ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 8

0
194

CHƯƠNG 8

Đó là Bước Hai, phải không ạ?

Đó là Bước Hai, và nó thật to lớn.

Nó thật to lớn, bởi vì con không biết liệu con có thể tin tưởng Ngài được hay không.

Cảm ơn con vì đã thành thực như vậy.

Con thực sự xin lỗi.

Đừng xin lỗi. Đừng bao giờ xin lỗi vì đã thành thực cả. 

Con không xin lỗi vì những gì mình đã nói. Con xin lỗi nếu như nó làm tổn thương Ngài.

Con không thể làm tổn thương Ta. Đó là trọng điểm.

Con không thể làm tổn thương ngài sao?

Không. 

Ngay cả khi con làm điều gì đó kinh khủng sao?

Ngay cả khi con làm điều gì đó kinh khủng.

Ngài sẽ không trở nên khó chịu và trừng phạt con sao?

Ta sẽ không.

Điều đó có nghĩa là con có thể ra ngoài và làm bất cứ điều gì con muốn.

Con luôn có thể làm điều đó.

Phải, nhưng con vẫn chưa muốn. Nỗi sợ hãi về sự trừng phạt sau đó đã khiến con dừng lại.

Con cần sự sợ hãi Thượng Đế để ngăn con trở nên “xấu xa” sao?

Thỉnh thoảng thì đúng như vậy ạ.

Đôi khi, khi sự cám dỗ là rất lớn, con thực sự cần sợ hãi về những gì sẽ xảy ra với con sau khi con chết — sợ hãi linh hồn bất tử của con — như một động lực, để ngăn cản con.

Thật vậy sao? Ý con là con đã muốn làm những điều khủng khiếp đến mức con nghĩ rằng con sẽ mất đi linh hồn bất tử của mình nếu con làm chúng sao?

À, con có thể nghĩ tới một ví dụ về điều đó trong cuộc đời con, vâng.

Nó là điều gì vậy?

Ngay ở đây sao?

Ngài muốn con nói với Ngài ngay tại đây, trước mặt Thượng Đế và mọi người sao?

Thật dễ thương.

Phải, cứ tiếp tục đi. Sự thú nhận rất tốt cho tâm hồn.

À, nếu Ngài thực sự phải biết – là tự tử.

Con đã muốn tự tử sao?

Con đã từng nghĩ về nó rất nghiêm túc. Và đừng tỏ ra ngạc nhiên. Ngài biết tất cả về nó mà. Ngài là người đã ngăn cản con lại mà. 

Bằng tình yêu, không phải nỗi sợ.

Cũng có một chút sợ hãi trong đó nữa.

Có sao?

Con sợ điều gì sẽ xảy ra với con nếu con tự kết liễu cuộc đời mình.

Vì vậy, chúng ta đã bắt đầu cuộc đối thoại của mình.

Phải.

Và bây giờ, sau ba quyển sách Đối Thoại Cùng Thượng Đế, bây giờ con vẫn còn sợ Ta sao?

Không.

Tốt rồi.

Trừ những lúc mà con sợ.

Và đó là những lúc nào vậy?

Khi con không tin tưởng Ngài.

Khi con không tin rằng đây thậm chí là Ngài đang nói chuyện với con, thì càng ít tin tưởng vào những lời hứa kỳ quặc mà Ngài đưa ra.

Con vẫn không tin rằng Thượng Đế đang nói chuyện với con sao? Ôi, điều đó sẽ rất thú vị đối với độc giả của con đấy.

Điều gì, rằng con là con người sao?

Đúng vậy, nhưng Ta nghĩ rằng họ tưởng tượng rằng con hiểu rõ về một số điều — và ít nhất là bị thuyết phục rằng con đang trò chuyện với Thượng Đế.

Con đã bị thuyết phục.

Nghe tốt hơn rồi đấy.

Trừ những lúc mà con không.

Và đó là những lúc nào vậy?

Khi con không cảm thấy con có thể tin tưởng những gì Ngài đang nói với con.

Và đó là khi nào?

Khi nó quá tốt đến nỗi nó không thể nào trở thành sự thật.

Ta hiểu rồi.

Con đi vào sợ hãi. Điều gì xảy ra nếu nó không phải là sự thật? Điều gì sẽ xảy ra nếu con đang bịa ra tất cả những điều này? Điều gì sẽ xảy ra nếu con đang tạo ra một vị Thượng Đế mà sẽ nói bất cứ điều gì con muốn Ngài nói? Điều gì sẽ xảy ra nếu Ngài chỉ nói những gì con muốn nghe, để con có thể biện minh cho việc tiếp tục những hành vi của mình? Ý con là, dựa trên những gì Ngài đang nói với con, con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, mà không bị trừng phạt. Không lo lắng, không rối loạn, không bắng nhắng. Không phải trả giá sau đó. Thánh thần ơi, ai mà lại không muốn có một một vị Thượng Đế như thế chứ?

Con, rõ ràng là vậy. 

Nhưng con muốn – trừ những lúc mà con không.

Và đó là những lúc nào?

Khi con thấy sợ.

Khi con nghĩ rằng con không thể tin tưởng Ngài.

Con sợ điều gì sẽ xảy ra với con chứ?

Ý Ngài là, nếu con tin những điều Ngài nói, và hóa ra Ngài không thực sự là Thượng Đế sao?

Phải.

Con sợ Thượng Đế sẽ ném con xuống địa ngục.

