Có nhiều lý do để yêu cầu một buổi hồi quy tiền kiếp. Nhiều người có một vấn đề xác định mà họ đang cố gắng giải quyết, cho dù đó là thể chất hay tình cảm. Các mối quan hệ nghiệp chướng với các thành viên trong gia đình, hoặc những người quan trọng khác trong cuộc sống của họ, thường gây ra các vấn đề cần sự giúp đỡ. Những người này thường đã cạn kiệt các nguồn lực thông thường, cả y học và tâm thần, và chuyển sang liệu pháp tiền kiếp như một giải pháp khả thi. Nhưng lại luôn có những người yêu cầu thôi miên tiền kiếp hoàn toàn chỉ vì tò mò, chỉ để xem liệu họ có thực sự sống trong một tiền kiếp hay là không.
Khi Mary gọi để đặt hẹn, không chắc là cô ấy thuộc loại đối tượng nào. Cô ấy là một phụ nữ rất hấp dẫn ở độ tuổi cuối ba mươi. Cô đã ly hôn và một mình cố gắng nuôi dạy hai con trai. Để làm được điều này, cô đã bắt đầu việc kinh doanh riêng của mình, một vườn ươm cây nhỏ và hoạt động tạo cảnh. Lịch trình của cô ấy bận rộn và các buổi thôi miên của chúng tôi phải được chêm vào xen kẽ với các cuộc hẹn khác của cô ấy. Cô ấy sẽ đến trong chiếc xe tải nhỏ chở đầy thực vật. Sau buổi thôi miên, cô ấy sẽ tiếp tục với việc hoàn thành mục tiêu kinh doanh của mình. Đây chắc chắn không phải là một người vợ ở nhà buồn chán đang tìm kiếm một lối thoát thú vị. Mary là một người mẹ tận tụy với ý định tạo nên sự thành công cho công việc kinh doanh của mình, để cung cấp cho hai cậu con trai của mình một cuộc sống gia đình tốt nhất có thể. Cô thừa nhận cô đang tìm kiếm câu trả lời cho một vấn đề, nhưng cô không muốn thảo luận vấn đề đó là gì. Cô ấy nói đơn giản rằng nếu chúng tôi tìm thấy nó, cô ấy sẽ nhận ra nó. Điều này có nghĩa là, với tư cách là một người trị liệu, tôi sẽ mò mẫm trong bóng tối, không biết chúng tôi đang tìm kiếm điều gì. Điều này có thể được khắc phục bằng cách cho phép tiềm thức tự do làm chủ và cho phép nó tìm thấy những gì thân chủ đang tìm kiếm. Vì vậy, khi chúng tôi có cuộc hẹn đầu tiên, tôi đã đưa Mary vào trạng thái thôi miên. Sau đó, tôi cho phép cô ấy du hành xuyên thời gian đến bất cứ nơi nào cô ấy muốn đến mà không cần chỉ dẫn tìm nguyên nhân của vấn đề.
Tôi có thể dễ dàng dự đoán điều gì sẽ xảy ra, bởi vì những trường hợp này thường theo một khuôn mẫu nhất định. Các kết quả thường giống nhau. Mary quay trở lại một kiếp sống thường tình và tẻ nhạt, nơi mà ít điều gì có ý nghĩa quan trọng xảy ra. Cô ấy nói kiếp sống đó trả lời một số câu hỏi và có liên quan đến những điều trong cuộc sống của cô ấy, nhưng lại không liên quan đến vấn đề gì lớn cả. Tuần tiếp theo, kết quả vẫn như cũ, một tiền kiếp bình thường chỉ có ý nghĩa với mỗi Mary mà thôi.
Bước đột phá đến trong buổi thôi miên thứ ba. Mary là một thân chủ xuất sắc và tôi đã tạo điều kiện cho cô ấy đi vào trạng thái thôi miên sâu bằng cách sử dụng một từ khóa. Những từ khóa này có thể là bất cứ thứ gì và việc sử dụng chúng sẽ loại bỏ phần giới thiệu dài dòng. Sau khi cô ấy đã ổn định và thư giãn trên giường, tôi sử dụng từ khóa của cô ấy và đếm ngược cho cô ấy. Sau khi cô ấy đã vào trạng thái thôi miên sâu, tôi yêu cầu tiềm thức của cô ấy cung cấp thông tin quan trọng mà cô ấy cần biết. Tôi yêu cầu nó đưa cô ấy về một tiền kiếp mà có thể sẽ có ý nghĩa và liên quan đến kiếp sống hiện tại của cô ấy. Cho tới lúc này, cô ấy đã cảm thấy đủ an toàn với tôi và tôi hy vọng tiềm thức của cô ấy sẽ nghe theo.
Tôi thực hiện nhiều buổi thôi miên đến nỗi tôi phải dùng nhiều máy ghi âm. Thường tôi dùng chúng nhiều đến hỏng, thông qua cả quá trình ghi âm lẫn ghi chép lại. Băng ghi âm của những buổi thôi miên này với Mary được thực hiện trong thời gian máy ghi âm của tôi bị trục trặc. Tôi đã thực hiện vài buổi thôi miên trước khi nhận ra rằng nó đang gặp sự cố. Đôi khi nó bị trượt và bánh xe thỉnh thoảng ngừng quay. Những lúc này tôi đã bị mất lời nói. Trong khi ghi chép các buổi thôi miên này, tôi cố gắng thu thập lại bất kỳ điều gì còn thiếu một cách tốt nhất có thể, mà tôi có thể nhớ được. Vì vậy, trong những buổi thôi miên này, tôi thường bận tâm đến việc theo dõi máy ghi âm cũng như thân chủ. Tôi đang sử dụng một phương pháp trong đó thân chủ đang trôi lơ lửng trên một đám mây trắng đẹp đẽ. Tôi đã yêu cầu đám mây gửi cô ấy đến một thời gian quan trọng, nơi có thông tin quan trọng để cô ấy được biết.
