Họ đã dạo bước cùng Chúa Giê – Su – Chương 3 Sự Chữa Lành.

1
275

Cả Mary và bản thân tôi đều buồn bực khi tôi phải đột ngột kết thúc buổi thôi miên gần nhất vào một thời điểm quan trọng như vậy. Khi chúng tôi gặp nhau vào tuần sau, tôi quyết tâm quay lại vào cùng một ngày hôm đấy, nếu có thể. Hy vọng rằng chúng ta có thể tiếp tục với câu chuyện về cuộc gặp gỡ của Abigail với người đàn ông khác thường mà tôi nhận ra là Chúa Giê-su. 

Trước khi chúng tôi bắt đầu buổi thôi miên, Mary muốn kể cho tôi nghe về kỷ niệm của cô ấy về buổi nhảy múa với lũ trẻ trên các bậc thềm của Đền thờ. Chúng tôi ngồi trên ghế dài và tôi bật máy ghi âm. Khi làm việc với những trường hợp này, không bao giờ là khôn ngoan nếu cố trông cậy vào trí nhớ hoặc ghi chú của bạn, vì quá nhiều chi tiết mà có thể chứng minh là vô giá sau này có thể bị mất. Một nhận xét không đáng kể tình cờ có thể trở thành một mắt xích quan trọng giúp gắn kết câu chuyện với nhau. Máy ghi âm là một công cụ không thể thiếu, mặc dù nhiều tuần sẽ trôi qua trước khi băng ghi âm được ghi chép lại. Cái nhìn xa xăm trong mắt Mary là bằng chứng cho thấy cô ấy đang hồi tưởng lại khung cảnh trong tâm trí mình một cách trực quan. Cô lại một lần nữa nhìn thấy bọn trẻ trên bậc thềm, vô tư cười nói. 

M: Cách nó xuấ hiện trong trí nhớ trực quan của tôi là bọn trẻ và tôi sẽ bắt đầu trên một đường thẳng, chúng tôi sẽ uốn quanh và biến mình thành một vòng tròn nhỏ. Và sao đó trưởng nhóm sẽ dẫn chúng tôi ra khỏi vòng tròn nhỏ, thành một đường cong mở lần nữa. Chúng tôi sẽ xếp thành một đường cong nhỏ xung quanh, quay trở lại thành một vòng tròn nhỏ, và sau đó chúng tôi sẽ rã vòng một lần nữa (tất cả điều này được đi kèm với chuyển động tay). Mục đích của việc này là để giải thích một cách tượng trưng cho bọn trẻ rằng có những lúc trong cuộc đời chúng ta cần phải đi vào trong bản thân mình, yên lặng và một mình. Và sau đó là thời gian để đi vào thế giới, ra bên ngoài và cởi mở. Sau đó, sự cân bằng tiếp theo sẽ là quay trở lại với chính bạn, ở một mình, và sau đó lại ra ngoài thế giới. Nó được sử dụng như một ví dụ hoặc một sự hiểu biết để họ biết cân bằng giữa cuộc sống chiêm nghiệm và cuộc sống năng động. Tôi có thể hiểu ý nghĩa trừu tượng này. Đối với tôi, nó rõ ràng như một viên pha lê vậy.

D: Cô nói rằng cô cũng đã sử dụng một số loại gậy trống và một trống lục lạc.

M: Vâng, đó là bộ gõ, và là một điệu nhảy khác. Khí cụ đó trông không rõ ràng đối với tôi, ngoại trừ việc tôi có thể nhìn thấy bọn trẻ trên bậc thềm. Chắc hẳn đã có một bậc thang rộng là khoảng nghỉ giữa hai cầu thang, nơi chúng tôi thực hiện điệu nhảy đó. Các bậc thang của ngôi Đền không giống như một dãy cầu thang. Nó giống như một dãy cầu thang và sau đó là một khoảng nghỉ rộng, và sau đó là một dãy cầu thang khác. Vì vậy, tôi nghĩ chúng tôi đã thực hiện điệu vũ đó trên khoảng nghỉ rộng.

D: Lúc đầu, nghe có vẻ lạ khi cô đang nhảy trên các bậc thang. Nhưng chúng lại không giống như các bậc thang mà chúng ta nghĩ.

M: Chúng rất rộng. Tôi đã dạy bọn trẻ theo cách này. Và những người đàn ông cảm thấy điều này là an toàn, vì họ nghĩ rằng tôi không thể ảnh hưởng đến bọn trẻ. Tôi đã ở nơi ‘thích hợp’ của mình. Nhưng có nhiều sự dạy dỗ về tâm linh đã được thực hiện. Tôi sẽ kể cho bà nghe một điều thú vị khác đã xảy ra vào mùa hè này, một điều rất khác thường về tôi. Tôi đã ở một nơi cung cấp vườn cây lớn ở đây trong thị trấn mà tôi sử dụng cho công việc kinh doanh của mình. Tôi đã vào đó để lấy cây về lắp đặt trong một khu vườn thương mại mà tôi đang làm. Và đột nhiên tôi nhìn thấy mảnh gốm nhỏ có hình một con chim bồ câu, đang nằm trên sàn nhà. Và vì lý do nào đó mà tôi không thể rời mắt khỏi con chim bồ câu đó. Cuối cùng tôi đã mua nó. Lý do nó không giống tính tôi chút nào là bởi vì nó có giá 34 đô la, và đó là một số tiền lớn để trả cho một con chim bồ câu bằng gốm (cười). Nhưng cứ như thể con chim bồ câu đó đã nói chuyện với tôi. Ý tôi là, đó là một phản ứng ngay tắp lự. Và tuần trước, khi con chim bồ câu (chim cu gáy) đó chui ra khỏi lồng của nó, tôi đã suýt nói, ‘Paloma’, bởi vì đó là cái tên mà tôi đặt cho mảnh gốm nhỏ.

D: Đó là từ tiếng Tây Ban Nha cho chim bồ câu. Nhưng con chim bồ câu đó chắc chắn đã được huấn luyện, vì nó đã không bay đi.

M: Đúng vậy. Nó và tôi đã có một kết nối tâm hồn. Chúng tôi đã giao tiếp với nhau.

D: Tôi nghĩ khi cô thả nó ra, nó sẽ bay đi. Nhưng dường như nó vẫn ở ngay đó.

M: Nó đã bay. Nó đi vòng quanh. Nó thể hiện tất cả sự tự do của việc bay lượn. Nó biết thể hiện sự tự do của mình trên bầu trời, và nó biết quay trở lại, để nó có thể dạy những con chim khác cách đi và bay.

D: Đó là phép tượng trưng.

M: Nó thực sự hiểu rằng nó là chỗ dựa tinh thần trong việc giảng dạy của tôi. Chúng tôi đã rất thân thiết.

D: Và vụ việc với con chim bồ câu bằng gốm xảy ra vài tháng trước khi chúng ta bắt đầu làm việc. Có thể tiềm thức của cô đang cố gắng thiết lập điều này cho cô, như thể nó đang nói rằng ‘đã đến lúc rồi đấy’; hoặc điều gì đó. Việc nhìn thấy bức tượng nhỏ chính là nó đang cố gắng khuấy động một ký ức.

M: Chà, nó hẳn là thế.

Bởi vì khi tôi trở về nhà vào đêm hôm đó sau buổi hồi quy, và tôi đi ngang qua Paloma, tôi đã nghĩ, ‘Bây giờ tôi hiểu tại sao em lại đáng quý với tôi đến vậy.’

D: Con chim bằng gốm đó là một kết nối quan trọng với một ký ức.

Khi chúng tôi bắt đầu hồi quy, nhiệm vụ của tôi là đưa Mary trở lại cùng kiếp sống và hy vọng sẽ định vị lại được cùng một cảnh trước đây lần nữa. Tôi đã sử dụng từ khóa của cô ấy và đếm để mang cô ấy trở lại kiếp sống của Abigail.