Tại sao? Vì đã có, tệ nhất là, một cuộc trò chuyện viễn vông sao?

Vì đã chối bỏ Thượng Đế chân thật duy nhất, và vì đã dẫn dắt người khác làm như vậy. Vì nói với người khác rằng hành động của họ không có hậu quả gì, và do đó khiến một số người làm những việc mà họ có thể không làm, bởi vì giờ đây họ không còn sợ Ngài.

Con thực sự nghĩ rằng con quyền lực đến như vậy sao?

Không, con nghĩ rằng những người khác dễ bị ảnh hưởng.

Vậy tại sao họ vẫn chưa bị ảnh hưởng đủ bởi những người nói rằng họ phải sợ hãi Ta, để ngăn chặn những hành vi tự hủy hoại bản thân của họ?

Hở?

Tôn giáo đã tồn tại từ nhiều thế kỷ trước, nói với mọi người rằng Ta sẽ tống họ xuống địa ngục nếu họ không tin Ta theo cách này hay cách khác, và nếu họ không dừng một số hành vi nhất định.

Con biết. Con biết điều đó.

Chà, con có thấy những hành vi đó được dừng lại không?

Không, không thật sự được dừng lại. Loài người đang tự giết chết chính mình, giống như nó vẫn luôn xảy ra.

Thực sự nhanh hơn bao giờ hết, bởi vì bây giờ các con có vũ khí hủy diệt hàng loạt. 

Và bây giờ chúng con đang đối xử với nhau không hề ít tàn nhẫn hơn chúng con từng đối với nhau trước đây. 

Đó cũng là quan sát của Ta.

Vậy điều gì khiến con nghĩ rằng nếu sau nhiều thế kỷ — thực sự là hàng thiên niên kỷ — tôn giáo đã không dễ dàng ảnh hưởng được người ta, thì bằng cách nào đó con sẽ dễ dàng ảnh hưởng được đến họ, và sau đó con phải chịu trách nhiệm cá nhân về hành động của họ vậy?

Con không biết. Con đoán rằng con chỉ cần nghĩ về điều đó lâu lâu một lần, để làm dịu lại hành động của mình. 

Tại sao? Con sợ mình sẽ làm điều gì nếu con không kiềm chế được hành động của mình?

Con muốn hét lên từ tầng thượng cao nhất rằng cuối cùng, con đã tìm thấy, một vị Thượng Đế mà con có thể yêu thương được! Con muốn mời mọi người khác đến gặp Thượng Đế của con, và biết về Ngài như chính con vậy! Con muốn chia sẻ tất cả những gì con biết về Ngài với tất cả mọi người trong cuộc sống mà con tiếp xúc! Con muốn giải phóng mọi người khỏi sự sợ hãi của họ đối với Ngài, và do đó, cũng giải phóng họ khỏi sự sợ hãi lẫn nhau! Con muốn giải thoát cho họ khỏi nỗi sợ hãi về cái chết!

Và vì điều này, con nghĩ rằng Thượng Đế sẽ trừng phạt con sao?

Vâng, nếu con sai về Ngài, Ngài sẽ đấy. Hoặc Nó sẽ – thế nào cũng được.

Ta sẽ không trừng phạt. Ôi, Neale, Neale, Neale ơi… nếu tội lỗi lớn nhất của con là con đã vẽ một bức tranh về một vị Thượng Đế quá tràn ngập yêu thương, thì ta nghĩ con sẽ được tha thứ cho điều đó đấy — nếu như con phải tiếp tục tin vào một vị Thượng Đế của Phần Thưởng và Trừng Phạt.

Và nếu người khác làm những điều xấu, như giết chóc, hoặc hãm hiếp, hoặc nói dối, vì con thì sao?

Vậy thì mọi triết gia từ thuở sơ khai đã từng nói hoặc viết, chống lại hệ thống niềm tin thời bấy giờ, đều phải chịu tội cho tất cả những việc làm của con người.

Có lẽ họ phải. 

Đó có phải là kiểu Thượng Đế mà con muốn tin vào không? Đó có phải là Thượng Đế mà con chọn không?

Đây không phải là câu hỏi về sự lựa chọn, chúng con không ở trong một siêu thị bán Thượng Đế. Chúng con không thể đưa ra lựa chọn về điều này. Thượng Đế là Thượng Đế, và tốt hơn chúng con nên hiểu biết về điều đó thật đúng, nếu không chúng con có thể đi thẳng xuống địa ngục.

Con có tin điều đó không?

Không. Ngoại trừ những lúc mà con tin.

  

Và đó là những lúc nào vậy?

Khi con không tin tưởng Ngài.

Khi con không tin tưởng vào lòng tốt của Thượng Đế, và vào tình yêu thương vô điều kiện của Thượng Đế. Khi con nhìn thấy chúng con, tất cả chúng con ở đây trên Trái Đất, như những đứa con của một vị Thượng Đế thấp kém hơn.

Điều đó có thường xuyên không? Con có cảm thấy như vậy thường xuyên không?

Không. Con phải nói rằng, không, không thường xuyên lắm. Con từng như thế. Trời đất, con đã từng! Nhưng không như thế nữa, kể từ cuộc trò chuyện của chúng ta. Con đã thay đổi suy nghĩ của mình về rất nhiều thứ. À, không phải là thay đổi suy nghĩ của mình đâu, thực sự. Điều thực sự đã xảy ra đấy là con đã cho phép mình tin vào những gì mà con luôn biết tự trong lòng, và đã luôn muốn tin, về Thượng Đế.