Tôi đếm, trong khi đám mây đã chở cô ấy và thả cô xuống rất nhẹ nhàng. Ấn tượng đầu tiên của cô ấy là cô đang đứng trong một lùm cây xanh. Cô nhận xét rằng chúng có vỏ màu xám mịn, hơi lốm đốm và không quen thuộc với cô. Sau đó, cô nhận thấy một nhóm nhỏ bốn người giữa những cái cây. Cô có thể nhìn thấy họ từ xa, và họ có vẻ ăn mặc giống nhau, trong bộ quần áo vải lanh màu trắng được thắt ở eo bằng một thứ gì đó giống như một chiếc thắt lưng bằng sợi bông. Một người phụ nữ có một chiếc khăn vải lanh che tóc. Khi Mary nhìn xuống bản thân, cô phát hiện ra mình cũng ăn mặc như vậy, trong bộ quần áo bằng vải lanh trắng may ở nhà và chân đi dép. Cô biết mình là một cô gái trẻ ở tuổi thiếu niên với mái tóc dài màu nâu. Cô ấy nói tên cô ấy là Abigail, và cô ấy đã đi bộ đến chỗ này từ một ngôi làng gần đó. Tôi hỏi cô ấy có muốn đến gần mọi người hơn không.
“Có”, cô ấy trả lời. “Tôi muốn biết họ tụ tập để làm gì. Họ có đợi tôi đến không? Chắc tôi lại là người nhút nhát nữa rồi, tương tự như quãng đời tôi đang sống bây giờ. Ngay cả bây giờ tôi cũng ngại tham gia các nhóm. Vâng, tôi tin rằng họ đang đợi tôi.”
Dolores: Cô có biết những người này không?
Mary: Có. Tôi đã từng ở cùng họ trước đây. Nhưng tôi là người nhỏ tuổi nhất. Tôi không biết được nhiều như họ.
D: Họ là hàng xóm hay bạn bè hay là gì?
M: Tôi tin rằng họ là những người thầy. Tôi chưa ở cùng họ được lâu đâu. Tôi cảm thấy mình có phần không xứng đáng với những lời dạy và sự quan tâm của họ. Thật khó để tôi chấp nhận rằng họ muốn tôi trở thành học trò của họ, bởi vì tuổi của tôi và vì trí tuệ tuyệt vời của họ. Họ dường như rất khôn ngoan, và tôi dường như còn rất trẻ.
D: Tôi nghĩ việc cô muốn học hỏi là rất tốt.
M: Vâng. (Cười) Đó là bản chất của tôi. Họ đã nhận thấy sự háo hức của tôi. Họ tin rằng tôi là một học trò xứng đáng, mặc dù tôi không tin thế.
D: Những gì họ đang dạy cô có khó hiểu không?
M: Nó không khó hiểu. Tôi rất vinh dự được biết những thông tin này. Đây là những lời dạy về tâm linh mà họ đã đúc kết được trong nhiều năm và cần phải truyền lại.
D: Họ tìm thấy các học trò của mình bằng cách nào?
M: Tôi tin rằng cha mẹ tôi đã tiến cử tôi. Từ vị trí của tôi bây giờ, cứ như thể những người khác là thầy và tôi là học trò duy nhất vậy.
D: Tôi nghĩ rằng sẽ thật khó khăn khi có nhiều người thầy như vậy.
M: Đó là sự ủng hộ về mặt tinh thần. Nó giống như việc đến với một gia đình mới. Họ rất nồng nhiệt và chào đón. Họ dường như rất thích tôi.
D: Cô có biết chúng ta đang ở quốc gia nào không? Cô đã bao giờ nghe ai nói chưa?
M: (Ngừng một lúc lâu) Trong đầu tôi nghĩ đến từ ‘Palestine’.
D: Ở đó có nóng không?
M: Có gió nhẹ. Ngoài nắng thì ấm nhưng dưới tán cây thì mát. Đó là một nơi rất dễ chịu để học. Tôi thích học ở đây. Đây là một trải nghiệm rất thú vị.
D: Cô có phải đọc hay viết không?
M: Không, họ dạy bằng cách nói. Và tôi lắng nghe, học hỏi và giữ kiến thức trong tâm trí, trong tim mình. Tôi tin rằng tôi sẽ trở thành một cô giáo. Và đó là lý do tại sao tôi sẽ học bây giờ ở độ tuổi này và sau đó tôi sẽ có thể dạy học, khi tôi trở nên đầy thông thái.
D: Họ đang đưa ra cho cô những giáo lý loại nào?
M: Những điều huyền bí. Điều mà phần đông mọi người không được biết tới.
D: Chà, dù sao thì nhiều người cũng sẽ không tin họ phải không?
M: Họ không quan tâm. Họ không có khát khao cháy bỏng. Đó là lý do tại sao bố mẹ tôi đã đề cử tôi. Họ đã nhận ra khát khao cháy bỏng đó trong tôi.
D: Cô nói cô chưa học với họ được lâu phải không?
M: Chưa lâu. Đây có lẽ là cuộc gặp thứ ba của tôi với họ. Chúng tôi đang tìm hiểu nhau và nhận biết tính cách của nhau. Có một cảm giác gì đó đặc biệt hơn là các thầy cô. Nó gần như là một cảm giác về một gia đình cô dì chú bác. Như thể họ đã chờ đợi tôi, và bây giờ tôi đang ở đây. Họ đã cho tôi biết rằng những gì họ chia sẻ được gọi là “những điều huyền bí”, và tôi sẽ gắn bó chặt chẽ với chúng.
D: Cô có biết họ đã học những kiến thức này ở đâu không?
M: Họ có thầy cô dạy. Nó dường như quay ngược thời gian. Những điều này là sự thật.
Những thầy cô này nghe giống như những người Essene, cùng một nhóm người bí ẩn đã dạy Chúa Giê-su, mặc dù điều này đã không bao giờ được thiết lập một cách chắn chắn cả. Họ hẳn là trông giống như thành viên của một nhóm Ngộ đạo bí mật sở hữu những kiến thức không được phổ biến với đại chúng.
Tôi đã muốn xác định khoảng thời gian, liệu đó là trước hay sau thời của Chúa Giê-su, vì người Essene đã hoạt động trong một khoảng thời gian dài. Một phương pháp đã có hiệu quả trong quyển Chúa Giê-su và người Essenes là hỏi về Đấng Messiah.
B: Đấng Messiah đã đến đất nước của cô chưa, hay cô đã biết chưa?
M: (Tạm dừng) Đấng Messiah?
D: Cô đã bao giờ nghe từ đó chưa?
M: Có vẻ như đó là điều gì đó sẽ xảy ra vào một ngày nào đó. Tôi không biết điều đó.
D: Có người Do Thái ở nơi cô sống không? Những người nghiên cứu đạo Do Thái?
M: (Ngừng lâu) Có vẻ như không phù hợp.
D: Bởi vì tôi tin rằng đó là một phần trong niềm tin của họ rằng một ngày nào đó Đấng Messiah sẽ đến. Đó là lý do tại sao tôi tự hỏi liệu cô đã nghe những câu chuyện đó chưa.
