VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 23 NƠI LUYỆN TẬP

0
162

Wendy vừa rời khỏi kiếp sống của một con sâu (trong Chương hai) và tôi muốn dõi theo cô ấy để xem cô ấy sẽ đi đâu tiếp theo.

W: Tôi đang cân nhắc xem phải làm gì tiếp theo. Tôi đang dựa vào một chiếc bàn tưởng tượng và tôi đang học – tôi nên làm gì, tôi nên làm gì? Nhiều sự lựa chọn quá.

D: Có ai giúp cô đưa ra quyết định không?

W: Có nhiều người già, có vẻ đã già, râu dài. Họ đang suy tính, quan sát tôi, chỉ chờ xem tôi quyết định điều gì. Tôi dường như ở dạng thể chất, trẻ tuổi, nam giới. Và những ông già này đang đứng xung quanh chỉ quan sát tôi. Tôi đang làm việc trên một chiếc bàn. Tôi thực sự còn khá trẻ. Giống như có bản đồ trên bàn làm việc.

D: Cô có biết công việc của những người già này là gì không?

W: Giống như họ đang xem xét tôi là ai và tôi đang làm gì. Họ chỉ đang nghiên cứu tôi. Tôi nghĩ điều này thật buồn cười, vì họ nghĩ tôi không nên có nhiều kiến thức như vậy, bởi vì tôi còn quá trẻ.

D: Hãy di chuyển đến phía trước và tìm hiểu những gì cô quyết định làm. Cô đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ và chiêm nghiệm về điều đó. Cô sẽ làm gì bây giờ?

W: Tôi đang rời khỏi những người già này. Tôi đang thực hiện một cuộc hành trình dài để xem nơi này là gì.

D: Vậy đó là nơi nào?

W: Tôi không biết. Nó có vẻ là thật, nhưng nó không có thật. Nó có cây và rừng. Ta có thể nhìn thấy nó, nhưng có thể nhìn xuyên qua nó. Nó có hình dạng. Đó là thật. Chỉ là không dày đặc. Không đặc hơn.

D: Cô có biết nơi này là gì không?

W: Nó chỉ lơ lửng thôi. Chỉ ở đó. Nó giống như ta có thể tạo ra. Ta nghĩ về nó và ta có thể tạo ra nó. Ta thực hiện một bước, và khi ta thực hiện một bước nữa, ta đã tạo ra bằng cách tưởng tượng. Giống như đi bộ trong không khí và không có gì ở đó, cho đến khi ta tạo ra nó bằng trí óc của mình. Điều này là quá kỳ lạ. Nếu không, nếu ta không tạo ra bằng trí óc của mình, ta sẽ chẳng đi đến đâu. Không hợp lý gì cả. – Nhưng ồ, thật là vui! Thật là vui!

D: Vậy, cô có thể tạo bất cứ thứ gì cô muốn ở đó. 

W: Ta phải sử dụng trí óc của mình. Điều này gần giống như đang chơi vậy. Tôi là người trẻ tuổi. Nó giống như tôi đang học. Không có bất cứ thứ gì để dựa vào, tham gia vào, hoặc trở thành một phần của nó nếu tôi không tạo ra nó bằng tâm trí của mình.

D: Cô có nghĩ đó là những gì cô đang làm bây giờ không? Cô đang học cách để làm điều này như thế nào?

W: Vâng. Giống như nó ở trong tâm trí. Ta nghĩ đến nó, sau đó ta đưa nó xuống và biến nó thành hiện thực. Tôi không biết làm thế nào để giải thích điều đó. Nó giống như là những gì ta suy nghĩ và dạng suy nghĩ là có thật, nhưng nó không có thật, bởi vì nó không vững chắc. Nhưng trước tiên ta phải tạo ra nó ở dạng suy nghĩ để nó thành hình. Là vậy đó! Để có hình dạng! – Dường như tôi không thể di chuyển cho đến khi tôi tạo ra gì đó trước mặt tôi. Nếu không, ta sẽ bế tắc vì chẳng có gì, cho đến khi ta tạo ra nó bằng suy nghĩ của mình. Nó không có vật chất cho đến khi ta đưa vào các chi tiết, các chi tiết, các chi tiết – chi tiết. Nó được gọi là “sự biểu hiện”. Biểu hiện ra. Nó đang được tạo ra. Điều này là thú vị nhất. Nếu không, đó là một khoảng trống trừ khi ta tạo ra và hiển thị một cái gì đó.

D: Đây là điều quan trọng mà cô học cách để làm? 

W: Vâng. Sự tiến triển. Sự tiến bộ, nếu không ta sẽ trì trệ. Không đi đâu cả. Ta học cách tạo ra. Ta học cách tạo ra một thực tế. Để thử nghiệm, để làm được.

D: Vậy, đây là bước tiếp theo, phải học cách làm được điều này, trước khi cô muốn đi bất kỳ nơi nào khác.

W: Vâng. Đó là suy nghĩ. Và sau đó suy nghĩ trở thành một hình dạng. Suy nghĩ – ta nghĩ ra nó, và sau đó nó được hình thành. Ta đặt các chi tiết vào nó và sau đó nó hiện ra.

