VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 4 NHỮNG DẠNG SỐNG KHÁC NHAU

0
239

Động thực vật không phải những hình thức không quen thuộc duy nhất mà linh hồn hay tinh thần có thể cư ngụ. Tôi đã có nhiều khách hàng mô tả cuộc sống dưới hình thể chắc chắn không phải là nhân loại truyền thống. Một số thách thức trí tưởng tượng, nhưng khách hàng cảm thấy thoải mái khi ở trong chúng, như thể đó không phải là vô lý.

Vùng đất người khổng lồ:

Jack thấy mình là một người đàn ông rất cao tên là Larce tóc dài màu vàng. Anh cao tới phân nửa chiều cao cái cây mà anh đang đứng. Anh mặc quần vải nâu và một chiếc sơmi tay phồng, dây quần bằng da đeo lên vai. Anh mang sandal đế vỏ cây và một bao kiếm trên lưng. Thanh kiếm dùng để bảo vệ khỏi những người thậm chí còn lớn hơn anh. Anh có thể ngửi thấy mùi bánh mì nướng từ ngôi nhà nhỏ xa xa. “Có ít người sống ở đó. Họ không thể chống đỡ bản thân.” Anh đưa cho họ con nai trong tay, và bột mì. “Có một cô gái trẻ, tôi thấy hai cô bé và một em bé. Tôi lớn hơn họ rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy tình yêu đối với những con người nhỏ bé này.” Để diễn tả mình lớn hơn thế nào, anh nói người phụ nữ chỉ cao đến eo anh ấy. Có thôn làng của những người nhỏ bé này, và họ đang gặp nguy hiểm từ những người lớn hơn anh ta.

Anh cảm thấy có nghĩa vụ bảo vệ họ. Anh ấy không sống trong làng của họ, mà là trên núi gần đó. “Tôi có thể nhìn và lướt trên… mọi thứ. Tôi có thể nhìn thung lũng và xem có gì không ổn không.” Anh chỉ làm việc đó bởi tình yêu dành cho những con người nhỏ bé này.

Vùng này lạnh và mọi người thường mặc lông thú. Anh sống trong một kết cấu làm bằng đá cùng gia đình: cha mẹ, anh chị em —— những người mà anh cũng trông nom coi sóc. Những người to lớn hơn thì sống trên một hòn đảo ngoài khơi bờ biển nước lớn, họ đến vào mùa xuân và xuống trên những chiếc tàu sắt lớn, họ sống trong bóng tối tại các lâu đài lớn được làm bằng cự thạch với cửa gỗ to. Họ không bao giờ thỏa mãn và muốn những gì người khác có. Họ giết mọi thứ —— chỉ giết chóc. Họ có những thứ cơ khí: súng bắn lửa; tàu của họ nhìn như bay khi chúng băng qua mặt nước mà không cần buồm. Anh mô tả họ có khuôn mặt giống chó bull; hàm dưới đùn với hai răng trên môi trên, một cái bú lớn sau lưng và rất ít tóc. Họ đi lòm khòm. Anh biết họ trông như thế nào, bởi anh đã đánh bị thương vài người trong một trận đánh và một lần trong nước. Anh khăng khăng rằng mình không giết người mà là tự vệ.

D: Nghe thực sự giống những người quái lạ. Có ai biết họ đến từ đâu không?

J: Họ nguyên bản đến từ một nơi màu đỏ. Ngay bây giờ, đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy. Giống như một hành tinh với đá đỏ.

D: Tôi tự hỏi người dân của bạn có những câu chuyện về họ không.

J: Bị mắc kẹt. Họ không thể quay lại nơi họ xuất xứ. Không có khí quyển. Họ không có cách tồn tại ở nơi họ xuất xứ. Họ phải rời khỏi đó.

Tôi chuyển anh đến một ngày quan trọng. Những người bé nhỏ đã có một đám cưới. Gia đình anh cũng ở đó. Họ đã không xảy ra vấn đề với những người quái lạ trong một thời gian dài. Có lẽ những người đó đã chết. Anh nói rằng đó là việc xấu cho chủng tộc đó, nhưng tốt cho anh và người dân của mình.

Sau đó tôi chuyển anh đến ngày cuối cuộc đời. Anh đang nằm trên giường trong nhà mình. Cơ thể không già. Anh tiếp tục lớn lên và trở nên quá lớn. Việc này gây ra đau ngực, yếu đi do sức nặng, thở, đau ở mắt cá và chân, còn lưng dưới nữa. Anh nói bạn có thể quá lớn hoặc quá nhỏ. Những người quái lạ không bao giờ trở lại. Khi đến đảo kiểm tra, anh chỉ thấy xương cốt. Mọi thứ của họ ở đó như thể chúng bị bỏ lại.

Người phụ nữ nhỏ bé trong ngôi nhà đã ở cùng anh khi anh qua đời. Sau khi chết, cơ thể anh được đặt vào một chiếc thuyền và được đốt cháy khi nó trôi ra biển —— Họ làm điều này với bất cứ ai, với bất kỳ loại bệnh tật nào. Bài học của cuộc đời đó là sự tôn trọng. Tôn trọng bản thân cũng như tôn trọng kẻ thù của bạn. Và có thể yêu bất cứ gì hay bất cứ ai, dù đó là lớn hay nhỏ. Cũng thận trọng. Nhận thức. Nghe, nhìn, xem. Anh cảm thấy mình đã học được những bài học này.

Sau đó tôi gọi tiềm thức trả lời câu hỏi.

J: Jack phải thấy kiếp sống này để biết tình yêu mà anh không thể có. Anh ấy có thể chia sẻ tình yêu đó với cô ấy trong cuộc đời hiện tại của mình vào năm 2004. Cô ấy là vợ hiện tại của anh. Cô ấy là người phụ nữ nhỏ bé.

D: Vậy họ đã trở lại với nhau. (Vâng) Điều đó quan trọng vì bây giờ họ có cùng kích thước, phải không?

J: Khá gần. Tình yêu không thể xảy ra trong cuộc đời kia, và điều này khiến anh tuyệt vọng. Anh chỉ có thể ở bên cô như một người bạn.

Tôi muốn tiềm thức giải thích những tông kỳ lạ của cuộc đời đó. “Mọi thứ Jack có là quái lạ. Mọi thứ có xu hướng khác biệt, vì anh ấy thích khác biệt. Anh ấy không thích bình thường. Trong suốt đời mình, anh luôn có thể nhìn thấy những gì người khác không thể thấy. Anh ấy luôn luôn khác biệt.”

D: Nhưng đó không phải là điều xấu, chỉ cần thích ứng. (Vâng) Trong cuộc đời đó, anh ấy là một người to lớn và vẫn tiếp tục phát triển. Bạn có thể cho tôi biết gì đó về người của anh ta không?

J: Nhóm của anh đến từ một hành tinh khác. Họ đã được gieo ở đây trên Trái Đất. D: Đất nước đó là?

J: Xứ lạnh. Viking. Phần phía bắc. Từ trong lịch sử.

D: Những người nhỏ bé có được coi là kích thước bình thường ngày nay không?

J: 1m73. Một số nhỏ hơn. Nhóm của anh cao 2m75 đến 3m. Họ được gieo từ một hành tinh khác.

D: Vậy họ thực sự quá cao đối với hành tinh này, phải không?

J: Vâng. Đó là lý do họ được đặt ở phía bắc, tránh xa những người khác. Những người nhỏ hơn sẽ sợ họ. Họ đã được đặt ở đó để xem họ có sống sót không.

D: Tại sao anh ta vẫn tiếp tục tăng trưởng? J: Lỗi di truyền.

D: Vậy, khi được gieo, họ đã có vấn đề. (Vâng) Nhóm đó có còn tồn tại trong thời đại của chúng ta không?

J: Vâng. Họ không to lớn.

D: Vậy, một số người cao lớn trên Trái Đất ngày nay là hậu duệ từ sự gieo mầm đó? (Vâng) Tôi đã nghĩ họ sẽ chết. (Không) Còn những người ở trên đảo, những người thậm chí còn to lớn hơn nữa?

J: Họ đến từ đâu đó. Một lỗi sai từ bên ngoài. Họ không nên ở đây. Họ nên được gửi đến một nơi khác.

D: Tại sao họ lại ở đây? J: Họ tính toán sai.

D: Anh ấy nói họ bị mắc kẹt. (Vâng) Họ có về hành tinh đỏ không?

