Đối thoại với Thượng Đế những mặc khải mới – Chương 11.

0
127

Con phải thừa nhận rằng con luôn cảm thấy khó tin rằng Thượng Đế sẽ nói với mọi người rằng họ không được phép kết hôn với người khác chủng tộc, hoặc nói rằng phụ nữ không được phép để cho bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể họ bị nhìn thấy ở nơi công cộng, hoặc là các cặp vợ chồng không được sử dụng các biện pháp tránh thai, hay cái chuyện đàn ông thì phải để râu.

Con chưa bao giờ hiểu được tại sao Thượng Đế thấy Ngài phải ra lệnh cho con người nhiều đến vậy.

Ta không ra lệnh. Ta chẳng phải ra lệnh cho bất kỳ ai, và Ta chưa bao giờ làm như vậy.

Chưa bao giờ sao?

Và sẽ không bao giờ.

Ngài sẽ không bao giờ ra lệnh sao?

Ý ngài là chúng con sẽ không bao giờ biết được Thượng Đế thực sự muốn gì sao?

Không. 

Tại sao? Tại sao Ngài lại làm điều này với chúng con chứ?

Làm gì với các con cơ?

Tại sao Ngài lại bảo chúng con làm theo Luật của Thượng Đế, tuân theo ý muốn của Ngài, và sau đó không nói cho chúng con biết Ngài thực sự muốn gì?

Bởi vì Ta chẳng muốn gì cả. 

Đây là điều các con không thể hiểu hoặc là không chịu chấp nhận.

Thượng Đế chẳng muốn hoặc cần gì cả ư?

Thượng Đế không đòi hỏi gì, không ra lệnh gì, chẳng yêu cầu gì, không bắt buộc gì cả. Hãy dạy điều này trong các chủng viện thần học của con và cả các trường học Hồi giáo nữa.

Thượng Đế không ra lệnh hay yêu cầu, không đòi hỏi cũng không mong đợi, bất cứ điều gì. Hãy nói điều này cho những người trẻ tuổi của các con. 

Ta là Tác Giả của Vạn Vật. Ta là Đấng Tạo Hóa và là Tạo Vật. Không có gì hiện hữu mà không phải là Ta. Ta không cần phải ra lệnh cho bất cứ ai. 

Ta sẽ ra lệnh cho ai chứ? Không có ai để chỉ huy cả ngoài Ta. Ta là cái Tất Cả Trong Tất Cả. Ta là Alpha và là Omega, cái khởi đầu và cái kết thúc. Và Ta sẽ trừng phạt ai nếu lệnh của Ta không được tuân theo? Ta có nên dùng tay phải để tát tay trái không? Ta có nên cắn mũi mình để chọc tức mặt mình không?

Các giáo viên của các con và các tiến sĩ Luật nữa, những cha sứ và các giáo sĩ đã nói với con rằng Thượng Đế phải được kính sợ, vì Ngài là một Thượng Đế báo thù. Con sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Thượng Đế. Con phải run sợ trước sự hiện diện của Ngài. Cả đời con phải lo sợ sự phán xét khủng khiếp của Thượng Đế. Vì Thượng Đế là “công bình”, các con được bảo cho như vậy. Và Thượng Đế biết, con sẽ gặp rắc rối khi đối diện với công lý khủng khiếp của Ngài. Do đó, các con phải vâng theo mệnh lệnh của Thượng Đế. Không thì đừng trách.

Vì vậy, hầu hết các con dành phần lớn cuộc đời trưởng thành của mình để tìm kiếm “con đường đúng” để thờ phượng Thượng Đế, vâng lời Thượng Đế và phụng sự Thượng Đế. Điều trớ trêu của tất cả những điều này là Ta không muốn các con thờ phượng, Ta không cần các con phải vâng lời cũng không cần các con phải phục vụ Ta.

