Tôi thực sự nghĩ cuốn sách này đã hoàn thành và tôi đang thực hiện bước chỉnh sửa cuối cùng, thì tôi có một phiên làm việc đáng ngạc nhiên vào lúc tôi đang ở Montreal tháng 5 năm 2007 để phát biểu tại Hội nghị IIIHS. Tôi đã làm việc với Toni, một giáo viên tiếng Anh. Cô ấy là một người điềm tĩnh, nhẹ nhàng và bên ngoài không có dấu hiệu gì của sức mạnh hay kiến thức tuyệt vời ẩn sâu bên trong. Khi bắt đầu, tôi nghĩ đây sẽ là một kiếp sống bình thường trong quá khứ. Tuy nhiên, “họ” hét vào mặt tôi theo đúng nghĩa đen khi họ đem đến một khái niệm khác. Sau đó tôi biết rằng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa thêm khái niệm đó vào cuốn sách này.
Khi phiên làm việc bắt đầu, một ví dụ khác về việc ai đó không cho phép tôi hoàn thành phần hướng dẫn thân chủ. Tiềm thức của Toni đã rất lo lắng để bắt đầu đến nỗi nó đã thúc đẩy cô ấy vào khi tôi yêu cầu cô ấy đi đến một nơi tuyệt đẹp của cô ấy. Cô ấy ngay lập tức bắt đầu mô tả những gì nghe giống như Nguồn. Rất nhiều khách hàng của tôi hiện đang đi đến đó, thay vì đi về tiền kiếp thông thường, khiến tôi không còn ngạc nhiên nữa. Tôi luôn để cho thân chủ lựa chọn vị trí đặc biệt của riêng họ và cô ấy không thể nghĩ ra nơi nào khác tốt hơn là trở về Nguồn. Cô ấy ngay lập tức trở nên xúc động. Cô ấy mô tả đó là “Trái tim của Mặt trời. Trái tim của Thượng Đế.” Khi tôi yêu cầu cô mô tả, cô dường như đang trải qua một niềm hạnh phúc hoàn toàn. “Để kể cho bà những gì tôi nhìn thấy có nghĩa là tôi cần hình tượng nó qua một thứ gì đó. Nhưng không có thứ gì có thể phỏng chiếu, mà chỉ có Là Thứ Đó thì thật là khó để giải thích. Nếu ta có thể tưởng tượng cơ thể ta đang chìm đắm hoặc đắm mình trong một cơ thể – một cơ thể lớn hơn – của nước. Thật là nhẹ nhàng và êm dịu cho các giác quan và vì vậy sự phản chiếu của ánh sáng, đến mức mà ta nhìn thấy hoặc cảm thấy (cô ấy đang tìm kiếm từ ngữ) có thể nghĩ đến – không, không phải ‘nghĩ’ – không thể trải nghiệm điều gì khác nữa. Thì có lẽ ta chỉ mới đi được một phần nhỏ của chặng đường. Đó là Tất cả.” Cô ấy trở nên xúc động khi tiếp tục, “Nếu tôi có thể nói rằng, nếu tôi có một cơ thể, thì đó sẽ là cơ thể của Thượng Đế. Bà hiểu không? Rất khó để giải thích hoặc là tưởng tượng. Khi ta có thể sắp xếp bản thể của mình với một bản thể vĩ đại hơn nhiều so với bản thể được biết đến trên cõi này.”
Giọng cô ấy lớn hơn và vang lên đầy uy lực. Nó vang dội tới mức tôi không biết liệu chiếc micro kẹp trên người cô ấy có xử lý nổi không. Một sự thay đổi hoàn toàn trong tính cách từ một Toni trầm lặng, điềm đạm, gần như nhút nhát. Tôi tò mò muốn biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng tôi biết cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm. Giống như một cái gì đó hoặc một ai đó đã bị dồn nén trong nhiều thế kỷ, và cuối cùng đã có thể tìm thấy sự giải thoát. Tôi cho phép nó thể hiện ra. Nó bắt đầu vui mừng với điều mà nó xem là Thượng Đế. Nó đã hoàn toàn bị đắm chìm cảm giác trong một cảm xúc mạnh mẽ. Những từ ngữ trộn lẫn vào nhau thành một âm sắc với chất lượng âm thanh dao động. m thanh được trút ra, và chiếc micro bị ảnh hưởng nặng với năng lượng mà cô ấy giải phóng ra. Cô giơ hai tay lên và đưa ra với sự ngưỡng mộ vô cùng cho một thứ gì đó mà tôi chưa từng thấy. Rồi cô ấy phát ra một vài âm thanh vang vọng khắp căn phòng, và với một hơi thở sâu đột ngột, Toni quay lại nói, “Tôi xin lỗi…tôi đã trở lại. Tôi gặp khó khăn trong quá trình diễn đạt”. Hiệu ứng của điều này chỉ có thể được trải nghiệm khi nghe thấy. Rất cảm động, tôi thực sự có thể cảm thấy tôi đang ở trong sự hiện diện của Thượng Đế.
D: Đó có phải là một kỳ quan tuyệt vời không? Đó có phải là cảm giác tuyệt vời khi ở đó?
T: Không có gì là “ở đó”. Chỉ có bản thể. Tôi nói bà nghe, đó là mọi nơi, nhưng không phải là bất kỳ nơi nào mà ta có thể tưởng tượng được. (Thở dài). Không thể nói thành lời.
D: Có ai khác ở đó với cô không?
T: Tại thời điểm này, ta không xác định được với người khác. Đó là sự trở lại, và chưa thể nói là sự trở lại, ta đã bao giờ rời đi chăng? Đây là một nghịch lý lớn.
D: Vậy cô có thể ở cả hai nơi?
T: Bà có quan điểm của bà. Quan điểm của bà được trao cho bà để bà có thể thể hiện được những khả năng mà có thể tạo ra được. Các khả năng đó, theo một nghĩa nào đó, là một phần của một giấc mơ lớn. Nếu ta có thể tưởng tượng được giấc mơ vĩ đại của Thượng Đế đó, thì ta sẽ bắt đầu thấy rằng mọi tạo vật đều là một giấc mơ đẹp của Thượng Đế. Bà có hiểu những gì tôi đang nói không?
Đây là một trải nghiệm đáng kinh ngạc khi được chứng kiến một thực thể có sức mạnh to lớn như vậy. Chữ viết hầu như không thể diễn tả hết cảm xúc và cường độ mà lời nói đó có thể truyền đạt.
D: Tôi đã nghe người ta nói về những người nằm mơ những giấc mơ. Nhưng họ không bao giờ giải thích ai là người mơ.
T: Ah-ha! Ở đây, bây giờ, ta sẽ thấy mô hình vi mô và vĩ mô. Như bà thấy đấy, chỉ có Thượng Đế, và Thượng Đế, nếu tôi có thể nói như vậy, những giấc mơ. Và những giấc mơ của Thượng Đế, bà thấy đấy…ta được phép trở thành một phần của giấc mơ đó. Bà có hiểu điều này không?
D: Vâng, tôi hiểu, mặc dù điều đó rất khó hiểu cho tâm trí con người chúng tôi.
T: Tôi sẽ cố gắng. Khi giấc mơ được mở ra – để bà hiểu được thì, không có giới hạn nào cả – khi giấc mơ mở ra, chúng ta được phép xác định xác định nhưng chỉ một tia lửa của một đốm lửa lớn hơn, của ánh sáng lớn hơn đó. Và đổi lại, tia lửa đó có thể mơ. Ồ, đó là vô hạn. Vô hạn. Và mỗi giấc mơ là một phần của giấc mơ lớn hơn. Và đó là một trải nghiệm RỘNG LỚN, VÔ CÙNG, và một trò chơi. Một trò chơi của vô số những giấc mơ. Bà chắc chắn phải không tin rằng giấc mơ là nơi chứa đựng thực tại của bà. Không, và thấy đó, chúng ta chỉ là một phần của giấc mơ.
D: Tất cả chúng ta?
T: (Cô ấy long ngóng với từ ngữ). Mmm, bà thấy đó…những người không thể chấp nhận sự hiểu biết này sẽ không bao giờ chấp nhận được rằng họ là tất cả của điều này. Và tôi nói với bà, không có gì khác ngoài Thượng Đế. Những trải nghiệm mà ta có, là giấc mơ của Thượng Đế. Ta là hiển hiện của Thượng Đế – tổng thể – và ta đang tin vào giấc mơ.
D: Nhưng chúng ta được nói rằng chúng ta có thể kiểm soát cuộc sống của mình, giấc mơ của mình, và tạo ra những gì chúng ta muốn, nếu ta tin vào đó.
T: Vâng, tất nhiên là có. Ta ở trong giấc mơ. Ta là phần mở rộng của giấc mơ.