Và điều đó đã rất tồi tệ đối với con sao?

Tồi tệ ư? Không. Nó đã rất tốt. Toàn bộ cuộc đời con đã thay đổi. Con đã có thể tin vào sự tốt lành của Ngài một lần nữa, và vì vậy, con đã có thể tin vào sự tốt lành của chính mình một lần nữa. Bởi vì con đã có thể tin rằng Ngài tha thứ cho con, vì tất cả những gì con đã làm, con đã có thể tha thứ cho chính mình. Bởi vì con đã không còn tin rằng một ngày nào đó, bằng cách nào đó, ở một nơi nào đó, con sẽ bị Thượng Đế trừng phạt, con đã ngừng trừng phạt bản thân.

Bây giờ, có những người nói rằng không tin vào Thượng Đế trừng phạt mình là điều tồi tệ. Nhưng con chẳng thấy điều gì cả ngoài những điều tốt xuất phát từ việc này, bởi vì nếu con làm bất cứ điều gì đáng giá — thậm chí khi con đang ở trong tù, chỉ là nói chuyện với một tù nhân khác về việc làm tổn thương ai đó, hoặc tiếp tục làm tổn thương chính mình — thì con đều sẽ phải tha thứ và ngừng tự trừng phạt bản thân mình.

Xuất sắc. Con hiểu được rồi đấy. 

Con hiểu. Con thực sự hiểu. Và con đã không hề bỏ qua bất kỳ điều gì con đã được bảo, trong các cuộc trò chuyện của chúng ta. Con chỉ cần một công cụ bây giờ. Một công cụ để cuối cùng, con có thể tạo ra một tình bạn thực sự với Ngài.

Phải. Ngài là bạn con mà. Thậm chí trước cả khi con kịp hỏi, thì Ngài đã trả lời rồi. 

Như mọi khi thôi.

Như mọi khi. Vậy hãy nói cho con biết, làm thế nào để con có thể học được cách tin tưởng?

Bằng cách không cần phải tin tưởng.

Con có thể học cách tin tưởng bằng cách không cần phải tin tưởng sao?

Đúng vậy. 

Giúp con ở đây với.

Nếu Ta không muốn hoặc không cần bất cứ điều gì từ con, Ta có phải tin tưởng vào bất cứ điều gì ở con không?

Con cho là không.

Con nói đúng.

Vì vậy, mức độ tin cậy cao nhất là không có sự tin cậy ư?

Con lại đúng rồi đấy.

Nhưng làm thế nào con có thể đến được một nơi mà con không muốn hoặc không cần bất kỳ điều gì từ Ngài ạ?

Bằng cách nhận ra rằng chúng đã là của con rồi. Rằng bất cứ thứ gì mà con cần đều đã là của con rồi. Điều mà ngay cả trước khi con hỏi, Ta đã trả lời đấy. Vì vậy, việc hỏi là chẳng cần thiết nữa.

Bởi vì con không cần phải hỏi xin những gì con đã có.

Chính xác.

Nhưng nếu con đã có nó, thì tại sao con lại nghĩ rằng mình cần nó?

Bởi vì con không biết rằng con đã có nó. Đó là một vấn đề của nhận thức.

Ý Ngài là nếu con nhận thức rằng con cần một cái gì đó, thì con sẽ cần sao?

Con sẽ nghĩ rằng con cần.

Nhưng nếu con nghĩ rằng Thượng Đế sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của con, thì con sẽ không “nghĩ rằng con cần”.

Đúng vậy. Đó là lý do tại sao mà đức tin lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu con tin tưởng rằng mọi nhu cầu của con sẽ luôn được đáp ứng, thì về mặt thực tế, con không có nhu cầu nào cả. Và đây là sự thật, tất nhiên, và nó sẽ trở thành trải nghiệm của con, và vì vậy đức tin của con sẽ được “chứng minh là đúng”. Nhưng tất cả những gì con sẽ làm là thay đổi nhận thức của mình.

Những gì con mong đợi là những gì con nhận được sao?

Gần giống như là thế, phải. Tuy nhiên, Người Làm Chủ thực sự sống bên ngoài không gian của sự mong đợi. Anh ta không mong đợi gì và không mong muốn gì hơn những gì đang “hiển hiện”.

Tại sao ạ?

Vì anh ta đã biết rằng mình có tất cả mọi thứ. Và vì vậy anh ta vui vẻ chấp nhận bất kỳ phần nào của Mọi Thứ mà hiển hiện trong bất kỳ thời điểm cụ thể nào. 

Anh ấy biết rằng tất cả đều hoàn hảo, rằng cuộc sống là sự hoàn hảo, đang tự phơi bày bản thân nó ra. 

Trong những trường hợp này, sự tin tưởng là không cần thiết. 

Hay nói một cách khác, sự “tin tưởng” đã trở thành “biết”.

Phải. Có ba cấp độ nhận thức xung quanh mọi thứ. Đó là: hy vọng, niềm tin và nhận biết.

Khi con có “hy vọng” về điều gì đó, con đang ước rằng điều đó là sự thật, hoặc điều đó sẽ xảy ra. Con không chắc chắn, theo bất kỳ nghĩa nào của từ này. 

