Mối liên hệ bất ngờ tiếp theo với Chúa Giê-su xảy ra một cách tự nhiên vào năm 1987, một năm sau khi tôi làm việc với Mary. Tôi vẫn đang còn chuyên chú giải nghĩa các bài thơ bốn câu của Nostradamus (cho bộ ba quyển Những cuộc đối thoại với Nostradamus), và giờ đây tôi đã trở thành một nhà nghiên cứu về Vật thể bay không xác định (UFO). Tôi được kêu gọi thực hiện thôi miên trong các trường hợp bị nghi ngờ là bắt cóc ở Arkansas (xem quyển sách Người trông nom Trái Đất của tôi). Thời gian của tôi bị phân chia cho nhiều dự án, thêm vào đó, là trị liệu tiền kiếp nữa. Anna là một phụ nữ Do Thái rất dịu dàng, ăn nói nhẹ nhàng vào độ tuổi khoảng cuối ba mươi, mặc dù vẻ ngoài của cô đã giấu được tuổi thật của cô. Cô ấy dường như sở hữu một sự trẻ trung vĩnh cửu, và tạo ấn tượng như đang cất giấu một thiếu niên tinh quái bên dưới bề ngoài của mình. Cô được lớn lên trong Đền thờ Do Thái Cải cách, và cô và gia đình không biết tiếng Do Thái. Anna và chồng đã quyết định thoát khỏi điều kiện đông đúc và ồn ào của Los Angeles, nơi cô sinh ra và lớn lên. Họ chọn cách sống yên tĩnh hơn trên những ngọn đồi ở Arkansas của chúng tôi và xây dựng một cơ sở chỉ phục vụ bữa sáng ở ngoại ô của một thị trấn du lịch gần đó. Tôi đã biết cô ấy trong vài năm, và đã làm việc với cô ấy như một thân chủ của mình trong nhiều dự án. Cô ấy đã chứng minh được mình là một đối tượng xuất sắc và tôi đã tạo điều kiện để cô ấy nhanh chóng và dễ dàng đi vào trạng thái thôi miên sâu. Tôi có thể nói thật lòng rằng Anna là một trong những người hiếm hoi không có khả năng lừa dối. Cô ấy là người đáng tin cậy nhất mà tôi từng gặp.
Vào thời điểm xảy ra vụ việc này, Anna không gặp vấn đề gì, và chúng tôi cũng không làm việc gì cụ thể cả. Cô đã trải qua những khung cảnh lặp đi lặp lại hiện lên chớp nhoáng trong tâm trí mình. Những khung cảnh này xuất hiện tương tự như Israel hoặc phần đó của thế giới. Đó chỉ là những cảnh đường phố đơn giản và những hình ảnh thoáng qua của những người mặc trang phục đặc trưng của vùng. Những cảnh này không khiến cô phiền lòng, nhưng cô nghĩ có lẽ tiềm thức của cô đang cố nói với cô rằng cô đã từng trải qua một kiếp sống ở đất nước đó. Cô muốn khám phá khả năng này. Chúng tôi dự định xem liệu chúng tôi có thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về nó trong phiên đầu tiên này không. Khi cô ấy đã làm cho mình thoải mái trên giường, tôi sử dụng từ khóa của cô ấy và bắt đầu buổi thôi miên.
D: Cô nói rằng cô đã nhìn thấy một số cảnh gần đây mà cô nghĩ rằng có thể có liên quan đến một tiền kiếp. Chúng ta sẽ xem liệu chúng ta có thể tìm ra bất cứ điều gì về điều đó không và liệu có bất cứ điều gì ở đó mà cô cần biết hay không nhé. Cô nghĩ nó có thể ở Jerusalem, nhưng chúng ta không biết chắc. Vì vậy, nếu những cảnh đã đến trong tâm trí cô có tầm quan trọng và nếu chúng có giá trị, tôi muốn chúng ta đi khám phá chúng và xem liệu có điều gì ở đó mà cô cần biết hay không. Tôi sẽ đếm đến ba và tôi đếm xong thì cô sẽ ở đó. 1… 2… 3… chúng ta đã đi đến thời điểm mà cô đã hình dung đến. Cô đang nhìn thấy gì? Cô đang làm gì đấy?
Cô ấy bước vào khung cảnh tại một thời điểm bất thường. Cô ấy nói với một giọng trẻ con, và đang trải qua xúc động đến mức dường như sắp khóc.
A: Tôi… tôi là một đứa bé gái. Tôi còn chưa đến mười ba tuổi nữa. Tên tôi là Naomi (phát âm: ‘Niome’). Và tôi không vui lắm (sắp rơi nước mắt). Ồ, thật khó để nói về điều đó.
D: Có điều gì đã xảy ra khiến cô cảm thấy như vậy phải không? (Cô ấy đã khóc nức nở, vì vậy tôi đã xoa dịu cô ấy). Cô có thể nói với tôi.
A: Tôi ước rằng tôi là một đứa bé trai. Vậy thì tôi có thể tự do làm những gì tôi tin rằng tôi vốn nên làm. Và tôi biết điều đó (cô ấy đã suy sụp). Điều này thật khó khăn mà.
Anna đã biết tôi và đã cùng làm việc với tôi được một thời gian, nhưng ở đây tôi đang giao tiếp với một thực thể khác. Tôi phải có được sự tin tưởng của Naomi để cô ấy cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với tôi.
D: Tôi hiểu. Đôi khi cô cần một ai đó để nói chuyện. Cô luôn có thể nói chuyện với tôi về nó.
A: Tôi phải truyền bá những lời dạy, bởi vì tôi hiểu chúng quá rõ từ trái tim mình. Và ông ấy nhìn tôi và nói với tôi rằng tôi không thể, bởi vì tôi là phụ nữ và điều đó sẽ không thể được hiểu cho đâu. Và… (nức nở) Tôi yêu thương ông ấy rất nhiều.
D: Cô đang nói về ai vậy? Ai đã nói với cô điều này?
A: Đây là… (nức nở) đây là Nazarene.
Người duy nhất mà tôi từng nghe được gọi bằng tên này là Chúa Giê-su. Đây là một bất ngờ. Tôi sẽ phải đặt câu hỏi cẩn thận để xác định xem đây có phải là người mà cô ấy đang nói đến hay không.
D: Cô có biết Nazarene không?
A: Có (nức nở). Và tôi muốn rời khỏi nhà của cha mẹ tôi và cùng đi với chú ấy, bởi vì tôi biết, tôi biết tôi có thể làm tất cả những điều đó. (Giọng cô ấy đầy đau khổ và xúc động). Và tôi không sợ.
Cô bắt đầu khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên má và thấm vào gối.