 D: Có ai đó đang giúp cô học cách làm điều này không? 

W: Có vẻ như lĩnh vực này là nơi ta đến để làm điều này. Và có những người khác xung quanh. Tôi nhìn thấy những điểm sáng. Tôi không biết đó là gì. dòng điện. Các điểm sáng. Nhưng có vẻ như có những người khác. Đây là nơi ta đến để thử nghiệm. Đây là một lĩnh vực mà bất kỳ ai cũng có thể học cách tạo ra. Đó là trường học dành cho người sáng tạo, nhưng tôi còn trẻ.

D: Vậy cô còn phải học nhiều?

W: Rất nhiều thứ cần thử nghiệm, và có vẻ như không thực sự có một người hướng dẫn. Những gì ta có là tâm trí của ta.

D: Vậy, không ai chỉ cho cô làm như thế nào cả.

W: Không. Ta thử nghiệm. Và nếu nó không hiển thị đúng, thì ta xóa nó hoặc hoàn tác lại. Và tiếp tục tạo ra cho đến khi ta có được nó như ý muốn. Ta có thể nhìn thấy nó trước khi nó thực sự thành hình. Ta có thể thấy rằng nó sẽ không hoàn hảo, sau đó ta có thể hủy việc tạo ra nó. Nó sẽ không bao giờ đạt đến giai đoạn biểu hiện, dày, đặc.

D: Vậy, nó không tồn tại. Cô có thời gian để hoàn tác nó.

W: Vâng. Thời gian không có nhiều ý nghĩa ở đây. Ta không nhận thức về thời gian. Ta chỉ cần tiếp tục tạo ra mọi thứ. Lạ nhỉ. Lạ thật!

D: Tại sao học cách biểu hiện sự vật lại quan trọng?

W: Để giúp ta suy nghĩ trước khi nhảy.

D: Ý cô là gì?

W: Đừng nhảy và hãy suy nghĩ, bởi vì ta có thể làm nảy sinh rất nhiều thứ. Nếu ta đã suy nghĩ thấu đáo, thì sẽ dễ dàng hơn là nhảy và phải quay lại làm lại, làm lại và làm lại. Vì vậy, ta chỉ cần đi chậm hơn. Và nghĩ ra, nghĩ đi! Hãy suy nghĩ nó rõ ràng hơn, chi tiết cho từng chi tiết. Có rất nhiều người khác ở đây đang làm điều tương tự. Chúa ơi! Một người đang thử với màu tím. Có vẻ như chỉ đang vẫy tay của mình, và màu tím này đang thay đổi dưới các hình dạng khác nhau. Thật là hấp dẫn! Sự chuyển động của năng lượng. Thật là thú vị! Kiểu làm tôi nhớ đến tôi của ngày 4 tháng 7 với một cây đũa phép, và sau đó di chuyển nó trong không khí.

D: Vậy, ở nơi đó, cô chỉ bị giới hạn bởi trí tưởng tượng của mình?

W: Đúng vậy. Những gì ta nghĩ, ta có thể tạo ra. Đó là một nơi để luyện tập, và nó không trở thành một hình dạng cố định. Mà là nơi thực hành, nơi sáng tạo, nhưng ta cần chú ý nhiều hơn đến từng chi tiết. – Giống như nếu ta định làm một cái cây, ta đừng nghĩ là một cái cây, và tất cả các bộ phận đều ở đó. Ta phải nghĩ làm thế nào một cái cây phát triển. Tất cả các thành phần của cây là gì. Điều này thực sự, thực sự, thực sự chi tiết.

D: Có nhiều thứ hơn người ta vẫn nghĩ.

W: Phong phú hơn. Nếu không, đó sẽ chỉ có một cái cây phẳng, một cái cây chết. Nó trông sẽ sống động, nhưng sẽ không như vậy. Nó làm tôi nhớ đến những con búp bê bằng giấy. Ta thấy hình dạng của nó, phẳng, nhưng nó không sống động.

D: Nó không hoàn toàn là một thứ gì đó có sự sống. (Phải) Đây có phải là thứ cô sẽ có thể sử dụng không?

W: Tôi cần phải nhớ chi tiết hơn, chính xác hơn. Đừng nhảy, nhảy, nhảy vào mọi thứ, và sau đó phải lùi lại và làm lại. Đi quá nhanh. Hãy chi tiết hơn. Kỹ lưỡng hơn. Kỹ lưỡng, kỹ lưỡng, chi tiết, chi tiết.

D: Đây có phải là nơi mà mọi người phải đến không?

