Đối thoại với Thượng Đế những mặc khải mới – Chương 15

0
211

Làm thế nào chỉ một người có thể đảm nhận nhiệm vụ thay đổi thế giới cho được chứ?

Nếu tất cả những gì cần thiết chỉ là một người xúi giục sự tự hủy hoại bản thân, thì sao lại không phải là một người truyền cảm hứng cho sự tự phục hồi chứ?

Loài người hiện nay luôn khao khát đổi mới chính mình. Con có thể cảm nhận điều này ở khắp mọi nơi. Con có thể cảm thấy nó trong không khí. Tất cả những gì mọi người chờ đợi là có người đứng ra chỉ đường. Ai đó cho quả bóng lăn đi. Một người nào đó lật đổ đi quân cờ domino đầu tiên.

Nhưng hãy để ta làm rõ một điều. Kỷ nguyên của một Đấng Cứu Thế Duy Nhất đã qua. Điều cần thiết lúc này là hành động chung, sự chung sức, đồng sáng tạo của tập thể. Điều được kêu gọi lúc này không chỉ là một người, mà là một số đông con người sẵn sàng trở thành “người đó” trong gia đình họ, trong cộng đồng của họ, trong vòng ảnh hưởng của họ, người sẽ đảm nhận nhiệm vụ mang lại sự thay đổi ngay lúc đó, ngay tại đó.

Trong bối cảnh này, một người có thể tạo ra sự khác biệt to lớn, vì đó luôn là một người trong một nhóm hoặc một nhóm người đưa ra tầm nhìn cao cả nhất, người mô hình hóa chân lý vĩ đại nhất, người truyền cảm hứng, tán dương, khuấy động, đánh thức và cuối cùng tạo ra một trường ngữ cảnh, mà bên trong đó, hành động tập thể có thể thực hiện được và trở thành tất yếu.

Con có phải là người đó không?

Con có chọn trở thành nguồn cảm hứng cho tất cả những người mà con chạm vào cuộc sống của họ không?

Đó là câu hỏi mà linh hồn con hỏi con bây giờ. Đó là lý do tại sao nó đã đưa con đến với cuốn sách này.

Có lẽ một người trong chúng con, người đọc cuốn sách này, chính là người đó.

Có lẽ một số người chính là người đó. Có thể nhiều người. Tuy nhiên, dù nhiều người trong chúng con có thể tiếp nhận tiếng gọi, chúng con vẫn sẽ cần sự giúp đỡ của Ngài. Chúng con cần sự giúp đỡ của Thượng Đế.

Ta hiểu. Đó cũng là lý do tại sao con đến với cuốn sách này. Trên thực tế, đó là cách con bắt đầu cuộc đối thoại này. Con đã nói rằng con muốn Ta giúp đỡ. Đó là một khởi đầu tốt, nhưng chúng ta không thể tiến về phía trước nếu con tin rằng Ta là một Thượng Đế còn rất mơ hồ.

Ai tin điều đó chứ?

Hầu hết loài người đều tin như vậy, cứ xem qua hành động của họ. Như Ta đã nói, các quy tắc ứng xử của loài người khác nhau đáng kể từ nền văn hóa này sang nền văn hóa khác, nhưng tất cả đều được tuyên bố là dựa trên Lời và Luật của Thượng Đế. Nếu tất cả đều là như vậy, Thượng Đế hẳn là đang mơ hồ kinh khủng.

Tất nhiên, chúng con sẽ không nói rằng chính Thượng Đế mới là vị đang mơ hồ. Chúng con sẽ nói rằng chính con người mới là kẻ đang mơ hồ.

Phải, và nếu tất cả họ chỉ chú ý đến quy tắc ứng xử của con người, họ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.

Chính xác! Đúng rồi.

Nhưng nếu Thượng Đế là Đấng Toàn Năng, tại sao Ngài không chỉ đơn giản là làm rõ quy tắc ứng xử nào là quy tắc ứng xử chính xác? Tại sao Ngài không đơn giản là giải quyết vấn đề?

Đó chính xác là những gì Ta đang làm.

Ngài đang làm sao?

Con không biết rằng Ngày Kết Thúc đã gần kề sao? Con không thấy rằng Chiến Thắng Cuối Cùng đã ở trong tầm tay sao? Con không quan sát thành quả của cuộc đấu tranh, kết quả huy hoàng của cuộc thánh chiến sao?

