VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 21 NHỮNG THẾ GIỚI SONG SONG.

0
242

Terry lái xe từ Nam Texas đến văn phòng của tôi ở Huntsville vào giữa mùa đông, kéo theo một chiếc xe ngựa. Cô ấy đậu xe ở cái Wal-Mart gần đó vì nó là nơi duy nhất có đủ chỗ. Trời rất lạnh và tôi tự hỏi liệu có con vật nào trong cái xe ngựa không. Cô nói sẽ đón vài con ngựa trên đường về. Terry là một nhà ngoại cảm chuyên nghiệp sống trong một khu vực vắng vẻ. Cô cố gắng duy trì sự riêng tư của mình, nhưng việc này ngày càng trở nên khó khăn. Cô có khả năng giao tiếp với động vật (thậm chí ở khoảng cách xa) và nói cho chủ nhân biết họ bị làm sao để bác sĩ thú y có thể giúp. Vì vậy, mọi người liên tục đến và gọi điện xin lời khuyên của cô.

Là một phần trong buổi thôi miên cảm ứng của tôi, tôi luôn đưa khách hàng đến nơi tuyệt đẹp trong họ trước khi đưa họ đến kiếp trước. Việc họ ngay lập tức đến được nơi cần đến xảy ra thường xuyên hơn và tôi không phải hoàn thành quá trình cảm ứng. Tôi đã làm việc này lâu tới mức tôi biết có thể loại bỏ phần còn lại của quy trình hay không qua mô tả của họ. Tôi cũng có thể biết cảnh họ đang thấy có phải là khởi đầu của việc hồi quy tiền kiếp như thường lệ hay đó sẽ là một bước ngoặt dẫn đến điều huyền bí. Kết quả luôn luôn giống nhau, người đó sẽ nhận được liệu pháp họ cần để giải quyết các vấn đề bản thân. Con đường họ chọn để dẫn đến nó mỗi lần lại hơi khác một chút. Trong những trường hợp như này, đôi khi họ cung cấp cho tôi thông tin mà tôi có thể sử dụng, cũng như tìm được câu trả lời cho chính họ. Đã từng có người đến gặp tôi với mục đích duy nhất là được nhắc đến như một trường hợp trong sách của tôi. Người đó nói, “Tôi sẽ rất thất vọng nếu bà không viết về tôi.” Tôi cố gắng giải thích rằng đây không phải là cách tôi viết sách của mình. Tôi không bao giờ đi tìm kiếm thông tin. Mong muốn chính của tôi là giúp mọi người giải quyết các vấn đề của họ. 

Hầu hết những tiền kiếp mà họ quay lại đều vô cùng nhàm chán và vô vị, nhưng chúng chứa đựng những câu trả lời mà họ đang tìm kiếm. Nếu có thông tin nào có ích với tôi, nó thường đến một cách bất ngờ và tự nhiên. Bạn không thể đi tìm những thứ tôi viết. Nó cứ xảy ra thôi, và tôi nghĩ điều này làm tăng giá trị xác thực của chúng, đặc biệt là khi  nhiều người cùng thuật lại một điều. Công việc của tôi là trở thành phóng viên và dệt hàng nghìn tờ ghi chép lại với nhau. Tôi không ngừng thấy kinh ngạc bởi những thứ được hé mở. Chúng thường không hiện rõ cho đến khi tôi bắt đầu lắp các mảnh ghép lại với nhau.

Trong lần cảm ứng khi Terry đến nơi tuyệt đẹp của cô ấy, cô ấy đang mô tả cảnh một bãi biển điển hình. Sau đó, cảnh thay đổi đột ngột khiến tôi phải bật máy ghi âm và cố gắng tóm tắt lại những gì cô ấy đã nói. Không có lý do gì để phải hoàn thành việc giới thiệu. Lúc đầu, cô thấy mình lơ lửng quan sát bãi biển trên cao. Sau đó, đột nhiên cô thấy mình đang ở dưới nước ngắm cá bơi qua. Có cả những con cá heo đang bơi rất gần cô. Điều này, tất nhiên, có thể có nhiều khả năng, nhưng tôi cho phép cô ấy đưa ra lời giải thích của riêng mình.

“Tôi chỉ đang bơi thôi. Đẹp thật. Dễ chịu và mát mẻ. Nước rất trong. ” Cô ấy nói rằng không cảm thấy mình đang sử dụng máy thở nên tôi không biết cô ấy là người hay động vật nữa. Sau đó, cô thấy cô là một người đàn ông bản địa tóc đen. Anh ta có một con dao trong thắt lưng để gọt hoa quả làm thức ăn. Anh không dùng dao bắt cá, vì anh coi họ là anh em của mình.

