Khi chủ đề luân hồi được đưa ra, vẫn có những người chỉ trích: “Ý của bạn là gì, tôi đã từng sống trước đây? Không thể nào! Đây là cơ thể duy nhất, cuộc sống duy nhất mà tôi từng có. Đây là thứ duy nhất là thực.” —— Đó là nhóm những người thậm chí chưa bắt đầu bước chân vào thế giới hấp dẫn của điều chưa biết.
Tiếp đó, nhóm kế tiếp bị sốc khi phát hiện ra (thông qua thôi miên hồi quy) rằng họ đã có một kiếp khác trước kiếp này. Họ sốc vì nó đe dọa hệ thống niềm tin của họ. Nó đã khiến họ suy nghĩ. Thông thường khi người đó bắt đầu tìm tòi, tiềm thức sẽ đủ khôn ngoan để chỉ cho họ những gì họ có thể xử lý. Kiếp sống mà họ được thấy thường là cuộc sống ù lì, nhàm chán, bình phàm. Cái mà tôi gọi là “cuộc sống đào khoai tây.” Thường thì không có chấn thương hay kịch tính gì, bởi họ chưa sẵn sàng để xử lý nó. Tuy thế, họ sẽ thấy rằng nó trả lời những vấn đề của họ, thường là về mối quan hệ gia đình các thứ. Tôi có thể lấp đầy không chỉ một cuốn sách, mà còn nhiều cuốn sách, với hàng ngàn tiền kiếp tôi đã tiến hành. Nó đã trở nên phổ biến đến mức không còn giá trị với một người viết như tôi. Nó chỉ có giá trị cho khách hàng như là liệu pháp. Vì vậy, tôi chỉ viết về những ca mà tôi nghĩ bây giờ sẽ mở rộng kiến thức của chúng ta về luân hồi qua giá trị trị liệu của nó. Một lượng lớn các ca tôi đã tiến hành chứa ngày tháng, tên họ, địa điểm mà có thể được nghiên cứu bởi những người tò mò để kiểm tra tính xác thực của chúng.
Một số người có nhu cầu xác minh như vậy để “chứng minh” trải nghiệm của họ. Tôi nói với họ rằng họ được chào đón để kiểm tra các ca nếu họ cần. Tôi thì không cần xác minh như vậy. Tôi biết vượt lên bóng tối nghi ngờ, luân hồi là có thật. Tôi biết và tin tưởng đầy đủ rằng nó chứa đựng mọi câu trả lời, đặc biệt là những điều mà Nhà thờ đã dán nhãn là “bất khả tư nghị”.
Nó có nghĩa là 90% tiền kiếp mà tôi khám phá sẽ bình thường và đơn giản. Đây là phương thức của thế giới. Đây là phương thức cuộc sống của chúng ta. Trên thế giới có nhiều thường dân hơn xa những người có tên trên báo. Khi người ta phát hiện mình đã có ít nhất một kiếp sống khác, nó sẽ phải chìm nghỉm trong đó. Một số người bác bỏ coi đó là bất khả thi, trở về sinh hoạt bình thường và an toàn, chấp nhận các hệ thống niềm tin của họ. Điều đó hoàn toàn đúng. Tôi không ở đây để thay đổi niềm tin của bất cứ ai. Công việc của tôi là trình bày những gì mình tìm thấy, sau đó để người đọc tự bổ khuyết tâm trí của mình.
Tiếp đó, có những người đã khám phá ra thực tế cuộc sống hiện tại này không phải là tất cả. Rồi họ muốn khám phá thêm. Họ phải cẩn thận không để bị choáng ngợp bởi những gì họ có thể khám phá, vì cuộc sống của họ sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa. Người ta bảo một khi đã học được điều gì đó, chúng ta không thể xóa nó đi. Nếu họ kinh ngạc rằng mình từng sống một kiếp khác trên Trái Đất, hãy tưởng tượng xem họ có thể làm gì để khám phá đó chỉ là sự khởi đầu của cuộc khám phá, là đỉnh của tảng băng trôi. Tôi đã phải trải qua những thay đổi tương tự trong hệ thống niềm tin của mình suốt 40 năm tiến hành thử nghiệm này. Và khi tôi làm việc, tôi đã mở ra các cửa ngõ vào những khả năng không giới hạn. Sự đa dạng của tiền kiếp chỉ bị giới hạn bởi trí tưởng tượng, và một số mà tôi nhận được bây giờ lại thách thức trí tưởng tượng. Đó là mục đích để viết loạt sách Vũ Trụ Xoắn. Tôi đã rời khỏi thế giới bình thường cách đây rất lâu. Và độc giả của tôi nói họ đã sẵn sàng để mở rộng tâm trí của mình với tôi. Và vì vậy chúng ta hãy cùng đi khám phá.
Trái Đất chỉ là một trong những trường học mà chúng ta đi đến, để học các bài học và thu thập thông tin cuộc sống. Bạn có thể có rất rất nhiều, hàng trăm thế kỷ sống trên Trái Đất, nhưng bạn cũng từng có kiếp sống trên các hành tinh và chiều kích khác. Tôi đã khám phá điều này trong hai quyển đầu của loạt sách, và trong quyển này tôi sẽ tiếp tục cung cấp các ca mà sẽ tăng trưởng thêm tâm trí của độc giả.
