Jenny đến từ Canada để tham gia ca trị liệu này khi tôi đang ở Ashtabula, Ohio vào năm 2005 để giảng dạy và tổ chức hội thảo. Cô ấy nghĩ như này sẽ gần hơn là đến văn phòng của tôi ở Arkansas, và cô ấy cũng có thể tham dự các bài giảng.
Khi Jenny ra khỏi đám mây, cô ấy bối rối vì có cảm giác hư vô. “Chẳng có gì cả. Có màu đen, và tôi không nhìn thấy bất kỳ mảnh đất nào. Tôi cảm thấy mình đang ở trong không gian. Tôi không ở trên bất kỳ bề mặt nào. Tôi đoán tôi đang ở trong khoảng trống. Tôi thậm chí không nhìn thấy các ngôi sao nào. Tôi đoán tốt hơn là tôi nên đề cập đến điều quan trọng: khi tôi ở trên đám mây, tôi cảm thấy mình được tháp tùng bởi tàu vũ trụ, giống như một người bảo vệ danh dự. Nhưng giờ tôi đang ở trong không gian và tôi không thể nhìn thấy gì cả”.
D: Có thể họ đi cùng cô để giúp cô tìm ra nơi cô phải đến. Nhưng cô có cảm thấy thoải mái khi ở ngoài đó?
J: Vâng, tôi không cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi không nhìn thấy bất kỳ ngôi sao nào. Cái tôi thấy … không phải cảm giác lạc lõng, nhưng tôi không chắc mình đang ở đâu hoặc mình đang thấy gì. – Tôi đã nhờ họ giúp đỡ.
D: Ổn mà. Họ đã đồng hành cùng cô cho đến nay. Họ đã đưa cô đến nơi này từ hư vô. Hãy đưa cô đến nơi cô phải đến, đến những gì cô phải xem – đến nơi thích hợp nhất. Họ đang đưa cô đi và cô có thể cảm thấy mình đang di chuyển qua cõi hư vô.
Khi Jenny di chuyển, cô nhận thức được việc tiếp cận một hình ảnh trong bóng tối. “Nó không phải là một cánh cổng, nhưng nó giống như một biểu tượng. Tôi đang đi qua biểu tượng một chữ thập chéo, một hình X. Tôi đang di chuyển qua giữa X. ”
Những người khác xem dấu X lớn như một cổng vào hoặc cổng thông tin và đã được hướng dẫn để đi qua nó.
“Tôi biết họ ở đó, và tôi đang đi với họ, trong hình dạng của tôi. Tôi không ở trong cái gì cả. Tôi chỉ đi một mình. Tôi đang đi qua. Nó an toàn. Bây giờ tôi cảm thấy đang gấp gáp hơn. Trước đó, nó giống như tôi đang đứng yên và đi qua, nhưng bây giờ nó gấp gáp hơn. Đi qua nó nhanh hơn. Và cơ thể tôi không phải cơ thể tôi. Nó giống như đang bị tan rã vậy. Nó tan ra thành những tia sáng này khi đi qua ngã tư, như ta sẽ. Thế là tôi không còn cơ thể nữa. Nó đã tan biến khi tôi đang trải qua điều này.”
D: Cô thấy mình là gì nếu cô không phải một cơ thể?
J: Tôi đoán trong tâm trí hạn chế của mình, tôi là năng lượng. Nó trông giống vậy: tia sáng, các phần tử. Thật khó để giải thích. Nếu nhìn các hạt từ xa, nó có một số hình dạng, nhưng bà không thể nói, “Đó là đầu và đó là chân.” Nhìn từ xa, nó sẽ là một hình dạng nào đó, nhưng đó không phải là hình dạng mà chúng ta biết như một cơ thể.
D: Nhưng nó là một dạng nào đó được tạo ra từ những tia sáng này?