D: Tôi sẽ đếm đến ba và chúng ta sẽ quay ngược thời gian và không gian. Khi đếm đến ba, chúng ta sẽ ở vào thời mà Abigail đã sống ở Jerusalem. 1… 2… 3… chúng ta đã quay ngược thời gian và không gian về thời gian Abigail ở Jerusalem. Cô đang làm gì đấy? Cô nhìn thấy gì?

Khi tôi đếm xong, Mary thể hiện những phản ứng trên khuôn mặt.

D: Điều đó là gì?

M: (Mỉm cười) Những đứa trẻ. Bà có thể nhìn thấy những đứa trẻ không? Tôi rất gần gũi với lũ trẻ. Tôi vô cùng yêu quý chúng. 

D: Những đứa trẻ đang làm gì?

M: (Cười) Làm trẻ con. Nhảy tưng tưng xung quanh. Leo lên và xuống cầu thang. Chúng chỉ đang vui vẻ mà thôi. Nói chuyện với chim cu gáy.

D: Ồ, chúng thích con chim cu gáy đó, phải không nào?

M: Vâng. Con chim thật là một linh hồn đặc biệt.

D: Cô đang ở đâu?

M: Trên bậc thềm của Đền thờ. (Giọng vô cùng thân thương:) Trẻ con thật đặc biệt. Một cô bé thích trống lục lạc. Chúng tôi có những dải ruy băng cột ở bên sườn trống. Và cô bé thích nhảy vòng quanh và lắc trống lục lạc, và để những dải ruy băng đó bay phấp phới. Hiện tại chúng tôi không cố gắng học theo một chương trình nào cả. Chúng tôi chỉ dành thời gian cùng với nhau thôi.

D: Không phải cô nói rằng các tu sĩ sẽ để cô dạy cho trẻ con sao?

M: Vâng, vâng. Các tu sĩ không hề biết, những đứa trẻ này chính là phương tiện. Chúng là kho lưu trữ những kiến ​​thức và sự đào tạo mà tôi đã được đào tạo. Và cho dù bọn trẻ có hiểu hết những gì chúng tôi đang làm trong suốt thời gian chúng tôi ở cùng nhau hay không, thì nó vẫn trở thành một phần của chúng. Và khi cuộc sống của chúng đi đến một thời điểm mà thông tin đó có thể hữu ích cho chúng, chúng sẽ có thể rút nó ra dùng. Chúng sẽ có những khuôn mẫu được thiết lập sẵn. 

D: Chúng có thể không nhớ nó đến từ đâu, nhưng nó sẽ ở đó.

M: Đúng vậy. Chúng ta có ảnh hưởng như vậy đến cuộc sống của những đứa trẻ khi chúng đang phát triển. Nó gần như là một sự thiết lập điều kiện đối với chúng ở tuổi này. Chúng ta ảnh hưởng đến cách chúng phản ứng với thế giới của chúng khi lớn lên. Nếu bà chuẩn bị cho chúng những cách hiểu và sự khôn ngoan, chúng sẽ có thể lôi điều đó ra khỏi trí nhớ của chúng trong cuộc sống sau này.

D: Và các tu sĩ nghĩ rằng cô không thể làm điều gì có hại (cho họ) theo cách này.

M: Tôi an toàn. Tôi đang làm một công việc an toàn và có thể chấp nhận được đối với phụ nữ. Cho phép trẻ em ở xung quanh Đền thờ, và để chúng được trông nom bởi một người phụ nữ không phải là một nhân vật đáng sợ đối với chúng. Vâng, công việc của tôi là … ôi, nó chỉ là một đống đổ nát mà họ đã ném cho tôi, mà không hề hay biết rằng họ thật sự đã cho tôi một cơ hội.

D: Đó có thể là điều mà họ không buồn để ý đến.

M: Vâng. Và họ hiểu rằng phụ nữ có cách nhất định của họ với lũ trẻ mà bản thân đàn ông không có. Họ chứa đầy rẫy những thứ về tầm quan trọng và vị trí của mình, đến mức họ không thể không đe dọa lũ trẻ. Gần như thể họ gây ra nỗi sợ hãi trong tâm hồn trẻ em (một cách khó chịu). Bởi vì trang phục cầu kỳ của họ, mũ và áo choàng, và tất cả các vật dụng đi kèm với chức năng đó, vai trò đó. Vì vậy, ở đây trẻ em và tôi chơi đùa trong trang phục hàng ngày của chúng tôi. Chúng tôi có thể ngồi dưới nắng, và có thể di chuyển vào bóng râm nếu trời quá nóng. Và chúng tôi có những công cụ chung dễ dàng-được yêu thích để làm việc, bởi vì cuộc sống của chúng tôi là cuộc sống bình thường. Rất ít người nhận được những vị trí có thẩm quyền đặc biệt hoặc có ban bệ hỗ trợ phức tạp xung quanh họ. Tất cả chúng ta đều sống theo những cách bình thường hàng ngày. Và nếu chúng ta có thể sử dụng những công cụ phổ biến trong cuộc sống của mình, và hiểu rằng chúng có thể đại diện cho sự hiểu biết lớn hơn nhiều, thì chúng ta đã đạt được điều gì đó trong cuộc sống của những người bình thường.

D: Chúng ta có nhiều ảnh hưởng hơn những gì chúng ta nhận ra.

M: Vâng, tôi nghĩ điều đó đúng. Tôi nghĩ chúng ta không đánh giá được hết mức độ ảnh hưởng của chúng ta đối với những đứa trẻ xung quanh mình.

D: Tôi nghĩ các linh mục đang phạm sai lầm. Cô cũng có thể giúp đỡ người lớn rất nhiều, nhưng họ không nhận ra điều đó.

M: (Nhẹ nhàng) Kiến thức. Tôi không biết rồi kiến ​​thức sẽ trôi về đâu nữa.

D: Chà, cô đang làm phần của mình bằng cách giúp đỡ những đứa trẻ này.

M: Vâng, sự chuẩn bị (cho lũ trẻ) đơn giản này. Nhưng kiến ​​thức đầy đủ mà tôi có là … Tôi không biết, có thể ai đó sẽ được mang đến cho tôi, để tôi có thể truyền đạt lại nó. Đầu tôi rất đầy. Đầu của tôi … Tôi làm những gì tôi có thể làm.

D: Luôn có tôi mà. Tôi ham học hỏi và tôi đánh giá cao những gì cô đang làm.

M: Cảm ơn bà.

D: Nhưng nếu các tu sĩ không muốn cô ở đó, tại sao cô lại ở đó được vậy? Tôi nghĩ có lẽ họ có thể đuổi cô ra ngoài hoặc bắt cô rời đi. Họ không thể làm điều đó à?

M: Theo sự hiểu biết của tôi thì, tôi bị ràng buộc. Phần đó được sắp xếp bởi những người mà đã đào tạo tôi. Đây là mục tiêu hoặc kết quả của việc giảng dạy và chuẩn bị đó. Khi nó được hoàn thành, tôi sẽ đi đến Đền thờ. Đây được cho là một nơi tuyệt vời để tôi giảng dạy và chia sẻ kiến ​​thức. Họ không biết điều này sẽ xảy ra. Đáng lẽ ra nó không phải như vầy, nhưng bây giờ không thể làm gì được nữa. Các tu sĩ hiểu rằng tôi có tri ​​thức thần bí, và họ nghĩ rằng điều này không nên được chia sẻ với những người bình thường. Tôi cũng sẽ không ở vị trí có ảnh hưởng như một giáo chức. Nó như thể họ đã thành công giữ kín những gì tôi đã được trao cho. Họ chỉ cho phép tôi có được một lối ra rất nhỏ, và đó là với bọn trẻ. Nhưng những đứa trẻ vốn chỉ là một phần rất nhỏ trong những gì tôi đã chuẩn bị để thực hiện. Tôi không được phép làm những gì tôi đã chuẩn bị làm.  Đó là lý do tại sao đầu óc tôi … đầu óc tôi căng cứng, đầy ắp.

