Betty (nữ) bước vào kiếp sống mà không thể thấy gì, nhưng cảm giác mình như đang ở trong không gian. “Không có gì xung quanh tôi. Tôi cảm thấy như đang trôi nổi, giống như là một phần của mọi thứ. Tối, nhưng thật thoải mái. Cảm thấy tôi như đang nhìn ra Vũ Trụ. Và giống như đó đều là những đứa trẻ của tôi. Họ đều là chị em tôi. Tất cả các ngôi sao và hành tinh, tất cả các thiên hà, giống như gia đình tôi.” Khi quan sát, cô thấy một điều gì đó đang ngoạn mục xảy ra. “Có một thiên hà vừa mới chào đời.” Giọng cô đầy kính sợ. “Chỉ là một loại bùng nổ. Nó chỉ ở đó và phát triển, và đẹp.”
D: Nó chỉ hình thành nhanh chóng? (Vâng) Bạn có biết một điều như vậy xảy ra thế nào không?
R: Không, chỉ vậy.
D: Đây có phải là nơi bạn thường đến?
R: Không, tôi không nghĩ tôi từng ở đây trước kia. Cảm thấy rất thoải mái, và thật đẹp. Tôi cảm thấy tôi muốn ở đây, nhưng vâng, có lẽ có một nơi tôi cần phải đi. OK. Có một hành tinh xuất hiện, trông giống như một mặt trăng màu lục lớn. Chúng tôi đang tiến gần hơn, nó như được bao phủ trong rêu. Tôi xuống hành tinh và có những cái cây thực mềm mại.
D: Thứ trông giống rêu?
R: Vâng. Đó là một khu rừng. Cây cao hơn tôi. Tôi đang băng qua một khu rừng, rất ẩm ướt. Cây giống như tán che, nên tối. Cây có lá xốp. Màu xanh lục thực sự đẹp. Cả hành tinh được bao phủ trong đó. Mặt đất tối và mềm, nhưng tôi không lún xuống. Cây có vỏ màu nâu tối thực thô.
D: Đất có giống bùn không?
R: Có vẻ như là vỏ cây vụn.
Tôi bảo cô ấy nhìn vào bản thân, và tôi rất ngạc nhiên về mô tả. Cô chắc chắn không phải nhân loại. “Tôi có đôi chân màng màu xanh-xám. Chúng giống như chân vịt kéo dài, có mô giữa các ngón chân. Chân tôi dài và cứng cáp. Tay cũng có màng. Tôi có ngón cái và ba ngón tay.”
D: Bạn có thể nhặt đồ vật được không?
R: Có, tôi có thể giữ chúng trong màng.
D: Bạn có mặc quần áo không?
R: Không, tôi thực sự gầy.
Khuôn mặt cô kéo dài theo chiều dọc, cao và mỏng. Không tóc. Mắt to phủ gần hết mặt.
D: Tại sao bạn cần mắt to như vậy?
R: Vì bóng tối ở đây. Có ánh sáng phía trên cây cối, nhưng mặt đất dưới đây thì tối.
D: Bạn có đêm và ngày không, bạn có hiểu ý tôi không?
R: Không, không có ngày và đêm. Chỉ có một loại hoàng hôn.
Cô ấy nói miệng mình chỉ là một cái lỗ. Tôi hỏi, “Bạn có ăn gì, tiêu thụ thứ gì không?”
R: Tôi ăn vỏ cây. Tôi nhặt nó lên từ mặt đất. Bàn chân có màng giúp tôi đi trên vỏ cây. Tôi nghiền và ăn nó. (Ngạc nhiên) Lưỡi! Tôi có lưỡi. Tôi nghiền vỏ cây trong tay, rồi dùng lưỡi liếm tay.
D: Đó là thứ duy nhất bạn tiêu thụ?
R: Vâng. Chỉ vỏ cây.
D: Nó có vị thế nào?
R: Tôi không biết.
D: Tôi nghĩ, nếu bạn thường ăn nó, bạn sẽ không biết cái khác. Bạn có uống gì không?
R: Không, có độ ẩm trong không khí. Tôi hấp thụ nó qua da. Không khí trong rừng mát và ẩm, vì vậy tôi không phải uống gì.
D: Bạn có giới tính không? Bạn biết ý tôi là gì không?
R: Tôi là… giống cái. Tôi đẻ trứng. Và bạn đời tôi thụ tinh trứng sau khi chúng được đặt xuống.
D: Bạn sống ở đâu đó xung quanh?
R: Trong rừng.
D: Vâng, bạn nói rừng bao phủ cả hành tinh. (Vâng) Bạn sống ở một nơi xác định trong rừng?
R: Chúng tôi có một lãnh thổ mà là của chúng tôi. Có những người khác như chúng tôi, và chúng tôi đánh nhau trên lãnh thổ.
D: Không đủ đất cho tất cả mọi người?