J: Hành tinh đỏ. (Ngạc nhiên) Không phải sao Hỏa. Nó có khí quyển xấu. Họ đã phải rời đi vì không thể thở.

D: Vậy, họ tính toán sai nên điểm cuối là trên hòn đảo đó. (Vâng) Nhưng có vẻ họ không thể sinh sản.

J: Không, toàn là đàn ông. Đó là lý do họ tận diệt. Họ rất bạo lực. Không có gì hài hước về họ. Ngoại trừ, họ xấu xí.

D: Vậy nên họ bị cô lập trên hòn đảo đó có lẽ tốt hơn. (Vâng) Còn lâu đài của họ thì sao? Có cái nào tồn tại đến thời đại chúng ta không?

J: Dưới bùn. Được biết đến vào thời của chúng ta năm 2004, sẽ được tìm thấy ở Iceland. Các hiện vật sẽ được tìm thấy cuối cùng. Họ sẽ không hiểu.

D: Và những chiếc tàu nghe giống như tàu vũ trụ. J: Vâng, dưới bùn.

D: Chúng cũng sẽ được tìm thấy? J: Có thể.

Vậy nên, có lẽ những truyền thuyết và chuyện cổ tích mà chúng ta đã nghe xuyên suốt cuộc đời không phải hoàn toàn là tưởng tượng. Tôi luôn tin hầu hết các câu chuyện và truyền thuyết đều có cơ sở. Nhưng tôi cũng biết qua thời gian, nhân loại đã tam sao thất bản những huyền thoại này, do đó rất khó để biết được bản gốc. Khi ở Na Uy, tôi đã thăm một số viện bảo tàng ở Oslo. Tôi đã thấy tranh cổ miêu tả các câu chuyện về những người khổng lồ, quỷ troll, quỷ ogre và những sinh vật kỳ quái. Tiềm thức của Jack nói họ đã sống ở phía Bắc. Có lẽ những câu chuyện này mang ký ức về những sinh vật sống trên Trái Đất cách đây rất lâu. Đây cũng có thể giải thích chuyện một số người sống trên Trái Đất hiện nay rất cao. Có lẽ họ mang gen của những người khổng lồ tử tế này.

* * *

Một ca tại Seattle, Washington vào tháng 4 năm 2002, nơi tôi nói chuyện tại Hội nghị APRT (Hiệp Hội Nghiên Cứu Tiền Kiếp và Liệu Pháp), đã phát hiện ra một dạng sống ngoài dự kiến khác.

Mỗi phiên điều trị tôi làm được thiết kế để tiềm thức đưa người đó đến tiền kiếp thích hợp nhất, giúp giải thích những vấn đề họ gặp phải trong cuộc sống hiện tại hoặc cung cấp thông tin họ cần. Như đã trình bày trong sách này và hai sách trước cùng series, thân chủ thường đi vào các hoàn cảnh lạ mà không có giải thích hay cơ sở hợp lý. Tôi luôn tin tiềm thức có lý do đưa họ đến đó, vì vậy tôi chỉ làm báo cáo kiêm điều tra viên, đặt câu hỏi trong phạm vi những gì mà tiềm thức đã chọn cho họ nhìn thấy. Nếu tôi cố loại bỏ chúng và đưa họ đến một cái gì đó hợp lý hơn đối với tôi, thông tin thiết yếu sẽ không xuất hiện.

Điều đầu tiên Wanda thấy khi vào cảnh là một nhóm người đích xác không giống nhân loại. Việc này gây bối rối cho cô khi mô tả họ, “Họ có một chất liệu, một cấu trúc của cơ thể họ, nhưng nó mở rộng vào ánh quang này. Thật cool!”. Cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy cơ thể mình giống thế. “Ồ, cơ thể tôi cũng thế! Một ánh quang! Thật thú vị! Ánh sáng, ánh quang, cứ tiếp tục, sau đó dần trở nên yếu hơn khi nó biến mất, nhưng nó vẫn ở đó. Có một cấu trúc chất liệu ở trong ánh sáng này, nhưng nó giống như bạn đang ở trong một quả cầu thủy tinh. Và ánh quang của chính bạn là quả cầu thủy tinh. Tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc! Có một sự khác biệt nhỏ trong sự sáng rực của ánh quang của họ. Một số sáng hơn những người khác, và một số có chút màu sắc khác nhau, giống như một số là đào, và một số giống dâu tây. Tôi là một màu vàng kem. Và tất cả chúng tôi đều lơ lửng.”

Cô ấy có vẻ bồng bềnh và hạnh phúc, thích thú với việc này và hồ hởi khi mô tả những gì đang nhìn thấy. Hầu như giống-trẻ-con trong khám phá của mình. “Và họ rất vui khi được gặp tôi.

Tôi đoán họ ở đây chờ tôi. Giống như một bữa tiệc. Tôi thậm chí không thực sự hiểu họ đang nói gì. Họ nói quá nhanh. Đã có nhiều thay đổi. Họ muốn cho tôi biết tất cả những thay đổi cùng một lúc. Họ sợ rằng khu vực đang bị bệnh. Và chúng tôi muốn làm nó tốt hơn. Màu sắc không sáng sủa như trước.”

D: Khu vực nào?

W: Ồ, xuống đó không sáng. Và chúng tôi cần làm cho nó tốt lên. (Cô ấy không vui như trước) Những ánh quang không rực sáng hơn, nhưng chúng có vẻ sáng hơn với tôi! Họ nói nó không tốt.

D: Bạn đã từng đến đó trước kia?

W: Tôi đã ở đó khi họ bắt đầu, một thời gian dài trước kia. Chúng tôi đến và quyết định sống ở đây. Vậy nên chúng tôi đã tìm thấy khu vực này, nhưng sau đó những thứ khác đã xảy ra khiến nó không còn thoải mái nữa. Và họ không muốn phải đi đến nơi khác.

D: Họ sống trên mặt đất, hay phía trên trong không khí? Nếu tôi hiểu đúng.

W: Họ không cần mặt đất. Có điều gì xảy ra dưới đó làm nơi chúng tôi sống không thoải mái. D: Bạn nói bạn ở đó ngay từ đầu khi họ lần đầu tiên đến đó? (Vâng) Vậy bạn đã đi đâu?

W: Vâng, tôi phải đi đâu đó và giúp đỡ người khác. Một khi họ đã khởi đầu, thì tôi có thể đi và giúp đỡ một nhóm khác.

D: Vậy đó là những gì bạn làm? Đi từ nhóm này sang nhóm khác? W: Vâng, vì họ nghĩ tôi quan trọng.

Điều này gây bối rối. Tôi không biết chúng tôi ở đâu, những sinh mệnh bất đồng kia là ai hay là gì. Họ dường như là một loại sinh mệnh năng lượng, nhưng có sự khác biệt.

D: Công việc của họ là gì?

W: (tạm dừng) Họ nói chuyện với các tiểu thiên tiên. Các tiểu thiên tiên sống ở đâu? Ồ, vâng! Các tiểu thiên tiên và những thứ khác sống dưới mặt đất. Mặt đất là đường xuống đó.

D: Các tiểu thiên tiên trông như thế nào?

W: Họ trông giống con người, nhưng tí hon. Họ trông giống như các nữ hoàng… ôi, có một con bạch kỳ mã tí hon, nhưng nó nhỏ như tiểu thiên tiên. (Cười) Tôi thu nhỏ xuống đó để xem nó như thế nào. Tôi có thể di chuyển theo bất kỳ cách nào tôi muốn. Tôi muốn làm mọi lúc. (Cười)

D: Những người tí hon xuống đó làm công việc gì?

W: Họ đang cố giữ cho hành tinh mình tốt đẹp, cũng cố giúp các động vật lớn hơn. Và có những người khác ở đó nữa, nhưng họ không phải làm việc với con người. Những tiểu thiên tiên thích thú vật. (Rất hài lòng) Họ cũng thích tôi.

D: Người của bạn làm gì để giúp tiểu thiên tiên?

W: Chúng tôi giữ họ cách xa con người. Chúng tôi báo động họ khi có người đến, bởi vì con người không tốt. Con người đang làm tổn thương họ. (Cô ấy trở nên buồn)

D: Con người có thể tổn thương họ như thế nào?

W: (buồn) Bởi vì một số người lấy đi khu vực của họ, điều đó làm họ tổn thương. Con người lấy nhà của họ, nhà của họ là những cái cây. Không còn nhiều cây nữa.

