đế cần một thứ gì đó từ con. Để ta nói với con điều này: Ta không cần gì ở con cả.
Con có tưởng tượng được Ta là một Thượng Đế bất lực đến mức Ta cần một thứ gì đó từ con và không thể tự có được nó không? Con có nghĩ rằng có điều gì đó mà Ta muốn cho nó xảy ra, nhưng Ta lại không biết làm cách nào để biến nó thành hiện thực không? Nếu ta cần con đến Seattle, con có nghĩ rằng ta sẽ hoàn toàn không thể khiến con làm điều đó không?
Nó không giống như vậy.
Nó là như vậy. Con nói cho Ta biết con đang tìm cách đi đến đâu, và Ta sẽ cho con biết làm thế nào để đạt được điều đó. Con người đã nói với Thượng Đế hàng ngàn năm rằng họ muốn có cuộc sống như thế nào. Các con đã tuyên bố với Ta và với nhau rằng các con mong muốn được sống lâu trong hòa bình, hòa hợp, sức khỏe và thịnh vượng. Đến lượt mình, Ta đã nói với các con hàng nghìn năm rằng các con có thể làm điều đó như thế nào. Ta đang nói với các con một lần nữa, ở đây. Do đó, hãy để những ai có tai để nghe, được lắng nghe.
Đúng, nhưng như con đã nói, đôi khi mọi người không muốn nghe điều đó. Một số người không thích các phần đối thoại của chúng ta khi Ngài nói về chủ đề chính trị hoặc các vấn đề xã hội đang gây tranh cãi. Và người chúng con không muốn nghe không phải chỉ mỗi Thượng Đế thôi đâu. Con đã học được điều đó khi con làm bên mảng truyền thông. Con đã phải nói giảm nói tránh đi rất nhiều ý kiến của riêng mình khi lên đài. Larry LaRue là người đầu tiên trong số nhiều ông chủ nói với con điều đó. Con đã làm việc cho Larry trong khoảng gần tám tháng, và rồi con có một kỳ nghỉ khác. Mặc dù ngày hôm nay, con sẽ không gọi một sự kiện như vậy là một kỳ nghỉ, ”bởi vì hôm nay con biết rằng không có cái gọi là“ may mắn” và cuộc sống diễn ra ngoài dự định của một người.
Vậy là tốt đấy. Đó là điều quan trọng. Điều đó là cốt yếu, nếu con có một tình bạn với Thượng Đế — một tình bạn thực sự, có hiệu quả — để con hiểu được cách mà Thượng Đế làm việc.
Người ta vẫn mãi gọi những kết quả tốt đẹp trong cuộc đời mình là đổ vỡ, may mắn, trùng hợp, ăn may, định mệnh, hay bất cứ điều gì. Còn những kết cục tồi tệ — bão tố, lốc xoáy, động đất, những cái chết đột ngột — họ gọi là “hành động của Chúa”.
Chẳng trách con đã có ý tưởng rằng con phải sợ Ta. Toàn bộ nền văn hóa của con ủng hộ ý tưởng này. Nó phản ánh trong tất cả những gì con nói và cách con nói. Nó ở khắp nơi trong ngôn ngữ của con.
Bây giờ Ta sẽ nói với con rằng những gì con gọi là những điều tốt đẹp xảy ra với con cũng đều là hành động của Thượng Đế. Không có hai người nào gặp nhau một cách tình cờ, và không có gì tình cờ xảy ra.
Liệu con có tưởng tượng rằng Larry đang ngồi ở đó — đúng người, đúng lúc, với đúng thái độ đó — là nhờ một may mắn không?
Hãy xem xét tới khả năng con và Larry đã không tình cờ gặp nhau vào thời điểm đó, vào ngày đó, mà điều đó, giống như một người chơi ở vị trí hỗ trợ đứng trong cánh gà chờ đợi tín hiệu của mình, anh ta diễu hành trên sân khấu, nói lời thoại của mình và rời đi. Và vở kịch, vở kịch của con, vẫn tiếp diễn, như nó luôn diễn ra — giống như nó đang diễn ra ngay bây giờ, với việc con viết kịch bản qua từng suy nghĩ của mình về ngày mai. Với việc con chỉ đạo các cảnh quay bằng mệnh lệnh. Với việc con diễn xuất bằng mỗi hành động của mình.
Thật tuyệt vời. Đó có thể là một mô tả tuyệt vời về việc trong thực tế nó là như thế nào.
Có thể là sao?
Như con đã nói, đó là một mô tả tuyệt vời về việc trong thực tế nó là như thế nào. Và bây giờ, tất nhiên là con biết điều đó. Sau cuộc trò chuyện của con với Thượng Đế, tất cả điều này trở nên rõ ràng. Nhưng quay lại thời gian đó, con nghĩ đó chỉ là một kỳ nghỉ nữa khi một trong những tài năng ở đài phát thanh của chúng con, một người bạn tên là Johnny Walker, rời đài hai tháng sau khi con đến, để nhận một công việc ở Richmond, Virginia. Ngay sau đó, ông chủ của Johnny ở Richmond rời đi để gia nhập một công ty đã mua một đài nhỏ ở Annapolis, Maryland. Johnny Walker không muốn rời Richmond, nhưng nói rằng anh biết về một tài năng trẻ mới mà Dean có thể sử dụng để giúp cung cấp cho đài Annapolis một hình ảnh mới mẻ và một âm thanh tốt. Tài năng trẻ mới đó chính là con.
Trong nháy mắt, con đã đi đến vùng biển Bờ Đông, mẹ con vặn vẹo tay, yêu cầu bố ngăn con lại. Bố con nói, “Hãy để thằng bé đi. Đã đến lúc nó phải đi rồi.”
“Nhưng nếu đây là một sai lầm thì sao?” Mẹ hỏi.
“Vậy thì sẽ là một sai lầm,” bố con nói đơn giản. “Thằng bé biết chúng ta đang ở đâu mà.”
Con đã đến Annapolis vào tháng 8 năm 1963, chỉ còn một tháng nữa là con được mười chín tuổi. Mức lương khởi điểm của con là 50 đô la một tuần, nhưng, này, con đang được lên đài phát thanh thực sự! Đây không phải là đài FM, đây là AM. Loại radio mà họ có trong ô tô. Loại mà họ lấy trong thiết bị di động nhỏ mang đến bãi biển. Và đến sinh nhật 21 tuổi, con đã trở thành quản lý sản xuất, phụ trách việc thực hiện tất cả các quảng cáo của đài.
Con đang kể cho mọi người nghe những câu chuyện, và đặc biệt là câu chuyện này, bởi vì con muốn mọi người thấy cách Thượng Đế hoạt động trong cuộc sống của chúng ta; cách mà chúng ta thực sự có được “tình bạn với Thượng Đế” nhưng thậm chí còn không biết điều đó. Con muốn minh họa cách Thượng Đế sử dụng con người, địa điểm và sự kiện để giúp chúng ta theo cách của chúng ta. Hay nói đúng hơn là cách Ngài cho phép, cho chúng ta sức mạnh sáng tạo để xác định thực tế cuộc sống của chúng ta — mặc dù lúc đó con đã không nói như vậy.