Tuy vậy, tôi phát hiện rằng cơ thể nhân loại vật lý chỉ là một hình thể mà linh hồn có thể mang. Hầu hết mọi người nghĩ vật lý là phương thức duy nhất họ có thể xuất hiện mà không hiểu rằng bạn là có một cơ thể, chứ bạn không phải là một cơ thể. Đây chỉ là “bộ đồ” mà bạn đang mặc vào thời điểm hiện tại. Và giống như mọi thứ quần áo, dù chúng ta gắn bó với chúng thế nào đi nữa, cuối cùng chúng cũng sẽ hư mòn và phải bỏ đi. Sau đó chúng ta chỉ đơn giản là tìm lấy một bộ đồ khác, một bộ phục trang khác cho vai kế tiếp mà mình sẽ đóng trong vở diễn vũ trụ về sự sống. Tại sao phục trang kế tiếp đó phải là một cơ thể con người? Tại sao nó không thể là một vật thể động vật, thực vật hay vật vô tri vô giác? Ai lập luận rằng những thứ đó không có sự sống? Mọi sự sống là về trải nghiệm và học tập. Ai nói bạn không thể học được gì từ việc trở thành một hòn đá hay một con chó? Nó chỉ có nghĩa là bạn phải mở rộng tâm trí mình thêm chút nữa để định nghĩa sự sống là gì. Người ta nói với tôi: “Tôi có thể chấp nhận ý tưởng rằng tôi đã làm một con người từng sống trước đây. Nhưng làm một con vật? Không, tôi không thể tin được.”
Trong công việc của mình, tôi thấy rằng chúng ta phải trải nghiệm cuộc sống làm mọi thứ trong mọi hình thức một cách tuyệt đối trước khi chúng ta kết thúc với trường học, các bài học, sự giáo dục của mình. Chúng ta phải biết nó là như thế nào trong mọi tình huống khả năng trước khi chúng ta có thể trở lại với Tạo Hóa, Thượng Đế, Nguồn. Trong các chương sau sẽ nói thêm về cuộc hành trình của chúng ta kể từ khi rời khỏi Nguồn, và những gì được yêu cầu để trở lại Nguồn. Trong mục này, tôi sẽ trình bày các ca mà tôi đã tiến hành khi người đó không đi đến kiếp sống với một cơ thể nhân loại điển hình trong một cuộc sống Trái Đất điển hình. Tuy vậy, tôi nghĩ nó sẽ cho thấy những bài học có giá trị có thể được học bằng cách hiện hữu (thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn) trong những phương tiện khác. Nó sẽ bắt đầu cho thấy bao nhiêu là cần thiết trước khi chúng ta có thể tốt nghiệp từ trường học cuộc sống. Hãy cẩn thận! Hệ thống niềm tin của bạn chắc chắn sẽ bị thách thức, và tâm trí của bạn chắc chắn sẽ bị bẻ cong. Hãy hy vọng chúng sẽ bay mở và bắt đầu hấp thụ như một miếng bọt biển.
Người tới văn phòng hoặc gặp tôi trong những chuyến đi và muốn có liệu pháp tiền kiếp là những con người bình thường đến từ mọi tầng lớp có thể của cuộc sống. Bạn sẽ không bao giờ biết được bằng cách nhìn vào bề ngoài hay tiểu sử của họ. Điều này quan trọng. Họ ở đây để sống một cuộc sống càng bình thường càng tốt trong thế giới quay cuồng này. Những kí ức khác vẫn được giấu trong hồ sơ máy tính của tiềm thức, và chỉ được phóng thích khi tiềm thức nghĩ rằng đó là thời điểm thích hợp. Trong công việc, tôi luôn đưa đương sự xuyên tới tiền kiếp thích hợp đầu tiên, và thường thì đáp án cho vấn đề của họ được tìm thấy ở đó. Sau đó, tôi gọi tiềm thức ra trả lời bất kỳ câu hỏi nào còn lại. Câu hỏi đầu tiên tôi đặt ra là, tại sao tiềm thức chọn cuộc đời này cho đương sự biết. Logic của nó vượt xa chúng ta, và lời giải thích của nó thường là một cái gì đó chúng ta sẽ không bao giờ nghĩ đến bằng logic nhân loại rất hạn chế của mình. Tuy nhiên nó đặt mọi thứ đúng chỗ và có lý đến hoàn mỹ. Vì vậy, đây là thông lệ tôi làm trong các ca được mô tả trong cuốn sách này. Tôi nghĩ người đọc cũng sẽ bối rối như tôi trong lúc đương sự được đưa vào tiền kiếp, mãi đến khi tiềm thức tiết lộ câu trả lời. Đấy là lý do tôi rất thích công việc này. Tôi đang làm việc với một nguồn tri thức cực kỳ mạnh mẽ với những khả năng to lớn thách thức trí tưởng tượng. Và bạn sẽ nhận thấy rằng nó luôn trả lời giống nhau, sử dụng cùng thuật ngữ. Vì vậy, tôi luôn biết tôi đang nói chuyện với cùng một phần phổ quát. Nó xuyên qua mọi người tôi làm việc cùng. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì về những người hoặc những gì đang cùng tôi giao tiếp. Tôi đã trở nên quen thuộc với nó, giống như nói chuyện điện thoại với một người bạn cũ.
Những Cuộc Sống Động Vật:
Khi bước vào kiếp sống, Wendy đã bối rối và báo cáo điều gì đó cô ấy khó hiểu. “Tôi đang ở trên mặt nước. Tôi là cái gì đó nhỏ xíu xìu xiu trên chiếc lá này trôi nổi trên mặt nước. Đây thậm chí vô lý.”
D: Chúng ta hãy nói về nó. Bạn nói cái gì đó nhỏ xíu xìu xiu có nghĩa là gì?
W: Tôi không biết. Tôi chỉ rất nhỏ, còn lá thì rất lớn. Tôi đang nổi ở đó. Tôi biết tôi đang sống. Tôi có nhận thức. Nước tĩnh lặng trong lành. Nhìn như kính.
D: Nếu bạn nhìn phía trên chiếc lá, bạn có thấy gì khác không?
W: Cây. Đó là cây lỏm chỏm mọc dọc theo rìa nước. Rễ nửa trong nước, nửa trong đất. Tôi không biết tôi đang làm gì ở đây. Tất cả những gì tôi thấy là nước, cây và lá.