W: Không. Nếu ta quan tâm đến năng lượng, nếu ta muốn tạo ra mọi thứ đó là một nơi tốt để đến. Dường như có một nguồn năng lượng dồi dào để ta làm việc. Hầu như mọi người đều trẻ. Giống như trẻ con với sự tò mò vô hạn. Tôi biết có những thực tế khác, nhưng ta không biết về chúng. Ta chỉ không quan tâm. Ta đang có rất nhiều niềm vui khi ta sáng tạo. Nó giống như ta vẽ và sau đó xóa nếu nó không đúng. Và ta chỉ có thể làm điều đó lại một lần nữa. Ta sẽ không gặp rắc rối ở đó vì đó không phải là một thế giới vững chắc. Thật là vui. Không biết cô ấy có nhận thức là cô ấy trẻ không vì cô ấy vừa rời bỏ kiếp sâu mọt. Đó là một cuộc sống rất đơn giản, không phức tạp, nơi mà việc thể hiện không phải là một lựa chọn. Có thể bởi vì thiếu kinh nghiệm, cô phải đến nơi rèn luyện này để học cách biểu hiện, bởi vì nếu bước tiếp theo của cô là đi vào một thân thể người, tài năng và năng lực này sẽ cần thiết.

D: Có lẽ đây là cách để rèn luyện sự kỷ luật. Sẽ rất khó khăn để rèn luyện nếu đó là một thế giới vững chắc

W: Đó sẽ là phần đáng sợ.

D: Trên một thế giới vững chắc, nếu ta tạo ra nó, nó sẽ không biến mất nhanh chóng phải không?

W: Không, và nó sẽ bị biến dạng. Và ôi, năng lượng quá dày đặc và nặng nề. Không dễ dàng để điều chỉnh lại. Rất quan trọng. Thật khó để điều chỉnh các hình dáng ở dạng dày đặc.

D: Đó là lý do tại sao cô phải luyện tập trước.

W: Luyện tập, luyện tập. Đúng. Phải rõ ràng. Giúp sắp xếp các hình dáng không hình thành. Nghe thật là kỳ lạ

D: Ý cô là sao?

W: (Rõ ràng là đang nghe hoặc đọc từ các hướng dẫn.) “Giúp sắp xếp lại các biểu mẫu dày đặc bị lệch dòng, không hoạt động bình thường. Điều này có thể được thực hiện …. ”Hmmm. – Tôi thấy mọi người đi lại trong bộ dạng dày đặc, gập người lại, cánh tay buông thõng, kéo lê chân, giống như đó là một nỗ lực khủng khiếp khi ở dạng dày đặc, nặng nề.

D: Ý cô là một cơ thể vật lý?

W: Một cơ thể vật lý, vâng. Nó không được căn chỉnh đúng cách. Ta muốn đi tới những hình dạng dày đặc này, nắm lấy chúng ở giữa và nâng chúng thành một thể thẳng đứng, thẳng đứng, nhẹ nhàng hơn. Điều này thật điên rồ. Những cơ thể mà họ đã đảm nhận dày đặc đến mức họ cần phải sắp xếp lại. Họ thậm chí không thể sinh ra một đứa trẻ, một đứa trẻ được sắp xếp đúng cách. Những cơ thể này sẽ không hình thành con cái cân đối.

D: Những cơ thể này ở đâu?

W: Họ chỉ đang đi khắp Trái đất này. Trên trái đất! Những gì nhìn bằng mắt thường không phải là sự thật. Những gì ta thấy khi nhìn vào thì chúng là con người. Nhưng thực ra với con mắt bên trong, những hình thức này bị bẻ cong do kéo dãn. Năng lượng bị lệch. Chúng rất nặng. Họ thiếu sự kỳ vọng.

D: Nhưng bên ngoài trông chúng không thực sự giống như thế này.

W: Không, hông phải. Nó đã bị ẩn đi.

D: Làm thế nào họ thoát ra khỏi sự liên kết? 

W: Theo thời gian. Tôi thấy họ quay trở lại, quay trở lại, quay trở lại. Họ đã đánh mất những gì họ biết lúc ban đầu. Họ đã đến đây trên Trái đất rất nhiều lần, họ đã quên mất rằng mình đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

D: Thế sao việc quay trở lại không giúp được họ?

W: Những người này thì không giúp được, bởi vì cứ mỗi đời chồng chất lên nhau, nó ngày càng nặng hơn và nặng hơn. Ta cảm thấy muốn vứt bỏ và làm lại. Ta muốn làm sạch bóng tối và bùn lầy. Tôi thấy bùn. Ta muốn làm rõ điều đó và giúp họ. 

Điều này nghe giống như những gì Chúa Giê-su đã nói trong Đi cùng Với Chúa Giê-xu. Khi nhìn đám đông tụ tập xung quanh mình, anh thấy họ như những cục than, tối đen và dày đặc. Họ không hề hay biết rằng bên trong mình là những viên kim cương sáng chói chỉ chực chờ được phơi bày.

W: Họ đang loanh quanh để tìm kiếm câu trả lời và không biết phải làm gì với câu trả lời đó.

D: Liệu có ai đó có thể giúp họ không?

W: Có những tia sáng. Hình dạng giống như những tia sáng đang đi trên đường. Và họ đi về phía những người này, và những đám dày đặc bị thu hút bởi những dạng ánh sáng này.

D: Những hình dạng ánh sáng này cũng ở trong hình dạng con người?

W: Đúng. Và họ không biết rằng mình cũng là dạng ánh sáng đó. (Kinh ngạc thở hổn hển – cô ấy trở nên rất xúc động.)