Khi con có “niềm tin” về điều gì đó, con đang nghĩ rằng điều đó là thật, hoặc điều đó sẽ xảy ra. Con không chắc chắn, nhưng con nghĩ rằng con chắc chắn, và con tiếp tục nghĩ như vậy, trừ khi điều gì đó trái ngược xuất hiện trong thực tế của con. 

Khi con có sự “hiểu biết” về điều gì đó, mọi thứ rõ ràng trong con rằng điều đó là thật, hoặc điều đó sẽ xảy ra. Con chắc chắn, theo mọi nghĩa của từ này, và con tiếp tục chắc chắn nếu điều gì đó trái ngược xuất hiện trong thực tế của con. 

Con không đánh giá bằng vẻ bề ngoài, bởi vì con biết điều gì là như vậy.

Vì vậy, con có thể học cách tin tưởng Ngài bằng cách biết rằng con không phải tin tưởng Ngài!

Đúng như vậy. Con đã tỏ tường rằng điều hoàn hảo sẽ xảy ra. Không phải là một điều cụ thể sẽ xảy ra, mà là điều hoàn hảo sẽ xảy ra. 

Không phải những gì con thích cho xảy ra thì sẽ xảy ra, mà là điều hoàn hảo sẽ xảy ra. Và, khi con tiến tới việc làm chủ (*cuộc đời mình), hai điều này sẽ trở thành một. Điều gì đó xảy ra, và con không muốn điều gì khác xảy ra hơn là những gì đang xảy ra. Việc con thích bất cứ điều gì đang xảy ra khiến cho việc đang xảy ra đó trở nên hoàn hảo. Điều này được gọi là “buông bỏ và giao phó mọi thứ lại cho Thượng Đế.” 

Một Người Làm Chủ luôn thích những gì đang xảy ra. Con cũng sẽ làm chủ được đời mình khi con luôn thích những gì đang xảy ra.

Nhưng… điều đó cũng giống như là chẳng có sở thích nào cả! Con tưởng rằng Ngài đã luôn nói, “Cuộc sống của con diễn ra từ ý định của con dành cho nó.” Nếu người ta không có điều mình thích, thì làm thế nào điều này có thể đúng được ạ?

Có ý định, nhưng không có kỳ vọng, và chắc chắn là không có yêu cầu. Đừng trở nên nghiện ngập một kết quả cụ thể nào đó. Đừng thiên về một kết quả nào cả. Nâng sự Nghiện Ngập của con lên thành Sở thích, và Sở thích thành sự Chấp nhận. 

Đó là con đường dẫn đến bình an. Đó là cách để làm chủ cuộc đời.

Một giáo viên và nhà văn tuyệt vời, Ken Keyes, Jr., đã nói về ý tưởng này trong một cuốn sách đặc biệt mang tên Sổ tay về Siêu Thức (A Handbook to Higher Consciousness).

Thật vậy. Các công thức của ông ấy trong cuốn sách đó rất quan trọng, và đối với nhiều người, là một bước đột phá. 

Ông ấy nói về việc thay đổi sự nghiện ngập thành sở thích. Ông ấy phải học cách làm điều đó trong cuộc sống của chính mình, vì phần lớn thời gian anh ấy ngồi trên xe lăn, bất động từ ngực trở xuống. Nếu ông ấy bị “nghiện” tính dịch chuyển, ông ấy có thể không bao giờ tìm ra được cách để hạnh phúc. Nhưng ông ấy nhận ra rằng không phải hoàn cảnh bên ngoài mới là nguồn gốc của hạnh phúc, mà chính là những quyết định bên trong của chúng ta về cách mà chúng ta chọn để trải nghiệm chúng. 

Điều này hình thành nên cốt lõi của những trang viết của ông ấy, mặc dù hầu hết các cuốn sách của ông ấy không đề cập đến những thử thách về thể chất của ông ấy. Vì vậy, khi ông ấy được yêu cầu thuyết giảng, mọi người thường bị sốc khi thấy ông ấy hầu như bất động, ngồi trên xe lăn. Ông ấy đã viết với niềm vui về tình yêu và cuộc sống, đến nỗi họ tưởng tượng rằng ông ấy có mọi thứ mà ông ấy hằng mong muốn. 

Ông ấy thực sự đã có mọi thứ mà ông ấy hằng mong muốn! Nhưng ba từ cuối cùng ẩn chứa một bí mật to lớn. Bí mật của cuộc sống không phải là có mọi thứ người ta muốn, mà là muốn mọi thứ người ta có.

Để mượn lời một nhà văn tuyệt vời khác, John Grey.

John là một nhà văn tuyệt vời, điều đó đúng, nhưng con nghĩ ai đang “vay mượn” từ ai? Ta đã đưa ra những ý tưởng đó cho ông ấy, cũng như ta đã truyền cảm hứng cho Ken Keyes.

Ai đang ở đó với Ngài bây giờ.

Quả thật, là ai — và không có xe lăn của ông ấy, ta có thể nói thêm.

Con rất vui mừng! Thật đáng buồn khi ông ấy đã phải dành quá nhiều thời gian của cuộc đời mình cho một chiếc xe lăn.