D: Bạn có thể trở nên nhận thức bản thân.
W: (Ngạc nhiên) Một con sâu! Màu vàng, múp míp; rất nhỏ, nhưng múp míp. Tôi ước gì có cánh tay và tôi không có cánh tay. Tôi có chân, nhưng chúng ú nu. Tôi đang mắc kẹt ở đây trên chiếc lá này. Có vẻ như tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là lắc lư. Không thể ra khỏi lá vì tôi không biết bơi. Nhưng tôi cũng không muốn ở lại đây. Nguy hiểm. Tôi nghĩ một con chim có thể bắt tôi.
D: Làm thế nào bạn lại ở trên nước?
W: Tôi rơi khỏi cây. Tôi nằm trên lá. Tôi đoán tôi đã chọn sai lá.
D: Ồ! Đó hẳn là một kinh nghiệm. Bởi vì thường bạn sẽ tránh xa nước, phải không? (Chắc rồi.) Bạn ăn gì khi ở trên cây?
W: Lá.
D: Ồ! Liệu nó có tốt không?
W: Đó chỉ là những gì tôi ăn. Có vẻ đó là một cuộc sống không có gì. D: Bạn ăn lá như thế nào?
W: Chỉ bằng miệng, khi tôi bò trên cái chân ú nu của mình. Tôi cảm thấy ức chế —— Ôi! Bây giờ tôi đang trôi đi. Có vẻ như là một dòng chảy. Hình như nước chảy mạnh phía trước. Có một thác nước, trông to lớn, nhưng không phải. Chỉ là tôi quá nhỏ. Tôi sắp xuống ghềnh, các cạnh của lá đang cuộn lên. Chúng tôi đi nhanh. Ối! Tôi sắp bị cuốn xuống nước. Nhưng dường như có một bong bóng khí hình thành xung quanh tôi và chiếc lá trong khi chúng tôi xuống dưới.
Bởi vậy, nó nẩy lên nẩy xuống, nẩy lên nẩy xuống. Thật ngớ ngẩn! Nẩy lên nẩy xuống, nẩy lên nẩy xuống. Vì vậy, tôi không bị chết đuối. Sau đó tôi rốt cuộc trôi xuống một hồ nước yên tĩnh hơn. Ánh mặt trời chiếu sáng. Tôi chỉ đang nằm trên chiếc lá này.
D: Bạn đã có một cuộc phiêu lưu rất khá. W: Thật đáng sợ.
D: Bây giờ bạn sẽ làm gì?
W: Chỉ nằm trên đó, vì tôi không thể bơi. Cô ấy sẽ chết chìm? Hay một con chim sẽ thấy và gắp cô khỏi lá?
D: Chúng ta có thể rút thời gian lại. Cuối cùng xảy ra chuyện gì?
W: Chiếc lá cuối cùng vượt qua và móc vào bờ. Tôi có thể bò trở lại cỏ. Vì bờ đất lấn trên mặt nước, tôi có thể bò lên sau đó trở lại ngọn cỏ.
D: Tôi cá rằng bạn cảm thấy tốt khi ra khỏi nước.
W: Tất nhiên. Tôi không muốn đi ra đó một lần nữa. Tôi sẽ gia nhập với những con sâu khác như tôi. Họ mừng vì tôi ổn. Nó giống như một cuộc hội họp.
D: Họ nhận ra bạn?
W: Vâng.
D: Bạn có nói với họ những gì đã xảy ra không?
W: Có. Họ nói những con sâu khác không may mắn như vậy.
Người ta có thể tự hỏi làm thế nào các nhóm sâu khác biết cô ấy, bởi họ rõ ràng cách nhau một khoảng mà một con sâu nhỏ rất khó vượt qua. Tôi đã tìm thấy lý do trong buổi đầu công việc, được báo cáo trong cuốn Between Death and Life: động vật và thực vật thuộc về một nhóm linh hồn khác với con người. Trong khi con người dường như hoạt động như một cá thể, thì thực vật và động vật lại được gia nhập trong một mối liên kết phổ thông như là một linh hồn nhóm mà tương tác ở cấp độ tinh tế hơn. Tôi nhận thức điều này vào một ngày khi đang lái xe trên đường quê của mình. Tôi thấy một đàn chim khổng lồ dâng lên từ rặng cây. Chúng lập tức tạo thành một khối lớn mà xoáy tròn và hòa quyện trên bầu trời. Chúng là các dạng sống cá thể, nhưng chúng tương tác như một trí thông minh, như một ý thức, với một tâm trí đơn. Đây cũng là một so sánh tốt cho khái niệm Nguồn sẽ được trình bày sau này. Chúng ta là một, nhưng chúng ta cũng là một phần của Toàn Thể. Chúng ta không bao giờ tách rời.
Sau đó tôi chuyển Wendy tiến tới một hoàn cảnh khác. Thật khó để biết làm sao diễn đạt nó. Thông thường tôi chuyển người đó tới một ngày quan trọng. Nhưng cái gì sẽ là một ngày quan trọng đối với một con sâu? Chắc chắn không gì có thể gây ấn tượng hơn những chuyện mà vật nhỏ đáng thương vừa mới trải qua. Tôi hỏi cô ấy đang làm gì.
W: Tôi chỉ cuộn người lại. Tôi không mập như trước, cơ thể tôi khô kiệt. Tôi đang hấp hối. Tôi chỉ già và sắp chết. Không có ai xung quanh. Có vẻ như cơ thể tôi đã khô kiệt, và tôi đã ra đi! Ssshhwww! Tôi mừng là đã kết thúc!
D: (Cười) Đó là một chuyện kì lạ, phải không?
W: Thật kì quặc khi trở thành một con côn trùng.