D: Điều gì đang làm phiền cô?

W: Có rất nhiều người trong số họ xung quanh tôi. Họ chỉ không biết họ là ai. Họ không biết những gì họ phải làm. Họ cũng đã quên đi. Và họ chỉ đang chờ đợi, đợi một thời gian cụ thể.

D: Ý cô là họ cũng mắc kẹt ở đây mà không nhận ra tại sao họ lại ở đây? 

W: Vâng. Họ cũng sa lầy, nhưng họ vẫn có ánh sáng đó. Và những người giống như bùn, bị thu hút bởi ánh sáng này. Giống như là sự gột rửa. (Nhẹ nhàng thổn thức.)

D: Không có ai thức tỉnh họ, cho họ biết sao?

W: Đến lúc thích hợp. 

Đây có thể là lời giải thích cho rất nhiều người đang đi đến với tôi. Họ nói rằng họ đang tìm kiếm hướng đi. Họ biết họ ở đây trên Trái đất để làm điều gì đó, nhưng họ không biết đó là gì. Đó là một cảm giác khó chịu không buông tha họ. Trong suốt phiên, tiềm thức luôn nói với họ rằng họ ở đây để giúp đỡ. Để chữa lành, để hỗ trợ, để mọi người sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra. Họ không bao giờ được nói rằng họ ở đây để chơi, uống rượu, quan hệ tình dục, kiếm nhiều tiền, bị cuốn theo những cách thức của thế giới. Họ luôn được nói rằng họ ở đây để giúp đỡ những người khác. Và thường thì đó là những cách mà họ không bao giờ nghĩ đến với tâm trí tỉnh táo của mình.

W: Những người có ánh sáng này đang từ từ, dần dần nhận ra …. Giống như họ va vào lớp bùn này, chạm vào nó hoặc tiếp xúc với nó và những thứ này bắt đầu tan ra khỏi những dạng bùn đặc quánh. Nhưng không ai có thể cho họ biết họ phải làm gì.

D: Vậy giờ cô có biết cô phải làm gì không?

W: Đang đợi một thời điểm đặc biệt. hy vọng một vài trong số những thứ dày đặc đó có thể va vào tôi.

D: Cô không thể đi tìm họ sao?

W: Không. Nó giống như một thứ nam châm, giống như bị hút vào vậy. Nó hoạt động theo cả hai cách. Ta phải di chuyển xung quanh, và họ đang di chuyển xung quanh. Và ta bị hút lại với nhau như nam châm.

D: Không ai nhận thức được điều đó đang xảy ra. (Không) Cô có cảm thấy gì khi điều này xảy ra không? 

W: Có. Tôi có thể cảm thấy họ đang trút bỏ nguồn năng lượng nặng nề, nặng nề này. Và điều đó mang lại cho tôi niềm vui lớn. Có vẻ như họ đã mang theo nó trong một thời gian dài.

W: Có. Chúng tôi cùng với ánh sáng, đi thẳng. Điều này thật kỳ lạ, nhưng những người có năng lượng nặng dường như bị uốn cong. Không phải là trong thực tế trông như vậy, nhưng đó là cảm giác. Nhận thức.

D: Vậy, cô đã trở lại trong một cơ thể vật lý, nhưng cô có thể nhìn thấy những thứ này? (Có) Cô thuộc loại cơ thể nào?

W: Dáng người cao, nhẹ.

D: Đó Những người khác có trông giống như vậy không?

W: Vâng, gần như sạch sẽ hơn so với họ. Họ cũng bị thu hút, họ muốn được như vậy, nhưng không biết làm thế nào để đạt được điều đó.

D: Nếu ai đó nhìn thấy cô ở dạng vật chất, họ sẽ thấy cô là một người có thân hình cao, nhẹ? (Vâng) Nó có lớp phủ vật lý bên ngoài không?

W: Có, nhưng cũng khá trong suốt. Một nửa da và chúng tôi mặc quần áo. Nhưng cơ thể dường như là một chút mờ, hoặc trong suốt. Một năng lượng rực rỡ, tỏa ra của sự chấp nhận, không quay lưng lại với bất kỳ ai. Những người khác chỉ đi lang thang xung quanh.

D: Đây có phải là những gì cô làm sau khi cô đã học cách biểu hiện năng lượng? Cô đã trở lại dạng vật lý để sử dụng nó?

W: Tôi đang nhớ rằng tôi đã biết cách làm thế nào. Tôi đã ở đó và học cách để tạo ra. Có một ghi nhớ rằng tôi đã từng ở đó.

D: Cô có thể phân biệt ai là những sinh vật ánh sáng không? (Có) Và những người khác trong cơ thể vật lý có biết không?

W: Họ chắc chắn có thể thấy sự khác biệt. Không có sự so sánh. Tôi giải thích thế nào nhỉ? Đó là một sự hiểu biết. Đó là năng lượng mà ánh sáng sinh ra. Họ thực sự trông giống như tất cả những người khác, nhưng ta đang nhìn với một nhận thức khác. Đó là thứ đã được biết. Ta có thể cảm thấy năng lượng. Những người có nhiều bùn thì không thể. Họ chỉ bị hút vào như một nam châm. Họ không hiểu nó. Họ muốn được giúp đỡ. Họ mệt mỏi vì phải cúi xuống và mang gánh nặng, gánh nặng, gánh nặng, gánh nặng, nặng nề, nặng nề, nặng nề.