D: Điều này có phải là, Thượng Đế bắt đầu giấc mơ và chúng ta tiếp tục giấc mơ đó đúng không?
T: Đó, bà thấy rồi đó. Nó biểu hiện, và biểu hiện, và biểu hiện. Thượng Đế mơ, những người mơ mộng cũng mơ. Và tại thời điểm mà giấc mơ đã đạt đến “hoàng hôn”, tôi có thể nói vậy không, thì ta bị rớt ra ngoài, và ta lại bị đắm chìm trở lại vào kẻ mộng mơ.
D: Vậy ý cô là, bất cứ khi nào ước mơ của chúng ta đạt đến đỉnh, ta không thể mơ xa hơn nữa?
T: Không phải là ta không thể mơ xa hơn, mà là ta không muốn mơ xa hơn.
D: Vậy miễn là chúng ta có thể tạo ra và ta có thể mơ những giấc mơ của cá nhân mình, thì cuộc sống của ta vẫn còn. Đó là một cách để nói hay tôi đang hiểu điều đó không?
T: (Một hơi thở sâu. Sau đó cô ấy tìm từ ngữ) Có rất nhiều sợi. Có nhiều “con đường” có thể được thực hiện. Bây giờ khi bà nói, “chúng ta”, bà đang ám chỉ đến mặt phẳng này?
D: Vâng, mặt phẳng của con người, bởi vì đó là tất cả những gì chúng ta biết đến thời điểm này.
T: Cảm ơn. Con người – liệu tôi có thể nói “thử nghiệm” không? Và tôi không có ý thiếu tôn trọng
D: Tôi hiểu,
T: Thử nghiệm con người là để thấy những kẻ mộng mơ có thể mơ được tới điểm nào. Và đến điểm nào thì người mơ sẽ cho phép anh ta hoặc cô ta mơ. Ta là một phần của sự sáng tạo. Ta được ban tặng những món quà của tạo hóa.
D: Vậy không có giới hạn nào trừ khi chúng ta tự đặt ra. Đó có phải ý của cô không?
T: Đúng thật. Đúng thật.
D: Và chừng nào chúng ta tiếp tục mơ và sáng tạo, thì cuộc sống vật chất của chúng ta còn tiếp tục?
T: Bà thấy đó, khi tôi nói “mơ”, tôi không có ý là mơ khi đang ngủ. Ý tôi là ta sử dụng trí sáng tạo của mình. Và ta đang hình dung điều đó sẽ xảy ra. Tôi không ám chỉ trạng thái đang ngủ. Ồ không, ta rất có ý thức.
D: Chúng tôi nghĩ vậy.
T: Ồ vâng! Ồ vâng! Ồ vâng!
D: Nhưng tôi biết nhiều người tạo ra rất nhiều những thứ tiêu cực.
T: Điều đó cũng được trao cho họ để họ mơ những gì họ muốn. Không có giới hạn, ngay cả khi giới hạn của ta là của riêng ta. Bà thấy đó, nếu ta chọn bị giới hạn, đó cũng là lựa chọn của ta. Một lần nữa, tiêu cực chỉ là một giai đoạn. Chỉ có thể có Thượng Đế. Và khi ta đóng một con đường nhất định để đi đến sự hiểu biết rộng lớn hơn, thì ta bắt đầu giới hạn những gì mà ta sẽ chấp nhận. Rồi ta chấp nhận rằng sẽ có một giới hạn. Một lần nữa, đó là sự lựa chọn của ta và sẽ được cho phép xảy ra, bởi vì tạo hóa sẽ tạo ra. Đó là một món quà của Thượng Đế.
D: Cô nói rằng những người mơ sẽ mơ giấc mơ lớn. (Vâng) Giấc mơ lớn mà Thượng Đế đang mơ là gì?
T: Người mơ sẽ mơ điều gì? (Thở dài và một khoảng ngừng) Tôi sẽ cố gắng giải thích một cách khác. Vui lòng chờ một chút.
D: Tôi biết từ ngữ là rất khó. Nhưng chúng ta không thể tưởng tượng được giấc mơ của ông ấy vì nó quá lớn?
T: Rộng lớn. Rộng lớn. (Ngừng lại) Khi ta định vị lại và ta cho phép bản thân mở rộng, ý thức hạn chế của ta sẽ chuyển sang ý thức mở rộng hơn của ta. Có một sự chuyển động lớn hơn được đưa ra tại đó và một sự tự do lớn hơn để trải nghiệm bất cứ điều gì mà người ta sẽ nắm lấy. Theo cách này, Thượng Đế – người không thể thay đổi – Thượng Đế, người là Thượng Đế, cho phép một phần nào đó được tự do hơn. Và trong sự cho phép đó, trên thực tế phủ nhận sự hoàn toàn …không phủ nhận nhưng cho phép diễn ra.
T: I tell you, God is whole. God is whole.
Bởi vì làm thế nào ta có thể thay đổi điều đó hoàn hảo? Không thể được. Nó luôn luôn là như vậy. Và đó là một vở kịch. Gần như là một vở kịch, để cho phép …sự sáng tạo này sẽ đi đến đâu? Tinh thần tự do này sẽ đưa đến đâu? Đó là điều tôi muốn nói.
D: Tôi đã được bảo rằng chúng ta được gửi đi như những tia sáng trong thời gian đầu của quá trình sáng tạo. Và chúng ta giống như những tế bào trong cơ thể của Thượng Đế. Và công việc của chúng ta là thu thập thông tin để mang về. Đúng không?
T: Thượng Đế là người biết tất cả. Thông tin được đưa trở lại vì lợi ích của chính tia sáng đó. Phần đó tự nhận rằng nó đã biết bởi vì nó là một phần của Tất cả. Điều đó quay trở lại với phần đó.
D: Đó là những gì tôi đã được kể, rằng Thượng Đế muốn có kiến thức. Ngài muốn có thêm thông tin để thêm vào những gì Ngài đã có.
T: Tôi nói với bà, Thượng Đế là toàn thể. Thượng Đế là toàn thể.
Điều này đã bắt đầu làm phiền tôi. Tôi đã quen với việc bị thử thách hệ thống niềm tin của mình trong quá trình làm việc, và thậm chí bị đảo ngược hoàn toàn. Thường thì điều này xảy ra khi một khái niệm mới hoặc một cách suy nghĩ mới được đưa ra. Tôi không thể hiểu chuyện này sẽ đi đến đâu, bởi vì có vẻ mâu thuẫn với những gì tôi đã được nghe qua vô số đối tượng. Nhưng tôi đã học được rằng tiềm thức luôn có mục đích và động cơ khi cho phép thông tin mới đi qua. Tôi biết tôi không có tất cả các câu trả lời, vì vậy tôi đã học cách kiên nhẫn và cho phép nó nói. Tôi biết tôi sẽ có thời gian sau này để sắp xếp tất cả nếu các câu hỏi của tôi không được giải thích một cách thỏa đáng. Tuy nhiên, tại thời điểm này, tôi không biết chuyện này sẽ đi tới đâu.
D: Vậy thì mục đích của tia sáng kia khi phát ra là gì?
T: Yêu thương. Để truyền tải tình yêu qua tất cả các biểu hiện. Để chuyển đi yêu thương.
D: Có đúng không, mặc dù ngay từ đầu ít nhiều thì Thượng Đế đã phát ra? Và đó là khi mọi tia sáng đều đã ra đi để trải nghiệm? Đó có phải là một minh họa tốt không?
T: Với tôi, để nói với bà điều này, tôi chỉ có thể nói rằng, tôi hiểu rằng người mơ sẽ mơ; rằng người mơ sẽ mơ.
D: In our analogy of dreams, as long as he is dreaming, then we are all existing in the dream.
D: Trong minh họa của chúng tôi về những giấc mơ, chừng nào người ta còn đang mơ thì chúng ta tất cả đều đang tồn tại trong giấc mơ.
T: Vâng, vâng, vâng. Thật sự, thật sự, thật sự. Nhưng ta không phải là giấc mơ. Chỉ có Thượng Đế. Thượng Đế là tổng thể. (Ngừng một lúc) Thông tin mà bà đã nhận được – bà phải vượt ra ngoài kiến thức này. Bản thân thực thể tia sáng đó – ta đang tự giới hạn bản thân. Thượng Đế là toàn thể, và không cần kiến thức. Ta phải đi một cách siêu việt. Vượt ra ngoài. Không thể có sự thay đổi nào với Thượng Đế. Ta không thể thêm vào Thượng Đế. Thượng Đế là toàn thể, toàn thể, tất cả.
D: Nhưng chúng ta vẫn coi mình là những cá nhân.
T: Đây là giấc mơ.