A: Tôi có thể cắt tóc ngắn và mặc áo choàng của con trai. Và tôi nghĩ rằng họ sẽ không biết có điều gì bất thường đâu. Nhưng tôi tin, thật sự tin rằng tôi phải đi bên chú ấy, giúp chú ấy và chăm sóc chú ấy. Tôi tin rằng chú ấy cần tôi. Và tôi tin rằng nếu tôi sinh ra là một đứa con trai, thì tôi hẳn đã có thể làm được điều này rồi. Nhưng tôi không thể làm gì khác được. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì khác.
D: Tôi hiểu.
A: Và họ nói rằng cha tôi là anh em trai cùng cha khác mẹ của chú ấy (sụt sịt). Và nếu đúng như vậy, tôi nghĩ tôi nên được phép làm điều này.
Đây là một bất ngờ lớn. Tôi cho rằng cô ấy đang nói về Chúa Giê-su, nhưng liệu ông ấy có một người anh em cùng cha khác mẹ không? Trong Chúa Giê-su và những người Essene, người ta nói rằng ông có một số anh chị em, nhưng chúng tôi không liên hệ với họ trong quyển sách đó. Dù bối rối nhưng tôi phải nghĩ cách đặt câu hỏi mà không dẫn dắt đến điều gì cả.
D: Cha của cô là ai vậy?
A: Cha tôi là một bậc thầy rèn đúc. Ông ấy là thợ kim loại của làng. Ông ấy tạo ra ổ khóa và nhiều thứ khác bằng các kim loại khác nhau.
D: Cô nói ông ấy là anh em cùng cha khác mẹ với người đàn ông kia?
A: Đó là những gì tôi đã được bảo. Tôi cũng không biết đó có phải là lý do mà họ muốn giữ tôi tránh khỏi chú ấy hay không.
D: Tên của cha cô là gì?
A: Là Joseph.
Một bất ngờ khác. Tôi đã nhận thấy rằng trong nền văn hóa đó, con trai trưởng thường được đặt theo tên của người cha.
D: Cô quen biết người đàn ông kia được bao lâu rồi vậy?
A: Tôi luôn biết chú ấy mà. Chú ấy luôn ở đó. Chú ấy đến nhà để gặp cha tôi. Tôi đoán họ có công việc buôn bán với nhau, nhưng chú ấy có một công việc buôn bán khác trong thị trấn. Tôi đã nghe chú ấy nói và cứ như thể chú ấy đang nói lời của tôi vậy. Tôi biết chú ấy cũng sắp rời đi rồi.
D: Anh ấy đi đâu vậy?
A: Chú ấy đang tham gia một nhóm và chú ấy đang đi trong một cuộc hành trình, một cuộc hành hương để truyền bá giáo lý. Và tôi biết đó là chỗ của tôi. Nhưng cha tôi không cảm thấy như vậy. Cha tôi cảm thấy sợ hãi, còn tôi thì không. Mẹ tôi là một người phụ nữ rất ít nói. Bà ấy không nói bất cứ điều gì về nó.
D: Thành phố hoặc thị trấn mà cô đang sống là gì? Nó có tên gọi không?
A: Jerusalem. Họ nói…
Cô ấy nói ba từ mà dường như là tiếng Do Thái, một ngôn ngữ mà Anna không hề ý thức biết được. Chúng rất khó để tôi phiên âm, vì vậy sau đó tôi đã nhờ một người đàn ông thông thạo tiếng Do Thái xem anh ta có thể hiểu chúng từ đoạn băng ghi âm không. Anh ấy nói, ‘Tất nhiên rồi’, và chỉ cho tôi cách đánh vần: Yerushalaym she sahav. Naomi tiếp tục:
A: Và bây giờ tôi biết điều đó có nghĩa là gì rồi. Tôi đã chưa bao giờ thực sự biết điều đó có nghĩa là gì.
D: Nó có nghĩa là gì?
A: Nó có nghĩa là ‘Jerusalem của Vàng.’
Người đàn ông Do Thái cho rằng bản dịch này hoàn toàn chính xác. Sau đó, ông giải thích tại sao Jerusalem được gọi như vậy. Những ngôi nhà cổ hơn được làm bằng đá vôi màu mật ong của địa phương, mang đến cho toàn bộ thị trấn một ánh vàng rực rỡ khi được ánh mặt trời chiếu vào. Điều này nghe có vẻ là một lời giải thích hợp lý, cho đến khi tôi nghiên cứu về Jerusalem cổ. Tất cả các tòa nhà trong thành phố hiện đại đều được xây dựng sau thời của Chúa Giê-su, vì vậy điều ông ấy nói sẽ không phù hợp trừ khi những ngôi nhà được làm từ cùng một loại vật liệu cách đây hai nghìn năm. Đó là một khả năng, nhưng nghiên cứu của tôi đã tiết lộ một lời giải thích hợp lý hơn nhiều đối với việc gọi thành phố là “Jerusalem của Vàng”.
Tôi đã tìm thấy rằng các tòa nhà chính của Đền thờ được xây bằng đá vôi trắng của địa phương được đánh bóng sáng đến mức giống như đá cẩm thạch. Mặt trước của các tòa nhà đã được mạ bằng một lớp vàng, và một số cửa lớn dẫn đến tòa nội cung hoặc thánh đường được mạ vàng và bạc. Tất cả những điều này tạo ấn tượng về một ngôi đền lấp lánh, và chắc hẳn đã tạo nên một cảnh tượng rất ấn tượng. Ngôi đền được mô tả là đẹp đến nỗi nó đã được nói đến trên khắp thế giới thời cổ đại. Rõ ràng, người dân gọi thành phố là “Jerusalem của Vàng”.
A: Tôi đã luôn thích âm thanh của nó khi tôi nghe nó, nhưng tôi chưa bao giờ biết nó thực sự có ý nghĩa gì. Và nó có nghĩa là những gì anh ấy đang truyền bá. Nó có nghĩa là ánh sáng vàng mà tôi nhìn thấy xuất phát từ vùng tim của anh ấy. Đó là ánh sáng vàng từ tình yêu thương và sự quan tâm và lòng nhân hậu, từ nơi đó không có sự sợ hãi hay tàn nhẫn. Vì vậy, nó có nghĩa là loại vàng đó. Một sự tồn tại vàng (*sự tồn tại đáng quý). Nó không có nghĩa là kim loại vàng (*điều này sẽ được giải thích ở chương Bảy). Đó là điều mà tôi đã không hiểu trước đây. Vì vậy, nó có nghĩa là chú ấy đã làm cho Jerusalem trở thành vàng, vì những gì chú ấy đang cố gắng truyền dạy. Và tôi đoán, bây giờ khi tôi đã hiểu điều này, tôi chỉ muốn sống như vậy. Tôi muốn được giúp đỡ. Tôi muốn đi cùng với chú ấy. Vì tôi biết tôi cũng có cùng năng lượng yêu thương đó, và tôi có thể giúp đỡ được. Và tôi không cần phải kết hôn, được chăm sóc, hay làm mẹ. Tôi biết tôi có thể đi cùng chú ấy và học cách chữa lành và xoa dịu nỗi đau của người khác. Và đó là tất cả những gì tôi muốn.