“Tôi có thể ở dưới nước trong khá lâu rồi sau đó quay trở lại. Việc này không hại tôi được. ” Anh ấy rất thích ở xung quanh cá và cá heo. “Họ đến khi tôi gọi họ. Tôi thích cá heo. Họ rất đẹp. Họ chỉ cho tôi mọi thứ. Họ chỉ cho tôi cách họ nhìn và nghe mọi thứ. Họ có thể nghe thấy tôi gọi họ. Nó rung động. Nó giống như năng lượng. Sự rung động. Giống như khi ta ném một viên sỏi, mặt nước sẽ gợn lăn tăn. Nó rung động như thế và nó gợn sóng. Họ nói rằng họ biết tôi xuống nước khi nào”.

D: Thế họ không nghe như cách con người nghe à?

T: Không. Cá heo nói rằng họ là Star people.

D: Điều đó có nghĩa là gì?

T: Tôi không biết. Họ chỉ cho tôi xem hình ảnh đại dương chảy mãi. Lên. Nó cứ cuốn lên mãi mãi. Thật sự rất đẹp.

D: Tôi muốn hiểu điều đó. Ý cô là giống như đại dương trên Trái đất à?

T: Vâng, nó giống như đại dương. Khi tôi hỏi họ nghĩa là gì, họ chỉ nói rằng họ có thể đi qua. Họ cho tôi xem hình ảnh này, đó là một viên pha lê lớn màu xanh lam. Và họ nói, xem này, chúng ta có thể đi đến các vì sao và quay trở lại. Đến và trở lại, đến và trở lại.

D: Ý cô là nó giống như không gian thay vì đại dương?

T: Vâng, vâng. Không gian giống như một đại dương. Họ nói rằng tất cả đều giống nhau.

D: Khi họ làm điều đó, họ có di chuyển trong cơ thể cá heo của họ không?

T: Không. Nó có màu xanh, nhưng nó là bản chất của ta. Nó lấp lánh. Tôi không biết tả như nào. Như những tia sáng lấp lánh. Nó thay đổi. Nó không có hình dạng. Nó chỉ là nó.

D: Tôi tự hỏi liệu họ có đi với cơ thể cá heo của họ không, hay cách họ dịch chuyển như nào.

T: Họ có thể. Họ có thể đi cùng cá heo để mang thông điệp trở lại.

D: Thông điệp từ ai?

T: Đầu tiên họ nói là Nguồn, sau đó họ nói là Star people.

Cô ấy đang nói với tư cách một người bản xứ thật thà, người có vẻ ngây thơ, không phức tạp và chỉ đơn giản là tin bất cứ thông tin gì anh ta nhận được.

T: Họ đang kết nối tôi qua cái ống màu xanh trông như một viên pha lê lớn màu xanh lam. Đó là một cái ống. Trong đó thực sự rất đẹp. Nó không phải là nước.

D: Cái ống đang ở đâu?

T: Tôi không biết. Nó cứ cuốn lên mãi.

D: Ra khỏi nước?

T: Vâng. Và tôi có thể thấy mình đi lên, lên trên cái ống này. Họ cho tôi thấy ở đó trông như thế nào. (Có sự do dự khi cô ấy tìm kiếm lời giải thích.) Ánh sáng. Rất nhiều ánh sáng. Mọi thứ cứ thế đến và đi. Những con thuyền.

D: Nhưng tôi tưởng cá heo là những sinh vật vật chất giống con người. Và họ sẽ không thể dịch chuyển như vậy.

T: Không, họ có thể đi bất cứ nơi nào họ muốn. (Đây là một điều bất ngờ.) Con người cứ nghĩ đã bẫy nhốt được cá heo. Không hề.

D: Những con cá khác có làm điều tương tự không?

T: Không, chỉ cá heo thôi.

Câu trả lời của anh nghe ngây thơ như của một đứa trẻ. Anh trở lại với việc mô tả cái ống màu xanh lam nhô ra khỏi mặt nước.

T: Nó đi từ dưới nước lên. Trên cao. Quá cao để xem. Sao, có những ngôi sao xung quanh khi đi qua Trái đất. Ta có thể nhìn lại và thấy Trái đất.

D: Anh có thể nhìn xuyên qua ống này không?

T: Vâng, có thể nhìn thấy bên ngoài nó. Họ gọi nó là một cổng thông tin.

Anh ấy không sợ hãi vì đã làm điều này nhiều lần, tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh nhớ lại việc làm đó một cách có ý thức.

D: Họ đi với anh, hay anh đi một mình?

T: Họ để tôi bám vào vây của họ.

D: Họ hẳn rất thích anh nếu họ cho anh đi cùng.

T: Họ chỉ nói, “Anh là một trong số chúng tôi.”

D: Họ sẽ không để bất cứ ai đi, phải không?

T: Không. Ta phải biết cổng này ở đâu. Tôi biết nó ở đâu trên bầu trời, nhưng tôi không biết nó ở trên Trái đất. Họ không muốn tôi thấy điều đó.

Họ không muốn vị trí của nó bị nhầm người biết, nhưng lối vào của nó là ở dưới nước. Sau đó, anh ta mô tả những gì mình nhìn thấy khi đi lên bầu trên trời.