D: Và cô đã nói rằng khi chúng ta hoàn thành giấc mơ này, cuộc đời mà chúng ta đang sống – bởi vì đó là tất cả những gì chúng ta biết đến lúc này – thì giấc mơ sẽ chấm dứt, và chúng ta sẽ quay trở lại và đắm chìm vào giấc mơ một lần nữa.
T: Chắc chắn rồi, ta bị tan ra. Nào tưởng tượng nhé …hmm, một minh họa: ta có một ly nước lỏng ấm. Và ta thêm một ít bột vào loại chất lỏng đó, ta thêm bột vào, và bột đó trở thành một phần của chất lỏng đó. Và ở thời điểm, ta có thể…(tìm từ ngữ) ta có thể điều khiển khối bột đó. Nhưng một khi đó đã được hòa tan và hấp thụ…thì đó là lúc khối bột đó cho phép nó hòa tan trở lại trạng thái đó, đó là Tất cả.
D: Chà, tôi nghĩ đây là điều khiến mọi người sợ hãi, bởi vì chúng tôi muốn tin rằng chúng tôi vẫn duy trì cá tính của mình, cá tính riêng của chúng tôi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ để tạo ra cá tính đó, và có vẻ như chúng tôi sẽ mất nó nếu chúng tôi bị hấp thụ vào đó.
T: Ta không phải là giấc mở. Ta là cái dạng lỏng mà hấp thụ bột đó. Nếu ta sợ mất đi cá tính đó, thì ta chưa sẵn sàng trải nghiệm bất cứ thứ gì khác. Tôi muốn nói với bà rằng, tiếp tục mơ, và bình an.
D: Chà, tôi nhận được thư từ nhiều người. Và đây là một trong những điều mà họ từng nói: “Tôi không muốn bị cuốn vào. Tôi muốn duy trì bản sắc của mình.”
T: Đúng, không ai ép buộc ta điều gì. Ta an toàn trong bản sắc của ta, và Thượng Đế ở cùng ta, tôi nói với bà. Ta an toàn trong bản sắc của ta. Không ai đang cố gắng thay đổi ta; không ai đang cố gắng lấy đi bất cứ thứ gì từ ta; không ai đang cố gắng thêm vào ta. Nhưng tôi nói bà biết, từ một trạng thái chấp nhận rằng Thượng Đế không thể được thêm vào hay lấy ra …Thượng Đế là toàn thể. Và kiến thức mà bà tìm kiếm, khi đến thời điểm, bà sẽ chấp nhận không hề sợ hãi.
D: Cô biết đấy, tôi viết sách. Và tôi cần phải giải thích điều này theo những cách mà người ta có thể hiểu được.
T: (Thở dài) Tôi nói bà, nếu ta có thể bày tỏ với những người đang giữ nỗi sợ bên mình, rằng không có gì phải sợ cả. Họ an toàn trong sự sáng tạo của chính họ. Đó là điều tôi có thể nói với bà.
D: Bởi vì tôi cố gắng trình bày nó theo một cách …nhiều người trong số họ đang bước đi những bước ban đầu, chỉ mới bắt đầu khám phá. Và đó là lý do tại sao sách của tôi cần phải đi một cách chậm rãi, và tôi chỉ mở rộng ra từ từ. Để không làm mọi người sợ hãi.
T: Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi. Ta đã đi vào giấc mơ, bà thấy chưa.
D: Để họ có thể bước những bước đầu tiên mà không bị choáng ngợp.
T: Vâng, đúng rồi, đúng rồi. Có rất nhiều người đã đi vào giấc mơ. Nhiều, rất nhiều. Vâng, vâng, giống như một tấm thảm; kim châm. Nếu ta tưởng tượng những vết chích trong một tấm thản, và qua những vết chích đó: ánh sáng, ánh sáng. Một tầm nhìn khác sẽ đến, vâng, một cách chậm rãi, chậm rãi, như một tia sáng chiếu qua một đầu đinh. Vâng, một nhiệm vụ tuyệt vời.
D: Đó là một minh họa tốt. Đó là thứ tôi cần, một hình ảnh mà mọi người có thể hiểu được. Và có một câu hỏi, mà sẽ khiến mọi người bận tâm. Thượng Đế là một người mơ. Ngài đang mơ giấc mơ mà chúng ta đều là một phần trong giấc mơ của Ngài. Và chúng ta vẫn còn đây cho đến lúc Ngài còn mơ. Điều gì xảy ra khi Ngài tỉnh giấc? Có đúng không? (Cười) Cô nghĩ sao?
T: (Tạm ngừng) Kiến thức này chưa được trao cho tôi lúc này.
D: Dù sao thì có lẽ đó là điều mà chúng ta không thể hiểu được. Đó có phải là ý cô muốn nói không?
T: Tôi chỉ có thể chia sẻ với bà những gì mà tôi đã được cho biết. Tôi sẽ cố gắng chia sẻ với bà. Nguồn mà tôi có thể nói với bà là không thay đổi được. Đó là toàn thể. Tôi phải nhấn mạnh điều đó. Đó là toàn thể. Đó là tất cả sự tồn tại. Nó là vậy. Những phần được phép mơ là để thể hiện ra các biến thể. Không có cách nào các biến thể đó tác động đến những thứ không thể tác động và không thể thay đổi. Nếu ta có thể chấp nhận rằng Thượng Đế mà ta hiểu – tôi không muốn đưa quá nhiều thông tin cho bà vào lúc này – có lẽ điều đó không được ban cho tất cả mọi người để chấp nhận. Nhưng với bà, tôi có thể chia sẻ thông tin này. Thượng Đế được mơ, Thượng Đế được biết đến để mơ, để tạo ra các tia sáng, để mở rộng ra và để quay trở về…đó chỉ là một mặt phẳng. Còn có những thứ bên ngoài mặt phẳng đó. Tôi nói với bà rằng nó còn vượt xa hơn thế nữa. Điều mà tôi nói với bà. Ngoài điều này ra thì tôi không được phép nói. Tôi không được phép nói về chuyện này.
D: Tôi tin rằng ai đó đã đề cập đến vấn đề này một cách ngắn gọn vào một số thời điểm. Rằng có những thứ vượt lên trên Thượng Đế.
T: Tôi chưa được phép nói về những điều này.
D: Bởi vì chúng ta không muốn làm con người choáng ngợp.
T: Làm ơn, tôi nói với bà, nếu họ chưa chấp nhận rằng bột có thể hòa tan vào nước, họ đã chưa đạt đến cấp độ có thể chấp nhận những thứ vượt lên trên đó. (Cười lớn)
D: (Cười) Tôi đã mất nhiều năm để đi đến thời điểm này.
T: Chúc phúc cho bà. (Cô ấy tiếp tục cười)
D: Và tôi biết ngay từ đầu, tôi sẽ chẳng thể hiểu nhiều đến mức này và ta có thể mở rộng. Nên tôi liên tục được cho thêm thông tin. Và đó là vấn đề với tâm trí con người khi cố gắng hiểu tất cả những thứ này.
T: À, giá trị được trao cho tâm trí của con người. (Cười lớn) À, nó là vậy! Nó là vậy, và nó là vậy. (Cười)
D: Đó là những gì tôi đang làm. Tôi trình bày và nếu mọi người có thể hiểu thì họ sẽ hiểu.
T: Nó là vậy. Nó là vậy. Nó là vậy. Không có gì vội vàng. Không cần vội.
D: Những mỗi thông tin nhỏ mà chúng ta có thể nhận được sẽ bổ sung cho kiến thức của chính chúng ta và sự phát triển của chính chúng ta phải không?
T: Vâng, như đã được phép.
D: Nhưng tôi luôn hỏi cùng câu hỏi. Nếu, khi mà cô đang ở đó, nó thật đẹp, nó rất tuyệt vời – tôi đã được kể rằng điều này vượt ra ngoài niềm tin, và họ không muốn rời đi. Tại sao tia sáng, tâm hồn cá thể của chúng ta, quyết định rời đi khi mà nơi đó quá đẹp? (Cô ấy đã tạo ra những âm thanh vui vẻ khi tôi hỏi điều này)
T: Tia sáng, liệu tôi sẽ nói rằng …tia sáng tin rằng … (thở dài) tia sáng không hiểu. (Thở dài). Vui lòng chờ một chút. (Ngừng một lúc như để đang lắng nghe hoặc tham vấn ý kiến). Vui lòng chờ một chút. Tôi đang nhận thông tin. (Một quãng ngừng dài, rồi một tiếng thở dài). Tôi là người khác sẽ nói.
Ban đầu tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên điều này đã từng xảy ra trong quá khứ, đặc biệt là các phiên làm việc đã đề cập trong The Custodians. Một thực thể sẽ nói, và rồi những người khác sẽ tham gia, và sự thay đổi thường sẽ gây chú ý. Điều này đã xảy ra một thời gian dài trước đó nên tôi đã mất cảnh giác. Khi cô ấy tiếp tục nói, giọng cô ấy đã khác đi, nói chậm và cố ý như thể sử dụng hình thức giao tiếp này rất là khó khăn và không quen thuộc. Đó có phải là một thực thể khác đã được gọi đến để trả lời câu hỏi của tôi không?