D: Tôi nghĩ có lẽ các tu sĩ sợ cô. Họ muốn mọi thứ theo cách riêng của họ.

M: Vâng. Tôi nghĩ rằng mặc dù những người đàn ông này đã tự đặt mình vào vị trí những nhà lãnh đạo tâm linh, nhưng họ vẫn tuân theo những Sách Luật. Kiến ​​thức, hay những gì đi vào trái tim như một món quà của Thượng đế không có ích gì cho họ, mà họ chỉ có thể đọc được những điều từ các trang viết mà thôi. Và những kiến ​​thức đã được chia sẻ với tôi và tôi phải chia sẻ với những người khác, lại mang tính chất bí truyền. Họ không sử dụng được nó. Họ có phần sợ hãi, nhưng hơn thế nữa – họ chỉ là không hiểu nó chính là như một phần bổ sung cho sách Luật (cô ấy đang đề cập đến kinh Torah (Ngũ Thư), hoặc cuốn sách về các quy tắc ứng xử của người Do Thái). Họ xem đó là một khía cạnh phù phiếm, gần như vô hình của tâm linh. Tôi tin rằng họ nghĩ rằng nó (kiến thức của Abigail) thích hợp để được chứa đựng trong tâm trí của một người phụ nữ hơn, bởi vì nó thuộc về cảm giác và trực giác và sự hiểu biết về tinh thần, chứ không phải là thuộc về lý trí, lý lẽ. Ồ, những luật lệ của họ!

D: Có những loại luật lệ nào vậy?

M: Họ có một luật lệ cho mọi thứ. Tìm kiếm mọi thứ trong Sách, thay vì nhìn vào trái tim. Họ đánh mất tinh thần của Luật (Ngũ Thư), khi họ nhìn vào từng chữ cái của Luật (Ngũ Thư, sách về các phép ứng xử).

D: Tôi không nghĩ họ sẽ hiểu ngay cả khi cô cố giải thích cho họ. Họ không phải là loại người thích hợp để hiểu được.

 M: Tôi đồng ý.

D: Nhưng tôi hy vọng rằng nếu chúng ta gặp nhau như thế này, cô có thể chia sẻ một số kiến ​​thức bí truyền của cô với tôi. Tôi rất biết ơn khi học được những điều này. Nó có thể giúp cô giải phóng áp lực theo cách đó.

M: Tại thời điểm này … điều đó dường như là không thể chấp nhận được.

D: Tôi không có ý nói là ngay vào lúc này. Ý tôi là đôi khi ấy.

M: Bà sẽ phải trải qua … như một phần khởi động hoặc phần giới thiệu, để bà hiểu được những gì bà đang xin được nhận. Sau đó, bà sẽ quyết định xem bà có thực sự muốn chịu trách nhiệm về kiến ​​thức này hay không. Như tôi đã nói, việc mang theo những kiến ​​thức này mà không được giải phóng là một nỗi đau thể xác trong đầu tôi. Đó là từ đây đến đây này, một nỗi đau thể xác (cô ấy đã di chuyển khắp bề ngang của trán mình).

D: Khắp vùng trán của cô. Tôi không muốn cô khó chịu.

M: Tôi đã quen với nó rồi. Nó ở đó.

D: (Tôi đã đưa ra đề xuất để giảm bớt bất kỳ cảm giác thể chất thực tế nào). Trong khi tôi nói chuyện với cô, cơn đau sẽ không làm phiền cô. Tôi không muốn cô phải khó chịu theo bất kỳ cách nào.

M: Cảm ơn.

D: Nhưng có thể khi chúng ta làm việc cùng nhau và tôi đến thăm cô, cô có thể giúp tôi khởi động và chúng ta có thể tìm hiểu.

M: Nó sẽ tùy thuộc vào bà thôi. Đó là một trách nhiệm không được xem nhẹ.

D: Được rồi. Nhưng hôm nay tôi quan tâm đến những gì cô đang làm. Cô đang chơi với lũ trẻ. Có bất kỳ người nào khác xung quanh không?

M: Có vẻ như có những người khác, mà đúng hơn là đang tha thẩn xung quanh. Họ dường như không có mục đích tập trung hoặc mục đích cụ thể cho bước đi của họ. Giống như tham quan, nhìn xung quanh, xem mọi thứ như thế nào. Có thể họ đến từ bên ngoài khu vực của chúng tôi, và sống xa đây. Vì vậy, đây sẽ là một cơ hội đặc biệt để họ bước vào không gian này và làm quen với ngôi đền này. Họ nhìn lên và nói, ‘Ồ, nhìn kìa!’ (chỉ tay).

D: Ngôi đền có đẹp không?

M: Vâng, nó rất lớn. Không gian cao, rộng. Đó là một … Tôi ngần ngại khi sử dụng từ ‘đáng sợ’, nhưng kích thước là rất đáng chú ý.

D: Đây có lẽ là điều khiến họ ngạc nhiên. À, vào ngày này, có điều gì khác xảy ra ngay xung quanh Đền thờ không?

Tôi đang cố gắng quay lại cuộc gặp gỡ với người đàn ông mà tôi cho là Chúa Giê-su, và tiếp tục câu chuyện đó. Tôi không biết liệu đây có phải là ngày hôm đó hay không.

M: (Dịu dàng) Người đàn ông đó!

D: Người đàn ông nào cơ?

M: Người đàn ông của ánh sáng.

Dường như cô ấy đang gặp lại ông ấy một lần nữa. Chúng tôi đã trở lại cùng một cảnh mà không phải yêu cầu. Tuy nhiên, đây là ý định của chúng tôi, và tiềm thức của Mary đã nhận thức được điều này.

D: Lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô, cô có thể nhìn thấy anh ta xuyên qua các cột, và anh ta đang nói với một số người khác bằng một giọng uy quyền. Đây có phải là thứ cô nhìn thấy không?

Nét mặt của cô ấy là một trải nghiệm dễ chịu.

M: Phải. Ánh sáng đó.

D: Ánh sáng trông như thế nào vậy?

M: Nó có màu trắng. Toàn bộ ở xung quanh anh ta. Nó phát ra từ mọi bộ phận trên cơ thể anh ấy. Từ chân … tất cả, khắp cơ thể … đến đầu (kinh ngạc). Cứ như thể anh ta đi trong một khối ánh sáng vậy.

D: Ồ, nghe có vẻ thật đẹp.

M: Đó là điều đáng chú ý nhất. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như vậy. Anh ấy thuộc về ánh sáng.

D: Cô nghĩ điều gì đang tạo ra ánh sáng?

M: Tâm hồn của anh ấy. Đó là biểu hiện bên ngoài của ánh sáng từ nội tâm anh ấy. Chỉ đơn giản là một cơ thể vật chất không đủ để chứa đựng được nó, và vì vậy nó phát ra ngoài. Nó thực sự rõ ràng, để tôi có thể nhìn thấy được.

D: Cô có ngạc nhiên khi cô có thể nhìn thấy một cái gì đó như thế không?

M: Ồ, không, không, điều đó không có gì lạ. Duy chỉ bản chất của ánh sáng là lạ thường nhất. Đó là một ánh sáng trắng đến như vậy.

D: Ý cô là không có gì lạ khi cô có thể nhìn thấy ánh sáng xung quanh mọi người.

M: Không, không lạ, tôi biết điều đó.

D: Những ánh sáng khác mà cô đã thấy có khác không?

M: Có. Điều này rất khác biệt. Những đứa trẻ, bà thấy đấy, có những ánh sáng dịu dàng của chúng quanh chúng. Những (ánh sáng) màu hồng, màu vàng, và màu xanh của chúng. Những món đồ trang sức mềm mại phát sáng như trẻ con. Người đàn ông này là một viên kim cương. Người đàn ông này là một ánh sáng mạnh mẽ màu trắng rõ ràng. Rất, rất mạnh mẽ.

D: Anh ta đang làm gì vậy?