Đến năm 1966, con bắt đầu làm công việc giám đốc sản xuất tại một đài phát thanh ở một thành phố xa xôi ở phía nam, nơi mà con sẽ không nêu tên, vì con không muốn làm những cư dân hiện tại ở đó xấu hổ hay tức giận. Mọi thứ ở đó bây giờ đã khác, con chắc chắn, nhưng vào năm 1966, con nghĩ rằng con đã sai lầm khi đến đó. Tuy nhiên, lúc đó, việc không có sai lầm nào trong thế giới của Thượng Đế không phải là một khái niệm mà con đã biết tới. Chỉ đến bây giờ con mới nhận ra rằng những gì đã xảy ra là một phần trong quá trình giáo dục của con, một sự chuẩn bị cho một công việc lớn hơn mà con sắp làm trên thế giới.
Điều khiến con nghĩ rằng đó là một sai lầm lớn đối với con khi ở thành phố phía Nam là thái độ phân biệt chủng tộc mà con nhận thấy ở đó. Đó là giữa những năm sáu mươi, và Đạo luật Quyền Công dân vừa được Tổng thống Johnson ký. Nó đã trở thành luật vì nó cần thiết (cũng như đạo luật chống thù ghét ngày nay là cần thiết), và không nơi nào mà điều đó cần rõ ràng hơn là ở một số cơ sở có sự thành kiến về chủng tộc lâu đời, ở một vài góc của miền nam xa xôi. Con đã ở trong một góc như vậy – theo nhiều hơn là một cách. Con đã muốn ra ngoài. Con đã ghét nó.
Khi con lần đầu tiên lái xe vào thị trấn, con cần một ít xăng. Tấp xe vào một trạm dịch vụ, con đã bị sốc khi thấy một tấm biển bằng bìa cứng được dán trên mỗi máy bơm xăng có nội dung: CHỈ DÀNH CHO NGƯỜI DA TRẮNG. “Da màu” đi vòng và lấy xăng ở một máy bơm phía sau. Các nhà hàng, quán bar, khách sạn, nhà hát, trạm xe buýt và các địa điểm công cộng khác cũng được ngăn cách tương tự.
Lúc bấy giờ, đến từ Milwaukee, con chưa bao giờ thấy những thứ như vậy. Không phải Milwaukee, mà bất kỳ thành phố phía bắc nào khác, không có thành kiến về chủng tộc. Mà con chưa bao giờ phải đối mặt với việc chỉ định trắng trợn cả một nhóm người là công dân hạng hai. Con chưa bao giờ sống ở một nơi mà cả xã hội đều đồng ý rằng làm như vậy là được.
Mọi thứ đi từ tồi tệ đến tồi tệ hơn. Con đã được mời đến ăn tối tại nhà của một số người quen mới, và con đã mắc sai lầm khi hỏi về thái độ phân biệt chủng tộc mà con đã gặp ở khắp nơi. Con đã tưởng rằng chủ buổi tiệc của con, một cặp thuộc giống người thuần chủng tốt bụng, có thể cung cấp cho con một số thông tin chi tiết.
Con đã có một số thông tin chi tiết, được rồi, nhưng không phải loại mà con mong đợi.
Nâng ly rượu lên để được rót đầy bởi một người hầu da đen lớn tuổi tên là Thomas, vị chủ bữa tiệc của con nở một nụ cười căng thẳng, “Chà, bây giờ, người bạn của tôi, Ah hy vọng các bạn sẽ không đánh giá chúng tôi quá khắt khe. Mọi người thấy đấy, chúng tôi cảm thấy rất vui lòng đối với những người da màu của chúng tôi ở đây. Vâng thưa ngài, chúng tôi rất vui lòng. Tại sao, vì chúng tôi coi họ như những người bình thường trong gia đình của mình vậy.” Anh ta quay sang Thomas. “Bây giờ, điều đó không đúng sao, cậu bé?”
Con nhăn mặt lại. Người đàn ông thậm chí không biết mình đang làm gì.
Thomas, tuy nhiên, không phải là không biết. Anh ta thì thầm, “Đó là sự thật, thưa Chỉ Huy. Đó là sự thật,” và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngày nay, khi con nhìn thấy sự bất công trắng trợn, thôi thúc đầu tiên của con không phải là rời khỏi nó, mà là tiến về phía nó; để cố gắng hiểu những gì bảo trợ được cho nó; để xem liệu con có thể làm gì để giúp nó chữa lành vết thương không. Nhưng trước đây là những ngày còn trẻ khi trái tim con chỉ quyết định về sự thật của nó, mà không hành động theo nó. Và vì vậy, con đã chỉ đơn giản là muốn ra ngoài. Theo cách tồi tệ nhất. Con không có lòng khoan dung cho sự không khoan dung. Con đã không hiểu gì về mức độ thành kiến đó, con đã không hiểu gì về thứ mà ngày nay chúng ta gọi là Trải Nghiệm Đen – và con chỉ muốn thoát khỏi toàn bộ sự việc.
Con kêu khóc với Thượng Đế, “Làm ơn đưa con ra khỏi đây.” Nhưng con không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ thực sự rời đi rất nhanh như thế nào. Phát thanh truyền hình là một lĩnh vực rất chuyên biệt, và công việc trong thị trường mà một người lựa chọn không dễ kiếm. Con cảm thấy mình thật may mắn khi được làm việc ở bất kỳ đâu.
Tất nhiên, con đã không tin tưởng vào tình bạn của Thượng Đế. Những ngày đó, con vẫn nghĩ về Thượng Đế như là Đấng mà thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài lời cầu nguyện, bỏ qua những người cầu nguyện vào những lần khác, và trừng phạt con nặng nề nếu con chết với tội lỗi trên linh hồn mình. Ngày nay, con biết rằng Thượng Đế luôn đáp lại những lời cầu nguyện — và con cũng biết rằng bất cứ điều gì chúng ta nghĩ, nói và làm đều là một lời cầu nguyện, và tạo ra một sự hồi đáp từ Thượng Đế. Thượng Đế quả là một người bạn tốt mà! Nhưng vào những năm sáu mươi, con không hiểu điều đó, vì vậy con không thực sự mong đợi một phép mầu ở đây.
Hãy tưởng tượng về sự ngạc nhiên của con khi con nhận được một phép mầu.
Đó là một cuộc điện thoại bất ngờ từ một người hoàn toàn xa lạ. Một người tự nhận mình là Tom Feldman đã gọi. “Anh không biết tôi, nhưng tôi lấy tên của anh từ Marvin Mervis 1 ~ chủ sở hữu của đài mà tôi đã làm việc ở Annapolis. Tôi đang tìm một giám đốc chương trình cho đài phát thanh của chúng tôi ở Baltimore. Marvin nói rằng anh là một người đàn ông tài năng. “Anh có muốn đến đây để phỏng vấn không?”
Con không thể tin được những gì mình đang nghe. Anh có đùa không? Con hét lên trong đầu.
