Công việc của tôi, với tư cách là một nhà thôi miên trị liệu chuyên về liệu pháp luân hồi và tiền kiếp đã dẫn tôi đến với những tình huống kỳ lạ và những con đường huyền bí. Nó đã cho phép tôi nhìn ra những góc khuất trong tiềm thức, nơi những điều vẫn chưa được biết tới nằm lẩn khuất trong màn sương thời gian. Tôi nhận thấy rằng toàn bộ lịch sử nhân loại được ghi lại trong tâm trí của những người sống ngày nay, và nếu những ký ức này không bị xáo trộn, thì chúng sẽ tiếp tục nằm im lìm và không được khám phá ra.
Tuy nhiên, những hoàn cảnh được tạo ra bởi thế giới hiện đại bận rộn của chúng ta đã khiến những ký ức này xuất hiện, thường không có dấu hiệu gì, bởi vì chúng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại theo những cách thường là không thể giải thích được. Giờ đây, liệu pháp thôi miên tiền kiếp đang được sử dụng như một công cụ để giúp giải quyết các vấn đề, ngày càng có nhiều ký ức trong số những ký ức này đang được đưa ra ánh sáng hơn bao giờ hết. Có lẽ lần đầu tiên, con người đã tự cho phép mình thừa nhận rằng cơ thể mà họ đang sống trong đó và ký ức của kiếp sống hiện tại của họ không phải là tổng thể của con người. Con người còn hơn là những gì họ nhìn thấy trong gương và những gì họ ghi nhớ một cách có ý thức. Có những độ sâu không thể lường được mà chỉ vừa mới bắt đầu được thăm dò.
Kể từ khi tôi bắt đầu công việc của mình vào năm 1979, tôi đã thấy rằng tất cả chúng ta dường như đều có những ký ức về nhiều kiếp trước nằm im lìm trong tiềm thức của chúng ta. Miễn là trong trạng thái lúc thức bình thường của chúng ta, chúng ta có thể hoạt động một cách ổn thỏa, thì việc khám phá những ký ức này là chẳng có gì quan trọng cả. Tôi tin rằng cuộc đời quan trọng nhất trong tất cả là cuộc đời mà hiện tại chúng ta đang sống, và đó là mục đích tồn tại của chúng ta trên thế giới này, vào thời điểm hiện tại. Chúng ta phải cố gắng để sống cuộc đời này một cách tốt nhất có thể.
Nhiều người cho rằng nếu luân hồi là có thật, và nếu họ đã sống vô số kiếp khác, tại sao họ lại không nhớ gì đến chúng? Tiềm thức có thể được so sánh với một cái máy, một máy ghi âm, một máy tính cao cấp. Trong cuộc sống hàng ngày hiện tại, chúng ta liên tục bị tấn công bởi hàng triệu thông tin thường tình và vụn vặt: cảnh, mùi, âm thanh, các dữ liệu đầu vào về cảm giác. Nếu tất cả thông tin này được phép thông qua tâm trí có ý thức của chúng ta, chúng ta sẽ không thể hoạt động – mà chúng ta sẽ hoàn toàn bị choáng ngợp. Như vậy tiềm thức đóng vai trò như một bộ lọc và một người bảo vệ. Nó cho phép chúng ta tập trung vào thông tin chúng ta cần để sống và hoạt động trong xã hội của chúng ta.
Nhưng điều quan trọng cần nhớ là tất cả các dữ liệu khác đã được thu thập vẫn ở đó trong ngân hàng-bộ nhớ của máy tính. Nó không bao giờ bị mất đi, nhưng được cất giữ bởi một tiềm thức theo kiểu-keo kiệt. Ai mà biết được lý do tại sao chứ? Tất cả chúng nằm ở đó và có thể được khai thác. Nếu một người quay lại bữa tiệc sinh nhật thứ mười hai của họ trong cuộc đời này, họ có thể nhớ lại và thực sự hồi tưởng lại toàn bộ tập phim. Họ sẽ biết tên của tất cả những đứa trẻ có mặt, và nếu được yêu cầu, họ thậm chí có thể mô tả chi tiết đồ ăn, quà, đồ đạc và giấy dán tường. Đây là một số mẩu thông tin thường tình đã được lưu trữ trong bản ghi của bữa tiệc sinh nhật. Một bộ phim và thư viện băng hình được ghi lại hoàn chỉnh tồn tại trong tâm trí, để tái tạo lại cảnh phim chi tiết đến từng phút. Mỗi ngày và sự kiện trong cuộc sống của chúng ta đều được ghi lại một cách tương tự và có thể được truy cập đến nếu cần.