J: Vâng, các tia sáng. Và họ có thể đến và đi. Tôi có thể là một phần của mọi thứ khi tôi ở trong bóng tối. Và sau đó tôi có thể tập hợp nó lại thành một hình dạng. Nếu tôi có một mục đích hoặc một nhiệm vụ phải làm, tôi sẽ đưa nó gần về một hình dạng. Và nếu không thì tôi lại trở thành một phần của mọi thứ. Tôi đi vào lại và đi ra.
D: Vậy nếu cô tập trung vào một thứ gì đó, cô có thể tập hợp nó lại với nhau không?
J: Vâng. Chúng sẽ có nhiều hình dạng hơn, nếu ta có thể gọi nó là một hình dạng.
D: Cô đang ở đâu, hoặc cô đang đi đâu trong hình dạng này?
J: Nó là tất cả. Nơi tôi đang ở là tất cả. Nó thật quen thuộc. Không hẳn là tôi định nghĩa nó được vì không có điểm bắt đầu và kết thúc. Không có cái nào cả. Chỉ là nó rất rộng. Và nó tồn tại mãi trong tâm trí tôi. Và tôi là một phần của nó. Nhưng nó không có, trên bề mặt. Nó không phải một cấu trúc gì. Nó cứ tiếp diễn và tiếp diễn, như thể không có điểm dừng vậy. Nhưng tôi biết tôi có một vị trí trong đó. Dạng đó trở thành dạng của nhiều thứ.
D: Ý cô là gì?
J: Nhiều dạng, cứ cho là, làm những thứ giống nhau. Chúng có thể trở thành một phần của không gian, bất kể đó là gì, và sau đó trở thành một dạng nhỏ hơn. Tuy nhiên, khi tất cả chúng tôi ở bên nhau, nó sẽ tạo thành nơi chúng tôi ở, nhà của chúng tôi . Và khi tất cả chúng tôi đến với nhau, nó sẽ tạo nên một ngôi nhà rộng lớn hơn. Một nơi lớn hơn, nơi chúng tôi quen thuộc và thoải mái. Chúng tôi biết rằng chúng tôi thuộc về nơi đó.
D: Những người khác ở đó với cô không?
J: Vâng, có rất nhiều, rất nhiều người khác. Giả sử có một cái nhìn tổng thể về các tia năng lượng, các thực thể khác nhau, bất cứ thứ gì. Và khi tôi đến nơi này, tôi biết tôi thuộc về nơi đó như là một phần của the Whole, nhưng rồi chúng tôi trở thành the Whole. Nếu tôi chuyển ra ngoài, sẽ có một không gian dành riêng cho tôi. Không hẳn là những người khác sẽ không lấn chiếm không gian đó và lấp đầy nó, như thể nó là một chỗ trống vậy. Nó giống như là tôi là một con tàu vũ trụ và tôi chuẩn bị tiến vào tàu mẹ, ở đó – tôi không biết dùng từ gì – chúa ơi. Có một không gian như kiểu chỗ neo đậu cho cái tàu đó, hoặc bà có thể biết nơi để đến và hạ cánh. Sẽ có chỗ cho con tàu đó. Nó là một cái gì đó giống vậy, chỉ có tôi là một tia sáng và đây là những tia sáng khác. Và họ biết tôi thuộc về đâu và họ biết tôi thuộc về đâu. Mỗi người họ đều có một không gian riêng trong không gian lớn hơn này. Mỗi người đều có không gian riêng trong không gian lớn hơn này. Họ hợp nhất, giống như chúng tôi hợp nhất làm một. Nhưng rất khó để giải thích rằng tôi biết vị trí của mình trong quá trình hợp nhất đó.
Tôi nghĩ cô ấy đang cố gắng thể hiện rằng cô ấy vẫn giữ được bản sắc riêng, tính cách của riêng mình.