M: Có vẻ như không … Kiến thức dường như không có ở đó.
D: Được rồi. Tôi chỉ đang cố gắng xác định xem chúng ta đang ở thời điểm nào. Và thời gian đôi khi rất khó hiểu. Có một người cai trị đất nước của cô phải không – cô có biết điều đó không?
Trong quyển Chúa Giê-su và người Essene, thời gian được tính bằng số năm trị vì của nhà cầm quyền. Nhưng điều này không giúp ích được gì trong trường hợp này.
M: Không, tôi không biết điều đó. Tôi được nuôi dạy trong một cộng đồng nhỏ. Gần như cả cuộc đời tôi nào giờ đã chờ đợi lần này. Những ảnh hưởng bên ngoài không nằm trong tầm hiểu biết của tôi. Tôi dường như đã sống một cuộc sống rất được che chở, rất được bảo vệ. Chúng tôi có một cộng đồng, một ngôi làng nhỏ. Tôi biết những người trong làng, nhưng không biết gì về thế giới rộng lớn hơn. Như thể là tôi được giữ gìn nguyên vẹn, để khi đến thời điểm giảng dạy, tôi sẽ gần như là một trinh nữ lý tưởng vậy.
D: Vì vậy, cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài theo bất kỳ cách nào.
M: Tôi tin rằng câu nói đó đúng.
D: Tôi có thể hiểu điều đó. Cô đã nhận được bất kỳ sự dạy dỗ nào khác trước thời điểm này chưa?
M: Cha mẹ tôi. Họ là những người rất hiền lành. Cuộc sống của tôi ở làng đã rất yên bình. Một tuổi thơ tuyệt vời. Mẹ tôi làm một số loại bánh mì phẳng mà tôi rất thích. Bà ấy đã nấu món này trên vỉ nướng. Chúng dường như là món khoái khẩu của tôi. (Cô ấy đột ngột ngừng hồi tưởng). Nhưng bây giờ tôi không còn là một đứa trẻ nữa. Và đã đến lúc tôi phải bước vào một chương mới của cuộc đời mình, và gác lại những kỉ niệm yêu dấu đó.
D: Nhưng ít nhất cô cũng có những kỷ niệm đẹp mà. Cô có anh chị em không?
M: (Ngừng lại, rồi ngạc nhiên) Ồ! Dường như có một em gái nhỏ. Tôi và cô ấy rất quý mến nhau.
D: Tôi đang nghĩ, không phải cô đang ở độ tuổi mà cô sẽ kết hôn sao?
M: Chà, tôi không nghĩ đó là những gì tôi được kêu gọi phải làm. Hiện tại tôi rất hạnh phúc khi được là một học trò. Đó là điều mà tôi đã chờ đợi, và mong mỏi. Mỗi người trong số những người này sẽ có một vai trò khác nhau trong việc dạy cho tôi, trong việc học của tôi. Mỗi người họ đều góp phần vào việc giáo dục tôi. Có vẻ như … (tạm dừng)
D: Điều gì vậy?
M: Có vẻ như sẽ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho hoạt động công ích, như là trong một ngôi đền.
D: Vậy cô sẽ có nhiều thứ để học, phải không?
M: Vâng. Sự hiểu biết rộng, rất rộng. Trên cơ sở thuộc về tâm linh. Sự thật.
D: Liệu cô có thể truyền đạt lại cho tôi những gì cô đang được dạy không?
M: Chà, bây giờ tôi không biết điều đó, bởi vì tôi không biết những lời dạy này là gì. Tôi không ngần ngại chia sẻ đâu, một khi mà tôi đã biết.
Rõ ràng rằng việc giảng dạy sẽ diễn ra trong một thời gian khá dài, vì vậy tôi quyết định chuyển về phía đoạn sau của câu chuyện. Tôi thường làm điều này bằng cách yêu cầu thân chủ đi tiếp trong kiếp sống đó, đến một ngày quan trọng trong đời. Vì hầu hết mọi cuộc đời đều bình thường và chứa đầy những thói quen hàng ngày đơn giản (như cuộc sống hiện tại của chúng ta), đây là phương pháp hiệu quả nhất để xác định một trọng điểm đáng chú ý, nếu nó tồn tại. Đã có những kiếp sống mà thân chủ không thể tìm thấy điều gì có ý nghĩa, điều này lại loại trừ được sự tưởng tượng.
Khi tôi đếm xong, Mary (trong vai Abigail) đã đến thời gian sau đó, các cảm giác trên khuôn mặt và cơ thể của cô ấy cho thấy có điều gì đó đang xảy ra. Tôi hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra. Không có câu trả lời nào, nhưng từ những phản ứng thể chất rõ ràng của cô ấy, và những tiếng thở dài thườn thượt của cô ấy, tôi biết đó là một điều gì đó đáng lo ngại.
D: Cô đang trải nghiệm điều gì vậy?
M: Tôi dường như đã … già hơn. Các thầy cô của tôi không còn ở bên tôi nữa.
D: Cô đã học một thời gian dài với họ phải không?
M: Vâng. Mười bốn năm.
D: Cô đang ở đâu?
M: (Tạm dừng) Tôi dường như đang … ở một ngôi đền. Có điều … có gì đó không ổn … tất cả đều không ổn.
D: Vấn đề là gì vậy?
M: (Ngừng lâu) Tôi tin rằng tôi không được phép dạy. Cứ như thể đầu óc tôi căng đầy, và có một sợi dây quấn quanh đầu tôi. Tôi không được phép chia sẻ. Đó là … người dân của tôi. Cứ như thể tôi đã bị … bỏ qua một bên.
D: Nhưng cô có rất nhiều kiến thức, tại sao họ không cho phép cô dạy? Cô có nhiều điều quan trọng cần truyền lại.
M: Họ không hài lòng về kiến thức mà tôi có.
D: Họ là ai?
M: Những người già. Những người đàn ông. Tôi là một phụ nữ. Họ nói rằng phụ nữ không đáng được dạy cho bất cứ điều gì. Tôi sẽ không có loại kiến thức này. Họ không muốn tôi dạy. (Đau) Đầu của tôi!