R: Đó là một hành tinh nhỏ. Các nhóm khác muốn có lãnh thổ lớn hơn.
D: Các bạn đánh như thế nào?
R: Họ đập nhau, và tông nhau. Dù hầu như không ai bị giết. Chỉ là một cuộc chiến kiểu thống trị. Người lớn nhất thắng.
D: Nhóm của bạn có phải chiến đấu không?
R: Không, vì giống đực của chúng tôi là lớn nhất. Nhưng thường không đi quá xa. Những người khác sẽ chịu nhẫn nhịn.
D: Vậy, anh ta thống trị các lãnh thổ khác. (Vâng) Bạn có ở trong nơi trú ẩn hay bất cứ gì không?
R: Không, chúng tôi luôn ở ngoài trời.
D: Bạn không có nhiệt độ cực đoan?
R: Không, thời tiết luôn giống nhau.
D: Bạn đi đâu để đẻ trứng?
R: Chúng tôi chỉ đặt chúng xuống. Sau đó giống đực đến và thụ tinh chúng.
D: Nhóm của bạn có lớn không?
R: Vâng. Giống đực của tôi có 20 giống cái. Hầu hết không nhiều như vậy.
D: Bạn làm gì với thời gian của mình?
R: Săn tìm thức ăn.
D: Nhưng bạn nói vỏ cây ở khắp mọi nơi, phải không?
R: Vâng, nhưng chúng tôi cần rất nhiều. Đó là lý do có những trận chiến lãnh thổ.
D: Tôi nghĩ vỏ cây sẽ ở khắp nơi, vì nó rơi ra khỏi cây.
R: Vâng, nhưng giống cái cần rất nhiều thức ăn để sản xuất trứng. Có rất nhiều giống cái. Giống đực muốn giống cái, nhưng họ phải có đủ lãnh thổ để cung cấp thức ăn.
D: Trong nhóm có ai chết không?
R: Thỉnh thoảng, chủ yếu là tuổi già. Tuổi già sẽ là ba năm Trái Đất của bạn.
D: Tôi nghĩ đó là một cách để kiểm soát dân số. Như vậy, người ta chết, nhưng sau đó bạn liên tục sinh sản.
R: Nhưng đôi khi trứng vỡ, đặc biệt nếu chúng được đặt ở nơi ai đó sắp đánh nhau.
D: Bạn có ngủ không, bạn có biết đó là gì không?
R: Chúng tôi nghỉ ngơi, chúng tôi không ngủ. Chúng tôi chỉ ngừng di chuyển. Hầu hết thời gian chúng tôi đều di chuyển.
D: Các bạn có phải loài duy nhất trên hành tinh này không, hay còn sinh vật khác?
R: Chỉ có chúng tôi và cây cối. Nhưng chúng tôi đang xâm chiếm. Chúng tôi đang giết chết cây cối. Đó là lý do chúng tôi cần lãnh thổ. Đó là chuyện đang xảy ra —— cây cối đang bị giết.
D: Chúng bị giết như thế nào?
R: Tại những nơi hết vỏ cây. Họ đang lột vỏ cây xuống.
D: Các bạn không đợi đến khi nó tự bong xuống nền rừng?
R: Không. Lãnh thổ mà tôi đang sống vẫn ổn. Giống đực của tôi có thể giữ những giống đực khác ở ngoài.
D: Họ có nhận ra mình đang giết thực phẩm cung cấp không?
R: Không, nhưng giống đực của tôi thì có. Giống đực của tôi biết anh ta không thể có nhiều hơn 20 con cái.
D: Nhưng nếu bạn có con —— nếu bạn muốn gọi họ như vậy —— họ cũng sẽ phải ăn, phải không?
R: Vâng, nhưng anh ta biết phải thụ tinh bao nhiêu trứng. Anh ta khôn ngoan như vậy.
D: Vì hành tinh có nguồn lực hạn chế, cho nên cuộc sống của bạn chỉ bao gồm ăn và sinh sản.
R: Ăn và đẻ trứng.
D: Bạn sẽ không muốn đi đâu khác?
R: Không. Những nơi khác trên hành tinh này đang chết. Mọi người đang ăn vỏ cây tươi. Họ cũng đã thụ tinh quá nhiều trứng. Có quá nhiều trẻ em. Họ đang ăn tất cả vỏ cây! Và bây giờ họ đang giết chết cây cối, chẳng bao lâu nữa sẽ không đủ ăn.
Tôi đưa cô ấy tới một ngày quan trọng, dù tôi không nghĩ ra một ngày thế nào mới là quan trọng trong kiếp sống bình phàm thế này.
R: Không còn gì ngoài lãnh thổ của chúng tôi. Phần còn lại của hành tinh cằn cỗi.
D: Chuyện gì xảy ra với những người khác?
R: Họ đã chết. Họ đã ăn tất cả. Tất cả họ đều chết đói.
D: Và cây cũng không sống được?