T: Chúng tôi là những người đến từ một bình diện của ý thức mà …bà sẽ đề cập đến là các tia sáng, tồn tại trong một sự hoàn hảo bao gồm sự chấp nhận rằng chúng có thể tích lũy thông tin, ánh sáng, kiến thức và mang theo về để được hấp thụ bởi một nhận thức lớn hơn. Rồi đổi lại sẽ được hấp thụ bởi một cái lớn hơn, và cứ thể, cứ thế, cho đến khi nó bị hấp thụ trong đầu Thượng Đế (Godhead). Cõi ý thức của chúng tôi giờ đây được phép cung cấp thông tin cho bà rằng Godhead là …một phụ trợ của Thượng Đế. Godhead là, và phần mà bà nói đến vẫn còn lớn hơn. Vẫn còn lớn hơn. Và trải nghiệm của sự phát ra và quay lại chỉ là một phần của một giấc mơ. Rất khó để thể hiện cho bà nhiều hơn khi không có kiến thức về việc rằng việc mở rộng và quay trở về chưa được chấp nhận. Để nói được nhiều hơn và mong đợi bà hiểu được điều này là một kỳ tích. (Thở dài)
D: Ý cô là theo thời gian thì nhiều kiến thức nữa sẽ được trao cho tôi?
Giọng nói lại trở lại là giọng nói có thẩm quyền đã nói trước đó. Như thể một thực thể khác có một phần kiến thức đã được gọi đến để chuyển giao phần thông tin đó cho tôi. Sau đó nó rời đi. Công việc của nó đã hoàn thành. Sau khi suy nghĩ lại, khi tôi đang gõ những dòng này, tôi có thể thấy tôi thực sự chỉ được trao cho những mảnh vụn trần trụi trong suốt những năm làm việc của mình. Bây giờ, họ đang chuẩn bị cho tôi những mảnh lớn hơn của ổ bánh. Nhưng từ những câu trả lời ngây thơ của tôi, họ kết luận rằng tôi vẫn chưa sẵn sàng để có thêm, và đã dừng bữa ăn lại. Tôi đã có ấn tượng rằng họ nghĩ tôi đã sẵn sàng, nhưng bây giờ sẽ cần đợi cho đến khi tôi tiêu hóa xong phần này trước khi họ có thể tiết lộ thêm. Tuy nhiên, họ đã chỉ ra một cách rõ ràng rằng khi tôi đã tiêu hóa xong thì sẽ có thêm nhiều nữa.
T: À, nhưng một lần nữa, những quan điểm chính xác đã được đưa ra. Đây chỉ là một luồng ánh sáng đã bắt đầu đi. Và bà đã thực hiện những bước nhỏ với những người này, và những sinh mệnh đã chấp nhận sự luân chuyển này. Và người ta cho rằng một số đã chấp nhận. “À, tôi đang quay trở lại một nơi tuyệt vời hơn, một sự hiểu biết lớn hơn, một bản thể vĩ đại hơn” Và tuy nhiên, tuy nhiên, ngay cả điều này (giọng cô ấy rơi xuống thì thầm) là một giấc mơ. Tưởng tượng. Tưởng tượng đi.
D: Cô có nghĩ rằng đã đến lúc chúng tôi nên biết thông tin này không?
T: Vâng. Điều đó là để trao cho bà, bởi vì những người thực sự sẵn sàng để được gieo mầm những thông tin này và để nắm giữ kiến thức này…không có gì cần phải làm. Tôi đảm bảo với bà, không có gì cần làm ở cấp độ của bà. Và vẫn chưa cho phép cấy ghép. Cấy ghép. Tôi nói với bà, nhiều năm, nhiều năm, trong đó bà đã được trao một tương lai, một thế giới khác sẽ hiển hiện. Và tôi nói với bà, ngay cả khi đó, đó vẫn là một giấc mơ. Và bà sẽ vượt xa giấc mơ đó. Tôi nói với bà. Quả thực, quả thực, nó là như vậy.
D: Tôi đã được nói rằng bây giờ đã đến lúc phải có kiến thức này để chúng ta có thể thoát ra khỏi sự tiêu cực trên Trái Đất.
T: Tôi nói với bà là không có sự tiêu cực. Tuy nhiên, thực sự, mọi người tiếp tục chấp nhận quan niệm này. Chỉ có Thượng Đế. Chỉ có Thượng Đế. Chỉ có Thượng Đế. Và tôi sẽ không sẽ không thể chịu nổi ngôn ngữ bản địa của mặt phẳng này. Tôi sẽ không ôm ấp nó, nhưng tôi sẽ hiểu rằng bà chấp nhận nó.
D: Đây là thứ duy nhất mà chúng tôi có thể hiểu được tại thời điểm này của chúng tôi.
T: Tôi chấp nhận điều này. Tôi chấp nhận điều này.
D: Và cô biết thế giới của chúng tôi tại thời điểm này đang trải qua một số trải nghiệm rất tồi tệ.
T: Tôi chấp nhận. Và giờ, thực sự, tôi có thể nói đến điều này?
Một sự thay đổi khác đã xảy ra, và một thực thể khác bắt đầu lên tiếng. Thực thể này nghe có vẻ nữ tính hơn và không mạnh bằng thực thể đã thống trị phiên làm việc.
T: Giờ tôi sẽ giải quyết vấn đề này nếu có thể. Tôi nói với tất cả các sinh mệnh trên cõi Trái Đất – Tôi nói điều này từ Nguồn Thượng Đế của tôi – nếu bà không tiếp nhận cái mà bà chấp nhận là tiêu cực vào hình thức suy nghĩ của bà, nó không thể hiển hiện trên cõi vật chất đã được ban cho để thay đổi. Bà là Thượng Đế. Bà là Thượng Đế! Tuy nhiên, bà sẽ không hiển hiện phần đó của phần sáng tạo được tạo ra của bản thân bà. Nó được ban cho bà để hiển hiện, để hiển hiện bản thể Thượng Đế của bà. (Gần như là hét lên) Hãy mở bản thể Thượng Đế của bà ra, tôi bảo bà! Hãy mở phần Thượng Đế của bà ra, và cho phép ánh sáng chiếu vào.
Sức nặng của từ ngữ đã ảnh hưởng đến cái micro. Nó không thể xử lý được.
D: Đây có phải là phần của những gì chúng ta được bảo rằng, là chúng ta đang tạo ra một thế giới mới, một Trái Đất mới mà chúng ta sẽ chuyển đến đó?
T: Từ bên trong, sẽ phát ra ánh sáng đó. Nó sẽ hiển hiện từ chính cốt lõi của con người bà. Thế giới mà bà hình dung đã có sẵn bên trong bà. Tôi có thể giải thích điều này không? Bà không di chuyển đến một hành tinh khác. Bà đang thoát ra khỏi vỏ bọc của bà. Hành tinh này – lớp vỏ này – đang mang đến thứ ánh sáng đó. Nó sở hữu cốt lõi của bản chất. Nó được trao cho bà để đi vào thứ ánh sáng của bà một cách đầy đủ, đầy đủ, và để vẽ nó ra. Và để nói rằng, “TÔI LÀ ÁNH SÁNG. TÔI LÀ ÁNH SÁNG. LẮNG NGHE TÔI, THƯỢNG ĐẾ. TÔI LÀ ÁNH SÁNG.” Và thực sự, thế giới này sẽ không như là bà cho phép sự cho phép của Thượng Đế. TÔI NÓI VỚI BÀ, BÀ LÀ THƯỢNG ĐẾ! BÀ LÀ ÁNH SÁNG! Tôi thấy tương lai của bà. Tôi nói, hãy bước ra ánh sáng của bà. QUAY TRỞ VỀ với chính mình. Ôi, loài người, hãy quay trở lại với chính mình! Và đổi lại, biết rằng điều đó vượt ra ngoài sự hình dung, sẽ có một nhận thức lớn hơn. Và bà có thể thực hiện một bước đến nơi đó! Chúng tôi chời đợi bà!