Rõ ràng, tiểu thiên tiên giống những tinh thần thiên nhiên mà công việc của họ là bảo vệ thực vật và cây cối. Họ buồn vì con người đang đốn những cái cây mà họ đã nhận trách nhiệm bảo vệ. Họ cảm thấy đã thất bại trong công việc, nhiệm vụ của mình.

D: Và đây là lý do họ không thích con người?

W: Vâng, nhưng đây không phải là Trái Đất. Nó không giống như Trái Đất. Nó không phải cùng một loại cây. Chúng tôi tới đó để giúp các tiểu thiên tiên trong công việc của họ, vì họ quá nhỏ và họ mãi mãi không thể nhìn thấy. Và chúng tôi có thể giúp họ thấy những gì có thể làm tổn thương họ.

D: Bạn có khả năng nhìn thấy những thứ này và biết cách cảnh báo họ? W: Vâng, chúng tôi có thể thấy, vâng!

D: Nhưng bạn nói bạn đã đến những nơi khác?

W: Vâng, tôi đã đi. Những thế giới đó cần người giúp tiểu thiên tiên. Và họ rất vui khi chúng tôi đến, vì họ có thể được an toàn và không sợ hãi. Chúng tôi sống trên bầu trời! Nơi con người không thể nhìn thấy chúng tôi, nhưng tiểu thiên tiên thì có thể. Tôi nghĩ không có nhiều những người như chúng tôi. Họ dường như không quan tâm đến thiên nhiên.

D: Nhưng do bạn phát sáng như vậy, họ có lẽ không cách nào nhìn thấy bạn.

W: Vâng. Họ chỉ tìm kiếm cấu trúc, và chúng tôi không thực sự có nhiều cấu trúc. Tôi trở lại kiểm tra và đảm bảo mọi thứ đều ổn. Họ rất vui khi thấy tôi và họ phải nói với tôi về chuyện này. Đó là lý do tôi không thể nghe thấy. (cười thầm) Quá nhiều chuyện đang xảy ra. Nhưng các tiểu thiên tiên, họ không nói nhanh. Tôi có thể đi đến những thế giới khác, nhưng công việc của tôi là ở đó. Họ là những người rất dịu dàng. Họ rất săn sóc, rất ấm áp. Chỉ cần ở xung quanh họ là cảm thấy giống như có nhiều tình yêu. Con người cố gắng đến đó. Và chúng tôi đã làm ra một mùi hôi thối! Chúng tôi kết hợp các thứ tạo ra mùi hôi. Chúng tôi biết những thứ đó, nhưng con người thì không hiểu. Nó khá hữu hiệu! Và con người đi khỏi. (cười khúc khích) Họ sẽ cố gắng thoát khỏi những mùi hôi. Mọi người đều hạnh phúc. Đặc biệt hạnh phúc khi con người biến đi.

Dù loại sinh mệnh này thường không có cảm giác thời gian, nhưng tôi quyết định đưa cô ấy tiến đến một ngày quan trọng khi có chuyện xảy ra.

D: Bạn đang làm gì? Bạn thấy cái gì?

W: Ồ, có nhiều con người, họ có những thành phố lớn của họ. Không tốt. Chúng tôi đã thử dùng mùi hôi, nhưng vô hiệu. Họ nói họ có thể thay đổi không khí. Họ nghĩ có cái gì ngoài đó mà họ cần. Tôi không chắc đó là gì, nhưng có vẻ không tốt cho chúng tôi. Họ sẽ bắt động vật và chạy thí nghiệm, đó là không tốt. Con người không tổn thương được chúng tôi. Họ sẽ làm tổn thương tiểu thiên tiên và động vật, nhưng đó là bạn bè và cũng là một phần của chúng tôi.

D: Tôi nghĩ họ sẽ không thể nhìn thấy tiểu thiên tiên.

W: Con người không thể nhìn thấy họ, nhưng khiến họ sợ hãi và làm họ tổn thương. Và sau đó họ bị mất khu vực của mình. Tôi rất buồn, bởi vì đó là công việc của tôi. Và tôi đã không bảo vệ được họ. (Hầu như khóc) Tôi thực sự không muốn nhìn thấy. Con người làm tổn thương họ vì tôi không bảo vệ được họ. Tôi đã được yêu cầu làm cho điều đó không bao giờ xảy ra. Tôi đã thấy họ sắp ở đó, và nó vô hiệu. (buồn)

D: Họ đang bắt những con vật như thế nào? W: Một số chúng có những điểm giống báo. D: Mèo lớn, ý bạn là vậy?

W: Vâng, nhưng vô nghĩa. Mọi con vật đều tốt đẹp. Chúng sợ hãi. Tất cả đều sợ hãi. D: Họ còn bắt loại động vật nào khác?

W: Khỉ. Và tất cả những con chim xinh đẹp. (Hầu như khóc) Chúng đang nương tựa chúng tôi. D: Bạn bây giờ có thể làm gì giúp các con vật không?

W: Tôi không biết. Tôi không nghĩ thế. Con người quá lớn. D: Các tiểu thiên tiên cũng không thể làm gì được?

W: Vâng. Họ có thể thử. (Rất không hài lòng) Nhưng có quá nhiều con người khẳng định mình sẽ làm điều đó. Họ đang đưa con vật vào lồng. Những con vật sợ hãi, một số chúng đang chết dần, chỉ vì chúng quá sợ hãi. Chúng không muốn sống. Họ đưa chúng vào tòa nhà lớn này. Và họ đốn cây.

Sau đó, dường như Wanda không thể chịu đựng được nữa —— vì cô tin những điều tiêu cực xảy ra là do lỗi của mình. Cô đột ngột rời khỏi thế giới nơi cô làm một loại tinh thần tự nhiên giúp các tiểu thiên tiên và động vật, quay trở lại cõi tinh thần. Cô chắc chắn nghĩ mình đã thất bại trong công việc cố bảo vệ những người tí hon. Cô không vui vẻ báo cáo nhiệm vụ được phân bổ lại. Cô và các trưởng lão trong hội đồng đã quyết định rằng cô có thể làm tốt hơn trong thời gian tới bằng cách trở thành một “con người” thay vì sinh mệnh năng lượng phát quang này, như thế cô ấy sẽ có nhiều sức mạnh để làm ra thay đổi. Cô mô tả các thực thể trong hội đồng đã tư vấn cho cô.

W: Họ giống như những khối sáng, nhưng khác với những ánh quang như tôi. Rất khác biệt. Họ mềm mịn. Vâng, không, tôi đoán cũng có một số cấu trúc trong đó, nhưng họ tỏa ra rất nhiều ánh sáng, thật khó để thấy họ thực sự có cấu trúc hay không. Họ không giống những người nơi tôi xuất xứ.

D: Đây có phải là những người làm ra quyết định không?

W: Họ giúp làm ra quyết định. Họ để bạn thực hiện các lựa chọn của riêng bạn, nhưng họ cho bạn thấy tất cả, và nói với bạn về những lựa chọn.

D: Vậy bạn quyết định rằng bạn muốn thử làm một “con người”? W: (Không chắc chắn) Vâng, tôi có thể làm điều đó.

D: Luôn có cảm giác đáng sợ khi đó là cái chưa biết, cái gì đó mới mẻ và khác biệt, phải không? (Vâng!!) Vậy, chuyện gì xảy ra sau đó? Làm thế nào bạn trở thành một con người?

W: Vâng, đó là đứa trẻ sơ sinh này. Họ nói tôi sẽ là đứa bé này, và tôi nói tôi không muốn làm em bé, vì em bé thì yếu ớt.

D: Vâng, nhưng bạn phải bắt đầu ở đâu đó.

W: Tôi sẽ trở thành một đứa trẻ. Tôi sẽ khoảng sáu tuổi.

D: Bạn sẽ không làm một em bé sơ sinh? (Không làm.) Bạn có thấy đứa trẻ mà bạn muốn làm không?

W: Ồ, cậu ấy rất dễ thương, có rất nhiều năng lượng, rất quan tâm đến động vật. Và tôi nói với cậu ấy một số thứ tôi biết. Nhưng tôi không biết nhiều nữa; nó đang mờ dần.

D: Làm thế nào bạn trở thành cậu ta nếu cậu bé đã được sáu tuổi? Có một tinh thần sống bên trong cậu ta, phải không?

W: Tôi không biết. Tôi chỉ thấy và đi đến cậu ta, sau đó tôi là cậu ta. D: Vậy đôi khi nó có thể hoạt động như vậy?

W: Tôi không biết. Tôi nhìn thấy em bé, tôi không muốn em bé. Sau đó tôi thấy cậu ta, và bây giờ tôi là cậu ta.