Nó chẳng đáng buồn chút nào! Nó là một phước lành! Ken Keyes đã thay đổi hàng triệu cuộc đời vì ông ấy đã ngồi trên chiếc xe lăn đó. Hàng triệu cuộc đời. Đừng nhầm lẫn về điều này nhé. Cuộc sống của Ken là một phước lành, cũng như mọi hoàn cảnh trong đó. Nó cung cấp những con người, địa điểm và sự kiện chính xác và hoàn hảo, để tạo ra cho linh hồn mà sau đấy đã tự gọi mình là Ken, sự trải nghiệm và biểu hiện mà linh hồn đã khao khát và dự định.

Điều này đúng với cuộc sống của mọi người. Không có gì gọi là xui xẻo, không có gì ngẫu nhiên xảy ra, không có sự trùng hợp ngẫu nhiên và Thượng Đế không hề mắc sai lầm. 

Nói cách khác, mọi thứ đều hoàn hảo, đúng như cách mà nó vốn là.

Đúng vậy. 

Ngay cả khi mọi thứ trông không hoàn hảo. 

Đặc biệt nếu chúng trông không hoàn hảo. Đó là một dấu hiệu chắc chắn rằng có một cái gì đó rất to lớn để con ghi nhớ ở đây. 

Vì vậy, Ngài đang nói rằng chúng con nên biết ơn về những điều tồi tệ nhất xảy ra với chúng con sao?

Lòng biết ơn là hình thức chữa lành nhanh nhất. 

Con càng chống lại thứ gì, thì thứ đó sẽ vẫn tiếp tục. Những gì con biết ơn, rồi sau này sẽ có ích cho con, như nó vốn đã là như vậy.

Ta đã nói với con: 

Ta đã chẳng gửi cho con điều gì khác ngoài những thiên thần cả. 

Bây giờ Ta sẽ nói thêm: 

Ta đã chẳng cho con điều gì khác ngoài những phép mầu cả.

Chiến tranh là phép mầu sao? Tội ác là phép mầu sao? Những căn bệnh cấp và mãn tính là phép mầu sao?

Con nghĩ sao? Nếu con bắt đầu đưa ra câu trả lời thay vì hỏi tất cả những câu hỏi, con sẽ nói gì?

Ý Ngài là, con sẽ nói gì nếu con là Ngài?

Phải. 

Con sẽ nói… Mỗi sự kiện của cuộc sống đều là một phép mầu, bản thân cuộc sống cũng vậy. Cuộc sống được thiết kế để cung cấp cho tâm hồn con những công cụ hoàn hảo, những hoàn cảnh hoàn hảo, những điều kiện hoàn hảo để nhận ra và trải nghiệm, thông báo và tuyên bố về, hoàn thiện và trở thành Con Người Thật Sự Của Con. Do đó, đừng phán xét, và cũng đừng lên án. Hãy yêu kẻ thù của con, cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ con, và đón nhận mọi khoảnh khắc và hoàn cảnh của cuộc sống như một kho báu; một món quà hoàn hảo từ một Đấng Sáng Tạo hoàn hảo.

Con sẽ nói. Hãy tìm kiếm kết quả và thành quả, nhưng đừng yêu cầu chúng.

Con đã nói rất hay, bạn của Ta. Con đang trở thành một người truyền thông điệp, như Ken Keyes đã từng vậy. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta hãy học những lời dạy của Ken Keyes thêm một bước nữa, vì Ken đã dạy rằng: hãy nâng sự Nghiện Ngập của anh lên đến mức Sở Thích. Bây giờ thì con sẽ dạy: ngay cả Sở Thích cũng đừng có.

Con sẽ dạy sao?

Phải.

Khi nào ạ?

Bây giờ. Hãy tiếp tục dạy về nó đi. Con sẽ nói gì nếu con được dạy điều này?

Ý Ngài là, con sẽ nói gì nếu con là Ngài?

Phải.

Con sẽ nói. Nếu anh yêu cầu một kết quả nhất định để có được hạnh phúc, thì anh đã mắc chứng Nghiện Ngập. Nếu anh chỉ đơn giản là mong muốn một kết quả nhất định, anh có một Sở Thích. Nếu anh không có Sở Thích nào cả, anh có sự Chấp Nhận. Anh đã hoàn toàn làm chủ cuộc đời.

Tốt. Như thế là rất tốt.

Nhưng con có một câu hỏi. Không phải việc thiết lập ý định của một người cũng giống như việc thông báo về Sở thích của một người sao?

Không giống gì cả. Con có thể có dự định cho một điều gì đó xảy ra mà không mong muốn nó xảy ra. Trên thực tế, việc giữ một Sở Thích là một thông báo cho vũ trụ rằng các kết quả thay thế có thể xảy ra. Thượng Đế không tưởng tượng những điều như vậy, vì vậy Thượng Đế không bao giờ có Sở Thích.

Ý con là Thượng Đế thực sự cố tình để mọi thứ đã xảy ra trên Trái Đất xảy ra sao?

Nó có thể xảy ra bằng cách nào khác được chứ? Có phải con đang tưởng tượng rằng bất cứ điều trái với ý nguyện của Thượng Đế mà có thể xảy ra, đều sẽ xảy ra không?

Khi Ngài đặt câu hỏi theo cách đó, có vẻ như câu trả lời hẳn phải là không. Tuy nhiên, khi con nhìn vào tất cả những điều khủng khiếp đã xảy ra trong lịch sử thế giới, con cảm thấy khó tin rằng Thượng Đế có thể đã cố tình để những điều đó xảy ra.