T: Chúng tôi ra khỏi ống, và chúng tôi đi khắp thành phố. Họ cho tôi thấy ở đó trông như thế nào.(Có sự do dự khi cô ấy tìm lời giải thích.)  Toàn bộ thành phố đều là pha lê. Giống như là pha lê chồng lên nhau vậy. Nó có màu xanh lam rất đậm. Tôi nhìn thấy một màu khác, hình như là xanh ngọc bích. Ánh sáng. Rất nhiều ánh sáng. Nhưng có những con tàu đến và đi suốt. Chúng trông giống như những viên đạn, gần giống như hình cá heo. Không mắt, không mũi, nhưng chúng có hình dạng từa tựa thế. Chúng có màu xám đậm, và chúng đến và đi suốt. (Tạm ngừng) Có một điểm năng lượng. Có một ánh sáng lớn và sáng bừng ngay giữa tất cả những thứ này. Đó là ánh sáng trắng rất mạnh. 

D: Anh gọi nó là một điểm năng lượng. Phải chăng là vì độ sáng của nó?

T: Không. Đó là một điểm trong vũ trụ mà từ đó ta bắt đầu. – Có những cái cái bàn ở đó.

D: Có thể hỏi xem chúng được dùng làm gì không?

T: Thiên văn học. (Tạm ngừng). Kiểu như một loại … thiên văn học. Họ sắp xếp các vì sao. Cái bàn trông như từ cẩm thạch hoặc đá, và có đủ loại chữ khắc trên đó.

D: Cái bàn ở đâu?

T: Ở đây, nơi có ánh sáng trắng. Có vẻ như nó đi ra từ giữa các điểm này của tinh thể. Nhưng tôi đã xuống nơi này, nơi có cái bàn. Nó tròn và có những dòng chữ trên đó. Dòng chữ này đến dòng chữ khác. Tôi không nhận ra được chữ viết.

D: Còn ai khác trong phòng không?

T: Vâng. Ông nội của tôi. (Đó là một điều bất ngờ.)

D: Hỏi ông ấy đây là nơi nào?

T: Ông ấy đang cười. Ông nói, “Đây là nhà cháu.” (Cười) Ông nói, “Cháu là một nhà toán học.”

D: Anh không biết điều đó, phải không?

T: Không. Tôi gặp rắc rối với môn toán.

D: Ừ. Anh là người bản xứ và không sử dụng toán học, phải không?

(Tạm dừng. Có sự nhầm lẫn.) Ý anh là vậy phải không? Hay đây là một điều gì khác?

T: (Bối rối) Tôi thấy mình ở đó. Tóc của tôi thật buồn cười, tôi có tóc mái lớn và dày. Nhưng ông tôi nói, “Đó không phải là cháu.”

D: Anh có thấy mình trông khác không?

T: Vâng, bây giờ tôi đã khác. Bây giờ tôi là phụ nữ và tôi có một chiếc áo choàng màu tím với cổ áo lớn màu trắng. Và ở phía sau là … một điểm dài đến cổ áo với một cái tua được treo trên đó. Tôi có mái tóc dài màu nâu vàng xoăn dài qua eo.

D: Vậy anh đã thay đổi sau khi ra khỏi ống?

T: Vâng. Đàn cá heo bỏ tôi ở ngưỡng cửa. Họ nói rằng họ sẽ trở lại. Và sau đó tôi nhìn thấy ông tôi, và bây giờ tôi trông khác hẳn.

D: Và ông ấy nói đây là nhà. (Đúng vậy) Anh cảm thấy thế nào?

T: (Thở phào nhẹ nhõm.) Thoải mái.

D: Vậy không có gì đáng sợ cả.

T: Không. Tôi chỉ đến thăm.

D: Hỏi ông ấy đây có phải là linh hồn không?

T: Ông ấy chỉ nói, “Đương nhiên rồi.”

D: Chúng tôi nghĩ nơi của linh hồn là nơi ta sẽ đến khi ta chết và rời khỏi cơ thể.

T: Ông nói tôi không cần phải lo lắng về việc đó. Việc tôi đến và đi.

D: Tôi tự hỏi liệu nó có giống nhau không, hay nó là một nơi khác.

T: Một nơi khác. (Đang lắng nghe cẩn thận khi ông cố gắng giải thích.) Họ không ở đây. Họ ở dưới chúng tôi. Họ sống ở một thành phố khác.

D: Những người đã chết và để lại cơ thể của họ?

T: Vâng. Họ sống ở một nơi khác. Rung động ở đó thấp hơn nhiều.

D: Sau đó, ở nơi anh sống, anh có phải đầu thai vào cơ thể khác?

T: Tôi không cần phải làm thế. Tôi có thể ở lại hoặc đi.

D: Ở cõi linh hồn, nơi có sự rung động thấp hơn, họ có phải đi tới đi lui không?