Toàn bộ cung bậc cảm xúc mạnh mẽ này đã bùng phát đột ngột và choáng ngợp. Tất cả những gì tôi có thể làm là lắng nghe và chờ đợi nó bình thường trở lại. Trong tâm trí tôi, điều đó khiến tôi gần như nhớ đến một nhà thuyết giáo cổ xưa với cuốn Kinh Thánh trên tay đang la hét trong hội thánh trong một buổi lễ phục hưng. Nhưng thay vì rao giảng về địa ngục và sự nguyền rủa cho tội nhân và thúc giục họ trình diện để được cứu rỗi, thực thể này đang cố gắng cung cấp cho chúng ta sự cứu rỗi kiểu khác. Nó gần như tuyệt vọng cố gắng giúp chúng ta mở rộng tầm mắt và thừa nhận con người thật của chúng ta. Tất cả những điều này ảnh hưởng đến micro và tất nhiên khi phát lại để ghi âm, nhưng dường như nó không có ảnh hưởng gì đến Toni. Sau phiên làm việc, cô ấy có rất ít ký ức về những gì đã xảy ra. Không biết cô ấy nghĩ gì khi nghe thấy sức nặng của những loài này. Thật là khó để truyền sức mạnh đó qua trang giấy. Tôi đã cố gắng hết sức có thể để chuyển nó sang văn viết.
Mặc dù Toni không nhớ những gì đã xảy ra trong phiên làm việc, nhưng ngày hôm sau cô ấy nói rằng cô ấy đã nhìn thấy một hình ảnh làm sáng tỏ phần nào điều đó. Cô ấy không chắc nó có liên quan như thế nào nhưng tôi nghĩ là cho phần này. Cô ấy thấy ba cấp độ. Cấp độ đầu tiên là nơi tất cả những gì con người tạo ra. Cấp độ thứ hai là những gì con người đã trải nghiệm những sáng tạo của họ. Cấp độ thứ ba là đang di chuyển vào Trái Đất mới. Và rồi di chuyển xa hơn nữa, nơi cơ thể vật chất dần dần biến thành ánh sáng thuần khiết được bao bọc trong một lớp vỏ hoặc hình dạng. Sau đó, cấp độ cuối cùng đến khi mà ánh sáng không thể chứa được nữa và vỡ ra, giống như sự vỡ vụn của vỏ trứng. Sau đó, lan ra, như ánh sáng, đi vào mọi thứ (vĩnh cửu).
D: Chúng tôi đang được bảo rằng chúng tôi đang được chuyển sang một thực tế mới. Nơi mà mọi thứ sẽ được thay đổi và đó sẽ thực sự là Thiên đường trên Trái Đất. Đó có phải ý cô nói không?
T: (Đoạn cao trào đã trôi qua. Cô ấy đã bình tĩnh lại). Nó đã có sẵn bên trong bà. Bà thấy đấy, bà đã được gieo mầm ánh sáng. Bà hiện thân…bà là hạt mầm! Bà là người gieo hạt! Bà là Thượng Đế! (Một tiếng thở dài cam chịu). Ồ, tôi nói với bà, tôi nói với bà.
D: Nhưng chúng tôi tự hạn chế bản thân.
T: À! Có thể có một sự sáng tạo để bao bọc nó? Để tưởng tượng rằng nó đã được bao bọc bởi chính nó? Thực sự, tôi đang hỏi bà. “Hãy bước ra. Phá vỡ lớp vỏ bọc. ĐIỀU ĐÓ có thể không? ĐIỀU ĐÓ có thể. Đã đến lúc. Đã đến lúc! Tuy nhiên, thời gian? Chúng ta phải sử dụng ngôn ngữ bản địa, bà thấy đấy. Nó chưa từng là biểu hiện này, nhưng bà đã cố gắng tạo ra một nơi mà bà có thể giới hạn và chấp nhận những giới hạn của tinh thần.
D: Đó là những gì tôi đã được bảo. Không có thời gian. Đó chỉ là một ảo ảnh mà chúng tôi đã tạo ra.
T: À ha! Và làm thế nào để bà có thể nhìn thấy mình là thấp kém hơn mọi thứ?
D: Và họ nói rằng mọi thứ chúng ta trải qua chỉ là những bài học mà chúng ta đang học.
T: Các bài học mà bà tin rằng bà phải trải nghiệm. Tôi nói với bà, Thượng Đế là toàn thể, và không cần phải bổ sung. Tôi xin lỗi. Tôi nói xa hơn, có lẽ, những điều mà nhiều người sẵn sàng chấp nhận hoặc nghe theo. Tuy nhiên, tôi nói với bà rằng có nhiều thứ nằm ngoài tầm nhìn đó. Nơi mà – một lần nữa tôi phải sử dụng ngôn ngữ địa phương của bà – không cần, không cần thay đổi – không thể thay đổi được. Đó là sự hoàn hảo.
D: Nhưng nó vẫn muốn tạo ra.
T: Đó, đó là giấc mơ.
D: Bởi vì mặc dù Ngài là người hoàn hảo và có tất cả, Ngài vẫn muốn trải nghiệm.
T: Phần mà bà đang nói đến chỉ là phần được phép mơ. Bà thấy đó, điều tối cao mà bà đang tưởng tượng – bà đang tưởng tượng về sự mở rộng vĩ đại nhất của Thượng Đế – vẫn còn là hạn chế. Còn vượt ra hơn điều đó nữa. Vượt ra hơn nữa. Điều đó chưa được đưa ra vào thời điểm này và còn vượt xa hơn nữa.
D: Vậy là không có giới hạn. Còn nhiều hơn những gì chúng ta có thể hiểu được.
T: Bà được ban cho để hiểu, có lẽ không phải trong kiếp này hay trong sự hiển hiện này. (Thở dài) Nó được ban cho tất cả mọi người để hiểu.
D: Có lần tôi đã được kể rằng đó không phải là bộ não của con người, đó là tâm trí không có khái niệm nào để có thể nắm bắt những thứ như thế này. Và đó là vấn đề. Đó là các giới hạn của chúng tôi.
T: Là năng lượng của nơi này. Bà thấy đấy, bởi vì bà đã tạo ra một phương tiện vật lý, nên chỉ là có rất nhiều thứ mà phương tiện vật chất này có thể hấp thụ năng lượng. Và vì vậy đã có những giới hạn được đặt ra xung quanh tâm trí con người để thông tin – thông tin choáng ngợp…Và tôi cũng sẽ nói điều này (Toni) bởi vì cô ấy đã cho phép bản thân chấp nhận rằng chỉ có Tất cả. Và như vậy, bà thấy đó, cô ấy có thể đi vào đó dễ dàng hơn. Tuy nhiên, tâm trí con người…chúng ta có những hạn chế mà chúng ta cho phép như một biện pháp an toàn, bởi vì ta không muốn làm hỏng, phương tiện con người, bởi vì nó có một mục đích bên trong được thể hiện ở đây. Ta phải duy trì và trải nghiệm nếu điều đó được trao cho ta để trải nghiệm. Và vì vậy, khi ta sẵn sàng không có một hình dạng giới hạn để ta có thể chấp nhận rằng ta có thể tiếp nhận những trải nghiệm của mình, thì ta có thể không còn nhu cầu về hình dạng con người nữa.
D: Vâng. Và chúng tôi đã tạo ra một hành tinh rất dày đặc này để sống.
T: Nó chỉ phản ánh mật độ dày đặc mà bà chấp nhận. Nó không cần phải như thế này. Nó có thể là bất cứ điều gì ta tạo ra. Hành tinh này không bị trừng phạt bởi mật độ dày đặc. Không, không, ta được trao cho để tạo ra giống như Thượng Đế tạo ra. Và điều này không từ chối bà. Phúc cho bà được ở trong sự sáng tạo. Ta là phước lành của phước lành.
D: Nhưng cô có thể thấy tại sao tâm trí con người lại có những nhận thức này.
T: Thực sự, chúng tôi hiểu điều đó từ công việc của bà. Nhưng chúng tôi nói với bà rằng, bà có thể hiển hiện một biến thể khác từ giấc mơ này.
D: Và đó là nơi chúng tôi thật sự phải thay đổi tâm trí của chúng tôi để đón nhận nó.
T: Không phải để thay đổi tâm trí của bà, không, không, mà là để đón nhận. Để đón nhận và để biết được ánh sáng – Trái Đất mới, thế giới mới đó mà bà nói tới – đang tồn tại bên trong bà ngay bây giờ; nó đang ở đó lúc này. Bà chỉ cần cho phép nó xuất hiện. Để chuyển đến một nơi cao hơn, nơi cao hơn đó là chính là bà. Chính là bà.
D: Có ổn không nếu tôi trình bày thông tin này và cho phép bất kỳ ai có thể hiểu được thông tin này chấp nhận nó?