D: Nhưng đó là cách bạn trở thành một con người, bạn phải bắt đầu từ nhỏ?

W: Vâng, nhưng tôi 6 tuổi và tôi vẫn có thể làm được. Tôi không thể nói với cậu ta về những tiểu thiên tiên, vì tôi không nhớ được tất cả. Tôi biết có một cái gì đó ở đó, nhưng tôi không biết đó là gì.

Dù không rõ ràng, nhưng dễ thấy cô ấy quyết định trở thành một “con người” để có thể tạo ra sự khác biệt. Rõ ràng hóa thân làm người đầu tiên của cô chắc chắn không phải là cuộc đời Wendy hiện tại. Vì vậy, tôi để cô rời thực thể đó, như thế chúng tôi có thể đi tới xuyên qua thời không. Bằng cách này tôi có thể liên lạc với tiềm thức cô.

D: Tôi biết tiềm thức có thể chọn bất cứ thứ gì cho Wendy xem. Tại sao tiềm thức lại chọn cuộc đời này cho cô ấy thấy?

W: Bởi vì cô ấy có giá trị. Bây giờ, trong cuộc đời hiện tại, cô ấy cảm thấy mình không thể làm gì cho động thực vật. Và cô ấy cần biết rằng, dù chỉ là một người, nhưng cô ấy có thể tạo sự khác biệt. Cô ấy nghĩ rất khó để một người tạo ra sự khác biệt. Và cô ấy quên rằng một người phải bắt đầu. Cô ấy có ý tưởng về việc bắt đầu. Cô ấy không làm chúng.

D: Đó là lý do cô ấy rời bỏ hình thể năng lượng và bước vào hóa thân con người?

W: Đó là một trong những lý do. Cô ấy không muốn làm việc với động vật và cây cỏ nữa. Cô ấy muốn làm việc với con người, vì cô ấy hy vọng con người sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng cô ấy không chắc chắn những người trên Trái Đất đã sẵn sàng hiểu có rất nhiều chiều kích khác nhau. Đó là kịch bản tương tự mà con người đã phải giải quyết trong một thời gian rất dài. Cuối cùng chúng tôi cũng đã qua được với cô ấy. Phải mất thời gian đủ lâu! Cô ấy đã sớm biết mình phải làm việc với con người.

D: Nhưng khi bắt đầu sống như một con người, bạn sẽ không bị cuốn vào nó và tạo ra nghiệp chứ?

W: Vâng. Cô vẫn lựa chọn đến đây. Cô ấy có thể đi những nơi khác. Đó là một sự lựa chọn. Và nghiệp tồn tại nếu bạn muốn nó. Nhưng nếu có thể bước khỏi những hạn chế của con người, bạn có thể lựa chọn để đi những nơi khác. Và bạn có thể chọn rời khỏi nghiệp đó, dù đó là tích cực hay tiêu cực, phía sau bạn.

D: Vâng, nhưng cô ấy đã quyết định trở thành con người để có thể tạo ra sự khác biệt?

W: Vâng, cô ấy luôn hy vọng tạo ra sự khác biệt. Cô ấy cần phải hiểu mình đã tạo ra sự khác biệt rất rất nhiều chỗ. Và có lẽ cô ấy có thể thoái lui khỏi cố gắng quá mức. Cô ấy cố chăm sóc mọi người và mọi thứ. Và cô ấy cần nhớ mình đã chăm sóc mọi thứ và mọi người trong hàng thế kỷ.

Trong Between Death and Life có giải thích một chuỗi kiếp sống mà chúng ta phải trải nghiệm trước khi nỗ lực sống trong cơ thể con người là những kiếp sống làm các tinh thần thiên nhiên như tiểu thiên tiên chẳng hạn. Đấy là những người giám hộ của động thực vật. Những sinh vật tí hon này là có thật, và các nền văn hóa trong quá khứ mà sống gần gũi với tự nhiên đã từng có thể nhìn thấy họ. Nhiều câu chuyện về “người tí hon” dựa trên sự thật. Trong xã hội công nghệ hiện tại của chúng ta, rất khó nhận thức sự hiện diện của họ, trừ đám Gremlin nhỏ thích quấy phá máy tính của tôi. Câu chuyện này cũng cho thấy tinh thần thiên nhiên không thích gần gũi con người cho lắm. Họ thích các khu vực nông nghiệp và tự nhiên hơn là các thành phố bận rộn.

Một hình thức sự sống mà là một nhu cầu được gọi là “nguyên tố chất”. Tôi không chắc đó là thứ Wendy đã trải nghiệm, vì cô ấy dường như đang giúp đỡ các tiểu thiên tiên chứ không phải là một trong số họ. Nguyên tố chất là các năng lượng cơ bản không được xác định bởi một hình thể cố định, và dường như không có trí thông minh mà có thể trao đổi cùng. Chúng bị thu hút đến những địa điểm, ăn và gia thêm năng lượng của nơi đó, dù đó là tích cực hay tiêu cực. Hầu hết mọi người có thể cảm nhận được năng lượng cơ bản này khi họ bước vào những tòa nhà xác định. Chú ý cái cách mà năng lượng của một thánh đường lớn khác với năng lượng của một nhà tù. Đó là sự tích tụ năng lượng mà vẫn duy trì bên trong cấu trúc. Hai dạng sống này khác nhau. Chương này cho thấy có nhiều hình thức sống khả thi khác trước khi linh hồn nỗ lực sống như một con người phức tạp.

Có phải phiên tiếp theo này mô tả cùng một đối tượng dưới cái tên khác không?

D: Sally muốn biết, làm thế nào tiểu thiên tiên bước vào cõi giới loài người? Cô ấy rất quan tâm đến những người tí hon, những tiểu thiên tiên.

S: Thiên tiên không phải là người tí hon. Thiên tiên khá lớn, so với con người. D: Chúng tôi luôn vẽ họ rất nhỏ.

S: Đó không phải là thiên tiên. Đó là trung giới, tinh thần thiên nhiên mà trao đổi và trung gian giữa ở đây, nhân loại, và thiên tiên.

D: Nhưng bạn nói rằng thiên tiên thực sự khá lớn?

S: Vâng, họ lớn. Họ không nhỏ. Đôi khi họ lớn hơn hầu hết nhân loại. Họ có một khả năng khác để diễn dịch sự tồn tại của họ. Họ giống-người ở chỗ có hai tay hai chân, nhưng họ có khuynh hướng gắn kết với thiên nhiên hơn. Vì vậy, họ có cảm xúc giống-thiên-nhiên, hoặc cơ thể giống-thiên-nhiên. Sally có một người bạn, thực sự, một thiên tiên trông rất giống-cây trong sự xuất hiện của anh ta. Da anh ta là gỗ, như vỏ cây; tóc anh giống như lá cây xanh. Họ diễn dịch cơ thể của họ một cách khác nhau.

D: Nhưng nó là một cơ thể vật lý? (Vâng) Vậy, cô ấy muốn biết làm thế nào họ bước vào cõi giới nhân loại.

S: Họ sử dụng các nguyên tố.

D: Tôi biết về các nguyên tố chất, nhưng bạn nói là các nguyên tố?

S: Họ sử dụng các nguyên tố. Mọi cơ thể của họ là sự kết hợp của bốn nguyên tố khí lửa nước đất. Và họ tách mỗi nguyên tố ra. Họ băng qua cổng rồi ráp lại bằng cách gọi các nguyên tố trên cõi bên kia của cõi giới nhân loại.

D: Nhưng cơ thể họ xuất hiện như nhân loại?

S: Vâng, đúng rồi. Họ nhìn hơi quái quái đối với con người, nhưng vẫn giống nhân loại hơn khi họ còn trong cõi giới thiên tiên.

D: Vậy người ta không biết rằng họ đang trò chuyện với một thiên tiên.

S: Không biết, dù họ nghĩ người này hơi quái. Họ sẽ nghĩ thiên tiên trong cơ thể nhân loại này nhìn hơi khác so với con người bình thường.

D: Người mà là một thiên tiên biết mình khác biệt? S: Ồ, vâng, họ nhớ mọi thứ.

D: Họ biết họ không phải là một sinh mệnh nhân loại bình thường. S: Vâng, họ có thể đến và đi dễ dàng hơn nhiều so với con người. D: Làm thế nào cô ấy có thể dùng khả năng thiên tiên để chữa trị?