D: (Cười) Nhưng mỗi cuộc đời đều có một bài học, nó có một mục đích. Bạn nghĩ bạn đã học được gì từ đó?
W: Tôi biết tôi cảm thấy bị giới hạn khủng khiếp. Và dễ bị tổn thương. Bây giờ tôi được tự do. Tôi rời bỏ cơ thể bịt bùng đó và chỉ cần trượt khỏi! Ồ, tôi mừng là đã kết thúc!
Khi liên hệ với tiềm thức của Wendy, tôi hỏi tại sao chọn kiếp sống bất thường này cho cô ấy thấy.
W: Để cho thấy rằng bạn có thể là bất cứ cái gì trong sáng tạo, ngay cả một con sâu thấp kém.
Bạn nghĩ trải nghiệm làm một con sâu thấp kém thì không có bài học nào. Một trong những điều cô ấy học được là sự gò bó, sự hạn chế, nhưng vẫn có một ý thức nhóm ngay cả trong một con sâu thấp kém. Nó không phải là không có mục đích.
D: Vâng, điều đó làm chúng ta ý thức được rằng mọi thứ đều sống. W: Sự sống thậm chí đi tới những thứ còn nhỏ hơn con sâu.
D: Tôi không nghĩ tôi từng có cái gì nhỏ hơn con sâu. Tôi đã có một số cái như không khí, bụi và đá.
W: Vâng. Cô ấy nên cảm ơn vì cô ấy đã không được cho thấy trải nghiệm làm đá. Một con sâu có nhiều tự do hơn là đá.
D: Đó là sự thật. Tôi đã được cho biết khi ai đó là đá, nó rất chậm và dày đặc. W: Hạn chế nữa.
Có nhiều phiên mà tôi đã làm ở văn phòng Huntsville trong giai đoạn 2005-2006, liên quan đến hóa thân thú vật. Với những phiên này, tôi không giữ bản sao băng ghi âm. Thay vào đó sau khi khách hàng rời khỏi, tôi đã ghi chú lại nên không quên mất. Là một báo cáo viên, tôi có một sự tò mò vô độ, tôi luôn muốn biết mọi thứ về mọi thứ. Đó là lý do tôi hỏi rất nhiều câu hỏi. Trong trường hợp một người sống lại hóa thân động vật, tôi muốn biết đó là một con vật ra sao. Cảm giác thế nào? Sống kiểu gì? Làm sao nhìn thấy? Nhiều câu hỏi, và tôi đã cố giữ lại một số câu trả lời trong ghi chú của mình.
Dorothy đã đến cuộc đời làm một con đại bàng. Đó là một thân thể rất mạnh mẽ, cô ấy thực sự thích nó. Nhưng điều ngạc nhiên nhất khi làm đại bàng là tất cả năng lượng của nó đều tập trung vào những gì cô ấy có thể nhìn thấy. Cô đậu trên cạnh tổ nhìn ra một khu vực núi tuyết, và có thể cường liệt trông thấy từng chi tiết nhỏ. Cô nói khi nhìn cảnh quan, màu sắc là cường độ cao nhất bạn có thể tưởng tượng, và những cái bóng rất đen và tối. Có sự tách biệt rất rõ ràng giữa sắc màu và bóng tối. Khá khác với những gì con người nhìn thấy. Rồi khi cô nhìn thấy sự di chuyển trên mặt đất —— một con thỏ, thị lực cô thay đổi. Khi cô nhìn cái gì đó đang di chuyển, nó gần giống như nhìn qua một trường hồng ngoại. Một màu đỏ, như thể cô là nhìn thấy năng lượng của con vật chứ không phải là bản thân của nó. Như thể khi con vật di chuyển, cô có thể theo dõi nó bằng cách nhìn qua một trường năng lượng, trường hồng ngoại. Và thị lực cô sẽ chuyển đổi qua lại khi tìm kiếm thức ăn, hoặc chủ yếu chỉ là những khi cô ấy nhìn thấy chuyển động.
Vào ban đêm, tầm nhìn bình thường bị gián đoạn do bóng tối, nhưng một tầm nhìn khác sẽ xuất hiện nếu cô ấy cần. Một lần nữa ở đây, cô ấy sẽ nhìn thấy trường năng lượng. Nhưng vào ban đêm nó giống như một màu lam tối. Vì vậy, chuyển động, thay vì trông như hồng ngoại, sẽ có một trạng thái lục-lam. Nó gợi cho tôi nhớ về kính nhìn xuyên đêm mà quân nhân sử dụng. Tôi nghĩ rằng chúng nhận năng lượng của người đó, và có thể cảm nhận được năng lượng đó trong tầm nhìn ban đêm. Và có lẽ cũng tương tự trong các bộ phim, robot hay những sinh vật khác là nhìn thấy trường năng lượng, chứ không phải là bản thân con người. Nó luôn xuất hiện dưới dạng một khối xanh hoặc đỏ, nơi mà chúng đang bắt lấy thân nhiệt con người hoặc năng lượng của họ. Vì vậy, rõ ràng đây là cách đại bàng nhìn. Và làm thế nào chúng ta thực sự biết cái cách nó sử dụng đôi mắt của mình? Rõ ràng chúng chuyển đổi qua lại giữa hai cách nhìn này. Và thứ cường liệt nhất về đại bàng là tập trung toàn bộ năng lượng vào tầm nhìn của nó. Tôi giả định những loài chim đêm khác, chẳng hạn như cú, cũng có tầm nhìn tương tự.
Trong một ca khác, một phụ nữ trải qua một loạt cuộc sống trong cơ thể các loài động thực vật khác nhau. Khó xác định khi nào cô ấy lần đầu tiên tiến vào.
S: Tôi đang ở trong một cái gì đó giống như bong bóng. Tôi không thích nó, bởi vì tôi kêu lóc cóc. Lóc cóc. Chỉ là một cái bong bóng. Tôi chật chội.