T: Vâng. Họ không có sự lựa chọn. Họ được giảng dạy, và sau đó họ quay trở lại. Họ lắng nghe các cuộc nói chuyện. Có rất nhiều giáo viên mà họ phải lắng nghe.

D: Nhưng anh không cần phải chết để đến nơi này, nơi anh đang ở?

T: Không. Tôi có thể đi tới lui.

D: Nhưng cơ thể vật lý không biết điều này đang xảy ra?

T: Không. Nó vẫn ở dưới đó với gia đình của nó.

D: Anh có thể làm điều đó? Rời khỏi cơ thể vật lý, và di chuyển đến một nơi như thế này?

T: Vâng. Bất cứ khi nào tôi muốn.

D: Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cơ thể vật lý khi anh rời khỏi nó chứ?

T: Không. Nó là một cái vỏ. Nó chỉ đợi cho đến khi tôi trở lại.

D: Nó chờ đợi như nào? Nó đang sống à?

T: Tôi thấy người đó đang ở dưới đang xay ngô.

D: Anh ấy vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường của mình. (Vâng) Và anh ấy thậm chí không biết rằng một phần của anh ấy đã ra đi. Điều đó có đúng không?

T: Vâng. Tôi chỉ cần một cái neo ở đây. Giống như là, anh ta phải có cái cổng đó để quay lại.

D: Đó là bởi vì anh chưa sẵn sàng để rời khỏi cơ thể tất cả cùng nhau?

T: Không, tôi có việc phải làm ở đó.

D: Nhưng toàn bộ linh hồn hay tinh thần hay bản chất hay bất cứ thứ gì anh là, đều rời đi cùng một lúc ư? (Đúng vậy) Nó có thể làm điều đó và để lại cơ thể ở đó?

T: Vâng. Tôi đang xem nó.

D: Cơ thể sẽ vẫn hoạt động? (Vâng) Anh ấy thậm chí không biết bất cứ điều gì đã xảy ra.

T: Không. Nó chỉ tiếp tục về công việc hàng ngày của nó.

D: Điều đó khá kỳ diệu. Tôi đang cố gắng hiểu cách hoạt động của nó.

T: Tôi không biết nó hoạt động như thế nào. Tôi chỉ nhìn thấy người đó ở dưới đó.

D: Và tại sao anh lại đến nơi này, nhà của anh?

T: Tôi phải lấy lại thông tin. Người ở dưới đó, anh ta cũng là một nhà lãnh đạo tôn giáo. Tôi nghe thấy từ “acolyte”. Họ đến một grotto. Nó nằm dưới lòng đất. Có nước ở đó. Nó không phải là một hang động. Sóng đại dương xô vào và rút đi. Anh ta rút lại thông tin tôi cung cấp cho anh ta. Những con số. Anh ta rút lại những con số.

D: Anh ta làm gì với những con số?

T: (Tạm dừng) Họ đặt chúng vào một cái gì đó. Tôi không biết nó là gì. Nó giống như một cái két sắt.

D: Tại sao anh ta phải lấy lại số?

T: Những người này không thể sống.

D: Nó phụ thuộc vào những con số?

T: Vâng. Thông tin trở lại. Họ sử dụng nó để dẫn … họ dẫn tàu vào. Những cái ống đó. Họ đi vào. 

D: Nhưng mọi người không biết những con số này được sử dụng để làm gì, phải không?

T: Không. Họ không thông minh lắm.

D: Vậy anh ấy phải lấy những con số rồi dùng chúng để dẫn những con thuyền đến nơi này? (Vâng) Anh nói anh ấy giống như một nhà lãnh đạo tôn giáo. Đó là lý do tại sao anh ấy có thể nói chuyện với cá heo?

T: Vâng. Mọi người nghĩ rằng anh ấy … anh ấy không phải là người chỉ dẫn. Tôi không biết dùng từ gì. Nhưng anh ấy nói chuyện với thế giới linh hồn. Anh ấy sử dụng các loại thảo mộc và những thứ khác để chữa lành cho họ. Họ nghĩ anh ấy là một người chữa bệnh. Anh ấy có tầm nhìn xa trông rộng.

D: Và những người ở đó tôn trọng anh ấy vì điều này. Nhưng liệu anh ấy có biết thông tin này đến từ đâu không?

T: Anh ấy nghĩ về người phụ nữ nói chuyện với anh như một thiên thần. Nhưng thực ra đó là chính anh ấy.

D: Đó là phần khác của bản thân anh ấy đang cung cấp thông tin cho anh ấy. (Đúng vậy) Sau đó khi chết, anh ấy sẽ đến thẳng nơi anh đang ở? Anh ấy không phải đi đến nơi có rung động thấp hơn?

T: Chà, cơ thể vật lí của anh ấy thì có. Nhưng phần khác của anh ấy sẽ đi lên ống.