“Vâng, tôi nghĩ tôi có thể sắp xếp được việc đó,” con nói với Tom Feldman.
“Nhưng mà có một điều anh nên biết.” Anh ta tiếp tục, “Đây là một đài phát thanh toàn người da đen thôi.
À, vâng, Ta nhớ điều đó. Ta thật thông minh, phải không nào?
Thông minh sao? Nó hoàn toàn thuyết phục. Bởi vì khi con được thuê (ngạc nhiên, ngạc nhiên) làm việc tại WEBB ở Baltimore, con phải trực tiếp tìm hiểu định kiến là gì và Người da đen đã trải qua nó như thế nào, ngay cả trong một thành phố được gọi là phức tạp và lớn hơn. Con cũng học được rất nhiều điều về sự tự cho mình là đúng, và cách con nghĩ rằng bằng cách nào đó, chúng con có thái độ tốt hơn của người sống ở thành phố lớn, so với những người dân ở vùng quê miền nam xa xôi. Con phát hiện ra rằng thái độ phân biệt chủng tộc của chúng con không tốt hơn chút nào — nhưng con phải xoáy sâu vào Trải nghiệm của người da đen để có thể thấy được điều đó. Bên ngoài vùng phía nam xa xôi, định kiến của chúng con đơn giản là được thể hiện theo cách khác — chủ yếu là, mang tính đạo đức giả nhiều hơn. Con đã rũ bỏ rất nhiều suy nghĩ sai lầm và kiêu ngạo trong nhiệm kỳ của mình, tại nơi mà thời bấy giờ được gọi là đài “Giai điệu và Màu xanh”, và con cũng đã trực-tiếp học được rất nhiều, về văn hóa của người da đen.
Làm việc bên cạnh một nhân viên da đen và tương tác hàng ngày trong cộng đồng người da đen đã mang lại cho con những hiểu biết mà con không thể có được bằng cách nào khác.
Khi con biết được những gì con sẽ bước vào hoàn cảnh này để học, Thượng Đế lại xen vào một lần nữa, cho con một cơ hội tuyệt vời khác, để chuẩn bị thêm cho công việc mà con cuối cùng sẽ làm trên thế giới.
Chờ đã. Dĩ nhiên là, con nhận ra rằng, con là người đang làm điều này, không phải Ta chứ? Con hiểu được, phải không, rằng Ta không có kế hoạch làm việc nào cho con, ngoài kế hoạch làm việc mà con tự đặt ra cho chính mình cả?
Vâng, bây giờ thì con biết điều đó. Nhưng sau đó con vẫn sống trong một mô hình gợi ý rằng có điều gì đó Thượng Đế muốn con làm, và điều đó gợi ý rằng Thượng Đế kiểm soát và gây ra những hoàn cảnh và biến cố trong cuộc đời con.
Vâng, bây giờ, chỉ để nhìn lại mà thôi, ai là người kiểm soát và gây ra hoàn cảnh cuộc sống của con nào?
Là con ạ.
Và làm thế nào con đã làm được điều đó?
Với tất cả những gì con nghĩ, nói và làm.
Tốt. Điều đó cần được làm rõ ở đây, nếu không ai đó sẽ có thể có ấn tượng rằng Ta là nguyên nhân gây ra trải nghiệm của con mất.
Nhưng vừa rồi Ngài đã cười khúc khích trước sự thông minh của chính Ngài khi đặt con ở cái đài phát thanh toàn người da đen đó.
Cách Ta tạo điều kiện cho những gì mà con kêu gọi mới thật là thông minh đấy. Đây là cách mà tình bạn với Thượng Đế hoạt động. Đầu tiên, con quyết định những gì mà con chọn, sau đó Ta sẽ làm cho nó khả thi.
Con đã quyết định rằng con muốn làm việc tại một đài phát thanh toàn người da đen sao?
Không. Con đã quyết định rằng con muốn hiểu đầy đủ hơn về định kiến chủng tộc — và sự công bình — là gì. Con đã quyết định điều này ở một cấp độ rất cao. Cấp độ của linh hồn. Đó là về việc cung cấp cho bản thân những bài học. Đó là về việc mang lại những lời nhắc nhở cho Bản Thân của con. Đó là về việc mang Bản Thân con đến với sự ý thức.
Suy nghĩ tiềm thức của con là phải trốn tránh, để thoát ra khỏi đó. Suy nghĩ từ siêu thức của con đã tìm ra nhiều thứ hơn, ở cấp độ ý thức, về thái độ đối với chủng tộc và về sự không khoan dung, bao gồm cả sự không khoan dung của chính con. Con tuân theo tất cả những xung động này cùng một lúc.
Và Ngài, với tư cách là người bạn tâm hồn của con, sẽ luôn giúp con có thể làm được điều đó ư?
Phải. Ta sẽ đặt vào tay con những công cụ mà con có thể tạo ra trải nghiệm mà con lựa chọn, để con có thể đạt được mức độ ý thức ngày càng cao. Con có thể chọn sử dụng những công cụ đó hoặc không sử dụng chúng.
Điều gì sẽ khiến con làm sử dụng hay không sử dụng?
Cách mà con nhận thức được về lý do tại sao điều đang xảy ra trong cuộc sống của con ngay bây giờ lại đang xảy ra.
Sau đó, Ta sẽ nói với con về các cấp độ nhận thức, và các cấp độ trong các cấp độ đó.
Có vẻ như con luôn có ý thức hơn rất nhiều về nhiều điều sau khi chúng xảy ra, hơn là trong khi chúng đang xảy ra. Giờ đây con đang thấy rõ ràng, tại sao những gì đã xảy ra tiếp theo trong cuộc đời con lại xảy ra, nhưng vào lúc đó, con đã nguyền rủa Ngài.
Điều đó không có gì lạ.
Con biết, nhưng bây giờ con cảm thấy tồi tệ về nó, bởi vì con thấy hai điều mà con đã không thể nhìn thấy khi đó. Đầu tiên, con thấy rằng những gì đã xảy ra là một cái gì đó mà con đã kêu gọi, và thứ hai, con thấy rằng nó là vì lợi ích cao nhất của con.
Với nơi mà con nói rằng con muốn đến trong trải nghiệm của mình.
Phải, với nơi mà con đã nói rằng con muốn đến. Bây giờ con thấy rằng con đã luôn luôn chọn để làm giáo viên, một người nâng cao ý thức của mọi người, và rằng cả cuộc đời con đã chuẩn bị cho điều đó.
Điều đó rất đúng.
Nhưng con giận Ngài về những thứ mà con, chính con, đã tạo ra. Con đã không hiểu được rằng Ngài chỉ đơn giản là cung cấp cho con các công cụ — những người, địa điểm và sự kiện phù hợp và hoàn hảo — để chuẩn bị cho bản thân trải nghiệm mà con lựa chọn.
Được rồi, đừng lo lắng về điều đó. Như Ta đã nói, nó khá phổ biến. Vì vậy, bây giờ, chỉ cần ngừng tức giận về cuộc sống — về bất kỳ điều gì trong cuộc sống của con. Xem tất cả là hoàn hảo.