Ý định của Ta là cho phép con chọn kết quả của riêng mình, tạo ra và trải nghiệm thực tế của chính con. Lịch sử của con là một bản ghi chép về những gì con đã dự định, và những gì con đã dự định, thì Ta cũng đã dự định, vì không có sự chia tách nào giữa chúng ta cả.

Đối với con, con không cảm thấy như thể tất cả những gì đã xảy ra trong lịch sử loài người — hay thậm chí tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời con — trong mọi trường hợp đều là những gì đã được dự định trước. Cảm giác như thể đã có những gì con gọi là kết quả ngoài dự định, nhiều lần trên đường đời. 

Không có kết quả nào là ngoài dự định cả, mặc dù nhiều kết quả là không lường trước được.

Làm thế nào một điều có thể là không lường trước được nếu như nó nằm trong dự định? Và, ngược lại, làm thế nào mà một điều được dự định lại có thể là điều không lường trước được chứ?

Những gì con luôn dự định ở cấp độ linh hồn đó là tạo ra kết quả mà phản ánh hoàn hảo trạng thái tiến hóa hiện tại của con để con có thể trải nghiệm việc Con Là Ai. 

Đây cũng là kết quả phù hợp một cách hoàn hảo, để tạo điều kiện cho sự dịch chuyển của con lên trạng thái cao nhất kế tiếp, để con có thể trở thành Người Con Tìm Cách Trở Thành. 

Hãy nhớ rằng mục đích của cuộc sống là tái tạo lại chính con trong phiên bản kế tiếp vĩ đại nhất của tầm nhìn vĩ đại nhất mà con từng nắm giữ về Con Người của Con.

Con cá là con có thể lặp lại điều đó trong giấc ngủ của mình. 

Điều này thật thú vị, bởi vì khi con có thể lặp lại điều đó trong giấc ngủ, đó là một dấu hiệu chắc chắn rằng cuối cùng con đã thức tỉnh.

Điều đó thật thông minh. Đó là một nút thắt gọn gàng. 

Tất cả cuộc sống đều là thế, bạn của Ta. Tất cả cuộc sống đều là thế. 

Vậy chúng ta đã học được gì ở đây? Con đã được khiến cho phải ghi nhớ điều gì nào?

Rằng những gì con dự định luôn là những gì đang xảy ra, nhưng những gì đang xảy ra có thể không phải lúc nào con cũng đoán trước được. Nhưng làm thế nào điều này có thể?

Nó xảy ra khi con không hiểu rõ về những gì mình đang dự định.

Ý Ngài là con nghĩ con đang dự định làm một điều, và con thực sự đang dự định làm một điều khác?

Chính xác. Ở cấp độ thể chất, con tin rằng con đang kêu gọi một kết quả cụ thể, nhưng ở cấp độ linh hồn, con đang kêu gọi một kết quả khác.

Trời ạ, thật là điên rồ! Làm sao con có thể biết được điều gì sẽ xảy ra nếu con đang tạo ra thực tại của mình ở các cấp độ ý thức mà con thậm chí còn không kết nối được với chúng?

Con không thể. Đó là lý do tại sao người ta nói rằng, “Hãy sống cuộc sống của anh mà không có kỳ vọng gì cả.” Đó cũng là lý do tại sao con được yêu cầu, trong mọi hoàn cảnh và tình huống, và khi đối mặt với bất kỳ kết quả hay hậu quả nào, hãy “nhìn thấy sự hoàn hảo.”

Con đã nói về cả hai điều đó trong Đối thoại cùng Thượng Đế.

Và bây giờ, để con có thể hiểu đầy đủ hơn, chúng ta hãy nói ngắn gọn về Ba Cấp Độ Trải Nghiệm – ý thức cao cấp, ý thức và tiềm thức.

Cấp độ ý thức cao cấp là nơi trải nghiệm mà tại đó con biết về, và tạo ra thực tế của con với nhận thức đầy đủ về những gì con đang làm. Đây là cấp độ linh hồn. Ở cấp độ ý thức, phần lớn các con không biết được về những dự định từ ý thức cao cấp của mình — trừ phi con biết.

Cấp độ ý thức là nơi trải nghiệm mà tại đó con biết về, và tạo ra thực tế của con với một số nhận thức về những gì con đang làm. Con nhận thức được bao nhiêu, thì tùy thuộc vào “mức độ ý thức” của con. Đây là cấp độ vật chất. Khi con dấn thân vào con đường tâm linh, con dịch chuyển qua cuộc sống trong khi tìm cách nâng cao ý thức của mình, hoặc mở rộng trải nghiệm về thực tại vật chất của con, để bao hàm và bao phủ lấy một thực tại lớn hơn mà con biết là có tồn tại.

Cấp độ tiềm thức là nơi trải nghiệm mà con không biết về, hoặc không tạo ra thực tại của mình một cách có ý thức. Con làm như vậy trong tiềm thức – nghĩa là, với rất ít nhận thức rằng con thậm chí đang làm điều này, càng ít lý do tại sao. Đây không phải là một cấp độ trải nghiệm tồi, vì vậy đừng đánh giá nó. Đó là một món quà, bởi vì nó cho phép con làm nhiều việc một cách tự động, chẳng hạn như tóc mọc, mắt chớp hoặc tim đập — hoặc tạo ra giải pháp tức thì cho một vấn đề. Tuy nhiên, nếu con không biết về những phần nào của cuộc sống mà con đã chọn để tạo ra một cách tự động, con có thể tưởng tượng mình đang ở phần “hệ quả” của cuộc sống, thay vì ở phần nguyên nhân của vấn đề. Con thậm chí có thể coi mình là nạn nhân. Vì vậy, điều quan trọng là phải nhận thức được những gì con đã chọn để không nhận thức được. 