M: Anh ấy đang nói chuyện với mọi người. Anh ấy đang dùng cánh tay của mình khi anh ấy nói chuyện. Anh ấy thực sự nói chuyện với nhiều uy quyền. Không nhất thiết là anh ấy đang hài lòng với hành vi của một số người.

D: Cô có nghe thấy anh ta nói những điều này không?

M: Không, tôi có thể biết được bằng giọng nói của anh ấy. Tôi nghe không được rõ lời của anh ấy. Anh ấy đang quay mặt về hướng khác, và tiếng phát ra theo hướng xa khỏi thính giác của tôi. Nhưng giọng điệu nói lên nhiều điều.

D: Như thể anh ấy không hài lòng về điều gì đó. 

M: Chà, đó không phải là một lời khiển trách. Nó giống như một … một lời giải thích. Một lời giải thích rất kiên định. Nếu họ có thể nhìn thấy sự thật, thì họ sẽ có thể gắn kết mình với ánh sáng của anh ấy được nhiều hơn.

D: Điều này rất khó để thực hiện được đối với mọi người.

M: Những người đang đứng xung quanh anh ấy dường như có năng lượng rất đen tối và đặc quánh. Nó gần như thể … (hít vào, một tiết lộ) nó gần như thể là anh ta đang nói chuyện với một đống những hòn than vậy! (cười). Họ có vẻ thực sự tối và đặc quánh. Và anh ấy có một ánh sáng như vậy. Anh ta dường như đang cố gắng cho phép họ thoát ra khỏi sự đặc quánh của họ, và nhận được một lượng ánh sáng từ anh ta. Và anh ấy đang sử dụng ngôn ngữ dứt khoát để thu hút sự chú ý của họ và giúp họ hiểu tầm quan trọng của những gì anh ấy đang nói. Cách nói không phải là không tử tế. Như người ta nói, nó dịu dàng mà kiên định.

D: Đôi khi đó là những gì cô phải có.

M: Vâng. Người đàn ông này rất đáng mến. Như thể là anh ấy yêu thương tất cả những hòn than đó vậy (cười). Và anh ấy muốn nhiều… (một sự hít vào khác, một tiết lộ khác). Ồ! Anh ta muốn biến họ thành kim cương. Đó là lý do tại sao có phép so sánh tương đồng ở đó. Những hòn than đó có thể trở thành kim cương như chính anh ấy. (Cô ấy rất hài lòng vì khám phá của mình). 

D: Nhưng việc này sẽ tốn rất nhiều công sức, phải vậy không?

M: Tôi cảm thấy như thể tôi có thể chờ đợi.

M: Ồ, họ quá đặc quánh. Họ thật đen tối. Anh ấy có một nhiệm vụ khá lớn đấy.

D: Cô có muốn đi và lắng nghe anh ta không?

Miễn là những đứa trẻ được tôi chăm sóc, tôi sẽ giữ cho những linh hồn bé nhỏ của chúng được vui vẻ, an toàn, và đảm bảo, để chúng luôn cảm thấy như thể chúng đang ở trong một cái kén bảo vệ khi ở bên tôi. Tôi nghĩ rằng nó bổ trợ cho những lời dạy. Tôi nghĩ rằng chúng dễ tiếp thu hơn khi để những lời dạy lắng xuống phần sâu thẳm trong tâm trí của chúng, trong khi chúng tôi duy trì cái kén xung quanh mình, như một đơn vị, như một cơ thể, như người dạy và các học trò là một.

D: Lần cuối cùng cô nói về điều này, tôi nghĩ cô đã e dè khi đưa bọn trẻ đến đó. Bởi vì cô không biết người đàn ông này là ai và anh ta đang nói gì, điều đó có thể khiến bọn trẻ sợ hãi. 

M: Có một người đàn ông đã nói, ‘Hãy đến và nghe’. Tôi sẽ ở lại với bọn trẻ. Mối quan hệ của chúng tôi rất quan trọng, và tôi không muốn có sự xâm phạm nào đến điều đó. Nó gần như thể chúng tôi ở trong một quả cầu ánh sáng có màu khi chúng tôi ở bên nhau. Vâng, tôi sẽ ở lại đây và chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì. Nhưng tôi có thể thấy rằng quý ông này sẽ không phải là một kẻ xâm phạm. Thay vào đó, ánh sáng của anh ấy sẽ mở rộng để bao trùm ánh sáng.

D: Tôi nghĩ có lẽ có sự sợ hãi ở đó, cô nghĩ rằng những đứa trẻ sẽ bị nguy hiểm theo một cách nào đó.

M: Không, vấn đề quan trọng hơn là duy trì quả cầu (bảo vệ) của chúng ta. Bà biết đấy khi bà ở xung quanh những hòn than đen đó, nó không thể không ảnh hưởng đến quang thể của chính bà, hào quang và ánh sáng của chính bà.

D: Vâng, tôi có thể hiểu điều đó.

M: Và những đứa trẻ ở với tôi trong một mối dây liên hệ đáng tin cậy. Tôi không muốn dẫn chúng tới xung quanh loại năng lượng khác kia. Chúng sẽ có rất nhiều năng lượng (tiêu cực) đó trong cuộc sống của chúng. Chúng tôi có một mối quan hệ đáng tin cậy. Tôi sẽ duy trì điều đó.

D: Điều đó thật tốt. Người mà cô lo lắng khi ở bên không phải là anh ấy.

M: Tôi không nghĩ mình phải sợ người đàn ông đó.

D: Tôi sẽ đi đến đoạn sau đấy một chút. Lần gần đây nhất cô nói rằng anh ấy đã cảm nhận được sự hiện diện của cô và xoay lại sao?

M: Phải! Nó gần như thể là có một kết nối giữa chúng tôi. Một kết nối có thể đi xuyên qua không gian vật chất này. Nó gần như thể là chúng tôi bị thu hút bởi nhau. Rằng năng lượng trong anh ấy và năng lượng trong tôi là những năng lượng tương đồng nhau, và chúng tôi bị kéo về phía năng lượng ánh sáng đó.

D: Hãy cho tôi biết điều gì đang xảy ra.

M: Anh ấy cảm nhận được sự hiện diện của tôi, bởi vì anh ấy nhạy cảm với năng lượng.

D: Năng lượng của cô phải là một loại năng lượng khác với những năng lượng mà anh ấy đang nói chuyện cùng.

M: Vâng, vâng (cười khúc khích).

D: (Ngừng lâu) Anh ấy đang làm gì bây giờ?

M: Anh ấy vẫn đang nói chuyện với những người khác. (Ngừng một lúc lâu)

Nét mặt của cô ấy chỉ ra rằng cô ấy đang trải qua một điều gì đó.

D: Nó là gì vậy?

M: (Dịu dàng) Vâng, anh ấy… anh ấy sẽ đến.

D: Ý cô là gì vậy?

M: (Nghe vui mừng) Anh ấy sẽ đến. Để đáp lại ánh sáng của chúng tôi.

D: Cô có nghĩ rằng anh ấy có thể nhìn thấy ánh sáng xung quanh cô không?

M: (Tích cực) Ồ, vâng! Anh ấy có thể nhìn thấy. Anh ấy có thể nhìn thấy. Tôi không nghĩ rằng có bất cứ điều gì anh ấy không thể nhìn thấy.

D: Anh ấy hẳn phải là một người rất đáng chú ý.

M: Anh ấy là như vậy. Anh ấy đã đến với chúng tôi! Như tôi đã nói, ánh sáng của anh ấy đã mở rộng để tiếp nhận ánh sáng của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi là một phần ánh sáng của anh ấy.

D: Anh ấy đang làm gì vậy?