J: Cứ cho là tôi thấy bức tranh tổng thể như là sự mở rộng của không gian, và chúng đều là các tia sáng. Chúng tôi là một suy nghĩ, một năng lượng, nhưng chúng tôi có thể trở thành nhiều loại năng lượng khi chúng tôi tách ra. Giống việc mọi người đều có một mục đích vậy. Như kiểu có mục đích chung và mục đích cá nhân vậy.
D: Vậy là, cô không hợp nhất đến mức đánh mất cá tính của mình?
J: Trong một số trường hợp được yêu cầu, vâng, tôi có thể là một phần của nó và tôi đã đánh mất cá tính. Thế nhưng chúng tôi có khả năng cá nhân hóa ý thức cụ thể đó, để tôi có thể là một cá thể. Tuy nhiên, có những khoảng thời gian nghỉ ngơi khi ta quay trở lại đó và đó là một điều đáng yêu. Nó thật đẹp. Nó an toàn, nó yên bình, nó giống như một thời gian nghỉ ngơi. Nhưng khi cần, tôi có thể ra khỏi đó và trở thành cá thể.
D: Nó có bất kỳ đặc điểm hoặc đặc tính vật lý nào không?
J: Không, không, không phải. Tôi nghĩ chúng tôi có thể là bất cứ điều gì. Nhưng ở nơi mà tôi đang ở hiện tại, tôi thấy đó là một khoảng tối. Không sợ bóng tối, trời chỉ tối. Và ánh sáng duy nhất là ánh sáng của chúng tôi. Nó giống như có các ngôi sao trên bầu trời đen và những ngôi sao đó là các cá thể.
Những người đó, khi nghỉ ngơi, họ biết họ là các cá thể, nhưng họ trở thành một và chẳng có gì khác. Tôi đoán là có một khối to yêu thương, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy những ngôi sao riêng lẻ, nếu muốn, hoặc những tia sáng. Đó là một cảm giác thoải mái. Đó là một cảm giác yêu thương. Cảm giác như ở nhà. Nó an toàn. Và một lần nữa, nó giống như một chỗ để nghỉ ngơi.
D: Cô nói rằng đã có lúc cô phải quay lại đó và nghỉ ngơi. Điều gì khiến chuyện đó xảy ra?
J: Chà, có vẻ như tôi có việc phải làm. Và tôi có thể đi xa trong nhiều, rất nhiều liên đại, nhưng với chúng tôi thì không. Ở nơi đó, nó giống như một cái búng tay. Nó phụ thuộc vào nơi chúng tôi đi. Nó rất ngắn so với những nơi bị giới hạn về mặt thời gian. Tôi có thể đi xa trong một thời gian rất dài, nhưng khi tôi đến đó, nhận ra rằng tôi chưa từng đến. Có cảm giác như tôi chưa hề đi xa lâu đến vậy.
D: Khi cô đi đến những nơi khác, có ai hướng dẫn cho cô không, hoặc cô có biết đi đâu không?
J: Theo thuật ngữ mà tôi biết để mô tả nó, có một theme ở nơi này. Nó giống như tất cả chúng tôi đều trở thành tâm trí trung tâm, nhưng chúng tôi vẫn là những tâm trí riêng lẻ. Tôi không biết tả như nào. Nhưng khi chúng tôi là một, có sự chỉ dẫn vượt khỏi tầm hiểu biết của chúng tôi, và sự tồn tại của chúng tôi. Chúng tôi biết nó xuất hiện như một mệnh lệnh, nhưng nó không phải vậy. Như một thể thống nhất, chúng tôi biết mình phải làm gì, nhưng chúng tôi là những cá nhân trong suy nghĩ đó. Chúng tôi đóng góp. Nó không giống như thể chúng tôi là người máy. Tôi có thể nói rằng mỗi tia sáng là một thế giới của riêng nó. Tuy nhiên, khi chúng tôi ở bên nhau, nó trở thành một thế giới rộng lớn hơn cả một thế giới riêng lẻ. Vì vậy, chúng tôi biết rằng khi chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi phải đạt được một mục đích nhất định. Đó là một nơi trú ẩn an toàn, thực sự là một nơi trú ẩn rất an toàn. Đôi khi chúng tôi phải ra khỏi nơi trú ẩn an toàn đó để đến những nơi không mấy đẹp đẽ hoặc không mấy tốt đẹp hoặc không mấy an toàn. Nhưng chúng tôi có tình yêu của năng lượng đó, đến nỗi chúng tôi biết rằng chúng tôi phải đi. Và chúng tôi sẵn sàng đến những nơi không an toàn này, bởi vì chúng tôi không đặt câu hỏi về việc phải làm bất cứ điều gì. Chúng tôi chỉ cần tin tưởng.