T: Có, chúng tôi nói với bà, nó được đưa ra vào thời điểm này, rằng những gì đã xuất hiện có thể được đưa vào sách vở. Và, vâng, những người được trao cho những nhiệm vụ để xem xét những thông tin này và đọc nó để nhớ lại; nhớ lại rằng họ đã được lựa chọn để mang theo năng lượng này, thông tin này. Và đến lượt họ, chúng tôi sẽ yêu cầu họ, làm ơn, làm ơn, đừng cố gắng làm bất cứ điều gì, nhưng hãy cho phép những điều này di chuyển trong trường năng lượng. Cho phép nó di chuyển trong trường năng lượng. Và từ đó nó sẽ được đưa đến đúng vị trí. Bà có được sự cho phép khả năng này. Đó là, “À, tôi hiểu rồi, điều này tôi có thể biểu hiện”. Và thế là đủ.
Tôi nghĩ đã đến lúc cần tìm câu trả lời cho Toni. Để trở về cõi phàm, bởi vì cô ấy đang sống trên thế giới này, ngay cả khi đó là ảo ảnh. “Cô biết cô đang nói chuyện thông qua cơ thể con người chứ?”
T: Vâng, điều này được trao cho cô ấy để cung cấp thông tin này.
Tất nhiên, câu hỏi chính luôn là về mục đích của đối tượng. Toni biết rằng cô có khả năng tâm linh nhưng cô không biết phải làm gì với nó. Một điều mà cô ấy có thể làm là cảm thấy có năng lượng trong mọi thứ.
T: Nó là như vậy. Cô ấy đã được giao cho một nhiệm vụ, và cô ấy nói, “À, Thượng Đế, tôi cố thể thực hiện nhiệm vụ này chăng? Tôi quá nhỏ bé”. (Cười lớn) Bà thấy đấy, cô ấy đã bắc cầu từ nơi mà bà nói loài người là vậy, đến nơi mà cô ấy biết là có tồn tại. Và cô ấy chọn lựa – tôi nói với bà rằng, cô ấy chọn – để sống ở nơi trung gian đó. Và nó đã cho phép cô ấy nhập vào hiện thân này và cô ấy không thích hình dạng con người. Nhưng (cười lớn) chúng tôi nói với cô ấy, “Chúng tôi đã không giữ cô trong hình dạng con người quá lâu, vì chúng tôi cho phép cô rời khỏi hình dạng con người và tái sinh vào Tất cả”. Và vì lý do này, cô ấy ôm lấy trạng thái giấc mơ. Cô ấy biết rằng trong trạng thái mơ, cô ấy được phép trở về với Tất cả. Và tôi nói với bà rằng, cô ấy bơi trong nơi đó, nơi là Biển của Thượng Đế, Biển của Tình Yêu, Biển của Ánh Sáng. Tuy nhiên cô ấy nói, “Thượng Đế ơi, con thậm chí có thể tiến vào bên trong Người”. Và chúng tôi nói, “Nơi của con là ở đây, để ở nơi ở-giữa đó để mà kiến thức này có thể đi từ đây đến đây, nếu có một “đây đến đây” tồn tại. Và vì vậy chúng tôi nói, “Không, Hãy bình an, con yêu. Hãy bình an”.
Toni nói rằng cô ấy luôn cảm thấy thế giới hàng ngày nơi cô sống và làm việc chỉ là ảo ảnh, còn thế giới trong mơ mới là thực tại duy nhất. Cô ấy luôn đi ngủ sớm vào một giờ nhất định và cô ấy mong chờ đến giờ đi ngủ để cô ấy có thể du hành.
T: Bà thấy đấy, đó không phải là thật. Với cô ấy, thế giới đó là thật hơn nơi này. Và ngay cả nơi đó cũng chưa phải là thế giới thật nhất. Chúng ta có thể sử dụng một phép so sánh nhất không? Chà, ngôn ngữ của con người. Cô ấy được phép rời khỏi cơ thể mỗi đêm. Ta không thể giữ cô ấy trong cơ thể. (Cười) Chỉ riêng phiên này đã cho phép một cuộc thanh lọc tuyệt vời đang diễn ra. Bà thấy đấy, năng lượng mà cô ấy cảm thấy bên trong cô ấy – đang lớn dần bên trong cô ấy. Cô ấy đã kiên nhẫn. Cô ấy nói, “Thượng Đế, theo thời gian của người, theo thời gian của người. Tôi sẽ biết khi người cho phép, sẽ đến lúc đó.” Và đã đến lúc. Chúng tôi đã bảo cô ấy đợi cho đến lúc. Cô ấy đã đợi bốn mươi ba năm cho đến lúc này. Tôi nói với bà rằng, làm tốt lắm!
Cô ấy được hướng dẫn nhiều cách làm gì với năng lượng và áp dụng nó như thế nào để chữa lành và nhiều cách sử dụng khác. Tôi không muốn đưa những phần đó vào đây, bởi vì chúng chứa những thông tin cá nhân. Đôi khi, cô ấy nói nhanh đến mức khó có thể phiên âm được. Thực thể này có một giọng lạ và nhấn mạnh nhiều vào các từ gây khó khăn trong việc phiên âm ra giấy. Giọng nói nghe cũng già dặn, cổ kính, nhưng rất đỗi uyên bác.
T: Ý thức đang thay đổi, đang phát triển. Nếu tôi có thể dùng ví dụ này – nếu ta có thể lấy một tấm vải được dệt và kéo tấm vải đó ra. Liệu ta có thể không tạo ra lỗ trên tấm vải? Đó là những gì đang xảy ra với ý thức tư duy của nhân loại. Nó đang bị kéo ra. Bó đang bị kéo ra – từ đâu? Từ bên trong. Ý thức tư duy đang bị kéo dãn ra từ bên trong, và đây là thông tin. Nhận thức tồn tại chưa bao giờ ngừng tồn tại, nhưng đã được dệt nên. Và bây giờ nó được phép chảy ra. Chúng tôi làm việc với thời gian của bà, bà thấy đấy.
D: Tôi thắc mắc tại sao chúng ta không đi về các tiền kiếp của cô ấy?
T: Điều đó không quan trọng. Quả thật, nếu bà là kiếp trước của bà, sẽ không bao giờ bà thoát ra khỏi bánh xe này.
D: Bánh xe nghiệp báo.
T: Bánh xe. Ta chỉ cần cưỡi nó và cưỡi nó. Chúng tôi nói với bà là, nếu đó là sự lựa chọn của bà, Thượng Đế sẽ ở cùng bà, và cứ thế. Và chúng tôi nói với bà rằng, bà được tự do thoát khỏi hình dung của tất cả những gì là thực tại của bà. Đó là một hành trình. Và nếu thông tin này nằm trong tầm nhìn của bà để đưa vào các bài viết của bà, cứ để như vậy với sự chúc phúc của chúng tôi.
D: Đầu tiên tôi phải suy ngẫm về nó đã. Rồi tôi có thể trình bày, mặc dù tôi không hiểu. Nhiều người khác có thể sẽ hiểu.
T: Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể mong đợi.
Trong suốt phiên làm việc với Toni, tôi phải đối mặt với một câu hỏi mà tôi đã đấu tranh trong một thời gian dài và một câu hỏi mà các khán giả đã hỏi tôi. Đó là những gì cô ấy nói về việc chúng ta hoàn toàn bị hấp thụ trở lại Nguồn khi chúng ta trở lại lần cuối cùng. Điều này luôn khiến tôi bận tâm, bởi vì tôi không thích cái ý tưởng rằng chúng ta sẽ đánh mất đi cá tính, cá tính riêng, bản sắc riêng của mình. Sau tất cả, chúng ta làm việc cả đời để tạo ra những thứ khiến chúng ta trở nên độc đáo và khác biệt với mọi người. Phải mất một thời gian dài để tạo ra con người như chúng ta trở thành, và tôi thích ý nghĩ rằng tính cách đó vẫn còn duy trì và không bị mất đi. Khi tôi hỏi câu hỏi này trong suốt phiên làm việc, phần cao hơn mà tôi đang giao tiếp nói rằng, chừng nào tôi còn tin rằng tôi là một cá thể khác biệt và riêng biệt, thì tôi sẽ chưa sẵn sàng cho phần thông tin còn lại mà họ muốn chia sẻ với tôi. Tôi sẽ bị tắc trong suy nghĩ hiện tại của mình và không thể học thêm được nữa. Tất nhiên điều này đã xảy ra rất nhiều lần trong ba mươi năm khám phá những điều chưa biết của tôi. Mỗi khi tôi nghĩ rằng tôi đã tìm ra tất cả, rằng tôi đã biết toàn bộ hệ thống điên rồ này hoạt động như thế nào, họ lại làm lung lay nền tảng của tôi bằng cách đưa ra một lý thuyết mới, một khái niệm mới, một cách suy nghĩ mới. Vì vậy tôi cho rằng, không nên quá ngạc nhiên đến mức họ nghĩ rằng đã đến lúc phải tiến thêm một bước nữa. Ai biết những gì khác mà họ muốn tôi biết và viết đang chờ đợi tôi ở ngoài kia? Nhưng trước hết tôi cần phải cố gắng hiểu khái niệm mới này.