S: Cô ấy cần phải được kết nối nhiều hơn với các nguyên tố, và hiểu các nguyên tố này đóng vai trò thế nào trong bệnh tật. Sau đó có thể thay đổi các nguyên tố để chúng cân bằng và hài hòa với nhau, như thế bệnh trạng có thể được cải thiện. Cô ấy không cần phải ở gần đương sự để làm điều đó. Cô ấy thực sự có thông tin này trong tâm trí mình, nhưng cô ấy đã không áp dụng nó. Một lần nữa, nó đi đến vấn đề với suy nghĩ cô ấy không thể làm điều đó.

D: Chúng ta đã đưa ra những giới hạn về bản thân, đúng không? (Vâng)

* * *

Khi bước vào kiếp sống, Betty thấy mình đang nhìn vào một vật lạ trong một cảnh quan không quen thuộc. Vật thể là một khối trụ trơn màn xám trắng với một quả bóng tròn nằm trên đỉnh. Có một thiết kế chữ nhật màu đỏ bên cạnh. Khối trụ tự đứng trên đá đối lập một bầu trời tạp sắc kỳ lạ của màu xanh navy và vàng nhạt. Khi quay lại, cô nhìn thấy nhiều khối đá có hình dạng bất thường. “Chúng giống như một cái đồng hồ cát. Cái kiểu thuôn dài và tóp lại ở giữa. Một số giống những ngọn tháp.” Chắc chắn nó nghe như cô ấy không ở trên Trái Đất. Rồi cô ấy tuyên bố, “Hình như mọi thứ khác đều nằm dưới đất. Tôi cần phải ở trong lòng đất. Chúng tôi không sống trên bề mặt, chúng tôi sống dưới lòng đất —— Có một chỗ ra, một ống tròn. Bạn đi qua ống. Đây không phải là nhà tôi. Tôi có một chuyến đi, sau đó tôi trở lại. Tôi ở một trạm trên đường. Chúng tôi là thợ mỏ. Tôi kiểm tra đèn hiệu. Tôi là nhân viên liên lạc. Khối trụ này là một đèn truyền thông. Đỉnh của quả bóng hở và phát ra ánh sáng.”

Tôi hỏi cô ấy có muốn đi xuống và xem dưới đất như thế nào không. Cô ấy nói chỉ cần trượt xuống ống. Cô ấy bước vào căn phòng nơi cất áo khoác ngoài của mình, rõ ràng, nó là thứ phải mặc ở trên bề mặt. “Tôi cởi nó ra, và tôi không phải nhân loại. Tôi trông giống một con bọ. Tôi có nhiều tay. Tôi có cái đầu hình trái bóng. Tôi trông giống một con kiến. Tôi có hàm kẹp, mắt tôi ở chóp râu. Tôi có thể nhìn mọi hướng. Tôi có hai sợi râu, vì vậy tôi có thể thấy đa phương hướng. Tôi có bốn chân sáu tay. Cơ thể tôi màu nâu có ba khúc. Khúc trên cùng là đầu. Khúc tiếp theo có sáu cánh tay, và khúc lớn nhất có bốn chân. Tôi có vài loại thiết bị thở trên ngực.

Không phải một bộ máy. Nó là một loại cơ quan cơ thể bên ngoài ngực tôi. Bạn kéo không khí vào và nó trao đổi. Nó huýt và nhấp. Đó là cách nó liên lạc. Tất cả chúng tôi đều hiểu nó.”

D: Tại sao bạn phải mặc gì đó khi đi lên bề mặt?

B: Bạn sẽ gọi nó là bức xạ. Bạn không thở được trên đó nếu không có bộ đồ, nó che chắn bạn khỏi bức xạ.

D: Tại sao bức xạ có ở đây?

B: Nó gần mặt trời. Thời gian duy nhất tôi lên bề mặt là kiểm tra đèn hiệu.

D: Có vẻ như giữ đèn hiệu hoạt động là rất quan trọng.

B: Đó là lý do họ có tôi. Tôi là bản sao lưu khẩn cấp. Nếu đèn hiệu có gì không đúng, tôi có thể gửi SOS ra từ bản thân, một xung động. Nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ giết tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ không sống sót. Tôi nghĩ việc đó sẽ khiến tôi kiệt quệ. Quá nhiều năng lượng.

D: Vậy đó là lý do họ gọi bạn là nhân viên liên lạc?

B: Vâng, và tôi là bản sao lưu khẩn cấp.

D: Trong trường hợp bất cứ điều gì xảy ra, thì bạn phải hy sinh bản thân để gửi đi một tin nhắn? (Vâng)

Có những người khác sống dưới lòng đất giống anh ta. “Chúng tôi phân chia thành nhà. Tôi đoán bạn sẽ gọi nó là hộ. Mỗi hộ có một công việc, và chúng tôi là những dòng dõi có công việc. Tôi đến từ một hộ liên lạc.”

D: Đó là ý của bạn khi nói dòng dõi? Họ truyền thụ những khả năng này? (Vâng) Và những người khác có khả năng và công việc khác để làm?

B: Ồ, vâng, người trong hầm. Chúng tôi làm việc ở đó. Chúng tôi đang khai thác mỏ.

D: Bạn cũng có những khu sinh hoạt?

B: Những chỗ ra khỏi đường. Tôi nghĩ tôi không ngủ.

D: Còn về dinh dưỡng để nuôi sống cơ thể? Bạn có tiêu thụ thứ gì không? (Không) Làm thế nào bạn sống được?

B: Chúng tôi được sinh ra với những gì chúng tôi cần, và khi nó hết, chúng tôi cũng không còn.

Cô ấy báo cáo tất cả những điều này rất thực tế. Nó không làm cô phiền nhiễu. Đó là phương thức của nó trong kiếp sống này.

D: Bạn không phải tiếp tục bổ sung hoặc tái cung cấp nó?

B: Không. Đó là một đời sống ngắn ngủi. Chúng tôi chỉ làm việc.

D: Bạn đang khai thác gì?

B: Chúng tôi khai thác đá cho người khác. Không phải cho chúng tôi. Chúng tôi không cần nó.

D: Có vẻ như bạn không cần nhiều thứ, đúng không?

B: Không cần, chúng tôi làm việc này để giúp người khác. Những viên đá trắng, đôi khi trong suốt. Đôi khi màu xanh lá cây và tím. Chúng được nghiền và vận chuyển đến hành tinh khác.

D: Bạn có thiết bị nghiền nát chúng dưới đó?

B: Vâng. Chúng được xử lý. Có những hộ làm việc đó. Chúng tôi đều là công nhân.

D: Các khối đá được vận chuyển đến hành tinh nhà của bạn?

B: Tôi không nghĩ mình có nhà. Tôi nghĩ tôi được sinh ra trên một con tàu. Và được thả xuống để làm việc.

D: Họ đã thả nhiều người các bạn một lúc?

B: Vâng, đủ để làm việc. Đó là một đời sống ngắn ngủi. Họ mang thêm nhiều người để thay thế chúng tôi.

D: Bạn nghĩ gì về điều đó? Bạn có thích cuộc sống đó không?

B: Tôi không có những cảm xúc như vậy. Tôi có nhiều suy nghĩ hơn người khác, vì tôi là người liên lạc. Giai đoạn này của kiếp sống, khi tôi lột bỏ nó, tôi tin tôi sẽ trở thành ánh sáng. Sau đó tôi có thể làm những gì tôi muốn.

D: Bạn đã được dạy điều đó, hay bạn chỉ đơn giản là biết?

B: Chúng tôi biết điều đó. Chúng tôi sinh ra với điều đó. Chúng tôi biết những gì chúng tôi đang làm là tạm thời. Nhưng những người tạo ra chúng tôi, họ không biết điều đó. Những người sở hữu con tàu mà chúng tôi từng ở trên đó. Họ không hiểu điều này, nhưng chúng tôi có điều này như một ký ức. Chúng tôi biết mình chỉ đi từ hiện hữu này sang hiện hữu khác. Đây chỉ là tạm thời. Đây là việc để làm trong một khoảng thời gian ngắn.

D: Nhưng bạn nói bạn có nhiều —— tôi đoán là “cảm giác” —— hơn những người khác, vì bạn là người liên lạc?

B: Vì tôi không thực sự là một trong số họ. Tôi chỉ nhìn giống thôi.

D: Bạn nói những người trên tàu là khác biệt. Họ trông thế nào?

B: Họ lớn hơn. Họ chỉ có hai tay hai chân. Đầu của họ tròn. Họ có các tính năng khác với chúng tôi.

D: Bạn có biết gì về chiếc tàu này và nơi họ đi không?