D: Nếu ở đó thật tuyệt, sao cô lại tách ra và đến một nơi khác?
J: Bởi vì có một cái gì đó bẩm sinh trong chúng tôi thôi thúc tôi phải giúp đỡ, phải biến ý tưởng sáng tạo đẹp đẽ đó thành hiện thực. Và vì thế, chúng tôi sẵn lòng làm vậy với tình yêu, mặc dù nó gây ra rắc rối, bởi vì khi chúng tôi ở những nơi khác này, chúng tôi quên mất mình là ai. Điều quan trọng là chúng ta phải quên đi, bởi vì trong việc mang lại bất kỳ bài học hay ánh sáng nào cho một sự tồn tại khác – nếu chúng ta biết mình là ai, nếu chúng ta biết mình có thể làm những gì, hoặc đó chỉ là sự lưu lại tạm thời – rằng chúng ta ở đó để thực hiện nhiệm vụ và quay trở lại, nó sẽ gây ra lệch lạc lên những gì đang xảy ra. Bởi vì có một số mã ánh sáng nhất định mà chúng tôi phát ra khi ở những nơi này. Vì vậy, nó sẽ hỏng, nó sẽ làm sai lệch những gì chúng tôi đang mang lại. Ví dụ, trong một trường học, bạn là giáo viên. Bạn có một tập hợp các môn học hoặc chủ đề hoặc một phần thông tin để cung cấp cho học sinh. Và có thể tồn tại sự tương tác giữa hai người và sau đó nó biến mất. Nhưng chúng tôi phải trải qua bất cứ điều gì đang xảy ra ở nơi đó. Chúng tôi phải trải qua nó theo cùng một quá trình mà họ đang trải qua. Những thực thể này, những sinh linh, bất cứ điều gì. Chúng tôi phải trải qua nó, bởi vì chúng tôi phải ở trong hoàn cảnh giống như họ. Và trong quá trình vượt qua bất kỳ vấn đề hoặc tình huống hoặc khó khăn nào mà họ đang gặp phải, chúng tôi cũng đang làm phong phú thêm cho the Whole mà chúng tôi quay lại và mở rộng nó với các thông tin đó. Nhưng chúng tôi đang phát ra các mã trong khi tương tác và trải qua quá trình này, ngay cả khi đó là những tình huống khó khăn nhất hoặc khi học các bài học. Chúng tôi phát ra. Chúng tôi để lại một cái gì đó ở đó của chúng tôi. Và bằng cách vượt qua những vấn đề tương tự, chúng tôi chỉ ra một cánh cửa hoặc một con đường mà họ có thể tiến lên để trở nên tốt hơn, hoặc phát triển cao hơn hoặc họ cần phải trải qua những gì. J: Vâng, đó là điều được thực hiện một cách vô thức vào thời điểm đó, vì một lần nữa, chúng tôi lại bị mất trí nhớ. Vì vậy nó là cái gì đó đến với chúng tôi, rồi nó đi vào đất liền. Nó sẽ đến bất cứ nơi nào chúng tôi đang ở hoặc thông qua các thực thể mà chúng tôi đang liên hệ. Và đó là một tương tác vô thức. Nhưng chúng tôi đang cung cấp cho họ – bà có thể gọi đó là “cấu trúc trong mã” – họ có thể sử dụng để truy cập nó để có thể tiến bộ. Vì vậy, họ có thể học, nhưng điều quan trọng nhất là chúng tôi không nhớ. Nếu không, thái độ của chúng tôi sẽ kiểu như “Ồ, tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp,” nó làm hỏng hết bài học. Vì vậy, chúng ta phải