Khi đối tượng đang trải qua những cảm giác thực tế về thể chất, tôi luôn loại bỏ những cảm giác này. Những điều này có thể được tường thuật lại từ một góc nhìn khách quan hơn là bằng cách thực sự sống lại trong những cơn đau đớn hoặc khó chịu lần nữa. Điều này giúp đối tượng thoải mái và cho họ biết tôi sẽ luôn chăm sóc họ. Nó cũng giúp họ liên hệ đến câu chuyện mà không bị phân tâm bởi các cảm giác thể chất. Tôi đã đưa ra những gợi ý cho cô ấy để cảm thấy khỏe hơn. Sau đó, tôi đã cố gắng để có được sự tự tin của cô ấy, để cô ấy có thể nói với tôi những điều mà cô ấy không thể bày tỏ với người khác.
D: Cô có thể nói chuyện với tôi ngay cả khi cô không thể nói chuyện với những người khác. Cô đã từng dạy trước thời gian này chưa?
M: Trẻ con. Tôi đã dạy … trẻ con sẽ được mang đến cho tôi. Và tôi sẽ chia sẻ với chúng. Cha mẹ chúng sẽ mang chúng đến. Chúng tôi sẽ ngồi trên các bậc thang của Đền thờ. Và chúng tôi sẽ học bằng cách chơi trò chơi, kể chuyện và nhảy múa. Và tôi sẽ mang ánh sáng vào tâm trí chúng.
D: Ồ, tôi nghĩ đó là một cách dạy rất tuyệt vời, bởi vì đôi khi rất khó để một đứa trẻ hiểu được. Tôi sẽ rất thích nếu cô có thể chia sẻ một số điều đó với tôi, như thể tôi còn là một đứa trẻ vậy. Vì có thể có những điều tôi không biết, và tôi rất ham học hỏi. Cô đã dạy chúng như thế nào?
M: Chúng tôi đã có một con chim. Hơi trắng … à, giống như một con chim bồ câu. Rất đẹp … (cô ấy đã có một tiết lộ bất ngờ) một con chim cu gáy (*turtle dove – con chim nhỏ màu nâu nhạt, có đốm nâu sậm như mai rùa). Con chim cu gáy là một người bạn… đặc biệt của tôi. Con chim cu gáy và tôi đã rất thân thiết. Và tôi sẽ lấy con chim bồ câu (chim cu gáy) làm ví dụ cho lũ trẻ. Tôi mang con bồ câu vào lồng, rồi chỉ cho lũ trẻ cửa lồng đang mở. Chim bồ câu có thể đi ra ngoài và nhìn xung quanh và nhìn thấy những khuôn mặt mới, và có một không gian rộng hơn để dạo chơi. Và để thực sự cất cánh và bay. Tôi đã cho chúng thấy rằng tất cả trẻ em đều có cơ hội này, cơ may này, cánh cửa này dẫn đến với một sự hiểu biết lớn hơn nhiều. Và rằng nếu chúng đến với tôi và dành thời gian với tôi, chúng bắt đầu hiểu thế giới rộng lớn hơn nhiều so với những cái lồng nhỏ bé của chúng. Và rằng tinh thần của chúng có thể mở rộng ra ngoài không gian này. Không có gì chen giữa chúng và sự bay lượn. Rằng chúng cũng có thể bay và được hỗ trợ bởi những ngọn gió của tâm hồn. Lên cao hơn và cao hơn. Và quay trở lại, quay trở lại với những người ở mặt đất này. Và họ có thể nói với những người này, ‘Hãy đến đây, hãy xem những gì tôi đã tìm thấy này!’ Và rồi đưa ai đó đi cùng.
D: Điều đó thật đẹp.
M: Ồ, con chim cu gáy là một người bạn tâm giao tuyệt vời, tuyệt vời.
D: Tôi thích điều đó, bởi vì tôi cũng có thể hiểu nó.
M: Ồ, vâng. Ngoài kia còn hơn những gì bà có thể tưởng tượng. Những đứa trẻ thật đáng quý.
D: Cô đã chỉ cho chúng xem những điều gì khác vậy?
Cô ấy chuyển từ ghi nhớ sự kiện sang trải nghiệm nó, như thể cô ấy đã di chuyển đến khung cảnh đó vậy.
M: Có thứ gì đó màu đỏ nằm trên bậc thang (cô ấy dường như đang nghiên cứu nó). Nó dường như là hai mảnh gỗ. Hình trụ. Chúng đang nằm đó … chờ được sử dụng.
D: Chúng được sử dụng để làm gì?
M: (Một tiết lộ) Ồ! Chúng được sử dụng cho nhịp điệu. Chúng được sử dụng cho bộ gõ. (Cười tươi) Chúng được dùng để canh thời gian khi lũ trẻ nhảy múa. Hãy để tôi xem. (Dừng, như thể đang xem).
D: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
M: (Cười) Ồ, chúng tôi nhảy lên và xuống các bậc thang. Các bước rất rộng rãi. Chúng sâu và rất dài. Đây là một chỗ tuyệt vời. (Ngạc nhiên) Nó không khác gì lùm cây. Khi những cây cột và phần nhô ra … (cười vui vẻ) cái bóng, phần mát mẻ, nhưng phần có nắng ở ngay phía bên kia. Lũ trẻ rất vui khi đến đây. Chúng có nhiều không gian (để chơi đùa). Và chúng có thời gian cùng với tôi. Đó là một khoảng thời gian rất đặc biệt đối với tất cả chúng tôi. Chúng tôi học tập thông qua việc nhảy múa, khi chúng tôi nhảy vào, ra, và nhảy theo vòng tròn xung quanh.
D: Những bài học loại nào có thể được dạy thông qua việc nhảy múa vậy?
M: Tầm quan trọng của việc bộc lộ những cảm xúc bên trong của họ thông qua thể chất. Của việc cho phép những gì có bên trong lũ trẻ trở thành biểu hiện trong hành động. Và như bây giờ chúng ta học các nhịp điệu đơn giản, các kiểu mẫu đơn giản, các bước đơn giản, mang lại sự giải phóng và niềm vui, và đi kèm với nhịp điệu và âm nhạc. Chúng tôi cũng sử dụng trống lục lạc nữa. Ở độ tuổi còn non nớt này, lũ trẻ sẽ có thể học những cách thể hiện những gì chúng sẽ được yêu cầu sử dụng khi chúng lớn hơn và chính chúng cũng sẽ dạy lại. Chúng phải kết nối được với việc bộc lộ. Chúng được khuyến khích để cho mọi thứ tiếng nói và hành động, chứ không phải là giữ rịt mọi thứ bên trong. Để nhìn ra được một khuôn mẫu và để biết có một mục tiêu. Tất cả điều này được cất giữ trong phần mở đầu rất đơn giản của điệu vũ nhỏ này. Đó là một khuôn mẫu mà chúng học được bây giờ, và nó sẽ cho phép chúng mang theo điều đó vào cuộc sống trưởng thành của mình, khi mà việc thể hiện một số khuôn mẫu, một số hành động một cách tự phát không còn dễ dàng nữa. Chúng sẽ có thể nhớ lại thời trẻ của chúng, đã có sự tự phát như thế nào. Chúng sẽ nhớ thứ niềm vui mà đã tạo ra trong chúng sự tự do đó, hạnh phúc đó. Có niềm vui như vậy trong lời của Chúa. Có niềm vui như vậy trong tinh thần của Ngài. Khi tinh thần của Ngài dịch chuyển và biểu hiện trong hành động, đấy là một trải nghiệm rất vui vẻ.