Những hành vi này là hành vi của các bậc quân vương độc tài, bất an, chuyên chế trong lịch sử đã sử dụng để ra lệnh cho thần dân của họ. Chúng không phải là yêu cầu của Thượng Đế theo bất kỳ nghĩa nào, và có vẻ như thế giới cho đến nay vẫn chưa kết luận rằng những yêu cầu đó là giả mạo, không liên quan gì đến nhu cầu của Đấng Thánh. Thượng Đế không có nhu cầu nào cả.

Tất Cả Hiện Hữu thì chính xác là như vậy, là: Tất Cả Hiện Hữu.

Do đó, theo định nghĩa này thì Nó chẳng cần gì, hay thiếu thốn gì cả.

Nếu các con chọn tin vào một Thượng Đế, mà bằng cách nào đó, cần một thứ gì đó — và có cảm giác bị tổn thương nếu Ngài không có được thứ đó đến mức Ngài trừng phạt những người mà Ngài trông đợi sẽ nhận được nó từ họ — thì các con đã chọn tin vào một Thượng Đế nhỏ bé hơn ta rất nhiều. Các con thực sự là Con Cái của một Thượng Đế Kém hơn.

Không, các con của Ta, cho phép Ta đảm bảo với các con một lần nữa, qua cuộc đối thoại hiện tại này, như Ta đã từng nói trong các cuộc đối thoại trước đây, rằng Ta không có nhu cầu nào cả. Ta không yêu cầu bất kỳ điều gì cả. (Từ CWG 1.)

Vậy Ngài chưa từng ra “lệnh” cho chúng con sao?

Chưa từng. Chính con người mới cảm thấy họ cần phải ra lệnh cho con người, dùng mệnh lệnh để giữ vị thế. Và cách tốt nhất mà họ biết để khiến mọi người tuân theo mệnh lệnh đó là nói rằng những mệnh lệnh ấy là trực tiếp đến từ Thượng Đế. 

Cũng có những người chân thành tin rằng họ đang nhận được chỉ thị từ Thượng Đế về cách sống trong đời, cùng với những thứ khác họ nói rằng họ được những người sống trong đức tin trao truyền lại.

Nhưng điều này không có nghĩa là những gì được truyền lại đều luôn chính xác, cũng không có nghĩa là người tự xưng là người đầu tiên tiếp nhận của những mặc khải này là không thể sai lầm.

Cũng giống như cho rằng cuốn sách này là không thể sai lầm vậy.

Nói chính xác rồi đấy. Chính xác là đúng như vậy. Mọi tuyên bố rằng quyển sách này là hoàn toàn đúng sẽ là không chính xác.

Sẽ không chính xác nếu nói rằng cuốn sách này là chính xác.

Phải.

Vì vậy, cuốn sách này là chính xác khi nó nói rằng nó không chính xác.

Thật thông minh, lại một câu trả lời “phải” khác.

Vậy, nếu nó không chính xác, tại sao chúng con phải tin nó?

Các con không nên tin vào nó. Các con nên áp dụng và xem điều gì phù hợp. Cũng như thế, hãy đặt mọi văn bản khác tự xưng là lời từ Thượng Đế vào cùng một bài kiểm tra.

Chúng con đã làm điều đó rồi. Chúng con đã thử nghiệm lời dạy từ những cuốn sách khác trong nhiều thế kỷ, và cuộc sống trên hành tinh này chính là bằng chứng cho chúng con về việc những lời dạy của chúng có hiệu quả hay không.

Vì vậy, vấn đề không còn là các con có bằng chứng hay không, mà là vấn đề các con còn cần thêm bao nhiêu bằng chứng nữa.

Rõ ràng là vậy. Tuy nhiên, những gì Ngài đang nói ở đây, trong cuốn sách này, là không thể tin được. Nó không thể là sự thật. Nó phạm vào tất cả những gì con từng được dạy. Thượng Đế hẳn phải muốn một điều gì đó.

Tại sao?

Con không biết, nhưng Ngài hẳn phải thế. Nếu Ngài không muốn gì thì còn lý do gì mà chúng con lại làm điều này, hay không làm điều kia nữa chứ?