Ngài có nghĩ rằng con có thể không?
Con có nghĩ rằng con có thể không?
Con nghĩ con có thể.
Vậy thì con có thể.
Nhưng đã tốt đẹp hơn nếu con biết được những gì con biết bây giờ, vào lúc đó.
Bây giờ thì con biết rồi đấy. Vậy là đủ.
Bố con thường nói rằng, “quá già quá sớm, quá khôn quá muộn.”
Ta nhớ điều đó.
Ngài có nghĩ rằng con đã hiểu điều này quá nghiêm trọng không?
Con nghĩ sao?
Con nghĩ là con đã như thế, nhưng con đang loại bỏ nó đi ngay lúc này.
Tốt. Vậy thì hãy quay trở lại nơi mà Ta đã “can thiệp vào” như con đã nói, cho phép con chuẩn bị bản thân ngày càng nhiều hơn cho việc mà con đã quyết định làm trên thế giới này.
Chà, sau khi con trải nghiệm những gì con đến đài phát thanh để trải nghiệm, con cũng nhanh chóng thoát khỏi đó. Tất cả diễn ra rất đột ngột. Một ngày nọ, con được đài yêu cầu rời khỏi công việc đạo diễn chương trình và trở thành một nhân viên bán thời gian lên sóng trên đường. Con nghĩ rằng người chủ cảm thấy rằng con làm không tốt như họ mong đợi với tư cách là đạo diễn chương trình, nhưng họ không muốn sa thải con ngay lập tức, và vì vậy, đã cho con cơ hội tiếp tục làm việc.
Giờ thì con không nghĩ rằng trên đời này còn có công việc nào khó khăn hơn so với công việc của một nhân viên bán thời gian lên sóng cho một đài truyền hình hoặc đài phát thanh. Con đã liên tục cầu xin một phút trong ngày của một doanh nhân nào đó, để thực hiện “lời chào hàng” của mình, sau đó lại cố gắng hết sức có thể để thuyết phục anh ta làm điều gì đó mà anh ta thực sự không muốn làm. Sau đó, con đã phải làm việc chăm chỉ gấp đôi để làm hài lòng anh ta bằng cách viết một bản sao quảng cáo hiệu quả, nhanh chóng, khi anh ta đã đầu tư và chi vài đô la cho một quảng cáo. Và, cuối cùng, con lo lắng đến chết về việc việc liệu có kết quả gì không, để anh ta còn tiếp tục quảng cáo.
Con đang làm việc để rút tiền hoa hồng, như hầu hết những người bán thời gian lên sóng làm, mỗi tuần mà con không rút được hoa hồng của mình, con cảm thấy tội lỗi vì được trả tiền cho việc mà con đã không làm – và cuống cuồng lên với suy nghĩ rằng con sẽ bị sa thải. Điều này không thực sự tạo ra một thái độ vui vẻ khi con đi làm vào mỗi buổi sáng.
Con nhớ một ngày nọ khi ngồi trên xe ô tô của con ở bãi đậu xe của một trung tâm mua sắm, nơi con định gọi điện thoại chào hàng. Con ghét những cuộc gọi chào hàng, con ghét công việc mới, và con ghét bản thân vì đã dấn thân vào đó, mặc dù dường như con không có nhiều lựa chọn. Con đã kết hôn ngay trước khi xuống phương nam, và đứa con đầu lòng của con bây giờ đang sắp được sinh ra. Ngồi trong chiếc xe đó, đau khổ và tức giận, con đập vào tay lái bằng nắm đấm, một lần nữa đòi Thượng Đế (lần này, thực sự là hét lớn), “Đưa tôi ra khỏi thứ này!”
Có người đi ngang qua xe ô tô và nhìn con một cách lạ lùng, rồi nhanh chóng mở cửa xe. “Có chuyện gì vậy, tự khóa mình bên trong sao?” Con bẽn lẽn mỉm cười, thu mình lại và lê bước vào cửa hàng. Con hỏi liệu con có thể gặp người quản lý hoặc người chủ không, và được hỏi ngược lại, “Anh có phải là người bán hàng không?” Khi con nói phải, con được bảo rằng, “Ông ấy không thể gặp anh bây giờ.”
Điều này đã xảy ra rất nhiều, và ‘con là một người bán hàng’ là những từ con bắt đầu ghê tởm. Con lê mình trở lại xe, lái thẳng về nhà, thay vì đến với viễn cảnh tiếp theo. Con không thể tiếp tục vào một ngày nào khác, nhưng con lại không đủ can đảm để từ bỏ.
Sáng hôm sau, khi chuông báo thức reo lên, con giật mình quay lại, tức giận đưa tay nhấn nút Tắt. Đó là lúc nỗi đau ập đến với con. Cảm giác như thể ai đó đã đâm sau lưng con. Con không thể di chuyển thêm một inch nào mà không có sự đau đớn tuyệt đối.
Vợ con đã gọi cho bác sĩ gia đình của chúng con và đưa điện thoại cho con. Y tá hỏi con có thể đến phòng mạch không. “Tôi không nghĩ vậy,”
Con nhăn mặt. “Tôi không thể cử động được.“ Vì vậy, tin hay không cũng được, nhưng bác sĩ đã đến nhà con. Con bị xẹp đĩa đệm, bác sĩ nói, và sẽ mất từ tám đến mười hai tuần để chữa lành, trong thời gian đó con phải hạn chế đi lại càng nhiều càng tốt. Có lẽ con sẽ phải rơi vào tình thế khó khăn. Con đã gọi cho sếp của mình và nói với ông ấy. Ngày hôm sau con bị sa thải. “Tôi xin lỗi,” Tom nói, “nhưng chúng tôi không thể tiếp tục trả cho anh một khoản tiền hoa hồng tương lai trong vòng ba tháng. Anh sẽ mất một năm để làm việc trả lại. Thôi việc như vầy rất khó khăn, nhưng chúng tôi sẽ phải để anh đi.”
“Vâng,” con lặp lại, “sự thôi việc khó khăn.” Con khó có thể kiềm được nụ cười trên khuôn mặt của mình.
Con đã được đưa cho một lý do chính đáng để rời bỏ công việc của mình! Đó là một thế giới tàn nhẫn, nhưng đó là cách mà đôi khi quả bóng nảy lên. Đó là thế giới quan của con, là huyền thoại mà con đã lớn lên cùng. Con chưa bao giờ nghĩ rằng con đã tạo ra tất cả những điều này; rằng “thế giới tàn nhẫn” là thế giới do chính con xây dựng. Sự nhận ra này — cái mà một số người có thể gọi là sự tự nhận thức — rất lâu sau này mới đến.