B: Đó là một con tàu khai thác. Đó là một hoạt động khai thác mỏ. Và họ phát triển những công nhân này trong vườn ươm, sau đó thả lên hành tinh để khai thác mỏ. Họ đã biến đổi gen công nhân để làm những công việc nhất định, có cấu trúc nhất định trong cơ thể của mình, xử lý quặng và thực hiện việc giao hàng. Những công nhân này có một thời hạn. Tất cả mọi thứ được định thời gian.

D: Vậy, khi họ thả bạn lên hành tinh, bạn biết chính xác mình phải làm gì, và nơi bạn phải đến? (Vâng) Bạn thậm chí không thắc mắc về nó.

B: Không, không cần. Tôi sinh ra và biết nó là gì. Tôi mang theo ký ức về dòng dõi của tôi. Tôi biết những nơi khác mà tổ tiên tôi từng đến. Tôi hiểu và nhớ những gì họ trải qua, và nó sẽ tiếp tục truyền xuống dòng dõi. Nhưng tôi nghĩ tôi là một đột biến.

D: Vậy với mọi kí ức của mình, bạn đã luôn là loại sinh mệnh này? (Vâng) Bởi bạn mang theo ký ức mà người trên tàu đã lập trình cho bạn?

B: Họ không thể lập trình nó. Chúng tôi đã có nó. Họ chỉ đưa chúng tôi.

D: Nhưng bạn đã nói họ không hiểu phần đó.

B: Họ không hiểu. Con tàu này không có niềm tin tâm linh nào khác ngoài những gì họ được dạy khi còn nhỏ. Họ khó khăn hơn, họ không phải những sinh mệnh tâm linh, họ không nhìn thấy tinh thần bên trong chúng ta. Họ rất khác. Họ cũng không phải là người tư duy. Họ cũng chỉ là công nhân, có một loại khác. Họ được lập trình hoàn toàn. Tôi không nghĩ họ là nhân loại. Tôi không nghĩ họ đang sống. Robot hình người.

D: Robot hình người? (Vâng) Vậy bạn nghĩ họ không có tinh thần? (Vâng) Có phải tất cả những người trên tàu cũng vậy không?

B: Không. Có các loại khác ở trên boong. Tôi có thể nghe họ, nhưng tôi không thấy họ. Họ có tinh thần. Họ là thật.

D: Bạn biết gì về những sinh mệnh đó?

B: Những sinh mệnh được đào tạo rất cao. Họ đã đến trường học. Họ phụ thuộc vào nhau, đó là một đội. Họ có rất nhiều sự đa dạng. Họ có nhiều hình dạng khác nhau; đó là nhiều sinh mệnh. Đó là cả một đội ngũ, ít nhất hai trăm. Họ có học tập chuyên môn, và họ là một phần của tập đoàn nỗ lực khai thác mỏ. Đấy là nơi tôi ở, có tám hành tinh trong hệ mặt trời. Bốn trong đó có người ở và tương tác. Có một hoạt động khai thác vượt ngoài hệ mặt trời, sau đó mang về quặng hoặc những gì cần thiết cho các hành tinh.

D: Những sinh mệnh ở trên boong là từ các hành tinh khác nhau trong hệ mặt trời của bạn?

B: Và hơn thế nữa. Họ thuê. Họ thanh toán rủi ro. Đó là công việc nguy hiểm.

D: Những sinh mệnh đó có cần tiêu thụ gì không?

B: Vâng, có. Họ có nhà bếp, họ có vòi sen, họ có nhà kính. Họ trồng các thứ. Họ có thư viện, nhưng đó không phải là sách. Có các tab hình chữ nhật nhỏ trống có thể làm nhiều thứ. Có âm nhạc được ghi lại, giọng nói, bài đọc, sự kiện, giải trí.

D: Làm thế nào họ có thể hiểu được những điều đó nếu không phải bằng cách đọc?

B: Họ có máy móc, và họ có một toàn ảnh. Nó khác. Nó không phải là bất cứ thứ gì tôi từng nhìn thấy. Nó kết hợp với họ.

D: Đó là cách bạn nhận được thông tin? (Vâng) Vì lúc đầu bạn nói bạn có thể nghe thấy họ, nhưng bây giờ bạn có thể tìm hiểu thêm về họ. (Vâng) Và họ không nhận ra điều này?

B: Vâng, họ chỉ nhìn thấy chúng tôi như một công nhân, một con bọ, nhưng chúng tôi không phải là robot hình người. Chúng tôi có một đời sống ngắn ngủi, nhưng nó mãnh liệt. Nó mạnh mẽ.

D: Những sinh mệnh khác, những người phát triển cao hơn, họ khác giới, hay họ đều giống nhau?

B: Có một số giới tính khác nhau ở đó, nhưng không nhất thiết là trai và gái. Có một số chàng trai, một số cô gái, nhưng có nhiều hơn thế. Không phải tất cả họ đều như thế. Họ không phải đều thiên về vật lý. Có một số đẻ trứng. Rất nhiều loại khác nhau. Họ đều đến từ nhiều nơi khác nhau.

Bây giờ tôi muốn sinh vật này tập trung vào các cơ sở dưới lòng đất thay vì con tàu.

D: Tập trung trở lại lòng đất, đó không phải là một thành phố, đó là một hoạt động khai thác mỏ. (Vâng) Và đôi khi, bạn phải lên đỉnh để kiểm tra đèn hiệu.

B: Chỉ để đảm bảo nó vẫn đứng thẳng và không bị một thiên thạch va trúng —— điều đó có thể xảy ra.

D: Tầm quan trọng của đèn hiệu là gì?

B: Tầm quan trọng của đèn hiệu là báo hiệu hàng đến hoặc hàng đi đã sẵn sàng, hay cần một nhân viên mới.

D: Nếu quá nhiều người đã chết? (Vâng) Cái gì xảy ra với cơ thể họ khi họ chết?

B: Tái chế xác, nhưng ánh sáng được giải phóng.

Vậy, khi tín hiệu phát ra, họ sẽ đến lấy xác và thả xuống công nhân mới. Tín hiệu phản hồi từ vệ tinh đến vệ tinh trong không gian. “Chúng tôi phải ra xa khỏi mọi thứ trong ba ngày. Họ đến và lơ lửng. Họ gửi xuống đồ hút, hút các quặng và thi thể lên, sau đó gửi xuống vỏ kén với những công nhân mới.”

D: Bạn có biết mục đích họ sử dụng quặng đã nghiền không?

B: Tôi sẽ hỏi.

D:Bạn có thể hỏi và nhận câu trả lời? (Vâng) Họ không biết bạn có thể làm điều đó? (Vâng) Bạn tinh khôn hơn họ. (Cười)

B: Họ dùng quặng nghiền để làm nhiên liệu. Cho tàu, cây cối, và các thành phố của họ. Đó là lý do việc duy trì chu kỳ này lại quan trọng. Và nó được phân phối bình đẳng. Đó là hòa bình.

Không có vấn đề kiểm soát. Mọi người đang chia sẻ.

D: Điều đó rất tốt. Không ai muốn kiểm soát bất cứ cái gì.

B: Chúng đã là quá khứ. Những ngày đó là thời cổ đại. Họ sáng tạo. Họ đang làm việc với ánh sáng mặt trời và đá nghiền, họ tạo ra những hạ tầng phóng đại ánh sáng. Sau đó có những phản xạ chuyển ánh sáng này đến bất cứ nơi nào họ điều hướng nó, vì vậy họ thắp sáng thành phố và phương tiện sức mạnh của mình. Họ dùng nó để bổ sung tăng trưởng thực phẩm. Đó là một thực vật sức mạnh. Đó là một xã hội có kiểm soát.

D: Nhưng tất cả nhu cầu của mọi người đều được đáp ứng?

B: Vâng, nhưng nó khô khan. Không có nhiều vận động. Không có nhiều trẻ em. Tôi không cảm thấy vui. Chỉ tồn tại.

D: Vậy đó không phải một xã hội lý tưởng.

B: Tôi không thích nó, nhưng nó là tạm thời. Nó ngắn. Tôi không khai thác mỏ. Tôi đang liên lạc với tất cả họ. Nói với họ nơi họ cần ở, và nơi xem xét tiếp theo.