Vì vậy, nếu tất cả về cuộc đời hiện tại của chúng ta có sẵn trong tiềm thức, thì tất cả những cuộc đời trước đây của chúng ta cũng ở đó, sẵn sàng để được truy cập vào. Tôi thích so sánh nó với một thư viện băng hình khổng lồ: chúng ta yêu cầu tiềm thức rút ra tiền kiếp phù hợp trên băng hình và đưa nó vào cỗ máy ký ức. Nếu chúng ta nhận ra sự khổng lồ của một ngân hàng-ký ức như vậy, thì chúng ta có thể hiểu được tại sao việc ý thức về những ký ức đó trong trạng thái lúc thức hàng ngày của chúng ta chắc hẳn không phải là khôn ngoan – mà thực sự là bất lợi. Chúng ta sẽ bị choáng ngợp. Sẽ cực kỳ khó vận hành cuộc sống, nếu những khung cảnh khác và những mối quan hệ nghiệp quả trước đây cứ liên tục rỉ máu và bao phủ lên cuộc sống của chúng ta bây giờ.
Do đó, tiềm thức có tính chọn lọc trong việc cho phép chúng ta tập trung vào những gì cần thiết nhất, để sống trong hoàn cảnh và môi trường hiện tại của chúng ta. Đôi khi các vấn đề nảy sinh khi tiền kiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Những hoàn cảnh cụ thể thường có thể đóng vai trò như một yếu tố kích hoạt, khiến một ký ức tiền kiếp được tập trung chú ý đến. Đây là vai trò của liệu pháp thôi miên tiền kiếp: giúp khám phá những khuôn mẫu đã được thiết lập, hoặc để giải quyết những nghiệp quả đang được khơi lên, mà chưa được giải quyết (thường là tiêu cực) và đang gây ảnh hưởng đến công việc hàng ngày.
Nhiều người mà tôi và các nhà trị liệu tiền kiếp khác đã từng làm việc cùng đã có nhiều năm được trợ giúp chuyên nghiệp (về thể chất và tinh thần) mà không tìm được câu trả lời họ cần. Mối quan hệ rối rắm với người khác mà không có lời giải thích ở đời này, thường có thể bắt nguồn từ những sự kiện căng thẳng và tổn thương trong những kiếp khác. Nhiều ám ảnh và dị ứng có nguồn gốc từ những kiếp sống khác. Ví dụ: ác cảm với bụi và chó đã được bắt nguồn từ cuộc sống nghèo khổ khi đối tượng, sống trong sa mạc, phải chiến đấu chống lại những con chó để bảo vệ nguồn cung cấp thực phẩm ít ỏi. Nguồn gốc của các căn bệnh thể chất dai dẳng và chống lại sự điều trị thông thường thường có thể được tìm thấy trong các kiếp sống khác. Một lịch sử lâu dài về chứng đau cổ dữ dội của một đối tượng đã được bắt nguồn từ hai cái chết dữ dội: một cái chết bằng máy chém và một cái chết khác do một chiếc rìu của người Ấn Độ chém sâu vào sau gáy. Một sinh viên đại học trẻ tuổi không thể hoàn thành lớp học của mình vì những cơn đau bụng dữ dội xuất hiện trong thời gian căng thẳng. Điều này được bắt nguồn từ cách đây nhiều kiếp sống, trong đó cái chết liên quan đến chấn thương ở phần đó của cơ thể: chết bởi kiếm, bị xe ngựa chạy qua, bị bắn, v.v. Tự buộc mình ăn quá nhiều và tăng cân quá mức thường có thể là kết quả của những ký ức kéo dài về một cái chết vì đói hoặc do đã khiến người khác chết đói. Nguyên nhân thứ hai đã khiến việc trả nợ nghiệp lực là cần thiết.