Chỉ sau năm tuần, con thấy mình khỏe hơn nhiều (ngạc nhiên, ngạc nhiên). Bác sĩ cho biết quá trình hồi phục của con diễn ra nhanh hơn dự kiến, và thận trọng không thúc ép bản thân, cho phép con thỉnh thoảng được ra khỏi nhà. Nó thực không phải lúc, quá sớm. Chúng con đã phải sống tiết kiệm trên tiền lương của vợ con là một nhà vật lý trị liệu, và rõ ràng là không bao lâu nữa con sẽ phải tìm việc gì đó để kiếm sống. Nhưng con có thể làm gì? Không có việc làm nào ở đài phát thanh, ở Baltimore hay quay lại chốn cũ tốt đẹp ở Annapolis. Và con đã chưa bao giờ làm bất cứ việc gì khác…
Tất nhiên, có một chút bài viết cho tuần báo trung học ở Milwaukee, nhưng chắc chắn rằng việc đó không đủ tiêu chuẩn để có được một công việc làm báo thực sự. Nhưng một lần nữa, con được nhắc nhở về cách Thượng Đế làm việc với tư cách là người bạn tốt nhất của chúng con – hỗ trợ chúng con đến được nơi chúng con nói rằng chúng con muốn đến, cung cấp cho chúng con công cụ để tạo ra những trải nghiệm mà sẽ phục vụ chúng con trong việc chuyển sang nhận thức ngày càng cao hơn, và cuối cùng, chuẩn bị cho chúng con để thể hiện việc Chúng Con Thực Sự Là Ai.
Đánh một canh bạc, con đến văn phòng của tờ The Evening Capital. Nhật báo của Annapolis. Con đã yêu cầu được gặp Jay Jackson, lúc đó là quản lý biên tập viên, và — không giống như với Larry LaRue — cầu xin ông ấy cho một công việc.
May mắn thay, Jay không phải là hoàn toàn không biết về con, những ngày con ở đài phát thanh Annapolis đã mang lại cho con một chút tiếng tăm. Con nói với anh ấy rằng con đã mất việc ở Baltimore vì sức khỏe của con, cho ông ấy biết rằng vợ con đang mang thai, và nói, “Ông Jackson, sự thật là, tôi cần công việc. Bất kỳ loại công việc nào. Con sẽ rửa sàn nhà. Là một chân photo tài liệu. Bất cứ gì.”
Jay rất yên lặng lắng nghe từ phía sau bàn làm việc của mình. Khi con nói xong, ông ấy không nói gì. Con đã tưởng tượng rằng ông ấy đang cố nghĩ xem làm cách nào để đưa con ra khỏi đó. Thay vào đó, cuối cùng ông ấy hỏi, “Anh có biết cách viết không?”
“Tôi đã viết cho tờ báo thời trung học của tôi, và có một số báo chí ở trường đại học, vâng, thưa ông,” con trả lời đầy hy vọng. ”Tôi nghĩ rằng tôi có thể đặt một vài câu lại với nhau.”
Sau một lúc dừng lại, Jay nói, “Được rồi, anh có thể bắt đầu vào ngày mai. Tôi sẽ đưa anh vào tòa soạn. Anh sẽ viết cáo phó, tin tức nhà thờ và thông báo của câu lạc bộ — không có thứ gì để anh có thể làm quá tệ được cả. Tôi sẽ đọc nội dung của anh. Chúng tôi sẽ xem anh làm việc như thế nào trong một vài tuần. Nếu không được việc, thì cũng sẽ không có hại gì, và anh sẽ kiếm được cho mình một vài đô la. Nếu anh cho tôi xem một cái gì đó, thì chúng tôi sẽ có một người viết khác. Vì trùng hợp là, chúng tôi đang thiếu một người bây giờ.
(Bất ngờ, bất ngờ.)
Giờ đây, không gì có thể mang lại cho người ta một sự giáo dục khai phóng nhanh hơn việc trở thành một phóng viên báo chí, đặc biệt là với hồ sơ giấy tờ ở một thị trấn nhỏ, bởi vì anh làm tất cả mọi thứ. Một ngày anh đang phỏng vấn thống đốc, ngày tiếp theo, anh đang xuất hiện cùng huấn luyện viên mới của đội Little League. Giờ thì hãy nắm bắt lấy mối liên hệ ở đây. Ngắm nhìn vẻ đẹp của sự an bày.
Con luôn muốn trở thành người truyền đạt tình yêu của Thượng Đế. Ban đầu, con đã phân vân, và sau đó con trở nên bất mãn, bởi tất cả những lời dạy về một Thượng Đế của nỗi sợ. Con biết rằng đây không thể là Thượng Đế thật sự, và trái tim con muốn khiến mọi người nhận thức được về những gì con cảm thấy trong trái tim mình, đến đau đớn.
Ở một mức độ nào đó, con hẳn phải biết rằng con đã được định trước sẽ làm điều đó, và cũng biết cần chính xác những gì để làm được điều đó. Một phần của con (linh hồn của con?) chắc hẳn đã biết rằng con sẽ giao tiếp với mọi người từ mọi hoàn cảnh và kinh nghiệm, theo những cách mang tính cá nhân sâu sắc. Để làm được điều này đòi hỏi các kỹ năng giao tiếp phát triển cao và tiếp xúc nhiều với những người từ các nền văn hóa khác nhau và từ mọi nẻo đường của cuộc sống.
Con không ngạc nhiên — bây giờ — con đã dành thời gian đầu làm việc để rèn giũa chính xác những kỹ năng đó — đầu tiên là phát thanh truyền hình, chuyển về phía nam nơi con tiếp xúc với thái độ về chủng tộc xa lạ với mình, sau đó làm việc trong môi trường mà con có thể hiểu về định kiến đó từ trong ra ngoài, và cuối cùng tạo ra một điều kiện y tế cho phép con bắt đầu một sự nghiệp mới, dấn thân vào mọi thứ, từ bản ghi chép ghê rợn của cảnh sát, cho đến thứ tạo nên linh mục của Giáo Hội Trưởng lão của thị trấn.
Khi con sống trong những khoảnh khắc này, con gọi một số trong số chúng là may mắn và một số trong số đó là xui xẻo. Nhưng hiện tại, từ quan điểm thuận lợi hiện thời của con, con nhận ra rằng tất cả chúng đều là một phần của cùng một quá trình – quá trình của bản thân cuộc sống, và của việc trở thành ai đó của con.
Con đã học cách không phán xét và cũng không lên án, mà là chấp nhận một cách bình thản những trải nghiệm của cuộc đời mình, biết rằng mọi sự việc xảy ra theo cách hoàn hảo của chúng, vào thời điểm hoàn hảo của chúng.
Con không biết trong tháng đầu tiên làm việc tại tòa báo, khi nào thì con đã chính thức được “tuyển dụng”. Con đã quá bận rộn với việc viết cáo phó và tin tức về nhà thờ và thu dọn các ấn phẩm báo chí đến từ quân đội Hướng đạo sinh và các nhà hát cộng đồng cũng như các câu lạc bộ của Kiwanis và Lion. Nhưng vào một buổi sáng, con tìm thấy một mẩu giấy trên bàn của mình, được viết tay bằng những nét bút dạ màu đỏ đậm: Vui lòng chấp nhận khoản tăng thêm $ 50 hàng tuần — Jay.