M: (Kinh ngạc) Bọn trẻ đang phát sáng. Những đứa trẻ đang phát sáng. Chúng… (cô ấy đang tạo ra những âm thanh kinh ngạc và thích thú). Đang sống… vâng, năng lượng là… Ồ! Toàn thân tôi có cảm giác bị châm chích. Ồ! Những đứa trẻ… ôi, lũ trẻ (cười khúc khích). Chúng quả là trẻ con. Chúng đang giật mạnh ống tay áo và mép áo choàng của anh ấy, và yêu cầu anh ấy quỳ xuống – điều mà anh ấy đang làm. Anh ấy hiểu bọn trẻ. Vâng, và những đứa trẻ đáp lại anh ta. Như thể người đàn ông này là kết quả sau này khi lớn lên của bọn trẻ, từ những gì mà chúng đã được nuôi nấng. Nó như thể là ‘Ồ! Đây là những gì chúng ta có thể trở thành! Đây là lý do tại sao chúng ta đang học những gì chúng ta đang học! Nhìn này! Đây là những gì mà khi tất cả đã trưởng thành, chúng ta sẽ trông giống như vậy!’

D: Chúng có thể cảm nhận được điều này sao?

M: Vâng. Ồ, có … chúng tôi đã được bao phủ bởi ánh sáng của anh ấy. Đó là một điều tuyệt vời nhất… phi thường… (Giọng nói của cô ấy đầy vui sướng đến nỗi cô ấy gặp khó khăn trong việc hoàn thành các câu).

D: Cảm giác như vậy sao?

M: Vâng. Toàn bộ sự việc như là chúng tôi đã vượt ra ngoài thời gian và không gian vậy. Tất cả chúng tôi đều ở trong quả cầu ánh sáng trắng này (thở dài). À, anh ấy muốn biết bọn trẻ đã học được những gì.

D: Ồ, anh ấy đang nói chuyện với chúng sao?

M: Và ‘Trò chơi yêu thích của các con là gì?’ và ‘Bài hát yêu thích của các con là gì?’ Và ‘Các con có thể chỉ cho chú được không?’ Và … Nhưng bọn trẻ quá hào hứng để có thể đến gần nhau và … (cười thích thú).

D: Đám đông có đi theo anh ta không?

M: Có người, vâng, ở dưới đó. Như thể lũ trẻ cũng đã biến đổi đám đông. Bây giờ tôi không cảm nhận được đám đông như những hòn than đen, đặc quánh nhiều nữa, mà là một nhóm có màu sắc, nhiều màu sắc, kết cấu và hình dạng. Họ không khác biệt, nhưng có một đám đông ở đó. Chúng tôi không ở trên cùng một cảnh giới mà họ đang ở.

D: Ý cô là có điều gì đó đã xảy ra khi anh ấy đi đến với cô?

M: Vâng, chúng tôi có… chúng tôi được ngưng đọng lại trong này (cười khúc khích). Chúng tôi đang ở trong thế giới của riêng mình (cười hạnh phúc). Nó rất dễ chịu.

D: Anh ta cũng đang nói chuyện với cô chứ, hay chỉ với những đứa trẻ mà thôi?

M: Cứ như thể anh ấy hiểu tôi là ai. Và điều đó không cần phải được nói ra. Như thể anh ấy đang là một tấm gương cho lũ trẻ. Rằng sự hiện diện của anh ấy ở đây, thời gian mà anh ấy đã dành cho họ trong giây phút này, sẽ ở lại với họ suốt cuộc đời. Đó là mục đích chính của anh ấy khi đến đây, để những đứa trẻ có được trải nghiệm về năng lượng và sự liên kết và được nâng lên trong ánh sáng trắng này. Và được ngưng đọng lại trong thời gian và không gian. Những đứa trẻ sẽ luôn ghi nhớ điều này… ngay cả khi đã qua những kiếp sống khác. Họ đã có mối liên hệ này.

D: Anh ấy có nói chuyện với chúng không, hay cô nghĩ chỉ cần ở bên chúng thôi là đủ?

M: Anh ấy quỳ xuống trước chúng. Anh ấy ở ngang tầm của chúng. Anh ấy choàng tay quanh chúng. Lũ trẻ rất hào hứng và thích giao lưu. Anh ấy dường như có thể hiểu tất cả chúng cùng một lúc. (Tạm dừng) Anh ấy ngước nhìn tôi. (Hít vào) Ồ! Anh ấy hiểu rất nhiều! Ồ! (Cô ấy gần như bị choáng ngợp bởi cảm xúc).

D: Có chuyện gì vậy?

M: (Suýt nữa thì khóc, giọng run run:) Anh ấy hiểu. Anh ấy hiểu cơn đau trong đầu tôi. Anh ấy hiểu những kiến ​​thức mà tôi không được phép chia sẻ. Ồ! Anh ấy yêu thương tôi, vì những gì tôi có thể làm. Như thể bấy nhiêu là đủ. Để làm việc với trẻ con. Chia sẻ những gì tôi có thể với những trí tuệ trẻ đang phát triển của chúng là đủ rồi. Nó sẽ là đủ thôi. Ồ! Người đàn ông đó! Tôi tin rằng anh đã lấy đi cơn đau.

D: Anh ấy có chạm vào cô không?

M: Không. Nhưng nó đã biến mất.

Cô ấy đắm chìm trong trải nghiệm đáng kinh ngạc của mình đến nỗi tôi cảm thấy mình gần như là một kẻ xâm phạm riêng tư vậy.

D: Anh ấy đã nói chuyện với cô, hay anh ấy chỉ giao tiếp với cô trong tâm trí?

M: Có một sự thấu hiểu giữa tâm trí của chúng tôi. Anh ấy… anh ấy cũng có cùng một gánh nặng. Anh ấy có quá nhiều kiến ​​thức và hiểu biết. Và như thể anh ấy cũng không được phép chia sẻ nó. Đó có thể là mối kết nối giữa chúng tôi, thứ mà đã lôi kéo anh ấy đến đây (thở dài). Chúng tôi có một con đường tương tự như nhau. Chúng tôi có một sự thấu hiểu.

D: Anh ấy đã ngừng nói chuyện với đám đông trong khi tất cả những điều này đang diễn ra ư?

M: Vâng. Anh ấy đã hoàn thành những gì anh phải chia sẻ với họ. Cứ như thể việc đi đến với chúng tôi là một hành động rất riêng tư của anh ấy, và đám đông không tham gia vào việc đó. Họ chỉ đơn giản là những người ngoài cuộc. Họ đã ở đó và họ đã chứng kiến, nhưng họ không tham gia. Ngay cả khi họ đã chứng kiến điều gì, tôi cũng không nghĩ rằng họ hiểu. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu chúng tôi là vô hình với họ (cười). Chúng tôi đã ở rất, rất cao (*ở trong tần số dao động rất cao).

D: Ý cô là gì khi nói, rất cao?

M: Ồ, ý tôi là … chúng tôi đã khai triển ra trong ánh sáng. Đó là… chúng tôi cứ phát sáng như vậy.

D: Những người khác có lẽ thậm chí không nhìn thấy điều gì khác thường. Bây giờ anh ta đang làm gì vậy?

M: (Nhẹ nhàng) Bây giờ tôi lại có được một sự bình tĩnh mà rất khó để có thể khuấy động được bản thân tôi lên.

D: Anh ấy vẫn ở đó chứ?

M: Tôi tin rằng anh ấy vẫn ở đây. Tôi dường như… đã rời khỏi cơ thể của mình. Và tôi cần trở lại cơ thể của mình.

D: Vâng, vì lũ trẻ. Cô không thể để chúng lại đó.

M: Ồ tất cả chúng tôi đều an toàn. Chỉ là… cho đến khi tôi trở lại cơ thể của mình, tôi không giỏi lắm về những gì chúng tôi đang làm (thở dài).

Cô ấy đang hít thở sâu, dường như đang cố gắng liên kết lại với bản thân.

M: Đó là một sự chữa lành. Như thể anh ấy tự chuốc lấy những điều đã khiến tôi rất đau đớn vậy. Anh ấy thực sự đã giải phóng cho tôi. Và tôi biết đó là lý do tại sao tôi gặp khó khăn trong việc trở lại (cơ thể).