Một người phụ nữ mong muốn có con, nhưng đã trải qua nhiều lần sẩy thai, phát hiện ra rằng mình đã chết khi sinh con trong một kiếp quá khứ. Bởi vì tiềm thức không nhận ra khái niệm thời gian, nó nghĩ rằng nó đang thực hiện công việc bảo vệ của mình bằng cách không cho phép điều này xảy ra một lần nữa. Phương pháp của tiềm thức trong trường hợp của người phụ nữ bị sẩy thai, là để ngăn ngừa thai kỳ tiếp theo. Trong những trường hợp như vậy, liệu pháp liên quan đến chuyện làm việc trực tiếp với tiềm thức và thuyết phục nó rằng cơ thể có các vấn đề về thể chất không còn tồn tại, và cơ thể hiện tại hoàn toàn khỏe mạnh. Một khi nó nhận ra sự khác biệt và bản thể hiện tại không gặp rủi ro, các vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết.
Đôi khi câu trả lời có thể được tìm thấy trong chỉ một kiếp trước mà thôi. Vào những thời điểm khác, nguyên nhân phức tạp hơn, bởi vì một khuôn mẫu đã được thiết lập bằng cách lặp đi lặp lại kéo dài nhiều đời. Cần phải nhấn mạnh rằng, giống như mọi liệu pháp khác, liệu pháp về tiền kiếp không phải là một phép màu chữa mọi-căn-bệnh. Một khi các manh mối được phát hiện, bản thể hiện tại vẫn phải sử dụng chúng như những công cụ, và kết hợp thông tin vào cuộc sống hiện tại của họ. Khi người ta vận dụng kiến thức và làm việc với nó, kết quả có thể khá là đáng kinh ngạc và hài lòng.
Trong nhiều năm, tôi đã làm việc với hàng trăm thân chủ về vô số chủ đề, đôi khi có những trường hợp thú vị cần phải được nghiên cứu thêm. Tuy nhiên, phần lớn các trường hợp có liên quan đến những kiếp sống mà có thể được coi là thường tình và nhàm chán. Có vẻ như chẳng có gì thú vị xảy ra trong những kiếp sống đó. Nhưng chính những trường hợp loại này lại bổ sung giá trị cho liệu pháp quy hồi tiền kiếp. Nếu một lúc nào đó trong một kiếp ở tương lai, bất kỳ ai trong chúng ta hồi quy lùi về cuộc sống hiện tại này, chúng ta có thể sẽ quay trở lại những khung cảnh nhàm chán và bình thường, bởi vì cuộc sống là như vậy. Rất ít người trong chúng ta đủ quan trọng hoặc làm bất cứ điều gì đủ giật gân để có tên trên báo chí và tin tức trên TV. Có nhiều người bình thường trên thế giới hơn những người nổi tiếng.
Mặc dù tôi có thể coi một sự hồi quy là không có sự kiện gì đặc biệt cả, nhưng điều quan trọng là nó giúp đối tượng tìm thấy những gì họ đang tìm kiếm. Nhiều lần, sau một buổi thôi miên như vậy, tôi nghĩ một người sẽ thất vọng. Tôi đã rất ngạc nhiên khi họ nói rằng ký ức là cực kỳ quan trọng đối với họ và đã giải thích được điều gì đó mà trước đó họ đã luôn muốn biết. Vì vậy, với vai trò như một công cụ trị liệu cho họ, tôi không phải là người đánh giá ký ức nào là quan trọng và hữu ích. Vô số những buổi hồi quy thường tình dạng này là tiêu chuẩn, và sẽ không bao giờ được viết về, trừ phi nó là sự tích lũy các kiểu hình của cuộc sống, hoặc một phiên bản rút gọn của lịch sử, như lời kể của một vài người sống trong cùng thời kỳ.
Quyển sách của tôi xuất phát từ một vài trường hợp chọn lọc, khi tôi đủ may mắn được làm việc với một thân chủ tình cờ sống trong một thời điểm quan trọng trong lịch sử, hoặc có liên quan đến một nhân vật quan trọng. Tôi chưa bao giờ khám phá ra một Napoleon hay một Cleopatra, và tôi không mong đợi điều đó. Khả năng cao là tìm thấy một cuộc đời mà trong đó, đối tượng có liên quan đến Napoleon hoặc Cleopatra. Trong trường hợp như vậy, bạn sẽ phải tập trung vào ký ức của họ về người nổi tiếng đó, và bạn có thể không bao giờ thu thập được bất kỳ chi tiết nào mang tính cá nhân hơn thế. Ngay cả khi người đó tình cờ sống trong một sự kiện lịch sử quan trọng, họ sẽ chỉ cho bạn biết những gì cá nhân họ biết. Ví dụ, nông dân sẽ không được biết đến những chi tiết mà vua của một nước biết, và ngược lại. Câu chuyện sẽ luôn được kể từ quan điểm độc đáo duy nhất của họ. Bất cứ điều gì khác sẽ ngay lập tức được nhìn nhận như là một điều tưởng tượng.