Con đã được nhận vào làm dài hạn! Mọi người trong tòa soạn quay lại nhìn con khi con nói, khá to, Được rồi! Một vài người già mỉm cười. Chắc hẳn họ đã đoán, hoặc có thể họ đã được bảo rồi. Rằng con là một trong số những nhân viên như họ.
Con không mất nhiều thời gian để nhớ lại mình đã thích viết báo như thế nào từ những ngày còn học trung học. Và bây giờ, con đang ở trong một tòa soạn báo thực sự, máy đánh chữ kêu lục cục (vâng, máy đánh chữ thủ công), mùi của mực và giấy in báo khắp nơi. Năm tháng sau khi con bắt đầu, con đã nhận được “nhịp đập” thực sự đầu tiên của mình, viết về chính quyền quận, thứ mà đã sớm tạo ra Trang Bìa đầu tiên dưới tên của con. Thật là một trải nghiệm thú vị, vui vẻ! Con nghĩ rằng chỉ một phóng viên báo chí mới có thể đánh giá cao những gì con đã cảm thấy trong những ngày đó — một cảm giác vui vẻ không ngừng. Không có gì qua được khoảnh khắc lần đầu tiên con nhìn thấy tên mình trên bìa sách.
Họ nói rằng mọi người sẽ ít nghĩ đến con hơn, và điều đó sẽ làm mất giá trị của những gì con đã, nếu con thừa nhận rằng con rất vui khi thấy tên mình được đóng trên bìa một cuốn sách đã xuất bản.
Con đoán rằng con vốn nên giả đò rằng con rất bâng quơ về những điều này, ít nhất là không có điều gì trong số đó ảnh hưởng đến con, rằng con vượt trên tất cả những cảm giác đó, với tư cách là một người truyền thông điệp tâm linh, con nên như vậy. Nhưng con không tin rằng với tư cách là một người truyền thông điệp tâm linh, con không thể cảm thấy vui với những gì mình đang làm, hoặc vui mừng vì nó đang diễn ra thật tốt. Đối với con, dường như sự giác ngộ tâm linh không được đo bằng mức độ mà chúng ta không bị ảnh hưởng bởi phần thưởng dành cho bản ngã, mà bằng mức độ mà chúng ta phụ thuộc vào chúng để có được bình an và hạnh phúc.
Bản thân bản ngã không phải là một điều xấu – chỉ có bản ngã bất kham mới xấu mà thôi. Chúng ta nên cảnh giác với một bản ngã điều khiển chúng ta, nhưng chúng ta có thể hoan nghênh một bản ngã thúc đẩy chúng ta.
Trong cuộc sống, chúng ta liên tục thúc đẩy bản thân đạt được thành tựu tiếp theo lớn nhất. Bản ngã là món quà của Thượng Đế cho chúng ta, cũng như mọi thứ khác trong cuộc sống. Thượng Đế đã ban cho chúng ta một kho báu, và liệu nó có hiển thị theo cách đó trong trải nghiệm của chúng ta hay không, là tùy thuộc vào cách chúng ta sử dụng nó.
Con tin rằng bản ngã — giống như tiền — đã mang tiếng xấu. Nó được trao cho một đoạn rap tệ hại. Không phải là bản ngã, hay tiền bạc, quyền lực, hoặc khoái cảm tình dục không thể kiềm chế là xấu. Chính việc lạm dụng những điều này, điều mà không mang lại lợi ích gì cho chúng ta, điều mà không nói lên Chúng Ta Thực Sự Là Ai. Nếu những điều này, về bản chất của chúng và bản thân chúng là xấu, thì tại sao Thượng Đế lại tạo ra chúng chứ?
Vì vậy, con rất ổn với việc thừa nhận rằng con đã rất xúc động khi nhìn thấy dòng tên đầu tiên của mình trên trang nhất của tờ Evening Capital, và thừa nhận rằng ngày nay con vẫn còn xúc động mỗi khi nhìn thấy tên mình trên bìa một cuốn sách mới — mặc dù con vẫn thấy mình nói rằng những cuốn sách này không phải do con viết, mà là được viết thông qua con.
Con đã viết những cuốn sách này, và rất ổn khi nói rằng con đã viết. Con hay bất kỳ ai khác đều không cần phải giấu ánh sáng của mình dưới một cái giạ. Ta đã đưa ra quan điểm đó trước đây. Trừ phi con học được cách công nhận Con Là Ai và con đã làm gì, con không bao giờ có thể công nhận người khác đối với việc Họ Là Ai và họ đã làm gì.
Đúng là con đã được Ta truyền cảm hứng để đưa những nguyên tắc này vào bản in. Đúng là Ta đã cho con từ ngữ để viết. Điều đó có làm giảm bớt đi thành tựu của con không? Nếu đúng như vậy, thì con không nên tôn vinh Thomas Jefferson vì đã viết Tuyên ngôn Độc lập, AlbertEinstein vì đã nêu rõ thuyết tương đối, Madam Curie, Mozart, Rembrandt, Martin Luther King, Mẹ Teresa, hoặc bất kỳ ai khác đã làm bất cứ điều gì đáng chú ý trong lịch sử của loài người — bởi vì Ta đã truyền cảm hứng cho tất cả họ đấy.
Con trai của Ta, Ta không thể nói cho con biết có bao nhiêu người mà Ta đã cho họ những ngôn từ tuyệt vời để viết, nhưng lại chưa bao giờ viết chúng ra. Ta không thể nói cho con biết có bao nhiêu người mà Ta đã cho họ những bài hát tuyệt vời, nhưng họ lại chưa bao giờ hát chúng. Con có muốn danh sách những người mà Ta đã tặng quà, mà chưa bao giờ sử dụng chúng không?
Con đã sử dụng những món quà mà Ta đã tặng cho con, và nếu đó không phải là điều đáng để vui, thì Ta cũng không biết điều gì mới đáng nữa.
Ngài có cách khiến mọi người cảm thấy hài lòng về bản thân, ngay khi họ bắt đầu cảm thấy tồi tệ.
Chỉ với những người chịu lắng nghe thôi, bạn của Ta. Chỉ với những người chịu lắng nghe mà thôi. Con sẽ ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu người đang ở trong chiếc bẫy tôi-không-cảm-thấy-hài-lòng-về-bản- thân-mình, hoặc hệ thống niềm tin nó-sẽ-đến-với-tôi.
Bí quyết không phải là làm những gì con làm để được công nhận, mà là để thể hiện Con Là Ai. Tuy nhiên, được công nhận rằng Mình Là Ai không khiến con ít được là chính bản thân mình hơn, mà chỉ khiến con muốn trải nghiệm điều đó nhiều hơn.
Người Làm Chủ cuộc sống chân chính biết điều này, đó là lý do tại sao Người Làm Chủ cuộc sống chân chính công nhận Con Người Thật của mọi người, và khuyến khích những người khác cũng thừa nhận bản thân mình, và không bao giờ phủ nhận, những khía cạnh tuyệt vời nhất của Bản ngã, nhân danh sự khiêm nhường.