Ý Ngài là nhân danh thượng Đế và giết hại hàng nghìn người sao?

Ý Ta là tiêu diệt những kẻ ngoại đạo phản bội. Ý Ta là thanh tẩy xã hội loài người.

 “Các người phải thanh trừng điều ác khỏi nhiều người trong số các người” Kinh thánh nói. “Chiến đấu chống lại họ cho tới khi không còn mâu thuẫn nào nữa và mọi đức tin đều hướng về Thượng Đế,” Kinh Qur’an dạy. “Để bảo vệ những người có phẩm hạnh, và tiêu diệt những người làm điều xấu xa, để thiết lập tiêu chuẩn của nghĩa vụ thiêng liêng, ta sẽ xuất hiện từ thời đại này qua thời đại khác,” Bhagavad-Gita truyền thông tin cho chúng ta. Vì vậy, con thấy đấy, đây là việc làm đúng đắn và phù hợp của người dân của Thượng Đế.

Ngài thực sự tin vào điều đó sao?

Không, Ta không tin.

Vậy tại sao Ngài lại nói điều đó?

Ta muốn công bằng và đưa ra tiếng nói cho những ai tin vào điều đó thôi.

Chính những niềm tin như vậy đã gây ra sự tàn phá trên thế giới mà các cuộc chiến tranh tôn giáo đã tạo ra. Con có thấy điều đó không?

Con thấy, tất nhiên. Hầu hết mọi người đều thấy – ngoại trừ những người có thù hận sâu sắc trong họ. Vấn đề là, chúng con không biết phải làm gì với nó. Chúng con không biết làm thế nào để giúp những người bị cuốn vào những niềm tin đó, làm sao phá bỏ bùa chú trên người họ.

Con có thể giúp họ bằng cách nói với họ rằng con có thể hiểu làm thế nào mà họ có thể cảm thấy như vậy, rằng con nhận ra đây là niềm tin của họ và con muốn tham gia đối thoại với họ về những niềm tin đó để xem liệu có nhiều điều hơn về chúng hay không —và về những niềm tin khác trên thế giới — để cả hai người cùng tìm hiểu.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những gì họ đang làm — cách họ đang hành động — đang gây ra thiệt hại hoặc tổn hại cho con? Điều gì sẽ xảy ra nếu niềm tin của họ khiến họ làm những điều khủng khiếp đối với con?

Ngay cả những người làm những điều kinh khủng cũng sẽ ngừng làm chúng, dù chỉ trong chốc lát, nếu con hỏi họ tại sao lại làm như vậy.

Bản chất cơ bản của con người không phải là kinh khủng. Bản chất cơ bản của con người chính là yêu thương. Khi con người trở nên kinh khủng, đó là vì một điều gì đó mà họ tin tưởng. Do đó, hãy hỏi họ – ngay cả khi đang kinh hoàng – hãy hỏi họ:

Điều gì khiến bạn đau đớn đến mức bạn cảm thấy bạn phải làm tổn thương tôi để chữa lành nó?

Giờ thì đó là một câu hỏi nhức nhối đấy.

Đó là một câu hỏi tuyệt vời khi đặt ra ở giữa bất kỳ sự bất đồng nào mà đang khiến người khác truyền năng lượng tiêu cực vào con. Nó có tác dụng trong các hộ gia đình cũng như trong các vấn đề quốc tế.

Nhưng rồi, đã đặt câu hỏi, thì con phải sẵn sàng lắng nghe câu trả lời. con không thể viết ra câu trả lời như quá nhiều lời tuyên truyền, hoặc gạt bỏ nó ra khỏi tầm tay. Con không thể phớt lờ nó hoặc coi thường nó hoặc hạ thấp giá trị của nó bởi vì con không đồng ý với nó. Và, tất nhiên, con sẽ không đồng ý với nó, nếu không thì không ai sẽ gây gổ với con cả. Sẽ rất hữu ích nếu con hiểu rằng khi ai đó gây gỗ với anh, họ thường gây gổ để giành sự chú ý của anh. Nếu họ có thể khiến con nghe thấy họ và giúp họ giải quyết những gì đang làm họ bị tổn thương, mà không cần phải gây gổ với anh, họ sẽ từ bỏ trận chiến, chỉ để giải trừ nguy hiểm cho mình.