D: Cô nói rằng cô biết một số lời dạy của anh ấy. Cô đã học cùng với anh ấy hay thế nào?
A: (Cười) Không, điều đó không được cho phép. Tôi đã nghe chú ấy nói chuyện với cha tôi, khi họ nghĩ rằng tôi đang ngủ. Tôi cũng đã cải trang và lẻn đến nơi chú ấy đang tổ chức một cuộc họp. Và tôi đã lắng nghe khi tôi lẻn ra ngoài và làm điều này.
D: Anh ấy có một nhóm nhiều người không? Cô nói rằng anh ấy đang dẫn theo một nhóm đi cùng với anh ấy.
A: Không, không lớn lắm, bởi vì hầu hết mọi người đã truyền giáo trong bí mật, trong những nhóm nhỏ. Nhưng bây giờ chú ấy biết rằng chú ấy phải gửi thông điệp của mình ra ngoài. Nhóm này nhỏ vì không nhiều người trong chúng ta đủ can đảm để bước đi trên con đường của sự thật và tình yêu. Thật khó để tìm thấy những người không ngại chữa bệnh và phụng sự. Vì vậy, bây giờ nhóm không lớn lắm, theo những gì tôi biết.
D: Cô có biết anh ta bằng cái tên nào khác ngoài Nazarene không?
A: Họ gọi chú ấy là Giê-su, nhưng tôi nghĩ tôi thích cách phát âm ‘Nazarene’ hơn. Có lẽ là do tôi nghe thấy cha tôi và chú ấy nói chuyện. Nazarene.
D: Tôi đã tự hỏi liệu đó có phải là cách mà cha cô gọi anh ấy không.
A: Ồ, đôi khi. Nhưng thông thường, khi chú ấy đến, khi họ nói về công việc kinh doanh, nghề mộc và kim loại, ông ấy gọi chú ấy là Giê-su. Đôi khi ông ấy gọi chú ấy là em trai. Họ sử dụng từ “anh-em trai” rất nhiều.
D: Nhưng cô đã nói cô nghe nói họ là anh em khác dòng? Điều đó có nghĩa là họ có cùng mẹ hoặc cùng cha? Cô có biết gì về điều đó không?
A: Tôi không biết mình có hiểu hết không. Họ chưa bao giờ thực sự nói về nó, hoặc họ sẽ không nói trước mặt tôi. Nhưng tôi nghĩ… tôi nghĩ họ là anh em cùng cha, bởi vì cha tôi có cùng tên với cha chú ấy. Nhưng tôi không hiểu nhiều. Họ chưa bao giờ nói với tôi.
D: Cô đã bao giờ gặp bà và ông của cô chưa? (Tôi đã nghĩ đến Joseph và Mary).
A: Tôi gặp ông bà ngoại nhiều hơn là ông bà nội. Có những điều họ không kể. Chúng tôi không gặp họ thường xuyên. Họ ở rất xa. Đó là những gì họ nói với tôi.
D: Vậy thì người mà cô gặp nhiều nhất trong gia đình đó là Nazarene, khi anh ta đến phải không? Cô có anh chị em gì không?
A: Tôi có một anh trai. Và anh ấy đang ở xa. Anh ấy đi học.
D: Anh ấy học ngành gì vậy?
A: Anh ấy đi để được học hỏi. Anh ta đến học với các thầy và các giáo sĩ (raboni), để học nhiều Luật và Giáo lý khác nhau. Để trở thành một người đàn ông có học.
Tôi không thể tìm thấy từ “raboni” trong từ điển, vì vậy tôi đã hỏi người đàn ông Do Thái về nó. Ông cho biết đây là một trong những cách xưng hô tôn trọng và trang trọng đối với giáo sĩ Do Thái.
D: Cậu ấy đã phải đi một chặng đường dài để làm được điều này sao?
A: Vâng. Anh ấy phải đến một thành phố khác lớn hơn để làm việc này.
D: Tôi tưởng Jerusalem là một thành phố lớn chứ.
A: Jerusalem rộng lớn. Nhưng tôi nghĩ vì việc học của anh ấy, anh ấy không thể ở lại Jerusalem.
Tôi đã giải thích rằng giáo dục có nghĩa là nghiên cứu chuyên sâu về Luật. Bất kỳ loại hình học tập nào khác sẽ phải được học ở nơi khác. Tôi nảy ra ý tưởng rằng anh trai cô bé có thể đã đi học với những người Essene, vì Chúa Giê-su khá quen thuộc với họ.
D: Vậy thì cô không thực sự biết anh ấy đã đi đâu phải không? Cô chưa bao giờ nghe ai nói sao?
A: Anh ấy không cho tôi biết tên. Không, tôi không biết tên. Nhưng có rất nhiều điều mà họ không cho tôi biết. Tôi nghĩ là vì sợ hãi, hoặc họ nghĩ rằng họ đang bảo vệ tôi.
D: Nhưng người anh em trai này lớn hơn cô, có đúng không?
A: Vâng. Người anh này hơn tôi mười tuổi. Tôi không biết… anh ấy có thể có liên quan đến những điều bí mật. Vì vậy, họ chỉ nói với tôi những gì họ nói với tôi mà thôi. Anh ấy giống như là một người cha khác vậy (cười). Mẹ tôi có anh trai tôi và tôi là con, nhưng bà có những đứa trẻ khác mà bà chăm sóc nữa. Và bà ấy làm tất cả những điều mà phụ nữ được trông mong phải làm. Nhưng bà ấy còn chăm sóc những đứa trẻ mồ côi hoặc những đứa trẻ cần được trông nom nữa.
D: Cô có thể cho tôi biết Nazarene trông như thế nào không? Ngoại hình của anh ấy trông thế nào?
A: Chú ấy thì… khi tôi nhìn lên chú ấy, tôi không chắc. Để tôi xem đã. Chú ấy chỉ cao khoảng bằng cha tôi, mà đối với một người đàn ông, tôi đoán bà cho như vậy là trung bình. Chú ấy có vẻ rất… chú ấy có cánh tay và bờ vai mạnh mẽ. Chú ấy không phải là một người đàn ông quá to lớn, nhưng chú ấy có sức mạnh. Và… đôi mắt của chú ấy, đôi mắt của chú ấy thật tuyệt vời. Đôi mắt của chú ấy màu xanh biển. Và chú ấy có mái tóc màu nâu và… râu ở cằm và trên miệng. Và chú ấy có nước da rám nắng vì ánh mặt trời. Tôi có thể nói rằng chú ấy có nước da khá tối.
D: Nhưng cô nói đôi mắt của anh ấy rất tuyệt vời phải không?
A: Vâng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đôi mắt xanh là nhân hậu và yêu thương, nhưng đôi mắt của chú ấy thì là như vậy. Tôi đã quen với đôi mắt đen. Nhưng đôi mắt chú ấy thật nhân hậu, thật yêu thương (thở dài).