Giê-su đã công bố chính mình và tuyên bố rõ ràng về chính mình cho tất cả những ai có thể nghe thấy. Tất cả những Bậc Thầy bước đi trên hành tinh này của con đều như vậy.
Do đó, hãy công bố về chính bản thân mình. Hãy tuyên bố về bản thân. Sau đó hoàn toàn sống như bản thể mà con đã tuyên bố.
Tái tạo lại Bản thân của con trong mọi khoảnh khắc của Hiện tại thành phiên bản vĩ đại nhất của tầm nhìn vĩ đại nhất mà con từng nắm giữ về Con Người Của Mình. Trong sự tái tạo này, Ta được tôn vinh, vì sự vinh hiển của Thượng Đế chính là sự vinh hiển của con, thực sự được bày tỏ một cách kỳ diệu.
Ngài có biết con thích gì ở Ngài không? Ngài cho phép mọi người cảm nhận được những cảm giác mà họ luôn muốn cảm nhận. Ngài mang mọi người trở về lại với chính họ.
Đó là điều mà bạn bè nên làm.
Làm thế nào mọi người có thể không cảm thấy lạc quan — về bản thân và thế giới — với những người như Ngài xung quanh được chứ?
Con sẽ ngạc nhiên đấy.
Chà, con đã luôn lạc quan, thậm chí trước cả khi con biết Ngài như con biết Ngài bây giờ. Ngay cả khi con nghĩ rằng Thượng Đế là một Thượng Đế giận dữ và thích trừng phạt, thì có vẻ như Ngài vẫn đứng về phía con. Con lớn lên với suy nghĩ đó, bởi vì con đã được dạy như thế. Suy cho cùng, con vừa là người Công giáo vừa là người Mỹ. Còn ai có thể qua mặt nổi cơ chứ? Khi còn nhỏ, chúng con đã được nói với nhau rằng Nhà thờ Công giáo là một nhà thờ đích thực. Chúng con cũng được cho biết rằng Thượng Đế đã dành sự ưu ái đặc biệt cho nước Mỹ. Chúng con thậm chí còn đóng dấu “Chúng con tin tưởng vào Chúa” trên đồng tiền của mình và trong Lời Cam Kết Trung Thành với lá cờ của chúng con, chúng con đã tuyên bố mình là”… một quốc gia, dưới quyền của Thượng Đế.“
Con tự cho mình là người rất may mắn – được sinh ra trong tín ngưỡng tốt nhất, ở một đất nước tốt nhất. Làm thế nào mà bất cứ điều gì con làm có thể trở thành sai lầm được?
Nhưng chính sự dạy dỗ về tính ưu việt này đã gây ra rất nhiều đau đớn trong thế giới của con. Ý tưởng ăn sâu vào con người, rằng bằng cách nào đó họ “tốt hơn” những người khác, có thể tăng thêm cho họ một nấc về sự tự tin, nhưng nó cũng thường được dịch từ “làm sao bất cứ điều gì chúng ta làm có thể trở thành sai lầm được?” thành “làm sao bất cứ điều gì chúng ta làm có thể là sai lầm được?”
Đây không phải là sự tự tin, mà là một thương hiệu nguy hiểm của sự kiêu ngạo cho phép toàn bộ dân chúng tin rằng mình đúng, bất kể họ nói gì hay làm gì.
Người dân thuộc nhiều tín ngưỡng và quốc gia đã tin tưởng và dạy điều này qua nhiều năm, tạo ra một lẽ phải lớn đến mức nó khiến họ mất cảm tình với bất kỳ trải nghiệm nào khác, kể cả sự đau khổ tột cùng của người khác.
Nếu có một thứ có lợi cho con khi loại bỏ khỏi những bí ẩn văn hóa khác nhau của mình, thì đó là ý tưởng rằng, nhờ một thành phần ma thuật nào đó, mà con đã được tạo ra tốt hơn một số người khác; rằng những gì thuộc về con là chủng tộc vượt trội, hay đức tin vượt trội, quốc gia tốt hơn hoặc hệ thống chính trị tốt hơn, cách tiếp cận cao hơn hoặc cách thức cao hơn.
Ta nói với con điều này: ngày mà con khiến các nền văn hóa làm điều này cũng chính là ngày mà con thay đổi được thế giới.
Từ ‘tốt hơn’ là một trong những từ nguy hiểm nhất trong vốn từ vựng của các con, chỉ mỗi từ đúng là vượt trên nó được thôi. Cả hai từ đều có mối liên hệ với nhau, bởi vì con nghĩ con tốt hơn, nên con nghĩ rằng con đúng. Nhưng Ta đã không chọn nhóm người thuộc dân tộc hay văn hóa nào làm người được chọn của Ta cả, và Ta đã không hề tạo ra con đường chân chính duy nhất nào dẫn đến Ta cả.
Ôi, Chúa ơi, Ngài vui lòng lặp lại điều đó được không? Ngài có vui lòng nói lại điều đó một lần nữa không?
Ta đã không chọn nhóm người thuộc dân tộc hay văn hóa nào làm người được chọn của Ta cả, và Ta đã không hề tạo ra con đường chân chính duy nhất nào dẫn đến Ta cả. Ta cũng không chỉ ra bất kỳ quốc gia hay tôn giáo nào để được ưu ái đặc biệt, cũng như không cho bất kỳ giới tính hay chủng tộc nào vượt trội hơn giới tính hay chủng tộc khác.
Con mời mọi bộ trưởng, mọi linh mục, mọi giáo sĩ Do Thái, mọi giáo viên, mọi guru, mọi Thạc sĩ, mọi tổng thống, mọi thủ tướng, mọi nhà vua, mọi nữ hoàng, mọi nhà lãnh đạo, mọi quốc gia, mọi đảng phái chính trị đưa ra một tuyên bố có thể chữa lành thế giới:
CÁCH CỦA CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÁCH TỐT HƠN, CÁCH CỦA CHÚNG TÔI CHỈ ĐƠN THU ̀N LÀ MỘT CÁCH KHÁC.
Các nhà lãnh đạo không bao giờ có thể nói điều đó. Các đảng phái không bao giờ có thể thông báo điều đó. Đức Giáo hoàng, vì những điều tốt đẹp, đã không bao giờ có thể tuyên bố điều đó. Điều đó sẽ phá hủy toàn bộ cơ sở của Giáo hội Công giáo La Mã!
Không chỉ nhà thờ đó, mà nhiều tôn giáo, con trai của Ta. Như Ta đã lưu ý, hầu hết sự thuyết phục chủ yếu của các tôn giáo đều dựa trên ý tưởng của họ, rằng con đường của họ là con đường đích thực duy nhất, và tin vào bất kỳ con đường nào khác đều có nguy cơ bị nguyền rủa vĩnh viễn. Vì vậy, các tôn giáo sử dụng sự sợ hãi, thay vì tình yêu, để thu hút các con. Tuy nhiên, Ta không muốn con đến với Ta vì lý do đó.
Ngài có nghĩ rằng có bao giờ các tôn giáo có thể khẳng định được điều đó không? Ngài có nghĩ rằng có bao giờ các quốc gia có thể công khai điều đó không? Ngài có nghĩ rằng có bao giờ các đảng phái chính trị có thể biến tuyên bố đó thành một phần trong nền tảng chính trị của họ không?