Ý con là con cần Thượng Đế phải yêu cầu con làm những điều tốt nhất cho con, và cấm con làm những điều mà rõ ràng là không tốt cho con sao?

Không, không, chúng con cần Thượng Đế xác quyết điều gì là “tốt nhất” hay “không tốt.” Một khi chúng con biết đó là điều gì, chúng con có thể dựa vào bản thân mình để làm hay là không làm theo điều đó. Chuyện quyết định xem điều gì là “tốt nhất” mới là chuyện khó đấy ạ.

Nhưng chuyện đó thì dễ mà. Đơn giản chỉ là quyết định xem con đang cố gắng làm gì. Chỉ cần nhìn xem con muốn trải nghiệm điều gì mà thôi.

Ai? Chúng con với tư cách cá nhân hay tất cả chúng con với tư cách là một tập thể? Và khi nào? Hiện tại hay trong tương lai? Bởi vì, Ngài thấy đấy, vấn đề là hầu hết chúng con quyết định xem bản thân chúng con muốn trải nghiệm điều gì và chúng con muốn trải nghiệm điều gì bây giờ — ngay tại đây, ngay bây giờ — và không nghĩ gì đến tương lai. Thậm chí không phải ngày mai, chứ đừng nói là tháng tới hay năm sau.

Sao các con lại thiển cận vậy?

Bởi vì chúng con ích kỷ.

Tại sao các con lại ích kỷ như vậy?

Bởi vì thói quen của chúng con là nghĩ trước, và đôi khi chỉ nghĩ về bản thân mà thôi.

Con biết điều này về bản thân mình à?

Vâng. Chúng con có thể thừa nhận điều đó.

Vậy vấn đề dễ dàng để giải quyết được rồi. Câu trả lời là hiển nhiên.

Thật vậy sao? Nó là gì?

Chỉ cần mở rộng định nghĩa của con về “Bản thân” mà thôi.

Vấn đề không phải là con tự cho mình là trung tâm, vấn đề là con đã định nghĩa sai về cái bản thân mà con đang lấy làm trung tâm. Khi con tập trung vào một “bản thân” nhỏ hơn nhiều so với cái Con Thực Sự Là, thì đó là khi con gặp khó khăn đấy. 

Chuyện là, định nghĩa về “bản thân” của con quá nhỏ bé. Khi con lần đầu tiên trở nên “tự ý thức” — tức là khi người vượn đầu tiên nhận thức được về bản thân họ — con đã trải nghiệm rằng “con” đang ở “đây” và mọi thứ khác thì đang ở “đằng kia”. Và như thế, con đã định nghĩa “bản thân” theo một cách quá hạn chế.

Ở phần sau của cuộc đối thoại này, khi chúng ta khám phá Lời Mặc Khải Mới Thứ Tám, con sẽ hiểu được, một cách rất ấn tượng, rằng định nghĩa của con về “bản thân” đã bị giới hạn như thế nào. Nhưng đừng tự trách mình. Con đã không thể biết được nhiều hơn như thế đâu. Con không hiểu. Và đây là điểm mà hầu hết các tổ chức tôn giáo đã làm các con phải thật vọng. Họ đã dạy cho các con tin rằng bản thân các con rất nhỏ bé và bị giới hạn

Con nghĩ Cơ Đốc Giáo dạy rằng con là người trông nom anh em mình.

Đúng vậy, nhưng con ở “đây”, và anh em con ở “kia”. Các con thấy mình tách biệt khỏi nhau.

Con nghĩ rằng đạo Hồi dạy rằng yếu tố quan trọng nhất trong cuộc sống là umma, cộng đồng. Cộng đồng là tất cả.

Danh dự của cộng đồng, sự thánh thiện của cộng đồng, sự an toàn của cộng đồng, tính cách và lòng đạo đức của cộng đồng — tất cả những điều này mới là điều quan trọng và quyết định liệu đời sống họ có thực sự có Thượng Đế hay không.