Sau đó, vào cuối cuộc đối thoại này, Ta sẽ nói với các con về nhận thức một lần nữa, và việc các cấp độ nhận thức khác nhau tạo ra trải nghiệm mà một số trong các con gọi là giác ngộ.

Có cách nào để thiết lập các ý định giống nhau hết ở cấp độ ý thức, ý thức cao cấp và tiềm thức cùng một lúc không ạ?

Có. Mức độ ý thức ba-trong-một này có thể được gọi là siêu thức (supra-consciousness). Một số trong các con còn gọi nó là “ý thức của Chúa (Christ Consciousness)” hay “ý thức nâng cao”. Đó là Ý Thức Tích Hợp Hoàn Toàn.

Khi con ở cấp độ này, con hoàn toàn sáng tạo. Cả ba cấp độ của ý thức đã trở thành một. Con được cho là “có tất cả cùng nhau.” Nhưng nó thực sự còn hơn thế nữa, bởi vì trong điều này, cũng như trong mọi sự vật, tông thể là lớn hơn tổng các bộ phận. 

Siêu thức không chỉ đơn giản là sự kết hợp của ý thức cao cấp, ý thức và tiềm thức. Đó là những gì sẽ xảy ra khi tất cả được hòa trộn, và sau đó được vượt qua. Sau đó con chuyển sang tồn tại thuần khiết.

Và vì vậy, đối với một người có “ý thức nâng cao”, kết quả và hệ quả luôn nằm trong dự định ​​và không bao giờ nằm ngoài dự đoán?

Thật vậy, đó là sự thật. 

Và mức độ mà một kết quả xuất hiện ngoài dự đoán ​​là một dấu hiệu trực tiếp của cấp độ ý thức, mà tại đó, một trải nghiệm đang được nhận thức.

Điều đó hoàn toàn chính xác. 

Do đó, Người Làm Chủ cuộc sống là người luôn đồng ý với kết quả, ngay cả khi chúng có vẻ không thuận lợi, bởi vì anh ta biết rằng ở một cấp độ nào đó, anh ta hẳn đã cố tình tạo ra chúng.

Giờ thì con đã hiểu được rồi đấy. Con đang bắt đầu hiểu một điều gì đó rất phức tạp. 

Và đó là lý do tại sao Người Làm Chủ cuộc sống lại thấy mọi thứ đều hoàn hảo!

Tuyệt vời! Con đã hiểu được rồi đấy!

Những gì Người Làm Chủ cuộc sống có thể không phải lúc nào cũng nhìn thấy được, đó là cấp độ mà tại đó kết quả đã được dự tính. Tuy nhiên, cô ấy không hề nghi ngờ việc ở một cấp độ nào đó, cô ấy chịu trách nhiệm cho kết quả này.

Chính xác. 

Và đó là lý do tại sao Người Làm Chủ cuộc sống không bao giờ ngồi phán xét người, địa điểm hay sự vật khác. Người Làm Chủ cuộc sống biết rằng anh ta đã đặt nó ở đó. Anh ta biết rằng ở một cấp độ nào đó, anh ta đã tạo ra những gì mà anh ta đang trải nghiệm.

Phải. 

Và nếu anh ta không thích những gì anh ta tạo ra, việc thay đổi nó là tùy thuộc vào anh ta.

Phải. 

Và sự lên án không có phần trong quá trình đó. Thật vậy, điều nào mà con lên án, thì con vẫn giữ nguyên vị trí như vậy. 

Điều này cũng rất sâu sắc, rất phức tạp. Sự hiểu biết của con về nó là hoàn hảo. 

Cũng như nó có thể sẽ hoàn hảo, nếu con không hiểu.

Thật vậy.

Chúng ta, tất cả chúng ta, đều đang ở tại nơi hoàn hảo chính xác dành cho chúng ta, vào mọi lúc.

Chính xác – nếu không thì con hẳn đã không ở đó. 

Và chúng ta không cần gì nhiều hơn cho sự tiến hóa của mình ngoài chính xác những gì chúng ta đã và đang trải nghiệm, ngay bây giờ.

Một lần nữa, con nói chính xác đấy.

Và nếu chúng ta không cần bất cứ điều gì, chúng ta không cần phải tin tưởng vào Thượng Đế.

Đó là những gì mà Ta đã nói, phải.

Và khi chúng ta không phải tin tưởng vào Thượng Đế, thì chúng ta thực sự có thể tin tưởng vào Thượng Đế. Bởi vì tin tưởng có nghĩa là không phải có một kết quả cụ thể nào cả, mà đúng hơn là, biết được bất kỳ kết quả nào cũng là vì những điều tốt đẹp nhất của chúng ta.

Con đã giải thích nó cặn kẽ rồi đấy. Giỏi lắm!

Vẻ đẹp của điều này là việc không cần đến một kết quả cụ thể nào đó giải phóng tiềm thức khỏi mọi suy nghĩ về lý do tại sao con không thể có một kết quả cụ thể, từ đó mở ra con đường dẫn đến kết quả cụ thể mà đã được dự định trước một cách có ý thức.