Tôi quyết định đưa anh ta đến một ngày quan trọng. Dù đó là một cuộc đời ngắn ngủi, nhưng có thể có gì đó xảy ra mà anh ta sẽ coi là quan trọng. Anh nhìn thấy một đường hầm, nhưng nghĩ đó là nơi khác, vì nó vuông chứ không phải tròn. “Cảm thấy khác biệt. Tôi nghĩ tôi sắp trở lại con tàu. Họ đang gọi tôi trở lại tàu. Và… họ muốn mở tôi ra. Tại sao họ lại muốn mở tôi ra? Họ đã khám phá ra điều gì đó về tôi. Khi tôi gửi tin nhắn báo hiệu, tôi đã dùng từ ngữ tôi không nên có. Tôi nói nó theo một cách khác. Họ muốn biết lý do. Họ đang đưa tôi lên. Họ nghĩ rằng tôi khác biệt, và họ muốn xem có gì bên trong tôi. Tôi nghĩ họ sẽ không tìm thấy bất cứ cái gì, vì nó không phải một thứ từ bên trong tôi. Và tôi có một đời sống ngắn ngủi hơn.”

D: Nó đến từ đâu?

B: Ánh sáng.

D: Nó đến từ phần tinh thần của bạn? (Vâng) Bạn nghĩ họ không hiểu điều đó, phải không?

B: Họ sắp.

D: Tại sao? Điều gì xảy ra?

B: Tôi phóng thích ngay trước mặt họ, trước khi họ cắt tôi ra. Tôi giải phóng xung ánh sáng của mình. Tôi để nó đi. Và thật buồn cười. Nó khiến họ té ngã.

D: (Cười) Họ không mong đợi điều đó, đúng không?

B: Vâng, nhưng tôi nghĩ tôi làm họ thương tổn. Tôi thấy máu từ tai và mũi.

D: Ai đang làm chuyện này, các robot hình người hay ai khác?

B: Những người khác. Các robot hình người không thể làm điều đó.

D: Vậy, bạn sẽ không đợi đến khi họ cắt vào bạn.

B: Không. Họ có thể cắt tôi ra sau khi tôi đã phóng xung. Xung là phần đích thực của tôi. Tôi phóng thích ra mọi hướng. Đó là dính kết. Nó di chuyển xuyên qua họ.

D: Đó là gì, năng lượng hay cái gì?

B: Đó là năng lượng. Nó không nặng, nó nhẹ. Và tôi chỉ di chuyển nó xuyên qua con tàu. Mỗi phần của nó. Nó rất mạnh mẽ khi được phóng thích trong căn phòng nhỏ bé đó. Và bây giờ tôi đang xuyên qua con tàu. Tôi đang ghi nhớ; ghi nhớ mọi thứ. Tất cả hệ thống, tất cả cư dân, tất cả dòng dõi của họ. Tôi đang ghi nhớ tất cả.

D: Giống như hấp thụ nó? (Vâng) Tại sao bạn làm vậy?

B: Để truyền thụ nó, như vậy các thế hệ tương lai của tôi sẽ mang theo kiến thức về thực vật, các dân tộc, các sinh mệnh, các hành tinh.

D: Các thế hệ tương lai của hộ nhà bạn?

B: Hộ, và họ sẽ biến đổi. Họ sẽ trở thành một gì đó hơn nữa. Nó đi đến tất cả các thế hệ. Thời gian và không gian không quan trọng đối với chúng tôi. Nó không bao giờ diễn ra, thực sự.

D: Vậy trước khi tiếp tục, bạn quyết định ghi nhớ mọi thứ?

B: Đó là một cơ hội. Tôi ghi nhớ mọi kim loại, mọi mảnh vật liệu, làm thế nào các tế bào đang làm việc, nó hoạt động như thế nào. Tôi gửi nó ngay bây giờ, vào trong ánh sáng.

D: Làm thế nào bạn làm điều đó?

B: Tôi nghĩ.

D: Mọi thứ bạn thấy và cảm nhận, bạn nghĩ và gửi nó đi?

B: Luôn luôn.

D: Nó sẽ không là một phần cuộc sống của bạn một cách bình thường, phải không?

B: Có và không. Nó đã xảy ra trước đây trong hộ của chúng tôi; tận dụng nó. Chỉ là thời gian không quan trọng đối với chúng tôi. Chúng tôi đã ở quanh đây rất lâu.

D: Vậy, bạn không lo lắng về xác của bạn trở lại đó, bởi vì thế nào thì bạn cũng sẽ không sống lâu cho lắm.

B: Đó là tạm thời. Chúng tôi đã ngụy trang. Họ không bao giờ nhìn thấu nó. Họ không bao giờ biết chúng tôi là ai. Họ chỉ nhìn thấy con bọ, và công nhân. Chúng tôi có thể đi bất cứ nơi nào như vậy.

D: Nhưng những sinh mệnh khác giống bạn không có khả năng này, đúng không? Những người ở những hộ khác, những dòng dõi khác?

B: Họ có nó.

D: Bạn có nghĩ họ có sử dụng nó không?

B: Chưa. Họ chỉ đang chờ đợi. Nó hoạt động cho chúng tôi. Bạn có một đời sống ngắn ngủi làm một công nhân, sau đó bạn phóng xung ra. Và bạn mang tất cả kiến thức cùng mình, cho đến khi bạn gửi nó vào ánh sáng.

D: Bạn có biết ánh sáng làm gì với nó không?

B: Tạo ra những thứ mới.

D: Nó phải có tất cả các thông tin này để tạo ra những thứ mới?

B: Không, nhưng nó giúp đưa ra hướng dẫn về phương hướng sáng tạo. Nó có khả năng tạo ra bất cứ cái gì. Nó giống như một dòng suy nghĩ mà kết hợp với mọi dòng suy nghĩ khác. Và khi điều đó xảy ra, những thứ mới được tạo ra. Một số chảy về nơi nó xuất xứ; một số chuyển

hướng sang phương hướng tham dò mới; một số được lưu lại, hoặc uốn lượn quanh bản thân, và tạo ra một sự tăng cường. Có một tâm trí thần thánh mà chúng ta biết mình là một phần của nó—— đánh giá cao trải nghiệm này, và đang tận dụng nó để mở rộng và làm sâu sắc hơn.

D: Nhưng cần thông tin để nó có thể sáng tạo?

B: Không, nó dùng thông tin để sáng tạo. Nó luôn trong trạng thái sáng tạo. Điều đó không bao giờ thay đổi.

D: Tại sao thông tin mới lại quan trọng?

B: Vì nó mang lại một kinh nghiệm; nó mang lại một ghi nhớ, một cách tân. Nó mang sự chú ý lại cho cái mà nó đã là, đang là, và có thể là. Đó là tất cả về thay đổi.

D: Vậy, đầu vào này rất quan trọng.

B: Làm ra những thay đổi. Những người trở lại đó, họ đang mắc kẹt. Họ không di chuyển nữa. Họ không tăng trưởng đủ. Họ đang đánh mất sự sáng tạo của mình, họ đang mất đi niềm vui trong cuộc sống. Họ đang trở nên tự-động-hóa, họ đang…

D: Tù đọng?

B: Là nó, tù đọng.

D: Vậy, bạn sẽ không trở lại đó phải không?

B: Vâng, tôi đã làm xong. Tôi đã làm hết khả năng ở đó.

D: Bạn quyết định nơi bạn sẽ đi tiếp? Hay có ai đó giúp bạn?

B: Đó là một quyết định nhóm. Tất cả chúng tôi đều quyết định.

D: Nhóm ở đâu?

B: Họ ở trong ánh sáng. Tôi đi vào ánh sáng. Và có một cảm giác, một sự hiểu, một sự biết. Khi bạn ở trong ánh sáng đó, bạn cảm thấy một sự kêu gọi, hoặc một cú kéo. Hoặc bạn bị thu hút, và bạn có thể cảm thấy nó theo cách của bạn để xem nó đi đâu, nó làm gì. Và nếu cần thiết, hoặc nó thỉnh cầu, bạn có thể đến đó. Đó là một hành trình dài, nhưng ổn.

D: Vậy, nó chỉ đi từ thứ này sang thứ khác kế tiếp, luôn luôn mở rộng, luôn luôn học hỏi. Có phải ý tưởng là vậy không?

B: Đó là ý tưởng, đó là mục đích. Đó là sự tập hợp. Đây là điểm tập hợp và điểm phóng thích. Nhưng nó xoắn ốc, chúng tôi luôn di chuyển. Tôi cảm thấy như thể đang ở gần một thứ gì đó.

D: Họ quyết định bạn đi đâu tiếp theo?