D: Có lẽ đầu của cô sẽ không gây phiền hà cho cô nhiều nữa.

M: (Nhẹ nhàng) Nó biến mất rồi. Cơn đau đã khỏi. Tôi tin rằng đó là những gì anh ấy đã làm. Tôi tin rằng anh ấy có khả năng đó. Tôi tin rằng anh ấy có thể bao phủ lấy một trong những hòn than đó và họ sẽ trở thành một viên kim cương (cười nhẹ). Tôi tin rằng anh ấy có hiểu biết và… trình độ như vậy. Anh ấy ở một cảnh giới mà tôi chưa từng biết đến. Tôi thậm chí không chắc mình đã hiểu rằng có cảnh giới này trên đời. Anh ấy vẫn ở bên chúng tôi. Chúng tôi vẫn đang ở trong cầu ánh sáng trắng, nhưng chúng tôi đã bị ngưng đọng lại. Chúng tôi đang ở bên ngoài thời gian. Lũ trẻ đang ở bên ngoài thời gian cùng với chúng tôi. 

D: Tôi tưởng tượng đó là một cảm giác rất lạ, nhưng nó không khó chịu. (Tôi muốn chắc chắn rằng cô ấy cảm thấy thoải mái).

M: Ồ, không. Ai lại muốn rời bỏ điều này chứ? Không, đây là một cảnh giới rất cao.

D: Tôi tự hỏi tại sao những người khác lại không cảm nhận được điều đó bất cứ khi nào anh ta nói chuyện với họ.

M: Tôi tin rằng họ đã không khai triển cơ thể và tâm trí của họ để đón nhận điều này. Gần như thể là anh ấy đã tặng chúng tôi một món quà như một sự thừa nhận về thành tích của chúng tôi. Điều đó đã giúp chúng tôi phát triển tiếp trên con đường của mình, chỉ đơn giản bằng cách đến và ở bên cạnh chúng tôi. Bằng cách đưa chúng tôi vào ánh sáng và dao động của anh ấy. Như thể là anh ấy đã tặng chúng tôi một món quà. Tất cả chúng tôi sẽ khác đi khi chuyện này kết thúc.

D: Vậy là anh ta không cần phải chạm vào cô, hoặc nói chuyện với cô sao?

M: Không. Những gì anh ấy đã làm là thừa nhận bọn trẻ ở trình độ của chúng, vì vậy chúng hiểu chúng quan trọng như thế nào. Mỗi người trong số chúng là một linh hồn rất xứng đáng, với những món quà đặc biệt của riêng chúng, và những nhiệm vụ đặc biệt của riêng chúng. Và bằng cách quỳ xuống với chúng, chạm vào chúng và cho phép chúng chạm vào anh ta, chúng đã hoàn toàn xác nhận được linh hồn của cá nhân mình. Và khi anh ấy đứng lên và trở thành một với tôi, chúng đã chứng kiến ​​được một sự siêu việt. Điều này cho phép chúng vượt xa hơn và biết được về linh hồn của chúng bên ngoài cơ thể của chúng. Bây giờ chúng đã có được sự thật này, về thực tại của linh hồn đang ở bên trong chúng.(Tất cả điều này  đã được nói một cách nhẹ nhàng và vô cùng kinh ngạc.)

 D: Và không ai có thể tước đi điều đó khỏi chúng. Có lẽ điều đó dễ dàng hơn đối với bọn trẻ vì chúng cởi mở hơn.

M: Đúng vậy, chúng vẫn còn là những linh hồn mới mẻ trong những cơ thể còn trẻ này. Chúng vẫn chưa bị làm cho nặng nề đi (*’hóa rắn’) (cười khúc khích).

D: Đó là một từ hay đấy.

M: Chúng vẫn còn nhẹ. À, tôi chắc rằng điều này không thể tiếp tục mãi. Chúng tôi đang… chúng tôi đang trở lại trạng thái thường ngày của chúng tôi.

D: Thứ mà khá là khác đấy.

M: Vâng. Và vì vậy anh ấy phải đi. Anh ấy chúc phước lành đến với chúng tôi khi anh ấy bước xuống cầu thang. Anh ấy nói rằng anh ấy không thường xuyên có cơ hội này. Và đó là một đãi ngộ đặc biệt đối với anh ấy cũng như với chúng tôi. Như thể chúng tôi là những người đặc biệt. Chúng tôi đã là một món quà đối với anh ấy cũng như anh ấy là một món quà đối với chúng tôi vậy.

D: Điều đó rất tốt. Cô cũng đã có một vai trò của mình, để giúp anh ta.

M: Vâng. (Cô ấy nói chuyện với bọn trẻ:) Nào, bây giờ, các con. Đó là một trải nghiệm, phải không nào?

D: Họ nói gì vậy?

Bỏ qua lời tôi, cô ấy nói chuyện với bọn trẻ, và sau đó bắt đầu suy ngẫm lại về trải nghiệm.

M: Chúng tôi có thể đạt được điều đó. Như anh ấy đã từng, chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi có những hiểu biết nhỏ giúp chúng tôi chuẩn bị cho những hiểu biết lớn hơn. Và cho dù chúng tôi có thể tác động vào nhiều người như chúng tôi muốn trong cuộc đời này hay không, thì chúng tôi cũng biết rằng tâm hồn của chúng tôi đã tiến bộ rất nhiều trong một khoảnh khắc này. Chúng tôi đã đạt được một món quà. Cứ như thể… Ồ! Sự to lớn của món quà này thật choáng ngợp. Ồ! Cứ như thể là chúng tôi vừa được phóng chiếu đến nhiều năm nhiều năm về sau, so với vị trí hiện tại của chúng tôi. Rằng anh ấy đã có thể làm sụp đổ thời gian. Như thể chúng ta hiện tại đã tiến bộ hơn rất nhiều kiếp, so với chúng ta chỉ một khoảnh khắc trước đây thôi. Bọn trẻ bây giờ rất nể phục tôi. Chúng nhận ra rằng chúng tôi bây giờ đã khác. (Thở dài:) Cũng đã đến lúc chúng tôi phải điều chỉnh lại cơ thể và tâm trí của mình rồi. Trời đã chạng vạng. Các phụ huynh đang đến để đón con họ trở về.

D: Tôi tự hỏi lũ trẻ sẽ kể gì với cha mẹ chúng, hoặc liệu chúng có kể không?

M: Tôi không biết. Những đứa trẻ có mức độ hiểu biết khác với cha mẹ của chúng.

D: Đây dường như là một trải nghiệm chỉ có một lần trong đời.

M: Vâng. Cũng có vẻ là như vậy đối với tôi. Đó là… một món quà to lớn.

D: Người đàn ông đó là ai? Cô có biết không?

M: Anh ấy chưa bao giờ nói tên của mình. Tôi chưa bao giờ hỏi. Nhưng anh ấy thuộc về ánh sáng. Anh ấy là con của Đức Chúa Trời. Anh ấy đã đạt được một sự hiểu biết cao hơn bất kỳ ai trong chúng ta, trên trái đất, vào thời điểm này. Cứ như thể anh ấy là hiện thân của tất cả những điều bí ẩn mà tôi đã được dạy. Rằng những gì bà thực hành về tâm linh sẽ trông giống như anh ấy vậy. Anh ấy như một sản phẩm hoàn chỉnh. Những gì anh ấy chia sẻ với chúng tôi… đã thúc đẩy chúng tôi đến một chiều thời không khác. Và bằng cách đó, đã để chúng tôi trải nghiệm được những điều mà chúng tôi cũng có khả năng làm được. (Thở dài) Và vì vậy…

D: Cô đã nói rằng anh ta là con trai của Đức Chúa Trời. Không phải tất cả chúng ta đều được xem như là con của Đức Chúa Trời sao?