D: Nghe như thể là vậy. Tôi nghĩ cô là một cô giáo rất giỏi.
M: Ồ, cảm ơn.
D: Cô có những phương pháp rất tốt.
M: (Vui vẻ) Cảm ơn bả.
Tôi có ấn tượng rằng cô ấy không quen nhận những lời khen ngợi dành cho công việc của mình.
D: Chúng ta đang ở thành phố nào vậy?
D: Họ có tên cho loại hình giảng dạy mà cô đang dạy không? Tôi đang nghĩ về một tổ chức hoặc một nhóm mà cô có thể là thành viên.
M: Tôi dường như là … đơn độc.
D: Điều đó có nghĩa là sao?
M: Tôi không liên quan (đến tổ chức nào). Tôi dường như… gắn bó với Đền thờ. Đó là nơi tôi ngủ. Nhu cầu của tôi được đáp ứng thông qua việc phụng sự của tôi trong Đền Thờ.
D: Nghe như thể đây là một ngôi đền lớn.
M: Vâng, đó là một ngôi đền lớn. Các cột, bàn thờ thoáng, cao.
D: Đền thờ thuộc về tôn giáo nào vậy?
M: (Tạm dừng) Tôi tin là đạo Do Thái.
Điều này càng cho thấy rằng cô ấy đã có liên quan đến một nhóm khác. Liệu đó có phải là những người Essene không?
D: Cô đang nói về những lời của Chúa, vì vậy tôi tự hỏi cô thờ vị thần nào.
M: À, sự hiểu biết của tôi khác với sự hiểu biết của những người đàn ông. Khi nào tôi còn ở cùng với những đứa trẻ, thì tôi hài hước. Tôi sẽ giữ im lặng trong sự hiểu biết của tôi.
D: Tôi không thể thấy họ có gì không ổn cả.
M: Các linh mục … (cô ấy ngập ngừng – rất khó giải thích). Tôi rất khó chịu. Hành vi của họ, lời dạy của họ. Họ rất khép kín. Chúng thật đen tối. Chúng không thuộc về ánh sáng. Thậm chí chúng còn không phải là sự thật. Chúng giữ mọi người xa khỏi trải nghiệm trực tiếp của chúng ta với Chúa. Ông ấy không ở đâu xa mà khó đến được cả. Ông ấy không giận chúng ta. Ông ấy không yêu cầu chúng ta giết những con vật xinh đẹp để làm vật hiến tế. Ông ấy sống trong chúng ta. Chúng ta chính là Đức Chúa Trời ở dạng thể chất. Chúng ta là Nó. Nó không phải là điều gì đó xa vời mà chúng ta không thể đạt được. Chúng ta không phải là kẻ dại dột không đáng có trên đời. Mỗi chúng ta đều là thánh, mỗi người được ban cho những niềm tin này, và chúng ta có bản chất của sự thánh thiện đó. Nó chỉ được che đậy kỹ đến nỗi mà nó không thể tỏa sáng mà thôi. (Tất cả điều này đã được nói một cách nhẹ nhàng nhưng có nhiều điểm nhấn mạnh.) Thật là bực bội. Tôi có cảm giác có quá nhiều tri thức nhưng lại không thể truyền dạy lại được.
D: Có lẽ đây là lý do tại sao tôi lại đến đấy. Cô có thể dạy tôi và nó sẽ giúp ích cho cô, vì vậy cô sẽ không cảm thấy bị hạn chế như vậy nữa. Nhưng các linh mục đang dạy cho mọi người về những tín ngưỡng khác?
M: Nghe có vẻ rất tâng bốc. Vượt xa, trên những người bình thường. Như thể những người bình thường không thể trực tiếp đến với Chúa nếu không có các linh mục. Đó là một phần của họ, nhưng nó làm cho dân chúng không biết được rằng Chúa ở trong họ.
D: Cô có phải là nữ giáo chức duy nhất không?
M: Tôi là người duy nhất là phụ nữ. Tôi có một số loại hình phụng sự. Những đứa trẻ dường như là một cách chấp nhận được để đưa tôi ra khỏi dòng chính, và đến một vị trí thích hợp của một phụ nữ.
Sau đó, khi thực hiện nghiên cứu của mình, tôi phát hiện ra rằng vào thời Chúa Giê-su không có yêu cầu đi học ở bất kỳ trường học nào. Nếu một trẻ em nam Do Thái được giáo dục, các trường học duy nhất được kết nối với các giáo đường Do Thái, và sách học duy nhất là Kinh thánh tiếng Do Thái. Đối với người Do Thái, kiến thức có nghĩa là ‘kiến thức về Luật Mô-sê’ hay kinh Torah. Không có gì khác được dạy, và giáo dục chỉ có nghĩa là ‘giáo dục trong tôn giáo’. Bất cứ ai hiểu ‘Luật’ một cách tường tận và có đủ cơ sở để giải thích nó, với điều kiện người đó chọn giảng dạy, được coi là ‘một người có học’, một Rabbi. Việc tuân thủ luật lệ nghiêm ngặt được coi là một đặc điểm nổi bật của những người có học thời đó.
Trong quyển Chúa Giê-su và những người Essene, chúng tôi đã khám phá ra rằng có một thái độ chủ nghĩa sô-vanh nam giới rất mạnh mẽ (như chúng ta biết bây giờ) ở Palestine vào thời điểm đó. Phụ nữ có những vai trò được xác định rõ ràng và bất kỳ sự sai lệch nào so với những vai trò này đều không được chấp nhận. Họ không được học hành, và có khu vực riêng của họ trong một ngôi đền, để không bị lẫn với nam giới khi thờ phượng. Trường hợp của Abigail không mâu thuẫn với những quy tắc này, bởi vì cô ấy chỉ ra rằng cô ấy không phải là người Do Thái. Cô ấy hẳn phải được giáo dục bởi một nhóm khác không bị ràng buộc bởi những quy định này. Người Essene không có hạn chế như vậy, và dạy tất cả mọi người theo mong muốn và khả năng học hỏi của riêng họ.