D: Tôi đã nghĩ anh ấy khác với những người còn lại.

T: Vâng. Anh ấy phải sống một mình ngoài kia. Anh ấy có gia đình, nhưng vợ anh ấy thì … cô ấy không hiểu.

D: Nó thường xảy ra như thế. Nhưng anh ấy không biết tất cả, phải không?

T: Không. Quá nhiều thông tin với anh ấy. Anh ấy sẽ không thể xử lý hết. – Anh ấy không biết cách sử dụng cơ thể vật lý để truyền thông tin. Nó yếu. Anh ấy lại bị ốm nữa. Anh ấy gánh lấy bệnh tật của những người đến với anh ta. Tôi đã cố gắng giúp anh ấy, nhưng anh ấy không thể …

D: Thật tuyệt vời khi giúp đỡ mọi người, nhưng anh ấy không nên làm điều đó sao? (Không) Nhưng anh ấy sẽ làm gì với thông tin mà anh đang gửi lại cho anh ấy?

T: Chúng dành cho lần sau. Lần sau, anh ấy sẽ có thể xử lý tốt hơn.

D: Ý anh là khi anh ấy sống lại? (Đúng) Khi anh ấy quay lại lần nữa, liệu anh ấy có biết mình đã giấu những con số ở đâu không?

T: (Tạm dừng) Anh ấy nhìn thấy nó, nhưng anh ấy không biết nó ở đâu trên Trái đất. Anh ấy biết anh ấy đặt nó ở đâu, nhưng anh ấy không thể tìm thấy nó. Anh ấy tìm kiếm, tìm kiếm.

D: Khi anh ấy quay lại một kiếp sống khác, anh ấy sẽ quay lại nơi đó chứ?

T: Anh ấy đang tìm kiếm nó. Anh ấy có thể tìm thấy nó sớm. Bây giờ anh ấy mặc quần dài và đội mũ. Anh ấy đang nhìn lên bức tường này và anh ấy biết nó ở đó, nhưng anh ấy không thể nhìn thấy nó. Anh ấy đang xem xét nó với một cái gì đó.

D: Làm sao anh ấy biết nó ở đó? Anh ấy có nhớ không?

T: Có những hình ảnh lóe lên, những giấc mơ trong anh ấy. (Tạm dừng) Anh ấy đang tìm cá heo. Anh ấy không hiểu đó không phải là nghĩa đen.

D: Anh ấy có lẽ nhớ những con cá heo từ kiếp trước.

T: Vâng. Anh ấy là một người đàn ông tốt. Anh ấy muốn giúp đỡ. Nhưng vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, vì bằng cách nào đó họ sẽ lấy đi điều đó.

D: Vì vậy, không ai trong số những người này thực sự biết phải làm gì với thông tin này. (Không) Nhưng phần này của anh vẫn ở đó tại thành phố pha lê? (Vâng) Anh làm gì khi ở đó?

T: Tôi nói chuyện với ông tôi. Tôi đang học. Tôi là học trò của ông ấy.

D: Anh cũng đang xem những gì đang xảy ra trên Trái đất?

T: Vâng. Tôi rất lo lắng. Tôi muốn sửa nó, nhưng bà không thể sửa nó.

D: Tại sao không?

T: Có vấn đề ở phía xa. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Tôi nhìn thấy một sườn đồi tuyết trắng lớn. Và có màu đen đang đổ xuống trên đỉnh của sườn đồi. Tôi thấy mọi người mặc áo giáp. Tôi nghe thấy nhiều tiếng la hét và tiếng ngựa chạy.

Rõ ràng là cô ấy đang quan sát một kiếp sống khác, và tôi không thấy lý do gì để tiếp tục điều đó. Tôi quan tâm hơn đến việc cố gắng hiểu hoặc ít nhất là có được thông tin về sự phân tách rõ ràng đang diễn ra với linh hồn của Terry.

D: Ai hoặc cái gì quyết định phần nào của anh sẽ sống trên Trái đất?

T: Ông tôi cử tôi đến và đi.

D: Những cái này kiểu như các bộ phận của anh à?

T: Vâng. Nó giống như các phần tử. Hàng nghìn phần tử.

D: Tôi đang cố gắng hiểu làm thế nào anh có thể ở đó và ở trong tất cả các cơ thể vật chất khác cùng một lúc.

T: Nó giống như được gửi đi và kéo lại, gửi đi và kéo lại. Vào và ra, vào và ra.

D: Và khi anh đang ở dạng vật chất, anh không biết về nơi khác? (Không) Nhưng anh vẫn có thể liên lạc qua lại? Điều đó có ý nghĩa không?

T: (Tạm dừng, và sau đó cười.) Ông tôi nói nó giống như một tia sáng. Các tia sáng đến từ một điểm trung tâm, nhưng tất cả chúng đều là một phần của tia sáng.