Vào buổi sáng sau khi tôi trở về từ Canada, khi phiên làm việc kết thúc, tôi thức dậy với một số mẩu hiện ra trong đầu. Tất nhiên, chúng ta biết ai đã đặt chúng ở đó khi tôi đang trong trạng thái ngủ. (Ngạc nhiên chưa! Ngạc nhiên chưa!) Và giờ tôi sẽ cố gắng viết nó ra trước khi nó biết mất một lần nữa. Chúng ta có một cá tính. Chúng ta có một cá tính riêng biệt và độc đáo! Nhưng chúng ta cũng đã có những thứ này trong tất cả các kiếp sống khác của chúng ta. Khi tôi nhớ lại một số kiếp sống trong quá khứ mà tôi đã trải qua, tôi có thể hồi tưởng lại những cảm xúc đó, những chấp niệm trước đó, những mục tiêu đó, những thất bại đó, giống như chúng mới xảy ra ngày hôm qua. Chúng rất thật và gắn liền với tính cách tôi đã có trong những kiếp sống đó. Tôi vẫn có thể cảm nhận sự thất vọng của một tu sĩ Công giáo rằng tôi đã ở thời Trung Cổ và lén lút đưa những cuốn sách cấm vào phòng giam để đọc một cách bí mật dưới ánh nến. Tôi hoàn toàn nhận ra sự kinh hoàng và tuyệt vọng khi tôi là người lưu giữ hồ sơ tại Thư viện Alexandria, và khi tất cả những kiến thức đó bị phá hủy và đốt cháy. Vâng, tất cả những người này đã sống và rất thật. Rồi điều gì đã xảy ra với họ? Sau cái chết của họ và chuyến đi đến cõi linh hồn để nhận một nhiệm vụ khác, tất cả ký ức đã bị mất (hay bị hấp thụ?) trước khi họ trở lại một cuộc sống mới trên Trái Đất. Đúng, chúng ta có thể truy cập những ký ức đó thông qua hồi quy tiền kiếp, nhưng với hầu hết chúng ta, những kiếp sống đó không còn tồn tại ở mức độ có ý thức nữa. Vậy tôi đang sợ điều gì? Tại sao ý tưởng bị hấp thụ vào một trí thông minh lớn hơn lại làm tôi khó chịu? Chúng ta đã làm điều này vô số lần trước cuộc đời này. Ta đã sống, đã yêu, đã ghét, đã trải nghiệm. Đó là thật. Nó đã xảy ra rồi. Và rồi bài học hay trải nghiệm đó đã hoàn thành và chúng ta tiếp tục con đường học hành. Tôi cho rằng khi chúng ta nghĩ về nó như vậy, nó đã xảy ra trước đây và chúng ta đã sống sót nguyên vẹn. Do đó nếu nó xảy ra một lần nữa, chúng ta sẽ tiếp tục sự phát triển của mình. Không có kiến thức nào bị mất. Cuộc sống của chúng ta, những thành tựu của chúng ta trở thành một phần của tổng thể vĩ đại hơn. Đó là mục đích để chúng ta có những trải nghiệm ngay từ đầu, để Nguồn ngày càng phát triển.
Chúng ta thấy mình là một thực thể hoàn chỉnh, và thế giới của chúng ta, cuộc đời của chúng ta là tất cả những gì ta biết. Nhưng tôi đã được nói rằng, chúng ta chỉ là một khía cạnh rất nhỏ hoặc một mảnh vụn của một tâm hồn vĩ đại hơn nhiều, và tâm hồn đó là tổng thể của con người chúng ta. Linh hồn đó chính là tia lửa ban đầu tách ra khỏi Nguồn. Ngày cả khi đó là một tia sáng nhỏ, nó vẫn chứa đủ năng lượng để tự tạo ra một thế giới. Sức mạnh của nó to lớn đến nỗi nó không bao giờ có thể hoàn toàn chứa trong một cơ thể hay một căn phòng. Cơ thể hay một nơi chốn đó có thể bị thiêu rụi hoàn toàn vì không thể chứa nó. Nên nó đã phải tách ra hoặc chia lại, giống như ban đầu Nguồn đã làm. Tâm hồn hoàn chỉnh của chúng ta đã được so sánh với một viên ngọc có nhiều mặt, mỗi khía cạnh đại diện cho một cuộc đời riêng biệt. Chúng tách ra (trong mắt chúng ta) nhưng chúng là Một. Sau đó linh hồn chính của chúng ta phải vỡ ra (muốn có một từ hay hơn) và những mảnh này đi vào các cơ thể vật chất khác nhau mà chúng ta đang trải nghiệm cùng một lúc. Vì vậy, sau khi chết, chúng ta trở lại linh hồn ban đầu và được hấp thụ. Và cuối cùng, tất cả các kiếp sống của chúng ta (giờ đã được gói gọn trong từ Đại linh hồn – Oversoul) lại được hấp thụ vào Nguồn, vào Một, vào Khởi đầu và Kết thúc, vào Tất cả.
Vì vậy, nếu điều này đã xảy ra với chúng ta vô số lần rồi, rằng chúng ta đã sống một kiếp người và bị xóa hoặc hấp thụ những ký ức sau khi chết đi, thì không có gì phải sợ hãi cả. Mục đích chính của việc hồi sinh chính là để nhận biết và hoàn thành nghiệp. Tính cách hiện tại của chúng ta và lưu trữ về những thành tựu và việc làm (tích cực hay tiêu cực) sẽ được lưu trữ trong Thư viện ở cõi linh hồn, đang chờ những người quan tâm đến xem. Nó không hoàn toàn bị mất đi. Nó chỉ không được nhớ đến khi linh hồn đang du hành tiếp tục. Tiến bộ là chìa khóa. Đứng yên là trở nên trì trệ. Luôn luôn cần có sự chuyển động. Với những chuyển động sẽ tạo ra những điều kỳ diệu mới. Chúng ta chỉ bị giới hạn bởi trí tưởng tượng của chính mình. Sự sáng tạo thì đi đến vô cùng.
Tôi trở lại Montreal vài tháng sau phiên làm việc này để thực hiện một lớp học thôi miên. Tôi gặp lại Toni, và lần này cô ấy nói với tôi nhiều thông tin hơn đã được tiết lộ cho cô ấy về giả thuyết Thượng Đế vĩ đại hơn mà chúng tôi đã gặp. Cô ấy đã vẽ nó cho tôi dưới dạng một sơ đồ để giúp làm rõ điều đó. Cô ấy thấy ba cấp độ: cấp độ đầu tiên (hoặc thấp nhất) đại diện cho tính hai mặt, các thực tại tách biệt. Đây là nơi các cá nhân tồn tại. Cấp độ hay khía cạnh thứ hai là khía cạnh tôi đã gặp trong công việc của mình và viết về trong cuốn sách này: Thượng Đế/ “Cha”. Nguồn với nhận thức về trải nghiệm, phần cần học hỏi. Nó có các thông số. Nó cần các thông tin và kinh nghiệm để tạo ra những cái mới. Rồi cuối cùng là cấp độ thứ ba hoặc Nguồn cuối cùng, mà chúng ta chưa từng gặp phải trước đây. Phần này quá lớn, quá rộng đến mức nó không cần phải trải nghiệm. Phần này là phần mà cô ấy mô tả là Toàn bộ, không cần thêm vào hoặc bớt ra. Nó bao gồm tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên, có gợi ý rằng cả phần đó cũng chưa phải là phần cuối cùng. Rằng còn nhiều hơn thế nữa. Đó là gì, tôi không biết. Và thời điểm này cũng chưa được đưa ra để tôi biết. Họ ngừng thông tin bởi vì họ nói rằng tôi cần phải tiêu hóa trước và hiểu những tôi đã được cung cấp. Nếu tôi còn gặp khó khăn trong việc chấp nhận những điều như vậy, thì họ sẽ phải đợi cho đến khi tôi sẵn sàng. Họ nói rằng họ sẽ không bao giờ thúc ép. Họ sẽ không bao giờ ép buộc. Tuy nhiên, khi tôi đã sẵn sàng, nhiều thông tin hơn sẽ được cung cấp. Tôi không biết “nhiều hơn” có thể là gì. Nó nằm ngoài khả năng hiểu của tôi vào lúc này, cũng như tài liệu trong chương cuối này nằm ngoài mong đợi nhất của tôi trước phiên làm việc. Làm sao ta có thể đoán trước một điều gì khi mà ta thậm chí còn chưa biết là có tồn tại? Nhưng họ đang nhử tôi với củ cà rốt, đang trêu chọc và gây tò mò cho tôi. Họ nói rằng còn “nhiều hơn nữa” và tôi sẽ chỉ cần chờ xem “nhiều hơn” có thể là gì. Nó sẽ đến khi tôi sẵn sàng vì vậy tôi biết sẽ còn nhiều cuốn sách nữa.