Trong quyển Chúa Giê-su và những người Essene, tôi đã trích dẫn lại từ ‘Tập Archko’, một quyển sách ít được biết đến, được viết bởi các Tiến sĩ McIntoch và Twyman, xuất bản năm 1887. Những người này đã khám phá ra các bản tường thuật trong Thư viện Vatican về Chúa. Một trong số này có một mô tả về Chúa Giê-su trùng khớp một cách đáng kể với những mô tả được đưa ra bởi các đối tượng khác nhau. Sau khi quyển Chúa Giê-su và những người Essene được in, tôi tình cờ gặp một bức thư khác có mô tả tương tự. Tài liệu gây sửng sốt này cũng được phát hiện trong Thư viện Vatican. Nó được cho là đã được viết cho Thượng viện La Mã vào thời Chúa bởi Publius Lentulus, lúc đó là quan trấn thủ La Mã ở Judaea, một người tiền nhiệm và là bạn của Pontius Pilate. Sau đây là mô tả của ông về Chúa Giê-su: “Đây là một người có dáng người cao quý, khuôn mặt nhân hậu và cương nghị, đến nỗi những người nhìn vừa yêu thương mà cũng vừa kính sợ Ngài. Tóc màu rượu (có thể là nâu vàng) và màu vàng ở gốc – tóc thẳng và không bóng – nhưng từ ngang tai thì tóc lại xoăn và bóng, và chia xuống trung tâm theo kiểu của những người thuộc giáo phái Nazarene.”
“Trán anh ấy đều và mịn. Khuôn mặt không tì vết và có điểm nhấn là đôi gò má sáng lên nhờ nhiệt độ; nét mặt thanh nhã và nhân hậu; chòm râu đầy đặn, cùng màu với tóc và có hình dạng chẻ đôi; mắt anh ấy xanh và cực kỳ rực rỡ.”
“Khi khiển trách và quở phạt, ông ta thật đáng nể sợ; trong sự khích lệ và sự dạy dỗ nhẹ nhàng cùng với miệng lưỡi hòa nhã. Không ai gặp ông ta để cười đùa, nhưng ngược lại, nhiều người gặp ông ta để khóc. Ông ấy cao; bàn tay của ông ấy đẹp và thẳng. Trong lời nói, ông ta là người có chủ kiến và nghiêm túc và ít được cho là nói thái quá; trong vẻ đẹp vượt trội hơn hầu hết mọi người.”
Điều này được trích từ bài báo “Chúa Giê-su thực sự trông giống như thế nào” của Jack Anderson, xuất hiện trên Tạp chí Parade, ngày 18 tháng 4 năm 1965.
D: Cô đã nói rằng anh ta thường lui tới thăm nhà cô, bắt đầu từ khi cô có thể nhớ được mọi thứ?
A: Vâng. Tôi đã luôn biết chú ấy. Tôi đã luôn thấy chú ấy ở đó. Khi còn rất nhỏ, tôi chỉ nghĩ họ làm ăn với nhau, nhưng tôi nghĩ chú ấy đang cố gắng hàn gắn vấn đề gia đình.
D: Hiển nhiên là vậy rồi, nếu họ là anh em, anh ấy sẽ thỉnh thoảng đến gặp cha cô. Tôi rất quan tâm đến người đàn ông này. Anh ấy nghe có vẻ rất khác thường.
A: À, tôi chỉ… Tôi biết tôi đã đến gặp chú ấy vào ngày hôm trước và tôi nói với chú ấy rằng tôi muốn đi cùng chú ấy. (Lại buồn bã lần nữa) Và chú ấy bảo tôi rằng, đối với một đứa con gái thì điều này thật khó. Người ta sẽ không hiểu được đâu. Và tôi nói với chú ấy rằng tôi có thể cắt tóc và mặc áo choàng của đàn ông, và họ sẽ không biết. Và chú ấy nói rằng tôi sẽ đi cùng chú ấy, nhưng không phải bây giờ. Và tôi không muốn làm bất cứ điều gì khác. Tôi không phải là kiểu con gái của mẹ. Tôi không được tạo ra để làm những điều mà bà ấy làm. Tôi chỉ ở trong một cơ thể phụ nữ này mà thôi.
D: Có lẽ ý của anh ấy là cô sẽ phải đợi một thời gian. Nếu anh ấy nói không phải bây giờ, thì anh ấy đã không thực sự từ chối đâu. Có thể sau này anh ấy sẽ cho cô đi cùng.
A: Tôi hy vọng là như vậy. Nhưng dù sao thì tôi cũng có thể phụng sự được, và có thể cố gắng ghi nhớ những gì tôi đã nghe chú ấy nói. Và giúp đỡ mẹ tôi chăm những đứa trẻ cần được chăm sóc như vậy.
D: Cô nói rằng cô đã lẻn ra ngoài một lần, và lắng nghe anh ấy nói. Chỉ có một lần đó thôi sao?
A: Chà, không có nhiều cơ hội, bởi vì tôi không thích làm mất lòng cha mẹ mình. Nhưng tôi đã bị thuyết phục bởi những giọng nói bên trong chính mình, để đi lắng nghe chú ấy. Vì vậy, tôi đã ở đó một vài lần. Tôi sẽ nghe thấy, từ nơi các cuộc họp được tổ chức ở khu vực nhỏ bé trong thị trấn của chúng tôi, hoặc nghe lén người ta nói chuyện với cha tôi. Các cuộc họp được tổ chức ở nhiều nơi khác nhau. Mọi người có những phần bí mật trong ngôi nhà của họ, hoặc không gian ngầm dưới lòng đất trong khu vực thị trấn. Và chú ấy sẽ tổ chức một cuộc họp, và dạy về một lối sống đúng đắn, cách mà mọi người nên sống.
Trong quá trình khai quật, các nhà khảo cổ học đã phát hiện ra rằng phần bên dưới của Jerusalem có nhiều lối đi bí mật và các khoang ngầm có niên đại thậm chí trước cả thời của Chúa. Một số ngôi nhà có thể có lối vào bí mật dẫn đến các phòng họp dưới lòng đất.
D: Cô có thể nhớ lại một số điều anh ấy đã nói không?
A: À, khi nghĩ về nó, tôi có thể thấy ánh sáng vàng rực rỡ xung quanh vùng tim của chú ấy. Và tôi nhớ nhất là việc chú ấy đã nói rằng, hãy chỉ yêu thương và quan tâm lẫn nhau như cháu làm với chính bản thân mình vậy. Tôi đoán đó là điều tôi nhớ nhất. Trí tuệ của chú ấy rất mạnh mẽ, nhưng nó không tàn nhẫn. Vì vậy, chú ấy dạy rằng người ta không cần phải gây đau đớn cho người khác để có được sự hiểu biết.