D: Vậy khi cái vỏ, như anh đã nói trước đó, đang sống ở dưới đó và nó có đủ tia sáng để giữ nó sống phải không? (Đúng) Nhưng nó không biết về điểm trung tâm, phải không?

T: Đôi khi, không. – Anh ấy tiếp tục nói với tôi, “Không, không.” Anh ấy tắt đèn, vì tôi muốn đi và ngăn chặn cuộc chiến mà tôi đang theo dõi. Anh ấy nói, “Không, không, không phải bà.” Anh ấy nói, sau khi chiến tranh kết thúc, họ sẽ nhìn thấy thành phố.

D: Anh ấy sẽ không để anh giúp.

T: Tôi chỉ nghe thấy từ “thu hoạch”.

D: Điều đó có nghĩa là gì?

T: Anh ấy chỉ nói, “Họ gieo nhân gì thì gặt quả đó”

D: Đó là lý do tại sao anh không thể can thiệp?

T: Vâng. Anh ấy nói, “Bà không thể giúp tất cả mọi người. Điều đó là bất khả thi.” Nhưng tôi muốn thử. Tôi muốn làm cho họ dừng lại.

D: Có phải phần thực sự của anh ở trong thành phố, và những người khác chỉ là những tia sáng nhỏ? (Vâng) Đó là con người thật của anh. Anh có biết về tất cả cuộc sống mà anh đang sống?

T: (Thở dài) Ồ, quá nhiều. Rất nhiều.

D: Anh có quan sát tất cả không?

T: Giống như xáo bài. Nó diễn ra quá nhanh. Có hàng trăm cái như vậy. Tôi chỉ nghe ông tôi nói, “Nó không thay đổi con người của cháu. Giống như những chiếc vỏ sò trên bãi biển mà thôi”.

D: Ý anh là cái xác?

T: Vâng. Hay … ve sầu. Chúng giống như những con ve sầu. Anh ấy nói, “Bà biết đấy, chúng ở trên cây.”

Thật là một ví dụ tuyệt vời. Tôi biết về ve sầu, vì ve sầu có ở nơi chúng tôi sống tại Mỹ. Chúng là một loài bọ lớn thường bị gọi nhầm sang châu chấu. Chúng tôi ở vùng quê, cách xa thành phố nên âm thanh đặc trưng của chúng tràn ngập không khí trong những mùa nhất định. hưng điều tuyệt vời và đẹp đẽ nhất ở chúng là khi lớn lên, chúng tách ra khỏi lưng và bò ra khỏi vỏ. Chúng rời khỏi cái xác gắn liền với cây, và đó là bản sao chính xác của cơ thể, mắt và mọi thứ của chúng, ngoại trừ việc nó không có sự sống, chỉ là một cái vỏ rỗng. Rất giống với cách rắn lột da và bò ra khỏi đó.

D: Một con ve sầu. Một cái vỏ. Chúng bò ra khỏi vỏ.

T: Vâng. Chúng bò ra ngoài và họ trở về nhà.

D: Đó là những gì tôi đang cố gắng hiểu. Những chiếc vỏ này có ý chí của riêng chúng không? (Vâng) Chúng có thể làm những thứ tích nghiệp chướng, và phải trả nghiệp không? (Vâng) Những phần chính ở bên trên thì không tích nghiệp?

T: Không còn nữa. Nó từng là vậy, nhưng chuyện đó qua rồi. Có một phần, một sợi chỉ, một sợi dây gắn với trái tim. Tôi không biết những người khác như nào. Tôi chỉ biết có một sợi dây này, và nó gắn liền tôi với ông tôi. Và anh ấy nói, ” Nó giống như trèo lên cái thang, và bà trèo qua cái rung động thấp đó. Họ vẫn đang trèo. Có rất nhiều thang dây. Những người khác trèo qua phần đó rồi, nhưng đại đa số thì vẫn đang cố tìm cái thang.

D: Và dù họ có thường thức lớn hơn, họ vẫn bị vướng vào nghiệp chướng, những rung động thấp? (Vâng) Khi anh có khả năng tiến xa hơn trên cái thang, có điều gì phải xảy ra để cuối cùng, anh cũng thoát khỏi vòng nghiệp chướng?

T: Giống như cái chết vậy, nhưng thật ra không có cái chết. Một số người quay trở lại. Họ tìm thấy cái dây, rồi họ va phải tường hay gì đó và rơi xuống lại. Ông tôi bảo, “Cháu cứ tiếp tục nhìn qua đỉnh đó. Sau đó, cháu có thể thấy ta.”

D: Tôi tự hỏi liệu anh có phải làm điều gì đó, hay điều gì đó phải xảy ra khi cuối cùng anh cũng đi qua được phần đó.

T:  Ồ, vâng, sự đấu tranh. Ta chỉ cần tha thứ. Ta phải dừng lại … chỉ là dừng lại. Không giận dữ nữa. Không còn … giận dữ nữa.

D: Ý anh là, cuối cùng anh cũng hiểu cái gì đang diễn ra à?