Vậy đây là lúc phù hợp để kết thúc giai đoạn này của cuộc phiêu lưu. Đã đến lúc đóng sách lại, cho tâm trí nghỉ ngơi, và trở về với thế giới thực (?) của chúng ta. Có rất nhiều điều trần tục cần phải làm nữa. Nên một lần nữa, hãy coi cuốn sách này như một “viên kẹo tư duy”. Một điều gì đó khiến ta phải suy nghĩ, và để mở ra những cánh cửa không thể đoán trước. Và bây giờ, đứng dậy khỏi ghế và tiếp tục giấc mơ.
Thông tin về tác giả
Dolores Cannon, một nhà nghiên cứu tâm linh học và thôi miên hồi quy, người ghi lại kiến thức “Đã mất”, sinh năm 1931 tại St. Louis, Missouri. Cô sống và học tập ở St. Louis cho đến khi kết hôn vào năm 1951 với một lính Hải quân. Cô đã dành 20 năm tiếp theo để đi khắp nơi trên thế giới với tư cách là một người vợ Hải quân điển hình và nuôi nấng gia đình. Năm 1970, chồng cô giải ngũ vì trở thành một cựu binh tàn tật, họ nghỉ hưu ở vùng đồi Arkansas. Sau đó, cô bắt đầu sự nghiệp viết văn của mình và bắt đầu bán các bài báo của mình cho các tạp chí và tờ báo khác nhau. Cô đã bắt đầu thực hiện thôi miên hồi quy từ năm 1968 và độc quyền liệu pháp tiền kiếp và hồi quy từ năm 1979. Cô ấy đã nghiên cứu các phương pháp thôi miên khác nhau và do đó đã phát triển kỹ thuật độc đáo của riêng mình để giúp cô ấy thu thập thông tin hiệu quả nhất từ các đối tượng nghiên cứu. Dolores hiện đang dạy kỹ thuật thôi miên độc đáo của mình trên toàn thế giới.
Năm 1968, cô mở rộng các nghiên cứu của mình sang lĩnh vực UFO. Cô đã thực hiện các nghiên cứu tại chỗ về các vụ nghi ngờ hạ cánh UFO và đã nghiên cứu các Vòng tròn ngũ cốc ở Anh. Phần lớn các công việc của cô trong lĩnh vực này là thu thập bằng chứng từ những kẻ tình nghi bắt cóc thông qua thôi miên.
Dolores là một diễn giả quốc tế thuyết trình ở tất cả các châu lục trên thế giới. Mười ba cuốn sách của cô đã được dịch ra hai mươi thứ tiếng. Cô đã nói chuyện với khán giả phát thanh và truyền hình trên toàn thế giới. Và các bài báo về/của Dolores đã xuất hiện trên một số tạp chí và báo của Mỹ và quốc tế. Dolores là người Mỹ đầu tiên và là người nước ngoài đầu tiên nhận được “Giải thưởng Orpheus” ở Bulgaria cho người có thành tựu cao nhất trong nghiên cứu các hiện tượng tâm linh. Cô đã nhận được các giải thưởng cho Đóng góp Xuất sắc và Thành tựu trọn đời từ nhiều tổ chức thôi miên.
Or email her at decannon@msn.com
Dolores có một gia đình rất lớn giúp bà cân bằng vững chắc giữa thế giới “thực” của gia đình và thế giới “vô hình” trong công việc của bà.
Nếu bạn muốn trao đổi với Dolores về công việc của cô ấy, về các buổi làm việc riêng hoặc các lớp tập huấn, viết thư cho cô ấy theo địa chỉ sau. (Vui lòng gửi kèm một phong bì có dán tem địa chỉ riêng để cô ấy trả lời.) Dolores Cannon, P.O. Hộp 754, Huntsville, AR 72740, USA.
Hoặc email cho cô ở decannon@msn.com
- VŨ TRỤ XOẮN 3 (Trọn bộ)
- Download Ebook sách Vũ Trụ Xoắn tập 3 – File PDF DOCX
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 39 SỰ HẤP THỤ (Kết thúc)
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 38 GIẢI PHÁP CUỐI CÙNG
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 37 NÓI VỀ NĂNG LƯỢNG CHỮA LÀNH
- VŨ TRỤ XOẮN – CHƯƠNG 36 NGƯỜI DU HÀNH CỦA CÁC THẾ GIỚI
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 35 HỒI ĐÁP LỜI THỈNH CẦU
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 34 MỘT CON ĐƯỜNG HOÀN TOÀN MỚI ĐỂ BƯỚC VÀO
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 33 THƯ VIỆN
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 32 CÁC ẢNH HƯỞNG VỀ MẶT THỂ CHẤT KHI CƠ THỂ THAY ĐỔI
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 31 NHỮNG NGƯỜI BỊ BỎ LẠI PHÍA SAU
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 30 SỰ GIÚP ĐỠ TRONG THỜI LOẠN
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 29 SỰ THAY ĐỔI SẮP ĐẾN
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 28 SỰ THẤT BẠI CỦA MỘT HÀNH TINH
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 27 NHỮNG SINH VẬT ĐẾN ĐẦU TIÊN
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 26 SỰ RA ĐỜI CỦA BIỂN CẢ
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 25 SỰ KHÁC BIỆT CỦA LUẬT SÁNG TẠO VÀ ĐỊNH LUẬT VẬT LÝ
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 24 TRỞ LẠI ĐIỂM KHỞI ĐẦU
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 23 NƠI LUYỆN TẬP
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 22 KHOẢNG TRỐNG
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 21 NHỮNG THẾ GIỚI SONG SONG.
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 20 NGÔI ĐỀN TRI THỨC
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 19 KHỐI CẦU
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 18 TIA LỬA CHIA TÁCH
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 17 TRỞ LẠI VỚI NGUỒN
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 16 TIỀN KIẾP KHÔNG QUAN TRỌNG NỮA
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯỢNG 15 SỰ CHÀO ĐỜI CỦA “NGƯỜI LẦN ĐẦU”
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 14 CẶP VỢ CHỒNG “NGƯỜI LẦN ĐẦU”
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 13 TÌNH NGUYỆN VIÊN
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 12 DƯỚI LÒNG ĐẤT
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 11 NĂNG LƯỢNG LỖ ĐEN
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 10 SỐNG SÓT
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 9 HÀNH TINH CỦA NGƯỜI XANH LAM
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 8 MỌI THỨ ĐỀU CÓ Ý THỨC
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 7 Ý THỨC CỦA TẾ BÀO
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 6 KẾT CẤU KHÔNG QUAN TRỌNG
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 5 HÀNH TINH XANH LỤC
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 4 NHỮNG DẠNG SỐNG KHÁC NHAU
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 3 NHỮNG DẠNG SỐNG KHÁC NHAU
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 2 TÓM TẮT CÁC CA ĐIỂN HÌNH
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 1 SỰ TIẾN TRIỂN CỦA TÔI
- VŨ TRỤ XOẮN 3 – LỜI NÓI ĐẦU
Cảm ơn các bạn! Đọc hết cuốn sách, ta như đi qua một giấc mơ. Chúng ta là một! Hiện hữu là một. Chúng ta không phải là thân xác này, mà chúng ta một linh hồn.
Mà bất kỳ ở đâu, chỗ nào có tồn tại ở đó có linh hồn ở các mức độ khác nhau. Đất đá nước có linh hồn ( cấp 1), cỏ cây có linh hồn (cấp 2), nuông thú và nhân loại (cấp 3). Nhân loại tiến bộ tiến lên cấp cao hơn (cấp 4). Khi tiến lên mức cao hơn nữa (cấp 5) thì nhân loại không còn trong thể vật lý nữa.
Điều thú vị là, Từ cấp 1 đến cấp 3 không tách biệt mà là linh hồn khóm (nhóm). Tách biệt là có nhưng không rõ ràng. Từ cấp 4 đến cấp 7 cá biệt là rõ ràng và nhất thể là không rõ ràng. Rồi từ cấp 8 trở lên lại không còn sự tách biệt nữa mà mang tính chất nhất thể. Từ cấp 10 – 12 thì lại hoàn toàn nhất thể với Nguồn! Đầu và cuối là một, tách biệt là tương đối và nhất thể là tuyệt đối. Luật của của Vũ Trụ – luật của Một!
May mắn đã được đọc tác phẩm này, tuy hiểu biết không bao nhiêu những cũng đủ đem lại cái nhìn mới về hiện hữu, tồn tại. Cuộc sống trở nên thanh thản nhẹ nhàng hơn, sẵn lòng phó thác cuộc đời vào tay Thượng Đế.
Một lần nữa xin cảm ơn các bạn!