Khi tôi viết Chúa Giê-su và những người Essene (Jesus and the Essenes), tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một đối tượng khác có kiến thức về những chi tiết cá nhân như vậy về cuộc đời của Chúa. Cuốn sách đó là câu chuyện được một trong những vị thầy người Essene của Chúa Giê-su tại Qumran kể lại. Nó đã xảy ra khi tôi đưa một cô gái trẻ hồi quy về khoảng thời gian đó, và có một khám phá đáng kinh ngạc. Cô gái thậm chí còn chưa hoàn thành hết bậc trung học phổ thông, và điều này càng làm cho dữ liệu lịch sử và thần học của người Do Thái trở nên quan trọng hơn, bởi vì cô không có cách nào để tổng hợp thông tin này từ trình độ học vấn của mình. Nhưng trường hợp đó là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Đây là lý do tại sao tôi đã dành rất nhiều thời gian để cố gắng thu thập được càng nhiều thông tin chi tiết càng tốt. Ý tưởng về việc gặp một đối tượng khác sống cùng thời kỳ và cũng có liên hệ với Chúa Giê-su thật là xa vời.
Tôi đã đưa các thân chủ hồi quy về thời gian và khu vực nhất định, nhưng chính họ đã kể lại những kiếp sống bình thường của một người lính La Mã, một người sống ở Jerusalem, hoặc một người bán đồ gốm sứ ở chợ. Họ không đề cập đến Chúa, mặc dù có lẽ họ đang sống gần gũi với ngài. Điều này tăng thêm giá trị cho những phát hiện của tôi, bởi vì nó cho thấy rằng mọi người không có khuynh hướng mơ tưởng đến việc mình có liên quan gì đấy đến Chúa Giê-su. Khi có cơ hội, họ vẫn kể câu chuyện độc đáo của riêng mình. Có lẽ đúng là trên khắp thế giới có rất nhiều người đã từng có tiền kiếp với Chúa Giê-su, và những người mang theo ký ức bị khóa chặt trong tiềm thức này của họ. Nhưng khả năng dược gặp thêm bất kỳ người nào trong số họ, trong công việc thôi miên hồi quy của tôi là gì? Tôi sẽ nói rằng khả năng là rất thấp, và như vậy là chính đáng thôi. Tôi chắc chắn không mong điều đó xảy ra một lần nữa sau trải nghiệm của tôi với Katie và việc viết cuốn sách đó vào năm 1985 (*quyển Chúa Giê-su và những người Essene – Jesus and the Essenes).
Tôi đã làm việc với một người phụ nữ tin rằng cô ấy đã sống vào thời điểm đó, đến nỗi cô ấy đã cố tưởng tượng ra một ký ức thông qua việc thôi miên. Tôi không tin rằng cô ấy đang cố lừa dối hay có động cơ thầm kín nào đấy. Cô ta chỉ tin tưởng mạnh mẽ rằng cô là Elizabeth, mẹ của John the Baptist, và không ai có thể thuyết phục cô ta bằng cách khác. Cô muốn thực hiện hồi quy để chứng minh điều này với bản thân và gia đình đang nghi ngờ của cô. Tôi đồng ý thực hiện hồi quy tiền kiếp với cô ấy, nhưng tôi không thấy thoải mái với việc này, và do đó tôi càng quan sát và chăm chú hơn trong việc theo dõi thân chủ. Ngay khi vừa đi vào trạng thái thôi miên, cô bắt đầu mô tả khung cảnh của Đất Thánh (Holy Land), và sự liên kết của cô với John và Chúa Giê-su. Cô ấy trở nên rất xúc động khi nói về việc John bị bắt và cái chết sắp xảy ra của anh ấy. Có một số điều ngay lập tức tiết lộ rằng đây là một điều tưởng tượng. Khi tôi bắt đầu hỏi những câu hỏi thăm dò, cô ấy không thể trả lời chúng. Cô ấy gắn chặt vào phiên bản Kinh Thánh và bằng cách nào cũng không buông. Nói cách khác, cô không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào không liên quan đến những gì có sẵn qua việc đọc Kinh thánh.