Điều này gây bối rối. Cô ấy ở đâu? Cô ấy là gì?
S: Vì tôi ở trong bong bóng này nên không còn chỗ để di chuyển. Nó vất vả. Nó toàn nhóp nhép và… một quả bóng trôi nổi. Nó không thoải mái chút nào. Tôi thích tự do. Ở trong bong bóng này không tự do lắm. Tôi phải thoát khỏi bong bóng này.
Vì điều này gây cảm giác không thoải mái nên tôi đưa cô ấy đến lúc cô ấy đã ra ngoài và yêu cầu cô giải thích những gì có thể thấy.
S: Trùng chân giả? Tôi có ở trong nước không? Tôi ra khỏi túi nước. Tôi có thể hít thở, nhưng tôi đang ở trong nước. Nó là một sinh vật. Và tôi có thể nổi trong nước.
D: Loại sinh vật nào?
S: Nhớt mềm. (dừng) Thật khó để giải thích cơ thể này. Nó giống như nếu bạn lấy ngón chân, và nối chúng trong một vòng tròn. Đó là phần mở rộng của bạn, nhưng bạn là phần giữa. Bạn là cơ thể. Điều đó thật lạ! Cơ thể thuôn dài —— Một con nòng nọc? Có thể đó là con nòng nọc!
Ồ! Tôi là một con ếch! Bởi vì bạn có những thứ lượn sóng xuất phát từ bạn, nhưng bạn vẫn giống như một thứ nhìn thuôn dài. Và sau đó bạn có những cái chi để bật vào trong hồ. Dường như cái tôi gọi là ếch. Những thứ bằng hữu nho nhỏ mà trông như ngón chân chính là chân tôi! Và một cái đầu —— nên bây giờ tôi có thể hít thở trong nước, và cũng ra khỏi nước. Tôi thích ở đây. Đây là một điểm đến tốt. Đây là một lựa chọn tốt. Chuyển tiếp. Tôi thích nó.
D: Bạn nhìn thấy gì xung quanh?
S: Muỗi trong nước. Tôi nhoài lên khỏi mặt nước. Những sinh vật nhỏ để ăn. Tôi ăn chúng khi chúng bay qua. Được rồi, nhưng nhàm chán. Đó không phải là những gì tôi nghĩ. Tôi muốn đi và trở thành cái gì khác. Bây giờ tôi thấy màu sắc, đỏ, trắng. Màu đỏ và trắng là một phần của
hoa. Bạn biết làm thế nào bên ngoài là màu sáng, và sau đó khi bạn trượt xuống bên trong nó trở nên tối hơn? Đó là bản chất của tôi. Tôi là hoa! Tôi thích thử mọi thứ. Và tôi màu sáng, vì vậy tôi có thể thay đổi màu sắc. Tôi quyết định thử làm một bông hoa, bởi chúng có nhiều sắc thái của màu sắc.
D: Cảm giác trở thành hoa như thế nào?
S: Mở rộng. Mở rộng. Mọc lên. Đẹp. Mềm. Nó thật là đẹp. Nhưng sau đó bạn chết, bởi vì hoa không duy trì quá lâu. Tôi chỉ thử kích cỡ. Nó tốt khi nó duy trì.
Vậy nên, xuất hiện nhiều cuộc sống kỳ lạ ngắn ngủi. Chúng chỉ là để linh hồn có thể có trải nghiệm.
Tôi khám phá ra một số kiếp sống động vật hấp dẫn nhất chính là làm côn trùng. Tôi có một trải nghiệm của khách hàng làm nhện, cô ấy mô tả cách cô ấy có thể nhìn thấy. Như bạn biết, nhện có nhiều mắt và trong logic của mình, chúng ta nghĩ sử dụng hết chúng sẽ rất khó khăn. Tôi phát hiện nhện không dùng tất cả mắt cùng một lúc. Mắt được phân cách theo từng khoảng thời gian, nhưng nó không rối loạn. Nó giống như nhìn vào nhiều màn hình TV hiện ra hình ảnh giống nhau. Nó nhận thức nó như một, mặc dù nó bao gồm nhiều khía cạnh. Khi con nhện nhìn thấy sự di chuyển ở một trong những con mắt, nó sẽ tập trung vào mắt đó. Những mắt khác không được sử dụng trừ khi có thứ gì được cảm nhận trong khu vực đó. Nó tập trung vào một bộ phận hoặc một phần mà nó quan tâm hay có chứa chuyển động. Nơi chúng ta nhìn vật ngoài góc mắt của mình, nó có thể tập trung vào và xem toàn bộ hình ảnh, ngay cả ở ngoại vi. Đó là điều tương tự khi một phụ nữ khác đã hồi quy tới kiếp sống làm ruồi. Mắt ruồi cũng đa diện, và một lần nữa, tương tự như nhiều màn hình TV. Chúng tập trung vào chuyển động trong bất cứ khu vực nào chúng cần. Khách hàng nói, “Bằng không đó sẽ là một mớ nòng bong của thông tin. Tôi chọn những gì tôi muốn, và bỏ qua phần còn lại.” Thông minh làm sao!
Rõ ràng những sinh vật này có thể nhìn thấy một phạm vi rộng và chi tiết hơn khả năng của chúng ta. Tất cả những điều này đã khiến tôi càng đánh giá cao và tôn trọng sự sống trong tất cả các hình thức nhiều hơn, cũng nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều có tia lửa của sự sống.