D: Tại sao anh ta phải gặp nhau ở những nơi ẩn khuất chứ?
A: Bởi vì có một nhóm thuộc chính quyền đang bắt đầu nghĩ rằng chú ấy có thể có ảnh hưởng đến nhiều người hơn họ nghĩ. Tôi không nghĩ rằng họ đã tin tưởng vào chú ấy hoặc coi trọng chú ấy ngay từ đầu. Và tôi nghĩ bây giờ họ đang lo lắng bởi vì những người nghèo và khốn cùng, những người có tín ngưỡng và niềm tin, đang hướng về chú ấy ngày càng nhiều. Vì vậy có sự thay đổi trong cảm nhận từ các cơ quan chính quyền. Họ đang trở nên khắc nghiệt. Họ đang trở nên sợ hãi trước sức mạnh của sự thật. Họ là một đám người hoang phí. Họ cứ lấy và lấy, và có những căn phòng đầy của cải, và không quan tâm đến những gì xảy ra với người bệnh và người nghèo. Vì vậy, các cuộc họp được tổ chức trong bí mật.
D: Tôi tự hỏi tại sao họ lại sợ một người.
A: Ban đầu thì họ không sợ. Nhưng tôi nghĩ một số trong các cơ quan chính phủ đã nghe thấy chú ấy. Họ biết chú ấy nói một sự thật mà họ cũng đang cảm nhận được trong chính họ. Và bên trong bản thân mình, họ bị giằng xé, bởi vì họ không thể cảm thấy trung thành với cơ quan kia. Vì vậy, tôi e rằng xung đột lớn đang được tạo ra.
Trong thời gian này, Israel phải gánh chịu ách chiếm đóng nặng nề của người La Mã. Họ đã bị lấy đi rất nhiều quyền lợi tự do, và đang bị đánh thuế quá mức, đến mức nhiều người Do Thái cảm thấy như nô lệ trên đất nước của họ. Họ đang tìm kiếm một người cứu rỗi, một đấng Messiah, một đấng cứu thế, đến và giải cứu họ khỏi tình trạng này. Họ khao khát được quay trở lại lối sống mà họ đã từng được hưởng trước khi La Mã chiếm đóng. Nhưng cũng có nỗi sợ hãi lớn, vì quân đội La Mã rất mạnh.
Nhiều nhóm bí mật được thành lập, chủ trương lật đổ chính quyền bằng bạo lực. Một trong những người đáng chú ý nhất là những người Zealots, trong đó Judas Iscariot đã được xác định là một thành viên. Họ muốn chiến tranh và đang tìm kiếm một nhà lãnh đạo đủ mạnh để tổ chức phong trào của họ. Nhiều người trong số những nhóm này, một số bạo lực và một số ôn hòa, nghĩ rằng họ đã tìm thấy một người lãnh đạo như vậy từ Chúa Giê-su, bởi vì ông ta đang nói về những điều họ chưa từng được nghe đến trước đây.
Các tu sĩ không thích ông ta vì ông ta giảng một triết lý khác với những gì họ đang giảng dạy. Vì vậy, ông ta đã được theo dõi cẩn thận bởi cả hai nhóm. Người La Mã đặc biệt chú tâm vì họ thấy ông ta đang thu hút được nhiều tín đồ, và họ biết với tình trạng bất ổn trong quần chúng, chỉ cần một người lãnh đạo mạnh mẽ là có thể tổ chức được một cuộc nổi dậy. Sự phân tán rộng rãi của người Do Thái đã khiến Jerusalem trở thành một trung tâm tầm cỡ của Đế chế La Mã. Bất cứ điều gì đã diễn ra ở đó, đã diễn ra trên kịch trường thế giới. Vì vậy, bất kỳ hành động nào của một nhà cách mạng như Chúa Giê-su đều được theo dõi cẩn thận và báo cáo lại cho Rome.
D: Cô nói rằng anh ấy có một nhóm đi cùng với anh ấy đến hầu hết các nơi phải không? Cô có biết ai trong số những người thuộc nhóm đó không?
A: Có một vài người đàn ông mà tôi đã gặp. Họ không thực sự để lộ ra ngoài. Nhưng có vẻ như họ là những người đàn ông trạc tuổi chú ấy. Dường như có một sự ràng buộc, một sự hướng theo. Họ tin vào những điều tương tự và đang làm việc vì lợi ích chung. Vì vậy, có một vài người xung quanh chú ấy mà tôi luôn nhìn thấy.
D: Tôi tự hỏi liệu cô có biết tên của họ không. Cô biết tôi sẽ không nói với ai đâu mà, tôi chỉ là tò mò thôi.
A: (Tạm dừng) Có vẻ như có một người đàn ông tên là John (nói như một câu hỏi). Và người đàn ông này… Tôi đã gặp John rất nhiều lần. Còn đối với những người đàn ông khác, tôi không nghĩ rằng tôi biết tên của họ.
D: Tôi nghĩ cô có thể đã nghe anh ấy hoặc cha cô gọi tên họ. John trông như thế nào? Cô nói anh ta trạc tuổi chú cô phải không?
A: Vâng. Anh ta trông giống chú tôi, ngoại trừ việc anh ta có đôi mắt đen giống nhiều người quanh khu vực này. Và anh ta trông không nhân hậu như vậy. Anh ta cũng gầy hơn một chút.
D: Lúc trước cô đã nói về việc những ‘giọng nói’ trong cô bảo cô phải làm gì đó? Cô nói thế là có ý gì vậy?
A: Tôi không thích làm mất lòng cha mẹ hay làm trái ý họ, nhưng đôi khi tôi cũng nghe thấy những điều đó. Những giọng nói vang lên trong đầu tôi nói với tôi những điều này đều ổn, bởi vì cô làm chúng vì những lý do đúng đắn. Cô không làm chúng một cách phỉ báng. Cô làm chúng bởi vì cô đang tôn trọng đức tin của cô, Chúa của cô. Những giọng nói mạnh mẽ đến nỗi tôi biết rằng việc cải trang và lẻn ra khỏi nhà là đúng đắn.
D: Và đây là những gì cô muốn nói. Cô nghe thấy chúng từ trong đầu của cô? Cô có tôn giáo nhất định nào đó không, hay cô có hiểu ý tôi không?
A: Họ không dạy con gái nhiều lắm, ít nhất là không, đối với gia đình tôi. Nhưng họ theo đạo Do Thái. Tôi nghĩ, Nazarene cũng có niềm tin này. Tuy nhiên, chú ấy đang đi một con đường khác, bởi vì có nhiều điều không nhân hậu trong Luật pháp. Vì vậy, tôi nghĩ đó là lý do tại sao các gia đình đang bị chia năm xẻ bảy. Hiện tại, mọi người đang gặp khó khăn với việc hiểu hoặc biết về tín ngưỡng của chính họ.