Hẳn các linh mục nam này đã vô cùng tức giận khi thấy rằng Abigail không chỉ được học hành, mà còn được đào tạo chuyên sâu về những lĩnh vực mà họ không quen thuộc. Họ không thể chịu đựng điều này. Nó không thể được cho phép.
Không bao giờ nói rõ được tại sao Abigail lại được chỉ định đến một nơi mà cô đã không được chào đón. Rõ ràng những người đàn ông không muốn cô ở đó, nhưng họ không thể loại bỏ cô. Giải pháp duy nhất của họ là đặt cô ấy vào một vị trí mà cô ấy sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho họ bằng kiến thức vượt trội và cách suy nghĩ khác biệt của mình. Họ đặt cô vào vai trò một người phụ nữ, chăm sóc lũ trẻ, nơi họ nghĩ rằng cô không thể gây ra thiệt hại gì. Họ đã nhầm. Cô đã sớm nghĩ ra một cách dạy, một phương pháp truyền thụ kiến thức một cách kín đáo cho lũ trẻ, dưới lớp ngụy trang là vui chơi. Nhưng kiến thức thực sự không thể được truyền đạt, và cô đau đầu vì điều này. Như cô ấy đã nói, nó như thể một sợi dây quấn chặt quanh đầu cô ấy, và cô ấy cảm thấy như thể đầu óc cô ấy sẽ nổ tung vì áp lực của thông tin muốn được giải phóng.
D: Cô cũng đã học những giáo lý truyền thống của người Do Thái phải không?
M: Chúng dường như không ở trong tâm trí tôi.
D: Cô đã bao giờ nghe về câu chuyện của Đấng Messiah chưa?
M: (Tạm dừng) Tôi không biết về Đấng Messiah, nhưng tôi tin rằng có một người đang truyền dạy. Anh ấy cũng không hài lòng với các tu sĩ (thở dài). Tôi tin rằng có một người đàn ông có hiểu biết tương tự như tôi. (Tạm dừng) Vương quốc của Đức Chúa Trời ngự trị ở bên trong. Các đền thờ không phải để tách Chúa khỏi con người. Các ngôi đền phải là một nơi của sự hợp nhất. Con người lẽ ra có thể bước vào không gian thiêng, và mời Chúa trực tiếp vào với lòng mình. Không phải thông qua sự hy sinh, không phải thông qua lời cầu xin, mà được phép đứng trên mảnh đất thánh đó và đàm luận trực tiếp với Đức Chúa Trời.
D: Tôi đồng ý với cô. Nhưng người đàn ông kia, cô đã bao giờ nhìn thấy ông ta hoặc nghe ông ta nói chưa?
M: Tôi tin rằng ông ấy đang ở một địa điểm khác trên những bậc dẫn đến Ngôi đền so với nơi tôi dạy. Giống như thể nó là một hình chữ nhật. Tôi sẽ dạy bọn trẻ ở phía chiều dài của tòa nhà (hình chữ nhật). Ông ấy đã đứng ở phía hẹp hơn, khi bà tiến đến gần Đền thờ.
M: Tôi tin rằng anh ấy đang nói chuyện với một đám đông khi tôi giữ những đứa trẻ ở phía bên kia của cầu thang.
Cô ấy lại chuyển từ thì quá khứ sang hiện tại, cho biết cô ấy đã đến thời điểm đó để hồi tưởng lại sự việc và tường thuật lại.
D: Cô có nghe thấy anh ấy khi anh ấy nói chuyện với mọi người không?
M: Anh ta nói với nhiều uy quyền. Tôi tò mò muốn biết đây là ai.
D: Cô đã nghe ai nói anh ta là ai chưa?
M: Đây là điều bất thường nhất. Có một người đàn ông ra hiệu cho chúng tôi đến. Những đứa trẻ và tôi. Ông ta nói, ‘Đến đây! Cô phải nghe anh ta nói. Người đàn ông này là con trai của Đức Chúa Trời.’
D: Anh ta cũng ở trên các bậc thang sao?
M: Anh ấy đang chạy về phía cuối cầu thang nơi đám đông đang tụ tập.
D: Cô sẽ đi với anh ta chứ?
M: Tôi đang bị dằn vặt giữa việc sẽ nghe người này nói – Tôi không thể bỏ mặc lũ trẻ không trông coi. Chúng … Tôi không nghĩ rằng … Tôi không sẵn sàng để chúng đi cùng tôi vào lúc này. Tôi không biết mình sẽ đưa lũ trẻ đến với cái gì. Và tôi rất cẩn thận với bọn trẻ.
D: Tôi nghĩ cô rất khôn ngoan vì cô không muốn gây nguy hiểm cho lũ trẻ. Cô có ở lại với chúng thay vì đi xem người đàn ông này là ai không?
M: Tôi bị dằn vặt đây. Tôi nửa muốn đi nửa muốn không.
D: Tôi cho rằng cô cũng rất tò mò.
M: Vâng. Tôi muốn biết đây là ai mà nói với uy quyền như vậy.
D: Cô có thể nghe thấy anh ấy nói không?
M: Tôi có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy. Anh ta nói với đầy đủ thẩm quyền. (Cười) À! Tôi phải trở về với lũ trẻ. Chúng là trách nhiệm của tôi.
D: Nhưng ít nhất cô có thể nghe thấy anh ấy từ nơi cô đang ở.
M: Anh ta ở một khoảng cách xa. Tôi có thể nghe anh ấy đang nói, tôi không thể phân biệt rõ từ ngữ. Tôi có thể nhận ra giọng điệu của anh ta. Anh ấy nói rất rõ ràng.
D: Có thể một ngày nào đó cô sẽ biết anh ta là ai, và được phép nghe anh ta, và nhìn thấy anh ta cận cảnh.