Một ca khác kiểu này xảy ra khi một khách hàng đi vào cuộc đời làm cá voi nhỏ. Ban đầu cô ấy không biết mình ở đâu. Cô ấy vào nước, rồi cô ấy xuống dưới nước. Cô ấy nhìn thấy vây, nhưng không chắc mình là cá hay hải cẩu, hoặc một cái gì đó tương tự. Vì vậy, khi cô ấy xuống dưới nước, tôi hỏi cô có thể thở trong nước không? Cô ấy bảo, không được lâu lắm. Cô phải trở lại bề mặt. Đây xác định cô ấy phải là một loại động vật có vú, cuối cùng cô ấy thấy mình là một con cá voi. Cô chỉ thích bơi lội trong đại dương và ăn cá. Khi chúng tôi xuyên qua phiên, cô ấy đã thấy một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Cô ấy không biết đó là gì, bởi đó là thứ cô chưa từng thấy trước đây. Cô bơi theo nó và đi ra phía bên kia. Khi bơi quanh cố gắng tìm hiểu xem nó là gì, cô có một cảm giác sợ hãi. Vì vậy, cô quyết định rời khỏi và bơi ra khỏi nó. Cô nghĩ họ không thấy cô, nhưng không phải vậy.
Cô bất ngờ cảm thấy đau đớn, và từ mô tả đó có thể là một cây lao. Cô vẫn nói, “Họ đâm tôi! Tại sao họ làm điều đó? Tôi không làm tổn thương ai. Tôi chỉ quan tâm đến chuyện của chính mình, bơi lội xung quanh. Tại sao họ làm tôi đau?” Sau đó, cô mô tả bị lôi… kéo. Họ đặt lưới và dây xung quanh cô, đưa cô trở lại tàu lớn hơn. Khi họ cuối cùng đã đến bờ biển, cô ấy bị treo lên, và họ bắt đầu xẻ thịt cô ấy. Cô ấy đã khóc và quyết định không muốn xem nữa. Một trong những lý do của phiên là tìm nguyên nhân các vấn đề thể chất của cô ấy. Cô có trải nghiệm đau lưng dẫn đến tê một cánh tay và bàn tay. Cô ấy thức dậy nhiều lần ban đêm và bị tê liệt. Nó cũng ảnh hưởng đến công việc của cô, khiến khó cầm nắm các thứ. Khi chúng tôi nói chuyện với tiềm thức, nó giải thích rằng đó là do cuộc đời kia. Khi họ xẻ cá voi, họ cắt xuống xương sống trong khi cô vẫn còn sống. Và điều này đã mang —— tôi cho rằng giống như cảm giác dễ bị tổn thương, vào cuộc đời này. Nó ảnh hưởng đến phần lưng và dây thần kinh trong tay và cánh tay. Tôi vốn nghĩ nó cũng sẽ ảnh hưởng đến chân, nhưng trong trường hợp này thì không.
Với lời giải thích kỳ lạ đó, vấn đề thể chất có thể được lấy đi, bởi nó không thuộc về cuộc sống này. Đó chỉ là một ca mà cơ thể vẫn nhớ được một cái chết chấn thương. Cô được cho thấy cuộc đời đó để biết có một thời gian cô ấy đã rất hạnh phúc. Cô đã tự do và có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mặc dù nó đã kết thúc rất tồi tệ. Cô đã biết rằng cô có thể trải nghiệm cảm giác và sự tự do đó một lần nữa trong cuộc sống hiện tại của mình.
Một phụ nữ hồi quy về cuộc đời làm hươu cao cổ cảm thấy rất uy quyền, giống như cô ấy có thể nhìn bên trên tất cả mọi người. Trong vài ngày sau, cô cảm thấy như thể đang đi cà kheo.
Và sau đó, trên chương trình radio hàng tuần của tôi (trên http://www.BBSRadio.com) tôi đã phỏng vấn một phụ nữ là người giao tiếp với động vật. Cô đã nói về cách cô có thể giao tiếp với thú vật của mình, đặc biệt là con mèo của cô, và nó nói với cô bất cứ điều gì cô muốn biết. Có sự khác biệt rõ rệt giữa nhận câu trả lời từ động vật và huấn luyện. Một trong những vấn đề mà cô ấy hỏi con mèo (đó chính xác là loại câu hỏi mà tôi đã hỏi), là “Mèo cảm nhận ra con người bằng cách nào?” Cô biết chó hầu như cảm nhận mọi thứ bằng cách ngửi, nhưng cô ấy muốn biết làm thế nào mèo nhận ra con người. Và cô ấy được bảo “Lúc đầu, chúng tôi thấy bạn là những xoáy màu năng lượng trước khi nó tập trung thành một hình dạng.” Vậy nên điều đó đã đưa ra ý tưởng: nếu con mèo thấy năng lượng trước tiên, đó sẽ giải thích cách mà mèo có thể nhìn thấy bóng ma và những thứ chúng ta không thể thấy. Nó nhìn thấy năng lượng của thực thể hoặc bất cứ cái gì như vậy, mà không cần phải nhìn thấy hình dạng.
Tôi có thể dễ dàng xác định điều này bởi tôi đã có trải nghiệm cá nhân với nhận thức độc đáo của mèo. Khi chồng tôi còn phục vụ Hải quân Hoa Kỳ trong chiến tranh Việt Nam những năm 1960, tôi sống ở St. Louis, Mo. Chúng tôi cư trú trong một căn nhà hai tầng đối diện trực tiếp công viên Tower Grove, nơi mà tất cả các ngôi nhà trên đường phố đều trông tương tự nhau.