M: Phải. Chỉ là anh ấy đã gần với điều đó hơn rất nhiều, về mặt khả năng của anh ấy. Bà biết những hòn than mà tôi đã đề cập trước đó chứ? Họ còn cả một con đường dài trước khi họ trở thành loại ánh sáng đó. Lũ trẻ và tôi không phải là những hòn than, nhưng chúng tôi cũng không ở mức độ ánh sáng như anh ấy. Và tất cả chúng ta đều đang quay trở về với ánh sáng của chúng ta, thứ mà phát ra từ Đức Chúa Trời. Người đàn ông này, việc anh ấy sẽ đi bộ trên mặt đất và ở đẳng cấp đó… Tôi không… Tôi không thể hiểu được… anh ấy là một người rất đặc biệt.

D: Tôi không nghĩ rằng có nhiều người như vậy xung quanh chúng ta, có phải không?

M: Không. Tôi chưa từng gặp ai như vậy. Anh ấy có một sứ mệnh. Như thể, khi rời khỏi chúng tôi, anh ấy đang quay trở lại con đường mà anh ấy đã vạch ra cho chính mình để đi. Và con đường phụ dẫn đến chúng tôi này… chỉ có vậy mà thôi. Đó không phải là con đường chính mà anh ấy đang đi. Nhưng chắc chắn rằng đó là một món quà dành cho tất cả chúng tôi khi anh ấy có thể đi chệch hướng một lần này. Cứ như thể những đứa trẻ và tôi đã nuôi sống anh ấy, cũng như anh ấy đã nuôi sống chúng tôi vậy. Đột nhiên trở lại thực tại:) Và thế là, (thở dài) những đứa trẻ cuối cùng đã ra về rồi. Đã đến lúc tôi phải thắp nến. Tôi sẽ có nhiều điều để suy ngẫm lại trên giường của mình đêm nay.

D: Phải, cô sẽ. Và tôi thực sự cảm ơn cô đã chia sẻ trải nghiệm này với tôi. Khi tôi quay trở lại, cô sẽ nói với tôi nhiều điều hơn như thế này, và chia sẻ kinh nghiệm của cô với tôi chứ?

M: Tôi không thể tin được rằng sẽ có nhiều trải nghiệm như thế này nữa.

D: Ngay cả khi chúng không giống như vậy. Cô sẽ chia sẻ kiến ​​thức của cô với tôi chứ?

M: Vâng, tất nhiên. (Một cách xúc động:) Tôi sẽ chia sẻ cuộc sống của tôi với bà.

D: Tôi sẽ rất vinh dự nếu cô chia sẻ.

M: Tôi cần phải ở một mình bây giờ.

D: Tôi có thể hiểu được điều đó. Tôi nghĩ điều quan trọng là cô phải ở một mình bây giờ để suy ngẫm lại về những gì đã xảy ra. Tôi cảm ơn cô, và tôi muốn quay lại vào lúc khác.

M: Cảm ơn.

D: Được rồi. Chúng ta hãy rời khỏi cảnh đó. Rời khỏi khung cảnh đó, và để Abigail nghỉ ngơi và suy ngẫm về những gì cô ấy đã trải qua.

Sau đó tôi đưa Mary trở lại trạng thái tỉnh táo hoàn toàn. Trải nghiệm này sâu sắc đến mức không thể truyền tải hết cảm xúc tột độ được thể hiện trên cuốn băng. Giọng cô ấy nhẹ nhàng và âu yếm như nhung khi cô ấy kể lại trải nghiệm đó. Cô ấy hoàn toàn sợ hãi và bị cuốn vào nó. Tôi đã vô cùng xúc động khi lắng nghe cô ấy nói và cố gắng hấp thụ điều kỳ diệu của nó bằng cách thẩm thấu nó. Tôi thường cảm thấy mình giống như một kẻ xâm phạm đời tư thông qua việc đặt câu hỏi. Khi tôi đưa cô ấy về phía trước và đánh thức cô ấy, cô ấy vẫn còn bị mắc kẹt trong câu thần chú của trải nghiệm này. Cô dường như muốn níu kéo nó lâu nhất có thể, trong khi biết rõ rằng nó sẽ sớm bốc hơi mà thôi. Mặc dù còn thức nhưng cô vẫn nằm lặng lẽ trên giường, nhìn lại mọi chi tiết trong đầu. Đó là một sự kiện bao quát tổng thể về vẻ đẹp phi thường, và cô ấy không hề muốn để nó trôi qua. 

Tôi bật lại máy ghi âm và sau đây là một phần của cuộc trò chuyện sau khi tỉnh dậy: 

M: Tôi có thể nhớ mình đã ngủ trong căn phòng nơi tôi đã ngủ, với đôi mắt mở to. Tôi không biết liệu nó vẫn là điện tích của năng lượng ánh sáng xung quanh tôi, hay liệu tôi vẫn đang cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng đêm đó tôi không ngủ được. 

Tôi bắt đầu nói to hơn và di chuyển quanh phòng, cố gắng phá bỏ câu thần chú mà cô ấy đã tạo ra cho chính cô.

D: Vâng, đó là một trải nghiệm, phải không nào?

M: (Cô ấy vẫn không chịu buông nó ra:) Chúng tôi… gần như là chúng tôi bị loại bỏ khỏi trái đất vậy. Nó gần như thể chúng tôi bị cuốn vào quả cầu ánh sáng này. Chúng tôi đã ở bên ngoài thời gian và không gian. Tôi không thể không nghĩ rằng chúng tôi đã trở nên vô hình.

D: Tôi không tưởng tượng nổi liệu có ai đang nhìn mà lại biết chuyện gì đang xảy ra không. Chắc họ không thấy điều gì bất thường đâu.

M: Có lẽ không. Tôi không biết điều đó hoạt động như thế nào.

D: Cô nói tất cả những người đó giống như những hòn than vậy. Dù sao họ có thể cũng không hiểu gì. Họ có thể vừa nhìn thấy một người đàn ông đang chơi với lũ trẻ. 

M: Tôi không biết. Có lẽ đó cũng là một trải nghiệm cho họ. Tôi nghĩ anh ấy đã có thể chứng minh điều đó cho đám đông, mặc dù chúng tôi đang ở trong môi trường của chính mình. Đám đông phải có khả năng nhận ra sự thay đổi trong cơ thể vật lý của chúng tôi, bởi vì có sự thay đổi trong cơ thể vật lý của chúng tôi. Chúng tôi đã khai triển ra. Ánh sáng khai triển cơ thể của chúng tôi. Họ phải có thể… có lẽ đó là một sự mô phạm. Người đàn ông này đã nói, ‘Đây là điều có thể. Nhìn thấy những đứa trẻ trong sáng và mới mẻ và không sợ hãi. Nhìn thấy những gì chúng có thể trở thành. Và hãy nhìn xem người phụ nữ tràn đầy tin tưởng và niềm tin này. Hãy xem cô ấy có thể được biến đổi như thế nào. Đây cũng là những gì các người có thể làm.’ Tôi tin rằng họ đã nhìn thấy một sự thay đổi nào đó.

D: Vâng, thật khó để nói họ có thể đã nhìn thấy được bao nhiêu. Chà, nó rất đẹp. Tôi nghĩ bây giờ đã đến lúc trở lại miền đất của cuộc sống thực. Nhưng thật tuyệt vời khi cô có thể nhớ nó đã cảm thấy như thế nào. Cô có thể giữ nó như một món quà. Hầu hết mọi người không nhớ khi họ thức dậy.

M: À, có một sự giải phóng rất lớn. Toàn bộ cơ thể tôi không còn gánh nặng. Tôi không biết gánh nặng đó đã đi đâu, nhưng anh ấy đã có thể mang nó đi. Tôi không biết anh ta đã làm như thế nào. Nhưng bởi vì anh ấy hiểu về sự trói buộc của tâm trí tôi, nên dường như tôi có thể giải phóng nó. Bởi vì ai đó đã hiểu.

D: Cô có nghĩ rằng cô sẽ có thể sử dụng trải nghiệm này trong cuộc sống hiện tại của mình không?