Ta nói lại: nó sẽ thay đổi thế giới chỉ sau một đêm nếu họ làm vậy.
Có lẽ rồi chúng ta có thể ngừng giết nhau. Có lẽ rồi chúng ta có thể ngừng ghét nhau. Có lẽ sau đó chúng ta có thể ngăn chặn Kosovos và Auschwitzs, những cuộc chiến tranh tôn giáo không hồi kết ở Ireland, xung đột chủng tộc gay gắt ở Mỹ, những định kiến về sắc tộc, giai cấp và văn hóa trên khắp thế giới, những thứ dẫn đến rất nhiều sự độc ác và đau khổ.
Có lẽ rồi con sẽ có thể.
Có lẽ rồi chúng ta có thể đảm bảo rằng sẽ không bao giờ có một Matthew Shepard nào, bị đánh đập không thương tiếc và bị bỏ mặc cho đến chết, bị trói vào hàng rào gia súc ở Wyoming, vì cậu ấy là người đồng tính nữa.
Ngài không thể nói điều gì đó về những người đồng tính sao? Ta đã được hỏi đi hỏi lại nhiều lần, tại các buổi diễn thuyết, các buổi xuất hiện và những buổi chữa lành trên khắp thế giới: Ngài sẽ không nói điều gì đó để chấm dứt một lần và mãi mãi những sự bạo lực, tàn ác và phân biệt đối xử đối với người đồng tính nam và nữ sao? Một phần rất lớn những điều đó được thực hiện nhân danh Ngài. Rất nhiều điều được biện minh bởi sự dạy dỗ của Ngài và luật pháp của Ngài.
Ta đã nói trước đây, và Ta sẽ nói lại: Không có hình thức và không có cách thức nào trong đó tình yêu được thể hiện đầy thuần khiết và chân thật, lại là không thích hợp cả.
Ta không thể nào dứt khoát hơn thế nổi.
Nhưng Ngài định nghĩa tình yêu là trong sáng và chân thật là thế nào?
Nó không tìm cách làm tổn hại hay tổn thương bất kỳ ai cả. Nó tìm cách tránh khả năng gây tổn hại hay tổn thương cho bất kỳ ai.
Làm sao chúng ta có thể biết được liệu ai đó có thể bị tổn thương bởi một sự thể hiện tình yêu hay là không?
Con có thể không biết trong mọi trường hợp. Và khi con không thể biết, con không thể biết. Động cơ của con là trong sáng. Con có ý định tốt. Tình yêu của con là chân thật.
Tuy nhiên, hầu hết mọi lần con đều có thể biết, và hầu hết mọi lần, con biết.
Vào những lúc này, con đã hiểu rõ cách thể hiện tình yêu thương có thể khiến người khác bị tổn thương như thế nào. Vào những lúc này, sẽ thật tốt nếu như con hỏi:
Tình yêu sẽ làm gì bây giờ?
Không chỉ tình yêu đối với đối tượng hiện tại con có tình cảm, mà còn là tình yêu đối với tất cả những người khác nữa.
Nhưng một “quy tắc cơ bản” như vậy có thể ngăn chúng ta thật sự yêu thương tất cả mọi người! Luôn có ai đó có thể khẳng định rằng họ sẽ bị tổn thương bởi một điều gì đó mà người khác làm nhân danh tình yêu.
Phải. Không có gì gây ra tổn thương cho giống loài của các con hơn là chính điều được dùng để chữa lành nó.
Tại sao lại như vậy?
Con không hiểu tình yêu là gì.
Nó là gì ạ?
Nó là thứ phi điều kiện, phi giới hạn và phi nhu cầu.
Bởi vì nó phi điều kiện, nó không đòi hỏi gì để được thể hiện ra cả. Nó không yêu cầu sự đền đáp. Nó không rút lại bất cứ gì hòng trả đũa cả. Bởi vì nó là phi giới hạn, nó không đặt giới hạn lên người khác. Nó không biết đến kết thúc, mà cứ tiếp tục mãi mãi. Nó không trải nghiệm bất kỳ ranh giới hay rào cản nào cả. Bởi vì nó là thứ phi nhu cầu, nó không tìm cách lấy đi những gì mà không được cho đi một cách tự nguyện. Nó không tìm cách nắm giữ những gì mà không muốn được nắm giữ. Nó không tìm cách cho đi thứ gì mà không được đón nhận với hân hoan. Và nó tự do. Tình yêu là thứ đầy tự do, bởi vì tự do chính là bản chất của Thượng Đế, và tình yêu, chính là biểu hiện của Thượng Đế.
Đó là định nghĩa đẹp đẽ nhất mà con từng nghe.
Nếu mọi người hiểu nó và sống theo nó, thì mọi thứ sẽ thay đổi. Cơ hội của con là giúp họ hiểu nó và sống theo nó.
Vậy tốt hơn hết là chính con phải hiểu nó đã.
Ý Ngài là gì khi Ngài nói “tình yêu là tự do”?
Tự do để làm gì ạ?
Tự do để thể hiện phần vui tươi nhất từ Con Người Thật Của Con.
Đó là phần nào ạ?
Phần mà biết rằng con là Một với vạn vật và mọi người.
Đây là sự thật về bản thể của con, và nó là khía cạnh của Bản Thân mà con sẽ khẩn trương và tha thiết tìm cách trải nghiệm.
Chúng ta thực sự tìm cách để trải nghiệm điều đó, mỗi khi chúng ta kết nối với ai đó mà chúng ta cảm nhận được cảm giác Hợp Nhất đó. Và điều khó khăn là chúng ta có thể cảm nhận được cảm giác Hợp Nhất đó với nhiều hơn một người.
Thật vậy. Một sinh vật tiến hóa cao sẽ cảm nhận được nó đối với mọi người, mọi lúc.
Làm thế nào để họ thoát khỏi điều đó được ạ?
Để xem liệu Ta có hiểu câu hỏi không nhé. Làm thế nào để họ thoát khỏi việc cảm nhận được cảm giác Hợp Nhất với mọi người, mọi lúc?
Phải ạ. Làm thế nào họ có thể làm điều đó mà không gặp rắc rối?
Loại rắc rối gì nhỉ?
Mọi loại rắc rối trên đời!
Tình yêu đơn phương, sự mong đợi không được thỏa mãn, đối tác ghen tuông — nhiều thứ khác.
Con đang đưa ra một chủ đề mà sẽ tiết lộ lý do chính cho những đau đớn và khổ sở trên hành tinh của các con xoanh quanh trải nghiệm được gọi là “tình yêu”, lý do chính khiến các con cảm thấy rất khó yêu nhau và lý do chính khiến con cảm thấy rất khó yêu Thượng Đế.
Thật hoàn hảo khi con nhắc đến điều này ở đây, bởi vì Bước Thứ Ba trong việc hình thành một tình bạn chân chính và lâu dài với Thượng Đế là:
Yêu Thượng Đế.