Bởi vì họ nhận thức được rằng những điều nguy hiểm đã và đang xảy ra với họ, hoặc sắp xảy ra với họ — và đó là những gì họ đang làm để cố gắng ngăn chặn.

Hãy nhớ những gì ta đã nói với con: Khi người ta tấn công, không quốc gia hoặc nhóm hoặc cá nhân nào nghĩ mình là kẻ tấn công. Tất cả họ đều nghĩ về mình như những người tự vệ.

“Điều gì khiến bạn đau đớn đến mức bạn cảm thấy phải làm tổn thương tôi để chữa lành nó?” do vậy mà có thể là một câu hỏi rất hữu ích.

Nhưng nếu như con không thể làm bất cứ điều gì về những gì làm họ tổn thương rất nhiều thì sao? Nếu quan điểm của họ bị lệch lạc và yêu cầu của họ là bất hợp lý thì sao?

Quan điểm của tất cả mọi người đều bị lệch. Hãy bắt đầu với điều đó. Con nên biết điều đó khi bước vào cuộc đối thoại tiếp theo.

Là một người chữa lành, Con phải hiểu rằng không ai làm điều gì không phù hợp, dựa trên mô hình thế giới của họ.

Điều đó có nghĩa là con phải chấp nhận quan điểm của mọi người là hợp lệ sao?

Nó có nghĩa là con phải hiểu rằng nó có giá trị đối với họ.

Con phải sẵn sàng để nói Chín Từ Có Thể Chữa Lành Thế Giới:

“Tôi hiểu được tại sao bạn cảm thấy vậy.”

Đây là một lời nói vô cùng mạnh mẽ. Nó không chỉ ra rằng con chia sẻ cảm xúc của người khác, hoặc đồng ý với điều gì đó mà họ đã làm, nhưng nó cho thấy rằng con có thể hiểu làm thế nào họ có thể đi đến cảm giác này. Chỉ riêng câu nói đó thôi cũng có thể dập tắt những đám cháy lớn rồi đấy.

Thật sao ạ? Ý con là, nó có thực sự mạnh mẽ như vậy không?

Thực vậy, bởi vì nó nói với người kia, “Bạn không hề đơn độc. Bạn sẽ không phát điên, với những niềm tin, suy nghĩ và trải nghiệm của bạn, bạn không phải là người duy nhất có thể đi đến kết luận của bạn.”

Nếu con là một người chữa lành, con phải hiểu rằng khó khăn lớn nhất mà những người có vấn đề phải đối mặt hiếm khi là bản thân vấn đề, mà chính là nỗi sợ hãi rằng không ai khác hiểu được vấn đề đó. Nếu không ai khác hiểu nó, triển vọng tìm ra giải pháp có vẻ rất mờ mịt.

Đó là lý do tại sao cảm giác không được thấu hiểu dẫn đến tuyệt vọng. Và ngược lại, cảm giác ai đó hiểu sẽ đẩy mọi người trở lại, xa khỏi bờ vực, và mở ra cánh cửa cho cuộc thảo luận.

Đó vẫn là một mệnh lệnh cao cả. Nếu ai đó đang thả bom xuống đầu người khác, hoặc đầu độc nguồn nước của người khác, hoặc tiến hành chiến tranh sinh học đối với quốc gia khác, hoặc vì vấn đề đó, hét vào mặt người ta trong bếp, thật khó để nói, “Tôi hiểu được tại sao bạn cảm thấy vậy.”

Nếu con không nói điều đó, hoặc ít nhất là hỏi, “Điều gì làm bạn đau đớn đến mức bạn cảm thấy phải làm tổn thương tôi để chữa lành nó?” con sẽ không bao giờ chấm dứt bạo lực được. Con có thể làm gián đoạn nó, Con có thể trì hoãn nó, nhưng con sẽ không bao giờ chấm dứt nó được.

Điều này là vì, Ta nhắc lại: Tất cả các cuộc tấn công đều được kẻ tấn công xem như một sự phòng thủ.

Hiểu được điều này là cơ sở của mọi sự chữa lành.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here