Đây là một phần của cuộc xung đột giữa Chúa Giê-su với các thầy tế lễ trong Đền thờ. Ông không đồng ý với cách diễn giải của họ về Luật, những luật lệ Mosaic đã được đặt ra để người Do Thái tuân theo. Ông cho rằng chúng không công bằng và được diễn giải một cách quá khắc nghiệt. Trong quyển Chúa Giê-su và những người Essene, rõ ràng là khi nghiên cứu về Luật, ông ta đã tìm thấy những ý nghĩa khác. Những lời nhận xét thẳng thắn của ông đã gây ra xích mích, vì vậy ông đã quay lưng lại với ngôi Đền và tìm cách nói với mọi người bí mật về một phiên bản tôn giáo riêng của ông ấy. Khi sự nổi tiếng của ông ngày càng tăng, sự phản đối của các tu sĩ cũng tăng, những người đó nghĩ rằng ông ấy đang cố gắng làm suy yếu quyền lực của họ.
D: Gia đình cô có đi đâu đó để thờ cúng không?
A: Họ có đi. Họ đi đến Đền thờ.
D: Cô đã bao giờ tự mình đến Đền thờ chưa?
A: Vâng. Nhưng phụ nữ đi theo một cách khác và ngồi một chỗ khác với nam giới. Và tôi khôn … (thở dài) Tôi không cảm thấy được yêu mến cho lắm ở đó. Tôi cảm thấy gần gũi với đức Chúa Trời hơn ở nơi khác.
D: Cô có thể cho tôi biết bên ngoài của Đền trông như thế nào không? Nó là một tòa nhà lớn hay nhỏ vậy?
Tôi muốn xem mô tả của Naomi về Ngôi đền có khớp với Abigail không.
A: Cái này… tôi nghĩ có nhiều đền thờ xung quanh.
D: Ở Jerusalem?
A: Vâng. Đây không phải là đền thờ lớn nhất. Đền này làm bằng đá hoặc bằng các cấu trúc đá.
D: Có cái nào lớn hơn trong thành phố không?
A: Có một cái lớn hơn.
D: Cô đã bao giờ nhìn thấy tòa nhà đó chưa?
A: Tôi đã thấy nó. Nó rất to. Nó làm tôi sợ. Nó khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo. (Cười 🙂 Tôi thích đền thờ nhỏ hơn của chúng tôi.
D: Tại sao? Vì nó quá lớn sao?
A: Vâng, tôi nghĩ nó quá lớn.
D: Chà, tòa nhà đó nhìn từ bên ngoài trông như thế nào?
A: Ồ. Nó có nhiều đá sáng màu. Và sau đó tôi nhìn thấy những cánh cửa lớn, và một số cây cột ở bên ngoài. Nó có những trần nhà rất cao bên trong.
D: Nó có nhiều cột trụ xung quanh bên ngoài không?
A: Phía trước, hình như là… có tám cột trụ phía trước.
D: Nó có cột trụ ở bất cứ nơi nào khác ngoài phía trước không?
A: Bên trong, tôi thấy một số bên trong.
D: Nó có các bậc thang đi lên cửa không?
A: Vâng. Chúng dài… các bậc thang… đá dài.
Mô tả của Naomi rất trùng khớp với phiên bản của Abigail và với nghiên cứu lịch sử.
D: Nhưng cô đã nói rằng cô không thích đến đó vì nó…
A: (Ngắt lời 🙂 Quá lớn. Nó khiến tôi cảm thấy cô đơn.
D: Phải, đôi khi mọi thứ có thể quá lớn, và rồi nó khiến cô tách biệt khỏi những gì họ đang cố gắng dạy cô. Nhưng những phụ nữ không thực sự được dạy dỗ học hành phải không?
A: Không. Ở nơi tôi đã lớn lên thì không. Họ không dạy phụ nữ. Những người đàn ông mới được giáo dục. Những giáo sĩ (Raboni) sẽ dạy đàn ông, nhưng họ không dạy phụ nữ. Nó dường như là một truyền thống hiện tại bây giờ. Tôi không hài lòng với nó.
D: Có vẻ lạ là họ không muốn dạy cô, bởi vì cô muốn học.
A: Tôi đã học được. Dù sao thì tôi cũng đã học được. Tôi đã lắng nghe và tôi đã học hỏi. Và tôi đã có những người bạn đã dạy cho tôi.
D: À, nhóm đi theo Nazarene, có phụ nữ nào trong nhóm đó không, hay chỉ có đàn ông thôi?
A: Tôi thấy có phụ nữ. Nhưng tôi không biết họ có ở cùng nhóm lúc nào không, hay họ ở đó vì họ là vợ và chị gái. Nhưng anh ấy dường như sẽ đi cùng những người đàn ông trong cuộc hành trình.
D: Tôi đã nghĩ rằng nếu có những người phụ nữ khác trong nhóm, có lẽ sau đó cô sẽ có thể được phép đi.
A: Có thể. Có một Jeremiah. Jeremiah xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi cũng không chắc tại sao. Tôi nghĩ anh ấy là một trong những người đàn ông đi cùng chú ấy.
A: Không. Anh ấy có vẻ trẻ hơn một chút.
D: Đất nước mà cô đang sống có người cai trị không? Cô đã nói về một cơ quan quản lý một thời gian trước đây?
A: Họ gọi ông ấy là vua. Nhà vua? Tôi đoán họ gọi ông ấy là vua, và rồi ông ấy có một cơ quan cai trị, tôi đoán vậy.
D: Cô có bao giờ nghe họ nói về nhà vua chưa?
A: Cha tôi từng nói. Họ nghĩ rằng ông ấy là một vị vua bất công. Họ… giống như tôi đã nói với bà, họ có hết phòng này đến phòng khác, kho của cải, trong khi có quá nhiều người nghèo ngoài kia.
D: Cô có nghe nói về bất cứ điều gì ông ấy đã làm không? Cha cô có bao giờ nói về điều gì nhất định không?
A: À, ông ấy… họ nói về những người mà họ gọi là ‘nô lệ’. Họ nói về sự trừng phạt tàn nhẫn. Họ nói về những người bị bắt đi và không bao giờ được nghe thấy gì từ những người đó nữa. Và không có bất kỳ lý do nào đằng sau đấy cả.
D: Họ có nghĩ rằng nhà vua phải chịu trách nhiệm về những điều này không?
A: Có ạ. Và tôi không hoàn toàn hiểu tất cả. Tôi không biết mọi thứ cần biết. Họ không nói với tôi những điều này. Bà thấy đấy, mẹ tôi là một người phụ nữ rất tốt, ít nói. Bà ấy chỉ là người mà bà ấy vốn phải là. Vì vậy, bà ấy không thảo luận về điều này, cũng không có ý kiến gì cần nói to lên cả.
D: Có lẽ đó là những gì được kỳ vọng ở bà ấy. Cô có một ngôi nhà lớn, nơi cô sống phải không?