D: Nếu họ bị thu hút bởi ánh sáng, mọi thứ có thay đổi trong cuộc sống của họ không?

W: Có. Bà thấy đấy họ đã nhìn lên và nhận thấy rằng có điều gì đó khác biệt, rằng họ không cần phải sống như vậy. Nhưng một số người trong số họ sẽ không muốn thay đổi. Họ nghĩ rằng đó là tất cả những gì ở đó. Họ không biết phải làm gì với nó. Có những người khác đang tìm kiếm, nhưng họ đang nhìn xuống, nhìn xuống. Họ chỉ nhìn thấy những thứ trên Trái đất. Và rồi đột nhiên, họ nhận ra có thể có nhiều thứ không chỉ là Trái đất, những vật liệu. Và họ hơi quay đầu lên trên, giống như đang nhìn ra nơi khác. Như hướng về thế giới linh hồn. Khi họ quay đầu lại như vậy, họ thấy rằng, vâng, có một cái gì đó khác nhau. Có những người khác thoát ra khỏi đó. Họ giống họ, nhưng họ không phải là họ.

D: Và điều này tạo ra sự thay đổi để gửi họ đi một đường khác?

W: Vâng. Và chạm vào, ta muốn chạm vào những cái này. Thật đáng tiếc! (Cảm xúc.) Họ đã bị như vậy quá lâu, và mỗi khi họ đến Trái đất này, nó càng ngày càng nặng hơn. Tôi không hiểu. Tại sao họ không trở nên nhẹ hơn thay vì trở nên đặc hơn và đặc hơn và đặc hơn? Chạm vào họ. Đôi khi, đó chỉ là một cái chạm.

D: Đó là tất cả những gì cần làm. Một cái gì đó rất đơn giản.

W: Vâng. Chỉ đi vào giữa mọi người. Chỉ là năng lượng. Chỉ bằng cách chạm vào mọi người. Đôi khi, đó là giao tiếp bằng mắt. Năng lượng được thông qua. Họ biết ở cấp độ linh hồn, nhưng không nhất thiết phải ở cấp độ ý thức, rằng điều này đang diễn ra. 

Sau đó, tôi đã yêu cầu cô ấy rời khỏi cảnh đó và đưa ra hướng dẫn để tiềm thức của Wendy xuất hiện để trả lời các câu hỏi.

D: Wendy đang tìm kiếm câu trả lời. Cô đã cho cô ấy thấy nhiều thứ. Tại sao cô lại cho cô ấy xem phần này về việc là một cơ thể ánh sáng đang giúp hình thành những người dày đặc hơn? Cô đã cố gắng nói gì với cô ấy? 

W: Đó là lý do tại sao cô ấy đến đây. Cô ấy phải nhớ cô ấy đến từ đâu. Cô ấy là một dạng ánh sáng, một dạng năng lượng.

D: Cô ấy đến từ đâu, nếu cô muốn cô ấy nhớ? 

W: Từ năng lượng Nguồn của mọi năng lượng.

D: Đó có phải là nơi cô ấy đang thử nghiệm năng lượng không?

W: Đó là một trong những lĩnh vực đã được thiết lập cho những người thích hoạt động và những người thích tạo ra bằng năng lượng. Cô ấy được gửi ra từ Nguồn năng lượng gốc, hay Đấng sáng tạo, và được phép thử nghiệm với sự sáng tạo. 

D: Cô ấy phải nhớ Nguồn sáng tạo ban đầu? (Vâng) Cô ấy đã được chỉ cho rằng cô ấy có thể điều khiển năng lượng. (Vâng) Đó có phải là điều cô muốn cô ấy biết không?

W: Có. Cô ấy sẽ tham gia với những sinh vật ánh sáng khác, những người đang thức dậy và nhớ lại họ ở đây để làm gì. Đã đến lúc bắt đầu ghi nhớ. Có nhiều công việc diễn ra vào ban đêm khi cô ấy ở trạng thái ngủ mà cô ấy không biết. 