Đúng vậy, nhưng cộng đồng vẫn chỉ bao gồm “đồng bào của con”. “Những người khác” thì không phải là một phần của nó. Các con thấy mình tách biệt với nhau.

Điều này dẫn đến bản chất của những niềm tin cơ bản nhất của loài người. Con người định nghĩa Bản Thân mỗi người là phần thân thể kết thúc chỗ đầu những đầu ngón tay và đầu những ngón chân của mình. Và đúng, một số người trong các con thực sự có ý thức về “cái tôi tập thể” mở rộng đến gia đình hoặc cộng đồng của các con— và trong vài trường hợp, cộng đồng đó có thể khá lớn, nhưng nó vẫn không bao gồm tất cả. Nó bao gồm tất cả những người suy nghĩ giống như con, trông giống như con, hành động giống con, đồng ý với con, nhưng lại không bao gồm những người khác. Trên thực tế, ý thức này có thể loại trừ những người khác, một cách có hệ thống.

Vì vậy, nhiều tổ chức tôn giáo của các con đã dạy các con tính riêng biệt. Bằng cách này, họ đã tạo ra điều ngược lại với những gì họ đáng lý phải tạo ra. Thay vì tạo ra sự thống nhất, họ đã tạo ra sự chia rẽ.

Nhưng chúng con khác biệt với nhau. Không thể phủ nhận điều đó được.

Ta đã không nói gì về sự khác biệt cả. Ta đang nó về sự chia rẽ. Khác biệt không có nghĩa là chia rẽ.

Nhưng người người đều tách biệt khỏi nhau cơ mà.

Không, các con không hề bị tách biệt. Các con chỉ nghĩ rằng các con tách biệt mà thôi. Các con chỉ hành động như thể là các con tách biệt mà thôi. Trên thực tế, các con không hề tách biệt.

Đây là điều mà hầu hết các tôn giáo nói với các con.

Họ nói với các con rằng các con tách biệt khỏi nhau, và tách biệt khỏi Thượng Đế.

Chúng con không tách biệt với Thượng Đế sao?

Các con không tách biệt với Thượng Đế. 

Dĩ nhiên là chúng con là như thế. Thượng Đế thì tốt lành. Thượng Đến thì vĩ đại. Chúng con thật tệ hại. Chúng con là những tội nhân. Chúng con chỉ là những hạt bụi bẩn nhỏ nhoi, thậm chí không xứng đáng được đặt dưới chân Thượng Đế.

Nhiệm vụ của chúng con là hạ mình trước mặt Thượng Đế, nhắc nhở bản thân rằng trước Đấng đã tạo nên con người, chúng con khác nào là hư không.

Một số tôn giáo thì nói, chúng con cần phải khiêm cung mà quỳ gối nguyện cầu van xin, tôn giáo khác lại bảo,  chúng con phải phủ phục, mặt áp xuống đất, năm lần mỗi ngày trong khi ca ngợi thánh Allah. Trong những truyền thống khác, chúng con vẫn còn phải cúi mình thật thấp. Chúng con phải đấm vào vào ngực mình. Phải tự dùng roi phạt mình. Chúng con phải – 

– Chờ đã! Con hiểu rồi! Con đã hiểu toàn bộ viễn cảnh rồi. 

Ngài đang nói với chúng con rằng chúng con đã hiểu sai tất cả điều này ư?

Ta đang nói với con rằng đã có một sự hiểu lầm.

Ta đã mang những mặc khải của Ta đến cho các con bằng nhiều cách, thông qua nhiều người mang thông điệp, nhưng Ta đến với các con không phải để hạ thấp các con, mà để tôn vinh các con.

Nhưng chúng con không xứng đáng được tôn vinh. Chúng con chỉ xứng đáng được quỳ gối trước mặt Thượng Đế.

Tại sao? Tại sao con lại nghĩ như vậy?

Bởi vì chúng con đã làm Ngài thất vọng!

À, phải, đó là Niềm Tin Sai thứ hai về Thượng Đế đấy.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here