A: Không, nó nhỏ thôi ạ. Cha tôi có không gian làm việc của mình, và kết nối với nó là không gian sống của chúng tôi. Và bên ngoài có một lò nướng nấu ăn. Vì vậy, nó nhỏ, nhưng nó đẹp. Nó thoải mái.
D: Bên trong nó trông như thế nào? Không gian sống ấy?
A: Nó gồm một gian, khi bà bước vào. Đó là nơi chúng tôi dùng bữa. Chúng tôi có một cái bàn và đồ nội thất. Rồi có một phòng nhỏ khác, nơi bố mẹ tôi đặt phòng ngủ của họ. Và có một cửa hầm nhỏ. Và rồi tôi có một hốc nhỏ, làm không gian riêng của mình.
D: Chỗ ở của cô trông như thế nào? Cô ngủ trên cái gì?
A: Đó là rơm đã được buộc lại với nhau để tạo ra hình dạng và độ dày. Nó đã được đặt trên một tấm gỗ nhỏ. Rồi nó được bao phủ bởi vải và da.
D: Nó có thoải mái không?
A: Có ạ. Nó rất thoải mái thôi.
D: Đó là tất cả những gì cô có trong không gian nhỏ của mình sao?
A: Tôi có tẩt cả những thứ đó và một cây nến. Kế đấy chỉ là những thứ đồ cá nhân nhỏ, nhưng đó là tất cả. Và áo choàng của tôi được gấp lại đặt ở một góc.
D: Cô ăn loại thức ăn nào vậy?
A: Chúng tôi ăn ngũ cốc và trái cây. Và có cá. Có những thứ họ gọi là ‘quả chà là’ và các loại quả mềm khác từ bụi cây.
D: Cô có bao giờ ăn thịt, ngoài cá không?
A: Hiếm khi thôi ạ. Thỉnh thoảng chúng tôi có thịt cừu. Tôi không biết… thịt bò? Thịt bò? (như thể đấy là một từ chưa được biết đến)
D: Đó là gì vậy?
A: Thịt bò rất hiếm. Chúng tôi có rất ít thịt bò.
D: Cô có loại rau nào không, hoặc là, cô có hiểu ý tôi không?
A: Vâng. Nhiều loại rau… chúng tôi gọi là… bí và… có những loại rau xanh.
D: Ồ, có vẻ như cô có nhiều thứ khác nhau để ăn đấy. Cô uống gì vậy?
A: Tôi uống sữa dê và nước. Và có một loại đồ uống khác dành cho cha tôi.
D: Nó là gì vậy?
A: Tôi nghĩ ông ấy uống bia. Nhưng tôi không biết chính xác nó là gì. Và sau đó họ cũng có rượu. Chúng tôi làm bánh mì trong lò nướng của chúng tôi bên ngoài.
D: Vì vậy, cô sẽ không bị đói. Điều đó là rất tốt. Chà, liệu có ổn không nếu tôi quay lại và nói chuyện với cô vào một lúc nào đó?
A: Vâng, tôi muốn như vậy mà. Bà đã làm cho tôi cảm thấy tốt hơn (thở dài nhẹ nhõm).
D: Vậy thì được rồi. Và cô luôn có thể nói chuyện với tôi khi tôi đến, và nói với tôi những điều khiến cô bận tâm, bởi vì tôi sẽ không nói lại với ai khác đâu. Luôn rất tốt khi có một người bạn để trò chuyện cùng mà.
Khi tôi đưa Anna trở lại trạng thái tỉnh táo hoàn toàn, tôi tự hỏi cô ấy sẽ phản ứng như thế nào khi tôi nói với cô ấy những gì cô ấy vừa nói về. Cô có một số ký ức mơ hồ về buổi thôi miên. Tôi bật máy ghi âm lên khi cô ấy tường thuật lại những điều này.
D: Cô nói rằng họ có nhiều tên khác nhau cho thực phẩm? Và cô có thể nghe thấy các ngôn ngữ khác? Có phải ý cô là vậy không?
A: Vâng. Thật khó để giải thích. Khi bà nói ‘rau’ hoặc ‘trái cây’ tôi có thể hình dung ra nó nhưng tôi không thể gọi tên nó. Cũng có một số điều tôi chưa từng thấy trong cuộc đời này. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, đôi lúc khi bà hỏi tôi những câu hỏi, tôi đang cố gắng lọc ra câu trả lời, qua rất nhiều điều đang diễn ra xung quanh tôi.
D: Cô có thể nghe thấy các ngôn ngữ khác sao? Những âm thanh làm nền phía sau hay thế nào?
A: Đôi khi. Nhưng tôi không hiểu những lời đó.
D: Những điều đó có phải là tất cả những gì cô nhớ không?
A: Tôi nhớ ngôi nhà. Và tôi nghĩ rằng tôi nhớ… (cười) Tôi nhớ đã nói Nazarene.
D: Rõ ràng cái tên đó đề cập đến Chúa Giê-su. Cô có biết nhiều về ông ấy không?
A: Vì tôi là người Do Thái nên trước đây tôi không thực sự nghĩ về Chúa Giê-su nhiều. Thực tế là không bao giờ. Theo tôi được dạy dỗ thì, ông ấy thậm chí còn không được thừa nhận. Trong gia đình tôi lớn lên, tôi đã hỏi bố và mẹ về Chúa Giê-su, và họ chỉ phủ nhận điều đó mà thôi. Những người Do Thái mà tôi biết khi lớn lên, đã hành động như thể ông ấy (Jesus) không tồn tại. Vì vậy, cho đến khi tôi 30 tuổi, tôi mới thực sự bắt đầu đối mặt với vấn đề đó. Tôi luôn nghĩ rằng có một cuộc xung đột. Tôi không thể hiểu tại sao họ không nói về ông ấy. Tuy nhiên, tôi đã tìm hiểu về ông ấy một chút, ông ấy dường như là một người thầy tốt. Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ có bất kỳ nhận định nào dành cho ông ấy.
D: Vì vậy, cô không có lý do gì để… chẳng hạn, một người theo đạo Cơ đốc có thể nói, ‘Ồ, tôi ước gì tôi đã sống trong thời của Chúa Giê-su’. Cô sẽ không có lý do gì để cảm thấy như vậy.
A: Không, vì chúng tôi thậm chí còn không nói về ông ấy. Ông ấy không tồn tại, trong phạm vi bao gồm gia đình tôi và những người tôi biết.
D: Nếu tôi nói với cô rằng cô đã biết Chúa trong kiếp sống đó, cô sẽ nói gì?
A: Tôi muốn nói là… (cười) Tôi không nghĩ mình có thể đáp lại điều này (cười).
D: Cô sẽ nói gì nếu tôi nói với cô ông ấy là chú của cô?
A: (Vẻ mặt sửng sốt) Tôi không biết Chúa Giê-su là một… Tôi chỉ… Tôi thấy nó thực sự khó hiểu. Tôi thấy nó gần như hài hước. Điều này thật nhảm nhí. Tôi là người Do Thái. Để có một câu chuyện như vậy đến từ tôi phải là sự lựa chọn tồi tệ nhất có thể.