Wendy đã gặp vấn đề với sức khỏe của mình trong suốt cuộc đời. “Điều này là do cô ấy sẽ hướng vào bên trong thay vì hướng ra bên ngoài ở thế giới vật chất. Nếu cô ấy có một sức khỏe tốt, cô ấy sẽ không chú ý đến thế giới linh hồn. Cô ấy đã chọn một cơ thể rất khó để biểu hiện qua. Sau khi đến đây, cô ấy quyết định có lẽ cô ấy không muốn ở đây. Nó khó khăn hơn cô nghĩ. Và cô ấy đã ngừng dùng thuốc cho chân mình suốt những năm qua. Cô ấy không cảm thấy đây là nhà, nhưng nếu cô ấy quay trở lại bây giờ, cô ấy sẽ không hoàn thành những gì cô ấy đến để làm. Chúng tôi cũng đang học hỏi từ cơ thể này, bởi vì nó yếu ớt. Chúng tôi tiếp thu kiến thức này và sẽ sử dụng nó để phát triển các cách thức giúp đỡ nhân loại. Cơ thể của cô ấy không phải là cơ thể duy nhất đang trong tình trạng suy yếu. Toàn bộ hành tinh đã suy yếu. Cô ấy cần nghỉ ngơi đầy đủ, ăn uống đầy đủ, thiền định nhiều hơn. Chúng tôi đã cho cô ấy thấy cảnh giới hiển hiện này, bởi vì cô ấy cần chú ý đến chi tiết hơn. Chi tiết mọi thứ mà cô ấy làm từ khi thức dậy vào buổi sáng cho đến khi cô ấy đi ngủ vào ban đêm. Chi tiết, chi tiết, chi tiết.

Chú ý đến những gì cô ấy đưa vào miệng. Nơi cô ấy đến trước đây (dạng năng lượng), không có thức ăn dạng này. Ở một cõi khác, cô ấy chỉ là năng lượng. Và lúc đó thực phẩm không ô nhiễm nặng giống như ta ăn ngày nay. Hãy chọn thức ăn dạng lỏng, nếu có thể. Các loại thức ăn nhẹ hơn, trái cây. Không quá nhiều thức ăn chết chóc dạng dày đặc. Nhiều thức ăn hơn với năng lượng. Thức ăn cho cuộc sống. Điều này giúp cơ thể nhẹ nhàng. Thức ăn nặng khiến ta trở nên nặng nề, mắc kẹt, khó tiếp cận. Cơ thể nặng nề, khó cử động. 

Thức ăn nhẹ tạo sự nhẹ nhàng, thông thoáng. Nhiều chỗ hơn trong cơ thể để năng lượng di chuyển qua. – Tất cả những gì cô ấy làm, cô ấy cần phải chú ý. Và hãy chi tiết, ý thức về những gì cô ấy đang làm. ”

D: Điều đó có làm cô hơi bực bội hay mất tập trung nếu cô nghĩ đến từng chi tiết không?

W: Điều này sẽ giúp điều chỉnh phần cơ thể, để những người khác có thể giúp họ điều chỉnh. 

Hỏi về vấn đề hô hấp của cô ấy. “Một phần là ô nhiễm trên thế giới ngày nay. Một phần là do cô ấy đã làm ô nhiễm phổi của mình bằng chiếc que mà cô ấy đưa vào miệng và châm lửa. (Hút thuốc) ” 

Các vấn đề về tim:“ Điều này đã xảy ra từ khi còn nhỏ. Dường như cô ấy cảm thấy mình đã bị tan vỡ trái tim từ khi còn nhỏ. Cảm giác đơn độc trong thân hình dày đặc, nặng trĩu. Bỏ lỡ tình yêu vô điều kiện. Tình yêu trên hành tinh này không là gì so với nhà”.

D: Trái tim có cần phải sửa lại không?

W: Cô ấy phải nhớ nghỉ ngơi và hình dung, hình dung, hình dung. Kiến tạo bằng tâm trí và cơ thể sẽ làm theo. Hình dung các cơ quan trong cơ thể hoạt động bình thường. Hình dung, hình dung, hình dung. Mọi tổn thương đều có thể được chữa lành, nhưng cần phải có thời gian. Đó là lý do tại sao hình ảnh hóa rất quan trọng. Nó sẽ làm cho cơ thể biết rằng nó có thể tự chữa lành. Và chú ý đến những gì được đưa vào cơ thể. Thực phẩm tươi, tươi, thực phẩm tươi sống, thực phẩm tươi sống. Sự sống cho sự sống, đồ ăn cho sự sống.

SỰ RA ĐỜI 

Khi Pamela bước ra khỏi đám mây, thay vì thấy một kiếp trước, cô thấy mình đang ở trong một kiểu môi trường thanh tao. Mọi thứ đều không có chất liệu hay hình dạng. “Tôi vẫn chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì vật chất. Tôi chỉ nhìn thấy 10 điểm của ánh sáng, và một phần năng lượng đang chảy, nhưng không có cảm giác về hình dạng”. Cô ấy bắt đầu khóc khi nhìn thấy nơi năng lượng vô định này, bởi vì cô ấy nói rằng cô ấy nhớ nó. Cô ấy thích ở đó chơi trong năng lượng. Sau đó, cô ấy hoàn toàn ngạc nhiên khi tôi yêu cầu cô ấy nhìn lại bản thân mình. “Hãy xem những gì tôi có thể thấy ở đây. Chúa ơi! Không có gì! Tất cả chỉ là ánh sáng xoáy! Tôi nhìn thấy một cái gì đó giống như các phân tử xung quanh tôi. Tôi cảm thấy mình đang ở nơi này, nơi mọi thứ đều có thể được tạo ra ”.  