B: Điều đó phụ thuộc vào nơi bạn đang ở trong ánh sáng. Có nhiều cấp độ khác nhau, bạn biết chứ? Nếu bạn đang làm việc trong một khu vực cụ thể, trên một sợi dây của tư tưởng. Có những người làm việc ở đó mà hướng dẫn, hoặc giúp đỡ, để tạo ra trải nghiệm cho bất cứ cái gì nó cần là. Nhưng nếu bạn vượt trên đó, nếu bạn không bị khóa vào đó, thì nó không hoàn toàn xác định. Đó là một sự nhất trí của tâm trí mà đang di chuyển theo mọi hướng, vào mọi lúc. Và để giữ sự cân bằng bên trong chính nó, trong sự hoàn hảo, đôi khi ở các khu vực ngoài cùng, trạng thái hoàn hảo đó cần được tinh chỉnh. Và ánh sáng có thể yêu cầu bạn đi đến đó và tinh chỉnh nó.

D: Vậy, khi bạn phát triển hơn ở các cấp độ khác nhau, bạn có nhiều quyết định hơn về chuyện bạn làm?

B: Vâng, bởi bạn là một phần của một tâm trí đó. Nó giống như toàn ảnh. Nó phân mảnh và mỗi mảnh là một bản sao hoàn hảo. Nhưng tất cả đều là một phần của bức tranh lớn hơn.

Tôi yêu cầu cô ấy rời cảnh đó, rời sinh vật nhỏ bé mà bây giờ chỉ là một tia sáng tiếp tục hành trình của chính mình. Tôi hướng Betty trở lại cơ thể cô, gọi tiềm thức ra giải thích lý do nó chọn cuộc đời lạ lùng này cho cô ấy thấy. Tôi biết nó có mục đích khi cho cô thấy. Nó luôn luôn như vậy.

B: Đó là tính linh hoạt của ánh sáng. Sự vật không phải lúc nào cũng giống như bề ngoài của chúng. Và hiểu biết rằng ánh sáng bên trong là nhiều hơn nữa.

D: Có liên quan thế nào đối với Betty trong cuộc sống hiện tại?

B: Dòng dõi. Cách cô ấy sử dụng, hoặc đưa vào sinh mệnh để hấp thụ, và giải phóng nó, rồi tiến lên. Cuộc đời cô ấy là về sáp nhập. Cuộc đời cô ấy là về tinh chỉnh sự hoàn hảo.

D: Bạn muốn cô ấy sử dụng thông tin về kiếp sống đó như thế nào?

B: Tôi muốn cô ấy nhớ về dòng ý thức, nơi nó đi. Tôi muốn cô ấy nhớ trạng thái nhất thể, những suy nghĩ và chú ý đến từ đa-tâm-trí. Và rằng cô ấy là vật chứa cho ánh sáng đó dưới hình thể con người.

D: Cô ấy là người liên lạc trong cuộc đời đó.

B: Cô ấy luôn là người liên lạc. Cô ấy là một người bây giờ. Đó là lý do của cô ấy. Cô ấy đọc cho người ta và giao tiếp với họ. Cô ấy chạm vào cốt lõi ánh sáng của họ. Cô ấy lột đi ván gỗ, giúp họ nhớ rằng họ là tình yêu, và nhớ lại kết nối của họ với Tất Cả.

D: Cô ấy muốn biết có cách nào có thể cải thiện năng lực tâm linh và các bài đọc cô ấy đang đưa cho không.

B: Tất cả đều như những gì nó nên là.

D: Bạn nghĩ cô ấy đang làm một việc tốt?

B: Đủ tốt.

D: Cô ấy lo lắng về vấn đề đó.

B: Cô ấy cần lo lắng. Nó giữ sự trung thực cho cô ấy, nó giữ bản ngã trong tầm kiểm soát. Cô ấy đã chiến đấu với bản ngã trước đây.

* * *

Tại một lớp thôi miên, một phụ nữ đã đưa ra một điểm mà không áp dụng cho kỹ thuật tôi đang giảng dạy. Nó thực sự là một sự lạc đề hoặc loãng nội dung, nhưng tôi không thể phớt qua nó, vì vậy tôi cố gắng trả lời. Tôi đã thảo luận về cái cách chúng ta phải là mọi thứ khi chúng ta quyết định nhập thế trên Trái Đất. Mọi thứ có nghĩa là: khí gas, khoáng chất, đá, thực vật, động vật và tất cả các giai đoạn của trạng huống con người. Đây là do Thượng Đế tò mò và muốn học hỏi, anh ta đã gửi chúng ta ra (như các tế bào trong thân thể của Thượng Đế) để học hỏi càng nhiều càng tốt và mang kiến thức này trở về thêm vào kho máy tính khổng lồ của anh ta. Chúng ta sẽ tiếp tục hành trình ra đi mãi mãi cho tới khi có thể “tốt nghiệp”, và rốt cuộc trở về nhà với Nguồn và ở lại. Người phụ nữ nói cô không thể tin vào lý thuyết này, vì Thượng Đế là toàn tri. Anh ấy có mọi kiến thức, anh ấy không cần chúng ta. Theo những gì tôi đã học được, đó dường như không đúng. Anh ta là một sự tổng hợp của những gì mỗi người chúng ta đã gửi vào trong anh ấy qua hàng vạn thiên niên kỷ. Anh ta liên tục tìm tòi, và bởi sự tò mò vô tận của mình, anh ta muốn không ngừng học hỏi. Do đó, anh ta liên tục tạo ra càng nhiều hình thức đa dạng hơn.

Cô ấy hỏi anh ta có thể dùng tất cả thông tin đó để làm gì. Tôi đã phát hiện nó được dùng để sáng tạo. Tôi giải thích rằng có vẻ như vũ trụ chúng ta liên tục mở rộng khi chúng ta du hành ra ngoài, nâng cao trải nghiệm và kiến thức của mình. Sau đó có vẻ như nó sẽ đạt đến một điểm mà đó là giới hạn của sự mở rộng, và bắt đầu trở lại nguồn, hoặc nổ vào trong trở lại chính nó. Đó là khi chúng ta trở về nhà với tất cả những kiến thức về mọi thứ chúng ta đã trải nghiệm? Đó là khi chúng ta đạt được điểm mà chúng ta có thể nghỉ ngơi và ở lại với Thượng Đế? Sau đó, có vẻ như một khi mọi thứ đã dồn đầy chính nó, nó nổ ra trở lại, trong một chu trình liên tục.

Cô hỏi, “Có thể có một điểm mà chúng ta dừng lại không? Một điểm khi chúng ta dừng lại, và trở thành hư vô?” Tôi không tin là vậy, vì mọi thứ đều là năng lượng, và năng lượng không bao giờ chết. Nó chỉ thay đổi hình dạng và hình thức. Cô ấy không thể thấy cái điểm trong việc liên tục quay trở lại cùng một vũ trụ và trải nghiệm hết hàng tỷ bài học trong các hình thức khác nhau. Sẽ có một điểm khi chúng ta đã trải nghiệm hết mọi thứ có thể, và chúng ta nên thôi.

Một người đàn ông trong lớp cung cấp câu trả lời hoàn hảo. Anh ta nói, “Vâng, chúng ta có thể trải nghiệm hết những gì để biết trong vũ trụ này. Nhưng có hàng triệu triệu các vũ trụ khác chứa đựng những thế giới và tạo vật mà chúng ta không thể tưởng tượng ra.” Như đã viết trong sách này, có những vũ trụ tuân theo các luật vật lý hoàn toàn khác biệt. Chẳng hạn như những nơi mà các hành tinh có hình vuông thay vì tròn. Phải có vô số trải nghiệm đang chờ chúng ta ở những nơi khác. Vì vậy, ngay cả khi chúng ta rốt cuộc vắt kiệt những khả năng của vũ trụ đơn độc này, thì vẫn có hàng triệu vũ trụ khác để chúng ta khám phá. Và có thể mỗi khi vũ trụ nổ ra rồi nổ vào lại nổ ra trong chu trình luân hồi của chính nó, chúng ta được gửi đi để khám phá cái gì đó khác. Khả năng là vô hạn, và sự tiến triển của linh hồn chúng ta cũng vậy. Chừng nào Thượng Đế còn tò mò và muốn học những trải nghiệm mới để thêm vào kho kiến thức của mình, thì chúng ta vẫn hữu ích để bổ sung vào sức mạnh sáng tạo của anh ấy. Vì vậy, chúng ta liên tục trở về “nhà” của mình, nơi có tình yêu vĩ đại và sức mạnh trẻ hóa. Và do đó chúng ta sẽ không bao giờ chết.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here