T: Vâng. Chẳng có gì quan trọng cả, những gì đang diễn ra trên Trái Đất. Ông tôi nói đó là những gì được viết trên cái bàn này, cái bàn này.

D: Tất cả những dòng chữ này? (Vâng) Vậy khi cuối cùng anh cũng chạm đến điểm đó, anh mới hiểu chuyện gì đang diễn ra? Ý anh là thế à?

D: Tất cả những dòng chữ đó? (Vâng) Vậy, cuối cùng khi đạt đến điểm đó, anh hiểu điều gì đang xảy ra. Đó có phải là ý anh không?

T: Nếu tôi nhìn lại, giống như qua mép tường, tôi thấy tất cả những người này. Chỉ một số ít leo lên được. Họ thật khốn khổ. Bực bội. Họ rất bực bội.

D: Sẽ đến lúc anh đủ khả năng tốt nghiệp, có thể nói vậy, hoặc tiến bộ hơn nữa? (Vâng) Nhưng nếu anh đã làm được điều đó, tại sao anh vẫn đang trải qua những cuộc sống trên Trái đất? 

T: Ông tôi gọi tôi là một “người dẫn đường”.

D: Tôi sẽ nghĩ nếu anh đã đạt đến điểm đó, anh sẽ không cần phải quay lại.

T: Có những người đi theo.

D: Vậy anh đã chọn tiếp tục trở lại để có thể giúp đỡ những người khác? (Vâng) Điều đó rất quan trọng, vì nếu không, họ không biết phải làm gì.

T: Không. Họ rất thất vọng. Đôi khi họ không lắng nghe. Họ trở nên tức giận.

Trong một cuốn sách của mình, tôi được kể rằng có rất nhiều người trên Trái đất đang làm điều tương tự như Chúa Giê-su và các bậc thầy khác. Chỉ là họ sống ẩn mình đi.

Tôi đã mô tả bộ Vũ trụ xoắn như những quyển sách cho những ai muốn tâm trí của mình bị uốn cong như những chiếc pretzel. Nếu câu chuyện này không thành công trong việc bẻ cong tâm trí bạn dù chỉ một chút, vậy là tôi đã chưa làm tốt việc của mình.Tôi nghĩ nó là một ví dụ hoàn hảo về cách phần linh hồn chính của một người có thể nhận thức được về những phần hồn còn lại, và nó cũng hé lộ cho ta thấy cách chúng tồn tại cùng một lúc như thế nào. Đã có lúc, tôi hỏi tiềm thức về thời gian đồng thời. “Làm sao mà mọi thứ lại diễn ra cùng một lúc được? Chúng ta biết rằng chúng ta bắt đầu từ khi còn là một đứa bé, lớn lên thành một đứa trẻ, và cuối cùng là một người trưởng thành. Ta xem nó là tiến trình tuyến tính. Làm thế nào mà tất cả có thể xảy ra cùng một lúc?” Nó trả lời, “Bởi vì chúng không xảy ra cùng một lúc. Điều đó biểu thị sự bắt đầu và kết thúc. Chúng đang tồn tại cùng một lúc ”. Mặc dù tôi không biết liệu điều đó có khiến mọi thứ rõ ràng hơn hay không. Có thể các ví dụ trong chương này sẽ hữu ích. 

Một bài báo trên Newsweek ngày 18 tháng 6 năm 2007 đã thảo luận về những nguy hiểm của liệu pháp tâm lý truyền thống. Người ta thấy rằng việc bệnh nhân phải hồi tưởng lại những sự cố căng thẳng và đau thương trong cuộc sống của họ gây ra nhiều tác hại hơn là có lợi. Thậm chí còn nguy hiểm hơn khi đối mặt với chứng rối loạn nhân dạng phân ly (trước đây gọi là rối loạn đa nhân cách). Trích dẫn: “Một số nhà trị liệu tin rằng cách điều trị tốt nhất cho những linh hồn bị rạn nứt này là làm bộc lộ những nhân cách tiềm ẩn được gọi là ‘nhân cách thay thế’, thông qua thôi miên hoặc giúp nhân cách thay thế để lại thông điệp cho nhau. … Các kỹ thuật ‘hãy gặp nhân cách thay thế!’ thực sự có thể tạo ra những nhân cách thay thế ở những bệnh nhân dễ bị ảnh hưởng. ‘Khi có nhiều nhân cách thay thế xuất hiện, càng khó để bệnh nhân trở lại trạng thái một nhân cách.’ Càng bị trị liệu lâu, càng nhiều nhân cách thay thế xuất hiện. … Quá đủ cho câu “Trước tiên, đừng làm gì gây hại.’”