Tôi đã cố gắng kết thúc buổi thôi miên này. Trước khi chúng tôi bắt đầu công việc của ngày hôm ấy, Mary đã nói rằng cô ấy muốn thoát ra khỏi trạng thái thôi miên vào một thời điểm nhất định vì cô ấy có một cuộc hẹn. Nếu Abigail không đi qua và nghe thấy người đàn ông này, có lẽ chúng ta sẽ không thể biết được nhiều hơn vào lúc này. Tôi không biết người đàn ông đó có phải là Chúa Giê-su hay không, nhưng các dấu hiệu đều đang dẫn về hướng đó. Tôi muốn theo đuổi điều này và tìm hiểu. Tôi không muốn tham gia vào lúc này vì tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho sự kiện này, cả thời gian và băng ghi âm đều đã hết. Tôi dự định sẽ tiếp tục trong buổi thôi miên tiếp theo.
M: Tôi có cảm giác rằng chúng tôi sẽ biết nhau. Có một sự hiểu biết chung mà sẽ kéo chúng tôi đến với nhau. Tôi có thể kiên nhẫn.
D: Vâng, điều này đúng, những người nghĩ giống nhau thường sẽ tìm thấy nhau. Nhưng tôi tò mò về niềm tin của người Do Thái rằng một ngày nào đó Đấng Messiah sẽ đến. Có thật là họ đang tìm kiếm một Đấng Messiah, cô có biết không?
M: Cứ như thể … tôi sẽ không mang điều đó trong tâm trí. Nó như thể những gì tôi có trong tâm trí của tôi là ánh sáng, là tinh khiết. Và như thể là tôi sẽ không chấp nhận sự tức giận, sợ hãi, lên án. Tôi sẽ không mang nó trong tâm trí của tôi.
Cô ấy đã cố tình im lặng hoặc có lẽ đã không tiếp xúc với bất kỳ thần học Do Thái truyền thống nào cả. Cô ấy dường như đã được che chở rất nhiều. Vào đầu buổi thôi miên, cô ấy nói rằng cô ấy vẫn còn là một cô gái đồng trinh lý tưởng, khi các thầy cô giáo của cô ấy bắt đầu giảng dạy. Có thể điều này là cố ý, vì vậy cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi các trường phái tư tưởng truyền thống.
D: Vậy thì cô không chấp nhận bất kỳ lời dạy nào của những người đàn ông.
M: Tôi dường như có một số loại lá chắn xung quanh mình … Tôi không chấp nhận nó trong tâm trí của mình.
D: Tôi có thể hiểu tại sao cô lại chặn nó, bởi vì những người đàn ông rất tiêu cực, mặc dù họ được cho là tu sĩ của Chúa.
M: Nói một cách hoa mỹ, mong bà thứ lỗi cho tôi. Người đàn ông này có ánh sáng xung quanh anh ta. Đó là lý do tại sao tôi biết rằng tôi sẽ biết anh ấy vào một ngày nào đó.
D: Cô có thể nhìn thấy anh ấy không?
M: Vâng, tôi có thể thấy rằng có ánh sáng xung quanh anh ấy.
D: Cô đã đi xung quanh tòa nhà?
M: Không. Tôi có thể nhìn qua các cây cột. Anh ấy ở một địa điểm khác, nhưng tôi có thể thấy. Vâng, anh ấy thuộc về ánh sáng.
D: Cô có thường nhìn thấy ánh sáng xung quanh mọi người không?
M: Đôi khi là trẻ con, nhưng không phải như ánh sáng này. Ánh sáng này có ánh sáng trắng xung quanh anh ta.
D: Ồ, nó hẳn phải rất đẹp.
M: Chà, nó khiến anh ấy nổi bật hơn những người khác (cười).
D: (Cười) Bạn có thể thấy anh ấy trông như thế nào không, hay anh ấy ở quá xa?
M: Anh ấy ở một góc nghiêng so với vị trí của tôi.
Anh ấy có vẻ như mặc đồ trắng với một số loại màu nâu được đóng lại ở … nó như thể có một mảnh áo choàng qua vai, trước và sau, và sau đó nó được giữ bên cạnh cơ thể của anh ấy, ở thắt lưng.
D: Cô có thể thấy những đặc điểm của anh ấy trông như thế nào không?
M: Không, anh ta cách một khoảng xa. Chúng tôi là những người đồng điệu. Gần như thể là có một… kết nối, ngay cả từ khoảng cách này. (Cô ấy thở hắt ra đột ngột.)
D: Điều gì vậy? (Hít sâu vào). Nó là gì?
M: Ồ! Vâng, anh ta đã cảm nhận được kết nối.
D: Gì cơ?
M: Anh ta đang đến! Anh ta đang đến! Anh ta đang bước lên cầu thang. Để gặp lũ trẻ! (Giọng cô ấy hoàn toàn kính sợ)
Và tôi đang hết băng ghi âm! Tôi đã không thể đưa một cuộn băng khác vào máy vì những hạn chế mà Mary đã đặt ra đối với các buổi thôi miên. Thật là không đúng lúc, khi có một thứ gì đó như thể này xảy ra vào thời điểm này. Bức bối, tôi đã biết mình sẽ phải tìm cách nào đó để kết thúc buổi thôi miên mà không làm cô ấy thấy khó chịu, để chúng tôi có thể quay lại lần sau, để kiểm tra kỹ hơn và chi tiết hơn.
M: Đám đông đang dõi theo anh ấy. Anh ấy cảm nhận được ánh sáng xung quanh những đứa trẻ. Anh ấy hiểu. Chúng tôi có suy nghĩ tương đồng.
D: Chà, điều này rất đẹp, nhưng tôi e rằng chúng ta sẽ phải rời nó đi. Tôi rất thích nghe nó, nhưng chúng ta sắp hết thời gian. Tôi không thể ở lại với cô ngày hôm nay. Cô có thể quay trở lại cảnh này một lần nữa nếu chúng ta rời khỏi cảnh này không?
M: Ồ, tôi rất muốn biết thêm về người đàn ông này.
D: Sau đó, lần sau khi tôi đến, chúng tôi sẽ tiếp tục với điều này. Điều này rất đẹp và tôi cảm kích việc cô đã chia sẻ nó với tôi. Bây giờ hãy để chúng ta được rời khỏi cảnh đó nào.
Cô ấy vẫn đang tạo ra những âm thanh kinh ngạc và thích thú. Tôi thực sự ghét phải làm điều này, nhưng chúng tôi không có cách nào khác. Cô có nghĩa vụ phải tham gia vào ‘thế giới thực’.
D: Hãy mang theo cảm xúc tươi đẹp với cô. Hãy trôi đi khỏi cảnh đó, và chúng ta sẽ quay trở lại nó vào lần khác. Mang theo vẻ đẹp của nó và sự ấm áp và tình yêu với cô, khi cô trôi đi khỏi khung cảnh đó.