Các con và tôi sớm nhận ra rằng ngôi nhà này bị ma ám. Hiện tượng xảy ra chủ yếu ở tầng hai, nơi đèn tự động bật tắt, cửa tự động đóng mở, và có tiếng bước chân ầm ầm chạy lên chạy xuống cầu thang vào ban đêm. Vì vấn đề tiền bạc nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục sống ở đó cho đến khi chồng tôi đi lính trở về. Vì vậy, đám trẻ và tôi trở nên quen với vị khách vô hình của mình, cũng đặt tên ông ta là “George”. Tuy nhiên, điều đáng quan ngại nhất là hành vi của con mèo Xiêm “Boots” của chúng tôi. Sau khi đám trẻ đi ngủ, tôi sẽ cố gắng thư giãn trong phòng khách tầng dưới và xem TV. Nhưng ban đêm Boots hầu như sẽ ngồi ở bậc thang dưới cùng nhìn chằm chằm lên đầu cầu thang tầng hai. Khi ngồi đó, đuôi nó sẽ đưa qua đưa lại —— thói quen của mèo khi chúng nhìn một cái gì đó. Nó sẽ ngồi đó một lúc lâu, vểnh tai và vẫy đuôi, quan sát một thứ mà là vô hình với tôi. Tôi thường nói trong tuyệt vọng, “Boots à, sao không đi bắt một con chuột đi.” Vào lúc đó, tôi nghĩ tất cả các con vật đều có thể nhìn thấy những thứ mà chúng ta không thể thấy, nhưng bây giờ giải thích này nghe có vẻ hợp lý hơn. Mèo nhạy cảm hơn khi nhìn thấy năng lượng, và cũng có lý khi nói chúng cũng có thể nhìn thấy năng lượng của một con ma. Boots có thể bối rối vì nó không thể tìm ra được năng lượng đó là gì.
Tôi có nhiều ca khác mà các thân chủ đến những kiếp sống làm một bông hoa, một cái râu bắp, một tảng đá. Cuộc sống làm một tảng đá vô cùng chậmmmm chạppppp. Những độc giả đã đọc các sách khác của tôi sẽ nhớ rằng trong Legacy From the Stars, tôi đã có ca đầu tiên, một người đi vào kiếp sống phi nhân loại. Một người đàn ông muốn trở lại cuộc đời đầu tiên của mình trên Trái Đất. Tôi tất nhiên nghĩ anh ta sẽ đi đến một kiếp sống làm người hang động hay tương tự. Nhưng thay vào đó, anh đã đến thời điểm Trái Đất chưa có sự sống. Mặt đất không ổn định, núi lửa hoạt động và phun mọi loại khí cùng hóa chất vào trong không khí. Trái Đất chưa đủ nguội để hỗ trợ sự sống. Người đàn ông thấy mình (cùng với nhiều người khác) là một phần của bầu khí quyển. Nói cách khác, anh ta là không khí. Điều này thật khó hiểu với tôi ở giai đoạn đó trong công việc của mình, vì tôi vẫn chưa tiếp xúc với sự thật là mọi thứ đều sống. Tôi nghĩ, ở đây anh ta là một chất hoá học, một nguyên tố, nhưng vẫn có trí thông minh. Anh đã nhận thức được bản thân và chức năng của mình, cũng có thể giao tiếp với tôi. Công việc của anh tại thời điểm đó là giúp lọc các hóa chất nguy hiểm (đặc biệt là ammonia) ra khỏi không khí, để sự sống có thể tồn tại khi nó khởi sinh từ “súp nguyên thủy” vào khởi nguyên của sáng tạo sự sống trên Trái Đất. Khi không làm công việc của mình, anh ta sẽ bay vào bay ra dung nham nóng chảy, chỉ để xem có cảm giác thế nào. Tôi đi theo quá trình tiến triển của anh khi anh đi từ trạng thái này đến các dạng sống khác nhau (thực vật và sinh vật biển) khi chúng bắt đầu xuất hiện. Tất cả những điều này đã kéo dài hàng thiên niên kỷ. Sau những trải nghiệm đó, tôi đã cởi mở với bất cứ điều gì mà các thân chủ nói cho tôi biết. Nó cho tôi thấy rằng không có gì, không có hình thức sự sống gì, là không thể.
Một ca tương tự xảy ra sau khi tôi bắt đầu tiếp khách hàng ở văn phòng Arkansas năm 2003. Khi người đàn ông vào cảnh, anh thấy mình trên một hành tinh cằn cỗi. Tuy nhiên, có những thứ phóng lên từ mặt đất mà gai góc hơn đá, với các mũi và các cạnh sắc nhọn. Anh biết mình ở trên một hành tinh đen, nơi không có ánh sáng, và không có gì mọc được. Anh không có cơ thể. Anh dường như là một phần của hành tinh —— đa phần là một phần của bề mặt. Sau đó, anh đi xuống dưới bề mặt và như thể đó là một cái vỏ bao bọc thứ gì đó bên trong. Anh gặp nhiều khó khăn khi miêu tả những gì đang nhìn thấy. Như thể mọi thứ đang phát triển bên dưới lòng đất, ít nhiều giống như trên bề mặt: những khối đá nhọn rất lớn. Chúng rất lạ và bất thường, không giống cái gì anh đã từng nhìn thấy, và chắc chắn không phải sinh học. Khi đi xuống xa hơn, anh có thể thấy ánh sáng trông giống như đến từ dung nham nóng chảy. Anh ấy đã ra vào nó, chỉ để xem nó là như thế nào, nhưng anh ấy biết có những ý thức xung quanh anh ấy. Không nhất thiết là những sinh mệnh hay con người, mà là ý thức. Đôi khi người ta nói họ là năng lượng thuần, hoặc sinh mệnh năng lượng. Nhưng anh nói anh là ý thức, và biết mình là một phần của mọi thứ ở đó.