M: Tôi tin rằng kỷ niệm này là một món quà đối với tôi.

Và khi tôi đi xa hơn trên con đường của mình trong cuộc đời này, tôi sẽ có thể sử dụng nó. Bà có nhớ tôi đã nói thế nào về việc những đứa trẻ, khi chúng lớn lên, dù chúng có nhận ra điều đó hay không, thì chúng cũng sẽ có những dấu ấn này trong cuộc sống của chúng không? Đó là những gì đã được trao cho tôi ở đây. Cho dù nó có ở trong tâm trí tôi hay không, nó có thể trở thành một phần của cuộc đời này bây giờ. Và khi tôi cần, tôi sẽ có thể sử dụng nó.

D: Điều đó rất tốt.

Thông thường, thân chủ không lưu giữ lại những ký ức sống động về buổi thôi miên khi họ ở trong trạng thái đủ sâu để đồng nhất hoàn toàn với nhân cách khác. Nhưng trong trường hợp này, tôi phát hiện ra rằng tiềm thức có một mục đích hợp lệ để cho phép cô ấy ghi nhớ. Trí nhớ sẽ không làm suy giảm cuộc sống hiện tại của cô, thay vào đó nó gây ra những thay đổi quan trọng giúp cải thiện đời sống đáng kể.

Mary nghĩ rằng sẽ không cần thêm các buổi thôi miên nữa. Cô đã nhận đủ để suy ngẫm trong vài tháng. Khi mùa đông đổ xuống vùng núi Arkansas của chúng tôi, mỗi người chúng tôi lại quay trở lại với những thói quen bình thường của mình.

Khoảng một tháng sau, chúng tôi gặp lại nhau trong một bữa tiệc, và Mary đến gặp tôi, vòng tay ôm tôi và nói với tôi rằng tôi đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô ấy. Cô cho biết trải nghiệm hồi quy đã ảnh hưởng rất sâu sắc đến cô. Nó đã mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho cô. Khi chúng tôi ngồi trong một góc vắng vẻ, cô ấy tâm sự với tôi rằng cô ấy đã kết hôn ba lần và ly hôn ba lần. Cô ấy dường như luôn tìm kiếm một thứ gì đó mà cô ấy không thể tìm thấy. Chồng cô không phải người xấu, họ chỉ là con người, nhưng cô lại cứ tìm thấy lỗi ở mỗi người trong số họ. Bây giờ cô nhận ra rằng cô đã trải qua một tình yêu sâu sắc và thoát tục với người đàn ông này trong tiền kiếp của mình, và cô đã cố gắng nắm bắt lại nó lần nữa kể từ đó. Nhưng cô ấy đã vô thức tìm kiếm nó trong những người đàn ông phàm trần và nó không bao giờ có thể được tìm thấy ở họ, bởi vì tình yêu sâu sắc và không ích kỷ đó không thuộc về trái đất này. Không người đàn ông nào có thể yêu được như vậy. Cô ấy đã cố gắng tìm kiếm cảm xúc phi thường này ở tất cả những người chồng của mình, và bởi vì họ là con người nên nó đã không có ở đó. Trong nỗi thất vọng, cô tiếp tục tìm kiếm thay vì ổn định với một tình yêu phàm trần kém hơn từ một con người. Cô đã không hiểu được một cách có ý thức về cuộc tìm kiếm và nhu cầu về sự hoàn hảo và tình yêu hoàn hảo này.

Mary nói rằng kể từ buổi hồi quy tiền kiếp, toàn bộ cuộc sống của cô ấy đã bị đảo lộn. Một thế giới hoàn toàn mới đã mở ra, và điều đó thật tuyệt vời. Lần đầu tiên trong đời cô cho phép mình ở trong mối quan hệ với một người đàn ông theo cách bình thường, và đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Bây giờ cô biết rằng cô có thể có một mối quan hệ và để cho người đàn ông được là một con người, có lỗi lầm và tất cả. Cô cảm thấy như thể mình đã được giải thoát khỏi một gánh nặng khủng khiếp. Những kỳ vọng cao một cách vô lý của cô ấy về tình yêu của con người đã được đặt vào đúng vị trí của chúng. Cô hiểu rằng tình yêu khó tin đó là có thật và cô đã từng trải qua. Nhưng cô cũng hiểu rằng cô sẽ không tìm lại được nó trong khi cô vẫn còn sống, bởi vì nó không thuộc về trái đất này.

Tôi muốn khám phá cuộc sống của Abigail một lần nữa, nhưng điều này đã không xảy ra. Mary trở nên rất bận rộn với công việc kinh doanh thành công và một tình yêu mới được tìm thấy trong đời cô. Đôi khi tôi gặp cô ấy, cô ấy có vẻ hạnh phúc và bình yên với cuộc sống của mình, nhưng cô ấy cảm thấy không cần phải thực hiện hồi quy tiền kiếp nữa. Cô ấy tin rằng cô ấy đã tìm ra giải pháp cho vấn đề cấp thiết nhất của mình và đó là phần quan trọng nhất trong công việc của tôi. Mong muốn của tôi là giúp mọi người điều chỉnh để họ có thể sống theo cách hiệu quả nhất trong cuộc sống hiện tại của họ, mà không có những vấn đề và khuôn mẫu từ những kiếp sống khác chảy vào và can thiệp.

Tôi không bao giờ có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với Abigail. Rõ ràng cô ấy đã cam kết phục vụ trong Đền thờ và phải ở lại đó. Nhưng tôi thích nghĩ rằng cuộc sống của cô ấy trở nên dễ dàng hơn sau cuộc gặp gỡ với Chúa Giê-su. Cô cho biết anh ta đã xoa dịu nỗi đau trong tâm trí cô và cho cô thấy rằng công việc của cô với lũ trẻ là quan trọng và là đủ, ngay cả khi cô chưa bao giờ truyền lại những kiến ​​thức tuyệt vời mà cô đã được dạy. Có thể cô ấy đã nghĩ ra những cách ngày càng thông minh hơn để truyền đạt những lời dạy này cho lũ trẻ mà các tu sĩ không hề hay biết.

Chắc chắn khi bọn trẻ lớn hơn chúng sẽ không quên được lòng tốt của cô ấy. Có thể họ trở lại để được giảng dạy thêm. Có lẽ cô ấy đã tìm thấy một học sinh đặc biệt. Bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy trong cuộc đời đó, tôi cảm thấy cuộc đời của Abigail thật may mắn nhờ cuộc gặp gỡ này. Tôi cảm thấy cuộc sống của tôi cũng thật may mắn khi cô ấy cho phép tôi cùng sống lại cuộc đời đó lần nữa với với cô. Tôi cũng có thể cảm nhận được tình yêu đáng kinh ngạc qua lời nói của cô ấy. Abigail đã truyền đạt lại nhiều kiến ​​thức hơn những gì cô ấy nhận ra, bằng cách gửi thông tin này tới thời của chúng ta. Cảm ơn cô, Abigail, cô thực sự là một người giảng dạy tận tâm, chu đáo và tuyệt vời.

Một mô hình của Đền thờ của Herod từ phía Đông Nam

1 BÌNH LUẬN

  1. Câu chuyện thực sự có ý nghĩa với tôi ở nhiều khía cạnh. Tôi cũng có những kiến thức mà không thể chia sẻ được với ai. Và điều này làm tôi bị stress kinh khủng. Tôi cũng có những cản trở vô hình trong các mối quan hệ. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để làm việc với tiềm thức của mình nhưng tiềm thức vẫn chưa cho tôi một câu trả lời rõ ràng như Mary. Có lẽ chưa đúng thời điểm mà tôi được nhận. Chỉ là cũng như câu chuyện này, tôi được cho thấy nhiều mảnh ghép khác nhau về cùng một vấn đề tôi đang tìm kiếm. Có lẽ đây là cách mà tôi đang được dạy học. Và tôi biết ơn vì đã có thêm sự mở rộng trong tâm thức của mình.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here