Một manh mối khác là hành vi cơ thể của cô ấy. Trong trạng thái thôi miên bình thường, thân chủ sẽ nằm gần như bất động, trong khi nhịp thở và trương lực cơ của họ thay đổi, và chuyển động mắt nhanh (REM – Rapid Eye Movement) của họ tăng lên. Đây là những dấu hiệu được nhà thôi miên chú ý và được theo dõi để xác định độ sâu của trạng thái thôi miên và cũng để cảnh báo bất kỳ dấu hiệu tổn thương nào. Người phụ nữ này không hề nằm yên. Cơ thể cô ấy thể hiện sự kích động. Cô ấy liên tục vắt tay, nhịp thở thất thường và chuyển động mắt không chính xác. Toàn bộ phong thái của cô ấy thể hiện sự đau khổ. Sau nửa giờ kể từ khi tôi liên tục sử dụng các kỹ thuật đào sâu, cô ấy đột nhiên làm điều mà tôi gọi là “bước nhảy vọt”. Cô ấy nhảy từ cảnh cô ấy đang mô tả sang một cảnh liên quan đến một cuộc sống khác. Lần này cô là một linh mục người Ý của một nhà thờ nhỏ và nghèo. Cơ thể cô ấy thả lỏng và một sự hồi quy về cuộc sống bình thường và trần tục xảy ra sau đó. Cô kể câu chuyện về một linh mục lầm lạc, người rất bất hạnh với cuộc đời mà số phận đã an bày cho mình. Tôi cũng cảm thấy thoải mái bởi vì tôi biết chúng tôi lại một lần nữa có cơ sở vững chắc. Đó là điều hiển nhiên đã xảy ra. Tiềm thức của cô ấy đang cố gắng hoàn thành ước muốn của cô ấy và mơ tưởng về một cuộc đời với John và Jesus, nhưng khi sự thôi miên ngày càng sâu, nó không thể tiếp tục giả vờ được nữa và một sự hồi quy bình thường được đưa ra ngoài ánh sáng.
Một điều khác đã xảy ra trong buổi thôi miên này, điều mà đã xảy ra trước đó, trong một số trường hợp hiếm hoi. Trong quá trình hồi quy hư cấu, tôi cảm thấy một nguồn năng lượng cực lớn tỏa ra từ cơ thể cô ấy. Khi điều này xảy ra, cảm giác giống như có nhiệt, và nó tạo ra một hiệu ứng kéo, nắm trên cơ thể tôi. Điều này là khó chịu nhất và có thể làm gián đoạn việc theo dõi và tập trung vào các câu hỏi của tôi. Thông thường, nếu có thể, tôi sẽ di chuyển ra xa đối tượng (thường là vài bước chân là đủ) cho đến khi cảm giác lắng xuống. Trong thời gian mà dòng năng lượng đáng lo ngại của người phụ nữ đang xảy ra, tôi chú ý thấy máy ghi âm đã ngừng chạy. Trong khi tiếp tục hỏi chủ thể các câu hỏi, tôi cũng cố gắng giải quyết sự cần kiếp liên quan đến máy móc này đối với công việc của tôi. Khi tôi mở máy ra, tôi thấy rằng băng đã bị kẹt và bị quấn quanh đầu đọc. Tôi lôi ra một dòng băng xoắn dài ngoằn ngoèo. Sau đó tôi bỏ một cuốn băng khác vào và tiếp tục với buổi thôi miên. Khi cô bước vào hồi quy bình thường của vị linh mục người Ý, máy ghi âm hoạt động trơn tru. Như tôi đã nói, điều này xảy ra trong những trường hợp hiếm hoi, và chúng thường là những trường hợp liên quan đến sự căng thẳng và lo lắng lớn trong lòng thân chủ. Liệu trường năng lượng mà tôi thực sự có thể cảm nhận được, có thể bằng cách nào đó ảnh hưởng đến máy ghi âm không? Tôi cũng đã gặp trường hợp khi tiếng ồn hoặc độ tĩnh cực cao sẽ làm mất tiếng nói trên băng. Tôi tin rằng điều này cho thấy có nhiều điều đang xảy ra trong quá trình hồi quy tiền kiếp hơn chúng ta nghĩ. Có vẻ như có những năng lượng vô hình tồn tại và phát ra từ những người có liên quan, mà thực sự có thể ảnh hưởng đến máy móc, đặc biệt là một thứ nhạy cảm như băng ghi âm.