R: Vâng. Giống đực của tôi có cả hành tinh. Nhóm của chúng tôi là duy nhất còn lại.
D: Nhưng nếu bạn không thể sống trên các khu vực khác, thì có gì tốt cho cả hành tinh?
R: Không có người khác, cây sẽ trở lại, chung quy là vậy. Cây sẽ nhiều hơn trong cuộc đời của tôi.
D: Vậy nhóm của bạn là duy nhất sinh ra con cái?
R: Vâng. Nhưng anh ấy khôn ngoan. Anh ta đảm bảo rằng mọi thứ sẽ trở lại, vì anh ta sẽ dạy trẻ. Anh ấy chỉ để rất nhiều giống đực sống, và anh ấy sẽ dạy chúng.
Có vẻ như sẽ không có nhiều thay đổi trong một kiếp sống thế này, vì vậy tôi đưa cô ấy tiến tới ngày cuối đời, để xem chuyện gì xảy ra với cô ấy.
R: Tôi chỉ… Tôi hiện đang an nghỉ vĩnh viễn. Tôi không thể di chuyển nữa.
D: Đó là điều xảy ra khi bạn chết? (Vâng) Dù có ăn nữa thì cũng không đủ giữ cho bạn sống?
R: Mệt mỏi. Di chuyển quá nhiều trong cuộc sống của mình, chỉ hao mòn.
Tôi chuyển cô ấy đến điểm cô đã ra khỏi cơ thể và ở cõi bên kia. “Bạn có thể nhìn thấy cơ thể mình không?”
R: Vâng. Nó chỉ nhòa dần. Phân rã, tôi đoán vậy.
D: Bạn nghĩ bạn đã học được gì từ cuộc đời đó?
R: Tầm quan trọng của sự cân bằng. Không lấy nhiều hơn bạn có thể sử dụng.
Đó là một bài học quan trọng có thể áp dụng cho thời đại hiện tại khi chúng ta đang làm suy thoái Trái Đất bằng cách vắt kiệt các nguồn tài nguyên thiên nhiên mà không thay thế chúng. Hãy hy vọng chúng ta sẽ không gặp phải số phận tương tự trước khi nhận ra đó không phải cách tốt nhất để sống.
Khi tôi gọi tiềm thức của Betty vào cuối buổi, tôi hỏi tại sao nó chọn cuộc đời kỳ lạ này để cô ấy thấy. Tôi biết không cách nào xác định vị trí của hành tinh.
R: Vì cô ấy cần phải học cách cân bằng trong cuộc sống này. Điều học được trong cuộc sống đó mà cô ấy bây giờ cần phải học lại.
D: Tất nhiên, đó là sự sử dụng cân bằng kịch liệt, phải không?
R: Vâng, nhưng đó là một bài học quan trọng cho cô ấy.
D: Trong cuộc sống đó, nhóm của cô ấy đã có thể sống sót.
R: Vâng, vì họ có một nhà lãnh đạo hiểu được sự cân bằng.
D: Thật thú vị khi họ có thể sống sót dựa vào vỏ cây.
R: Đó là thức ăn của họ.
D: Nó cũng cho thấy chuyện xảy ra khi cả hành tinh bị mất cân bằng.
R: Vâng. Nhưng tại thời điểm này, cô ấy mất cân bằng. Cô ấy cần phải học để cân bằng các lĩnh vực trong cuộc sống của mình theo những cách tốt hơn. Cô ấy là một giáo viên mà không giảng dạy. Cô ấy nên dạy. Cô ấy là một người chữa lành. Cô ấy cần phải dạy người khác chữa lành.
Cô ấy đã có trải nghiệm xấu trong quá khứ (những kiếp khác). Cô ấy cần buông bỏ chúng. Cô ấy đã bị giết vì niềm tin của mình trong chữa lành. Cô ấy đã bị tra tấn. Cần phải quên đi điều đó. Cô ấy cần phải nhận ra rằng đây là một cuộc sống mới. Đó là lý do cần cân bằng. Cô ấy cần phải cân bằng những gì đã xảy ra trong quá khứ với những gì đang xảy ra hiện tại, và nhận ra rằng có nhu cầu và vị trí dành cho giáo viên. Cô ấy sẽ không bị tra tấn hay giết chết trong cuộc đời này. Đây là thời điểm mọi thứ thay đổi, và cô ấy cần dạy, cần chữa lành bằng cách học cân bằng. Cô ấy cần dạy sự cân bằng.
Tôi nghĩ tiềm thức cho chúng ta thấy kiếp sống này như một phép ẩn dụ cho những điều kiện chúng ta phải đối mặt trong thế giới ngày nay. Đó là lời cảnh báo rằng lịch sử đang lặp lại chính nó. Không quan trọng chuyện nó đã xảy ra trên hành tinh khác, đó cho thấy chúng ta có thể đi vào vết xe đổ nếu không học cách tôn trọng môi trường và bảo vệ hành tinh chúng ta, nhà của chúng ta.