tự mình trải qua điều đó với những sinh vật khác này, hoặc bất kỳ họ là ai, vì vậy nó không được thiên vị. Nhưng sau đó chúng tôi quay trở lại, chúng tôi luôn làm như vậy, cho dù chúng tôi phải mất nhiều năm và nhiều năm. Chúng tôi quay trở lại và kiến thức đó cũng phong phú hơn, nếu chúng tôi có thể gọi nó là “một tâm trí” – đó không thực sự là một tâm trí. Nó làm phong phú thêm không gian mà tôi đến, và nó tiếp tục mở rộng với kiến thức. Và mỗi tia sáng riêng lẻ sẽ đi đến một nơi nào đó khác nhau, và tất nhiên, khi họ quay lại, nó chỉ làm giàu thêm kiến thức đó, thông tin đó và sự hiểu biết đó, cho dù đó là chuyển động hay các cách làm khác nhau.
D: Những gì cô đang trải qua trong dạng thể chất á?
J: Vâng, vâng, bởi vì đôi khi nó ở dạng vật lý. Chúng tôi đã đến một địa điểm vật lí và dù họ ở trong dòng thời gian nào thì chúng tôi cũng ở trong dòng thời gian đó. Và vì vậy, chúng tôi trải qua bất kỳ tình huống nào trong ngày, có thể nói, bất cứ nơi nào chúng ta thấy bản thân mình. Vì vậy, khi chúng tôi quay trở lại, thông tin đó vẫn ở trong chúng tôi và thông tin đó sẽ mở rộng không gian trở nên lớn hơn, nếu ta muốn. Và một lần nữa, nó dường như không có giới hạn, như chế độ xem trên cùng hoặc dưới cùng hoặc chế độ xem bên cạnh hoặc bất kỳ thứ gì. Nó rất rộng. Tôi không thể thấy điểm dừng của nó.
D: Nó phát triển cùng với thông tin.
J: Vâng, nó cũng đang mở rộng, sức mạnh của sự hiểu biết của Người sáng tạo về chính nó. Nó biết nó có mặt trong tất cả những điều này. Nhưng nó cũng phải tự xem xét lại nó; nó phải biết chính nó. Rất khó để giải thích, bởi vì nó tự biết bản thân mình. Nhưng bởi những tia sáng này trải nghiệm chúng là gì dưới dạng này hay dạng khác một cách cá nhân, nó cũng tự xem lại chính sự tồn tại của nó. Nó biết nó tuyệt vời, mạnh mẽ, nó là tất cả những điều này, nhưng tôi đoán nó is a step down to these other sparks. Khi họ đi, họ đang trải nghiệm cái bản chất huy hoàng và các khả năng của nó dưới dạng này hoặc dạng khác. Vì chúng ta là một phần của Tạo hóa hay Nguồn, bà muốn muốn gọi lực lượng này bằng gì cũng được.
D: Là thứ cô đang miêu tả à?
J: Vâng, khi tất cả chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi chính là nó. Dù có ở bên nhau hay không, chúng tôi đều là một phần của điều đó. Và khi không bên nhau, khi chúng tôi là các cá thể độc lập đi xuống những nơi này, chúng tôi đã lấy những khả năng và kiến thức của nó ra khỏi khối thống nhất này. Chúng tôi đi và làm bất cứ điều gì cần phải làm. Và khi chúng tôi trở lại, chúng tôi lại là một phần của the Whole đó. Và nó biết khi nào một phần của nó tách ra.
D: Vậy là nó biết và có theo dõi từng tia sáng nhỏ?