Khi tôi hỏi làm thế nào cô ấy có thể sử dụng nó để tạo ra, cô ấy đã đưa ra một câu trả lời khó hiểu. Cô ấy dường như nghĩ rằng nó rất quan trọng, mặc dù tôi không hiểu quá trình này. Có thể một trong những độc giả của tôi sẽ hiểu và nhận ra nó. Nó có thể là biểu tượng, nhưng tôi không nghĩ vậy. Mọi thứ đều là những đường thẳng, chấm và xoáy vô hình dạng, cho đến khi cô nhìn thấy hai kim tự tháp. Cô biết chúng đại diện cho sự sáng tạo (nguồn gốc) tại điểm mà chúng chạm vào.

P: Tôi thấy hai điểm chạm nhau, biết rằng điều đó rất quan trọng. Tôi nhìn thấy một vòng tròn ánh sáng trên đó. Nó thật tuyệt vời, mặc dù tôi không hiểu nó. Tôi nằm ở trung tâm của nó. Tôi đang ở – cấu trúc – đó gần như là những gì đang xảy ra khi hai điểm này chạm vào nhau. Chúng đang tạo ra khả năng di chuyển cho loại cuộc sống này và loại năng lượng này. Tôi biết nó nghe rất trừu tượng. Một đằng thì biết rằng tôi biết nó tạo ra cái gì, nhưng tôi không biết nó tạo ra cái gì. Khác với hai điểm chạm, nó tạo ra. Và tôi muốn nói rằng, tôi đã may mắn được chứng kiến. Hoặc kinh ngạc, chứng kiến.

D: Hãy xem cô là gì trong này.

P: Chỉ là chứng kiến thôi? Xin chào! Tôi không biết. Trước đó, tôi nghĩ mình đã chơi đùa trong trạng thái năng lượng. Dù tôi ở đâu, tôi biết đó là nơi tôi đã từng đến. Và tôi sử dụng thời gian của mình theo cách mà tôi có thể tạo ra bất kỳ hình ảnh, hình dạng nào mà tôi muốn. Và đó là ý nguyện của riêng tôi, sự lựa chọn của riêng tôi để làm điều đó. Nó khiến tôi rất vui. Bất kỳ lập trình viên máy tính nào cũng có thể lập trình một thứ gì đó theo mong muốn của họ để biến nó thành như những gì họ muốn. Như vậy đó. Và điều này rất hữu cơ và tự nhiên và tức thời hơn thế. Vì vậy, tôi đã ở đây trước đây. Tôi biết tôi đã làm được. Điều đó khiến tôi khao khát được trở lại đó để có thể chơi trong năng lượng đó. Không có ranh giới. Không có giới hạn. Nó quen thuộc, và đôi khi nó vẫy gọi tôi. Bằng cách ở trong không gian này, tôi đang được gọi đến. 

Điều này rất khó hiểu, và tôi biết tôi sẽ không nhận được quá nhiều thông tin. Ngoài ra, tôi có thể lấy thông tin ở đâu? Cô ấy có thể đã ở đó nhiều lần. Vì vậy, tôi quyết định gọi tiềm thức. Tôi thường không làm điều đó sớm như vậy trong phiên làm việc, nhưng tôi nghĩ đó sẽ là cách duy nhất để có câu trả lời cho tình huống kỳ lạ này. Khi tiềm thức xuất hiện, tôi hỏi, “Điều này thật khó hiểu. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã đi đến tiền kiếp. Tại sao cô lại chọn cho Pamela xem những điều này? ”

P: Cô ấy biết.

D: Hãy nói cho cô ấy biết, bởi vì tôi không nghĩ rằng cô ấy biết một cách có ý thức.

P: Cô ấy cần phải trải qua một kỷ niệm đã gắn bó với cô ấy suốt cuộc đời. Cô đã không muốn rời nơi đó khi đến đây.

D: Cô ấy đã làm gì ở đó?

P: Cô ấy là một người sáng tạo.

D: Vậy, cô ấy đã đúng khi cô ấy xem bản thân mình là năng lượng, và điều khiển năng lượng?

P: Cô ấy sẽ không sử dụng từ “điều khiển”, nhưng nó là thích hợp. Cô ấy đã chơi với năng lượng.

D: Cô ấy đã tạo ra thứ gì khi cô ấy ở đó?

P: Mọi thứ. Trong một cấp độ đầu tiên. Nếu ta có thể nhìn thấy giai đoạn rất, rất, rất sớm trước khi nó ở giai đoạn nâng cao, thì nó phải trải qua giai đoạn này. Vì vậy, cô ấy đang giám sát các thành phần và năng lượng ở phút, phân tử – đó không phải là từ đúng. Phút, phân số – Tôi không chắc là gì nữa.

D: Nhưng cô ấy đã ở đó ngay từ đầu?

P: Tôi không biết.

D: Nhưng khi những … thế giới này được tạo ra, hoặc con người, hoặc vật thể, hoặc cái gì?

P: Không. Nó nằm trong tất cả sự sáng tạo. Bất kể đó là gì, không dành riêng cho bất kỳ giới tính, loài, hành tinh, hệ mặt trời nào. Đó là tất cả.

D: Đó là năng lượng cơ bản mà tất cả được tạo ra từ đó?