D: Nói cách khác, thật khó tin.
A: Chà, ngay bây giờ tôi không thoải mái với nó. Kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ, vì cha mẹ tôi… không ai nói với tôi về Chúa Giê-su.
D: Nhưng họ cũng không khiến điều đó trở nên kém quan trọng đi chứ?
A: Không, bố mẹ tôi thực sự không biết phải nói thế nào về điều đó. Họ luôn có những câu trả lời an ủi. Không có nhiều sự giao tiếp cho lắm. Khi còn nhỏ, tôi đã học được những gì nên hỏi và những gì không nên hỏi. Khi còn rất nhỏ, tôi đã học được rằng có một số điều người ta không hỏi. Và họ chỉ nói, ‘Có những người Do Thái và có những người không phải người Do Thái. Chúng tôi tin vào Chúa.’ Họ thường nói với tôi, “Họ có Chúa Giê-su. Và đối với chúng tôi, Moser, người đã ban cho chúng ta Mười Điều Răn, giống như Chúa Giê-su của chúng tôi vậy.” Đây là những điều mà bố mẹ tôi sẽ nói với tôi. Bây giờ tôi đang cố nhớ lại thời thơ ấu của mình. Khi tôi còn nhỏ, tôi hầu như không thể chịu được việc đến Đền thờ và Trường Chúa Nhật. Tôi nghĩ tất cả chỉ là một lũ khốn nạn. Khi còn nhỏ khi tôi học lịch sử Do Thái, tôi đã kinh hoàng trước sự tàn ác của người Do Thái. Tôi đã quá rõ ràng rằng họ có bao nhiêu quyền kiểm soát cuộc sống của người ta và Đền thờ đã tàn nhẫn như thế nào. Tôi đã có những cảm nhận đó về đạo Do Thái từ khi còn là một đứa trẻ. Nhưng tôi đã nghe tất cả những đứa trẻ khác kể về Chúa Giê-su. Và tôi lớn lên trong cảm giác mình bị xúc phạm bởi ông ấy. Tôi kinh hoàng vì toàn bộ tôn giáo này được tạo ra xung quanh một người đàn ông này, vì vậy tôi chưa bao giờ cảm thấy có điều gì tốt đẹp về Chúa Giê-su. Nó luôn luôn rất khó chịu đối với tôi. Và sau đó khi tôi lớn lên và bắt đầu thắc mắc về nó, nó thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Tôi thậm chí còn không hiểu ông ta là ai hay ông ta là gì. Tôi chỉ cảm thấy thật kỳ lạ khi hiểu rằng mọi người sẽ hình thành một tôn giáo xung quanh một người đàn ông. Tôn giáo được cho là về Chúa. Cho đến khi chúng tôi sống ở đây, tôi mới bắt đầu lắng nghe những gì một số người nói. Và đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng với tôi. Tất cả điều này chỉ xảy ra trong vòng năm năm qua. Vì vậy, dường như tôi phải rời đi và có lẽ là vào môi trường như thế này để mọi thứ được làm sáng tỏ theo đúng cách. Như thể ‘Đây là sự thật, đây là điều tôi cần biết’. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi không bao giờ nuốt nổi bất kỳ điều gì tôi nghe được, bởi vì ông ấy là một con người. Nhưng cũng có thể vì… có lẽ một phần trong tôi muốn tin điều đó. Đặc biệt là bởi vì trong hơn sáu tháng qua, không hiểu sao tôi lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy và tôi không biết chúng đến từ đâu. Tôi biết có điều gì đó quan trọng đối với tôi để kiểm tra thử, ở khu vực đó của thế giới, và liệu pháp hồi quy chính là cách để tìm ra câu trả lời.
D: Nhưng đây sẽ không phải là thứ cô muốn tạo ra nếu cô định tưởng tượng về một tiền kiếp.
A: Tôi không thể nghĩ đến điều đó. (Nguyên văn: Đó sẽ là điều cuối cùng tôi có thể nghĩ đến được.)
Đây dường như là một bước đột phá đáng kể, và tôi chắc chắn muốn theo dõi nó và có được câu chuyện của cô ấy về cuộc đời của Chúa Giê-su, khi cô ấy tiếp xúc với ông ta. Thực tế là cô ấy là người Do Thái cho câu chuyện này rất nhiều giá trị. Tôi hỏi cô ấy đã bao giờ đọc về Chúa Giê-su trong Kinh thánh chưa. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ có phần kinh Cựu Ước và thậm chí còn không quen thuộc lắm với phần đó. Họ không bắt buộc phải đọc nó trong tôn giáo của họ. Khi cô ấy cố gắng đọc nó một mình, cô ấy nói rằng nó quá khó, là một thử thách lớn. Vì vậy, tôi yêu cầu cô ấy không đọc kinh Tân Ước. Cô ấy trả lời rằng không có nhiều cơ hội làm điều đó vì cô ấy thậm chí không sở hữu một bản nào. Theo như những gì cô ấy lo lắng, cô ấy hoàn toàn không biết gì về cuộc đời của ông ấy, cũng không biết về sự kiện nào, những thứ mà rất phổ biến đối với những người theo đạo Thiên Chúa, hay những câu chuyện đã gắn liền với chúng ta từ thời thơ ấu. Đây hoàn toàn là ‘vùng lãnh thổ’ xa lạ đối với cô ấy và cô sẽ không có gì trong tiềm thức của mình để vẽ ra. Cô ấy cũng sẽ không có lý do từ ý thức hay tiềm thức để mơ mộng. Toàn bộ ý tưởng dường như vô lý đối với cô. Đây có thể là một cơ hội hoàn hảo để có được một câu chuyện mà có thể chống lại sự chỉ trích của những người hay hoài nghi.
Ý tưởng về việc Joseph có con trai lớn khiến tôi bận tâm, và tôi tự hỏi mọi người sẽ phản ứng thế nào với điều đó. Tuy nhiên, tôi biết rằng Joseph lớn hơn Mary rất nhiều. Điều này đã được thiết lập trong quyển Chúa Giê-su và những người Essene. Điều gì đã xảy ra trong những năm ông ấy còn trẻ? Có lẽ ông ấy đã giống một con người trần tục hơn là những gì Giáo Hội đã dẫn dắt để chúng ta tin vào. Có lẽ ông ấy cũng có những điểm yếu chung như tất cả chúng ta mà thôi. Cho dù có bất cứ vết bẩn nào trên cây gia phả của Chúa Giê-su đi nữa, điều đó dường như không làm ngài bận tâm. Ngài ấy đã thân thiện với người anh cùng cha khác mẹ trong nhiều năm. Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ khám phá ra những chi tiết chưa biết nào khác khi tiếp tục câu chuyện của Naomi.