Phải! Con bắt đầu đặt nhiều thứ vào trạng thái vận hành tự động hơn rồi đấy. Khi đối mặt với thử thách, con tự động cho rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Khi con đối mặt với khó khăn nào đó, con sẽ tự động biết rằng nó sẽ được xử lý. Khi con gặp một vấn đề, con sẽ tự động hiểu rằng nó đã được giải quyết cho con — một cách tự động.

Con đã tạo ra những kết quả này, tự trong tiềm thức.

Mọi thứ bắt đầu tự động xảy ra, dường như con không cần nỗ lực gì cả. Cuộc sống bắt đầu vận hành. Mọi thứ bắt đầu tự đến với con, thay vì con phải đuổi theo chúng. 

Sự thay đổi này xảy ra mà không cần nỗ lực có ý thức. Cũng giống như những suy nghĩ tiêu cực, tự đánh gục bản thân, tự phủ nhận Con Người Thật của bản thân, và những gì con có thể là, làm và có, được chúng ta yêu cầu từ trong tiềm thức, do đó, chúng cũng được giải phóng trong tiềm thức. 

Con không biết làm thế nào hoặc khi nào con đã chọn những ý tưởng đó, và con sẽ không biết làm thế nào hoặc khi nào con bỏ chúng đi. Cuộc sống sẽ đơn giản và bất ngờ thay đổi đối với con. Khoảng thời gian từ khi con suy nghĩ một ý nghĩ một cách có ý thức và nó được xuất hiện trong thực tế của con sẽ bắt đầu thu ngắn lại. Cuối cùng, nó sẽ biến mất hoàn toàn và con sẽ tạo ra kết quả ngay lập tức.

Và, thực ra, con không tạo ra kết quả gì cả, mà chỉ đơn giản là nhận ra chúng đã ở đó rồi. Mọi thứ đã được tạo ra, và con đang trải nghiệm kết quả mà con có thể lựa chọn, dựa trên sự hiểu biết và nhận thức của con.

Ta thấy hiện giờ con đã là một người truyền thông điệp rồi. Con là người mang đến một thông điệp, chứ không phải là người tìm kiếm nó. Bây giờ con có thể trình bày rõ ràng toàn bộ về vũ trụ. Con thậm chí đã trình bày tuyên bố cuối cùng của con về sự thật về thời gian.

Vâng. Thời gian như chúng ta đã hiểu, nó không hề  tồn tại. Chỉ có một khoảnh khắc duy nhất, Khoảnh Khắc Vĩnh Cửu của Hiện Tại. Tất cả những điều đã từng xảy ra, đang xảy ra và sẽ xảy ra, đang xảy ra ngay bây giờ. Như Ngài đã giải thích trong Đối thoại cùng Thượng Đế, quyển 3, nó giống như một đĩa CD-ROM khổng lồ. Mọi kết quả có thể xảy ra đều đã được “lập trình”. Chúng ta trải nghiệm kết quả mà chúng ta tạo ra, bởi những lựa chọn mà chúng ta đưa ra — giống như chơi trò chơi với máy tính. Tất cả các chuyển động của máy tính đều đã tồn tại. Người ta trải nghiệm kết quả nào, là tùy thuộc vào bước đi mà người ta đã thực hiện. 

Đó là một ví dụ rất tốt, bởi vì nó khiến người ta hiểu ra nhanh chóng. Tuy nhiên, nó có một nhược điểm.

Điều nào là nhược điểm ạ?

Nó ví Cuộc Sống như một trò chơi. Nó khiến cho điều này nghe như thể tất cả những gì Ta đang làm là chơi với các con.

Đúng vậy ạ. Con đã nhận được thư từ những người tức giận về điều đó. Họ nói rằng nếu những gì được nói trong Đối thoại cùng Thượng Đế về sự kiện và thời gian là sự thật, thì họ vô cùng thất vọng. Nếu, sau tất cả những gì được nói và làm, tất cả chúng ta không hơn gì những con tốt, được di chuyển trên bàn cờ cuộc sống bởi Thượng Đế, một Đấng mà làm vậy nhằm mục đích giải trí riêng. Họ không được vui cho lắm.

Con có nghĩ rằng Ta là thể loại Thượng Đế đấy không? Bởi vì, con biết đấy, nếu con nghĩ vậy, thì con sẽ thấy Ta như vậy. Con người đã có những suy nghĩ của họ về Thượng Đế, và sau đó coi Ta như vậy, trong hàng nghìn năm. Vì vậy, đây là bí mật lớn nhất của tất cả mọi người về Thượng Đế: 

Ta sẽ xuất hiện với con khi con nhìn thấy Ta.

Chà.

Phải, chà, thật sự thế. Thượng Đế dường như sẽ là những gì mà con dường như sẽ nhìn thấy. Vậy làm thế nào con nhìn thấy Ta?

Con xem Ngài như một Thượng Đế mà trợ lực cho con để con tạo ra bất kỳ trải nghiệm nào con chọn và cho con những công cụ để thực hiện điều đó. 

Và một trong những công cụ mạnh mẽ nhất đó chính là tình bạn của con với Thượng Đế. Hãy tin tưởng Ta trong chuyện này.

Con tin. Con tin tưởng Ngài. Bởi vì con đã nhận ra rằng con không cần phải làm thế. Quá trình của cuộc sống vốn là những gì mà nó là. Tin tưởng là không cần thiết, chỉ đơn thuần là biết thôi.

Chính xác.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here