P: Vâng. Đó là sự duy nhất. Đó là bản chất của tất cả.

D: Giống như các khối xây dựng?

P: Có lẽ phù hợp.

D: Khối xây dựng của mọi thứ. Và năng lượng cơ bản này có luôn luôn ở đó không?

P: Có. Năng lượng cơ bản. Ánh sáng.

D: Và cô nói cô ấy là người giám sát việc này?

P: Tại một nơi, cô ấy đang xem mọi việc diễn ra như thế nào. Và ở một nơi khác, cô ấy đang làm việc với nó như một đứa trẻ. Chơi với nó. Đây là điều cô ấy làm rất nhiều.

D: Trong cuộc sống hiện tại của cô ấy?

P: Không. Không phải trong dạng vật lý này. Không phải dạng mà cô ấy nhận biết. Mọi thời gian, và sau đó ở giữa các thời gian. Không có ý thức. Khi cô ấy ở giữa cuộc sống và vào ban đêm khi cô ấy đang ngủ.

D: Có ai nói với cô ấy cần tạo ra cái gì không? (Không) Vậy, cô ấy chỉ tạo ra những gì cô ấy muốn? (Vâng) Tại sao cô muốn cô ấy biết về nó?

P: Để nhắc nhở cô ấy rằng đây là những gì cô ấy làm.

D: Cô có muốn cô ấy sử dụng khả năng này trong thể chất không?

P: Chưa. Sẽ có thời điểm thích hợp cho tất cả những điều này. Cô ấy sẽ biết. Sớm thôi.

D: Cô ấy sẽ biết khi nào cô ấy nên sử dụng năng lượng này?

P: Chính xác. Và không phải chỉ biết trong vòng vài phút trước. Nó rất cụ thể. Cô ấy sẽ biết được những hình ảnh và hiểu biết vào thời điểm có đúng nhóm người và công nghệ để sử dụng nó cũng như các luật phù hợp để nó không bị lạm dụng.

D: Có phải cô ấy đã lạm dụng điều này trong một cuộc sống khác không?

P: Cô ấy nghĩ rằng cô ấy đã làm, nhưng cô ấy thực sự không làm như vậy. Đó là một cái gì đó đã xảy ra với một hành tinh. Tôi đoán nó đã bị phá hủy.

D: Điều đó có liên quan gì đến Pamela?

P: Cô ấy nghĩ rằng cô ấy là một phần lý do khiến nó xảy ra.

D: Có phải lúc đó cô ấy đang ở trong một cơ thể vật lý không?

P: Một phần. Có những lực lượng cần đến thể chất khi cần thiết và những tình huống khẩn cấp. Và đó là những gì cô ấy đã làm. Cô ấy không ở trong một cơ thể, nhưng cô ấy đã sử dụng một cơ thể.

D: Và một cái gì đó đã xảy ra, và cô ấy nghĩ rằng cô ấy là nguyên nhân của nó?

P: Cô ấy là một thành viên trong vai trò của hành tinh đó. Tôi không biết những ký ức đó đã được cho phép chưa. Có một thời gian. Chưa đến lúc cô biết được những điều này. Cô ấy biết mình không hoàn toàn chịu trách nhiệm, nhưng cô ấy biết mình cũng là một phần.

D: Tại sao Pamela lại có sức hút với những viên pha lê?

P: Sự sáng tạo cơ bản của vật chất đó là thứ quen thuộc nhất đối với cô ấy trong mọi sự sáng tạo. Quay trở lại một lần nữa với năng lượng sáng tạo cơ bản nhất.

D: Khi cô ấy chơi trong năng lượng, cô ấy có sử dụng nó một cách tích cực không?

P: Cô ấy không sử dụng kiểu mà cô ấy được cho là hình ảnh hôm nay. Nó mạnh mẽ hơn. (Cười) Cô ấy sử dụng … như sắt vụn. Nó giống như những gì phát triển từ những thứ khác. Có thể nói, đó là phế liệu. Nó giống như nếu ta có hai máy xay đang chạy, ta có spin-off. Ta sẽ chơi với spin-off. Chỉ là những điều nhỏ nhặt. Những gì cô ấy có thể hoàn thành và hiểu được. Nhân tiện, nó là tinh thể đúng hơn là kim loại vụn.

D: Tại sao cô không muốn hiển thị tiền kiếp của cô ấy ngày hôm nay?

P: Nó không phù hợp. Không phải ở thời điểm này.

D: Tôi ngày càng nhận được nhiều hơn những điều đó, mọi người nói rằng tiền kiếp không quan trọng.

P: Nó không quan trọng. Có rất nhiều thứ để làm và về mặt trí tuệ, đó không phải là nơi cô ấy cần đến. Nó đã được thực hiện trước đây. Nó đang làm lại và già đi.

D: Ý cô là đi vào những kiếp khác? (Vâng) Nhưng đối với một số người, đó là chừng mực mà họ đã phát triển, tôi đoán cô sẽ nói như vậy. Đó là tất cả những gì họ có thể hiểu tại thời điểm này.

P: Tôi nghĩ nên đề cập đến hiện tại và tương. Không phải là quá khứ.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here