Khi tôi chuyển anh ta tiến tới, anh thấy rằng bề mặt hành tinh đã thay đổi. Anh thấy cái gì đó giống như một trạm không gian, nhưng rất khó để miêu tả. Đó là cái gì đó xuất hiện từ bề mặt của hành tinh, như thể đó là một dãy các tòa nhà. Và cả cộng đồng này —— hoặc bất cứ cái gì như vậy, đã hình thành một dãy các toà nhà cao ít nhất một ngàn tầng vòng quanh toàn hành tinh. Sau đó, tôi hỏi ý anh có phải là thứ đó giống như vành đai sao Thổ? Anh nói rất giống, ngoại trừ việc nó gắn dính vào bề mặt. Và ở trạm này, hoặc bất cứ tên gọi nào dành cho nó, người dân sinh sống. Họ không sống trên bề mặt hành tinh, mà là trong cấu trúc kiểu cộng đồng rộng lớn trải ra từ bề mặt đó. Anh nhìn thấy những sinh vật trông khá giống hình-người, dù họ mặc y phục giống-áo-choàng. Họ đi làm các công việc khác nhau của mình ở nơi này. Anh đã sống giữa họ trong một vị trí lãnh đạo. Sau đó, khi tôi nói chuyện với tiềm thức, nó nói nó cho anh ta thấy mình đã ở trên hành tinh xa xôi này từ khi chưa có sự sống. Mọi thứ bắt đầu được tạo ra và thành hình, dù chúng nằm dưới lớp vỏ bao phủ hành tinh. Dung nham là sự khởi đầu của cuộc sống. Đó là lý do anh ta không có cơ thể, vì anh ta là một phần của mọi thứ. Nó cho anh ta thấy rằng khi hành tinh tiến hóa —— sẽ mất hàng thiên thiên niên kỷ để phát triển những dạng sống nhất định —— anh ta cư trú vào từng cái trong quá trình tiến triển, cho đến khi anh ta rốt cuộc đến điểm có những sinh mệnh thông minh. Sau đó, khi tiến đến điểm làm lãnh đạo của toàn thể cộng đồng, dường như anh đã đi xa hết mức có thể. Vào thời điểm đó anh đã không chết, thực chất. Anh quyết định rời cơ thể. Và khi làm điều đó, anh ấy đã đến Trái Đất. Anh ta sẽ tiến lên phía trước. Anh đã học được mọi thứ có thể bằng cách sống trên hành tinh kia xuyên suốt quá trình hình thành sự sống đến tiến hóa của nó. Vì vậy, các bài học tiếp theo sẽ là bắt đầu lại trên hành tinh khác với một bộ quy tắc, quy định và bài học khác. Đó là khi anh ấy đến Trái Đất.
Vào tháng 3 năm 2007 sau khi bắt đầu làm cuốn sách này, tôi đã có một phiên ngẫu nhiên mà thêm một khía cạnh khác vào ý tưởng trú ngụ trong các thân thể động vật như một hình thức luân hồi. Khách hàng của tôi thấy mình trong một căn phòng, cô ấy được bao bọc trong một viên nang kiểu nhựa trong. Cô biết có nhiều viên nang tương tự khác trải khắp phòng lớn. Khi cô nhận thức cơ thể mình, nó dường như chưa hoàn toàn thành hình. Cô biết nó có hai chân và dường như mang tính động vật hơn cả nhân loại. Nó dường như được bao bọc vì nó nằm trên cái bàn được bọc trong viên nang giống-như-ống. Cô ấy cảm thấy mình là một loại thí nghiệm.
Cô có thể thấy một người đi quanh phòng dường như đang kiểm tra các hình thể ở trong viên nang. Ông ấy rất cao và mặc áo khoác trắng, nhưng cô không nghĩ ông ta là nhân loại. Cô cũng nhận thấy có nhiều người trong một căn phòng khác theo dõi tiến độ của họ trên máy tính. Cô có thể thấy bàn phím và màn hình, đồ vặn chỉnh số và đồng hồ đo. Tôi đã cố lấy thông tin từ tâm trí của người hình như đang chăm sóc cô và những đối tượng khác, nhưng việc truy cập bị hạn chế. Tất cả những gì cô có thể thu được là: họ là một loại thí nghiệm, và họ tọa lạc phía trên một hành tinh. Thỉnh thoảng, viên nang được xoay quanh phòng. Tôi đưa cô ấy tiến tới để xem chúng tôi có thể có thêm thông tin không, và cô ấy thấy mình trên một hành tinh mà cô ấy được đưa đến. Cô đã ở trong loại lồng-kiểu-bút-máy trong một khu vực bùn lầy, nơi cô đã được quan sát. Khi tôi cố gắng đưa cô tiến tới để tìm hiểu thêm, cô ấy đã không tiếp tục kiếp sống đó, mà nhảy vào cuộc đời của người lính La Mã.
Tôi biết câu hỏi của mình sẽ được trả lời khi tôi gọi tiềm thức và hỏi nó về kiếp sống kỳ lạ này. Nó cho biết cô được cho thấy là vì cô luôn tò mò về việc có sự sống trên các hành tinh khác hay không. Cô thực sự là một thí nghiệm liên quan đến việc gieo mầm sống một hành tinh, và nó đã xảy ra trên tàu vũ trụ lớn. Nhiều loài khác nhau đã được tạo ra bằng cách thao tác và kết hợp các gen cùng DNA, cô là kết quả của một trong những thí nghiệm này. Khi cô đã phát triển đầy đủ, cô được đưa xuống hành tinh mà con tàu quay quanh. Cô được đưa vào một lồng-kiểu-bút- máy nơi cô sẽ được phép thích nghi trước khi được thả ra. Lý do chúng tôi không thể theo nó tiếp là vì cô ấy không sống sót. Thí nghiệm của cô đã không hiệu quả. Nói cách khác, nó không hoạt động và hình thể không thể thích ứng với điều kiện hành tinh. Tiềm thức nói đó không phải là Trái Đất. Tôi nói tôi biết sự sống đã được gieo mầm từ hàng nghìn nghìn năm trước trên Trái Đất, và nó nói điều tương tự cũng đã xảy ra trên vô số hành tinh khác. Việc đó hiện vẫn đang tiếp tục, vì đấy là cách sự sống lan tỏa.