J: Có, bởi vì chúng tôi là một phần của nó. Hoặc như kiểu, nếu đó là một vũ trụ thống nhất và chúng tôi là những thế giới riêng lẻ. Bạn thấy đấy, khi chúng tôi ra ngoài, chúng tôi là những vũ trụ riêng lẻ. Chúng tôi có được tất cả những thông tin đó và khi chúng tôi trở về, chúng tôi là một phần của một thông tin lớn hơn. Thật khó để giải thích.
D: Nhưng khi cô tách ra và ra đi, bạn có phải là một linh hồn độc lập lúc đó? Cái mà chúng ta gọi là linh hồn hay tinh thần?
J: Còn hơn cả thế. Cái mà tôi thấy còn hơn cả linh hồn. Có thể một linh hồn sẽ thấp hơn – tôi không có ý nói “thấp hơn, cao hơn”. Đó là một phần mở rộng khác của thế giới này. Chúng ta gần giống như một ngôi sao, giống như một mặt trời là một ngôi sao. Vì vậy, nó giống như mọi thứ trở thành thành một. Nó là tinh thần, là vật chất, là không chiều và có chiều. Tất cả mọi thứ được hòa làm một. Khi giáng trần, ta phải thực hiện các nhiệm vụ khác nhau. Ta phải tạo ra thứ gì đó như là các tổ hợp của những địa điểm vật lý. Nhưng rồi ta phải đi xuống rất, rất xa, và ta là một ánh sáng độc lập dưới dạng linh hồn. Và ta đến những nơi nhất định vì một công việc nào đó. Khi giúp đỡ mọi người, ta cũng đồng thời học hỏi bằng cách tích lũy thông tin ta biết được ở đó. Thế là ta mang chúng đến các tổ hợp đó, đến thế giới. Vâ lại lần nữa ta quay trở lại cái nơi giống như bến chất đồ. Như thể ta là một phần của the Whole.
D: Vậy là sau đó, nó dỡ bỏ tất cả các thông tin.
J: Đúng vậy, và khi ta quay lại, thông tin ở trong thế giới độc lập đó phát sáng – đại loại thế – tự động được biến đổi thành tất cả những thứ đang ở đó. Không cần sự nỗ lực nào cả, và khi bạn đến không gian đó, nó gần như được định hình. Định nghĩa lại không gian theo một khái niệm như vậy khá buồn cười, nhưng bạn biết không gian của mình ở đâu. Một khi bạn ở đó, bạn biết đấy, giống như con tàu đi vào bến đậu đặc biệt. Và có một khoảng thời gian khi bạn phổ biến thông tin, giả sử, cho sếp của bạn hoặc cho chỉ huy và tải xuống. Và nó tự động diễn ra khi bạn ở trong không gian đó.
D: Nhưng vừa nãy cô nói rằng có lúc cô đến một địa điểm vật lý, có lúc không. Cô còn đến những nơi nào khác nữa?
J: Có những nơi chỉ đơn thuần là năng lượng. Không có hình dạng nào cả. Có những thực thể hiểu biết cao hơn, họ không cần không gian vật lý, dù có là hành tinh hay thế giới đi nữa. Một số chỉ đơn thuần là màu sắc. Một số chỉ đơn thuần là âm thanh. Nhưng ở đó tồn tại ý thức sống trong từng thứ.
D: Nhưng chúng đều có những năng lượng cá nhân sống ở mỗi nơi như vậy?
J: Đúng thế. Họ có thể là những cá nhân. Một vài trong số họ giống như những gì chúng ta có với tư cách một tập thể. Họ tạo thành một nhóm. Vậy nên họ là một phần của nhóm, nhưng không giống như một cá nhân, vì họ không nhất thiết phải có các đặc điểm cá nhân. Họ chỉ là phần của một hành tinh không có hình dạng.
Add ơi, chương 22 dịch thiếu nội dung rồi. Add bổ sung thêm để thông điệp được trọn vẹn nhé