Khi tôi đọc bài báo này, đột nhiên tôi nhận ra điều mà những bác sĩ này vô tình không biết mình đang đối mặt. Họ đang giả định (như hầu hết chúng ta làm trong thế giới bình thường hàng ngày) rằng mỗi chúng ta là một nhân cách riêng lẻ. Họ không có khái niệm về lý thuyết rằng chúng ta thực sự là những mảnh ghép, những khía cạnh, những mảnh vụn, của một linh hồn lớn hơn nhiều đang gửi đi vô số các mảnh để trải nghiệm càng nhiều càng tốt trong một khung thời gian nhanh hơn. Việc tất cả các phần của ta đang tồn tại cùng một lúc và thường không ý thức được về nhau. Tôi được bảo rằng nó nên thế, vì tâm trí con người không thể xử lý được hết những điều này. Để hoạt động trong thế giới thường ngày của chúng ta, ta phải tập trung vào cuộc sống hiện tại, trong cơ thể mà ta sở hữu ở thời điểm hiện tại. Biết rằng những phần khác tồn tại không sao cả, nhưng nếu để chúng tương tác với cuộc sống hiện tại sẽ gây ra bối rối và hỗn loạn. Tôi nhận ra rằng trong những trường hợp đặc biệt, cuộc sống của một người có thể trở nên đau đớn đến mức một “phần” khác quyết định can thiệp trong một thời gian nhất định để giảm bớt áp lực lên linh hồn sở hữu cơ thể. Nếu không làm vậy, chấn thương sẽ trở nên quá lớn đối với linh hồn được giao giữ thể xác. Tôi tin rằng điều này đã xảy ra trong những cuốn sách tôi đã đọc về đa nhân cách, chẳng hạn như Three Faces of Eve và Sybil. Cuộc sống của họ trở nên khó khăn đến mức họ tìm cách trốn tránh. Có thể khi họ đến với cuộc đời này, bức màn che mỏng hơn, hoặc keo dính giữ họ ở đúng vị trí trở nên yếu hơn. Dù thế nào, tôi nghĩ những “nhân cách thay thế” này thực sự là một số khía cạnh khác (hoặc cuộc sống khác) của cá nhân bị rò rỉ. Nếu điều này là đúng, tôi nghĩ thật nguy hiểm và không có ích gì trong việc khuyến khích những phần này lưu lại, tương tác và làm quen với nhau. Điều này chỉ gây xáo trộn trật tự tự nhiên của mọi thứ, và gây ra sự nhầm lẫn. Họ nên được khuyến khích quay trở lại khung thời gian thường lệ của họ, nơi họ có thể tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình, tách biệt với của bệnh nhân.

Trong hơn 30 năm làm việc, tôi đã phát hiện ra vô số sai sót của các phương pháp thôi miên thông thường. Tôi đã phải khám phá ra điều này bằng phương pháp thử và nhầm lẫn, và bằng cách phạm sai lầm trong những ngày đầu của tôi (dựa trên việc sử dụng các phương pháp bình thường mà hầu hết các nhà thôi miên được dạy). Qua nhiều năm, khi tôi phát hiện ra những điều này, tôi đã quyết tâm kết hợp các biện pháp bảo vệ vào kỹ thuật của mình. Tôi cực kỳ cẩn trọng về sự an toàn của khách hàng của mình, vì vậy tôi đã kết hợp các bước không được dạy trong các lớp học truyền thống. Đó là lý do tại sao kỹ thuật của tôi là độc nhất. Một trong những điều chính tôi làm là đảm bảo rằng khi tôi mời một thực thể từ cuộc sống khác đến, thì thực thể đó sẽ quay trở lại khoảng thời gian của chính nó. Tôi phát hiện ra những ảnh hưởng về mặt tinh thần lẫn thể chất kéo dài vài ngày sau ca trị liệu nếu điều này không được thực hiện. Tôi không bao giờ muốn khách hàng của mình phải gặp bất kỳ sự khó chịu nào, vì vậy khi tôi nhận ra những điều này, tôi đã biến nó thành một phần trong kỹ thuật của mình để đưa thực thể trở về khung thời gian của chính nó. Tôi luôn hướng dẫn khách hàng trước khi thức tỉnh rằng không có điều gì xảy ra trong ca trị liệu có thể ảnh hưởng đến họ bằng bất kỳ cách nào về tinh thần hoặc thể chất. Tôi đóng cửa và đưa mọi người trở lại nơi họ thuộc về. Đây là một bước rất quan trọng mà một nhà trị liệu tiền kiếp có tâm nên làm. Đây là lý do tại sao tôi tin rằng các nhà trị liệu tâm lý đang mắc một sai lầm nguy hiểm, bởi vì họ không biết về nhiều khía cạnh của tâm hồn chúng ta. Họ không biết những thứ này nên được giữ tách nhau. Nó không phải lỗi của họ. Họ không được dạy để nhận ra điều này. Cũng giống như việc các bác sĩ thường không được dạy rằng tâm trí có thể chữa lành cơ thể. Tất cả chúng ta đang học hỏi, và nhiều thông tin đáng kinh ngạc liên tục đến.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here