Nét mặt và chuyển động cơ thể của cô ấy đang thể hiện sự phản đối. Cô ấy thực sự không muốn rời khỏi khung cảnh này, nhưng cô ấy phải tuân theo hướng dẫn của tôi, nhà thôi miên trị liệu. Cô ấy không thể duy trì trạng thái thôi miên, cho dù cô ấy muốn thế nào đi nữa. Cảnh tượng đang bốc hơi, và cô ấy bị kéo về phía trước xuyên thời gian và quay trở lại căn phòng.
D: Không sao đâu. Chúng ta sẽ quay lại với nó, tôi hứa.
Tôi định hướng con người của cô ấy đến thời điểm hiện tại và sau đó đưa Mary trở lại với ý thức hoàn chỉnh. Khi tỉnh dậy, cô vẫn còn bị mê hoặc bởi cảnh kết thúc đó. Cô ấy bắt đầu khóc. Tôi xin lỗi vì đã phải đưa cô ấy đi khỏi nó. Cô ấy hiểu vì cô ấy là người đã đặt ra giới hạn thời gian cho buổi thôi miên, nhưng cô ấy vẫn thất vọng. Tôi nhanh chóng đưa vào một đoạn băng mới, và ghi lại một phần cuộc trò chuyện của cô ấy sau khi tỉnh lại.
D: Tôi chỉ muốn ghi lại một chút những gì cô đã nói. Cô nói rằng khi nhìn vào mắt nhau, đó là tình yêu sét đánh?
M: Có một sự thấu hiểu sâu sắc đến choáng ngợp. Tôi không thể tin rằng tôi đã được yêu cầu rời đi. Ý tôi là, tôi chỉ vừa mới đến đó thôi mà. Cảm xúc rất mạnh mẽ.
D: Xin lỗi! (Cười)
M: Dolores, nó giống như những điều đã xảy ra với tôi trong cuộc đời này mà tôi không thể hiểu được. Tôi đã bị cuốn đi khỏi những thứ có ý nghĩa rất nhiều. (Với sự cương quyết) Nhưng chúng ta sẽ quay trở lại.
D: Chúng ta sẽ quay lại, và sau đó chúng ta sẽ có thể hoàn thành nó. Nhưng tôi đoán là cô đã chưa đủ gần để thực sự ….
M: Tôi gần như đủ gần để đưa tay ra và chạm vào tay anh ấy.
D: Cô có thể nhìn vào khuôn mặt của anh ấy không?
M: Vâng. (Kinh ngạc) Tôi đã nhìn vào mắt của anh ấy.
D: Khuôn mặt của anh ấy trông như thế nào?
M: Ồ! Mạnh mẽ… và dịu dàng… và tình yêu thương. Đó là tất cả những gì trên khuôn mặt anh ấy… tình yêu thương. Đôi mắt anh … chỉ có lòng yêu thương. Anh ấy không to con, hiền lành, tốt bụng. Ồ, chúng ta phải quay lại mới được.
D: Anh ấy có mái tóc màu gì?
M: (Tạm dừng) Gần như thể khi mặt trời chiếu vào, nó có một chút màu đỏ trong đó.
D: Cô có nhìn thấy màu mắt của anh ấy không?
M: Không. Chúng là đôi mắt rất sâu. Đôi mắt sâu như thể chúng không có điểm tận cùng. Chúng chỉ đi thẳng vào… thẳng vào bên trong. (Cười) Nó giống như câu người ta thường nói, việc làm thế nào mà bà có thể lạc vào trong đôi mắt của ai đó. Chúng giống như thế đó. Lũ trẻ đã rất hào hứng. Chúng có thể thấy rằng có điều gì đó đang xảy ra ở đây. Và chúng không biết phải nhìn ai (cười).
D: Tôi chưa bao giờ phải rời khỏi một khung cảnh vào thời điểm tệ hại hơn như vậy (cười). Tôi thường lên kế hoạch tốt hơn thế, vì vậy có thể tránh được sự bối rối và không hài lòng này.
Tôi không biết nhiều về cuộc sống riêng tư của Mary. Khi ngồi ở mép giường, cô tâm sự rằng mình đã từng kết hôn và ly hôn ba lần. Cô ấy nói rằng tất cả những thứ trong cuộc sống của cô ấy và những người cô ấy yêu thương đã bị lấy đi khỏi cô ấy. Và đó là cách cô ấy cảm thấy về điều này. Ngay tại thời điểm khi cô ấy nhìn thấy anh ấy (dường như là một điểm sáng trong cuộc sống buồn tẻ của cô ấy), tôi đã bắt cô ấy rời đi. Cô ấy đã rất ấn tượng về người đàn ông này và muốn biết thêm về anh ta. Từ những mô tả và phản ứng của cô ấy, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa rằng người đàn ông mà cô ấy đã thấy chính là Chúa Giê-su. Đây là lý do tại sao tôi rất ngạc nhiên khi cô ấy nói, với ánh mắt xa xăm, ‘Tôi tự hỏi anh ấy là ai.’
Tôi giật mình hỏi, “Ý cô là cô không biết sao?” Cô ấy nói rằng cô ấy thực sự không có bất kỳ ý tưởng nào, ngoại trừ việc anh ấy chắc chắn là một người đàn ông xuất sắc và khác thường. Tôi trả lời rằng tôi không nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cô ấy biết những giả định của mình, và tôi sẽ để cô ấy tự tìm hiểu trong buổi thôi miên tiếp theo. Những nhận xét của cô ấy dường như chắc chắn sẽ loại trừ mọi mong muốn vô thức từ phía cô ấy là tạo ra một chuyến hành trình tưởng tượng mà cho phép cô ấy gặp Chúa Giê-su. Cô ấy thậm chí còn không nhận ra anh ta chính là người đó.
Cô thu dọn đồ đạc và thở dài thườn thượt bước vào chiếc xe tải của mình. Sau đó, cô ấy quay trở lại thế giới kinh doanh hàng ngày là giao những cây trồng của mình.
Cảnh tượng mà cô ấy miêu tả đã bám lấy tôi và thấm vào không khí xung quanh tôi một vị ngọt nhẹ nhàng. Phải, chúng tôi sẽ trở lại. Tôi phải biết nhiều hơn về người đàn ông tuyệt vời mà cô ấy đã mang đến xuyên qua thời gian.