Khi người phụ nữ tỉnh dậy sau trạng thái thôi miên, cô ấy đã hoàn toàn đắm chìm với ký ức (lẽ ra là) của cô ấy, về cuộc đời với Chúa Giê-su. Cô ta tưởng rằng đây là bằng chứng và bác bỏ kiếp sống khác của vị linh mục. Cô ấy gần như quẫn trí khi tôi nói với cô ấy đoạn băng ghi âm phần đó đã bị hư hỏng. Bên cạnh băng bị rách, bánh xe bị kẹt và thậm chí không thể quấn lại băng. Cô ấy cầu xin tôi bằng cách nào đó khôi phục lại nó bởi vì cô ấy phải có nó. Đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Đây là một manh mối khác cho thấy ký ức là không có thật, bởi vì một sự hồi quy hợp lệ không mang theo loại phản ứng này. Đối tượng thường phủ nhận rằng trải nghiệm là có thật, nói rằng họ có thể đã đọc nó ở đâu đó hoặc đã xem nó trong một bộ phim hoặc trên TV. Từ chối là phản ứng chính, và họ thường nói, “Ồ, có lẽ tôi đã bịa ra toàn bộ thứ này.” Tôi tin rằng đây là phương pháp của tâm trí ý thức, để đối phó với một thứ gì đó quá xa lạ và lạ lùng đối với cách suy nghĩ của nó. Và tiền kiếp chắc chắn là xa lạ với cách nghĩ của con người bình thường. Vì vậy, tôi đã được rải nghiệm một sự nỗ lực ngây thơ của một thân chủ trong việc tưởng tượng ra một kiếp sống, điều mà bằng cách nào đó sẽ thực hiện mong muốn của cô ấy là được sống với những nhân vật lịch sử quan trọng này. Đó cũng là bằng chứng cho tôi thấy rằng những trường hợp này không thể bị làm giả được.
Vì vậy, tôi không hy vọng sẽ tìm thấy bất kỳ đối tượng nào khác đã sống vào thời của Chúa, và nếu tôi tìm ra, kinh nghiệm trước đây sẽ khiến tôi rất nghi ngờ. Nhưng những vấn đề này dường như nằm trong tay của những người khác, ngoài chúng ta – những người phàm trần. Những trường hợp tôi được dẫn dắt để khám phá dường như đến từ các nguồn cao hơn mà tôi chắc chắn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Trong suốt năm 1986 và 1987, trong khi tôi đang nghiên cứu rất nhiều về tài liệu Nostradamus (được báo cáo lại trong bộ ba quyển sách Những cuộc đối thoại với Nostradamus), tôi đã có hai thân chủ hồi quy về khoảng thời gian này, và một lần nữa, mối quan tâm của tôi đã được nắm bắt. Tôi thường tự hỏi khả năng xảy ra điều này là bao nhiêu, nhưng từ đó tôi đã học được cách không đặt câu hỏi về lý do, bởi vì dường như tôi được dẫn đến những trường hợp mà tôi vốn phải tường thuật lại, một cách không thể giải thích được.
Cuốn sách này là câu chuyện về cuộc gặp gỡ riêng rẽ của hai người phụ nữ với Chúa Giê-su ở một tiền kiếp trong quá khứ. Ký ức của họ bổ sung những mảnh ghép giá trị cho câu chuyện bị lãng quên và méo mó mà đã đi vào lòng chúng ta theo thời gian. Nó giúp chúng ta hiểu rõ hơn và cảm kích Chúa Giê-su này, người mà trước hết là một người đàn ông, và là một con người với những cảm giác và cảm xúc phức tạp và rất thực tế. Ngài chắc chắn là một bậc thầy, người hiểu được những bí ẩn của vũ trụ và cố gắng tiết lộ chúng cho những người phàm cùng thời với ngài. Như ngài nói, “Chúng ta sẽ làm những điều này và hơn thế nữa.” Nhưng ngài cũng là một con người, và đây là phần câu chuyện của ngài mà đã bị bỏ qua. Trong cuốn sách này, cũng như với Chúa Giê-su và những người Essene, chúng ta có cơ hội hiếm hoi để nhìn thấy ngài như những người cùng thời với ngài đã nhìn thấy ngài. Nó vẽ nên một bức tranh về ngài thật sâu sắc và chân thực. Có thể cuối cùng, Chúa Giê-su thật có thể được nhìn thấy và cảm kích như một con người kỳ diệu. Bước vào thế giới của những điều chưa được biết đến. Thế giới của thôi miên hồi quy.
Galilee vào thời của chúa Giê-su